#anh tu
Explore tagged Tumblr posts
Text
#ròm#rom#rom 2019#ròm 2019#人性爆走課#trần thanh huy#tran thanh huy#trần anh khoa#tran anh khoa#anh tu#cinema#vietnamese#asian#stills#my uploads
0 notes
Text
Artists I Admire: Paris by Night Singers
To describe this admiration I have for these singers, is to cite a part of me. A beautiful piece of my heart and childhood! Something that cannot ruin this life for me ever. Something that I cherish always. Something beyond me and my family. Something that taught me more that I could ever imagine. They are the singers of Paris by Night. And Paris By Night itself! Paris by Night is a Vietnamese…
View On WordPress
#1983#anh tu#artist i admire#bao han#blog#blogging#cousin bonding#culture#duong trieu vu#entertainment#ho le thu#hoang my an#memory#music#nhu loan#thuy nga#vietnamese#vietnamese community#vietnamese culture#vietnamese fashion#vietnamese humor#vietnamese language#vietnamese music#Vietnamese people#vietnamese stories
0 notes
Text
ST SƠN THẠCH, JUN PHẠM, CƯỜNG SEVEN, BB TRẦN, TỰ LONG, BẰNG KIỀU performing MASHUP 'GENE' & 'CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG TÌM' @ Call Me By Fire Viet Nam S1
#anh trai vượt ngàn chông gai#atvncg#atvncgedit#bb tran#jun pham#cuong 7#cuong seven#tu long#bang kieu#call me by fire#call me by fire vietnam#vpop#vietnamese music#vietnamese#viet pop#clairedgifs#vietnamese men#dailymusicians#flashing tw#bb trần#cường seven#jun phạm#tự long#bằng kiều#self-indulgent atvncg gifs bc it's the last week of atvncg ;_;#im not ready to let go of this show at all
8 notes
·
View notes
Text
• Vogue Singapore, October 2024
For Vogue Singapore's anniversary four stars from Southeast Asia—models Aslesha Williams of Singapore, Suganya of Malaysia, Clarita Y of Indonesia and Huynh Tu Anh of Vietnam
❛ Photographer Nelson Chong, head of content and styling Desmond Lim, the models wearing Fendi and Cartier jewellery
#vogue cover#vogue#vogue magazine#magazine#cover magazine#cover#vogue cover magazine#aslesha williams#sunganya#clarita y#huynh tu anh#fendi#cartier#vogue singapore
3 notes
·
View notes
Text
I tried my hand at recreating gw1 Luxon warrior armor for my vindicator! I really want to recreate some Kurzick armor now, lol.
#anh tu ngoi sao#screenshot#screenshots#luxon#luxon armor#gw2 fan submission#gw2#guild wars 2#guild wars 1#gw1#human
7 notes
·
View notes
Text
Những lúc cậu thấy đau lòng, nếu như có một người còn đau lòng hơn cậu thì sẽ cảm thấy nỗi đau của bản thân nhạt nhòa đi rất nhiều.
-Đỗ Á Tu- Em là thanh xuân của anh
Trên đời này còn người như Á Tu không nhỉ, dù cho ngư��i ấy tức giận trong mưa gạt ô ra nhưng cậu ấy vẫn kiên trì che ô cho người ấy. Lẳng lặng đứng đó theo dõi và bảo vệ cô ấy an toàn 🥺🥺
4 notes
·
View notes
Text
Phỏm Là Gì – Kinh Nghiệm Chơi Phỏm Hay Nhất – Chia Sẻ Từ Cao Thủ
#Đây được xem là cách đánh mạo hiểm#nên thường không thực sự thích hợp cho những lính mới. Phù hợp nhất với những tay chơi kỳ cựu lâu năm. Theo đó#ngay cả khi bài của bạn xấu và cũng không có khả năng giành chiến thắng#thì cũng không được đánh cho đối thủ ăn.#Muốn làm được điều này#cách tốt nhất mà anh em cần làm là phá bộ hoặc phá sảnh. Thậm chí có thể phá phỏm trong những trường hợp cần thiết. Tuy nhiên muốn thực hiệ#cần phải luyện tập và thực hành càng nhiều càng tốt. - https://888b.one/phom-la-gi-kinh-nghiem-choi-phom-hay-nhat-chia-se-tu-cao-thu/
0 notes
Text
Jessica Minh Anh x Legacy Yen Tu - MGallery
Jessica Minh Anh returned to one of her favourite sustainable resorts in Vietnam, Legacy Yen Tu - MGallery as a special celebrity guest before Christmas.
Inspired by Yen Tu’s ancient architecture and designed with meticulous attention to detail, Legacy Yen Tu is a strong testament to Vietnam’s past. The luxury 5 star resort features handcrafted materials and ancient construction methods by nearby villagers living in the surroundings for generations, creating a harmonious and pure atmosphere right from within the local community.
Jessica is mesmerized by Legacy Yen Tu's 13th-century design featuring the historical, cultural and spiritual heritage of Tran Dynasty through exquisite craftsmanship. "It certainly looks like a stunning imperial palace!" said Jessica Minh Anh.
The hotel's head chef designed an exclusive fine dining menu for Jessica Minh Anh with six five-course meals in Tho Quang Restaurant. The luxury restaurant is made from wood, copper and 100% ceramic tiles and serves an extensive international and traditional Vietnamese cuisines.
Am Tuệ Tĩnh, the wellness and spa center at Legacy Yen Tu, helped Jessica harmonize her body, mind and soul into a total wellness state during her stay using authentic treatments and therapy rituals. Its holistic wellness approach is elevated with royalty standard, spiritual ambience, and nostalgic palace architecture.
Here are a few more photos of the exotic beauty enjoying the resort.
0 notes
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
75 notes
·
View notes
Text
Cổ nhân nói: “Trạng thái tu dưỡng cao của đời người là nhìn thấu mà không tranh cãi.”
1. Nhìn thấu mà không nói ra là tôn trọng
Vương Dương Minh từng nói: “Mỗi người nên có ít lời khuyên răn, phê bình và nhiều lời khuyến khích, khen thưởng”.
Đúng là khi hòa đồng với bạn bè, cách giao tiếp đúng đắn là bớt trách móc và bao dung hơn.
Trương Đại Thiên, một bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, đã từng vẽ một bức tranh có tên “Lục Liễu Minh Thiên Đồ”, trong đó một con ve sầu lớn cúi đầu và kêu lên trên cành liễu, rất sống động như thật.
