#lạc lối
Explore tagged Tumblr posts
banhtroinho · 1 month ago
Text
Mong cầu duy nhất của tớ là kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu và trả ơn cho những người đã giúp đỡ tớ, sau đó tớ sẽ trở thành một cá thể tách biệt, đi đến một thành phố xa lạ nào đó, không còn mối quan hệ với bất kì ai, không ai biết đến tớ, cứ thế làm một công việc chân tay nào đó sống qua ngày, không cần suy nghĩ, không cần tương tác xã hội. Rồi một ngày nào đó hoàn toàn biến mất...
Tumblr media
19 notes · View notes
uyenjune12th · 1 year ago
Text
#không tựa 71
Sẽ có mấy lúc em hoài nghi về đời mình, liệu niềm tin của em có đang đúng nơi, tim em có đang nhìn đúng hướng và đôi chân em có rẽ đúng đường không? Những người em nghĩ mình đủ hiểu, liệu em có thực sự hiểu…?
Tumblr media
5 notes · View notes
hieuchels · 2 years ago
Text
“Em sẽ không đi đâu cả. “Tsune” trong Tsunemi nghĩa là “ngôi sao cố định”. Một ngôi sao luôn ở đó khi anh nhìn lên, cho dù anh lạc lối hoặc đôi lúc nhầm đường. Thì em sẽ vẫn chỉ đường cho anh.”
— Tsunemi, First Love
Tumblr media
7 notes · View notes
alittlecutemeow · 1 year ago
Text
"Một khi điều ác đã làm chủ được linh hồn con người thì nó tiến triển rất nhanh chóng"
- Alexandre Dumas, Hoa Tulip đen - Mai Thế Sang dịch
Tumblr media
📍https://pin.it/F12eu3T
1 note · View note
eknomad · 1 year ago
Text
Stay Hungry, stay foolish.
Cuộc đời con người cũng chỉ dài bằng một hơi thở của vũ trụ. Mọi thứ rồi cũng qua đi.
Tôi cũng chỉ là khách trọ ven đường, chờ khi trời sáng lại bước lên đường xa. Tôi đơn độc, lẻ bóng trên chính con lộ của mình. Thời gian qua đi, tôi càng nhận thức được điều đó. Chính tôi lại càng trở nên khép mình, muốn là mình. Chẳng gồng gánh cảm xúc khi ở đâu đó, với ai đó mà mình không cảm thấy thích hợp.
Nếu ai đó hỏi tôi rằng tan vỡ 1 mối quan hệ có buồn không. Cũng có buồn. Nếu là tôi của ngày xưa có lẽ đ�� gào thét, khóc than th���t thê lương. Còn tôi của hiện tại thật lạnh lùng, cái lạnh lùng chấp nhận một sự chia ly vì không còn phù hợp. Thứ còn chung duy nhất trên đời có lẽ là bầu trời này, vũ trụ này. Từ đây đến cuối có là 2 đường thẳng song song, thì có sao...
Nếu tôi có thực sự khóc, có lẽ những giọt nước mắt ấy là dành cho chính mình. Tôi đã khóc than cho 1 bản thân thật lạc lối. Sau tất cả, thứ mà tôi kiếm tìm mãi chẳng thấy nơi đâu...
0 notes
banmaihong · 10 months ago
Text
Đón Chào Xuân An Lạc (Huỳnh Phương - Huệ Hương)
  Hãy cảm nhận hạnh phúc an lạc  trên từng bước chân ta bước! Và theo từng nhịp hơi thở của mình Chìa khoá an lạc tuỳ thuộc  người thông hiểu kiếp nhân sinh,  Sự an lạc như mặt hồ yên lặng, không gợn sóng!  Continue reading Đón Chào Xuân An Lạc (Huỳnh Phương – Huệ Hương)
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
van-nguyen-47 · 2 years ago
Text
Thương người như thương thân
Thông tri tình thương là bài học từ Thượng Đế nhắn nhủ nhân gian để được tâm an lạc
0 notes
diracsea · 2 years ago
Text
Ở lưng chừng cuộc đời thực sống, quanh ta phủ xuống một tấm màn u sầu tăm tối, nó được diễn tả bằng lời lẽ nhạo báng và buồn hiu, ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối.
- Guy Debord, được trích dẫn trong cuốn Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối của Patrick Modiano, bản tiếng Việt do Trần Bạch Lan dịch.
0 notes
vungoclam · 6 months ago
Text
“Hãy trở lại chính mình sau những ngày tháng lạc lối, rồi bạn sẽ có lại hạnh phúc của riêng mình. Cho dù bạn đơn độc, cũng phải là một kẻ đơn độc hạnh phúc..”
190 notes · View notes
baosam1399 · 27 days ago
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
Tumblr media
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tumblr media
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
47 notes · View notes
kdwg · 10 months ago
Text
•Warning: 葛天/GeTian/Cat Thien x Reader• Reverse 1999
Tumblr media
Getian suddenly notices his unusual appearance more than usual, more than anything since birth. He once moved his wings forward and stopped mechanically when trying to catch a flower branch slipping out of your hair.
