#chân tình lặng lẽ
Explore tagged Tumblr posts
Text
Thấu hiểu nhau chẳng cần nhiều lời
Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ”, giao tình chí thiết lại nhạt như nước, bởi vì thấu hiểu nhau đâu nhất thiết phải nhiều lời. Thấu hiểu nhau hà tất phải mượn tới muôn vạn lời nói? Thấu hiểu là niềm xúc động vô cùng đơn giản. Thấu hiểu những giọt nước mắt của bạn, nên dẫu chỉ một câu nói lại mang tới cho bạn niềm an ủi ấm áp nhất. Xót xa trước dáng vẻ tiều tuỵ của bạn nên mới chợt trách vì sao…
View On WordPress
1 note
·
View note
Text
So với rung động, thì nhiều cô gái muốn được an tâm hơn
Cảm giác an toàn của mọi cô gái là sự quan tâm chăm sóc từ trái tim của bạn, không phải những lời nói hoa mĩ, chẳng phải những lời thề non hẹn biển, nó là sự kiên định vững chắc mà cô ấy cảm nhận được trong cuộc sống bình thường từ từng chút từng chút hành động của bạn.
Cảm giác an toàn không phải là thứ có thể mất đi trong thoáng chốc, mà nó là một trạng thái bình bình thường thường và tồn tại rất lâu.
Tôi luôn cảm thấy rằng, khiến một cô gái an tâm còn khó hơn rất nhiều việc làm cho cô ấy kinh ngạc vui mừng hay cảm động. Bởi vì dù tình cảm giữa hai người có nồng nàn đến đâu, những sắp xếp của bạn dù rực rỡ thế nào, những cuộc gặp gỡ của bạn có kỳ diệu ra sao, thì nó cũng chẳng qua chỉ là thứ để nhìn lại. Và điều khiến cho cô ấy an tâm, chính là sức mạnh làm lan tỏa trái tim một cách lặng lẽ. Những lúc như thế, bạn đang giúp cô ấy tìm lại chính mình.
Có rất nhiều người nói muốn tìm một người đem lại cảm giác an toàn cho họ để yêu đương. Cái gọi là cảm giác an toàn trong tình yêu nói chung chính là có thể cảm nhận chân thực sự quan tâm không chút giả tạo từ đối phương, và thấy rõ được những hành động cũng như lời nói của đối phương nhằm biểu đạt ý muốn có một mối quan hệ lâu dài.
Cô ấy không cần bạn phải cho biết toàn bộ mật khẩu, ngay cả khi không biết mật khẩu của bạn, cô ấy cũng có thể khẳng định được bạn sẽ không phạm sai lầm. Cảm giác an toàn không phải là bạn ôm cô ấy khi cãi nhau, mà là ngay cả khi hai người chiến tranh lạnh, cô ấy cũng biết bạn nhất định sẽ không buông tay. Cảm giác an toàn chính là cô ấy tình nguyện tin tưởng bạn, trao cho bạn lòng tin trong khi bạn có thể không chút tậm tâm giữ gìn.
Cảm giác an toàn ngoài việc cảm nhận từ người khác, thì hầu hết chúng nên được phát triển từ chính bản thân, hi vọng, mỗi một cô gái đều có thể đem đến cảm giác an toàn cho mình trước tiên, có thể thích ứng với những thay đổi liên tục, học được cách sống tốt, sau đó gặp được một chàng trai đối xử với bạn như một đứa trẻ. Anh ấy sẽ khoan dung cho những lỗi lầm bé nhỏ của bạn, quan tâm và chăm sóc bạn, xuất hiện ngay khi bạn cần. Khi đó, anh ấy có thể xoa dịu những cảm xúc tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện trong bạn, anh ấy có thể ôm bạn ngủ, là gối đầu của bạn, và cũng để bạn biết rằng bạn luôn luôn nằm trong những dự định tương lai của anh ấy.
Weibo | Lạc Yến dịch
#trích dẫn#trích dẫn hay#cuộc sống#hạnh phúc#tình yêu#weibo dịch#câu nói hay#weibo#bình yên cùng yến#lạc yến
140 notes
·
View notes
Text
😇 44 HIỆN TƯỢNG TÂM LÝ THÚ VỊ
1. Khi một nhóm người cùng cười, họ sẽ nhìn về phía người mình thân thật (hoặc muốn thân nhất). Nếu muốn biết ai đang quan tâm tới bạn hoặc muốn tỏ ra quan tâm tới một thành viên khác trong nhóm, hãy thử phương pháp này và xem ai đang nhìn mình.
2. Nếu ai đó giận dữ với bạn nhưng bạn vẫn tỏ ra bình tĩnh, sự tức giận của họ sẽ càng cao hơn. Thế nhưng, sau khi cơn giận nguôi đi, họ sẽ tự cảm thấy có lỗi hơn bao giờ hết.
3. Trước một buổi phỏng vấn, hãy tưởng tượng ra bạn là người quen lâu năm với người phỏng vấn. Hãy tự tạo cho mình trách nhiệm về những thứ mình nói với người kia, khi đó cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra thuận lợi hơn.
4. Nếu bạn đang không có động lực học bất cứ kĩ năng nào, hãy tự nhủ với bản thân “ngồi xuống học trong 5 phút thôi”. Dần dần 5 phút sẽ được tích góp thành rất nhiều.
5. Mọi người sẽ liên kết bạn với các tính từ mà bạn sử dụng cho người khác. Hiện tượng này được gọi là “chuyển tính năng vô thức.” Nói cách khác, nếu bạn nói về một người rằng họ chân thành và tốt bụng, mọi người sẽ liên kết những phẩm chất này với bạn. Nói cách khác, nếu bạn luôn nói những điều không hay về người khác sau lưng, mọi người cũng sẽ liên kết những bình luận tiêu cực này với bạn.
6. Khi bạn cảm giác có người nào đó đang nhìn mình nhưng lại không chắc chắn có đúng là họ đang nhìn bạn hay không, hãy nhìn lên trần nhà hoặc lên trời, giả vờ như là đột nhiên có mưa hoặc có gì đó rơi xuống. Nếu đúng là đối phương đang nhìn bạn, họ sẽ vô tình bắt chước lại động tác bạn vừa làm, dù sao thì ai mà chả sợ có cái gì tự nhiên rơi xuống đầu mình.
7. Nếu bạn tham gia một cuộc họp nhóm với một nhóm không thân thiết và ai đó làm việc cùng mình, hãy ngồi cạnh người đó. Tính bầy đàn sẽ khiến họ cảm thấy an toàn khi ở cạnh bạn và sẽ chọn bạn để làm việc cùng.
8. Cách tốt nhất để học và ghi nhớ một cái gì đó là giải thích nó cho người khác. Khi bạn giải thích cho người khác, bạn sẽ cố gắng giải thích dễ hiểu nhất có thể. Điều này sẽ giúp bạn nhớ những điểm chính và thông tin quan trọng.
9. Nếu bạn đang chần chừ điều gì đó, nhưng có những nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Bạn có thể nghĩ về nó trước khi đi ngủ. Điều này sẽ chuẩn bị cho bộ não của bạn về mặt tinh thần và bắt đầu lên kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ. Điều này đơn giản hơn nhiều khi bạn thực sự bắt đầu thực hiện nó ngay lập tức.
10. Nếu bạn muốn ai đó thành thật với bạn, nhưng người ta chỉ nói với bạn một phần của chuyện đó, hãy giữ im lặng và nhìn vào mắt người đó một lúc.
11. Nếu bạn đang lo lắng trước một hoạt động hoặc hành động nào đó, đừng cắn móng tay hay hút thuốc, hãy thử nhai kẹo cao su. Não của chúng ta rất kỳ lạ, khi chúng ta ăn, nó sẽ cảm thấy an toàn.
12. Trẻ em không thích ăn rau? Đừng hỏi bọn nhỏ trực tiếp có muốn ăn bông cải xanh hay không? (hoặc bất kỳ loại rau nào) Bạn có thể hỏi chúng muốn bất kì loại nào trong 3 hoặc 4 loại rau này (tùy thuộc vào điều kiện kinh tế của bạn). Điều này sẽ khiến bọn trẻ cảm thấy chúng như người lớn, có thể tự đưa ra quyết định, đồng thời tự nguyện ăn rau.
13. Cảm thấy buồn bực, không hạnh phúc? Hãy thử cười và để bộ não của bạn nghĩ rằng bạn thực sự hạnh phúc. Bộ não con người và cơ thể trao đổi thông tin phản hồi cùng một lúc. Cuối cùng, nụ cười sẽ ảnh hưởng đến các mạng lưới thần kinh tương tự như tiếng cười thực sự. Điều này có nghĩa là nụ cười (hoặc bất kỳ cách nào khác để thể hiện hạnh phúc) có thể giúp bạn cải thiện tâm trạng của mình. (Tất nhiên, đây là dành cho không vui vẻ thời gian ngắn, nếu đó là trầm cảm lâu dài, thì đừng làm theo, xin vui lòng tìm kiếm đến bác sĩ.
14. Chú ý đến bàn chân. Bàn chân cũng là một phần của ngôn ngữ cơ thể. Ví dụ, khi bạn ở gần một người, người kia chỉ quay người về phía bạn mà không quay chân về phía bạn. Có lẽ người đó chỉ muốn ở một mình. Khi bạn nói chuyện với một người mà chân người đó chỉ vào nơi khác, có thể là họ muốn rời đi.
15. Đừng là người ở giữa. Bởi vì mọi người thường nhớ đầu và đuôi rõ ràng hơn, nhiều người ở giữa sẽ có xu hướng bị lu mờ.
16. Hãy cố gắng ghi nhớ những thứ xung quanh bạn, nhìn vào một vòng tròn, sau đó nhắm mắt lại và tưởng tượng những gì bạn vừa thấy, sau đó mở mắt ra và xem bạn nhớ được bao nhiêu thứ, và có bao nhiêu điều sai. Điều này giúp tăng cường trí nhớ và trí tưởng tượng.
17. Nếu bạn đang tìm kiếm một cái gì đó, hãy thử nhìn từ phải sang trái. Bởi vì nếu bạn nhìn từ trái sang phải theo thói quen thông thường, mắt bạn sẽ tự động bỏ qua thứ gì đó. Nhìn về phía sau sẽ mệt hơn, nhưng bạn có thể nhận thấy được nhiều chi tiết hơn.
