#tri âm
Explore tagged Tumblr posts
Photo
Bao lâu rồi ta không cùng lũ bạn Góc hàng hiên, thơ thẩn một chút trà. Nhìn ra phố nhập nhoạng chong đèn phủ. Rỉ rả cười tâm sự chuyện ngày qua.
[Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
#Thanh ơi#chuyện của Thanh#trần phan thanh#kỉ niệm#bạn bè#ngày cũ#vui#buồn#vui buồn#chiến hữu#tri kỉ#tri âm#trà#rượu#tâm sự#hàn huyên#cười#nói#tuổi trẻ#bồng bột
102 notes
·
View notes
Text
Thấu hiểu nhau chẳng cần nhiều lời
Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ”, giao tình chí thiết lại nhạt như nước, bởi vì thấu hiểu nhau đâu nhất thiết phải nhiều lời. Thấu hiểu nhau hà tất phải mượn tới muôn vạn lời nói? Thấu hiểu là niềm xúc động vô cùng đơn giản. Thấu hiểu những giọt nước mắt của bạn, nên dẫu chỉ một câu nói lại mang tới cho bạn niềm an ủi ấm áp nhất. Xót xa trước dáng vẻ tiều tuỵ của bạn nên mới chợt trách vì sao…
View On WordPress
1 note
·
View note
Text
có những người đến đến để đồng hành một ngày một phút cùng bước một đời. lại có những người dừng ngang một chút hạnh phúc vài ngày rồi lại bỏ đi. sớm gặp chiều li cơn đau không dứt ấy thế vậy mà ta thêm dũng khí. từng bước từng bước, vượt mọi gian nan, từng bước từng bước, đi về phía trước. mơ mộng hão huyền, cổ tích thần tiên, rằng ở vạch đích, ta tìm thấy nhau.
-mỹ âm- viết | cổ tích thần tiên | 04012024
chỉ là vài dòng, lại về một người tôi có lẽ sẽ phải dành cả quãng đời còn lại để quên.
tôi ngưỡng mộ vô cùng những mối quan hệ mà hai bên trưởng thành cùng nhau. họ gặp nhau, yêu nhau rồi trưởng thành cùng nhau. họ có thể quá khứ khác nhau, quá khứ với vài người khác. nhưng khi gặp nhau, trong lòng họ chỉ có nhau.
tôi ngưỡng mộ vì tôi không thế. một góc nhỏ trái tim tôi vẫn cứ mãi để riêng cho một người của quá khứ. để riêng cho một người của quá khứ, nhưng lại chẳng ôm khư khư phiên bản quá khứ của họ. trái tim tôi sẽ mãi để riêng một chỗ cho họ, cho bất cứ phiên bản nào của họ.
vì tôi, cũng không còn là tôi của quá khứ nữa rồi. đúng có những người đến để bước cùng mình. và có những người đi, để ta lại có dũng khí bước tiếp, bước tiếp với một hy vọng sẽ gặp lại họ ở vạch đích...
họ hỏi động lực nào giúp tôi không bỏ cuộc?
tôi nghĩ thầm vì tôi đã hẹn anh ở tương lai...
11 notes
·
View notes
Text
Mình thấy mọi thứ lạ lắm, ngày xưa mình luôn nói với mọi người mình không có bạn bè, nhưng khi nhìn lại, thực ra vẫn là có vài ba người, nếu nói chơi với nhau như tri kỉ thì không phải đâu, chúng mình chưa tới mức như vậy, nhưng nếu đã là người mình quan tâm và nhận là bạn, mình nhất định sẽ dốc lòng và yêu thương họ lắm, mình sẽ nhớ tất cả những lời họ nói với mình, nhớ việc mình nói với họ, nhớ những việc mình đã làm, nhớ ngày sinh nhật họ, nhớ chúc mừng họ, mình nói ra những điều này không phải để chứng minh mình tốt ra sao, mà là để chứng minh mình trân trọng MQH giữa mình và những người mình yêu thương như thế nào.
Đột nhiên có một ngày mình nhận ra có một điểm chung giữa những con người mà mình yêu thương rằng, họ đều khiếm khuyết tình thương lắm, mình đột nhiên suy nghĩ có lẽ vì ông trời muốn mình và họ có thể chữa lành cho tâm hồn của nhau nên chúng mình mới quen nhau như vậy. Những người sống tình cảm hoặc dùng mặt xấu nào đó để che đậy đi vết khoét trong tim ấy khiến mình trân trọng lắm. Mình cũng trân trọng bản thân mình lắm, mình nghĩ nếu buổi tối của 2 năm trước mình cũng lựa chọn cách cắt tay tự tử, mình chẳng biết cuộc sống của mình ở bên đó sẽ thế nào nữa, mình nghĩ chắc sẽ cô đơn, vì không có bố mẹ, không có T, không có Happiness, không có 阿鹅, không có 🍂, mình có lẽ sẽ phải sống một mình rất lâu rất lâu mới đợi được mọi người tới bầu bạn cùng, vậy quãng thời gian ấy phải đáng sợ như thế nào?
Giống như, 🍂 và mình hay chia sẻ với nhau qua câu chữ, những chuyện dù nhỏ nhặt tới đâu cũng sẽ được tích cóp lại để em và mình hiểu được những điều vụn vặt trong cuộc sống của nhau, những tin nhắn đó bắt buộc phải có hồi âm ư? Không đâu, chúng mình chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống tốt, thế là đủ. Em có thể không trả lời, mình có thể không trả lời, nhưng em và mình hiểu rõ việc như vậy đâu có sao, mình và em vẫn là 2 người hiểu rõ về nhau nhất dẫu cho trong cuộc sống của em mình không phải là người quan trọng nhất, mà cuộc sống của mình cũng vậy.
Mình nhớ tới tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mình từng đọc trong quyển 《Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu》, Trần Tử Hàn đã từng tự thuật với chính mình rằng, anh có thể sẽ yêu một ai khác không phải Vương Y Bối, cô ấy có thể xinh hơn, đẹp hơn, cao hơn, gầy hơn Vương Y Bối, anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra. Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô…
Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.
