#thơ về tình yêu
Explore tagged Tumblr posts
Text
Thơ: Chốn nhớ
Nay ta về chốn nhớThăm một mảnh tình riêngThăm vùng trời ký ứcMưa tháng sáu muộn phiền Bước chầm chậm trên phốNgó một sớm mù sươngThành phố buồn tĩnh lặngSay trong ánh đèn đường Mùa về trôi nhanh quáMộng năm tháng cũ xưaĐêm mưa rơi hiên vắngMắt nhìn mắt, thật lòng Ta nhớ người năm ấyBàn tay ấm, an yênTa nhớ người năm ấyNở nụ cười, thật hiền Loanh quanh con đường cũMong nhìn thấy người xưaChợt…
View On WordPress
0 notes
Video
youtube
Bài thơ: TÌNH ĐẦU LẬN ĐẬN |diễn ngâm: Đức Tâm | thơ Bùi Trọng Hiển | thơ...
#youtube#Bài thơ: TÌNH ĐẦU LẬN ĐẬN | diễn ngâm: Đức Tâm | thơ: Bùi Trọng Hiển | thơ Tình lãng mạn nhất Trần gian nói về sự Chia Ly trong Tình yêu | t
2 notes
·
View notes
Text
LOOKING AT ME | HÃY NHÌN ANH...
Em chẳng có gì ngoài đôi mắt biếc
Dám nhìn sâu thẳm vào tâm hồn anh
Cho tỏ tường những tâm tư tình cảm
Cho hiểu rõ em ở bên ngoài anh.
me wrote
YenNhi
2019/04/22
#tình yêu#thất tình#trích dẫn#tình yêu buồn#chia tay#mập mờ#thơ#làm thơ#thơ tình buồn#buồn#thơ thất tình#poem#thơ tình về nỗi nhớ#thơ tình yêu#thơ tình#thơ thẩn
1 note
·
View note
Text
MỘT SỐ CÂU VĂN HAY ĐẾN NAO LÒNG !
____________________________________________
1. Hãy sống một đời thật tốt và từ từ gặp nhau nhé.
2. Vạn vật đều có vết nứt, đ�� là nơi ánh sáng có thể chiếu vào.
3. Đối mặt với tình yêu nồng nàn, hãy trân trọng nó bằng cả trái tim.
4. Hành trình của một cô gái là vươn tới sao trời biển cả, không phải đến nơi khói bụi nhân gian.
5. Tà dương đắm mình trong mặt biển óng ánh cam, gió chiều lỡ sa vào tình yêu chân thành
6. Phân nửa pháo hoa thắp lên để mưu sinh, phân nửa ý thơ phổ cho tình yêu.
7. Đêm đen chắc chắn sẽ tối và lộng gió, nhưng sẽ có ánh sáng ban mai khi chúng ta tiến về phía trước.
8. Áng mây trôi tựa tuyết, hương vị của thế gian pha vào trà.
9. Khi một người kiễng chân hướng gần mặt trời, cả thế giới sẽ không che khuất được ánh nắng của người đó.
10. Sơn hải ắt hẳn có ngày trở về, gió mưa rồi sẽ tương ngộ.
11. Nguyện cho bạn vẫn như hoa hải đường kiêu hãnh trên ngàn ngọn núi phủ tuyết, không bị năm tháng quấy rầy cũng không thêm sầu muộn.
12. Hoa sơn trà sẽ chẳng thể thấu hiểu được hoa hồng trắng, cũng như gió từ núi phía bắc không thể thổi đến chân núi phía nam.
13. Trong chớp mắt, con người ta đã không còn ở tuổi thiếu niên, liệu một đời có được coi là mãi mãi.
14. Khi tôi cất bước đi, màu tóc đen bị gió chiều thổi bay, khi tôi ngoảnh đầu hồi tưởng lại tóc đã phủ đầy tuyết trắng.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#dịch#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuan#caunoihay#trichdansach#trainghiem#cuocdoi#cuocsong
163 notes
·
View notes
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
45 notes
·
View notes
Text
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
95 notes
·
View notes
Text
🔥 Chào bạn. Bạn ổn chứ ?
Chắc có lẽ là không. Nhưng dù không ổn, khi được hỏi bạn ổn chứ.
Có lẽ bạn sẽ vẫn gật đầu.
Gật đầu vì bạn lớn rồi, vì lớn rồi nên không ổn vẫn cứ phải tỏ ra mình ổn.
Gật đầu vì bạn từng than rằng mình không ổn, nhưng cơ bản người đời chẳng mấy ai thật sự quan tâm.
Vậy nên thay vì lắc đầu, nói rằng mình đang bất ổn. Bạn cười nhạt 1 cái. Và tự nhủ rằng, cũng ok thôi. Tôi ổn.
🔥 Cuộc sống này, vất vả quá phải không ?
Đã bao lâu bạn thèm 1 giấc ngủ thật ngon.
Đã bao lâu bạn không cần phải suy nghĩ.
Đã bao lâu bạn rồi bạn không còn có thể thả hồn vô tư lự.
Đã bao lâu rồi bạn không còn có thể dễ dàng với bản thân, cho mình những thú vui thật nhẹ nhàng ?
Chắc, đã lâu lắm rồi nhỉ.
