#GIAI
Explore tagged Tumblr posts
Text
#ExploreDubai The greatest way to experience Dubai is to simply walk around the city and explore the many areas. Join the CME/CPD accredited 13th World Gastroenterology, IBD & Hepatology Conference will be held from December 15-17, 2023, and get a chance to Holiday Inn Dubai, Al Barsha, UAE & Virtual.
Register Here: https://gastroenterology.universeconferences.com/registration/
#Gastroenterology#GIAI#IBD#bloodpressure#diabetes#GastroenterologyForum2023#gastroconferenceindubai#Digestivehealthmeeting#GastroExpo
0 notes
Photo
#disconnect#ivy#nature#giai#gaia#goddess#pagan#wicca#wiccan#green witch#witcker#stickers#sun#woman#flower#flowers#dandilion
0 notes
Text
Giá Bitcoin được dự đoán sẽ tăng mạnh khi thị trường chứng khoán kết thúc giai đoạn giảm giá.
Giá Bitcoin được dự đoán sẽ tăng khi thị trường ‘gấu’ kết thúc Nhà đầu tư tiền điện tử đang chờ đợi một dấu hiệu cho thấy thị trường ‘gấu’ của Bitcoin (BTC) đã kết thúc, và bây giờ họ có thể có được sự xác nhận cần thiết. Sau khi giữ vững sự hỗ trợ tốt trên mức $27,000 sau những ngày giá xuống, theo một phân tích của chuyên gia tiền điện tử Trader Tardigrade vào ngày 26 tháng 4, Bitcoin đã chính…
View On WordPress
0 notes
Text
Paolo Giai Levra
Monochrome interrotto
91 notes
·
View notes
Text
Tôi chỉ có một cái mạng, tôi bằng lòng nỗ lực làm việc, liều mạng kiếm tiến, tôi muốn cho thế giới này tất thảy những cực khổ và khó khăn, từ nay về sau không có cách nào có thể thương tổn tôi.
(Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai)
#des by bún#trích dẫn#câu nói hay#trích dẫn hay#quotes#ngôn tình#weibo#dịch#trích dẫn ngôn tình#trans#câu nói#thanh xuân#bún#love#ngang qua thế giới của em#trương gia giai#nỗ lực#tổn thương#kiếm tiền#cực khổ#khó khăn#xiaoweii
64 notes
·
View notes
Text
gonna start subjecting u lot to my rambling abt classic viet authors
#bakuspeech#nhân văn+giai phẩm#thats gonna be the tag I guess#anyways. idk shit abt shakespeares. gonna give yall a taste of what that feels like#jk that's mean I just like rereading this stuff once in a while#it's fun! I'm recovering from viet public literature education on main now#like. idk sometimes I talk to foreign friends and we both realize how we each are privy to#hundreds to thousands of years of stories and records and writing#that the outside world knows basically nothing about.#it's insane to me every time. I'm entering vibe mode. I will never shut up again#I feel like in ~5yrs I will become the most wrong person about nguyễn trãi specifically#and I need to own it early. so this is actually not gonna be a learning moment for anyone#actually tho it's so funny I'm invested in nguyễn trãi as a historical figure I don't even like his writing#it's mid! sad to say this but it's aight at best. nguyễn khuyến is much more my speed#and YOU will learn what all of that just now means! one of these days! when I get to it!#for now. oh baby we are gonna talk so much shit.
85 notes
·
View notes
Text
The Tale of Giai, part 2
Time for more Léna content :)
The men spoke in a language that Giai didn't understand, but a few of the village elders spoke back. Ƨlá éna Giai twirokwǝghá sagghe éwche, ǝwmé xok ngwejau émíyyáxe. [ɨ.lá é.na gi.ai tʷɪ.ɾo.kʷə.ɣá saɣ.ɣe éw.ɕe ǀ əw.mé xok ŋʷe.ɟ͡ʑaʊ̯ é.míj.já.xe] man.pl speech Giai lie.beside-abst-actptcp neg.pst-null speak-abst-pstprog but some elder speak-retrv-humpl-pst
Apparently these men were traders, and had come from across the ocean to trade animal pelts for their foreign wares. Ƨghana ǝrǝp ƨlá pewaua tet, núkwǝcche nwes ƨjhe ƨghar mi chǝ́gwirke súcábe chitwai usajhwƨc pef utsá. [ɨ.ɣa.na əɾ.əp ɨ.lá pe.waʊ̯.a tet ǀ nú.kʷəɕ.ɕe nʷes ɨ.ʑe ɨ.ɣaɾ mi ɕə́.gʷiɾ.ke sú.c͡ɕá.be ɕi.tʷai̯ u.saʑ.wɨc͡ɕ pef u.t͡sá] hum-according.to yonder.one man-humpl trader-humpl cop.pst come-pst sea hum-beyond hum-from so.as.to trade-null pelt-pl inanpl-alongside abst-foreign goods abst-with
Some of the villagers began collecting the animal pelts from one of the storage dens and some of the foreign men went back to their boat. Xok irhǝk súcábe eno pezí akar kifféhuehóxxre, soghe núkwǝchmíke xok sajhwƨc ƨlǝ́ ƨxoccho axí. [xok ir.hək sú.c͡ɕá.be e.no pe.zí ak.aɾ kif.fé.hue.hóx.xɾe ǀ so.ɣe nú.kʷəɕ.mí.ke xok saʑ.wɨc͡ɕ ɨ.lə́ ɨ.xoɕ.ɕo axí] some villager pelt-pl one den inan-from iter-obtain-inan1pl-pstinch while travel-retrv-null group foreign man hum-boat inan-up.onto
#linguistics#langblr#conlang#constructed language#language#worldbuilding#Léna#short story#translation#tale of giai
13 notes
·
View notes
Text
Agustín Giay
#futebol#football#palmeiras#palestra italia#avanti palestra#Agustín Giay#giay#lateral#men#mancha verde#allianz parque
1 note
·
View note
Text
Fotos del Colo Barco
7 notes
·
View notes
Text
[Writing Commission] Buổi hẹn hò bất ổn
Chrollo đã đinh ninh đây sẽ là một buổi hẹn hò bí mật. Nhưng có lẽ hắn nên sửa lại, buổi hẹn hò bất ổn mới là mô tả đúng nhất. . . .
Ngày nghỉ tự do không phải điều gì quá xa lạ đối với thành viên trong băng, nhất là từ ngày Chrollo trở thành thủ lĩnh. Nói cho cùng thì các thành viên thoải mái với nhau như người một nhà là thật, nhưng ai cũng cần có cho mình những khoảnh khắc riêng tư. Ví dụ như… dành thời gian hẹn hò chẳng hạn?
Dẫu không có luật lệ hay ràng buộc nào về tình cảm lãng mạn giữa các thành viên trong băng, Chrollo vì lý do gì đó vẫn đồng ý với đề nghị một buổi hẹn hò bí mật của Shalnark. Hoặc là điều khiến hắn hứng thú hơn với cuộc hẹn này, nằm ở một ý nghĩa hoàn toàn khác. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt ngập tràn niềm vui thích của Chrollo mặc dù đã bị cặp kính râm che bớt phần nào, Shalnark càng khẳng định ý nghĩ trước đó của mình là đúng. Chẳng trách Chrollo còn gợi ý về chuyện hoá trang trong buổi hẹn.
