#hững hờ
Explore tagged Tumblr posts
ngay-xua-khong-ve-nua · 2 years ago
Photo
Tumblr media
Nơi này lại mưa, nơi em đã tạnh chưa? Anh mang nỗi nhớ trải vào mưa mà kể. Kỉ niệm xa xưa, ừ thì đâu có tệ... :). Có nỗi niềm nào cho ai đó xa xôi. Nơi này lại mưa, nơi chỉ có anh thôi. Em đang đâu đó chẳng còn nơi đây nữa, Lạnh ấm riêng anh giữ lòng mình đỏ lửa, Ai đó hững hờ, ai nào biết đâu ai. [Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh  
100 notes · View notes
endlessrain3108 · 2 years ago
Text
Tumblr media
Hững hờ …
2 notes · View notes
somethingwithuyen · 1 year ago
Text
Tumblr media
đôi lúc có những mối quan hệ trở nên hờ hững do cần thêm sự vun đắp, nhưng chúng ta lại hiểu nhầm rằng nó đã đến hồi kết nên âm thầm ra đi.
(hiên)
454 notes · View notes
phan-viet-ha · 17 days ago
Text
“Chim có đường bay của nó,
Cây có hướng mọc của cây .
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.”
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ. Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa. Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
Con người đến độ tuổi nào đó, tự nhiên không còn thích những gì ồn ào náo nhiệt, tâm thái bình thản giúp cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Mặc kệ là đời sống vật chất dư dả hay bần cùng, chỉ cần nội tâm bình thản, chính là biết sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chắc chắn một điều, sau cùng, khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ bạn sẽ thấy những thành, bại, nên, hư, vinh, nhục...(mà bạn quá quan trọng bây giờ), tất cả đều sẽ là sương khói, mơ hồ như giấc mộng đêm qua…
Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
33 notes · View notes
vanphuongdich · 7 months ago
Text
Trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển
🌿 Thời gian khiến người ta không kịp trở tay, chẳng thể tranh giành từng giờ từng phút, rồi lại nhớ về quá khứ.
🌿 Tôi đã chịu đựng những khoảnh khắc không ai quan tâm, sao có thể chết bởi sự hờ hững nóng lạnh này, bình minh không ai đồng hành, hoàng hôn cũng không cần ai cùng ngắm.
🌿 Hy vọng rằng bạn, trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển, từ nay, lấy ước mơ làm chiến mã, không phụ thanh xuân tươi đẹp.
🌿 Đôi khi chúng ta luôn muốn trở thành một người khác, đến nỗi sự độc nhất vô nhị trong lòng bị lãng quên nhiều năm, điều độc nhất trên đời mang tên là tình yêu nhiệt huyết của tôi.
Vậy chúng ta hãy h��n tái ngộ trong một ngày không xa nhé.
🌿 Núi có đỉnh, hồ có bờ, trên con đường dài của cuộc đời, vạn vật đều có sự trở lại. Khi chúng ta cảm thấy dư vị đắng cay, xin hãy tin rằng, tất cả cuối cùng sẽ ngọt ngào trở lại.
🌿 Trải qua thăng trầm, chia ngọt sẻ bùi. Nhưng suy và thịnh luân phiên thay đổi cũng không đáng sợ, trong tĩnh lặng cô độc giữ mình, trong phù hoa tôi luyện trái tim.
Người dũng cảm không phải là người không rơi nước mắt, mà là người tiếp tục tiến bước dù gương mặt đẫm lệ.
🌿 Ý nghĩa của cuộc sống rất phong phú, cho dù chúng ta nỗ lực thế nào cũng không hề dư thừa, vì chúng ta sinh ra là con người, sinh ra là chúng sinh.
🌿 Tôi đã từng nhặt được một tia sáng, lúc hoàng hôn trả lại cho mặt trời, tôi biết đó không phải là mặt trời của tôi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng mặt trời thực sự đã chiếu lên người tôi.
🌿 Thế sự như mây bay, cuộc đời rồi cũng tàn lụi, nhưng theo đuổi sự vĩnh hằng và rực rỡ của cuộc sống giữa dòng chảy vô thường, lại được lưu giữ trong ký ức văn hóa của chúng ta.
