#hững hờ
Explore tagged Tumblr posts
Photo
Nơi này lại mưa, nơi em đã tạnh chưa? Anh mang nỗi nhớ trải vào mưa mà kể. Kỉ niệm xa xưa, ừ thì đâu có tệ... :). Có nỗi niềm nào cho ai đó xa xôi. Nơi này lại mưa, nơi chỉ có anh thôi. Em đang đâu đó chẳng còn nơi đây nữa, Lạnh ấm ri��ng anh giữ lòng mình đỏ lửa, Ai đó hững hờ, ai nào biết đâu ai. [Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
#trầnphanthanh#chuyện của Thanh#Thanh ơi#vui#buồn#nắng#mưa#kỉ niệm#kí ức#ngày cũ#người cũ#chia tay#chia ly#nỗi niềm#nỗi nhớ#nhớ#tình yêu#yêu#thương#hững hờ#vui buồn#khóc#nắng mưa#tuổi trẻ#thanh xuân
100 notes
·
View notes
Text
đôi lúc có những mối quan hệ trở nên hờ hững do cần thêm sự vun đắp, nhưng chúng ta lại hiểu nhầm rằng nó đã đến hồi kết nên âm thầm ra đi.
(hiên)
454 notes
·
View notes
Text
Trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển
🌿 Thời gian khiến người ta không kịp trở tay, chẳng thể tranh giành từng giờ từng phút, rồi lại nhớ về quá khứ.
🌿 Tôi đã chịu đựng những khoảnh khắc không ai quan tâm, sao có thể chết bởi sự hờ hững nóng lạnh này, bình minh không ai đồng hành, hoàng hôn cũng không cần ai cùng ngắm.
🌿 Hy vọng rằng bạn, trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển, từ nay, lấy ước mơ làm chiến mã, không phụ thanh xuân tươi đẹp.
🌿 Đôi khi chúng ta luôn muốn trở thành một người khác, đến nỗi sự độc nhất vô nhị trong lòng bị lãng quên nhiều năm, điều độc nhất trên đời mang tên là tình yêu nhiệt huyết của tôi.
Vậy chúng ta hãy hẹn tái ngộ trong một ngày không xa nhé.
🌿 Núi có đỉnh, hồ có bờ, trên con đường dài của cuộc đời, vạn vật đều có sự trở lại. Khi chúng ta cảm thấy dư vị đắng cay, xin hãy tin rằng, tất cả cuối cùng sẽ ngọt ngào trở lại.
🌿 Trải qua thăng trầm, chia ngọt sẻ bùi. Nhưng suy và thịnh luân phiên thay đổi cũng không đáng sợ, trong tĩnh lặng cô độc giữ mình, trong phù hoa tôi luyện trái tim.
Người dũng cảm không phải là người không rơi nước mắt, mà là người tiếp tục tiến bước dù gương mặt đẫm lệ.
🌿 Ý nghĩa của cuộc sống rất phong phú, cho dù chúng ta nỗ lực thế nào cũng không hề dư thừa, vì chúng ta sinh ra là con người, sinh ra là chúng sinh.
🌿 Tôi đã từng nhặt được một tia sáng, lúc hoàng hôn trả lại cho mặt trời, tôi biết đó không phải là mặt trời của tôi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng mặt trời thực sự đã chiếu lên người tôi.
🌿 Thế sự như mây bay, cuộc đời rồi cũng tàn lụi, nhưng theo đuổi sự vĩnh hằng và rực rỡ của cuộc sống giữa dòng chảy vô thường, lại được lưu giữ trong ký ức văn hóa của chúng ta.