18. Nếu bạn có một nguyện vọng và hy vọng rằng người kia có thể đồng ý với bạn, khi bạn nói, hãy khẽ gật đầu. Đây được gọi là hiệu ứng gương trong tâm lý học. Nếu bạn gửi tín hiệu tích cực, mọi người sẽ có xu hướng đồng ý với bạn hơn.
19. Nếu bạn muốn ai đó bình tĩnh. Bạn có thể bày tỏ sự đồng cảm với họ và cố gắng làm cho họ cảm thấy cảm xúc tiêu cực của họ hạ xuống một cách thấp nhất. Ví dụ “Tôi hiểu tại sao bạn thấy tức giận” “Bạn có lý do để bất bình” “Thế giới này cũng làm tôi khó chịu.” Họ sẽ dần chấp nhận, cảm xúc giảm dần và trở nên bình tĩnh hơn.
20. Tâm lý học có một hiện tượng gọi là “tính nhất quán hành vi”, có nghĩa là hành vi của chúng ta có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta ở một mức độ lớn. Đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng, nhưng hành vi này trên giường sẽ khiến bộ não của chúng ta nhận ra rằng chúng vẫn còn rất buồn ngủ, vì vậy bạn sẽ tiếp tục nằm trên giường. Nhưng khi cơ thể bạn thực sự rời khỏi giường, bạn sẽ cảm thấy rằng nó không quá buồn ngủ. Khi bạn không muốn học, hãy ép mình ngồi vào bàn trong 3 phút, không nhiều, chỉ 3 phút. Bạn sẽ thấy rằng bạn sẽ vào trạng thái sau 3 phút. Bởi vì hành động học tập này sẽ khiến não nhận ra rằng bạn muốn học. Đây là lý thuyết về sự nhất quán hành vi trong tâm lý học.
21. Những người còn khá trẻ nhưng ở vị trí cao thường rất giỏi ngụy trang, hoặc rất có năng lực hoặc rất nhiều mưu mô, tóm lại là họ sẽ không bao giờ ngu ngốc như bạn tưởng tượng đâu.
22. Bạn nghĩ rằng một số người nói về những chuyện làm tổn thương mọi người vì EQ người đó thấp? CÓ THỂ là sai! Đơn giản chỉ có thể là người đó không muốn tôn trọng bạn. Người đó không thích tử tế với những người không quan trọng.
23. Đi du lịch với một người trong vài ngày có thể nói lên tính cách của một người, đặc biệt là trong những vấn đề tầm thường như thanh toán hóa đơn, nhặt rác và đối xử với người lạ.
24. Những cô gái không trang điểm không quan tâm nhiều đến những gì người khác nghĩ về họ hoặc chưa gặp được người họ thích.
25. Những cô gái quá xinh đẹp sẽ tinh tế hơn một chút và họ đã sẵn có cảm giác vượt trội từ trong xương. Ngay cả khi họ giỏi rèn luyện bản thân, họ luôn cảm thấy một chút khác biệt của bản thân mỗi khi họ xuất hiện ở một đám đông nào đó.
26. Tự ti và tự ái thường xuất hiện ở cùng một người, và những người có thái độ tốt sẽ cố gắng kiểm soát bản thân ở trạng thái tự tin thay vì lơ lửng giữa hai thái cực.
27. Trình độ học vấn cao không có nghĩa là bạn giỏi mọi mặt. Bạn có thể chỉ giỏi trong các kỳ thi.
28. Nói nhiều và hiếm khi lắng nghe, những người này thường chủ quan và thiếu đồng cảm với người khác.
29. Những người từ lâu đã đam mê các kích thích giác quan hoặc hưởng thụ vật chất, họ THƯỜNG không có tham vọng và thiếu ý chí.
30. Nói ngắn gọn, kiên quyết gọn ghẽ, hầu hết bọn họ đều là những người nhanh trí, rõ ràng và tự tin.
31. Dường như những người hướng ngoại và vui vẻ có thể bên trong nội tâm họ không thực sự như vậy, nên họ thường tự vệ và im lặng bằng vẻ ngoài vui vẻ.
32. Khó khăn và đau khổ có thể làm xoa dịu nhân loại, nhưng chúng không thể định hình bản chất con người. Quá nhiều sự thất vọng có thể làm cho bạn mạnh mẽ, nhưng những điều đó dễ dàng xóa đi một chút lòng tốt, sự nhiệt tình và năng nổ của bạn.
33. Những người hưởng thụ hạnh phúc có thể đánh giá thấp sự đau khổ của những người bất hạnh. Những người không may mắn thường đánh giá quá cao những phước lành của những người hạnh phúc.
34. Những người đóng cửa ở nơi công cộng và nói chuyện nhẹ nhàng thường chu đáo và ân cần với người khác.
35. Những người thường không có bất kỳ kỹ năng thực sự nào: họ THƯỜNG thích khoe khoang, đặc biệt là tự cao tự đại.
36. Bạn có thể nhìn thấu một số người, thường bởi vì bạn nhìn thấy chính bản thân ở người đó.
37. Những người nghiêm khắc với bản thân thường rất kén chọn người khác.
38. Miệng có thể cứng rắn, nhưng ánh mắt không thể đánh lừa mọi người.
39. Người luôn nói từ "Tôi" ở đầu câu luôn có mong muốn kiểm soát rất mạnh mẽ, cũng khá tự cho mình là trung tâm.
40. Những người trẻ thường nhấp vào các liên kết để yêu cầu lời khen ngợi từ mọi người, khi đi du lịch thì gửi hàng chục cái định vị. Chú ý là những người trẻ tuổi, họ thường là những người có tình hình kinh tế không tốt.
41. Bạn thường có xu hướng càng quan tâm nhiều hơn đến những gì bạn không thể có được.
42. Không bao giờ đưa ra bất kỳ quyết định nào vào ban đêm.
43. Đừng tin những gì người khác nói, hãy xem những gì anh ta đã làm.
44. Bạn càng thiếu thứ gì, bạn càng muốn thể hiện thứ đó.
---
Theo zhihu
Nhã Phương dịch
17 notes
·
View notes
Text
Năm 2022 tôi đọc nhiều nhưng dang dở nhiều, chẳng sao cả tôi nghĩ, chỉ là một quyền của người đọc. Vẫn giữ được thói quen đọc từ 11h - 1h sáng, nhưng tôi luôn luân chuyển giữa những cuốn sách, kiểu gặp bạn cũ, mỗi người một tý. Có cả bạn mới nhưng cũng không đáng kể. Ở nhà mới, tôi có không gian hơn, có quyền bật một list nhạc chạy liu diu đủ nghe mà không ai bị phiền cả. List năm nay có gì mới, không có gì nhiều, vẫn các tác giả cũ nhưng có những quyển đã làm tôi khoái trá đến tận bây giờ. ......
Phía tây không có gì lạ.
Một cuộc diễu binh trong thế chiến thứ nhất, nhân cái dịp Netflix ra bản điện ảnh, nhưng nó có diễn tả được tâm lý như trong sách không, một lần nữa tôi lại đồ rằng không. Cái hay của Remarque là không sụt sùi thương cảm, trực diện, tường tận, đôi khi là sự trống rỗng của những quan sát: cẳng tay cẳng chân ở trên cây, đồng đội dọn xác, mấy cái hành động hàng ngày. Nhưng nó ám ảnh. Giết người có sướng không? Tôi cho là không sướng, cho dù đó là kẻ thù của mình. Quá trẻ để ra trận, để chết và để đối mặt với nhưng bi thương của cuộc đời. Một lần nữa, tôi đọc lại Remarque, người anh hùng văn chương của tôi và vẫn còn thòm thèm cảm giác ấy cho tới tận khi viết những dòng này.
Chân dung của Dorian Gray
Đẹp trai thì luôn có lợi thế, trẻ mãi cũng sướng, nhưng bất tử thì thành ra lời nguyền. Cuốn sách này làm cho tôi phê bởi chất văn chương của nó, dùng từ nào cho đúng, phải là lộng lẫy, phải là bay bổng. Sự băng hoại và tha hóa, tuổi trẻ và cuồng vọng. Đọc nó thấy sướng, mà chắc là chỉ cần có vậy. Tôi nghĩ, ừm, với cái đầu nhỏ bé này của mình, năm nay đọc được nó cũng là rất thống khoái rồi.
Người ăn chay
Han Kang sẽ luôn giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong các tác gia Châu Á của tôi sau cuốn sách này. 3 tuyến truyện, về sự lạc lối, về cái khác người, cách người ta theo đuổi "cá nhân" "nghệ thuật" âm thầm và lặng lẽ trong một vỏ bọc của "gia đình". Và liệu rằng chúng ta có nên tin vào những cái mái nhà êm ấm bên ngoài ta vẫn tưởng là vậy hay không. Và rồi đời là một lựa chọn, bạn chọn sai, bạn sẽ sa chân vào một cái mạng nhện và không có lối thoát. Uhm, nhưng sai và đúng, ở một cái tuổi, nó luôn chỉ là tương đối, bạn nghĩ bạn kiểm soát được nó ư. Có khi định mệnh chờ ta ở đó khá lâu rồi.
Nhạc đời may rủi.
Paul Auster, bạn tôi, làm tôi tê tái vì cuốn sách này. So nó với Moon Palace, giờ thì tôi thích nó hơn. Trước đó tôi nghĩ Moon Palace thì đỉnh mẹ nó cao rồi. Cơ mà không, có lẽ ngọn núi này Paul Auster sẽ không bao giờ vượt qua được nữa. Đi xây tường sau khi bị gán nợ cờ bạc. Tưởng là giàu nhưng cuối cùng lại nghèo. Từ một trò chơi may rủi (đương nhiên có xác xuất thắng thua) nhưng lại đưa nhau đến một bài học mở mắt. Cuốn sách này bạn tôi ơi, nếu như bạn đọc nó, tôi tin chắc rằng bạn sẽ mê nó như tôi. Đây chính là best book of 2022.
Sống Mòn
Nhân dịp nhà Z mở cuộc bình chọn tác phẩm Việt Nam, tôi chọn đọc nó. Thật ra về văn học Việt Nam tôi là dạng khờ khạo, thiếu hiểu biết, nhưng tôi cũng kệ. Sở thích của tôi là đọc văn học nước ngoài, chứ văn học Việt Nam làm tôi ngao ngán. Nhưng mà không bạn ơi, có mấy cái định kiến bạn luôn bị đập tan tành khi tình cờ vào một ngày đẹp giời bạn sờ vào nó. À, nó nhắc tôi đến lòng dũng cảm để đập bỏ mấy xuẩn ngốc này của mình. Cuốn sách này làm tôi buồn, làm tôi ngáo đét mất mấy hôm. Kiểu như bị người yêu bỏ. Tôi phát hiện ra mình khâm phục cụ thế nào, thế rồi tôi phát hiện ra mình có full bộ của cụ. Những thứ tủn mủn vụt vặt đau đớn đến thế, nghèo đói nó có sức mạnh tàn nhẫn đến thế. Chúng ta cứ như loài vật cả khi nghĩ đến cái ăn. Tàn ác, sấm sét. Lần đọc lại thứ 2 này, tôi mở mắt.
