#chân tình lặng lẽ
Explore tagged Tumblr posts
Text
Thấu hiểu nhau chẳng cần nhiều lời
Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ”, giao tình chí thiết lại nhạt như nước, bởi vì thấu hiểu nhau đâu nhất thiết phải nhiều lời. Thấu hiểu nhau hà tất phải mượn tới muôn vạn lời nói? Thấu hiểu là niềm xúc động vô cùng đơn giản. Thấu hiểu những giọt nước mắt của bạn, nên dẫu chỉ một câu nói lại mang tới cho bạn niềm an ủi ấm áp nhất. Xót xa trước dáng vẻ tiều tuỵ của bạn nên mới chợt trách vì sao…

View On WordPress
1 note
·
View note
Text
"Giữa dòng đời hối hả, ta dễ dàng lầm tưởng những mối quan hệ xã giao là chân tình, những nụ cười xã giao là sẻ chia. Nhưng chỉ khi đối diện với những khúc quanh gai góc của cuộc đời, ta mới nhận ra, ai là bạn đồng hành, ai chỉ là người qua đường.
Tri kỷ không phải là người luôn ở cạnh ta trong những ngày vui, mà là người sẵn sàng ngồi bên ta trong những ngày buồn. Họ không đòi hỏi lời giải thích, cũng chẳng cần lý do để yêu thương. Họ chỉ đơn giản là ở đó, lặng lẽ như ánh đèn nhỏ nhưng ấm, dẫn lối ta qua những đêm dài cô quạnh.
Có một tri kỷ là có một người đế ta sống thật, không cần gồng mình mạnh mẽ, cũng chẳng sợ bị phán xét. Giữa biển người, tìm được tri kỷ là tìm được một phần linh hồn của chính mình, một người khiến ta hiểu rằng, sống giữa lòng người nhưng không lạc lõng là điều hạnh phúc nhất.
Hãy giữ lấy tri kỷ như giữ lấy chính trái tim mình, bởi trong một cuộc đời hữu hạn, ân tình chính là món quà vô giá nhất."

86 notes
·
View notes
Text

Lại là câu chuyện ỉ ê. Mà ai lỡ đọc tiếp rồi thì đừng có trách. Tại bát canh cải chua nấu thịt bò hôm bữa. Chi mà mặn. Chi mà chua. Nghen!
Tối mùng bốn tết.
Tôi và Duy đèo nhau đi uống rượu. Chúng tôi ghé vào một quán gần bờ sông. Lành lạnh thế này mà uống rượu thì hết sẩy.
Tôi kể cho Duy nghe những việc dở hơi mà mình đã làm. Sau đó tự chốt lại một câu: “Có lẽ tao không hợp với yêu đương.”
Duy cười ha hả “Cứ yêu nhiều người vào, thế nào cũng có lúc hợp. Tình yêu có rất nhiều dạng, tìm được người thích hợp với mình nhất là thoải mái nhất”
- Tao là người thế nào?
Câu hỏi của tôi khiến Duy do dự một khoảnh khắc.
- Mày có những lựa chọn của mày. Đôi khi nó hơi khác mọi người. Nhưng… ờm… rất dũng cảm.
- Ví dụ?
- Uhm. Ví dụ như việc có thể tự cắt phăng mái tóc dài bao năm chẳng hạn, mặc kệ việc lúc ấy lúc ấy trông mày chả khác gì một đứa con gái bị ngược đãi.
- Ờ. Hèn gì chẳng có ai yêu tao.
- Sao lại không???
- Trông kinh thế cơ mà?
- Chỉ là tóc thôi. Còn mày lúc nào cũng là mày chứ!
Tôi khẽ cúi đầu, thì thào: “Nhớ người yêu ghê.” Duy “Ờ”. Tôi lại hỏi: “Đàn ông chia tay rồi có nhớ người yêu cũ không?” Duy bảo: “Còn phải xem là người nào.” - “Thế thì tao sẽ là người nào của anh ý nhờ.” - “Muốn biết thì hỏi. Mà thôi không cần phải hỏi. Vì có trả lời rồi mày cũng sẽ chẳng tin đâu mà. Cái đầu bướng bỉnh của mày luôn biết cách nhào nặn tình huống một cách kỳ quặc.”
- Tao?
- Ừ. Như tất cả bọn con gái rắc rối khác.
- Tao không thế. Tao chỉ muốn yêu anh ấy thôi.
- Vậy mày nghĩ là anh ta có muốn tình yêu đó hay không?
Tôi không biết. Tôi đã quên mất mình nên tự hỏi bản thân câu này. Ngay từ lúc bắt đầu cũng ch��a bao giờ thắc mắc liệu anh có cần tình yêu của mình hay không. Cứ cắm cúi xông đến, cứ cắm cúi lao mình rồi đau rồi ngã mà vẫn chưa một lần biết. Liệu anh có cần tình yêu của mình hay không. Tôi không biết.
…
Tháng hai. Đã là giữa xuân. Thời điểm này có lẽ là lúc thời tiết dễ chịu nhất của miền nam. Gió dịu dàng thổi khiến mặt sông lăn tăn gợn sóng. Tôi uống thêm 1 ly rượu mơ- nồng nồng, thơm thơm. Cảm giác thật mãn nguyện. Bất giác quên mình đã có lần tự hỏi. Cuộc đời thứ hai rồi sẽ thế nào. Bất giác quên mình đã từng là một cô gái hết mực bình thường, ôm ấp tình yêu có đôi phần huyễn hoặc mà quên mất bản thân. Vào thời khắc ấy, bất cứ người đàn ông nào bước ngang qua đời, cũng chỉ mong anh ta hãy như tất thảy mọi dòng sông khác. Đừng ngừng lại. Cứ bình thản mà đổ ra biển lớn.
…
Chúng tôi im lặng một lúc. Duy lại hỏi
- Sao lại định khởi nghiệp thế?
- Tao vẫn là muốn có cái gì đó của riêng mình
- Thế mà tao luôn tưởng mày rất thích công việc hiện tại cơ.
- Đúng là có thích. Có thể tâm tính thay đổi rồi. Ngày càng thấy bản thân rất nhỏ bé. Rất không quan trọng. Tao đứng ở đó, người khác có thể nhìn thấy tao, nhưng tao lại thấy bọn họ chẳng ai nhìn thấy tao cả.
- ???
- Mày biết không? Ở ngay quầy lễ tân công ty tao có 1 cái đồng hồ rất lớn. Mỗi lần nhìn nó tao lại thấy mình rất giống cái dây cót trên kim đồng hồ. Cứ không ngừng tiến về phía trước, cứ thế cứ thế đi, nhưng lại không biết mình phải đi đâu nữa. Cứ xoay vòng tại chỗ. Tao cảm thấy càng lúc càng không nhìn rõ nổi bản thân mình. Cảm giác vô cùng nhạt nhẽo. Cái vị trí đó bây giờ tao làm, hay đổi một người khác làm, đối với công ty chẳng có gì khác biệt. Vậy mới nói, lúc trước chỉ có khi ở trước mặt P, tao mới cảm thấy mình ở cái thành phố lớn đó còn khá quan trọng. Còn thấy mình được ai đó trân trọng. Sau khi P đi rồi, tao cảm thấy trái tim mình trống rỗng hẳn, kiểu như chân mình không còn chạm đất. Tao ko biết con đường sau này nên đi thế nào, cũng không biết mình ở đâu. Mỗi ngày chẳng muốn làm gì hết, cũng chẳng còn hứng thú với chuyện gì. P từng bảo tao là: anh ấy muốn tao làm việc mà bản thân mong muốn. Nhưng mà tao lại không biết việc bản thân mình muốn làm là gì nữa.
- Người bình thường điều không biết đâu
- Mày cũng không biết sao?
- Uhm. Tao cũng không rõ. Cơ mà tao thấy bây giờ cũng khá ổn.
- Như vậy là tốt rồi.
- Thật ra tao chưa nghĩ về vấn đề đó bao giờ. Mày nói xem, tốt và không tốt ai định nghĩa được đây? Ai đảm bảo được con đường mình đi thì là tốt chứ? Vậy nên cứ sống thôi. Làm việc chăm chỉ, kết hôn, sinh con. Người khác mua nhà, tao cũng mua nhà. Người khác mua xe, tao cũng mua xe. Rồi theo dòng chảy, mãi mãi đứng cùng phía với số đông. Tay cầm một tấm thẻ an toàn.
- Nghe có vẻ vừa phàm tục lại vừa siêu thoát nhờ.
- Mấy cái trò lăn tăn, nghĩ nhiều như mày ấy. Là hao tổn tinh lực. Tao không thích. Haha
- Đúng. Người thích hao tổn tinh lực là tao.
- Cho nên… muốn làm gì thì làm. Đừng sống trong quá khứ, đừng gửi gắm tương lai. Sống vui vẻ ở hiện tại trước đã.
- Ờ. Tao nói cho mày nghe về suy nghĩ của tao về khu trên đó, tao đã lên đó 2 lần trước khi dẫn mày lên rồi. Người thành phố bây giờ, đặc biệt là những người sinh ra ở thành phố điều thích những nơi gần với thiên nhiên. Thật ra chỗ đó cũng không quá nguyên thuỷ, giao thông cũng khá thuận tiện. Kiểu người áp lực lớn như tao sau khi đến đó chỉ muốn ngắm trời ngắm mây, cả ngày nghĩ xem ba bữa ăn gì. Cảm thấy bản thân thư thái từ trong ra ngoài. Kiểu như xây cho bản thân một vạch giảm tốc giữa cuộc sống hiện thực vội vã vậy.
- Vạch giảm tốc?
- Uhm
- Sau đó thì sao?
- Tao muốn tạo ra một nơi giao thoa giữa cuộc sống trong mơ và hiện thực. Nghe có vẻ mơ hồ nhờ? Kiểu kiểu bây giờ tụi nó hay gọi là chữa lành ấy.
- Uhm
- Cái Yến nói muốn làm một doanh nhân thì phải biết kể chuyện. Tao cảm thấy trải nghiệm của bản thân mình rất đặc sắc, là một câu chuyện rất hay. 😎
- Cạn lời.
- Nhưng mà tao vẫn chưa sắp xếp xong. Mặc dù rất thích chỗ đó, nhưng công việc ở SG vẫn phải trụ lại. Dù gì nó cũng là một tấm thẻ an toàn ở giai đoạn này. Cuộc sống hiện thực vật chất và thư thái tinh thần. Tao muốn cả hai cơ
- Mày được. Mày ngầu. Xem như đã lấy lại khí thế rồi. Tao ủng hộ mày.
- Mày xem. Kiểu của tao định làm rủi ro cũng khá cao. Tao cũng chẳng có nhiều tiền. Ba mẹ tao thế nào cũng nghĩ tao sắp cạp đất ăn rồi. Mày nói xem. Bây giờ tao lại đang thất tình, lần này khởi nghiệp nhỡ đâu hỏng bét. Hic phải làm sao nhờ?
- Sống cho hiện tại thôi. Quan trọng vẫn là sức khoẻ mày nữa.
