#vùng vẫy
Explore tagged Tumblr posts
Text
Vùng vẫy để vượt qua
Đến lúc mà thấy đường cùng thì mọi thứ dường như lắng lại và sánh đặc. Sự sánh đặc toát ra trong đời sống hằng ngày, trong từng hơi thở, từng hành động.
Thì ra cuộc đời vẫn thế, vẫn luôn có những từ chối và sự lạnh lùng. Xen lẫn sự bất hạnh vào một chiều mưa tầm tã và sự thương xót cho kẻ kém may mắn. Tôi không cười đáp lại sự thương xót bằng những lời xáo rỗng đã lặp đi lặp lại nhiều lần, vì bất hạnh đã lâu nên không còn quá đỗi ngạc nhiên.
Thi thoảng tôi tự hỏi liệu có phải mình có đang cố chấp đi ngược dòng như người ta hay nói không. Rồi lại thắc mắc thế dòng nào là tôi cần trở về đúng hướng. Tôi vốn dĩ đã buông tay đầu hàng từ lâu rồi, nào có còn chống đối nào nữa đâu.
Nhưng tôi vẫn chống cự đến mức không muốn chết. Tôi vẫn sẽ khóc thật nhiều những lúc không gượng nỗi. Tôi cũng lì lợm như thế là sai sao?
#shadowgifts
1 note
·
View note
Text
Một số người nói rằng một ngày mới bắt đầu sau mười hai giờ, và một số người nói rằng một ngày kết thúc sau mười hai giờ.
Có người nằm trên giường lúc hai giờ sáng vẫn chưa ngủ, cũng có những người vẫn miệt mài làm việc vào lúc ba bốn giờ sáng.
Một số người làm việc vất vả cả ngày chỉ để kiếm vài đồng trang trải chi phí sinh ho��t, có người đến quán bar tiêu hoang bằng một tháng lương của người khác.
Cùng một thời điểm nhưng cuộc đời lại khác nhau, chúng ta đến thế giới này đã trải qua quá nhiều sự lựa chọn và trách nhiệm. Không phải ai cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ, có lẽ chúng ta sinh ra đã tầm thường, nhưng điều đó có quan trọng gì?
Ngay cả cỏ dại cũng khao khát ánh nắng, hoa hồng dù có đẹp đến đâu thì cũng sẽ héo úa. Trong năm tháng hữu hạn này, chúng ta đã làm việc chăm chỉ, đấu tranh, vùng vẫy cho dù có kiệt sức thì chúng ta cũng có thể mỉm cười nói với bản thân rằng không hối hận.
Ý nghĩa của cuộc sống không bao giờ nằm ở chính nó mà là quá trình trải qua.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#dịch#trichdanhay#tình yêu#nỗi buồn#tuổi trẻ#yêu đời#suy nghĩ tích cực#buông bỏ#cuocsong#cuocdoi#khó khăn
110 notes
·
View notes
Text
Lấy lương thiện làm gốc thì lòng trong sạch. Đi đâu cũng thấy bình an.
Lấy thấu hiểu làm gốc thì biết thương người. Gặp cảnh nào cũng thấy hiền hòa.
Lấy tĩnh lặng làm cốt lõi, thì tâm rộng như mặt hồ, có thể dung chứa muôn vàn đau khổ, mà vẫn mỉm cười an lạc.
Bản lĩnh không phải là vùng vẫy đối đầu với mọi thứ.
Bản lĩnh chính là nằm ở việc có thể giữ nguyên sự thuần khiết ban đầu, biết lùi một bước, nhìn xa hơn, nghĩ sâu hơn.
---
Bộ sách Tâm tĩnh lặng - Ý thuận duyên
8 notes
·
View notes
Text
Vừa xem xong một video phim ngắn của các bạn đồng trang lứa cách đây 10 năm. Mình chợt nhận ra ngay từ năm nhất các bạn đã có đam mê, có hoài bão, dám làm, dám thể hiện, có lẽ đó là điều mà mình đã vứt bỏ ngày từ khi bước vào trường đại học.
Và mình nghĩ rằng không hề muộn khi mình vẫn tiếp tục học tập và làm việc duy trì cái tâm trong sáng của mình. Hôm qua chị bác sĩ cũng nói, sau bằng ấy năm làm nghề, cho dù có rất nhiều khoảnh khắc chị gặp những tình huống khiến cho mình mất đi tâm huyết và động lực, nhưng bây giờ nhìn lại chị vẫn còn nguyên lý tưởng của mình từ lúc học y và lúc tốt nghiệp đại học y. Đó là điều mình trân quý và mình cũng thực sự muốn theo đuổi dù con đường đó có thể khiến cho mình không thể giàu có và lo về tài chính cho bố mẹ như mình mong muốn. Giữa cuộc đời mỗi người một sứ mệnh riêng thì mình hoàn toàn tin rằng việc giữ được tâm sáng để tiếp tục hành nghề y quan trọng hơn việc theo đuổi những thứ hư danh khác.
Nhìn vào video của các bạn quả thật mình rất ngưỡng mộ. Dù đó chỉ là video của một nhóm sinh viên năm nhất, 18 - 19 tuổi, vừa bước chân vào một cánh cửa mới, nhưng cách thể hiện của các bạn đã tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy đam mê và sự chăm chút cho sản phẩm của mình. Dù là nghiệp dư, dù còn ngây ngô, nhưng việc các bạn thể hiện cho mình thấy quả thật khiến cho một người ở 10 năm sau như mình cũng phải hổ thẹn. Có lẽ 10 năm qua không dài nhưng là quá đủ để khiến cuộc đời mình hay con người mình càng yếu đuối và hèn nhát hơn. Thậm chí mình đã tìm kiếm và tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần rằng mình thích làm gì, hợp với chuyên ngành gì, cho đến giờ vẫn chưa có một câu trả lời hoàn chỉnh... Có khi nào không yêu thích công việc mình làm nhưng vẫn cống hiến và làm hết mình được? Câu trả lời của mình là có, chỉ là, đôi khi mình mệt mỏi vì không thể mãi duy trì năng lượng vừa đủ. Đã có những lúc như thế kéo mình lùi lại và vùng vẫy về một hướng đi mới.
Cảm ơn bình luận của một người lạ trên tumblr, cũng như một ngọn đèn khiến mình có thể tiếp tục những kế hoạch 5 năm, 10 năm tiếp theo.
12 notes
·
View notes
Text
[18TRIP Main Story] Chained up Scarlets - Side A / Chương 1: Vua của Hòn đảo
Dịch bởi Jeiru.
Cảm ơn Tenshi và Mũi Voi đã giúp mình beta!!!!
Nếu có vấn đề gì về bản dịch thì mọi người cứ thoải mái đưa ra góp ý với mình nhé (≧∀≦)
Bản dịch nằm dưới đường kẻ.
──────────────────────
*Hồi tưởng của Tao*
Tao: Cậu đang ghi âm gì vậy.