Tội ác và hình phạt.
Một định kiến nữa của tôi là ghét văn học Nga. Tôi không biết, tự nhiên nó sinh ra. Thế quái nào tôi đọc Turgenev xong đâm ra tự ngồi cắn rứt lương tâm, và bao nhiêu bí thuật trùm lấy cụ Dostoyevsky, nào là khó đọc, ngồn ngộn, dày quá. Kindle đã giải quyết mọi vấn đề về thể xác cho tôi, từ độ dày, đèn tự sáng, vuốt siêu mượt. Và tôi chìm đắm vào cụ. Con mẹ nó, thật thề tôi đọc cuốn này song song với Anh em nhà Karamazov, rồi có lúc đọc hồi ký viết dưới hầm. Mỗi cuốn đều làm tôi phải bật dậy, hút điếu thuốc, đi lại, và hỏi cái con người quái lạ này, lúc đi đày biệt xứ ở Siberi có ăn nhầm cây cỏ gì không mà có thể viết cuốn sách như thế, có thể mô tả nội tâm sâu đến vậy. Thôi để trả lời tôi lên mạng đặt thêm mấy cuốn nữa về để chiêm nghiệm thêm. Tôi đã tìm ra một trò chơi nữa của riêng mình. Cảm ơn Kindle vì cho tôi khoái cảm này.
Émile hay là về giáo dục
Anh em theo dõi tôi, cũng biết năm nay cuốn này là best non fiction mà tôi đọc. Tôi hy vọng anh em bạn bè của mình, những người có con và chưa có con đều có thể đọc nó và có thêm những góc nhìn "kinh điển" về dạy dỗ con trẻ. Rất buồn cười là tôi đã rơm rớm một lần khi đọc nó, điều tôi không có khi đọc mấy cuốn ở trên. Một cuốn sách đầy sức nặng, khai sáng bạn tôi ơi. Cái đầu mụ mị của tôi đã có một tia sét xé ra ở một số chap. Cuốn này cũng cảm ơn Kindle đã tài trợ luôn. Tôi đọc nó, vỗ đùi, lên mạng check Rousseau xem ông ăn cái gì, có gì hay ho không, và tôi gặp khá nhiều thứ hay ho khi đọc "Lên tàu cùng Socrates" mà trong đó có một chương về ông bạn tôi. Có một cuốn muốn trồi lên để sánh bước đó là Discourse của Epictetus, nhưng mà tôi nghĩ, vụ này để sau. Nó hợp vào một dịp khác. .....
Còn rất nhiều thứ thúng mủng tùng xèng tôi đọc trong năm nay, phần lớn trôi tuột. Tôi đọc lại cả Bích Huyết Kiếm, Liên Thành Quyết, rồi Vô Kị Ca Ca, Núi Thần, Atlas vươn mình, Lịch Sử... toàn bộ Kawabata, Mishima Yukio. Tôi đọc mấy quyển trộm mộ, móc túi, mấy cuốn non fiction toàn rao giảng cái gì tôi quên rồi, đọc từ ngôn tình đến manga, manga năm nay tôi đọc nhiều đến nỗi mà tôi quyết không mua thêm để sưu tầm nữa. Sách mới, sách được tặng vẫn chất núi ở nhà, năm nay sẽ lại là một năm bạo liệt nhưng mà tôi sẽ mua ít đi, chắc chắn thế rồi.
Tôi không muốn nói gì về văn hóa đọc, hay tầm quan trọng của việc đọc. Chỉ là với cá nhân, nó luôn cho cái đầu bé nhỏ của tôi những thứ mới mà đời tôi chưa được trải qua bao giờ. Đi ngắm nhìn nghe kể lại là một kiểu khác. Tưởng tượng và "đối thoại" với tác giả lại là một trò chơi khác. Ở đó, tôi hồn nhiên, ít muộn phiền (đôi khi có đấy) và khám phá ra bản thân còn rất nhiều thứ phải làm. Đọc, rất là cô độc, nhưng đó là cái cô độc đáng tiền. Bạn chỉ nhận ra nó đáng tiền khi một ngày nào đó ngồi vẩn vơ, bạn nghĩ lại ủa, cái này, cảm giác này, trong đoạn nào ấy nhỉ, ông ấy, bà ấy đã viết rồi. Trời ơi. Mẹ ơi. Ở giữa phố, muốn hét lên một phát. Nhưng tôi lại im. Đọc nhiều, lại bớt nói nhiều, lạ thật.
Tranh của Vincent van Gogh 1888 - The Novel Reader.
From BeP
241 notes
·
View notes
Text
Những đứa trẻ thường rất mơ mộng. Về tương lai sáng lạn. Về tình yêu vĩnh cửu. Về những kết thúc có hậu. Về những điều gọi là mãi mãi. Vì chúng nhìn cuộc đời bằng đôi mắt màu hồng, bằng sự tích cực, lạc quan và ngây thơ của con trẻ.
Người lớn thì nhìn thấy hiện thực. Về tương lai mông lung. Về tình yêu sẽ có điểm dừng. Về những kết thúc buồn. Về những điều gọi là ly biệt. Vì họ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt đã trải qua thăng trầm và bằng những thất bại đã tự mình kiểm chứng.
Những đứa trẻ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để mơ về bất kì điều gì chúng muốn. Không hề giấu diếm, không hề sợ hãi, chúng hào hứng chia sẻ về những mơ mộng đó. Vì dù mơ mộng có điên rồ đến đâu thì chúng vẫn là những đứa trẻ. Cuộc đời rồi sẽ dần cho chúng thấy được có những ước mơ mãi chỉ có thể là ước mơ.
Người lớn thì mơ trong thầm lặng. Vì những mơ mộng dù đẹp đẽ, cao cả đến đâu có nói ra cũng có thể sẽ bị cười nhạo. Vì bản thân họ biết chúng không thể thành hiện thực. Họ giấu những mơ mộng vào trong kí ức. Họ giữ chúng cho riêng mình.
Dẫu biết thật dại khờ, ta vẫn cứ mộng mơ. Về việc gặp được một nửa đích thực. Về việc pha trà, trồng rau, lặng lẽ ngắm mây trôi. Về đôi chân được tự do đi muôn nơi. Về sự tự do và tấm lòng rộng mở. Về những sự kiện không cần tranh đấu. Về những chiến thắng trước thử thách của cuộc đời.
Ý nghĩa của mơ mộng không phải là ở chỗ liệu nó có thực tế hay không. Chúng ta mơ mộng để trốn chạy sự tàn khốc của hiện thực. Để giữ lấy hy vọng về những điều tốt đẹp. Để sống thêm một cuộc đời ta chưa từng được sống. Cứ mơ mộng chút cũng có sao đâu. Điên rồ một chút cũng được mà. Vì giấc mơ là những điều tốt đẹp miễn phí.
7 notes
·
View notes
Text
ÚP MẶT VÀO VỚI TRANG KINH
Câu đúng văn phạm phải là “úp mặt vào trang kinh”, sao vẫn nghe thiếu thiếu gì đó! Thêm chữ “với” có vẻ thừa, thôi kệ. Cần gì đúng văn phạm. Đúng cho người, nhưng lại chẳng đúng với ta, thế thì tại sao không viết đúng cái điều mình nghĩ: Úp mặt vào với trang kinh!
Chợt nhớ một giai thoại Thiền, lâu rồi, tra mãi chẳng ra, đại loại:
Tăng hỏi Hoà Thượng:
Hoà Thượng sao vẫn còn tụng Kinh để làm gì?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt.
Tăng hỏi:
- Con bắt chước Hoà Thượng được chăng?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt. Còn mắt ông dùi vào kinh thì đến da trâu cũng lủng!
Trong Đại Huệ Phổ Giác Thiền Sư Ngữ Lục quyển 27 (Đại 47, 928 trung) ghi: Đóng cửa ngồi nhìn vách, đây chính là thuốc hay để dừng tâm; nếu chỉ dùi giấy cũ (Toản cố chỉ) thì nhất định sinh ra mầm mống sinh tử từ vô thủy đến nay trong tạng thức.”
Ôi! Tụng đọc kinh sách mà không tỏ ngộ thì chỉ là “dùi giấy cũ”. Đúng là với con mắt phàm phu đầy tư biện của chúng ta mà tụng đọc kinh sách thì da trâu cũng lủng chứ nói gì đến giấy mỏng của trang kinh!
Nhưng không! “Dùi giấy cũ” chỉ là sự phê phán của mấy ông Thiền sư, chỉ trích những kẻ chỉ biết tầm chương trích cú. Trong Thiền lâm chẳng đã từng dạy: “Y kinh giải nghĩa tam thế Phật oan. Ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết”. Làm sao để chẳng đồng với thuyết của tà ma ngoại đạo? Chỉ còn biết quay về úp mặt vào với trang kinh!
Ngoài kia người ta ác quá, lôi cả ông Phật của 26 thế kỷ trước ra nguỵ biện để phê phán cuộc đời thói hư tật xấu, nhân danh lý trí, trí thức, nhân danh cao thượng, khôn ngoan, cưỡng từ đoạt lý, phán không chừa chút sỉ diện tối thiểu còn sót lại, kiêu căng, đắc thắng, trong khi một chút hơi thở chánh niệm để bảo toàn nhân cách còn không có, thì nói chi đến hay dở đúng sai. Điều quý báu nhất của người con Phật, nhất là trong mùa an cư kiết hạ của chư tăng, chẳng cần phân bua tranh biện, lặng lẽ quay về úp mặt vào với trang kinh.
Úp mặt vào với Hoa Nghiêm, thấy mười cánh huyền môn mở ra phơi phới, cùng Thiện Tài Đồng Tử đi vào pháp giới, gặp Đức Mạn Thù Thất Lợi dắt đi gặp Phổ Hiền, lạy từng hạt bụi trong mười phương cõi nước để thâm tạ duyên sanh trùng trùng vô tận, để thương mình, để yêu người, nào có còn kẻ oán với người thân.