- Uhm sống cho hiện tại.
- Mày còn có vũ khí mà người khác không có đấy.
- Vũ khí???
- Tao đây. Cái Yến nữa. Có bạn giàu sướng thế đây.
- Haha. Thế thì không phải lo cạp đất rồi.
Trời muộn. Hai đứa đèo nhau về. Những cơn gió cuối mùa thổi trên con phố dài co ro quạnh quẽ. Hai đứa lạnh đến xuýt xoa.
Duy hỏi “Mai mày đi lúc nào? Đã đặt xe chưa?” Tôi đáp “Rồi, 11h đêm. Mai người người đổ về SG. Thế nào cũng tắc đường khiếp thôi”
Duy bảo “Thế thôi bỏ vé đi. 3 - 4h sáng tao đưa lên. Tầm đó chắc cũng vắng xe hơn rồi. Sức khoẻ mày không tốt, chen trên xe khách tao cũng không yên tâm.”
Tôi lắc đầu. Nói không cần. Mùa này chạy lên chạy xuống tắc đường vất vả lắm.
Duy nạt: “Những lúc thế này mày chỉ cần nhận lời và nói cảm ơn là được rồi. Cứng đầu”
“Ờ. Nhận. Mày có uống rượu đó, tập trung mà chạy xe. CSGT nó gõ cho thì mai ở nhà cả đám”
Thế là hai đứa lại cười ha hả cả đoạn đường về nhà!
…
18 notes
·
View notes
Text
NHỮNG CÂU TỪ DỊU DÀNG
1. “Nếu như bạn thích một con ngựa, đừng cố đuổi theo nó, chắc chắn bạn không thể nào đuổi kịp. Bạn nên đi trồng cỏ trồng hoa, đợi đến mùa cỏ lớn chim oanh bay lượn, ngựa cũng sẽ tự quay về tìm bạn.”
“Nếu như con ngựa kia không quay lại thì sao?”
“Có sao đâu, bạn có cỏ có hoa có sức hấp dẫn và vốn liếng riêng rồi, con ngựa đó không về cũng sẽ có con ngựa khác tìm đến.”
2. Một năm mới, phải bình thản một chút mới tốt, nhưng tốt nhất là giống như trộn một muỗng mật ong vào trong nước sôi. Một năm mới, phải nỗ lực một chút mới tốt, nhưng tốt nhất là có thể tự cho mình một ly trà sữa giữa lúc bận rộn. Một năm mới, phải dịu dàng một chút mới tốt, nhưng tốt nhất là giống như gió xuân tháng hai mưa hoa trên sông. Một năm mới, phải yêu quý cuộc sống hơn một chút mới tốt, dù biết cuộc sống này không hoàn toàn như ý người.
__Phỉ Y
3. Chúng ta đều không biết ăn nói, không giống như người khác có thể dễ dàng nói ra những lời quan tâm lo lắng, cũng không thường nắm tay, ôm nhau. Có thể tình cảm cũng không chỉ nhờ vào những thứ này mà duy trì. Em biết rằng anh ở đây, anh yêu em và em cũng vậy.
4. Nếu như lúc ấy không lựa chọn như vậy, bây giờ có phải sẽ sung sướng hơn. Nhưng đã lựa chọn rồi, càng phải cố gắng tiến lên, chịu đựng khó khăn vất vả. Không có con đường nào uổng công đi, không có người nào uổng công gặp gỡ. Nếu đã như vậy, phải càng làm như vậy. Chỉ cần nghĩ mọi chuyện tốt đẹp thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
5. Kể từ giờ trở đi, tôi sẽ bắt đầu lựa chọn cuộc sống của mình thật cẩn thận, tôi sẽ không dễ dàng để bản thân mất phương hướng trong rất nhiều sự cám dỗ trên đường. Trong tim tôi đã nghe thấy tiếng gọi từ phương xa, sẽ không quay đầu lại phía sau quan tâm đủ thứ thị phi và ý kiến nữa. Tôi không có thời gian bận tâm những thứ đã qua, tôi muốn đi về phía trước.
__Milan Kundera - Đời nhẹ khôn kham
6. Chúng ta không cần phải đánh mất đi sự đáng yêu mới có thể sống thật tốt. Thỉnh thoảng mạnh mẽ tiến lên, sôi nổi hoạt bát, thỉnh thoảng uể oải chán nản, nước mắt đầy mặt, động lòng vì những thời khắc nhỏ bé, đều là những việc đáng yêu và sinh động, mùa đông ở nơi này vẫn có sức sống ấm nóng như thế.
7. Tôi hy vọng bản thân mình có đủ may mắn cũng có đủ dũng khí để gặp được những trận gió khác nhau trong số phận của mình. Tôi chờ đợi cuộc sống tương lai có thể được những luồng gió này thổi qua, chạm khắc thành những cảnh tượng núi non và sông ngòi khác biệt.
__Lưu Hạo Nhiên - Gặp gió
8. ���Em cười rồi
Tôi cũng cười theo
Sau đó nụ cười của em ngày càng đẹp.”
9. Muốn một hoàng hôn đầy gió và mặt trời đang dần lặng xuống, nếu như lúa mì vừa chín và khói bếp đúng lúc bay lên, chú chim bồ câu trắng kia vừa lướt qua mặt nước rồi đậu xuống một gốc cỏ lau, mà cỏ lau đang chuẩn bị tấu lên một giai điệu. Như vậy cũng đủ để tôi yêu cái thế gian đầy bùn lầy vỡ vụn này rồi.
__Dư Tú Hoa
10. Chuyện đáng sợ nhất trên đời này chính là quá hoàn hảo, bạn xem, ánh trăng trên trời một khi tròn thì sẽ lập tức khuyết, quả trên cây một khi chín thì sẽ lập tức rụng. Mọi việc đều nên lưu lại chút khiếm khuyết thì mới có thể duy trì lâu dài.
__Mạc Ngôn
11. Hôm trước chân tôi va vào một tảng đá, lúc đó cứ nghĩ đau một lúc sẽ hết, hôm nay mới biết chỗ bị va vào đã bầm tím rồi. Đời người có rất nhiều chuyện phải qua thời gian rất lâu mới cảm thấy đau. Bạn có tưởng tượng ra không, có lẽ đợi đến đêm hè nào đó khi bạn đã hai mươi bốn tuổi, bạn đang lái xe về nhà, lúc đợi đèn đỏ ở một góc đường nào đó, bạn chợt nghĩ ra câu người đó nói hồi mười chín tuổi hóa ra là có ý như vậy.
————-
Cre: Zhihu | Geborgenheit dịch
28 notes
·
View notes
Text

😇 44 HIỆN TƯỢNG TÂM LÝ THÚ VỊ
1. Khi một nhóm người cùng cười, họ sẽ nhìn về phía người mình thân thật (hoặc muốn thân nhất). Nếu muốn biết ai đang quan tâm tới bạn hoặc muốn tỏ ra quan tâm tới một thành viên khác trong nhóm, hãy thử phương pháp này và xem ai đang nhìn mình.
2. Nếu ai đó giận dữ với bạn nhưng bạn vẫn tỏ ra bình tĩnh, sự tức giận của họ sẽ càng cao hơn. Thế nhưng, sau khi cơn giận nguôi đi, họ sẽ tự cảm thấy có lỗi hơn bao giờ hết.
3. Trước một buổi phỏng vấn, hãy tưởng tượng ra bạn là người quen lâu năm với người phỏng vấn. Hãy tự tạo cho mình trách nhiệm về những thứ mình nói với người kia, khi đó cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra thuận lợi hơn.
4. Nếu bạn đang không có động lực học bất cứ kĩ năng nào, hãy tự nhủ với bản thân “ngồi xuống học trong 5 phút thôi”. Dần dần 5 phút sẽ được tích góp thành rất nhiều.
5. Mọi người sẽ liên kết bạn với các tính từ mà bạn sử dụng cho người khác. Hiện tượng này được gọi là “chuyển tính năng vô thức.” Nói cách khác, nếu bạn nói về một người rằng họ chân thành và tốt bụng, mọi người sẽ liên kết những phẩm ch��t này với bạn. Nói cách khác, nếu bạn luôn nói những điều không hay về người khác sau lưng, mọi người cũng sẽ liên kết những bình luận tiêu cực này với bạn.
6. Khi bạn cảm giác có người nào đó đang nhìn mình nhưng lại không chắc chắn có đúng là họ đang nhìn bạn hay không, hãy nhìn lên trần nhà hoặc lên trời, giả vờ như là đột nhiên có mưa hoặc có gì đó rơi xuống. Nếu đúng là đối phương đang nhìn bạn, họ sẽ vô tình bắt chước lại động tác bạn vừa làm, dù sao thì ai mà chả sợ có cái gì tự nhiên rơi xuống đầu mình.
7. Nếu bạn tham gia một cuộc họp nhóm với một nhóm không thân thiết và ai đó làm việc cùng mình, hãy ngồi cạnh người đó. Tính bầy đàn sẽ khiến họ cảm thấy an toàn khi ở cạnh bạn và sẽ chọn bạn để làm việc cùng.
8. Cách tốt nhất để học và ghi nhớ một cái gì đó là giải thích nó cho người khác. Khi bạn giải thích cho người khác, bạn sẽ cố gắng giải thích dễ hiểu nhất có thể. Điều này sẽ giúp bạn nhớ những điểm chính và thông tin quan trọng.
9. Nếu bạn đang chần chừ điều gì đó, nhưng có những nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Bạn có thể nghĩ về nó trước khi đi ngủ. Điều này sẽ chuẩn bị cho bộ não của bạn về mặt tinh thần và bắt đầu lên kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ. Điều này đơn giản hơn nhiều khi bạn thực sự bắt đầu thực hiện nó ngay lập tức.
10. Nếu bạn muốn ai đó thành thật với bạn, nhưng người ta chỉ nói với bạn một phần của chuyện đó, hãy giữ im lặng và nhìn vào mắt người đó một lúc.
11. Nếu bạn đang lo lắng trước một hoạt động hoặc hành động nào đó, đừng cắn móng tay hay hút thuốc, hãy thử nhai kẹo cao su. Não của chúng ta rất kỳ lạ, khi chúng ta ăn, nó sẽ cảm thấy an toàn.
12. Trẻ em không thích ăn rau? Đừng hỏi bọn nhỏ trực tiếp có muốn ăn bông cải xanh hay không? (hoặc bất kỳ loại rau nào) Bạn có thể hỏi chúng muốn bất kì loại nào trong 3 hoặc 4 loại rau này (tùy thuộc vào điều kiện kinh tế của bạn). Điều này sẽ khiến bọn trẻ cảm thấy chúng như người lớn, có thể tự đưa ra quyết định, đồng thời tự nguyện ăn rau.
