#ngày mai trời lại sáng
Explore tagged Tumblr posts
Text
Cây cảnh trong nhà: Kỹ năng và kinh nghiệm tin
#Cây cảnh trong nhà: Kỹ năng và kinh nghiệm tin#Cây cảnh trong nhà là một xu hướng ngày càng phổ biến trong việc trang trí không gian sống hiện đại. Không chỉ mang lại vẻ đẹp tự nhiên. Câ#để đạt được thành công trong việc chăm sóc cây cảnh#bạn cần có kỹ năng. Chuyên môn và hiểu biết về loại cây cụ thể mà bạn muốn nuôi. Trong bài viết này#chúng tôi sẽ giới thiệu về cây cảnh trong nhà và chia sẻ những kinh nghiệm. Kiến thức của các chuyên gia trong lĩnh vực này để giúp bạn xây#Lựa chọn cây cảnh phù hợp#Lựa chọn loại cây phù hợp với không gian và điều kiện ánh sáng trong nhà là yếu tố quan trọng đầu tiên. Điều này đảm bảo rằng cây cảnh của#Cây cỏ may mắn (Dracaena): Loại cây này có khả năng chịu bóng tốt và không yêu cầu quá nhiều ánh sáng. Cây cỏ may mắn mang lại sự tươi mới#Cây lưỡi hổ (Sansevieria): Với khả năng chịu khô và chống côn trùng tốt#cây lưỡi hổ là một lựa chọn. Phổ biến cho những người mới bắt đầu chăm sóc cây cảnh. Loại cây này cũng giúp cải thiện chất lượng không khí#Cây kim ngân hoa (Pachira aquatica): Được biết đến như cây tiền#cây kim ngân hoa được cho là mang lại tài lộc và may mắn. Loại cây này có thể trồng trong nước và không cần nhiều ánh sáng.#Chăm sóc và bảo quản cây cảnh trong nhà#Khi bạn đã chọn được loại cây phù hợp. Việc chăm sóc và bảo quản đúng cách là rất quan trọng để cây cảnh của bạn phát triển mạnh mẽ. Dưới đ#chăm sóc cây cảnh#Chăm sóc cây cảnh#Tưới nước đúng cách: Mỗi loại cây cần lượng nước khác nhau#vì vậy hãy đảm bảo tìm hiểu về yêu cầu tưới nước của cây bạn. Tránh tình trạng cây bị ngập nước hoặc thiếu nước.#Cung cấp ánh sáng phù hợp: Đa số cây cảnh trong nhà cần ít nhất 4 giờ ánh sáng mặt trời trực tiếp mỗi ngày. Đặt cây gần cửa sổ hoặc sử dụng#Bón phân định kỳ: Tùy thuộc vào loại cây#bạn nên bón phân theo đúng tần suất và liều lượng phân cụ thể. Việc bón phân định kỳ giúp đảm bảo rằng cây được cung cấp đủ dưỡng chất.#Kỹ năng và chuyên môn#Để trở thành một người trồng cây cảnh trong nhà thành công. Bạn cần có kiến thức và kỹ năng chuyên môn. Dưới đây là một số kỹ năng quan trọ#Hiểu biết về loại cây: Mỗi loại cây có yêu cầu chăm sóc riêng biệt. Vì vậy việc hiểu rõ về loại cây bạn đang trồng là rất quan trọng. Tìm h#cung cấp ánh sáng và phân bón cho loại cây cụ thể đó.#Phân biệt được các triệu chứng bệnh: Như bất kỳ sinh vật sống nào khác#cây cảnh trong nhà cũng có thể gặp phải các vấn đề về sức khỏe. Kỹ năng phân biệt các triệu chứng. ệnh giúp bạn xử lý và điều trị bệnh một#Quản lý thời gian: Chăm sóc cây cảnh yêu cầu sự cam kết và quản lý thời gian. Hãy đảm bảo rằng bạn dành thời gian thường xuyên để kiểm tra#Cơ quan và niềm tin#Khi bạn thể hiện được kinh nghiệm. Kiến thức và kỹ năng trong việc trồng cây cảnh trong nhà
3 notes
·
View notes
Text
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
192 notes
·
View notes
Text
Câu nói nào bỗng khiến bạn cảm thấy ấm áp?
____________________________________________
1. Một ngày nào đó, áo sơ mi của tôi và đồ ngủ của em bị trộn lẫn trong máy giặt ở nhà. Em sẽ cáu kỉnh ăn bữa sáng do tôi nấu, dao cạo râu của tôi và mỹ phẩm của em bị lũ cún giày vò ném đi không thấy dấu tích, chúng ta cũng đã quên những lời nói khí phách khi còn trẻ, đêm đến em lấy tay làm gối miên man chìm vào giấc ngủ, muốn là người thức dậy đầu tiên vào sáng sớm để lắng nghe nhịp thở của em.
