#trở về với chính mình
Explore tagged Tumblr posts
banmaihong · 5 months ago
Text
Mãi đến khi về hưu tôi mới nhận ra, dù sống với ai thì mọi việc đều trở về với chính mình
Cuộc đời, như một phép toán kỳ diệu, đã dạy tôi bài học sâu sắc khi tôi bước vào những năm tháng vàng của sự nghỉ ngơi. Giờ đây, tôi thấu hiểu rằng, dù cuộc sống này mang ta đi đến bất cứ đâu, cuối cùng, mọi quỹ đạo đều cuốn ta trở về với chính mình.   Từ khi còn trẻ cho đến lúc mái đầu bắt đầu bạc phơ, tôi đã chứng kiến cuộc sống xoay vòng, nơi mỗi quyết định, mỗi hành động như những phép tính…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
nguyenvietkhoi · 1 year ago
Text
Những Câu Nói Hay Về Sách Và Thói Quen Đọc Sách
#Ít ai biết rằng đọc sách mang đến cho ta nguồn kiến thức bất tận#bạn sẽ tìm thấy cho mình những triết lý sống#những danh ngôn tình yêu#mà bạn tâm đắc nhất qua những cuốn sách hay. Bởi vậy mà những câu nói hay về sách#những câu nói về thói quen đọc sách dưới đây sẽ tạo nên thiếu sót thật lớn nếu ai chưa biết và chưa đọc qua một lần.#Câu nói hay về sách bằng tiếng Anh#Mỗi ngày thay vì cầm chiếc smatphone trên tay#hãy cầm đọc một cuốn sách hay#mỗi giờ nghỉ giải lao thay vì lướt faceboook chém gió hãy đọc ngay cho mình những trang sách hay. Đó chính là cách tốt nhất giúp bạn hoàn t#trau dồi kiến thức qua những câu nói về thói quen đọc sách và văn hóa đọc được chúng tôi tổng hợp và chia sẻ dưới đây nhé.#Những câu nói hay về sách trở nên bất hủ#Có một câu nói hay về sách mà tôi vô cùng thích “Đằng sau sự thành công công của một người đàn ông#là hình dáng của một người phụ nữ. Còn đằng sau sự thành công của bất kì ai là ít nhất một cuốn sách#hay cả một giá sách..”#Từ đó để ta hiểu hơn việc đọc sách mang đến nhiều lợi ích cho cuộc sống#sự nghiệp như thế nào. Có thể khi mới bắt đầu đọc sách ta sẽ cảm thấy chán#nhưng bạn hãy tìm cho mình một đầu sách phù hợp với sở thích#tính cách của mình#lúc đó bạn sẽ hình thành thói quen đọc sách cho mình mỗi ngày ngay thôi.#Câu nói hay về đọc sách#1.Một cuốn sách dù dở đến đâu ta cũng thu lượm được vài điều đặc biệt của nó.#2.Gặp được một quyển sách hay nên mua liền dù đọc được hay không đọc được#vì sớm muộn gì cũng cần đến nó.#– W.Churchill –#3.Để cho con một hòm vàng không bằng dạy cho con một quyển sách hay.#– Vi Hiền Truyện –#4.Thích đọc sách tức là biết đánh đổi những giờ phút buồn tẻ không thể tránh được trong cuộc đời lấy những giờ phút lý thú.#– Môngtexkiơ –#5.Một cuốn sách hay cho ta một điều tốt#một người bạn tốt cho ta một điều hay.
2 notes · View notes
15th04 · 2 months ago
Text
Nhặt được trên tiktok, tìm tumblr để lưu lại
1. Những đứa trẻ rời quê lên thành phố để tìm vinh quang cuối cùng lại trở về quê để tìm lại chính mình
2. Chúng ta từng háo hức trước những sóng gió của số phận, và cuối cùng nhận ra vẻ đẹp nhất trên đời thật ra chính là sự bình lặng, êm ả của lòng người.
3. Hoặc là giải quyết vấn đề. Hoặc là rời khỏi vấn đề. Đừng sống chung với vấn đề.
4. Tớ ước mình chỉ là một con sứa, không có trái tim, không cảm nhận được nỗi đau, khi chết hoà tan vào đại dương. Như thể mình chưa từng tồn tại.
5. Thời gian rồi sẽ chữa lành, hoặc làm phai mờ mọi thứ. Những cảm xúc tưởng chừng không thể nào phai nhoà, cuối cùng cũng chịu thua trước thời gian.
6. Phải chi họ ăn được lời nói của họ, để họ biết nó đắng cay như thế nào.
285 notes · View notes
baosam1399 · 27 days ago
Text
〔Bài dịch số 1186〕 ngày 28.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
人的想法和感受, 真的会随着时间和认知的改变而改变, 原来你笃定不会变的事情, 会在之后的某一刻就很容易变得释然。原来你患得患失, 整日忧虑不得其解的事情,会在之后的某一刻变得不再那么重要。人都是会变的,情绪和感受也都是会流动的, 不要把一时的感受定为永恒。时间也不一定能证明什么东西,但一定能让你看清看透很多人和事。
有句话说得很对, 成长的经历大概是让人变得越来越安静。一个人的彻悟程度恰等于她所受痛苦的深度, 终一天, 你会静下来, 像个局外人一样回顾自己的往事,笑着摇摇头。保持微笑, 苦尽甘来时, 再讲来时的路!