Và lần nữa, cậu nghĩ khi nhìn vẻ không ăn nhập gì giữa cặp kính râm lẫn cái mũ lưỡi trai trên đầu người thanh niên đang đứng chờ mình trên góc phố.
Có thật sự là sẽ ổn không vậy?
Shalnark gần như kêu thầm trong suy nghĩ khi lên tiếng đáp lại.
“Danchou?”
“Shal, đã hoá trang đến mức này thì em có nên cân nhắc gọi tôi bằng cách nào khác đỡ sơ hở hơn không?”
Chrollo với dáng vẻ nửa đùa nửa thật hỏi han. Những ngón tay hắn đã bắt đầu táy máy nghịch những lọn tóc giả dài buông xuống vai cậu thiếu niên với cái nhếch môi rất thưởng thức. Shalnark suýt nữa đã buột miệng hỏi, danchou anh có biết vẻ mặt anh lúc này cực kỳ lưu manh không? May cho cậu là Chrollo đã bỏ lọn tóc xuống và đưa mắt nhìn quanh. Dáng vẻ hiện tại khiến cho thiếu niên hơi mất tự nhiên, cậu cúi đầu nhìn xuống mũi giày, chợt cảm thấy hối hận vì đã đồng ý cái ý tưởng không biết nên gọi là sáng kiến hay tối kiến này của hắn nữa. Dẫu sao cũng phải mất một lúc tự hoảng loạn trước gương và tự mình lặp đi lặp lại suy nghĩ không nên để cho Chrollo phải chờ lâu cậu mới gom đủ can đảm để thẳng lưng bước ra đường.
Shalnark thở dài lần thứ nhất trong ngày.
Thôi được, người khơi mào hẹn hò bí mật là cậu, Chrollo chỉ hưởng ứng. Thậm chí là hưởng ứng một cách nhiệt tình, như lúc này chẳng hạn. Sau một lúc nhìn đông ngó tây, hắn đột nhiên quàng tay qua vai thiếu niên, cử chỉ hết sức tự nhiên như một cặp đôi thực thụ. Giọng hào hứng khó tả.
“Đi nào, tôi đã thấy địa điểm phù hợp đầu tiên cho buổi hẹn hò hôm nay.”
Với chiều cao của Shalnark, không khó để cậu theo kịp bước chân Chrollo. Nhưng với bộ đồ hiện tại và tác động đột ngột của cánh tay người đi trước, cậu thiếu niên không khỏi ngả hẳn về phía vai hắn.
“Khoan đã! Danchou, chúng ta đi đâu cơ?”
“Suỵt!” Chrollo không kiêng kỵ thu hẹp khoảng cách. Những ngón tay dài, rắn rỏi của hắn đặt hờ lên bờ môi thiếu niên, nhắc lại lần nữa, hầu như thì thầm.
“Nào, sao bé Shal cứ gọi như vậy nhỉ? Vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Đổi cách khác đi. Em có thời gian suy nghĩ trong khi chúng ta chọn đồ đấy.”
Việc nhấn giọng vào chữ ‘bé’ với vẻ như đang cười của Chrollo thể hiện rõ là hắn cố ý. Cánh tay khoác trên vai cũng siết chặt hơn, không để cho ‘bạn gái đặc biệt’ hôm nay của mình rời khỏi tư thế dựa sát bên vai. Shalnark bất đắc dĩ phải hỏi lại.
“Anh… Nhưng chúng ta đi đâu cơ?”
“Đây!”
Chrollo nghiêng đầu. Hắn dùng một tay mở cửa kính của một tiệm trên mặt phố. Với khoé môi vẫn còn nhếch cao, gã thanh niên nhún vai giải thích.
“Tất nhiên là mua đồ cho bé Shal rồi? Trông em có vẻ không thoải mái lắm trong bộ đồ đó nhỉ?”
Trong tiệm phần nhiều là khách hàng nữ, thấy một đôi tình lữ tiến vào, họ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn qua một cái. Với dáng vẻ xuất chúng của mình, chẳng khó khăn gì để Chrollo thu hút thêm càng nhiều ánh nhìn của người xung quanh. Có mấy thiếu nữ tỏ rõ vẻ hâm mộ thông qua ánh mắt long lanh, vài người ngại ngùng hơn tuy thế vẫn len lén ngẩng lên nhìn. Nhưng hắn lại không mấy quan tâm, sự chú ý đặt cả lên dãy đồ treo thành một dải dài dành cho người có tầm vóc nhỉnh hơn mức trung bình một chút. Lúc này hắn ắt còn mải suy nghĩ xem màu sắc và kiểu dáng như thế nào trông sẽ đẹp trên người bé Shal.
Và không ngoài sự lo ngại của Shalnark, Chrollo đã nhấc một bộ đầm lên. Hắn thoáng nhìn qua cậu thiếu niên đứng so vai cứng nhắc một bên, rồi lập tức cân nhắc thêm một bộ đầm khác trên tay. Nếu cậu không ngăn cản thì e rằng tấm thân cao mét tám này của mình sẽ phải tròng vào thứ vải vóc gì đó mang phong cách kỳ lạ không kém gì bộ đồ Chrollo đang bận trên người. Trước khi hắn kịp chạm tay vào bộ đồ thứ ba, Shalnark đã lên tiếng.
“Em mặc đồ thế này được rồi mà?”
Tiếng cậu không lớn hơn tiếng thì thào là bao, cố hết sức để không gây thêm sự chú ý của người khác ngoài cái ngoại hình đã quá hút mắt của Chrollo. Hắn chính là một điển hình của câu lụa đẹp vì người. Mũ lưỡi trai đội đầu, kính râm mang trên mắt cũng không che được gương mặt trên điểm trung bình mấy lần. Và gương mặt yêu nghiệt đó giờ đây đang nở nụ cười, nhìn cậu, tỉnh bơ đáp lời.
“Ừ nhưng không phải bé Shal đang không muốn bị người khác nhận ra hay sao?”
Không chỉ cố tình nhấn giọng, Chrollo tự nhiên ghé đến bên. Hơi thở hắn nhột nhạt ngay trên vành tai thiếu niên.
“Tôi chọn đồ cho em, đảm bảo không có ai nhận ra.”
Đặt mấy món đồ vào tay cậu, hắn hài lòng nhìn vành tai ai đó đỏ ửng lên. Không nói với Shal nhưng Chrollo phải thừa nhận, cậu bé này bình thường hoạt bát đáng yêu, lúc ngượng ngùng còn đáng yêu gấp bội. Không nhìn thêm vẻ mặt đắc chí của bạn trai, thiếu niên đành cầm đồ hắn chọn, quay gót nhanh chóng biến mất sau cánh cửa phòng thử đồ.
Chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò nhưng từng nhìn thấy những cặp đôi vui vẻ chọn đồ cho nhau trong tiệm quần áo, Shalnark khẳng định địa điểm này Chrollo chọn không sai. Thêm một vài ánh mắt ngưỡng mộ những cô gái khác dành cho hai người, cậu càng khẳng định người yêu với nhau làm thế này không sai. Nhưng sao câu chuyện lại chuyển biến theo hướng này? Rốt cuộc thì từ bí mật hẹn hò đến phương án cải trang thành nữ giới có sự liên quan như thế nào? Người được khen là nhanh nhạy thông minh như Shalnark còn chưa tìm ra được mối liên hệ. Nhìn xuống những bộ đồ Chrollo chọn, cậu thiếu niên thở dài lần thứ hai trong ngày.
