#cách cách cuối cùng
Explore tagged Tumblr posts
Text
[Vietsub] Phương Thiên Vũ (Nghiêm Khoan)
Tên vid: 男版江玉燕?!把全剧杀得只剩剧名的反派男二!腹黑病娇的复仇之路 Bài hát: GRRRLS Ca sĩ: AViVA Phim: Cách cách cuối cùng/The Last Princess Nhân vật: Phương Thiên Vũ Diễn viên: Nghiêm Khoan/Nghiêm Ngật Khoan Cp: none Nguồn: https://www.bilibili.com/ Tác giả: 幸运的奶酪 Phụ đề: Joel7th Thanh niên trà xanh tâm cơ này đã buộc tôi phải đi sub vid chỉ vì bộ quân phục của hắn ta (I’m just weak against uniforms ok)
View On WordPress
0 notes
Text
Jun Phạm quá mệt mỏi với đàn con thơ của ảnh trong Nhóm Đa Sắc
#jun pham#jun phạm#call me by fire vietnam#anh trai vượt ngàn chông gai#call me by fire#vietnamese men#atvncg#atvncgedit#vpop#vietnamese music#vietnamese#vietnamese artists#viet media#clairedgifs#mê cách jun phạm chơi cuộc thi này không có tính toán ko có cạnh tranh và rồi cuối cùng anh ta thẳng tay ẳm về 3 cái cúp#đẹp trai tài năng tinh hoa hội tụ em rấc mê
3 notes
·
View notes
Text
Giới thiệu về lô câm và các phương pháp bắt lô câm hiệu quả
#Lô câm là một loại lô mà người chơi cần xác định được rõ ràng đâu là đầu lô và đâu là cuối lô. Hiện nay loại lô này đang rất được yêu thích#vậy bạn đã hiểu rõ về lô dạng câm chưa? Và có rất nhiều cách chơi được nhiều anh em trong giới chia sẻ về cách bắt lô. Bây giờ hãy cùng Win
0 notes
Text
Trạng thái tốt nhất
Khi bạn có vóc dáng đẹp, khí chất tốt, có học thức và trải nghiệm, kinh tế độc lập, không thiếu tiền, bạn sẽ ngay lập tức hiểu rằng—làm gì có thời gian để lo được mất, làm gì có thời gian để đoán ý người khác, làm gì có thời gian để tiếc nuối quá khứ. Tất cả thời gian của bạn đều dành cho việc nâng cao và đầu tư vào bản thân. Trạng thái tốt nhất của một cô gái chính là: đôi mắt chất chứa đầy câu chuyện, nhưng trên gương mặt lại không thấy dấu vết của phong sương. Mỗi ngày đều giữ cho bản thân sạch sẽ, xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, mặc lên những bộ quần áo mình yêu thích. Không ghen tị với bất kỳ ai, cũng không dựa dẫm vào ai. Chỉ cần tập trung tiến về phía xa mà mình muốn đến, lặng lẽ nỗ lực, nuốt trọn mọi khổ đau và ấm ức để nuôi lớn tầm nhìn của bản thân. Cuối cùng, chắc chắn sẽ sống theo đúng cách mà mình mong muốn.
Vạn Phương dịch
#trích dẫn#quotes#trichdanhay#life quote#caunoihay#vạn phương dịch#Tiengtrung#chinese#cuộc sống#tinhyeu#deep quotes#tâm trạng#deep thoughts#memories
170 notes
·
View notes
Text
Thời điểm em có suy nghĩ rời xa anh, không phải bởi vì anh không tốt, cũng không phải vì đã hết yêu, chỉ là thái độ của anh đối với em, khiến em cảm thấy thế giới của anh thiếu em cũng không sao, kỳ thực em có thể mặt dày mà bám lấy anh, nhưng tất thảy đều đã không còn ý nghĩa.
Vì khi em ở bên anh, trạng thái của em không tốt chút nào, tất cả yếu đuối, phiền não, bất an trong em kéo đến, không ngừng khơi ra những mặt xấu nhất trong nhân cách em, so với việc ở cạnh nhau mà dày vò lẫn nhau, không bằng dừng lại tại đây.
