#lặng lẽ
Explore tagged Tumblr posts
Text
#không tựa 83
The very pieces of me could never be found in you.
Tôi đã nói gì lúc ấy? Không có gì còn đọng lại cả.
Chúng ta đổ bể biết bao nhiêu, để sống được đến ngày hôm nay. Trầy xước, dập nát chôn dấu dưới vẻ ngoài phớt tỉnh và lặng lẽ.
Chúng ta chưa bao giờ là những mảnh vỡ của nhau, dù chỉ trong phút chốc.
Chúng ta chỉ học những bài học cùng nhau trên một ngả rẽ. Bài học về từ bỏ kỳ vọng và chấp nhận vạn vật với toàn bộ thế giới quan của chúng.
Tiếng gọi của cơn gió xuyên rặng cây bạch dương trắng xoá lại vang vọng.
4 notes
·
View notes
Text
Phân tích nhân vật anh thanh niên trong truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long
Trong tác phẩm "Lặng lẽ Sa Pa", nhà văn Nguyễn Thành Long đã khắc họa thành công hình tượng anh thanh niên làm công tác khí tượng thủy văn trên đỉnh núi Yên Sơn.
0 notes
Text
Thấu hiểu nhau chẳng cần nhiều lời
Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ”, giao tình chí thiết lại nhạt như nước, bởi vì thấu hiểu nhau đâu nhất thiết phải nhiều lời. Thấu hiểu nhau hà tất phải mượn tới muôn vạn lời nói? Thấu hiểu là niềm xúc động vô cùng đơn giản. Thấu hiểu những giọt nước mắt của bạn, nên dẫu chỉ một câu nói lại mang tới cho bạn niềm an ủi ấm áp nhất. Xót xa trước dáng vẻ tiều tuỵ của bạn nên mới chợt trách vì sao…
View On WordPress
1 note
·
View note
Text
Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy)
Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy), TOP 20 bài Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa ngắn gọn, kèm Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy) TOP 20 bài Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa ngắn gọn, kèm theo 3 dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy. Qua đó, sẽ giúp các em học sinh…
View On WordPress
#Học Tập#Phân tích nhân vật Anh thanh niên#Phân tích nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ sa pa#Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy)
0 notes
Text
Nghỉ việc trong lặng lẽ là gì - và đó có phải là một xu hướng thực sự không?
Nghỉ việc trong lặng lẽ có nghĩa là thực hiện các yêu cầu tối thiểu của công việc và không dành nhiều thời gian, công sức hoặc nhiệt tình hơn mức cần thiết. Như vậy, đó là một sự nhầm lẫn, vì người lao động không thực sự rời khỏi vị trí của họ và tiếp tục nhận lương. #blogkinhdoanh_net #Kinh_doanh #bỏ_việc_lặng_lẽ #có_thể #Doanh_nghiệp #nghỉ_việc_lặng_lẽ #nghỉ_việc_trong_lặng_lẽ #nhẹ_nhàng https://blogkinhdoanh.net/nghi-viec-trong-lang-le-la-gi-va-do-co-phai-la-mot-xu-huong-thuc-su-khong/
Nghỉ việc trong lặng lẽ có nghĩa là thực hiện các yêu cầu tối thiểu của công việc và không dành nhiều thời gian, công sức hoặc nhiệt tình hơn mức cần thiết. Như vậy, đó là một sự nhầm lẫn, vì người lao động không thực sự rời khỏi vị trí của họ và tiếp tục nhận lương. (more…)
View On WordPress
0 notes
Text
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây qu��n bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
175 notes
·
View notes
Text
Trạng thái tốt nhất
Khi bạn có vóc dáng đẹp, khí chất tốt, có học thức và trải nghiệm, kinh tế độc lập, không thiếu tiền, bạn sẽ ngay lập tức hiểu rằng—làm gì có thời gian để lo được mất, làm gì có thời gian để đoán ý người khác, làm gì có thời gian để tiếc nuối quá khứ. Tất cả thời gian của bạn đều dành cho việc nâng cao và đầu tư vào bản thân. Trạng thái tốt nhất của một cô gái chính là: đôi mắt chất chứa đầy câu chuyện, nhưng trên gương mặt lại không thấy dấu vết của phong sương. Mỗi ngày đều giữ cho bản thân sạch sẽ, xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, mặc lên những bộ quần áo mình yêu thích. Không ghen tị với bất kỳ ai, cũng không dựa dẫm vào ai. Chỉ cần tập trung tiến về phía xa mà mình muốn đến, lặng lẽ nỗ lực, nuốt trọn mọi khổ đau và ấm ức để nuôi lớn tầm nhìn của bản thân. Cuối cùng, chắc chắn sẽ sống theo đúng cách mà mình mong muốn.