Nhưng lớn rồi mà, bao thứ phải lo toan, bao điều phải lưu ý.
Bạn vào đời với chí lớn và mộng mơ, tin rằng chỉ cần ta cố, ta sẽ làm được. Rồi bạn ngã.
Bạn yêu đầy chân phương, quan tâm chẳng toan tính. Rồi bạn bị phụ.
Bạn cho đi hết mình, chơi thân nhiệt tình. Rồi bạn bị lợi dụng, bị quay lưng ?
Hay lắm khi bạn chẳng làm gì, cũng bị hiểu nhầm, hàm oan, thị phi điều tiếng ?
🔥 Nhìn lại cuộc đời, trên thấy cha mẹ khổ.
Dưới thấy con còn ngây thơ.
Bên cạnh là bạn đời.
Xa hơn là bạn bè.
Xa hơn nữa là những người bạn cần tri ân. Hoặc những người mà bạn quan tâm.
1 mớ trách nhiệm thập cẩm, tựa như cái bánh mì kẹp, khiến bạn khó có thể nuốt trôi. Khó có thể thư thả tư duy, thanh thản đầu óc mà tìm đường đi lối lại.
Tôi cũng chẳng dám nói, tôi có thể giúp gì được cho bạn.
Câu chuyện cuộc đời mỗi người, họ phải tự thân mà giải quyết.
Cuộc chiến của mỗi người, họ phải tự làm binh lính mà đấu với số đời.
Tôi chỉ muốn nói rằng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có thua cuộc, nó cũng chỉ là nhất thời.
Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có bò lết trên đôi chân gẫy vụn, bạn cùng sẽ bò dần đến đích.
🌈 Tin nhắn này được gửi đến cho bạn, người đang đọc đến cuối.
Hi vọng khi bạn đọc được, bạn có thể cười lên nếu bạn đang khóc.
Dịu đi nếu bạn đang giận dữ.
Cười lên nếu bạn đang buồn bã.
Nước mắt nhoà đi để mọi thứ trôi qua.
Tin nhắn này được gửi đi để hi vọng khi bạn đọc được. Bạn có thể hít 1 hơi thật sâu, và thở ra thật nhẹ. Xả mọi ưu tư vào cõi đời ô trọc, trả lại hết tiêu cực về với vũ trụ bao la.
Có thể tin nhắn này không làm được nhiều như thế. Có thể nó chỉ có thể dẫn dắt tâm trạng cảm xúc của bạn 1 chút mà thôi.
Nhưng dù thế nào, cũng mong bạn sẽ ổn
Dù thế nào, cũng tin rằng bạn sẽ ổn.
Còn lại hãy tiếp tục chiến đấu, tiếp tục kiên cường, tiếp tục bao dung cho chính bản thân, không nghĩ ngợi về những sai lầm của quá khứ, và mạnh dạn bước tiếp nhé bạn ơi.
Cõi đời này lắm lúc ô trọc, chẳng ai buồn quan tâm ai. Tôi cũng chỉ là 1 người lạ qua đường. Nhưng thực sự, nếu có thể, mong những điều cát lành nhất sẽ đến với bạn. Và đừng quên giữ lại cái ban sơ trong thiện tâm của chính mình bạn nhé.
Quên hết đi và coi như ngày hôm nay, bạn lại bước lại từ đầu. Có được không ?
Lại đây nào, cho mình ôm bạn 1 cái
Cười lên nào, cho vui vẻ hân hoan. !
Nguồn và ảnh: FB: Hoàng An
162 notes
·
View notes
Text
"Độ này hoa cỏ đương nở rộ, bạn mang đến bầu rượu mạnh như đã hứa, đó là niềm vui lớn trong số mệnh của tôi. Dù bạn là người yêu mà không có được, hay đang chờ đợi một mình cô lẻ, chỉ xin bạn hãy cứ tin rằng, đến cuối cùng của thời gian, chúng ta sẽ được như ý nguyện.
Hy vọng bạn có thể trân trọng tương lai sau này. Bạn là chiến mã, là tự do, đừng bao giờ quay đầu. Ngâm thơ cùng người yêu, hát ca cùng rượu mạnh, mọi thứ tốt đẹp sẽ vượt qua đêm đen mà hướng về phía bạn. Núi sông có thể tương phùng, tương lai tươi sáng có hẹn cùng nhau, đời người tuy vô thường, nhưng tình yêu sẽ đến.
Mong bạn có thể ngoan cường như cỏ dại nơi hoang dã, trải qua thăng trầm vẫn xanh tươi như thuở ban đầu..."
(Quan Đông Dã Khách)
125 notes
·
View notes
Text
Trái tim bạn đang có như đôi giày trượt?
Một đoạn trích rất hay trong phim Home Alone mà ngày trước Giáng Sinh nào cũng xem. Lúc ấy, ta chưa đủ trưởng thành để hiểu.
Sau này, chúng ta trưởng thành, tan vỡ và hạnh phúc đủ nhiều, ngồi xem lại và nhận ra bộ phim tuổi thơ ấy mang đến nhiều bài học ý nghĩa hơn thế.
Khi chúng ta yêu thương, vấp ngã, ta tổn thương và tự thu mình về một góc, không còn niềm tin vào tình yêu và khoá trái con tim.
