#chuyện của thanh
Explore tagged Tumblr posts
Text
Thôi chào nhé những tháng ngày đã cũ Ta an yên nép một góc kiệt cùng Mùa đã rũ, lối cũng ngừng lai vãng. Ngõ xạc xào, còn nhớ bước từng chung?
Thôi chào nhé những mưa cuồng gió vội. Khép vườn ta nghe lá cỏ thậm thì. Vàng lên một đỗi xuân nào mấy độ. Vương vấn nào những kẻ ở kẻ đi.
Thôi chào nhé ngày mai không đến nữa Bởi mông lung những sự ấy vô thường. Nào ai biết có nhỡ gì một lúc. Chẳng còn gì ngoài những nhớ những thương.
Ta chỉ sợ một ngày nào thăm thẳm, Bỗng dưng không gặp lại một đôi người. Trong vô định ta chìm vào quên lãng. Ký ức nào những năm tháng đôi mươi.
Ta chỉ sợ một ngày ta quên mất, .. Ta chỉ sợ một ngày quên ta mất. [Trần Phan Thanh] … #TrầnPhanThanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
#trầnphanthanh#buồn#kỉ niệm#chuyện của Thanh#vui#quên#nhớ#ngày cũ#mưa#gió#thời gian#kí ức#hoài niệm#tuổi trẻ#tương lai#ngày mai
21 notes
·
View notes
Text
"Tôi đã đến độ tuổi mà mọi thứ đều cần dùng đến tiền. Thanh xuân của tôi đã kết thúc, thời gian chỉ ngày càng trôi nhanh hơn. Không còn kiêu hãnh như trước nữa, cũng lạc mất chính mình thuở ban đầu. Bản thân không vì hiểu chuyện mà cuộc sống được tốt hơn, ngược lại còn nhìn thấu được nhiều điều."
178 notes
·
View notes
Text
Khoảnh khắc bạn nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đó là khi bạn đã bắt đầu bình tĩnh trước những điều mà ngày trước gặp phải bạn như phát điên.
Anh từng cảm thấy có lỗi với sự lựa chọn của mình nhưng dần dần, theo thời gian anh lại cảm thấy anh đã chọn đúng. Thời gian thật sự không chữa lành cho bất kỳ ai mà nó chỉ làm cho bạn không còn đau như lúc đầu nữa, cho dù vết thương đó đã liền sẹo.
Thời gian thật ra không thể giúp chúng ta giải quyết mọi vấn đề, mà chỉ là khiến những chuyện mà chúng ta từng nghĩ không thông ấy dần trở thành không còn quan trọng nữa…
Khi có đủ thời gian để suy ngẫm, đánh giá sự việc một cách khách quan không bị ảnh hưởng của cảm xúc, anh nhìn ra được vấn đề của mình. Anh luôn ý thức được mình sẽ có lúc cần đối mặt với hiện thực một cách nghiêm túc để kết thúc và có sự thống nhất cụ thể về sau này, mặc dù anh chưa biết khi nào. Cách đây khoảng một tuần, một cách tự nhiên, thời điểm đó cuối cùng đã tới. Đáng ngạc nhiên là, anh hoàn toàn bình tĩnh vào lúc đó, anh dễ dàng bỏ đi những điều/việc tưởng như vô cùng quan trọng trước kia, khi mà anh gần như phát điên trong cảm giác chỉ có một mình với phần còn lại của thế giới.
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đã buông bỏ những chấp niệm do hoàn cảnh giăng mắc, thật sự quên đi yêu hận khúc mắc. Đơn giản chỉ vì giờ đây với anh những điều đó không còn quan trọng nữa, không nên tự làm tổn thương bản thân vì những người không xứng đáng. Anh không tự nhận mình có thể nhìn thấu mọi việc nhưng ít nhất anh thấy thanh thản, vì ít ra anh không buông xuôi, anh đã cố gắng hết sức, chỉ có điều duyên hết thì nên buông, cố cũng không thể kéo dài thêm, có thêm thì cũng không còn như trước, vạn sự tùy duyên, bất cầu bất khổ.
Anh có đủ thăng bằng, dẫu cho anh không phải là người chiến thắng, nhưng anh sẵn sàng làm lại nếu gặp người phù hợp. Mà để gặp được người phù hợp, anh phải xứng đáng với bản thân mình đã. Luật hấp dẫn sẽ đưa người xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất.
P/S: Bức ảnh mặt trăng kia anh chụp trên đường đi làm, vào lúc đó chỉ có một mình anh lững thững đi giữa con đường trắng xóa đầy tuyết, ánh trăng bàng bạc trên đầu soi bước anh đi, anh không thấy lạnh, ngược lại anh cảm thấy thật nhẹ nhàng và ấm áp.
311 notes
·
View notes
Text
Chúng ta có thể sống qua loa lấy lệ, có thể tùy tiện ứng phó với công việc, có thể giao lưu bạn bè không chọn lọc, có thể ngày nào hay ngày ấy, nhưng sao có thể qua loa với chính mình, qua loa với những mong muốn bên trong, đó là lý do người ta không ngừng nỗ lực.
Trong cuốn sách Xé vài trang thanh xuân, đổi lấy một bản thân nỗ lực, có một đoạn trích thế này:
“Cuộc sống có đôi khi sẽ bất công với những người biết nỗ lực, nhưng cũng sẽ chẳng phụ lòng những người luôn luôn cố gắng. Không đi tắt đón đầu, ngày qua ngày âm thầm, cặm cụi gieo quả ăn ngọt. May mắn cũng chỉ là một cách gọi khác của sự nỗ lực mà thôi, cuộc sống nào phải là câu chuyện cổ tích, kỳ tích chỉ bén mưa mầm trong sự phấn đấu và ý thức kỷ luật, chứ chẳng ai có thể dễ ảnh dàng thành công một cách hời hợt được cả.”
Tôi mong bạn phải nhớ rằng:
Làm người, chẳng thể sống hời hợt suốt mấy mươi năm. Đừng giống như những ngọn đèn lay lắt. Thứ bạn của hiện tại cần là cuộc sống đầy đủ dư dả, chứ không phải mớ cảm xúc rối ruột rối gan. Cảm giác an toàn của bạn nên đến từ làn da ngày càng trở lên đẹp hơn, tính toán duy trì cân nặng mà bạn mong muốn. Số dư trong thẻ vừa đủ và điện thoại phải thật đầy pin. Nỗ lực không phải vì cảm động ai, cũng không phải muốn làm cho ai xem, mà để mỗi ngày đều có thể lựa chọn thứ mình muốn.