Úp mặt vào với Tứ A-hàm, thấy cùng với ngàn vị tỳ-kheo theo chân Phật, ôm bình bát đi vào tụ lạc khất thực. Thấy mỗi nhánh lá, cành hoa, vầng nhật nguyệt đầu non, ánh tinh cầu đáy nước, tất cả đều thơ mộng, hiền hoà, và nhiệm mầu như thể, như thế, như nhiên.
Úp mặt vào với Bát-nhã, thấy ta với người là một, thấy ta và cảnh không hai. Thấy nỗi tức giận đêm qua thành chất liệu thanh lương sáng sớm. Nghe những lời mắng chửi bữa nọ như bản giao hưởng tuyệt vời. Giọt lệ của ngày hôm qua biến thành mưa của ngày hôm nay. Ai còn lưỡng lự đâu nơi, nhờ gươm báu chặt đứt rời sắc không. Bao nhiêu phiền muộn viễn vông, chợt rơi rụng hết như không một chiều.
Úp mặt vào với Pháp Hoa, thấy giọt sương mai chiếu diệu lung linh nghìn pháp giới. Thấy mình bỗng dưng giàu sang cao cả, trí thức lên nhiều. Thấy lại tuổi thơ cùng bạn bè nắn viên đất sét thành ông Phật rồi sụp lạy nam mô, rồi được Phật cho lên ngắm toà Đa Bảo, hạnh phúc khi biết mình rồi cũng sẽ được dự hội A-nậu-đa-la.
Úp mặt vào với Niết-bàn, thấy mỗi phút giây đều hàm tàng bí mật, mỗi sự việc đều tổng nhiếp an nhiên. Từ bữa nọ tới bữa nay, từ mỗi phút giây hay từ vô lượng kiếp giữa thiên thu vời vợi, có gì để nói, có gì để bàn. Cố gắng lập bày chân nguỵ để tranh biện hơn thua, chẳng bằng hớp một ngụm trà thơm nơi đầu lưỡi rồi hít thở an nhiên.
Vâng! úp mặt vào với trang kinh, để về thương mẹ kính cha, thờ thầy mến bạn. Úp mặt vào với trang kinh, để thương quý người hành khất bên đường giống như thương kẻ rong rêu đầu đường xó chợ, bãi rác gầm cầu. Bạn đang bị mắc nợ ư? Bạn đang bị tấn công ư? Bạn đang được xưng tụng ư? Bạn đang bị tình phụ ư? Bạn ơi! Tôi chẳng thể trả nợ giùm cho bạn. Tôi chẳng thể bảo hộ được cho bạn. Tôi chẳng dìm bạn xuống, tôi cũng chẳng kéo được bạn lên. Nhưng tôi muốn nói, bạn hãy tin tôi đi, quay về úp mặt vào với trang kinh, ngay trong mùa hè này nhé. Bạn nhìn thấy không? Quý thầy, tăng ni khắp chốn, với chiếc y vàng, khuôn mặt an nhiên và nụ nụ cười ý nhị, đang phủ phục dưới chân Phật, và nhẹ nhàng tụng đọc tôn kinh.
Tôi xin mượn một câu thơ của Phạm Thiên Thư trong Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng, bối cảnh có thể khác nhau, nhưng lối về chỉ một, để kết thúc bài viết vu vơ này bạn nhé:
“Tiếng em hát giữa giáo đường
Chúa về trong những thánh chương bàng hoàng”
Thuỳ Ngữ Thất, bồ lựu nguyệt năm Giáp Thìn
Nhất Thanh T.NH.
Từ Bùn Sen Nở
9 notes
·
View notes
Text
Người có đôi mắt hiền là người từng thấy những chuyện đắng cay trong cuộc sống nhiều hơn ai hết; rồi nhờ đó, thấy được tình người phía sau những đắng cay.
Người có đôi tay ấm là người đã từng chạm phải những giá lạnh của nhân gian rất nhiều lần; rồi nhờ đó, biết cách giữ lấy hơi ấm cho đôi tay của mình, và biết có người sẽ còn cần đến nó.
Người có trái tim nhân hậu là người từng phải chịu nhiều tổn thương hơn kẻ khác; rồi nhờ đó, hiểu được người.
Như hòn đất rắn chắc nhất là khi phải chịu lửa nung nhiều hơn những hòn đất khác, rồi từ đó, gió mưa không còn làm tan rã được nữa, giữ nguyên hình hài, mặc gió giông.
Như cơn gió khi chạm vào vách núi, đổi hướng, quay đầu lại, cẩn thận đỡ từng cây cỏ mà nó đã xô nghiêng đứng dậy.
Có lẽ, ai cũng phải chờ rất lâu, chờ ngày thuyết phục được lòng mình biết sợ những tháng năm phù phiếm, và chờ ai đó cũng biết sợ những tháng năm phù phiếm như mình. Để cùng dừng lại. Để một chân chạm được vào tĩnh lặng. Để những giông gió trong cuộc sống không còn cuốn ai đi nữa. Để một lần đủ bình thản ngồi nhìn lại những điều từng làm chúng ta điêu đứng rồi mỉm cười.
Suốt bao nhiêu năm tìm kiếm, một hôm mới hay, bình yên ở ngay trong đáy mắt mình.
Người ngủ an.
Vô Thường
5 notes
·
View notes
Text
Người có đôi mắt hiền là người từng thấy những chuyện đắng cay trong cuộc sống nhiều hơn ai hết; rồi nhờ đó, thấy được tình người phía sau những đắng cay.
Người có đôi tay ấm là người đã từng chạm phải những giá lạnh của nhân gian rất nhiều lần; rồi nhờ đó, biết cách giữ lấy hơi ấm cho đôi tay của mình, và biết có người sẽ còn cần đến nó.
Người có trái tim nhân hậu là người từng phải chịu nhiều tổn thương hơn kẻ khác; rồi nhờ đó, hiểu được người.
Như hòn đất rắn chắc nhất là khi phải chịu lửa nung nhiều hơn những hòn đất khác, rồi từ đó, gió mưa không còn làm tan rã được nữa, giữ nguyên hình hài, mặc gió giông.
Như cơn gió khi chạm vào vách núi, đổi hướng, quay đầu lại, cẩn thận đỡ từng cây cỏ mà nó đã xô nghiêng đứng dậy.
Có lẽ, ai cũng phải chờ rất lâu, chờ ngày thuyết phục được lòng mình biết sợ những tháng năm phù phiếm, và chờ ai đó cũng biết sợ những tháng năm phù phiếm như mình. Để cùng dừng lại. Để một chân chạm được vào tĩnh lặng. Để những giông gió trong cuộc sống không còn cuốn ai đi nữa. Để một lần đủ bình thản ngồi nhìn lại những điều từng làm chúng ta điêu đứng rồi mỉm cười.
Suốt bao nhiêu năm tìm kiếm, một hôm mới hay, bình yên ở ngay trong đáy mắt mình.
-St-
7 notes
·
View notes
Text
Thầy! Thực ra có rất nhiều chuyện con muốn nói, nhưng con lại không muốn thầy nghĩ rằng con chỉ đang cố gắng... ừm kiểu như thương hại hay cố cứu vớt thầy. Con nghĩ, vì thầy là sự liên kết gắn bó thân thiết với con chỉ sau ba mẹ con thôi, đối với con mà nói. Thực ra từ khi bắt đầu non nớt đi theo thầy từ những ngày bập bẹ vào PNT rồi dần trưởng thành sau hơn 3 năm 5 tháng gắn bó, con đã gần như xem thầy là người bố thứ 2 của mình. Dù mọi người sau câu chuyện ấy bàn tán ra sao, con cũng không quan tâm. Giống như việc ba mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ con cái dẫu họ có gặp phải chuyện gì, thì con nghĩ con cũng vậy, phải không ạ?. Con chỉ có một tâm niệm duy nhất là hy vọng sau 15 năm miệt mài gò bó trên một con đường đã được vạch sẵn, thầy của hiện tại được sống là chính mình, được hưởng thụ một cuộc sống chân thực và thỏa mãn nhất.
Sau năm 20 tuổi, con đã nghiêm túc sống, nghiêm túc học hành, nghiêm túc yêu và được yêu. Dẫu cho từng bị phản bội, lừa dối. Dẫu cho con đã từng nghĩ rằng có thể con sẽ buông bỏ cuộc sống này, nhưng may mắn thay con vẫn kiên trì đi tiếp được tới thời điểm hiện tại, vì sau lưng con vẫn là những người thương yêu và cổ vũ con ấy! Có thể mọi người là một phần lý do, nhưng không phải là toàn bộ lý do. Con từng đọc được một câu nói rất hay, họ nói rằng "Chúng ta có thể thất vọng với những người đã làm tổn thương ta. Nhưng không được phép thất vọng với tình yêu và cuộc sống này. Cuộc sống này luôn tốt đẹp, tình yêu cũng là thứ luôn tốt đẹp. Thứ không tốt đẹp là lòng người và những trò lừa gạt nhau sau những gương mặt tươi cười ấy."
Con nghĩ đôi khi chúng ta học cách dang tay đón nhận chấp nhận sự an bài của số phận, thì khi gặp phải kết quả không như ý sẽ dễ dàng buông bỏ mọi thứ hơn. Chúng ta thường rất hay nói mình sẽ không thế này, mình sẽ không thế kia. Thế nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy tới, chúng ta lại luôn làm ngược lại với những lời ta nói. Ta nói xấu đẹp không quan trọng, nhưng thật ra trong thâm tâm ta vẫn không tự chủ được mà chê bai sự xấu xí. Ta nói có tiền hay không có tiền không quan trọng, nhưng thật ra ta vẫn luôn tâm niệm, thực ra có tiền quan trọng hơn. Ta thường hay nghĩ chỉ cần tìm được người yêu ta là được. Nhưng thực ra chúng ta vẫn sẽ so đo tính toán nếu người đó không hợp với những tiêu chuẩn mình từng đặt ra.
Ở đâu đó từng có một câu nói rằng người tổn thương thật sự sẽ không khóc lóc gào thét, người thật sự rời đi sẽ luôn âm thầm lặng lẽ. Chúng ta có thể khóc lóc, nhưng khóc xong thì phải lau khô nước mắt và không được phép quên việc tiến lên phía trước.
