#tuổi thơ
Explore tagged Tumblr posts
taifang · 11 months ago
Text
Tôi đã không hiểu điều đó khi tôi còn nhỏ, tại sao bố không thể kiếm được nhiều tiền, tại sao gia đình lại khó khăn đến vậy? Mãi cho đến khi tự mình làm việc tôi mới phát hiện ra nuôi dưỡng chúng tôi đã là một việc không hề dễ dàng. Đừng trách bố không đủ nhiều tiền, không hiếu thuận hơn bác, sự vất vả của mẹ. Chấp nhận sự bình thường của bố mẹ cũng là một loại hiếu thảo.
@taifang dịch
Tumblr media
105 notes · View notes
la-my-am · 2 months ago
Text
ai cũng mong được trưởng thành thật nhanh, để rồi khi trưởng thành lại phải làm mọi thứ để chữa lành những vết xước của tuổi thơ.
tôi không có vấn đề với cách người khác dạy con họ. nhưng tôi cực kỳ có vấn đề với cách ba mẹ tôi dạy con của họ.
tôi có vấn đề với việc họ không giao tiếp được với nhau một cách hiệu quả. để rồi trong suốt khoảng thời gian trưởng thành của tôi, tôi chưa bao giờ giao tiếp hiệu quả.
tôi có vấn đề với việc họ không bộc lộ được cảm xúc trước mặt nhau, và cả trước mặt tôi. để rồi cả khoảng thời gian dậy thì đến khi trưởng thành, tôi không có khả năng nhận diện được cảm xúc.
tôi có vấn đề với việc họ giữ mọi câu chuyện ở phần rất nông và chưa bao giờ đào sâu hơn về phần tâm hồn. để rồi trong một khoảng rất lâu, tôi luôn nhìn mọi thứ ở bề nổi và chưa bao giờ quan tâm đến cốt lõi.
tôi có vấn đề với việc họ giữ mọi thứ xấu xa khỏi tầm mắt tôi. để rồi bây giờ, tôi phải tự đối mặt với chúng một mình.
tôi có vấn đề với việc họ luôn giữ những câu chuyện không vui của họ khỏi tôi. để rồi bây giờ trách tôi tại sao tôi không chia sẻ những nỗi buồn của tôi với họ.
tôi có vấn đề với việc họ quan tâm nhưng không nói ra. để rồi trong một khoảng rất dài, tôi luôn chạy ra ngoài để tìm nghe những lời đó.
tôi có vấn đề với việc họ không thể chia sẻ những vấn đề cho nhau, và rồi thực sự nghe hay lắng nghe nhau. để rồi bây giờ, dù tôi có muốn nói, tôi vẫn lo sợ âm thanh của tôi sẽ lọt thỏm giữa những gì họ cho là chuẩn mực của xã hội.
để cho công bằng thì ba mẹ tôi làm không tệ trong việc nuôi dạy một con người đến trưởng thành. tôi chỉ có vấn đề với cách họ nuôi dạy tôi, chúng không thực sự giúp tôi nhiều về mặt tâm lý. để rồi bây giờ tôi phải tự học cách làm “cha mẹ”, tự học cách bao bọc đứa trẻ bên trong mình.
-mỹ âm- viết | 06.10.24
4 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 2 years ago
Video
tumblr
10 notes · View notes
aodaiphapphucyna · 7 months ago
Text
ĐẶC SẢN TUỔI THƠ - CHÂU CHẤU RANG
youtube
0 notes
perfectdreamshoeshark · 1 year ago
Text
Tôi đã từng nghe một câu nói rằng: Có những cảnh đẹp chỉ có thể thích, nhưng lại không thể trân trọng; Có những người chỉ thích hợp để gặp gỡ, nhưng lại không thích hợp để bên nhau trọn đời.
Trong cuộc đời này, nhất định sẽ có một người dù bạn yêu nhưng lại không thể có được, cho dù anh ấy không thể cùng bạn đi đến cuối cùng, nhưng lại trở thành người cả đời bạn không thể quên.
Có lẽ vào một ngày nào đó bình thường như bao ngày, bạn sẽ nhớ đến những kí ức vui vẻ mà anh ấy đã từng đem đến, những câu chuyện mà bạn và anh ấy đã từng cùng nhau trải qua, những năm tháng hai bạn từng bên nhau, và có lẽ trong một câu nói vô tình của ai đó, bạn sẽ lại nhớ về anh ấy.
Rõ ràng không thể bên cạnh nhau nhưng lại vô cùng ấm áp, rõ ràng không thể bên nhau trọn đời, nhưng để lại nhiều hoài niệm nhất.
Có người nói rằng: Người bên cạnh bạn chưa chắc đang ở bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã đi xa rồi; người không ở bên cạnh bạn cũng chưa chắc không bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã ở bên cạnh bạn rồi.
Có một người, đi vào tim, cả một đời, đều nhung nhớ.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, lúc nhớ về sẽ luôn là những giọt nước mắt.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, dù gặp hay không vẫn luôn là hoài niệm.
Người mà trong tim có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tình yêu sâu đậm; người trong tim không có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tùy ý.
Người thật lòng yêu bạn, cho dù song phương cách biệt, vẫn sẽ luôn để dành một góc nhỏ ấm áp trong tim cho bạn.