Chuyện xảy ra khi Trương Đại Thiên đến thăm Từ Nãi Lâm với những bức tranh của anh ấy, Tề Bạch Thạch cũng ở đó. Sau khi xem bức tranh này, Tề Bạch Thạch đánh giá cao tác phẩm: sự kết hợp giữa chuyển động và tĩnh lặng khá biểu cảm.
Trương Đại Thiên gật đầu và bày tỏ ý định của mình đối với bức tranh.
Sau đó, Tề Bạch Thạch nói rằng anh ấy cũng đã vẽ ve sầu, khi kêu nó sẽ ngẩng đầu lên.
Tình cờ lúc đó, có một ông nông dân già nói với Tề Bạch Thạch rằng tư thế của ve sầu khi kêu là “cúi xuống”.
Để tránh xung đột, Tề Bạch Thạch nói rằng: “Kỳ thật ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy, có thể ta đã nhìn lầm”.
Trương Đại Thiên đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu sau khi vụ việc xảy ra. Mãi cho đến khi nhìn thấy một con ve sầu trên cành liễu ở vùng quê khi đang phác họa, ông mới phát hiện ra rằng đầu của con ve sầu thực sự hướng lên trên khi nó kêu.
Tề Bạch Thạch đã biết từ lâu, nhưng ông cũng không nói gì, chỉ để tránh cho người khác thấy xấu hổ.
Bình tĩnh là sự tôn trọng nhìn thấu mọi việc mà không nói ra, và đó cũng là lòng tốt thể hiện tấm lòng của một người.
Cổ nhân có câu: “Nhân hữu đoản, thiết mạc yết; nhân hữu tư, thiết mạc thuyết”. Dịch nghĩa: Người có lỗi, chớ vạch trần; việc riêng người, chớ nói truyền.
Khi tương tác với mọi người, chừa một con đường cho người khác là nền tảng của một mối quan hệ lâu dài.
Có một câu chuyện như vậy được ghi lại trong “Những câu nói của Khổng Tử”: Khổng Tử và một nhóm đệ tử ra ngoài không may gặp phải mưa lớn và không mang theo ô.
Đi ngang qua nhà Tử Hạ, một đệ tử đề nghị mượn ô của Tử Hạ.
Khổng Tử không đồng ý nói với các đệ tử: “Tử Hạ là người keo kiệt, không cho ta mượn thì mọi người cho là không kính trọng thầy; nếu cho ta mượn thì trong lòng sẽ khó chịu”.
Theo quan điểm của Khổng Tử, điều khôn ngoan là biết khuyết điểm của người khác và không làm khó họ, tránh khiến họ rơi vào tình thế khó xử.
Nhìn thấu một điều gì đó thì dễ, nhưng điều khó nhất là không nói ra. Người có thể nhìn thấu mà không nói là người thông minh.
2. Biết người mà không phán xét là tu dưỡng
Có một câu nói cổ: “Bạn không cần phải nói với mọi người mọi điều bạn biết, nếu không bạn sẽ không có bạn bè”.
Chúng ta không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng chúng ta có thể kiểm soát lời nói và hành động của chính mình.
Có một câu chuyện như vậy: Có một người đàn ông tên là Sĩ Thành Khỉ, rất tự cao về bản thân, anh ta nghe danh về Lão Tử đã lâu, nên muốn đến để học hỏi. Nhưng khi đến nơi, thấy nơi ở của Lão Tử dơ bẩn và lộn xộn, cảm thấy rất bực bội, liền nói với Lão Tử:
“Tôi nghe nói ông có trí tuệ, là một nhà đạo đức; cho nên ngưỡng mộ thanh danh mà nghìn dặm từ xa đến, nhưng đến đây lại thất vọng vô cùng. Rõ ràng nhà ông chẳng khác nào hang chuột, chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng heo. Tôi không biết ông có gì đáng để tôi thỉnh giáo?”
Trên đường về, anh cảm thấy áy náy. Anh cứ suy nghĩ mãi, ngày hôm sau chịu không nổi, anh trở lại gặp Lão Tử nói: “Thật kì lạ! Hôm qua, tôi đến thỉnh giáo ông, nhưng không giữ lễ phép với ông, lại nói những lời mạ nhục ông. Vì sao ông không phản ứng, cũng không tức giận?”
Lão Tử trả lời: “Nếu như tôi là một người có đạo đức thật sự, thì cho dù anh mắng tôi là con trâu, con ngựa; hoặc là con chuột thì có liên quan gì với tôi? Việc này chẳng có gì quan trọng cả!”
Người xưa có câu: “Không thể nói chuyện biển cả với ếch ngồi đáy giếng, không thể bàn về băng tuyết với côn trùng mùa hè”.
Khi đối xử với người khác, bạn không nên đối xử với người khác theo tiêu chuẩn đánh giá của bản thân và nên giữ im lặng, chỉ khi đó bạn mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác.
Nếu bạn chỉ trích người khác về những khuyết điểm của họ, bạn sẽ không thể sửa chữa chính mình.
Đừng chỉ trích người khác mà không làm việc của mình, bởi nói nhiều có thể làm tổn thương lòng người. Biết người mà không phán xét họ là trình độ tu dưỡng cao nhất của một người.
3. Biết sự thật mà không tranh cãi là trí tuệ
Tôi đã từng chứng kiến một câu chuyện như vậy: Ngày xửa ngày xưa, có một kỳ thủ nổi tiếng đến nỗi có khách đến nhà ông để bàn luận về kỹ năng chơi cờ dưới danh nghĩa xin lời khuyên, kỳ thủ gật đầu đồng ý.
Người khách chỉ vào hộp cờ và nói: “Ông có biết trong đó có bao nhiêu quân cờ không?”
Người chơi cờ mỉm cười nói: “Có 181 quân đen, 180 quân trắng và tổng cộng 361 quân cờ”.
Người khách sau đó cười lớn, lấy ra một quân cờ giấu trong lòng bàn tay và dọa rằng người chơi cờ đã trả lời sai và thua kém mình.
Khi các học trò của người chơi cờ thấy thầy mình bị xúc phạm, họ bắt đầu tranh cãi với vị khách.
Sau một lúc, người chơi cờ lịch sự thừa nhận sự thiếu sót của mình và vị khách vui vẻ rời đi.
Các học trò phàn nàn rằng người này rõ ràng là cố ý, người chơi cờ dùng điều này để dạy đệ tử: “Đã biết hắn là người vô lý, sao còn tranh cãi với hắn? Nếu tranh cãi sẽ không giải quyết được gì”.
Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử nói: “Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện”. Người lương thiện không tranh không cãi, người tranh cãi không phải người lương thiện.
Mọi người đều biết sự thật nhưng rất ít người có thể làm được không vạch trần.
Chúng ta luôn phàn nàn rằng người khác vô lý, nhưng khi bạn tranh cãi với người khác, bạn sẽ trở thành loại người hay phàn nàn.
Tranh luận với người mạnh hơn bạn là vô ích; tranh luận với người yếu hơn bạn là vô nghĩa.
Kiềm chế ý muốn tranh luận với người khác về đúng sai là khả năng lớn nhất của con người. Bởi nhận thức là khác nhau, nếu tranh luận sẽ là lãng phí.
Nếu bạn thắng trong cuộc tranh luận, đối phương sẽ mất mặt; Nó không mang lại lợi ích gì cho người khác hoặc cho chính mình. Có thể nói hùng hồn là một loại năng lực, nhưng biết mà không tranh cãi là một loại trí tuệ.
Có câu nói rằng: “Chúng ta chỉ mất hai năm để học nói, nhưng phải mất sáu mươi năm để học cách im lặng”.
Cách nói của người khôn ngoan là: đừng nói nhiều, bớt phán xét người khác và đừng tranh cãi. Chỉ bằng cách nhìn thấu sự việc mà không nói ra, chúng ta mới có thể hòa hợp với nhau một cách thoải mái; Chỉ bằng cách biết mà không phán xét, bạn mới có thể giành được sự tôn trọng; Chỉ khi không tranh cãi, bạn mới có cuộc sống hạnh phúc. Đó là sự tôn trọng và cũng là cảnh giới tu dưỡng cao của đời người.
Thùy Dung biên tập
Nguồn: aboluowang (Vương Hòa)
21 notes
·
View notes
Note
Out of curiosity, and boredom, which LOTR characters do you think would be good Jedi's?
Oooh, juicy one. Hm...
Aragorn, as a mostly wandering Master with no Padawan. Kinda like Tu-Anh. He's got what it takes: the ability to let go out of love (because duh. Anakin wouldn't have waited 67 years for Padmé), the nobility of spirit, the willingness to serve the people first and foremost... He's even got the special sword and the long hooded cloak. He's selfless and dedicated and unwaveringly good, plus I'd argue his introduction to the story and his relationship with the Hobbits perfectly fits the Jedi - he shows up as a mysterious ally and people don't trust him at first, but after a while he becomes an indispensable advisor/bodyguard type who unfortunately can't fight all your battles for you (and has his own capital sidequest fighting ultimate evil).
Elrond, obviously, as a Council Master. He's "as strong as a warrior, as wise as a wizard, as venerable as a king of dwarves and as kind as summer." That's what Jedi are baby. Kind warrior-wizard-monks. He's missing the monk part, but not the ability to let go. Plus he's a robe-wearing loremaster. And the guy the whole of Middle Earth comes to whenever they have a problem, fully expecting him to be able to do something about it.
Gandalf and the other Istari, as Masters, for the same reasons. Radagast has Animal Friendship, Gandalf is the Mentor Archetype (like Ben and Yoda), and Saruman and Dooku are essentially the same character so yeah.
I wouldn't want the Hobbits to be Jedi because their role in the Quest shouldn't be for life. They're closer to the Rebels. They have to fight so they can live in peace as civilians afterward. They're little people, they're us.
Boromir and Faramir, I'm on the fence about. There's some juicy possibilities. Same for Gimli - I'm mostly leaning towards no, but as a pair with Legolas, it could def work. Galadriel would obvs be an extremely powerful Force-user, but idk about a Jedi. Maybe. She's kind of in a class of her own, power-wise. Eowyn would be pretty cool as a young, reckless Knight who needs to learn about slowing down.
Finally, Legolas, would make an absolutely stellar Jedi - not because he's as perfect as Aragorn or Elrond, but because he's an absolute troll and he's infuriating and reckless and relentlessly optimistic and an incorrigible show-off and I love his stupid face so much. Jedi would run on snow while everybody is sinking and go 'I'm off to find the sun :))))' and Jedi do compare kills (droids, in their case) and talk about how they feel the earth's ✨ancient vibes✨ and the song of the trees and everything. He's a Jedi, no questions about it.
250 notes
·
View notes
Text
Miss Conenginality No. 5 - Tupolev Tu-134
So most planes I've talked about so far on this blog have been modern Boeing, Airbus, Embraer, Bombardier, and ATR models. These are now ubiquitous basically everywhere. Occasionally I'll bring up an old Douglas or even a Lockheed airliner. But back during the cold war Soviet airplanes were a thing, and by modern standards they're really different from what we're used to.
As someone of Soviet extraction I have a weird amount of pseudo-nostalgic fondness for these planes, many of which were out of service before I was born. So let's take a look at one I've looked at a lot in preparation for an upcoming post - the Tupolev Tu-134.
I would not say the Tu-134 is my number one favorite of the assorted weird-looking Soviet planes out there, but I would definitely say that I enjoy it a lot and I think beyond that it's a good starting point for weird-looking Soviet planes. It was common, with the better part of a thousand produced, and you could consider it the rough counterpart to something like a BAC One-Eleven or an earlier DC-9 - a nice and reliable plane to carry a relatively small number of passengers a short-to-medium distance, with a t-tail, two rear-mounted engines, and swept wings. It's just...a lot spikier.
The Tu-134 was introduced in 1970. It was built because Nikita Khrushchev took one flight in a Sud Aviation Caravelle and was so impressed by the quiet cabins of rear-engined planes that he demanded one be designed immediately. (This becomes funny when one realizes that by modern standards the Tu-134, as is true of most planes of its era, is so loud it's banned from many airfields.) Like the other handful of planes that Soviet leaders decided needed to be designed because they saw a Western plane and went "hey, I want something like that", the Tu-134 was designed by Tupolev, who had also designed the Soviet Union's first jet airliner (the Tu-104) and the Tu-144 supersonic airliner. I find that even by the standards of Soviet planes Tupolev models, while they might not be the weirdest-looking, might be the weirdest-functioning in their own little ways.
A lot of Soviet planes have at least a handful of design features that are pretty off-kilter. To begin with, a lot of these planes are designed to work on unpaved airstrips, presumably because Siberia. This is extra true of a model like the Tu-134, which has engines located higher off the ground, reducing the necessary clearance from rough terrain and the chance of foreign object damage while on the ground.