76 notes
·
View notes
Text
Mình đã quyết định học tiếng Nhật, tới nay là gần 1 tháng, mặc dù mình đã rất cố gắng, gần như trong suốt mấy năm trở lại đây, lần học tiếng nhật này là lần mình nghiêm túc nhất, còn nghiêm túc hơn gấp 3 4 lần mình mua đống sách tiếng Hàn kia (ừm.. sau 4 5 năm mình thực sự đã buông bỏ chấp niệm học tiếng Hàn, mình còn nhớ đợt điên điên học tiếng Hàn, mình viết đầy 2 trang giấy A4 từ vựng mà hôm sau não bộ lại rì sét như 1 tờ giấy trắng 😂), may là giờ đây mình lại có thể ngồi học tiếng nhật suyên suốt 6 7 tiếng đồng hồ, mình học theo logic của 5 năm trước khi bắt đầu học tiếng trung, nhưng nói thật tới hiện tại mình vẫn... chẳng nói được nhiều lắm hahaha 😅 chẳng biết tại sao nữa... nếu theo cách mình hay "ngụy biện" thì là não bắt đầu thoái hóa, học cũng không nhớ được nhiều như trước.
Thực ra cơ duyên để học tiếng nhật cũng chỉ vì 1 phút nông nổi sau khi ở nhà phè phỡn 3 tháng trời ngồi cày Conan, tự dưng muốn học tiếng Nhật nên quyết tâm mua sách luôn. À đấy, nhắc mua sách lại buồn cười, mình nhìn nhầm sách "sơ cấp 1" thành "sơ cấp 2" thế là phí tiền mua mất 3 quyển sơ cấp 2 rồi lại mất thêm 1 khoản y chang mua lại sơ cấp 1, mà không chắc có thể học nổi tới sơ cấp 2 hay không 😅 Hay thật....
Mình không còn nói chuyện với những người khi xưa ở H mình nghĩ sẽ mãi giữ liên lạc, nói thật lòng thì mình không còn tìm được chủ đề chung để nói chuyện nữa, nhưng nhiều lúc thật sự muốn nhắn tin cho họ hỏi xem dạo này họ thế nào, nhưng lại thấy ngoài hỏi "dạo này thế nào" ra, chẳng còn biết nói gì hơn nữa lại thấy sáo rỗng, mình từng thủ thỉ với Lá nhỏ rằng mình buồn vì nghe những tin tiêu cực từ H lắm, vì nó đã từng là ngôi nhà mình trân quý nhất, dù là đi tới NH nào cũng luôn cố gắng biến một phần của nó trở nên tốt đẹp nhất hết mức có thể, nhưng chẳng hiểu sao những thứ mà mình trân trọng lại thành như vậy, là nó vẫn luôn như vậy, hay do khi xưa tự mình đã gắn quá nhiều filter lên nó để rồi cũng tự mình ôm mộng tưởng rằng nó rất tốt đẹp đây. Mình từng nghĩ mình rất không thích nói ra những câu đại loại kiểu "cuộc sống là vậy", "thời gian là vậy" nhưng không thể không thừa nhận, vẫn có những khi mình phải thừa nhận những câu như vậy chẳng trật đi đâu được, hahaha mình đúng là con dở hơi suốt ngày thích lảm nhảm những câu chẳng đâu vào đâu mà.
Mình chăm chỉ học hành, những tháng đầu nghỉ việc là tập viết lại chữ Hán, những tháng sau là học tiếng Nhật, nếu có những chuyện phiền lòng không thể tâm sự cùng ai mình sẽ bật mí với riêng Lá nhỏ, mình không còn hay lên fb chia sẻ cuộc sống cá nhân, 1 ngày dành đủ 2-3 tiếng đều đặn tập thể thao, mình cũng đã cắt phăng đi mái tóc dài nuôi 4 năm nay vào hôm 3.10, mặc dù trước đó cũng từng thề thốt khỏi mồm với chị rằng "em sẽ chẳng bao giờ cắt tóc nữa đâu", thề với Tuấn Ngọc rằng "em chắc chắn sẽ nuôi tóc dài tới mông cho coi". Đấy, thế mới thấy những lời đã hứa, những câu đã nói cũng chưa chắc chắn sẽ giữ được tới cuối cùng, mình 善变 lắm mà.
Mình cũng đã từng nghĩ có lẽ mình sẽ gắn bó với H 10 năm, mười mấy năm, giống như thầy, giống như 店长 vậy đó, nhưng nghĩ lại thì từ lúc nghỉ việc tới nay, mình có tiếc nuối, có hoài niệm, có cáu gắt, nhưng tuyệt không hối hận, tại sao nhỉ? Chắc do đó không còn là "nhà" nữa rồi, chỉ là nơi làm việc mà thôi.
Mình xem lại 《Thanh Xuân 18x2》 3 lần, mình chẳng hiểu sao nữa nhưng lần nào xem mình cũng bồi hồi, bồi hồi vì cái gì thì không biết 😅 chỉ là có cảm giác như vậy đó, Jimmy và Amy, mình và những người từng đi qua cuộc đời mình, Jimmy đã có dũng khí nói tạm biệt với Amy sau 18 năm dài đằng đẵng để bắt đầu lại một cuộc sống khác, nhưng sau nhiều năm tới vậy, mình vẫn không có cơ hội để nhận được những câu trả lời, những lời từ biệt chính thức của những người "không từ mà biệt".
Có lẽ mình sẽ bắt đầu lại ở một nơi khác, mình báo với thầy rằng tháng 11 mình sẽ vào với thầy, nhưng thời gian mình vào với thầy không được lâu, mình đã hỏi thầy rằng dù có thể mình không giúp được thầy nhiều thời gian thì thầy sẽ không trách mình chứ, thực ra thầy chẳng nói gì cả, thầy chỉ bảo mình là cứ vào đây đi đã rồi sẽ nói chuyện sau mà thôi. Vậy nên mình cũng quyết định sẽ xa nhà, xa mọi người, xa luôn chính "bản thân mình" ở đây, mình luôn hy vọng cuộc sống hãy nhẹ nhàng với mình một chút nhưng lại ngộ rằng "Cuộc sống sẽ chẳng vì bạn là con gái mà yêu chiều bạn". Mình nhớ không lâu trước đó mình bảo với Tuấn Ngọc rằng có lẽ mình không thích hợp sống trong thời hiện đại đâu, tại sao ư, tại vì mình là con nhỏ suốt ngày thích đau đáu những kỉ niệm xưa cũ, thích nhai lại những tháng ngày chẳng ai còn muốn nhớ lại mà. Xã hội đang thay đổi, mình không thay đổi thì sao mà hòa nhập với cộng đồng đư��c chứ, mình hiểu vậy nhưng lại cứ chẳng chịu đổi thay, cứ thích lý sự cùn theo kiểu mình sẽ không bao giờ thay đổi, cuộc sống của mình đang sống đang diễn biến giống theo một cách nói gọi là : "tiệc cơ động" giống như trong một bộ phim mà mình từng xem, ý nghĩa của nó giống như tiệc cỗ dài ngày, ngày đầu tiên mọi người ăn hết rồi đi, ngày thứ 2 người đi rồi lại có người tới....