Ta nghĩ rằng, trái tim chai sạn không còn biết yêu nữa, sau họ chẳng còn ai phù hợp, cả cuộc đời sẽ chẳng một ai thay thế được người ấy.
Chẳng ai sinh ra là dành cho riêng ai bao giờ, có chăng là do chính ta tự đóng lòng mình, từ chối yêu thương vì nỗi sợ tổn thương đã từng mà đánh đồng cả thế giới.
Đừng để tổn thương, đừng để một quá khứ tan vỡ khiến hiện tại và tương lai tiếc nuối. Và đừng để một người rời đi, ta mới nhận ra tình yêu đáng trân trọng đến chừng nào.
Xem đoạn trích với những lời thoại rất hay này nhé.
Và cũng đừng để trái tim mình như đôi giày trượt ấy.
-thích a tèo.
87 notes
·
View notes
Text
Thơ: Tháng năm
Tháng năm vội vã đếnĐem hết người đi đâu?Phố dài, đường vắng vẻNgóng người xưa, âu sầu Tháng năm về hẻm vắngNắng sánh mật thềm nhàKhi nào nguyệt quế nở?Mong mỏi một cơn mưa… Tháng năm, gió lưa thưaHoa giấy bung rực rỡNhìn hoa ta cứ ngỡNgười chải tóc bên hiên Tháng năm, bao muộn phiềnVẫn quẩn quanh chốn cũChú mèo vùi giấc ngủĐợi gặp những vì sao Tháng năm, trời xanh caoGiấc mộng xa tít tắpBụi…
View On WordPress
#thơ ngắn#thơ ngắn tình yêu#thơ tình#thơ tình An Việt Nam#thơ tình An Vietnam#thơ tình tháng năm#thơ tháng năm#thơ về tình yêu#thơ về tháng năm
0 notes
Video
youtube
Bài thơ: ĐƯA NGƯỜI QUA SÔNG | diễn ngâm: Sơn Duy | thơ: Bùi Trọng Hiển |...
#youtube#Bài thơ: ĐƯA NGƯỜI QUA SÔNG | diễn ngâm: Sơn Duy | thơ: Bùi Trọng Hiển | thơ Tình lãng mạn về Tình yêu đôi lứa | trích trong tập thơ KHỞI TỪ
2 notes
·
View notes
Text
Dùng những câu từ dịu dàng nhất để nói “Em không còn thích anh nữa”.
_______________
1. Núi xưa đẹp nhất mùa thu, đoạn tương tư này nên dừng tại hôm nay.
- "Cố sơn"
2. Tuy tiệm hoa đã đóng cửa, nhưng hoa vẫn phải nở.
- Trích “Tuyển tập thơ” của Thái Nhân Vĩ.
3. Em không thể quay về như lời hứa ngày xưa được nữa, liệu rằng đây có phải là ý nghĩa của việc chia li ?
- Bắc Đảo “Daydream”.
4. Nếu sau này không thể gặp lại em nữa, vậy anh chúc em buổi sáng tốt lành, buổi chiều vui vẻ, buổi tối ngủ ngon.
- “Buổi diễn của Truman”.
5. Khi trái tim không vướng bận, không đau khổ vì tình yêu, không sợ hãi tương lai, không đau buồn vì quá khứ. Như vậy, sẽ bình yên biết bao nhiêu.
- “Sống vốn đơn thuần” - Phong Tử Khải.
6. Trong tim em từng có hình bóng của anh, thích một người không phải là việc gì phạm pháp, nhưng em chỉ có thể thích anh được vậy thôi.
- “The grand master”
7. Lòng chàng đã hai ý, tình thiếp dứt từ đây. - “Ngâm khúc bạc đầu” - Trác Văn Ngôn.
8. “Sau nay cẩm thư đừng gửi
Hoạ lâu mưa gió thình lình”
- Trích “Thanh bình nhạc” - Án Kỷ Đạo, (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
9. Mưa rơi không giọt ngược
Nước đổ vớt tro đầy
Tình chàng cùng ý thiếp
Đôi ngả chảy đông tây
- Trích “Người đán bà mệnh bạc” - Lý Bạch
10. Đợi mưa, đợi gió, cũng không đợi được anh.
11. Trái tim tôi đã nguội lạnh cùng bầu trời mùa thu.
12. Thà yêu gió sáng sớm còn hơn mơ mộng đêm khuya.
13. Em rất thích biển nhưng em không thể nhảy xuống biển.
14. Lần sau gặp lại, hãy xem nhau như người lạ.
15. Hoàng hôn hôm nay thật rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, nhưng sau này em phải bên cạnh người khác rồi.
16. Hôm đó trong biển người em tìm thấy anh, hôm nay em trả anh về lại nơi biển người ấy.
17. Quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ xem như cái diều. Lúc bắt đầu anh theo gió trôi bạt khắp nơi, còn em vẫn đứng đó.