Suy nghĩ và cảm nhận của con người sẽ thực sự thay đổi theo sự đổi thay của thời gian và nhận thức. Những điều mà bạn chắc chắn sẽ không thay đổi sẽ dễ dàng trở nên nhẹ nhàng không còn quan trọng.
Hóa ra những điều bạn lo lắng được-mất và khó giải quyết của hiện tại sẽ trở thành điều không còn quá quan trọng vào một thời điểm nào đó của tương lai. Con người thay đổi, cảm xúc, tình cảm cũng đang lưu động. Đừng coi tình cảm nhất thời là vĩnh cửu. Thời gian có thể không chứng minh được điều gì nhưng chắc chắn nó sẽ cho phép bạn nhìn rõ nhiều người và nhiều vật.
Có một câu nói cực kì đúng, “quá trình trưởng thành khiến con người trở nên càng ngày càng yên tĩnh hơn”. Mức độ giác ngộ của một người tương đương với mức độ đau khổ của người đó. Rồi một ngày nào đó, bạn bình tĩnh lại, cười cười lắc đầu, kể lại câu chính của chính mình với vai trò là một người ngoài cuộc. Giữ vững nụ cười, khi mọi khó khăn qua đi và niềm vui đến, đó là lúc chúng ta sẽ nói về con đường mình sẽ đi trong tương lai!
180 notes · View notes
taifang · 9 months ago
Text
Câu nói mà bạn đã từng nghe về quan điểm sống cực kỳ đúng đắn là gì?
____________________________________________
1. Tôi cứ tưởng người khác tôn trọng tôi vì tôi ưu tú. Dần dần tôi hiểu ra rằng người khác tôn trọng tôi thực chất vì bản thân họ tốt đẹp, người giỏi giang biết cách tôn trọng người khác. Tôn trọng người khác thực chất là tôn trọng chính mình.
2. Bạn có thể ghét điều gì đó, nhưng hãy cho phép nó tồn tại và hãy cho phép người khác thích nó. Phẩm chất cơ bản là không coi thường sở thích của người khác.
3. Có lẽ bạn phải thức dậy lúc bảy giờ sáng và đi ngủ lúc mười hai giờ tối, ngày qua ngày một mình bước đi. Nhưng chỉ cần bạn sống kiên định và chăm chỉ thì dù có sinh nhầm thời điểm thì kết quả tồi tệ nhất trong cuộc đời bạn cũng chỉ là một bông hoa đang đợi ngày nở rộ.
4. Tôi từng nghĩ điểm số không quan trọng. Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán và Đại học Giao thông chỉ có thể đại diện cho thành tích của sinh viên. Sau này tôi phát hiện ra rằng làm việc chăm chỉ là một thói quen tồn tại suốt cuộc đời.
5. Ý nghĩa thực sự của lời xin lỗi là: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã sai và chấp nhận mọi phản hồi cảm xúc tiêu cực của bạn” thay vì “Tôi đã nói là tôi xin lỗi, bạn còn muốn gì ở tôi nữa”.
6. Trong số tất cả quần áo bạn mà bạn có, ít nhất phải có một bộ mà bạn có thể mặc được. Trong số tất cả các khả năng của bạn, ít nhất phải có một khả năng mà bạn có thể sử dụng. Không làm được nhiều việc không đáng sợ, mà đáng sợ là không làm được bất cứ việc gì tốt.
7. Nếu bạn có niềm yêu thích một thứ gì đó thì đừng hỏi ý kiến ​​người khác, bạn phải chịu trách nhiệm với lựa chọn và cuộc sống của mình.
8. Bạn sẽ không bao giờ có thể thực sự hiểu một người trừ khi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh đó và xem xét mọi thứ thông qua quan điểm của họ. Đôi khi những gì bạn thấy không phải là sự thật. Những gì bạn hiểu chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
9. Tỉnh táo quá mức sẽ khiến con người cảm thấy lạnh nhạt và thờ ơ, say sưa quá mức sẽ khiến con người cảm thấy thiển cận và mơ màng. Vì vậy, một cuộc sống hoàn hảo phải nửa tỉnh nửa say.
10. Dù người khác có xuất sắc đến mấy thì họ vẫn là người khác. Dù bạn có khó khăn đến đâu, bạn vẫn là chính mình, là bản thân độc nhất. Đừng luôn đánh giá vị trí của mình trong lòng người khác, hãy đi theo con đường riêng của mình và trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
11. Sở dĩ bạn phải nỗ lực để trở nên tốt hơn là vì sau này khi gặp được người mình thích, ngoài sự chân thành, bạn sẽ còn có những điều khác để thể hiện.
12. Tình yêu không phải là hai cơ thể chạm nhau mà là hai tâm hồn gắn kết nhau.
13. Tỏ tình là để bày tỏ tình cảm chứ không phải để yêu cầu một mối quan hệ. Bạn có sự lựa chọn của bạn, tôi có sự lựa chọn của tôi. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của bạn.
14. Nếu có một sự thật nào đó mà các cô gái nên biết, thì tình yêu chính là đời sống xã hội của bạn, chứ không phải cuộc sống của bạn. Kết hôn và sinh con là sự lựa chọn của cuộc đời bạn chứ không phải cuộc sống của bạn.
15. Đôi giày thủy tinh của Lọ Lem muốn nói với chúng ta rằng tình yêu cũng giống như một chiếc giày, vừa chân còn dễ rơi huống hồ là không vừa. Nếu đã không phù hợp mà vẫn cố chấp không từ bỏ thì bạn sẽ chỉ làm tổn thương chính mình thôi.
