Tumgik
#trầm
shadowgifts · 4 months
Text
Chửi thề mỗi ngày
Cuộc sống mình không như ý nguyện nên đụng chuyện là mình khó chịu trong lòng. Ngày còn trẻ mình hay chửi để giải toả căng thẳng. Chửi bằng tay nhiều hơn bằng miệng (là gõ phím ấy).
Bây giờ nhiều cái thay đổi, mình kìm nén trong đầu. Luôn luôn nghĩ đến thật muốn chửi thề nhưng đừng chửi. Ức chế!
Đời thật tệ nhưng mình cũng không chửi được nữa.
Đôi lúc mình chỉ ước có thể thoả thích nói những gì mình muốn. Cuộc sống mà, nếu nói được kiểu gì cũng bị phán xét nào là cay độc, hỗn láo, xấc xược,... Ở tuổi mình phải gắn với trưởng thành, đứng đắn, nghiêm túc,...
Kìm nén lâu dài không tốt, mình biết
Stress nhiều có hại cho sức khoẻ, mình biết
Nhưng làm thế nào để giải toả...thì mình không biết
Chuyện mà nói ra người khác cũng chỉ ậm ừ thôi, vì họ không ở vị trí của mình
P.s: À Threads giống bãi rác thật, lộn xộn, mình vẫn thích Tumblr, Insta với Twitter hơn.
#shadowgifts
1 note · View note
nghienrose · 2 years
Text
“Chúng ta rồi cũng sẽ vì một ai đó mà đánh mất bản thân. Cuối cùng lại nhận về kết quả ko mong muốn.”
Tumblr media
92 notes · View notes
zoeycblogger · 9 months
Text
“Nỗi đau tinh thần có lẽ không vật vã bằng nỗi đau thể xác nhưng lại phổ biến hơn và khó chịu đựng hơn nhiều. Dù cố gắng che đậy nỗi đau về tinh thần chỉ tổ cứa thêm vào vết thương đang rỉ máu, nói với ai đó rằng “Răng tôi đau quá” sẽ luôn dễ dàng hơn là thổ lộ rằng “Trái tim tôi tan vỡ rồi.”
― C.S. Lewis, “The Problem of Pain” (2004, written 1940)
9 notes · View notes
babaxaxi · 1 year
Text
Tumblr media
Em không sợ thế giới bên ngoài, em sợ chính bản thân mình. Mọi lời nói ra nói vào không thể nào tác động đến em, nhưng em lại chịu tổn thương do những lời nói tiêu cực chạy quanh trong đầu. Em tự áp lực bản thân bằng hàng tá những lí do, những chì chiết, chửi rủa, chê bai mà mình tạo dựng nên, chồng chất từ lớp này đến lớp khác. Để rồi mỗi khi em nỗ lực vượt qua những áp lực vô hình ấy, em lại phải ngập chìm trong vô vàn áp lực mới, nặng nề đến mức không thể thở nỗi. Em tha thiết cần một sự nghỉ ngơi, cũng là để em có thể buông tha cho bản thân mình. Nhưng có lẽ nghỉ ngơi bao nhiêu đi chăng nữa cũng không đủ nữa rồi ...
Em trân trọng anh, em trân trọng mọi người xung quanh, nhưng em quên trân trọng bản thân mình.
- from tumblr @babaxaxi
39 notes · View notes
helloalicethings · 1 year
Text
Mình viết cái này chẳng phải cho ai cả.
Dạo gần đây mình cảm thấy mình thật tầm thường, hoặc có thể là bất thường. Mình chẳng biết mình là ai nữa, thiệt đấy,.. chẳng còn biết gì về bản thân. Tất cả những gì mình nhớ được là bản thân của những năm trước đây, từng sống.
Giờ mình như cái xác biết đi dù đã có mọi thứ mình cần. Một công việc ổn định, một căn phòng để về, một chiếc giường êm để ngả lưng và một người yêu mình rất nhiều. Nhưng mình thỳ trống rỗng, và mục ruỗng từng ngày.
Thậm chí mình còn không cảm nhận được mọi thứ nữa. Mình không vui, không buồn, không giận dữ. Nói chung là chẳng cảm nhận được gì, đầu óc mình cứ đờ đễnh mụ mị dần đi.