Vạn Phương dịch Page Fb của mình là Niệm An
#trích dẫn#quotes#trichdanhay#life quote#caunoihay#vạn phương dịch#Tiengtrung#chinese#cuộc sống#tinhyeu#deep quotes#tâm trạng#deep thoughts#memories#Vanphuongdich
106 notes
·
View notes
Text
Tôi nhớ ngày cuối gặp O, khi lờ mờ nhận ra sẽ không còn cuộc hội ngộ nào sau đó, tôi nói có hai cách để quên một người: một là thời gian, hai là người mới; với anh, anh chọn cách thứ nhất, hy vọng thời gian của anh đủ dài, còn người mới của em đủ tốt. Câu này tôi đọc được đâu đó trên mạng, mang ra nói cho thêm phần xúc cảm giây phút chia xa. Chứ tôi lúc đó không đủ cao thượng như vậy. Tôi không mong người mới của O sẽ tốt, ít nhất là không “tốt” như tôi, để sẽ có lúc O nhận ra điều đó.
Tôi mong thời gian của mình đủ dài, để xoa dịu những xót xa trong lòng. Rồi ngày dài đêm trôi, thời gian cũng làm đúng nhiệm vụ của nó: bào mòn những góc cạnh xù xì của nỗi nhớ. Mong ước về một lần gặp lại, về một lần lại đi cùng nhau dần thôi nhức nhối, cũng không còn đôi khi len lén tôi để len lỏi vào những giấc mơ. Nỗi nhớ đó giờ như một khối tròn nhẵn, mỗi khi nghĩ đến, chạm vào lại ngân lên khe khẽ bản tình ca êm dịu mà xa xôi, tràn đầy nhưng đã thôi nhói buốt.
Tôi hay nói đùa với vài người quen chung của hai đứa, chuyện chúng tôi như phản ứng hoá học. Sau tất cả, yêu thương thăng hoa bay mất, chỉ còn lại đâu đó trong tôi kết tủa của nỗi buồn: đen đặc và ngơ ngác. Bây giờ, mẫu đen ấy dần ngả sang nâu, mỗi ngày mỗi bợt hẳn đi và cuối cùng chỉ còn là một vệt thẫm nhờ. Đôi khi, tôi nghĩ nếu ngày tháng 3 đó, tôi không gặp khách, không hẹn khách tại Dốc Thị, không thoáng nhìn thấy và nhận ra O đi cùng người-mới, có lẽ nỗi buồn kết tủa ấy đến giờ này sẽ thẳm đen và đầy tràn hơn nữa. Nhưng những người mình gặp trong đời là những người phải gặp, những chuyện trải qua bắt buộc phải xảy ra mà. Cám ơn vì chúng tôi đã gặp nhau, cám ơn những hời hợt, những hờ hững, và cám ơn cả ly biệt đã có.
Chiều nay Đà Lạt đẹp. Tôi ngồi chờ rửa xe và ngó vẩn vơ, khi thấy gió đuổi bắt nhau qua những tàng cây, khi nhìn nắng chiều lung linh nhảy nhót trên những bờ tường, khi điện thoại chợt shuffle đến bài hát chúng tôi từng chia nhau cái airpod bên bờ biển Quy Nhơn ngày nào mà lòng không dâng lên một nỗi nhớ xa xôi, mơ hồ: thời điểm đó, tôi đã thực sự mong rằng người mới của O đủ tốt.
18 notes
·
View notes
Text
Một số người tạt ngang qua đời mình và chầu chực lấy đi sự đoan trang, ấm áp của mình. Mình nghĩ mình chẳng thể làm gì tốt hơn thời điểm ấy ngoài việc dùng tạm số “bất cần, sắc nhọn” mà mình có. Con mèo nhà mình có một điểm rất hay mà mình phải bắt chước. Nó biết cụp móng lại với người thương và biết hững hờ với những người nằm ngoài vòng tròn liên hệ. Số móng vuốt sắc cạnh của nó vẫn luôn nằm ở đó và sẵn sàng duỗi ra bất cứ lúc nào.
— AN TRƯƠNG
113 notes
·
View notes
Text
Trong đời có những người sống vô tình với 1 “cơ số người” đến mức như 1 điều hiển nhiên; hoặc là chỉ vì là “người nào đó” nên mới vô tình.