@taifang dịch
Tumblr media
208 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 2 months ago
Text
Người ta thường nhìn vào kết quả mà không mấy khi bận tâm đến quá trình, giống như cách mà Đen Vâu đã khéo léo nhắc đến trong câu hát của mình. Chúng ta yêu thích vị ngọt của mật ong, thưởng thức từng giọt sữa bò tinh khiết, nhưng lại hiếm khi dừng lại để tự hỏi: "Liệu con ong đã bay bao nhiêu dặm đường để góp mật? Liệu con bò đã ăn những gì để có được dòng sữa mát lành?"
Cuộc sống cũng vậy. Chúng ta thường chỉ nhìn vào thành công của người khác, ánh hào quang lung linh mà họ tỏa sáng, mà chẳng mấy ai thấy được những giọt mồ hôi, nước mắt đã rơi trong quá trình đi đến đích. Chúng ta dễ dàng ngưỡng mộ một ai đó với sự nghiệp vững vàng, những chiếc xe sang trọng hay ngôi nhà mơ ước, mà không nghĩ về những đêm dài mất ngủ, những lần thất bại chồng chất, hay cả những nỗi đau sâu kín họ không chia sẻ cùng ai.
Có những điều trong đời, khi nhìn từ bên ngoài, tưởng chừng như rất đơn giản, rất tự nhiên. Nhưng để đạt được điều đó, để có được những khoảnh khắc tươi đẹp mà ta vẫn ao ước, là cả một hành trình dài đầy gian nan. Như con ong phải chịu đựng nắng gió, bay khắp những cánh đồng hoa để lấy được từng giọt mật ngọt. Như con bò phải chọn lọc từng cọng cỏ, nhấm nháp từng hạt sương buổi sớm để nuôi dưỡng dòng sữa.
Trong thế giới mà mọi thứ dường như đang chạy đua theo thời gian, đôi khi ta quên mất rằng hành trình mới là điều đáng quý. Bất kỳ sự thành công nào cũng đều đòi hỏi sự cố gắng, nỗ lực không ngừng. Mỗi bước đi, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là một phần của câu chuyện cuộc đời ta, không chỉ để tạo ra một kết quả đáng tự hào, mà còn để khiến cho từng khoảnh khắc trên đường đời trở nên ý nghĩa.
Thay vì chỉ chú trọng vào đích đến, hãy thử dừng lại và trân trọng cả quá trình. Hãy học cách yêu thương cả những thử thách, những thất bại đã khiến ta mạnh mẽ hơn, và biết ơn những ngày mưa đã giúp ta thêm trân trọng ánh nắng.
Người ta có thể không biết ong bay bao xa để tìm mật, nhưng ta có thể học cách tự thưởng cho chính mình vì đã cố gắng hết sức trên con đường của riêng mình. Và dù kết quả ra sao, thì điều quan trọng nhất vẫn là ta đã sống, đã trải nghiệm, đã cố gắng bằng cả trái tim.
Admin: Híu
Cre: Doctor_Podcast
Tumblr media
60 notes · View notes
oohniee · 11 months ago
Text
Tumblr media
Ở trong thế giới của người trưởng thành, tôi lại chẳng theo kịp một ai, tôi cũng chẳng phải là phiên bản tốt nhất của chính mình.
Một năm lại trôi qua, và tôi lại ngồi viết để tôi biết chắc một điều rằng tôi vẫn ở ngay đây chưa hề đi đâu hết. Tôi vẫn là tôi đấy thôi, vẫn hời hợt và vô tâm như cũ, chỉ là trưởng thành hơn một chút, biết kiềm chế hơn một chút, và nghĩ nhiều hơn một chút. Nhiều lúc tôi nghĩ hời hợt vô tâm có lẽ không phải chỉ là cách thể hiện mà với tôi nó là một căn bệnh nhiều năm. Tôi quá thờ ơ với thế giới này ngay cả khi nó cho tôi một cái tát. Tôi chẳng biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt chẳng hạn như việc gọi về nhà mỗi tuần, hoặc chẳng hạn như việc hỏi thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp. Tôi cũng chẳng nhiệt tình được với ai và chắc có lẽ do tôi chẳng thể bước ra khỏi thế giới riêng của chính mình.
Tôi trở nên bận hơn và mọi thứ khó khăn hơn tôi nghĩ, tôi bị cuộc sống đè bẹp khi đứng trước sự lựa chọn, thứ đã muốn vứt bỏ lại phải suy nghĩ thiệt hơn, là giữ thiệt hay vứt thiệt hơn. Và tôi luôn phải đắn đo về điều đó.
Khi tôi vẫn luôn là kẻ không được người khác yêu thích, luôn không để lại được ấn tượng tốt với người khác trong lần gặp đầu tiên, luôn là người đứng sau tất cả những lựa chọn, luôn bị bỏ lại đằng sau những câu chuyện, đúng thật không có gì vẻ vang, chỉ là cảm thấy có chút cô đơn, nhưng vẫn có thể bào chữa bằng hai chữ "quen rồi" và có thể cười nói rằng"không sao cả."
Vẫn là Tumblr, vẫn là nơi để trải lòng, chỉ là nỗi lòng lại lớn lên theo tuổi tác, lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, phải kết thúc thế nào.
Vẫn là câu ấy, Năm mới vui vẻ nhé.