18. Dù anh có là ngôi sao đẹp nhất, anh cũng không thuộc về hành tinh của em.
19. Lần này, hoa hướng dương từ bỏ mặt trời thật rồi!
20. Anh xem, mây trên trời phân tán hết rồi.
21. Anh rất đặc biệt trong mắt em, nhưng không còn tồn tại trong giấc mơ của em nữa.
22. Hãy đi bảo vệ công chúa nhỏ của anh đi, em vẫn muốn làm ác quỷ ở thế giới này.
23. Em không ngoan chút nào, vì vậy anh muốn trừng phạt em. Hình phạt chính là sau này em không thể gặp anh nữa.
24. Mùa hạ chia tay bao lần, lòng em bỗng trở nên lạnh lẽo.
25. Em duỗi tay lâu như vậy, không có anh cầm em thấy rất mệt, vì vậy em thu tay lại rồi.
26. Em không thể dành cả đời cho anh, anh cũng không thể dành một đời cạnh em.
27. Em nghĩ mình phải trở nên tốt hơn, đây là lúc em đợi thiên sứ được an bài xuất hiện trong cuộc đời em rồi.
28. Chúc anh đoạn đường tới hạnh phúc.
29. Nhìn cảnh hoàng hôn và những đám mây thật đẹp, nhưng em sẽ không chụp cho anh nữa.
Gặp người tốt chuyện vui, em sẽ không kể anh nghe nữa.
Ăn món ngon, em cũng sẽ không cho anh biết nữa.
Gặp chuyện buồn, em sẽ không nhớ đến anh nữa.
Nghĩ kỹ lại, không có anh em cũng không thiếu gì.
Lúc vui vẻ, em vẫn sẽ vui vẻ.
Lúc buồn, em vẫn sẽ buồn.
Nhưng, chúng ta đều đã thành người lạ từng quen.
Cre: Một chút đáng yêu của ngôn tình
#Rose
#of9420
275 notes
·
View notes
Text
Teenage dirtbag!!
[🎞️]; Bạn là một cô gái nerdy, vô danh trong trường, với niềm đam mê mãnh liệt dành cho Digimon và Marvel. Bạn luôn sống trong thế giới riêng, không quan tâm đến sự đánh giá của người khác. Trong khi đó, Gojo Satoru, một cậu trai nổi tiếng và được mọi người ngưỡng mộ, lại che giấu sở thích thật sự của mình là fan cứng của Digimon và Marvel, để bảo vệ hình ảnh của mình.
Khi cả hai tình cờ gặp nhau tại một sự kiện Digimon, họ nhanh chóng kết nối qua niềm đam mê chung. Từ đó, tình bạn và cảm xúc của họ phát triển, nhưng cả hai phải đối mặt với những khó khăn khi Gojo đấu tranh giữa việc giữ vững hình ảnh hay sống thật với bản thân. Gojo Satoru
---
Thể loại: Lãng mạn, Học đường, Hài hước, Slice of Life, Fanfic, Geek culture.
🎞️.
---
Buổi sáng hôm sau, bạn nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Ánh sáng từ màn hình chiếu rọi lên gương mặt bạn trong căn phòng tối, và những suy nghĩ về Gojo vẫn lởn vởn trong đầu. Bạn không thể ngừng nghĩ về buổi gặp gỡ hôm qua. Tất cả dường như quá lạ lùng. Từ cuộc trò chuyện tại quầy Digimon đến khoảnh khắc Gojo xin thông tin liên lạc của bạn, nó như một giấc mơ mà bạn không bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua.
Điều kỳ lạ nhất là Gojo đã thật sự nhắn tin cho bạn.
Gojo Satoru: Tớ đã nói là sẽ nhắn mà ˆᗜˆ. Hy vọng cậu không thấy phiền vì tớ chủ động. Digimon vui mà, phải không?
Bạn nhìn tin nhắn ấy ít nhất năm lần, mắt không rời khỏi những ký tự trên màn hình. Một phần trong bạn vẫn không thể tin rằng cậu ấy thực sự muốn liên lạc. Đây là Gojo Satoru cơ mà – chàng trai mà mọi người trong trường đều ngưỡng mộ, cậu trai nổi tiếng với vẻ ngoài "ngầu vãi đạn" và phong thái tự tin. Vậy mà bây giờ, cậu ấy lại nhắn tin cho bạn, một người mà bạn chắc chắn là Gojo chưa từng chú ý đến trước đây.
Bạn hít một hơi sâu, rồi chậm rãi gõ câu trả lời:
___: không phiền gì đâu. Tớ cũng rất thích sự kiện hôm qua 🫡
Vừa nhấn nút gửi, bạn lập tức cảm thấy lo lắng, băn khoăn liệu câu trả lời của mình có quá ngắn ngủi và vô vị không. Nhưng bạn không cần đợi lâu để biết phản ứng của Gojo, bởi chỉ vài giây sau, một tin nhắn khác hiện lên.
Gojo Satoru: Cậu có thích những Digimon nào khác ngoài Omnimon không? Tớ luôn thấy những Digimon từ mùa đầu tiên là hay nhất, nhưng có lẽ tớ hơi thiên vị vì tớ lớn lên với chúng . ̫ .
Vạn cảm thấy chút an tâm hơn khi Gojo nhắn lại nhanh chóng và vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện. Điều này khiến bạn nghĩ rằng cậu ấy thực sự hứng thú với cuộc trò chuyện này chứ không phải chỉ là xã giao qua loa. Bạn trả lời một cách cẩn trọng, dù sự hào hứng bắt đầu trỗi dậy khi bạn nói về Digimon, một chủ đề mà bạn luôn yêu thích.