2. Bạn nhất định phải tin rằng ở bên đúng người thực sự có thể quét sạch bụi bặm trong cuộc đời, để dù có ở dưới tận cùng đáy vực, bạn vẫn có thể ngước lên và nhìn thấy những vì sao sáng.
3. Tại sao người trên tàu cao tốc lại rất im lặng nhưng người trên tàu hỏa thì lại nói chuyện rôm rả suốt chặng đường ?
Chuyến tàu cao tốc chở những ý niệm đến nơi phương xa, nó không cần quá nhiều lời nói, con đường phía trước tự có ánh sáng riêng, tàu hỏa thì mang nỗi nhớ quê nhà, muôn nghìn lời nói cũng chỉ là một nỗi nhớ nhung.
4. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn làm quen với em, tuy sẽ chồng chất nhiều vết thương, nhưng những ký ức ấm áp trong lòng không ai có thể mang đi được, cảm ơn em đã hiện diện trong sinh mệnh của tôi.
5. Giữa hai từ "hiểu" và "thấu hiểu" tôi thích từ "thấu hiểu" hơn. Điều đó có nghĩa là tôi sẵn sàng bước vào thế giới của bạn, chấp nhận cuộc sống không như ý của bạn, ngắm nhìn khoảnh khắc bạn tỏa sáng, không ngại chạm vào những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn bạn và chấp nhận tất thảy chúng.
6. Ngay cả khi bạn nằm trên ghế sofa ba ngày không kéo rèm cửa, bật khóc vì không biết nên mang đôi tất nào, tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu bạn.
7. Khi bạn khóc, não sẽ giải phóng endorphin để giảm đau buồn và cải thiện tâm trạng. Đây là lúc não bạn vỗ nhẹ vào lưng bạn và nói: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
8. Trong tất cả những lời từ biệt, tôi thích nhất câu “hẹn gặp lại ngày mai”.
9. Nếu bạn có ghé thăm, nhưng tôi không có ở đây, xin hãy bầu bạn với những bông hoa ngoài cửa nhà tôi một lúc. Chúng rất ấm áp và tôi đã ngắm chúng rất nhiều ngày qua.
10. Có bao nhiêu người đã yêu bạn ở tại giây phút tuổi trẻ tươi đẹp, là giả vờ hay thật lòng ngưỡng mộ vẻ đẹp của bạn, chỉ có duy nhất một người vẫn yêu tín ngưỡng trong tâm hồn bạn và yêu cả những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua ấy.
11. Có thể bây giờ, người bạn thích chỉ nhìn thấy một mặt ảm đạm của bạn. Nhưng vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ có người sẵn sàng đi vòng quanh bạn và nhìn thấy khía cạnh tỏa sáng của bạn.
12. Cầu mong có thức ăn trong bếp, nụ cười trong phòng khách, những cái ôm trong phòng ngủ, cầu mong bạn và người ấy một chén cơm một muỗng cháo, một nét nhăn mày một ý cười.
@taifang dịch
123 notes
·
View notes
Text
Bạn tôi thất tình, thức xuyên 3 đêm. Hút hết 10 gói thuốc. Ở lì trong nhà với cái bụng chỉ có rượu và rượu. Thế rồi, vẫn không chết. Ốm nằm viện vài hôm, sụt vài kí, sếp quở đi làm. Lao đầu vào công việc. Thế là thôi, đêm bớt dài dần.
Có người khác, chẳng may công việc không như ý, gia đình lại hoàn cảnh. Nửa đêm thất thểu với vài lon bia ở tiệm tạp hoá 24/24h. Chẳng để làm gì, cứ ngồi vậy cho tới sáng. Suy nghĩ xem làm như nào cho đời bớt khổ. Mà nghĩ mãi không ra, chỉ biết thở dài trong nước mắt.
Hay thậm chí, từng có người chị, nửa đêm chán đời quá, xách balo lên ra ga. Bắt chuyến tàu sớm nhất chạy tới bãi biển gần nhất. Rồi cứ ngồi vậy, chờ bình minh lên. Ăn một bữa sáng thật ngon rồi trở về thành thị. Không rõ sau đó cảm xúc thế nào. Nhưng có lẽ, là sẽ mệt. Mà mệt thì phải ngủ. Lúc tỉnh dậy, có khi nỗi buồn đã nguôi ngoai.
Đời chúng ta, thi thoảng sẽ có nhiều chuyện thật buồn. Thi thoảng lại chỉ vì ta chán chính ta. Thi thoảng thậm chí là cảm thấy bế tắc. Những đêm ấy, sẽ thật là dài. Ta sợ ngày mai, nhưng đương nhiên ngày mai vẫn đến. Ta không biết phải làm gì cho đỡ hoang mang, nhưng mặt trời vẫn mọc. Ta thấy đêm thật dài, nhưng cũng lại sợ nó kết thúc.