Hôm nay sau khi mình đọc được tin nhắn của T, mình đã phải tức tốc bắt xe lên HN vì mình chỉ sợ đây sẽ là lần cuối mình nhìn thấy Tiến, lên tới phòng thấy Tiến vẫn đang ngủ, mình thực sự thở được một hơi nhẹ nhõm, mình ôm T, nói với T rằng T đừng bỏ mình; giống như buổi tối của 2 năm trước mình cũng khóc lóc bảo T đừng bỏ mình, T cũng khóc theo rồi nói tao không bỏ mày đâu. Mình nói, nếu như mày sang bên đó, không có tao, không có ai, mày sẽ cô đơn lắm. Thế nên, có thể đợi vài chục năm sau đến lúc tao cũng sẽ phải đi, tao với mày sẽ đi cùng nhau, ít ra mình còn có thể bầu bạn.
Mình biết, nói ra câu an ủi nào cũng sẽ chỉ là thừa thãi, giống như việc, bạn khuyên một người đang hít thở khó khăn bằng câu nói : "Hít thở đi, đừng như vậy." Thế nên nếu như T không muốn nói, mình chắc chắn sẽ không hỏi.
Có người từng nói với mình rằng, quá khứ và sai lầm chỉ là thứ để ta hồi niệm lại, nhưng không phải là thứ dùng để công kích ta. Chúng ở đó để nhắc nhở ta rằng ta đã có lúc sai, nhưng không sao cả vì ta có quyền sửa chữa, vì ta còn trẻ nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể không ngừng thử thách rồi lại sửa sai.
2 năm qua, mình đã học được cách khiến "nó" tồn tại song song với cơ thể mình như một nhân cách thứ 2, mình không biết T có thể làm được như vậy không, nhưng mình nghĩ.. nếu mất T, có lẽ mình sẽ phải học cách yêu lại cuộc sống từ đầu. Mình sẽ để dòng trạng thái này ở đây để một ngày nào đó của nhiều năm về sau nếu như đọc lại, mình sẽ viết tiếp câu chuyện dang dở của cuộc đời mình.....
58 notes
·
View notes
Text
Đời người tịch mịch như tuyết, chẳng biết phải tu luyện bao nhiêu kiếp mới tìm được một người cùng pha trà gảy đàn, ngắm mưa thưởng hoa.
Vạn vật đều có nhân quả, tụ tán tầm thường, vui buồn tầm thường, trong sinh mệnh mỗi người đều có một cây đàn treo trên vách thời gian, đợi số phận đoái trông, đợi gặp lại tri âm.
Trích: "Một quyển phong hoa đại đường- Bạch Lạc Mai
185 notes
·
View notes
Note
I'm all ears about bottom Minthara.
I keep thinking how nice it would be if there was a second scene for her romance when you reach act 3 and get together with her. And for it to be softer and more tender in comparison to the scene at the goblin party. I desperately need it and to have Tav take care of her please
I'm so normal about bottom Minthara, not because of the smut, but it shows her ultimate trust in Tav as their relationship evolves from Act 1 to Act 3. Given what she's been through, it's understandable for her to want to be in control, because let's be honest throughout the centuries under Lolth and then the Absolute, when was the last time her mind was her own for her to make a choice, for herself? (hint: "Tonight, I wanted this - for myself.") So for her to willingly trust Tav to let that go, even just for a few moments. Alurlssrin is unselfish, deep, unbreakable love, but do you know what Tav is? Tav is her tri âm tri kỷ (know the sound, know the self) in both romantic and platonic ways, do you understand?!?!?!? Her scars are invisible and Tav is the only one who sees through them, that is why she only cares for how Tav sees her through their eyes *go outside and scream*
Between "Tonight there will be no voices, no orders, no gods... I belong only to you." (Act 2/3) and "Minthara is my home." in the epilogue, I'd say there's nothing but soft between them as time goes on and it gets softer as each night passes.
The dream is a very soft romance scene after "I belong only to you." which is a total contrast to Act 1 (bonus is including the alurlssrin dialogue during aftercare). I wish Tav could also comfort her after saving her from Orin because that level of trauma coming back, ooof.
#minthara baenre#nightwarden minthara#bg3#I know I joke harder than Dribbles the Clown about her sitting on Tav's face in Act 1#but what got me by the throat is actually her choosing to cuddle afterwards#then wifes Tav on the spot#then the “I only heard your breath and your voice”#and “Tonight I wanted this - for myself.”#“I prayed that you would but there are no gods left to me” sealed my fate#isn't she the only one with aftercare cuddle scene?#I GOT A TYPO IT WAS MEANT TO BE UNSELFISH NOT SELFISH OH FISH#once again 髮如雪 Hair Like Snow and Sleeping Sun playing in the background asdasdas#Imma post this now cuz if I wait any longer this is gonna be a 5k word response asdasasddsa#anon#answered#minthara brainrot#bg3 babbles
59 notes
·
View notes
Text
Mình yêu sự dịu dàng ở loài người, cách người ta thương, bao dung lấy hồn mắt nhau. Vậy mà trong khoảnh vô thức, chỉ trong phút chốc của sự vô tri và sợ hãi, em đánh mất sự dịu dàng của chính thân mình. Đánh rơi đâu ấy giữa những kẽ sâu hun hút của thân tình yếu nhược. Trời về màu đầu thu, sắc đỏ nơi hạ lần là rút đi. Êm ái như chính sự tồn tại của mình, chiếc chén gốm tráng men mịn rơi mất. Rơi ở kẽ đường nào đấy có lót thảm lông thú, chẳng vang lên một thanh âm. Chẳng hay đã vỡ hay chưa, chẳng biết tìm ở đâu. Chỉ biết nằm đâu đấy trong cái phố này.
14 notes
·
View notes
Text
Phụ nữ cũng giống như trà, chẳng có chọn lựa
Được pha để uống, thì biến thành bã trà; không được pha để uống, thì biến thành trà cũ. Dù sao trà tươi cũng chỉ để được nửa năm.
Dẫu cam tâm tình nguyện gieo mình vào trong nước sôi sùng sục, tiết ra sắc và hương của bản thân, vẫn không nhất định gặp được người tri âm. Bạn là trà xanh, hắn thích trà đen; bạn là trà đen, hắn còn phải thêm đường và sữa vào trong bạn. Tệ hại nhất là loại người nốc ừng ực ừng ực, sau đó phán: “Tui có thích uống trà đâu, đắng muốn chết, còn chả bằng nước đun sôi. Nếu không phải thiệt tình quá khát… Hừm!”
Đương nhiên tốt nhất là hàng bán cho người biết của, trà gặp người uống, hai bên đều vui. Nhưng… thời gian. Ở lâu trong một chiếc tách, bị châm mấy mươi lần nước, mùi thơm nồng đậm ban đầu dần dần phai nhạt đến như có như không, mà người cầm tách kia lại đột nhiên nhìn về nơi rất xa, mắt sáng lên: Ôi, Mao Tiêm thượng hạng!