216 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 4 months ago
Text
Tumblr media
Gần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa "quyện vào sương". Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm... thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
54 notes · View notes
i-ephong · 11 months ago
Text
Tumblr media
Trong những ngày tháng khó khăn đã qua, tôi đã từng tự hỏi, tuổi trẻ mình đã đi qua như thế nào, tại sao tôi còn sống và có thể đi qua một cách dễ dàng như vậy. Có phải khi đó tôi cũng đã như lúc này, nhưng vì đã đi qua nên mới nghĩ nó giản đơn như vậy.
Năm 18 tuổi, tôi nhớ mình đã chọn cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, bắt đầu những chuỗi ngày làm bạn với sách, quyển sách đầu tiên tôi đọc là Chicken Soup for the Soul, ở nơi đó chứa đựng những câu chuyện chữa lành tâm hồn thật sự, tôi đến nhà sách mỗi ngày và ngồi ì trong đó. Rồi lại trở về tìm nghe nhạc, tìm kiếm những con đường đầy lá phong đỏ, những con đường vắng có cây rợp bóng hai bên và những bông hoa tuyết lạnh lẽo như thế giới trong mắt mình vậy.
Tôi cứ như vậy mà đi qua tháng ngày nhạt nhẽo, vô tâm bỏ lại hình ảnh một vài người đã đi ngang đời mình ở phía sau. Tôi đã tập quen với những tủi hờn, cô đơn, vết thương, và nuôi nấng trái tim mình lớn lên như vậy.
Đến khi bước vào cột mốc chông chênh nhất của tuổi trẻ, tôi bắt đầu chữa lành cho chính mình bằng những hình xăm, điều mà đối với mọi người khi đó là “xấu xa”. Tôi đã xăm một vài hình trên cơ thể mình, mỗi hình xăm đều có câu chuyện của riêng nó.
Những tiếng thở dài đã nhẹ bẫng đi sau khi tiếng kim kết thúc, có lẽ tôi đã chọn cơn đau này để quên đi nỗi đau tâm hồn. Tuy nhiên, tôi không ủng hộ người khác chọn cách này, vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của họ. Còn tương lai của mình, tôi không rõ tại sao lại xem nhẹ nó như vậy, có lẽ vì đối với tôi, tất cả là vô thường.
Đến bảy năm sau, dường như quá khứ đã lặp lại, tôi lại phải bước qua một bước ngoặc đáng sợ hơn, có cả nước mắt chứ không chỉ những tiếng thở dài. Sách có lẽ quá mòng manh, nên đã không thể che chở cho một tâm hồn đầy những mảnh vỡ đang va đập, tôi cũng đã không còn muốn tìm đến dấu kim đi để xoa dịu những vết thương nữa, tiếng kim không còn có thể át được tiếng gào thét, bất lực nơi tim. Tôi đã chọn cách khác, nhưng dù là cách gì, nó cũng chính là một câu chuyện, một vết thương, một dấu chấm nặng vô cùng mà mình đã bước qua.
Chợt thấy thương chính mình đến lạ.
Tôi thích sống ẩn dật, cây cối, cỏ lá, chữa lành tự nhiên, uống trà, và tôi cũng thích những thứ nổi loạn, dù đã đi qua một đoạn đầu số 3. Có một đứa trẻ luôn thèm khát tự do, bị số phận ép chín khi mới chỉ vừa thấy ánh mặt trời, và giờ khi tôi nghĩ mình không còn trẻ nữa thì nó vùng lên, muốn được nổi loạn trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng, và bình yên của chính nó.
Tôi nghĩ đã vừa đúng lúc để đứa trẻ đó được sống lại rồi.
Gần hai tháng trước tôi có nói chuyện với một người chị, chúng tôi biết nhau 17 năm rồi. Chị nói, chúng tôi vẫn như vậy, không thay đổi gì, nếu có, hẳn chỉ là trưởng thành hơn mà thôi.
Tôi vẫn vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Tôi vẫn vậy. Thế giới này trong mắt tôi luôn như vậy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nhớ lại mình của 15 năm về trước, cũng mang trong mình những vết thương, cũng đơn độc, cũng lặng lẽ như vậy, cô gái tôi quen năm đó đã nói đôi mắt tôi sâu thẳm. Giờ đây khi nhìn mình trong gương, đôi mắt đó vẫn sâu thẳm, đã học được cách dịu dàng hơn, không còn bất cần, không còn mang nhiều hằn hộc, nhưng nó cũng đã bắt đầu mênh mông đến lạ.
Thế giới này vốn đẹp đẽ, thật sự rất đẹp, chúng tôi còn chưa già, tại sao đôi mắt lại ngày càng mênh mông như vậy, như đã chứa đủ một đời người.
| IEphong |
171 notes · View notes
bibianxx · 1 month ago
Text
#1605
Có một câu nói thế này “Bạn bè mất rồi có thể kết bạn mới”.
Mình không bài xích điều này nhưng thật khó khi mình phải lựa chọn giữa rời đi hay ở lại. Thật ra ấy không chỉ riêng bạn bè, những mối quan hệ khác - đều có thời hạn, chỉ là chúng ta có thể chấp nhận con người của đối phương đến khi nào, có đúng không?
Mình hiểu chính mình, mình biết rằng khi mình phân vân giữa rời đi hay ở lại, dù quyết định có khó khăn đến thế nào thì lựa chọn vẫn luôn là rời đi trước.
Có thể chúng ta đã từng rất thân thiết, chúng ta đã dùng khoảng thời gian quý báo của mình dành cho đối phương, chúng ta có rất nhiều chủ đề chung để nói thậm chí lắng nghe cả sự im lặng mà đối phương tạo ra.