The Tu-134 is a different sort of beast, though. It's the equivalent of a Soviet DC-9 or BAC 1-11, with the rear engines and t-tail, but it looks like it's trying to hunch in on itself due to its wing sweep being a spectacular 35 degrees. That's around ten degrees more swept than comparable designs. Why? Tupolev.
(Presumably the increased efficiency in high subsonic flight regimes was considered worth the risk of uncommanded pitch-ups, which feels in keeping with Soviet design principles of the time, which favored designs which were high-performance but very unforgiving. Maybe the tail and engines were heavier than on comparable models and thus required the higher sweep. Just my guess, though, and I know very little.)
I just love the spikiness of this plane. The sweep on the wings means that no matter what angle you see it at it looks a bit silly, and the forward spike on the tailplane is just awesome. This entire plane looks like an arrow, or like a paper airplane model that nobody bothered to make less pointy when they scaled it up. Even the tapering of the fuselage up near the tail feels needlessly aggressive. It feels like an airliner dressed up as a fighter jet, or potentially a missile.
This is a plane which looks like if it struck another, much larger plane in midair it would simply go through it like a needle. This plane looks like you should be able to shoot it out of a very large bow. The wings are slightly anhedral (another reason for the excessive sweep may be to balance this out, as anhedral wings, or wings which slope downwards, sacrifice inherent roll stability for controllability, but this stabilizing effect is also conferred by swept wings. Yes, that is an oversimplification, but this post is about the visuals of the plane.) This always kind of makes the Tu-134 look like it's midway through flapping its wings, or like it's starting the process of folding up its wings via a hinge in the fuselage. It's almost a bit uncanny to be able to see the underside of the wing from angles that you normally definitely wouldn't. Anhedral wings are also a common feature of Soviet aircraft, but most of those are high-wing. It's sort of rare to see a low-wing anhedral aircraft in general aside from fighter jets. Those use computers to reduce the inherent instability of the configuration, but the Tu-134 was analogue. Very, very analogue. It actually ran on direct current. Why? Tupolev.
image: Vitaly Kuzmin
One thing I really like about Tupolev planes is that their cockpits were painted a delightful teal. This is not a unique Tupolev feature by any means (actually, the DC-9 had it) but they're the most consistent about it of any manufacturer I'm aware of. This apparently was meant to calm down pilots, presumably coming in useful during the uncommanded pitch-ups. (Extra nasty on a plane hypothetically able to deep-stall, though I can't find any record of a Tu-134 ever deep-stalling and its safety record was actually pretty good for its era.)
I have no idea what's up with that spike on the tail. The 707's tail spike was an antenna for high-frequency radio, so this might be something similar, but I'm not sure. (Check out the sweep on those horizontal stabilizers, though!)
Edit: the tail spikey is an anti-shock body, it seems!
There are two main models of Tu-134. How do you tell a Tu-134A from a Tu-134B? If you're a pilot, you'll probably be clued in by the lack of an APU (...the ICAO apparently thought this was fine, which worries me) but that's a bit hard to notice for a passenger. Thankfully, it should be easy to tell on landing, because the Tu-134A didn't have engines capable of producing reverse thrust. This is very uncommon (for good reason) but not unheard of. Does it solve the issue like the BAe 146, with an air brake and giant spoilers? Absolutely not, this is Tupolev.
DROGUE PARACHUTE.
These are both the earlier Tu-104. I couldn't find any pictures of the Tu-134 using its parachute. Shame they didn't seem to bother adding liveries to them. Also, they're reusable, don't worry. And by 'they' I mean the parachutes, though the planes usually also are.
This does, surprisingly, have some actual advantages, in both high-speed emergency landings and in situations where the wheels can't find adequate purchase, like excessively gravelly or rainy runways. The earlier-mentioned BAe 146 was intended for operation on similarly rugged or short runways and, while it was generally safe, the margin for error was significantly reduced, with multiple fatal crashes related to overrunning runways in poor weather. Still, if I were the pilot of a plane which used one of these I would be perpetually terrified about the possibility of someone else running over my parachute. That would be potentially dangerous, not to mention incredibly awkward.
(That sounds like something you'd say to condescendingly ask a Tu-134 pilot why they're in a bad mood. Aww, someone run over your chute today?)
It's almost a bit bizarre seeing a Tu-134 next to a regular Western plane.
The main way to tell them apart at a glance, though, is the nose.
That little chin they've given her is where the radar is stored. Other airlines tend to keep this in the nose, but the Tu-134A used the nose for a much more important purpose. That's right, it's the
SOVIET NAVIGATOR PIT.
Soviet designs tended to use more flight crew for longer than Western ones, with planes retaining a dedicated radio operator and navigator in many cases. While this is a mostly innocuous design feature (you get severely diminishing returns for every flight crew member past the second, and risk breakdowns of communication by adding potential points of failure, but you do still have more brains on board to distribute tasks to) it has the pretty awesome result of the
SOVIET NAVIGATOR PIT.
This is to an extent a vestigial feature from the Tu-134's origin as the Tu-16 bomber (by way of the earlier Tu-124 and Tu-104 jet airliners, the latter of which was the second ever to fly). Still, this feature in Soviet planes isn't limited to Tu-16 derivations or even bombers, and can be found in planes like the Il-76.
Just think about flying on one of these. I get that it would be a nightmare for a lot of people, and I'll admit I don't love looking down at clouds from conventional cruise altitude myself, but I would love nothing more than to sit by one of these for a nice overland flight at a scenically suitable altitude (even though the glass seems like it might get cold).
Unfortunately, my hopes are not only dead but stillborn, as the Tu-134A is fully out of service. My hopes of flying on a Tu-134B are nearly as dire, but it's technically - very technically - possible. There remains one single operator of the Tu-134.
Air Koryo, the flag carrier of North Korea, still has two Tu-134 in its fleet. This poses a major problem, because currently my only passport is a US one, and US passports can't be used to enter North Korea. This ban is on the US's end rather than North Korea's, so if I could get a second passport from literally anywhere other than South Korea this would cease to be an obstacle, but even though I'm hypothetically eligible for a Russian passport there has never been a time I've wanted to get one less. You know, just in case I want to go to Poland or Latvia sometime. That is all to say...it's a race between Air Koryo retiring their Tu-134s, and me successfully getting another passport (and being able to afford a trip to North Korea on top of it). So unless any Irish citizens are eager to spend at least one year in a greencard marriage that dream is also quite dead. Sorry, sweet girl. It just wasn't meant to be.