Những kẻ uống trà ấy, khi họ cầm tách nhấm nháp mùi vị lâu dài trà dùng một đời tích tụ, có ai biết nỗi bi thương của trà, lại có ai biết nỗi bi thương của phụ nữ?
7 notes
·
View notes
Text
yêu thương hóa đơn giản khi bạn gặp đúng người, là người có thể là bạn, là tri kỷ, là người thương của bạn dù ở hoàn cảnh nào.
những lời hỏi thăm, quan tâm giản đơn cũng hóa ngọt ngào khi những điều đó dành riêng cho chính bạn, những điều nhỏ nhặt cùng nhau làm mỗi ngày mỗi tuần cũng hóa thành thói quen và dần dẫn len lỏi vào cuộc sống thường nhật, những thứ mà thường ngày chúng mình làm hàng ngày chúng mình nghĩ là vẫn ổn nhưng khi có một người xuất hiện, đỡ đần cho bạn hết mọi thứ, bỗng nhiên sao thấy mọi thứ quá đỗi nhẹ nhàng. người sẽ không hứa, không nói gì cao xa cả, người chỉ âm thầm và hành động dành riêng cho ta. người có bàn tay lạnh và đôi khi hay lo lắng nhưng luôn cầm chặt bàn tay và ôm bạn mỗi khi gặp nhau, người đôi khi mỏi mệt và bất lực với vòng quay cuộc sống nhưng khi gặp bạn sẽ hóa thành nụ cười tỏa nắng hóa thành năng lượng để tiếp tục cố gắng cho cuộc sống mai này, người biến ta từ người cộc cằn, khô khan thành người biết nói lời ngọt ngào với người.
thuở 18 19 khi chia xa mối tình đầu tiên, mình nghĩ sẽ chẳng thương ai nhiều hơn người ấy nhưng khi gặp gỡ và tìm hiểu, mình rồi dốc hết lòng yêu thương và bỗng cảt thấy tình yêu thương không cần cố gắng và quá sức,mọi thứ tự nhiên và nhẹ nhàng như mình hằng ước ao.
nói gì về nhắn nhủ bản thân và mọi người nhỉ? nếu có, mình sẽ nói là bạn hãy yêu thương và phát triển bản thân thật nhiều, rồi bạn sẽ tìm được người có tần số và năng lượng giống với bạn, người luôn luôn ưu tiên cho bạn và yêu thương bạn thật nhiều, biết đâu là vào một ngày đẹp trời nào đó.
20 notes
·
View notes
Text
Thành phố tớ yêu
Tớ hiện sống ở Hà Nội, quê tớ cũng ở một huyện ngoại ô của thủ đô nhưng tớ không sinh ra và không có nhiều kỉ niệm thời ấu thơ ở Hà Nội. Nơi tớ có mặt trên cuộc đời này là ở Thái Nguyên và tớ đã gắn bó với "đất chè Tân Cương" đến năm 10 tuổi.
Tuổi thơ của tớ gắn liền sâu sắc với Thái Nguyên, bởi đây là nơi tớ bắt đầu chập chững bước đi, bập bõm học nói, là nơi đầu tiên tớ có nhận thức, suy nghĩ về cuộc sống xung quanh, là nơi đầu tiên tớ đến trường, tới lớp, gặp thầy cô, có những người bạn thân đầu đời, cũng là nơi tớ có rất nhiều kỉ niệm đẹp về thời ấu thơ cũng như là nơi đã hung đúc, vun đắp một phần nhân cách của tớ hiện tại. Chính vì vậy tớ luôn dành một ví trí, một tình cảm cho thành phố mà tớ đã lớn lên này.
Tớ có một tuổi thơ êm ả, thanh bình ở Thái Nguyên. Từ khi đi học mẫu giáo đến khi đi học tiểu học, tớ luôn có bạn bè để chơi đùa, vui cười, chia sẻ về những câu chuyện dưới ánh nhìn trẻ thơ, để cùng nhau lớn lên, cùng nhau mơ mộng trong trí tưởng tượng về tương lai sau này. Có những người bạn đến tận bây giờ tớ vẫn còn giữ liên lạc và có thể gọi là tri âm tri kỷ. Những năm tháng ấy đối với tớ còn gắn liền với hàng xóm, họ hàng chung quanh, với những con búp bê, bộ lego mà bỗng có hồn trong cảm tưởng của tớ, với khu vườn của mẹ, với đàn gà, chú mèo sau nhà, với đường phố trước nhà, với cánh đồng ngát hương lúa, rặng hoa đủ màu sắc khi tớ dạo ngang qua trên chiếc xe đạp, với mái trường tiểu học đã cho tớ những bài học đầu đời, cho tớ những ngày đi học ngập tràn niềm vui, với ngôi nhà của những người bạn thân mà tớ thường lui tới. Tuổi thơ của tớ còn là mùa xuân với bữa cơm ấm cúng, với đêm giao thừa quây quần, với cành đào thắm, với chuyện đi thăm họ hàng gần xa, với phong bao lì xì màu đỏ ngày Tết; còn là mùa hạ với những lần đi bơi, với những ngày thong dong phố phường bất chấp cái nắng oi ả với, trái cây ngọt lịm, với không khí nóng nực chỉ đợi đêm về để được ngủ điều hòa; còn là mùa thu với niềm sung sướng khi được gặp lại bè bạn sau 3 tháng hè, với những ngày đầu năm học mới, với đêm trung thu phá cỗ linh đình, với con gió se lạnh phải chuyển mặc áo dài tay. Ở Thái Nguyên có nhiều điều đẹp lắm, kể hết thì chẳng biết bao nhiêu từ ngữ cho đủ, cho hết, cho vẹn nguyên, cho sống dậy những tháng ngày đã qua.
Tuổi thơ ấu đẹp đẽ tại nơi trung du Bắc bộ ấy cứ trôi chảy bình yên cho đến khi tớ học xong lớp 4, bố mẹ tớ quyết định có một quyết định lớn, thay đổi cuộc sống của cả gia đình. Năm vừa rồi, bà ngoại tớ mới mất, chỉ còn lại ông ngoại trong ngôi nhà ở quận Thanh Xuân, mẹ tớ cũng muốn đỡ đần ông trong những ngày tháng còn lại. Vả, nơi bố tớ sinh, nơi anh chị em của bố vẫn đang sống vốn là huyện của Hà Nội. Vậy là mùa hè năm tớ lên lớp 5, tớ chính thức chuyển về Hà Nội ở để tiên đi lại nhà nội và nhà ngoại.
