#linh hồn
Explore tagged Tumblr posts
hieuchels · 5 months ago
Text
"Người đàn bà là một linh hồn để xoa dịu những đau đớn của con người.
Em phải là người đàn bà ấy.
Người đàn bà là một bài thơ, một bản nhạc hay, một bông hoa tươi đẹp thơm tho, một luồng gió mát, một biển cả mênh mông.
Em phải là người đàn bà ấy.
Người đàn bà là người có hằng hà sa số tình thương, là người bạn tốt nhất, đẹp nhất của người chồng.
Em phải là người đàn bà ấy…".
— Lê Duẩn, Thư gửi vợ
Tumblr media
2 notes · View notes
danghoangtmh · 4 months ago
Text
Tháng Cô Hồn, theo truyền thống dân gian Việt Nam, thường kéo dài từ ngày 2/7 âm lịch đến hết tháng 7 âm lịch. Đây là thời điểm mà người ta tin rằng các linh hồn vất vưởng, không có nơi nương tựa được tự do đi lại trên cõi trần, do đó có nhiều kiêng kỵ được lưu truyền trong dân gian để tránh gặp phải điều không may.
Một trong những câu hỏi phổ biến trong thời gian này là liệu có nên mua sắm, đặc biệt là quần áo, hay không. Dưới đây là một số góc độ để bạn có cái nhìn toàn diện hơn về vấn đề này:
0 notes
itsnothingbutluck · 9 months ago
Text
Xứ Huế nổi tiếng với những đền đài lăng tẩm, với sự trầm mặc, bình yên. Nhưng để làm nên cái gọi là ''Huế mộng mơ'' thì không thể không nhắc đến khung cảnh thiên nhiên hữu tình. Và sông Hương, núi Ngự chính là điểm nhấn đặc biệt, tạo nên hình ảnh thơ mộng cho đất Thần Kinh. Chính vì thế mà người ta hay ví von rằng sông Hương, núi Ngự như một nàng thơ, như linh hồn của xứ Huế! …Sông Hương chảy quanh qua Kinh Long, Vỹ Dạ, Đông Ba… tạo nên một nét đẹp duyên dáng đến nao lòng. Sông Hương lững lờ trôi qua thành phố Huế, như một đường ranh giới tự nhiên giữa hai bờ sông. Bờ Nam là vẻ đẹp với khung cảnh của những khu phố hiện đại lung linh sắc màu. Đối lập là bờ Bắc, qua những danh thắng lịch sử trầm mặc và cổ kính mang vẻ đẹp trầm lặng của những di tích cổ xưa. Đó là vẻ đẹp của sự huyền bí mà cũng rất đỗi thơ mộng. Cái mộng mơ ấy khiến cho mỗi người lữ khách tới đây đều cảm thấy “thiếu” nếu không được một lần ngồi thuyền xuôi theo dòng nước mà ngắm cảnh Huế thương…
0 notes
nam-phong · 4 months ago
Text
Tumblr media
Có những chuyện nói ra thì không có ý nghĩa, giữ trong lòng thì lại chẳng khác nào chôn một cái dằm trong tim. Nó không tổn thương thể xác nhưng nó làm héo mòn một linh hồn.
440 notes · View notes
lantanidholmi · 10 months ago
Text
Có lẽ, thái độ tốt nhất với cuộc sống là luôn luôn linh hoạt.
Vừa mạnh mẽ khéo léo để vượt qua những sóng gió, lại vẫn lương thiện hồn nhiên để yêu thương cuộc đời.
Chúng ta thường bảo trưởng thành là phải bày ra bộ mặt này bộ dạng kia, nhưng thực ra tất cả chỉ là những lựa chọn linh hoạt để cuộc sống suôn sẻ hơn mà thôi.
Thực ra chúng ta đều giống nhau, nào có tuổi trẻ của ai không mơ hồ?