___: Tớ cũng thích các Digimon từ mùa đầu tiên nhất ^~^ ! Có thể vì chúng có sự kết nối với tuổi thơ của tớ, nhưng tớ luôn cảm thấy các Digimon sau này có phần phức tạp hơn. Mà tớ cũng rất thích Agumon, Patamon, và Gatomon nữa.
Tin nhắn vừa được gửi đi, bạn cảm thấy hơi nhẹ nhõm hơn. Nhưng trước khi bạn kịp nghĩ thêm điều gì, điện thoại rung lên với một tin nhắn khác.
Gojo Satoru: Patamon dễ thương nhỉ 😙, đặc biệt là khi cậu ấy tiến hóa thành Angemon. Tớ vẫn nhớ cái cảm giác ngầu kinh khủng khi thấy cảnh đó lần đầu trên TV. Giống như kiểu, vãi, làm sao một chú Digimon bé nhỏ lại có thể mạnh mẽ như vậy?
Bạn mỉm cười, cảm thấy một sự đồng điệu lạ kỳ với Gojo. Cậu ấy nói chuyện rất thoải mái, và điều đó khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Thật không ngờ, người mà bạn luôn nghĩ là xa cách như Gojo lại có thể chia sẻ một cách tự nhiên về sở thích chung như vậy.
Những tuần sau đó, cuộc sống của bạn bắt đầu có chút thay đổi. Mỗi ngày, khi vừa về nhà sau giờ học, bạn lại nhận được tin nhắn từ Gojo. Bạn thường bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những câu hỏi ngẫu nhiên về Digimon, Marvel, hoặc chỉ đơn giản là hỏi về ngày của bạn. Điều này dần trở thành một thói quen mới, một phần trong cuộc sống của bạn mà bạn không bao giờ tưởng tượng ra trước đó.
Trong những cuộc trò chuyện ấy, bạn nhận ra Gojo không chỉ là cậu trai ngầu lòi mà bạn từng nghĩ. Cậu có sự hài hước tinh tế, đôi khi khá ngốc nghếch, nhưng điều đó khiến cậu dễ gần hơn. Cậu kể cho bạn nghe về việc làm thế nào cậu phải giả vờ không hứng thú với các buổi chiếu phim Marvel cùng bạn bè vì sợ bị coi là quá "kì lạ". Bạn bật cười khi nghe câu chuyện ấy, đồng cảm với cảm giác luôn phải che giấu một phần bản thân mình trước ánh mắt của người khác.
Một ngày nọ, khi họ đang nhắn tin về tập phim mới nhất của Loki, Gojo đột ngột đề nghị:
Gojo Satoru: Cậu có muốn đi xem phim không? Tớ biết sắp có một buổi chiếu đặc biệt của Digimon adventure 02: the begining. Nếu cậu thích, chúng ta có thể đi cùng nhau.
Bạn chớp mắt, ngạc nhiên trước lời đề nghị. bạn không biết mình nên phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên Gojo mời bạn đi chơi, và ý nghĩ ấy khiến tim bạn đập nhanh hơn. Nhưng cùng lúc, một loạt lo lắng ập đến. Liệu cậu ấy thực sự muốn đi xem phim với bạn, hay chỉ là muốn có thêm một người cùng chia sẻ sở thích?
Bạn đặt điện thoại xuống và suy nghĩ. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ có vẻ hơi quá với bạn. Dù Gojo đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của bạn qua những tin nhắn, nhưng việc gặp gỡ cậu ấy ngoài đời, đặc biệt là trong một tình huống như vậy, làm bạn cảm thấy không chắc chắn.
Cuối cùng, sau khi trấn tĩnh bản thân, bạn quyết định trả lời.
___: oke ! ;) Tớ sẽ đi với cậu, hẹn cậu ngày chiếu nhé
Tin nhắn vừa gửi đi, bạn cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích. Bạn không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng chắc chắn rằng cuộc sống của bạn đã bắt đầu thay đổi theo những cách mà bạn không thể dự đoán được.
Ngày xem phim đến nhanh hơn bạn nghĩ. Bạn mặc một chiếc áo hoodie Digimon yêu thích và đến rạp chiếu phim với một cảm giác hồi hộp. Khi bước vào sảnh rạp, bạn nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Gojo.
Cậu ta đến ngay sau đó, trong một bộ trang phục đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin thường thấy. Gojo vẫy tay khi thấy bạn, và cả hai bước lại gần nhau.
“Phía này!” Gojo cười, vẻ mặt rạng rỡ. “Cậu đến sớm thế.”
“Ừm, tớ nghĩ là không muốn trễ hẹn,” bạn đáp, có chút ngượng ngùng.
Họ mua vé và bước vào phòng chiếu. Khi bộ phim bắt đầu, bạn cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi cạnh Gojo, hai người cùng chia sẻ niềm vui trong từng khoảnh khắc của bộ phim. Đôi khi, Gojo quay sang bạn, cười toe toét khi có những cảnh đặc biệt ấn tượng, và bạn cũng không thể không cười đáp lại.