Dẫu đó sự thay đổi đã được định trước, nhưng tớ vẫn không nỡ xa cuộc sống ở Thái Nguyên, vì mảnh đất ấy chan chứa nhiều hoài ức quá, nhiều kỉ niệm quá, nhiều tình yêu quá. Ngày ấy tớ cứ thắc mắc mãi, rõ ràng cuộc sống ở đây rất tốt, rất ổn định, tại sao phải chuyển về thủ đô chứ? Chẳng phải ngày trước ở đây mỗi tháng vẫn có thể về quê hay sao? Tớ đã mang một tâm trạng đầy buồn rầu, khắc khoải, lưu luyến, nhớ mong về Hà Nội. Thời gian đầu tớ thật sự rất ngột ngạt vì môi trường xung quanh thay đổi quá nhiều, tớ cảm thấy quá lạ lẫm, khó thích nghi mà trong xóm tớ ở, tớ cảm thấy mình chẳng hợp chơi với ai cả. Ngày ngày tớ chỉ lủi thủi trong nhà mà thôi. Phải đến khi bước vào năm học mới, đến trường mới, tớ làm quen với vài người bạn, điều đó đã giúp tớ vơi đi phần nào nỗi cô đơn, trống vắng. Sang học kì 2, tớ đã chơi thân với 2 bạn, tớ cảm thấy vui nên cũng thích đến trường hơn, nhưng tớ làm sao có thể quên những mảnh kí ức cũ, những người bạn gần gũi ngày trước. Năm đầu ở Hà Nội, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng không phải là không có những kỉ niệm đẹp, đặc biệt là về ngôi trường tiểu học của tớ, về cô giáo ở thủ đô đầu tiên tớ học, về những người bạn ở thủ đô đầu tiên tớ làm quen, về con đường ở thủ đô đầu tiên tớ bước đi.
Đến năm thứ hai ở đây, tớ lên cấp 2, có một biến cố, mâu thuẫn xảy ra giữa tớ và hai người bạn lớp 5 ấy, cũng vì còn non nớt, bồng bột, không giải quyết được vấn đề nên cuối cùng, bọn tớ không thể nói chuyện và là bạn của nhau nữa. Lúc đấy tớ có tiếc, có hối hận nhưng cũng chẳng biết hàn gắn thế nào, đành đánh mất hai người bạn đầu tiên. Khi những điều cũ chưa kịp làm quen thì điều mới lại xuất hiện và vì không còn bạn nữa mà hồi ấy, tớ cũng khá nhút nhát chẳng kết bạn với ai, chỉ chơi xã giao với những bạn cùng lớp 5 lên lớp 6, nên những tháng đầu cấp 2 của tớ rất ảm đạm, buồn chán, chỉ có đi học rồi về nhà, tựa như một vòng tuần hoàn chẳng có lấy một điểm kết thúc. Khi ấy, trong tớ càng khao khát trở về Thái Nguyên hơn bao giờ hết.
Và rồi, đại dịch Covid bùng phát mạnh mẽ bào khoảng thời gian tớ đang ở giữa kì 2 lớp 6. Để tránh đại dịch đang dần lớn mạnh ở thủ đô, nhà tớ như bao nhà khác, đã quyết định về quê sống. Phải nói rằng lúc ấy tớ rất vui, như được thoả nguyện mong ước bấy lâu nay.
Khác với ngày bé, kì nghỉ hè của tớ ở Thái Nguyên được đi đây, đi đó, dạo chơi phố phường cùng bạn bè, thì hè năm tớ chỉ có thể ở trong nhà cách ly. Nói vậy thôi chứ thực ra thi thoảng vẫn sang nhà bạn chơi, nếu ngày cưa có những trò hoạt động thể chất thì bây giờ chơi game với nhau, chỉ cần được gặp những người bạn thân thì như vậy cũng đủ rồi. Thời gian ấy vì chỉ giao tiếp với những người bạn thân ở quê nhà nên tớ dường như mất kết nối với những người bạn trên lớp, đối với họ, chi ấy tớ chỉ là một bóng hình mờ nhoà, thoáng qua trong lớp. Tớ cứ như vậy đến giữa kì hai năm lớp 7.
Biến cố nào rồi cũng sẽ đi qua, đại dịch cũng vậy, nó cũng dần được khắc phục và không còn ảnh hưởng quá sâu sắc đến đời sống xã hội nữa, mọi thứ bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, ta được gặp mặt trực tiếp chứ không còn là trực tuyến nữa. Tớ phải trở về trường, về lớp của mình, điều đó đồng nghĩa với việc tớ lại một lần nữa chia xq quê hương. Thực lòng tớ rất buồn, tớ không thích điều đó nhưng bây giờ phải biết làm sao?
Bước ngoặt đã xảy ra là khi đi học, tớ gặp mặt trực tiếp với nàng, Xuân Nguyệt. Sự xuất hiện của nàng chính là ánh sáng chiếu rọi những ngày tháng đầy âm u của tớ ở nơi đây (Cuộc tình đơn phương này thật sự rất đẹp với tớ nên hãy để tớ kể trong những post sau nhé).
Tớ bắt đầu cởi mở, giao tiế nhiều hơn, chính sự mở lòng ấy khiến tớ dần hoà nhập với cuộc sống ở thủ đô. Tớ còn nhớ rằng buổi sớm trong tiết trời khoan khoái của cuối xuân xen lẫn ánh nắng ấm áp đầu hạ thật sự rất đẹp, rất khiến tớ cảm thấy rung động. Tớ nhận ra rằng việc đi học trực tiếp thế này cũng phải là điều gì đáng sợ quá.
Sang năm lớp 8, vài biến cố, nhỏ thôi, đã xảy ra, ban đầu có hậu quả để lại nhưng chính những điều tưởng chừng như là sai lầm ấy đã trở thành bước đệm cho tớ có được một nhóm bạn thân cùng lớp vô cùng đáng yêu (Câu chuyện này thật sự rất thú vị nên hẹn khi khác sẽ kể chi tiết hớn nhé). Đâu dừng lại ở đó, nhờ việc tự tin ghi danh mình vào đội tuyển văn, tớ đã có cơ hội được kết bạn với hai bạn có cùng niềm đam mê văn học như tớ. Cũng chính nhờ đội tuyển văn mà tớ gần hơn với cô Yến, tớ từ ghét đến có thiện cảm và rồi là quý trọng cô (Nói đến việc ghét cô, cái này cũng hay ho không kém, phải dành một post riêng mới được, quá nhiều sự hứa hẹn trong đây). Và còn rất rất nhiều người nữa mà phải đến khi tớ mở lòng, tớ mới phát hiện ra.
