#duksun
Explore tagged Tumblr posts
Text
Hôm nay coi lại Reply 1988. Lần thứ 2.
Mình nhớ lần trước coi thì khóc mỗi một cảnh là ngay khúc đầu phim, ba Duksun cùng với bố của cô ấy ăn sinh nhựt bù sau khi cô khóc vì bị tổ chức chung với chị hai Bora. Ấy vậy mà lần này coi lại khóc nhiều hơn lần trước.
Là do lần trước mình coi vội quá hay do lần này mình đã khác hôi xưa nên khi xem sẽ dễ rơi nước mắt hơn?
Tới giờ vẫn chưa hết thắc mắc...
1 note
·
View note
Text
favorite movie?
banyak kali, Life is Beautiful (2022) drama musikal yang arrrrghhhh pemainnya juga luar biasa sekali yaaa.
Miracle In Cell No. 7 (2013) duh gemeshnya sama kepolisian.
Surat Kecil Untuk Tuhan (2011) semoga keke tengan di sana.
Reply 1988 (2015) aku cinta duksun dan taek.
banyak kali gabisa ku sebut satu-satu, empat diatas cuma yang kebetulan keinget aja di aku. aku suka film horor btw tapi gapernah ada yang jadi favorit.
KALIAN YANG BACA INI HARUS NONTON LIFE IS BEAUTIFUL DEH!!
btw, aku emang suka film yang endingnya buat nangis terlepas dari happy atau sad; yang penting nangis aja dulu.
❤️🩹
0 notes
Text
Januari
Akhirnya aku menyelesaikan drama Korea reply 1988. Suatu hal kecil yang perlu diapresiasi. Karena aku merasa itu seperti hal penerimaan. Penerimaan dari tidak berlayar nya duk seon dengan jung pal, tapi kabar bahagianya di real life mereka bersatu. Penerimaan dalam menghadapi hal hampa setelah nonton. Sedih, bahagia dan terharu , hmm berbagai perasaan yang bersatu. Aku seperti menyaksikan masa kecil dan dewasa mereka, sampai mereka pindah satu persatu dari gang Ssangmundongrasa dan rasa kehilangan begitu nyata padahal cuma drama🥺. Terima kasih Duksun, taek, sunwoo, junghwan, Dongryong. Akhirnya listku lunas untuk drama yang satu ini🌻
1 note
·
View note
Photo
Choi Taek x Duksun
292 notes
·
View notes
Text
#80
Hạnh phúc nhất là khi bạn thích một người và người ấy cũng thích bạn.
1 note
·
View note
Text
is it weird if i got teary eyed on this scene? The writer really playing with our heart wasnt she? everything was pointed to jungpal, making us choosing his lane, giving us these small sweet gestures only to break our heart at the very end, if this isnt cruel i dont know what is!
Jungpal asked the bus driver to wait for Duksun, though he didnt give his seat to her but he stood up immediately when the grandpa got on the bus (Jungpal is the nicest he is so sweet to everyone, anyone who say the otherwise, come and fight me!). Duksun didnt hold onto anything as she held the chocolate bar Jungbong asked her to give it to Miok, BUT Jungpal was so bothered by it and took Duksun hand by himself, putting it on the handle, "좀 잡지./hold onto something, won't you."
MY HEART CANT HANDLE THIS.