???: Không có gì đâu, tớ muốn ghi lại giọng hát của Tao thôi. Tiếp theo sẽ hát gì đây?
Tao: Vậy thì cũng ghi âm lại cả giọng hát của cậu nữa đi, Kinari—.
Ngày hôm ấy, ai đó đã nói với tôi.
Rằng thời khắc hoàng hôn là thời điểm duy nhất mà Chúa sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Bởi vậy mà khi ấy, những cảm xúc cô đơn, khổ đau, buồn bã, yếu đuối dễ dàng xâm chiếm lấy trái tim con người.
Nếu Chúa thực sự tồn tại, tôi muốn thử hỏi Người.
Rằng tại sao tôi lại được sinh ra, và liệu bây giờ tôi vẫn còn sống chứ.
Trong một thế giới vô thực tựa như một trò chơi, nếu như không có lấy một lý do để sống, thì cũng chẳng tồn tại lý do để chết đi, có phải không.
Hay là, chỉ cần sống sót bằng cách nào đó—
Thì tới một khoảnh khắc nào đó, ta sẽ nắm được trong tay thứ gọi là ý nghĩa sống, hay vẫn sẽ chẳng có gì cả…
Chẳng hạn như, liệu tôi có thể tìm được một điều gì đó quan trọng đến mức có thể đem trái tim trống rỗng này dâng trọn cho nó không.
*Hết hồi tưởng*
Tù nhân A: Nhìn kìa! Là nó đấy, “Monkey Cage”...
Tù nhân B: Một hòn đảo nhà tù nơi chẳng thể vượt ngục à…
Tao: …Mình sẽ bị bỏ tù ở đó sao.
(Một hòn đảo chỉ có nhà tù… Có phải trong game hồi xưa mình từng chơi cũng có kiểu dàn dựng bối cảnh như này không nhỉ. Viễn tưởng trong thực tế ấy)
(Không biết có phải mình có đang ở trong thế giới game không? …Nếu thực sự là vậy thì mình có thể ấn nút khởi động lại rồi thoát ra mà)
*Tàu đáp Hòn đảo nhà tù*
Kodama: Mau dàn hàng theo thứ tự! Tôi là Kodama - quản ngục tại đây, đồng thời cũng đảm nhận vai trò quản giáo các cậu!
Tôi sẽ ban cho các cậu một ân huệ, đó là sẽ quản lý và dạy dỗ các cậu thật nhẹ~~ nhàng! Nhớ mặt tôi cho kỹ vào đấy.
Bắt đầu từ hôm nay tên của các cậu sẽ được thay bằng số trên thẻ tù nhân, sau khi được gọi thì hãy biết lịch sự mà đáp lại!
Tao: (Số trên thẻ tù? À… Là số hiệu được đính trên đồng phục tù nhân sao. Mình là… 500010)
Kodama: Đã hiểu chưa, mấy tên cặn bã của xã hội. Thẻ tù này được đính kèm với xác thực sinh trắc học. Các cậu đi đâu làm gì phía quản ngục đều nắm rõ hết đấy. Thậm chí đừng cố mà gỡ nó ra, vì ngay tại thời điểm đó chuông cảnh báo sẽ kêu lên.
Cũng đừng có nghĩ đến chuyện vượt ngục. Nội việc các cậu chạm vào bức tường cao ơi~ là cao~ kia thôi, hệ thống tại trụ sở chính cũng sẽ nhận được tin báo rằng có tên nào đã chạm vào nó, và đương nhiên, cơ hội lên được tàu là bằng không!
Bởi vì ngay trước khi đặt chân lên được tàu thì các cậu đã bị chặn lại rồi.
Tù nhân A: …Chậc, tàu không được thì đành ra biển vậy…
Kodama: Đừng có mà nghĩ đến việc bơi qua biển đấy nhé!? Vùng biển này có rất nhiều cá mập ăn thịt người bơi xung quanh.
Thời điểm các cậu nhảy xuống là xác định cái chết rồi đấy! Hahaha!
Tao: (Ra là vậy… Quả nhiên là không thể vượt ngục ha)
Kodama: Nhưng mà? Nếu các cậu cư xử ngoan ngoãn thì biết đâu lại có điều gì đó hay ho xảy ra trong buổi diễn văn nghệ (*)– Mà, còn tùy thuộc vào việc các cậu vùng vẫy tại đây như thế nào nữa.
Được rồi! Viên quản ngục nhân từ tôi đây sẽ chỉ trả lời 1 câu hỏi thôi! Số 500017! Có thắc mắc gì thì nói đi!
500017: …Người có số tù 500017 được hiển thị là tôi.
Tù nhân A: Ồ, nhìn gương mặt của số 500017 kìa. Bé búp bê-chan sao?
Tù nhân B: Trông đáng thương thế kia thì sẽ trở thành con mồi thôi.
Tao: …!
(Gương mặt đó, cậu ấy là…!?)
500017: Vẫn đang trong quá trình thu thập dữ liệu. Không có hiệu chỉnh điểm bất thường nào trong dữ liệu hiện tại.
Kodama: Hả? Cậu nói cái gì đấy? Mà thôi không có thắc mắc gì là được.
Mau chia thành từng nhóm rồi đi về phòng! Giải tán!
Tao: A… Đợi chút, Kinari (**), à không, 500017.
Kodama: Số 500010! Cậu đang làm gì đấy, nhanh chóng đi về phòng được chỉ định mau!
Tao: …
*Chuyển cảnh về phòng tù*
Tù nhân A cùng phòng: Này số 10, cậu phạm tội gì mà lại vào đây thế.
Tao: …Chỉ là tội trộm cắp thôi ạ.
Tù nhân B cùng phòng: Cậu nói đùa đấy à, làm sao mà vào đây chỉ vì một tội nhỏ như thế được. Nếu là thật thì cậu xui quá rồi đấy.
Tù nhân C cùng phòng: Này mấy tên mới đến, mau đi ngủ đi. Tụi mày nói chuyện nãy giờ như vậy quản ngục mà tới kiểm tra thì rắc rối lắm đấy.
Tao: (Thực sự là tội trộm cắp mà nhỉ. Ý là, cũng vì có tội mà mình mới bị bỏ tù mà)
(Xui xẻo quá sao? Cũng đến nước này rồi. Dù gì thì kể từ lúc sinh ra mình cũng đã phải chịu đựng số phận xui xẻo rồi mà)
(Mà dù sao thì, ở nhà tù cũng có một mái ấm. Giường hơi cứng nhưng vẫn có thể nằm ngủ được… Cũng không tệ đến mức đó)
(Nếu so với cuộc sống của mình từ trước đến giờ thì, ngược lại có khi đây lại là vận may cũng nên. Khi ngủ còn nghe được tiếng sóng biển vỗ trong đêm nữa, cũng chẳng còn cách nào khác….)
Số 500017 ban nãy… Nhìn thế nào trông cũng giống cậu bạn học cùng lớp với mình nhỉ?