Từ yêu con người đến yêu một thành phố…
Hà Nội dần đẹp hơn trong mắt tớ khi tớ biết đến sự vẻ đẹp nhân cách của những con người tớ gặp ấy. Cứ thế mà tớ đem lòng yêu thành phố này chẳng hay.
Ở khoảnh khắc hiện tại này, Hà Nội với tớ là một thành phố hào hoa, lịch thiệp với kiến trúc Pháp là mái nhà đỏ, là cửa mà xanh, là vách tường vàng mang đậm nét cổ kính xưa kia, thường xuất hiện trên những dãy phố đã lâu đời nơi trung tâm thủ đô. Hà Nội còn là một thành phố yên ả, thanh bình như đúng cái tên “Thành phố vì Hoà Bình” khi ẩn chứa rất nhiều con người gần gũi, thân thiện, và chính nơi tớ ở, một quận ngoại ô cũng tiềm tàng đầy vẻ bình yên, nhẹ nhàng của nắng len qua tán cây xanh, của hoa khẽ rung rinh trước gió, của trời nhiều đỏ rực cuối trời, của những người thư thái cảm nhận vẻ thanh tịnh ấy. Nhưng Hà Nội với tớ còn là một thành phố sôi động, náo nhiệt, nhiều lúc là xô bồ, bon chen, thành phố lung linh, hào nhoáng cảu ánh điện nhưng đâu biết rằng, vẫn có những người phải chen chúc, vội vàng trở về nhà sau một ngày đi học, đi làm giữa những cung đường mà tắc nghẹt. Tớ cảm nhận trạng thái ấy của Hà Nội khi tớ lên cấp 3, mỗi hôm trở về nhà không chỉ tắc ở ngoài đường mà còn đông ở trên xe bus… Có hôm tớ mệt lắm, nhưng đâu biết than khóc với ai, đành giấu nhẹm trong lòng mà quên đi thôi…
Dẫu ở Hà Nội khiến tớ mệt mỏi nhiều điều suốt 5 năm nhưng nó chẳng là gì với những giá trị, những vẻ đẹp, những kí ức, những kỉ niệm mà “thủ đô nghìn năm văn hiến” đem lại cho tớ. Tớ trân trọng và có thể nói, tớ yêu thành phố này.
Vậy đấy, hai thành phố tớ gắn bó nhất cũng là hai thành phố mà tớ yêu nhất, có vị trí đặc biệt trong trái tim tớ. Thực ra tớ cũng cảm mến rất nhiều thành phố, bởi vì Việt Nam ta sắc đẹp luôn ngập tràn mà, nhưng chỉ là đơn giản là dừng chân để ngắm nhìn rồi mến thôi thôi chứ chưa yêu để thân thiết, để coi như một phần tâm hồn.
5 notes
·
View notes
Text
Hợp duyên là tri kỷ, kết giao sâu sắc là tri âm
Trên đường đời có nhiều phong cảnh, ngắm nhìn bằng trái tim nguyên sơ ban đầu, gìn giữ sự thiện lương, thì sẽ thấy những cảnh tuyệt vời nhất. Continue reading Hợp duyên là tri kỷ, kết giao sâu sắc là tri âm
View On WordPress
0 notes
Text
“Tưởng rằng đã quên
cuộc tình sẽ yên”
Trong một chiều Sài Gòn oi ả, không gian triển lãm chỉ có mỗi mình và sách, và tranh, lật vài trang cuốn sách của Bùi Xuân Phái, sách của Thái Bá Vân, đoạn nói về “một ý thức mất đi” (mình nhớ không rõ) thì nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Và bốn bề vắng lặng, mình ngồi đó nhìn sách vở người ta mà cứ khóc như vậy, mọi thứ như thước phim tua chậm,
Như một điểm chạm tới nơi sâu kín trong mình, một mất mát, một nỗi niềm, có lẽ, sẽ không bao giờ qua được.
Tình yêu, vốn dĩ trao cho chúng ta nhiều thứ, nhưng đời sống, thời gian, sinh mệnh này, chúng ta không níu giữ được, không đổi thay được, chúng ta mất nhau, rời bỏ nhau, như cách chúng ta tìm thấy nhau.
Năm tháng ấy, cùng bên nhau một đoạn, không chỉ là tình cảm lứa đôi, không chỉ là nghĩa tình lang, mà còn là tri kỷ. “Tri kỷ mấy mùa đã kịp thuộc nhau?” Bên nhau một đoạn, dẫu ngắn dẫu dài, cho đến hôm nay, giọt dài giọt ngắn có rơi bao nhiêu bận, khóc lóc ỉ ôi biết bao nhiêu lần thì những buồn bực, trách hờn, mình đã không còn nhớ nhiều nữa, cũng như những đêm đối ẩm bầu bạn sẻ chia trong sương lạnh, mù mây, mưa bão, giá rét hay nắng chói chang… chỉ còn là những vệt mờ trong ký ức. Chuyện buồn đã quên đi nhiều, tình cảm hay nỗi nhớ cũng chỉ còn là kỷ niệm. Riêng tiếng tri âm, đời này được mấy ai nghe thấu?
Có những điều mãi mãi là chấp niệm, là xót xa khi nghĩ về, là một niềm nhớ tiếc…
4 notes
·
View notes
Text
洞房昨夜停紅燭, 待曉堂前拜舅姑。 妝罷低聲問夫婿, 畫眉深淺入時無。
《閨意-近試上張水部��慶餘》【朱慶餘】
Khuê ý (Cận thí thướng Trương thuỷ bộ)
Phiên âm: Động phòng tạc dạ đình hồng chúc, Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô. Trang bãi đê thanh vấn phu tế: “Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”
Dịch Thơ: Phòng hoa vừa tắt ngọn đèn hồng, Chờ sáng lên thăm bố mẹ chồng. Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi: "Anh xem sẫm nhạt, hợp thời không ?" - Chu Khánh Dư - dịch Nam Trân
Trước kia từng đọc được câu thơ của Âu Dương Tu đời Tống, "Dưới song bước đến đỡ dìu nhau, hỏi nhỏ kẻ mày đậm nhạt, hợp thời không."