38 notes
·
View notes
Text
🔥 Chào bạn. Bạn ổn chứ ?
Chắc có lẽ là không. Nhưng dù không ổn, khi được hỏi bạn ổn chứ.
Có lẽ bạn sẽ vẫn gật đầu.
Gật đầu vì bạn lớn rồi, vì lớn rồi nên không ổn vẫn cứ phải tỏ ra mình ổn.
Gật đầu vì bạn từng than rằng mình không ổn, nhưng cơ bản người đời chẳng mấy ai thật sự quan tâm.
Vậy nên thay vì lắc đầu, nói rằng mình đang bất ổn. Bạn cười nhạt 1 cái. Và tự nhủ rằng, cũng ok thôi. Tôi ổn.
🔥 Cuộc sống này, vất vả quá phải không ?
Đã bao lâu bạn thèm 1 giấc ngủ thật ngon.
Đã bao lâu bạn không cần phải suy nghĩ.
Đã bao lâu bạn rồi bạn không còn có thể thả hồn vô tư lự.
Đã bao lâu rồi bạn không còn có thể dễ dàng với bản thân, cho mình những thú vui thật nhẹ nhàng ?
Chắc, đã lâu lắm rồi nhỉ.
Nhưng lớn rồi mà, bao thứ phải lo toan, bao điều phải lưu ý.
Bạn vào đời với chí lớn và mộng mơ, tin rằng chỉ cần ta cố, ta sẽ làm được. Rồi bạn ngã.
Bạn yêu đầy chân phương, quan tâm chẳng toan tính. Rồi bạn bị phụ.
Bạn cho đi hết mình, chơi thân nhiệt tình. Rồi bạn bị lợi dụng, bị quay lưng ?
Hay lắm khi bạn chẳng làm gì, cũng bị hiểu nhầm, hàm oan, thị phi điều tiếng ?
🔥 Nhìn lại cuộc đời, trên thấy cha mẹ khổ.
Dưới thấy con còn ngây thơ.
Bên cạnh là bạn đời.
Xa hơn là bạn bè.
Xa hơn nữa là những người bạn cần tri ân. Hoặc những người mà bạn quan tâm.
1 mớ trách nhiệm thập cẩm, tựa như cái bánh mì kẹp, khiến bạn khó có thể nuốt trôi. Khó có thể thư thả tư duy, thanh thản đầu óc mà tìm đường đi lối lại.
Tôi cũng chẳng dám nói, tôi có thể giúp gì được cho bạn.
Câu chuyện cuộc đời mỗi người, họ phải tự thân mà giải quyết.
Cuộc chiến của mỗi người, họ phải tự làm binh lính mà đấu với số đời.
Tôi chỉ muốn nói rằng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có thua cuộc, nó cũng chỉ là nhất thời.
Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có bò lết trên đôi chân gẫy vụn, bạn cùng sẽ bò dần đến đích.
🌈 Tin nhắn này được gửi đến cho bạn, người đang đọc đến cuối.
Hi vọng khi bạn đọc được, bạn có thể cười lên nếu bạn đang khóc.
Dịu đi nếu bạn đang giận dữ.
Cười lên nếu bạn đang buồn bã.
Nước mắt nhoà đi để mọi thứ trôi qua.
Tin nhắn này được gửi đi để hi vọng khi bạn đọc được. Bạn có thể hít 1 hơi thật sâu, và thở ra thật nhẹ. Xả mọi ưu tư vào cõi đời ô trọc, trả lại hết tiêu cực về với vũ trụ bao la.
Có thể tin nhắn này không làm được nhiều như thế. Có thể nó chỉ có thể dẫn dắt tâm trạng cảm xúc của bạn 1 chút mà thôi.
Nhưng dù thế nào, cũng mong bạn sẽ ổn
Dù thế nào, cũng tin rằng bạn sẽ ổn.
Còn lại hãy tiếp tục chiến đấu, tiếp tục kiên cường, tiếp tục bao dung cho chính bản thân, không nghĩ ngợi về những sai lầm của quá khứ, và mạnh dạn bước tiếp nhé bạn ơi.
Cõi đời này lắm lúc ô trọc, chẳng ai buồn quan tâm ai. Tôi cũng chỉ là 1 người lạ qua đường. Nhưng thực sự, nếu có thể, mong những điều cát lành nhất sẽ đến với bạn. Và đừng quên giữ lại cái ban sơ trong thiện tâm của chính mình bạn nhé.
Quên hết đi và coi như ngày hôm nay, bạn lại bước lại từ đầu. Có được không ?
Lại đây nào, cho mình ôm bạn 1 cái
Cười lên nào, cho vui vẻ hân hoan. !
Nguồn và ảnh: FB: Hoàng An
162 notes
·
View notes
Text
Giao tiếp là quan trọng, giao tiếp tốt tạo các mối quan hệ tốt, mối quan hệ tốt giúp cuộc sống và môi trường hoạt động của mình sẽ dễ thở hơn. Ai cũng có cái tôi, có tính sĩ diện và muốn được thừa nhận. Mình biết không phải để khai thác mà là để điều chỉnh hành vi câu nói của mình phù hợp với từng đối tượng. Người trẻ luôn cần được nhìn nhận, người già trọng việc trao đổi thăm hỏi, thanh niên trung niên cần lời động viên, được quan tâm giữ liên lạc.