4 notes
·
View notes
Photo
THỬ THÁCH VIẾT 14 NGÀY
Ngày #08: GIA ĐÌNH
Đề tài gia đình với mình có lẽ cũng giống như quê nhà thôi, vì điều khiến mình nhớ về quê nhà là những kỷ niệm đã có với gia đình, với họ hàng và các anh chị em. Và cũng giống như quê nhà, phải đi xa rồi mình mới nhớ về gia đình. Nhưng bản thân mình ít khi quỵ lụy về cảm xúc với gia đình. Mình có thể khóc ngon lành khi xem một bộ phim hay, hoặc rưng rưng ngay khi vừa thấy một cụ già bước đi chậm rãi trong siêu thị, nhưng chẳng mấy khi mình khóc trước mặt gia đình. Mình vẫn nhớ lần cuối mình khóc trước mặt cả nhà. Đó là mùa hè của 6-7 năm về trước, cả gia đình bên ngoại có chuyến du lịch Nha Trang - Quảng Ngãi. Đêm trước ngày về, không mua được vé máy bay, mọi người bàn nhau đi xe khách về cho rẻ. Anh mình thì muốn đi tàu, vì tính anh rất sợ xe khách. Mẹ muốn cả ba mẹ con đã về thì phải về cùng nhau, mình thì lại muốn đi cùng mấy đứa em họ. Vậy là mình cứ khóc lóc đòi được tách đi riêng với họ hàng, để mẹ và anh về một mình. Sau cùng vé tàu cũng hết, tất cả lại cùng chen chúc trên một chuyến xe khách địa ngục. Về sau mình cũng thấy rõ sự ích kỷ của bản thân, nên mình quyết định không khóc nữa. Ba cái trò con nít vậy là đủ rồi, có buồn cũng không được khóc. Khi chú mình mất, mình cũng tìm một góc trong nhà khóc lóc một mình, đến hôm tang lễ tuyệt nhiên không nhỏ một giọt nước mắt.
Việc kiềm chế biểu lộ cảm xúc hoàn toàn là vì chính bản thân mình, bởi cảm xúc là cái mình biết dù có cố gắng đến mấy, cha mẹ cũng không thể nào hiểu được, và dù hiểu cũng không thể đưa ra được lời khuyên mà mình mong muốn. Mỗi lần mình kể với mẹ rằng hôm qua mình khóc khi xem phim, mẹ lại nói những điều tương tự: “Đừng có khóc mệt người. Xem cái gì vui thôi. Xem những cái buồn rồi lại ôm cái buồn vào người”. Mình hiểu ý tốt của mẹ, nhưng mình cũng hiểu rằng không thể nào nói được với mẹ những suy nghĩ, đắn đo trong lòng, bởi mẹ chỉ có thể khuyên mình đừng nghĩ tới chúng nữa. Mình không buồn, mình biết mình cũng là đứa phức tạp, và cũng khó để có một cuộc đối thoại thuần cảm xúc với con cái chứ. Mẹ vẫn ở đây, đôi khi mình muốn nhiều hơn, nhưng phần lớn thời gian như vậy là đủ rồi.
Mẹ không giỏi nói về cảm xúc tâm lý, nhưng mẹ lại là người đầy cảm xúc. Mẹ luôn muốn được nói chuyện, chia sẻ, muốn có tiếng cười nói xôn xao trong nhà. Dĩ nhiên là nói về những điều vui thôi, hoặc những điều buồn hiện rõ mồn một, kiểu như “Anh con hôm nay hỗn với mẹ”. Mẹ hay kể chuyện Kiu, Nghê ngày nào cũng gọi về cho bố mẹ cả mấy tiếng, chuyện gì cũng kể, làm gì cũng xin ý kiến, lời khuyên. Mình thì ngược lại. Mình đầy những cảm xúc tăm tối, nhưng lại chẳng giỏi thể hiện tình cảm. Nhi��u lần mình nói thẳng với mẹ: “Ngày nào cũng gọi về như thế này, con chẳng biết nói gì đâu”, “Con hôm nay vẫn hệt như hôm qua thôi”, “Con phải học, mẹ thích thì cứ để máy đó nhìn con là được”. Mẹ ok, nhưng rõ là mẹ chẳng vui. Nhưng biết làm gì đây? Thành thật mà nói, mình không thấy cần phải thay đổi. Ai cũng phải tự lo cho cuộc đời của mình. Kể lể và hỏi han ý kiến của người khác là phạm trù mà bản thân mình thấy tốn thời gian, bởi mình luôn cho rằng sâu thẳm trong lòng mỗi người luôn biết rõ bản thân muốn gì, họ chỉ muốn than thở, kể lể với gia đình, bạn bè mà thôi, mình thì lại không muốn vậy. Mỗi người một cách làm cha mẹ, thì mỗi người cũng một cách làm con. Hãy cứ chấp nhận rằng mình và mẹ là hai thái cực, hai cách thể hiện tình cảm khác nhau, luôn thấy chưa đủ ở người kia, nhưng dẫu sao vẫn cứ là mẹ con. Nói thật, mình nghĩ hai mẹ con mình rồi sẽ ổn thôi. Mình từng nói rồi, mình chẳng cuồng chân. Mình chẳng nói nhiều, nhưng mình vẫn ở đó. Mẹ cũng chẳng nói được điều mình cần, nhưng mẹ luôn ở đó. Vậy nên đến cuối cùng đều tốt cả.