Bỗng thấy xúc động khôn xiết, muôn mối tình sâu hiện lên trước mắt. Về sau lại đọc được câu thơ của Chu Khánh Dư: "Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi: 'Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?' " Lại càng cảm thấy dịu dàng đa tình, không quá thẹn thùng.
Trước gương đang điểm trang, phu quân phong độ ngời ngời như cây ngọc đón gió đã đứng phía sau. Nàng cầm bút vẽ nét mày cong như liễu mảnh trăng khuyết, tú lệ tự nhiên, dịu dàng đáng yêu. Chàng chăm chú ngắm nhìn, sóng mắt long lanh, tình nồng ý thắm, khen không dứt miệng.
Đây là một đôi vợ chồng mới, đêm qua động phòng hoa chúc, quấn quýt dịu dàng khôn xiết, sáng ra trang điểm, tình chàng ý thiếp, ân ái mặn nồng.
Thời xưa trong dân gian, việc cưới gả đều nghe theo ý cha mẹ, lời mối mai, có được mấy người thực lòng yêu nhau, thề nguyện bạc đầu đâu?
Song rất nhiều cặp vợ chồng, tuy chẳng mấy khi tình ý nồng nàn, nhưng trong cuộc sống bình thường vẫn kính trọng nhau như khách. Nàng vì chàng rửa tay nấu canh, nâng khăn sửa túi, chàng vẽ mày cho nàng trước gương, khoác thêm áo cho nàng bên song. Có lẽ tình yêu bình đạm chỉ đơn giản là bên nhau như thế, không cùng sống chết, nhưng cùng ăn ở, ngọt bùi đắng cay vẫn bên nhau.
Bấy giờ tôi cũng đương độ tuổi xuân, tấm lòng như hoa sen chớm nở mùa hạ, chẳng vướng bụi trần. Nguyện tìm cho được một người đàn ông ôn hòa trong trẻo, tôi làm người vợ như hoa mai của chàng, sinh con đẻ cái cho chàng, ngày tháng êm đềm tươi đẹp. Chẳng cần chàng thề hẹn, chỉ cần vẽ mày cho tôi suốt đời. Biết bao suy nghĩ, lại như gió thu như nước chảy, một đi không trở lại. Giờ thì thanh xuân đã hết, chỉ còn mấy mảnh hồi ức tàn khuyết cùng chút hơi ấm dịu dàng thỉnh thoảng mới gặp lại trong mơ.
Đời người có hối hận, có tiếc nuối, có nỗi trống trải không sao lấp đầy, cũng có sự tổn thương không gì bù đắp nổi. Tôi từng nói tình yêu đẹp nhất phải như ngọc thạch, ấm áp kiên định, cả đời không biến chất, không vơi tình. Thực may, tôi đã từng có cảm giác mình mong muốn, cũng từng nhận được vô vàn ân sủng. Thực không may, hết thảy ân tình đã bị dòng thời gian vội vã vùi chôn, mà kết cục cũng bị sửa đổi, cả hai chúng tôi đều có những quá khứ không thể quay lại được.
Về sau mới biết, Chu Khánh Dư viết bài thơ này để dâng lên Trương Tịch trước khi thi tiến sĩ. Ông tự ví mình như nàng dâu mới, ví Trương Tịch như chú rể, lại ví quan chủ khảo như bố mẹ chồng, nhân đó xin ý kiến Trương Tịch. Thời Đường, những sĩ tử dự thi tiến sĩ đều gửi văn thơ tới những đạt quan quý nhân để xin giới thiệu. Đối tượng mà Chu Khánh Dư dâng bài thơ này lên là quan thủy bộ lang trung Trương Tịch. Nghe nói bài thơ của
Chu Khánh Dư được Trương Tịch ưa thích, còn làm thơ tặng lai:
越女新妝出鏡心, 自知明豔更沈吟。 齊紈未是人間貴, 一曲菱歌敵萬金。
《 寄朱慶餘 》【 張籍 】
Gái Việt bên gương mới điểm trang, Biết mình xinh đẹp vẫn mơ màng. Lụa Tề chưa đủ cho người quý, Một khúc "Lăng ca" giá vạn vàng.
- Bài Ký Chu Khánh Dư - dịch Lãng Xẹt Tử
Trương Tịch ví Chu Khánh Dư với cô gái hái ấu, khen nàng dung nhan xinh đẹp, tiếng ca trong trẻo, ắt sẽ được người ta yêu mến, ngầm ám chỉ
Chu Khánh Dư không cần lo về việc thi cử.
Bất luận Chu Khánh Dư về sau có đỗ cao hay không thì đời người gặp được kẻ hiểu tài mình như thế cũng đủ rồi. Xưa nay biết bao tài tử phong lưu không gặp được minh chủ, không ai thưởng thức, long đong suốt đời.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, biết bao duyên phận trên đời, ghi lòng tạc dạ, còn sâu nặng hơn ái tình nam nữ. Trương Tịch chân thành làm thơ tặng, thật lòng đối đãi, tình cảm này chẳng khác đức lang quân đa tình vẽ mày cho người con gái mình yêu trước gương, tình cảm thắm thiết. Còn Chu Khánh Dư lại giống cô dâu mới cưới, đêm qua nến đỏ soi chiếu, sáng hôm sau lại phải ra chào hỏi cha mẹ chồng, nên mới dậy sớm trang điểm để tới sảnh hành lễ, chấm than vẽ mày, lại không biết nên vẽ đậm hay nhạt, đành khẽ khàng hỏi nhỏ: "Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?" Câu hỏi khẽ này thực e thẹn kín đáo, rung động lòng người. Chỉ một tiếng hỏi nhỏ đã khắc họa hoàn chỉnh nội tâm dịu dàng của cô dâu mới. Nhà thơ ví nỗi lo không biết có thể thuận lợi bước vào con đường làm quan hay không với tâm tình của cô dâu mới lần đầu gặp cha mẹ chồng, thực là khéo léo mới mẻ, khiến người ta xúc động.