Mất một lúc loay hoay trong phòng thử đồ, cuối cùng thiếu niên quyết định sẽ thuyết phục Chrollo, rằng một chiếc khẩu trang sẽ mang lại hiệu quả che giấu tốt hơn là mấy thứ áo quần này. Cầm chỗ đồ trở ra, gót chân Shalnark như bị đóng băng tại chỗ do nhác thấy cái bóng quen mắt khoanh tay đứng cạnh Chrollo phía dãy đồ bên kia.
Hôm nay cậu đã bước ra khỏi cửa bằng chân nào mà may mắn rơi hết cả vậy?
Trong tất cả thành viên thuộc băng Nhện, Machi là người mà cậu không muốn đụng phải nhất, chí ít là vào hôm nay. Cô gái nhỏ với mái tóc hồng buộc cao ấy sở hữu cảm quan nhanh nhạy khác thường. Thoạt trông có vẻ nghiêm túc lạnh nhạt nhưng mấy việc giả mạo thế này, chỉ có không thực hiện mới mong qua mắt nổi cô ấy.
Dường như còn chưa đủ xui xẻo, trong lúc Shalnark còn đang đứng chôn chân trước cửa phòng thay đồ, cố nghĩ ra một biện pháp qua mắt Machi thì Chrollo đã thình lình quay lại. Hắn hồ hởi gọi, giơ tay lên vẫy nhiệt tình như thể nguyên bản mặt hắn chưa đủ thu hút ánh nhìn vậy. Mà quả thật, Shalnark phải cúi gằm mặt xuống, tiến tới chỗ hai người.
Đến sau tấm lưng rộng của Chrollo, đột nhiên cậu thiếu niên càng trở nên bối rối. Không chào hỏi thì sẽ không lịch sự, nhưng giờ chỉ cần cậu mở miệng cũng chẳng khác nào tự khai danh tính cho đối phương. Không cần nhìn cũng biết đồng tử xanh biếc màu đại dương của Machi đang dõi vào Shalnark. Cô gái vẫn im lặng nhờ chờ đợi một lời thú tội. Chỉ có Chrollo nói dối không hề chớp mắt, lên tiếng giải vây.
“À, để giới thiệu với cô, Machi. Đây là bạn gái tôi, Shal-chan.”
Được rồi, danchou, sao anh có thể nói câu ấy mà không tự cắn vào lưỡi mình thế?
Tự tin quá mức mà không biến nó thành lố bịch, chắc trên đời này không có người thứ hai ngoài Chrollo Lucilfer! Cho nên Shalnark không học theo được, cậu vẫn thuỷ chung giữ cái nhìn của mình ở ba tấc dưới sàn, ấp úng.
“X… Xin chào, Machi. Rất vui được làm quen.”
Machi ngẩng đầu nhìn ‘cô bạn gái’ của thủ lĩnh. Ánh mắt từ đôi con ngươi xanh biển của cô hơi xao động trong một thoáng, nhưng rốt cuộc thì biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi gì. Cô gái nói, vẻ xã giao hoàn hảo.
“Rất vui được làm quen.”
Và chỉ duy có câu đó là hướng tới ‘bạn gái’ thủ lĩnh. Machi quay sang Chrollo.
“Không biết anh ở trong này nên tình cờ gặp mặt. Làm phiền băng chủ hẹn hò rồi.”
Cả một câu bằng lì không có dấu hiệu lên xuống, Machi, cô nói như thể đang đọc một đoạn thoại trên giấy thành lời. Ngay lúc Shalnark đang đánh giá phản ứng này có vẻ giống với tính khí thường nhật của cô nàng và nhen lên hy vọng vượt ải mà không bị phát hiện, thì Machi thình lình tiếp lời.
“À, bạn gái của băng chủ này, đừng để người này chọn đồ cho nhé. Anh ta không có nhiều thường thức về trang phục thế đâu.”
“Dan… À không, Kuu-chan phong cách cũng không tệ mà!”
Cái nhướn mày của Machi không khó thấy từ góc độ của Shalnark. Lòng bàn tay cậu thiếu niên đã đổ mồ hôi vì lỡ lời phản pháo. Không khí tưởng chừng trở nên căng thẳng đột ngột vỡ tan trong tiếng cười của Chrollo.
“Thấy không, Shal-chan không cảm thấy có vấn vấn đề gì mà.”
Shalnark chắc chắn đã thấy Machi hơi nhún vai nhẹ trước khi cô chuyển sự chú ý lại với Chrollo. Nói thêm một hai câu xã giao, cô cũng cáo từ, không làm phiền không gian hẹn hò của hai người nữa.
Giọng nói không nói không phải vấn đề, vấn đề là ở cách chọn từ ngữ. Thiếu niên vẫn thấp thỏm như lửa đốt trong lòng vì rốt cuộc cũng không biết chắc được liệu Machi đã phát hiện ra hay chưa. Bóng cô gái nhỏ vừa đi khuất, Chrollo đã hỏi.
“Shal-chan không thích đồ tôi chọn à?”
Hắn không bỏ chừa cơ hội nào để có thể thấy Shalnark ngại ngùng, mà hơn hết hắn cũng muốn thấy cậu mặc đồ mình chọn. Cậu thiếu niên hơi bối rối với chỗ quần áo còn chưa treo trả lên mắc trong tay.
“Danchou, em thấy mấy đồ này không được phù hợp cho lắm.”
“Kuu-chan, ban nãy em vừa gọi tôi thế cơ mà? Gọi lại đi?”
Chrollo để tầm mắt ngang với Shalnark, thích thú nhắc nhở. Mắt xanh của thiếu niên khẽ đảo, màu đỏ đã lan tới mang trên mang tai.
“L… Là do khẩn cấp thôi!”
“Gọi lại đi, thì em sẽ không cần thử đồ nữa.” Chrollo không khoan nhượng ra điều kiện. Trong mắt hắn hấp háy niềm vui sướng thấy rõ của một tên thợ săn sắp lùa được con mồi vào bẫy. Đâm lao thì phải theo lao mới có thể cứu vãn tình hình, Shalnark lắp bắp.
“K…Kuu-chan!”
“Shal-chan ngoan lắm!”
Tiếng cười vui vẻ của Chrollo vang trong tai thiếu niên. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, không phải dáng vẻ nghiêm túc của một thủ lĩnh, cũng không phải phong thái người đứng đầu băng Nhện mà Chrollo vẫn hay thể hiện, trước mắt cậu lúc này chỉ là một Chrollo có nụ cười hạnh phúc. Shalnark ngây ra chốc lát, hoá ra niềm vui của một cặp đôi là thứ đơn giản như thế: được thấy đối phương cười hạnh phúc.
Chrollo lấy lại trạng thái cân bằng cảm xúc nhanh hơn cậu tưởng. Hắn như một biến số mang lại bất ngờ không ngừng cho thiếu niên, đưa cậu hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Như bây giờ, hành động đột ngột gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra đội lên cho Shalnark khiến cậu trai không khỏi đứng hình. Gã thanh niên còn cẩn thận chỉnh lại nếp của mái tóc giả dài đồng màu với tóc thật của cậu dưới vành mũ. Hắn chậm rãi giải thích.
“Vậy thì Shal-chan đội cái này sẽ không còn lo bị lộ nữa, được không?”