Chúng ta đi một đoạn đường rất dài rất dài, dọc đường đi gặp phải trùng trùng trắc trở ta đều không rơi nước mắt. Nhưng bỗng đâu một ngày, trên cung đường ấy đột nhiên có một người lữ hành nọ hỏi rằng ta có mệt hay không, nước mắt ta lại không tự chủ mà rơi xuống như những hạt mưa nhỏ giọt.
Chúng ta đấu tranh với Thế Giới này luôn cảm thấy nó thật khó khăn, vì khi chúng ta phải đấu tranh với bản thân mình đã mặt đầy bụi đất, khó lòng đứng lên. Chúng ta luôn tự nhủ phải làm sao để giữ được tấm lòng vẹn son khi vừa phải thay đổi theo cách cái mà Thế Giới này thay đổi, lại không muốn đổi thay đi những thứ nguyên sơ của bản thân. Con luôn nghĩ, thực ra rốt cuộc chúng ta phải sống thế nào mới thật sự là tốt? Những tiêu chuẩn chúng ta đặt ra liệu có theo kịp được bước tiến của thời đại hay không!? Nếu không theo kịp, liệu ta có bị những "suy nghĩ tân tiến", "những câu cửa miệng "hồi còn nhỏ mình từng...." của mình đánh bại hay không.
Mọi người thường nói thế giới của người trưởng thành không dễ dàng, chúng ta giống như đang chèo thuyền vượt sông, có người chèo được thuyền sang bờ bên kia, có người chèo tới giữa lòng sông thì bị dòng nước cuốn lật mất thuyền, còn chẳng thể nào đoán được rốt cuộc mình sẽ bị dòng nước ấy cuốn đi về đâu.
Đại Mạch trong Đi Đến Nơi Có Gió từng nói một câu rất hay, cô ấy nói : "Khi nước lũ tràn về phía ta, ta bị nhấn chìm. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, đó không phải lỗi ở ta."
Con hy vọng sau chuyến đi thảo nguyên lần này, thầy đã lấy lại được sức mạnh bắt đầu viết lại câu chuyện của cuộc đời mình. May mắn thay, đó là thầy vẫn sẽ quay lại...!
29 notes
·
View notes
Text
34 tuổi, đôi lúc nghĩ về số tuổi mình lại chợt giật mình. Từng đó năm mình đã sống như thế nào, tích luỹ được những gì, học hỏi được bao nhiêu, lớn lên được bao nhiêu
Ở độ tuổi này mình mới dần thấm được rằng trải nghiệm sẽ giúp mình trưởng thành, bước chân ra khỏi vùng an toàn sẽ có được những gì. Có một câu mình hay nghe podcast nói rằng “muốn được sống nhiều hơn”.
Mình cũng mong muốn năm nay và cả những năm tháng sau này, mình sẽ sống được nhiều hơn. Không phải là mình muốn nhận được nhiều hơn từ cuộc sống. Mình muốn bản thân chủ động trong cuộc sống nhiều hơn, chủ động yêu thương, chủ động bảo vệ sức khoẻ, chủ động học hỏi kiến thức, chủ động tích luỹ tài chính, chủ động trải nghiệm, chủ động rèn giũa bản thân để nuôi dưỡng chính mình trở thành một phiên bản tốt hơn mỗi ngày.
Dù ngoại hình có hằn vết của thời gian, mình vẫn luôn trân trọng những vết hằn trong trí óc và tâm hồn. Mỗi bài học, mỗi kiến thúc, mỗi trải nghiệm, cuộc sống lặng lẽ từng ngày dạy mình bản lĩnh, trí tuệ và tình thương.
Số tuổi đúng là một con số, ai cũng hình dung đường đời mình kéo dài đến năm trăm tuổi. Nhìn lại ông cha vẫn luôn dạy cuộc đời vô thường, cuộc sống luôn lặng lẽ dạy mình bài học này. Sẽ có những ngày tháng mình bỏ bê chính mình, xoay vòng với mớ bòng bong của tham sân si ảo tưởng hư danh, mình quên mất sống là như thế nào. Lúc đó mình thở ra và hít vào những ảo tưởng được dựng lên bởi tâm trí mê muội, lầm lạc. Có người chợt tỉnh, có người ngủ vùi, có người lơ lửng không lối ra.
Đúng là xung quanh mình hiện tại, nói đúng hơn là vòng tròn xung quanh mình, có thể nói là cái giếng của mình, những thứ mình nghe, những thứ mình xem, tất cả đang hướng ra phía ngoài. Mình nhận ra mạng xã hội nguy hiểm, nó có khả năng thôi miên, huấn luyện trí óc và cảm xúc của người xem. Một kiểu như huấn luyện thú cưng vậy, những nội dung giải trí ngắn hạn và độc hại lặp lại với tần suất cao và thường xuyên, lướt kiểu gì rồi cũng va vào. Tốt nhất là tránh xa những thứ làm mình trở nên bị động, làm mình vô thức hành động, làm não mình tạm ngưng nhận thức. Trong lúc mình nằm lướt tiktok là lúc não không phòng vệ, cái sự an tĩnh của nằm và xem và cười vu vơ, mình đã vô tình bị tiếp thu những thông tin vô bổ vào bộ não. Tại sao mình không để dành sự an tĩnh này để tiếp thu những kiến thức có ích, làm những việc có ích, hay đơn thuần là để cơ thể và tâm trí thực sự được nghỉ ngơi.
Trong đạo Phật hay nói về sự quan trọng của hơi thở, hơi thở là khởi nguồn của sự sống và cũng chính là điểm dừng của sự sống. Bình thường mình hay quan tâm để ý xem người xung quanh đang nói gì về mình, nghĩ gì về mình, đánh giá mình thế nào, có công nhận việc mình làm không. Cùng lúc đó, ở một hoàn cảnh khác, có người đang giành giật sự sống với tử thần, có người đang chạy vay tiền khắp nơi để kéo dài một sự sống, có người đang lạnh đói ngả gục ven đường…lúc đó thì xung quanh có nghĩa lý gì, bộ quần áo mới, kiểu tóc mới, những đồn đoán, thị phi, ngoại hình, nhan sắc, ghen tuông, đố kỵ có nghĩa lý gì khi bản thân đang cố gắng neo giữ từng hơi thở.
Nghĩ vậy mình càng thấy trân trọng mỗi lúc cuộc sống cho phép mình được thảnh thơi thở :))) thảnh thơi đến nổi quên luôn là mình còn được thở, cứ lo mải miết quan tâm suy tư chuyện thiên hạ. Còn điều gì quý giá hơn là chuyện mình vẫn còn được hiện diện ở hiện tại này và thảnh thơi thở.
Mất hơi thở mới thực sự là dấu lặng, lặng lẽ chấm dứt đời sống này. Mình không nói là dấu chấm hết, vì là bao nhiêu thứ mình đã tạo ra và để lại vết tích hằn lên đời sống này. Một dấu lặng của sự kết thúc một chặng đường đời, trong sự hoàn thành có cả những dở dang. Bao nhiu thị phi, sân hận, ganh đua, vội vã, tham vọng, chỉ trích, phê phán…cũng lặng lẽ hoà vào hư không. Mình tự hỏi mất hơi thở thì còn lại gì, mình mong muốn để lại những gì thực sự có giá trị và ý nghĩa.
#songnhieuhon #chudongsong #thanhthoitho #vethanthoigian
7 notes
·
View notes
Text
“Thời gian trôi rất nhanh. Thoắt cái, đã chẳng thể nhớ nổi số phòng mình từng ở trong lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau, những ngày đặc biệt mình tự nhủ lòng sẽ phải nhớ mãi, cả những bài hát cũng đã phai mất lời ca. Mình nhẫn nại bên nhau, có buồn vui, có cay nghiệt. Đủ mọi loại trạng thái trên đời. Nhờ vậy, vào những ngày chị làm em đau đớn, em lại nghĩ về sức mạnh của thời gian. Đã cùng đi qua nhiều ngày dài đằng đẵng, nhiều đêm ngắn ngủi lạ thường, thì cớ sao lại vì những phút giây nóng nảy mà quên sạch. Dù vậy, dự cảm bất hạnh – ngay từ ngày đầu tiên mình nắm tay nhau – vẫn không thôi buông tha em. Em thường xuyên thấy đau lòng. Kiểu có những người ở cạnh nhau, chỉ bởi họ không bao giờ hạnh phúc được nữa. Đôi khi em buồn, em bảo em bị trầm cảm rồi. Chị nổi điên trước cái thói hay bi kịch hoá cuộc đời ở em. Xoáy vào đáy mắt em, chị muốn em phải thật tích cực và lạc quan. Em nghe lời chị, cười như một con khùng. Các đợt sóng vẫn ào ào ập tới, khiến em chao đảo. Nhưng vì chị, lại mạnh mẽ vững vàng. Khi không chịu nổi nữa, em úp mặt vào thau nước, khóc váng lên. Chẳng ai nghe. Sung sướng.
Rồi em tập trồng cây ở bên trong. Gieo mầm lặng lẽ từ những đêm chị nằm ngước lên trần nhà, nhớ người yêu cũ. Từ những kỷ niệm xưa mà bất thần một ai đó mang đến không báo trước. Từ những bản nhạc chị yêu thích không bản nào gắn liền với em. Cái cây không có tên. Nhưng nó tồn tại. Em tập nuôi dưỡng nó qua những cơn bão, cơn giông. Hôm nào mình cãi nhau, cái cây thôi lớn và héo úa. Rồi chỉ cần chị hôn em, thì em lại tưới nước cho nó liền. Em kể chị nghe, chị cứ nghĩ là một chậu cây em đang trồng ở ban công nhà. Ở bữa cơm, em khoe cây lâu lớn quá. Chị bảo đem ra tiệm hỏi cách chăm sóc như thế nào. Em húp ngập bụng tô canh khổ qua, lòng khổ sở với các bí mật. Húp vội quá, bị sặc, trào cả lên mũi. Chị cuống lên, hỏi có sao không. Rồi la em không ngớt vì ham ăn và hậu đậu. Em cười, thủ thỉ rằng chị ơi, cái cây mới lớn thêm được 1cm. Chị lắc đầu, không thể hiểu nổi những câu nói ngây ngô của em…
…Từ khi em biết quá khứ chưa bao giờ ngủ yên trong chị, em thường nghĩ đến những cuộc ra đi. Em dần cô độc trong tình yêu chính mình. Đêm hay nằm nói chuyện một mình. Lờ đi câu hỏi thăm của chị, tàn nhẫn đẩy chị vào vùng tối những nghĩ suy của riêng chị. Thậm chí, em còn nằm mơ chị đi với người khác, rồi tươi cười với em, bảo chị xin lỗi, thời gian qua chị lầm, chị không yêu em như chị nghĩ. Trong giấc mơ mà nỗi đau cũng có thiệt. Sáng ngủ dậy vẫn thấy đau. Nhíu mày một cái đã thấy nước mắt ở đâu rớt xuống. Tào lao bí đao, chị sẽ nói vậy, nếu nghe em kể những giấc mơ của em. Một lần nọ, khi đang ngồi trong căn phòng nhỏ của tụi mình, sự mệt mỏi ở đâu ập đến, khiến em trống rỗng và lụi tàn. Chị đang làm việc. Em đứng dậy, bảo em đi mua gì đó ăn thôi, rồi bước chân ra cổng, đi như kẻ mất hồn. Bỗng dưng em muốn đi bộ khủng khiếp. Em định đi hết con hẻm nhỏ rồi về. Tới đầu hẻm, em lại định hết cái hẻm kia rồi về cũng được. Cứ vậy, em đi đúng bốn vòng. Không thấy mệt, mồ hôi cũng chẳng thèm chảy. Nhưng đau đớn trong em tan biến đi. Nhẹ nhàng. Đúng lúc ấy chị xuất hiện, nắm tay em xách đi. Hóa ra nãy giờ chị đi sau. Mặt đỏ gay, người bê bết. Em rúc đầu vào chị, không nói gì. Chị hỏi có muốn nghe tiếng còi tàu? Em lắc đầu. Tối nay nó không về đâu.”