Get a good look at those little raised bits on the wing, by the way. That's the old Soviet trick for keeping highly swept wings from doing that awful 'just kind of pitching up and losing control when close to stalling' thing, wing fences!
I just can't help but love this strange little pointy critter. Nobody ever designs planes that look quite this weird anymore, and I get that that's because the shape of an airliner has been more or less engineered to perfection by now, but it's still sort of a shame. This really was purely a Soviet thing - modern Russian designs like the Sukhoi Superjet and the Irkut MC-21 sort of just look broadly like 737s. The era of weird airliners seems to be largely over.
But at least when I review liveries, sometimes I'm able to gaze back through the rolled-up newspaper tube of history and see what planes looked like in a more imperfect time, when thrust reversers were an optional design choice and sometimes a plane was just very very pointy, because Tupolev.
96 notes
·
View notes
Text
Có những hôm mình ra đường ngửi bụi. Đi đông đi tây. Không xa lắm nhưng gần thì không phải. Tìm chút gì thoải mái. Ngồi quán lề đường hít thở cuộc đời qua. Có những hôm một mình trên phố lê la. Nhìn người. Nhìn cảnh. Nhìn xô bồ đâm sầm vào ngày tháng. Đôi lần thấy nản. Muốn lên chùa tu cho thanh thản một kiếp đời. Có những lần đùa bỡn buông lơi. Em í ạ. Ứ ừ anh í ạ. Chẳng qua là giả. Trai gái nhìn nhau qua mặt nạ da người. Rất nhiều lần chả biết khóc hay cười. Nhìn gương vỡ mặn nụ cười méo mó. Muốn làm cơn gió. Cứ thế vi vu, cười khóc chẳng bận lòng.
[Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
#trầnphanthanh#yêu#buồn#kỉ niệm#vui#tình yêu#chuyện của Thanh#cười#khóc#thanh thản#ký ức#tuổi trẻ#thanh xuân#một mình#th���i gian#hoài niệm
16 notes
·
View notes
Text
[Ao no Exorcist - Light Novel] Vol 1 - Chương 1: Weekend Hero
Lý do tôi chọn súng làm vũ khí là do sự yếu đuối của tôi, một người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi đã từng nói như vậy. Cô ấy nói việc tôi muốn giữ khoảng cách với đối phương (ác ma) chứng tỏ tôi là một kẻ nhát gan. Nhưng cha đã nói. Cái đó không phải là vì con nhát gan, mà nó là bằng chứng cho mong muốn bảo vệ nhiều người hơn nữa của con. Cha cười, rồi xoa đầu tôi như khi tôi còn nhỏ.
Tôi đã luôn muốn trở thành một Exorcist như Cha.
✞
Đây là câu chuyện về cặp sinh đôi thuộc Tu viện nam sinh Nam Thập Tự khi họ vẫn còn là học sinh cấp hai.
Chiếc điện thoại đã được đặt chế độ im lặng đang nhấp nháy ánh đèn xanh bên trong cặp sách. Okumura Yukio xác nhận tin nhắn được gửi đến mà không để cho bạn cùng lớp phát hiện ra. Cậu đọc hết tin nhắn với sắc mặt không thay đổi, rồi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vì là đang giờ nghỉ giải lao nên trong phòng học ầm ĩ tiếng cười nói của học sinh. Ở mép bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đang trò chuyện với một vài học sinh. Có vẻ như họ đang hỏi về nội dung của bài kiểm tra cuối năm học.
- Nakao-sensei, em nhờ thầy một chút được không?
- Ồ, Yukio. Sao thế?
Giáo viên hướng ánh nhìn về phía này. Khi cậu nói muốn nghỉ sớm do sức khỏe không tốt, lời xin phép đã được chấp thuận giống như mọi lần.
- Sức khỏe em luôn yếu ớt nên hãy cẩn thận nhé. Cũng sắp cuối năm học rồi mà.
- Vâng.
- Hãy cố giữ vị trí thứ nhất năm học đấy nhé. Thầy kì vọng vào em đó.
Cậu cúi đầu một cách lễ phép với người thầy đang nói chuyện niềm nở rồi quay lại ghế ngồi của mình. Những học sinh nữ xung quanh bắt chuyện với cậu.
- Okumura-kun, cậu về sớm sao?
- Ể, lại nữa à? Cậu ổn chứ~?
- Cậu vốn yếu ớt mà, không được gắng sức đâu đấy.
- Để bọn tớ tiễn cậu đến cổng trường nhé?
- Không sao đâu.
Thật biết ơn khi được lo lắng, nhưng làm ơn đừng ồn ào lên như thế. Vả lại, họ không phải đang lo lắng mà là đang cảm thấy thích thú thì đúng hơn. Trước những nữ sinh đang láo nháo, cậu đáp lại bằng nụ cười pha lẫn vẻ rắc rối, rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi lớp học.
Ở góc hành lang đang có vài nam sinh đang tụ tập lại. Thấy Yukio chuẩn bị đi về, họ nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói rằng “Lại nữa à”. Thế nhưng họ không khiển trách hay trêu ghẹo cậu. Về phía Yukio, cậu cũng đã luôn khắc cốt ghi tâm về cách tiếp xúc với người khác. Không gần gũi quá mức, ngược lại cũng không để bản thân trở nên quá cô lập. Những việc đó đều ảnh hưởng đến cuộc sống học đường viên mãn của cậu. Họ chỉ là những người bạn cùng lớp không quá thân thiết. Sau khi tốt nghiệp và xem lại album, họ chỉ ở mức khiến cậu nghĩ “À, nhắc mới nhớ, tên này đã tồn tại nhỉ”, chỉ mức vậy thôi. Không cần phải hơn, cũng không cần phải kém hơn như vậy.
Khi bước ngang qua, cậu nghe thoáng được hội thoại của họ. “Tên Okumura ấy”, một nam sinh đã nêu tên Yukio:
- Tên đó luôn ốm yếu đúng không. Khác với anh của hắn.
- Nghe nói tên anh trai đó lại đánh nhau với học sinh của trường khác đấy.
- Thật hả?
- Ờ. Lại còn là học sinh của trường cấp 3 Shougyou.
- Đỉnh vậy, đánh với đàn anh luôn…
- Và còn là một mình đánh thắng mười người nữa chứ.
- Quả đúng là ác ma nhỉ.