Vành mũ đã che bớt màu đỏ trên gò má, cậu thiếu niên cúi đầu, lí nhí trong miệng đáp lời.
“Được…”
Hài lòng với ‘tác phẩm’ của mình, Chrollo không ngại đan những ngón tay mình vào tay người yêu, dẫn ‘bạn gái’ còn đang mải ngượng ngùng rời khỏi cửa tiệm quần áo.
.
.
.
Xem phim hiển nhiên là một trong những hoạt động được nhiều cặp đôi chọn cho buổi hẹn hò, Shalnark và Chrollo cũng không ngoại lệ.
Suốt cả quãng đường đến rạp chiếu phim, cả khi đã đứng xếp hàng chờ mua vé, Chrollo vẫn nhất quyết không chịu buông tay ‘bạn gái’. Hắn khăng khăng bảo, “Đây không phải là một buổi hẹn hò hay sao?”, thậm chí còn chỉ cho cậu thiếu niên thấy những người xung quanh có hành động thân mật trên mức một cái nắm tay.
Shalnark thở dài lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Bộ phim mà hai người chọn xem hôm nay, đến khi mua được vé Shalnark mới biết nó thuộc dòng phim kinh dị. Thoạt nghe có vẻ không mấy phù hợp với tiêu chí một buổi hẹn hò lãng mạn. Tuy nhiên Chrollo thản nhiên bảo có vẻ nhiều cặp đôi xếp hàng trước họ cũng xem phim này. Cậu thiếu niên chưa hiểu sao người ta hẹn hò lại xem một bộ phim có nhiều tình tiết hù dọa. Nghe Chrollo mơ hồ giải thích, có lẽ nó khá ‘thuận tiện’ càng khiến cậu thấy tò mò hơn. Quả thật, đứng chờ trước cửa phòng chiếu đa số toàn là các cặp đôi tíu tít nói chuyện với nhau, thành ra hành động nắm tay của hai người cũng không trở thành lạc lõng.
Đến khi đã ngồi yên vị vào hàng ghế, đèn đóm trong phòng tắt hết cả, chỉ còn lại duy nhất ánh sáng phát ra từ màn chiếu lớn, Shalnark mới dần dần hiểu ra lý do của việc một cặp đôi đi xem phim tại rạp. Không chỉ không khí khán phòng được đẩy cao theo nhịp phim nhanh. Mỗi pha đẩy cơn sợ hãi lên cao của phim thực sự là một cơ hội tốt để ‘thân mật’. Ý cậu ở đây là… ôm chầm lấy người bên cạnh. Cô gái ngồi kế cậu sau phen hù doạ đã giật mình vô thức ôm lấy bạn trai bên cạnh.
Chỉ có điều với Shalnark và Chrollo, chuyện này có vẻ hơi… sai sai? Rõ ràng cả hai đều không thuộc tuýp người có thể bị những cảnh quay máu me của bộ phim hù dọa. Mà càng sai sai hơn khi phía bên cạnh Chrollo ngồi là một khoảnh im lặng khác thường. Trái ngược với khung cảnh ‘thân thiết’ sống động bên phía cậu thiếu niên. Ánh sáng từ bộ phim vốn toàn những cảnh quay vào ban đêm, đèn đóm cũng bị hạn chế để tạo cảm giác rùng rợn cho khán giả, không đủ để Shalnark nhìn rõ. Cậu bèn nghiêng người, hạ giọng tò mò hỏi gã thanh niên.
“Bên cạnh anh, không phải là một cặp đôi hả?”
Hàng mi dài của Chrollo khẽ chớp, hắn dường như cân nhắc một khoảnh khắc trước khi trả lời.
“Câu trả lời sẽ khiến em muốn bỏ phim ngang đấy.”
Thái độ úp mở này càng khiến cho thiếu niên tò mò. Nhưng vì không tiện nhiều lời ngay khi đang xem phim, Shalnark cũng đặt sự chú ý của mình trở lại màn hình lớn.
Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu bật sáng, mọi người cũng đã lục đục đứng lên rời khỏi vị trí. Chợt, có giọng chào vang lên ngay phía sau hai người. Cái chất giọng khiến Shalnark suýt chút nữa vướng vào chân hàng ghế ngồi bọc nhung đỏ, ngã sấp xuống đất nếu không có lực tay của Chrollo kéo lại.
“Ồ! Băng chủ! Thật là trùng hợp quá.”
Phinks, chủ nhân của chất giọng mà không cần quay đầu lại, Shalnark cũng có thể đoán được tiếp tục.
“Không ngờ gặp được anh ở đây. Sao băng chủ lại có nhã hứng đi xem phim thế này?”
Hôm nay đúng là một ngày không suôn sẻ!
Shalnark than thầm trong lòng. Bởi đã gặp Phinks thì ắt không thể nào tránh mặt Feitan được. Hai người ấy hầu như lúc nào cũng thấy xuất hiện cạnh nhau. Có thế nào, cậu với Feitan cũng là bạn bè mấy năm, bảo không nhận ra được cậu chỉ vì bộ dạng hiện tại trùm thêm tóc giả và mũ của Chrollo trên đầu thì đúng là khó tin. Shalnark vô thức cúi đầu, cả khi đã ra tới sảnh chờ, đứng bên cạnh Chrollo mặc cho hắn đối phó.
Tính cách tự tin của Chrollo tất nhiên chẳng phải chờ lúc này mới thể hiện. Hắn chào hỏi đồng đội không hề có chút áy náy.
“Ồ? Là hai người, thật trùng hợp lúc nãy chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Không khó để người đàn ông cao lớn mang mái đầu hung vàng vuốt ngược thấy băng chủ nhà mình đang tay trong tay với một mỹ nữ. Khỏi phải đoán, hẹn hò là đáp án chắc như đinh đóng cột cho câu hỏi vừa rồi của gã. ‘Nhã hứng’ của băng chủ tất nhiên là cô gái mà hắn ta đang tay trong tay không rời này. Cô gái xinh đẹp nhưng có vẻ bẽn lẽn, ngoại trừ lúc ngẩng đầu chào đáp lại thì đều thuỷ chung cúi đầu. Có vẻ thật sự ngại, cô nàng này còn kiếm cớ chạy về hướng nhà vệ sinh, để lại ba người đàn ông.
Khuất bóng mỹ nhân, Phinks và câu chuyện tào lao của gã theo lẽ tự nhiên trôi về vấn đề không tiện nói trước mặt con gái. Gã cười hề hề vỗ vai Chrollo.
“Quả nhiên là băng chủ của chúng ta! Sao anh hẹn hò với toàn người đẹp không vậy? Đúng là làm anh em phải ghen tị.”
Bên cạnh gã, Feitan với chiều cao chỉ ngang một cậu nhóc cấp hai, trầm ngâm nhìn về phía Shalnark đã biến mất, rồi lại ngoảnh nhìn hắn đầy vẻ hiểu biết. Cậu ta tẩm ngẩm tầm ngầm, trông như người lúc nào cũng lờ đờ không tiếp xúc xã hội như vậy nhưng không biết chừng đang tính toán một bụng những con số sẽ dùng tống tiền băng chủ.