Nhưng cũng có một câu nói thế này “Nobody apologized for how they treated me. They just blamed me for how I reacted.” nó có nghĩa là “Không ai xin lỗi về cái cách mà họ đối với tôi. Họ chỉ đổ lỗi cho tôi về cách mà tôi phản ứng.”
Mình biết rằng sự rời đi của mình điều ấy nó không quan trọng, chỉ là mình không đủ tự tin để tiếp tục với khoảng cách mà đối phương tạo ra.
Mình là một người có lòng tự tôn cao ngất, mình chưa từng níu kéo ai dù trong bất cứ mối quan hệ nào. Mình áp đặt bản thân mình rằng “thà bỏ lỡ chứ không hạ mình mà van nài một mối quan hệ”. Nhưng cũng chỉ mình hiểu - lần đầu tiên, lần thứ hai và những lần sau nữa chỉ vì mong muốn kết nối này có thể cùng nhau lâu thật lâu - mình chẳng giữ lại điều gì. Lòng tự tôn cao ngất mà mình thường nói, hết lần này đến lần khác đều bị xem thường, ấy thế nên được đánh giá là một điều vốn dĩ hiển nhiên - sự tìm kiếm của mình dành cho đối phương.
Tumblr media
Mình là một người có quá khứ không mấy vui vẻ, chính vì quá khứ ấy mình vốn không thích việc kết bạn. Những tháng năm rời xa gia đình, mình ở giữa một thành phố xa lạ - một mình mình cũng chưa từng vì thế mà có thể kết thân với nhiều người.
Vì vốn dĩ đối phương đã là một người rất tốt đẹp, chúng mình đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tươi đẹp, từ những người xa lạ không biết gì về nhau đến khi trở thành người bạn, người chị/em tốt của nhau nhưng cũng không thể chối bỏ rằng tính cách của cả hai hoàn toàn khác xa nhau.
Mình cố gắng để đón nhận mọi thứ, vì mình hiểu rằng mọi người không giống nhau, mình là thế đấy nhưng họ lại không như vậy nhưng thời gian trôi mình chỉ cảm thấy sự mệt mỏi - là cảm giác khi phải kéo dài một mối quan hệ. Hôm nay, khi mình quyết định nghỉ ngơi, nó dường như đã kết thúc - tình bạn thiêng liêng của mình và bạn.
Thực tế thì ngày hôm nay của mình vẫn diễn ra như cái cách mà mọi ngày mình trải qua vậy, mình biết bạn cũng sẽ vậy thôi, chỉ là tâm trạng - cảm xúc của mình khác đi một chút. Mình nghĩ chúng ta sẽ kết thúc vào cái ngày mà chúng ta cãi nhau chứ nhưng lạ thật chúng ta lại kết thúc vào cái ngày mà chúng ta chẳng nói với nhau một lời nào.
Mình đã định viết một điều gì đó về mình và bạn, ấy thế mà lần đầu tiên lại là lần cuối cùng.
“Khi một ai đó rời đi, đó là vì một người khác sắp tới.” - Paulo Coelh
Những người bạn, những kết nối mà bạn ấy sẽ ưu tiên - từ bao giờ đã không còn là mình nữa, rời đi - là điều mà mình phải làm.
@bibianxx
45 notes · View notes
ngocanh93ht · 1 month ago
Text
Đừng lớn tiếng với mẹ.
Có 1 lần, trong đợt đau kinh hoàng năm đó, mình không đi lại được nằm một chỗ trên giường mẹ và em trai là người cơm bưng nước rót mỗi ngày. Mình vẫn nhắn tin, gọi điện cho người khác bình thường, nhưng mình đã gắt gỏng với mẹ và đứa em trai. Hôm đó, bữa ăn trưa do mẹ chuẩn bị rồi em trai bưng lên, mâm cơm bị hất đổ 1 góc nhà bởi chính đôi tay của mình. Mình cố quên hay chẳng còn nhớ lý do. Sau lần đó mỗi lần nghỉ lại mình đã rất tự trách. Đứa em có lẽ là người mình thương nhất trong nhà. 2 chị em rất hợp tính, hay nói chuyện. Mọi chuyện ngoài mẹ ra thì em trai là người mình kể nhiều nhất. Cũng chính em là người ngồi thức tới khuya để bóp chân cho mình đỡ đau trong đợt đó, mình vì đau không ngủ được nằm khóc, còn em vẫn ngồi cuối góc giường xoa bóp.
Một lần khác, cãi nhau với mẹ, rồi dọn vali đi sớm hơn dự định và dịp sau Tết. Xa nhà rồi thấy tiếc nhưng ngày được ở cùng mẹ. Ước được nghỉ để về nhà nhưng rất khó, vì bận kiếm tiền.
Cũng 1 lần khác, mình vì vui với đám bạn nhậu say về nhà trong đêm muộn, còn to tiếng với mẹ, rồi trốn vào nhà tắm rồi khóc. Mình vẫn còn nhớ bản thân đã khóc vì điều gì. Nhưng cũng vì nhớ nên mình rất hối hận, vì mất kiểm soát nên k kiềm chế được cơn giận.
Sau này mỗi lần nhắc lại, thực sự mình đã rất buồn, giá như mình có thể kiểm soát cảm xúc của bản thân thì có lẽ mình đã không hành xử như thế.
Dù bản thân trở thành người thế nào thì gia đình vẫn luôn đối tốt với mình, mãi không thay đổi. Còn với người ngoài, chỉ trong khoảnh khắc mình buông lời không hay, có thể họ sẽ dứt khoát rời đi.