Vạn Phương dịch
#trích dẫn#quotes#trichdanhay#life quote#caunoihay#vạn phương dịch#Tiengtrung#chinese#cuộc sống#tinhyeu#deep quotes#tâm trạng#deep thoughts#memories
158 notes
·
View notes
Text
Tôi trao mỗi người đi ngang đời mình một chiếc bình, mỗi chiếc bình đều là nguyên vẹn. Tôi sẽ lặng lẽ nhìn cách họ đối đãi với chiếc bình đó như thế nào, chỉ cần nó không sứt mẻ, thì dù cũ kỹ thế nào tôi cũng sẽ còn ở bên họ.
Nhưng nếu nó có một vết nứt, tôi cũng sẽ chỉ lặng im nhìn vết nứt đó đi qua mỗi ngày, cho đến khi thấy nó vỡ toang, cũng sẽ chỉ im lặng nhặt nhạnh tất cả. Từng mảnh, từng mảnh.
Những mảnh vỡ dù có cứa vào tay cũng không còn thấy đau nữa, vì vốn dĩ đã đau khi mỗi một đường nứt xuất hiện rồi.
Vậy nên cứ yên lặng mà nhặt lại tất cả, rồi lặng lẽ rời đi.
| IEphong |
158 notes
·
View notes
Text
Hóa ra một người có thể buồn tới mức bình thản như vây... Không gào khóc, không tức giận, chỉ lặng yên nhìn thôi. Đôi khi, nỗi buồn lớn đến mức người ta không còn sức để biểu lô ra bên ngoài, như thể tất cả năng lượng đã bị hút cạn, chỉ để lại một vẻ bình thản đến lạnh lùng. Những cơn bão lòng không cần phải thể hiện ra bằng nước mắt hay sự phẫn nộ. Có những nỗi đau sâu sắc đến mức nó chỉ có thể được cảm nhận qua những khoảnh khắc tĩnh lặng mà tâm hồn tự mình đối diện với những vết thương chưa lành. Đôi khi, nỗi buồn không cần phải được thể hiện ra ngoài, mà chỉ cần được chấp nhận, được lặng lẽ cảm nhận và rồi một ngày nào đó, tự nó sẽ lắng xuống.
153 notes
·
View notes
Text
“不得不承认,人确实在经历了一些事情后,就悄悄换了一种性格;曾经的那个自己,再也回不去 了,从幼稚到成熟,从单纯到复杂,从直来直去 到小心翼翼,从没心没肺,到充满防备。时间在变,人也在变,虽然不一定成功,但是一定在成长。”
Không thể không thừa nhận rằng, con người sau khi trải qua một số việc sẽ lặng lẽ thay đổi tính cách. Con người của trước kia đã không thể trở lại nữa rồi.
Từ ngây ngô trở nên trưởng thành, từ đơn thuần trở nên phức tạp, từ thẳng thắn trở nên cẩn th��n từng li từng tí, từ vô tâm trở nên vô cùng phòng bị.
Thời gian đang thay đổi, con người cũng đổi thay.
Không nhất định phải thành công, nhưng nhất định sẽ trưởng thành.
