#Francesco Sisci
Explore tagged Tumblr posts
Text
Recensione: "Limes 10/22 Tutto un altro mondo"
Recensione: “Limes 10/22 Tutto un altro mondo”
Buongiorno a tutti, sono Elena e vi ringrazio di essere su Life Is Like a Wave Who Rises and Falls! Oggi vi parlo della mia ultima lettura: Limes 10/22 Tutto un altro mondo Gruppo Editoriale Gedi, 2022 ISBN: 978-8836151363, 300 pp. Il Sommario Il secolo lungo – Editoriale Parte 1 – Bollettino della Guerra GrandeLa globalizzazione non ha ucciso lo Stato – Fabrizio MarontaLa guerra del…
View On WordPress
#Agnese Rossi#Alessandro Aresu#Andreas Heinemann-Grüder#Daniele Santoro#Davide Tabarelli#Edoardo Boria#Eldar Mamedov#Emma Ashford#Fabrizio Maronta#Francesco Sisci#Fulvo Scaglione#Germano Dottori#Giorgio Cuscito#Giovanni Bottiroli#Gruppo Editoriale Gedi#Hennadiy Maksak#Letteratura Italiana#Letture del 2022#Limes#Lorenzo Castellani#Lorenzo Trombetta#Ma Ying-jeou#Marco Ansaldo#Markus C. Kerber#Mauro De Bonis#Mirko Mussetti#Miłosz J. Cordes#Nicola Cristadoro#Paolo Peluffo#Relazioni internazionali e geopolitica
0 notes
Text
Francesco Sisci – Quasi una Prefazione a «Zhuangzi»
Il classico cinese non si offende dei diversi modi di affrontarlo: è uno scrittore « liberale » che rispetta i motivi dei suoi lettori, i loro impegni o le loro distrazioni. Scritti e pensieri sull’acqua (Zhuangzi) « Una volta Zhuang Zhou sognò d’essere una farfalla, una farfalla svolazzante, faceva tutto quello che sentiva di fare, non sapeva di essere Zhou. All’improvviso si svegliò e…
View On WordPress
1 note
·
View note
Link
#XiJinping da #Putin e la #crisi ucraina, Sisci: “La Cina teme Russia a pezzi” #news #tfnews #cronaca #20marzo #chinarussia #russiachina #esteri
0 notes
Quote
il piano di questo parlamento sembra essere banale: non sciogliere le camere prima della scadenza, per non rinunciare allo stipendio, non perdere Draghi per non perdere i soldi europei, e non cambiare nulla, quindi mantenere Mattarella come collante ultimo di un equilibrio che non c’è. Forse sarà anche la scelta giusta oggi, ma apre questioni immense già all’indomani del suo voto. Un’Italia così debole e fragile, così incerta, è preda naturale di ogni spinta distruttiva interna o esterna.
https://formiche.net/2022/01/congelare-parlamento-francesco-sisci/
Il problema è che la debolezza e fragilità della rappresentanza è EFFETTO NON CAUSA della irrilevanza: le decisioni le prendono “i Partner” per noi e le eseguono solerti funzionari. Ragion per cui i parlamentari sono una banda di desperados senza arte né parte, sindacalmente protesi al mantenimento del posto di “lavoro”, vedi ondata di grullini alla Sileri o squinzie alla Ronzulli; altro che classe dirigente.
7 notes
·
View notes
Text
10 notes
·
View notes
Text
Forget a coup against Chinese President Xi
At the beginning of the epidemic in late January and early February, much of the foreign press argued that the coronavirus was China’s moment of crisis that would trigger political turmoil to bring down the Beijing government.
As this narrative faded away before the massive and effective government response to the virus, a new narrative has emerged – that paramount leader Xi Jinping is under…
View On WordPress
0 notes
Text
REALPOLITIK: 'Blood & Money', The Currency Of Empires - By Francesco Sisci
REALPOLITIK: ‘Blood & Money’, The Currency Of Empires – By Francesco Sisci
Source – asiatimes.com “…Faith and trust, which are the real root of power, the one that moves the men holding the guns. Power comes from them, from their trust, not from the inanimate barrel of the gun in their hands, as Mao famously once said. They are soldiers, (from soldo, money, pay) i.e. paid men, they need cash, as well as trust, in order to move, as we know since ancient times. The link…
View On WordPress
0 notes
Text
Mike Pompeo der Maoist
Contra-Mag.:US-Außenminister nutzt Mao Zedongs Logik, um die Kommunistische Partei Chinas anzugreifen. Von Francesco Sisci In einer kürzlich gehaltenen Rede trieb Der Beitrag Mike Pompeo der Maoist erschien zuerst auf Contra Magazin. http://dlvr.it/RcfLS5
0 notes
Text
Could The U.S. And China 'Sleepwalk' Into A New War?
Could The U.S. And China ‘Sleepwalk’ Into A New War?
[ad_1]
US President Donald Trump and Chinese President Xi Jinping are sleepwalking towards a potential lose-lose conflict. Image: Youtube
Francesco Sisci, Asia Times: US, China could be sleepwalking into a new war
US and China are playing a bizarre game of chicken in which both sides stand to lose
Is the world sleepwalking into a new war, be it hot or cold? And is the virus the oil to…
View On WordPress
0 notes
Text
El horizonte. Diario de la pandemia V / Franco «Bifo» Berardi
Trad. Emilio Sadier para sangrre.com.ar
.
Aquí la cuarta parte
.
18 de abril
«¿Hubieras dicho alguna vez que el apocalipsis sería tan aburrido?», me pregunta mi amigo Andrea, cuya vida es habitualmente muy aventurera y ahora se ve obligado a pasar su tiempo en un sillón desfondado y destartalado cerca del Aventino mientras la primavera romana florece silenciosa a su alrededor y ni siquiera la puede ver.
Buena pregunta, buen punto de vista.
¡Aburrirse finamente!
Pero puede verse el asunto desde otro punto de vista para disipar la niebla del aburrimiento. Puede verse el apocalipsis como un evento que se desarrolla en cámara lenta, una precipitación de la cual prevemos los próximos derrumbes, los próximos desprendimientos pero de la que no podemos gobernar casi nada.
Esta revelación ostensible de la impotencia de la voluntad consciente, frente al desarrollo de eventos macro (como el cambio climático) o micro (como la propagación de virus), es la lección que deberíamos poder asimilar y elaborar.
Si la voluntad no puede gobernar los procesos, ¿hay quizás otra facultad que pueda hacerlo?
Para no aburrirme, leí un artículo de Francesco Sisci, un sinólogo italiano muy inteligente que forma parte de la Academia de Ciencias de Beijing (lo que significa que sabe lo que dice cuando habla de cosas chinas).
Sisci parte de la noticia de que los estadounidenses quieren exigirle a China resarcimientos por millones de billones de billones. Según ellos, China tiene la culpa de este desastre: un virus escapó de su maldito laboratorio de Wuhan, lo ocultaron y continúan ocultando información… Luego nos atacaron a nosotros los estadounidenses, su chinese virus como dice Trump y repite Mike Pompeo. Nuestra economía se está yendo a pique y ahora nos deben pagar, dicen enfurecidos aquellos que habían prometido aquello de make America great again.[1]
Es culpa de los chinos. Demandémoslos.
Vamos a cancelar la deuda de Estados Unidos con el banco chino.
Como de costumbre, los estadounidenses juegan con fuego.
Tal vez piensen que si China se enoja, tendrán que enfrentarse a unos cientos de boxeadores armados con espadas, escudos y lanzas que salen de la esquina para golpear.
Nein. Sería bueno no olvidar el desfile del 1 de octubre pasado con todas esas hermosas cabezas brillantes y esas ojivas redondeadas.
Aparte del coronavirus, con esas aceitunas el número de muertos puede multiplicarse más de cien veces.
Sisci, que sabe mucho, advierte contra la locura militarista que la catástrofe social provocada por el virus podría suscitar.
La idiotez congénita del pueblo estadounidense, por otro lado, se exhibe abiertamente en las ciudades de Michigan y de Virginia, donde grupos de panzones armados exigen que los gobernadores retiren sus medidas preventivas. Se preparan para disparar a los indios entre una cerveza y otra. Pero el problema es que ahora ya no existen pieles rojas a caballo sino una potencia tecnomilitar totalitaria disciplinada.
19 de abril
En las últimas semanas escribía con facilidad y una cierta (irresponsable) alegría, las palabras me surgían con fluidez y se encadenaban sin resistirse.
Ahora algo ha cambiado. Tal vez porque una amiga me acusó de usar la palabra «irresponsable» con un signo positivo, mientras que el momento requiere el máximo de responsabilidad.
A ver, nunca me gustó mucho la palabra «responsabilidad». Pero empiezo a sentirme un poco avergonzado de planear en el aire mientras las cosas se ponen cada vez más dramáticas.
20 de abril
En los últimos días me puse a releer los escritos de William Burroughs y de Philip Dick.
Los leí en los años ochenta. En 1982 tuve la suerte de conocer a Burroughs, fui a verlo en su búnker de la calle Bowery para entrevistarlo. Casi no entendí nada de su acento, y de eso resultó una entrevista dispersa que luego salió en la revista Frigidaire.
Leí Exterminator, Ah Pook is Here, The Job, The Electronic Revolution y algunas de sus novelas vertiginosas, que hoy se pueden releer como premoniciones.