Cái kỹ năng mềm này học được thì ra đời ít nhiều sẽ có thuận lợi, biết tiến biết lùi, tôn trọng người khác thì người khác cũng sẽ ghi nhận mình theo thời gian. Chìa khóa là chân thành và biết quan sát, và phải luy���n tập thành thói quen, chứ đóng kịch thì sai vì diễn viên là một nghề rất khó. Tất nhiên, cho dù chúng ta đẹp đẽ thế nào thì vẫn có người ghét và người chê, không sao cả, mình là mình, có nguyên tắc và giới hạn riêng nhưng học cách sống đẹp thì chưa bao giờ là thừa cả. Hãy học từ ngay ở xung quanh, anh em những người mình yêu mến, tại sao mình lại mến họ, muốn trò chuyện và ở cạnh? Quan sát đi, ghi nhận đi rồi tự mình đặt câu hỏi và rút ra những điểm sáng của riêng mình. Tâm thế mình là học trò, ở đâu cũng sẽ gặp thày tốt, nếu thật sự muốn. BeP
315 notes
·
View notes
Text
Trong một chiều cà phê cùng với bạn, cậu ấy đã hỏi tớ có suy nghĩ gì về tình yêu của mình. Tớ đã trả lời như thế này: "Nếu như thuận lợi, tớ và người ấy sẽ kết hôn lúc tớ 27 tuổi, chúng tớ sẽ đi thật nhiều nơi cùng nhau. Chúng tớ sẽ sang Hàn ngắm tuyết đầu mùa, sẽ cùng đi dạo chợ đêm ở Bangkok, sẽ cùng leo núi Phú Sĩ, sẽ chụp ảnh thật xinh đẹp ở tháp Eiffel, đi thuyền trên sông Venice của Ý, hay cùng ngắm cực quang ở Iceland"
Thế rồi bạn tớ hỏi, vậy nếu như không thuận lợi thì sao, tớ đã ngay lập tức trả lời: "Vậy thì sẽ thực hiện cùng nhau muộn một chút"
Kể cả khi có rất nhiều chuyện xảy đến, tớ vẫn luôn tin vào tình yêu, rằng một ngày xuân mưa bay, một đêm hè gió mát, hay một tối mùa thu trăng sáng, hoặc cũng có thể là một sớm mùa đông giá lạnh, tớ và người ấy sẽ không hẹn mà gặp. Chúng tớ sẽ nhận ra bản thân thuộc về nhau, rồi bắt đầu một chuyện tình thật đẹp. Không thể cùng nhau trải qua thanh xuân, vậy chúng tớ sẽ nắm tay nhau hạnh phúc đến già.
Lạc Yến
41 notes
·
View notes
Text
Cổ nhân nói: “Trạng thái tu dưỡng cao của đời người là nhìn thấu mà không tranh cãi.”
1. Nhìn thấu mà không nói ra là tôn trọng
Vương Dương Minh từng nói: “Mỗi người nên có ít lời khuyên răn, phê bình và nhiều lời khuyến khích, khen thưởng”.
Đúng là khi hòa đồng với bạn bè, cách giao tiếp đúng đắn là bớt trách móc và bao dung hơn.
Trương Đại Thiên, một bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, đã từng vẽ một bức tranh có tên “Lục Liễu Minh Thiên Đồ”, trong đó một con ve sầu lớn cúi đầu và kêu lên trên cành liễu, rất sống động như thật.
Chuyện xảy ra khi Trương Đại Thiên đến thăm Từ Nãi Lâm với những bức tranh của anh ấy, Tề Bạch Thạch cũng ở đó. Sau khi xem bức tranh này, Tề Bạch Thạch đánh giá cao tác phẩm: sự kết hợp giữa chuyển động và tĩnh lặng khá biểu cảm.
Trương Đại Thiên gật đầu và bày tỏ ý định của mình đối với bức tranh.
Sau đó, Tề Bạch Thạch nói rằng anh ấy cũng đã vẽ ve sầu, khi kêu nó sẽ ngẩng đầu lên.
Tình cờ lúc đó, có một ông n��ng dân già nói với Tề Bạch Thạch rằng tư thế của ve sầu khi kêu là “cúi xuống”.
Để tránh xung đột, Tề Bạch Thạch nói rằng: “Kỳ thật ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy, có thể ta đã nhìn lầm”.
Trương Đại Thiên đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu sau khi vụ việc xảy ra. Mãi cho đến khi nhìn thấy một con ve sầu trên cành liễu ở vùng quê khi đang phác họa, ông mới phát hiện ra rằng đầu của con ve sầu thực sự hướng lên trên khi nó kêu.
Tề Bạch Thạch đã biết từ lâu, nhưng ông cũng không nói gì, chỉ để tránh cho người khác thấy xấu hổ.
Bình tĩnh là sự tôn trọng nhìn thấu mọi việc mà không nói ra, và đó cũng là lòng tốt thể hiện tấm lòng của một người.
Cổ nhân có câu: “Nhân hữu đoản, thiết mạc yết; nhân hữu tư, thiết mạc thuyết”. Dịch nghĩa: Người có lỗi, chớ vạch trần; việc riêng người, chớ nói truyền.
Khi tương tác với mọi người, chừa một con đường cho người khác là nền tảng của một mối quan hệ lâu dài.
Có một câu chuyện như vậy được ghi lại trong “Những câu nói của Khổng Tử”: Khổng Tử và một nhóm đệ tử ra ngoài không may gặp phải mưa lớn và không mang theo ô.
Đi ngang qua nhà Tử Hạ, một đệ tử đề nghị mượn ô của Tử Hạ.
Khổng Tử không đồng ý nói với các đệ tử: “Tử Hạ là người keo kiệt, không cho ta mượn thì mọi người cho là không kính trọng thầy; nếu cho ta mượn thì trong lòng sẽ khó chịu”.
Theo quan điểm của Khổng Tử, điều khôn ngoan là biết khuyết điểm của người khác và không làm khó họ, tránh khiến họ rơi vào tình thế khó xử.
Nhìn thấu một điều gì đó thì dễ, nhưng điều khó nhất là không nói ra. Người có thể nhìn thấu mà không nói là người thông minh.
2. Biết người mà không phán xét là tu dưỡng
Có một câu nói cổ: “Bạn không cần phải nói với mọi người mọi điều bạn biết, nếu không bạn sẽ không có bạn bè”.
Chúng ta không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng chúng ta có thể kiểm soát lời nói và hành động của chính mình.
Có một câu chuyện như vậy: Có một người đàn ông tên là Sĩ Thành Khỉ, rất tự cao về bản thân, anh ta nghe danh về Lão Tử đã lâu, nên muốn đến để học hỏi. Nhưng khi đến nơi, thấy nơi ở của Lão Tử dơ bẩn và lộn xộn, cảm thấy rất bực bội, liền nói với Lão Tử:
“Tôi nghe nói ông có trí tuệ, là một nhà đạo đức; cho nên ngưỡng mộ thanh danh mà nghìn dặm từ xa đến, nhưng đến đây lại thất vọng vô cùng. Rõ ràng nhà ông chẳng khác nào hang chuột, chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng heo. Tôi không biết ông có gì đáng để tôi thỉnh giáo?”
Trên đường về, anh cảm thấy áy náy. Anh cứ suy nghĩ mãi, ngày hôm sau chịu không nổi, anh trở lại gặp Lão Tử nói: “Thật kì lạ! Hôm qua, tôi đến thỉnh giáo ông, nhưng không giữ lễ phép với ông, lại nói những lời mạ nhục ông. Vì sao ông không phản ứng, cũng không tức giận?”