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng muốn nỗ lực phấn đấu vì tương lai tốt đẹp phía trước của bản thân, có lẽ ai trong chúng ta cũng đều chịu đựng nhiều khó khăn trong cuộc sống.
Giống như một câu nói rằng: Trăng dù có cao đến đâu, cũng không cao hơn trời, dù anh có đi bao xa, cũng không ra khỏi nỗi nhớ của em.
Người có thể khiến bạn rung động, dù có gặp lại 100 lần thì vẫn sẽ luôn là rung rộng; người đã từng khiến bạn yêu, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn sẽ yêu.
Mọi cuộc gặp gỡ đều là cảnh đẹp, chỉ cần bạn an yên, trời sẽ tự khắc xanh.
139 notes · View notes
ngay-xua-khong-ve-nua · 2 years ago
Photo
Tumblr media
Liệu một ngày giữa tháng 5 gặp lại Ngày không mưa đội nắng đến mặt trời. Ngày ta biết mình thương nhau là thật, Ngày ngược đường nối lại giấc mơ tan.
Mai đâu biết có còn nhau hay chẳng, Kí ức vương, đọng lại những khung hình, Ta nhớ những chiều tựa vai ngược gió, Em mỉm cười, biết mấy những bình an.
Chọn quên hết hay chọn vương vấn mãi? Nắng sớm mai lại tỏa sáng vụng về. Người biến mất như pháo hoa tàn lụi Hẹn hứa năm nào tan theo mấy cơn mê.
Gió vẫn hát ngang trời theo nắng dậy, Còn riêng ta nhắm mắt chẳng một lời. Như sống lại mùa hè em đã đến Yêu dấu đã từng, nhung nhớ phút nào vơi… [Trần Phan Thanh] #TrầnPhanThanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
78 notes · View notes
nghienrose · 2 years ago
Text
Hai ba con cá trong hồ. Anh ơi anh đã có người yêu chưa?
Tumblr media
23 notes · View notes
viet-ve-ngay-da-qua · 1 year ago
Text
|14/04/2023|
Là em của năm đó
Mang theo giấc mộng nhỏ
Gửi nhẹ vào làn gió
Cho đến khi tỉnh mộng
Tình nồng cũng đã tan...
|Nhung|
5 notes · View notes
giakaka · 6 months ago
Text
0 notes
banmaihong · 7 months ago
Text
Tự răn mình ở Tuổi Tri Thiên Mệnh (Huỳnh Phương - Huệ Hương)
Ảnh: Internet   Với thời đại công nghệ,  cuộc sống tràn đầy mọi cám dỗ ! Nhờ những danh ngôn truyền cảm hứng,  giúp tự răn mình  Có biết đâu chỉ nên ứng dụng một cách thông minh Continue reading Tự răn mình ở Tuổi Tri Thiên Mệnh (Huỳnh Phương – Huệ Hương)
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
itsnothingbutluck · 1 year ago
Text
0 notes
taifang · 11 months ago
Text
Năm 18 tuổi ngắm cảnh đẹp sông núi sẽ cảm thấy mới mẻ và thú vị nhưng đến năm 28 tuổi nhìn thấy cảnh đẹp đó thì chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, không có niềm vui, cũng không có khát khao chia sẻ.
Con người không thể có tuổi trẻ và cảm nhận tuổi trẻ cùng một lúc, giống như thích một cuốn truyện tranh khi còn bé, nhưng lúc đó không đủ tiền để mua nên ta vẫn còn nhớ rõ ràng kí ức này. Và bây giờ chúng ta có thể mua được cuốn truyện tranh hồi đó, nhưng ở tuổi 28 đã không còn thích xem nữa cho dù có được thì cũng sẽ không bao giờ tìm lại được sự hân hoan như thuở còn trẻ.
@taifang dịch
Tumblr media
68 notes · View notes
sunlit-gully · 2 years ago
Text
almost what happened to my boy lượm-sứt from tuổi thơ dữ dội, shoutout to the little guy for literally escaping from a french gendarme. this is how he looks:
Tumblr media
literally look at him go!!!! childhood fav
here’s where i got the pdf. click the download tab, coloured blue, then click pdf.
Tumblr media
278 notes · View notes
collectionboxer-blog · 2 years ago
Text
Văn mẫu lớp 12: Đoạn văn nghị luận về ký ức tuổi thơ đối với mỗi người (8 Mẫu)
Văn mẫu lớp 12: Đoạn văn nghị luận về ký ức tuổi thơ đối với mỗi người (8 Mẫu), Viết đoạn văn suy nghĩ về ký ức tuổi thơ đối với mỗi người gồm 8 mẫu dưới đây không Văn mẫu lớp 12: Đoạn văn nghị luận về ký ức tuổi thơ đối với mỗi người (8 Mẫu) Viết đoạn văn 200 chữ về ý nghĩa của những kí ức đẹp đẽ tạo nên giá trị sống của đời người mang đến 8 đoạn văn mẫu siêu hay đạt điểm cao nhất của các bạn…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
perfectdreamshoeshark · 1 year ago
Text
Tumblr media
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
110 notes · View notes
singerboyvids · 2 years ago
Video
youtube
Tiến Nhỏ ~ Tuổi Thơ Tôi |Jack cover| [Vietnam 🇻🇳]
More Tiến
0 notes