Mẹ nhiều cảm xúc, nhưng cũng như mình, mẹ không khóc. Có lẽ vì bố ra đi từ sớm, khi mình mới lớp 8 và anh mình vẫn còn học Đại học, nên mẹ cũng tự nhủ với bản thân ba cái trò yếu đuối vậy là đủ rồi, có buồn cũng không được khóc, phải mạnh mẽ vì các con. Nhưng người lớn cũng khóc chứ. Tất cả bố mẹ của chúng ta, dù bề ngoài trông họ có mạnh mẽ nhường nào, mình dám chắc họ cũng có những phút yếu đuối, chỉ muốn trở về làm con của bố mẹ mà thôi. Ngày mình tầm lớp 6, lớp 7, cả họ nhà mình cũng có chuyến đi về Nha Trang. Một đêm anh mình nói hỗn với cả nhà, bố đã rất buồn. Tối ấy, bố gọi mình ra, dắt tay mình đi dọc khách sạn trong yên lặng. Rồi bố nói về những điều anh làm bố buồn, bố nói: “Bố chỉ biết kể với con mà thôi”. Lúc ấy mình chẳng biết nói gì, mình chỉ im lặng nhìn bố. Sau mình hiểu rằng, người lớn cũng buồn. Người lớn cũng đau. Trong Reply 1988 có câu nói: “Người lớn không khóc không phải là họ không đau, mà vì họ bận phải mạnh mẽ để bảo vệ những người cần họ.” Quả đúng là như vậy.
Gia đình đối với mình luôn là những cảm giác tiếc nuối, những điều chưa đủ và những câu “Giá như”. Mình đã định dành chủ đề này để nói về bố, nhưng mình quyết định nói về gia đình không hoàn hảo của bản thân, vì chính mình cũng mong đến cuối cùng, mọi chuyện sẽ ổn cả. Mình luôn tin vào câu nói của Duksun ở cuối tập 1 của Reply 1988: “Đôi khi, gia đình là người không hiểu bạn nhất. Nhưng đến cuối cùng, điều giúp bạn vượt qua trở ngại, người nắm chặt tay bạn nhất định không buông, xét cho cùng, vẫn là người nhà.” Người nhà chính là bố của Duksun, nhường con ăn hết cả chiếc bánh gato, chỉ vì bố “không thích đồ ngọt”. Câu nói thật quen thuộc mà phải không?
--------------------------
Chủ đề:
- Ngày 1: Tôi
- Ngày 2: Bạn
- Ngày 3: Quê nhà
- Ngày 4: Sách
- Ngày 5: Phim
- Ngày 6: Yêu
- Ngày 7: Công việc
- Ngày 8: Gia đình
- Ngày 9: Cũ
- Ngày 10: Bếp
- Ngày 11: Tử tế
- Ngày 12: Tích cực
- Ngày 13: Người lạ
- Ngày 14: Chúng ta
Link thử thách: https://www.facebook.com/haithanhhcmpt/posts/10158113603099347
5 notes
·
View notes
Note
with reply 1988, who did you prefer duksun with? i liked her with jungwhan but i also think my strong dislike for park bogum clouded my judgement LMAO
i did too bcuz i hate park bogum LMAO but it makes sense in the end tbh. love is about the ppl u think about all the time from the small things to the big things. she cared more about taek from the beginning, mostly subconsciously in how she always asked him if he ate already, wondering if he slept well, not pushing how quiet he was all the time etc. she grew to recognize the love she always had for him as they matured and i’m not rly bitter about the end. love is something steady, strong, consistent in any form and sometimes it’s hard to recognize it when it’s already there.