Nếu bạn cảm thấy cuộc sống mệt mỏi quá, đừng ngại ngồi xuống nghỉ một chút. Nếu bạn cảm thấy cuộc sống tựa như uống trà đắng, đừng ngại cho thêm ít mật ong vào trà. Nếu bạn cảm thấy cuộc đời luôn gặp trở ngại, cứ hoài bão táp mưa sa không ngừng, mà xung quanh lại chẳng có ai hiểu bạn, vậy thì đừng ngại viết nhật ký, viết thư tay, dùng con chữ để giãi bày tiếng lòng.
Người nhanh có thể chậm, người chậm cũng có cơ hội bắt kịp. Đời này có rất nhiều chuyện, từ từ có khi lại là nhanh. Đời rất tốt đẹp, đời lại rất tồi tệ. Nhưng dù đẹp đẽ hay tồi tệ thì cũng chẳng ảnh hưởng tới việc chúng ta yêu thương cuộc đời này. Dù chẳng có bao nhiêu niềm vui to lớn vĩ đại, nhưng chỉ cần chút hơi ấm nhân gian ít ỏi, cũng đủ khiến chúng ta hạnh phúc tiếp tục bước về phía trước rồi.
Tumblr media
Chúc cho bạn, vượt qua giông bão, quay đầu vẫn là trẻ thơ!
.
~ Facebook: Mosfly - Ký sự trái tim ~
"Khi trời giông bão, làm người lớn. Nắng vàng, hoa nở, hoá trẻ thơ"
249 notes · View notes
hvloveyou · 3 months ago
Text
Tumblr media
Có buổi xế chiều vừa ngủ dậy, nhìn ra thấy ánh nắng óng ả đang dần tắt, áo phơi trên sào chưa kịp rút, tiếng vỗ cánh của lũ châu chấu đang bay thấp tà tà, tiếng lũ trẻ gọi nhau về theo bữa cơm chiều, mùi nhang trầm từ căn nhà cạnh bên theo gió phảng phất đưa sang - khoảnh khắc ấy khiến tôi bỗng nhớ đến những ngày còn sống cùng ông bà, đứa trẻ ẩn nấp sâu trong linh hồn chực chạy nhảy khắp nơi hòng kiếm tìm dáng hình thân thuộc, rồi vẫn phải chấp nhận rằng thời gian chẳng ưu ái một ai, mọi mất mát đã được an bài và tất thảy kí ức đều trở thành dĩ vãng. Tôi ngồi nơi chân giường bần thần rất lâu, bước ra bờ sông vắng lặng, nước mắt rơi đầy cổ áo tự bao giờ, và cảm thấy lòng cuồn cuộn một nỗi buồn không cách gì kể xiết….
82 notes · View notes
baosam1399 · 1 year ago
Text
Tumblr media
〔Bài dịch số 1111〕 ngày 09.12.2023 :
我不是坏孩子, 我的刀只挥向我自己
我抽烟喝酒满口脏话, 但我对陌生人有礼貌 看见长辈会问好, 打完车就对司机说慢走 拿完外卖会和骑手说谢谢, 我只让我的灵魂腐烂, 用刀刺向自己, 从不去伤害别人 我只不过是没读好书, 又不是做错了人
Tôi không phải đứa trẻ hư, mũi dao sắc nhọn ấy tôi chỉ hướng về phía tôi.
Tôi hút thuốc, uống rượu, nói tục chửi bậy. Nhưng tôi sẽ lịch sự với người lạ, sẽ chào hỏi người lớn tuổi, sẽ nói lái chậm lại với tài xế xe, sẽ nói lời cảm ơn với anh shipper sau khi đã cầm món. Tôi chỉ khiến linh hồn tôi mục nát, mũi dao ấy tôi chỉ hướng về bản thân, chưa từng làm tổn thương ai. Tôi chỉ là chưa từng đọc một quyển sách hay, chứ không phải đã sống lầm lỗi một đời.