*Hồi tưởng của Tao*
???: Bài hát này ấy, là bài hát gửi tới những người đã ra đi đó.
Tao: Quả nhiên là vậy sao? Lời ca nghe đau buồn thật nhỉ.
???: Nhưng mà này, tớ cứ nghĩ về điều này mãi. Có khá nhiều bài hát gửi tới những người đã sang thế giới bên kia, vậy mà lại chẳng có bài hát nào của họ cả.
Tao: Cái đó thì, chẳng phải là do sau khi mất đi thì họ không thể viết lời nhạc được sao?
???: Phải rồi ha… Nhưng tớ nghĩ có lẽ họ cũng có những lời muốn gửi tới những người sẽ chết đi đó.
Tao này, nếu như ngày mai cậu chết đi… Cậu sẽ muốn gửi gắm điều gì tới những người vẫn đang còn sống?
*Hết hồi tưởng*
Tao: (Tại sao khi đó, cậu ấy lại hỏi mình như vậy nhỉ…)
*Chuyển cảnh đến sáng hôm sau tại quảng trường*
Loa thông báo: Các tù nhân, vui lòng khẩn trương tham gia các hoạt động tại nhà tù của hôm nay. Tôi xin nhắc lại…
Tao: (Nhiệm vụ của mình hôm nay là dọn dẹp quảng trường à. Kể ra cũng khá may khi nhận được một nhiệm vụ thoải mái thế này)
Mặc dù nếu đây là game thì có vẻ sẽ kiếm được khá ít điểm… Hửm?
A… Này, Ki… Không phải, 500017!
500017: ?
Tao: Chúng ta được xếp làm chung một nhiệm vụ đó, tôi muốn nói chuyện với cậu… Cậu tới đây từ khi nào vậy?
500017: Thời gian tôi bị bỏ tù tại đây là hôm qua, vào lúc 6 giờ 18 phút 23 giây buổi chiều…
Tao: Không phải vậy, mà là cậu tới thời đại này từ… Mà, cậu có nhớ tôi không đã? Tôi là Kinouchi Tao, bạn cùng lớp với cậu.
500017: …Tôi đã phân tích dữ liệu, nhưng cái tên này chưa được đăng ký. Xâu chuỗi cuộc hội thoại này không phải là việc ưu tiên, nên tôi sẽ rời đi.
Tao: Ể? Này?
…Gì vậy nhỉ, cậu ấy, mất trí nhớ sao?
Tù nhân A với cơ bắp cuồn cuộn: Ô~ Đây rồi đây rồi, công chúa vừa mới tới đây ngày hôm qua.
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: 500017, công, chúa? Khuôn mặt em dễ thương quá nhỉ. Ra đây với tôi một chút đi.
500017: …
Tao: (C… Có phải cậu ấy đang bị vây quanh bởi mấy tên to con không vậy?)
Tù nhân A với cơ bắp cuồn cuộn: Nào, lại đây nào. Chơi đùa với nhau một chút nhé.
500017: Tôi từ chối. Dựa trên tình hình hiện tại, hoạt động lao động cho nhà tù được đánh giá là ưu tiên hàng đầu.
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: Hả!? Nói cái gì cơ!
Tao: Đ-đợi một chút! Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đang bị ghi hình lại trên camera giám sát! Không lý gì mà nhiều người lại tụ tập vào bắt nạt một người như vậy phải không….?
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: Cái gì cơ, ngươi cũng là tên mới tới đây vào hôm qua sao. Hay là cùng dạy cho nhau một bài học không!?
Tao: (Urg, thôi xong. Bảo vệ người khác là tốt nhưng mình đâu có giỏi chiến đấu tay đôi…)
???: Hừm, quả là một cảnh tượng không đẹp đẽ xíu nào. Nhìn vào trông không có chút nào dễ chịu cả.
Tao: (! Ai vậy?)
Tù nhân A với cơ bắp cuồn cuộn: Urgh, ngươi là…
???: Bắt nạt những kẻ mới đến là một thông lệ tại nhà tù, nhưng đời người ngắn ngủi lắm. Là tôi thì tôi sẽ dành thời gian cho những việc thú vị hơn ha?
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: Chậc, tên đó mà xuất hiện rồi thì chỉ tệ hơn. Rời đi thôi.
Tao: (...Có lẽ nào mình vừa được cứu giúp?)
Ừm, cảm ơn… anh ạ. Anh là…
???: Không có gì đâu. Tôi ấy hả? Tôi là Kitakata Raito.
Đại loại thì… tôi là người được gọi là Vua trên hòn đảo này.
Note của người dịch:
(*): Từ gốc là 遊戯会 - một buổi cho trẻ em mẫu giáo diễn kịch, diễn văn nghệ hoặc trình bày bài tập của tụi nhỏ.
(**): Ở đây khi Tao gọi tên Kinari, chữ Ki được viết bằng chữ Hán 生 (Sinh) thay vì chữ 幾 (Ky) như trong tên hiện tại của Kinari.
──────────────────────
Chương tiếp
16 notes
·
View notes
Text
Có những kí ức trải dài theo năm tháng, và người ta hoàn toàn sống dựa vào nó. Niềm tin vào cuộc sống, tình yêu… tất cả cũng từ đó mà ra.
Thật sự quãng thời gian qua đối với tôi không dễ dàng gì. Đã có đôi ba lần tôi lạc đường, đôi ba lần tôi trở thành 1 ai đó khác. Nhưng rồi tôi luôn nghĩ về P, về khu phố nơi anh đưa đón hằng ngày, về vệ đường quen. Về những ngày được anh cõng trên lưng và hát “Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả, và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa…” Nghĩ về quãng thời gian tuổi trẻ đã qua - Nơi tôi vẫy vùng và học cách sống sót. Nơi tôi sống hết mình với thứ tình yêu nằm sâu trong lồng ngực.
Nhiều lần đi qua nhà cũ. Tôi thấy chậu hoa của P vẫn còn đó, vòi nước còn đó, chiếc xe đạp leo núi của anh vẫn còn đó. Góc sân nơi tôi với Alex hay ngồi ăn vải chờ P về… mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Thỉnh thoảng thấy cửa nhà mở, tôi nghĩ chắc bác qua dọn dẹp. Nhưng tôi không dám vào. Cứ đứng nhìn một lúc, thấy tim nhói lên 1 nhịp. Rồi thôi.
Tôi giờ đã 30. Đôi lúc vẫn tự chửi rủa cuộc sống của mình. Đôi lúc cũng sẽ càm ràm chỉ vì trời mưa khiến đường về nhà ngập nước. Nhưng bởi vì cuộc đời đã cho tôi gặp được T. Để tôi biết được rằng, mình vẫn sẽ có thể dốc lòng yêu ai đó - Biết được rằng cuộc đời này vẫn tươi vui và đáng sống. Kể cả trong nước mắt, nó cũng mang sắc màu rực rỡ.
16 notes
·
View notes
Text
mình đi tìm nơi nào đó, một nơi không ai biết mình là ai. đã trải qua chuyện gì, có những tổn thương thế nào. nơi đó mình có thể thoải mái vùng vẫy, không sợ bị phát hiện.
