#xin kun
Explore tagged Tumblr posts
daily-vocaloid-rock-metal · 4 months ago
Text
Today's entry is 权御天下 (Quán Yù Tiānxià) - Sun Quan the Emperor by Wugui, St, Xin Kun, and Aipi Xiong featuring Luo Tianyi
It is a pop punk song that also falls under the genre of folk rock. It has a BPM of 176. It contains the tale of China's emperor Sun Quan, who was the founder of the Wu dynasty and had many military accomplishments. There are some flashing lights which may trigger seizures, so watch with caution.
The PV was illustrated by Su Fei and the video was done by Nekoloco
youtube
4 notes · View notes
voca-song-a-day · 1 year ago
Text
youtube
Today's featured song is: "Sun Quan the Emperor" by Wugui Sui & St feat. Luo Tianyi (cw: violence, and video contains epileptic content)
(Also, today is the 11th anniversary of Tianyi's release!)
9 notes · View notes
kdram-chjh · 9 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Cdrama: The Rise of Phoenixes (2018)
Gifs of Ending of cdrama "The Rise of Phoenixes"
=ENG SUB= 天盛長歌 The Rise of Phoenixes 01 陳坤 倪妮 CROTON MEGAHIT Official
Watch this video on Youtube: https://www.youtube.com/watch?v=kSSbRPVPp8w
3 notes · View notes
binging-asian-dramas · 2 years ago
Text
Tumblr media
To Love. 9
Story: 9
Acting: 10
Chemistry: 10
Comparable to: Love Me If You Dare (cdrama) ; Memory Lost(kdrama)
A very underrated hidden cdrama gem. Loved loved loved the crime thriller mystery aspect to this. It has a very unique way of telling the story through flashbacks and backwards storytelling in both perspectives of the main leads in the first half, then after in the middle it takes place in present time. The whole mystery revolves around the murder of Zhan Yu which you soon become quite attached to and know his ill fate. The entire cast does a phenomenal job with the acting as does the writers writing the characters perfectly with the exception of the female lead as being written somewhat as a clueless naïve clumsy woman sometimes. Overall definitely recommend for those who love crime thriller romances.
3 notes · View notes
smashpages · 7 months ago
Text
Tumblr media
Out this week: The Boy from Clearwater: Book Two (Levine Querido, $25.99): 
Yu Pei-yun, Lin King, and Zhou Jian-xin continue the story from the first volume, which picks up on the life of publisher and human rights activist Tsai Kun-lin after he’s released from prison following his persecution during the White Terror movement in Taiwan.
See what else is coming to your friendly neighborhood comic book shop this week!
1 note · View note
thataddylady · 11 months ago
Text
This... all of this. I love that she is allowed to be cut throat, bratty, messy and all warm and affectionate. She's a well rounded character
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Win the Future 输赢 is hands down one of best workplace dramas I’ve ever watched🙌🏼
I’m halfway through and have been thoroughly impressed by the quality of the script, zero cliches/wasted lines, no bullshit main characters who are equals in every sense of the word, realistic business related scenes with believable side characters and an entire cast that can actually act! Also this script is phenomenal - the writers incorporated war strategy and use appropriate quotes from the Art of War to highlight key negotiation/strategy setting scenes. Some of the older more experienced actors are absolutely stellar, I had to rewatch their line deliveries for a couple of scenes because they were just so genius.
I must say that I love the main leads’ energy as business rivals and it makes their romance all the more tense and interesting😻 they’re both cutthroat, decisive and action orientated… but have unique, flawed personalities. The actors portrayed that with class! If anyone here is already a Xin Zhilei or Chen Kun fan then be prepared to fall in love again!
Bonus:
VISUALS🥺🥺🥺
Tumblr media
44 notes · View notes
ixiot-ghostrebel · 2 years ago
Note
Another sagau reader hearing someone insulting characters and going apeshit but when someone insults reader are like "......hmm shodul I drink hot chocolate or tea today?" This time ganyu( becose I still pissed at one guy who insulted her i her own story quest) bennet and nilou (another chance to make azar feel terror)
COMING RIGHT UP, ANON. THANK YOU FOR REQUESTING OMG 💀 I have been too dead without these requests, fr.
Click Me For Part 1!
When Someone Insults Ganyu, Bennett, and Nilou vs When Someone Insults Reader...
(Disclaimers: Might Be OOC, Mentions of Violence, & Quest/Genshin Impact Lore Spoilers!)
Ganyu
Okay, first of all: Yes, I am adding that stupid idiot cough Xin Cheng cough into this.
You were just following the Traveler and Paimon, joining Ganyu's Story Quest which, for some reason, was not completed yet. So, you decided to tag along to see Ganyu!
You weren't hyped when that beggar came out of nowhere and started to do all that fairytale stuff even you don't approve of—and you were someone that sticks themselves into your own head, thank you very much.
So when this man started to gain the audacity to insult Ganyu, you knew you had to step up and do something. No one, and you quite mean it, was going to insult her and get away with it.
"Hey!" You came out from your hiding spot (you're the Almighty Creator, you know it'll make the situation worse). "Just what the hell do you think you're doing, huh?"
Xin Cheng pales at the sight of your enraged figure. He stutters to make an excuse, but you cut him off. You're having none of it.
"Get your useless self out of here, before I decide to kick it down the mountains myself!"
To say that Ganyu was shocked that you were getting angry over a mortal was an understatement. She was beyond surprised that you even stood up for her.
But she did have to intervene with your threatening—after all, she is still an Adeptus. Protecting the people of Liyue was still her duty.
"Your Grace...Please let him go. I'm sure he already understands his mistake." Ganyu's soft voice only made your anger increase—she sounded so upset!
"Y-yes, please, Your Grace! I understand what I've done wrong, I—"
"Silence." You glare down at the mortal. Your turn back to Ganyu, and considered your choices. While you wanted to wreck absolute vengeance on this man, you also didn't want to hurt Ganyu's feelings more.
Guess you were going down Trauma Lane, then. You sigh, and stomp your feet as you turn around to glare at Xin Cheng, catching his petite form by surprise.
"If I ever see you do this again..." Your eyes narrow. "Believe me when I say it—you will be granted no mercy by any adeptus nor Rex Lapis himself. Now SCRAM!" With that, he was running for the hills. You weren't entirely satisfied, but you'll take it. For now.
What would Happen if Ganyu heard you get insulted? Well, first of all, she would gasp quietly to herself. What was this blasphemy? She's utterly horrified.
Ganyu thinks she might faint once she realizes you were nearby, checking out vendor goods next to where the gossipers were spilling terrible insults of your image.
"Y-Your Grace! Please accept my apology on behalf of the people of Liyue." Will literally run up to you and apologize for them. While she may not be the one who did it, she's still cares about the People of Liyue—and thus her reasoning as to why she's askign for the mercy of the Almighty Creator.
Your puzzled look turns to Ganyu. "Who are you apologizing for?" Ganyu blinks.
"The, uhm—the gossipers..?" You're still confused, until your eyes shine once recognition hits you like Truck-Kun.
"Ohhh, those dudes! Yeah, don't worry about them—they're pretty boring, saying the same thing like a broken record. Say���wanna shop with me? I'm paying, of course."
And that's how you got Ganyu to be more comfortable around you! :D
Bennett
Ah, our unlucky yet optimistic adventurer! This boy—he is good. He's cool, and he's rather awed by most of the kids in Mondstadt.
He was hanging out with Razor and Fischl when someone decides to insult him. this genuinely upsets him—after all, they were insulting his ability and his position in the Adventurer's Guild...
Already, Razor and Fischl were already up to defend him, but what they didn't expect is for the Almighty Creator (aka you) got to it first.
"I beg your pardon," you say through gritted teeth. "How exactly is having a bad luck aura got to do with ANYTHING related to being an adventurer?" You're glaring so many daggers you could practically say you were breaking all the walls. "Perhaps we'll see just how lucky you are when I send you to Dragon Spine and watch your dead corpses FREEZE TO DEATH?"
The insulters were paling the more you went on. Razor and Fischl aren't sure what to do—you're already there, dealing with the situation.
But Bennett? Well uh, like usual, his bad luck got the best of him, and he accidentally stumbles towards you (miraculously). He bumps into you, and you shift your gaze onto him.
"Uh—Sorry, Your Grace! I really didn't mean to bump into you, I swear!" Poor guy is scared because his bad luck affected him at the worst time of all. He thinks he might get killed.
You though? Oh, hell nah. Your gaze already soften, and you decided to show favoritism! You pull the boy into a hug, glaring at the insulters one more time as a warning to scram, before you go back to enjoying giving the boy affection!
But when Bennett hears you get insulted? Well, first of all, screw his bad luck because the insulters were quite literally telling him how bad of a Creator you were!
He immediately tries to avoid getting too deep into the discussion, trying to sway the topic elsewhere to no avail, and he pales when he realizes you were literally a few steps away from them!
And it seems his bad luck gets in the way again, because you just turned right as he was staring at you with shocked eyes!
However, instead of being mad, you were actually beaming when you see him. You wave at Bennett, smiling.
"Bennett! Help me choose some flowers, yeah?"
"Uhm—uh, Sure, Your Grace!"
And that's how the insulters were hiding in their homes for the rest of their lives as you merrily dragged Bennett out of that horrendous conversation.
Nilou
Honestly, do I need to say who decided to insult this amazing dancer?
Yes, it was fricking Azar again. What is up with this crazy old man, nobody knows. Perhaps you should put him in prison for a while until he's gained a sense of appreciation for the Arts. ALL of the Arts.
Apparently, when you had drilled fear into this man, he thought it only applied to flipping Nahida. As much as you love Nahida, you are not going to have Azar twists your words and make it seem like you grant him permission to snark down other people—especially the people of Zubayr Theater.
So when Azar finally decides to have scholars gain the nerve to insult Nilou on behalf of his stupid brain, you (of course) just had to get yourself involved with this.
"Excuse me, but since when did you have the audacity to judge someone else's profession of art, simply because it isn't 'academic' in any way?" You spat. "Where I come from, Art courses are necessary in order to move on in your academic life." When Nilou hears you, she, first of all, is grateful of you stepping up for her, and, second of all, very scared of what might be happening next.
The scholars pale, but they seem to have taken your comment as a debate.
"With all due respect, Your Grace, the Arts are anything but educational—"
"Was I looking for a second opinion, dimwit?" You narrow your eyes. "Besides, have you yourself ever tried the Art of Dancing or the Art of Music before?"
"Well—uhm, no, but—"
"Then shut up, then." The scholars begin to panic as your voice becomes low and dangerous. "You don't have an excuse to be judgmental if you haven't even tried this stuff yourself."
"Ex-Sage Azar told us to say this!" They blurt out, and that only increases your rage. Seeing that things might escalate, Nilou steps in.
"Your Grace, let's not be too harsh!" She exclaims, waving her hands frantically. "I'm sure they understand what they did wrong. There's no need to have them punished." You narrowed your eyes in disagreement, for a half second, Nilou thought she made the situation worse.
But when you sigh heavily, she knew you relented. You glare at the scholars again.
"Tell Azar if he does this again, to ANYONE, I'll cut his head off, and there's no more excuses there. In fact—bring me to him. I'll have a talk with him myself."
Yeah, Azar got traumatized again :)
But when Nilou hears you be insulted? Quite literally behind your back? She thought she was going to faint from the gossiper's comments alone! You being there to listen it to it all only made her feel worse.
She was about to confront them, until she saw other people nearby dealing with the situation. So, Nilou decides to check up and see if you were okay...After all, those comments weren't nice.
She was pretty shocked when she realized you were contemplating over wares instead, completely unbothered by the drama going on behind your back. Nevertheless, she was still going to apologize in case you were just hiding your emotions.
"Uhm, Your Grace—I would like to apologize on behalf of all of Zubayr Theater. We should've done something earlier." You look at her, confused.
"What are you apologizing for, Nilou?" You ask. She blinks.
"Uhm, the gossipers, Your Grace..?" Your eyes widen, before you bark a laugh.
"Oh, those dudes! Yeah—don't worry about them, honestly. Say—help me pick: should I get hot chocolate or tea from this lovely store?"
Let's just say you had a fun time hanging out with Nilou for the rest of the afternoon :)
AND THAT'S IT! WE ARE DONE! I AM SO SORRY FOR BEING INACTIVE AND TAKING 30+ YEARS TO FINISH THIS, BUT IT'S HERE! :D I HOPE YOU ALL ENJOYED IT!
Tumblr media
Ghost Rebel Side Notes: To anyone who's waiting for The Lost Shining God of Celestia, yes I have been writing on it. However, due to personal life problems and other IRL circumstances, it's taking a little longer than expected. I am sorry, everyone!
✦ Check out The Ghost Rebel’s Blog Description & Info Page to See if Their Mailbox is Open! ✦
726 notes · View notes
tbgkaru-woh · 10 months ago
Text
SVSSS fan cast/ faceclaim inspiration
I was asked about my other fan casting choices/faceclaims so I put together a little list! most of these are chinese men but some are of different nationalities but they had the Vibe TM that I'd imagine in their chinese actor counterpart were I to know more actors. Also this is collection of actors, pretty people and cosplayers, whichever i found that striked me as "them" :')
Shen QingQiu/Jiu - Unknown (Hanfu model- starting strong i know)
Tumblr media Tumblr media
Luo Binghe - Lee Soo Hyuk (korean)
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Young Luo Binghe - Hou Minghao
Tumblr media Tumblr media
Liu QingGe - Dylan Wang
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Yue QingYuan - Liu Xueyi
Tumblr media Tumblr media
Ming Fan - Xu Kai
Tumblr media Tumblr media
Tianlang-Jun - Chen Kun
Tumblr media Tumblr media
ZhuZhi Lang - Ding Cheng Xin (the whole look, it's too good)
Tumblr media Tumblr media
Mobei-Jun - Wan Yi Hua
Tumblr media Tumblr media
Sha Hualing - Zhang Yuxi
Tumblr media Tumblr media
Liu MingYan - Qi Xiaxia
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
226 notes · View notes
dangermousie · 10 days ago
Note
I saw your post on Love Game in Eastern Fantasy’s ending, do you mind elaborate on why you don’t like the ending? I personally find the screenwriter did a good job at translating the source material to live action given censorship constraints. I love the series positive message of self-love before you can fully love someone else in a healthy way.
Is the ending too open-ended for your liking?
I don't mind at all but I just wanted to say so much about fiction and endings (or the narrative) is so very personal and subjective. I can explain why something works for me or doesn't but it's really trying to post hoc justify an inchoate, emotional reaction.
And sometimes it doesn't gel with what everyone else may feel but it doesn't really do anything to change it. For example, I am one of like three people who thinks the ending of Princess Agents cdrama is perfect and it's one of the most universally fandom hated endings. I can explain why until I am blue in the face and I am sure people who hated it won't like it any better or they can explain why they hate it (and have) but I still love it so...
Now that I've put that lengthy disclaimer, here is the write up proper and it comes to two things - the minor part is the very very "back in modern day" ending and the bigger one is what happens before. I am gonna do the ending first.
Because of censorship, it's hard to end transmigration stories in satisfactory fashion (though it must be noted that even after transmigration ban, dramas manage now and then.)