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
272 notes · View notes
miyie · 1 year ago
Text
Tumblr media
Vào những năm tháng bắt buộc phải trở thành người lớn, tôi cứ mãi vùng vằng trong vùng đất linh hồn trẻ thơ đã chết một nửa của chính mình.
|Hồi • Trước 30 • Miyie|
345 notes · View notes
soigia · 6 months ago
Text
Tumblr media
"Khi nhìn đời bằng một đôi mắt thiền, ta thấy nỗi bi thương đằng sau cơn giận, thấy trí tuệ đằng sau sự lặng im.
Trong cuộc đời, có rất nhiều chuyện, có rất nhiều người, nghe như thế, nhìn như thế, mà không phải là thế.
Ẩn sâu bên trong một con người khó chịu, là một người đã từng phải chịu đựng thương tổn.
Ẩn sâu bên trong một con người lạnh lùng, là cả một tâm hồn trống rỗng cô đơn.
Và sâu bên trong một con người thích sự im lặng là một người có rất nhiều bộn bề trong suy nghĩ.
Chỉ khi ta nhìn đời bằng một đôi mắt thiền, ta mới hiểu và thương những sinh linh trong dòng đời này, cũng là buông bỏ cho mình gánh nặng phán xét và định kiến."
140 notes · View notes
february-wooden-fish · 7 months ago
Text
Tumblr media
Nhiều năm rồi, mới quay trở lại chốn này. Những ngày tháng như thế này, những năm gần đây tôi luôn trốn tránh. Trốn tránh một cách tạm bợ, bởi những năm tháng gần đây, cuộc sống dường như bận tới mức không còn những đêm im lặng một mình nữa. Sự cô đơn đeo bám nhiều năm, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc tạm bợ. Rằng mình đã tìm được một chốn đi về, rằng lòng mình cuối cùng cũng thôi dậy sóng. Nhưng có lẽ sâu rất sâu giấu kín, từ đáy lòng tôi vẫn chỉ là một linh hồn cô đơn…
Cô đơn là như thế nào? Là ngày ngày thức dậy vẫn như bao người, mỉm cười bước ra với cuộc sống ngoài kia, là vẫn đi làm, rồi tự chăm sóc lấy bữa ăn, sức khỏe của mình, nhưng rồi đêm xuống vẫn trong căn phòng im ắng cô đơn tự ôm lấy bờ vai mình. Nghe một bài bản nhạc cũ, nghĩ về một số chuyện đã qua, muốn sống tích cực, nhưng lại vô cùng quen thuộc với cảm giác trống vắng.
Cô đơn là ngay cả khi có lẽ tìm thấy bến đỗ của đời mình, vẫn âm thầm nhiều đêm nằm tự hỏi vô số quyết định trong cuộc đời mình là đúng hay sai? Là ở bên một người tốt hơn hay cuộc đời này cứ mãi một mình cũng không tồi?
Là sự lặng lẽ giấu kín không một ai biết, không một lời oán than với tất cả những người xung quanh cuộc đời. Là luôn cười thật rạng rỡ, lừa mình dối người tốt đến mức không một ai nghi ngờ, nhưng chỉ mình bản thân mới biết, trong những đêm vắng một mình, đầu óc thường có những suy nghĩ điên rồ gì…
Không một ai biết, bởi vì không muốn một ai biết. Người tay kề tay, hay người sinh thành dưỡng dục, ta vẫn vờ như cuộc đời yên ấm tốt đẹp không thể nào tốt hơn. Những tâm sự này, chỉ đành vùi lấp một nơi không ai biết mình, cũng không ai quan tâm. Cuộc đời ai cũng bận sống cho người đó, lòng không trách, không oán, chỉ luôn tự hỏi chuỗi ngày như thế này sẽ tiếp diễn đến bao giờ?