14 notes
·
View notes
Text
"Chỉ một lần trong đời, tôi thực sự tin rằng, bạn sẽ tìm thấy một người có thể xoay chuyển hoàn toàn thế giới của bạn.
Bạn sẽ nói với họ những điều mà bạn chưa bao giờ chia sẻ với một linh hồn khác, họ sẽ tiếp thu mọi thứ bạn nói và thực sự muốn nghe nhiều hơn. Dù đó là hy vọng cho tương lai, hay những giấc mơ sẽ không bao giờ trở thành sự thật, những mục tiêu không bao giờ đạt được, và nhiều thất vọng mà cuộc sống đã ném vào bạn.
Khi điều gì tuyệt vời xảy ra, bạn sẽ không thể chờ đợi để nói với họ về chuyện đó, biết rằng người ấy sẽ chia sẻ sự phấn khích cùng bạn.
Họ không xấu hổ khi khóc cùng bạn lúc bạn tổn thương, hoặc cười với bạn khi bạn tự biến mình thành kẻ ngốc.
Không bao giờ làm tổn thương cảm xúc của bạn hoặc khiến bạn cảm thấy như bạn không đủ tốt. Thay vào đó, họ trân trọng bạn, cho bạn thấy những điều về bản thân khiến bạn trở nên đặc biệt và xinh đẹp.
Không bao giờ có bất kỳ áp lực, ghen tuông hay cạnh tranh nào, mà chỉ có sự bình yên lặng lẽ khi người ấy ở bên.
Bạn có thể là chính mình và không phải lo lắng về những gì họ sẽ nghĩ về bạn, người ấy yêu bạn bởi vì bạn là chính bản thân bạn.
Ở bên cạnh họ, những thứ tưởng chừng như không đáng kể với hầu hết mọi người, như một nốt nhạc, bài hát hay bước đi đều trở thành báu vật vô giá, được giữ an toàn trong lòng bạn để trân trọng mãi mãi. Ký ức về tuổi thơ quay trở lại, rất rõ ràng và sống động, giống như bạn được trẻ lại. Màu sắc có vẻ tươi sáng và rực rỡ hơn. Tiếng cười dường như là một phần của cuộc sống hàng ngày, mà trước đây nó không thường xuyên hoặc hoàn toàn không tồn tại. Một hoặc hai cuộc gọi điện thoại trong ngày giúp bạn vượt qua một ngày dài làm việc, và khiến bạn vui vẻ.
Với sự hiện diện của họ, không cần phải trò chuyện liên tục, nhưng bạn vẫn hài lòng khi chỉ có họ kề bên. Những điều mà trước đây bạn chưa bao giờ quan tâm trở nên hấp dẫn, bởi vì bạn biết chúng quan trọng nhường nào đối với họ - người đặc biệt trong lòng bạn.
Bạn nghĩ về người ấy trong mọi dịp và trong mọi việc bạn làm. Những điều đơn giản như bầu trời xanh nhạt, gió nhẹ hay thậm chí là một đám mây bão ở đường chân trời đều khiến bạn nhớ họ.
Bạn mở rộng trái tim dù biết rằng một ngày nào đó nó có thể tan vỡ. Và khi mở rộng trái tim, bạn trải nghiệm một tình yêu và niềm vui mà bạn không bao giờ mơ ước có thể.
Bạn sẽ thấy rằng dễ bị tổn thương là cách duy nhất để cho phép trái tim bạn cảm nhận được niềm vui thực sự.
Bạn tìm thấy sức mạnh khi biết, bạn có một người bạn thực sự và có thể là một người bạn tâm giao, người sẽ trung thành đến cùng.
Cuộc sống dường như hoàn toàn khác, thú vị và đáng giá. Hy vọng và sự an toàn duy nhất của bạn là biết rằng, họ luôn là một phần trong cuộc sống của bạn."
- Bob Marley
---
Ảnh: The Lovers - Cats Rule the Earth Tarot by Catherine Davidson, Thiago Corrêa
9 notes
·
View notes
Text
Biển nhỏ nốt chu sa. _ ("Headshot")
//
"Mặt trời thì đang lặn ngụp trên mặt biển, còn hắn thì đang lặn ngụp trong đôi mắt của em."
.
.
.
.
.
.
.
//
Em khoá hắn lại từ bao giờ thế?
Từ bao giờ mà gã đàn ông ấy đã chết lặng mỗi lúc nhớ nhung về người?
Một kẻ tưởng chừng ngây ngô đơn thuần như em mà cũng mưu mô tính kế, chỉ tội hắn nhỡ chìm đắm mà thôi.
Hắn vừa muốn buông, mà cũng vừa cần níu giữ. Có lẽ cũng chỉ có mình hắn là thương em đến nhường ấy, yêu em đến nhường ấy, vậy mà em chẳng bận lòng, em coi hắn như một chiếc túi đeo bên hông, còn mới mẻ còn sang trọng thì em níu em giữ, đã lỗi thời rồi thì em bỏ em buông.
Em gọi hắn là thuốc phiện của em, em cũng khéo đùa thật đấy, em thậm chí còn chẳng tự coi bản thân là một "con nghiện", kẻ mà lẽ ra nếu nói như vậy thì phải dính mắc lên hắn. Em bảo em không thể sống thiếu hắn, thế nhưng liệu em có nhận ra thực chất em chỉ cần có ai đó theo đuổi em hay không?
Yêu em theo cách hắn làm, khiến em "mê mẩn" như cách hắn làm.
Nhưng thật ra chỉ đơn giản là hắn vô tình giống như điều em muốn, để rồi hai sợi dây một duyên một nợ của hai người vướng vào nhau, và rồi giờ cả hai đều không cắt nổi sợi dây ấy, vì trong lòng không muốn buông.
Đáng thương xiết bao, khi em thì không có ai quan tâm em nhiều như vậy, còn hắn thì đã trót rơi vào tấm lưới tình em giăng cho tất cả mọi người ấy.
Hắn cũng biết hắn vướng mắc, và hắn càng rõ hắn không phải là người duy nhất vướng mắc.
Em cũng chẳng phải chỉ nhìn lấy mỗi mình hắn.
Hoàn toàn chẳng phải chỉ có mỗi mình hắn trong bóng mắt của em.
"Em cứ cười và em cứ lả lơi, khi em nhìn về sau sẽ vẫn luôn có người chờ đợi em như vậy, bên em như vậy, trân quý em như vậy."
Là ngày xưa, hắn từng nói thế.
Nhưng giờ có lẽ hắn mệt rồi.
Hắn đặt đủ câu hỏi cho chuyện tình của hai người rồi, thứ siết chặt cổ hắn như một con trăn hung hăng, đòi tìm kiếm chút hơi nóng còn sót lại của một thứ yêu đã rụng rời nằm im lìm trong tấm lòng đã trải của một con người đã chết.
Hắn chẳng còn muốn đắn đo nữa.
Khi có lẽ em chẳng cần hắn như cách hắn cần em.
Chỉ là tình cờ mà thôi, khi hắn lại trùng với thứ nhu cầu "lạ kì" ấy của em đến vậy.
Em chỉ có thể yêu hắn khi hắn là một người tỉnh táo bình thường, khi hắn còn có thể trao cho em điều em đòi hỏi, chứ em đâu thể yêu hắn khi hắn vụn vỡ rã rời, chết ngột chết ngạt trong chính tâm hồn của hắn đâu?
Em có hiểu được tình hắn đâu? Em cũng đâu có định hiểu đâu?
Em chỉ quan tâm vị thế của em trong lòng hắn, xem em có đứng nhất đứng nhì, xem em có là "duy ngã độc tôn", chứ còn hắn chết dúi chết dụi trong lòng em dưới bàn chân bẩn có sạch có của bao nhiêu người khác em cũng có cần biết đâu?
Hắn bị đẩy xuống dưới, em ưu tiên lên trên hắn bao nhiêu niềm vui khác em cũng có cần quan tâm đâu?
Miệng em nói, "Đôi mắt này sinh ra chỉ là để nhìn mỗi mình người", vậy cái "mỗi mình người" đó em nói ở đâu?
Em hát thì hay lắm, giọng em như mật ngọt, mà mật ngọt thì chết ruồi.
Hắn ngu si thế nào mà lại đi làm con ruồi để mà em dìm chết với những lời ăn tiếng nói phủ đầy đường ấy.
Hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Giờ hắn không muốn phải buồn, phải đau nữa.
Nhưng hắn yêu em.
Hắn nói bản thân đừng quan ngại nữa, nhưng nội tâm hắn như gào thét nói rằng hắn yêu em.
Hắn biết hắn nên rời đi, nhưng hắn vẫn còn yêu em...
Hắn cũng đã từng tổn thương em rồi chứ?
Hay chỉ đơn giản là hai con người với hai nền tảng tư duy khác nhau, va vào đời nhau thôi?
Có phải vậy không?
.
.
.
.
.
.
.
//
Em thuần khiết như ánh trăng rằm.