The normal default is "and then they wake up." This is different from the other set up where it's an author creating a narrative as a framing device and they themselves are never in it (see Kunning Palace or Joy of Life as great examples) - there the characters stay in narrative forever. Or mini dramas like Lovesickness and Ancient Love Song (and somehow full length Lost Track of Time and Lost Love In Time) getting away with genuine travel that normally has been banned post The Myth/Jade Palace Lock Heart/BBJX era.
I could complain about her waking back up in modern world even within the constraints because something like Love Better Than Immortality had exactly the same set up and ended the way this should have and the way the novel for Love Game actually did (FL wakes up in simulation; she knows that is what it is. At the end she stays in game and lives happily ever after with her former bad guy lover.) LBTI got around the censorship question by setting the framing story that took two seconds in some future world where people do that and then are told if they enter simulation they never leave. I do not know why the makers of this did not go for something like this.
But I have accepted this is for whatever reason not the way a lot of these go and "waking up" is a default. That's fine. Yet, there is waking up and waking up.
The way these narratives often deal with this is the dreamer HAS been affected/changed by their time in story. If we take Dreamer in Qing Dynasty - FL is irrevocably changed by her time in Qing Dynasty. At the end she gets with ML who is reborn but it's colored by her past time and love (in a love of ways, that drama is a much kinder version of Bu Bu Jing Xin set up.) Or you can take My Dear Brothers, A Different Princess or The Romance of Tiger and Rose. In all of them, the FL wakes up in the modern day but she remembers her time in the dream/story/whatever, she's affected. That is why her finding her shared dreamer or reincarnation or avatar of her pairing from the story gives her a happy ending and completes her.
But here? The narrative ultimately does not matter. ML was never in the dream/narrative/whatever. FL herself doesn't really remember it or seem genuinely, long term affected by it. What was the point of it? Just make a cute drama about an author with issues and his fangirl. None of it had a point to me.
But that would just affect the very ending and to me is a smaller problem. I have liked many a drama which was amazing until the ending went wtf and I still loved it (this year's Tender Light or last year's My Journey to You come to mind and I overall adore both.)
My bigger problem is that by the time that ending rolled around, I didn't even care. The narrative fell apart for me shortly after they got to the capital - the moment she forgot the modern day, a lot of narrative appeal left for me. She got sidelined in her own narrative. And there was not really any emotional stakes for me or tension. It felt like a picaresque travelogue which is not bad per se but not truly my thing.
But then - the couple of last eps is where it really exploded. The thing with the author made no sense. Why did she need to fix some sort of adult avatar of him who didn't even know he was one and the kid version was there too? Why did a book written by teen drag in adult version of her and teen him and adult fictional version of him get to argue? Why did the ending start looping instead of just going once. The worldbuilding, the set up, the goals made NO sense in light of this new information. Now one might say the set up of a reader being dragged into a game based on the book they are reading is nonsense in the first place and that's true. But the problem for me is I can accept whatever insane set up the story throws at me, but it's a matter of initial set up. Once it's set up, it has to stay within those constraints and be internally logically consistent and to me it wasn't. All that randomness felt so random. Perhaps if they weaved the stuff earlier more, sure. But as it is, it felt so weird and random and nonsensical. And once the narrative stopped treating them as real people but as symbols or lessons or whatever, I stopped treating them as real people too.
I confess I never care about a story's message because, to quote a famous Hollywood quip on the topic: "“If you have a message, call Western Union.” I want the story to move me emotionally, to get me invested (if it makes my brain happy, it's a bonus.) And so yeah sure it's great to overcome adversity, find strength in others etc etc blah blah but if the execution of said message is lacking (which to me it was), it negates it all. For example I love Novoland Eagle Flag and its theme is "it's not the winning but the fight that matters, the world is hell but what matters is keeping your humanity and being true to yourself" - it resonates with me immensely. But the reason it does is because I love the execution. If the execution didn't work for me, the fact that I agree with the message would not matter. And to me (and once again, I emphasize it's very personal and I fully get that it worked for others) Love Game's execution did not come though.
30 notes · View notes
maggiecheungs · 1 year ago
Text
poems in episode one of the story of kunning palace
Tumblr media
in episode 1 of kunning palace, xuening grabs a book of poems in order to trick her maids into thinking she keeps a ledger. my knowledge of classical chinese isn't particularly high level, but it's good enough to at least identify which poems are on the page that she opens to, and i'm certain they were deliberately chosen because of their relevance to the characters and themes of the show 👀 so i thought i'd do a post about them :)
this page contains three poems by the tang dynasty poet wang changling (698–756): 芙蓉樓送辛漸 (farewell to xin jian at lotus tower); 閨怨 (boudoir lament); and 春宮曲 (spring palace song). detailed analyses under the cut:
1 - 芙蓉樓送辛漸 (farewell to xin jian at lotus tower):
my translation
poem summary: the poet's friend came to wu on a night when cold rain was pouring into the river, and departs again at dawn. the poet accompanies him on his journey as far as the chu mountains [but cannot carry on journeying with him because he must stay at his official post in wu]. as he bids goodbye, he asks his friend to tell his family back in luoyang that his heart is still pure and resolute.
key themes: loneliness and solitude; duty; having a pure heart and noble character
analysis: this one is a fairly famous poem about parting before setting off on a long journey. it's particularly notable for its final line, 一片冰心在玉壺, which roughly translates to "my heart is as pure as a piece of ice within a vessel of jade"... which could easily have been written as a summary of zhang zhe's character.
however! while there's a definite emphasis on having a pure and guiltless heart, when you combine with the previous line, the couplet as a whole also gives a sense that the speaker wishes to be remembered by those they love as someone pure and righteous ("tell my family back in luoyang that my heart is still pure etc"). this seems to be a theme of xuening's second life: wanting to correct her past wrongs and treat the people she cares for better, and to prove to zhang zhe that she can be a good person in future
in particular, this poem makes me think of xuening's last moments in her first life. the poet's final request before he bids farewell to his friend? for his companion to tell his family that he is still noble at heart. xuening's final request before she dies? for xie wei to take her life in exchange for that of zhang zhe, as her way of repenting for being dishonourable and ruining his life... 🤔🤔🤔
2 - 閨怨 (boudoir lament):
poem summary: the young wife in her boudoir knows nothing of sorrow, but as she completes her toilette and ascends the emerald tower, she suddenly sees the hue of poplars and willows on the roadside and regrets letting her husband leave home to pursue official position and power.
key themes: love and marriage; abandonment; ambition (and the effect that ambition has on love)
analysis: it's essentially about how the husband's ambition causes him to abandon his wife to grief and loneliness, which seems like a clear parallel with xuening's willingness to abandon her faithful lovers for the sake of her ambition; there's also the implication that political status is ultimately less meaningful than a loving marriage.
i think it's worth noting that the character 怨 (yuan) in the title is fairly hard to translate, as it implies a mixture of grief and anger/resentment, or even hatred. it's fairly common in boudoir poems about women left behind by their husbands, and in that context it's often translated as 'lament' or 'grief', but i think the ambivalence of the term is fairly important, particularly if you apply it to kunning palace and the mix of grief and anger that xuening inspires in her old lovers in her first life.
3 - 春宮曲 (spring palace song):
poem summary: the wind is mild, the flowers are in full bloom, the moon is full and bright. the emperor has fallen in love with one of his sister's singing serving women, and is showering her with imperial favour and bestowing brocade robes upon her to keep out the spring chill.
key themes: happiness, success, security. (however, with contextual knowledge, there's also the implication of future doom, and that nobody can stay on top of the world forever)
analysis: i didn't quite catch the full significance of this one until i googled it and realised it's a poem about a real historical figure: wei zifu, a song-and-dance girl serving the princess pingyang, who wins the favour of pingyang’s brother, emperor wu of the han dynasty, eventually becoming his second empress (the second-longest serving empress in chinese history!).
wei zifu's story is essentially about a young woman of humble origins who survives numerous palace intrigues and eventually manages to ascend to the position of empress, trusted by the emperor to the extent that she was allowed to rule in his absence. however, after maintaining her position for over three decades, she eventually fell afoul of a conspiracy against her and her son, and committed suicide rather than allowing herself to be deposed.
i mean… the way this links to jiang xuening's first life is so obvious i don't even feel the need to explain it.
117 notes · View notes
silviakundera · 1 year ago
Text
I continue to find Story of Kunning Palace & A Journey to Love an exquisite back to back experience (when taking into account SoKP novel's uncensored climax).
--Ch 246, Xie Wei, A Story of Kunning Palace novel:
There was even a laugh at the moment.
He said, "I once thought, Shen Lang and I are both mortal bodies. Why should I kneel down to him and sacrifice my life for him? Born to all people, everyone is a son, why only the emperor dares to call himself the son of heaven. It is clear that everyone is the Son of Heaven. But everyone is also worthless. Ten thousand species compete with each other, and there is no mercy; kill if you want to kill, destroy if you want to destroy."
//
"I'm the emperor of An. I did what I did. A great success has to be achieved alone. A man with great ambitions shouldn't be concerned with trivial things."
"But we're not trvial. We're living people."
-- ep 32, Ren Xin, A Journey to Love
//
--Ch 245, Shen Zhiyi, A Story of Kunning Palace novel:
Shen Zhiyi sneered: "Am I not guilty?!"
When she was in the palace, although she had a spoiled temperament, she was always considered docile.
This sudden rhetorical question almost made Shen Lang stunned.
His face was livid, "What do you mean?"
Shen Zhiyi looked at him with some sadness. "You killed Zhongliang, and the border was in turmoil, but the one who went to Tartar to make peace was me! You certainly have the blood of the royal family flowing through your body, and you even sit high in the position of the King. Come on, but what have you done that is worthy of your own status? Lord of the world, ruler of all peoples, are you worthy of it?"
//
-- Ep 28, Ning Yuanzhou, A Journey to Love
"Your majesty is really thoughtful. But unfortunately, if you could've applied this thoughtfulness to how you manage military affairs, then tens of thousands of Wu soldiers wouldn't have become wronged souls. This is the remnant of the Wu flag that Chai Ming held onto before he died for you in battle. The next time you want to go crazy or throw a tantrum, you can look at this. Search your conscience. Are you worthy?"
48 notes · View notes
aoex-viettrans · 3 months ago
Text
[Ao no Exorcist - Light Novel] Vol 1 - Chương 1: Weekend Hero
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Lý do tôi chọn súng làm vũ khí là do sự yếu đuối của tôi, một người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi đã từng nói như vậy. Cô ấy nói việc tôi muốn giữ khoảng cách với đối phương (ác ma) chứng tỏ tôi là một kẻ nhát gan. Nhưng cha đã nói. Cái đó không phải là vì con nhát gan, mà nó là bằng chứng cho mong muốn bảo vệ nhiều người hơn nữa của con. Cha cười, rồi xoa đầu tôi như khi tôi còn nhỏ.
Tôi đã luôn muốn trở thành một Exorcist như Cha.
Đây là câu chuyện về cặp sinh đôi thuộc Tu viện nam sinh Nam Thập Tự khi họ vẫn còn là học sinh cấp hai.
Chiếc điện thoại đã được đặt chế độ im lặng đang nhấp nháy ánh đèn xanh bên trong cặp sách. Okumura Yukio xác nhận tin nhắn được gửi đến mà không để cho bạn cùng lớp phát hiện ra. Cậu đọc hết tin nhắn với sắc mặt không thay đổi, rồi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vì là đang giờ nghỉ giải lao nên trong phòng học ầm ĩ tiếng cười nói của học sinh. Ở mép bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đang trò chuyện với một vài học sinh. Có vẻ như họ đang hỏi về nội dung của bài kiểm tra cuối năm học.
- Nakao-sensei, em nhờ thầy một chút được không?
- Ồ, Yukio. Sao thế?
Giáo viên hướng ánh nhìn về phía này. Khi cậu nói muốn nghỉ sớm do sức khỏe không tốt, lời xin phép đã được chấp thuận giống như mọi lần.
- Sức khỏe em luôn yếu ớt nên hãy cẩn thận nhé. Cũng sắp cuối năm học rồi mà.
- Vâng.
- Hãy cố giữ vị trí thứ nhất năm học đấy nhé. Thầy kì vọng vào em đó.
Cậu cúi đầu một cách lễ phép với người thầy đang nói chuyện niềm nở rồi quay lại ghế ngồi của mình. Những học sinh nữ xung quanh bắt chuyện với cậu.
- Okumura-kun, cậu về sớm sao?
- Ể, lại nữa à? Cậu ổn chứ~?
- Cậu vốn yếu ớt mà, không được gắng sức đâu đấy.
- Để bọn tớ tiễn cậu đến cổng trường nhé?
- Không sao đâu.
Thật biết ơn khi được lo lắng, nhưng làm ơn đừng ồn ào lên như thế. Vả lại, họ không phải đang lo lắng mà là đang cảm thấy thích thú thì đúng hơn. Trước những nữ sinh đang láo nháo, cậu đáp lại bằng nụ cười pha lẫn vẻ rắc rối, rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi lớp học. 
Ở góc hành lang đang có vài nam sinh đang tụ tập lại. Thấy Yukio chuẩn bị đi về, họ nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói rằng “Lại nữa à”. Thế nhưng họ không khiển trách hay trêu ghẹo cậu. Về phía Yukio, cậu cũng đã luôn khắc cốt ghi tâm về cách tiếp xúc với người khác. Không gần gũi quá mức, ngược lại cũng không để bản thân trở nên quá cô lập. Những việc đó đều ảnh hưởng đến cuộc sống học đường viên mãn của cậu. Họ chỉ là những người bạn cùng lớp không quá thân thiết. Sau khi tốt nghiệp và xem lại album, họ chỉ ở mức khiến cậu nghĩ  “À, nhắc mới nhớ, tên này đã tồn tại nhỉ”, chỉ mức vậy thôi. Không cần phải hơn, cũng không cần phải kém hơn như vậy.
Khi bước ngang qua, cậu nghe thoáng được hội thoại của họ. “Tên Okumura ấy”, một nam sinh đã nêu tên Yukio:
- Tên đó luôn ốm yếu đúng không. Khác với anh của hắn.
- Nghe nói tên anh trai đó lại đánh nhau với học sinh của trường khác đấy.
- Thật hả?
- Ờ. Lại còn là học sinh của trường cấp 3 Shougyou.
- Đỉnh vậy, đánh với đàn anh luôn…
- Và còn là một mình đánh thắng mười người nữa chứ.
- Quả đúng là ác ma nhỉ.
Chủ đề của cuộc hội thoại chuyển từ Yukio sang anh trai của cậu. Người anh song sinh, Okumura Rin, là một người chẳng bao giờ hết chủ đề đề bàn tán. Mà còn là toàn những chuyện chẳng muốn nghe chút nào.
Yukio bước nhanh chân đi qua những người bạn cùng lớp đang sôi nổi với chuyện về anh mình và rời khỏi hành lang. Cậu muốn tránh việc bắt gặp phải người anh trai đó bằng bất cứ giá nào. Nếu vậy cậu sẽ phải viện những lý do phiền phức về việc mình nghỉ sớm.
Thế nhưng sự lo lắng đó đã kết thúc trong sự vô nghĩa. Hoặc có thể là, anh ấy hôm nay cũng trốn học. Buổi sáng, người anh trai lẽ ra đã ra khỏi nhà cùng với mình lại trốn khỏi trường học giữa chừng. Chuyện như vậy không phải mới mẻ gì. Nếu là như mọi khi, Yukio sẽ cảm thấy lo lắng về hành vi của anh mình, nhưng những lúc như này thì lại thấy biết ơn khôn xiết.