Nhưng lúc này Chrollo tạm vứt những phiền phức đó ra sau đầu để hoàn thành mục tiêu tiễn hai người này về trước khi Shalnark quay lại đã. Nhiệm vụ này vốn đã được đặt tay hắn ngay từ lúc nhận ra hai kẻ phiền phức nào tình cờ ngồi cạnh mình trong rạp phim rồi!
.
.
.
Sau khi tình cờ đụng độ thành viên trong băng đến hai lần, Shalnark ở trong trạng thái cảnh giác cao độ đến mức trông dáng vẻ của cậu, Chrollo muốn bật cười. Thật ra hắn muốn hỏi lý do tại sao cậu lại muốn cuộc hẹn hò này là một bí mật đến thế. Họ là cộng sự với nhau thời gian không ngắn, việc xuất hiện cạnh nhau chẳng phải điều lạ lẫm gì đến mức phải khiến người khác đặt câu hỏi.
Mà thôi, Chrollo nhủ thầm, dù sao chỉ cần là điều Shalnark muốn, hay yêu cầu, hắn cũng sẽ sẵn sàng đáp ứng cả.
Trước đây đã vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy.
Hai người đi dọc con phố sầm uất, nhẩn nha lựa chọn địa điểm tiếp theo cho buổi hẹn hò. Sau hai lần đưa ra lựa chọn đều không may mắn gặp phải người quen, lần này trọng trách quyết định được nhường lại cho Shalnark. Cậu nhất quyết kéo Chrollo đi dọc con phố dài, cẩn thận nhìn trước nhìn sau xác định không có ‘nguy hiểm’ nào rình rập mới chịu bước vào một quán cà phê có phong cách trang trí khá độc đáo.
Cũng có thể là chỉ độc đáo với những người thuộc băng Nhện.
Bởi rõ ràng thoạt trông, không ai nghĩ những người trong băng lại bước vào một nơi trông như thế này. Toàn bộ màu sắc phủ lên mọi mảng tường, mọi đồ nội thất hay vật dụng dù là nhỏ nhất của quán chỉ nội trong hai màu: trắng và hồng. Từ chi tiết nhỏ đến mảng điểm sắc lớn, không có gì là nằm ngoài hai chữ dễ thương. Thật sự là phong cách kẹo bông, ngọt ngào chỉ dành cho thiếu nữ tuổi mới lớn.
Chrollo không phản đối, hắn cũng chẳng nghi ngờ gì lý do Shalnark xăm xăm dẫn mình vào đây không nằm đâu trong phạm trù sở thích. Chốn này, chỉ đơn giản là một địa điểm hoàn hảo không dành cho hay thuộc về bất cứ ai trong băng. Một thế giới tách biệt trong chốc lát với ‘ngôi nhà’ mà cả hai thuộc về. Nhưng, tình cờ thay nó lại hợp lý đến không tưởng cho một buổi hẹn hò riêng tư. Đặc biệt là càng không có ai thắc mắc với ngoại hình hiện tại của hai người.
Bởi nếu hắn đếm không nhầm, trong quán lúc này có đến vài cặp đôi khác. Thiết kế bàn chia vào những ô nhỏ cách ngăn, trang trí sinh động hệt một ly kem hay chiếc bánh ngọt, không hề vô tình đã tạo ra không gian riêng rẽ thoải mái cho những người yêu nhau.
Một lựa chọn không tồi, Chrollo âm thầm tán thưởng trong khi liếc mắt trên thực đơn. Hắn chẳng dành nhiều thời gian hơn cái liếc mắt ban nãy để gọi bừa một món đồ uống. Dẫu sao, uống gì cũng không quan trọng, quan trọng là thời gian hắn được ở riêng với Shalnark.
“Đã thoải mái hơn chưa, Shal-chan?”
Gã thanh niên hỏi khi thấy người ngồi đối diện trao trả cuốn thực đơn trang trí cầu kỳ cho người phục vụ.
Shalnark thở dài lần thứ tư trong ngày hôm nay.
Cậu không sao ngăn được cách gọi ‘âu yếm’ phát ra từ phía Chrollo. Hắn đã trở nên quen miệng chứ không phải là cố ý như đầu buổi hẹn nữa. Nếu phải thừa nhận thì cậu cũng không ghét cách hắn gọi mình như thế, nhưng cậu cứ có cảm giác hắn không mấy nghiêm túc khi phát âm từng âm tiết chậm rãi như thế trên đầu lưỡi.
‘Danchou, anh thấy thoải mái à?”
“Tất nhiên là thoải mái, chỉ cần ở cạnh Shal-chan đã là thoải mái rồi.”
Điệu cười thiếu đòn nở rộ trên gương mặt xán lạn. Gã thanh niên đổi tư thế chống cằm, nhìn chằm chằm ‘bạn gái’ trước khi nhớ ra điều gì không đúng trong đoạn hội thoại để buông lời nhắc nhở.
“Nào, Shal-chan, em lại quên rồi.”
Người phục vụ mang đồ uống đến đã cứu Shalnark một bàn thua trông thấy. Chăm chú vào món đồ uống hơi quá ngọt so với khẩu vị, cậu thiếu niên làm ngơ trước yêu cầu bỏ ngỏ mà ai trong hai người cũng biết là điều gì của Chrollo.
Nhưng Chrollo có khả năng dẫn dắt, vốn không phải chỉ là một lời nhận xét suông theo cả nghĩa đen hay nghĩa bóng. Hắn không đợi lúc nào mà chọn lúc này để dò hỏi.
“Shal-chan, khi em đề nghị hẹn hò, đã biết thủ tục của một buổi hẹn hò có những gì chưa?”
“Có những gì cơ?”
Shalnark thỏ non hoàn toàn ngơ ngác. Hẹn hò không phải là cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đẹp sao? Còn có thủ tục?
Vẻ mặt Chrollo đột nhiên trở nên thần bí, hắn rõ ràng đang trở lại con đường thợ săn dẫn dắt con mồi của mình. Những ngón tay dài không nhanh không chậm gõ xuống mặt bàn, gã thanh niên hạ thấp tông giọng.
“Để tôi nói cho em biết. Thứ nhất là cùng nhau đi chơi.”
Cử chỉ ghé lại gần hơn của hắn tự nhiên vô cùng.
“Thứ hai là nắm tay nhau.”
Shalnark cảnh giác với ai chứ hoàn toàn không cảnh giác với việc Chrollo ghé lại ngày một gần hơn. Tay theo lời nói mà hành động. Giọng hắn càng thấp hơn xuống mức thì thầm.
“Thứ ba là…”
Đây đúng là thời khắc thiên thời, địa lợi. Nhưng nhân không hoà!
“Ơ kìa! Băng chủ!”
Giọng nữ cao có phần ngạc nhiên gần như một tiếng hét làm hai người nào đó giật bắn mình, vội vàng kéo giãn khoảng cách. Một cô nàng tóc ngắn đeo cặp kính to choán gần hết gương mặt đột ngột xuất hiện trước ô bàn que kem ốc quế. Trên tay cô nàng là món đồ uống hương vị dâu tây nổi tiếng của quán này đã được đóng gói cẩn thận để mang đi.
Việc Shizuku xuất hiện đột ngột không nằm trong cả dự tính của Chrollo khiến người vốn điềm tĩnh như hắn cũng phải á khẩu. Khỏi phải nói, Shalnark ở tình trạng nếu kiếm được cái lỗ nẻ nào cậu sẽ nhất quyết chui xuống ngay và luôn.