Nhưng mà, mình cũng quên mất rằng, những người thân của mình cũng sẽ bị tổn thương bởi những lần mình gắt gỏng, hay lớn tiếng như vậy.
Sau này, lớn hơn một chút. Thấy thương gia đình mình nhiều hơn. Nên chẳng muốn lớn tiếng, không muốn gắt gỏng, cũng không muốn ngăn cản. Chỉ mong, mẹ luôn được bình an, gia đình sẽ thuận hòa, an nhiên.
[Sg-Tháng 10]
Tumblr media
26 notes · View notes
baosam1399 · 1 month ago
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
76 notes · View notes
nhanam · 10 months ago
Text
Tumblr media
Chào các bạn, các bồ, các bro, các brồ mê sách vở văn chương và những thứ kỳ lạ khác và (không thể tin nổi) vẫn chưa bỏ follow Nhã Nam trên tumblr thân thương đang chìm sâu vào flop era trên nền nhạc lofi giữa vòng xoáy của mạng xã hội ngày càng hư vọng và cuồng điên này.
Vẫn là tôi đây, admin của nhiều ngày hôm qua với những cảm hứng bụi bặm nay không dưng được mang ra phủi trong cơn hưng cảm và tuổi già đã bào mòn cả thể chất lẫn tâm thần hồn (và cả đàn mèo của tôi nữa, nếu các ngài vẫn nhớ).
Tumblr media
Ngạc nhiên chưa, dường như bằng sức mạnh nội tại và hào quang chính mình không sở hữu, trải qua mấy bận bể dâu (đọc: covid và suy thoái kinh tế hay những thứ tương tự thế), tôi vẫn chưa chết và cũng chưa bị đuổi việc. Tắm mình trong ánh sáng chói lòa của cuộc giác ngộ, về một điều gì đó mà chính tôi cũng chưa hay, có thể là mình vẫn còn quá trẻ để chết? hoặc (!), đã đủ già để trúng quả bằng cách thôn tính luôn cái trang tumblr mà chính công ty chủ quản có lẽ cũng đã lãng quên này, để làm một cái gì đó, thật đen tối, thật hắc ám đầy khả ái và ngây ngất lòng người?
Nghĩ là nằm, tôi quyết định sẽ từ trong chăn ấm đệm êm mà hồi sinh trang tumblr này. Tranh thủ đổi pass để không ai ngoài tôi có thể vào đây, để sau này nhỡ có mệnh hệ gì sẽ lấy cái mạng xã hội không ai cần này làm điều mờ ám!
Tumblr media
(cận cảnh tôi thi triển phép hồi sinh)
Tumblr media
(rare footage của tôi cười gian ác trong ảo tưởng hắc ám của chính mình)
Quyết định trở lại tumblr lần này, tôi đã suy nghĩ rất lung, số thời gian tôi bỏ ra để trăn trở về số mệnh của mình và tumblr này ước tính phải bằng trung bình cộng của những thoáng tôi đã thiếu rực rỡ ở nhân gian suốt mấy năm qua và nhiều ngày bước quá chậm giữa thế gian vội vã cùng cả những lít nước mắt tôi khóc thương cho sự kém cỏi của chính mình. Tôi nghĩ, phải làm sao để lại không burn out, sớm post bài tối buồn, nay hăm hở log in mai đến click một cú chuột cũng thấy quá sức...
[tua nhanh qua đoạn sau đó tôi sa vào trăn trở làm sao học hết được nhân sinh??]
Thế rồi, tôi cho rằng mình cần vạch ra vài ranh giới, để nếu may mắn, tumblr này có thể tiệm cận với thứ tôi hình dung và muốn nó trở thành hơn, và cũng để bảo vệ sức khỏe tinh thần bản thân:
Tôi sẽ đăng bài với tư cách là một người đọc trước, một người làm sách và (cần phải) quảng bá bán sách sau. Tumblr từng là nơi giới thiệu tôi tới nhiều cuốn sách hay, tác giả thú vị và khích lệ tôi yêu đọc sách, cũng là nơi nối duyên tôi đến với Nhã Nam, nên tôi rất hy vọng có thể biến trang tumblr mình cai quản thành một nơi lan tỏa những điều dễ chịu như vậy. Dù sao, cũng đã có nhiều kênh để các b(r)ồ bị/được dẫn dụ vào những cái bẫy mua sắm êm ái rồi, và tôi cũng không nghĩ những lời mình uốn lưỡi cú diều ở một trang blog tại một mạng xã hội flop bậc nhất này có thể khiến doanh thu công ty tăng vượt bậc cá chép hóa thuồng luồng rồng bắn điện pika. Chúng ta ở đây thở và đọc sách (Nhã Nam!) vậy thôi.
Để cho xứng với cái danh flop, tôi sẽ ưu tiên những cuốn sách "flop" - sách ít được lên sóng ở các mạng xã hội khác của Nhã Nam, sách ế, sách "hình như" ít ai để ý, sách tôi thực sự đọc và muốn chia sẻ,... Ngoài ra tôi cũng muốn ba la bô lô về những cuốn sách chưa được Nhã Nam xuất bản, mong được Nhã Nam xuất bản,... Nếu bạn cũng có những cuốn sách như vậy, hãy đến đây với tôi! *vỗ ngực bộp bộp* Vì hai tiêu chí trên, có lẽ tôi cũng sẽ không thể đăng bài thường xuyên hay định kỳ được, mong các b(r)ồ thông cảm. Nhưng tôi nhất định sẽ dành thời gian suy ngẫm để tăng chất lượng bài đăng cũng như tổ chức thêm nhiều trò chơi độc lạ.