Vạn Phương dịch Page Fb của mình là Niệm An
Tumblr media
116 notes · View notes
flirt-flop · 6 months ago
Text
Tôi nhớ ngày cuối gặp O, khi lờ mờ nhận ra sẽ không còn cuộc hội ngộ nào sau đó, tôi nói có hai cách để quên một người: một là thời gian, hai là người mới; với anh, anh chọn cách thứ nhất, hy vọng thời gian của anh đủ dài, còn người mới của em đủ tốt. Câu này tôi đọc được đâu đó trên mạng, mang ra nói cho thêm phần xúc cảm giây phút chia xa. Chứ tôi lúc đó không đủ cao thượng như vậy. Tôi không mong người mới của O sẽ tốt, ít nhất là không “tốt” như tôi, để sẽ có lúc O nhận ra điều đó.
Tôi mong thời gian của mình đủ dài, để xoa dịu những xót xa trong lòng. Rồi ngày dài đêm trôi, thời gian cũng làm đúng nhiệm vụ của nó: bào mòn những góc cạnh xù xì của nỗi nhớ. Mong ��ớc về một lần gặp lại, về một lần lại đi cùng nhau dần thôi nhức nhối, cũng không còn đôi khi len lén tôi để len lỏi vào những giấc mơ. Nỗi nhớ đó giờ như một khối tròn nhẵn, mỗi khi nghĩ đến, chạm vào lại ngân lên khe khẽ bản tình ca êm dịu mà xa xôi, tràn đầy nhưng đã thôi nhói buốt.
Tôi hay nói đùa với vài người quen chung của hai đứa, chuyện chúng tôi như phản ứng hoá học. Sau tất cả, yêu thương thăng hoa bay mất, chỉ còn lại đâu đó trong tôi kết tủa của nỗi buồn: đen đặc và ngơ ngác. Bây giờ, mẫu đen ấy dần ngả sang nâu, mỗi ngày mỗi bợt hẳn đi và cuối cùng chỉ còn là một vệt thẫm nhờ. Đôi khi, tôi nghĩ nếu ngày tháng 3 đó, tôi không gặp khách, không hẹn khách tại Dốc Thị, không thoáng nhìn thấy và nhận ra O đi cùng người-mới, có lẽ nỗi buồn kết tủa ấy đến giờ này sẽ thẳm đen và đầy tràn hơn nữa. Nhưng những người mình gặp trong đời là những người phải gặp, những chuyện trải qua bắt buộc phải xảy ra mà. Cám ơn vì chúng tôi đã gặp nhau, cám ơn những hời hợt, những hờ hững, và cám ơn cả ly biệt đã có.
Chiều nay Đà Lạt đẹp. Tôi ngồi chờ rửa xe và ngó vẩn vơ, khi thấy gió đuổi bắt nhau qua những tàng cây, khi nhìn nắng chiều lung linh nhảy nhót trên những bờ tường, khi điện thoại chợt shuffle đến bài hát chúng tôi từng chia nhau cái airpod bên bờ biển Quy Nhơn ngày nào mà lòng không dâng lên một nỗi nhớ xa xôi, mơ hồ: thời điểm đó, tôi đã thực sự mong rằng người mới của O đủ tốt.
18 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 2 years ago
Text
Tumblr media
Một số người tạt ngang qua đời mình và chầu chực lấy đi sự đoan trang, ấm áp của mình. Mình nghĩ mình chẳng thể làm gì tốt hơn thời điểm ấy ngoài việc dùng tạm số “bất cần, sắc nhọn” mà mình có. Con mèo nhà mình có một điểm rất hay mà mình phải bắt chước. Nó biết cụp móng lại với người thương và biết hững hờ với những người nằm ngoài vòng tròn liên hệ. Số móng vuốt sắc cạnh của nó vẫn luôn nằm ở đó và sẵn sàng duỗi ra bất cứ lúc nào.
— AN TRƯƠNG
113 notes · View notes
y-e-n-n-h-i-e-n · 1 year ago
Text
Trong đời có những người sống vô tình với 1 “cơ số người” đến mức như 1 điều hiển nhiên; hoặc là chỉ vì là “người nào đó” nên mới vô tình.
Đôi khi sự đáp lại từ những ân cần, quan tâm, để ý…chỉ là những hờ hững thờ ơ như kiểu: không biết nữa, không rõ lắm, không chắc có rảnh không,….không nhớ sinh nhật, cũng không nhớ rõ lời hẹn vì…quá bận. Mọi dự định tương lai gần của người ấy dường như chẳng hề có mình?
Tự hỏi bản thân nhắm mắt làm ngơ với những tổn thương thì có thực sự nên hay không ?