Luồn lách qua những học sinh đang tận hưởng giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, Yukio ra khỏi trường từ cổng sau. Vào buổi chiều tươi mát, khu dân cư im ắng khiến sự nhộn nhịp vừa nãy trở nên giống như một giấc mơ. Yukio lấy điện thoại từ cặp sách ra rồi đưa lên tai và bắt đầu chạy.
- Vâng, Okumura đây ạ. Tôi sẽ đến hiện trường bây giờ đây. Vâng, trong khoảng 10 phút nữa.
Biểu cảm nói lên câu đó không phải là của một học sinh gương mẫu ngoan hiền yếu đuối như trước nữa. Đó là biểu cảm nghiêm nghị của một chiến binh.
Tumblr media
Yukio đã thay trang phục Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự và đến được hiện trường. Ở một góc của Thị trấn Chân Thập Tự, một tòa cao ốc bị bỏ hoang bám đầy muội than đang được vây quanh bởi dải băng màu vàng có ghi chữ “Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự KEEP OUT”. Những người dân đang dòm ngó từ xa.
- Nơi này rất nguy hiểm với dân thường nên hãy tránh xa ra đi!
Đứng trước người đàn ông đang quản lý người dân, Yukio giơ lên giấy phép và huy hiệu cấp bậc Exorcist.
- Okumura Trung Nhị cấp có mặt.
Người đàn ông tỏ vẻ bất ngờ với độ tuổi trẻ trung của Yukio, nhưng nhanh chóng kính lễ rồi mời cậu vào trong.
- Mừng cậu đã đến.
Ở hiện trường vẫn chưa tập hợp đủ người. Exorcist quanh năm luôn thiếu nhân lực.
- Okumura-kun, may quá. Cậu đến nhanh thật đấy.
Từ phía sâu bên trong, một Exorcist trung niên đến gần cậu. Ông ấy là một Exorcist Trung Nhất cấp mà Yukio cũng quen mặt. Tuy ông là một Aria kì cựu nhưng lại đứng tuổi rồi. Hình như ông ấy đã gần như nghỉ hưu rồi…
- Là vì trường cháu ngay gần đây thôi ạ. Mogi-san là đội trưởng ạ?
- Ừ, hôm nay từ sáng đã có nhiều vụ việc rồi. Lại còn thiếu số lượng Exorcist nữa. Thế nên là một ông già mới bị lôi ra làm việc như này đây.
Mogi nói với vẻ mặt tươi cười, rồi biến sắc mặt sang vẻ nghiêm nghị và giải thích qua tình hình. Hai người cùng mở xem sơ đồ mặt bằng của tòa nhà.
Một người đàn ông bị kí sinh bởi ác ma đang bắt giữ con tin và cố thủ ở bên trong tòa nhà. Hơn hết, con tin đó lại là…
- Một cậu bé…học tiểu học ư.
Yukio nhíu mày. Mogi cũng gật đầu với biểu cảm dữ dằn.
- Là một cậu nhóc 10 tuổi. Đứng đằng kia là mẹ của cậu bé.
Yukio quay ra nhìn và thấy bóng dáng của người mẹ đang gục xuống khóc ở rìa của tòa nhà. “Akira, Akira” - bà ấy gọi tên con trai mình. Đứng cạnh đó là một cậu bé trông nhỏ hơn là 10 tuổi một chút đang cố kìm nén nước mắt. Bản thân cậu cũng run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng xoa lưng mẹ mình. Một dáng vẻ thật rắn rỏi.
- Chuyện xảy ra khi họ đang trên đường về nhà từ trường học. Cậu bé làm con tin là một người có trách nhiệm, còn làm đội trưởng của Đội thiếu niên dã ngoại (1). Cậu ta che chắn cho em trai mình để rồi bị bắt đi như vậy.
(1) Đội thiếu niên dã ngoại: có thể là đang nói đến Scout boys - Hội hướng đạo thiếu niên, giáo dục bổ túc cho giúp thanh thiếu niên rèn luyện để có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Ở đây mình sẽ để nguyên gốc.
- …..Vậy ạ.
Trong phút chốc, Yukio liên tưởng tới hình ảnh của anh trai và bản thân mình. Khi còn nhỏ. Anh cậu thường hay bảo vệ cậu khỏi những kẻ bắt nạt.
Yukio ngay lập tức gạt bỏ sự đa cảm đó đi. Ở hiện trường, những cảm xúc vô nghĩa đó sẽ làm rối loạn tâm trí của Exorcist và khiến tay nghề thui chột. Yukio hỏi Mogi với khuôn mặt vô cảm đến mức lạnh lùng:
- Những Exorcist khác sẽ đến trong bao nhiêu phút nữa ạ?
- Tôi nghe nói có một Knight và Aria nữa đang hướng đến đây, nhưng không may gặp phải tắc đường……Ta sẽ đợi họ đến nơi và 3 người bọn tôi sẽ xông vào. Vì không chỉ người đàn ông bị ác ma kí sinh mà cả con tin cũng có khả năng nhiễm ma chướng, nên câu hãy lùi về phía sau và hỗ trợ với tư cách là Doctor nhé.
Mogi ra chỉ thị như vậy. Có vẻ như ông ấy nghĩ cho Yukio khi cậu mới là một học sinh cấp 2. Nếu thâm nhập vào hiện trường với tư cách là Dragoon thì rủi ro gặp phải nguy hiểm cũng sẽ tăng cao.
Thế nhưng Yukio lắc đầu với Exorcist dày kinh nghiệm hơn mình:
- Không ạ. Càng xử lý tình trạng càng nhanh, con tin và cơ thể bị kí sinh càng ít gặp nguy hiểm hơn. Trước tiên cháu và Mogi-san hãy cùng thâm nhập vào tòa nhà thôi.
- Nhưng mà…
Không màng tới vẻ mặt ngỡ ngàng của vị Exorcist già, Yukio rút ra hai khẩu súng từ bao da phía sau lưng. Cậu luôn trang bị hai khẩu súng ở lưng vì cậu thuận cả hai tay. Yukio nhìn thẳng vào Mogi với đôi mắt che sau gọng kính. Đôi mắt đó không phải là của một thiếu niên 14 tuổi, chúng lạnh giá và mang đầy vẻ điềm tĩnh.
- Cứu mạng người là ưu tiên hàng đầu. Hãy tiến vào hiện trường thôi.
Bên trong tòa cao ốc rộng thênh thang, trống rỗng đồ đạc. Căn nhà bỏ hoang bao trùm bởi không khí ẩm ướt và u ám chính là nơi mà ác ma ưa thích. Trên hành lang tối tăm do đèn trần đã hỏng vẫn còn đọng lại thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Giữ súng trong hai tay, Yukio đi trước Mogi và tiến thẳng một mạch đến cầu thang ở sâu bên trong. Sơ đồ mặt bằng của tòa nhà đã nằm trong đầu cậu rồi.
- Okumura-kun?
Không hiểu được ý đồ của Yukio, Mogi bắt chuyện từ sau lưng cậu:
- Ta không cần phải tra soát các phòng của tầng một sao?
- Vâng. Có lẽ hắn ta đang ở tầng thượng.
Yukio trả lời mà không quay đầu lại. Tòa nhà này không liền kề với tòa nào khác, nó như một cô đảo vậy. Đối với chúng ta thì dễ bao vây, nhưng tất nhiên cũng không có đường chạy. Kẻ địch là chỉ là một ác ma với trình độ bắt giữ con tin và cố thủ ở một nơi như vậy. Chắc hẳn không phải là một kẻ thông minh cho lắm. Những kẻ tầm thường như vậy thường có xu hướng chạy lên phía trên.
Vì không có điện nên tất nhiên thang máy cũng không hoạt động. Khi leo hết cầu thang 9 tầng, không nói đến Yukio, Mogi đã thở dốc hết hơi. Yukio nhờ ông ấy nấp ở chiếu nghỉ của cầu thang, còn bản thân thì sẽ đối đầu với ác ma trước tiên.
- Khi cháu bắt giữ được tên đó thì ông hãy trừ ma bằng niệm chú nhé.
- Nhưng mà, chỉ một mình cậu thôi thì…
- Cháu ổn ạ.
Mỉm cười nhẹ với Mogi đang thấy miễn cưỡng, Yukio đá bay cánh cửa dẫn tới sân thượng. Đúng như dự đoán, ở đó có bóng dáng của tên ác ma. Bao quanh hắn là một lượng lớn Coal Tar. Người đàn ông bị ác ma kí sinh trợn mắt nhìn sang phía này. Lòng trắng mắt của hắn đã ố vàng và nổi lên mạch máu đỏ.
- Cứ nghĩ là lũ khốn Exorcist đã ra mặt, thì hóa ra lại chỉ là một thằng nhóc chẳng kém gì đứa nít ranh này. Gyahahahaha…... Exorcist thiếu nhân lực đến mức nào vậy.
Tên ác ma cười một cách thô tục với giọng cười đục ngầu điếc tai. Tuy cơ thể gốc là của con người, nhưng đôi tai thì dài và nhọn hoắt, trên nó là cặp sừng như thú vật, còn chiếc lưỡi dài thì thè ra từ cái miệng rách. Cánh tay to dày bắt giữ con tin có thể bẻ gãy cái cổ gầy gò của cậu bé trong thoáng chốc.
Yukio làm ngơ tên ác ma, hướng ánh nhìn về cậu bé đang xanh mặt cố kìm nén nước mắt, rồi cười dịu dàng với cậu:
- Akira-kun đúng không? Hãy nghe rõ lời anh nói và hành động một cách cẩn trọng, được không em?
- ……Ư……ự…….
- Không sao đâu. Em chắc chắn sẽ làm được thôi.
Như được động viên bởi nụ cười thanh thoát của Yukio, cậu bé xanh mặt khẽ gật đầu dưới cánh tay của tên ác ma.
- Tên kia, đừng có mà bơ tao…… Đồ khốn!!
Tức giận vì bị làm ngơ, tên ác ma siết chặt cổ của cậu bé và quát lên bằng giọng hét đầy áp lực. Những Coal Tar bâu xung quanh hắn tản ra lũ lượt.
- Cái gì mà “Hãy hành động cẩn trọng nhé” hả? Mày không thấy được tình hình như thế nào hả!?
Hắn lại siết chặt cổ cậu bé hơn, khiến mặt cậu méo mó trong đau đớn. Yukio không tỏ vẻ bị kích động mà vẫn giữ khoảng cách với ác ma một cách bình tĩnh.
- Làm như mày giỏi lắm ấy……. Nếu mày bắn tao đây thì tên nhóc này cũng chung số phận thôi, hyahahahahah……. Mày định cứu nó kiểu gì hả? Bắn cả tên nhóc sao? Thế thì hay đấy.
Tên ác ma cười chế giễu và hướng ánh nhìn xuống chân của Yukio.
- Vả lại, chân mày đang run lẩy bẩy đấy, từ nãy tới giờ, lạch cà lạch cạch, ầm ĩ cả lên……Hay mày són cả ra quần rồi à? Đúng là nít ranh. Gyahahahaha……!
Hắn cười thô thiển một cách quá đà. “Đầu óc đơn giản” - Yukio nói với giọng không có ngữ điệu:
- Người nghĩ ta (2) thật sự không thể bắn ngươi hay sao?
- Hả…..? Cái khỉ gì cơ…….tên khốn.
(2) Bình thường Yukio tự xưng là “boku”, nhưng trong thoại này cậu xưng là “ore” - cách xưng hô thô lỗ hơn mọi khi. Không rõ là tác giả viết sai hay cố ý để thể hiện sự gượng ép của Yukio nữa.
Yukio chĩa mũi súng bên tay phải vào phía trán của tên ác ma. Thấy vậy, tiếng cười thô bịch từ miệng của hắn biến mất. Hắn hét lên mà không che giấu vẻ hung tợn:
- Giỏi thì cứ làm đi! Nếu mày bắn thì sẽ trúng phải thằng nhóc này thôi! Não nó sẽ thủng một lỗ to và huyết tương sẽ bắn tung tóe cả ra. Mày có thể bắn được sao!? Tên khốn Exorcist kia!!
Ghì mạnh cổ của cậu bé con tin, tên ác ma lại khiêu khích Yukio.
Yukio rời nòng súng khỏi trán của hắn, rồi giơ tay lên cao và chĩa súng lên trần nhà. Tên ác ma coi đó là do Yukio cố tỏ ra mạnh mẽ, hắn lại nhếch mép cười:
- Gyahahahaha……. Mày nhắm đi đâu đấy, đồ ngu……
- Để xem, ai mới đồ ngu ngốc nào.
- Mày lải nhải cái gì!?
Điên tiết với lời khiêu khích của Yukio, ác ma vẫn một tay bóp cổ cậu bé và xông lên.
Với nòng súng vẫn còn chĩa lên trên trời, Yukio bắn một phát đạn. Cùng với âm thanh như muốn xé nát màng nhĩ, viên đạn bị hút lên trên trời… Cả không gian bị bao trùm bởi ánh sáng.
- Cái……!
Lợi dụng thời cơ lúc tên ác ma nới lỏng tay khi bị choáng bởi ánh sáng bất ngờ, cậu bé khom người lại xuống mặt đất. Đôi tay đã làm mất con tin khua khều giữa không trung.
- ! Khốn nạn, thằng trẻ ranh này!!
Không bỏ lỡ cơ hội thắng cuộc trong thoáng chốc, Yukio dùng tay trái để bắn thẳng vào vai phải và đầu gối trái của tên ác ma vô phòng vệ. Đầu đạn làm bằng bạc thánh, chuyên dùng để chống lại ác ma.
Tên ác ma hét lên tiếng hét thất thanh rồi ngã gục xuống mặt đất. Yukio đỡ cậu bé vẫn còn đang ôm đầu thu mình lại, rồi hết lên về phía đằng sau: “Mogi-san!”. Đáp ứng lại lời kêu gọi, Mogi hiện mình từ phía chiếu nghỉ và niệm chú với giọng nói trong trẻo:
- “.......Ta hỏi ngươi, liệu cán cân đó có giữ được sự cân bằng hay không”.
- Chết…….tiệt lũ Exorcist khốn……nạn……
- “Liệu nó có nghiêng về phía Lười biếng hay không. Nó có nghiêng về phía Phẫn nộ, Sắc dục, Tham lam, Đố kị hay Phàm ăn hay không”.
Tên ác ma giãy giụa mãnh liệt, nhưng vì bị găm 2 viên đạn bạc thánh, hắn không thể dễ dàng tự thân thoát ra khỏi cơ thể kí sinh.
- “Bằng tất cả sự đức độ có được từ sự siêng năng, sự trinh khiết, sự cứu tế, sự nhẫn nại, lòng từ thiện, lòng tiết độ, sự khiêm tốn, bằng ánh sáng của đức tin, ta xua đuổi bóng tối trong ngươi.”
Sau khi niệm chú xong, Mogi vẽ hình thánh giá giữa không trung. Ác ma bị triệt tiêu cùng với tiếng hét thất thanh, còn người đàn ông bất tỉnh ngã khụy xuống mắt đất. Mogi đưa tay lên mạch cổ và khóe miệng của anh ta để xác nhận vẫn còn hơi thở, rồi ông quay về hướng Yukio và gật đầu chắc nịch. Khẽ gật đầu để đáp lại ông, Yukio quay mặt về phía cậu bé. Cậu nhóc đến giờ vẫn còn co cứng người lại và ôm đầu bằng cả hai tay.