Đôi khi sự đáp lại từ những ân cần, quan tâm, để ý…chỉ là những hờ hững thờ ơ như kiểu: không biết nữa, không rõ lắm, không chắc có rảnh không,….không nhớ sinh nhật, cũng không nhớ rõ lời hẹn vì…quá bận. Mọi dự định tương lai gần của người ấy dường như chẳng hề có mình?
Tự hỏi bản thân nhắm mắt làm ngơ với những tổn thương thì có thực sự nên hay không ?
Người với người có thể vô tâm đối với nhiều thứ vậy ư? Chừng đấy đã đủ chết tâm chưa ??? Hay tình cảm bản thân rẻ rúng quá nên không biết tiếc rẻ cho chính mình ?
Nhiều khi muốn khóc oà như kiểu phút bàng hoàng thấy rõ mọi buồn đau, nhưng không khóc được, có lẽ chính bản thân cũng thấy không đáng.
Kiếp trước có lẽ mình là một tội đồ, nên kiếp này mải mê chạy theo những thứ tàn nhẫn mà không thể nào dừng lại được, như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
24 notes
·
View notes
Text
Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Chim có đường bay của nó, cây có hướng mọc của cây.
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ.
Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa.
Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
5 notes
·
View notes
Text
180723
Lâu quá mình không quay lại đây,
Có Threads, nó cũng khá giống Tumblr, ít nhất là với mình. Nhưng mà mình vẫn thích, vẫn thương, vẫn yêu Tum lắm.
Mình mới coi xong tập cuối của phần 3 "Người thầy y đức". Phù, mãi mới xong, bộ phim mà mình đã trân quý dành dụm thời gian để xem thật cẩn thận chi tiết. Một điều thú vị ở mình đó là, các bộ phim liên quan đến bác sĩ mình đều khá ưu ái và mến mộ. Nó giúp mình có nhiều động lực đối với những thứ mình đang làm, và có lẽ so với việc giành giật mạng sống nơi phòng cấp cứu kia thì cố gắng đi tiếp với cuộc sống chẳng mấy dễ dàng này của mình vẫn dễ thở hơn.
Mọi người ổn không? Mọi người khoẻ chứ?
Hôm qua ấy, ngày 17.07, mình đã kí hợp đồng và thử đồng phục xong ở công ty mới. Mình không chắc mình có chọn đúng không, kiểu như là mình đã dành rất nhiều sức lực để quyết định rời đi hay ở lại nơi này. Nhưng mà chắc là đến lúc mình cần phải đi, mình cảm thấy nếu không ở một môi trường nào đó khác, nhiệt huyết và sức cháy của mình sẽ lụi tàn đi rất nhiều. Với một con nhỏ cung Sư Tử như mình thì việc đó rất là không ổn đối với lòng tự trọng và tham vọng của mình.
Mình đang gầy lắm đó, nhưng mình cũng áp lực với việc gầy đó. Trông mình có đẹp hơn không? Trông mình có thu hút hơn chứ? Mặc dù điều đó trong mắt hầu hết nhưng người thương yêu mình đều là không quan trọng. Nhưng với riêng mình thì đó là rất nhiều vấn đề.
Mình đã có giai đoạn viêm tai khá nặng, nên chỉ trong một tuần đã xuống hẳn một con số kí khá bất ngờ. Mình không còn theo dõi các shop bigsize, thay vào đó là những bộ đồ mới với vóc dáng gọn gàng hơn.
Tuần rồi mình có vô tình lướt trúng một clip tiktok của bạn cấp 3, bạn đó trong mắt mình là khá xinh, cao, body cuốn hút. Thế nhưng mà trong những clip viral của bạn, "lũ đàn ông thiếu kiến thức và trí tuệ" lại tràn ngập phần bình luận với những câu từ vô cùng khiếm nhã, cười cợt thậm chí xúc phạm bạn của mình.
Dĩ nhiên là so với việc căng thẳng hay buồn rầu dài lâu với những thành phần thô lỗ đó, ánh hào quang của việc được một vài lần lên xu hướng tiktok vẫn giúp bạn mình có động lực đăng tải nhiều clip thêm. Hoặc có khi đơn giản vì bạn thích. Mình hoàn toàn không có ý kiến gì về điều đó.