4 notes
·
View notes
Text
Hello anh. Em không biết dạo này anh còn trả lời ask nữa không nhưng em vẫn cứ mạo muội submit một chiếc vào đây. Hy vọng có thể nghe suy nghĩ của anh về vấn đề em đang gặp phải dưới góc nhìn của cánh đàn ông. Em và bạn này là đồng nghiệp chung bộ phận với nhau, rất vui vẻ và thân thiết. Còn bạn này là người [nước ngoài] có bạn gái là người Việt. Sang năm tính cưới. Trước đó vì mqh giữa bọn em thân thiết ở công ty, nên thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau (tính theo tháng), năm mới christmas sinh nhật đều đúng 00h nhắn chúc mừng (đa phần là bạn ý nhắn đến trước), có đi ăn đi chơi với nhau theo nhóm 1-2 lần. Nói chung là giữ khoảng cách an toàn mặc dù em không phủ nhận là em có cảm tình với bạn ấy. Câu chuyện bắt đầu từ đầu năm nay. Cứ khi nào bạn ấy uống biêng biêng say là bạn ấy sẽ ra ngồi gần chỗ em, dùng đũa dùng cốc của em, nói chuyện và đôi khi secretly skinship với em. Về phía em thì em nghĩ vì bạn ý say nên mới như vậy, còn em cũng không muốn làm căng với người say nên cũng cho qua những lần skinship đó. Tuy nhiên duy nhất 1 lần khiến em bất ngờ là khi chỉ có 2 đứa với nhau (ở private, không phải cty), bạn ý không say nhưng [...] khiến em nhận ra những lần trước không phải vì say nên bạn ý mới làm thế. Nhưng qua những lần như vậy em với bạn ý nhắn tin với nhau nhiều hơn (gần như ngày nào cũng ntin qua lại). Em muốn ở cạnh bạn ý, nchuyen với bạn ý nhưng mỗi lần như vậy em đều có cảm giác tội lỗi và sai trái vì bạn ý là người đã có bạn gái rồi... Em không biết có phải bạn ấy gặp cú shock với việc sắp phải cam kết hôn nhân nên muốn vùng vẫy trước khi vào chuồng hay không. Em cũng không biết là bạn ý có thích em thật không hay để cho đỡ chán thì chọn ai cũng được. (nếu ai cũng đc thì có thể ra ngoài vớ đại ai đó dc ko méo gì chọn đồng nghiệp ngay sát sườn :v). Bạn ý một mặt nói với em là mqh của bạn ý với bạn gái vì đã lâu rồi nên không còn cảm giác yêu đương nữa mà giống với gia đình hơn và bạn ý cảm thấy chưa sẵn sàng cho hôn nhân lắm, nhưng một mặt bạn ý vẫn care bạn gái ở mức độ tối thiểu để không khiến mqh đó đổ vỡ giống như maintain nhưng rồi tối về thì vẫn lại nhắn tin với em. Em có nói với bạn ý là việc em thổ lộ tình cảm của em cho bạn ý chỉ là để giải toả cảm xúc của em thôi, còn em không mong đợi việc bạn ý chia tay bạn gái để đến với em vì em không muốn mình trở thành lý do cho sự đổ vỡ mqh của người khác. Mà kể cả bạn ý có ctay bạn gái để đến với em thật thì em cũng sợ tương lai mình cũng có thể trở thành nạn nhân giống bạn gái bạn ý bây giờ. Vì vậy nên đến khi nào em cảm thấy việc em đang làm gây cảm xúc quá tiêu cực cho em, hay khiến em cảm thấy quá thảm hại thì em sẽ tự xoá sổ cảm xúc này. Cho đến giờ em đã rất kiềm chế việc mò đến gặp bạn ý, rủ bạn ý đi chơi mặc dù bạn ý tỏ ra rất vui mỗi lần em làm như vậy. Bạn ấy rủ em qua nhà xem phim, rủ em đi chơi đi du lịch cùng. Nhưng dĩ nhiên em không thể nhận lời được. Đây rõ ràng là red flag nhưng em không biết nên làm gì với cảm xúc của em nữa khi mà cứ phải kiềm chế hoài anh ạ. Theo anh bạn ý có nghiêm tuc với em không ạ? Sorry anh vì em viết dài. Em cũng kể khá chi tiết nữa nên cũng sợ người quen hay ai đó đọc được. Vậy nên nếu cơ may được anh trả lời, nhờ anh giữ private hoặc xoá bớt những phần em đã gạch đi giúp em ạ.
Em thân mến,
Thực sự thì anh cũng không có nhiều thời gian cho Tumblr nữa nên thi thoảng anh chỉ có thể vào đây và lắng nghe tâm sự của mọi người thôi. Có thể mọi người biết hoặc không biết, nhưng không phải tâm sự nào anh cũng có thể giải đáp được. Anh không phải là thần thánh đến mức chuyện gì cũng tinh thông, và anh lại càng không có đủ thời gian mỗi ngày để quan tâm đến tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng riêng tâm sự này, anh nhận ra một trong những độc giả lâu năm của blog, anh quyết định viết vài dòng trước khi em làm gì mà có lẽ về sau em sẽ hối hận.
Nếu em muốn nghe lời khuyên của 1 người đàn ông, thì anh cũng muốn khẳng định lại một lần nữa là anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông, và câu trả lời của anh có thể thiếu sót. [Ở đây, xin được báo trước đến tất cả các độc giả nam khác là câu trả lời có thể không phải là tích cực cho cánh đàn ông lắm và mình không chọn phe hay đạt được lợi ích gì cả từ câu trả lời này.] Câu trả lời có lẽ đã khá rõ ràng với tất cả mọi người, đặc biệt là với em, người gửi đi tâm sự. Đúng, cậu [người nước ngoài] này là 1 lá cờ đỏ bay phấp phới. Nhưng việc em lựa chọn có leo lên nó và biến thành 1 ngôi sao vàng hay không hoàn toàn là quyết định của em. Nhưng đừng để 1 lá cờ đỏ có nhiều hơn 1 ngôi sao vàng.
Cậu ta có cảm tình với em không? Chắc chắn là có rồi.
Cậu ta có nghiêm túc với em không? Ồ, anh nghĩ là có đấy, dành từng ấy thời gian cho em thì rõ ràng là rất nghiêm túc. Em có nhớ câu thoại trong phim Người Phán Xử không? Đại loại là, người nghiêm túc thì đến cả việc ngoại tình cũng rất nghiêm túc. Đúng thế đấy. Có khi còn vạch ra kế hoạch gặp em lúc nào, đi đâu làm gì, còn nghiêm túc hơn là cô bạn gái "chính thất" hiện tại nữa - cái người tội nghiệp không còn được yêu-nghiêm-túc nữa.