Con gélida lucidez alucinada, Burroughs decía que el lenguaje humano no es más que un virus que se ha estabilizado en el organismo, mutándolo, impregnándolo, transformándolo: «la palabra misma puede ser un virus que ha alcanzado una situación permanente en el huésped» (La revolución electrónica). Por lo tanto «el hombre moderno ha perdido la facultad del silencio. Intenta detener tu discurso subvocal. Intenta alcanzar al menos diez segundos de silencio interior. Te encontrarás con un organismo antagónico que te obliga a hablar… El lenguaje es una tara genética, es por la palabra misma que no existe ninguna inmunidad».
Pero si el lenguaje es un virus que se impone al organismo conduciéndolo al predominio de la abstracción sobre la concreción de lo útil y, por lo tanto, a producir las condiciones históricas de su autodestrucción, ¿no podemos suponer que será precisamente un virus lo que vuelva a unir lenguaje y concreción, sensualidad, sufrimiento?
Pero, ¿en qué plano actúa el virus? Diría que actúa en el plano estético: es la percepción, la sensibilidad lo que puede recomponer la relación entre lenguaje y concreción.
21 de abril
No he dejado de pintar desde que comenzó la reclusión. En realidad, no puedo decir que lo mío sea pintura: hago collages con fragmentos de imágenes, fotocopias, periódicos a los que luego superpongo colores de esmalte, esmaltes de uñas, etiquetas, mallas…
El departamento está lleno de estos cuadritos de treinta y cinco por cincuenta o setenta por cincuenta, que están allí apilados en el banco, apoyados en los estantes de la biblioteca, amontonados en el suelo.
Algunos motivos son recurrentes, como obsesiones: una paloma blanca vencida por un cuervo negro regresa como un leitmotiv. ¿Recuerdan esa escena?
Pinto palomas y cuervos que se persiguen bajo los ojos asombrados de Bergoglio, quien seguramente habrá buscado interpretar la señal que provenía de las alturas de los cielos.
Es el 26 de enero de 2014, Francisco ha ascendido recientemente al trono de Pedro, después de que otro papa había agachado la cabeza ante las ingobernables potencias del caos interior. El genio de Nanni Moretti narró por adelantado el drama de la depresión humana ante la primacía del caos en Habemus Papam.
El papa y dos niños en el balcón de una ventana de San Pedro. El Papa acaricia las cabezas de los niños, mientras estos lanzan al aire dos palomas blancas. Un cuervo negro llega desde la izquierda, persigue por unos momentos a la pobre paloma que trata de escapar, luego la agarra, la arrastra, la devora.
La simbología es escandalosamente clara: el mal proviene repentino de las profundidades del caos y colorea el cielo de Roma con sangre inocente.
¿Debo continuar? Mejor no. No quiero interpretar los signos como si detrás de ellos existiera la voluntad de alguien que se manifiesta. Mi ateísmo no me lo permite. Pero a veces me cuesta resistir a la idea de una emanación omnipoética y maligna que ofrece signos enigmáticos pero sugerentes a la platea atónita de los espectadores humanos.
De Francisco proviene la lección política de un hombre que combate la batalla de Cristo no en nombre de la verdad, sino en nombre de la caridad, del compartir jubiloso y doloroso de la experiencia humana. Pero de sus palabras y de sus actos se sigue también una lección filosófica: las potencias del mal son emanaciones del caos, cuando el caos supera nuestra potencia de sentido, de afecto y de razón. No es la voluntad de Dios lo que se manifiesta en el mal. En su homilía nocturna de marzo, Francisco lo ha dicho sin vueltas (y de qué otro modo habría podido decirlo)[2]: Dios no castiga a sus hijos, el virus no es un castigo divino.
¿Y entonces? Y entonces el virus es la complejidad del caos que supera nuestra capacidad de comprensión, gobierno y cuidado.
Pero la historia de la cultura es precisamente la historia de esta caosmosis, de esta relación entre el caos de la experiencia y el orden provisorio de la conciencia.
Fotos en el periódico: estamos en Estados Unidos, hay una hilera de autos que tocan bocina y ondean banderas de estrellas y barras. Ciudadanos armados se manifiestan contra el lockdown, exigen que se le restituya la libertad.
Una señora saca un cartel del auto que lleva escrito FREE LAND.[3]
La libertad.
¿De qué están hablando? Son ciudadanos blancos de una nación que escribió la palabra «libertad» en sus documentos fundacionales, pero que desde el principio ha omitido mencionar la esclavitud de millones de personas para exaltar su libertad.
Cuando Jefferson y sus socios escribieron su famosa Declaración de Independencia, en la confederación de trece Estados había 600.000 africanos que trabajaban gratis bajo condiciones de total falta de libertad. Alguien planteó el problema durante la redacción del texto sagrado. En la primera versión, efectivamente, había una frase que condenaba a Inglaterra por haber instituido el régimen de la esclavitud en sus colonias. Luego se decidió eliminar esa frase porque mencionar la esclavitud significaba revelar la hipocresía, la falsedad absoluta de todo el texto sagrado de mierda sobre el que descansa la civilización política estadounidense.
¿Libertad de quién y de hacer qué cosa?
La retórica de la libertad se desmorona bajo los golpes del indeterminismo viral. Esta es quizás la debilidad esencial de las posiciones, por lo demás completamente aceptables, de Giorgio Agamben, que parece restaurar una metafísica de la libertad que tiene muy poco de materialista.
Mientras tanto, la demanda de petróleo cae hasta el punto de que el valor del petróleo en los mercados mundiales se ha desplomado a cero, y luego ha caído por debajo de cero: si compras algunos barriles, te pagan por la molestia. Buques cargados de petróleo están estacionados en los océanos porque los depósitos árabes, texanos, iraníes, etc., están llenos. La industria estadounidense del esquisto, el gas que se extrae destruyendo el subsuelo con martillos neumáticos subterráneos, está en ruinas. Podemos esperar que se arruine para siempre. Pero hay un tubo que atraviesa el continente desde la frontera canadiense hasta la mexicana. Es el oleoducto de la Keystone Oil Pipeline. Lo han querido construir a toda costa, apaleando a las comunidades pieles rojas que defendían sus territorios: también ese tubo debe estar lleno a reventar de líquido negro.
¿Qué vamos a hacer con toda esta sustancia aceitosa?
Una pregunta inquietante: si volvemos a la normalidad, a la normalidad que era normal antes del virus, ¿qué haremos con todo este petróleo barato? Si continúan rigiendo las leyes del mercado, que son las de la máxima ganancia y de la competitividad, ¿qué quedará de las esperanzas ecológicas? Con el petróleo a precios bajísimos, ¿qué tan improbable se volverá la reconversión a tecnologías menos contaminantes? ¿Qué quedará de las buenas intenciones relacionadas con el cambio climático?
22 de abril
El Guardian dedica atención a un tema que en los últimos tiempos ha sido descuidado por la prensa: ¿qué será del sexo? De hecho, ¿qué ha sido del sexo en estas semanas, y en qué sentido podrían mutar los comportamientos sexuales, sobre todo los de la generación emergente, de la llamada generación Z (como zoom)?
Entrevistada por el periódico, la Dra. Julia Marcus dice lo siguiente: «Ahora mi recomendación es que nos quedemos en casa e interactuemos solo con otras personas en la medida de lo estrictamente necesario. E incluso cuando lo hacemos, debemos de mantener una distancia de por lo menos un metro. Esto me hace pensar que el sexo es peligroso en este momento».
Pero el Dr. Carlos Rodríguez-Díaz acude inmediatamente a socorrer a los jóvenes que se preocupan: «Las relaciones sexuales pueden disminuir en las próximas semanas, pero hay otras formas de expresión del erotismo, como el sexting, las videoconferencias porno, la lectura de material erótico y la masturbación».
Wow. La que se presenta es una vida ascética con la opción de hacerse una paja por videoconferencia. Pido disculpas por la vulgaridad, no era mi intención.
Ciara Gaffney escribe un artículo interesante sobre el tema de la ciberrevolución sexual: «Con un poco de nostalgia, recuerdo cuando hablábamos de “recesión sexual” de la generación Z: una preocupación un tanto paternalista de que la nueva generación se volvería sexualmente raquítica, incapaz o poco dispuesta de fornicar por exceso de teléfonos celulares, redes sociales y pornografía en línea. En cierta medida, las estadísticas lo confirmaban: entre 1991 y 2017 el número de estudiantes de secundaria que practicaban el sexo había disminuido del 54% al 40%. Pero luego llegó una pandemia mundial, y un nuevo renacimiento sexual pareciera estar germinando».
La extraña tesis del artículo de Ciara Gaffney es que la pandemia está creando las condiciones para una nueva revolución sexual, cuyo núcleo sería el desarrollo de una sensibilidad sin contacto: «En la época color rosa antes del coronavirus, el envío de imágenes de desnudos era objeto de cierta vergüenza. Esas imágenes eran percibidas como burdas, incluso un poco patéticas. En la era del confinamiento, sin embargo, el envío de imágenes de desnudos tiene un regreso con gloria, sin arrepentimiento, como factor orgulloso de liberación sexual. Estratificada por la distancia, la Generación Z parece tener que reinventar lo que significa el sexo, en un mundo en el que el sexo físico es a menudo imposible. Así como el movimiento del amor libre sacudió las convenciones de su tiempo, el renacimiento sexual de la Generación Z sacude las convenciones de la relación sexual orgánica».