13. Cảm thấy buồn bực, không hạnh phúc? Hãy thử cười và để bộ não của bạn nghĩ rằng bạn thực sự hạnh phúc. Bộ não con người và cơ thể trao đổi thông tin phản hồi cùng một lúc. Cuối cùng, nụ cư��i sẽ ảnh hưởng đến các mạng lưới thần kinh tương tự như tiếng cười thực sự. Điều này có nghĩa là nụ cười (hoặc bất kỳ cách nào khác để thể hiện hạnh phúc) có thể giúp bạn cải thiện tâm trạng của mình. (Tất nhiên, đây là dành cho không vui vẻ thời gian ngắn, nếu đó là trầm cảm lâu dài, thì đừng làm theo, xin vui lòng tìm kiếm đến bác sĩ.
14. Chú ý đến bàn chân. Bàn chân cũng là một phần của ngôn ngữ cơ thể. Ví dụ, khi bạn ở gần một người, người kia chỉ quay người về phía bạn mà không quay chân về phía bạn. Có lẽ người đó chỉ muốn ở một mình. Khi bạn nói chuyện với một người mà chân người đó chỉ vào nơi khác, có thể là họ muốn rời đi.
15. Đừng là người ở giữa. Bởi vì mọi người thường nhớ đầu và đuôi rõ ràng hơn, nhiều người ở giữa sẽ có xu hướng bị lu mờ.
16. Hãy cố gắng ghi nhớ những thứ xung quanh bạn, nhìn vào một vòng tròn, sau đó nhắm mắt lại và tưởng tượng những gì bạn vừa thấy, sau đó mở mắt ra và xem bạn nhớ được bao nhiêu thứ, và có bao nhiêu điều sai. Điều này giúp tăng cường trí nhớ và trí tưởng tượng.
17. Nếu bạn đang tìm kiếm một cái gì đó, hãy thử nhìn từ phải sang trái. Bởi vì nếu bạn nhìn từ trái sang phải theo thói quen thông thường, mắt bạn sẽ tự động bỏ qua thứ gì đó. Nhìn về phía sau sẽ mệt hơn, nhưng bạn có thể nhận thấy được nhiều chi tiết hơn.
18. Nếu bạn có một nguyện vọng và hy vọng rằng người kia có thể đồng ý với bạn, khi bạn nói, hãy khẽ gật đầu. Đây được gọi là hiệu ứng gương trong tâm lý học. Nếu bạn gửi tín hiệu tích cực, mọi người sẽ có xu hướng đồng ý với bạn hơn.
19. Nếu bạn muốn ai đó bình tĩnh. Bạn có thể bày tỏ sự đồng cảm với họ và cố gắng làm cho họ cảm thấy cảm xúc tiêu cực của họ hạ xuống một cách thấp nhất. Ví dụ “Tôi hiểu tại sao bạn thấy tức giận” “Bạn có lý do để bất bình” “Thế giới này cũng làm tôi khó chịu.” Họ sẽ dần chấp nhận, cảm xúc giảm dần và trở nên bình tĩnh hơn.
20. Tâm lý học có một hiện tượng gọi là “tính nhất quán hành vi”, có nghĩa là hành vi của chúng ta có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta ở một mức độ lớn. Đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng, nhưng hành vi này trên giường sẽ khiến bộ não của chúng ta nhận ra rằng chúng vẫn còn rất buồn ngủ, vì vậy bạn sẽ tiếp tục nằm trên giường. Nhưng khi cơ thể bạn thực sự rời khỏi giường, bạn sẽ cảm thấy rằng nó không quá buồn ngủ. Khi bạn không muốn học, hãy ép mình ngồi vào bàn trong 3 phút, không nhiều, chỉ 3 phút. Bạn sẽ thấy rằng bạn sẽ vào trạng thái sau 3 phút. Bởi vì hành động học tập này sẽ khiến não nhận ra rằng bạn muốn học. Đây là lý thuyết về sự nhất quán hành vi trong tâm lý học.
21. Những người còn khá trẻ nhưng ở vị trí cao thường rất giỏi ngụy trang, hoặc rất có năng lực hoặc rất nhiều mưu mô, tóm lại là họ sẽ không bao giờ ngu ngốc như bạn tưởng tượng đâu.
22. Bạn nghĩ rằng một số người nói về những chuyện làm tổn thương mọi người vì EQ người đó thấp? CÓ THỂ là sai! Đơn giản chỉ có thể là người đó không muốn tôn trọng bạn. Người đó không thích tử tế với những người không quan trọng.
23. Đi du lịch với một người trong vài ngày có thể nói lên tính cách của một người, đặc biệt là trong những vấn đề tầm thường như thanh toán hóa đơn, nhặt rác và đối xử với người lạ.
24. Những cô gái không trang điểm không quan tâm nhiều đến những gì người khác nghĩ về họ hoặc chưa gặp được người họ thích.
25. Những cô gái quá xinh đẹp sẽ tinh tế hơn một chút và họ đã sẵn có cảm giác vượt trội từ trong xương. Ngay cả khi họ giỏi rèn luyện bản thân, họ luôn cảm thấy một chút khác biệt của bản thân mỗi khi họ xuất hiện ở một đám đông nào đó.
26. Tự ti và tự ái thường xuất hiện ở cùng một người, và những người có thái độ tốt sẽ cố gắng kiểm soát bản thân ở trạng thái tự tin thay vì lơ lửng giữa hai thái cực.
27. Trình độ học vấn cao không có nghĩa là bạn giỏi mọi mặt. Bạn có thể chỉ giỏi trong các kỳ thi.
28. Nói nhiều và hiếm khi lắng nghe, những người này thường chủ quan và thiếu đồng cảm với người khác.
29. Những người từ lâu đã đam mê các kích thích giác quan hoặc hưởng thụ vật chất, họ THƯỜNG không có tham vọng và thiếu ý chí.
30. Nói ngắn gọn, kiên quyết gọn ghẽ, hầu hết bọn họ đều là những người nhanh trí, rõ ràng và tự tin.
31. Dường như những người hướng ngoại và vui vẻ có thể bên trong nội tâm họ không thực sự như vậy, nên họ thường tự vệ và im lặng bằng vẻ ngoài vui vẻ.
32. Khó khăn và đau khổ có thể làm xoa dịu nhân loại, nhưng chúng không thể định hình bản chất con người. Quá nhiều sự thất vọng có thể làm cho bạn mạnh mẽ, nhưng những điều đó dễ dàng xóa đi một chút lòng tốt, sự nhiệt tình và năng nổ của bạn.
33. Những người hưởng thụ hạnh phúc có thể đánh giá thấp sự đau khổ của những người bất hạnh. Những người không may mắn thường đánh giá quá cao những phước lành của những người hạnh phúc.
34. Những người đóng cửa ở nơi công cộng và nói chuyện nhẹ nhàng thường chu đáo và ân cần với người khác.
35. Những người thường không có bất kỳ kỹ năng thực sự nào: họ THƯỜNG thích khoe khoang, đặc biệt là tự cao tự đại.
36. Bạn có thể nhìn thấu một số người, thường bởi vì bạn nhìn thấy chính bản thân ở người đó.
37. Những người nghiêm khắc với bản thân thường rất kén chọn người khác.
38. Miệng có thể cứng rắn, nhưng ánh mắt không thể đánh lừa mọi người.
39. Người luôn nói từ "Tôi" ở đầu câu luôn có mong muốn kiểm soát rất mạnh mẽ, cũng khá tự cho mình là trung tâm.
40. Những người trẻ thường nhấp vào các liên kết để yêu cầu lời khen ngợi từ mọi người, khi đi du lịch thì gửi hàng chục cái định vị. Chú ý là những người trẻ tuổi, họ thường là những người có tình hình kinh tế không tốt.
41. Bạn thường có xu hướng càng quan tâm nhiều hơn đến những gì bạn không thể có được.
42. Không bao giờ đưa ra bất kỳ quyết định nào vào ban đêm.
43. Đừng tin những gì người khác nói, hãy xem những gì anh ta đã làm.
44. Bạn càng thiếu thứ gì, bạn càng muốn thể hiện thứ đó.
---
Theo zhihu
Nhã Phương dịch
20 notes
·
View notes
Text
So với rung động, thì nhiều cô gái muốn được an tâm hơn
Cảm giác an toàn của mọi cô gái là sự quan tâm chăm sóc từ trái tim của bạn, không phải những lời nói hoa mĩ, chẳng phải những lời thề non hẹn biển, nó là sự kiên định vững chắc mà cô ấy cảm nhận được trong cuộc sống bình thường từ từng chút từng chút hành động của bạn.
Cảm giác an toàn không phải là thứ có thể mất đi trong thoáng chốc, mà nó là một trạng thái bình bình thường thường và tồn tại rất lâu.
Tôi luôn cảm thấy rằng, khiến một cô gái an tâm còn khó hơn rất nhiều việc làm cho cô ấy kinh ngạc vui mừng hay cảm động. Bởi vì dù tình cảm giữa hai người có nồng nàn đến đâu, những sắp xếp của bạn dù rực rỡ thế nào, những cuộc gặp gỡ của bạn có kỳ diệu ra sao, thì nó cũng chẳng qua chỉ là thứ để nhìn lại. Và điều khiến cho cô ấy an tâm, chính là sức mạnh làm lan tỏa trái tim một cách lặng lẽ. Những lúc như thế, bạn đang giúp cô ấy tìm lại chính mình.
Có rất nhiều người nói muốn tìm một người đem lại cảm giác an toàn cho họ để yêu đương. Cái gọi là cảm giác an toàn trong tình yêu nói chung chính là có thể cảm nhận chân thực sự quan tâm không chút giả tạo từ đối phương, và thấy rõ được những hành động cũng như lời nói của đối phương nhằm biểu đạt ý muốn có một mối quan hệ lâu dài.
Cô ấy không cần bạn phải cho biết toàn bộ mật khẩu, ngay cả khi không biết mật khẩu của bạn, cô ấy cũng có thể khẳng định được bạn sẽ không phạm sai lầm. Cảm giác an toàn không phải là bạn ôm cô ấy khi cãi nhau, mà là ngay cả khi hai người chiến tranh lạnh, cô ấy cũng biết bạn nhất định sẽ không buông tay. Cảm giác an toàn chính là cô ấy tình nguyện tin tưởng bạn, trao cho bạn lòng tin trong khi bạn có thể không chút tậm tâm giữ gìn.
Cảm giác an toàn ngoài việc cảm nhận từ người khác, thì hầu hết chúng nên được phát triển từ chính bản thân, hi vọng, mỗi một cô gái đều có thể đem đến cảm giác an toàn cho mình trước tiên, có thể thích ứng với những thay đổi liên tục, học được cách sống tốt, sau đó gặp được một chàng trai đối xử với bạn như một đứa trẻ. Anh ấy sẽ khoan dung cho những lỗi lầm bé nhỏ của bạn, quan tâm và chăm sóc bạn, xuất hiện ngay khi bạn cần. Khi đó, anh ấy có thể xoa dịu những cảm xúc tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện trong bạn, anh ấy có thể ôm bạn ngủ, là gối đầu của bạn, và cũng để bạn biết rằng bạn luôn luôn nằm trong những dự định tương lai của anh ấy.