Moctieungu | Năm tháng hiện tại
83 notes · View notes
bacxiunhieusua · 29 days ago
Text
Tumblr media
dạo này mình uống nhiều nhưng không thấy cảm giác lâng lâng dù là chút ít như mấy lúc đó,
cái đầu mũi mình sẽ bị khô và tróc da như lời cảnh báo rằng mày nên bớt nốc mấy cái thứ vô bổ vô người như thế, nhưng mình vẫn làm
mọi người đồn nhau mình thê thảm lắm, chắc cái tâm hồn mình nát bung bét thì mới lại chìm trong mấy thứ này, cơ mà trời ơi, bản chất ưa nhậu nhẹt uống bia uống rượu là sở thích trời sinh ban cho mình rồi, mình yêu quý nó như thể mình vui vẻ khi đứng bếp nấu ăn vậy
mình thích mình là một người linh hoạt, nói được làm được, giỏi yêu thương và lắng nghe, ban ngày cố gắng với khách hàng, buổi đêm nhiệt tình trên bàn nhậu, cuối tuần lại hay đóng vai mấy người con gái đảm đang nấu nướng - dù mình nấu ăn ngon thiệt nhe
dĩ nhiên là khi mình không thấy vui vẻ nữa thì mình sẽ thôi không ép chính mình với bất kì việc gì, mình vẫn luôn biết ăn no khi cần và ngồi nghỉ khi mỏi ấy
mấy nay mình hay lắng nghe và chia sẻ, cả cái việc trấn an và xoa dịu ai đó, mình làm nhiều hơn bình thường của một năm qua
chắc là mình thấy mình vui và sống có giá trị hơn khi an ủi và động viên khích lệ ai đó, nhưng thật ra là mình cũng muốn được ai đó thương yêu và san sẻ với mình như mình làm
ôi mình thật sự thèm những cái ôm, cái xoa đầu, trong lòng mình tủi thân và trống trải nhiều tới nỗi nó chỉ chứa toàn nước mắt, mặc dù mình không để nhiều suy nghĩ tiêu cực thậm chí là không có luôn thì những dòng trạng thái buồn cứ chạy nhộn nhạo khắp nơi và cơn buồn bã ập đến mọi lúc
mình không quá cô đơn bên ngoài, nhưng mình đang nỗ lực quá mức cái mạnh mẽ khoác trên vai, và đó là một điều không ai nhận xét rằng nó tốt, nhưng mà mình không có ai che chở và chỉ bảo nếu mình lỡ yếu đuối ấy, sống biết bảo vệ mình thì an toàn hơn là đợi được ai đó bảo vệ
mình luôn nói mọi người rằng sẽ ổn thôi, và mình cũng đang cố gắng chạy lon ton đến cái sự ổn của mình, mình nhận ra mình đã khác lúc một năm trước nhiều lắm ấy, mình đã không còn dại khờ muốn đi sâu vào bóng tối của ai đó chỉ với mục đích thuần khiết rằng vì mình thấy họ không vui và đáng thương nên mình muốn an ủi họ, xong rồi thì kẻ tổn thương là mình, người ta đem cái tệ người ta đến với mình, mà mình thì chỉ biết buồn thôi,
giờ mình vẫn quan tâm mọi người xung quanh, dĩ nhiên là mình vẫn buồn nha, vẫn thấy tổn thương nhưng dạng như có thời hạn ấy, mình sẽ nhấn mình chìm thật mau để mau thoát ra khỏi nó, thành ra tần số trong mình cao thấp thay đổi liên miên, nhiều khi chính mình còn choáng váng, nhưng mà làm vậy thì có khi còn thấy là đang còn cảm xúc, còn đang sống và lăn lộn đó
he he, Nguyên
36 notes · View notes
danghoangtmh · 4 months ago
Text
Nên cúng cô hồn tháng 7 vào ngày giờ nào tốt nhất 2024? Cúng cô hồn vào giờ nào thì hợp phong thủy? Nếu bạn cũng có thắc mắc tương tự thì hãy cùng nhau giải đáp bằng cách bấm đọc bài viết dưới đây nhé!
0 notes
hahoaxuan · 9 months ago
Text
Khi thế giới này không ngừng nở rộ như một đóa hoa, tôi lại cảm thấy tâm hồn mình hoang vu như đống tro tàn.