Nhưng ta biết không? Những nỗi đau cũng như vậy. Dù có dài cỡ nào, cũng sẽ qua. Ngày mai sẽ lại đến, mặt trời sẽ lại lên, bằng cách nào đó, vết thương sẽ được hong khô, trái tim sẽ được sưởi ấm.
Chỉ cần, ta dũng cảm để vượt qua được những đêm dài đó. Kiểu gì thì kiểu, mọi chuyện cũng sẽ ổn hơn. Vì ít nhất, những cảm xúc tiêu cực nhất đã theo những buổi đêm hôm ấy trôi đi bớt một chút, một chút rồi.
Chúc chúng ta, sẽ luôn bình an qua mỗi đêm dài....
#nguoinhieuchu
158 notes
·
View notes
Text
Những trích dẫn mình khá thích từ cuốn "Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu" của Quan Đông Dã Khách:
Cái gọi là tình cảm đẹp, chính là yêu mến có người ngầm hiểu, tâm sự có người lắng nghe, nhung nhớ có người đáp lại.
Người khác đều nói tính tôi chậm chạp, thực ra tôi cũng có thể nhanh như tên lửa, nếu như phía trước có người đợi tôi.
Khi một người rời xa bạn, đừng hỏi người đó những lý do mà bạn thầm đoán, bởi vì bạn đoán gì cũng đúng cả.
Trong tương lai, kẻ không hiểu được tình yêu sẽ hiểu được. Kẻ hiểu được tình yêu sẽ không dám yêu nữa.
Khả năng diễn xuất của bạn rất tốt, tốt đến mức dù cho bạn đau khổ cỡ nào cũng không ai biết được.
Hãy luôn nhớ rằng nếu bạn đã có thể một mình vượt qua những tháng ngày khó khăn, vậy thì với tất cả những khó khăn của năm tháng sau này, bạn đều có thể vượt qua được. Đừng mong đợi sẽ có người xuất hiện và cứu giúp bạn, nếu bạn cần phải được cứu giúp, người duy nhất có thể làm điều đó, mãi mãi chỉ là bản thân bạn mà thôi.
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.
Rồi sẽ có ngày tâm bạn bình lặng như nước, nhìn lại câu chuyện của chính mình như một người ngoài cuộc. Sau đó mỉm cười lắc đầu.
Có những người giống như mây sẽ theo gió bay đi mất, nhưng dù thế nào trời vẫn sáng. Lúc này chính là thời khắc đẹp nhất của nhân gian.
Bạn sẽ sống hạnh phúc cả đời dẫu cho không có người kia bên cạnh, bởi đây vốn dĩ là kết thúc mà bạn xứng đáng nhận được
Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất lạ kỳ. Có một số người, dành hết tâm tư chưa chắc đã có thể ở bên nhau, thế nhưng chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất đi mãi mãi.
Tuổi trẻ của mỗi người không ai có thể thoát khỏi chuyện yêu đương nhưng không phải ai cũng thích hợp cùng bạn già đi.
Cõ lẽ thành phố này chính là như vậy, mỗi người đều có một mặt tối của bản thân. Chúng ta bày mặt tốt đẹp của mình ra cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, rồi lại tự mình chống đỡ những đau khổ mà cuộc sống trút xuống chúng ta.
Người trong bóng tối, cũng đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, chẳng qua là vì bị thương rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ già đi sau đó chết đi bình thản. Mà tôi, đã định sẵn là cả đời cô độc đến già, đối với người mình thích, có lời, nhưng không thể nói.
Yêu người nhiều năm đến thế, đổi lại được một lần tỉnh mộng, như hóc xương ở cổ, như kim châm vào xương.
Sợ anh ấy biết, lại sợ anh không ấy không biết, sợ anh ấy biết lại vờ như không biết, hóa ra chuyện gì anh ấy cũng biết, chỉ có mình tôi không biết.
Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đường đời khúc khuỷu, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi.
Một người không thể quên được người kia thông thường chỉ có hai khả năng: Hoặc anh ta không có được người này hoặc anh ta đã đánh mất người này.
Trong quá trình vết thương lành lại, làm sao tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi sự đều sẽ trôi qua. Người mà ta không thể quên được, cũng giống như vết thương chờ lành.
611 notes
·
View notes
Text
MỘT SỐ CÂU VĂN HAY ĐẾN NAO LÒNG !
____________________________________________
1. Hãy sống một đời thật tốt và từ từ gặp nhau nhé.
2. Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng có thể chiếu vào.
3. Đối mặt với tình yêu nồng nàn, hãy trân trọng nó bằng cả trái tim.