Nhưng điều khiến bạn bất ngờ hơn cả là sau khi bộ phim kết thúc, Gojo vẫn không vội về. Thay vào đó, cậu hỏi bạn:
“Muốn đi dạo một chút không? Tớ nghĩ chúng ta có thể nói chuyện thêm về Digimon.”
Bạn ngần ngại một chút nhưng rồi gật đầu. Cả hai rời khỏi rạp chiếu phim và bước xuống con phố vắng vẻ. Bầu trời buổi tối trong lành, và tiếng bước chân của cả hai hòa quyện vào không gian yên tĩnh. Cả hai nói về mọi thứ, từ bộ phim Digimon vừa xem cho đến những sở thích cá nhân.
Và lần đầu tiên, bạn cảm thấy rằng mình không còn là một đứa lập dị nữa. bạn đã tìm thấy một người bạn, một người đồng điệu trong thế giới mà bạn từng nghĩ chỉ thuộc về riêng mình.
---
🎞️.
---
Các bạn trẻ này còn ngại ngùng quó òo 😙😙 (funfact: đây vẫn là khoảng thời gian trong kì nghỉ hè nhaa)
#Spotify#jjk gojo#gojo x reader#gojo satoru x reader#gojo satoru#jujutsu gojo#jujustu kaisen#gojo saturo#satoru#satoru gojo#gojo satoru fluff
12 notes
·
View notes
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25.12.2023 : Khi cuộc sống của con người tốt đẹp hơn, họ sẽ quên đi rất nhiều chuyện
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
〔Bài dịch số 1130〕 ngày 19.01.2024 :
Bạn có cảm thấy mâu thuẫn giữa người với người đặc biệt không công bằng không, rõ ràng người làm sai không phải bạn nhưng cuối cùng, người không buông bỏ được lại chính là bạn.
Ngày hôm đó tôi nhìn thấy một đoạn văn, nói rằng trong lòng chúng ta đều đang chứa đựng rất nhiều những mảnh vỡ.
Tuổi thơ nghèo khổ, thanh xuân không được thấu hiểu, bạn bè từng phản bội và sự lạnh nhạt của cha mẹ, còn cả những người nói yêu bạn nhưng thực chất đâm bạn lại đau hơn ai hết. Chúng giống như từng mảnh vỡ nhỏ kẹt lại trong năm năm tháng tháng bạn trưởng thành, mỗi một lần nhớ tới, đều không nhẫn nhịn được phải suýt xoa một lần.
Có những khi ngồi rảnh rỗi nói về cuộc sống của nhau, liền phát hiện ra cô bạn ấy cực kì để ý chuyện tiền nong. Cô ấy nói tiền có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, bởi vì sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi một đồng tiền cô ấy kiếm ra đều khiến cô ấy có cảm giác tự tin có thể được giải thoát khỏi cảm giác bị đè nén.
Còn một cậu bạn chơi thân nhiều năm với tôi, cho tới hiện tại vẫn chưa từng đi hát karaoke hay đi chơi với chúng tôi lần nào, bởi vì cậu ấy nói, cậu ấy từng ở đó tỏ tình cũng từng ở đó chia tay, từng ở đó khóc lóc, cũng từng ở đó đòi sống đòi chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Dường như sau mỗi một chầu bia rượu, mọi người lại có thể kể lại những câu chuyện xưa cũ, về câu chuyện cậu ấy không bao giờ có thể tha thứ cho chuyện ngoại tình, về câu chuyện cô ấy bị ba mẹ sửa đổi nguyện vọng trong ngày cao khảo, cùng những lạnh lùng và bàng quan khi bản thân gặp chuyện của những người xung quanh.
Đối với thế giới mà nói, "tổn thương" có thể chỉ là một từ trung tính, nhưng đối với những người luôn sống tình cảm như chúng ta mà nói, nó giống như cơn ác mộng không thể giải thoát dẫu bao năm trôi tháng rời.
Trong điện thoại tôi có một bài hát mà tôi đã từng nghe ngàn vạn lần hồi còn hơn 20 tuổi tên 《Tha Thứ》. Cách đây không lâu tôi tình cờ nghe lại bài hát này, rồi tôi chợt nhận ra rằng hóa ra tôi đã vượt qua tất cả những trở ngại mà tôi đã nghĩ tôi không thể vượt qua được trong những năm tháng trước đó.
Vì là con một trong nhà, từ nhỏ tới lớn tôi từng hỏi rất nhiều lần, tại sao lại là tôi.
Vì sao chuyện hôn nhân của ba mẹ không tốt, tới cuối cùng tôi lại sợ bị tổn thương, cảm thấy bản thân mình là người không đáng. Vì sao tôi đã cực khổ lớn lên, tới cuối cùng người bị ruồng bỏ trong tình yêu vẫn là tôi.
Trong mỗi ngóc ngách của cuộc sống, tôi từng trách ba mẹ, từng oán cuộc sống, từng hận những người bỏ rơi tôi. Nói thực lòng, có những khi khóc tơi mức muốn chết, câu thường hay nói nhất là "Thế Giới này rồi sẽ khồng tốt đẹp được đâu."