Những thứ nội tâm kì vọng từng cái từng cái một rơi vào khoảng không vô vọng, dần dần cũng không còn muốn có được nữa, lời đã nói ra không còn muốn phải lặp lại, chuyện có lỗi anh làm có nhiều thêm nữa cũng không còn quan trọng, khi em phát hiện ra anh không hề thấu hiểu nỗi uất ức của em dù chỉ một chút, một câu em cũng không muốn nói nữa, trăm ngàn uất ức dâng trào trong tim, lời đến bên miệng không còn đáng nhắc đến nữa, không vạch trần anh, nhưng sẽ rời xa, sẽ âm thầm loại bỏ anh, em chỉ lựa chọn chứ không dạy anh làm thế nào.
Anh có lập trường của anh, em có giới hạn của em, yêu người khác đến mức đánh mất bản thân mình là chuyện không hề vẻ vang. Chậm nhiệt, trọng tình cảm, không thích giải thích, lại hay mềm lòng, chịu biết bao thiệt thòi vẫn nguyện tin tưởng người khác, em mãi mãi vẫn chưa học được cách thay đổi, nhưng em sẽ lựa chọn rời đi.
Em đã không còn muốn cứ bám lấy những chuyện không có ý nghĩa, viên kẹo phải đòi mới có và viên kẹo người khác chủ động cho có vị khác nhau, em thường hay nghĩ, mối quan hệ này liệu có nên tiếp tục, hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, thật ra em không hề hối hận gặp được anh, nhưng đến cuối cùng ngọn núi ấy chúng ta vẫn không tài nào vượt qua.
Vào một ngày rất bình thường em buông tay một người rất quan trọng, dẫu rằng có chút không nỡ nhưng trong lòng em vẫn vui vì đã có thể nói lời tạm biệt.
225 notes
·
View notes
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
88 notes
·
View notes
Text
Khoảnh khắc bạn nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đó là khi bạn đã bắt đầu bình tĩnh trước những điều mà ngày trước gặp phải bạn như phát điên.
Anh từng cảm thấy có lỗi với sự lựa chọn của mình nhưng dần dần, theo thời gian anh lại cảm thấy anh đã chọn đúng. Thời gian thật sự không chữa lành cho bất kỳ ai mà nó chỉ làm cho bạn không còn đau như lúc đầu nữa, cho dù vết thương đó đã liền sẹo.
Thời gian thật ra không thể giúp chúng ta giải quyết mọi vấn đề, mà chỉ là khiến những chuyện mà chúng ta từng nghĩ không thông ấy dần trở thành không còn quan trọng nữa…
Khi có đủ thời gian để suy ngẫm, đánh giá sự việc một cách khách quan không bị ảnh hưởng của cảm xúc, anh nhìn ra được vấn đề của mình. Anh luôn ý thức được mình sẽ có lúc cần đối mặt với hiện thực một cách nghiêm túc để kết thúc và có sự thống nhất cụ thể về sau này, mặc dù anh chưa biết khi nào. Cách đây khoảng một tuần, một cách tự nhiên, thời điểm đó cuối cùng đã tới. Đáng ngạc nhiên là, anh hoàn toàn bình tĩnh vào lúc đó, anh dễ dàng bỏ đi những điều/việc tưởng như vô cùng quan trọng trước kia, khi mà anh gần như phát điên trong cảm giác chỉ có một mình với phần còn lại của thế giới.
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đã buông bỏ những chấp niệm do hoàn cảnh giăng mắc, thật sự quên đi yêu hận khúc mắc. Đơn giản chỉ vì giờ đây với anh những điều đó không còn quan trọng nữa, không nên tự làm tổn thương bản thân vì những người không xứng đáng. Anh không tự nhận mình có thể nhìn thấu mọi việc nhưng ít nhất anh thấy thanh thản, vì ít ra anh không buông xuôi, anh đã cố gắng hết sức, chỉ có điều duyên hết thì nên buông, cố cũng không thể kéo dài thêm, có thêm thì cũng không còn như trước, vạn sự tùy duyên, bất cầu bất khổ.