Getian is not a person who is good at speaking, and is not someone who can easily express emotions. He used to hang himself on thousands of treetops to arrange the thoughts he wanted to express, but then remained silent in the middle of millions of wind screams because he couldn't write a letter.
Getian will never be able to understand the feeling of being on par with the person he loves. The reason why his feet are so big is that one step touching the ground equals a distance you have to chase. The moments when he spread his wings so quickly across the endless valley, his heart just wants to walk at night with you.
You brush away the strands of hair that fell behind his ear, hug his cheek gently, and give him an attentive look at each facial expression and loving lips. Getian also wants the same, the illusions of tying your hair with a small rubber band, sliding his fingers on your thin shoulders and lifting your chin with his thumb and index.
Will you soon see these as obstacles and then hate them? Getian cannot give you a deep hug when his arms and all the distance between the two of you when you get close is filled.
Until you pulled him into a kiss as fierce and hasty as a summer night. If Getian can not hug your neck to keep the fragrance from going out, you would have grabbed his shoulder.
I wish you would kiss me like the next dawn that will forever fade.
Pinning him in the grass like a lost sheep, kissing him like a repentance bible. Chasing after love and pleasure, you find yourself faster than a flock of flying fish. Your head resting on his strong shoulder, the panting sound remained in your ears, making you feel like he was caressing your heart.
Tumblr media
•Warning: 葛天/GeTian/Cát Thiên x Reader• Reverse 1999
Cát Thiên chợt để ý đến hình dạng khác người của mình nhiều hơn thường lệ, nhiều hơn tất thảy mọi thứ kể từ khi lọt lòng. Anh từng đưa cánh về phía trước và dừng lại một cách máy móc khi cố hứng nhành hoa tuột khỏi làn tóc bạn.
Cát Thiên không phải là người giỏi ăn nói, càng không phải là người dễ dàng biểu đạt cảm xúc. Từng chao mình trên hàng vạn ngọn cây để sắp xếp những suy nghĩ tâm tư anh muốn thổ lộ, nhưng rồi yên lặng giữa không trung ngàn tiếng gió thét vì bản thân không thể viết một lá thư.
Cát Thiên mãi mãi không thể hiểu được cảm giác được đi sánh ngang cùng người mình yêu. Sở dĩ đôi chân anh quá lớn, một bước chạm đất bằng một quãng bạn phải đuổi theo. Những lúc sải cánh vụt qua thung lũng miên man đỗi chóng vánh, lòng anh chỉ muốn dạo đêm cùng bạn.
Bạn gạt những lọn tóc loà xoà vào vành tai, ôm lấy gò má thật dịu dàng, trao anh cái nhìn chăm chú trên từng nét mặt đường môi đầy âu yếm. Cát Thiên cũng muốn vậy, những ảo vọng mê man được thắt tóc bạn bằng sợi chun nhỏ, trượt ngón tay trên bờ vai gầy và nâng cằm người bằng ngón cái và trỏ.
Liệu bạn có sớm thấy đây là trở ngại rồi sinh chán ghét? Cát Thiên không thể trao bạn một cái ôm thật sâu khi vòng tay mùi mẫn da thịt và mọi khoảng cách giữa cả hai khi sát lại gần đều được khoả lấp.
Cho đến khi bạn kéo anh vào một nụ hôn vồn vập và vội vã như đêm mùa hạ. Nếu Cát Thiên không bó gáy giữ cho cái thơm không tắt, thì bạn sẽ ghì lấy vai anh.
Ước gì em hôn anh như bình minh kế mãi lụi tàn.
Ghim anh trên cỏ như con chiên lạc lối, hôn anh như thể kinh thánh hối cải. Đuổi theo ái lạc truy hoan, bạn thấy mình nhanh hơn một đàn cắt, vun vút như bầy cá chuồn. Gục đầu trên bờ vai vững chắc, tiếng hổn hển vương đọng còn bên tai làm bạn cảm tưởng anh miết lên trái tim bạn.
146 notes · View notes
mat-ngu · 6 months ago
Text
Lang thang trong thế giới một mình, là cảm giác...
- cô đơn, nhưng thoải mái
- lạc lối, nhưng thú vị
- trống rỗng, nhưng êm ái
quan trọng là mình sẽ có thời gian tự khám phá bản thân mà không cần quan tâm đến cảm nhận của người khác.
50 notes · View notes
taifang · 8 months ago
Text
Trong đời mỗi người đều có rất nhiều chặng đường phải vượt qua, có một con đường không thể quay lại mang tên từ bỏ, có một con đường không thể cự tuyệt mang tên trưởng thành, có một con đường không thể lạc lối mang tên ý niệm, có một con đường không thể trì trệ mang tên phấn đấu và có một con đường không thể quên gọi là đường về nhà. Hãy tự tin cất bước trên mọi nẻo đường dưới chân bạn, chúc bạn mỗi ngày trôi qua trong sinh mệnh đều tràn ngập sắc màu.