Có những lúc, từng đóa bọt sóng sẽ cuốn xô linh hồn tôi trôi dạt về phía biển khơi bao la xanh thẳm. Cũng có những khi, linh hồn tôi giống như hạt cát rơi dần xuống đáy đại dương mênh mông tăm tối.
Năm tháng qua đi vào khoảnh khắc dừng lại, hóa ra ngọc trai đang ở đó, bên trong trái tim mình.
@cucmokhaai
Tumblr media
83 notes · View notes
nam-phong · 3 months ago
Text
“Khác với sự chiếm hữu khi làm tình, sự đụng chạm xác thịt có thể lấp đầy khoảng trống tinh thần, nhưng sự gắn bó của linh hồn lại có thể lấp đầy trọn vẹn khoảng trống của trái tim, là bến đỗ chân thật khiến người ta cảm thấy thoả mãn.”
Tumblr media
103 notes · View notes
i-ephong · 8 months ago
Note
Em nhớ anh ấy, cảm giác trong lòng mình như muốn vụn vỡ ra.. em phải làm gì đây anh
Tại sao lại buồn đến như vậy
- "Nhớ nhung là nỗi đau biết thở, trốn ở mọi ngõ ngách trong thân thể và linh hồn tôi", bất chợt, anh nhớ đến câu này. Mà không, anh rất thường hay nhớ đến nó, chỉ là vừa đọc ask của em, anh nghĩ ngay đến nó.
Nếu nhớ họ, thì hãy nói cho họ biết, vì chẳng có mấy người đủ khả năng tự biết được đang có ai đó nhớ đến mình, nếu như không được nghe những lời tỏ bày.
Nhưng nếu em không đủ dũng cảm để nói với họ, hoặc đó là nỗi nhớ không được phép tỏ bày, thì bản thân nên học cách làm quen "nỗi đau biết thở" đó tồn tại trong tâm hồn mình.
Chôn giấu một thứ gì đó đôi khi cũng thật đặc biệt, như thể là đang giấu kho báu trong tim mình.
70 notes · View notes
solitude555 · 19 days ago
Text
Tumblr media
22:03 6th11.2024
Dạo này mình hay nhớ lại cái đêm và sáng sớm hôm ấy. Con người của mình có một cơ chế tự bảo vệ tổn thương rất lạ lùng. Chính là nếu phải chọn giữa việc chìm đắm trong nỗi đau đớn, mỗi giây , mỗi phút cho đến một ngày nào đó không còn cảm giác đau nữa thì thôi, nhưng mình lại chọn tiêm thuốc giảm đau. Từ ngày bố mất, mình như suy nghĩ và hành động giống một linh hồn trong cõi tạm. Mình sống hoàn toàn trong quá khứ, mình chỉ nghĩ về bố, gia đình về những khoảnh khắc đẹp nhất. Điều ấy khiến mình không còn đau nữa.
Nhưng nếu mình ngừng nghĩ về những điều hạnh phúc ấy thì nỗi đau lại tràn về khắp cả tim và cơ thể. Mình không thể thở được. Cái cuộc gọi lúc sáng sớm, ,cảm giác bất an cả đêm trước giờ người thân mất, hay là bỗng dưng nhà mình chìm một màu tang tóc .Nó dằn vặt mình mỗi đêm trước khi ngủ, giống như bị mất kiểm soát mà oà lên khóc. Mình thường xuyên lo lắng và bất an cùng cực. Như cái cách tay mình run lên liên tục khi không liên lạc được cho mẹ. Hay cái cách mình gắt lên một cách mất kiểm soát là :" Tại sao mẹ lại không nghe máy con" càm giác ấy bất lực đến nỗi mình cảm thấy muốn chết đi vì vô dụng.
Thật giống như một con rối, biết cười, biết đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc vì tự lừa mình dối người là không đau.
Mình - một người tâm lí vô cùng bình thường, ngày mình nào cũng khóc
20 notes · View notes