Anh có đủ thăng bằng, dẫu cho anh không phải là người chiến thắng, nhưng anh sẵn sàng làm lại nếu gặp người phù hợp. Mà để gặp được người phù hợp, anh phải xứng đáng với bản thân mình đã. Luật hấp dẫn sẽ đưa người xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất.
P/S: Bức ảnh mặt trăng kia anh chụp trên đường đi làm, vào lúc đó chỉ có một mình anh lững thững đi giữa con đường trắng xóa đầy tuyết, ánh trăng bàng bạc trên đầu soi bước anh đi, anh không thấy lạnh, ngược lại anh cảm thấy thật nhẹ nhàng và ấm áp.
315 notes
·
View notes
Text
我最后爱你的方式,
是让你爱你爱的人。
Cách cuối cùng mà tôi yêu em là,
Để em yêu người em yêu.
Tôi vẫn còn thích em, nhưng tôi không thể chạy về phía em nữa rồi.
Y Khuynh dịch
196 notes
·
View notes
Text
Tôi thực sự không muốn bị lừa bởi những cảm xúc giả tạo mà người ta có thể cho mình thấy. Bởi vì biết bằng cách nào đó rằng bất cứ ai mà tôi tin tưởng đều có thể xé nát trái tim tôi thành từng mảnh vỡ vào một ngày.
Có một số người tốt ngay từ đầu đến cuối cùng vẫn là kẻ đau lòng.
110 notes
·
View notes
Text
#1605
Có một c��u nói thế này “Bạn bè mất rồi có thể kết bạn mới”.
Mình không bài xích điều này nhưng thật khó khi mình phải lựa chọn giữa rời đi hay ở lại. Thật ra ấy không chỉ riêng bạn bè, những mối quan hệ khác - đều có thời hạn, chỉ là chúng ta có thể chấp nhận con người của đối phương đến khi nào, có đúng không?
Mình hiểu chính mình, mình biết rằng khi mình phân vân giữa rời đi hay ở lại, dù quyết định có khó khăn đến thế nào thì lựa chọn vẫn luôn là rời đi trước.
Có thể chúng ta đã từng rất thân thiết, chúng ta đã dùng khoảng thời gian quý báo của mình dành cho đối phương, chúng ta có rất nhiều chủ đề chung để nói thậm chí lắng nghe cả sự im lặng mà đối phương tạo ra.
Nhưng cũng có một câu nói thế này “Nobody apologized for how they treated me. They just blamed me for how I reacted.” nó có nghĩa là “Không ai xin lỗi về cái cách mà họ đối với tôi. Họ chỉ đổ lỗi cho tôi về cách mà tôi phản ứng.”
Mình biết rằng sự rời đi của mình điều ấy nó không quan trọng, chỉ là mình không đủ tự tin để tiếp tục với khoảng cách mà đối phương tạo ra.
Mình là một người có lòng tự tôn cao ngất, mình chưa từng níu kéo ai dù trong bất cứ mối quan hệ nào. Mình áp đặt bản thân mình rằng “thà bỏ lỡ chứ không hạ mình mà van nài một mối quan hệ”. Nhưng cũng chỉ mình hiểu - lần đầu tiên, lần thứ hai và những lần sau nữa chỉ vì mong muốn kết nối này có thể cùng nhau lâu thật lâu - mình chẳng giữ lại điều gì. Lòng tự tôn cao ngất mà mình thường nói, hết lần này đến lần khác đều bị xem thường, ấy thế nên được đánh giá là một điều vốn dĩ hiển nhiên - sự tìm kiếm của mình dành cho đối phương.
Mình là một người có quá khứ không mấy vui vẻ, chính vì quá khứ ấy mình vốn không thích việc kết bạn. Những tháng năm rời xa gia đình, mình ở giữa một thành phố xa lạ - một mình mình cũng chưa từng vì thế mà có thể kết thân với nhiều người.
Vì vốn dĩ đối phương đã là một người rất tốt đẹp, chúng mình đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tươi đẹp, từ những người xa lạ không biết gì về nhau đến khi trở thành người bạn, người chị/em tốt của nhau nhưng cũng không thể chối bỏ rằng tính cách của cả hai hoàn toàn khác xa nhau.