Nhưng mà, Tlinh đã nói một câu khá đỉnh: "Trí tuệ nhân tạo sắp thống trị thế giới và tất cả các bạn vẫn đang mắc kẹt trong thời kỳ đồ đá để chỉ ra cơ thể phụ nữ trông như thế nào". Trời ơi, hãy thôi xét nét về cơ thể phụ nữ đi, các bạn chưa bao giờ đủ tầm đâu.
Mình cảm thấy nực cười, khi mà thay vì cố gắng phát triển tốt hơn, người ta, một phần cộng đồng nào đó vẫn nỗ lực miệt mài núp sau bàn phím để rồi phán xét ai đó trong khi họ vẫn đang thật sự toả sáng với cá tính và chất riêng của họ. Mình thấy đẹp, tất cả những người con gái trên đời này đều đẹp lắm. Nhưng mà đôi khi vẫn trừ một vài thành phần khó hiểu không chấp nhận được thôi.
Aishhh, thôi kệ đi!
Mình có người yêu rồi, anh ấy là người yêu cũ của mình. Là người đã khiến mình đau khổ, là điều đã đưa mình quay trở lại Tum sau 5 năm hờ hững. Và giờ đây nhờ có cậu ấy, hay là do ha, mình cũng đã thôi dần sử dụng Tum. Mình vẫn muốn viết chứ, mình vẫn vào mỗi ngày một lần theo dõi mọi người đó. Nhưng có lẽ thời gian, sức lực và tâm trí con chữ của mình đã dành hết vào những dòng tin nhắn mỗi ngày với bạn đó rồi.
Mình không giải thích với ai được, và chắc chắn không ai sẽ hiểu được trọn vẹn lí do vì sao mình chọn anh, chọn quay lại với anh, chọn yêu và thương anh một lần nữa. Nhưng mà mình tin là mình đang đúng, đôi khi thì vẫn thấy khó hiểu. Nhưng mà mình không hối hận. Gặp anh, mình muốn có gia đình với anh. Muốn đi xa hơn với anh, cùng nấu cơm với anh, ôm anh ngủ, khóc lóc với anh, đeo cùng loại nhẫn với anh, đứng tên trong sổ hộ khẩu với anh trong danh xưng vợ chồng.
Tụi mình vẫn chỉ là những đứa trẻ 23, nhưng tụi mình tham ước mơ. Tụi mình đều động viên nhau bằng những câu từ nếu - thì, sau này - sẽ. Nó sẽ thật phù phiếm hoặc hão huyền, nhưng được sống trong những lời nói ước mơ đó với anh, mình vẫn cảm thấy vui vẻ nhiều.
Tụi mình có vấn đề đấy, mỗi tuần, mỗi ngày. Mình có khi khóc, anh có khi đứng dậy với tư thế tưởng như sẽ bỏ đi. Nhưng mà khi khoảng lặng dành cho mỗi đứa đến, mình sẽ ôm lấy tấm lưng ấy, anh sẽ không rời bỏ mình một mình mà đi mà thay vào đó là một cái thơm trán nhẹ nhàng.
Các bạn, một người con gái đã sứt sẹo nhiều đến nỗi có suy nghĩ tồi tệ về tình yêu, vẫn có thể một lần tìm thấy anh ban mai cho trái tim cô ấy. Vậy thì các bạn cũng hãy thế nhé. Hãy từ từ cho mọi thứ thời gian, và đừng lặp lại một lỗi sai nhiều lần. Đối diện và tìm ra giải pháp. Bạn chỉ có thể đi tiếp khi bạn có một đôi chân vững chắc, một trái tim đã thật sự được chữa lành.