@taifang dịch
Tumblr media
58 notes · View notes
huagiaduan · 6 months ago
Text
"Nếu một ngày nào đó tôi không còn lạc lối trong tình yêu.
Có thể phân biệt được thị phi đúng sai.
Cho đến lúc đó, trong lòng tôi sẽ không còn tôn sùng em nữa."
37 notes · View notes
nhu-an · 5 months ago
Text
“迷茫期,记得给自己定个小目标
瓶颈期,迷茫,焦虑
当你拥有这些情绪的时候,大概率是你给自己的目标定的太大了。你力所不能及,拼尽全力也看不到理想的边界,所以无所适从。
如果一口吃不完一个大蛋糕,不妨把它切成一个个零碎的小块。大目标还在那里,你并没有放弃,只是给自己定了一个小目标,然后依次去攻克它。不会原地徘徊,也不会失去方向。不要总告诉自己如果失败了会怎样颓废,成功了会怎样得意洋洋。到最后,虽然不一定啃下那块大蛋糕,但是你内心会充满成就感。”
Vào những giai đoạn bối rối, hãy nhớ đặt cho bản thân một mục tiêu nhỏ.
Trong lúc bế tắc, mông lung, lo lắng
Bất cứ khi nào cậu gặp phải những cảm xúc như thế này, thì rất có thể rằng cậu đã đặt cho mình một mục tiêu quá cao rồi. Mục tiêu ấy vượt ra khỏi khả năng của cậu, dù cậu có cố gắng hết sức cũng không thể nhìn thấy được ranh giới của lý tưởng, và rồi cậu không biết phải làm gì.
Nếu cậu không thể ăn hết một chiếc bánh ngọt lớn trong một lần, cậu có thể chia nó ra thành nhiều phần bánh nhỏ. Mục tiêu lớn vẫn còn ở đó, cậu không hề từ bỏ, chỉ là cậu đã đặt cho bản thân những mục tiêu nhỏ hơn, và rồi chinh phục từng cái một. Không đi lang lang hoài một chỗ, cũng không phải lầm đường lạc lối. Đừng luôn bảo với bản thân rằng lúc thất vọng sẽ chán chường thế nào và khi thành công sẽ tự hào ra sao. Đến cuối cùng, dù chưa hẳn đã ăn được chiếc bánh lớn nhưng trong lòng cậu đã đạt được thành tựu gì đó rồi.
- Như An dịch
28 notes · View notes
phan-viet-ha · 17 days ago
Text
Cuộc sống là một hành trình dài đầy thử thách, mỗi bước chân qua đều chứa đựng những bài học quý giá. Có đôi lúc, chỉ cần một lời nhắc nhở giản dị “Cố lên!” cũng đủ để tiếp thêm động lực cho chúng ta, giúp ta vượt qua những hố sâu của sự mệt mỏi, những nỗi cô đơn không ai thấy được. Nhưng đôi khi, cố gắng cũng không chỉ là vươn lên, mà còn là biết dừng lại, thả lỏng, để tâm hồn có một chốn nghỉ ngơi giữa những áp lực chồng chất.
Có lẽ, không ai muốn cuộc đời mình trắc trở, nhưng nếu ta chỉ mong an yên mà không dám đối mặt với sóng gió, cuộc sống sẽ trở nên đơn điệu và nhạt nhòa. Những khó khăn đến có thể làm ta mệt mỏi, nhưng chính chúng là yếu tố làm nên màu sắc của cuộc đời. Mỗi thử thách là một vai diễn, một thước phim, để ta không ngừng chuyển mình, khám phá những giới hạn chưa từng biết đến. Dù có phải đóng những vai không như mong đợi, đó vẫn là một phần của ta, một bài học để rèn luyện trái tim thêm rộng lượng, để học cách mỉm cười trước cả những điều không hoàn hảo.
Trong hành trình đó, có thể đôi lúc ta lạc lối, chưa biết rõ mình nên đi về đâu. Nhưng hãy nhớ, mỗi vai trò ta đảm nhiệm, mỗi chặng đường ta đi qua, đều là một bước gần hơn đến sự bình an trong tâm hồn. Hãy luôn tin vào giá trị bên trong mình, vì chỉ khi biết trân trọng và tin tưởng bản thân, ta mới thực sự tìm thấy con đường của riêng mình.
Vậy nên, hãy kiên nhẫn và tiếp tục bước đi. “Cố lên!” không chỉ là lời động viên, mà còn là lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng mọi khó khăn rồi sẽ qua, và mọi nỗ lực sẽ được đáp đền. Rồi sẽ đến ngày, khi nhìn lại hành trình, ta sẽ thấy rằng mỗi đau khổ, mỗi niềm vui đều góp phần làm nên một con người mạnh mẽ và sâu sắc hơn.
16 notes · View notes