Còn hắn là một kẻ lữ hành, chỉ biết đắm mình trong dòng chảy lạnh nhạt nơi em đổ xuống.
Nếu như em đã từng một lần tách ra ngoài câu chuyện hắn-em mà xem xét, có lẽ em sẽ thấy, em và hắn cũng chẳng còn cái gì mà ngắm nghía săm soi nữa.
Vì cái gì cần nói đã nói hết rồi.
"Cái gì cần giữ trong lòng đều đã giữ,
Nói ra làm gì cho tổn thương nhau.
Em phẩy áo, giọt nước mắt lăn mau,
Vậy là lại thêm cuộc tình về tro bụi."
.
.
.
.
.
.
//
°°
Ta nhớ em bảo em "nghiện" ta.
Có lẽ ta là thuốc phiện, kẻ khác thì làm mặt trời của em nhỉ, đúng không cô bé?
Kẻ khác nữa làm bông hồng cho em ngửi, kẻ khác nữa thì làm hũ kẹo ngon cho em ăn.
Ta chỉ là một phần em cần để lấp đầy cái tình em còn trống.
Ta biết, cũng chẳng có vấn đề gì đâu nếu như mà ta không đủ, chỉ có điều chắc cái tôi của ta cao quá, lòng ích kỉ cao quá nên ta không chấp nhận được cái nhu cầu ấy của em.
Em hoàn toàn có quyền để tìm kiếm những mảnh vụn vỡ mà em còn thiếu, đúng chứ?
°°
Em nói em thích nhìn thấy hắn ghen, lúc đó hắn cực kì dễ thương, cực kì khả ái.
Chắc là dễ thương vì hắn đang cho em thấy em quan trọng và là duy nhất đối với hắn như thế nào mà.
Chứ em có biết thực ra để con người ta phải ghen tuông phải đố kị thì trái tim con người ấy cũng đau lắm đâu.
Phải bị tổn thương đến mức nào họ mới biểu hiện ra thành cảm xúc ghen ấy chứ?
Em có suy có xét đến điều ấy đâu hả em?
Mà đến khi hắn cũng làm em phát ghen thì em biến đi luôn, như ngọn sóng biển Đông vừa ngoi đầu lên đã vội ngụp luôn xuống dưới lòng sâu xanh thẳm.
Chẳng trò chuyện với hắn, một ngày chắc hỏi thăm nhau được dăm câu, bỏ mình hắn đó nghĩ tới nghĩ lui xem hắn đã làm cái gì sai mà khiến em hành xử như thế.
Rõ là em cũng biết em sai.
Mà em cứ nói là em bận.
Rõ là em biết em không muốn một điều gì đó từ hắn nữa.
Và em vẫn nói là em bận.
Mà em cũng chẳng lầm khi em bảo rằng em bận. Vì đối với hắn thì lúc nào em chả bận.
Em chỉ mò mẫm đến bên hắn khi em thèm một nhoáng hơi say thôi, qua cơn mê man rồi thì em đi tìm niềm vui mới, niềm vui mới hết vui thì em lại về với hắn.
Em bảo hắn đừng để người ta lợi dụng, nhưng suy cho cùng thì em cũng là đang lợi dụng hắn.
Nói dối cũng hay đấy.
Nhưng hắn hết tin em được rồi em ơi.
Đừng tưởng như vậy là hắn sung sướng lắm, phải bao nhiêu cái tát mới làm hắn buông lơi.
2 notes
·
View notes
Text
LỜI HỒI ĐÁP 1997: TUỔI MƯỜI TÁM VÀ NHỮNG LỜI YÊU CÒN BỎ NGỎ.
Tên tiếng Anh: Reply 1997 Đạo diễn: Shin Won Ho Năm phát hành: 2012 Diễn viên chính: Jung Eun Ji, Seo In Guk, Hoya, Shin So Yul, Eun Ji Won, Lee Shi Eon, Sung Dong Il, Lee II Hwa, Song Jong Ho.
Nằm trong chuỗi phim quay ngược thời gian cùng với những cái tên đình đám như Lời hồi đáp 1988, Lời hồi đáp 1994, ở Lời hồi đáp 1997, khán giả được quay trở về với cuộc sống người dân Hàn Quốc, đặc biệt là giới trẻ những năm 90 trong giai đoạn làn sóng Kpop nở rộ và những câu lạc bộ fan cuồng nhiệt ra đời,…
Bất cứ thời đại nào, tôi tin tuổi trẻ vẫn là khoảng thời gian đẹp đẽ và khó quên nhất mà chúng ta từng trải qua. Một trái tim chân thành và cháy bỏng dành cho những điều ta yêu – đó cũng chính là những tháng năm tuổi trẻ của nhóm bạn 6 người: Sung Shi Won, Yoon Yoon Jae, Kang Jun Hee, Mo Yoo Jung, Do Hak Chan, Bang Sung Jae.
Phải chăng tuổi trẻ khó quên vì những lời yêu còn bỏ ngỏ?
Với mối tình đơn phương của Yoon Jae với Shi Won và những cảm xúc không thể gọi tên của Kang Jun Hee thì có lẽ là như vậy.
“Vô tình gặp nhau trên đường. Lấy cùng một cuốn sách ở thư viện. Ai đó vào che nhờ ô của tôi. Tôi cứ nghĩ tình yêu phải đặc biệt như thế. Nhưng nó không giống như tôi tưởng tượng.”
Những thổn thức đầu tiên của trái tim đến thật bất chợt. Bỗng một ngày, bạn nhận ra cô bạn lớn lên bên cạnh mình từ thuở bé cùng cắp sách đến trường xinh bất ngờ, như khoảnh khắc mà Yoon Jae rung động trước Shi Won khi cô tháo kính cận. Hay sự âm thầm ngưỡng mộ Yoon Jae của Kang Jun Hee đã lớn dần thành mối tình đầu từ khi nào mà anh cũng không biết. Điều này làm tôi chợt nhớ đến câu hát trong bài “Chuồn chuồn” của Tùng: “Tình yêu diệu kỳ đến thế/Tôi có trao đâu mà tình yêu bắt đầu.”
Có một Yoon Yoon Jae luôn hướng về Sung Shi Won
“Yoo Jung tỏ tình với tớ” “Tớ nên làm gì đây” “Tớ không nên hẹn hò với cậu ấy à?” “Tớ không nên hẹn hò với cậu ấy à?” “Bảo tớ đừng hẹn hò với cậu ấy”
Tuổi trẻ của mỗi người đều đã từng là Yoon Yoon Jae hoặc có cho mình một Yoon Yoon Jae không thể quên. Yêu thầm cô bạn thân và nhìn thấy cậu bạn thân của mình dường như cũng thích thầm cô ấy, Yoon Jae lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “u sầu” trước mặt Shi Won. Cậu bật đèn xanh và ra tín hiệu mọi lúc có thể nhưng vì quá thân thiết nên Shi Won chẳng bao giờ để ý. Dù tỏ ra thờ ơ, luôn cãi vã nhau nhưng Yoon Jae vẫn âm thầm quan tâm cô, thậm chí còn không màng đến bản thân mình. Cậu luôn ghi nhớ mọi thứ về Shi Won từ những điều nhỏ nhặt nhất. Ước mơ từ thuở bé của cô là động lực để Yoon Jae quyết định vào Học viện Không quân. Khi đàn ông bày tỏ với cô gái mình thích tức là anh ta đã chịu mạo hiểm không gặp cô ấy nữa. Và Yoon Jae cuối cùng cũng quyết định đặt cược ván bài tình cảm với cô gái mình thầm yêu…
“Mối tình đầu – tình yêu tươi xanh ai cũng hết lòng ca ngợi. Có lẽ thứ tình cảm ấy tươi đẹp không phải vì nó là mối tình đầu, mà vì nó chứa đựng cả một thời thanh xuân ngây thơ, nhiệt huyết mà không ai có thể quay về được.”
Lặng thầm một mối tình “câm”
Thời niên thiếu, có những mối tình câm, tình thầm mãi mãi chôn chặt trong trái tim. Không biết bắt đầu từ khi nào cũng không biết đã kết thúc từ bao giờ. Có một câu nói như thế này: “Hoa nở là đẹp rồi, tại sao nhất thiết phải biết nó thuộc về ai.” Kang Jun Hee lặng lẽ bên cạnh Yoon Yoon Jae suốt 6 năm, dù biết chuyện tình mình sẽ chẳng bao giờ đơm hoa kết trái nhưng đối với cậu, chỉ cần được nhìn thấy người mình thích đã là sự đáp trả ngọt ngào nhất khi yêu đơn phương.
“Lý do tớ thích cậu… Lý do tớ thích cậu là gì ư? Bởi vì đó chính là cậu. Chỉ là cậu mà thôi. Còn lý do nào khác nữa sao? Giá mà tớ biết được…làm thế nào mới có thể ngừng thích cậu. Nhưng điều đó tớ không thể tránh được. Tớ chỉ mong duy nhất một điều… Mãi ở bên cậu như một người bạn…không hơn.”
Cùng nằm trong chuỗi phim nổi tiếng của đạo diễn Shin Won Ho, thật khó để không đặt cả 3 bộ phim lên bàn cân so sánh. Tôi chưa xem qua Reply 1994, nên ở đây chỉ nói về Reply 1997 và Reply 1988. Cá nhân tôi cảm thấy cả 2 bộ phim đều chứa những giá trị ý nghĩa riêng dựa trên thời gian và trải nghiệm sống của mỗi người. Ở Reply 1988, bộ phim làm tôi xúc động trước câu chuyện của người khác: tình cảm gia đình, tình làng nghĩa xóm của khu Ssangmun Dong và đặc biệt là nó tái hiện lại những ký ức rất hồn nhiên, trong sáng và vui vẻ bên bạn bè. Còn ở Reply 1997, tôi lại thấy thân thuộc và chạm tới cảm xúc nhiều hơn vì nhìn thấy ở đâu đó có bóng dáng câu chuyện của mình. Chúng ta đã từng là những Sung Shi Won, Kang Jun Hee và Yoon Yoon Jae,… đều có khoảng thời gian tuổi trẻ vô tư và nhiệt thành như vậy. Ta sống hết mình với tình yêu cho hiện tại không cần biết sẽ nhận lại điều gì, có lúc thấy bồi hồi trước những cảm xúc chưa dám gọi tên, có lúc dũng cảm chạy theo tiếng yêu đầu đời, nhưng cũng có lúc loay hoay không biết mình sẽ đi về đâu. Lời hồi đáp 1997 lấy nước mắt người xem còn ở việc khai thác rất tốt về khía cạnh tình cảm gia đình khi con cái bước vào độ tuổi 18 quan trọng của đời người nữa. Nói chung là rất đáng xem đóoo! Phim nào của đạo diễn Shin Won Ho của làm mình tốn nước mắt hết.