Me vienen a la mente los discursos sobre el cibersexo que circulaban entre los años ochenta y noventa. No es improbable que un campo de desarrollo de la tecnología electrónica en el futuro cercano sea precisamente el injerto de realidad virtual y de sensores teleestimulables. Ya lo hacían en Neuromancer de William Gibson de 1984.
«La cuarentena no solo alienta sino que fuerza a la exploración sexual: experimentar con desnudos, thirst traps,[4] generalmente sin repercusiones en la vida real».
Thirst traps significa «trampas que te provocan sed»; está bien, pero ¿y si después falta el agua?
La teletransmisión de estímulos sensuales recibidos mediante realidad virtual tendría una función útil desde el punto de vista demográfico; se dejaría finalmente de procrear, al menos por los próximos doscientos o trescientos años. Pero no creo que exista un universo de placer sin el contacto de la epidermis con la epidermis, sin el guiño irónico de la mirada a muy corta distancia, sin el sentido del olfato. Quizás yo sea anticuado.
Mientras tanto, en el New York Times, Julie Halpert escribe sobre la propagación de ataques de pánico entre los jóvenes estadounidenses que están encerrados en casa y expuestos a un flujo ininterrumpido de información.
24 de abril
Leo un mensaje de Rolando en FB, y comprendo que un poco está agarrándosela conmigo.
Además de la imaginación, dice Rolando, se necesitan programas concretos para afrontar los próximos años, que serán devastadores y decisivos. Rolando aún no tiene treinta años, así que piensa en el futuro cercano con la concreción que tal vez le falte al setentón que soy.
Me inclino a darle la razón.
«Ruego con el corazón en la mano que todas las fuerzas progresivas aprendan de una vez por todas la lección de Maquiavelo: “Pero dado que mi intención es escribir algo útil para aquellos que lo entienden, me pareció más conveniente ir detrás de la verdad efectual de la cosa que de la imaginación de ella. Y muchos han imaginado repúblicas y principados que jamás se han visto o conocido en verdad”. Ya basta, por favor, con las repúblicas futuras de la imaginación: quien quiera hacer caridad con los gestos y las promesas del reino venidero, que ponga su alma en paz y siga a Francisco. Los demás que vayan directamente a la realidad efectual y dejen de contar cuentos de hadas para sí mismos y para los demás. Los próximos años serán decisivos y devastadores», escribe afligido Rolando. ¿Y quién soy yo para poner en duda las palabras de Maquiavelo? Pero si pienso en la propagación de crisis de pánico entre los jóvenes estadounidenses, me pregunto en qué consiste la «verdad efectual» de la que hablan Maquiavelo y mi amigo Rolando.
Hoy en los Estados Unidos se ha cruzado el umbral de cincuenta mil muertes. Estas son las cifras oficiales. Se ha superado por lo tanto el número de muertos de la guerra de Vietnam. Los desempleados han superado los veintiséis millones. El presidente aparece todos los días en la televisión: hoy aconsejó inyectarse desinfectante y tomar baños de sol porque con el calor el virus desaparece. Todos los días su show se vuelve más chistoso. Hace unos días tuiteó: «LIBERATE MICHIGAN! LIBERATE MINNESOTA! and LIBERATE VIRGINIA, and save your great 2nd Amendment».[5]
Cada vez que Trump nombra la segunda enmienda, se trata de una amenaza explícita de guerra civil.
El escándalo de los demócratas alcanza alturas casi cómicas. Pero el escenario que está surgiendo no es tan cómico: por un lado, el pueblo de la segunda enmienda, el pueblo trumpista que reivindica el derecho a portar armas y las exhibe. Por otro lado, el poder de los Estados de las costas, los más ricos, productivos, globalizados: California y Oregon por una parte, Nueva York por la otra. Áreas metropolitanas contra áreas rurales, el cosmopolitismo contra el nacionalismo blanco. Los demócratas han decidido apostar sus cartas a un señor llamado Biden que tiene cien veces menos seguidores en Internet que el Trombón.
25 de abril
Ayer supimos que Repubblica cambia de director porque la familia Agnelli, propietaria del periódico, decidió poner en ese puesto a un periodista más alineado. El director despedido se llama Carlo Verdelli: no lo conozco, no tengo mucho que decir sobre él, pero me da impresión que lo hayan despedido a pesar de que hace pocos días recibió amenazas de muerte de estilo mafioso o fascista. ¿Qué habrá hecho mal el pobre Verdelli para ser echado por su patrón John Elkann, mientras los lectores de Repubblica recogen firmas en su defensa?
No lo sé con precisión, pero recuerdo que hace algunos días apareció en ese periódico un artículo sobre el paraíso fiscal holandés. Quizás Verdelli había olvidado que la empresa de los Agnelli, a pesar de haber sido durante décadas financiada por los contribuyentes italianos cuando se llamaba FIAT, ahora que se llama FCA tiene su sede legal en los Países Bajos y paga los impuestos (es decir, no los paga) en aquel país. Es natural que los Agnelli se hayan resentido.
En Milán, una docena de jóvenes que habían llevado flores a la lápida de un partisano fueron agredidos por un escuadrón de policías: los maltrataron, golpearon y arrastraron por el suelo. Las imágenes muestran que los manifestantes eran completamente inofensivos, llevaban barbijos, no tenían ninguna intención de provocar. ¿Por qué entonces írseles encima de esa manera rabiosa? ¿No estaremos presenciando el nuevo estilo de un poder policial integrado por tecnologías de control inexorable? Es un estilo legitimado por el terror al contagio, pero esa docena de chicos ciertamente no puso en peligro la salud de nadie.
En cambio, todos los días, millones de trabajadores «indispensables» para la ganancia de los industriales se ven forzados a vivir en condiciones de mucho mayor peligro que doce adolescentes en una calle de la periferia de Milán.
26 de abril
Estoy lleno de dudas y no arriesgo pronósticos, pero hay algo que me parece comprender: que la pandemia viral de 2020 señala un pasaje, o más bien lo revela. Se trata del pasaje del horizonte de la expansión, que delimitaba la mirada de la humanidad moderna, hacia el horizonte de la extinción que, de una manera o de otra, está destinado a delimitar la mirada de la humanidad que viene.
27 de abril
Ahora el nuevo grito es: «¡Reabrir! Volver a la normalidad».
¿Cómo no entenderlo? A nadie le gusta vivir encerrado en un cubículo, y es legítimo que los humanos quieran retomar las actividades que animan y alimentan la vida social. Pero el regreso a la normalidad significa el regreso de aquellas expectativas y de aquellos automatismos que han vuelto furibunda a la Tierra y han expuesto al organismo viviente a las tempestades virales.
Leo en el Monólogo del virus[6] de Frederic Neyrat: «Silencien, queridos humanos, todos sus ridículos llamamientos a la guerra. Bajen esas miradas vengativas que posan sobre mí. Disuelvan el halo de terror con el que rodean mi nombre. Nosotros, los virus, desde el fondo bacteriano del mundo, somos el verdadero continuum de la vida sobre la Tierra. Sin nosotros ustedes jamás hubieran visto la luz… Somos sus ancestros, de la misma manera que las piedras y las algas, y mucho más que los monos. Estamos donde sea que ustedes estén y también donde no están. ¡Peor para ustedes si en el universo no ven más que lo que se manifiesta a su imagen y semejanza! Pero, sobre todo, dejen de decir que soy yo quien los mata. No están muriendo a causa de mi acción sobre sus tejidos, sino por la falta de cuidado de sus semejantes. Si no fueran tan rapaces entre ustedes como lo han sido con todo lo que vive en este planeta, aún tendrían suficientes camas, enfermeras y respiradores para sobrevivir a los daños que inflijo a sus pulmones… Agradézcanme, más bien. Sin mí, ¿por cuánto tiempo más habrían hecho pasar por necesarias todas estas cosas de las que se decreta de repente la suspensión? La globalización, los concursos, el tráfico aéreo, los límites presupuestarios, las elecciones… Agradézcanme, los puse frente a la encrucijada que estructura tácitamente sus existencias: la economía o la vida… El desastre termina cuando termina la economía. La economía es el desastre. Esta era una tesis hasta el mes pasado. Ahora es un hecho. Nadie puede ignorar cuánta policía, vigilancia, propaganda, logística y teletrabajo se necesitará para reprimirlo… Cuiden de sus amigos y de sus amores. Vuelvan a pensar con ellos, soberanamente, una forma de vida justa. Hagan clusters de vida buena, amplíenlos y no podré hacer nada contra ustedes. Esto es un llamamiento no al regreso masivo de la disciplina sino al de la atención. No al fin de toda despreocupación, sino al de toda negligencia. ¿Qué otra manera me quedaba para recordarles que la salud está en cada gesto? Que todo está en lo ínfimo».
Ingenuo esperar que esta nueva, alucinada pero lúcida conciencia pueda volverse sentido común mañana o el mes que viene. La ansiedad de volver a la normalidad es por el momento la fuerza principal, casi mayor que el miedo –siempre presente– de un regreso del contagio.