#asks#and i favored junghwan and deoksun bcuz hyeri and the actor have a lot of natural chemistry#theyre still dating now their like for each other bled thru the screen
2 notes
·
View notes
Text
Is it just me or is Euna Kim Deoksun from Reply 1988 irl
0 notes
Text
Filming for EP 18
As we all know, Ep 18 of Reply 1988 is the most roller-coaster ride episode for all of us (eonamryu team). Even Junyeol and Hyeri both were really sad at the end of this episode’s filming because of Junghwan heartfelt farewell scene.
After celebrating Taek’s birthday party, the gang were drinking together and it is officially reported that they took a picture to memorized the get-together scene. Hyeri even posted the picture as her saying goodbye to the ssangmundong gang. Junyeol and Hyeri were seen being lovey-dovey, heads leaning on to each other’s.
Before confessing, Junghwan realized that hesitation never end well and he realized that he need to let his first love go after watching Taek and Deoksun meeting in front of the concert hall, and that he was one step too late. This scene including Junyeol driving Junghwan’s jeep charmingly and fighting with traffic lamps.
After that there’s the scene where Junghwan and Deoksun shared a car before they arrived at the bar. The scene is pretty cute and a little bit domestic in my opinion, with Deoksun asking Junghwan to be more gentle and he surrendered saying ‘okay i will’ and Deoksun smiled contentedly.
This picture was taken when they took the scene at the car.
After arriving at the bar, Junghwan confessed to Deoksun and said his goodbye. It was an emotional scene for both Junyeol and Deoksun.
Junyeol revealed, “When we filmed [the confession] scene Hyeri cried so much. While she was preparing to act as Duksun, she also personally felt like she was saying goodbye to Junghwan. She probably felt like she wouldn’t be able to interact with Junghwan in the future, and she cried a lot because of it. She cried to the point where we weren’t able to continue filming.” at his special Reply 1988 v-app.
Hyeri said that she felt sad about Junghwan, who consistently loving Deoksun, had to said goodbye to Deoksun while confessing for the first time that’s why her tears came out when they were filming.
She posted a picture of her and Junyeol linking arms before filming for this episode.
She wrote : 이제 안녕.. 김정환 (Now Goodbye, Kim Junghwan)
16 notes
·
View notes
Note
10, 11, 19!!
10. Do you cry a lot? Not really unless something is really bothering me then i cry a lot at once after bottling it up for a while 11. Who are your closest friends? currently cheyenne dina hadar shaheen and nada 💞💞19. Favorite fictional character? oh shit bro i love song jiwon from age of youth. I love her and song duksun from reply 1988
4 notes
·
View notes
Text
hôm nay lại khóc thật nhiều vì 1 bộ phim
xem tập 19 vào hôm nay, mình khóc nhiều quá. Mình đã đọc review mọi người khóc vào ngày cưới của Bo-ra, cũng mong ngóng đến cảnh ý để biết ông bố trong phim sẽ nói những gì. Nhưng t���p 19 này, tập nói về tình cảm giữa bố và những đứa con. Tập mà bố duksun về hưu, làm mình nhớ bố da diết. Ngày bố về hưu cũng vậy, mọi người chúc mừng, tặng hoa. Rồi lại ai về nhà ấy. Bố cũng gắn bó 40 năm với bệnh viện, thấy giống nhà mình quá. Mọi người trong phim đều tìm đc hạnh phúc. Mẹ junghwan đến kì tiền mãn kinh cũng có chồng ở bên. Làm mình thấy tủi thân thay cho mẹ. Lúc này chỉ muốn về ôm mẹ 1 cái thật chặt, như cách mà duksun đối xử với mẹ vào cái kì này vậy. Mình ghen tị với 1 bộ phim vì nó hạnh phúc quá, tất cả mọi thứ thật bình yên. Giá như cuộc sống của mình cũng như vậy. Nhớ bố thật nhiều làm mình thương mẹ nhiều hơn. Đến tập 20 kết thúc rồi, thấy tiếc vì sao ko xem phim này sớm hơn. Bộ phim tuyệt vời quá..