Lão Tử trả lời: “Nếu như tôi là một người có đạo đức thật sự, thì cho dù anh mắng tôi là con trâu, con ngựa; hoặc là con chuột thì có liên quan gì với tôi? Việc này chẳng có gì quan trọng cả!”
Người xưa có câu: “Không thể nói chuyện biển cả với ếch ngồi đáy giếng, không thể bàn về băng tuyết với côn trùng mùa hè”.
Khi đối xử với người khác, bạn không nên đối xử với người khác theo tiêu chuẩn đánh giá của bản thân và nên giữ im lặng, chỉ khi đó bạn mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác.
Nếu bạn chỉ trích người khác về những khuyết điểm của họ, bạn sẽ không thể sửa chữa chính mình.
Đừng chỉ trích người khác mà không làm việc của mình, bởi nói nhiều có thể làm tổn thương lòng người. Biết người mà không phán xét họ là trình độ tu dưỡng cao nhất của một người.
3. Biết sự thật mà không tranh cãi là trí tuệ
Tôi đã từng chứng kiến một câu chuyện như vậy: Ngày xửa ngày xưa, có một kỳ thủ nổi tiếng đến nỗi có khách đến nhà ông để bàn luận về kỹ năng chơi cờ dưới danh nghĩa xin lời khuyên, kỳ thủ gật đầu đồng ý.
Người khách chỉ vào hộp cờ và nói: “Ông có biết trong đó có bao nhiêu quân cờ không?”
Người chơi cờ mỉm cười nói: “Có 181 quân đen, 180 quân trắng và tổng cộng 361 quân cờ”.
Người khách sau đó cười lớn, lấy ra một quân cờ giấu trong lòng bàn tay và dọa rằng người chơi cờ đã trả lời sai và thua kém mình.
Khi các học trò của người chơi cờ thấy thầy mình bị xúc phạm, họ bắt đầu tranh cãi với vị khách.
Sau một lúc, người chơi cờ lịch sự thừa nhận sự thiếu sót của mình và vị khách vui vẻ rời đi.
Các học trò phàn nàn rằng người này rõ ràng là cố ý, người chơi cờ dùng điều này để dạy đệ tử: “Đã biết hắn là người vô lý, sao còn tranh cãi với hắn? Nếu tranh cãi sẽ không giải quyết được gì”.
Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử nói: “Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện”. Người lương thiện không tranh không cãi, người tranh cãi không phải người lương thiện.
Mọi người đều biết sự thật nhưng rất ít người có thể làm được không vạch trần.
Chúng ta luôn phàn nàn rằng người khác vô lý, nhưng khi bạn tranh cãi với người khác, bạn sẽ trở thành loại người hay phàn nàn.
Tranh luận với người mạnh hơn bạn là vô ích; tranh luận với người yếu hơn bạn là vô nghĩa.
Kiềm chế ý muốn tranh luận với người khác về đúng sai là khả năng lớn nhất của con người. Bởi nhận thức là khác nhau, nếu tranh luận sẽ là lãng phí.
Nếu bạn thắng trong cuộc tranh luận, đối phương sẽ mất mặt; Nó không mang lại lợi ích gì cho người khác hoặc cho chính mình. Có thể nói hùng hồn là một loại năng lực, nhưng biết mà không tranh cãi là một loại trí tuệ.
Có câu nói rằng: “Chúng ta chỉ mất hai năm để học nói, nhưng phải mất sáu mươi năm để học cách im lặng”.
Cách nói của người khôn ngoan là: đừng nói nhiều, bớt phán xét người khác và đừng tranh cãi. Chỉ bằng cách nhìn thấu sự việc mà không nói ra, chúng ta mới có thể hòa hợp với nhau m���t cách thoải mái; Chỉ bằng cách biết mà không phán xét, bạn mới có thể giành được sự tôn trọng; Chỉ khi không tranh cãi, bạn mới có cuộc sống hạnh phúc. Đó là sự tôn trọng và cũng là cảnh giới tu dưỡng cao của đời người.
Thùy Dung biên tập
Nguồn: aboluowang (Vương Hòa)
20 notes
·
View notes
Photo
Nơi này lại mưa, nơi em đã tạnh chưa? Anh mang nỗi nhớ trải vào mưa mà kể. Kỉ niệm xa xưa, ừ thì đâu có tệ... :). Có nỗi niềm nào cho ai đó xa xôi. Nơi này lại mưa, nơi chỉ có anh thôi. Em đang đâu đó chẳng còn nơi đây nữa, Lạnh ấm riêng anh giữ lòng mình đỏ lửa, Ai đó hững hờ, ai nào biết đâu ai. [Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
#trầnphanthanh#chuyện của Thanh#Thanh ơi#vui#buồn#nắng#mưa#kỉ niệm#kí ức#ngày cũ#người cũ#chia tay#chia ly#nỗi niềm#nỗi nhớ#nhớ#tình yêu#yêu#thương#hững hờ#vui buồn#khóc#nắng mưa#tuổi trẻ#thanh xuân
100 notes
·
View notes
Text
Dùng những câu từ dịu dàng nhất để nói “Em không còn thích anh nữa”.
_______________
1. Núi xưa đẹp nhất mùa thu, đoạn tương tư này nên dừng tại hôm nay.
- "Cố sơn"
2. Tuy tiệm hoa đã đóng cửa, nhưng hoa vẫn phải nở.
- Trích “Tuyển tập thơ” của Thái Nhân Vĩ.
3. Em không thể quay về như lời hứa ngày xưa được nữa, liệu rằng đây có phải là ý nghĩa của việc chia li ?
- Bắc Đảo “Daydream”.
4. Nếu sau này không thể gặp lại em nữa, vậy anh chúc em buổi sáng tốt lành, buổi chiều vui vẻ, buổi tối ngủ ngon.
- “Buổi diễn của Truman”.
5. Khi trái tim không vướng bận, không đau khổ vì tình yêu, không sợ hãi tương lai, không đau buồn vì quá khứ. Như vậy, sẽ bình yên biết bao nhiêu.
- “Sống vốn đơn thuần” - Phong Tử Khải.
6. Trong tim em từng có hình bóng của anh, thích một người không phải là việc gì phạm pháp, nhưng em chỉ có thể thích anh được vậy thôi.
- “The grand master”
7. Lòng chàng đã hai ý, tình thiếp dứt từ đây. - “Ngâm khúc bạc đầu” - Trác Văn Ngôn.
8. “Sau nay cẩm thư đừng gửi
Hoạ lâu mưa gió thình lình”
- Trích “Thanh bình nhạc” - Án Kỷ Đạo, (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
9. Mưa rơi không giọt ngược
Nước đổ vớt tro đầy
Tình chàng cùng ý thiếp
Đôi ngả chảy đông tây
- Trích “Người đán bà mệnh bạc” - Lý Bạch
10. Đợi mưa, đợi gió, cũng không đợi được anh.