Cuộc sống của mình, hai tháng gần đây dường như rất ít sử dụng mạng xã hội. Có một vài trend như Vinamilk hay thậm chí là ứng dụng Locket hay là Threads, mình cập nhật siêu trễ. Tự nhiên đôi khi cũng thấy hơi hoảng, lật đật tìm hiểu chứ sợ trông già sớm quá. Nhưng mà một ngày của mình đang rất hài lòng với vài ứng dụng và những mẩu tin định kì đó rồi. Messenger hay Instagram còn không truy cập quá nhiều. Mình trông hơi có phần Lowkey rồi nhe. Hihi,
Mình mệt, lười và thích thu về thế giới của mình. Quỹ thời gian của mình khá ít nên thành ra mình không hào hứng để san sẻ cho thêm cái gì mới. Hơn 2 tuần nay mình toàn ngủ từ 9 rưỡi 10 giờ. Vô tình hôm nay lại tỉnh táo đến lạ ấy chứ. Chắc do muốn tranh thủ nốt bộ phim.
Mình đã có khá nhiều vấn đề căng thẳng đó, mà toàn là vấn đề mới. Mình khóc chứ, mình buồn, nhưng mà mình cũng dửng dưng. Kiểu đau cái đầu ghê muốn lẹ lẹ không muốn dây dưa mệt óc.
Mình bị la nữa, mình đã tuột dốc nhiều. Trong khi ngoài kia ai cũng cố gắng phát triển và đi lên. Mình cũng 1 phần vui 1 phần quên 1 phần tự hổ thẹn và buồn day dứt với chính mình.
Nhưng mà cuộc sống là được trải qua nhiều cảm xúc với nhiều cung bậc khác nhau. Mình chỉ muốn mình có thể khóc và mình có thể ăn. Mình có gia đình. Mình vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc so với hàng tỉ sinh mệnh đang không ngừng vượt lên số phận ngoài kia.
Mình không rõ mục đích ban đầu mình viết là dài hay ngắn, lan man hay tập trung vào vấn đề nào. Có điều, mình đã gõ xong rồi đó.
Các bạn ngủ ngon,
Thảo Nguyên 🦖
33 notes
·
View notes
Text
"Trà chỉ có hai trạng thái, nổi và chìm; người uống trà chỉ có hai tư thế, cầm lên và đặt xuống. Nhân sinh như trà, thản nhiên khi chìm, hững hờ khi nổi, cầm lên được nên buông xuống được."
(Nguồn: weibo | Dịch: Bánh Bao)
8 notes
·
View notes
Text
Cho ta xin ngày xưa không về nữa Để hương em không phảng phất mỗi chiều qua. Bông cỏ may hãy cứ rụng dưới hiên nhà, Đừng vương áo để lòng ta thôi nặng. Cho ta yên một hoàng hôn tắt nắng, Ai quay đi chẳng ngoảnh lại đằng sau. Nhánh bàng khô buông đôi lá úa nhàu, Mùa thu cũ gieo vàng lên lối cũ. Cho ta đêm lặng nghe đời say ngủ, Rèm ai buông hờ hững sáng chong đèn, Cơn thao thức nỗi niềm không đúng hẹn. Nhung nhớ lạc loài, đêm trắng mãi thành quen.
[Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
#trầnphanthanh#yêu#buồn#kỉ niệm#tình yêu#tuổi trẻ#tâm trạng#vui#kí ức#trần phan thanh#mưa#nắng#nhớ#nhớ nhung#nỗi nhớ#tâm sự#đêm
60 notes
·
View notes
Text
Snapshot 29
Tôi mới nhận thấy ánh mắt mình đã từ bao giờ thấp thoáng dáng vẻ cam chịu. Khó mà có thể nói rằng điều gì là nguyên nhân nếu chỉ nhìn qua, nó có thể là vất vả, nó có thể là lo âu, hoặc nó cũng có thể là nỗi đau khổ không khác biệt của việc đã chịu đựng quá nhiều. Điều này sẽ xảy ra cùng với thời gian có lẽ? Băn khoăn là điều không thể tránh khỏi. Tôi bật cười với bản thân.