4. Hành trình của một cô gái là vươn tới sao trời biển cả, không phải đến nơi khói bụi nhân gian.
5. Tà dương đắm mình trong mặt biển óng ánh cam, gió chiều lỡ sa vào tình yêu chân thành
6. Phân nửa pháo hoa thắp lên để mưu sinh, phân nửa ý thơ phổ cho tình yêu.
7. Đêm đen chắc chắn sẽ tối và lộng gió, nhưng sẽ có ánh sáng ban mai khi chúng ta tiến về phía trước.
8. Áng mây trôi tựa tuyết, hương vị của thế gian pha vào trà.
9. Khi một người kiễng chân hướng gần mặt trời, cả thế giới sẽ không che khuất được ánh nắng của người đó.
10. Sơn hải ắt hẳn có ngày trở về, gió mưa rồi sẽ tương ngộ.
11. Nguyện cho bạn vẫn như hoa hải đường kiêu hãnh trên ngàn ngọn núi phủ tuyết, không bị năm tháng quấy rầy cũng không thêm sầu muộn.
12. Hoa sơn trà sẽ chẳng thể thấu hiểu được hoa hồng trắng, cũng như gió từ núi phía bắc không thể thổi đến chân núi phía nam.
13. Trong chớp mắt, con người ta đã không còn ở tuổi thiếu niên, liệu một đời có được coi là mãi mãi.
14. Khi tôi cất bước đi, màu tóc đen bị gió chiều thổi bay, khi tôi ngoảnh đầu hồi tưởng lại tóc đã phủ đầy tuyết trắng.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#dịch#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuan#caunoihay#trichdansach#trainghiem#cuocdoi#cuocsong
167 notes
·
View notes
Text
Một bài viết khá tăm tối, nếu bạn đang không ổn, xin đừng đọc.
Mình chỉ muốn lưu lại câu chuyện này trên blog nhỏ này.
Mong bạn mỗi ngày đều vui vẻ mà trải qua.
"Mày tin trên đời này có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết không?"
Bạn thân của tôi ngồi bên cạnh và chậm rãi nói,
"Nghe bất hiếu lắm, nhưng có một khoảng thời gian tao liên tục tưởng tượng về việc cha mẹ mình sẽ mất đi. Sau đó tao sẽ để dành tiền, đủ để hỏa táng mình và dành thêm một ít cho người nào đã giúp hỏa táng tao, xem như là lời cảm ơn. Và sau đó tao có thể chết, không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác ngăn cản tao.
Tao đã sống những ngày mà mỗi sáng mở mắt dậy chỉ nghĩ về việc mình có nên sống tiếp hay không, và mỗi tối nhắm mắt lại chỉ mong mình sẽ không thấy mặt trời của ngày mai, mong loài người không tìm thấy được tao.
Tao đã sống những ngày mà hàng ngàn lần đứng ở những tòa nhà cao tầng là hàng ngàn lần phải tự kiềm chế để không thả mình rơi tự do.
Mày có biết điều gì đáng sợ hơn cả cái chết không?
Đó là khi tao nghĩ về việc cha mẹ tao sẽ mất đi niềm hy vọng duy nhất, là khi tao nghĩ về việc cha mẹ mình cũng sẽ phải trải qua cảm giác như tao bây giờ, chìm sâu dưới nỗi buồn và sự tuyệt vọng không có lối thoát. Ở tuổi này rồi mà như thế thì tội lắm.
Vậy nên, tao sống.
Tao tính mình sẽ chết vào năm ba lăm, nhưng có lẽ linh hồn tao đã mục rữa vào những năm hai mươi, chỉ có thân xác này là lê lết, chật vật mà tồn tại."
Tôi biết bạn mình yêu thương gia đình của nó. Thế nên, tôi tin, nỗi buồn là thứ thật sự có thể giết chết cả linh hồn và thể xác của con người ta.
|Hồi • Trước 30 • Miyie|
311 notes
·
View notes
Text
Gần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa "quyện vào sương". Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm... thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
60 notes
·
View notes
Text
Sáng ra ngoài trời mưa nhẹ kèm theo cái se lạnh chạm khẽ vào da, nhắc bạn hôm nay mùa đông hàng thật giá thật sẽ quay trở lại chứ không phải mấy cú nhử lòng. Những ngày thế này bạn thường bị buồn không rõ lý do, tìm hiểu trên mạng thì có thể nói đó là trạng thái nhạy cảm theo mùa, hay đúng hơn là trầm cảm theo mùa. Bạn sẽ chẳng muốn làm gì cả, vì đang bận gặm nhấm nỗi buồn, mặc kệ nó xâm chiếm.
Nhưng hôm nay về quê, mở mắt cũng đã 3 giờ chiều. Nhìn ngoài trời vẫn xám ngắt và mưa rơi lõng thõng ở bậu cửa, bạn không thấy mình buồn như những ngày chuyển mùa khác. Bạn phát hiện ra, khi ở nơi chốn an toàn mà bản thân cảm thấy thuộc về, cơ thể sẽ bật chế độ thư giãn và dễ xoa dịu cảm xúc hơn. Thật may vì có nơi bình yên thế này, được nằm nghe gió mùa thổi tới, chờ mẹ nấu cơm chiều bên dưới nhà, mỹ vị nhân gian cũng chỉ cần có vậy!