Mình cố gắng để đón nhận mọi thứ, vì mình hiểu rằng mọi người không giống nhau, mình là thế đấy nhưng họ lại không như vậy nhưng thời gian trôi mình chỉ cảm thấy sự mệt mỏi - là cảm giác khi phải kéo dài một mối quan hệ. Hôm nay, khi mình quyết định nghỉ ngơi, nó dường như đã kết thúc - tình bạn thiêng liêng của mình và bạn.
Thực tế thì ngày hôm nay của mình vẫn diễn ra như cái cách mà mọi ngày mình trải qua vậy, mình biết bạn cũng sẽ vậy thôi, chỉ là tâm trạng - cảm xúc của mình khác đi một chút. Mình nghĩ chúng ta sẽ kết thúc vào cái ngày mà chúng ta cãi nhau chứ nhưng lạ thật chúng ta lại kết thúc vào cái ngày mà chúng ta chẳng nói với nhau một lời nào.
Mình đã định viết một điều gì đó về mình và bạn, ấy thế mà lần đầu tiên lại là lần cuối cùng.
“Khi một ai đó rời đi, đó là vì một người khác sắp tới.” - Paulo Coelh
Những người bạn, những kết nối mà bạn ấy sẽ ưu tiên - từ bao giờ đã không còn là mình nữa, rời đi - là điều mà mình phải làm.
@bibianxx
58 notes
·
View notes
Text
“Chim có đường bay của nó,
Cây có hướng mọc của cây .
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.”
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ. Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa. Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
Con người đến độ tuổi nào đó, tự nhiên không còn thích những gì ồn ào náo nhiệt, tâm thái bình thản giúp cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Mặc kệ là đời sống vật chất dư dả hay bần cùng, chỉ cần nội tâm bình thản, chính là biết sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chắc chắn một điều, sau cùng, khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ bạn sẽ thấy những thành, bại, nên, hư, vinh, nhục...(mà bạn quá quan trọng bây giờ), tất cả đều sẽ là sương khói, mơ hồ như giấc mộng đêm qua…
Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
34 notes
·
View notes
Text
Đôi lần, tôi không buồn cho một điều gì cụ thể, tôi chỉ buồn cho cái cách mà năm tháng đi qua đời mình. Mình cứ lần lượt chứng kiến những lần người với người ngang qua nhau không vết dấu để rồi ở đâu đó nơi mà không ai nhìn thấy, những tiếng thở dài đã lặng lẽ trút ra.
Cuối cùng thì chắc cũng chẳng ai là nuối tiếc cái gì, nếu có chỉ là bùi ngùi một chút thôi, sao đời người ngắn ngủi thế mà những lần dở dang lại quá dài.
— AN TRƯƠNG
165 notes
·
View notes
Text
Tính mình thích những người sống thật, yêu ghét thẳng thắn. Không lòng vòng, nước đôi quanh co. Có thể những người ấy họ phạm rất nhiều lỗi trong quá trình "thẳng, thật" của mình, đôi khi thiếu chút kiềm chế nhưng họ rõ ràng, không hai mang. Họ hổng chỗ nào, người muốn giúp biết ngay nơi cần vá.
Có rất nhiều người sẽ góp ý với họ phải để ý thế nọ thế kia, dạy họ cách khéo léo, "co giãn", nhưng khổ nỗi là cái bên trong nó thế rồi, làm cách nào mà ngày một ngày hai đòi bạt núi rời sông. Cái cây phải ươm chăm từ bé, đâu có thể lớn mà bẻ theo thế được. Đây cũng ko phải là lời bao biện cho những người như thế mà chỉ nói là: lúc nào cũng có những con người hiểu và cảm mến những người như vậy tồn tại.
Năm nay gần 40, nhìn thấy quá nhiều đạo mạo và giả dối, nước đôi trên đời, lờ nhờ không rõ ràng. Những người chưa gặp thì nghĩ hay ho, gặp rồi chán nản hẳn. Tại bên trong và bên ngoài có khác biệt quá lớn, gần như không phải cùng một người. Họ bảo lớn rồi trong đen có trắng, trong trắng có đen, nhiều khi là vùng xám, nhưng mình thì thấy cóc hợp. Bởi yêu ghét đã không dám rõ ràng, cần nói không dám nói, nhận lỗi không dám nhận thì vẫn là loại mình xếp vào cuối bảng xếp hạng để quan hệ.