11. Trái tim tôi đã nguội lạnh cùng bầu trời mùa thu.
12. Thà yêu gió sáng sớm còn hơn mơ mộng đêm khuya.
13. Em rất thích biển nhưng em không thể nhảy xuống biển.
14. Lần sau gặp lại, hãy xem nhau như người lạ.
15. Hoàng hôn hôm nay thật rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, nhưng sau này em phải bên cạnh người khác rồi.
16. Hôm đó trong biển người em tìm thấy anh, hôm nay em trả anh về lại nơi biển người ấy.
17. Quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ xem như cái diều. Lúc bắt đầu anh theo gió trôi bạt khắp nơi, còn em vẫn đứng đó.
18. Dù anh có là ngôi sao đẹp nhất, anh cũng không thuộc về hành tinh của em.
19. Lần này, hoa hướng dương từ bỏ mặt trời thật rồi!
20. Anh xem, mây trên trời phân tán hết rồi.
21. Anh rất đặc biệt trong mắt em, nhưng không còn tồn tại trong giấc mơ của em nữa.
22. Hãy đi bảo vệ công chúa nhỏ của anh đi, em vẫn muốn làm ác quỷ ở thế giới này.
23. Em không ngoan chút nào, vì vậy anh muốn trừng phạt em. Hình phạt chính là sau này em không thể gặp anh nữa.
24. Mùa hạ chia tay bao lần, lòng em bỗng trở nên lạnh lẽo.
25. Em duỗi tay lâu như vậy, không có anh cầm em thấy rất mệt, vì vậy em thu tay lại rồi.
26. Em không thể dành cả đời cho anh, anh cũng không thể dành một đời cạnh em.
27. Em nghĩ mình phải trở nên tốt hơn, đây là lúc em đợi thiên sứ được an bài xuất hiện trong cuộc đời em rồi.
28. Chúc anh đoạn đường tới hạnh phúc.
29. Nhìn cảnh hoàng hôn và những đám mây thật đẹp, nhưng em sẽ không chụp cho anh nữa.
Gặp người tốt chuyện vui, em sẽ không kể anh nghe nữa.
Ăn món ngon, em cũng sẽ không cho anh biết nữa.
Gặp chuyện buồn, em sẽ không nhớ đến anh nữa.
Nghĩ kỹ lại, không có anh em cũng không thiếu gì.
Lúc vui vẻ, em vẫn sẽ vui vẻ.
Lúc buồn, em vẫn sẽ buồn.
Nhưng, chúng ta đều đã thành người lạ từng quen.
Cre: Một chút đáng yêu của ngôn tình
#Rose
#of9420
275 notes
·
View notes
Text
Chúng ta,
chúng ta có nên cho nhau một cuộc hẹn, hẹn kiếp mai này lại được cùng nghe gió ngày xuân, đón nắng ngày hè, ngã lưng trên tấm lá mùa thu, ngồi bên bếp sưởi lòng mình đi hết mùa giá rét, dưới cùng một bầu trời, cùng một dòng rung động.
.
.
.
Tháng năm đi qua rồi, tháng năm lặng lẽ của những đứa trẻ trầm mặc, ngồi bên ô cửa nghe tiếng kim đồng hồ chậm rãi gõ từng nhịp trên dòng thời gian, bởi có lẽ thời gian cũng sợ lạc mất chúng ta trên những ngã rẽ ngược chiều gió, nên cứ dìu từng chiếc bóng chầm chậm đi qua mỗi chặng đường. Thời gian không bỏ rơi tôi hay em, hay bất cứ ai, bởi đến cuối cùng cũng cho chúng ta gặp lại những tấm lưng đã chưa kịp nói lời tạm biệt, những câu chuyện và con chữ chất đầy trong từng nhịp thở, dung dưỡng nên một hình hài lành lặn đủ đầy hoa nở, tổn thương và hỷ - nộ - ái - ố.
Tôi đã ngắm lại những tấm ảnh của chúng ta ngày đó, của mười lăm, mười sáu năm về trước, tuổi mười bảy mười tám, tuổi của những đứa trẻ lẽ ra còn biết vui cười và hy vọng, nhưng ta thì lại không như vậy, đã có nếp nhăn trên vầng trán, hốc mắt sâu nhuốm thêm màu trầm lặng. Cười trong giấc mơ của chính mình, buồn trong một góc phòng, trong từng thanh âm nốt nhạc mà ta từng xẻ chia cho nhau.
Nhưng, đã có một chuyến đi dài, thật dài…
chuyến đi thật dài
Và những tấm ảnh đã dần tàn phai…
Tôi đôi lúc như con sâu giấu mình dưới tán lá giữa lòng người khô hạn, như con giun nằm ẩn mình dưới lớp hằn của đường cày, chỉ khi nào nhớ ánh mặt trời - hay - chỉ ngoi lên khi nào cuộc đời bời xới mình trở lại.
Như bỗng một ngày ký ức vỗ vai, tôi lại phải loay hoay nhặt nhạnh, chắp vá từng mảnh vỡ, lau từng lớp bụi mờ, gom tiếng lòng vỡ toang trên dòng tin nhắn cũ, xếp lại từng nốt thăng trầm cho vừa vặn đủ đầy những bóng hình ngang qua đời mình.
Nhưng, những tấm ảnh đã dần phai…
Ký ức là thứ không phải ai cũng muốn xoá bỏ, cũng không phải ai cũng có thể lưu giữ như một phần linh hồn, đến một ngày thời gian sẽ lấy lại tất cả những thứ ta từng khắc trên đó, chỉ để lại chiếc hộp nhiều ngăn trống rỗng. Gió lộng đầy khoảng trống mênh mông.
Rồi một ngày chỉ còn lại hư không, ta nắm tất cả để rồi buông tất cả, vậy… trong thời khắc cuối cùng, có nên cho nhau một cuộc h���n “Kiếp nào…” hay không.
[02.25.23 - Chiều tà]
| IEphong |
260 notes
·
View notes
Text
Em biết đấy, đôi khi tò mò là khởi nguồn của cơn đau. Có một số chuyện em không nên biết, cũng đừng nên cố để biết. Chẳng ích gì cho em, vết thương mà chính mình tự tạo ra, đó là cho phép bản thân tiếp xúc và còn quan tâm tới những điều xấu xí và tệ hại cho mình. Không dễ chịu đâu, em nhỉ?
Rõ rằng em biết cần phải làm gì để chính mình hân hoan và thanh thản trở lại, nhưng em chưa gom đủ can đảm để vứt bỏ vài điều hư-cũ, hay bắt đầu chỉnh trang lại đời sống của mình. Đắm chìm trong quá khứ - trái tim làm chúng mình mềm yếu và hèn mọn hơn, em ha?