Thơ Chu Khánh Dư mới mẻ tinh tế, miêu tả tỉ mỉ, mang đậm phong vị riêng. Mà câu trả lời của Trương Tịch cũng hết sức khéo léo tự nhiên, có thể nói là xứng đôi vừa lứa, trở thành giai thoại thiên cổ. Bất luận là đời thịnh hay đời loạn, đều không thiếu tài tử cao sĩ, cuộc đời đằng đằng, những người có duyên hợp được với họ có thể nói là cực kỳ ít ỏi. Bạn dốc hết cả đời ra tranh danh đoạt lợi, song thành bại được mất chỉ trong một thoáng qua. Duyên trần cũng vậy, biết bao tài tử giai nhân, từng thề cùng sống chết, hứa hẹn bạc đầu, cuối cùng lại phụ bạc nhau, làm lỡ người mà tổn thương mình. Những đôi có thể nâng án ngang mày, bình đạm sống hết đời như Mạnh Quang và Lương Hồng, chỉ có ở nhà dân chúng tầm thường. Còn những mối tình đẹp đẽ trong sách vở hay kịch hát phần nhiều là bi kịch, không được viên mãn. Cũng phải, cái đẹp nhất của cuộc đời là giản dị, tình ái cũng nên như nét mày giai nhân mới kẻ, đậm nhạt phải lẽ, không ấm không lạnh.
Người chẳng gì bằng cũ, vợ tào khang không thể coi thường.
Nữ nhi xinh đẹp tới đâu cũng chỉ được mười mấy năm ngắn ngủi, dẫu có nhan sắc nghiêng thành thì cuối cùng cũng sẽ phai tàn và già đi. Mà tình như rượu ủ, phải chôn giấu thật kĩ, càng lâu vị càng thuần, để lâu ngày mới đem ra thưởng thức. Nhưng có lúc, buông tay cũng là một cách thành toàn, thuận theo vận mệnh là để giải thoát linh hồn, khoan dung với người khác cũng là đối tốt với mình.
Nếu hỏi thế nào là may mắn, thì ấy là đời này yêu được người mình chờ đợi đã lâu, hơn nữa đôi bên có được nhau hoàn toàn, không phải chia lìa.
Nguyện cả đời trang điểm vì người ấy, mãi tới khi tóc bạc sắc phai, vẫn hạ giọng hỏi khẽ: "Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?"
Trích: Một Quyển Phong Hoa Đại Đường - Bạch Lạc Mai - Tố Hinh
3 notes
·
View notes
Text
Tại sao cổ nhân nói: “Bình phàm như nước chính là cao nhân”?
Lão Tử từng giảng: “Họa mạc đại ư bất tri túc. Cửu mạc đại ư dục đắc. Cố tri túc chi túc, thường túc hĩ”, Nghĩa là: Không hoạ nào lớn bằng không biết đủ, không hại nào lớn bằng ham muốn có được cho nên biết thế nào là đủ thì sẽ luôn có đủ.
1. Người hài lòng là người giàu có
Nếu một người có quá nhiều ham muốn và quá tham lam trong cuộc sống thì có thể sẽ gặp nhiều rắc rối. Những người biết hài lòng và hạnh phúc sẽ thực sự sống một cuộc sống giàu có và hạnh phúc.
Có một ngư dân ở một thị trấn ven biển, để tránh rắc rối, anh ta đan một chiếc lưới đánh c�� to bằng cái bàn. Hàng ngày anh ta ra biển đánh bắt cá nhưng anh ta luôn không đánh bắt được gì.
Người hàng xóm nói với anh ta rằng lưới đánh cá nên được làm lớn hơn một chút để bắt được cá, vì vậy anh ta đã làm chiếc lưới đánh cá có kích thước bằng lưới của người hàng xóm và anh ta đã bắt được rất nhiều cá.
Sau đó anh ấy nghĩ, nếu mình dệt một chiếc lưới đánh cá lớn hơn, liệu mình có thể bắt được nhiều cá hơn không? Vì vậy, anh đã đóng cửa lại và dành nhiều ngày để dệt chiếc lưới đánh cá lớn nhất.
Anh thả lưới xuống biển và quả thực đã bắt được rất nhiều cá, nhưng vì chiếc lưới quá to và nặng nên con cá đã vùng vẫy khó kéo lên, và cuối cùng cả thuyền của anh cũng bị lật úp.
Đến lúc đó anh mới hiểu: Cái gì cũng có giới hạn của nó. Nếu quá tham lam thì cuối cùng chỉ phản tác dụng.
Người xưa có câu: “Của cải nhiều đến đâu, ngày chỉ ăn ba bữa; có ngàn dinh thự, ban đêm chỉ cần sáu thước để ngủ”.
Cuộc sống không hề cay đắng mà là vì lòng người có quá nhiều ham muốn; cuộc sống không hề mệt mỏi mà cái mệt mỏi là vì có sự so sánh với nhau.
Nguyên nhân rắc rối trong cuộc sống không phải là có quá ít mà là có quá nhiều lòng tham. Người càng thông minh thì càng ít ham muốn và càng biết cách hài lòng. Bởi người biết hài lòng thì có nhiều hạnh phúc và bình an hơn. Đây là kho báu vô giá của đời người.
2. Lòng tốt là tấm bùa hộ mệnh lớn nhất của đời người
Trong “Kinh Dịch” có câu nói: “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật”. Tạm dịch: Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng. Đất có tính nhu hòa, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật.
Người lương thiện sẽ không âm mưu chống lại người khác, họ hành động hào hùng và có tính cách cao thượng.
Người lương thiện là người thành thật nhưng không ngốc nghếch. Họ biết rất nhiều thứ nhưng không tiết lộ điều đó. Họ đối xử chân thật với người khác và sẽ không lừa dối.
Lòng nhân ái là nền tảng của một cuộc sống ổn định. Từ xa xưa đến nay, người hiền luôn có phúc lớn.
Có một thợ khóa nổi tiếng ở thành phố cổ, kỹ năng mở khóa của ông rất xuất sắc và mọi người đều khen ngợi ông. Tuy nhiên, người thợ khóa đã già và muốn chọn một người thừa kế trong số hai người học việc của mình để kế thừa sự nghiệp của ông.
Người thợ khóa đã bảo hai người học việc của mình rằng: “Ta đã chôn hai chiếc hộp ở ngoài thành mười dặm. Hai người hãy tìm những chiếc hộp và mang về những thứ bên trong. Ai hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ nhận được di sản và những kỹ năng của ta”.
Người học việc thứ nhất chỉ trong nửa giờ đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh ta mang về được nửa hộp vàng, mọi người đều khen ngợi anh ta. Người học việc thứ hai mất cả tiếng đồng hồ mà chỉ mang về được một hộp củ cải.
Nhưng người thợ khóa cuối cùng đã chọn người học việc thứ hai làm người kế vị. Hóa ra hai chiếc hộp được chôn ngoài thành chứa đầy vàng. Người học việc thứ nhất vì tham tiền nên đã lén giấu một nửa số vàng. Còn người học việc thứ hai, trên đường về anh đã đưa số vàng cho người ăn xin.