Lắm ông cứ hình hài, chưng biển, tỏ vẻ đạo mạo khuyên răn, vào việc thì rối như mớ tóc góc bồn tắm, vì làm quái gì có cái lúc thẳng thật để nhìn và đối diện con người hay vấn đề đâu. Sách vở cũng ít thôi, cái cần là luôn tìm thời gian đối diện với bản thân, nhìn vào đó, thấy những cái bỉ ổi xấu xa của mình, hiểu rõ tại sao mình yêu, vì sao mình ghét loại ấy, đối chiếu, kiểm chứng phản biện đi rồi vỡ vạc ra nó mới đáng tiền.
Còn dăm ba con chữ, mớ lý thuyết ở bển hay chôm vội trong mấy quyển sách nó ko bằng một phát đấm thẳng mặt khi gặp việc, ăn một quả lừa to khi nhìn cái quái gì lấp lánh cũng nghĩ là kim cương và vàng khối đâu. Đây là bài học mở mắt đó.
Cuối cùng, đến một tuổi người ta khó tính, cẩn thận trong việc chọn người, và ko còn nhu cầu kết bạn, kết giao chi nữa. Mối quan hệ chỉ dừng lại ở việc hợp tác, trao đổi công việc còn thân thiết như ae tay chân nó rút về chỉ còn một nhúm nhỏ cùng chia sẻ cách sống, tam quan toát ra cái vibe hợp nhau, hoặc đã đi qua trăm lần bể dâu rồi để có cái ngày vẫn cùng nhau cạn một chén, hỏi nhau vài câu rồi lại tiếp tục con đường nhưng lúc nào cũng hồ hởi vì bạn quý.
Thế thôi. From BeP
153 notes
·
View notes
Text
Một người trước khi tự sát, họ sẽ cho chúng ta rất nhiều gợi ý, lời nói của họ đem theo sự cầu cứu mỏng manh , hành động của họ trở nên kì lạ bất thường, mọi thứ họ làm giống như một loại nỗ lực, một tín hiệu, một lời nài nỉ trong âm thầm, rằng ai đó hãy tới cứu lấy họ.
1. Nói về việc tự sát, hỏi người khác về ý nghĩa cuộc sống, về việc sau khi họ chết thì những người xung quanh họ sẽ phản ứng ra sao.
2. Tâm trạng đột ngột tốt lên sau một thời gian dài ảm đạm, trở nên vui vẻ và nói nhiều hơn.
3. Tặng vật giá trị cao cho người khác.
4. Mất ngủ, ngủ không ngon, trong tình trạng mơ màng, thiếu tỉnh táo.
5. Cảm xúc không ổn định, không kiểm soát được bản thân, đôi khi trở nên cuồng loạn.
6. Tự làm hại bản thân.
7. Dễ dàng bị lạc trong suy nghĩ riêng.
8. Đờ đẫn, phản ứng chậm, thậm chí là phản ứng chậm với những cơn đau.
Bạn tôi kể một câu chuyện, cô ấy bảo đồng nghiệp cô ấy mất cách đây vài tháng, là tự sát. Anh ấy là người ít nói hướng nội, trong công ty không quá thân thiết với ai, một ngày nọ anh ta đột nhiên trở nên kì lạ, anh ấy rủ đồng nghiệp xung quanh đi ăn, vài ba ngày liền như vậy. Mọi người trong công ty rất thân thiện, không hề bài xích anh, họ vẫn vui vẻ đi cùng khi anh rủ. Nhưng một tuần sau sự thay đổi kì lạ đó, anh ấy đã xin nghỉ việc. Rồi một hôm, đồng nghiệp cô ấy chia sẽ vào nhóm chat của công ty bài viết của anh ấy. Anh ấy chia sẽ vị trí của anh ấy lên mạng, đầu tiên là ở nhà anh ấy, 2 tiếng sau là ở một bến xe, 4 tiếng sau đó là ở một tỉnh thành phía nam, 2 tiếng kế tiếp là ở một bìa rừng, vị trí cuối cùng anh ấy chia sẽ là ở một cái hồ. Vài ngày sau đó, ai đó thấy bất thường và đã cố liên lạc với anh ấy nhưng không được, cuối cùng họ đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm được vật dụng cá nhân của anh ấy bên cạnh hồ và xác của anh ấy nằm lẳng lặng dưới đáy hồ.