Tôi đòi hỏi rất ít từ cuộc đời, và kể cả với chỉ ngần ấy, cuộc đời vẫn từ chối tôi. Một cánh đồng bên cạnh, một tia nắng mặt trời, một chút yên bình cùng với bát cơm, không bị cưỡng ép tồn tại, không phải đòi hỏi người khác và không bị người khác đòi hỏi. Chỉ ngần đó thôi. Mà cuộc đời từ chối tôi cái cách chúng ta từ chối một kẻ ăn mày, không phải vì chúng ta bần tiện, mà là bởi vì chúng ta đơn giản không đáng để rút ví ra.
*
Nếu sự thật là điều chúng ta tìm kiếm, thì cuộc đời sẽ đưa chúng ta đi một hành trình rất dài tới giới hạn của cô đơn, và bỏ lại chúng ta bên lề đường với sự thật và không gì nữa.
*
Mặt trời lặn xuống biển như một đốm lửa tàn đang hấp hối. Biển và trời gặp nhau trong một cái ôm thật dài, bảng màu đỏ thẫm và tím loang lổ của bầu trời dần chảy vào cái màu xanh bất tận của đại dương. Những con sóng, chậm chạp và u ám, vỗ vào bờ giống những tiếng thở dài hơn là tiếng gầm, như thể chính đại dương đã mệt mỏi với công việc lao động vĩnh cửu của mình. Những cái bóng dài ra, trườn qua bãi cát như thể chính mặt đất đang vươn ra để đón lấy ánh sáng cuối cùng của ngày. Ban nhạc sống chơi sai vài nốt, còn đĩa paupiettes thì hơi mặn. Tôi hờ hững nhìn cặp bàn bên cầu hôn.
Những kẻ bi quan cho rằng hoàng hôn không phải là khoảnh khắc suy tư thanh thản, mà là khúc dạo đầu cho thinh không đang xâm lấn, một lời nhắc nhở rõ ràng về bản chất phù du của ánh sáng và cái bóng luôn hữu hình rình rập ngay bên kia. Đó là một cảnh tượng nói lên nỗi sợ hãi hiện sinh, về sự mục nát không thể tránh khỏi đang chờ đợi mọi thứ, được ghi lại trong ánh sáng đang lụi tàn của một buổi tối bị bỏ rơi. Giống như điềm báo về nỗi kinh hoàng không thể tránh khỏi của màn đêm, một lời nhắc nhở về bóng tối nằm ngay bên kia bức màn ánh sáng mỏng manh.
Nói một điều cho tôi, hãy nói rằng tôi vẫn luôn mơ màng. Sóng uể oải dạt dào, bữa tối cũng đã đến hồi kết, tôi thấy lấp lánh những vì sao.
*
Tôi không phải là gã ngốc mà ngồi hát cho em về những vì sao. Nhưng hôm nay khi nghĩ về em, tôi thấy chúng vì ghen tức mà rơi xuống mặt biển.
Em thường vô hình lẩn khuất trong tâm trí tôi như một lời thì thầm tinh tế cho những gì có thể đã và sẽ xảy ra. Với tôi, em tồn tại trong những thoáng mơ màng, trong cái xì xào của của gió khi mơn trớn hàng cây, trong cái thủ thỉ xa xăm của sóng biển. Mỗi khoảnh khắc, mỗi âm thanh, dường như mang theo một mảnh của em.
Cân bằng tinh vi muôn thửo của màn đêm bị xáo trộn ngổn ngang như thể mê cung trong tôi. Đôi khi tôi không hiểu vì sao em làm những điều em làm. Như thể tôi và em là hai vực thẳm, tôi là mặt giếng chăm chú ngắm nhìn bầu trời em. Tôi có xem cái anime này tên là Frieren - trong đó các sinh vật phép thuật sống lâu hơn con người nên cách họ trải nghiệm thời gian cũng khác biệt. Có lẽ cũng vì thế, cô phù thủy nhỏ. Tôi đã chạy trốn thời gian để tới gặp em đó.