Và tại sao em cứ hết lần này đến lần khác cho qua vết thương chất chồng người mang lại? Dăm vài năm nữa, chút niềm vui nho nhỏ ban đầu so với ngàn niềm đau kia còn xứng đáng hay không? Em cũng biết rõ mà!
@giseleeeeeeee
35 notes
·
View notes
Text
"Em lành lặn rồi, mình yêu nhau nhé!"
Đó là câu tỏ tình của chị với anh. Không phải là lời ong bướm. Chẳng có hứa hẹn. Chị đơn giản nói mình lành lặn rồi, và sẵn sàng đón người khác vào đời.
"Chị nghĩ sai lầm lớn nhất là tìm ai đó với hy vọng họ sẽ xoa dịu những tổn thương cho mình," - Chị nói. "Không thể em ơi! Chỉ ta phải làm được điều đó. Người yêu chỉ là kẻ hỗ trợ mà thôi."
Chị nói thế, với sự tự tin, và độc lập không ngờ.
-----
Trước nay, chị không như vậy. Như bao người khác, chị tìm đến với mối quan hệ, đặt ra một bài toán khó cho đối phương.
"Em đã trải qua một cuộc tình lâu năm đổ vỡ. Anh có thể làm em tin tưởng?"
"Gia đình em tan vỡ, và em c���n ai đó chăm sóc mình. Anh có thể?"
"Anh có thể lo lắng cho em không?"
Như thể, chị đưa con người rách bươm của mình cho một người, và buộc họ phải trao lại thứ tốt đẹp nhất.
"Em có thể yêu cầu sự giúp đỡ, nhưng em không thể dựa hoàn toàn vào một người. Họ chỉ nên là người đồng hành." - Chị nói thế.
-------
Tôi hiểu, chị cũng hiểu, rằng càng trưởng thành, ai cũng có nỗi đau khác nhau. Không kẻ nào thanh khiết hay chưa từng chảy nước mắt. Khác biệt, là có người vượt lên, có người lại phó thác cho kẻ khác.
Phải, chúng ta có thể yêu cầu giúp đỡ. Nhưng chúng ta vẫn phải hiểu, xoa dịu bản thân là việc của chính mình. Và ngay cả khi vụn vỡ, ta cũng nên tìm đến ai đó bằng phiên bản tốt nhất có thể .
- Câu chuyện phía sau "Biến thể của cô đơn" -
Link đặt sách "Biến thể của cô đơn": https://shorten.asia/M1dv7a5T
28 notes
·
View notes
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25.12.2023 : Khi cuộc sống của con người tốt đẹp hơn, họ sẽ quên đi rất nhiều chuyện
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
〔Bài dịch số 1130〕 ngày 19.01.2024 :
Bạn có cảm thấy mâu thuẫn giữa người với người đặc biệt không công bằng không, rõ ràng người làm sai không phải bạn nhưng cuối cùng, người không buông bỏ được lại chính là bạn.
Ngày hôm đó tôi nhìn thấy một đoạn văn, nói rằng trong lòng chúng ta đều đang chứa đựng rất nhiều những mảnh vỡ.
Tuổi thơ nghèo khổ, thanh xuân không được thấu hiểu, bạn bè từng phản bội và sự lạnh nhạt của cha mẹ, còn cả những người nói yêu bạn nhưng thực chất đâm bạn lại đau hơn ai hết. Chúng giống như từng mảnh vỡ nhỏ kẹt lại trong năm năm tháng tháng bạn trưởng thành, mỗi một lần nhớ tới, đều không nhẫn nhịn được phải suýt xoa một lần.
Có những khi ngồi rảnh rỗi nói về cuộc sống của nhau, liền phát hiện ra cô bạn ấy cực kì để ý chuyện tiền nong. Cô ấy nói tiền có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, bởi vì sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi một đồng tiền cô ấy kiếm ra đều khiến cô ấy có cảm giác tự tin có thể được giải thoát khỏi cảm giác bị đè nén.
Còn một cậu bạn chơi thân nhiều năm với tôi, cho tới hiện tại vẫn chưa từng đi hát karaoke hay đi chơi với chúng tôi lần nào, bởi vì cậu ấy nói, cậu ấy từng ở đó tỏ tình cũng từng ở đó chia tay, từng ở đó khóc lóc, cũng từng ở đó đòi sống đòi chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Dường như sau mỗi một chầu bia rượu, mọi người lại có thể kể lại những câu chuyện xưa cũ, về câu chuyện cậu ấy không bao giờ có thể tha thứ cho chuyện ngoại tình, về câu chuyện cô ấy bị ba mẹ sửa đổi nguyện vọng trong ngày cao khảo, cùng những lạnh lùng và bàng quan khi bản thân gặp chuyện của những người xung quanh.
Đối với thế giới mà nói, "tổn thương" có thể chỉ là một từ trung tính, nhưng đối với những người luôn sống tình cảm như chúng ta mà nói, nó giống như cơn ác mộng không thể giải thoát dẫu bao năm trôi tháng rời.
Trong điện thoại tôi có một bài hát mà tôi đã từng nghe ngàn vạn lần hồi còn hơn 20 tuổi tên 《Tha Thứ》. Cách đây không lâu tôi tình cờ nghe lại bài hát này, rồi tôi chợt nhận ra rằng hóa ra tôi đã vượt qua tất cả những trở ngại mà tôi đã nghĩ tôi không thể vượt qua được trong những năm tháng trước đó.
Vì là con một trong nhà, từ nhỏ tới lớn tôi từng hỏi rất nhiều lần, tại sao lại là tôi.
Vì sao chuyện hôn nhân của ba mẹ không tốt, tới cuối cùng tôi lại sợ bị tổn thương, cảm thấy bản thân mình là người không đáng. Vì sao tôi đã cực khổ lớn lên, tới cuối cùng người bị ruồng bỏ trong tình yêu vẫn là tôi.
Trong mỗi ngóc ngách của cuộc sống, tôi từng trách ba mẹ, từng oán cuộc sống, từng hận những người bỏ rơi tôi. Nói thực lòng, có những khi khóc tơi mức muốn chết, câu thường hay nói nhất là "Thế Giới này rồi sẽ khồng tốt đẹp được đâu."
Tôi kéo mình vào mớ hỗn độn đó và tiến về phía trước từng chút một, cho đến một ngày, tôi cuối cùng cũng kiếm đủ tiền để nhìn ra thế giới rộng lớn hơn và tâm lý tôi cuối cùng cũng cho phép tôi tự lập. Cuối cùng sau khi vòng đi vòng lại tôi cũng đã gặp được người đáng để dựa vào.
Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu, khó khăn vốn dĩ không phải là những thứ trước mắt bạn mà là bạn bất lực với tất cả bao gồm bản thân. Mà cái gọi l�� tha thứ, là bạn đã gặp được điều tốt hơn sau khi đã cật lực cố gắng.
Thầy Trần Minh từng nói trong bài phát biểu của mình rằng : " Điều thật sự hạn chế bạn không phải là môi trường khách quan hay gia đình bạn mà là bạn của ngày hôm qua, chính con người của ngày hôm qua đã lôi kéo bạn, khiến bạn quên đi hôm nay bạn phải đi đâu."
Thực ra mỗi một thương tổn đều tồn tại một sự thật, nó chính là quá khứ.
Chúng ta của quá khứ năng lực không đủ, tâm thế không vững, góc nhìn cuộc sống cực đoan, chúng ta đã quen coi những điều tồi tệ nhất thời là ngõ cụt của cuộc đời, có những chuyện rõ ràng là phải trải qua mới có thể hiểu được, nhưng lại cứ ép bản thân phải hiểu rõ nó trong một đêm.
Dẫu cho đời này gặp phải khổ nạn cũng được, phải chịu tổn thương cũng được, thời gian rồi sẽ cho ta câu trả lời.
Điều chúng ta có thể làm là thâm nhập vào cuộc sống, nỗ lực kiếm tiền, sống thật tốt, sau đó tiến về phía trước và không ngừng cố gắng.
Giống như cô bạn tiết kiệm tiền ấy, kế hoạch dài kì của cô ấy là mua một căn nhà cách bố mẹ rất xa, sau đó định nghĩa lại ngôi nhà chỉ thuộc về bản thân.
Còn cả cậu bạn không quên được cô người yêu cũ, tôi nghĩ có một ngày cậu ấy sẽ phát hiện, có đi hát karaoke hay không thực sự không quan trọng, quan trọng là sau này khi gặp được người mà cậu ấy thích, cậu ấy vẫn sẽ hát cho cô ấy nghe.
Nói cho cùng, để đạt được hai chữ "tha thứ" từ thế giới này, không có chuyện nào là dễ dàng hết. Nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, đợi khi chúng ta đã trở nên tốt đẹp rồi quay đầu nhìn lại những chuyện không tốt đẹp ấy, quá khứ thật ra chỉ là điều không đáng nhắc tới.
116 notes
·
View notes
Text
[𝐙𝐡𝐢𝐡𝐮] 𝐓𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ đ𝐞̂̀𝐮 đ𝐚̃ 𝐥𝐚̀ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́ (𝟐)
𝟐.
𝐌𝐮𝐨̣̂𝐧 𝐩𝐡𝐢𝐞̂̀𝐧, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐪𝐮𝐚.
Không biết bạn đã từng trải qua chuyện như thế này chưa?
Vì một chuyện rất nhỏ mà buồn rầu, cảm thấy không thể vượt qua được, cứ nghẹn ở trong lòng.
Nhưng một thời gian sau, bạn nhìn lại chuyện này, sẽ cảm thán rằng: "Sao lúc đó có thể đần như vậy chứ, có chút chuyện nhỏ thôi cũng không thể buông bỏ được."
Quả thật vậy, con người khi gặp phải chuyện phiền não, đều sẽ vô ý thức phóng đại nó lên, đến nỗi khiến bản thân mình bị hãm sâu vào."
Có một cậu thiếu niên, cảm thấy cuộc sống của mình rất đau khổ, rất buồn phiền, nên đi hỏi sư thầy.
Cậu thiếu niên hỏi nhà sư: "Thật sự là quá phiền rồi, suốt ngày con đều gặp phải mấy chuyện không tốt, mỗi ngày trải qua đều rất không vui, thầy có cách nào có thể giải quyết được không?"
Nhà sư nghe xong thì không trả lời.
Thay vào đó, ông dẫn cậu thiếu niên đến một cây cầu độc mộc, lúc này trên cầu có một người đang dắt một con bò đi qua cầu.
Nhà sư nói với cậu thiếu niên rằng: "Con xem, nếu bây giờ con cũng đang qua cầu thì sẽ gặp phải người kia với con bò của họ, con sẽ nhường họ đi trước hay mình sẽ đi trước?"
Cậu thiếu niên nói: "Con nhất định sẽ nhường họ đi trước rồi! Cây cầu kia nhỏ như thế, con bò đó không thể lùi lại được, còn nếu đẩy nó thì nó sẽ rơi xuống sông."
Nhà sư gật đầu nói: "Đúng vậy, con người sẽ biết nhường nhịn, nhưng phiền muộn sẽ không nhường bước. Con cứ mang phiền muộn để ở trước mặt, đương nhiên sẽ khiến bản thân mình rơi vào đau khổ, nhưng nếu con để nó trôi qua, thì chẳng phải con sẽ có thể vượt qua nó một cách vui vẻ sao?"
Cậu thiếu bỗng nhiên hiểu ra: "Đúng rồi!"
Mỗi người đều có phiền muộn, vì sao có những người có thể cứ thế vui vẻ mà trải qua, lại có vài người mỗi ngày đều buồn rười rượi?
Đó là bởi vì, người hạnh phúc thì biết buông bỏ muộn phiền, còn người bất hạnh thì ôm chặt buồn đau.
Cũng như Lâm Thanh Huyền đã nói: "Trong cuộc sống sẽ có chín trên mười điều không vừa ý, luôn nghĩ đến điều 1, điều 2, đừng nghĩ đến điều 8, điều 9, thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
𝐶𝑢𝑜̣̂𝑐 đ𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑎̀𝑦 đ𝑎̂̀𝑦 𝑟𝑎̂̃𝑦 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑥𝑎́𝑜 𝑡𝑟𝑜̣̂𝑛, 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 đ𝑜̛̀𝑖 𝑞𝑢𝑎̂́𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛, 𝑐ℎ𝑎̣𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑜𝑎́𝑡 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑜̂́𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐.
Nếu như cứ mãi canh cánh trong lòng sẽ càng khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
𝐂𝐡𝐨 𝐧𝐞̂𝐧, 𝐜𝐡𝐢 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐛𝐚̣𝐧 𝐜𝐮̛́ 𝐭𝐡𝐨̛̀ 𝐨̛ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐮́𝐭, 𝐭𝐮̛̣ 𝐧𝐨́𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐛𝐚̉𝐧 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠, 𝐭𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐪𝐮𝐚 𝐭𝐡𝐨̂𝐢.
Tác giả: 师父曰 on zhihu Dịch: Dưa/duahauhattim Ảnh: Đi đến nơi có gió
102 notes
·
View notes