À dạo gần đây chơi thân với các chị, mình thanh lọc được kha khá bạn bè. Cũng không hăn là mới chơi nhưng dạo này mới thân. Hồi xưa ghen tị với các bạn vì không có chị, bây giờ mình có tận 3 người. Mặc dù mình đang rèn bản thân nên kín đáo 1 chút trong chuyện trải lòng tâm sự với mọi người, nhưng đây là 3 người chị mình cảm nhận được là mình có thể sẻ chia. Mình không mong có ai đó sẽ hiểu được cảm giác mất mát của mình, vì phải trải qua mới hiểu được mà. Mình chỉ mong mọi người thực sự cảm thông, ôm lấy 1 phần yếu đuối thi thoảng ùa về trong mình, vậy là đủ.
Rồi cũng sẽ đến ngày mình cưới, như Bo-ra. Sẽ không có bố kề bên dắt tay mình vào. Sẽ là 1 ngày trọng đại của cuộc đời mình, nhưng sẽ không có bố. Nghĩ đến thôi cũng đã oà ra rồi. Nhưng bố sẽ nhìn nhỉ? Bố sẽ dõi theo đến khi con với mẹ và anh thực sự hạnh phúc đúng ko bố?
Ông bố ngốc nghếch của con, vào ngày về hưu năm 2018
Con yêu bố. Nhớ bố nhiều <3
0 notes
Text
Apa Yang Bisa Dipelajari dari Reply 1988 Tentang Menyukai Seseorang yang Sama dengan Sahabatmu?
Saya dan Dion pernah ada dalam suatu situasi yang mirip dengan yang dialami Jungpal dan Choi Taek. Dion bukan sembarang teman bagi saya. Ia dan Fadil adalah dua orang yang paling berjasa memberikan membantu adaptasi saya dengan pergaulan sekolah kota. Saya bahkan turut nge-hype saat Dion pedekate pada Michelle di kelas satu.
Tapi di kelas tiga, perbedaan kami dengan Jungpal-Choi Taek terlihat. Jika baik Choi Taek maupun Jungpal kemudian menahan diri, mengalah saat keduanya tahu perasaan masing-masing pada Duksun, kami justru berlomba saling mengalahkan.
Jika saat itu saya tahu kalau kelak Dion akan menjadi orang yang lebih berharga dan penting bagi saya di masa depan, maka saya tentu akan memilih menelan patah hati daripada mengajaknya bergulat, saling melukai demi mendapatkan Michelle sebagai trofi.
Bagaimanapun, fase kacau tersebut tidaklah sia-sia. Persahabatan saya dengan Dion, barangkali menjadi lebih erat saat ini sebab fase itu pernah terjadi. Ia menumbuhkan semacam ikatan tipis yang keberadaannya menjalin kesalingpahaman antara kami. Saya menebak barangkali dia juga agak menyesal. Ia adalah teman cowok paling gentle (selevel Apin) yang sangat tidak bisa menyakiti orang lain. Dia bahkan jarang sekali berkata kasar.
Jika situasi serupa terjadi lagi, saya akan menempuh jalur yang agak berbeda.
1. Jika masih sama-sama pedekate, maka pilihan tergantung pihak cewek.
2. Saya tidak akan menikung teman.
3. Saya tidak akan menahan pihak cewek jika saya ditikung teman.
0 notes
Text
I was tagged by @doctormuggle thanks so much teph <333
Rules: list your 10 favorite female characters from 10 different fandoms.