Weibo | Lạc Yến dịch
#trích dẫn#trích dẫn hay#cuộc sống#hạnh phúc#tình yêu#weibo dịch#câu nói hay#weibo#bình yên cùng yến#lạc yến
141 notes
·
View notes
Text
🌿 NHỮNG CÁCH ỨNG XỬ TRONG CUỘC SỐNG BẠN NÊN ĐỂ Ý
1. Khi kể cho ai đó nghe một bí mật, dù bất cứ là ai. Hãy dự trù trước việc chúng sẽ được mang kể khắp nơi.
2. Đừng bắt người khác phải chia sẻ bí mật của họ chỉ vì bạn tự nguyện kể họ bí mật của mình.
3. Khi tham gia vào một nhóm đang bàn tán sau lưng người khác. Sau lưng bạn, họ cũng sẽ đối xử y hệt.
4. Lúc tán gẫu, dù có vui quá cũng đừng vội chen lời. Để họ nói hết câu rồi hãy tiếp chuyện.
5. Nếu suy nghĩ và sở thích không hợp nhau. Học cách tôn trọng thay vì chê bai bình phẩm họ không có gu. Ai cũng có cách nhìn của riêng mình.
6. Khi nói về người yêu với người khác, hãy nói “anh ấy/cô ấy”, thay vì “nó”. Điều đó thể hiện cách bạn tôn trọng bản thân và mối quan hệ này.
7. Bạn bè, càng thân thiết, tiền bạc càng phải rõ ràng. Họ có thể khao bạn một bữa ăn đắt tiền, nhưng nếu bạn vay họ 20, 30 nghìn, nhất định phải trả đủ.
8. Những việc nhỏ nhặt nhất, nếu tự làm được hãy tự mình làm, đừng nhờ vả quá nhiều. Chẳng ai muốn chơi thân với bạn khi suốt ngày bị sai vặt đâu.
9. Nếu một người đang tự chê trách họ, nếu không thể đưa ra lời khuyên, hãy im lặng thay vì hùa theo.
10. Không phải cứ bỏ tiền mua một ly cà phê là bạn có thể làm ồn cả quán. Mọi người ở nơi công cộng đều có quyền được tôn trọng như nhau.
11. Học cách nói xin chào và cảm ơn với người phục vụ, nhân viên khi bước vào quán ăn, nhà hàng. Bạn sẽ nhận ra quyền lợi khách hàng của bạn được nâng cấp đáng kể.
12. Cởi mởi và sỗ sàng là hai phạm trù khác nhau. Hãy suy nghĩ trước khi nói.
13. “Ăn gì cũng được” không đồng nghĩa với việc “Không gì ăn được”
14. Sự than vãn nên được đặt đúng chỗ và biết tiết chế. Ngoài bố mẹ ra, chẳng ai tha thiết chơi với một người hay kể lể cả.
Độc lập, thì mọi thứ mới rộng mở
Chỉ khi thực sự độc lập, tình yêu của phụ nữ mới có thể trọn vẹn. Không vì không nhận được điều mình muốn mà tức giận, không vì sự bất công mà so đo. Mọi người thường nói phụ nữ dễ bị tổn thương, thực ra, khi thật sự độc lập, mọi thứ sẽ trở nên rộng mở.
+ Hướng nội để tìm thấy vũ trụ riêng của mình
- Một người phải quay về với chính mình, trở lại với bản thân, thì mới có thể tìm được mọi câu trả lời.
- Tôi càng cảm thấy rằng, sự tĩnh lặng một mình là một dũng khí. Liệu bạn có thể an yên trong hoàn cảnh không có gì, có thể tin rằng mọi câu trả lời và con đường đều năm nơi bản thân mình, chứ không phải ở bên ngoài.
Dù thế giới ngoài kia có xáo động thế nào, dường như cô ấy luôn đứng ngoài những lo âu đó. Cô ấy luôn là nhân vật chính trong cuộc đời mình, hướng nội để phát triển, giữ gìn sự trong sáng và năng lượng thuần khiết của bản thân.
+ Tự xây dựng hệ thống đánh giá cho riêng mình
- Đừng tranh cãi, đừng dùng lý lẽ của người khác để trừng phạt bản thân. Dừng lại mọi hành động tự bạ:o hành, đừng là người dễ dàng chấp nhận mà không suy nghĩ.
- Tôi không sợ bị mắng, cũng không vui vì được khen. Sự trưởng thành chỉ là của chính bạn.
- Đừng quá để ý đến lời nói và quan điểm của người khác, đừng sống trong thế giới quan của người khác. Hãy buông bỏ, nhìn mọi thứ nhẹ nhàng, không lãng phí năng lượng vào những lo âu, như trong Đạo đức kinh có nói:
"Sủng nhục nhược kinh, Quí đại hoạn nhược thân." Đừng quá bận tâm đến những đánh giá từ bên ngoài, giữ vững sự bình an và độc lập trong tâm hồn mình.
Chân thành với bản thân và người khác
- Làm một người chân thành thật sự rất hạnh phúc, không lãng phí năng lượng của mình.
- Đừng dễ dàng dùng sự tưởng tượng của mình để đánh giá cuộc đời của người khác.
Khi bạn đối xử với chính mình và người khác bằng chân thành và thiện ý, bạn sẽ thu hút những điều tích cực, và mang lại niềm vui cho bản thân.
+ Chấp nhận và để mọi chuyện diễn ra
- Mọi người đều có những hoàn cảnh không hoàn hảo, nhưng trong bức tranh lớn của cuộc sống, sự hoàn hảo của bạn là gì? Hãy chấp nhận sự không hoàn hảo, chấp nhận điểm yếu và yêu thương chúng, rồi buông bỏ chúng.
Yêu bản thân một cách vô điều kiện.
- Cảm giác an toàn chính là chấp nhận mọi điều xảy ra.
Sức mạnh thực sự không phải là đối kháng mà là sự chấp nhận, bao dung và cho phép.
- Sức mạnh của con người phải như nước, có thế hóa giải mọi thứ. Đạo đức kinh nói: "Trong thiên hạ, không có gì mềm yếu hơn nước, nhưng không có gì có thể vượt qua nước khi đối đầu với sự mạnh mẽ, vì sự mềm yếu không có nghĩa là yếu đuối, mà là trạng thái tiềm ẩn sức mạnh vô hạn

7 notes
·
View notes
Text
ÚP MẶT VÀO VỚI TRANG KINH
Câu đúng văn phạm phải là “úp mặt vào trang kinh”, sao vẫn nghe thiếu thiếu gì đó! Thêm chữ “với” có vẻ thừa, thôi kệ. Cần gì đúng văn phạm. Đúng cho người, nhưng lại chẳng đúng với ta, thế thì tại sao không viết đúng cái điều mình nghĩ: Úp mặt vào với trang kinh!
Chợt nhớ một giai thoại Thiền, lâu rồi, tra mãi chẳng ra, đại loại:
Tăng hỏi Hoà Thượng:
Hoà Thượng sao vẫn còn tụng Kinh để làm gì?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt.
Tăng hỏi:
- Con bắt chước Hoà Thượng được chăng?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt. Còn mắt ông dùi vào kinh thì đến da trâu cũng lủng!
Trong Đại Huệ Phổ Giác Thiền Sư Ngữ Lục quyển 27 (Đại 47, 928 trung) ghi: Đóng cửa ngồi nhìn vách, đây chính là thuốc hay để dừng tâm; nếu chỉ dùi giấy cũ (Toản cố chỉ) thì nhất định sinh ra mầm mống sinh tử từ vô thủy đến nay trong tạng thức.”
Ôi! Tụng đọc kinh sách mà không tỏ ngộ thì chỉ là “dùi giấy cũ”. Đúng là với con mắt phàm phu đầy tư biện của chúng ta mà tụng đọc kinh sách thì da trâu cũng lủng chứ nói gì đến giấy mỏng của trang kinh!
Nhưng không! “Dùi giấy cũ” chỉ là sự phê phán của mấy ông Thiền sư, chỉ trích những kẻ chỉ biết tầm chương trích cú. Trong Thiền lâm chẳng đã từng dạy: “Y kinh giải nghĩa tam thế Phật oan. Ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết”. Làm sao để chẳng đồng với thuyết của tà ma ngoại đạo? Chỉ còn biết quay về úp mặt vào với trang kinh!
Ngoài kia người ta ác quá, lôi cả ông Phật của 26 thế kỷ trước ra nguỵ biện để phê phán cuộc đời thói hư tật xấu, nhân danh lý trí, trí thức, nhân danh cao thượng, khôn ngoan, cưỡng từ đoạt lý, phán không chừa chút sỉ diện tối thiểu còn sót lại, kiêu căng, đắc thắng, trong khi một chút hơi thở chánh niệm để bảo toàn nhân cách còn không có, thì nói chi đến hay dở đúng sai. Điều quý báu nhất của người con Phật, nhất là trong mùa an cư kiết hạ của chư tăng, chẳng cần phân bua tranh biện, lặng lẽ quay về úp mặt vào với trang kinh.
Úp mặt vào với Hoa Nghiêm, thấy mười cánh huyền môn mở ra phơi phới, cùng Thiện Tài Đồng Tử đi vào pháp giới, gặp Đức Mạn Thù Thất Lợi dắt đi gặp Phổ Hiền, lạy từng hạt bụi trong mười phương cõi nước để thâm tạ duyên sanh trùng trùng vô tận, để thương mình, để yêu người, nào có còn kẻ oán với người thân.
Úp mặt vào với Tứ A-hàm, thấy cùng với ngàn vị tỳ-kheo theo chân Phật, ôm bình bát đi vào tụ lạc khất thực. Thấy mỗi nhánh lá, cành hoa, vầng nhật nguyệt đầu non, ánh tinh cầu đáy nước, tất cả đều thơ mộng, hiền hoà, và nhiệm mầu như thể, như thế, như nhiên.
Úp mặt vào với Bát-nhã, thấy ta với người là một, thấy ta và cảnh không hai. Thấy nỗi tức giận đêm qua thành chất liệu thanh lương sáng sớm. Nghe những lời mắng chửi bữa nọ như bản giao hưởng tuyệt vời. Giọt lệ của ngày hôm qua biến thành mưa của ngày hôm nay. Ai còn lưỡng lự đâu nơi, nhờ gươm báu chặt đứt rời sắc không. Bao nhiêu phiền muộn viễn vông, chợt rơi rụng hết như không một chiều.
Úp mặt vào với Pháp Hoa, thấy giọt sương mai chiếu diệu lung linh nghìn pháp giới. Thấy mình bỗng dưng giàu sang cao cả, trí thức lên nhiều. Thấy lại tuổi thơ cùng bạn bè nắn viên đất sét thành ông Phật rồi sụp lạy nam mô, rồi được Phật cho lên ngắm toà Đa Bảo, hạnh phúc khi biết mình rồi cũng sẽ được dự hội A-nậu-đa-la.