Người với người có thể vô tâm đối với nhiều thứ vậy ư? Chừng đấy đã đủ chết tâm chưa ??? Hay tình cảm bản thân rẻ rúng quá nên không biết tiếc rẻ cho chính mình ?
Nhiều khi muốn khóc oà như kiểu phút bàng hoàng thấy rõ mọi buồn đau, nhưng không khóc được, có lẽ chính bản thân cũng thấy không đáng.
Kiếp trước có lẽ mình là một tội đồ, nên kiếp này mải mê chạy theo những thứ tàn nhẫn mà không thể nào dừng lại được, như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
24 notes · View notes
hoangpnd · 7 days ago
Text
Tumblr media
Chiều mưa như dự báo. Cả ngày toàn nghe tiếng mưa. Mưa trắng xóa không gian. Mưa mang đến thứ cảm giác ảm đạm của ngày mùa đông. Mưa mang đến thông tin đầy hững hờ, chập choạng của đời người. Cô hàng xóm mình vừa rời đi, nhà cùng dãy phố. Mình đi làm về trễ, đi ngang qua nhà cô thấy hàng người ngồi im lặng trước nhà nhìn ra phía mưa, nhìn mình đang vụt qua. Dắt xe vào nhà trong chếnh choáng vì thấy đời người cứ như cái bóng, khẽ đến rồi khẽ đi.
Cô được chuẩn đoán ung thư từ nhiều năm trước. Đã đi điều trị, tóc rụng phải đeo tóc giả. Lúc đầu, mọi người tưởng thế là xong rồi nhưng cô vẫn sống đến bây giờ. Ngày ngày, cô cùng vợ chồng em gái thường hay đi tập thể dục ngang nhà mình nên mừng thay vì điều đó. Mẹ mình bảo gần đây cô ốm, ngồi gục trên ghế, không ăn uống đã cả tuần. Như dự báo cho điều tồi tệ sắp xảy ra, căn bệnh tái phát và bệnh viện gần nhà trả về.
"Chị ơi, cô mất rồi." Chị đồng nghiệp mình ù tai, run cầm cập gọi điện hỏi thì được đầu dây bên kia xác nhận. Cô là đồng nghiệp cũ với chị ở cơ quan cũ. Chị kể về cô, một người hiền lành, có năng lực nhưng cuộc hôn nhân tệ bạc kia thì ai cũng biết để đến cuối đời vẫn đầy cay đắng.
Trưa ngày đưa cô đi. Trời lại mưa như khóc. Mình đứng ở thành cửa hành lang nghe đại diện cơ quan, chính quyền đọc lời cuối cùng. Đội kèn tây đã thổi những hồi mà bất kỳ người Hội An nào cũng quen thuộc:
Tìm lại ngày xưa đă mất bến sông Hoài tôi về chiều nay. Thấy bông hoa vàng rụng ven sông ngày xưa đã qua qua rồi. Loanh quanh trên những con đường nhỏ. Lang thang qua phố xưa nhà cổ. Đi đâu cũng một mầu xanh trong vắt hồn phố xưa.
📷 Canon FTb
🎞 Fomopan 100
🧪 Dev and scan: LLab Giảng Võ, Hà Nội
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmpassion #filmvietnam #believeinfilm #filmonly #shootfilmfeelgood #coloroffilm #35mm #the35mmdiary #canon #canonftb #fomopan #fomopan100 #hoian #llab #llabhanoi #lifeinmyeyes #foryou
6 notes · View notes
ngay-xua-khong-ve-nua · 1 year ago
Text
Tumblr media
Cho ta xin ngày xưa không về nữa Để hương em không phảng phất mỗi chiều qua. Bông cỏ may hãy cứ rụng dưới hiên nhà, Đừng vương áo để lòng ta thôi nặng. Cho ta yên một hoàng hôn tắt nắng, Ai quay đi chẳng ngoảnh lại đằng sau. Nhánh bàng khô buông đôi lá úa nhàu, Mùa thu cũ gieo vàng lên lối cũ. Cho ta đêm lặng nghe đời say ngủ, Rèm ai buông hờ hững sáng chong đèn, Cơn thao thức nỗi niềm không đúng hẹn. Nhung nhớ lạc loài, đêm trắng mãi thành quen.
[Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
62 notes · View notes
windaroma · 11 months ago
Text
"Trà chỉ có hai trạng thái, nổi và chìm; người uống trà chỉ có hai tư thế, cầm lên và đặt xuống. Nhân sinh như trà, thản nhiên khi chìm, hững hờ khi nổi, cầm lên được nên buông xuống được."
(Nguồn: weibo | Dịch: Bánh Bao)
Tumblr media
8 notes · View notes
overcomethecurse · 3 months ago
Text
Snapshot 29
Tumblr media
Tôi mới nhận thấy ánh mắt mình đã từ bao giờ thấp thoáng dáng vẻ cam chịu. Khó mà có thể nói rằng điều gì là nguyên nhân nếu chỉ nhìn qua, nó có thể là vất vả, nó có thể là lo âu, hoặc nó cũng có thể là nỗi đau khổ không khác biệt của việc đã chịu đựng quá nhiều. Điều này sẽ xảy ra cùng với thời gian có lẽ? Băn khoăn là điều không thể tránh khỏi. Tôi bật cười với bản thân.
Tôi đòi hỏi rất ít từ cuộc đời, và kể cả với chỉ ngần ấy, cuộc đời vẫn từ chối tôi. Một cánh đồng bên cạnh, một tia nắng mặt trời, một chút yên bình cùng với bát cơm, không bị cưỡng ép tồn tại, không phải đòi hỏi người khác và không bị người khác đòi hỏi. Chỉ ngần đó thôi. Mà cuộc đời từ chối tôi cái cách chúng ta từ chối một kẻ ăn mày, không phải vì chúng ta bần tiện, mà là bởi vì chúng ta đơn giản không đáng để rút ví ra. 
*
Nếu sự thật là điều chúng ta tìm kiếm, thì cuộc đời sẽ đưa chúng ta đi một hành trình rất dài tới giới hạn của cô đơn, và bỏ lại chúng ta bên lề đường với sự thật và không gì nữa. 
*
Mặt trời lặn xuống biển như một đốm lửa tàn đang hấp hối. Biển và trời gặp nhau trong một cái ôm thật dài, bảng màu đỏ thẫm và tím loang lổ của bầu trời dần chảy vào cái màu xanh bất tận của đại dương. Những con sóng, chậm chạp và u ám, vỗ vào bờ giống những tiếng thở dài hơn là tiếng gầm, như thể chính đại dương đã mệt mỏi với công việc lao động vĩnh cửu của mình. Những cái bóng dài ra, trườn qua bãi cát như thể chính mặt đất đang vươn ra để đón lấy ánh sáng cuối cùng của ngày. Ban nhạc sống chơi sai vài nốt, còn đĩa paupiettes thì hơi mặn. Tôi hờ hững nhìn cặp bàn bên cầu hôn.
Những kẻ bi quan cho rằng hoàng hôn không phải là khoảnh khắc suy tư thanh thản, mà là khúc dạo đầu cho thinh không đang xâm lấn, một lời nhắc nhở rõ ràng về bản chất phù du của ánh sáng và cái bóng luôn hữu hình rình rập ngay bên kia. Đó là một cảnh tượng nói lên nỗi sợ hãi hiện sinh, về sự mục nát không thể tránh khỏi đang chờ đợi mọi thứ, được ghi lại trong ánh sáng đang lụi tàn của một buổi tối bị bỏ rơi. Giống như điềm báo về nỗi kinh hoàng không thể tránh khỏi của màn đêm, một lời nhắc nhở về bóng tối nằm ngay bên kia bức màn ánh sáng mỏng manh.
Nói một điều cho tôi, hãy nói rằng tôi vẫn luôn mơ màng. Sóng uể oải dạt dào, bữa tối cũng đã đến hồi kết, tôi thấy lấp lánh những vì sao.
*
Tôi không phải là gã ngốc mà ngồi hát cho em về những vì sao. Nhưng hôm nay khi nghĩ về em, tôi thấy chúng vì ghen tức mà rơi xuống mặt biển.
Em thường vô hình lẩn khuất trong tâm trí tôi như một lời thì thầm tinh tế cho những gì có thể đã và sẽ xảy ra. Với tôi, em tồn tại trong những thoáng mơ màng, trong cái xì xào của của gió khi mơn trớn hàng cây, trong cái thủ thỉ xa xăm của sóng biển. Mỗi khoảnh khắc, mỗi âm thanh, dường như mang theo một mảnh của em. 