Y Bruno Latour, en un artículo titulado Imaginar los gestos-barrera contra la vuelta a la producción anterior a la crisis: «La primera lección del coronavirus es también la más impresionante: la prueba está hecha; efectivamente, se puede, en pocas semanas, suspender por todas partes y simultáneamente un sistema económico que hasta ahora nos habían dicho que era imposible ralentizar o redirigir. Contra todos los argumentos de los ecologistas sobre la necesidad del cambio de nuestros modos de vida, siempre se oponían los argumentos de la fuerza irreversible del “tren del progreso” que no podía hacer nada para salir de sus raíles, “debido”, nos decían, “a la globalización”. Sin embargo, es precisamente su condición de globalizado lo que convierte en tan frágil este famoso desarrollo, capaz no solo de frenar, sino de detenerse por completo».
Pero sería ingenuo esperar que esta nueva, alucinada pero lúcida conciencia pueda volverse sentido común mañana o el mes que viene. La ansiedad de volver a la normalidad es por el momento la fuerza principal, casi mayor que el miedo –siempre presente– de un regreso del contagio.
Así que volveremos a la normalidad, pero será aún peor que aquella que hemos sufrido en el pasado. Porque a la explotación, a la precariedad, a la humillación económica cotidiana se les agregarán el distanciamiento, la tensión permanente de la relación con el otro.
Pero el problema es que este regreso a la normalidad pronto se verá frustrado. No necesariamente por el regreso del virus, entendámonos. Como todos, espero que se consiga poner bajo control al corona, o que se encuentre una vacuna, o no lo sé…
Este no es el punto. El punto es que la máquina de los automatismos ha entrado en una condición caótica sin retorno. El colapso del sistema económico mundial no se remedia: cientos de millones de empleos perdidos, el precio del petróleo que cae por debajo de cero, la quiebra de innumerables compañías comerciales y empresas manufactureras…
Y la explosión de venganzas políticas de la derecha que ha sido arrinconada pero no cede. Y la confiscación de los intereses nacionales, y el peligro amarillo que obsesiona a Occidente. Y el perfeccionamiento de técnicas de control tecnototalitario que China ha experimentado a niveles muy avanzados y que ahora se difundirá como un ejemplo a seguir.
La concreción matérica del virus, de esta aglutinación proliferante mutágena, ha modificado algo profundo en el organismo humano, pero sobre todo ha detenido la máquina de la abstracción. Volver a ponerla en marcha será una tarea imposible. Y en ese punto aprovecharemos la lección. Aprendimos que el sistema militar no nos protege de la extinción, sino que la acelera. Por lo tanto, el sistema militar tendrá que ser desmantelado, reconvertido. ¿Y cómo sobrevivirán los millones de personas que trabajan en las fábricas que producen armamentos? La lección que aprendimos es que no hay necesidad de trabajar para tener derecho a un ingreso. El ingreso de existencia ha sido una realidad y debe seguir siéndolo. Pero los millones de personas que hoy se ven forzados a producir armamentos y a extraer petróleo no se verán necesariamente condenadas a la inacción. Habrá muchas cosas que hacer para sustituir el sistema energético que ha destruido las condiciones de vida en el planeta, para moverse, calentarse e iluminar la noche.
Aprendimos a distinguir la producción de lo útil de la producción de lo abstracto monetario. Aprendimos que la riqueza no consiste en la acumulación de valor, sino en el disfrute del tiempo que fluye y de las cosas que podemos producir sin ser explotados.
Es en el transcurso de la tempestad que viene que esa lección volverá, ineludible.
*
Notas
[1] En inglés en el original, slogan de campaña de Trump en 2016, podría traducirse «Hagamos que Estados Unidos vuelva a ser grande». A propósito de la dificultad de traducir este enunciado al español, es absolutamente recomendable el artículo de Pablo de Llano «¿Cómo traducir ‘Make America Great Again’?» publicado por El País en noviembre de 2016, a poco del triunfo de Trump. La nota no solo compila con gracia algunas notables interpretaciones de prestigiosos traductores sobre la frase en cuestión, sino que además supone un bello reconocimiento de la traducción como ejercicio de sutileza y curiosidad poética y política –a contramano de lo que ocurre cuando se combinan el exceso de fe en los automatismos algorítmicos y el imperativo de la inmediatez mediática. [N. del T.]
[2] «Francesco l’ha detto papale papale». La frase «papale papale» significa «sin vueltas» o «literalmente». El juego de palabras es tan evidente en italiano como intraducible al español. [N. del T.]
[3] La traducción más directa es «tierra libre», aunque el enunciado mantiene implícitas otras variantes, como «liberen la tierra» o incluso ���en cierta resonancia con alguno de los argumentos del texto– «tierra gratis». [N. del T.]
[4] El término «thirst traps» refiere a mensajes provocativos o fotografías sexy publicadas en las redes sociales con la intención de que otros profesen públicamente su atracción. [N. del T.]
[5] «LIBÉRATE MICHIGAN! LIBÉRATE MINNESOTA! y LIBERATE VIRGINIA, y salven su gran 2nda Enmienda», en inglés en el original. [N. del T.]
[6] El enlace lleva a la versión castellana, que se encuentra en la misma web que la italiana. Aquí la traducción es propia y sigue los extractos que transcribe Bifo, a partir del cotejo con las versiones italiana, francesa y castellana, y en una variante menos castiza del español. [N. del T.]
*
Fuente: http://lobosuelto.com/el-horizonte-cronica-de-la-psicodeflacion-5-franco-bifo-berardi/
Original en: https://not.neroeditions.com/lorizzonte/
[Publicado 3/mayo/2020]
#Cr{onica de la psicodeflación#diario de la pandemia#Franco «Bifo» Berardi#reflexión#filosofía#diario#pandemia#crisis#sociedad#pensamiento#covid-19#necropolitics#desastre#capitalismo
0 notes
Text
Với mỗi khẩu trang xuất ra, Trung cộng khẳng định yêu sách lãnh đạo thế giới
(truy cập từ https://danlambaovn.blogspot.com/2020/04/voi-moi-khau-trang-xuat-ra-trung-cong.html)
WSJ
CTV Danlambao lược dịch – Quảng trường Times Square tại thành phố New York vắng tanh, một minh chứng cho mối đe dọa mà virus Vũ Hán đã gây ra cho thành phố lớn nhất Hoa Kỳ.
Trong khi đó, 7.500 dặm về phía Đông, những người trẻ tuổi tổ chức ăn lẩu vui mừng khi kết thúc kiểm dịch tại một nhà hàng đông đúc ở thành phố Thành Đô, Trung quốc.
Tại tỉnh Phúc Kiến, một nhóm các chuyên gia Tàu đã đến sân bay chuẩn bị cho một chuyến bay sang giúp Ý đang bị dịch bệnh áp đảo.
Ba hình ảnh, được đăng tải cạnh nhau trên Twitter chính thức của Tân hoa xã chính thức hồi cuối tuần trước, đã gói gọn nỗ lực càn quét của đảng cộng sản để dựng nên c��u chuyện về đại dịch và đưa Trung cộng vào vai trò là vị cứu tinh của toàn cầu.
Chủ tịch Tập Cận Bình, phát biểu qua video liên kết với các nhà lãnh đạo khác trong nhóm G20 hồi tuần trước, cho biết đất nước của ông đã hy sinh rất nhiều để ngăn chặn virus lây lan tại TQ và giờ sẽ giúp đỡ những quốc gia khác.
Đại sứ quán Trung cộng tại Pháp đã thổi bùng dư luận trên Twitter với nội dung: "Khi dịch bệnh bắt đầu bùng phát ở khắp mọi nơi, chính Trung quốc là người mà cả thế giới yêu cầu giúp đỡ chứ không phải Hoa Kỳ, ngọn hải đăng của nền dân chủ". "Đây là Trung quốc đã giúp đỡ hơn 80 quốc gia. Không phải Hoa Kỳ".
Trung cộng là quốc gia mà virus lần đầu tiên xuất hiện và cướp đi vài ngàn sinh mạng, hiện đang sử dụng sự lây lan toàn cầu của căn bệnh này để củng cố tiếng nói ngày càng gia tăng, quyết tâm cho sự lãnh đạo toàn cầu đang làm trầm trọng thêm cuộc xung đột kéo dài với Hoa Kỳ.
Kết hợp từ việc giao vận hàng hóa thiết yếu, thúc đẩy quan hệ công chúng đã cho phép Trung cộng chiếm vị trí trên sân khấu toàn cầu do chính sách hướng nội nước Mỹ để lại, đồng thời giúp các nhà lãnh đạo Tàu cộng đánh lạc hướng sự chú ý những lời chỉ trích vì họ đã hành xử sai ở giai đoạn đầu của sự bùng phát.
Trong khoảng thời gian 2 tuần của tháng 3, các cơ quan chính phủ, công ty và tổ chức từ thiện của Trung cộng đã quyên góp hơn 26 triệu khẩu trang, 2,3 triệu bộ dụng cụ thử nghiệm và các vật tư khác cho 89 quốc gia, theo đánh giá của báo cáo truyền thông nhà nước và tuyên bố của chính phủ và các công ty. Hôm thứ Ba, bộ ngoại giao Trung cộng cho biết số lượng quốc gia nhận được sự giúp đỡ liên quan đến đại dịch đã lên tới 120.
Ở các quốc gia bị ảnh hưởng nặng nề như Ý, viện trợ đã làm dấy lên thông tin rằng Trung quốc đã nhanh tay trợ giúp hơn so với các đồng minh thân cận như Đức hoặc Hoa Kỳ.