Liệu bọn em có tương lai với nhau không? À chắc chắn là có tương lai rồi, một tương lai có màu xám xịt. Em đã nghĩ đúng rồi đấy, chả có gì đảm bảo cậu ấy sẽ không làm lại điều đó với em - bỏ em trước ngày cưới để nhắn tin, gọi điện, đi chơi riêng với một cô gái khác.
Anh thấy em cũng đã đủ lớn, đã hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, anh không nghĩ anh có thể khuyên em điều gì khác mà em chưa biết. Chính vì thế những lời này anh viết ở đây đóng vai trò như sự thấu cảm nhiều hơn, rằng anh đã nghe được tâm sự của em. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về em.
Anh khuyến khích em cho cậu ta một bài học răn đe cụ thể, rằng câu chuyện này sẽ chẳng kết thúc êm thấm gì đâu nếu cứ kiểu giữ bí mật, biến em thành người thứ ba thế này. Em sẽ làm gì khi cậu ta cưới người bạn gái đó? Đi uống rượu, nghỉ việc bỏ ra bờ biển ngắm sóng vỗ bờ và tự thương mình vướng vào đau khổ à? Như thế lại mới chính là không thương mình ấy. Trừ phi em là người muốn cảm nhận được cảm giác đau khổ ấy như một gia vị của cuộc đời. Anh không biết em là người thế nào, hay quan trọng hơn, ngay bây giờ em đang muốn điều gì. Nhưng anh đang nghĩ, kể cả khi cậu ta chia tay cô bạn gái lâu năm kia thì thực ra cái bản chất của mối quan hệ giữa em và cậu ta cũng sẽ thay đổi, nó sẽ chẳng còn sự thú vị như lúc ban đầu nữa đâu. Có khi lúc ấy nó mới thực sự chết.
Ngồi từ xa, anh chỉ có thể chúc em mạnh mẽ, dù là em quyết định thế nào, thì cũng phải thực hiện được, và phải làm bằng được. Thương mình, ấy là làm được điều gì tốt nhất cho bản thân. Điều ấy, hẳn là em là người biết rõ nhất.
50 notes
·
View notes
Text
Gửi bản thân của 2025!
Nhoắng một cái lại một năm nữa trôi qua, nhìn về những tháng ngày qua tưởng như yên bình ấy nhưng thực chất đã rất cố gắng ấy, cuộc đời cũng đã quá nghiêm khắc rồi.
365 ngày ấy, đúng ra phải là đáng sống, vui v�� và thật hạnh phúc. Một năm phải nổ lực giành lấy nhiều cơ hội hơn, chứng minh bản thân nhiều hơn, và yêu thương bản thân nhiều hơn. Thì bản thân của năm 2024 đã sống cùng nhiều nổi bất an, dằn vặt, tự trách và hơn hết những bất cần, không định hướng. Bất an vì một tương lai vô định, không biết trước, vì những những bước chân đi tưởng chừng như đúng thì không ít lần đã bước sai nhịp để rồi ngã những cú đau đớn. Lo lắng cho sức khỏe, sự bình an của những người mình yêu thương. Bản thân của năm 2024 tưởng chừng như đã lạc vào thế giới tối tăm không lối thoát, cuối cùng vùng vẫy để thoát ra cùng cảm giác uể oải, chán chường và không đành lòng nhìn lại nhưunxg gì đã trải qua, cũng chẳng nào dám ngước nhìn tương lai trước mặt.
Dù muốn dù không, thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng năm 2024. Bao nhiêu thất vọng, tiếc nuối cho nhưunxg điều đã qua hy vọng bản thân có thể cho qua được và gửi gắm chúng lại vào quá khứ.
Con người dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nên nhìn về phía trước, đặt niềm tin vào những bước chân của mình, vào những điều lạc qua và luôn luôn hy vọng.
Vậy nên, Cảm ơn bản thân vì một năm đã qua đã rất cố gắng, rất mạnh mẽ và học được những bài học quý giá về tình thương, về gia đình và những mối quan hệ xung quanh. Cảm ơn bản thân đã không gục ngã, đã từng nuôi nấng chút hy vọng nhỏ nhỏi rằng tất cả rồi sẽ ổn thôi, dù đôi khi vẫn chưa thể ổn.
Cảm ơn bản thân vì đã sống thật với chính mình và không hối tiếc.
Nguyện cho bản thân của 2025 sẽ luôn khỏe mạnh và bình an. Dù có bao nhiêu sóng gió vẫn kiên cường mà bước đi. Nguyện bản thân sẽ tỉnh táo hơn, kiên định hơn để nhìn thấu lòng người, để đặt tình cảm, sự quan tâm và những tháng ngày tuổi trẻ của mình đúng vị trí, mỗi bước hướng về phía trước đều là hành trình tốt đẹp hơn
Thở dài một cái, mạnh mẽ và tự tin để trưởng thành hơn nhé!
[Sài Gòn năm thứ 5]
3 notes
·
View notes
Text
𝐃𝐔𝐘𝐄̂𝐍 𝐍𝐆𝐇𝐈𝐄̣̂𝐏…!!!
Tình cảm gia đình cũng như tình cảm đôi lứa nam nữ là một loại tình cảm liên quan đến Nghiệp. Khi giữa bạn và một người có Nhân Duyên thì mới gặp nhau, nhưng ở lại bên nhau lâu hay mau còn tuỳ thuộc vào Nghiệp. Bao gồm trong chữ Nghiệp, ân cũng có, mà Oán cũng có. Ân thì gọi là ân tình, là Thiện Duyên, Oán thì gọi là Nghiệt Duyên vậy.
Nếu người đối xử tốt, lo lắng và yêu thương bạn nhiều, chứng tỏ họ đã nợ bạn ân tình trong kiếp nào đó. Nhưng nếu bạn yêu họ nhiều và luôn quan tâm họ nhưng họ vẫn làm khổ bạn hết lần này đến lần khác thì đó là vì kiếp xưa bạn đã vay ân tình của họ nên kiếp này khi đủ Duyên, bạn phải trả lại nợ xưa. Tất cả những khổ đau đều có nguyên nhân sâu xa của nó chứ không có điều gì là ngẫu nhiên cả.
Trong Nghiệp Duyên hay hàm chứa OÁN nhiều hơn là ÂN, gặp nhau là để trả Nghiệp cho nhau. Khi Nghiệp Lực chiêu cảm, bạn thấy người bạn yêu như là cả thế giới của bạn, thậm chí họ quan trọng còn hơn cả cuộc đời của bạn.
( Bởi vậy mới có rất nhiều người sẵn sàng chết vì người mình yêu ).
Dù họ đối xử với bạn ra sao bạn cũng chấp nhận, dù họ xấu-đẹp gì thì trong mắt bạn họ vẫn là người đẹp nhất, không ai thay thế được. Dù họ có làm khổ bạn bao nhiêu bạn cũng không thể rời xa họ, chính bạn cũng không hiểu tại sao và không thể nào thoát ra được cho đến khi bạn trả xong Nghiệp thì cảm thấy lòng mình nguội lạnh với đối tượng kia một cách không ngờ.