18 notes
·
View notes
Text
Cuộc sống vốn dĩ rất công bằng, mỗi người đều được phát cho một phần may mắn và một phần nhọc nhằn.
Nếu bạn cảm thấy ngày tháng của mình đang trôi qua dễ dàng, không phải ông trời ưu ái cho bạn mà là có người vì bạn - sẵn sàng chìa vai gánh vác.
Tuổi nhỏ bình an lớn lên vì có cha mẹ che mưa che nắng.
Trưởng thành vô lo vô nghĩ vì có bạn bè kề vai.
Kết hôn không phiền không muộn vì có bạn đời âm thầm chịu thiệt.
Ngẫm lại một chút, có phải bạn chưa cần phải đắn đo cơm áo gạo tiền, đêm nào cũng thảnh thơi ngon giấc, sáng thức dậy ngoài nghĩ hôm nay ăn gì, nên đi đâu để giải khuây thì không còn gì đáng bận lòng?
Lại nghĩ thêm một chút, bạn an nhiên như vậy có phải vì gia đình vốn đã đủ đầy vật chất từ khi bạn chào đời, hoặc người đầu ấp tay gối đã gánh phần kinh tế?
Người ta không muốn bạn phiền muộn, hẳn tình yêu dành cho bạn rất nhiều. Thản nhiên đón nhận và không mảy may tính đường san sẻ, có phải bất công với gia đình, với cô ấy/ anh ấy lắm không?
Tình cảm giữa người với người giống như một bọc vải, ban đầu căng đầy nhưng rồi sẽ cạn. Nếu bạn không bỏ vào thêm, dần dà chiếc bọc rỗng không, người có lòng đến mấy cũng rời đi, níu không được nữa. Vì vậy đừng nên chỉ nhận mà không cho, chỉ phung phí và không vun bồi.
Chồng bươn chải bên ngoài thì vợ chăm lo nhà cửa. Cả hai cùng san sẻ kinh tế thì cùng vun vén việc nhà. Nhà là của chung, không thể nghiêng về một phía. Càng công bằng thì duyên nợ càng được lâu dài.
Ngước nhìn xung quanh một chút: giờ này chồng bạn/ vợ bạn đã xong việc chưa? Nếu người ta còn bận rộn thì bạn đừng thảnh thơi nữa, cầm cái chổi, quét cái nhà, rửa qua chén bát... Việc nhỏ nhưng xứng đáng, vì chắc chắn người thương sẽ thấy ấm lòng.
Đâu cần phân biệt đàn ông đàn bà, phái mạnh phái yếu, ai cũng có thể "giữ lửa" cho mái nhà yên ả, phải không?
-Én.
166 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1120〕 ngày 30.12.2023 :
看一场只属于2023年的日出日落 Ngắm bình minh và hoàng hôn chỉ thuộc về năm 2023
Nếu như nói thế gian này có món quà gì là to lớn nhất, vậy thì chính là vũ trụ đã tặng cho ta những tia nắng ấm áp. Bất luận là mặt trời lặn hay mọc, với sự rực rỡ vĩnh hằng của nó, nó vẫn luôn tồn tại theo một cách rất ngoạn mục và khiến ta cảm động, nếu không những người thi nhân tại sao thường hay cảm thán rằng : "Ta tới với nhân gian, chỉ vì muốn gặp gỡ mặt trời?"
Trong một năm mà ta đã đi tới cuối đoạn đường này, không phải là đang nói chỉ xem một cảnh mặt trời mọc là rất giỏi giang, mà là dù có bận tới nỗi đầu bù tóc rối bạn vẫn có thể trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống thường ngày. Tôi hy vọng bức màn vén hạ năm 2023 của bạn cũng tươi sáng và tỏa sáng như tương tai của bạn.
整理相册,选出“年度照片” Sắp xếp album ảnh và chọn ra "Bức ảnh của năm"
Những tấm ảnh - là minh chững cho việc chúng ta từng yêu - từng điên cuồng - từng đau khổ - từng khóc lóc - từng cười vang, chúng là thứ mà ta có thể theo dõi qua thời gian và cuộc sống. Nếu như ta chụp một bức ảnh - vậy đó chính là bức chân dung của năm 2023.
Vậy thì sắp xếp album cũng là một cách sắp xếp năm 2023 của bạn, hãy vượt theo dòng hồi ức chọn ra bức ảnh đẹp nhất, trong số đó chắc chắn sẽ có quãng thời gian mà bạn vui vẻ nhất, đó là tác phẩm giữa bạn và năm 2023, đồng thời cũng là đoạn thời gian khiến bạn xúc động khi nhìn lại nó vào những năm tiếp sau đó.