- Y Khuynh dịch
201 notes
·
View notes
Text
Có đôi lần tổn thương trong lặng lẽ, người ta đã âm thầm thu hồi toàn bộ tình cảm và rời đi một cách lịch sự đến lạnh lùng. Nhiều khi chuyện cũng chẳng phải là cái gì to tát, chỉ vì tự nhiên hôm nọ đứng đó tần ngần rất lâu, thấy mình không quan trọng, nên đi thôi.
— AN TRƯƠNG
897 notes
·
View notes
Text
Những trích dẫn mình khá thích từ cuốn "Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu" của Quan Đông Dã Khách:
Cái gọi là tình cảm đẹp, chính là yêu mến có người ngầm hiểu, tâm sự có người lắng nghe, nhung nhớ có người đáp lại.
Người khác đều nói tính tôi chậm chạp, thực ra tôi cũng có thể nhanh như tên lửa, nếu như phía trước có người đợi tôi.
Khi một người rời xa bạn, đừng hỏi người đó những lý do mà bạn thầm đoán, bởi vì bạn đoán gì cũng đúng cả.
Trong tương lai, kẻ không hiểu được tình yêu sẽ hiểu được. Kẻ hiểu được tình yêu sẽ không dám yêu nữa.
Khả năng diễn xuất của bạn rất tốt, tốt đến mức dù cho bạn đau khổ cỡ nào cũng không ai biết được.
Hãy luôn nhớ rằng nếu bạn đã có thể một mình vượt qua những tháng ngày khó khăn, vậy thì với tất cả những khó khăn của năm tháng sau này, bạn đều có thể vượt qua được. Đừng mong đợi sẽ có người xuất hiện và cứu giúp bạn, nếu bạn cần phải được cứu giúp, người duy nhất có thể làm điều đó, mãi mãi chỉ là bản thân bạn mà thôi.
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.
Rồi sẽ có ngày tâm bạn bình lặng như nước, nhìn lại câu chuyện của chính mình như một người ngoài cuộc. Sau đó mỉm cười lắc đầu.
Có những người giống như mây sẽ theo gió bay đi mất, nhưng dù thế nào trời vẫn sáng. Lúc này chính là thời khắc đẹp nhất của nhân gian.
Bạn sẽ sống hạnh phúc cả đời dẫu cho không có người kia bên cạnh, bởi đây vốn dĩ là kết thúc mà bạn xứng đáng nhận được
Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất lạ kỳ. Có một số người, dành hết tâm tư chưa chắc đã có thể ở bên nhau, thế nhưng chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất đi mãi mãi.
Tuổi trẻ của mỗi người không ai có thể thoát khỏi chuyện yêu đương nhưng không phải ai cũng thích hợp cùng bạn già đi.
Cõ lẽ thành phố này chính là như vậy, mỗi người đều có một mặt tối của bản thân. Chúng ta bày mặt tốt đẹp của mình ra cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, rồi lại tự mình chống đỡ những đau khổ mà cuộc sống trút xuống chúng ta.
Người trong bóng tối, cũng đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, chẳng qua là vì bị thương rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ già đi sau đó chết đi bình thản. Mà tôi, đã định sẵn là cả đời cô độc đến già, đối với người mình thích, có lời, nhưng không thể nói.
Yêu người nhiều năm đến thế, đổi lại được một lần tỉnh mộng, như hóc xương ở cổ, như kim châm vào xương.
Sợ anh ấy biết, lại sợ anh không ấy không biết, sợ anh ấy biết lại vờ như không biết, hóa ra chuyện gì anh ấy cũng biết, chỉ có mình tôi không biết.
Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đường đời khúc khuỷu, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi.
Một người không thể quên được người kia thông thường chỉ có hai khả năng: Hoặc anh ta không có được người này hoặc anh ta đã đánh mất người này.
Trong quá trình vết thương lành lại, làm sao tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi sự đều sẽ trôi qua. Người mà ta không thể quên được, cũng giống như vết thương chờ lành.