Trước đó, các nhân viên hải quan ở Đức đã tổ chức các chuyến hàng gửi thiết bị y tế bị ràng buộc cho nước láng giềng phía Nam để đảm bảo nguồn cung cấp không bị trục lợi. Bên cạnh đó, Cộng hòa Séc đã thu giữ một lô khẩu trang dành cho Ý.
Trong khi đó Trung quốc đã gửi cho Ý hàng triệu chiếc khẩu trang được đóng gói sẵn có in với lời của một vở opera kinh điển của Ý.
Mặc dù Pháp đã gửi cho Rome một triệu khẩu trang, và mặc dù cả bệnh viện Pháp và Đức đều san sẻ bệnh nhân được chuyển từ Ý, nhưng sự giúp đỡ của châu Âu không đủ nhanh chóng hay được ghi nhận. Các quan chức Pháp cho biết họ đấu tranh để cạnh tranh với câu chuyện Trung quốc chia rẽ một châu Âu rời rạc. Đầu tháng 2, khi Trung quốc vẫn là tâm điểm của đợt bùng phát, Liên hiệp châu Âu và Hoa Kỳ đã tặng 30 tấn thiết bị y tế kết hợp cho Trung quốc.
Vượt xa việc viện trợ vật chất, chính phủ Trung quốc đã gửi các chuyên gia và hướng dẫn từ xa đến nhân viên y tế ở các nước trên khắp châu Âu và châu Á, với vai trò quốc tế tương tự như Hoa Kỳ đã từng giữ trong đại dịch Ebola 2014, khi cơ quan Phát triển quốc tế Hoa Kỳ cung cấp cho Tây Phi các nước với viện trợ và tư vấn quan trọng.
"Họ đã nổi bật khi đã có thể xoay vòng nhanh chóng như vậy", Andrew Small, một chuyên gia về mối quan hệ EU-Trung quốc tại quỹ Marshall của Hoa Kỳ đã đề cập đến những nỗ lực của Bắc Kinh nhằm thay đổi lịch sử của đại dịch. "Nhưng tôi nghĩ về cơ bản gần như ngay khi cuộc khủng hoảng bắt đầu, họ đã có một trận chiến tuyên truyền để giành chiến thắng về điều này".
Bộ ngoại giao Trung cộng nói rằng Trung quốc đang hoàn trả bằng hiện vật sự giúp đỡ và hỗ trợ nhận được từ các quốc gia trước đó, họ đang thể hiện trách nhiệm của một cường quốc. Trung quốc không mong muốn ghi điểm tín nhiệm, nhưng cũng chắc chắn không chấp nhận những lời buộc tội vô căn cứ.
Ngày 10/3 là một khoảnh khắc quan trọng, khi Tập Cận Bình đến thăm Vũ Hán, thành phố virus xuất phát. Đến tận thời điểm này, đảng CS Trung cộng dường như quay cuồng. Các nhà phê bình, bao gồm cả cư dân mạng, đã buộc tội các quan chức về việc che đậy thông tin dịch bệnh ban đầu. Đã có những nghi ngờ về việc sử dụng nắm đấm sắt để ngăn chặn sự lây lan. Bằng cách đến Vũ Hán, ông Tập đã báo hiệu cho đảng hãy tin tưởng vào cách tiếp cận của mình.
Cùng ngày, tổng thống Trump đã hạ thấp cuộc khủng hoảng trong cuộc họp với các thượng nghị sỹ, ông nói rằng: "Chúng tôi đang làm một công việc rất tuyệt vời. Và nó (virus) sẽ biến mất. Hãy bình tĩnh. Nó sẽ biến mất".
Khi các ca nhiễm được nhân lên ở Hoa Kỳ, ông Trump đã gọi mầm bệnh là vi-rút Trung cộng, ngầm đã đổ lỗi cho Trung quốc về đại dịch. Đáp lại, bộ ngoại giao Trung quốc đã lan truyền nghi ngờ về nguồn gốc virus bằng cách cho rằng các nhà khoa học vẫn chưa xác định virus đến từ Vũ Hán.
Người phát ngôn bộ ngoại giao Trung cộng, Zhao Lijian bắt đầu tung tin rằng quân đội Hoa Kỳ đến thăm Vũ Hán vào tháng 10 đã lan truyền vi-rút này, tuyên bố này được truyền hình nhà nước Tàu cộng dẫn lại làm nghiêm trọng thêm tình hình.
Bộ ngoại giao Hoa Kỳ đã triệu tập đại sứ Trung cộng vì phát ngôn sai lệch trên, và các chính phủ phương Tây đã phủ nhận ông Zhao đã truyền bá thông tin sai lệch giữa cuộc khủng hoảng toàn cầu. Đồng thời, các nhà ngoại giao, tổ chức truyền thông nhà nước và các tổ chức từ thiện của Trung quốc bắt đầu công bố các điều khoản viện trợ cho các quốc gia bị nhiễm virus.
Trung quốc đã gửi đồ tiếp tế đến các vùng đất khó khăn ở Trung Đông, chủ yếu là Iran. Việc quyên góp và bán hàng lan rộng trên toàn cầu, thường đi kèm với các báo cáo chi tiết trên phương tiện truyền thông nhà nước.
Các công ty Trung quốc nhảy vào hợp sức. Các tổ chức từ thiện kết nối với Jack Ma, người sáng lập công ty thương mại điện tử khổng lồ Alibaba group holding Ltd., đã quyên góp hơn 14 triệu khẩu trang, trong đó có một triệu ông Ma được vận chuyển, cùng với 500.000 bộ dụng cụ thử nghiệm, từ Thượng Hải đến Memphis, Tenn. Công ty công nghệ khổng lồ Huawei đã tặng hàng triệu khẩu trang cho một số quốc gia thành viên EU bao gồm Tây Ban Nha, Cộng hòa Séc, Ý, Ba Lan và Ireland.
Một số đợt giao hàng lớn nhất của Trung quốc tại châu Âu đã được chuyển đến các nhà lãnh đạo đã từng ủng hộ việc tham gia vào sáng kiến cơ sở hạ tầng vành đai và con đường quốc tế.
Vào ngày 24 tháng 3, một chiếc máy bay từ Thâm Quyến đã hạ cánh ở Hungary mang theo ba triệu khẩu trang y tế. Mỗi gói đều có dòng chữ "Hajá Magyarország!" – “Bring It On, Hungary!”, đó là một khẩu hiệu cổ vũ bóng đá tại địa phương và cũng là một khẩu hiệu chiến dịch của thủ tướng Viktor Orban, một lãnh đạo thân Tàu.
Cộng hòa Séc, dưới sự lãnh đạo của tổng thống Miloš Zeman đã biến thành cửa ngỏ cho Trung quốc tiến vào châu Âu, đã nhận được 1,1 triệu khẩu trang từ Thượng Hải.
Tổng thống Trump cho biết hôm thứ Hai rằng Hoa Kỳ có kế hoạch gửi khoảng 100 triệu đô-la thiết bị y tế đến Ý. Tuy nhiên, ở đỉnh điểm của sự bùng dịch hiện tại, nguồn cung cấp chảy theo hướng ngược lại. Vào giữa tháng 3, không quân Hoa Kỳ đã nhận 500.000 bộ xét nghiệm virus được sản xuất tại Ý ở Tennessee, điều này gây ra sự phẫn nộ và so sánh không tốt với Trung quốc.
Hoa Kỳ không đóng vai trò dẫn dắt. Châu Âu không có ảnh hưởng trong khối. Lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ, phương Tây mất ưu thế, ông Francesco Sisci, một nhà tội phạm học người Ý và phụ trách chuyên mục cho tờ báo Công giáo, Settimana News, cho hay. "Trong tình huống này, Trung quốc gợi ý sự trợ giúp. Họ ở đó, và họ rất hữu ích".
Trong một cuộc họp báo tuần trước, ngoại trưởng Mike Pompeo nói rằng ông đã nói với các đồng minh, bao gồm cả Ý, rằng Hoa Kỳ cam kết giúp họ đối phó với đại dịch.
"Đảng cộng sản Trung quốc đặt ra một mối đe dọa đáng kể đối với sức khỏe và lối sống của chúng ta, vì sự bùng phát virus Vũ Hán rõ ràng đã được chứng minh", ông Pompeo nói.
Tại Ý, một số lời khen ngợi mạnh mẽ nhất dành cho sự giúp đỡ của Trung quốc đã đến từ Luigi Di Maio, bộ trưởng ngoại giao, người đã thúc đẩy Ý tham gia vào sáng kiến vành đai và con đường.
Liên hiệp châu Âu đang bắt đầu đẩy lùi cuộc chiến truyền thông toàn cầu, khi Josep Borrell, người đứng đầu chính sách đối ngoại của EU đã viết trong một bài đăng trên blog.
"Chúng tôi phải nhận thức được rằng có yếu tố chính trị bao gồm một cuộc đấu tranh để gây ảnh hưởng thông qua việc xoay vòng và sự hào phóng có toan tính", "Được trang bị với sự thật, chúng ta cần bảo vệ châu Âu trước những kẻ gièm pha" – ông Borrell đã viết.
Căng thẳng về vai trò của Trung quốc trong một cuộc họp báo của bộ ngoại giao tại Bắc Kinh hôm thứ Hai, khi phát ngôn viên Hoa Xuân Oánh đáp trả những lời chỉ trích của Hòa Lan và Tây Ban Nha lên tiếng về chất lượng của mặt nạ và bộ dụng cụ thử nghiệm do Trung quốc sản xuất.