Cân bằng tinh vi muôn thửo của màn đêm bị xáo trộn ngổn ngang như thể mê cung trong tôi. Đôi khi tôi không hiểu vì sao em làm những điều em làm. Như thể tôi và em là hai vực thẳm, tôi là mặt giếng chăm chú ngắm nhìn bầu trời em. Tôi có xem cái anime này tên là  Frieren - trong đó các sinh vật phép thuật sống lâu hơn con người nên cách họ trải nghiệm thời gian cũng khác biệt. Có lẽ cũng vì thế, cô phù thủy nhỏ. Tôi đã chạy trốn thời gian để tới gặp em đó.
2 notes · View notes
phan-viet-ha · 5 months ago
Text
Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Chim có đường bay của nó, cây có hướng mọc của cây.
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ.
Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa.
Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
5 notes · View notes
tinnieeeeeeee · 3 months ago
Text
Tôi lụm lặt ở đâu đó một vài dòng như thế này:
Cảm xúc có phải tiền đâu mà tiêu cực thế?
Giữa dòng người vội vã, đôi khi tớ thấy mình lạc lõng, như đang tồn tại ở một nơi mà chẳng ai nhìn thấy. Những cảm xúc tiêu cực cứ quấn lấy, nặng nề như món nợ vô hình không bao giờ trả hết. Càng cố thoát, chúng càng buộc chặt hơn, khiến lòng thêm trĩu nặng.
Tớ đã từng mở lòng, từng mong có ai đó lắng nghe. Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt hờ hững, sự thờ ơ lạnh lùng. Có lẽ, ai cũng bận với thế giới riêng của họ, và tớ nhận ra mình đã có thêm siêu năng lực là trở thành người vô hình.
Cứ thế, cảm xúc cứ nén lại vào bên trong, khoác lên mình chiếc mặt nạ của người luôn "ổn". Bề ngoài là nụ cười, nhưng bên trong là những đợt sóng ngầm, lúc thì yên ả, lúc lại cuộn trào dữ dội.
Tớ chỉ cần một chút quan tâm, một cái ôm, một người mà luôn lắng nghe mình. Nhưng rồi, điều đó chưa bao giờ đến.
Cuối cùng thì tớ cũng hiểu, thật sự thì chẳng có ai quan tâm đến cảm xúc của mình 💔.
Tumblr media
3 notes · View notes
meocuaca1503 · 3 months ago
Text
Nếu em không phải một giấc mơ...
Cuốn tiểu thuyết tình cảm đầu tiên em đã đọc khi còn là một cô gái 17-18 tuổi.. Nếu em không phải một giấc mơ - của Marc Levy - là cuốn sách đến tay em do bà chị họ, mà ngày đó mới bước chân về HN đi học đại học, ở nhờ nhà bà ấy, một buổi chiều tan học, được bà ấy dúi vào tay do "hay lắm, đọc đi em.."
Sau đó em đã tìm phần 2 "Gặp lại" để đọc...
Đã nhiều năm trôi qua, em vẫn luôn kiếm tìm cái kết cho bất kể một một câu chuyện tình yêu nào, như những ngày đầu tìm cái kết của "Nếu em không phải một giấc mơ"
Thật là tuyệt vời, cuốn tiểu thuyết đầu tiên em đọc đã có một cái kết không thể nào hoàn hảo hơn, để em luôn tin rằng, bằng cách này hay cách khác, mỗi một câu chuyện trong cuộc đời này đều sẽ có một cái kết thật đẹp.... Có phải em quá mơ mộng rồi không anh?
Ngày xa HN, em mang theo hành lý của mình trong đó có cuốn sách ấy. Những ngày đầu đi làm, lúc nào trên bàn cũng để 1 cuốn truyện ngôn tình góc bàn làm việc. Có khi em còn chẳng có thời gian để mà đọc, có khi em để đó bụi mù nhưng cuối cùng em vẫn kiên trì để chúng trên bàn vì thực sự muốn 1 cái kết đẹp như những cuốn chuyện mình đã đọc cho đôi mình...
Sau đó, các chị cùng công ty mượn đọc, rồi làm mất...
Tất cả những mộng tưởng màu hồng đó đã theo thời gian trôi vào dĩ vãng từ rất lâu rồi...
Một ngày nói chuyện lại cùng anh, em lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết đầu tiên mình đọc ấy. Nếu em không phải một giấc mơ... Nếu em có thật....
Hơn chục năm trôi qua rồi, đến bây giờ mới có cơ hội kể cùng anh những dòng chữ trong cuốn truyện ấy? Anh có muốn nghe không?