Chủ đề của cuộc hội thoại chuyển từ Yukio sang anh trai của cậu. Người anh song sinh, Okumura Rin, là một người chẳng bao giờ hết chủ đề đề bàn tán. Mà còn là toàn những chuyện chẳng muốn nghe chút nào.
Yukio bước nhanh chân đi qua những người bạn cùng lớp đang sôi nổi với chuyện về anh mình và rời khỏi hành lang. Cậu muốn tránh việc bắt gặp phải người anh trai đó bằng bất cứ giá nào. Nếu vậy cậu sẽ phải viện những lý do phiền phức về việc mình nghỉ sớm.
Thế nhưng sự lo lắng đó đã kết thúc trong sự vô nghĩa. Hoặc có thể là, anh ấy hôm nay cũng trốn học. Buổi sáng, người anh trai lẽ ra đã ra khỏi nhà cùng với mình lại trốn khỏi trường học giữa chừng. Chuyện như vậy không phải mới mẻ gì. Nếu là như mọi khi, Yukio sẽ cảm thấy lo lắng về hành vi của anh mình, nhưng những lúc như này thì lại thấy biết ơn khôn xiết.
Luồn lách qua những học sinh đang tận hưởng giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, Yukio ra khỏi trường từ cổng sau. Vào buổi chiều tươi mát, khu dân cư im ắng khiến sự nhộn nhịp vừa nãy trở nên giống như một giấc mơ. Yukio lấy điện thoại từ cặp sách ra rồi đưa lên tai và bắt đầu chạy.
- Vâng, Okumura đây ạ. Tôi sẽ đến hiện trường bây giờ đây. Vâng, trong khoảng 10 phút nữa.
Biểu cảm nói lên câu đó không phải là của một học sinh gương mẫu ngoan hiền yếu đuối như trước nữa. Đó là biểu cảm nghiêm nghị của một chiến binh.
Yukio đã thay trang phục Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự và đến được hiện trường. Ở một góc của Thị trấn Chân Thập Tự, một tòa cao ốc bị bỏ hoang bám đầy muội than đang được vây quanh bởi dải băng màu vàng có ghi chữ “Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự KEEP OUT”. Những người dân đang dòm ngó từ xa.
- Nơi này rất nguy hiểm với dân thường nên hãy tránh xa ra đi!
Đứng trước người đàn ông đang quản lý người dân, Yukio giơ lên giấy phép và huy hiệu cấp bậc Exorcist.
- Okumura Trung Nhị cấp có mặt.
Người đàn ông tỏ vẻ bất ngờ với độ tuổi trẻ trung của Yukio, nhưng nhanh chóng kính lễ rồi mời cậu vào trong.
- Mừng cậu đã đến.
Ở hiện trường vẫn chưa tập hợp đủ người. Exorcist quanh năm luôn thiếu nhân lực.
- Okumura-kun, may quá. Cậu đến nhanh thật đấy.
Từ phía sâu bên trong, một Exorcist trung niên đến gần cậu. Ông ấy là một Exorcist Trung Nhất cấp mà Yukio cũng quen mặt. Tuy ông là một Aria kì cựu nhưng lại đứng tuổi rồi. Hình như ông ấy đã gần như nghỉ hưu rồi…
- Là vì trường cháu ngay gần đây thôi ạ. Mogi-san là đội trưởng ạ?
- Ừ, hôm nay từ sáng đã có nhiều vụ việc rồi. Lại còn thiếu số lượng Exorcist nữa. Thế nên là một ông già mới bị lôi ra làm việc như này đây.
Mogi nói với vẻ mặt tươi cười, rồi biến sắc mặt sang vẻ nghiêm nghị và giải thích qua tình hình. Hai người cùng mở xem sơ đồ mặt bằng của tòa nhà.
Một người đàn ông bị kí sinh bởi ác ma đang bắt giữ con tin và cố thủ ở bên trong tòa nhà. Hơn hết, con tin đó lại là…
- Một cậu bé…học tiểu học ư.
Yukio nhíu mày. Mogi cũng gật đầu với biểu cảm dữ dằn.
- Là một cậu nhóc 10 tuổi. Đứng đằng kia là mẹ của cậu bé.
Yukio quay ra nhìn và thấy bóng dáng của người mẹ đang gục xuống khóc ở rìa của tòa nhà. “Akira, Akira” - bà ấy gọi tên con trai mình. Đứng cạnh đó là một cậu bé trông nhỏ hơn là 10 tuổi một chút đang cố kìm nén nước mắt. Bản thân cậu cũng run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng xoa lưng mẹ mình. Một dáng vẻ thật rắn rỏi.
- Chuyện xảy ra khi họ đang trên đường về nhà từ trường học. Cậu bé làm con tin là một người có trách nhiệm, còn làm đội trưởng của Đội thiếu niên dã ngoại (1). Cậu ta che chắn cho em trai mình để rồi bị bắt đi như vậy.
(1) Đội thiếu niên dã ngoại: có thể là đang nói đến Scout boys - Hội hướng đạo thiếu niên, giáo dục bổ túc cho giúp thanh thiếu niên rèn luyện để có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Ở đây mình sẽ để nguyên gốc.
- …..Vậy ạ.
Trong phút chốc, Yukio liên tưởng tới hình ảnh của anh trai và bản thân mình. Khi còn nhỏ. Anh cậu thường hay bảo vệ cậu khỏi những kẻ bắt nạt.
Yukio ngay lập tức gạt bỏ sự đa cảm đó đi. Ở hiện trường, những cảm xúc vô nghĩa đó sẽ làm rối loạn tâm trí của Exorcist và khiến tay nghề thui chột. Yukio hỏi Mogi với khuôn mặt vô cảm đến mức lạnh lùng:
- Những Exorcist khác sẽ đến trong bao nhiêu phút nữa ạ?
- Tôi nghe nói có một Knight và Aria nữa đang hướng đến đây, nhưng không may gặp phải tắc đường……Ta sẽ đợi họ đến nơi và 3 người bọn tôi sẽ xông vào. Vì không chỉ người đàn ông bị ác ma kí sinh mà cả con tin cũng có khả năng nhiễm ma chướng, nên câu hãy lùi về phía sau và hỗ trợ với tư cách là Doctor nhé.
Mogi ra chỉ thị như vậy. Có vẻ như ông ấy nghĩ cho Yukio khi cậu mới là một học sinh cấp 2. Nếu thâm nhập vào hiện trường với tư cách là Dragoon thì rủi ro gặp phải nguy hiểm cũng sẽ tăng cao.