Đến tận đây rồi vẫn đụng phải người quen, hôm nay đúng là xui tận mạng mà!
Người không bị bất ngờ chỉ có Shizuku, cô nàng vẫn vô tư tiếp lời.
“Anh cũng thích đồ uống của tiệm này à? Ngạc nhiên thật đấy!”
Lần đầu tiên, Chrollo phải dùng đến phương thức giao tiếp: cười cầu hòa.
“Gặp cô ở đây thật trùng hợp, Shizuku. Hôm nay tôi có hẹn với… bạn gái.”
Trông thấy hai người tay trong tay, cô nàng kính cận như ngộ đạo vội vã cúi đầu chào.
“À, thật xin lỗi đã làm phiền hai người.”
Lúc ngẩng đầu, cô thận trọng đẩy cặp kính, nheo mắt nhìn người con gái là ‘bạn gái thủ lĩnh’. Có điều gì đó thôi thúc khiến cô đột nhiên bật thốt.
“Ơ… Trông cô quen thật đấy! Rất giống… Shalnark, bạn của tụi này!”
Không cần nói cũng biết cậu thiếu niên nào đó trong lòng đổ mồ hôi hột. Cậu lúng túng.
“À…”
Câu thanh minh chưa kịp nói, như một cơn gió, cô gái đeo kính đã bị người đồng hành mang đi ngay và luôn để tránh khó xử cho hai người đang có một buổi ‘hẹn hò bí mật’. Không hẹn mà gặp, Shalnark và Chrollo cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cả hai nhìn nhau sau khoảnh khắc đó, không khỏi bật cười.
.
.
.
Hôm nay quả là một ngày thật dài.
Shalnark thở dài lần thứ năm trong ngày.
Trời lúc này đã tối hẳn, cậu thiếu niên cùng với băng chủ của mình trở về sau mười hai tiếng đồng hồ đầy những biến động. Thời gian của buổi hẹn hò bí mật dần trôi về cuối. Sương đêm phủ lối, ôm lấy hai cái bóng trải dài bước cạnh nhau. Vẫn là Chrollo phá vỡ cơn im lặng.
“Shal-chan, em biết hôm nay chúng ta còn thiếu gì không?”
“Kuu-chan…”
Bước chân ngừng lại, Shalnark đột nhiên chủ động gọi. Gã thanh niên bật cười.
“Shal-chan, em dễ thương thật đấy.”
Bằng một động tác dứt khoát, khoảng cách giữa hai người bị thu ngắn lại. Chrollo nếm hương vị của đêm và món đồ ngọt còn vương lại trên bờ môi Shal-chan của hắn.
Lặng yên.
Bị phá vỡ bởi tiếng đồ đạc đựng trong túi giấy rơi xuống mặt đường.
Rời khỏi nụ hôn còn chưa nhạt hơi, hai người chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao, mảnh khảnh của người phụ nữ tóc vàng ngắn hết sức quen thuộc mất hút vào ngõ tối.
“Pakunoda…”
Shalnark thì thầm.
HÔM NAY ĐÚNG LÀ MỘT BUỔI HẸN HÒ BẤT ỔN MÀ!!!!
- Hoàn thành -
Word count: 5117 chữ
#writtenbyDi#writing commissions#fanfiction#oneshot#chrollo lucilfer#shalnark#hunter x hunter#for Giai Kỳ
2 notes
·
View notes
Text
Mark your calendars and get ready for an incredible opportunity to expand your knowledge, network with fellow professionals, and stay up-to-date with the latest advancements in the 13th World Gastroenterology, IBD & Hepatology Conference from December 15-17, 2023 in Holiday Inn Dubai, Al Barsha, UAE & Virtual. Attend interactive workshops and educational sessions led by industry experts.
WhatsApp: https://wa.me/442033222718 Register here: https://gastroenterology.universeconferences.com/registration/
#Gastroenterology#GIAI#IBD#bloodpressure#diabetes#GastroenterologyForum2023#gastroconferenceindubai#Digestivehealthmeeting#GastroExpo
0 notes
Text
Pequitas - [ Barco Center ] #3
Libro de One Shots
Pareja: Barco x Giay
Palabras: 2.9k
Género: Fluff
pequitas con bloqueo emocional
ღ Valentín es un adolescente que por culpa de problemas en su infancia desarrolló un bloqueo emocional. No encuentra motivos para sentir felicidad, ni tampoco le importa algo realmente como para sentirse triste. Hasta que conoce a Agustín, un chico que le hace recordar que también es una persona con sentimientos. ღ
Al día de hoy, Valentín ni siquiera entendía porqué Agustín era su novio, ni cómo soportaba todos los problemas y falencias que tenía. Quería creer que era porque lo quería y era especial para él, pero solo la idea de importarle a alguien lo ponía mal, lo enfermaba y le daban ganas de vomitar. Ni siquiera entendía cómo seguía siendo su novio incluso después de todas las veces que él lo había rechazado.
No es que no lo quisiera, solo no sabía cómo se quería a alguien. Nunca sintió nada similar en su vida, o no que recordara al menos, todo le solía dar igual o no le causaba ninguna emoción. Pero cuando lo conoció sintió que podía morirse, literalmente hablando, porque esa vez que lo vio entrando al curso con una sonrisa y hablando con una amiga, terminó encerrándose en el baño y teniendo un ataque de pánico por lo que sentía.
No sabía qué había cambiado para que ahora estuviera así.
Tal vez fue por esa vez que Agustín fue a la facultad con su perra recientemente adoptada porque no estaba acostumbrada a estar sola y el animal se le había acercado hasta subir sus patitas encima de su regazo, buscando algún tipo de cariño a lo que él solo atinó a acariciarle la cabeza con una mueca seria, pero por dentro sentía que se le iba a salir el corazón por tener la atención de tantas personas, incluido Agustín.
O tal vez fue esa vez que se lo encontró en el parque paseando a su perra cuando estaba de regreso a su casa después de hacer la compra semanal. La border collie fue la primera en reconocerlo, incluso a pesar de la distancia que los separaba, corriendo hacia él y tirándose encima suyo. Por suerte pudo reaccionar a tiempo, pero Agustín, al verlo cargando tantas bolsas, decidió acompañarlo hasta su casa también como una disculpa por lo cargosa que era su mascota.
O tal vez fue esa vez que Agustín le contó cómo había conocido a su perra y cómo había terminado adoptándola después del ambiente dañino en el que la encontró. Le contó que solía ser bastante reservada y poco activa para lo que solían ser los border collie normalmente. Le contó que él era la única persona con la que se alegraba tanto cada vez que lo veía y no sabía por qué.
O tal vez fue esa vez que Agustín lo invitó a comer en su casa cuando les cambiaron los horario de la facultad y les pusieron unas clases en la tarde, por lo que a él no le daba tiempo a ir y volver como para comer en su casa.
Tal vez fue en ese momento cuando estaban acostados en la cama del mayor después de almorzar, intentando dormir una corta siesta antes de volver a la facultad, cuando Agustín se animó a dar el primer paso y lo besó en el silencio de esa tranquila tarde.
Tal vez fue en ese momento cuando se dio cuenta que le gustaba estar con Agustín y que en el fondo lo quería, pero le daba miedo estarse sintiendo de esa forma. Un miedo tan irracional que no sabía ni siquiera de dónde provenía.