Đến đây mình còn chẳng biết mình đang nói về điều gì nữa, mình còn chẳng thể miêu tả được suy nghĩ của mình. Viết dài, viết nhiều rồi lại thành than thở. Nhưng mình chẳng biết làm sao nữa…
Tại sao lại thành ra như vầy? Mình có làm gì với cuộc đời này đâu, sao nó chẳng chịu tha cho mình.
15 notes · View notes
alittlecutemeow · 1 year
Text
"Tôi cảm thấy mất kết nối với con người. Tôi từ chối tiếp xúc với người khác. Vốn không phải là người sợ đám đông, nhưng bây giờ, thấy chỗ nào đông người là tôi sẽ lảng đi, tôi không đối mặt được." Đại dương đen, Đặng Hoàng Giang
Tumblr media
📍https://pin.it/6SP47kN
10 notes · View notes
anhdeudeu · 1 year
Note
Anh Bí ơi trước khi bị trầm cảm em đã từng nói chuyện với anh, sau đó em đã biến mất vì em phải vật lộn với cảm xúc của mình.
Bây giờ em đã vượt qua được lúc tệ nhất rồi, nhưng em vẫn còn dè dặt chưa làm việc trở lại. Anh có lời khuyên nào để động viên em bắt đầu làm lại từ những bước nhỏ nhặt nhất không? Nói với em hãy thả lỏng và kiên nhẫn, dịu dàng và bao dung với chính mình, làm xong một việc nhỏ này rồi lại sợ tiếp..
*chìa tay* - Anh có thể dắt em đi không?
12 notes · View notes
life-is-colors · 1 year
Text
Tự dưng mấy ngày nay, năng lượng đi đâu mất tiêu
Tự dưng nhớ ra đoạn chat này
Bạn ấy mất rồi, khi bạn ấy mất mình không để ý. Ừ, người mất hằng ngày ấy mà. Nhưng biết là Trầm cảm.
Tư dưng phải nhìn lại mình, mình đang vậy mà
Thế rồi, biết người đã mất ấy, từng biết mình, từng cảm tình tốt với mình.
Tự dưng giật mình, mình tệ vậy sao
Nghe bạn ấy khen, lòng vui thật, muốn biết thêm tại sao bạn ấy nghĩ vậy
Chậc. Nhưng chắc khó rồi.
Tư dưng nghĩ: hay chết thử để gặp hỏi bạn ấy thế nào, bên đấy có vui không?
Tumblr media Tumblr media
Và nói cả lời cảm ơn nữa.
Tự dưng, mình không còn hứng thú với chính sự sống của mình nữa
9 notes · View notes
malnye-tran · 10 months
Text
Tự cảm thấy mình bất ổn chắc không đến nổi nhỉ,
Tôi là một người rất lạc quan, cười nói rất nhiều thậm chí tưng tửng có khi tự hỏi mình là "mình có bị khùng không ta?". Tôi luôn xem l��c quan là điểm mạnh của mình nữa.
Dạo gần đây thấy hơi bất ổn, lười giao tiếp, hay cáu gắt, mất ngủ hoặc có ngày ngủ rất nhiều và chỉ muốn ngủ thôi, cảm giác chán chán, thiếu động lực làm việc, đầu óc mong lung, trống rỗng, mất tập trung kinh khủng rồi cả việc giảm ham muốn với người yêu... nhưng vẫn cố tỏ ra mình lạc quan, vui vẻ mà đuối lắm, đuối trong tâm hồn ấy. Nghĩ lại có rất nhiều chuyện mình giấu nhẹm đi, rồi tối tự mang ra suy nghĩ rồi tự hành hạ mình.
Tự nhiên sực nhớ ra, mình có biết một loại bệnh trầm cảm là "trầm cảm cười" hoàn toàn phù hợp với các triệu chứng mình gặp phải, hoặc là mình đang rơi vào khủng hoảng tuổi độ tuổi, hoặc có khi là do khủng hoảng độ tuổi dẫn đến trầm cảm, mình chết mất.
Có nên đi gặp bác sĩ tâm lý không?. Mà mình đang nhận thức được mình gặp vấn đề gì thì chắc không phải đang mắc bệnh nhỉ. Hi vọng mình chỉ là đang stress một xíu, ăn gì đó mình thích, đi đâu đó mình muốn cho khuây mà giờ mình chỉ muốn ở trong phòng với một bình nước ngọt thôi...
Không sao, còn nhận thức là còn cứu được... Cố lên tôi ơi. Ai đó giúp tôi với!
Malnye Trần, 16 tháng 12, 2023.