画一张自画像 Vẽ một bức chân dung tự họa
Bất luận bạn có phải là chuyện gia hội họa hay không, hãy cứ đặt bút vẽ thử đi. Giống như Picasso, Matisse, hay Van Gohn - hãy cứ giải mã chính mình và sau đó tái tạo lại bản thân, hãy vì bản thân mà đặt bút, vì đó cũng là cách mà ta đang nhìn lại chính mình, là quá trình ta đang độc thoại với chính mình. Trong một năm nay, bản thân bạn có những thay đổi gì? Hình xăm mới đó là dành cho ai? Đôi lông mày đang nhíu chặt ấy có thể thả lỏng ra không? Ánh mắt bạn đã kiên cường hơn chưa? Tính cách bạn đã ôn hòa hơn chưa? Quá khứ của bạn, ẩn dấu trong tim bạn nhưng cũng đang khắc họa trên gương mặt bạn. Vẽ đi, vẽ lại bản thân đi, hãy cứ trực quan mà đối mặt với chính mình, Sau đó men theo dấu vết ở bức tranh ấy rồi lần ra điều bạn muốn trở thành nhất.
给惦念的人写一封长长的信
Hãy gửi một bức thư thật dài cho người mà bạn nhung nhớ nhất
Trong thời đại hiện đại hóa, viết những lá thư tay dài cũng giống như đang bấm nút phát chậm thời gian, ta nắn nót từng nét chữ, gói thời gian lại bằng những vần thơ đầy thơ mộng, giống như "Ye Du" từng nói, những khúc quanh ngang dọc là thế mạnh của một tác phẩm, ngay thẳng nắn nót, là nghi thức mang tính thẩm mĩ, lời nói và câu chữ được cân nhắc kĩ lưỡng, tấm lòng là nhiệt độ. Viết một bức thư, nói với họ rằng suy nghĩ và nỗi thương nhớ của bạn giống như một chú ngựa đang chạy nước rút chưa từng dừng lại kể từ khi ta chia xa, nói với họ rằng tuyết rơi nhớ chú ý an toàn, nói với họ rằng nút thắt trong lòng họ thật ra sớm đã có thể gỡ bỏ... vào mùa đông lạnh lẽo, những ngày cuối năm, trên đời này có người để ta thương nhớ là một chuyện hạnh phúc biết bao.
送出感恩的礼物 Tặng một món quà để cảm ơn ai đó
Cảm ơn ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua, cảm ơn sự dạy dỗ không mệt mỏi của người, cảm ơn những người không bao giờ bỏ cuộc và động viên ta, cảm ơn khi tôi nhờ tới sự giúp đỡ người đã luôn giang tay, cảm ơn những sự gặp gỡ đã thay đổi qu�� đạo cuộc đòi tôi, cảm ơn vì đã yêu thương nửa cuộc đời vẫn cảm thấy tình yêu ấy là chưa đủ, cảm ơn sự thành toàn ấy, và càng biết ơn những tấm lòng nhân hậu ấm áp đã ủng hộ tôi. Trong năm này, khi bạn đạt được điều gì đó trong công việc, có người để nương tựa và có được sự bình yên trong tâm hồn, vậy hãy cứ yêu anh ấy/cô ấy thêm nhiều hơn nữa. Hãy nhớ chuẩn bị những món quà nho nhỏ ấm áp, không tính tới đắt đỏ mà quan trọng là hãy trân trọng đem theo thành ý to lớn nhất của bạn cho họ
2024来临前,与自己重归于好 Trước khi năm 2024 tới, hãy sống thật bình yên
Điều tôi muốn nói nhất là : Chúng ta không đủ may mắn để kì thi nào cũng hoàn thành một cách suôn sẻ, nhưng chúng ta cũng không hề sẵn sàng thua kém bất cứ ai, cảm ơn vì chúng ta đã làm việc chăm chỉ trong một năm qua, sau khi hét lên không biết bao nhiêu lần "chết tiệt" và "buông xuôi", chúng ta vẫn lấy lại sức lực để đứng dậy bước tiếp. Cảm ơn vì ta đã làm việc chăm chỉ, khoảnh khắc khi chúng ta được về nhà có lẽ là ta đã nuốt xuống được những cay đắng ngọt bùi xuồng lòng, bạn vất vả rồi. Mỗi khi bị tỉnh giấc giữa đêm khuya, phải cố gắng dỗ dành con cái ngủ rồi mới có thể an giấc, bạn vất vả rồi. Những người vẫn đang phải mưu sinh trên những con ngõ nhỏ, trên những cung dường đầy mưa nắng gió, bạn vất vả rồi.
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
73 notes
·
View notes
Text
Những chiếc chiều rất đẹp trong cuộc đời...