- Em làm tốt lắm. Akira-kun. Mọi chuyện ổn hết rồi.
- Híc……hức…..híc……
Những hạt nước mắt to lăn ra từ mắt, cậu bé nức nở lên mà khóc. Chắc hẳn cậu ấy đã kìm nén suốt khoảng thời gian vừa qua. Yukio thả lỏng đôi tay cứng nhắc của cậu bé, rồi dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cậu. Tuy không thể làm được tốt như người cha nuôi của cậu, nhưng Yukio cảm thấy an tâm từ tận đáy lòng khi đã có thể cứu sống cậu bé yêu thương em trai này.
- Giỏi thật đấy, Okumura-kun. Cậu mới trở thành Exorcist chưa đầy một năm, đã thế lại còn là học sinh cấp 2, tôi thật sự không thể tin được.
Sau khi thanh tẩy ma chướng của cậu bé và trả lại cậu cho mẹ và em trai, Mogi hết lời khen ngợi. Người đàn ông bị kí sinh đã được Doctor cấp cứu rồi vận chuyển đến Bệnh viện Tổng hợp Chân Thập Tự. Hiện giờ hai Exorcist đến muộn đang làm sạch hiện trường sự cố.
- Không, là nhờ Mogi-san đã niệm chú chính xác thôi ạ.
Yukio trả lời một cách lễ phép. Mogi cười cay nghiệt rồi lắc đầu.
- Không đâu…quả đúng là con trai yêu quý của Fujimoto-san. Tôi hiểu tại sao mọi người lại gọi cậu là thiên tài rồi. Nhưng mà, trong tình huống như vậy mà cậu vẫn có thể ra chỉ thị cho Akira-kun về viên đạn sáng. Cậu đã dùng ma thuật gì thế?
Trước mặt người Exorcist già tuổi hỏi với vẻ mặt đầy thắc mắc, Yukio khẽ cười và tiết lộ bí mật:
- Là dots và dash đó ạ.
- Dots và dash? À……. Là mã Morse đúng không.
Mogi nhanh chóng hiểu ra và vỗ tay một phát. Yukio đã dùng đế giày để tạo ra hai loại tiếng động và truyền tải mã mã Morse đến cậu bé con tin.
“Khi bầu trời phát sáng, hãy cúi người xuống mặt đất”.
Yukio đã nhìn chằm chằm vào mắt cậu bé và ra hiệu cho cậu nhìn xuống phía chân Yukio khoảng hai lần. Cậu bé khôn ngoan đó đã hiểu ngay lập tức.
- Đội thiếu niên dã ngoại có dạy về mã Morse. Nên là cháu mới chợt nghĩ ra…… May mắn là Akira-kun nhận ra được.
- Ra là vậy. Cơ mà trong khoảng thời gian ngắn như thế mà cậu vẫn nghĩ ra được nhỉ.
Mogi hết lời khen ngợi cậu. Yukio khua hai tay và nói rằng ông quá khen rồi. Cậu khẽ đẩy gọng kính lên.
- Chả là ngày xưa cháu cùng với anh trai đã từng tham gia Đội. Thế nên cháu mới nhớ ra……
Giờ nghĩ lại thì, chắc hẳn người cha nuôi đã muốn nuôi dạy anh một cách bình thường nhất có thể. Rốt cuộc, anh ấy gây chuyện nên hai anh em cũng không tham gia nữa.  Nhưng một thời gian sau đó hai đứa vẫn thích dùng mã Morse để trò chuyện. 
“Cơm tối hôm nay có gì thế?”
“Là cà-ri đó.”
Dù có là những chuyện có thể nói bằng miệng là xong, nhưng anh em vẫn cứ giao tiếp bằng cách gõ bàn gõ bát đũa. Cậu vẫn nhớ đã từng bị cha nuôi quát rằng “Ầm ĩ quá”.
- Anh trai? Cậu có anh trai à. Anh cậu cũng làm Exorcist hả?
Nghe câu hỏi không có ác ý của Mogi, cậu hối hận vì đã nói quá nhiều. Yukio trả lời ngay tức khắc: “Không phải”, vừa chú ý sao cho giọng điệu không quá mạnh bạo và buông lời phủ định: 
- Anh cháu là một người bình thường ạ.
Cậu cảm thấy giọng mình như vang vọng từ rất xa.
PM 09:12
Việc hậu xử lý và báo cáo cho Kị sĩ đoàn mất thời gian hơn dự kiến, khi Yukio về đến Tu viện nam sinh Nam Thập tự, nơi cậu sinh sống, thì đã muộn hơn rất nhiều so với thời gian một học sinh cấp 2 về nhà. Cậu đã thay bộ đồng phục ra rồi. Trước khi vào nhà, cậu xác nhận xem cơ thể mình còn bám mùi thuốc súng hay mùi lưu huỳnh hay không. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra, tay phải của cậu đang run lẩy bẩy.
(Bây giờ sự bất an mới ập đến à……)
Nỗi sợ hãi nếu không thể cứu cậu bé đó. Sự lo âu nếu lúc đó mình thất bại.
Những cảm xúc mà cậu đã có thể kìm nén khi đứng ở hiện trường, thỉnh thoảng lại ập về như thế này. Cứ như ngày xưa khi bản thân vẫn còn run rẩy trước bóng tối vậy.
- ……
Yukio nheo đôi mắt phía sau gọng kính và nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run rẩy của bản thân mình. Cậu giữ chặt nó bằng tay còn lại rồi bước vào trong Tu viện.
BÌnh minh của Tu viện đến rất sớm, cũng giống như vậy, giờ tắt đèn ở đây cũng không hề muộn. Chắc mọi người đã ăn xong bữa tối từ lâu rồi. Cố gắng không phát ra tiếng động, cậu hướng đến phòng riêng của mình. Nằm ngửa đọc tạp chí trên giường của mình, Rin ngửa mặt lên:
- Ồ, em về muộn quá. Yukio.
- Chào anh.
Yukio trả lời với khuôn mặt tươi cười. Vừa cười, cậu vừa đè chặt nghi vấn và nỗi bất an bên trong mình:
“Liệu mình có đang giữ được vẻ mặt tươi cười như mọi khi không.”
“Liệu tay mình không còn run rẩy nữa chứ.”
Yukio đi qua chiếc giường mà anh trai đang nằm rồi để cặp sách lên bàn học của mình. Lúc đó nó phát ra âm thanh kim loại nặng nề khiến cậu chột dạ. Nhưng anh cậu có vẻ không phát hiện ra. Đáy của chiếc cặp sách được chia thành hai lớp, dưới đó chứa hai khẩu súng mà cậu giấu.
- Em thật là…chẳng mấy chốc mà cặp sách sẽ rách mất đấy. Cứ nhét mấy thứ đó bên trong.
- Ế……?
Lời nói của anh mình lại khiến tim cậu rơi mất một nhịp.
- Đằng nào trong đó lại chất đầy mấy quyển sách tham khảo khó hiểu đúng không? Có cần đổi với cặp sách của anh không? Anh còn chẳng mấy khi đựng sách giáo khoa nên là nó vẫn còn bền lắm đấy.
- Hahaha……. Cặp của anh đầy vết vẽ nguệch ngoạc với vụn ăn, bẩn lắm nên em xin khách sáo.
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Để tránh ánh nhìn của anh mình vào chiếc cặp chứa hai khẩu súng, Yukio đẩy nó vào khe rãnh giữa bàn học và bức tường. Anh trai cậu nghĩ rằng Yukio đã học bài ở thư viện của thị trấn Học viện Chân Thập Tự cho đến tối muộn như này. Chắc hẳn anh ấy để ý đến việc cậu sắp thi vào trường điểm nhưng lại không có dư dả tài chính để đi học thêm. Nhưng thật ra cậu lại chẳng phải ở thư viện mà là chiến trường nơi tiếng súng vang vọng. Nếu biết thì anh ấy sẽ trưng bộ mặt như nào nhỉ. Nghĩ những điều vớ vẩn như thế, Yukio vẫn hướng ánh nhìn trên mặt bàn.
- …?
Đằng sau chồng sách tham khảo là một chiếc đĩa lớn. Dưới tấm khăn trùm là ba chiếc cơm nắm khá to được xếp cạnh nhau.
- ……Cái này là Nii-san đã làm sao?
- Ờ, trân trọng mà ăn đi.
- Cách nói đấy y hệt như Cha vậy.
- Ai-ai mà thèm cái ông già chết tiệt đó chứ…… Giống cái con khỉ ý!
Quanh năm nổi loạn, Rin đỏ mặt cáu giận. Yukio cười trừ, rồi đưa tay lấy một nắm cơm. Vẫn còn hơi ấm.
- Không phải là “ông già”, mà là Cha chứ. Cả Nii-san hồi xưa cũng vẫn gọi là “cha” còn gì… Với lại, sao lại có tận ba nắm cơm?
Cho dù có là đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng với kích cỡ như này thì ba chiếc là quá nhiều. Nghe thắc mắc của Yukio, Rin cười một cách tự mãn: “Phư phư phư”. Tự dưng có linh cảm chẳng lành.
- Đó là Rushian Rollete đó, Akechi-kun. (3)
- Rushian Rollete…… Không, là Russian Roulette (4)  mới đúng chứ. Với lại Akechi-kun là sao?
(3) Akechi: Akechi Kogorou - một vị thám tử hư cấu nổi tiếng, xuất hiện trong tác phẩm của Edogawa Ranpo. Thực chất Rin đang muốn bắt chước Sherlock Holmes với câu nói “Watson-kun”, nhưng lại nhầm sang Akechi.
(4) Russian Roulette: Trò cò quay Nga, sử dụng một khẩu súng lục ổ quay chỉ nạp một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt.
- Đừng có bắt bẻ những lỗi lặt vặt chứ. Em sẽ hói đó, đồ bốn mắt.
- Không em đâu có hói đâu. Nghĩa là trong ba nắm cơm này có một chiếc có nhân không ngon hả?
Có vẻ linh cảm đã đúng. Yukio hướng ánh nhìn cay nghiệt về phía chiếc cơm nắm tay mình đang cầm. Xác suất là ⅓ à……
- Tiện hỏi, nhân bên trong có những gì?
- Tương ớt Tabasco này, với cả chocolate và bánh mochi dâu tây.
- Thế tức là chả có cái nào là ngon cả còn gì…….
Cứ như thể trò Russian Roulette mà tất cả ổ đạn đều là đạn thật vậy. Chẳng có tên ngốc nào mà lại đi chơi trò đấy cả. Nấu ăn là sở trường duy nhất của anh ấy, vậy mà anh ta lại làm trò thừa thãi này. Yukio thở dài trước viên đạn, không, là chiếc cơm nắm ấy rồi đặt nó lại trên đĩa. Cậu đổi chủ đề:
- Buổi hòa nhạc tình nguyện ngày mai thế nào rồi?
- À, cái đấy hả. Quả đúng là hai anh em mình phải đi phụ giúp rồi.
Thứ bảy ngày mai sẽ có một buổi hòa nhạc tình nguyện do Tu viện chủ trì. Đó là một hoạt động dịch vụ địa phương, tất cả doanh thu sẽ được quyên góp cho trẻ em khó khăn. Thành viên tham gia là những Idol not nớt chưa nổi tiếng, ca sĩ không đông khách, Jazz band chỉ hơn mức nghiệp dư một chút…vân vân. Họ được tập hợp lại với giá cát-xê rẻ mạt. Địa điểm tổ chức cũng chẳng phải là hội trường âm nhạc mà là trên sân thượng của một khu mua sắm ở thị trấn Học viện Chân Thập Tự. Việc bố trí hội trường và trang trí không phải là thuê nhà cung cấp nào cả mà là do tự thân thực hiện. Ngân sách luôn kiệt kuệ nên sẽ có vài thành viên từ Tu viện được cử đi với tư cách là đội hát nhạc Phúc Âm (5). Hai anh em cũng được gọi đi để cổ vũ. Tuy nói là cổ vũ, nhưng không phải là tham gia vào đội hát, mà là làm nhân viên hậu trường……
(5) Nhạc Phúc Âm: chỉ thể loại nhạc tôn giáo, bắt nguồn từ thánh ca.
- Là ngày thứ bảy quý giá mà lại… Phiền phức quá.
Vừa lăn lộn trên giường, Rin vừa phàn nàn. Yukio an ủi anh mình:
- Chịu khó đi anh.
Những lúc như thế này chỉ có cách là dụ dỗ bằng đồ ăn.
- Nếu làm việc chăm chỉ thì bữa tối sẽ có thịt đó, Maruta-san đã nói vậy.
- Thật hả!? Lẩu Sukiyaki hả!?
Rin bùng dậy với đôi mắt long lanh. Yukio lại thấy quan ngại với hiệu quả khôn lường như vậy.
- Không, không biết có phải là Sukiyaki hay không……
- Hay lắm! Đã đến lúc ta đây cố gắng rồi!! Thịt~! Ê Yukio, em cũng phải cố lên đó! Nếu trốn việc thì biết tay anh.
Quả là một người thực dụng, tự dưng tràn đầy khí thế. Anh ta hò hét cứ như chó hú giữa đêm khuya vậy. Nhìn anh mình, Yukio lại thở dài một hơi. 
(Nếu không có yêu cầu xuất kích từ Kị sĩ đoàn thì tốt……)
Yukio lo lắng. Thanh niên 14 tuổi này không bao giờ hết việc để lo.
- Sân thượng của khu mua sắm, là đây à…….
Dưới bầu trời trong xanh không một đám mây, Yukio ngắm hội trường sự kiện được bố trí trên sân thượng. Không phải là đồng phục học sinh, câu đang mặc một chiếc áo len trắng và khoác lên trên một chiếc blazer. Cho dù có là cuối tháng hai nhưng thời tiết ấm áp đến mức bất ngờ, không cần phải khoác áo dày. Rin, người đang bê thùng các-tông bên cạnh, cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie với một áo khoác bên ngoài. Nếu là thời tiết ấm như này thì khách cũng sẽ đến đông thôi. Có vẻ như sẽ tránh được lỗ nặng. Vì biết được tình hình kinh tế của Tu viện không được khá khẩm, Yukio thờ phào nhẹ nhõm.
- Nè, Nii-san. Ngày xưa, Cha đã dẫn chúng ta đến đây rồi đấy. Anh có nhớ không?
Đối với Yukio đang dựng bàn tiếp tân, Rin vừa mở thùng các-tông vừa trả lời: “Ờ”. 
- Là show diễn của Blue Soldier đúng không? Hoài niệm ghê.
Blue Soldier là chương trình anh hùng dành cho trẻ em được chiếu vào sáng chủ nhật vào khoảng 10 năm trước. Aoi, một học sinh cấp 3 không có gì nổi trội, thực chất lại gánh vác vận mệnh của trái đất và chiến đấu với tổ chức độc ác với tư cách là một anh hùng bí ẩn. Quả là nội dung thường thấy, nhưng hai anh em khi nhỏ đã luôn ngưỡng mộ nhân vật chính trẻ tuổi quả cảm ấy chống lại quái vật tàn ác với nhiều tuyệt chiêu khác nhau. Hai đứa đã từng dùng giấy báo hay bìa cứng để làm kiếm, rồi choàng khăn xanh qua cổ để đóng giả làm Blue Soldier. Vì cả hai đều muốn làm vai anh hùng, nên hầu hết người cha nuôi, Shirou, đã luôn phải đóng vai phản diện. Ấy thế mà ông ấy lại diễn rất nhập tâm, như lúc xuất hiện với giọng cười mờ ám làm cứ như tưởng là ác nhân thật sự. Tuy vậy,
- Gự…… Ta, ta thua rồi……
Sau khi ngã gục xuống một cách đau đớn, ông ấy lại choàng tỉnh dậy:
- Fuhahaha, lũ ngốc! Làm gì có chuyện ta bị hạ dưới những tên yếu kém như các ngươi!