4 notes · View notes
nhat-ky-nho-cua-le · 11 months
Text
Ngày... tháng... năm...
Đến hôm nay tui đói lắm nhưng mà không muốn ăn, cũng không thấy món gì yêu thích.
Cơ thể mệt lắm nhưng có nhiều việc phải làm và muốn làm. Nên ngày nào cũng đau đầu vì không biết ăn gì.
_ Trầm cảm ngày thứ n,
01112023 - |L.|
3 notes · View notes
iamrian · 2 years
Text
Birthday wish
Ngày sinh nhật của em đến một cái bánh kem cũng không có. Ba em, người vốn có thể nhớ rõ hết mọi thứ trong công việc, và cả mẹ em, cũng chẳng nhớ. 
Nhưng có lẽ vậy cũng may, vì em chẳng muốn lời ước sinh nhật của mình lại là được chết đi. Như thế thì buồn lắm, vì sở dĩ vào những ngày còn lại, lúc nào em cũng ước mình được như thế.
10 notes · View notes
nghienrose · 2 years
Text
Tất cả chúng ta đều có một mối tình không hạnh phúc.
Tumblr media
29 notes · View notes
chaobacsi · 2 years
Text
Liệu pháp âm nhạc là gì và nó hoạt động như thế nào?
Liệu pháp âm nhạc là gì và nó hoạt động như thế nào?
Liệu pháp âm nhạc bao gồm việc sử dụng phản ứng và kết nối của một người với âm nhạc để khuyến khích những thay đổi tích cực trong tâm trạng và sức khỏe tổng thể. Liệu pháp âm nhạc có thể bao gồm tạo nhạc bằng các loại nhạc cụ, hát, chuyển sang nhạc hoặc chỉ nghe nhạc. Bài viết này giải thích liệu pháp âm nhạc là gì, nó có thể giúp cải thiện sức khỏe tâm thần như thế nào và ảnh hưởng của nó đối…
Tumblr media
View On WordPress
2 notes · View notes
motvongthegioi · 2 years
Text
Vì sao chúng ta dễ buồn chán vào cuối thu, đầu đông?
Vì sao chúng ta dễ buồn chán vào cuối thu, đầu đông?
Cuối thu – đầu đông kéo nền nhiệt độ xuống thấp, không có nắng, ánh sáng ban ngày thì mờ nhạt, khiến nhiều người giật mình phát hiện bị buồn chán, sợ hãi không rõ nguyên nhân. Vì sao chúng ta hay buồn khi thời tiết vào cuối thu – đầu đông? “Bết bát” tâm hồn cuối thu – đầu đông do đâu? Rất nhiều người vào cuối mùa thu – đầu mùa đông thường có biểu hiện mệt mỏi, chán chường mọi chuyện, suy nghĩ làm…
Tumblr media
View On WordPress
2 notes · View notes
askanyofficial · 1 day
Text
Tâm lý con trai khi bị từ chối và cách vượt qua
Khi bị từ chối, tâm lý con trai thường trải qua nhiều cảm xúc phức tạp. Ban đầu, họ có thể cảm thấy sốc, buồn bã và tổn thương, do lòng tự trọng và kỳ vọng bị ảnh hưởng. Nhiều người trở nên thất vọng, cảm giác tự ti và nghi ngờ về giá trị bản thân. Một số khác có thể che giấu nỗi buồn qua sự lạnh lùng hoặc giận dữ. Tuy nhiên, sau giai đoạn này, nhiều chàng trai học cách chấp nhận và trưởng thành, nhìn nhận sự từ chối như một cơ hội để phát triển bản thân và hướng tới những mối quan hệ tích cực hơn.
Tham khảo:
0 notes
alittlecutemeow · 7 months
Text
"Câu chuyện ở đây là nếu heroin là sự lựa chọn duy nhất của những sinh vật không có lối thoát, ta có trách chúng được không? Không ra khỏi được cái lồng thực tại thì thà không có thực tại?... ... Tôi ghê sợ lúc tôi tỉnh lại. Tôi sợ lúc sáng dậy thuốc tan, chỉ có ánh nắng chói chang xuyên thẳng vào mặt, và mọi thứ trở nên quá rõ ràng. Rồi tối lại đến, tôi một mình, nỗi sợ và những cơn ám ảnh đến từng chập..." ~ plaaastic, Lỗi ERROR 404 ~
Tumblr media
📍https://pin.it/7glwT1fHh
3 notes · View notes