597 notes
·
View notes
Text
Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy)
Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy), TOP 20 bài Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa ngắn gọn, kèm Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy) TOP 20 bài Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa ngắn gọn, kèm theo 3 dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy. Qua đó, sẽ giúp các em học sinh…
View On WordPress
#Học Tập#Phân tích nhân vật Anh thanh niên#Phân tích nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ sa pa#Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa (Sơ đồ tư duy)
0 notes
Text
Nhiều năm rồi, mới quay trở lại chốn này. Những ngày tháng như thế này, những năm gần đây tôi luôn trốn tránh. Trốn tránh một cách tạm bợ, bởi những năm tháng gần đây, cuộc sống dường như bận tới mức không còn những đêm im lặng một mình nữa. Sự cô đơn đeo bám nhiều năm, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc tạm bợ. Rằng mình đã tìm được một chốn đi về, rằng lòng mình cuối cùng cũng thôi dậy sóng. Nhưng có lẽ sâu rất sâu giấu kín, từ đáy lòng tôi vẫn chỉ là một linh hồn cô đơn…
Cô đơn là như thế nào? Là ngày ngày thức dậy vẫn như bao người, mỉm cười bước ra với cuộc sống ngoài kia, là vẫn đi làm, rồi tự chăm sóc lấy bữa ăn, sức khỏe của mình, nhưng rồi đêm xuống vẫn trong căn phòng im ắng cô đơn tự ôm lấy bờ vai mình. Nghe một bài bản nhạc cũ, nghĩ về một số chuyện đã qua, muốn sống tích cực, nhưng lại vô cùng quen thuộc với cảm giác trống vắng.
Cô đơn là ngay cả khi có lẽ tìm thấy bến đỗ của đời mình, vẫn âm thầm nhiều đêm nằm tự hỏi vô số quyết định trong cuộc đời mình là đúng hay sai? Là ở bên một người tốt hơn hay cuộc đời này cứ mãi một mình cũng không tồi?
Là sự lặng lẽ giấu kín không một ai biết, không một lời oán than với tất cả những người xung quanh cuộc đời. Là luôn cười thật rạng rỡ, lừa mình dối người tốt đến mức không một ai nghi ngờ, nhưng chỉ mình bản thân mới biết, trong những đêm vắng một mình, đầu óc thường có những suy nghĩ điên rồ gì…
Không một ai biết, bởi vì không muốn một ai biết. Người tay kề tay, hay người sinh thành dưỡng dục, ta vẫn vờ như cuộc đời yên ấm tốt đẹp không thể nào tốt hơn. Những tâm sự này, chỉ đành vùi lấp một nơi không ai biết mình, cũng không ai quan tâm. Cuộc đời ai cũng bận sống cho người đó, lòng không trách, không oán, chỉ luôn tự hỏi chuỗi ngày như thế này sẽ tiếp diễn đến bao giờ?
Moctieungu | Năm tháng hiện tại
83 notes
·
View notes
Text
Ngày của mẹ, trời mưa lớn tôi không về được.
Hôm nay gặp mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Ra đến cửa tôi nói con hôm nọ nhớ mẹ rất nhiều, con có nhà mới nhưng lúc nào cũng nhớ nhà mình. Có lúc con không cảm thấy cái an toàn con cần ở nhà mới, nhưng con sẽ cho mình thời gian. Những năm trước, tôi không thường nói với mẹ như thế. Cách thể hiện tình cảm của tôi thường là lặng lẽ, với người tôi yêu, tôi thường tặng quà không vào dịp nào cả, thấy hay là mua, nghĩ rằng họ chắc sẽ thích. Với mẹ, tôi thường ngồi nói chuyện, đưa cho mẹ mấy cuốn sách mới mua. Thường xuyên nhất, chắc là vẫn nhờ mẹ việc này việc kia. Mặc dù là đơn giản, tôi làm nhoáng cái là xong, nhưng vẫn nhờ, thậm chí ăn vạ. Tôi biết cho dù tôi có lớn thế nào, vẫn là một đứa trẻ trong ký ức của mẹ. Chỉ là cuộc đời thay hình và đổi dạng tôi thôi. Tôi nhờ để mẹ biết rằng với mẹ tôi vẫn là con nhỏ, mẹ vẫn có ích, vẫn còn nhờ được. Nếu việc gì cũng làm được, gần như cha mẹ bị đẩy đến một chỗ xa mình quá đỗi. Nó đâu còn cần mình nữa. Mẹ tôi gày, mẹ vất vả rất nhiều. Với tôi mẹ là thần tượng sống lớn nhất. Tôi lớn lên với rất nhiều idol của mình, nhưng sau thời gian, tôi thấy mẹ chính là may mắn lớn nhất của bản thân. Mẹ dạy tôi nhiều thứ về cuộc đời, và bản thân cuộc đời của mẹ - cũng là bài học để tôi nhìn vào mà trưởng thành. Cho dù khó khăn thế nào vẫn luôn rộng lượng, vẫn sẵn lòng tha thứ và ngay thẳng đàng hoàng. Mẹ trồng một cây đậu biếc mới. Mẹ dọn dẹp, mẹ nấu cơm, mẹ chơi với con mèo và mẹ ngồi cắm một bình hoa rồi đọc sách trong nắng. Tôi đã ngắm rất nhiều hình ảnh như thế, tôi cố giữ những hình ảnh như vậy. Tôi biết câu chuyện nào cũng có kết thúc của nó. Tôi ý thức được về thời gian. Tôi biết cả những thiếu hụt của bản thân mà không cách nào bù đắp được cho mẹ. Nhưng tôi tin bởi vì trải qua như thế tôi mới hiểu thêm tấm lòng của bà, và trân trọng mỗi phút giây mẹ còn ở bên tôi. Đó chắc chắn là quãng hạnh phúc nhất. Các em hỏi, trưa anh có về ăn cơm với mẹ không. Tôi nói có, hôm nay anh nhớ mẹ quá. Cho dù đã gần 40 tuổi, tôi vẫn thấy vui vẻ vì điều đó. Nói câu ấy. Uống với mẹ một tách trà, rồi rong ruổi đi làm. 30 phút buổi trưa. Ngắn ngủi vậy đó. Tôi nói các em cố gọi cho mẹ nếu ở xa nhà. Tôi bảo, chúng mình không có nhiều thời gian đâu. Chúng nó cười. Tôi thỉnh thoảng lại lén lau nước mắt. BeP
192 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1143〕 ngày 24.02.2024 :
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
想去看海 留长发 想一个人去想去的地方 想赚很多很多钱 然后不结婚
我当初想的是和你一起看海 可是我已经替你看过了 很好看 也很冷。当一个人独自承受所有的痛苦时 就会变得又温柔又冷漠 我已经够清醒了 如果有一天我选择结婚不是得偿所愿 就是我没退路了
我早就在无数个孤立无援之后变得冷心 站在冷风中慢慢清醒 然后就决定自己一个人走了。不是很明白 为什么上天赋予我爱笑的性格 却又给了我最难过的经历
Tôi muốn ra biển, tôi muốn nuôi tóc dài, tôi muốn một mình đi tới những nơi tôi thích, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền và không kết hôn.
Tôi của ngày xưa muốn cùng anh ngắm biển, tôi của hiện tại đã thay anh nhìn biển, biển rất đẹp, cũng rất lạnh. Khi một người một mình chịu đựng tất cả những khổ đau, có lẽ sẽ trở nên vừa lạnh lùng lại ấm áp; tôi đã đủ tỉnh táo rồi, tôi nghĩ nếu một ngày nào đó tôi kết hôn thì đó không phải là những gì tôi muốn mà là bản thân tôi không còn đường lùi nữa.
Trái tim tôi sớm đã chết lặng mỗi khi bản thân tôi rơi vào cảnh tứ cố vô thân, tôi đứng trong cơn gió lạnh dần dần giác ngộ, sau đó quyết định tôi sẽ bước một mình trên đoạn đường này. Tôi không hiểu tại sao ông trời cho tôi tính cách trời sinh thích cười nhưng lại bắt tôi trải qua những trải nghiệm buồn bã nhất.
133 notes
·
View notes