Úp mặt vào với Niết-bàn, thấy mỗi phút giây đều hàm tàng bí mật, mỗi sự việc đều tổng nhiếp an nhiên. Từ bữa nọ tới bữa nay, từ mỗi phút giây hay từ vô lượng kiếp giữa thiên thu vời vợi, có gì để nói, có gì để bàn. Cố gắng lập bày chân nguỵ để tranh biện hơn thua, chẳng bằng hớp một ngụm trà thơm nơi đầu lưỡi rồi hít thở an nhiên.
Vâng! úp mặt vào với trang kinh, để về thương mẹ kính cha, thờ thầy mến bạn. Úp mặt vào với trang kinh, để thương quý người hành khất bên đường giống như thương kẻ rong rêu đầu đường xó chợ, bãi rác gầm cầu. Bạn đang bị mắc nợ ư? Bạn đang bị tấn công ư? Bạn đang được xưng tụng ư? Bạn đang bị tình phụ ư? Bạn ơi! Tôi chẳng thể trả nợ giùm cho bạn. Tôi chẳng thể bảo hộ được cho bạn. Tôi chẳng dìm bạn xuống, tôi cũng chẳng kéo được bạn lên. Nhưng tôi muốn nói, bạn hãy tin tôi đi, quay về úp mặt vào với trang kinh, ngay trong mùa hè này nhé. Bạn nhìn thấy không? Quý thầy, tăng ni khắp chốn, với chiếc y vàng, khuôn mặt an nhiên và nụ nụ cười ý nhị, đang phủ phục dưới chân Phật, và nhẹ nhàng tụng đọc tôn kinh.
Tôi xin mượn một câu thơ của Phạm Thiên Thư trong Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng, bối cảnh có thể khác nhau, nhưng lối về chỉ một, để kết thúc bài viết vu vơ này bạn nhé:
“Tiếng em hát giữa giáo đường
Chúa về trong những thánh chương bàng hoàng”
Thuỳ Ngữ Thất, bồ lựu nguyệt năm Giáp Thìn
Nhất Thanh T.NH.
Từ Bùn Sen Nở
12 notes
·
View notes
Text
"Chúng ta là bạn sẽ hợp hơn cậu nhỉ?!"
Hai mươi năm trước…chúng tôi là bạn…thời gian trôi đi, một vài mảng kí ức trong tôi đã bị xóa nhòa, nhưng thật kì lạ, tất cả những gì tôi nhớ về cậu ấy… tất cả đều là những hồi ức đẹp.
Hai mươi năm trước, với tôi cậu ấy là bạn thân, thậm trí là người nhà…tôi luôn trân trọng tình bạn đó, có cậu ấy và Thanh ở bên cạnh chính là may mắn của tôi…Có lẽ vì thế mà hai cậu ấy đã trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho tôi lúc bấy giờ. Còn cậu ấy coi tôi là gì… tôi cũng không biết nữa…vì có lẽ cả ngày ấy và bây giờ…tôi vẫn không thể hiểu được cậu ấy. Để rồi khi cậu ấy ngỏ lời, tôi không đón nhận được…và cậu ấy rời xa tôi, không còn làm bạn với tôi nữa…đã có rất nhiều câu hỏi đặt ra trong tôi lúc đó, nhiều cảm xúc…bất ngờ, ngạc nhiên, thất vọng…., nhưng tôi cũng không hỏi lí do, không giận, không níu kéo, tôi vẫn mỉm cười với những kỉ niệm đẹp và để tình bạn của chúng tôi nhẹ nhàng kết thúc như vậy.
20 năm sau chúng tôi gặp nhau….20 năm khoảng thời gian đủ dài để mỗi người chúng tôi theo đuổi những mục tiêu và hạnh phúc của riêng mình. Để rồi khi gặp lại…tình cảm đó, cái nhìn đó và những ấn tượng về cậu ấy vẫn không thay đổi. Tôi không lí giải được vì sao, chỉ là một cái gì đó rất thân thuộc…tôi đối với cậu ấy như không có khoảng cách của 20 năm dài. Cảm giác này là gì tôi thực sự không hiểu, nó chưa từng diễn ra với những người khác, kể cả với người tôi đã từng yêu…!
Sau cuộc hội ngộ đó, chúng tôi có gặp nhau vài lần, đi dạo, uống cà phê, uống trà…tôi cứ thao thao bất tuyệt kể hết những gì về tôi và cuộc sống của tôi, kể cả những bí mật mà tôi giấu kín không nói với ai….vậy mà không hiểu sao với cậu ấy tôi lại dễ dàng chia sẻ chẳng nghĩ ngợi, chẳng phải đắn đo. Giường như tôi muốn gói hết cuộc sống của mình trong 20 năm để cậu ấy biết, để cậu ấy hiểu…giống như cô em gái đi xa lâu ngày về kể cho anh mình nghe về cuộc sống của mình, những đổi thay của bản thân khi chúng tôi xa nhau....và cậu ấy cứ lắng nghe tôi như vậy…cả những câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Ở bên cạnh cậu ấy, tôi thậm trí không cần phải gồng mình, chẳng cần khéo léo xã giao…tôi cứ là tôi như tôi vốn có.
Rồi chúng tôi cứ ở bên cạnh nhau, nhẹ nhàng như chúng tôi mong muốn, không vồ vập, không mãnh liệt, cậu ấy vẫn như một người anh, luôn biết lắng nghe, luôn chân thành đưa ra ý kiến khi tôi cần lời khuyên, động viên tôi mỗi khi tâm trạng không ổn.
Tôi nói với cậu ấy “Có lẽ kiếp trước chúng ta là anh em bị thất lạc nhau”, vì thế mà khi gặp nhau từng ấy năm chúng tôi vẫn thân thiết như vậy, không có khoảng cách, cuộc gặp riêng đầu tiên chỉ có hai đứa cũng vậy, chúng tôi lặng lẽ đi dạo cùng nhau, vẫn nói chuyện bình thường, không chút gượng gạo, cảm tưởng như giữa chúng tôi khoảng cách về thời gian chẳng là gì cả.
Nếu nói chúng tôi là “tình cũ không rủ cũng tới” như người ta vẫn nói thì có lẽ không phải, bởi chúng tôi chưa từng yêu nhau, vậy tình cảm này là gì? Có lẽ như cậu ấy nói “Chúng ta chẳng cần tìm cho nó một cái tên”!!! Kì lạ thật!
…Nhưng có lẽ chúng tôi gặp nhau, tìm đến nhau… chỉ là để cả hai cùng nhau đi hết một đoạn đường mà chúng tôi chưa đi hết! Tình cảm cậu ấy dành cho tôi có lẽ chính là “đoạn đường chưa đi hết ấy”, còn tôi đối với cậu ấy là tất cả những “khoảng trống” mà hai mươi năm trước còn đặt dấu hỏi trong tôi, là kỉ niệm, là lời xin lỗi.
…Hình như phần còn lại của đoạn đường cũ chúng tôi đã đi hết tự lúc nào, phía trước chúng tôi lại là những ngã rẽ, đoạn đường đã đi tuy ngắn nhưng tôi tin nó để lại cho chúng tôi những kỉ niệm đẹp, nhẹ nhàng như chính tình bạn này vậy. Chúng tôi đã cùng nhau làm những điều mà 20 năm trước chưa thể làm: cùng đi dạo, cùng uống trà, cùng chia sẻ những sở thích, đam mê mà trước đây chúng tôi chưa kịp tìm hiểu về nhau, những cái nắm tay rất vội, những ánh mắt, nụ cười, lời yêu thương…bấy nhiêu thôi có lẽ cũng đã giúp chúng tôi xóa bỏ được những bận tâm của 20 năm trước. Tôi đã từng hứa “Những gì hai mươi năm trước chúng ta chưa làm, tớ sẽ cùng thực hiện nó v���i cậu!”. Và tôi đã thực hiện được lời hứa với cậu ấy! Giữa chúng tôi, có lẽ không còn mối bận tôi nào cả, tình bạn và những điều ân hận của một thời thanh xuân …có lẽ đã tròn đầy, đủ để đóng gói vào một chiếc hộp thật đẹp và khắc lên đó 2 chữ “KỈ NIỆM”.
“Chúng ta là bạn sẽ hợp hơn cậu nhỉ!?”

2 notes
·
View notes
Text

Trong bữa tối, chồng tôi đột nhiên hỏi:
“Nếu anh gặp một người tốt hơn em thì sao?”
Tôi im lặng một lúc rồi đáp:
“Vậy thì anh hãy ở bên cô ấy. Chúng ta ly hôn đi.”
Anh ấy không biết rằng, tôi đã nhìn thấy ánh mắt anh bối rối dỗ dành cô gái ấy, đỏ hoe lên vì khóc.
Anh nói:
“Đừng khóc, anh sẽ cho em một tương lai.”
Anh buông đũa xuống, gương mặt lập tức trở nên khó coi.
Sau một lúc, anh miễn cưỡng nở nụ cười:
“An Hảo, anh chỉ đùa thôi mà.”
Không phải đùa.
Tôi biết.
Tôi đã từng được yêu thương bởi anh. Vì thế, tôi hiểu rằng anh thực sự động lòng với cô gái kia.
Hôm đó, ở bệnh viện.
Vị bác sĩ ban đầu có vẻ không mấy kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy kết quả chẩn đoán của tôi, thái độ lập tức thay đổi, trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ông ấy hạ giọng nói với tôi:
“Đừng sợ, bệnh của cô chưa đến giai đoạn cuối. Nếu tích cực điều trị, vẫn có thể chữa được.”
Lúc cầm kết quả bước ra, tôi nhìn thấy họ.
Cánh tay của Châu Niệm An bị thương, còn cô gái kia thì đỏ mắt vì đau lòng.
“Tại sao em gặp anh muộn đến vậy, ngay cả việc chăm sóc anh một cách đường đường chính chính cũng không thể.”
Châu Niệm An luống cuống, vết thương trên cánh tay vừa băng bó xong đã thấm máu.
Anh nói:
“Em đừng khóc, anh sẽ cho em một tương lai.”
Lời vừa dứt, anh như sững người. Có lẽ là hối hận vì đã lỡ miệng?
Nhưng cô gái ấy lại tin.
Cô đỏ mũi, ngẩng đầu hỏi anh:
“Thật không?”
Châu Niệm An nhíu mày, không trả lời.
Những gì diễn ra sau đó, tôi không còn muốn nhìn nữa.
Tôi hiểu giới hạn của Châu Niệm An. Khi còn là chồng tôi, anh sẽ không để cơ thể mình vượt qua ranh giới.
Nhưng trái tim của anh thì sao?
Tôi không thể kiểm soát được.
Tôi cũng muốn biết cô gái đó là ai.
Người mà anh xem là “tốt hơn tôi”.
Tôi tìm được hình bóng cô ấy trên điện thoại của anh.
Tôi nghĩ, mình nhất định phải tận mắt chứng kiến.
Cô gái đó là người như thế nào, có thể dễ dàng đánh bại tình cảm tám năm của tôi?
Tình cảm đã vượt qua yêu xa, vượt qua dịch bệnh, vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất.
Nhưng cuối cùng lại thất bại trước một cô gái “tốt hơn”.