2 notes
·
View notes
Text
Có lẽ anh đã biết câu trả lời của em thế nào, nên những gì anh viết đây, đã là thứ anh linh cảm, và chuẩn bị cho riêng em, nhưng chưa gửi đến.
Đêm hôm chia tay, em nói lại một điều đã từng nói rất nhiều.
"Chúng ta không thể đến với nhau !"
Anh thật buồn, thật chán nản. Có lẽ em không hiểu được, quyết định bỏ SG trở về, vì lý do gia đình, vì anh muốn nhổ đi cái gai trong lòng. Còn vì em, anh muốn chúng ta sẽ không mãi phải như thế này. Xa xôi, cách trở, và không thể bên nhau.
Anh muốn đưa em về gặp mẹ, anh muốn cùng em về quê hương em, anh muốn thấy khoảng sân lát gạch đỏ trong mơ, muốn thấy khu vườn em vẫn hay than thở. Và căn phòng mỗi khi em về, em ngồi đó, nhắn tin cho anh !
Sau khi đưa ra quyết định, anh đã cố gắng, cố gắng liều mạng làm việc, liều mạng phấn đấu vì tương lai. Lại dần tính toán những chuyện sau này.
Vì sao ?
Bởi vì em với anh, chúng ta như người hai thế giới [...]
Cuối cùng thì thế nào ?
Em đã cảm thấy rất buồn cười phải không?
Trước kia đối với em, có lẽ anh chỉ là một người khách qua đường, không là gì cả, còn đối với anh, thì rất khác.
Nếu em chưa từng xuất hiện, anh sẽ sống rất tốt, có lẽ cũng không vì thế mà hi vọng, để rồi thất vọng như bây giờ. Lời nói của em hôm ấy, em có người mới, như lưỡi dao chém vào tim anh, khiến anh chỉ biết im lặng. Không đau, không hận, chỉ cảm thấy chua xót mà thôi...
Dứt khoát chia tay như vậy, em không cần thương cảm, không cần mất mát, bởi vì không cần thiết, hoặc có khi em cũng không có cảm giác gì. Tất cả chỉ là anh tự huyễn hoặc.
Nhiều năm sau, có lẽ em sẽ còn nhớ đến anh, thậm chí ngẫu nhiên có chút chua xót, vậy thì sao chứ? Anh chẳng qua là một đoạn hình ảnh trong đời em, hình ảnh chỉ như thước phim nhạt, vĩnh viễn sẽ không đóng dấu trọng yếu nhất trong nội tâm của em.
Nhiều năm sau, quay đầu lại là cảnh còn người mất, Nguyễn Du, Quang Trung, những con đường xưa vẫn như cũ trầm mặc, không còn gặp lại em, người đã đi xa khỏi đời anh. Đoạn đường xưa bên hồ, vào một đêm thu nào đó, ngẫu nhiên có gió nổi lên, từng chiếc xe lác đác lướt qua, những chiếc lá vàng rơi rụng , để lại hai hàng cây trơ trọi kéo dài trên đường phủ đầy lá. Hoang vu và cô đơn, như cuộc đời này của anh.
Ai là khách qua đường trong sinh mệnh của ai
Lá vàng vương vãi trên đường, gió heo may se lạnh, ghế đá im lìm, không cần câu trả lời, không cần nói nhiều, phải không em ?
Trời đổ cơn mưa ngâu, phủ lên thảm lá hoang vu lần nữa, hoà tan mùi hương đêm, thêm một tia lạnh lẽo. Có lẽ vào một đêm như thế, anh sẽ tìm về chốn cũ, đứng dưới mưa, dừng chân một lát, để nhớ chốn này khi xưa còn có cố nhân, một cô gái đã từng nép mình trong áo khoác của anh mà hát lên khe khẽ. Kỷ niệm ấy, với em có lẽ là bé nhỏ không đáng kể, có phải không ?
Ta đã yêu như thế, tình yêu ấy bừng lên như pháo hoa, sau đó trở về bóng tối rồi lặng yên vĩnh viễn. Em vẫn vậy, với anh muôn đời như ngày đầu gặp gỡ. Chỉ là giờ đây gần trong gang tấc mà không chạm đến, cách xa như trời đất, không thể kéo lại.
Ta đã đi qua nhiều nơi, để lại dấu chân rất chậm, phủ bụi, rồi thời gian và người khác sẽ giúp em xoá đi mọi dấu vết.
Thật muốn ôm em lần cuối.
C'est la vie !
Sau này, anh sẽ chỉ là một dấu chấm nhỏ, trong nội tâm của em. Ngẫu nhiên em sẽ nghĩ đến, nhưng nhạt nhoà. Hoa có khi tàn, nhạn có khi trở lại, nhưng hồi ức về anh rồi sẽ phôi phai. Thời gian đầu sẽ khiến em khó chịu một chút, nhưng em sẽ quên nhanh, đừng suy nghĩ gì nhiều cả.
Hãy tin rằng em đã làm đúng, hãy sống vui và hạnh phúc cùng người em chọn...
Hôn em,
Kỷ niệm nhiều khi đẹp
Nhiều khi lại quặn lòng
Như đêm nay nhớ đến
Người yêu, em nhớ không
....
Anh đi bên hồ vắng
Dìu em tay trong tay
Con phố quen thinh lặng
Hè vương lá vàng bay
....
Đêm nay phố vẫn vậy
Vẫn ngõ nhỏ đèn vàng
Chỉ còn anh đứng đợi
Một đời...đã đi ngang !
20/6/2022 - From SGN to HAN with love !
TMA
Page Bình Minh Mưa
4 notes
·
View notes
Text
Nhìn Thấu Là Thông Minh, Không Nói Là Trí Tuệ!
1. Nhìn thấu một người, đừng vội vàng bóc trần
Từ trước tới nay, kẻ trong cuộc luôn là kẻ chủ quan, kẻ đứng ngoài mới là người khách quan.
Mỗi người đều sẽ vô tình hay cố ý rơi vào những hiểu lầm nhất định, trở thành người trong cuộc chủ quan, coi một phần chân tướng là toàn bộ sự thật.
Bạn suy đoán cá nhân về một phần của hoàn cảnh nào đó bạn nhìn thấy và rồi "trả lại" nguyên nhân và kết quả của toàn bộ sự kiện cho tâm trí của bản thân.
Để rồi hấp tấp, nóng vội vạch trần lời nói và hành vi của người khác.
Mà không biết rằng thực ra, bản thân rất có thể chỉ là đang cắt câu lấy nghĩa, mọi thứ mà bạn cho là biết tất cả chân tướng, thực ra chỉ là góc nhỏ của một ngọn núi.
Hiểu lầm giữa người với người quả thực quá nhiều, chỉ vì phiến diện quá nặng, cố chấp chủ quan, thiếu đi sự khoan dung, tha thứ, thà tin vào "sự thực hư cấu" của bản thân, chứ không chịu buông bỏ thành kiến, thử đi tìm hiểu chân tướng ẩn chứa phía sau.
Lòng người phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều, không vội vàng chụp mũ phán xét chính là lòng tốt lớn nhất giữa người với người.
Có người nói, "khi bạn nhìn thấu một người mà không bóc trần họ, là khi bạn đã học được ý nghĩa của sự tha thứ, khoan dung;
Ghét một người mà không lật tẩy họ, là khi đó bạn đã hiểu thế nào là tôn trọng một người."
Con người ai cũng có những thiếu xót, đừng vì sự không hoàn hảo của người khác mà quay sang xem thường họ, bởi có lẽ, chính bản thân bạn cũng có những thiếu xót như vậy.
Khoan dung với người khác, là khoan dung với bản thân; tốt với người khác là tốt với chính mình.
2. Nhìn thấu là thông minh, không nói là trí tuệ
Lincoln nói: "Cách tốt nhất để tiêu diệt kẻ thù đó là biến anh ta thành bạn bè."
Rước kẻ thù ở khắp nơi rất dễ dàng, chỉ cần bạn lật tẩy tất cả những người, những việc mà bạn thấy không vừa mắt.
Nhưng làm vậy sẽ chỉ để lại những vết thương, sự thù địch và ghen ghét không hồi kết.
Chỉ khi khoan dung, bạn có mới được sự nhẹ nhõm. Bởi dẫu sao thì, tâm nếu đã oán đã ghét thì đi đâu cũng là nơi không thuận mắt.
Thế gian có rất nhiều việc chúng ta không cách nào có thể cảm thấy đồng cảm được, nhưng có thể giữ lại một chút tôn trọng, đừng làm mọi thứ đến bước đường cùng, để rồi chuốc lại thù hận.
Làm người phải biết chừa cho người khác một lối đi, sau này biết đâu nếu có chạm mặt, cũng sẽ dễ dàng tươi cười hơn.
Có câu "Thủy thâm bất ngữ, nhân ổn bất ngôn."
Càng là nơi nước sâu không thấy đáy, càng không biết được độ nông sâu của nước; càng là người chín chắn trầm ổn, càng khoan dung, rộng lượng.
Có những người, có đủ thông minh, nhanh nhạy để nhìn thấu thói đời thế sự, nhưng lại không có trí tuệ biết giữ im lặng.
Nhìn thấu một người, không đáng để nể phục, bởi lẽ chỉ cần có đủ sự nhẫn nại, bạn luôn có thể nắm bắt được thiếu xót của người khác.
Nhìn thấu nhưng không nói toẹt hết ra, đó mới là trí tuệ, đôi khi, bạn cần phải biết khi nào nên giữ lại cho người khác một chút thể diện, một chút tự tôn cuối cùng.
Đôi khi, chỉ vì một chút chuyện không đáng mà lớn tiếng trách móc, sẽ chỉ để lại sự bất mãn;
Lật tẩy tới cùng, không để lại chút riêng tư nào cho người khác, sẽ chỉ để lại sự cắm hận, ghen ghét;
Luôn canh cánh trong lòng với những sai lầm của người khác, sẽ chỉ để lại thành kiến.
Tâm độ lượng mới có thể khoan dung cho người khác, mắt rộng lượng mới có thể nhìn được xa hơn.
Huệ Minh tổng hợp.
2 notes
·
View notes