Vì ông ấy thường hay phản công như vậy nên không thể chủ quan được. Sau đó hai anh em chịu đòn tấn công cù lét và lăn lộn ra cười.
Một ngày nọ, buổi show đó được biểu diễn, hai đứa nài nỉ người cha bận rộn và được đưa đến sân thượng này. Vì lúc chuẩn bị đi mất nhiều thời gian nên lúc đến nơi thì đã sát giờ khai mạc. Hội trường đông nghẹt những gia đình mang theo con cái, vì hai anh em vẫn còn thấp bé nên không thể nhìn thấy được sân khấu. Yukio ỉu xịu lại và khóc nhè, Rin cũng trưng bộ mặt như sắp khóc và biểu tình:
- Con đã bảo là phải đến sớm mà! Tại cha cứ chậm chạp đó!
- Xin lỗi xin lỗi. Đừng cáu giận thế chứ.
Shirou nói thế, rồi vừa tươi cười vừa bếch hai đứa trẻ lên trên vai của mình.
- Đó. Giờ thì thấy rõ rồi đúng kh��ng.
Cho dù có là trẻ con, nhưng Shirou nâng cả hai anh em lên với vẻ mặt tỉnh bơ. Tầm nhìn được nâng lên cao một mạch, hai đứa đã có thể thấy rõ người anh hùng đứng trên sân khấu. Rin cao giọng vui mừng: “Tuyệt quá”. Yukio cũng ngừng khóc và bám lấy cổ của Shirou. Cậu không có mấy kí ức về buổi trình diễn, nhưng hơi ấm từ cánh tay của người cha nuôi thì vẫn còn đọng lại đến tận bây giờ.
- Cái đó bây giờ vẫn làm đó.
- Buổi trình diễn á?
- Không, anh không biết về show diễn thì như thế nào. Ý anh là chương trình TV cơ.
Nhưng đó là chương trình từ 10 năm trước mà. Yukio tỏ vẻ thắc mắc thì Rin lấy những đồ trang trí từ trong thùng các-tông ra và dán đại vào bàn tiếp tân mà Yukio dựng.
- Bây giờ đang nổi bản “tái thiết” (fukkou) mà.
- Nếu nói thế thì là “tái bản” (fukkoku) mới đúng.
Nhìn đống trang trí không có tính thẩm mỹ nào của Rin, Yukio nói rằng mình sẽ làm thay và nhận lại thùng các-tông. Những tấm origami và kim tuyến lòe loẹt màu sắc làm giả trang trí cho Lễ Thất Tịch này được thủ công bởi những đứa trẻ đến thăm Tu viện. Chúng trông méo mó và thỉnh thoảng hồ dán chưa khô bám dính lấy tay. Nhưng cái nào cũng đều được tạo ra bằng tất cả công sức, biết được điều đó khiến Yukio cảm thấy ấm lòng.
- Quả đúng là đồ bốn mắt cầu kỳ. Em sẽ hói đó.
- Đã bảo là không có hói. Nhưng em cứ nghĩ tái bản thì phải đợi lâu hơn nữa mới làm cơ.
Chắc họ thiếu thứ để làm lắm hay sao, Yukio mỉa mai. Nhưng Rin thì:
- Vì Blue Soldier rất ngầu mà. Anh ta mang chiếc kiếm dài như thế này rồi chém quái vật xoành xoạch. Chắc là thoải mái lắm nhỉ……
Cậu cuộn tờ rơi được làm thủ công lại và vung vẩy nó như một chiếc kiếm. Yukio nói rằng nó sẽ nhăn mất rồi lấy lại tờ rơi. Bên cạnh Yukio đang ép phẳng lại tờ giấy, Rin thì thầm:
- ……Chắc hẳn Blue Soldier được vây quanh bởi bạn bè, và cũng rất nổi tiếng với cả con gái nữa.
- ? Sao tự nhiên anh nói thế?
 Yukio ngẩng mặt lên và hỏi. Cậu cảm thấy giọng điệu cô độc và buồn bã đến mức khó tả ấy không phù hợp với tính cách tươi vui của anh mình chút nào.
- Nii-san?
Yukio cố ngó xem khuôn mặt của anh, nhưng Rin quay lại với biểu cảm tươi cười:
- Không, không có gì đâu.
- Êêê, Rin. Ra đây bê giúp anh nhạc cụ này đi. Nặng quá trời.
Được một tu sĩ thân quen trong Tu viện đang khuân vác dụng cụ vào hậu trường lớn tiếng gọi, Rin trả lời và chạy đến chỗ đó:
- Ờ, em đến đây.
 Bị bỏ lại một mình, Yukio nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy, nhưng rồi lại hướng ánh nhìn trở lại và xếp những tấm tờ rơi lại bên góc của bàn tiếp tân.
“...Được vây quanh bởi bạn bè, và cũng rất nổi tiếng với cả con gái nữa.”
Câu nói của anh vang vọng lại trong tai của cậu.
Thật sự là như thế sao?
Anh hùng che giấu thân phận là tình tiết hiển nhiên, việc Aoi là Blue Soldier không được mọi người xung quanh biết đến. Kể cả gia đình, hay cả người bạn thân từ nhỏ cũng là người yêu của cậu nữa. Nếu để lộ ra, cậu sẽ không bao giờ biến hình được nữa. Mỗi ngày cậu luôn chiến đấu trong cô độc trước tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy. Thân phận thường ngày của cậu là một học sinh cấp 3 vô vị, chứ không phải là Blue Soldier tiêu diệt quái vật bảo vệ hòa bình của Trái Đất. Bản ngã phân tách làm hai. Cậu vừa là cả hai người, lại chẳng phải là ai cả. Một tâm tư quá đỗi cô độc, không có nơi nương tựa. Khi nhìn lại vào bên trong bản thân, ở đó chẳng có gì, chẳng có đến một thứ gì cả.
Có lẽ mọi anh hùng luôn là cô độc như thế.
Nghĩ đến đó, Yukio cười trừ với bản thân mình khi đã suy nghĩ quá tuổi rồi. Đã là học sinh cấp 2 rồi mà vẫn còn ngưỡng mộ anh hùng như khi vẫn còn bé thì thật chẳng ra làm sao. Đã thế lại còn suy nghĩ đến nội tâm của một anh hùng còn chẳng có thật rồi so sánh với bản thân, đúng là có vấn đề rồi. 
Yukio lấy tiền lẻ từ trong thùng ra để làm tiền thối cho khách rồi chia riêng ra hộp. Ở phía cánh gà sân khấu, Rin vừa ngâm nga “Sukiyaki, Sukiyaki ♪”, vừa nhẹ bỗng khuân vác dụng cụ âm nhạc vào bên trong.
- Kính thưa quý khách, xin mọi người hãy tận hưởng buổi hòa nhạc tình nguyện ở trung tâm mua sắm Nam Thập Tự này.
Cùng với lời chào của người dẫn chương trình, tiếng vỗ tay và tiếng reo vui mừng cũng vang lên. Nhờ có sự giúp đỡ của không khí ấm áp của mùa xuân đến sớm mà khách đến rất đông.
Yukio đảm nhận việc bán vé và phân phát tờ rơi ở bàn tiếp tân, còn Rin thì mặc đồ thỏ nhồi bông, đeo hòm thu tiền từ thiện trên cổ và phân phát bong bóng bay cho trẻ em. Bình thường Rin sẽ không bao giờ chịu khó mặc đồ linh thú nhồi bông. Nhưng lời dụ dỗ rằng bữa tối có thịt đã có hiệu nhiệm, nên khi bị một tên nhóc vênh váo nói: “Mày là thỏ đúng không? Thử nhảy nhót xung quanh đi xem nào”, Rin cũng chỉ dừng lại ở mức gõ vào đầu nhóc ta một phát mà không để ai phát hiện. Một sự nhẫn nại mà bình thường anh ấy không thể có được.
Sau đó khách vẫn không ngừng đến. Áng chừng lúc khúc nhạc Phúc Âm do đội tình nguyện của Tu viện sắp được phát, Yukio hướng ánh nhìn về phía ghế ngồi của khách.
(Không đủ ghế rồi……)
Để chuẩn bị cho tình huống không mong đợi, cậu đã sẵn mang theo khoảng 12 chiếc ghế gấp gọn.
- Nii-san……. Em nhờ chút.
Cậu nhỏ tiếng gọi và nhờ vả người anh đang cố nhịn ngáp đằng sau lớp thú bông:
- Anh có thể lấy khoảng 10 chiếc ghế gấp gọn ở đằng sau rồi xếp ở phía cuối hàng khách ngồi được không?
- Ể~, với bộ đồ này á?
Cậu phàn nàn rằng mặc bộ này tay khó cử động lắm, hay nói đúng hơn là toàn thân khó cử động lắm.
- Em còn phải tiếp tân mà. - Yukio chắp tay lại.
- Thế thì để anh làm tiếp tân, em vào lấy ghế đi.
- Đằng nào thì với bàn tay đó làm sao mà nhận tiền được đúng không? Trước hết, anh có tính toán được tiền thừa không thế?
- Đừng có khinh thường anh trai này. Dễ như ăn kẹo.
- Thế thì 1250 yên trừ 750 yên bằng bao nhiêu?
- …………Ba, ba trăm yên?
- Là 500 yên.
Cuối cùng thì bị thuyết phục bởi lời dụ dỗ: “Tối này có Sukiyaki (......chắc vậy)”, Rin vẫn mặc bộ đồ linh thú và bắt đầu xếp ghế ra.
Từ phía sân khấu, khúc thánh ca của đội hát Phúc Âm chuyển thành giọng hát của ca sĩ dân gian. Giai điệu êm dịu ấy là của một bài ca về nỗi buồn tuổi thanh xuân. Vì địa điểm là sân thượng của khu mua sắm nên tệp khách hàng có nhiều gia đình, cặp đôi học sinh cấp 3, những người phụ nữ trẻ hay nhóm bạn đại học, đủ thể loại. Trong đó có cả trẻ em tiểu học hay cặp vợ chồng già thắm thiết. Có lẽ là chỉ để giết thời gian thôi, nhưng ai nấy đều tỏ vẻ vui tươi và chú tâm vào sân khấu.
(Bình yên ghê……)
May mắn là chiếc điện thoại cất trong túi áo khoác không hề phát lên một tiếng động. Mong rằng cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc cũng không có một cuộc gọi nào đến. Yukio thở dài nhẹ trên chiếc ghế lễ tân. Dần dần, cứ như bị nguyền rủa bởi sự thiếu ngủ hàng ngày, cơn buồn ngủ ập đến ồ ạt. Nghĩ rằng hơi có lỗi với anh trai và mọi người khác, cậu bắt đầu gật gù.
Đột nhiên,
- !?
Một cảm giác ớn lạnh chạy qua sống lưng. Thoang thoảng đâu đó có mùi lưu huỳnh đang dần bao trùm không khí. Cậu hốt hoảng quan sát xung quanh. Những người khách vẫn đang vui vẻ lắng nghe bản nhạc dân dã. Hòa bình chính là từ để miêu tả khung cảnh như thế này. Tuy nhiên đôi mắt của Yukio, một Exorcist, có thể nhìn thấy một lượng lớn Coal Tar đang bâu quanh sân khấu. Cứ như thế một đám mây đen vậy.
(Từ lúc nào mà……lại còn lượng lớn như thế này nữa?)
Một số lượng khủng khiếp đến mức cả sân thượng đen xịt lại. Cố gắng xua đuổi lúc Coal Tar bay trước mặt mà nhìn không bất tự nhiên, Yukio lùng tìm nguyên nhân của sự ớn lạnh. Ánh mắt cậu dừng lại ở sân khấu. Phía cánh gà, cậu để ý thấy một nhóm nhạc không quen. Đó là ba người đàn ông trang điểm lòe loẹt, mặc trang phục đen, mang guitar và bass. Đúng kiểu band nhạc rock Visual Kei (6).
(6) Visual Kei: chỉ những band nhạc rock nổi lên từ những năm 80 tại Nhật Bản, có đặc trưng là trang phục lòe loẹt, cường điệu hóa và ngôn từ phô trương.
Nhưng mà…
Yukio lập tức nhìn xuống tờ rơi ở trên bàn. Không có tên band nhạc nào như vậy cả.
- Kurahashi-san, buổi hòa nhạc hôm nay có band Visual Kei nào tham gia không ạ? Ví dụ như kiểu thay thế cho nhóm nhạc nào khác khẩn cấp không tham gia được ấy ạ……
Cậu hỏi người nhân viên tình nguyện ngồi bên cạnh. Đó là một người đàn ông già tuổi mập mạp, mỗi sáng ông ấy đều đến lễ ở nhà thờ nên Yukio cũng quen mặt.
- Visual gì cơ……?
Kurahashi nghẹo cổ một chút, rồi lắc đầu.
- Không, lần này không có nhóm nhạc hiện đại như vậy tham gia đâu. Dù sao thì cũng là buổi hòa nhạc tình nguyện dành cho gia đình mà.
 Quả nhiên là vậy. 
  - Vả lại, khu mua sắm này đâu có ưa những kiểu như vậy. Ngày mai cũng có cả show diễn anh hùng dành cho gia đình mà. Đó, cái “Blue Soldier” mà hồi xưa phát sóng ấy. Vừa này ông thấy trang phục của nó trong phòng thay đồ. Chà…hoài niệm thật đó.
Kurahashi thích trò chuyện bắt đầu nói cả về những điều mà cậu không hỏi. Cậu ậm ừ cho qua rồi lại nhìn về phía cánh gà sân khấu. Chín phần mười những người đó chính là nguồn phát của vô số những Coal Tar và mùi hôi thối đáng sợ này. Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm vào ba người kia. Hai người mang bass và guitar về ngoại hình không có gì bất thường. Môi họ thâm xì, quầng mắt sâu hoắm, nhưng đó chỉ là kiểu trang điểm như vậy thôi. Tuy nhiên người đàn ông có vẻ là ca sĩ kia lại mang vẻ ngoài không thể nghĩ là con người được. Đôi tai to nhọn, con mắt xuất huyết phát sáng mờ mờ, từ cái miệng rách đến mang tai thò ra cái lười dài như rắn. Đầu lưỡi nhọn hoắt và đỏ như máu.
(Không sai vào đâu được. Hắn đã bị ác ma kí sinh…..)
Tệ quá, cậu thầm tặc lưỡi. Trên sân thượng, kể cả nhân viên và khán giả có đến hơn 100 người. Không biết được ác ma có mục đích gì mà thâm nhập vào buổi hòa nhạc, tùy vào mục đích đó mà nơi này sẽ có khả năng rơi vào hỗn loạn. Vấn đề nhất là nếu mục đích của tên ác ma là anh trai cậu. Rin, con rơi của Satan, tuy chưa thức tỉnh, nhưng nếu đã thức tỉnh rồi thì sẽ bị mọi kẻ nhắm đến với mọi mục đích. 