—¿Valen? ¿Estás bien? —escuchó la voz de Agustín detrás de la puerta del baño, después de haber dado unos golpecitos a esta.
Aunque quiso responder rápido y fingir que todo estaba bien, ni siquiera pudo hacerlo porque la voz no le salía. Últimamente había estado llorando muy seguido y eso le preocupaba. Se abrumaba rápido y no podía estar más de media hora sin necesitar alejarse de Agustín porque se sentía agobiado.
No entendía cómo Agustín seguía yendo tras él después de lo mucho que lo dañaba siendo como era. Valentín sabía que no estaba hecho para querer, ni para ser querido. A él no le salían esas cosas y le preocupaba que ahora no pudiera detener su llanto cuando quisiera como antes podía hacer. Antes podía desconectarse de lo que estaba sintiendo y seguir con su rutina, ahora ni siquiera era capaz de pasar mucho tiempo sin largarse a llorar.
Ante la nula respuesta, Agustín decidió agarrar el picaporte de la puerta y bajarlo para poder abrir la puerta. Cuando lo hizo, se encontró al pelirrojo en una esquina del baño hecho una bolita, con sus piernas pegadas el pecho y sus brazos ocultando su rostro encima de sus rodillas.
Valentín no quería mirarlo, no quería que viera sus ojos rojos por el llanto o sus mejillas hinchadas, no quería que viera cómo se estaba sintiendo porque solo lo dañaría más. A pesar de eso, la presencia del chico lo reconfortó y cuando sintió los brazos del mayor rodear su cuerpo solo pudo ponerse peor, llorando desconsoladamente porque no podía soportarse a sí mismo.
Parecía un bebé recién nacido que lloraba porque todo era nuevo para él y se abrumaba, un niño que se refugiaba en los brazos de su madre porque solo confiaba en ella. La diferencia en este caso, era que Agustín era su novio y no su madre. Pero se sentía de esa forma, necesitando ese abrazo más de lo que era consciente, un abrazo que tal vez siempre quiso que su madre se lo diera cuando era un niño.
Siempre soñó con tener muchas cosas cuando era chico, pero a muy temprana edad se dio cuenta que la vida no era fácil. No cuando veía a su madre levantarse todos los días a las cinco de la mañana para prepararle un sanguche para que llevara a la escuela. No cuando veía a su padre todos los días volver tarde e irse antes de que él siquiera se despertara porque tenía que trabajar. No cuando todos los días su madre lo acompañaba en el colectivo hasta que se bajaba en su escuela mientras ella seguía el recorrido hasta su trabajo. No cuando todos los adolescentes parecían tener una vida feliz mientras que él tenia que preocuparse por qué comida iba a preparar para la cena porque su madre cada vez estaba peor y él la cuidaba. No cuando ni siquiera tenía un hermano que pudiera ayudarlo con las compras de la casa y tenía que hacerse cargo él, trasnochando para estudiar porque en la tarde cuidaba a su madre y hacía los deberes de su casa.
—P-perdón… —murmuró entre llantos, sin poder controlar su voz y sonando quebrada—. Siempre es lo mismo conmigo —agregó con una presión en su pecho.
Una de las manos del mayor se enredó en sus mechones pelirrojos, acariciándolos con gentileza, mientras su otra mano dejaba pequeñas caricias en su cuerpo.
—Está bien si te sentís mal, Valen, es normal —intentó consolarlo, dejando que el menor se refugiara en su pecho y lo abrazara fuerte, sin importarle siquiera si manchaba su remera.
—No es normal llorar todos los días —se excusó, ahogando su voz contra el cuerpo ajeno, sintiendo la necesidad de fusionarse con él, de no volver a separarse nunca más de ese lugar donde se sentía a salvo de sus pensamientos, de todo lo que tenia que hacer cuando llegase a su casa, de todo el miedo que sentía por estar sintiendo de nuevo.
—Uno llora cuando es niño, cuando es adolescente y cuando es adulto. Vos nunca pudiste llorar cuando eras chico, es normal que ahora te sientas agobiado, Val. —El apodo lo puso peor y volvió a pensar en todo lo que hacía Agustín por él y que ni siquiera podía devolverle la mitad.
Quería terminar con eso, quería dejar de hacerle daño a Agustín, dejar de rechazarlo todo el tiempo cuando lo invitaba a salir y él no podía, dejar de hacerlo sentir mal cada vez que se alejaba y no le hablaba por días porque no era capaz de decirle directamente las cosas.
Pero a la vez, no quería estar solo. A pesar de no saber estar con Agustín, tampoco quería dejar de estarlo porque se sentía bien con él. Cada vez que le acariciaba la mejilla cuando creía que estaba dormido su pulso se aceleraba y se sentía bonito porque sabía que Agustín lo estaba admirando, ya se lo había dicho muchas veces. Cada vez que dejaba pequeños besos por todo su cuerpo esas noches donde solo el ambiente silencioso era testigo de sus caricias, de esa necesidad de volverse una sola persona. Cada vez que le decía lo mucho que lo quería aunque él no fuera capaz de decirle que él también lo quería.
—Pero no es justo para vos, estás en una relación unilateral —mencionó, esta vez sintiendo la necesidad de separarse de él porque le asqueada saber que lo estaba abrazando cuando no se lo merecía.
Agustín lo miró con una mueca confundida, sin terminar de entender a qué se refería Valentín.
—No es unilateral, yo sé que vos también me querés. —A pesar de que Agustín quiso volver a acercarse, Valentín no le dejó, negando con la cabeza varias veces.
—No, no te quiero —murmuró, sin ser capaz de mirarlo a los ojos.
Lo amaba y por eso quería que terminaran, porque él no era la mejor persona para estar con él y Agustín se merecía alguien que supiera valorarlo.
Sentía la mirada del mayor encima suyo y estaba casi seguro que lo estaba mirando con esos ojos apenados y llenos de dolor. No lo quería mirar porque sabía que se iba a derrumbar enfrente suyo una vez más.
—Mirame a los ojos y decímelo, solo así te voy a creer —pidió el castaño pero el pecoso volvió a negar con la cabeza, intentando huir de esa situación como hacía siempre. Quiso alejarse, pero Agustín lo agarró de las dos muñecas con fuerza, impidiendo que se fuera—. Mirame, Valentín —insistió con firmeza.
Cuando sus miradas se conectaron, Valentín sintió que perdía la poca estabilidad que tenía, esa estabilidad de todas esas noches tragándose el llanto para no despertar a su madre o teniendo que dormirse para al menos tener tres horas de sueño y no desmayarse apenas pisara la escuela. De todas esas veces que le mentía a sus padres y les decía que estaba bien para que no se preocuparan por él, para que no tuvieran más problemas de los que ya tenían.
Sus ojos se aguaron de nuevo y solo los brazos de Agustín rodeándolo podían sacarlo de ese pozo en el que estaba. Solo Agustín podía hacerlo porque era la única persona a quien le había abierto su corazón y sabía todo de él. Porque era la única persona que aún sabiendo todos los problemas que tenía, quería ayudarlo y hacerlo feliz.
La garganta se le cerró y no pudo decir nada a pesar de que en el fondo quería gritar hasta desgarrarse si eso significaba poder liberarse de todo. Quería desaparecer y no tener que pensar en tantas cosas.