"Em thích ban đêm hơn ban ngày, anh ạ, ban đêm yên tĩnh lắm, chỉ có những hình dáng không có bóng đen, những hình ảnh mà ban ngày không bao giờ thấy được. Như thể hai thế giới chia nhau thành phố này, không thế giới nào biết thế giới nào, không qua lại, không biết đến sự tồn tại của nhau."
"Anh tặng em một cái hôn vào má có đươc không?"
"Trông anh cứ như một cậu bé 10 tuổi ấy, em chỉ xin anh hôn vào má thôi mà. Đã sáu tháng nay rồi, em chẳng được ai ôm vào lòng cả." "- Này, hôm nào buổi sáng ngủ dậy , anh cũng cau có thế à? Em thấy lúc ngủ, anh dễ thương hơn nhiều đấy. - Sao em lắm điều thế?...."
" Anh có bắt buộc phải so sánh em với một cơn ác mộng không nhỉ? Nhưng anh đâu có bảo em là cơn ác mộng.."
"Em là một người đàn bà đầy rẫy mâu thuẫn đấy"
"Anh đã từng có nhiều bạn gái phải không? Khi yêu thì người ta đâu có đếm!"
"Ai cũng sợ những quan hệ mà hàng ngày cứ phải ráp mặt nhau như thể đó là sự tất yếu phát sinh ra buồn tẻ, thói quen nhàm chán. Anh không tin vào cái số mệnh như thế. Thế anh tin vào cái gì? Anh tin rằng những quan hệ như thế là nguồn gốc của sự đồng cảm, chính vì vậy, không thành thói quen nhàm chán mà người ta còn nghĩ ra những nét đặc biệt và dễ gần , người ta còn thấy yêu hơn và yêu say đắm". Rồi anh ví tình yêu như những quả ngọt mà người ta không hái, mà người ta để rụng và thối trên mặt đất. Em ạ, đó là mật ngọt của hạnh phúc mà mình không đươc nếm, chỉ vì không chú ý , vì hờ hững, vì thói quen khó bỏ, vì sự già cỗi của tâm hồn và tính tự phụ. Anh trải qua rồi sao? Thực sự thì chưa, đấy chỉ là lý thuyết mà anh định thử biến thành thực hành thôi mà. Anh tin vào tình yêu tiến dần đến mức sâu đậm hơn."
"Em muốn hỏi anh một lần nữa.. Tại sao anh lại làm tất cả những việc này? Anh làm thì sao nào? Tại sao việc gì em cũng muốn biết cặn kẽ thế?" Chẳng tại sao cả?"
" Thế giới rất đẹp rất hoàn hảo, mọi tiếng đông được kết hợp với nhau rất cân đối.Tiếng sóng xô, tiếng gió rít, tiếng cát chuyển, và giuẵ bản hòa nhạc hùng vĩ của muôn vàn sự sống trong thiên nhiên ấy có em, có anh, có tất cả những người xung quanh chúng ta. Có bao nhiêu người trong số đó thấy đươc những gì anh vừa tả cho em nghe? Mỗi buổi sáng có bao nhieu người nhận thức rằng mình thật là may mắn khi được thức dây,được trời đất ban cho cả thị giác, thính giác, xúc giác và cảm giác? Có bao nhiêu người tạm quen được mọi lo toan để hưởng thụ cảnh tượng diệu kỳ này?"
" Mọi giấc mơ đều có giá của nó"
"- Tại sao anh lại cho em tất cả những gì tốt đẹp mà anh có, trong khi những gì anh nhận được ở em lại chẳng đáng là bao nhiêu - Tại sao ư? Tại vì, trong chớp nhoáng và rất bất ngờ, em đã có mặt trong đời anh, em đã tồn tại trong trái tim anh, tại vì một khoảnh khắc có em đã là quá nhiều đối với anh rồi"
"Em chỉ nghĩ đến những giây phút hiện tại này, chúng sẽ không bao giờ kết thúc cả."
"- Tại sao em làm thế? - Tại vì em yêu anh."
Tumblr media
4 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 2 years ago
Text
Tumblr media
Có lần đã ước như sương
Trượt trong vòm lá người thương đương ngồi
Bây giờ có đến hai tôi
Một tôi hờ hững, một tôi rối bời…
— 𝐀 𝐍 𝐓 𝐑 𝐔̛ 𝐎̛ 𝐍 𝐆
102 notes · View notes