2 notes
·
View notes
Text
Tôi lụm lặt ở đâu đó một vài dòng như thế này:
Cảm xúc có phải tiền đâu mà tiêu cực thế?
Giữa dòng người vội vã, đôi khi tớ thấy mình lạc lõng, như đang tồn tại ở một nơi mà chẳng ai nhìn thấy. Những cảm xúc tiêu cực cứ quấn lấy, nặng nề như món nợ vô hình không bao giờ trả hết. Càng cố thoát, chúng càng buộc chặt hơn, khiến lòng thêm trĩu nặng.
Tớ đã từng mở lòng, từng mong có ai đó lắng nghe. Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt hờ hững, sự thờ ơ lạnh lùng. Có lẽ, ai cũng bận với thế giới riêng của họ, và tớ nhận ra mình đã có thêm siêu năng lực là trở thành người vô hình.
Cứ thế, cảm xúc cứ nén lại vào bên trong, khoác lên mình chiếc mặt nạ của người luôn "ổn". Bề ngoài là nụ cười, nhưng bên trong là những đợt sóng ngầm, lúc thì yên ả, lúc lại cuộn trào dữ dội.
Tớ chỉ cần một chút quan tâm, một cái ôm, một người mà luôn lắng nghe mình. Nh��ng rồi, điều đó chưa bao giờ đến.
Cuối cùng thì tớ cũng hiểu, thật sự thì chẳng có ai quan tâm đến cảm xúc của mình 💔.
3 notes
·
View notes
Text
Trên đời này có hai loại người, một loại người có thể hi sinh tất cả dành cho đối phương. Người còn lại là người sợ thất vọng, sợ thiệt thòi nên luôn giữ lại cho bản thân nhiều hơn một vài phần cho đi.
Và có hai thứ trên đời chúng ta tuyệt đối không nên đem bản thân ra để đánh cược và thử thách, một là đàn ông và hai là số phận.
Người thất vọng, luôn là người hi vọng.
"Đặt niềm tin vào đàn ông giống như chúng ta đang đặt bản thân ở bên bờ vực. Vui vẻ thì họ kéo chúng ta vào lòng ôm ấp. Chán nản thì buông tay hờ hững đẩy chúng ta xuống vực. Rốt cuộc, có những ván bài, thực sự quá tàn nhẫn, mà phụ nữ chúng ta, vẫn luôn mạo hiểm đánh cược, rồi thua".
📸Unknow
Retouch: Sa
#tumblr#writters on tumblr#photooftheday#photo on tumblr#writter#cuộc sống#photographers on tumblr#writting#photoofthemonth#life#tumblr being dumb#tumblr quotes#tumblr blog#blogger#work blogging#blog post
132 notes
·
View notes
Text
Những bóng người trên sân ga - Nguyễn Bính
Những cuộc chia lìa khởi tự đây,
Cây đàn sum họp đứt từng dây.
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày…
Có lần tôi thấy một người yêu,
Tiễn một người yêu một buổi chiều,
Ở một ga nào xa vắng lắm!
Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.
Có lần tôi thấy một bà già,
Đưa tiễn con đi trấn ải xa.
Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.
Có lần tôi thấy một người đi,
Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,
Một mình làm cả cuộc phân ly.
Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,
Những bàn tay vẫy những bàn tay,
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
*
Tôi đã từng chờ những chuyến xe,
Đã từng đưa đón kẻ đi về.
Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?
#vietnam#vietnamese#thơ nguyễn bính#thơ việt#thơ#trichdanhay#nguyễn bính#Những bóng người trên sân ga#trich dan hay#thơ việt nam#love#goodbye#tạm biệt#chia xa#Spotify
2 notes
·
View notes
Text
Có lần đã ước như sương
Trượt trong vòm lá người thương đương ngồi
Bây giờ có đến hai tôi
Một tôi hờ hững, một tôi rối bời…
— 𝐀 𝐍 𝐓 𝐑 𝐔̛ 𝐎̛ 𝐍 𝐆
102 notes
·
View notes