Một điều nữa, tôi xin phép sẽ không trả lời những câu hỏi về việc cộng tác với Nhã Nam (bao gồm việc gửi bản thảo về đâu, như nào hay nội dung bản thảo...) bởi: 1) Những câu hỏi đó đã được trả lời và gắn tag (hỏi đáp | liên hệ) để ngay trên phần info, mong các bạn chịu khó lội lại 2) Việc trả lời rốt ráo những vấn đề đó nằm ngoài quyền hạn của admin tôi, mà tôi thì thực sự không muốn dăm bữa nửa tháng lại nhai đi nhai lại những câu trả lời trớt quớt không giải quyết được vấn đề gì (và chúng quả thực là những vấn đề tôi không thể giải quyết?!) 3) Mọi thông tin về tuyển dụng CTV chắc chắn sẽ luôn được đăng tải minh bạch và rõ ràng trên các kênh truyền thông chính thức dễ tiếp cận dễ liên hệ hơn của Nhã Nam như fanpage Facebook hay Instagram. Các bạn theo dõi những kênh đó sát sao là được. Ngoài ra thì các b(r)ồ muốn tâm sự dày mỏng gì (ưu tiên về sách) admin tôi cũng sẵn lòng đón tiếp. Chat trực tiếp, hỏi ẩn danh, tag thẳng mặt... gì cũng được. Nếu khó quá tôi sẽ lờ đi.
Cuối cùng, xin cảm ơn bạn bè gần xa bà con follower lối xóm đã đến chung vui buổi hồi sinh này cùng gia đình chúng tôi. Cảm ơn các b(r)ồ đã đọc đến tận đây và vẫn nương tình mà không unfollow. Cảm ơn các bạn vẫn nhớ đến và nhắn hỏi, ở đây và nhiều nơi khác, khiến tôi cảm thấy lưới nhện liên kết mỏng manh và lỏng lẻo này vẫn đủ sức giữ chúng ta đâu đó trong nhau. Hẹn gặp lại ở những cuốn sách chúng ta sẽ cùng đọc và cùng say mê!
Tumblr media
Sau đây tôi xin hát một bài để khép lại chương trình come back.
youtube
Hát xong tôi xin làm ending fairy.
Tumblr media
88 notes · View notes
vanphuongdich · 11 months ago
Text
Tôi của năm 33 tuổi muốn gửi đến các bạn 5 câu này
Bởi vì từ 25 tuổi đến 35 tuổi không phải chỉ hơn kém nhau 10 năm mà là cả một đời người. 1. Nhìn ngắm thế giới nhiều hơn Không nhất định là phải đi du lịch, chẳng hạn như đọc sách hay xem phim tài liệu cũng đều có thể mở mang tầm nhìn, trau dồi hiểu biết về những thế giới khác nhau. Khi tầm nhìn rộng mở, con người mới có được trời đất bao la. Nhưng điều kiện tiên quyết để cất cánh là bầu trời của bạn phải đủ cao đã. 2. Học nhiều hơn để đầu tư cho bản thân, nâng cao nhận thức của chính mình Một khi kiến thức đi vào bộ não và trở thành trí tuệ, đây chính là kho báu vô giá của bạn mà không ai có thể lấy đi. 3. Đầu tư thời gian Cố gắng hết sức để giảm thiểu các tương tác xã hội vô ích, tập trung nâng cao bản thân. Nâng cao giá trị của chính mình Bản chất cốt lõi của tất cả các mối quan hệ là trao đổi giá trị. Khi giá trị của bạn càng lớn, thu nhập càng cao thì sẽ không có ai dám ức hiếp hay chèn ép bạn. 4. Nhất định phải tiết kiệm tiền Mặc dù số tiền tiết kiệm không khiến bạn trở thành một đại gia, nhưng nó sẽ cho bạn sự tự tin để rời khỏi môi trường mà bản thân không thích bất cứ lúc nào. 5. Kết giao với những người giỏi giang hơn Đừng tìm kiếm xa xôi, chỉ cần bạn tự rèn luyện bản thân, bạn trao đi bao nhiêu giá trị bạn sẽ nhận lại bằng ấy sự giúp đỡ.
小一只 (@conmeodichoi - Con mèo đi chơi | Vạn Phương dịch)
Tumblr media
86 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 6 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Ngày hôm qua của mình kết thúc lúc 4h sáng, và lần nữa dáng dấp của mình được mài thêm một lớp, nhẵn mịn hơn.
Mình sẽ chính thức dừng lại ở một đơn vị mà mình đã gắn bó sau hơn 2 năm. Những điều này là hoàn toàn khớp với kế hoạch mà mình đã vẽ ra 2 năm trước, đây chính là bước chuyển tiếp theo đúng những gì mà mình tin rằng đó là chiến lược của đời mình.
Chiều nay mình gặp chị đồng nghiệp mà vốn chỉ làm chung, chưa bao giờ làm cùng. Mình bảo với chị là "hết tháng này là hết thấy em òi". Và bạn biết gì hem?
Mình thấy mắt chị long lanh lên.