I’m tagging: @outlnderss @yerastark @dragonflysparkles @pomonasprowt @ohanakins @remussloopin @draccomallfoy @myrtletoe @undesirablenumberone @kazrbrekkers
no pressure yall!
hermione granger - harry potter
meredith grey - greys anatomy
hong seol - cheese in the trap
sung duksun - reply 1988
polly shelby - peaky blinders
mylene cruz - the get down
claire beauchamp - outlander
sophie hatter - howl’s moving castle
usagi tsukino - sailor moon
celia bowen - the night circus
10 notes
·
View notes
Photo
#14ngayviet #day8
Viết về một bộ phim khiến bạn cười nhiều hơn khóc
Có rất nhiều bộ phim chỉ khiến mình cười, trong đó có Reply 1988. Mỗi khi xem lại bộ phim kinh điển này mình đều cười như ma làm, mặc dù nhớ các tình tiết sẽ diễn ra như thế nào luôn nhưng vẫn cười sảng. Mỗi khung hình hiện ra đều tạo cho mình một cảm giác thoải mái, tươi vui, một không khí vô cùng mát mẻ.
Mình thích Duksun không phải vì bả bị khùng mà còn vì bả quá dễ thương và điệu. Nhìn một người nhiều năng lượng, lúc nào cũng nhoi khiến mình bất giác mỉm cười lúc nào không hay. Phim có những đoạn cảm động, nhưng sau mỗi lúc cảm động mình lại cười kiểu vui vẻ í. Vì mình nhận ra kể cả những lúc khóc xong mà thoải mái thì bản thân còn vui vẻ hơn là không khóc được.
Reply 1988 xứng đáng là bộ phim xem đi xem lại không chán :)
#14ngayviet #day1
300 từ nói về tâm trạng của bạn, ngay bây giờ
Mấy ngày qua mình khá mệt mỏi bởi đống suy nghĩ tiêu cực, giận dỗi, bực bội, nhưng sau cuộc trò chuyện vui vẻ trong một lớp học đầy tình thương, mình đã sảng khoái hơn rất nhiều.
Mình nhận ra mọi thứ tiêu cực rồi sẽ qua đi, nhanh thôi, nếu tâm trí mình tin vào điều đó. Kiểu như ăn một đống đồ độc hại như gà rán, trà sữa, rồi đi ngủ với cái bụng ấm ách, nhưng ngủ xong mọi thứ được tiêu hóa hết, bụng nhẹ đi, mình lại thấy bình thường. Thực ra cuộc sống vui lắm, nếu bản thân mình tự trở thành bộ lọc lọc đi những điều không vui.
Có một câu hỏi ban nãy mình để ý có người hỏi, đó là “Làm sao giữ được sự lạc quan, sáng tạo khi mọi thứ xung quanh cứ mãi u ám?”. Tự nhiên trong đầu mình nảy ra một suy nghĩ, đó là nếu bạn còn cảm thấy sáng tạo, còn thấy niềm vui trong 1 phần rất nhỏ của công việc thôi, thì cũng đã là một điểm tựa vô cùng vững chắc để bạn đi tiếp rồi. Kiểu như mình, có rất nhiều thứ khiến mình bực bội trong một ngày, nhưng khi mình viết mình vẫn mỉm cười, thì mình sẽ nghĩ rằng, những điều tiêu cực là cái giá của sự mỉm cười đó. Nên mình học cách chấp nhận cái giá đó (dù giá có thể hơi chát, nhưng ít nhất vẫn còn có giá).
Hành trình nhận ra - chấp nhận - vượt qua là một hành trình dài, không phải nói ngày một ngày hai là sẽ làm được. Nhưng mình tin, chỉ cần bản thân luôn tâm niệm mình sẽ làm được, mình hành động mỗi ngày, thì nhất định sẽ làm được. Dù sớm dù muộn, nhất định sẽ có ngày làm được.