Tôi gặp cô ấy ở trường đại học.
Đúng như tôi nghĩ, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Trong khuôn viên trường, một bà lão nhặt rác đang còng lưng, nhọc nhằn. Chiếc túi đựng chai lọ của bà bất ngờ rách toạc, chai nhựa rơi vãi khắp nơi.
Cô gái mặc áo khoác trắng sữa chạy nhanh tới, giúp bà lão nhặt lại từng cái.
Cô ấy còn đi theo bà, đưa bà đến nơi trú ngụ.
Tôi lặng lẽ đi phía sau, như một kẻ rình trộm.
Đột nhiên, những bước chân vội vã tiến đến.
Một bóng người chạy đến chắn trước tầm nhìn của tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Châu Niệm An dang tay che chắn trước cô gái ấy, môi anh run rẩy:
“An Hảo, đây không phải lỗi của cô ấy…”
Không phải lỗi của cô ấy.
Vậy là lỗi của ai?
Là lỗi của tôi sao?
Cô gái ấy lúc này mới giật mình nhận ra sự hiện diện của tôi. Cô quay đầu lại, ánh mắt đầy bối rối.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô vội vàng quay đi, trông có vẻ hoảng loạn.
Trong quán cà phê.
Châu Niệm An ngồi đối diện tôi, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ đau khổ.
Anh nói:
“An Hảo, anh…”
Nhưng rồi anh không thể nói tiếp.
Tôi cũng muốn biết, khi người vợ này phát hiện ra sự thật, anh sẽ chọn cách dứt khoát với cô gái “tốt hơn” kia, hay là với tôi, tất cả sẽ kết thúc?
Anh hé môi, cuối cùng nói ra từng chữ một cách khó khăn:
“An Hảo, anh… hình như không còn yêu em nữa…”
Tôi không nói gì, nhưng cơ thể tôi đã thành thật hơn lời nói.
Mắt tôi đỏ lên trước cả khi tôi kịp phản ứng.
Anh lúng túng:
“Đừng khóc…”
Anh nhìn tôi chằm chằm rất lâu, rồi đẩy hộp khăn giấy trên bàn về phía tôi.
Thở phào như vừa trút được gánh nặng, anh nói:
“An Hảo, từ năm 18 tuổi, chúng ta đã bên nhau, tám năm rồi…
“Anh biết anh là một kẻ tồi tệ, là đồ vô liêm sỉ.
“Nhưng An Hảo… Sau chừng ấy thời gian, tình yêu anh dành cho em đã sớm trở thành tình thân.
“Đó là điều cả anh và em đều không thể thay đổi.”
Tôi hỏi anh:
“Còn cô ấy thì sao?”
Châu Niệm An im lặng.
“Hoặc rồi sau này, cũng sẽ biến chất.
“Nhưng ít nhất, bây giờ anh không muốn lừa dối em…”
Anh ngẩng đầu, giọng nói trở nên cay đắng:
“Anh chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn. Nếu em muốn, chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau.
“Nhưng điều duy nhất anh có thể dành cho em… chỉ là trách nhiệm và quãng thời gian còn lại.”
Làm sao tôi có thể diễn tả được cảm giác lúc đó đây?
Là đau đớn, hay tuyệt vọng?
Giống như một kẻ tù nhân đang chìm dần trong nước.
Rõ ràng biết mình sẽ chết, nhưng vẫn phải mở mắt ra, chờ đợi cái chết đến gần.
Chúng tôi không nói gì thêm.
Cuối cùng, tôi lên tiếng:
“Hẹn một ngày nào đó, chúng ta ly hôn đi.”
Ra khỏi quán cà phê, trời đã về chiều.
Ánh hoàng hôn vàng đỏ, chói mắt đến lạ.
Ngoài cổng, trên con đường lớn, có ai đó đang nấp nấp tránh tránh.
Châu Niệm An lập tức nhìn thấy người đó, vội vã lao đến.
Cô gái kia giật mình, gương mặt ngay lập tức tái nhợt.
Châu Niệm An trách cô:
“Noãn Noãn, sao em lại ở đây?
“Anh bảo em về ký túc xá, sao em vẫn chưa đi?”
Cô gái tên Noãn Noãn liếc nhìn tôi, vẻ như có chút áy náy.
Rồi cúi đầu nói với Châu Niệm An:
“Em… lo cho anh…”
Ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng:
“Đừng suy nghĩ linh tinh.”
Đột nhiên, một cảm giác cay đắng không thể diễn tả được ập đến, nhấn chìm lấy tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng, sẽ không có điều gì khiến tôi đau lòng hơn nữa…
…
@阿姰
6 notes
·
View notes
Text

Người có đôi mắt hiền là người từng thấy những chuyện đắng cay trong cuộc sống nhiều hơn ai hết; rồi nhờ đó, thấy được tình người phía sau những đắng cay.
Người có đôi tay ấm là người đã từng chạm phải những giá lạnh của nhân gian rất nhiều lần; rồi nhờ đó, biết cách giữ lấy hơi ấm cho đôi tay của mình, và biết có người sẽ còn cần đến nó.
Người có trái tim nhân hậu là người từng phải chịu nhiều tổn thương hơn kẻ khác; rồi nhờ đó, hiểu được người.
Như hòn đất rắn chắc nhất là khi phải chịu lửa nung nhiều hơn những hòn đất khác, rồi từ đó, gió mưa không còn làm tan rã được nữa, giữ nguyên hình hài, mặc gió giông.
Như cơn gió khi chạm vào vách núi, đổi hướng, quay đầu lại, cẩn thận đỡ từng cây cỏ mà nó đã xô nghiêng đứng dậy.
Có lẽ, ai cũng phải chờ rất lâu, chờ ngày thuyết phục được lòng mình biết sợ những tháng năm phù phiếm, và chờ ai đó cũng biết sợ những tháng năm phù phiếm như mình. Để cùng dừng lại. Để một chân chạm được vào tĩnh lặng. Để những giông gió trong cuộc sống không còn cuốn ai đi nữa. Để một lần đủ bình thản ngồi nhìn lại những điều từng làm chúng ta điêu đứng rồi mỉm cười.
Suốt bao nhiêu năm tìm kiếm, một hôm mới hay, bình yên ở ngay trong đáy mắt mình.
Người ngủ an.
Vô Thường
5 notes
·
View notes
Text
Người có đôi mắt hiền là người từng thấy những chuyện đắng cay trong cuộc sống nhiều hơn ai hết; rồi nhờ đó, thấy được tình người phía sau những đắng cay.
Người có đôi tay ấm là người đã từng chạm phải những giá lạnh của nhân gian rất nhiều lần; rồi nhờ đó, biết cách giữ lấy hơi ấm cho đôi tay của mình, và biết có người sẽ còn cần đến nó.
Người có trái tim nhân hậu là người từng phải chịu nhiều tổn thương hơn kẻ khác; rồi nhờ đó, hiểu được người.
Như hòn đất rắn chắc nhất là khi phải chịu lửa nung nhiều hơn những hòn đất khác, rồi từ đó, gió mưa không còn làm tan rã được nữa, giữ nguyên hình hài, mặc gió giông.
Như cơn gió khi chạm vào vách núi, đổi hướng, quay đầu lại, cẩn thận đỡ từng cây cỏ mà nó đã xô nghiêng đứng dậy.
Có lẽ, ai cũng phải chờ rất lâu, chờ ngày thuyết phục được lòng mình biết sợ những tháng năm phù phiếm, và chờ ai đó cũng biết sợ những tháng năm phù phiếm như mình. Để cùng dừng lại. Để một chân chạm được vào tĩnh lặng. Để những giông gió trong cuộc sống không còn cuốn ai đi nữa. Để một lần đủ bình thản ngồi nhìn lại những điều từng làm chúng ta điêu đứng rồi mỉm cười.
Suốt bao nhiêu năm tìm kiếm, một hôm mới hay, bình yên ở ngay trong đáy mắt mình.
-St-

7 notes
·
View notes
Text
Những đứa trẻ thường rất mơ mộng. Về tương lai sáng lạn. Về tình yêu vĩnh cửu. Về những kết thúc có hậu. Về những điều gọi là mãi mãi. Vì chúng nhìn cuộc đời bằng đôi mắt màu hồng, bằng sự tích cực, lạc quan và ngây thơ của con trẻ.
Người lớn thì nhìn thấy hiện thực. Về tương lai mông lung. Về tình yêu sẽ có điểm dừng. Về những kết thúc buồn. Về những điều gọi là ly biệt. Vì họ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt đã trải qua thăng trầm và bằng những thất bại đã tự mình kiểm chứng.
Những đứa trẻ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để mơ về bất kì điều gì chúng muốn. Không hề giấu diếm, không hề sợ hãi, chúng hào hứng chia sẻ về những mơ mộng đó. Vì dù mơ mộng có điên rồ đến đâu thì chúng vẫn là những đứa trẻ. Cuộc đời rồi sẽ dần cho chúng thấy được có những ước mơ mãi chỉ có thể là ước mơ.
Người lớn thì mơ trong thầm lặng. Vì những mơ mộng dù đẹp đẽ, cao cả đến đâu có nói ra cũng có thể sẽ bị cười nhạo. Vì bản thân họ biết chúng không thể thành hiện thực. Họ giấu những mơ mộng vào trong kí ức. Họ giữ chúng cho riêng mình.
Dẫu biết thật dại khờ, ta vẫn cứ mộng mơ. Về việc gặp được một nửa đích thực. Về việc pha trà, trồng rau, lặng lẽ ngắm mây trôi. Về đôi chân được tự do đi muôn nơi. Về sự tự do và tấm lòng rộng mở. Về những sự kiện không cần tranh đấu. Về những chiến thắng trước thử thách của cuộc đời.
Ý nghĩa của mơ mộng không phải là ở chỗ liệu nó có thực tế hay không. Chúng ta mơ mộng để trốn chạy sự tàn khốc của hiện thực. Để giữ lấy hy vọng về những điều tốt đẹp. Để sống thêm một cuộc đời ta chưa từng được sống. Cứ mơ mộng chút cũng có sao đâu. Điên rồ một chút cũng được mà. Vì giấc mơ là những điều tốt đẹp miễn phí.
9 notes
·
View notes
Text




Nhiều khi tôi thấy mình kiếm được cớ để viết ngộ lắm! Kiểu như là, hôm rồi trời mưa. Nấu canh dưa cải chua với thịt bò. Mà lâu ngày rồi mới nấu. Quên mất dưa cải sẵn mặn, sẵn chua. Thành ra bát canh m���n thấy ớn. Chua thấy rầu. Rồi bụng dạ tự nhiên lênh láng cả. Vây là được cái cớ mà rền rĩ, rền rĩ gõ.
Mà ai lỡ đọc tiếp rồi. Làm ơn đừng trách sao gì mà cứ ỉ ê. Không phải tại tôi. Tại bát canh dưa cải chua nấu thịt bò. Chi mà mặn! Chi mà chua! Nghen!
—
Tôi về nhà đến nhà đã là rạng sáng hai mươi sáu tết. Thế là lỡ mất ngày cúng đưa ông bà.
Buổi trưa. Ba vẫn nấu sẵn nồi canh cải chua, món mà tôi ăn mãi vẫn không thấy ngán. Tôi cứ thế ngồi trên phản, quần đùi thiệt ngắn, húp canh sồn sột. Nói với về phía con em gái, lúc ấy đang cho bé Mina ăn dặm.
“Ngày mai về Bắc chơi rồi nhỉ. Mang nhiều đồ ấm theo đấy. Áo quần hôm trước chị gửi về có mặc được không. Rồi quần áo ấm cho em Mina nữa, em còn bé phổi yếu. Để ý em đấy nhá”
Đứa em gái: “Biết rồi, nhớ rồi. Bà cô già suốt ngày cứ làu bàu. Ơ nhưng mà đợt này chị đi chơi nhiều ghê. Sướng quá trời!”
“Sướng ư? Ai sướng? Sướng thế nào???”
“Thì muốn đi đâu đi, hông chồng, hông con… kiểu kiểu vậy. Có sướng không?”
Tôi cười ha hả. “Mày lớn rồi út ơi. Biết quan tâm tới chuyện sướng khổ của chị rồi”
“Thế chị sống thế nào?”
“Người ta có hàng trăm nỗi lo hàng ngày. Tao thì chẳng có gì để lo cả. Đi làm, về nhà, cơm bụi, trà chanh, đạp xe, thi thoảng nhậu lên bờ xuống ruộng 1 hôm. Thế thôi đó. Nếu cuộc sống như thế được gọi là sướng. Thì chị mày cũng sướng!"
“Cũng không tệ. Em suốt ngày bỉm với sữa. Muốn đi làm xoăn cái tóc mà chả có thời gian đi”
“Thế đi đi. Để em Mina chị trông cho”
“Thôi, làm xoăn rồi lại không rãnh để chăm thì xù lên xấu lắm”
…
Thế là trưa hai mươi sáu tết hai chị em mải miết nói về chuyện sướng chuyện khổ trên đời.
Nó biểu từ dạo lấy chồng sinh con xong thấy mình sao kỳ lạ, đã bao lâu rồi, nó quên mất mình còn một người chị gái đi làm xa. Câu tôi nói với nó hôm cưới: “Có lấy chồng thì cũng ráng làm một người đàn bà độc lập nghe chưa” - Là tất cả những gì nó còn nhớ về tôi. Nghĩa là rõ nét nhất. Chân thật nhất.
Mùa xuân ở Miền Nam mát mẻ. Buổi trưa tuy nắng gắt hanh hao. Nhưng bù lại có gió, cứ đợt gió nào là được vuốt ve mơn trớn đợt ấy. Sướng râm ran, mê mẩn.
…
Buổi tối, bé út rủ: "Cà phê không?" tôi ừ. Thế là hai chị em đèo nhau đi. Bỏ em Mina ở nhà cho bố nó trông.
Vào một quán nhè nhẹ, có trúc, có tre, có bồn phun nước, bật mấy bài tình ca nghe chừng cũng du dương lắm. Tôi hỏi út hết thai sản rồi có định đi làm lại không? Hay muốn ở nhà trông Mina. Nếu ở nhà thì có muốn mở hiệu thuốc không? muốn thì chị tính, rồi chị giúp. Rồi lại hỏi ba mẹ có khỏe không? Có bệnh gì mà giấu không cho chị biết không? Nhà cửa có cần mua sắm gì không? Út bảo: "Ba mẹ chỉ cần chị khoẻ mạnh!" Thế là ngắt hết hàng loạt câu hỏi.
Tôi uống cooktail. Út uống nước cam, quán chuyển sang phần nhạc trẻ. Càng lúc càng có thêm khách tầm độ mười tám, hai mươi. Tôi cười: "Chắc lúc này chúng nó chê chị già!" Nó lại ngắt: "Chị khoẻ hẳn chưa?" - Tôi ngồi yên. Quán vẫn nhạc trẻ, ì ầm ở một góc xa.
Nó hỏi sao tôi không trả lời.
Tui nhoẻn miệng cười - vẫn im lặng
Nó lại biểu “Chị gái của tui đâu rồi. Chị gái của tui, mặc quần đùi húp canh sồn sột. Chị gái của lời lẽ đanh thép, tranh luận với người khác có bao giờ chịu im. Chị gái của tui, tui mà bị ai bắt nạt là chị sống chết với người đó. Chị gái của tui đâu biết cười nhoẻn. Đâu có biết hiền...”
Trời muộn. Gió táp vào mặt. Tôi ngồi sau xe máy, hai tay vòng qua người nó, mặt úp vào lưng con bé thở khẽ - thầm thì: "Ngày xưa trời lạnh, cũng có người hay thổi vào lưng chị như thế." Nó ngạc nhiên: "Tiểu tiết thế mà chị cũng nhớ nhỉ!" - Ừ, Chả hiểu sau chị lại thế. Một chút hà hơi vào gáy lúc mùa đông đủ để bắt đầu nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng.
…
Hai mươi bảy tết. Cả nhà bé út đã về Bắc từ sáng sớm, ba thì sang nhà chú Minh đánh cờ. Nhà yên ắng lạ thường.
Mẹ lôi ở đâu ra được cái giường gấp vải dù bộ đội bạc thếch, nhìn là biết nặng trĩu gió sương. Mẹ biểu của ông nội. Tôi gối đầu lên đùi mẹ. Đợi cò về. Mà chỉ đợi có thế thôi chứ có cò nào về trên mấy cái cột nhà bê tông nữa. Mẹ thì thầm thủ thỉ. Như kiểu người ta kể chuyện cổ tích.
“Tóc con Nhiên bạc nhiều nhỉ, không như tóc chị hai mày, gần 40 mà vẫn đen nhánh”
“Hôm trước xin mẹ cái cân điện tử đúng không, khi nào đi nhắc mẹ đưa cho nhé.”
“Mà lấy cân làm gì? Định ép kí nữa hay sao?? Béo béo thế này mới xinh”
“Có để ý thằng nào chưa? Thằng ku con Chú Bình mấy hôm nay kiếm cớ sang tìm xem mày về chưa đấy”
…
Tiếng mẹ lúc xa lúc gần. Miên man bất tận. Cứ ủ ê như nỗi nhớ không vượt được khỏi bờ môi. Tôi thấy nước mắt mình đột nhiên rịn ra vô cớ.
"Mẹ. Hay con về đây ở luôn nhá. Mẹ chứa chấp con không?"
“KHÔNG - lấy chồng đi!”
Tôi lí nhí: “Thôi. Lấy chồng rồi giao thừa ai cúng ông bà với mẹ. Em gái cũng về quê chồng ngoài Bắc, hai chị cũng phải lo xong bên nội tận mùng 2 mới về nhà”
Mẹ biểu không phải lo. Mẹ có chồng. Chồng mẹ lo 😁
Sinh ra không ai cô đơn. Ba mẹ cũng chẳng sống đời với mày được. Hoặc nếu chưa lấy chồng thì cứ tìm ai mà yêu. Yêu thật nhiều vào. Cứ yêu khờ khạo đi. Ngày sau chai sạn, vắt ra tí tình trong tim mà lại chỉ có sạn có đá, thì mới buồn.
…
Tôi gọi cho Duy. Kể rằng tôi đã về nhà. Đã nghe mẹ càm ràm vụ không dẫn ai về cùng. Đã sang chào bố Duy rồi. Đã đếm mãi vẫn không đủ một trăm hai mươi lăm bước chân từ nhà về phía cây cột điện có gắn loa phát thanh buổi sáng. À mà chỗ đó người ta không còn phát nhạc Những Bông Hoa Nhỏ nữa.
Duy cười ha hả: - Tao thế nào cũng nghe bố ca bài ca y chang. Mày về ở mấy ngày.
- Đến hết mùng 5.
- Nhanh vậy. Tao chắc chiều tối mùng một mới về đến nhà. Chờ tao về tao đèo đi ăn đá đậu.
- Ừ. Ba tao rũ chú Minh tối giao thừa sang nhà ăn cơm cùng rồi, mày khỏi phải lo đâu.
- Hay tao với mày yêu nhau không???
Hai đứa lại cười ha hả
Duy là người bạn khác giới tôi chơi chung từ bé. Là cậu bạn mò nghêu cùng tôi vào tất cả các kỳ nghỉ hè.
Nhà Duy ở cách nhà tôi một trăm hai mươi lăm bước chân về phía cái trụ gắn loa phát thanh buổi sáng (Đó là bước chân của tôi từ hồi còn bé)
Hồi tôi học lớp 3, thì hắn chuyển đến. Bố hắn đi vắng suốt, nên mẹ tôi hay gọi Duy sang ăn cơm cùng. Mà tôi thì trẻ con sân si, cứ ăn hiếp người ta. Có lần đấm thẳng vào mặt, làm Duy gãy cả răng cửa. Lần đó Duy khóc mếu máo, bảo là “Tao về méc mẹ tao, để mẹ tao hiện hồn về bóp cổ mày.”
Thế là tôi không ăn hiếp Duy nữa - Không phải vì sợ, mà vì tôi kể cho ba tôi nghe, ba biểu mẹ bạn ấy mất rồi, mất tức là đã đi sang thế giới khác, không thể ở bên cạnh chăm sóc bạn ấy như mẹ con được. Kể từ đó, tôi “yêu thương” Duy, bắt chước theo cái cách mẹ tôi yêu thương tôi. Tôi còn biểu “Mày yên tâm đi, tao làm mẹ mày, tao yêu thương mày”
Hồi đó, vào lúc sáu giờ ba mươi mỗi ngày, tôi mặc áo thêu hoa, ngồi sau lưng ba, loa bắt đầu phát nhạc chương trình Những Bông Hoa Nhỏ - Đi đến trước cửa nhà Duy thì dừng lại đón, ba tôi đèo hai đứa phía sau, em gái út tôi phía trước. bám chặt vào nhau. Đến chỗ ngã ba có cây me to đùng thì ghé vào, mỗi đứa được một ly sữa đậu nành nóng hổi. Duy với tôi học cùng trường cho đến hết cấp 3. Sau đó tôi lên SG, còn Duy đi Úc du học.
…
Hai mươi tám tết
Mẹ làm bánh bao nhân đậu xanh để tối hai chín cúng giao thừa. Tôi hít hà mùi thơm của sữa và đậu. Cảm nhận được mùa xuân cũng đang thở
Buổi sáng đèo mẹ đi chợ lại thấy chú Minh đang tưới sân. Bắc thang lau đi lau lại từng thanh cửa sắt cho đến khi bóng loáng mới chịu thôi. Chú Minh bao nhiêu năm nay vẫn thế. Mỗi lần thấy tôi sẽ lại hồ hởi nói lớn: “Này, hay yêu thằng Duy nhà chú đi con bé kia. Thân nhau ngần ấy năm rồi còn gì!” Tôi đáp lại: “Từ hồi con đấm gãy răng cửa của nó là nó thề dù con gái trần đời này còn mình con nó cũng không yêu con đâu ạ” - Thế là hai chú cháu cười hì hì.