Yukio kìm nén sự dao động vào trong lòng, rồi khẽ khàng rời khỏi chỗ ngồi.
- Cháu xin lỗi, Kurahashi-san. Cháu đi vệ sinh một lát nên nhờ ông tiếp tân ạ.
- À, được thôi. Cũng vãn khách rồi, cứ đi thong thả nhé.
Cậu cảm ơn Kurahashi đang tươi cười, rời khỏi nơi đó và hướng đến lối vào trong nhà. Trước tiên cần chuẩn bị lối sơ tán cho mọi người. Thế nhưng khoảnh khắc Yukio chạm vào cửa kính mở hai bên, một cơn đau chạy qua ngón tay cậu. Nhìn xuống, cậu thấy móng tay bị vỡ, da ngón tay phồng rộp lên. Nó ran rát cứ như thể bị trúng ma chướng vậy.
- Là kết giới à…
Lại còn không phải là loại dễ dàng phá vỡ. Hắn nhất quyết không cho một ai chạy trốn. Cậu lấy điện thoại từ trong túi áo ra và toan liên lạc với Kị sĩ đoàn, nhưng không thể kết nối. Sóng điện thoại cũng bị chặn rồi. Hoàn toàn bị cô lập.
- Chết tiệt……
Yukio hiếm khi để lộ sự khó chịu của mình. Trong tình trạng không thể liên lạc với Kị sĩ đoàn hay cả Shirou, liệu mình có thể một mình bảo vệ anh và mọi người không?
Đúng lúc đó, từ hội trường phía sau lưng phát lên tiếng la hét của khán giả.
- !?
Vội vàng quay lại, Yukio nhìn thấy bóng dáng của band nhạc vừa rồi đứng trên sân khấu. Tên đàn ông bị kí sinh với ác ma nắm lấy mic với những ngón tay dài xương xẩu:
- Hỡi những con người ngu xuẩn, mỡ màng một cách xấu xí khi tận hưởng sự yên bình lười biếng kia.
 Giọng nói thấp ồm ồm khiến mic hú lên âm thanh chói tai. Nó dần dần chuyển thành âm thanh khó mà chịu đựng được.
- Cái gì thế này?
- Từ từ……tiếng mic lớn quá.
- Không……tai tôi đau quá.
Không chịu được, khán giả tự bịt lấy tai mình. Có vài người đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước tình cảnh của khán giả, tên ác ma tỏ vẻ khoái chí. Và một lần nữa, hắn lên giọng nặng nề:
- Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đến chốn thiên đường của bọn ta.
Mặt người đàn ông nổi lên gân xanh, đôi mắt mở toang cứ như thể hai con mắt sắp rơi ra ngoài.
- Chính là đến Gehenna.
Tên đó nở nụ cười nham hiểm. Cùng với ám hiệu đó, những thành viên khác bắt đầu trình diễn. Âm thanh nặng nề như vang vọng trực tiếp vào trong não khiến chùm bóng bay buộc bên sườn ghế tiếp tân nổ tung cùng một lúc. Xung quanh thưa thớt tiếng hét đến từ những vị khách hay nhân viên đang hoảng loạn. Ngay sau đó, đèn trần sân khấu vỡ toang, những mảnh thủy tinh rực rỡ sắc màu rải rác rơi xuống. Cơn mưa thủy tinh tuyệt đẹp rơi xuống ghế khách ngồi. Đó chính là khai màn cho cơn ác mộng sắp đến.
- Tên khốn, tao đã không ưa mày từ lâu rồi đấy. Lúc nào cũng trưng cái mặt vênh váo.
- Hảa? Tao mới phải nói câu đấy đây đồ ngu.
- Mày phiền phức vãi, chết đi.
- Mày mới đi chết đi, đồ chết tiệt.
- Cái gì cơ, cái đồ…
Nhóm bạn đại học đang vui vẻ cười nói thì bỗng dưng quay ra đấm nhau, những vị khách xung quanh cũng hét lên và rời khỏi chỗ ngồi. Mấy người đàn ông đang định chen vào cản thì cũng lại bắt đầu đánh đấm…… Nó lan truyền ra như một chuỗi vậy. Đánh đấm chán rồi thì lại có kẻ phá phách đồ đạc xung quanh. Đèn chiếu sáng bị lật đổ, ghế dài bị phá vỡ, trang trí của sân khấu bị kéo rách. Cả hội trường bỗng chốc trở thành vòng xoáy hỗn loạn. Đến cả tay guitar và bass của band nhạc cũng bỏ ngỏ nhạc cụ và tham gia vào trận loạn chiến. Dù đã không còn người chơi nhạc, nhưng tên ác ma vẫn tiếp tục hát. Giai điệu u ám ấy được vang truyền khắp hội trường tối tăm bởi lũ Coal Tar dày đặc. Giọng hát ấy cứ như thể hàng chục, hàng trăm giọng nói được rên rỉ lên cùng một lúc vậy.
(Số lượng lớn người ở đây đều bị kí sinh bởi ác ma……không thể nào)
Chắc hẳn phải có cơ chế nào đó khác. Nhưng là gì thì chưa thể biết được. 
Bỗng có một bóng người đứng trước mặt Yukio.
- ……Kurahashi-san?
- ………
Đó là người đàn ông tình nguyện viên cùng ngồi làm tiếp tân với cậu. Mắt ông ấy lạ quá - ngay khoảnh khắc cậu nghĩ như vậy, ông ta cầm chiếc ghế gấp lên và phang xuống người Yukio.
- Hự……!
Tránh được đòn tấn công trong gang tấc, cậu tung đòn cùi chỏ vào bụng ông ta. Đòn tấn công trúng phóc vào chỗ hiểm khiến Kurahashi dịu lại và không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Quá dễ dàng - cậu nghĩ. Giả sử như ông ấy bị ác ma kí sinh thì chỉ với đòn tấn công này không đủ khiến bị bất tỉnh được. Nhìn những người khách đang náo loạn cũng không giống như bị ác ma kí sinh, mà là bị nhiễm độc ma chướng nặng thì đúng hơn. Họ không phải là tận hưởng trận loạn chiến hay những hành động phá hoại, mà như thể bị điều khiển vậy. Nhưng bởi thứ gì mới được cơ chứ……
Lúc đó, Yukio chợt nhận ra tiếng hát đang vang vọng khắp hội trường này.
- Là ác ma có khả năng điều khiển người khác bằng âm thanh à……
Chính giọng hát ghê gớm ấy khiến cho mọi người mất trí mà phá hoại đồ đạc. Những ác ma dùng âm nhạc để khiến con người rơi vào hỗn loạn từ xưa đến nay tồn tại ở khắp nơi. Nếu nhắc đến loại phổ biến nhất thì là Siren, ác mà dùng giọng hát tuyệt mĩ để mê hoặc thùy thủ trên biển và khiến họ gặp phải đắm tàu.
(Hình như, những người có tâm hồn trong sạch hoặc có tinh thần mạnh mẽ thì sẽ khó bị ảnh hưởng……)
Cậu bình tĩnh quan sát xung quanh thì thấy có vài người vẫn giữ được tự chủ. Những người đó thường là trẻ nhỏ hay người già, trong tình huống địa ngục như này, họ không thể chạy trốn mà chỉ biết run rẩy sợ hãi.
- Con sợ quá…… Ông ơi, con sợ quá…….
- Không sao đâu con, không sao đâu…
Người ông đang ôm lấy người cháu khóc lóc và cố dỗ dành cậu thì một người khác tiến tới tấn công hai người. Đó là một người đàn ông trung niên với thân hình to lớn, trên tay cầm chiếc đèn đã bị đổ vỡ.
Không ổn rồi - Yukio đạp mặt đất chạy đến. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu dừng lại. Trong mắt của Yukio phản chiếu hình ảnh một chú thỏ nhồi bông bao che cho hai ông cháu và mạnh tay đấm bay người đàn ông kia.
- Đừng có động tay đến người già hay trẻ nhỏ không có sức tự vệ chứ.
Đó chính là Rin.
- Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu ngươi chống cự thì ta sẽ là đối thủ của ngươi.
Nói xong cậu đối mặt với những người khách đang làm loạn và lao vào đấm bay hết người này đến người khác. Hình ảnh chú thỏ nhồi bông đáng yêu bỗng trông thật bạo lực. Vì sức mạnh (ngọn lửa) của cậu đã bị phong ấn bởi Hàng Ma Kiếm - Kurikara nên cậu không thể nhìn thấy Coal Tar hay ác ma. Tên ác ma kia…….cũng không phải là đang nhắm đến Rin. 
(Có vẻ như mục đích của hắn không phải là Nii-san)
Dù thở phào được một chút, nhưng tình hình vẫn không phải là tốt hơn được gì. Ánh nhìn của Yukio hướng từ người anh của mình sang phía sân khấu. Giai điệu không đi qua màng nhĩ mà vang vọng trực tiếp vào trong não đang cố lôi ra những cảm xúc đen tối nằm sâu trong trái tim cậu. Yukio lắc đầu thật mạnh để gạt bỏ nó ra. Nếu thanh tẩy được tên ác ma đang kí sinh vào ca sĩ và dừng ca khúc này lại thì chắc chắn mọi người cũng sẽ trở lại bình thường thôi. Cậu chạy về phía bàn tiếp tân và lấy ra chiếc túi thể thao để ở dưới bàn. Để phòng trường hợp bất trắc, cậu đã chuẩn bị sẵn súng, đạn và các loại thuốc dược rồi. Thế nhưng…
Exorcist cơ bản là không thể đơn thân chiến đấu. Họ thường ghép cặp hai, vừa tận dụng thế mạnh của đối phương, vừa bù trừ được yếu điểm của nhau. Giống như Yukio và Mogi ngày hôm qua vậy. Và hiện giờ chỉ có một mình Yukio. Khi vẫn còn bị nhốt trong kết giới, không thể mong chờ vào quân cứu viện được. Hơn hết, khi có ánh nhìn của người anh, cậu không thể hành động với tư cách là một Exorcist được. Anh ta chắc chắn sẽ bất ngờ và đòi hỏi lời giải thích. Việc biết về sự tồn tại của ác ma sẽ kích động sự thức tỉnh của anh ấy. Nếu như vậy anh sẽ không thể sống như con người được nữa. Không những thế, anh có thể bị xử lý bởi Kị sĩ đoàn cũng nên. Vì vậy cậu cần phải hành động mà không để cho anh mình biết. Càng nhanh càng tốt. Nhưng phải làm thế nào bây giờ…? Đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan khi không thể để lộ thân phận, Yukio ôm đầu. Kể cả trong lúc như thế, hội trường càng trở nên hỗn loạn hơn. Tiếng khóc của trẻ con cũng vang lên chỗ này chỗ nọ.
(Chết tiệt…… Phải làm sao đây)
Thật cay đắng với sự thiếu quyết đoán của mình. Trong tình huống như này, liệu người cha nuôi của cậu - Shirou sẽ làm gì nhỉ. Nghĩ như vậy, bỗng chốc khung cảnh của quá khứ vụt qua đầu cậu. Đó là buổi show anh hùng mà cậu xem từ trên vai của cha cậu. Một người anh hùng cô độc mà không có ai biết về thân phận thực sự.
“Ngày mai cũng có cả show diễn anh hùng dành cho gia đình mà. Đó, cái “Blue Soldier” mà hồi xưa phát sóng ấy. Vừa này ông thấy trang phục của nó trong phòng thay đồ……”
Cậu nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi với Kurahashi. Cậu nhìn thấy một tia sáng hi vọng.
(Đúng rồi!)
Yukio ôm lấy chiếc túi thể thao, luồn lách qua hội trường hỗn loạn và chạy vào phòng thay đồ ở bên cạnh sân khấu. May mắn thay, người anh đang hỗn chiến với vài người khác không để ý thấy. Cậu chui qua tấm rèm chắn dày để vào phòng thì thấy hai người nhân viên của khu mua sắm đang lập cập ôm lấy nhau ở trong góc phòng. Hai người đều là phụ nữ trẻ, nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó của Yukio, họ giật nảy mình và co người lại. Đôi mắt họ đầm đìa nước mắt.
- Đừng, đừng…... lại gần……xin cậu, đấy……
- Xin hãy bình tĩnh. Cuộc bạo động này là do ác ma gây ra. Tôi đến để chấn áp hắn.
Yukio nở nụ cười thanh thoát để khiến hai người phụ nữ không sợ hãi cậu rồi giơ hai tay lên.
- Tôi là Exorcist Trung Nhị cấp thuộc Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự.
- Ex……Exor……cist?
- Vâng.
Trước thái độ hiền hòa của Yukio, hai người phụ nữ dần dần nới lỏng cảnh giác. Yukio lấy giấy phép và huy hiệu cấp bậc từ trong túi áo ra cho họ xem. Cuối cùng họ cũng an tâm và thả lỏng hai vai. Yukio xác nhận được điều đó rồi hỏi với giọng điệu gấp gáp:
- Tôi nghe nói trong đây có bộ trang phục của Blue Soldier mà dự kiến dùng cho buổi show ngày mai. Nó ở đâu vậy ạ?
- Ể……? N-nếu là nó thì…….ở trong tủ quần áo đằng kia chăng……?
Một trong hai người phụ nữ chỉ về bên cạnh cửa ra vào với ngón tay chưa hết run rẩy. Bên trong chiếc tủ tối giản di động quả thật là có bộ đồ của Blue Soldier. Dù sao thì nó cũng được làm ra để học sinh cấp 3 mặc nên không có chuyện là nó quá rộng với cậu. Trên hết Yukio dù là học sinh cấp 2 nhưng có kha khá chiều cao nên không phải lo về việc thừa vải. Bộ chuyển đổi giọng nói được gắn ở chỗ miệng, dù có là ai nói đi chăng nữa thì cũng sẽ thành giọng đích thân (?) của Blue Soldier. Thật thuận tiện trong tình huống như này. Không cần phải lo anh cậu phát hiện ra là Yukio khi nghe giọng cậu nói nữa. Tuy nhiên…
(Phải mặc cái này à……)
Nó là bộ đồ toàn thân bó sát người làm bằng silicon. Không kể đến hồi nhỏ vẫn còn ngưỡng mộ anh hùng, đến tuổi này mà vẫn phải mặc cái này thì thật quá đáng. Nếu được thì không muốn mặc chút nào. Nếu là trong tình huống bình thường thì nhất quyết không mặc. Nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp. Lấy bộ trang phục ra khỏi mắc treo, cậu nói với hai người nhân viên:
- Xin lỗi nhưng tôi có thể mượn bộ trang phục này không?
- Hả…..?
- Có vài lý do, tôi cần phải che giấu thân phận.
Trước lời ngỏ bất ngờ của Yukio, hai người phụ nữ quên cả nỗi sợ hãi và tỏ vẻ khó hiểu. Đương nhiên thôi.
- Đừng lo, tôi sẽ trả lại mà.
Yukio trưng nụ cười dịu dàng để cho qua mọi thắc mắc và tiếp tục:
- Với cả, không biết là có những thứ như đạn khói để dùng cho show diễn ngày mai không ạ?
- À…… Nếu là khói dùng làm hiệu ứng đặc biệt thì chúng tôi có chuẩn bị.