Cuối cùng, hiện giờ mình khá vui vẻ, mình muốh san sẻ sự vui vẻ này tới mọi người. Nghe có vẻ chả liên quan nhưng chủ đề của Ngày 1 là “tâm trạng” nên nghĩ gì mình viết đó ^^
88 notes
·
View notes
Photo
THỬ THÁCH VIẾT 14 NGÀY
Ngày #02: BẠN
Mình nghĩ tình bạn là một điều gì đó rất khó kiếm, và lại càng khó để giữ. Chúng ta có thể quen biết cả trăm người, nhưng chỉ có một số ít người (hoặc chỉ duy nhất một người) có thể có cùng “tần số sóng” với ta, cùng ta chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn và những thăng trầm trong cuộc sống. Và như mình đã nói, rất khó để giữ được tình bạn. Thật ra dù là thân thiết hay chỉ là một mối quan hệ xã giao cũng vậy, sẽ có không dưới một lần ta làm tổn thương tình bạn, dù là vô tình hay cố ý. Với chủ đề “Bạn” ngày hôm nay, mình muốn kể về hai người bạn đã đi qua trong cuộc đời của mình. Trong hai câu chuyện ấy, chính mình đã để lại cho các bạn nhiều tổn thương. Qua việc kể lại những điều này, mình cũng muốn gửi lời xin lỗi đến hai người bạn ấy, và mong rằng dù cho quá khứ đã như thế nào, thì mong hiện tại và tương lai của hai bạn sẽ luôn hạnh phúc.
Người đầu tiên là một người bạn cùng lớp cấp một. Mình không muốn nói nhiều về hoàn cảnh gia đình bạn ấy, nhưng có một điều, bạn ấy không có mẹ và chỉ được bố nuôi dạy từ bé. Ngoại hình của bạn cũng rất khác biệt. Dĩ nhiên những điều này chẳng thể là cái cớ cho bất cứ cách hành xử nào; nhưng thôi, chắc các bạn cũng đoán ra được rồi đấy. Bắt nạt thời đi học là điều đáng sợ nhất mà mỗi người có thể tưởng tượng ra, nhưng là người duy nhất bị tất cả các bạn nữ còn lại trong lớp bắt nạt, thì điều đó...Thường sẽ không có những lời lẽ bêu xấu trực tiếp, cũng chẳng bao giờ có hành động tay chân, chỉ đơn giản là bạn bị tất cả xa lánh và rèm pha. Những lời rèm pha vô căn cứ về xuất thân và ngoại hình ấy sẽ luôn là đề tài nóng hổi trong mỗi cuộc trò chuyện của nhóm con gái. Và mình cũng không nằm ngoài những cuộc tụ tập bàn tròn đó. Vào thời điểm đó mình có cảm thấy bứt rứt không? Có! Vào thời điểm ấy mình có nhận thức được những câu chuyện vô căn cứ mà mình vẽ ra không? Hoàn toàn có! Mình có dừng lại không? Không...Thật khó để lên tiếng khi đó là cả thế giới chống lại một người, giống như lật đổ chế độ độc tài vậy. Khi bạn là một đứa bé gái 7-8 tuổi, bạn không muốn mình khác biệt, bạn chẳng nghĩ đến cái “tôi” và đấu tranh cho điều đúng đắn. Bạn chỉ muốn được thuộc về số đông. Và vì điều đó mà mình có lẽ đã góp phần hủy hoại tuổi thơ của một người. Thật khó để nói ra, nhưng mình đã từng là một kẻ bắt nạt! Mình không biết giờ bạn ấy đang ở đâu, hay đã ra sao, cũng không còn giữ liên lạc với bạn kể từ sau khi lên cấp hai; nhưng mình chắc chắn rằng bạn đã không có những năm tháng Tiểu học tươi đẹp.