Khi Nghiệp đã dứt, nhìn lại quãng đường đã qua, bạn sẽ không hiểu tại sao lúc đó bạn lại khờ dại như vậy, tại sao bạn không sớm chia tay người từng làm khổ bạn, tại sao lúc đó bạn lại yêu họ tới mức quên mất phải yêu bản thân mình, để rồi bây giờ gặp lại bạn chẳng còn chút cảm xúc nào dành cho họ.
Khi đang bị Nghiệp chi phối, dù bạn có vùng vẫy muốn thoát ra nỗi khổ đó cũng khó mà thoát được. Chỉ trừ khi bạn biết tu tập, thấu đạt lý NHÂN QUẢ NGHIỆP BÁO, tự mình quán chiếu rồi công phu tu niệm và sám hối thường xuyên thì mới mong xoay chuyển được Nghiệp Quả.
Duyên Nghiệp thật là luẩn quẩn và đáng sợ như vậy đó, nên khi hiểu rồi ta hãy cố gắng làm sao đừng gieo ân oán với ai trong kiếp hiện tại nữa, để sau này hoặc vị lai ta khỏi phải luân hồi gặp lại trả nợ cho ai..
- Từng đối mặt ngàn ngày sao chẳng nhớ
Chỉ một lần gặp gỡ khó mà quên !
- Tình cảm con người chính là một chữ Duyên.
7 notes
·
View notes
Text
Những đứa trẻ cố vùng vẫy tìm chỗ đứng,
giữa đại dương.
Hồi lớp 10 mình đi học bơi, lúc còn bơi chưa sỏi đã bị thầy giáo ném xuống hồ sâu 1m8. 1m8 thì cũng không phải là sâu, nhưng với đứa chỉ vỏn vẹn mét rưỡi như mình thì bi nhiêu đó đã đủ làm mình chìm. Mình còn nhớ lúc đó mình chới với, cố vùng vẫy để không bị chìm, vậy mà mình càng cố quẫy đạp thì lại càng chìm sâu. Dù trước đó mình đã học qua tư thế đứng nước, thở nước, và mấy động tác bơi nữa, vậy mà tới khi xuống nước thì mình quên hết, mặc cho nước nhấn chìm. Tới khi uống một bụng nước thì thầy ở trên bờ mới nhắc là "Nín thở, nín thở sẽ tự nổi lên". Từ đó về sau mình biết được khi đuối nước, càng vùng vẫy càng mất sức, chóng chìm.
Dạo gần đây mình luôn trong trạng thái "bị ngộp", hệt như cái cách mình bị đuối nước hồi học bơi năm lớp 10 ấy. Đôi lúc mình cảm giác mình đang bị nhấn chìm đến nghẹt thở, mình càng lý trí cố gắng tìm đường thoát, con sóng lớn lại kéo đến nhấn chìm mình. Và mình càng quẫy đạp lại càng mất sức, càng chìm sâu, chìm sâu.
Phải chăng mình vẫn luôn vùng vẫy để cố đi tìm một chỗ đứng cho mình mà không để ý đến nơi mình đang đứng chính là đại dương thăm thẳm?
Hôm qua đi dạy học trò, mình chỉ vô tình hỏi rằng em có đang bị quá tải không. Vậy là học trò mình oà khóc, kể mình nghe rằng em đang trải qua giai đoạn khó như thế nào, áp lực ra sao. Mình nhận ra tụi mình - những đứa trẻ nhạy cảm luôn cần được lắng nghe, đang cố gắng vẫy vùng nhưng càng cố càng đuối, càng bị cuộc đời nhấn chìm.
Và mình biết rằng không chỉ mình, học trò mình mà mỗi người tụi mình đều phải đang chiến đấu với những con sóng to lớn như thế. Bài viết này sẽ không có phần kết, vì chính mình cũng chưa vượt qua được con sóng, vẫn đang bị nhấn chìm từng ngày từng ngày.
Nhưng mình mong tụi mình đều sẽ thành công vượt biển, đón một bình minh bên bờ biển thật xinh, nhé.
18 notes
·
View notes
Text
Tim người biết đau...
Thì ra những lúc đau khổ tột cùng như vậy, tim người cũng muốn được hạnh phúc. Vừa nghĩ mình thật tệ, vừa lại thôi không muốn dày vò những phiên bản của mình trong quá khứ.
Giống như đứng trong mùa đông giá lạnh, cái cây chịu đựng nỗi buốt giá thấu tim. Sự cô độc ăn mòn đến mất tri mất giác. Đôi mắt nó mờ hơi nước, không nhìn rõ đâu là ánh mặt trời. Từ rất lâu, nó cũng không nhớ rõ mùa xuân là như thế nào nữa.
Cứ trách móc những sai lầm của quá khứ, cứ thương xót bản thân phải chịu những hậu quả hiện tại. Mỗi một ngày lại chìm trong mớ trôi nổi bồng bềnh vô định. Rồi có thật rằng mình sẽ có cùng tần số với những ai đó, hay có thật sẽ có hạnh phúc nào đó đến với mình. Tại sao mình vẫn mang chìm trong màn đêm tối mù mờ gần như không biết đi về đâu. Sự không thuộc về ai cả, hay về bất cứ điều gì, cảm giác không có ai dựa vào hay cảm giác rồi sẽ không có gì là cần phải tồn tại thấm đẫm như chiếc khăn ướt nước trong ngày mưa, chờ tạnh mưa để thấy ánh nắng trong vô vọng.
Có gì là sai là đúng? Có gì là thuộc về không thuộc về? Cứ mỗi lần trải qua, lại một lần, một lần đau đớn. Cứ xé toạc bản thân mình ra nhiều lần như vậy, vết thương nào sẽ lành? Những điều xung quanh chợt trở nên mơ hồ xa vời và nhộn nhạo. Hình như chẳng còn bất kì mối liên hệ nào với chính mình.
Những kẻ đã làm đớn đau mình, mình không có quyền được oán giận, không được trách móc oán than hay sao? Kể cả sự thương xót chính mình đã phải chịu đựng tất cả những điều họ gây ra cũng không thể? Vừa muốn mắng người lại cảm thấy tồi tệ. Mình đâu cần phải dính lại với những kẻ đã làm mình đau. Thế mà mình cứ bị mắc kẹt mãi. Như con mồi vùng vẫy trong cái lưới của họ tạo nên. Họ chê bai mình, họ khinh thường mình, bỏ rơi mình, cho rằng mình thế này thế này, ghì mình xuống cho những ích kỉ, lợi ích xấu xa của họ. Và mình ngu ngốc, không biết trân trọng mình. Nên mình hại chính mình, trở thành con người mà họ muốn mình như vậy. Liệu họ có thoả mãn khi đạt được điều họ muốn.