Thế nhưng Yukio lắc đầu với Exorcist dày kinh nghiệm hơn mình:
- Không ạ. Càng xử lý tình trạng càng nhanh, con tin và cơ thể bị kí sinh càng ít gặp nguy hiểm hơn. Trước tiên cháu và Mogi-san hãy cùng thâm nhập vào tòa nhà thôi.
- Nhưng mà…
Không màng tới vẻ mặt ngỡ ngàng của vị Exorcist già, Yukio rút ra hai khẩu súng từ bao da phía sau lưng. Cậu luôn trang bị hai khẩu súng ở lưng vì cậu thuận cả hai tay. Yukio nhìn thẳng vào Mogi với đôi mắt che sau gọng kính. Đôi mắt đó không phải là của một thiếu niên 14 tuổi, chúng lạnh giá và mang đầy vẻ điềm tĩnh.
- Cứu mạng người là ưu tiên hàng đầu. Hãy tiến vào hiện trường thôi.
✞
Bên trong tòa cao ốc rộng thênh thang, trống rỗng đồ đạc. Căn nhà bỏ hoang bao trùm bởi không khí ẩm ướt và u ám chính là nơi mà ác ma ưa thích. Trên hành lang tối tăm do đèn trần đã hỏng vẫn còn đọng lại thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Giữ súng trong hai tay, Yukio đi trước Mogi và tiến thẳng một mạch đến cầu thang ở sâu bên trong. Sơ đồ mặt bằng của tòa nhà đã nằm trong đầu cậu rồi.
- Okumura-kun?
Không hiểu được ý đồ của Yukio, Mogi bắt chuyện từ sau lưng cậu:
- Ta không cần phải tra soát các phòng của tầng một sao?
- Vâng. Có lẽ hắn ta đang ở tầng thượng.
Yukio trả lời mà không quay đầu lại. Tòa nhà này không liền kề với tòa nào khác, nó như một cô đảo vậy. Đối với chúng ta thì dễ bao vây, nhưng tất nhiên cũng không có đường chạy. Kẻ địch là chỉ là một ác ma với trình độ bắt giữ con tin và cố thủ ở một nơi như vậy. Chắc hẳn không phải là một kẻ thông minh cho lắm. Những kẻ tầm thường như vậy thường có xu hướng chạy lên phía trên.
Vì không có điện nên tất nhiên thang máy cũng không hoạt động. Khi leo hết cầu thang 9 tầng, không nói đến Yukio, Mogi đã thở dốc hết hơi. Yukio nhờ ông ấy nấp ở chiếu nghỉ của cầu thang, còn bản thân thì sẽ đối đầu với ác ma trước tiên.
- Khi cháu bắt giữ được tên đó thì ông hãy trừ ma bằng niệm chú nhé.
- Nhưng mà, chỉ một mình cậu thôi thì…
- Cháu ổn ạ.
Mỉm cười nhẹ với Mogi đang thấy miễn cưỡng, Yukio đá bay cánh cửa dẫn tới sân thượng. Đúng như dự đoán, ở đó có bóng dáng của tên ác ma. Bao quanh hắn là một lượng lớn Coal Tar. Người đàn ông bị ác ma kí sinh trợn mắt nhìn sang phía này. Lòng trắng mắt của hắn đã ố vàng và nổi lên mạch máu đỏ.
- Cứ nghĩ là lũ khốn Exorcist đã ra mặt, thì hóa ra lại chỉ là một thằng nhóc chẳng kém gì đứa nít ranh này. Gyahahahaha…... Exorcist thiếu nhân lực đến mức nào vậy.
Tên ác ma cười một cách thô tục với giọng cười đục ngầu điếc tai. Tuy cơ thể gốc là của con người, nhưng đôi tai thì dài và nhọn hoắt, trên nó là cặp sừng như thú vật, còn chiếc lưỡi dài thì thè ra từ cái miệng rách. Cánh tay to dày bắt giữ con tin có thể bẻ gãy cái cổ gầy gò của cậu bé trong thoáng chốc.
Yukio làm ngơ tên ác ma, hướng ánh nhìn về cậu bé đang xanh mặt cố kìm nén nước mắt, rồi cười dịu dàng với cậu:
- Akira-kun đúng không? Hãy nghe rõ lời anh nói và hành động một cách cẩn trọng, được không em?
- ……Ư……ự…….
- Không sao đâu. Em chắc chắn sẽ làm được thôi.
Như được động viên bởi nụ cười thanh thoát của Yukio, cậu bé xanh mặt khẽ gật đầu dưới cánh tay của tên ác ma.
- Tên kia, đừng có mà bơ tao…… Đồ khốn!!
Tức giận vì bị làm ngơ, tên ác ma siết chặt cổ của cậu bé và quát lên bằng giọng hét đầy áp lực. Những Coal Tar bâu xung quanh hắn tản ra lũ lượt.
- Cái gì mà “Hãy hành động cẩn trọng nhé” hả? Mày không thấy được tình hình như thế nào hả!?
Hắn lại siết chặt cổ cậu bé hơn, khiến mặt cậu méo mó trong đau đớn. Yukio không tỏ vẻ bị kích động mà vẫn giữ khoảng cách với ác ma một cách bình tĩnh.
- Làm như mày giỏi lắm ấy……. Nếu mày bắn tao đây thì tên nhóc này cũng chung số phận thôi, hyahahahahah……. Mày định cứu nó kiểu gì hả? Bắn cả tên nhóc sao? Thế thì hay đấy.
Tên ác ma cười chế giễu và hướng ánh nhìn xuống chân của Yukio.
- Vả lại, chân mày đang run lẩy bẩy đấy, từ nãy tới giờ, lạch cà lạch cạch, ầm ĩ cả lên……Hay mày són cả ra quần rồi à? Đúng là nít ranh. Gyahahahaha……!
Hắn cười thô thiển một cách quá đà. “Đầu óc đơn giản” - Yukio nói với giọng không có ngữ điệu:
- Người nghĩ ta (2) thật sự không thể bắn ngươi hay sao?
- Hả…..? Cái khỉ gì cơ…….tên khốn.
(2) Bình thường Yukio tự xưng là “boku”, nhưng trong thoại này cậu xưng là “ore” - cách xưng hô thô lỗ hơn mọi khi. Không rõ là tác giả viết sai hay cố ý để thể hiện sự gượng ép của Yukio nữa.