"Khi dịch bệnh bùng phát ở Trung quốc, một số tài liệu chúng tôi nhận được từ nước ngoài cũng không đạt tiêu chuẩn". "Chúng tôi chọn tin tưởng và tôn trọng ý định tốt của những quốc gia đó và xử lý vấn đề này một cách thận trọng" – bà Hoa nói.
Bà Hoa đã nổi giận trước những lời nhận xét cho rằng sự viện trợ của Trung quốc nhằm mục đích mở rộng ảnh hưởng chính trị. "Họ có muốn thấy Trung quốc khoanh tay và thờ ơ vào lúc này không?".
Bộ thương mại Trung quốc cho biết hôm thứ Ba rằng họ đang tăng cường kiểm tra chất lượng đối với việc xuất khẩu các nguồn cung cấp liên quan đến virus để bảo đảm đáp ứng các tiêu chuẩn của các quốc gia nhận hàng.
Nói về sự thành công của Trung quốc trong việc chống lại đại dịch Vũ Hán và cung cấp viện trợ là cơ hội để đánh bóng uy tín quốc tế, như đã từng làm trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 khi Trung quốc tung ra gói kích thích to lớn giúp thúc đẩy nền kinh tế toàn cầu.
Các quan chức Trung quốc đã nhấn mạnh sự giám sát cá nhân của ông Tập. "Đối mặt với dịch bệnh to lớn này, triết lý về một cộng đồng tương lai vì nhân loại do chủ tịch Tập Cận Bình đưa ra đã cho thấy giá trị của nó" – thứ trưởng ngoại giao Luo Zhaohui nói trong một cuộc họp báo.
Sau nhiều tuần không liên lạc, ông Trump đã gọi cho ông Tập vào thứ Năm tuần trước để thảo luận về hợp tác chống lại đại dịch. Trong những ngày trước cuộc gọi, ông Trump nói rằng ông sẽ ngừng sử dụng thuật ngữ virus Trung quốc.
Trong cuộc gọi, ông Tập cho biết hai nước nên đoàn kết để chống lại đại dịch và Bắc Kinh sẵn sàng hỗ trợ Hoa Kỳ, truyền thông nhà nước Trung quốc đưa tin.
"Trung quốc đã trải qua nhiều và đã phát triển sự hiểu biết mạnh mẽ về vi-rút" ông Trump đã viết sau đó trên Twitter. "Chúng tôi đang làm việc chặt chẽ với nhau. Rất nhiều sự tôn trọng!".
Trung quốc cho biết tỷ lệ lây nhiễm của họ đã giảm đều đặn, với các cơ quan y tế báo cáo gần như không có bệnh lây truyền mới tại địa phương trong tuần qua, mặc dù họ vẫn cảnh giác cao với các trường hợp nhập cảnh nước ngoài.
Trong tuần này, các nhà chức trách Trung quốc đã bắt đầu tiết lộ số lượng người mang mầm bệnh không có triệu chứng, sau khi có cáo buộc cho rằng Bắc Kinh đang cố giữ cho số ca nhiễm được công bố thấp. Trung quốc cho biết họ đã phát hiện 1.541 trường hợp không có triệu chứng vào thứ Hai, với 205 ca nhập cảnh.
Nguồn: https://www.wsj.com/articles/china-asserts-claim-to-global-leadership-mask-by-mask-11585752077?mod=hp_lead_pos5
02.04.2020
CTV Danlambao
(danlambaovn.blogspot.com)
0 notes
Link
Le président chinois Xi Jinping arrive en Italie, jeudi, avant de se rendre en France. Rome va officiellement rejoindre son grand projet stratégique des «nouvelles routes de la soie». De quoi irriter ses alliés européens traditionnels.
C'est par l'Italie, qui accueille pour la première fois depuis presque dix ans un président chinois, que Xi Jinping entame ce jeudi une tournée qui le mènera dimanche en France. Il arrive dans un continent divisé sur l'attitude à adopter face aux investissements de la Chine dans les actifs stratégiques, en particulier dans le cadre de ses «nouvelles routes de la soie», vaste projet économique et géopolitique de Pékin qui agace Washington et suscite de plus en plus de méfiance à Berlin, Paris et Bruxelles.
Car Rome entend rejoindre, par la signature samedi au Sénat d'un accord-cadre, ce réseau d'infrastructures ferroviaires et maritimes qui traverse tout le continent asiatique et dont le premier objectif est de faciliter les échanges commerciaux. Avec à la clé, comme toujours, de nombreux contrats mais surtout des accords entre la Chine et les ports de Trieste et de Gênes pour que ces derniers soient en mesure d'accueillir et de traiter les cargaisons des grands porte-conteneurs chinois. Une nouveauté alors que l'Italie avait jusque-là toujours fini par s'opposer aux offres de la Chine sur le port de Venise.
À Trieste, China Construction Communication Company, le bras opérationnel de Pékin, va travailler sur le réseau ferroviaire de l'arrière-pays jusqu'en Slovénie. Tandis qu'à Gênes il va contribuer à la définition des appels d'offres pour l'aménagement du port.
» LIRE AUSSI - Les clés pour comprendre le rapprochement économique entre l'Italie et la Chine
Pour l'instant, il ne s'agit pas d'une prise de contrôle des ports italiens par la Chine, qui, en tout état de cause, sera présente au même titre que de nombreux autres investisseurs étrangers. Même si, selon Philippe Le Corre, qui scrute les investissements chinois pour la Harvard Kenneddy School, Pékin «plante son drapeau dans un mouvement d'encerclement et de déploiement d'une toile géoéconomique». Pour l'Italie, explique Filippo Fasulo, coordinateur du centre de recherche de la Fondation Italie-Chine, «l'important est qu'elle s'assure que les bateaux chinois, au lieu de passer du Pirée à Gibraltar pour décharger leurs cargaisons à Hambourg et Rotterdam, utiliseront les ports de Trieste et de Gênes pour desservir les marchés européens». Ce n'est pas tout. Car Xi Jinping se rendra également à Palerme, ville natale du président italien, Sergio Mattarella, mais aussi un port stratégiquement placé pour devenir un grand hub maritime de la Méditerranée, et dans lequel un grand fonds de Shanghaï se préparerait, dit-on, à investir 5 milliards d'euros.
» LIRE AUSSI - Les nouvelles routes de la soie: le Pirée, un port chinois au cœur de l'Europe
Ces dix dernières années, l'Italie était déjà le troisième récipiendaire d'investissements chinois en Europe, selon l'American Enterprise Institute, avec 23 milliards d'euros cumulés. Parmi les grandes prises de participation, le rachat de Pirelli par ChemChina en 2015 pour 7,9 milliards, après l'entrée en 2014 au capital d'ENI (pétrole) et d'Enel (électricité), et d'Intesa et Unicredit en 2015.
Stratégie géopolitique
La France demeure aussi une terre de chasse privilégiée pour la Chine, qui, en 2018, a déboursé pas moins de 5,5 milliards pour s'offrir entre autres St Hubert dans l'alimentaire, Axilone Plastique, 5 % du capital d'Accor et surtout le spécialiste français des microconnecteurs de cartes à puces Linxens pour 2,6 milliards. À Bercy, on estime qu'aujourd'hui, avec le renforcement du contrôle des investissements étrangers, on n'aurait peut-être pas laissé faire ce rachat.
«De plus en plus d'entités chinoises publiques tels que Cosco, CCCC, Citic et le fonds souverain Safe se concentrent sur les infrastructures stratégiques, les marques et les technologies de pointe»
Philippe Le Corre qui scrute les investissements chinois pour la Harvard Kenneddy School
Néanmoins, la Chine ayant voulu limiter les sorties de capitaux, l'année 2018 fut marquée par un fort recul, de 40 %, des investissements chinois en Europe, à 17,3 milliards, selon le dernier rapport du Rhodium Group et de Merics. Mais, signe que ces investissements relèvent toujours d'une stratégie géopolitique globale, remarque Philippe Le Corre, «ils viennent de plus en plus d'entités chinoises publiques tels que Cosco, CCCC, Citic et le fonds souverain Safe, au détriment des groupes privés, et se concentrent sur les infrastructures stratégiques, les marques et les technologies de pointe». Des particularités qui expliquent le changement d'attitude récent de l'Europe, qui, dans son document d'orientation, pointe la Chine non plus comme un «partenaire» mais comme un «concurrent». Pis, comme «un rival systémique».
» LIRE AUSSI - Rome et Pékin se rapprochent, l'Europe s'inquiète
D'où les crispations sur l'initiative italienne dont le péché originel, selon le sinologue Francesco Sisci, est surtout d'«avoir préparé cet accord commercial de portée géopolitique sans s'être coordonné avec ses alliés historiques». Elle n'a pas tenu compte de l'inquiétude de la Maison-Blanche qui, fin 2017, dans un document présentant sa stratégie de sécurité nationale, s'inquiétait de l'«implantation stratégique» chinoise en Europe via des «investissements dans des industries clés et des technologies sensibles». C'est ainsi que Washington s'est récrié la semaine dernière contre l'OPA d'un groupe chinois sur EDP, l'électricien portugais, reprochant à Lisbonne sa dépendance vis-à-vis de Pékin.