Cơm trưa vẫn không thiếu món canh cải chua, nhưng mà hôm hay ba nấu với cá rô đồng. Rữa bát xong mẹ rót cho một cốc trà sen lớn, bảo ra phản gấp quần áo với mẹ. Nhưng mà chỉ có mỗi mẹ gấp, tôi thì nằm gối đầu trên chân mẹ để thời gian luồn qua từng lọn tóc mềm. Cảm nhận được rõ bàn tay mẹ ngày càng gầy. Năm tháng đánh từng dấu nhỏ lên cả vết vân tay. Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay lất phất. Mai là giao thừa rồi, nhà nào cũng vội vã. Chỉ có nhà tôi là đơn giản quá chừng!
Nhưng điều duy nhất khiến tôi yêu Tết là trong nhà toàn hoa là hoa. Nào là chậu mai vàng của ba bắt đầu có nụ, nào là mấy bó cúc trắng được cắm trong lọ thuỷ tinh trên bàn thờ, còn được ngắm những cái chậu xinh xinh bằng men sứ thả hoa súng của mẹ. Không giò, không chả, không cỗ. Chỉ có chè đậu đỏ, bánh bao sữa nhân đậu xanh.
Năm nào cũng vậy. Lúc giao thừa xong, ba sẽ uống rượu với chú Minh. Còn tôi và mẹ thì đèo nhau lên ngôi chùa nhỏ gần nhà thắp một nén hương. Thế là hết tết.
15 notes
·
View notes
Text

Thầy! Thực ra có rất nhiều chuyện con muốn nói, nhưng con lại không muốn thầy nghĩ rằng con chỉ đang cố gắng... ừm kiểu như thương hại hay cố cứu vớt thầy. Con nghĩ, vì thầy là sự liên kết gắn bó thân thiết với con chỉ sau ba mẹ con thôi, đối với con mà nói. Thực ra từ khi bắt đầu non nớt đi theo thầy từ những ngày bập bẹ vào PNT rồi dần trưởng thành sau hơn 3 năm 5 tháng gắn bó, con đã gần như xem thầy là người bố thứ 2 của mình. Dù mọi người sau câu chuyện ấy bàn tán ra sao, con cũng không quan tâm. Giống như việc ba mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ con cái dẫu họ có gặp phải chuyện gì, thì con nghĩ con cũng vậy, phải không ạ?. Con chỉ có một tâm niệm duy nhất là hy vọng sau 15 năm miệt mài gò bó trên một con đường đã được vạch sẵn, thầy của hiện tại được sống là chính mình, được hưởng thụ một cuộc sống chân thực và thỏa mãn nhất.
Sau năm 20 tuổi, con đã nghiêm túc sống, nghiêm túc học hành, nghiêm túc yêu và được yêu. Dẫu cho từng bị phản bội, lừa dối. Dẫu cho con đã từng nghĩ rằng có thể con sẽ buông bỏ cuộc sống này, nhưng may mắn thay con vẫn kiên trì đi tiếp được tới thời điểm hiện tại, vì sau lưng con vẫn là những người thương yêu và cổ vũ con ấy! Có thể mọi người là một phần lý do, nhưng không phải là toàn bộ lý do. Con từng đọc được một câu nói rất hay, họ nói rằng "Chúng ta có thể thất vọng với những người đã làm tổn thương ta. Nhưng không được phép thất vọng với tình yêu và cuộc sống này. Cuộc sống này luôn tốt đẹp, tình yêu cũng là thứ luôn tốt đẹp. Thứ không tốt đẹp là lòng người và những trò lừa gạt nhau sau những gương mặt tươi cười ấy."
Con nghĩ đôi khi chúng ta học cách dang tay đón nhận chấp nhận sự an bài của số phận, thì khi gặp phải kết quả không như ý sẽ dễ dàng buông bỏ mọi thứ hơn. Chúng ta thường rất hay nói mình sẽ không thế này, mình sẽ không thế kia. Thế nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy tới, chúng ta lại luôn làm ngược lại với những lời ta nói. Ta nói xấu đẹp không quan trọng, nhưng thật ra trong thâm tâm ta vẫn không tự chủ được mà chê bai sự xấu xí. Ta nói có tiền hay không có tiền không quan trọng, nhưng thật ra ta vẫn luôn tâm niệm, thực ra có tiền quan trọng hơn. Ta thường hay nghĩ chỉ cần tìm được người yêu ta là được. Nhưng thực ra chúng ta vẫn sẽ so đo tính toán nếu người đó không hợp với những tiêu chuẩn mình từng đặt ra.
Ở đâu đó từng có một câu nói rằng người tổn thương thật sự sẽ không khóc lóc gào thét, người thật sự rời đi sẽ luôn âm thầm lặng lẽ. Chúng ta có thể khóc lóc, nhưng khóc xong thì phải lau khô nước mắt và không được phép quên việc tiến lên phía trước.
Chúng ta đi một đoạn đường rất dài rất dài, dọc đường đi gặp phải trùng trùng trắc trở ta đều không rơi nước mắt. Nhưng bỗng đâu một ngày, trên cung đường ấy đột nhiên có một người lữ hành nọ hỏi rằng ta có mệt hay không, nước mắt ta lại không tự chủ mà rơi xuống như những hạt mưa nhỏ giọt.
Chúng ta đấu tranh với Thế Giới này luôn cảm thấy nó thật khó khăn, vì khi chúng ta phải đấu tranh với bản thân mình đã mặt đầy bụi đất, khó lòng đứng lên. Chúng ta luôn tự nhủ phải làm sao để giữ được tấm lòng vẹn son khi vừa phải thay đổi theo cách cái mà Thế Giới này thay đổi, lại không muốn đổi thay đi những thứ nguyên sơ của bản thân. Con luôn nghĩ, thực ra rốt cuộc chúng ta phải sống thế nào mới thật sự là tốt? Những tiêu chuẩn chúng ta đặt ra liệu có theo kịp được bước tiến của thời đại hay không!? Nếu không theo kịp, liệu ta có bị những "suy nghĩ tân tiến", "những câu cửa miệng "hồi còn nhỏ mình từng...." của mình đánh bại hay không.
Mọi người thường nói thế giới của người trưởng thành không dễ dàng, chúng ta giống như đang chèo thuyền vượt sông, có người chèo được thuyền sang bờ bên kia, có người chèo tới giữa lòng sông thì bị dòng nước cuốn lật mất thuyền, còn chẳng thể nào đoán được rốt cuộc mình sẽ bị dòng nước ấy cuốn đi về đâu.
Đại Mạch trong Đi Đến Nơi Có Gió từng nói một câu rất hay, cô ấy nói : "Khi nước lũ tràn về phía ta, ta bị nhấn chìm. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, đó không phải lỗi ở ta."
Con hy vọng sau chuyến đi thảo nguyên lần này, thầy đã lấy lại được sức mạnh bắt đầu viết lại câu chuyện của cuộc đời mình. May mắn thay, đó là thầy vẫn sẽ quay lại...!
29 notes
·
View notes
Text

"Chỉ một lần trong đời, tôi thực sự tin rằng, bạn sẽ tìm thấy một người có thể xoay chuyển hoàn toàn thế giới của bạn.
Bạn sẽ nói với họ những điều mà bạn chưa bao giờ chia sẻ với một linh hồn khác, họ sẽ tiếp thu mọi thứ bạn nói và thực sự muốn nghe nhiều hơn. Dù đó là hy vọng cho tương lai, hay những giấc mơ sẽ không bao giờ trở thành sự thật, những mục tiêu không bao giờ đạt được, và nhiều thất vọng mà cuộc sống đã ném vào bạn.
Khi điều gì tuyệt vời xảy ra, bạn sẽ không thể chờ đợi để nói với họ về chuyện đó, biết rằng người ấy sẽ chia sẻ sự phấn khích cùng bạn.
Họ không xấu hổ khi khóc cùng bạn lúc bạn tổn thương, hoặc cười với bạn khi bạn tự biến mình thành kẻ ngốc.
Không bao giờ làm tổn thương cảm xúc của bạn hoặc khiến bạn cảm thấy như bạn không đủ tốt. Thay vào đó, họ trân trọng bạn, cho bạn thấy những điều về bản thân khiến bạn trở nên đặc biệt và xinh đẹp.
Không bao giờ có bất kỳ áp lực, ghen tuông hay cạnh tranh nào, mà chỉ có sự bình yên lặng lẽ khi người ấy ở bên.
Bạn có thể là chính mình và không phải lo lắng về những gì họ sẽ nghĩ về bạn, người ấy yêu bạn bởi vì bạn là chính bản thân bạn.
Ở bên cạnh họ, những thứ tưởng chừng như không đáng kể với hầu hết mọi người, như một nốt nhạc, bài hát hay bước đi đều trở thành báu vật vô giá, được giữ an toàn trong lòng bạn để trân trọng mãi mãi. Ký ức về tuổi thơ quay trở lại, rất rõ ràng và sống động, giống như bạn được trẻ lại. Màu sắc có vẻ tươi sáng và rực rỡ hơn. Tiếng cười dường như là một phần của cuộc sống hàng ngày, mà trước đây nó không thường xuyên hoặc hoàn toàn không tồn tại. Một hoặc hai cuộc gọi điện thoại trong ngày giúp bạn vượt qua một ngày dài làm việc, và khiến bạn vui vẻ.
Với sự hiện diện của họ, không cần phải trò chuyện liên tục, nhưng bạn vẫn hài lòng khi chỉ có họ kề bên. Những điều mà trước đây bạn chưa bao giờ quan tâm trở nên hấp dẫn, bởi vì bạn biết chúng quan trọng nhường nào đối với họ - người đặc biệt trong lòng bạn.
Bạn nghĩ về người ấy trong mọi dịp và trong mọi việc bạn làm. Những điều đơn giản như bầu trời xanh nhạt, gió nhẹ hay thậm chí là một đám mây bão ở đường chân trời đều khiến bạn nhớ họ.
Bạn mở rộng trái tim dù biết rằng một ngày nào đó nó có thể tan vỡ. Và khi mở rộng trái tim, bạn trải nghiệm một tình yêu và niềm vui mà bạn không bao giờ mơ ước có thể.
Bạn sẽ thấy rằng dễ bị tổn thương là cách duy nhất để cho phép trái tim bạn cảm nhận được niềm vui thực sự.
Bạn tìm thấy sức mạnh khi biết, bạn có một người bạn thực sự và có thể là một người bạn tâm giao, người sẽ trung thành đến cùng.
Cuộc sống dường như hoàn toàn khác, thú vị và đáng giá. Hy vọng và sự an toàn duy nhất của bạn là biết rằng, họ luôn là một phần trong cuộc sống của bạn."
- Bob Marley
---
Ảnh: The Lovers - Cats Rule the Earth Tarot by Catherine Davidson, Thiago Corrêa
9 notes
·
View notes