Câu chuyện tiếp theo là về một người bạn cấp hai. Mình, bạn ấy và một người bạn nữa thường đi cùng với nhau. Câu chuyện sẽ chẳng có gì nếu như mình không thấy tính bạn ấy quá dị và quá phiền. Câu chuyện cũng sẽ chẳng có gì nếu như mình nói với bạn ấy về những suy nghĩ đó. Thế nhưng mình đã chọn cách mà bất cứ người nào sợ phải đối mặt với những cuộc đối thoại khó xử đều sẽ lựa chọn: Mình quyết định giữ im lặng, tiếp tục làm bạn và đối xử với bạn ấy một cách lạnh nhạt. Vào một buổi chiều bọn mình có lớp, mình đã rủ người bạn còn lại về nhà ăn trưa, và lờ bạn ấy đi. Thật ra chính câu chuyện ấy là ký ức khiến mình nhớ nhất và cảm thấy có lỗi nhất cho đến tận ngày hôm nay. Mình vẫn nhớ cách bạn ấy đừng đó nhìn mình, hình ảnh bạn ấy vụt bỏ chạy về trước, và gương mặt bạn vào buổi chiều khi nghe người bạn kia kể về bữa trưa ở nhà mình (thật ra người bạn thứ ba cũng không có ý gì đâu, chỉ đơn giản là bạn ấy khá ngố mà thôi). Tình bạn ấy của bọn mình cứ mãi nóng lạnh thất thường suốt bốn năm cấp hai, chủ yếu dựa vào tâm trạng của mình. Sau khi lên cấp ba, mình có gặp lại bạn ấy một vài lần, mình và bạn vẫn nói chuyện vui vẻ, đương nhiên giờ đây chỉ còn dưới tư cách một mối quan hệ xã giao mà thôi. Nhưng chắc chắn đã có không dưới một lần, mình khiến người bạn ấy tổn thương.
Trong tình bạn, như mình đã nói ở trên, chúng ta sẽ luôn làm tổn thương đối phương. Trong hai câu chuyện mình vừa kể, hành động gây tổn thương của mình là một sự cố ý, dù cho có dùng bao nhiêu lời lẽ để giải thích đi nữa. Nhưng cũng có không ít những lần mình làm tổn thương những người bạn của mình mà không hề hay biết, cho đến khi họ trực tiếp nói ra. Và bản thân mình cũng từng bị tổn thương nhiều lần. Vậy điều mình muốn nói, là tình bạn luôn đi kèm với sự tổn thương, và cãi vã, và hiểu nhầm. Chúng ta luôn vô tình hay cố ý làm tổn thương bạn bè, bởi ta cố chấp, bởi ta sợ sệt, bởi ta chẳng nhận ra những điều nhỏ nhặt mà tưởng như sẽ phải là nghiễm nhiên. Thế nhưng chính lúc viết những dòng này, mình lại nhớ đến câu nói mà bố của DukSun đã nói với DukSun ở Tập 1 của Reply 1988: “Bố vẫn còn nhiều thiếu sót, vì bố cũng là lần đầu tiên làm bố.” Là một so sánh có phần khập khiễng, nhưng có lẽ việc làm bạn cũng giống như việc làm cha mẹ. Chẳng ai được dạy cách làm bạn ở trên trường lớp, nên chẳng thể tránh khỏi sai sót. Những tình bạn kéo dài mãi mãi vượt qua được những sai sót đó, thấu hiểu, và bước tiếp. Vậy nên mình mong bản thân mình, cũng như bất kỳ ai đọc được những dòng này, từ nay có đủ mạnh mẽ để nói ra những điều làm mình tổn thương, thừa nhận những điều mình gây tổn thương cho người khác, thấu hiểu lẫn nhau, và giữ mãi một tình bạn đẹp của những người cùng “tần số sóng” nha.
------------------------------
Chủ đề:
- Ngày 1: Tôi
- Ngày 2: Bạn
- Ngày 3: Quê nhà
- Ngày 4: Sách
- Ngày 5: Phim
- Ngày 6: Yêu
- Ngày 7: Công việc
- Ngày 8: Gia đình
- Ngày 9: Cũ
- Ngày 10: Bếp
- Ngày 11: Tử tế
- Ngày 12: Tích cực
- Ngày 13: Người lạ
- Ngày 14: Chúng ta
Link thử thách: https://www.facebook.com/haithanhhcmpt/posts/10158113603099347
2 notes
·
View notes