Mình đang đọc Tôi phong thần trong trò chơi kinh dị. Mỗi lúc lại như nhìn thấy chính mình, từng chút từng chút. Có lúc thấy cuộc đời Bạch Liễu thật tốt, có một người bạn tuyệt vời như Lục Dịch Trạm, không bị sa ngã. Không trở thành những phiên bản hắc hoá Bạch Lục ở những dòng thời gian khác. Mình không có ai đủ tốt bên cạnh như thế.
Có lúc thấy trơ trọi và yếu ớt như Mộc Kha, tìm kiếm một lý lẽ sống trọn vẹn trong cuộc đời bệnh tật không chủ đích. Giá như có một người trở thành lý tưởng như vậy xuất hiện trong cuộc sống của mình thì thật tốt. Chỉ cần bảo vệ mình, dù có ngu ngốc bị lợi dụng nhưng mình chẳng cảm thấy tiếc nuối.
Có lúc thấy cuộc đời mình tối tăm như Lưu Hoài, Lưu Giai Nghi. Tối đến đau thương, đến mức không còn tin tưởng vào chính mình. Không muốn bản thân mình được hạnh phúc. Chỉ một vài điều cũng phải đánh đổi bằng một giá trị công bằng. Không hề có khái niệm bản thân xứng đáng nhận được hạnh phúc. Những vết thương trong quá khứ ám ảnh đến mức không thể thay đổi được tư duy trong hiện tại. Biến bản thân mình trở thành kiểu người kì lạ không thuộc phần chung trong thế giới này. Một loại lang thang.
Có lúc cuốn vào vòng xoáy mãi không tìm được lối ra như Đường Nhị Đả. Trôi hết dòng thời gian này đến dòng thời gian khác. Trở thành một quái vật chỉ chạy mà không rõ làm cách nào để dừng lại. Sự kéo dài vô tận làm hắn cô đơn kiệt quệ, làm hắn tách biệt ra khỏi tất cả. Mình chỉ mong cầu hắn được chết đi, giống như mình cũng có thể dừng lại. Để chấm dứt sự truy đuổi vô lí tận cùng.
Có lúc mình cũng bị phản bội như Mục Tứ Thành bị Lưu Hoài phản bội. Vừa nhớ nhung kẻ đã từng ở bên cạnh mình, vừa hận thù thật nhiều vì những nỗi đau hắn đã gây ra. Không thể tin tưởng bất kì ai, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho kẻ đã từng tổn thương mình. Mục Tứ Thành rõ ràng như vậy, biết phân biệt như vậy. Mình cũng đã từng nhưng lại không thể gặp được một Bạch Liễu tin tưởng mình đến như vậy.
Nhân vật trong truyện rồi cũng sẽ có một kết cục nào đó, dù là kết mở. Nhưng cuộc đời mình thì cứ như đi mãi trong mù sương. Không thể oán hận xã hội này tệ bạc, cũng không thể trút giận nền kinh tế tệ lậu. Cuối cùng chỉ than thở bản thân mình kém cỏi. Là lại lần nữa làm tổn thương chính mình. Lại rơi vào những vòng lặp đau thật đau...
#shadowgifts
#heartbreak#đau lòng#buồn#tôi phong thần trong trò chơi kinh dị#con người thật tồi tệ#thươngtổn#nỗi đau#sad thoughts#vòng lặp#không thể chữa lành
6 notes
·
View notes
Text
Lại một ngày nữa trôi qua, mình sợ ngày bắt đầu, sợ ngày kết thúc, cũng sợ ngày trôi. Mình không ngừng bị bóp nghẹt trong sự sợ hãi, không cách nào thoát ra. Cảm giác những gì diễn ra xung quanh, không khí Tết náo nhiệt, khách khứa chật nhà, tất cả đều chẳng có can hệ gì đến mình. Mình không ngừng bị bóp nghẹt từ bên trong ra cả bên ngoài, chỉ việc bật laptop lên cũng khiến mình sợ hãi.
Mình không rõ chuyện gì đang xảy ra trong đầu mình nữa, là con quái vật to lớn nào đang nuốt chửng tâm trí mình, hay là tấn bi kịch nào đang xoay vần trong đó ? Mình không rõ nữa. Mình hoảng sợ điều mà mình cũng không biết vì sao hoảng sợ.
Mình nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực, nghe rõ từng tấc da thịt đang run lên. Mình cứ không ngừng rơi, rồi vùng vẫy trong không trung vô định.
8 notes
·
View notes
Note
Cậu nghĩ như thế nào về một mối nhân duyên mà ta chưa thể với tới?
Nhân sinh luôn sẽ có những điều mỏng manh như thế K nhỉ...
Mỗi mối nhân duyên, tưởng chừng như là khoảng thời gian tươi đẹp. ĐÚNG! Thời điểm ban đầu luôn là như vậy. Càng về sau, bản thân càng tự 'suy', và sẽ luôn nghĩ ra được điều để 'thoái thác', để không phải đầu tư vào điều đấy. Càng mong muốn được lâu dài, thì lại cảm thấy bản thân cần phải buông tay...
Nhân duyên của tớ nằm tại điểm cực Bắc xa xôi của đất nước Việt Nam, tớ thì lại đang chôn thân tại đất Sài Thành. Mở đầu cũng chỉ với những câu chào hỏi thông dụng. Một tin, hai tin, rồi lại vài ngày, mấy tháng. Không biết từ khi nào bản thân đã sinh ra một nỗi ái cảm với cậu ấy. Bản thân cũng muốn đi đến con đường cam kết mà lại cứ nghĩ đến tương lai xa vời...
Có những lúc tớ cảm thấy bất lực, bất lực vì bản thân mình không có ý chí để vươn lên, bất lực vì mình vùng vẫy trong chính lĩnh vực mà mình đã chọn, bất lực vì... mình không có khả năng để "chi trả" cho tương lai.
Dường như mỗi lúc, mỗi khắc, tớ đã định đặt cho mình một dấu chấm. Và lúc đấy tớ lại thật sự cảm ơn cái tính trì hoãn của mình, cảm ơn nó đã giúp bản thân điền thêm một dấu phẩy.
Cứ như thế, bản thân tớ sinh ra cái cảm giác muốn được yêu thương, cũng bởi vì thế mà tớ thật chán ghét cái thời điểm sẽ chia ly. Và thế, tớ lại vô tình lập nên một rào chắn khiến không ai có thể lại gần.
Câu chuyện của tớ... vốn nên là để chìm trong những ý tưởng. Ý tưởng... cũng có ngày sẽ được thôi thúc trở thành câu chuyện...
Cảm ơn cậu, người đã lắng nghe câu chuyện của tớ.
Mong rằng... sự tiêu cực của tớ sẽ không ảnh hưởng đến cậu...
Chào cậu nhé, thú thật tớ xem thông báo Tumblr mỗi ngày, nhưng chẳng nhận được Noti của inbox. Hôm nay tớ tự vào check thì mới hiện ra. Không biết có quá muộn không? Nhưng tớ có vài điều chia sẻ với cậu.