Tôi kéo mình vào mớ hỗn độn đó và tiến về phía trước từng chút một, cho đến một ngày, tôi cuối cùng cũng kiếm đủ tiền để nhìn ra thế giới rộng lớn hơn và tâm lý tôi cuối cùng cũng cho phép tôi tự lập. Cuối cùng sau khi vòng đi vòng lại tôi cũng đã gặp được người đáng để dựa vào.
Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu, khó khăn vốn dĩ không phải là những thứ trước mắt bạn mà là bạn bất lực với tất cả bao gồm bản thân. Mà cái gọi là tha thứ, là bạn đã gặp được điều tốt hơn sau khi đã cật lực cố gắng.
Thầy Trần Minh từng nói trong bài phát biểu của mình rằng : " Điều thật sự hạn chế bạn không phải là môi trường khách quan hay gia đình bạn mà là bạn của ngày hôm qua, chính con người của ngày hôm qua đã lôi kéo bạn, khiến bạn quên đi hôm nay bạn phải đi đâu."
Thực ra mỗi một thương tổn đều tồn tại một sự thật, nó chính là quá khứ.
Chúng ta của quá khứ năng lực không đủ, tâm thế không vững, góc nhìn cuộc sống cực đoan, chúng ta đã quen coi những điều tồi tệ nhất thời là ngõ cụt của cuộc đời, có những chuyện rõ ràng là phải trải qua mới có thể hiểu được, nhưng lại cứ ép bản thân phải hiểu rõ nó trong một đêm.
Dẫu cho đời này gặp phải khổ nạn cũng được, phải chịu tổn thương cũng được, thời gian rồi sẽ cho ta câu trả lời.
Điều chúng ta có thể làm là thâm nhập vào cuộc sống, nỗ lực kiếm tiền, sống thật tốt, sau đó tiến về phía trước và không ngừng cố gắng.
Giống như cô bạn tiết kiệm tiền ấy, kế hoạch dài kì của cô ấy là mua một căn nhà cách bố mẹ rất xa, sau đó định nghĩa lại ngôi nhà chỉ thuộc về bản thân.
Còn cả cậu bạn không quên được cô người yêu cũ, tôi nghĩ có một ngày cậu ấy sẽ phát hiện, có đi hát karaoke hay không thực sự không quan trọng, quan trọng là sau này khi gặp được người mà cậu ấy thích, cậu ấy vẫn sẽ hát cho cô ấy nghe.
Nói cho cùng, để đạt được hai chữ "tha thứ" từ thế giới này, không có chuyện nào là dễ dàng hết. Nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, đợi khi chúng ta đã trở nên tốt đẹp rồi quay đầu nhìn lại những chuyện không tốt đẹp ấy, quá khứ thật ra chỉ là điều không đáng nhắc tới.
117 notes
·
View notes
Text
Art by Not A Starchild
BISEXUAL XUÂN HƯƠNG IN FOLKTALE
(Tiếng Việt ở dưới)
Northern Vietnam had a famous folktale named Lady Xuân Hương, telling the story of her love with a gentleman named Tống Như Mai. The plot roughly talked about Như Mai falling for Xuân Hương, so he crossdressed to approach her. When Như Mai revealed his identity, the two grew closer and wedded. Like many other crossdressing storylines, this tale of Lady Xuân Hương was imbued with queerness.
When Như Mai decided to disguise himself, his servant immediately bought him a set of women’s clothing and said: “Young master, you have skin as fair, visage as gentle, and voice as soft as a lady, so I believe that once you are dressed in this attire, you will soon be acquainted with her. Young master, please try and put it on.”
Afterward, Như Mai quickly befriended Xuân Hương. The story reached its climax when Như Mai revealed the truth, but he only after Xuân Hương confessed her love: “Oh, if you were a boy, I would love you so!” Could it be that deep in her heart, Xuân Hương had already fallen in love with the one she still believed to be a woman? In modern terminology, could Xuân Hương be bisexual or pansexual?
According to researchers, this story was most likely about the famous poetess Hồ Xuân Hương (1772 – 1822). In history, she fell in love with a man named Mai Sơn Phủ. This gentleman was not listed in any history book, and only existed in Hồ Xuân Hương’s love poems. The final arc of the folktale also bore resemblances to Mai Sơn Phủ’s real life, as both couples had to be apart. However, the crossdressing arc was not recorded anywhere in her poems. If the folktale was indeed true, then did Hồ Xuân Hương fall for Mai Sơn Phủ, while under the impression that he was a woman?
==================
XUÂN HƯƠNG SONG TÍNH TRONG TRUYỆN DÂN GIAN
Miền bắc có một tích truyện khá nổi tiếng tên Nàng Xuân Hương 娘春香, kể về tình yêu của nàng với chàng Như Mai họ Tống. Cốt truyện đại khái kể về Tống Như Mai 宋如枚 yêu thầm nàng Xuân Hương, bèn cải nữ trang để gần với nàng. Khi Như Mai lộ thân phận của mình, hai người trở thành một đôi và kết hôn. Như nhiều cốt truyện đảo trang khác, truyện Nàng Xuân Hương này thấm đẫm yếu tố bóng.
Khi Như Mai đã quyết định cải nữ trang, tiểu đồng của chàng liền sắm cho chủ một bộ áo xống phụ nữ và dặn rằng: “Tôi thấy công tử có nước da trắng tr��o, bộ mặt và giọng nói y như con gái, nên nghĩ rằng nếu công tử đóng bộ này vào thì không mấy chốc sẽ được làm quen với nàng. Công tử thử mặc vào cho tôi xem.”