Trong những ngày sống rất nhiều toan tính của mình, có bao giờ em chỉ lặng yên để ngồi xem hết một buổi chiều chấm dứt?
Là chỉ ngồi thế ngắm nhìn những vạt sáng cuối cùng của một ngày từ từ rút ngắn lại trên nền trời, khuất dần sau những mái nhà, bừng lên một lần cuối bằng sắc đỏ lộng lẫy rồi tắt lịm đi như mi mắt nhắm hờ nhường lại chu kì tiếp theo cho màn đêm và bóng tối...
Thật may mắn nếu em thây khung cảnh đó là đẹp...
Và anh mong rằng nhiều người sẽ thấy nó đẹp thay vì buồn bã hay rã rời...
Một tâm hồn biết cảm nhận cái đẹp là một tâm hồn đang sống thực sự, một tâm hồn tràn đầy tình yêu thương và là một tâm hồn vượt qua được những điều tầm thường hiếm người không thể nhận thấy. Khi em thấy mọi thứ xung quanh đẹp, lòng em sẽ dễ dàng biết ơn, và khi trái tim con người ta dễ dàng biết ơn ngay cả những điều nhỏ bé thì trái tim người đó là trái tim hạnh phúc.
Cả một đời người sống, cố gắng bao nhiêu chẳng phải cũng chỉ để đánh đổi cái khoảnh khắc hạnh phúc như thế hay sao...
28 notes
·
View notes
Text
Sáng nay bình yên.
An yên không nằm ở khí trời, cũng không nằm ở hoàn cảnh của bạn trong sáng nay.
An yên đến từ tâm hồn. Một trái tim bình lặng trước sóng gió. Một trái tim vẫn biết yêu thương, vẫn biết cảm thông. Nhưng đã biết lặng im trước thời cuộc.
Không phải là im lặng ẩn nhẫn hay chịu đựng. Mà là cái bình yên sâu bên trong tâm thức của bạn. Cái bình yên của hiểu biết và thương yêu.
Cho dù đó có là gì, đều là duyên nhân quả. Thế sự có thế nào, đều có cách giải quyết. Có gì phải lo lắng, có gì phải sầu khổ.
Cuộc đời này huyễn hoá, ngày hôm nay thế này. Mai lại thế khác. Như trò chơi cút bắt, tạo sinh tử trầm luân.
Để tâm vào thế cuộc mà giành giật thì thành dâu bể. Để tâm tự tại mà rong chơi giữa vô thường thì gọi là bình an.
Vậy nên, có chọn, hãy chọn bình an.
6 notes
·
View notes
Text
Chuyến đi cuối năm,
Mình lại về với quê ngoại với cây cối rừng núi, để sạc pin và chữa lành, không tiện thu podcast nên mình kể lể ở đây một xíu vậy. Coi như là 2023 recap của mình đi 😉
2023 mình đã:
- Có thêm một vài người bạn ở công ty, cụ thể là mấy chị em hóng hớt, 1 cậu bạn người Đài Bắc cao lêu nghêu và ny bạn ấy luôn,
- Giành giải nhất cuộc thi sáng tác slogan cho Hanoi office của công ty, toàn bộ giải thưởng đã được mình đem đi donate,
- Tận hưởng Hà Nội qua đủ cung bậc cảm xúc mệt mỏi và dữ dội của mùa xuân, mùa nồm và đầu hạ,
- Nghỉ việc, 1 lần nữa, thất nghiệp đôi ba tháng, đi du lịch và stress thêm,
- À 4 tháng liên tiếp mình đã leo núi 4 lần đấy, có dịp là đi liền :))))))
- Quay lại với LMHT và cười nhiều hơn bao giờ hết. Cảm ơn Riot và chiếc game siêu lag đã giúp mình chữa lành, lần này mình quen nhiều bạn bè hơn qua game, được các bạn chỉ cho chơi, cùng nhau lập nên những “liên minh huyền thoại” theo đúng nghĩa đen và đi càn quét Aram =)))
- Mình vẫn đóng họ đều đều cho mấy quán trà sữa và khám phá thêm nhiều thương hiệu nữa,
- Sau bao đấu tranh, mình đã chịu thua và đành phải quay lại với ngành may và sml từ tháng 8 tới giờ, cả thể chất và tinh thần :)
- hoàn thành deadline sml tới tận 18h30 tối 29/12 mới rời khỏi cơ quan :)
2022 2021 2020 nếu nghĩ lại thì rất gần cơ mà đã là gần 2-3-4 năm trước rồi đó.
Và để mà kể hết thì nhiều không xuể, vì 2023 có lẽ là năm sóng gió nhất mình từng đi qua, là năm mình mạnh mẽ nhất từ trước tới nay.