Tớ hiểu được toàn bộ câu chuyện của cậu, vì sao. Bởi vì tớ cũng đã nghĩ như vậy với chính bản thân mình, nhân duyên không tốt. Mọi thứ xa vời và thật xa, xa đến mức tớ không biết phải làm thế nào trở nên tốt hơn và gần hơn. Có lúc tớ nghĩ, có phải bản thân mình kiếp trước làm sai gì không? Mà kiếp này tớ phải chật vật đến vậy, Nhiều suy nghĩ khủng khiếp diễn ra với tớ, chẳng có một ai có thể chia sẻ hoặc thấu hiểu. Gia đình cũng không dám mở lời, tớ phải làm sao giữa cuộc sống chật vật thế này?
Tớ nghĩ, cũng tốt thôi. Đâu phải ai sống cũng dễ dàng, người giàu cũng có cái khó của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo. Tớ bắt đầu lại với bản thân mình. Tớ muốn điều gì? Tớ sẽ thực hiện từng bước, chậm từ từ thôi không cần vội, không nhiều thì ít. Không ít thì nhiều, miễn là tớ biết bản thân mình đang cố gắng. Nhân duyên không tốt, tớ không cần phải nhọc lòng nữa, tớ chấp nhận bản thân không có ai bên cạnh. Tớ còn bản thân mà?
Công việc không tốt, tớ trau dồi thêm kỹ năng, để mình tìm được việc tốt hơn.
Học tập không tiến bộ, tớ chọn làm hồ sơ du học, bằng mọi cách dồn bản thân vào chân tường phải tiếp tục bật dậy và đi.
Suy cho cùng, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bước đi dù thế nào, cậu nói xem có phải như vậy không? Cậu vẫn cố gắng để chính mình tốt hơn.
10 notes
·
View notes
Text
Ngày mai, em sẽ ở đâu?
Em đã đi, đi nhiều lắm.
Gần hết tuổi thanh xuân tan tác...
Hôm qua, em ở bên dòng sông,
Ngửa cổ lên trời và hát.
Những lời ca không đầu không cuối,
Câu nào... cũng có anh!
Hôm qua, em lầm lụi ăn năn
Rưng rức mây trời cùng khóc.
Hôm qua, hôm qua...
Đầy ắp những ngày khó nhọc.
Con đường nào cũng đến phía không anh
Hôm nay em ở bên vực sâu,
Phía trước là hư không
Phía sau là kỷ niệm.
Cái nào đáng sợ hơn em không biết nữa.
Cạn mùa đông rồi tàn mùa hạ,
Đi đầu non cuối bể
Mà không sao qua nổi trái tim mình.
Mà không sao thoát khỏi anh mắt nhìn,
Em vùng vẫy giữa bốn bề chờ đợi.
Tuổi xuân đi qua rất vội
Lá rơi
Tóc rơi
Bàn chân mỏi
Em già nua trong ngày tháng xuân thì.
Ngày mai em sẽ ở đâu?
Em đã đi, đi nhiều lắm.
Mỗi bước chân là một lần mất mát,
Buồn phiền nào cũng cất giấu trong tim.
Một hôm nào về lại bên hiên
Không có ai đứng đợi.
Ngày quạnh quẽ ru một làn gió mỏi...
Ngủ vùi trong nhớ nhau
4 notes
·
View notes
Text
Một đêm đi trực.
Bỗng nhiên nhận ra đã 4 năm kể từ khi tốt nghiệp. Kế hoạch của em vào năm sau là cầm bằng Bác sĩ chuyên khoa I, kí giấy đăng kí kết hôn, kết thúc kế hoạch 5 năm đầu tiên. Có lẽ vào thời điểm đặt chân ra Cẩm Phả, em không bao giờ tin được rằng trong 5 năm này đã có anh ở bên cạnh đến 3 năm, cũng không tin được rằng hiện tại mình đang học sau đại học, càng không tin được rằng 5 năm có thể trôi qua nhanh đến ngỡ ngàng như vậy.
Có lẽ năm sau sẽ là một năm thành tựu, cũng là một năm rất bản lề của cuộc đời khi em chính thức phải sang một trang rất khác mà lúc này em cũng chưa tưởng tượng ra mình sẽ trở thành ai, sống như nào. Lại nhớ đến 10 vạn câu hỏi tại sao em lại đi xa như thế để làm việc cách đây 4 năm. Câu trả lời thường trực: em không tìm được việc ở gần nhà. Có lẽ đã có nhiều hơn sự vô tình khi quyết định dừng chân ở Cẩm Phả. Chị bác sĩ bảo nếu gây dựng được ở Quảng Ninh thì em vẫn nên ở, đó là nơi đ��ng sống. Em thì vẫn quan điểm giống bố mẹ, nơi nào mà em phát triển được thì đều là tốt đẹp.
Thời gian trôi qua nhanh càng làm em thêm không muốn lớn. Sống nay biết mai, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. Không muốn vùng vẫy bản thân mình trong những môi trường, con người không phù hợp. Nhưng nói qua nói lại, bệnh viện vẫn là một nơi thân thiện hơn nhiều nơi khác. Em ước mình khi trở về lại là 1 em của 2020, dù là người mới nhưng bình lặng và không bị cuốn theo những người đã cũ. Em ước mình sẽ tập trung vào nghiên cứu khoa học. Em ước mình sẽ làm việc như trước đây, vừa đủ tâm huyết, vừa đủ cống hiến, tất thảy chỉ cần vừa đủ. Em nghĩ rằng, chỉ cần bình thản, biết đủ, em sẽ làm được.
Em cũng đã nói với anh về chuyện làm em stress mấy ngày nay. Cũng phải thôi vì khi đi khác con đường, khi bạn kiếm được nhiều hơn, khi bạn phát triển hơn, em không thể tránh khỏi ghen tỵ. Nhưng em cũng biết, hạnh phúc của em nếu vượt qua được những suy nghĩ nhỏ nhen ấy thì ắt sẽ là hạnh phúc đáng quý nhất. Em ước rằng ngày mà mình cầm trên tay tấm bằng chuyên khoa I, em sẽ buông bỏ được những ganh tị đó. Bởi vì đó thực sự là lúc, cho dù bạn có giàu có tới đâu, bạn có vui vẻ thành công, thì em hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.
Em quay lại về những điều mà em luôn tự hào. Rằng em từ lúc tốt nghiệp đã tự lập không phải xin tiền bố mẹ, rằng em đã độc lập được tài chính không để bố mẹ phải vất vả thêm. Từ đó về sau em sẽ luôn luôn như vậy. Em ước rằng trong tương lai mình sẽ lo được cho bố mẹ nhiều hơn, trong khả năng của mình, đặc biệt là về sức khoẻ. Có lẽ đó cũng là điều em đang lo lắng nhất.
Em hi vọng bản thân mình đã được an ủi. Một người yêu thương mình bên cạnh, gia đình luôn không ngừng động viên và quan tâm, tất cả những gì cần làm chỉ có tiếp tục tiến lên không lùi bước.
6 notes
·
View notes