El ansiado abrazo llegó y por primera vez en su vida agradeció que Agustín no lo aceptara, que no se conformara con darle espacio y dejarlo huir como siempre hacía. Agradeció saber que aunque hubiese querido que se separaran, Agustín jamás querría que eso pasara.
—Estoy muy cansado, Agus —soltó entre sollozos, balbuceando contra su ropa porque ya ni siquiera tenía fuerzas para nada, su cuerpo había llegado a su límite—. Estoy cansado de la rutina, de tener que levantarme todos los días y fingir que estoy bien mientras escucho a un profesor, de llegar a mi casa y tener que pensar en cuántas pastillas le tengo que dar a mi mamá o qué hace falta comprar para hacer la cena, de tener que dormir tres horas diarias para poder estudiar, de ni siquiera poder disfrutar mi juventud por todo eso, de tratarte mal siempre que me buscas y dañarte cada vez que te rechazo, de no poder ni siquiera decirte todo lo que siento por vos y no poder pasar un momento lindo porque arruino todo… —Agustín simplemente dejó que se desahogara, que dejara salir todo lo que se había estado guardando y le hacía tan mal.
Lo dejó llorar el tiempo que necesitara, incluso si eso implicaba faltar a la facultad y quedarse al lado suyo mientras estaban acostados. Incluso si implicaba abrazarlo hasta que se durmiera del cansancio por la sobredosis de sentimientos, incluso si perdía horas de su vida para cuidarlo, para llenarlo de besos y caricias, para acompañarlo hasta su casa. Incluso para ayudarlo a cuidar a su madre y prometerle que iban a ahorrar dinero juntos para que pudiera ir a un psicólogo que lo ayudara mejor de lo que él podía hacer.
Cuando Valentín se despertó por segunda vez lo hizo a plena madrugada, encontrándose con Agustín a su lado durmiendo boca abajo, con un brazo por encima de su cintura. Podía sentir la respiración calmada del chico y deseó poder también dormir tan pacíficamente más de cinco horas sin que su cuerpo se despertara solo.
Habían ido hasta su casa esa tarde y Agustín se había ofrecido a comprar mercadería mientras él se quedaba cuidando a su madre, así podía hacer su tarea de la facultad antes y poder dormir más tiempo. Valentín apreciaba la intención pero su cuerpo estaba acostumbrado a otro ritmo y ahora solo podía quedarse mirando hacia el techo de su habitación, sin saber qué hacer porque tampoco quería moverse y despertar a Agustín.
Apenas se movió en el lugar, girando su cuerpo para acostarse de costado y detallar las expresiones del mayor, viendo cómo parecía tan calmado que le transmitía una tranquilidad que nunca esperó sentir. Su mano inevitablemente fue hasta su mejilla, acariciando la piel de su rostro.
Solo mirar su rostro y cómo los mechones ruludos de su cabello caían sobre su frente, lo hacían pensar en lo fuerte que era Agustín a comparación suya. Y no se refería a su cuerpo, se refería a su mente. No cualquiera soportaba tanto tiempo estar con alguien como él y admiraba que a pesar de todos siguiera sonriéndole todos los días y haciendo chistes para aligerar su amargura.
Subió su mano hasta los mechones de su cabello y los movió apenas, liberando sus ojos de estos. Con un poco de temor se acercó hasta su rostro, conectando sus labios con uno de sus pómulos con suavidad, dejándose llevar por el tranquilo ambiente y la poca visibilidad que tenía con los pequeños rayos que reflejaba la luna y entraba por la ventana. No podía decirle que lo amaba, pero eso era lo más cercano que tenía a hacerlo.
Cuando se separó, se encontró con los ojos claros del mayor observándolo con algo de sorpresa, mientras sus manos se afianzaban a su cintura para que no se alejara. No era para nada un secreto que a Valentín no solía gustarle el contacto físico, pero con Agustín podía hacer una excepción.
—Perdón… Te desperté —murmuró, sintiéndose culpable por haber interrumpido el sueño del chico.
Agustín no tardó en negar con la cabeza mientras soltaba un pequeño sonido en negación, acercándolo hacia él hasta que pudo esconder su rostro en el cuello del pecoso.
—¿No podés dormir? —Valentín respondió con un gesto de cabeza, disfrutando de las caricias que le estaba dando el castaño en su cintura y espalda. Le encantaba que lo abrazara, o al menos le encantaba cuando no se sentía asfixiado y se alejaba para no sentirse peor.
—Gracias por todo, siento que no te lo dije lo suficiente —dijo aún susurrando, temiendo afectar en su vida porque estuviera pendiente de la suya. Agustín también tenía sus cosas, trabajaba y estudiaba, no todo tenía que girar en torno a su vida amorosa.
—Te amo mucho, siento que no te lo dije lo suficiente —respondió, en parte imitándolo para aligerar el ambiente que parecía estar bastante tenso.
—Mentira, me lo decís todo el tiempo —refutó con un suave fruncimiento de su ceño, escuchando la dulce risa del mayor contra su cuello.
—Como vos, me agradecés todo el tiempo, no necesitás hacerlo —respondió, dejando un pequeño camino de besos por su piel.
—Siento que te debo mucho… —agregó, subiendo sus manos esta los hombros del chico para devolverle el abrazo y acariciar su pelo—. Muchas veces quise desaparecer para no tener que pensar en nada. —Sus palabras llamaron la atención de Agustín, quien se separó de su cuello para mirarlo, completamente preocupado—. Muchas veces quise tomarme algunas de las pastillas de mi madre para no despertarme nunca más… Pero pensaba en vos y me olvidaba de eso, pensaba en todas las veces que me hacías reír, en esos recreos en la facultad donde jugábamos con tu perra, cuando nos acostabamos en el pasto y mirábamos el cielo en silencio, todos esos momentos donde no necesitaba pensar en nada más que en ser feliz a tu lado. —Una pequeña sonrisa se asomó por los labios del mayor mientras lo miraba con los ojos acuosos.
Agustín se inclinó hacia él y dejó un corto beso, esperando a su reacción antes de volver a unir sus bocas, fundiéndose en un beso lento, lleno de todo el cariño que se tenían ambos.
—Yo también te amo mucho —susurró el pelirrojo, casi como un suspiro sobre sus labios. Agustín solo sonrió ampliamente, sintiendo que podía largarse a llorar en ese momento.
Después de ideas y venidas, de rechazos y aceptaciones, por primera vez ambos sintieron un cambio, una pequeña luz al final del túnel que les transmitía esa esperanza de que las cosas podían cambiar, aún si era difícil salir de ese pozo donde Valentín estaba y el castaño había tenido la valentía como para embarrarse para sacarlo de allí.
2 notes
·
View notes
Text
Dịch vụ làm giấy phép lao động cho người Nhật Bản rẻ nhất 2023
Với chính sách mở cửa hiện nay, Việt Nam đang thu hút rất nhiều nhà đầu tư và người nước ngoài tới đầu tư và làm việc. Trong đó, nhà đầu tư và người lao động đến từ Nhật bản cũng chiếm số lượng khá đông. Người lao động Nhật Bản muốn làm việc tại Việt nam thì phải tuân thủ quy định của pháp luật, trong đó có việc xin cấp giấy phép lao động cho người Nhật Bản. Sau đây mời bạn cùng Siglaw tìm hiểu chi tiết hồ sơ & thủ tục làm GPLĐ cho người Nhật Bản trong bài viết này nhé:
2 notes
·
View notes