Hình như dụng cụ chuyên dụng đã được bố trí sẵn ở dưới sân khấu rồi. Hồi trưa lúc chuẩn bị hội trường tôi có thấy qua. Chắc là nó dùng để nhả khói về phía khán giả khiến họ không nhìn thấy sân khấu trong phút chốc.
- Cái đó có dùng được ngay không ạ?
- Ế…… Có được không nhỉ? Cô có điều khiển được không?
Một trong hai người phụ nữ, chắc là nhỏ tuổi hơn, trả lời một cách thiếu tự tin:
- Nếu dụng cụ đã bị phá phách thì không được……nhưng phải thử mới biết.
Một hy vọng mỏng manh, nhưng có còn hơn không. Yukio gật đầu ra hiệu nhờ vả hai người:
- Nếu biết có thể hoạt động thì hãy nhả khói ngay ra nhé.
- Vâ-vâng.
Nhân viên nữ gật đầu theo phản xạ. Vậy là chuẩn bị đã xong rồi. Vấn đề còn lại là không biết bản thân có thể nhập vai vào Blue Soldier đến mức nào thôi. Không, nói đúng hơn là bản thân có thể vứt bỏ chính mình đến mức nào…… Yukio tỏ khuôn mặt như thể nhà sư chuẩn bị lên đường khổ luyện và nắm chặt bộ trang phục của Blue Soldier bằng tay thuận của mình.
Khi lên đến sân khấu, cậu có thể nhìn rõ được khung cảnh hỗn loạn của khán đài. Trên sân khấu rải rác mảnh vỡ thủy tinh của đèn trần, còn người đàn ông bị kí sinh bởi ác ma thì tỏ vẻ khoái chí khi quan sát con người làm hại lẫn nhau. Yukio đứng chếch phía đằng sau tên ác ma để dừng giọng hát lại.
- [Dừng lại] - Cậu lên giọng.
Giọng nói bị biến đổi bởi thiết bị biến đổi giọng nói chính xác là giọng của Blue Soldier mà năm xưa cậu từng nghe. Tên ác ma quay lại và nhíu mày khó hiểu:
- Mày muốn cái gì.
- Thế nào chả được. Mau khiến mọi người trở lại như cũ ngay.
- Tự nhiên xuất hiện, đúng là lũ thô lỗ.
Cho dù hắn có nói chuyện với Yukio, nhưng giọng hát vẫn không dừng lại. Cũng phải thôi, toàn thân hắn nổi lên vô số những cái mồm, từng cái một đang cất lên giai điệu u uất, thoả nào không nghe giống như một người đang hát. Tên ác ma nhìn Yukio với đôi mắt u sầu đang nheo lại. Và rồi ánh nhìn của hắn dừng lại ở khẩu súng đen tuyền trên tay phải của Yukio. Hắn nhăn mặt nhìn một cách khó chịu vào chữ Tất Đàm (7) được khắc trên thân súng.
(7) Chữ Tất Đàm: chữ Phạn cổ, vốn dùng để ghi chép Kinh Phật ở Ấn Độ. Chữ khắc trên súng của Yukio là chữ “Kaan”, biểu hiện cho Bất Động Minh Vương.
- Hiểu rồi…… Là Exorcist à…… Lũ chó phiền phức của Vatican.
Hắn khạc nước bọt xuống dưới đất rồi hét lên về phía Yukio.
- !!!!
Sau chấn động phá vỡ màng nhĩ, âm thanh cứ như thể hữu hình hóa thành những lưỡi dao sắc bén và bay đến người Yukio. Cậu nhảy sang bên để né, khuỵu một gối xuống sàn và chĩa súng về phía ác ma.
- [Ngay lập tức dừng bài nhạc lại.]
- Ngươi dám ra lệnh cho ta ư. - Tên ác ma vừa chảy dãi vừa méo mồm cười. - Nhưng người không thể bắn được ta đâu.
- [Muốn thử không?]
Yukio cười nhạt dưới lớp mặt nạ và dồn sức vào ngón tay đang kề lên cò súng. Tên ác ma không nao núng, hắn áp tay lên ngực trái:
- Tên con người này mang bệnh tim…… Vì thế mà hắn không thể tận hưởng âm nhạc, hắn uất ức, u sầu vì không thể thực hiện được ước mơ của mình….. Bóng tối trong trái tim hắn đã kéo ta đến gần.
- [......Cái]
- Nếu tên này trúng đạn, chắc chắn hắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tên ác ma cười khinh khỉnh đối với Yukio lưỡng lự trong phút chốc. Từ trong bờ môi trắng bợt, chiếc lưỡi đỏ như máu lè ra:
- Lũ Exorcist (đạo đức giả) các người không thể nào vứt bỏ chú cừu non này được.
Thấy Yukio không thể bắn, ác ma lại cất lên tiếng hét một lần nữa.
- [Chết tiệt…….!]
Vừa tránh cơn mưa của những lưỡi dao âm thanh, Yukio vặn óc suy nghĩ.
(Nghĩ đi…… Nghĩ đi) 
Tất nhiên mọi thứ có khả năng là lời nói dối của tên ác ma thôi. Từ xa xưa, ác ma luôn tuôn những lời dối trá tinh ranh để lừa gạt con người. Tuy nhiên, khi mà khả năng lời nói đó là sự thật không là phải 0, cậu không thể dễ dàng làm hại cơ thể đang bị kí sinh được. Bây giờ chỉ còn cách đi theo đúng nguyên tắc: đuổi tên ác ma từ bên trong cơ thể kí sinh ra. Ngay sau đó, chỉ cần găm đạn bạc thánh vào bản thể ác ma đã mất đi cơ thể tại Assiah là kết thúc. Nếu làm theo cách này thì không cần phải làm tổn thương đến cơ thể kí sinh.
Nhưng Yukio không phải là Aria, cũng chẳng có Exorcist nào khác ở đây cả. Không có cách nào để lôi bản thể ác ma ra được. Hơn nữa, tên ác ma này khác với kẻ hôm qua, hắn rất thông minh. Không thể lừa hắn với đạn rỗng được.
(Chết tiệt……Phải làm sao bây giờ…..! Đúng rồi!!)
Vừa tránh né lưỡi dao âm thanh, Yukio đưa tay xuống hông nơi cất đạn dự phòng. Ngay sau khi cậu lần mò thay đạn xong, một làn sóng công kích ập đến. Cậu ngã quỵ xuống tại chỗ…… Bằng cách nào đó vẫn tỉnh táo được.
- Ngươi bị dồn vào đường cùng rồi.
Tên ác ma cố tình tạo giọng tỏ vẻ thương hại. Không biết từ lúc nào Yukio đã bị đẩy về sát phía góc sân khấu. Có vẻ như một lưỡi dao đã xoẹt qua cậu khiến tay trái cậu rỉ máu.
- Sao thế? Đã hết chiêu rồi ư?
Ác ma bước một bước, lại tiến thêm một bước nữa về phía cậu.
(Đúng rồi…… Lại gần nữa đi)
Yukio chờ hắn lại gần, giả vờ như không còn nước đánh. Thế rồi một chiếc lon rỗng bay đến từ phía ghế ngồi khán giả và va trúng đầu của tên ác ma. 
- Blu……Blue Soldier cố lên……!!!!
Đứa trẻ bị bao vây bởi bao loạn và run rẩy sợ hãi cùng với ông mình hét lên với khuôn mặt đỏ ửng đẫm nước mắt. Đó là đứa trẻ mà vừa nãy Rin đã cứu. Ở phía trung tâm khán đài Rin đang leo lên người tay chơi guitar, nghe thấy đứa trẻ nói, cậu ngẩng mặt lên.
- Ế……Blue Soldier……?
Trong khoảnh khắc, Yukio chạm mắt với anh mình. Không biết là do luật nhân quả như thế nào, mà người anh thì đang mặc đồ thỏ nhồi bông, con người em thì là trang phục liền thân. May mắn là anh ấy không biết đó là người em song sinh của mình mà chỉ bất ngờ đến mức soái cả cằm khi nhìn thấy người anh hùng.
- …….Lũ giòi bọ phiền phức.
Tên ác ma nhìn chằm chằm vào chiếc lon đang lăn lóc trên sân khấu, rồi dùng một chân dẫm nát nó. Lúc này hắn định bắn những lưỡi dao xuống khu ghế khách ngồi.
- Ít nhất thì hãy khóc lóc trong đau đớn và sợ hãi, rồi chết đi.
- [Dừng lại!!]
Yukio chĩa súng vào sau lưng hắn rồi bóp cò. Âm thanh súng vang vọng, và như thể lấy đó làm ám hiệu, khói mờ được nhả ra hướng về phía khán giả. Viên đạn găm sâu vào cơ thể người đàn ông bị kí sinh.
- Cái…… Không…… Không thể nào……
Tên ác ma mở to hai mắt, ngay sau đó, cơ thể hắn co cứng lại vì cơn đau khủng khiếp. Giọng hát dừng lại, tất cả những cái miệng nổi lên trên cơ thể đồng loạt kêu lên tiếng hét thất thanh. Cứ như thế, ác ma đã rời khỏi cơ thể kí sinh. Cơ thể người đàn ông mất trọng tâm và ngã khuỵu xuống sân khấu cứ như con rối bị cắt đứt mất dây điều khiển. Yukio đỡ được cơ thể đó trong gang tấc, cậu nhìn lên tên ác ma với khoảng cách cận sát. Tay trái của cậu đang nắm một khẩu súng khác được rút ra từ bao da phía sau lưng.
- Tên……tên khốnnnn…… Thế mà dám tự xưng là Exorcist ư……
Im lặng nhìn tên ác ma hò hét, Yukio bóp cò lần hai, lần ba. Bị găm bởi đạn bạc thánh, cơ thể ác ma phát tán ra tứ phía. Yukio để người đàn ông bị kí sinh nằm xuống sân khấu, rồi đưa tiễn tên ác ma.
- [Nếu đi xuống Gehenna thì người đi một mình đi.]
- Đồ…… Exorcist (đạo đức giả) khốn nạn………
Tên ác ma nguyền rủa với cái miệng còn sót lại.
- Exorcist……mà lại dám giết người cơ đấy……
Dưới lớp mặt nạ, Yukio cười khinh bỉ. “Có gì mà buồn cười” - tên ác ma rên rỉ. Yukio lấy đầu đạn giống với vừa nãy từ bao cất đạn ở hông ra và cho hắn xem.
- [Cái này không phải đạn bạc thánh. Nó là nước thánh nồng đồ CCC (triple C)].
- !!
Nước thánh không làm hại cơ thể con người, nhưng vô cùng hiệu nghiệm với ác ma. Dù thế, chỉ vẩy nhẹ lên thôi thì không có hiệu quả, chỉ có thể hạn chế cử động trong chốc lát, nhưng nếu là thứ được cô đặc lại với nồng độ cao thì có thể gây ra cơn đau khủng khiếp. Nếu dùng nó như một đầu đạn thì có thể khiến đối phương hiểu nhầm thành bị bắn bởi đạn thật. Đầu đạn nước thánh này là sản phẩm mới được làm ra để phòng trường hợp bất trắc. Hôm nọ cậu đến tiệm bán dụng cụ trừ ma và đã được bà chủ gợi ý mua. Không ngờ nó lại giúp ích trong tình huống như thế này.
- Thân là linh mục……mà lại dám…..lừa gạt cả ác ma ư…..
- [Đáng tiếc, ta là Exorcist (đạo đức giả) mà.] - Yukio mỉm cười nói
- Chết…..tiệt…..
Nghe mảnh thịt còn sót lại của tên ác ma chửi rủa, Yukio bắn thêm một phát đạn nữa bằng khẩu súng bên tay trái. Tên ác ma trở thành bụi đen rồi biến mất trong không trung.
Vì đã thanh trừ được ác ma nên các trận loạn chiến ở khán đài cũng dịu lại.
- Ủa? Sao tôi lại……
- Tại sao chúng ta lại đánh nhau nhỉ…..?
- Ôi không….. Tóc tôi rối tung cả lên…..
- Tự dung tôi thấy cáu giận…… Xong rồi sau đó không có kí ức nữa.
- Làn khói gì đây?
- Cả hội trường sao lại bừa bộn thế này.
Trong những giọng nói của mọi người đã tỉnh táo lại, có giọng của một cậu bé:
- Là nhờ Blue Soldier đã cứu mọi người đó!
- Đúng rồi……! Blue Soldier đâu rồi!? Anh ta sao rồi!? - Và cả giọng của Rin nữa.
Làn khói lấp đầy khoảng cách giữa sân khấu và ghế khách ngồi dần dần mờ đi. Yukio lặng lẽ giấu mình sau cánh gà trước khi bị anh mình phát hiện.
Sau đó, Yukio vội vàng cởi bộ trang phục ra rồi thay lại thường phục. Cuối cùng điện thoại cũng dùng được, cậu liên lạc ngay với Kị sĩ đoàn. Vài chục phút sau, những đoàn viên chạy đến hiện trường và thực hiện thanh tẩy hội trường cũng như toàn bộ người ở đó. Những người bị thương được chuyển đến bệnh viện. Dù có nói là bị thương, nhưng hầu như chỉ là vết thương nhẹ, người đàn ông bị ác ma kí sinh cũng không ảnh hưởng đến mạng sống. Chỉ là, vì anh ta đã bị nhiễm ma chướng nặng, nên từ nay về sau sẽ phải nhìn thấy ác ma. Cuộc sống sau này của anh ta như thế nào, không thể biết được. Buổi hòa nhạc tất nhiên là bị hoãn. Vì là buổi hòa nhạc tình nguyện nên hầu như không có vị khách nào đòi lại tiền vé. Có vẻ như sau khi bị ác ma làm rối loạn, họ đều trở nên lơ đễnh, không có ai chỉ trích phía nhà thờ, chủ trì buổi hòa nhạc này cả, đúng là trong cái rủi có cái may. Tuy nhiên việc hậu xử lý và dọn dẹp hội trường cũng tốn rất nhiều sức, đến khi xong xuôi hết rồi thì thị trấn Học viện Chân Thập Tự đã nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực.
- Aaa, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo……
Vừa đi trên con phố mua sắm Nam Thập Tự, người anh vừa phàn nàn. Khuôn mặt thật mệt mỏi. Bụng cậu cũng kêu ùng ục từ nãy tới giờ.
- Nhưng mà đúng là đáng sợ thật đấy. Hiệu ứng Subrina ấy.
- Không phải Subrina, mà là Subliminal (8) nhé. Subrina là để chỉ loại quần ống nhỡ mà.
(8) Hiệu ứng Subliminal: chỉ các loại thông tin, tín hiệu được truyền tải vào tâm thức con người một cách không có ý thức.
Vì màn trình diễn mang hiệu ứng Subliminal mạnh mẽ, nên tính hung dữ và dục vọng phá hoại trong tâm mọi người bị đẩy lên cao và gây ra thảm họa như vậy - cậu giải thích cho anh mình như thế. Sau khi nghe giải thích, anh ta vẫn trưng bộ mặt không hiểu gì hết trơn.
- Kể cả khi anh nghe nhạc rock mạnh anh cũng thấy hưng phấn đúng không? Kiểu như vậy đấy nhưng mà lần này khốc liệt hơn. - Cậu giải thích như khi nói với trẻ mầm non, cuối cùng anh ta cũng hiểu và vỗ tay.