2023 dạy cho mình bài học về Vòng lặp. Đó là nếu mình đi qua 1 câu chuyện hay 1 tình huống mà mình chưa giải quyết xong, hoặc chưa biết làm cái gì, thì, mình sẽ phải gặp lại câu chuyện đó và buộc phải tìm ra cách để thoát khỏi nó. Nếu không, mọi thứ sẽ lặp lại ở thời điểm nào đó thôi.
2023 in a nutshell - chạy trời không khỏi nắng 🥲
Nhưng dù sao mình cũng đã cố gắng để chạy dưới trời nắng đó.
Mong mình đủ sức khoẻ, đủ mạnh mẽ và may mắn để chạy tiếp chặng 366 ngày tiếp theo.
Ảnh mình chụp khi leo Hang Múa tại Ninh Bình hồi tháng 6/2023.
#viết linh tinh#linhlilas#cuộc sống#hà nội#công việc#stress#2023#recap#nhìn lại#năm cũ#chúc mừng năm mới#2024
31 notes
·
View notes
Text
Nhớ vỉa hè là kiểu nhớ thương của người nhà quê. Tôi là người nhà quê, dù tôi sinh ra, lớn lên ở thành phố; tôi đã ở Sài Gòn, Đồng Nai; tôi làm việc ở Hà Nội, Đà Nẵng...; dù tôi có hóa trang đến trời thì cái chất quê kiểng vẫn không bỏ đi được.
Đà Lạt có thông, có hồ, có thác nước và có vỉa hè, thiếu những thứ ấy không ra Đà Lạt. Cái chất quê ngàn năm xứ Việt tụ cả lại nơi đây, nó tạo nên vẻ đẹp thuần Việt mê hồn. Phố xá bây giờ nhung nhúc hàng trăm lối kiến trúc, con người hiện đại nhan nhản kiểu model, nhờ có bốn thứ đó thì Đà Lạt vẫn nguyên bản sắc.
Vỉa hè đêm thường dành cho người lao động. Phan Đình Phùng có cháo đêm, xa hơn một chút là phố trà chanh, bánh tráng trộn; Tăng Bạt Hổ sữa đậu nành; dọc hồ Xuân Hương là bánh tráng hành, khoai lang nướng... Phù Đổng Thiên Vương có hàng xiên que, bàn ghế cóc dọc dài, ngồi xổm nhai chân gà rau ráu. Có đêm tôi với mấy đứa bạn ngồi nhậu đấy đến hai, ba giờ sáng mới chịu ra về.
Xưa vỉa hè đường Bùi Thị Xuân là phố ăn đêm, nhộn nhịp lắm. Khách chủ yếu là dân cần lao, kẻ xe ôm, người thợ hồ, cả sinh viên làm thêm về muộn hay vài em gái bán phấn buôn hương... chừng nửa đêm tụ về, tụm năm tụm ba ăn ăn uống uống vui vui là. Sáng ra vỉa hè hứng hết dân phố, đâu đâu cũng có quà sáng, quán cà phê. Pha cà phê uống ở nhà dù ngon mấy cũng không thể bằng ngồi quán cóc. Nhấp ngụm cà phê nóng, hút điếu thuốc, vếch mày ra phố nhả khói... sao mà thấy đời thật thong dong.
Hồi trẻ tôi cũng thích nhào vô mấy chỗ đông đúc ồn ào, giờ già rồi không thích nữa. Giờ nhậu đâu quan tâm đến cái "view" nhiều hơn là đắt rẻ ngon dở, quan tâm đến cái để chuyện trò hơn là cái để ăn uống. Vỉa hè tĩnh mà không vắng, thoáng mà không thưa, ngồi quán cóc vỉa hè thấy mình đúng là anh dân quê đang ngồi ở sân nhà mình, tự nhiên thấy yên tâm thoải mái hẳn.
Lam lũ suốt ngày, ngồi nhậu phải là để thảnh thơi nói chuyện trên trời dưới biển, tuyệt không ôn nghèo kể khổ, than vắn kể dài. Lúc này, quan trọng không phải là tiền nữa, quan trọng là important. Cũng như hôm nay, ngồi Đà Lạt, uống bia hơi Hà Nội, tự dưng tôi nhớ Hà Nội, nhớ một chiều ngồi ở cầu Long Biên lộng gió, nhìn sông Hồng vắt qua thủ đô, nhớ tàu Bưu Điện Việt Nam màu vàng, tàu Đường Sắt Hà Nội xanh đỏ, nhớ cả những cô gái mặc áo dài đỏ đi ngang qua những đường ray yên ắng...
Đà Lạt hôm nay chợt nóng lạ, nhờ một chiều ngồi quán vỉa hè, nhờ bia hơi Hà Nội, tôi may mắn có cơn mưa rào thấm mát lòng mình.
(Chỉ một điều không thích, quán này cứ repeat 1 hour Tong Hua với Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng liên tục, nghe não hết cả lòng, nhất là với người đa cảm như... tôi).
8 notes
·
View notes