Con người là sinh vật được sinh ra với hy vọng sống, được nuôi dạy là phải nỗ lực sống, cho nên rất khó để họ hoàn toàn đánh mất bản năng sống. Cho nên trước khi kết thúc cuộc đời, họ đã dành toàn bộ sức lực của mình để cầu cứu. Lời cầu cứu trong im lặng và tuyệt vọng đến mức nao lòng.
289 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1196〕 ngày 18.12.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
BGM : Kamin
你自私又爱演 看起来你很爱一个人 但其实你谁都不爱。你缺的 只是一个打发时间发泄欲望的人。你用各种话术和手段表达你所谓的爱。其实谁在你身边你就爱谁 玩腻了就会找各种理由甩开 到最后还觉得自己挺惨的 把自己套上受害者的身份 但这都只是你给自己加的戏罢了 说白了你这种人爱的从来都只有自己。怎么谈 每个人都喜欢把自己描述成被害者
"Mày ích kỉ lại thích diễn trò, nhìn bề ngoài; ai cũng nghĩ mày rất yêu người khác, nhưng thật ra mày chẳng yêu ai cả. Cái mày thiếu chỉ là người giúp mày giết thời gian khi mày buồn chán mà thôi. Mày dùng nhiều cách khác nhau chứng minh tình yêu của bản thân. Nhưng thực ra ai ở bên cạnh mày mày đều sẽ yêu người đó, đợi tới khi chơi chán rồi sẽ tự động dùng nhiều lý do để vứt bỏ, tới cuối cùng vẫn còn nghĩ mình thiệt thòi lắm, luôn thích đặt mình vào vị trí nạn nhân, nhưng thực ra đây chỉ là màn diễn xuất do chính mày tạo nên thôi. Nói trắng ra kiểu người như mày chỉ yêu mỗi bản thân mình. Sao mà yêu, ai cũng thích miêu tả bản thân thành người bị hại..."
67 notes
·
View notes
Text
Câu nói vô cùng vô cùng dịu dàng mà bạn từng nghe là gì?
1. Nhiều người thích em vì em xinh đẹp, ưa nhìn, hiểu chuyện, nhưng cũng có người thích em vì thấy em khóc, hiểu được sự rối bời của em, anh ấy sẽ cầm một chiếc đèn nhỏ, ngồi bên cạnh em, muốn cho em bờ vai và kẹo ngọt.
2. "Em còn chưa tới 1m5, khó chịu thật."
"Hoa Hồng cũng không cao, Hoàng tử bé sẽ vì nàng mà cuối người."
3. Tôi xem bụi gai như cách đồng phủ đầy hoa, nhân gian liền chẳng còn gì có thể giày vò tôi nữa.
4. Người ta ai cũng nói trong chuyện tình cảm không nên quá chủ động, phải biết tiến biết lùi học cách lạt mềm buộc chặt, nhưng em chẳng có nhiều thủ đoạn như vậy, trong đầu chỉ muốn ở bên anh.
5. Gặp mặt đi, vào mùa đông, vào ngày tuyết rơi, vào tuổi 20 lãng mạn của em.
6. Thành Nam hoa đã nở, hoa nở hoa lại tàn, người xưa đã không còn, Thành Nam hoa đã nở, nguyện quân luôn bình an, mong quân mãi vô ưu.
7. Gió rất dịu dàng, hoa rất lãng mạn, em rất đặc biệt, anh rất thích em.
8. Ba không nói vì tiền khó kiếm nên không kiếm, mẹ cũng không nói con không nghe lời nên không cần con, cho nên tôi không có tư cách nói mệt mỏi rồi không cố gắng nữa.
毛荷西 | #小蓝dịch
281 notes
·
View notes