Hôm giờ ồn ã trên mạng xã hội chữ F, có bạn nọ mượn văn không hỏi người viết, không ghi credit; bị cộng đồng phát hiện và lên án.
Nói người thì chỉ nghĩ tới ta. Chuyện này làm mình nhớ đến chiếc ảnh này, mình cap lại ngày 29/03/2022 trên Youtube, khi đang lướt lướt dashboard tìm âm thanh nền. Thấy ảnh xinh nên tình cờ đọc vài chữ đầu thấy quen quen, đọc kĩ cả nội dung thì đúng là chữ của mình. Và trang có ghi credit cho tên của mình. Đây là dấu hiệu của người lương thiện.
Tôn trọng những người sáng tạo, khi bản thân mình cũng là người sáng tạo; là chuyện phải làm.
Trưởng thành với sự ảnh hưởng nhân sinh quan từ âm nhạc của Bác Trịnh, mình vốn dĩ ám ảnh với cái chết. Cụm "trăm năm là hữu hạn", là từ quyển sách mình rất thích của vợ chồng tác giả Đông Vy - Công Luận, với tựa sách "Nếu biết trăm năm là hữu hạn", xuất bản năm 2012. Bạn có hứng thú, có thể tham khảo tìm đọc.
Trên Tumblr này, mình cũng có sử dụng khá nhiều thơ của Chị Nguyễn Thiên Ngân, tất cả đều có credit. Tất cả tập thơ và truyện ngắn của Chị Ngân từ năm 2009 đến nay mình đều mua. Khi quyển Đường Còn Dài, Còn Dài… tái bản, mình cũng mua 3-4 bản để tặng bạn bè. Khi Chị Ngân đi ký tên ở Hội sách Sài Gòn, nhà sách Cá Chép; mình đều ghé.
Chị Ngân có mở quán cafe Nomad - sát bên trường cũ của mình ở Q3 Sài Gòn. Khi hẹn bạn bè cũ lâu ngày không gặp, mình đều dẫn đến đây để dễ nói chuyện.
Nếu bạn muốn gặp Chị Ngân thì đừng đến quán, vì mình nghe đồn Chị mà ghé quán thì quán hôm đó bị . . . ế *haha*
Nói chung. Hãy ủng hộ người sáng tạo và giúp họ sống được bằng cái sáng tạo đó, nếu bạn thật sự yêu quý họ.
Nếu không ủng hộ, xin:
Đừng trộm cắp, đừng phá hoại, đừng chà đạp. Vì:
"Nỗi đời cay cực đang giơ vuốt,
Cơm áo không đùa với khách thơ" - Xuân Diệu
2 notes
·
View notes
Gửi cho đời thêm chất liệu bình an - Như Nhiên
Nếu có thể, mỗi bình minh thức dậy
Ngồi thật yên thở nhẹ, miệng mỉm cười:
”Ta còn sống, nên mọi điều có thể
Tạ ơn đời, nguyện tỉnh thức, an vui”
Continue reading Untitled
View On WordPress
3 notes
·
View notes
Cũng là tiết mục CKP của nhà Cá Lớn nhưng mà nó lạ lắm
soobin: ♪ tiếng tôi vang rừng núi
thanh duy: ai ấy nhở?
soobin: ♪ sao không ai trả lời?
nhà cá lớn: a tsi ơi!
soobin: ♪ nghe thông tin táo quân cầm báo cáo lên chầu ngọc hoàng, em vội vàng làm bát mì, mặc cái quần không kịp là lên đây luôn. lúc mới đi ra khỏi làng, gặp bác nhất, bác chào em, em đi ngay.
cường 7: này này bác nhất là bác nào đấy?
soobin: bác nhất hàng xóm nhà em ấy.
soobin: ♪ bác với em quay trở lại rồi bác nói ra đằng kia đang phang nhau.
(s)trong: phang nhau là gì? sao lại có phang nhau ở đây?
soobin: ♪ hai anh em đánh nhau vì chia chác đất nhà không đều. tên nhà giàu cầm dao bầu xiên vào hầu ông em trai.
jun: ông em trai chết à?
soobin: ♪ ông em trai né ngay, cầm cái ghế rồi chụp lên đầu, lao vào nhà cầm cái chày, phang vào mặt, phang dầm dập, phang vào đầu là ông anh trai.
đăng khôi: ôi thôi thế thì ông anh trai chết luôn rồi còn gì?
soobin: ♪ ông anh trai né ngay, cầm cái cối ở cạnh bờ rào, lao vào nhà, phi vào mặt, phi vào đầu, phang dầm dập ông em trai.
thanh duy: thế ông em trai chết luôn à?
soobin: ♪ ông em trai né ngay rồi chạy tít ra tận đầu làng, gặp một bà, vào một nhà, gạt bà nhà, gạt người nhà cầm 2 chai bia.
nhà cá lớn: ối giồi ôi.
jun: dùng bia đập vào đầu à?
thanh duy: ủa chứ chả lẽ uống?
soobin: im im để em kể nốt đây này.
soobin: ♪ ông anh trai uống ngay rồi thấy máu nóng chảy trong người, trán phừng phừng, má phừng phừng, mắt phừng phừng, tai phừng phừng, mũi phừng phừng, mồm phừng phừng, tay phừng phừng, chân phừng phừng, ngực phừng phừng, gan phừng phừng, tim phừng phừng, rốn phừng phừng....
cường 7: nói tóm lại là có chỗ nào không phừng phừng?
soobin: ♪ toàn thân phừng phừng, rất phừng phừng, lao về nhà tìm ông em trai.
(s)trong: rồi sao nữa?
soobin: ông em trai rất kinh nhé. ♪ ông em trai vớ ngay bình rượu rắn ngâm 10 năm rồi, mắt trừng trừng đứng một mình, đứng một mình chờ ông anh trai.
thanh duy: woooowwwww
soobin: ♪ ông anh trai thấy kinh dùng thế võ con hổ săn mồi, tay một đằng chân một đằng, đá thân trên là trông kinh chưa.
soobin: ♪ á ơi có phải đất đác chia nhau, miếng to miếng nhỏ dẫn tới không đều nhau, rồi tương tàn.
soobin: ♪ dẫn nhau ra tòa áaaaaaaaaan nhưng người ta lại đuổi vềeeeeeee.
jun: này này này này.
soobin: ♪ anh cho em kể nốooooot, không thì không ai hiểu gìiiiiiiii.
jun: nhưng mà lên đây phải biết là ai thì mới nói được chứ?
soobin: ♪ anh gì ơi đừng cáuuuuuuu, không là em bỏ vềeeeee.
(s)trong: thôi ông về đi.
soobin: ♪ ... sao không ai thèm giữuuuuu? thôi thì tôi ở lạiiiiiiiiii.
bonus: tự long riêu - tự long pha kè
0 notes
"... trong cuộc đời còn nhiều thứ làm ta hạnh phúc, chứ không chỉ tham lam thấy gì cũng muốn có bằng được. Ai luôn muốn vươn tới chỗ ngày càng nhiều của cải và danh giá hơn (so với người khác), người đó có triệu chứng rõ ràng của bệnh nghiện. Nỗ lực vật chất gây ra trạng thái liên tục không thoả mãn, và trong trạng thái đó không thể xuất hiện hạnh phúc bền vững."
~ Richard David Pretch, Tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu - Trần Vinh dịch ~
2 notes
·
View notes