Đây là cái người mà trong một lần thay nước cho bình thạch nam ở toilet, chị khen nhành cây xinh quá, thế là mình chả nghĩ ngợi gì mà bẻ ngang một nhánh cho chị. Suốt một thời gian sau bao lần chào nhau, mình cũng vẫn chưa biết chị tên gì. Có một hôm, chị tìm cách nhắn tin để nói với mình rằng chị đã để một ly trà sữa ngoài tủ lạnh cho mình, lý do là vì hôm ấy sinh nhật chị. Và bạn biết đấy, mình không biết chuyện đó. Dù app chấm công của công ty mỗi ngày đều hiện sinh nhật của tất cả nhân viên, vào mỗi sáng khi checkin, bạn sẽ biết hôm ấy có sinh nhật của những đồng nghiệp nào.
Chiều nay khi mình thông báo về việc mình sẽ bước tiếp với một hành trình mới thì sau lời chúc mừng, chị cũng giảm nhỏ âm lượng để thông báo với mình về việc chị vừa có baby được 3 tháng. Mình không biết điều gì khiến mắt chị long lanh nhưng mắt mình cũng bắt đầu đọng nước, vì mình vui. Có một em bé sắp chào đời và mẹ của nó đã cho phép mình được biết để chúc mừng. Mình đặt tay lên bụng chị và chị đặt tay lên tay mình, điều này vượt lên trên những lời nói.
Tối qua, mình có một cuộc trò chuyện vô cùng dài mà nhiều điều mình cũng chẳng còn nhớ nữa, nhưng mình nhớ có một câu hỏi mà rất ít người hỏi mình, trong số ít người hỏi ấy lại càng ít người mình muốn trả lời. “Chị có bỏ lỡ cái gì để mình phải đưa ra quyết định như thế không?”. Câu hỏi này không phải để truy cứu, mà là để thấu hiểu. Điều này nhiều người trong ta chưa thật sự hiểu hết đâu và cứ để đó đi, đến tháng đến ngày tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Và bạn biết không, trong câu trả lời của mình 100% đều là mình, nghĩa là để điều gì đó có thể trở thành quyết định của mình thì yếu tố chi phối duy nhất là mình thôi, không có phần của ai trong đó cả. Giống như cái cách mà mình đã nói với chị ấy trong lúc chọn quán: Hãy để em được share bill vì em không muốn giá cả ảnh hưởng đến chọn lựa của em. Dĩ nhiên sau đó, mình không phải share gì cả.
Cũng vẫn là chiều nay, mình có lướt qua vài người và mình nghĩ về sau, dẫu cho quả địa cầu này có dốc ngược lại mà trộn lẫn người với người vào nhau thì xác suất để mình với họ gặp lại vẫn bằng 0. Với mình thì điều này chưa bao giờ là vấn đề, không muốn thì không có cách là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là “chẳng có lời nào bóng bẩy hơn được nữa, mong ai cũng thuận lợi trên muôn nẻo đường đời”.
— AN TRƯƠNG
69 notes · View notes
i-ephong · 9 months ago
Text
[Mảnh vụn - 1]
Dòng thời gian lại tiếp tục nhịp gõ gửi vào không gian tịch mịch, những trang giấy lấm lem phận người tiếp tục được viết nên.
Tôi lại tiếp tục đếm ngày đã qua. Gần 5 tháng qua, đã ngỡ như đó là khoảng thời gian dài nhất đời mình.
Khi chúng ta sống mỗi ngày với những nụ cười gượng gập, chua chát, phải vui như tim mình nở rộ, dù nó ngột ngạt đến mức muốn vỡ tan, phải sống như thể đang đứng giữa ranh giới sự sống và vực thẳm, mỗi một lần đau khổ là cán cân lại nghiêng xuống vực. Đoạn thời gian mà ta không được hai sự lựa chọn.
Những ngày khi nhìn lại, vẫn tiếng vọng như mạch nước ngầm còn chảy âm ỉ, trong mạch nước ngầm không lời thở than, có lẽ là những ngày dài nhất.
Tôi không biết tất cả những người quen của mình đã đi qua một năm cũ như thế nào, nhưng nếu mọi người còn sống, thì xin hãy quý trọng nhịp thở đó.
Sau những cơn mộng dài, người ta thường tỉnh dậy đánh tay, véo mặt xem mình có đau không, đó là mơ hay thực. Và cái đặc quyền duy chỉ dành cho những người còn sống, là biết đau.
Tôi nghe người ta nói rằng, khi bị thương, con sói sẽ lặng lẽ trốn vào một góc liếm láp, tự chữa lành vết thương cho chính nó, hoặc nó sẽ lành lặn trở lại, hoặc vết thương quá nặng thì nó sẽ c.hết đi. Trong niềm kiêu hãnh cuối cùng.
Tôi biết có những kiểu người giống như vậy, ban ngày họ buộc phải đối diện với mặt trời, về đêm lại mang vết thương đặt trước bóng tối. Ánh mặt trời có thể hong khô, chữa lành vết thương, nhưng họ sợ người khác thấy sẽ làm tổn thương nó thêm lần nữa.
Cứ như vậy, đến một ngày nhìn thấy họ rạng rỡ bước ra, tôi không biết vết thương đó đã thành sẹo hay chưa. Chỉ biết rằng, họ luôn buộc bản thân... phải che giấu nó.
Nếu bạn là một con sói, hay bất cứ ai, tôi mong dù không có ánh mặt trời, vết thương của bạn cũng sẽ lành lặn. Dù có bao nhiêu vết sẹo, bạn vẫn có thể bình lặng sống tốt đẹp.
[17.02.24]
| IEphong |
113 notes · View notes