Droits de l'homme
En Italie, le projet a été conduit par le ministre de l'Économie, Luigi Di Maio, et surtout par son secrétaire d'État, Michele Geraci, qui a vécu dix ans en Chine et est le grand artisan de ce rapprochement. Ils y ont vu les opportunités économiques et ont voulu apporter des garanties demandées par l'Europe en exigeant que les investissements soient financés par la Banque asiatique d'investissement pour les infrastructures (AIIB), une banque créée par Pékin en 2014 avec 69 pays au capital, qui accorde des prêts selon des procédures conformes à la législation de l'Union européenne. Ils ont aussi exclu la 5G des investissements chinois, pour répondre aux craintes sur la sécurité des données sensibles en Europe.
«La Chine utilise un pays du G7 pour créer une brèche dans la solidarité occidentale»
Le général italien Carlo Jean, spécialiste de géoéconomie
Mais ils n'ont pas pris la mesure de la portée politique de l'événement. «Par cet acte, analyse Filippo Fasulo, l'Italie reconnaît implicitement à la Chine un rôle politique de redéfinition d'un ordre mondial sinocentré.» Pour Pékin, c'est une victoire sur la scène géopolitique: «La Chine utilise un pays du G7 pour créer une brèche dans la solidarité occidentale», estime le général italien Carlo Jean, spécialiste de géoéconomie. La crainte est que, tôt ou tard, cet accord se paie d'un soutien implicite à la politique chinoise. «La Grèce, le Portugal et la Hongrie, qui ont rejoint les “nouvelles routes de la soie” n'ont pas réussi à séparer l'entreprise de la politique, en particulier lorsqu'il s'est agi de prendre position sur les droits de l'homme», remarque Gianfranco Polillo, ancien sous-secrétaire d'État à l'Économie dans le gouvernement Monti.
Un petit tour par Monaco sur la 5G
Entre l'Italie et la France, Xi Jinping fera une halte à Monaco. Certes, la principauté «fascine les Chinois», relève Philippe Le Corre, de la Harvard Kennedy School, mais le président chinois vient sans doute aussi pour célébrer l'accord que Monaco Telecom a conclu le mois dernier avec le groupe chinois Huawei pour déployer la 5G dans le cadre du programme «5G Smart Nation» du Rocher. L'équipementier télécoms chinois est au cœur d'une controverse depuis plusieurs mois et soupçonné par les États-Unis et plusieurs pays européens de menacer la sécurité des réseaux de communication. Malgré ces menaces, l'Allemagne a décidé de ne pas exclure les équipementiers chinois, dont Huawei, des enchères lancées ce mardi pour l'octroi des chantiers de la 5G. La chancelière Angela Merkel a déclaré vouloir «n'exclure aucun entrepreneur ou acteur (de la 5G, NDLR)», tout en annonçant l'inscription dans la loi allemande d'exigences accrues en termes de sécurité des réseaux.
0 notes
Text
Trung Quốc sắp ký thỏa thuận bổ nhiệm giám mục với Vatican
Một thoạt thuận gây tranh cãi cho phép Đảng Cộng sản Trung Quốc bổ nhiệm giám mục dự kiến sẽ được ký kết vào cuối tháng này, Nhật báo Phố Wall (WSJ) cho biết thông tin từ hai người quen thuộc với vấn đề này.
Thỏa thuận giữa Trung Quốc và Vatican là sự công nhận chính thức đầu tiên của Bắc Kinh rằng Giáo hoàng là người đứng đầu Giáo hội Công giáo ở Trung Quốc. Đổi lại, Tòa Thánh sẽ chính thức công nhận 7 giám mục do Đảng Cộng sản Trung Quốc chỉ định mà trước kia không có sự chấp thuận của Vatican.
Ông Francesco Sisci, một người Ý dạy về quan hệ quốc tế tại Đại học Renmin Trung Quốc ở Bắc Kinh cho rằng: “Đó là một bước đi chập chững của Trung Quốc trong việc hướng tới thừa nhận ra một số khuôn khổ của thế giới phương Tây”. Ông nói: "Nó không tiến xa đến mức công nhận những gì mà chúng ta ở phương Tây gọi tự do tín ngưỡng, nhưng nó cho thấy một mức độ tự chủ tôn giáo."
Giới quan sát, trong đó một số nhà ngoại giao Hoa Kỳ, lo ngại Giáo Hoàng đang thừa nhận ảnh hưởng mạnh mẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc vô Thần đối với việc dẫn dắt các nhà thờ, theo WSJ.
"Đây là một bước lùi kỳ lạ tại nơi mà nhà thờ đã chiến đấu, không phải trong nhiều thế kỷ mà là hàng thiên niên kỷ", ông Sandro Magister, một chuyên gia về Vatican viết cho tạp chí L’Espresso của Ý. “Giáo hội đã từng cố gắng giữ mình tự do khỏi sự kiểm soát của các chính phủ đối với những vấn đề giáo hội như chỉ định các giám mục, nhưng bây giờ thành tựu này bị mâu thuẫn một cách khắt khe vì thỏa thuận với Trung Quốc.”
Hiệp ước giữa Trung Quốc và Vatican vẫn có thể sẽ lâm vào tình trạng bị trì hoãn do các sự kiện không thể lường trước, theo nhận định của một trong số những người quen thuộc với vấn đề này. WSJ cho biết hai bên chuẩn bị ký kết thỏa thuận mặc dù chính phủ Trung Quốc gần đây đã tăng cường đàn áp các tín đồ Cơ Đốc và các nhóm tôn giáo khác, thông qua các biện pháp bao gồm cả việc đóng cửa nhà thờ và loại bỏ các biểu tượng tôn giáo như thánh giá và mái vòm của nhà thờ Hồi giáo. Do đó, thỏa thuận này khả năng sẽ khuấy động những lời chỉ trích đối với Giáo hoàng vào thời điểm ông đang bị la ó từ bên trong và bên ngoài nhà thờ về việc xử lý các vụ việc lạm dụng tình dục, theo WSJ.
Trên thực tế, Đảng Cộng sản Trung Quốc không có ý định từ bỏ quyền kiểm soát đối với bất kỳ tôn giáo nào, ngay cả Công giáo, vốn có rất ít tín đồ tại Trung Quốc, theo WSJ.
Thu Phương
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - https://ift.tt/2Mv2kLG via IFTTT
0 notes
Text
Film que lidera taquilla china plantea debate sanitario y mensaje religioso
Jesús Centeno Pekín, 3 ago (EFE).- Una exitosa película china basada en un suceso real ha despertado un amplio debate en el país sobre el problema del gasto farmacéutico, además de lanzar un mensaje positivo sobre un cura católico que en la cinta padece leucemia y ayuda a salvar las vidas de otros en su iglesia. "Wo Bu Shi Yao Shen" (literalmente 'No soy el dios de la medicina', pero traducida al inglés por 'Dying to survive', o 'Muriendo por sobrevivir') ocupó el primer puesto de la taquilla china en julio, al recaudar más de 3.050 millones de yuanes (unos 385 millones de euros) desde su estreno a principios de ese mes, informó este miércoles la publicación especializada China Film News. El éxito de la película ha contribuido a que las ventas de la taquilla china alcanzaran el mes pasado 6.960 millones de yuanes (876 millones de euros, 1.020 millones de dólares), un récord histórico para el mes de julio en el mercado cinematográfico nacional. La cinta está basada libremente en la vida real de Lu Yong, un comerciante diagnosticado con leucemia que se gastó más de 80.000 dólares en un tratamiento oficial antes de comenzar a viajar a la India para conseguir de contrabando el mismo medicamento genérico. Lu salvó más de mil vidas gracias al tráfico del medicamento, pero en 2014 fue arrestado bajo el cargo de vender drogas ilícitas. En la cinta, el objetivo del protagonista es, en un principio, vender los fármacos genéricos a pacientes que no se pueden pagar los prohibitivos precios de los medicamentos ofrecidos en los hospitales chinos. La trama ha llamado la atención del público chino por el problema que suponen los abusivos costes farmacéuticos, provocando un sinnúmero de comentarios en las redes sociales. "Tener una enfermedad pero no tener dinero para pagar los medicamentos es un desastre natural, un desastre humano", comentó el usuario Xiao Yanger en la página de crítica cinematográfica Yingshi. "Después de ver la película, lo primero que he pensado es en comprar un seguro para enfermedades graves", señaló otro, Li Xiaoer. Por su crítica al sistema chino de salud pública, para algunos internautas ha sido una sorpresa que "Wo Bu Shi Yao Shen" haya pasado la censura de las autoridades. En Maoyan, una popular base de datos cinematográficos, la audiencia ha llegado a otorgar a la película 9,7 sobre 10 puntos. "Sólo puedo sentir tristeza al ver esta película. Pero es un gran progreso que se haya estrenado y que sea tan exitosa", señaló el usuario Ning Caichen. "A menudo la gente se pregunta por qué China no puede hacer películas que cambien la sociedad, tal y como sucede en Corea del Sur o India", dijo el usuario Xu Ruofeng en la red social Douban. "Necesitamos más escritores y directores que se enfrenten a los problemas de la sociedad, y que hagan más películas con conciencia", añadió. Además, uno de los personajes en la película es un cura católico que padece de leucemia y que ayuda a salvar a otros pacientes en su iglesia. Es raro que en una película china se vean personajes de carácter religioso, más aún cristianos, y la actitud positiva hacia el cura, interpretado por el actor Yang Xinming, se ha ganado las alabanzas de los espectadores. "Gracias a 'Wo Bu Shi Yao Shen', los espectadores chinos han podido conocer más de cerca a un personaje religioso como el cura Liu. La película desmitifica a los curas y da a conocer cómo trabajan en su vida diaria. No se limitan a dar sermones en la iglesia, también cuidan de la gente, como se retrata en la película", comentó un usuario en la página web de preguntas y respuestas zhihu.com. Según Francesco Sisci, investigador en el Centro de Estudios Europeos de la Universidad de Renmin (en Pekín) y experto en asuntos vaticanos, la reciente autorización para la emisión de dos documentales que hablan del catolicismo en China es un signo de que las relaciones entre el país y el Vaticano mejoran. "Creo que es una señal muy importante que China esté dando atención a la religión, y es evidente que China está empezando a cambiar y a reconocer el papel que juegan en la sociedad algunos elementos como la religión. Esto es algo que puede ayudar al entendimiento entre China y el mundo", dijo Sisci al diario oficialista Global Times. EFE jco/rcf/mr
#_revsp:efe.es#_uuid:1cb8dcc7-3b5f-3c58-9ae1-e2d8d3eb2ced#_author:jco/rcf/mr#_category:yct:001000076#_lmsid:a077000000Kgol7AAB
0 notes
Quote
If America were to disappear from the region - as if by magic - it is not that every country would accept Chinese power. Quite the contrary: tensions would explode because nobody would trust China to be fair, nor trust China to solve regional frictions amicably, draining Chinese resources from economic development at a time when Beijing needs to concentrate on its welfare and development in coming decades. Concentration on foreign affairs could exacerbate domestic problems, with a huge impact on the domestic balance of power.