Người lương thiện thường gặp may mắn, còn người quá tính toán thường bị sự thông minh của mình đánh lừa.
Mạnh Tử từng nói: “Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ”, nghĩa là: Giữ được đạo nghĩa thì nhiều người hỗ trợ, đánh mất đạo nghĩa thì ít người hỗ trợ.
Những người xảo quyệt thường hẹp hòi và bất cẩn, không ai muốn làm bạn với họ. Mặt khác, chỉ những người tử tế, đối xử chân thành với người khác mới được mọi người tôn trọng. Khi họ gặp khó khăn, sự ủng hộ từ mọi phía sẽ khiến con đường đời của họ ngày càng đi xa hơn.
Lòng tốt là trí tuệ cảm xúc hàng đầu của một người. Người tử tế có vẻ đang đau khổ nhưng thực ra họ đang tích lũy phúc lành và gia tăng may mắn cho chính mình.
3. Bình phàm chính là cao nhân
Cổ nhân dạy: “Chân vị thị đạm, chí nhân như thường”. Cao nhân trong thiên hạ, vốn dĩ luôn bình phàm như nước.
Nhà thơ Tô Thức từng nói: “Hương vị thanh nhã nhất trên đời là hạnh phúc”.
Khi còn trẻ, tôi có tinh thần phấn chấn và luôn cảm thấy cuộc đời tràn đầy sức sống. Nhưng giờ đây, khi đã trôi qua một nửa đời người, tôi lại cảm thấy sự đơn giản mới là lối sống tốt đẹp nhất.
Trong cuộc đời con người luôn có những bất công, oán giận, thăng trầm, thất bại. Thay vì phàn nàn về một số phận tồi tệ, tốt hơn hết là hãy bình tĩnh giải quyết nó.
Phạm Trọng Yêm từng nói rằng: “Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi”, nghĩa là: Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn.
Bạn chỉ có một cuộc đời. Biết hài lòng và hạnh phúc là người thông minh. Sống tử tế là người có trí tuệ cảm xúc cao. Có một cuộc sống đơn giản, bình phàm như nước chính là người hạnh phúc nhất.
Thùy Dung biên tập
Nguồn: aboluowang (Lí Vận)
3 notes
·
View notes
Text
Lang Leav, “Never again”
rồi người sẽ trở về ta
sau bao lần quyết đi xa lại về
người về giữa lá cùng hoa
như con mèo trắng chơi xa dặm trường
người về trổ lá quân vương
ván tình năm đó mình chơi rất là…
người rồi sẽ trở về ta
đem yêu thương đó đổi ra dáng hình
của người ta đã từng tin
từng yêu dẫu ước giá mình đừng yêu
yêu người
hiểu một tri âm
xa sau ngẫm lại
nhận nhầm tri âm
lặng thầm người trở về ta
dạy ta học tiếp thật thà, khôn ra
tình về hát lại bài ca
người về mượn ánh sao xa cuối trời
điểm tô thêm đẹp nét cười
tượng trong chiếc bớt má đào ai kia
trải qua năm tháng chia lìa
một hôm người bỗng trở về bên ta
dặm trường giũa nét hào hoa
người về đứng trước mặt ta đợi chờ
đợi ta thấu lại lòng người
lần ra từng lớp lang người ngụy trang
cười người vẫn thói đang tâm
gieo thâm sâu ấy vào non nớt này
thanh thiên bạch nhật phơi bày
tính toan người giữ bao ngày lộ ra
rằng người sẽ trở về ta
từ trong muôn ánh nhiệm màu bước ra
rằng người sẽ trở về ta
như mây tháng chín nhắc ta bồi hồi
đâu hay yêu dấu qua rồi
ta-giờ cũng đã khác rồi ta-xưa
người-về đâu phải người-xưa…
/2019, phỏng dịch
2 notes
·
View notes
Text
"Một người thầy của tôi từng nói, để làm một người dịu dàng rất khó, bởi người ta phải hiểu sâu sắc nhiều khía cạnh mới đủ để bao dung và tha thứ. Trong đời có những lỗi lầm không đáng được tha thứ, vì vậy họ dịu dàng với một ai đó chẳng qua là nội hàm họ sâu sắc. Và để làm được như vậy người ta phải trả giá đắt cũng như lĩnh hội rất nhiều.
Khi bắt đầu yêu một ai đó, điều đầu tiên mà hầu hết mọi người quan tâm là ngoại hình ưa nhìn và tính cách vui vẻ, nhưng thông thường hai thứ này dễ khiến người ta nhàm chán, nhan sắc thua cuộc trước tuổi tác còn niềm vui mà thiếu trí tuệ sẽ sớm khiến người ta thất vọng.
Khi đó người ta sẽ nhận ra những đức tính tốt đẹp không thường hào nhoáng và lấp lánh lại giữ người ta ở lại với tình yêu. Một người có đủ tri thức, sự kiên trì và nỗ lực thấu hiểu đối phương không hề dễ tìm kiếm, vì yêu nên người ta mới cố hiểu và vì hiểu nên mới yêu. Và thông thường những đức tính ấy thường quy tụ ở những người trầm lắng, sâu sắc và dịu dàng.
Một số người sẽ không dễ dàng cho bạn thấy trái tim của họ, không thể hiện tình yêu một cách rõ ràng. Họ chừng mực và quan sát bạn, họ tự trọng và không tiến đến bạn. Cho đến khi hai nguồn năng lượng trở nên cân bằng tại những thời điểm thích hợp, thì cả hai mới có thể ở bên nhau.
Trưởng thành trong tình yêu là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng mà đó không phải con đường duy nhất. Sẽ có một con đường dài hơn, khó đi hơn buộc phải phải khắc chế bản thân, kiên nhẫn nhưng cũng ngọt ngào. Đó là âm thầm nỗ lực để yêu người có trình độ và nguồn năng lượng giống với bạn. Bạn sẽ cùng người ấy bù đắp và cùng nhau trưởng thành, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống và có đủ năng lực để vượt qua mọi thử thách, đủ nội hàm để liên tục đổi mới, khiến bạn không bao giờ hiểu thế nào là nhàm chán của tình yêu. Bởi vì chúng ta cần một người thế này trong đời sống: Yêu bạn, cổ vũ bạn, công nhận bạn, ôm ấp những vết thương của bạn, xoa dịu chúng và kể cả khi bạn không hoàn toàn đúng vẫn sẽ tìm cách vờ như không biết vì yêu bạn bằng trí tuệ bao dung."
2 notes
·
View notes