- Ghê thật đấy, hiệu ứng Subrina. - Anh ấy lại thấy ấn tượng lần nữa.
Trong lúc Kị sĩ đoàn đang giải thích cho mọi người, để cho anh trai mình không nghe thấy gì về vụ ác ma, cậu đã nhờ anh xuống lấy đồ đạc để trong chiếc xe tải van đậu ở dưới khu mua sắm. Để làm dịu lại cuộc hỗn loạn, anh ấy đã rất kiệt sức, nhưng câu thần chú “Nếu cố gắng, bữa tối sẽ là Sukiyaki” đã có hiệu nghiệm, quả thật dễ dàng sai bảo.
(Thế này mà tối nay không có Sukiyaki thì tệ lắm đây……)
Nghĩ vậy cậu thấy rùng mình. Nếu chỉ là rau xào (không có thịt) thì sẽ ra sao không biết. Chỉ cần là thịt hầm khoai tây hoặc thịt lợn xào rau củ thôi cũng được, ít nhất hãy là món ăn có thịt đi - cậu cầu nguyện với tu sĩ phụ trách nấu nướng tuần này. Rin đi bên cạnh giật giật chiếc mũi.
- Mùi thơm quá đi~
Ở khu phố mua sắm đầy ắp những người khách mua đồ cho bữa tối, thoang thoảng đâu đấy mùi hương thơm lừng, ấm áp bay đến. Mùi hương ngon lành từ bánh thịt chiên mới ra lò hay mùi món đồ luộc từ cửa hàng bán đồ ăn kèm khiến chiếc bụng rỗng quặn thắt. Rin rỏ dãi khi nghe mùi ấy, cậu chợt nhớ ra:
- Trong lúc hỗn loạn đó em đã làm gì thế? Bên này đã rất vất vả đấy biết không.
- !!
Đến rồi. Chắc chắn sẽ bị hỏi như vậy. Cậu che giấu sự dao động trong tâm, rồi trả lời bằng câu nói cậu đã nghĩ từ trước:
- Chà……thật ra là, khi em đi vệ sinh về, hội trường đã trở nên hỗn loạn…… Em bất ngờ quá nên ngã không đứng dậy được ở chỗ cửa ra vào ở sân thượng.
Một lời biện hộ hơi vô lý, nhưng trong đầu người anh luôn nghĩ rằng “Yukio = yếu đuối nhát gan” nên anh ta tin lấy tin để.
- Em đúng là hết thuốc chữa…… - Cậu ấy cười.
Yukio gãi má tỏ vẻ bối rối:
- Chà, mất mặt quá.
- Mà, dù sao thì em có mặt ở đó hay không cũng không thay đổi được gì cả, nhưng ít nhất hãy học hỏi…
“Hãy học hỏi anh đây này” - cậu nghĩ anh ấy sẽ nói thế.
- Hãy học hỏi Blue Soldier đi!
- Ế?
Không hiểu sao cậu cất lên giọng điệu ngờ nghệch. Trước khuôn mặt khờ khạo hiếm thấy của Yukio, vì lý do gì đó mà Rin tỏ vẻ tự mãn - “Phư phư” - anh cười rồi nói rằng anh ta đã ở đó.
- Ai cơ?
- Hôm nay, ở hội trường, Blue Soldier đích thực đã xuất hiện!!
- !!............. Hahaha.
Trông khuôn mặt rạng rỡ như trẻ con của anh mình, cậu không nhịn cười được. Sau đó Yukio vẫn tiếp tục cười, Rin cảm thấy phật ý và lườm cậu.
- Em cười cái gì.
- Không, đó chỉ là chương trình TV thôi đấy? Làm gì có người thật đâu.
- Không, anh ta có thật mà! Trong lúc một kẻ nhát gan như em đang ôm đầu run rẩy, anh ta đã xuất hiện trên sân khấu! Chính mắt anh đã thấy mà.
- Rồi rồi. Nói mớ thì nói trong lúc đang ngủ đi.
- Không phải là mơ! Thật sự có thật mà!! Anh ta đã rất ngầu đấy!! Ảnh cầm một chiếc súng đen tuyền và cử động siêu nhanh nhẹn…
Rin trở nên cứng đầu và bắt đầu tái hiện lại cảnh tượng lúc đó. Nhìn người anh loăng quăng hai tay loạn xạ, Yukio nheo mắt.
(Không cần phải kể em cũng biết chứ…….Nii-san)
Bởi vì tên Blue Soldier đó hiện tại đang đứng ngay trước mặt anh mà.
- Anh ta rất tuyệt vời đó! Ảnh đeo một đống vũ khí ở hông, nói chung là rất ngầu luôn.
- Nii-san, từ nãy giờ anh chỉ nói “ngầu” hay “tuyệt” thôi.
Yukio hết sức kìm nén cơn buồn cười và khó khăn làm giả bộ mặt phiền phức. Rin bĩu môi phàn nàn với Yukio khi cậu mãi không tin mình, rồi bỗng chốc trở lại khuôn mặt vô cảm.
- Nhắc mới nhớ……Blue Soldier vốn là dùng kiếm mà đúng không?
- !!
- Từ khi nào anh ta chuyển sang dùng súng thể?
Yukio giật mình trước câu hỏi vu vơ.
Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy người tu sĩ thân quen giữa đám đông. Đó là Maruta - tu sĩ phụ trách nấu nướng tuần này, đang cầm túi ni-lông cỡ lớn trên hai tay. Có vẻ như đúng lúc anh ấy từ siêu thị trở về. Nhìn thấy khay thịt thò ra từ trong túi, Rin sáng mắt. Ngoài ra còn có bóng dáng của cây hành xanh dài và đậu hũ nướng nữa.
- Sukiyaki!?
Vừa nói Rin vừa nhảy như một con mèo chạy đến đó.
Nhìn tấm lưng của anh mình, Yukio đè một tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm. Và rồi cậu hướng ánh nhìn về bàn tay đó.
(Nhắc mới nhớ……)
Hôm nay, cậu không cảm thấy nỗi sợ hãi ập đến như lần trước. Kể cả sau khi trở lại từ chiến trường căng thẳng, bàn tay trái không có dấu hiệu run rẩy. Cậu đưa tay lên không trung. Hoàng hôn nhuộm sáng bàn tay ấy.
“Anh ta đã rất ngầu đấy!! Ảnh cầm một chiếc súng đen tuyền và cử động siêu nhanh nhẹn…”
Cậu cảm thấy như nghe lại được giọng nói cao hứng của anh trai mình. Yukio thả lỏng gò má, giữa thị trấn nhuộm màu đỏ rực của hoàng hôn, cậu đuổi theo tấm lưng của anh mình.
-Hết-
15 notes · View notes
astrowaffles · 3 months ago
Note
Hi, if you don't mind, can I ask from this ask game :
https://www.tumblr.com/theclearblue/761071267749265408/anime-asks-because-why-not?source=share
For no. 4, 8, 16, 18, 20, 28
Thanks if you want to answer...
4. least favorite anime character 
Probably someone like Shigure who doesn't really have any sympathetic traits. I want to either understand or be in awe of characters, so someone who is neither powerful nor sympathetic is of no interest.
8. anime character you are most like
i have a document from the polls I've done about this! I've done two polls so i added together the results. here's the list:
Bokuto (13 votes)
Hinata (5 votes)
Oikawa & Gojo (4 votes each))
Jean, Connie, and Hange (2 votes each)
Jae-Ha, Feng Xin, Nishinoya, Kyoutani, Sugawara (1 vote each)
So the answer is Bokuto if you ask my mutuals.
16. 10 best animes you have watched
no particular order (and just personal opinion): haikyuu, yona of the dawn, fruits basket, jujutsu kaisen, bungou stray dogs, the apothecary diaries, the disastrous life of saiki k., ouran high school host club, sk8 the infinity, toilet bound hanako-kun
18. 10 worst anime you have watched
i don't finish, record or remember anime i didn't like! i didn't enjoy tokyo ghoul though. controversial opinion.
20. least favorite anime ships
i think my least favourite of all time (excluding legal ones) is connie/sasha from aot. they're BEST FRIENDS yall....
28. most upsetting moment in anime, why
tohru's mother's death is the only anime moment to have me properly cry. she just wanted what was best for her daughter!!!! she forgave kyo everything & loved him & saw him when no-one else did!!!!! she was leaving tohru alone in the world!!!! everything about it is just so sad.
thanks for the ask!
3 notes · View notes
kdram-chjh · 10 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Cdrama: The Rise of Phoenixes (2018)
Gifs of Intro of cdrama "The Rise of Phoenixes"
=ENG SUB= 天盛長歌 The Rise of Phoenixes 01 陳坤 倪妮 CROTON MEGAHIT Official
Watch this video on Youtube: https://www.youtube.com/watch?v=kSSbRPVPp8w
Tumblr media
5 notes · View notes
staryinghao · 4 days ago
Text
SLB FIRST RANKING SPOILERS!!
i don't like. her emceeing. where is the suspense where is the FUN!!
starting with 150k votes is so much MORE than i expected. icb they're eliminating 20 people
35: phoom!! liked him in sorry sorry.. his glasses sealed it
34/33: kris and kingston. no real impression of them sorry
32: chen xuanyou!! my guy!! 跳舞侠 <3
31: michael WU let's go canadian boy
30: (went up to 218k??) pong? wait my only impression of him is sleeping in sorry sorry 😭 laos boy fighting i guess
interlude to call their parents OKAY I SEE HOW IT IS. hurting my feelings as usual.
29: ke mingkai
28: nam son
27: SYO LET'S GO!!! LET'S GO!!!!!!!!! i hope he goes FAR
26: (survival show veteran 回锅肉) hikari... from first in live voting to 26th?? oh man Oh Man bro is disappointed
25: everyone knows it's sun jiayang WAIT IT'S SHENG QI???????? OKAY SLAY I GUESS
24: ivan "i can do this all day" chen mingxuan (my bad impression of him from ep 2 has not faded sorry)
23: xin che!! he made it!! oh he's talking about the way people think of him (just visuals no talent).. it's okay i am rooting for him all the same
22: do ha.. oh he looks disappointed
21: han jeongwoo BRO THE ENTIRE PLACE CHEERING FOR HIM (his ranks dropped though..sigh)
20: probably zai they just showed him being baited yep it's zai!! my guy <3
VISUAL RANKING!!!!!!!!!! i hope syh wins SKFJSI i think it could be possible,, duan xingxing and phoom are kinda funny,, so many of them are picking themselves HELP
3rd with 4 votes: yang donghwa (WHY WAS HE ARM WRESTLING WITH LEE SEUNGHI??), sun yinghao!! (should be first but ok.. picked himself too lmao <3), han gyul (the clips they're showing are SO cute)
2nd: xin che!! expected haha (WHO IS HE CALLING OPPA LMAOOOO)
1st with 15 votes??: shao ziheng expected that too (he's kinda funny HELP)
kopiko ad break i see how it is.. i love kopiko though
19: sun jiayang.. higher than i thought given the amount of shit i see about him on weibo DJSKIX
18: ling qi!! he's come so far from idol producer to fantasy boys and this
17: wang kun HE'S come so far from asia super young help
16: yang donghwa LET'S GO!!!!!!!!!! gotta keep voting for him
15: yoo jun!! but from 2nd in live voting to 15th.. like hikari
14: xu shihuan wait i am really starting to Get his looks like yeah i see why you would like him (绝不退赛!! no withdrawing now!!)
13: congb?? nice. boys planet fans how are you feeling
12: hong sungmin!! hey!!
11: was in top 9 in the first week.. dropping OUT of top 9.. oh man he xilong
10 (this place is always really sad but maybe it's because i bias bi wenjun and got traumatised by it): lee daeul. again boys planet fans how are you guys feeling
okay why are they arm wrestling
also i just saw on weibo that huang jialiang is already streaming HE IS SO FUNNY wait did he get eliminated . WHO IS GOING TO MAKE ME LAUGH NOW
WHY IS SYO SHIRTLESS!!!!!!!!!
ling qi having a whole crisis about losing KEJFKS <3
9: min jae!!! good for him omg omg
8: ZHANG JIJUN???? 短剧哥????? ACTOR?????? also lmao sun yinghao telling him to only cry why he's giving his speech BUT LIKE IF HE DEBUTS. WILL I BE HAPPY
7: lee junhyuk!! ok their suspense is getting a LOT better. the comparisons.. i think top 9 are quite secure it's just who gets which specific place
6: duan xingxing! from here i think it's going to be the same as it's been for the past week.. unless shao ziheng pulls off an upset
5: pentor!!! yay smiley guy :D his seat is soooo centre core too
4: shao ziheng and han gyul AND THEY'RE SITTING TOGETHER wait. omg it's han gyul.. he and junhyuk are back in the places they sat in the intro round <3
fried chicken + advice break. i love yoon and eric and eunbi <3
they don't need to announce who the top 3 are.. everyone knows
why did they announce second first. okay sure
2: SUN YINGHAO!!! <3 🌟 i am so so proud of him i wholeheartedly believe he will go so so far. (also. dxx's face. sir don't look so openly pissy when your ex-groupmate places above you. also applies to lgy)
3: shao ziheng, 1: liu guanyou!!!
46勺 <3 (liu guanyou was 4th in ixform, sun yinghao 6th, and 勺/spoon is read shào same as shao ziheng's surname)
and 36: eden!!! i have heard a lot about him so i'm glad he made it.. the older brother of this show fr fr
next ep: sports championship (for real this time)! i may hate starlight boys but at the end of the day you'll catch me going back to it.
3 notes · View notes
sakurajjam · 11 months ago
Note
E aí gente! Poderiam me ajudar com algumas sugestões de fcs chineses masc que seja +26? Tentando entrar pra esse novo leque de fora da bolha. Iria ajudar muito
Tumblr media
Olá, docinho de cereja! Estou fazendo um compilado de todos os garotos que nós já divulgamos por aqui, espero que te ajude.
dai jing yao (1993)
hu yi tian (1993)
ni han jin (1994)
liu hai kuan (1994)
xu kai (1995)
zhang xin cheng (1995)
ding yu xi (1995)
wang zi yi (1996)
dai gao zheng (1996)
luo yunxi, ator (1988)
zhu yilong, ator (1988)
jing boran, ator (1989)
wei zheming, ator (1990)
yang yang, ator (1991)
yu bin, ator (1991)
xiao zhan, ator (1991)
deng lun, ator (1992)
gong jun, ator (1992)
wu jiacheng, x-nine (1993)
liu haikuan, ator (1994)
ding yuxi, ator (1995)
lin yanjun, nine percent (1995)
ren hao, ator e r1se (1995)
wang haoxuan, ator (1995)
xu kai, ator (1995)
zhu zanjin, ator (1995)
chen bohao, ator (1996)
qian kun, nct (1996)
wang zhuocheng, ator (1996)
wen junhui ou jun, seventeen (1996)
yan an, pentagon (1996)
zhu zhengting, nex7 e nine percent (1996)
bi wenjun, nex7 (1997)
dong sicheng ou winwin, nct (1997)
huang xinchun, nex7 (1997)
wang yibo, ator e uniq (1997)
wang ziyi, solo e nine percent (1997)
xu minghao ou the8, seventeen (1997)
cai xukun, solo e nine percent (1998)
dylan wang, ator (1998)
song jiyang, ator (1998)
yao chen, r1se (1998)
zhang yanqi, r1se (1998)
7 notes · View notes