Francesco Sisci
1 note
·
View note
Text
Ancient texts uncover meritocracy debate
By Francesco Sisci BEIJING - Imagine we were to discover a series of ancient manuscripts revealing that Plato actually copied all of his ideas from Parmenides, a preceding philosopher from Elea in southern Italy; that Aristotle rewrote treatises originally penned by Archytas, another philosopher from Taranto; and actually the whole philosophical debate in ancient Greece was about politics (a very sensitive subject for the Roman Empire), not truth (a topic more consistent with later widespread Christian beliefs). The same manuscripts could prove the Romans copied everything they had from the Etruscans, and history was later doctored by Roman emperors to undermine the importance of other Italian civilizations conquered by Rome and present their home city as the one true representative of culture from Italy, which was then ruling the Mediterranean world. This discovery would make our heads spin and make us reassess the trajectory of history and all our considerations about the future. Something similar actually happened in the West in the 18th century with the discovery of the ruins of Pompeii by German historian Johann Joachim Winkelmann, which sparked the fire of Enlightenment. And it is happening in China now possibly on an even grander scale with the discovery and first understanding of three sets of manuscripts buried at the end of the 4th century BC. They cast a totally new light on the history and philosophical debate in ancient China. The discovery of Pompeii proved to 18th century Europe, which was growing disaffected with Christianity and the Christian tradition, the importance of pagan history and its legacy. It helped to free European minds from the fetters of dogmatism, justified by a superficial reading of the Bible, and launched Europe on the path to developing the modern world. This discovery had a further support with the then immense influence of literature and ideas coming from China through the translations of Jesuits. That literature proved the existence of a non-Christian state with a high level of civilization and yet introduced to Europe through the work of the ultra loyal branch of the Church, the Jesuit order. On August 30, 2013, at an international conference organized by Dartmouth College with Beijing's Tsinghua University, participants will discuss the findings from the first work on interpretation of the Tsinghua manuscripts acquired in 2008. Three massive sets of bamboo slip manuscripts buried around 300 BC have now been found; one in a tomb in Hubei, in a site next to the capital of the ancient state of Chu; another looted from a tomb and sent to Hong Kong before being bought for the Shanghai Museum. The Tsinghua University set, also bought back after looting, is probably the most significant because of its historical nature and relationship to several of the Confucian classics. The manuscripts are written in the script of the Chu state, so many characters are unknown (they are not the standard Chinese characters adopted after the unification under the first Qin emperor), and many others are illegible. According to Professor Sarah Allan, the organizer of the conference at Dartmouth, and along with Tsinghua Professor Li Xueqin one of the main forces behind the reading of the manuscripts, it will take decades to fully understand the material. The discovery of Pompeii also took decades to be fully understood and internalized by European culture. In any event, there are already quite a few very important findings, according to Professor Allan. The manuscripts revolutionize our understanding of ancient Chinese history, philosophical debate, writing, and circulation of ancient texts. The writing system was standardized by the Qin emperor, who also destroyed much of the traditional literature, so these texts give us a glimpse of what texts were really like before they were reconstructed - in practice often rewritten - in the Han dynasty (the dynasty ruling China from the 2nd century BC to the 2nd century AD). The writing is in a regional style and has many unique characters, but the spoken language it reflects is similar that that of the central plains. Perhaps there was already a common spoken language, like later Mandarin or today's putonghua. It also appears that ancient texts were not organized in finished sets like the ones we have now, but were more open-ended collections of writings, perhaps transcribed from oral dictation. [1] However, the bigger revelations are about history and philosophical debate. Not much contradicts presently known facts, Professor Allan says, but so much more becomes known that the interpretation may become totally different. It is as if we were just seeing a sweet face and from that we guessed it belonged to a girl, but then the frame expands and we see the body of a person who is clearly a boy. Li Xueqin just this month made Chinese headlines [2] by arguing that the Qin people (who unified the Chinese empire) came from the east - not the west, as previously thought - and might have been related to the Shang Dynasty, which ruled the central plains before the 11th century BC and preceded the Zhou Dynasty. Moreover, as Professor Li was reportedly arguing, "What kind of culture was that of Qin? At the time, what was the peculiarity that historically shaped the Qin power in relation with other cultures of the time? We research the problem of the formation and the origin of the Qin culture. If we simply see the Qin culture as one of violence and military prowess, then it was a backward and closed culture. Then by using the Qin culture to unify the whole country, from the whole historical point of view, this was not useful for progress and development. This point is especially important to consider now." [3] The point Li is making is extremely important for modernity, as the Qin emperor and his culture were the model of statecraft openly used by Mao during the Cultural Revolution. On the other hand, research by Professor Allan has cast a different light on a mostly neglected aspect of the ancient political debate. Professor Allan found a large body of evidence supporting the importance of debate in the selection of the new king through abdication: a king chooses his successor from any walk of life, abdicates, and promotes him as the new king. This idea, according to the extant texts, seemed a quirk of Mozi (a philosopher of the 4th century BC and adversary of Confucius). But the manuscripts prove now that it had very wide support, in opposition to the idea that prevailed at the time and was supported by Confucians of succession through blood lineage. This seems more in line with the present choice of the Communist Party to renounce blood succession and select leaders according to their merit. In a way, at the 18th Party Congress, Hu Jintao, like the ancient mythical kings Yao and Shun, abdicated and gave power to Xi Jinping. The political parallels are of course too simplistic when considering the complex influence these findings will have on the rewriting of ancient history. Yet these archeological discoveries, casting a new light on Chinese history, find a parallel in the immense influence on China of a foreign culture which is reshaping the Chinese vision of the world and of its future. Here there is a new analogy with the discovery of Pompeii. Moreover, Confucius, the mainstay of Chinese culture for centuries, here appears a part of a broader movement of rujia "soft scholars", who were very widespread at the time and included a broad spectrum of political ideas that were avidly debated. Most importantly, the whole body of Chinese culture that we have about the period begins to appear now almost as a doctored selection of texts from which many ideas inconsistent with the ideology of later times have been expunged or simply lost through disinterest. Two elements concealed by this ideology begin to surface, and thus can be attributed to Han (the dynasty ruling China from the 2nd century BC to the 2nd century AD) "spin doctors". One is that the Qin, cast as a semi-barbaric culture from the "wild west", now appears to be part of the core of the Chinese culture, actually from a dynasty preceding the Zhou Dynasty (the model of civilization for Confucius, the ideal thinker for the Han ideologues). Another is that the idea of blood succession, punctuated by dynastic change, which prevailed through 3,000 years of Chinese history, was powerfully challenged at the time. If these two concepts were basically expunged from present texts, how many more ideas and facts were hidden or cancelled by the Qin and Han rulers, eager to spread their own propaganda through history? Was there an idea of one China already? It is hard to answer to this question from the distance of over two millennia, when their idea of state and territory was so different. It is true, there were big differences, but the texts also reflect a language was largely similar to that used by the people people of the states located in central plains. The debate we find in the manuscripts is consistent with the tradition we have; it was not totally different. Then this indicates the existence of a strong cultural community where everybody was talking about the same things. This cultural community possibly allowed the political unity of China to endure for many centuries. Chinese identity and Chinese history are intimately entwined and the findings in the next decades could change forever the understanding of history. Notes: 1. Ai Lan: "Guanyu Zhongguo zaoqi wenxian de yige jiashe", Guangming ribao, January 10, 2012 ; Sarah Allan, "On Shu (Documents) and the origin of the Shangshu (Ancient Documents) in light of recently discovered bamboo slip manuscripts", BSOAS,75.3, 547-557. 2. "Li Xueqin: Jiekai Qinren yuanyu dongfang zhi mi", China Youth Daily, June 18, 2013. 3. See here Francesco Sisci is a columnist for the Italian daily Il Sole 24 Ore. His e-mail is [email protected]
0 notes