Sau đó, Như Mai đã nhanh chóng kết được bạn với Xuân Hương. Mạch truyện đến đỉnh điểm khi Như Mai lộ ra sự thật, nhưng chàng chỉ làm thế khi Xuân Hương tỏ tình: “Ôi, nếu chị là con trai thì tôi phải lòng chị mất!” Phải chăng trong thâm tâm, nàng đã trót yêu một người mà bản thân vẫn nghĩ là nữ nhân? Trong thuật ngữ hiện đại thì nàng Xuân Hương có thể nào là song tính hoặc toàn tính? Theo các nhà nghiên cứu, câu chuyện này khả năng cao chính là nói về nữ thi sĩ lừng danh Hồ Xuân Hương 胡春香 (1772 – 1822). Trong lịch sử, bà đã yêu một nam nhân tên Mai Sơn Phủ 枚山甫. Chàng trai này không lưu danh trong sách sử, chỉ duy nhất tồn tại trong các bài thơ đậm tình của Hồ Xuân Hương. Mạch cuối truyện của Nàng Xuân Hương cũng có khá nhiều tương đồng với truyện tình với Mai Xuân Phủ, là cả hai cặp đều phải xa nhau. Tuy nhiên, mạch truyện về cải nữ trang không có tư liệu nào chứng minh được. Nếu có thật như trong truyện nhân gian, thì phải chăng Hồ Xuân Hương đã yêu Mai Sơn Phủ khi bà còn nghĩ chàng là giai nhân?
__________
Tham khảo:
truyencotich.vn/truyen-dan-gian/nang-xuan-huong.html?fbclid=IwAR0K88Xdba4fI9fM-ZhyJ0ntJAo7rxTVVU-V4wrSf41eL5WMD1M1tKuB04g
chimvie3.free.fr/48/PhamTrongChanh_HXHvaMaiSonPhu.htm?fbclid=IwAR0grE_u_N2pujpULKpuINMBmX-YvGyP5Z5TIk8U8bxUWf_T4ZDJ-vwaNpk
__________
*Song tính luyến ái (bisexuality): mối quan hệ hay chỉ sự hấp dẫn tình cảm hoặc tình dục của một người với hai giới tính, nam và nữ, hoặc là nhiều hơn một phái tính hay giới tính
*Toàn tính luyến ái (pansexuality): mối quan hệ hay chỉ sự hấp dẫn tình dục hoặc tình cảm với bất kể giới và giới tính nào
44 notes
·
View notes
Text
#1588
Người nghĩ bạn đòi hỏi - có lẽ họ không yêu. Bạn nghĩ mình thiệt thòi - có lẽ bạn chưa đủ tình yêu thương dành cho họ.
Giống như bao nhiêu người phụ nữ khác mình thích hoa mà cũng thích quà từ người đàn ông mà mình đang yêu. Một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn mình đã từng yêu xa. Thật tệ khi thứ tình yêu mà mình mang trao đã khiến đối phương nhầm lẫn rằng mình muốn một điều gì đó từ họ - nó không phải là tình yêu - những điều mà mình mong muốn ấy.
Khi một vấn đề xảy đến, cuộc trò chuyện giữa hai người đứng đối diện nhau lắm lúc cũng không giải quyết được vấn đề. Vậy thì cuộc trò chuyện giữa hai người cách nhau ba nghìn ki-lô-mét chỉ qua cuộc gọi, những dòng tin nhắn, thậm chí sự im lặng từ ngày này qua ngày khác - liệu có được bền lâu?
Đó là một ngày lễ, mình nghĩ mình sẽ ổn với tình yêu mà đối phương mang đến nhưng mình đã không. Tình yêu ấy không chỉ là câu “anh yêu em” hay “em yêu anh” chẳng hạn. Sẽ thật tuyệt vời khi người phụ nữ của bạn được tặng một nhành hoa vào ngày lễ tình nhân hay một chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật, nhận được những lời chúc tốt đẹp khi người đàn ông của bạn công khai bạn trên mạng xã hội - ý mình là không phải một acc Facebook clone chỉ có bạn cùng gia đình của bạn như cách mà đối phương của mình đã từng công khai mình vậy.
Là mình mong muốn nhiều sao?
Mỗi sáng thức dậy khi phải xoá bỏ từng thứ, từng thứ một về người đàn ông mà mình yêu thương, sự dày vò dằn vặt đã khiến mình trở nên mạnh mẽ gai góc nhiều biết bao nhiêu.
Tình yêu - chỉ yêu thôi chưa bao giờ là đủ, mình đã không còn ngây thơ như những phút ban đầu. Tình yêu trộn lẫn quá nhiều thứ - đôi lúc mình đã tự hỏi chính mình rằng “còn mình thì sao?”. Tình yêu thương của mình đã không đủ bao dung mà so sánh thiệt hơn thì đây có phải là tình yêu thật sự?
“Mùa hạ đã qua, khi mùa thu đến em về với anh nhé! Được không em?”
“Cảm ơn anh nhưng em không cần nữa.”
@bibianxx
91 notes
·
View notes