Yukio chĩa mũi súng bên tay phải vào phía trán của tên ác ma. Thấy vậy, tiếng cười thô bịch từ miệng của hắn biến mất. Hắn hét lên mà không che giấu vẻ hung tợn:
- Giỏi thì cứ làm đi! Nếu mày bắn thì sẽ trúng phải thằng nhóc này thôi! Não nó sẽ thủng một lỗ to và huyết tương sẽ bắn tung tóe cả ra. Mày có thể bắn được sao!? Tên khốn Exorcist kia!!
Ghì mạnh cổ của cậu bé con tin, tên ác ma lại khiêu khích Yukio.
Yukio rời nòng súng khỏi trán của hắn, rồi giơ tay lên cao và chĩa súng lên trần nhà. Tên ác ma coi đó là do Yukio cố tỏ ra mạnh mẽ, hắn lại nhếch mép cười:
- Gyahahahaha……. Mày nhắm đi đâu đấy, đồ ngu……
- Để xem, ai mới đồ ngu ngốc nào.
- Mày lải nhải cái gì!?
Điên tiết với lời khiêu khích của Yukio, ác ma vẫn một tay bóp cổ cậu bé và xông lên.
Với nòng súng vẫn còn chĩa lên trên trời, Yukio bắn một phát đạn. Cùng với âm thanh như muốn xé nát màng nhĩ, viên đạn bị hút lên trên trời… Cả không gian bị bao trùm bởi ánh sáng.
- Cái……!
Lợi dụng thời cơ lúc tên ác ma nới lỏng tay khi bị choáng bởi ánh sáng bất ngờ, cậu bé khom người lại xuống mặt đất. Đôi tay đã làm mất con tin khua khều giữa không trung.
- ! Khốn nạn, thằng trẻ ranh này!!
Không bỏ lỡ cơ hội thắng cuộc trong thoáng chốc, Yukio dùng tay trái để bắn thẳng vào vai phải và đầu gối trái của tên ác ma vô phòng vệ. Đầu đạn làm bằng bạc thánh, chuyên dùng để chống lại ác ma.
Tên ác ma hét lên tiếng hét thất thanh rồi ngã gục xuống mặt đất. Yukio đỡ cậu bé vẫn còn đang ôm đầu thu mình lại, rồi hết lên về phía đằng sau: “Mogi-san!”. Đáp ứng lại lời kêu gọi, Mogi hiện mình từ phía chiếu nghỉ và niệm chú với giọng nói trong trẻo:
- “.......Ta hỏi ngươi, liệu cán cân đó có giữ được sự cân bằng hay không”.
- Chết…….tiệt lũ Exorcist khốn……nạn……
- “Liệu nó có nghiêng về phía Lười biếng hay không. Nó có nghiêng về phía Phẫn nộ, Sắc dục, Tham lam, Đố kị hay Phàm ăn hay không”.
Tên ác ma giãy giụa mãnh liệt, nhưng vì bị găm 2 viên đạn bạc thánh, hắn không thể dễ dàng tự thân thoát ra khỏi cơ thể kí sinh.
- “Bằng tất cả sự đức độ có được từ sự siêng năng, sự trinh khiết, sự cứu tế, sự nhẫn nại, lòng từ thiện, lòng tiết độ, sự khiêm tốn, bằng ánh sáng của đức tin, ta xua đuổi bóng tối trong ngươi.”
Sau khi niệm chú xong, Mogi vẽ hình thánh giá giữa không trung. Ác ma bị triệt tiêu cùng với tiếng hét thất thanh, còn người đàn ông bất tỉnh ngã khụy xuống mắt đất. Mogi đưa tay lên mạch cổ và khóe miệng của anh ta để xác nhận vẫn còn hơi thở, rồi ông quay về hướng Yukio và gật đầu chắc nịch. Khẽ gật đầu để đáp lại ông, Yukio quay mặt về phía cậu bé. Cậu nhóc đến giờ vẫn còn co cứng người lại và ôm đầu bằng cả hai tay.
- Em làm tốt lắm. Akira-kun. Mọi chuyện ổn hết rồi.
- Híc……hức…..híc……
Những hạt nước mắt to lăn ra từ mắt, cậu bé nức nở lên mà khóc. Chắc hẳn cậu ấy đã kìm nén suốt khoảng thời gian vừa qua. Yukio thả lỏng đôi tay cứng nhắc của cậu bé, rồi dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cậu. Tuy không thể làm được tốt như người cha nuôi của cậu, nhưng Yukio cảm thấy an tâm từ tận đáy lòng khi đã có thể cứu sống cậu bé yêu thương em trai này.
- Giỏi thật đấy, Okumura-kun. Cậu mới trở thành Exorcist chưa đầy một năm, đã thế lại còn là học sinh cấp 2, tôi thật sự không thể tin được.
Sau khi thanh tẩy ma chướng của cậu bé và trả lại cậu cho mẹ và em trai, Mogi hết lời khen ngợi. Người đàn ông bị kí sinh đã được Doctor cấp cứu rồi vận chuyển đến Bệnh viện Tổng hợp Chân Thập Tự. Hiện giờ hai Exorcist đến muộn đang làm sạch hiện trường sự cố.
- Không, là nhờ Mogi-san đã niệm chú chính xác thôi ạ.
Yukio trả lời một cách lễ phép. Mogi cười cay nghiệt rồi lắc đầu.
- Không đâu…quả đúng là con trai yêu quý của Fujimoto-san. Tôi hiểu tại sao mọi người lại gọi cậu là thiên tài rồi. Nhưng mà, trong tình huống như vậy mà cậu vẫn có thể ra chỉ thị cho Akira-kun về viên đạn sáng. Cậu đã dùng ma thuật gì thế?
Trước mặt người Exorcist già tuổi hỏi với vẻ mặt đầy thắc mắc, Yukio khẽ cười và tiết lộ bí mật:
- Là dots và dash đó ạ.
- Dots và dash? À……. Là mã Morse đúng không.
Mogi nhanh chóng hiểu ra và vỗ tay một phát. Yukio đã dùng đế giày để tạo ra hai loại tiếng động và truyền tải mã mã Morse đến cậu bé con tin.
“Khi bầu trời phát sáng, hãy cúi người xuống mặt đất”.
Yukio đã nhìn chằm chằm vào mắt cậu bé và ra hiệu cho cậu nhìn xuống phía chân Yukio khoảng hai lần. Cậu bé khôn ngoan đó đã hiểu ngay lập tức.
- Đội thiếu niên dã ngoại có dạy về mã Morse. Nên là cháu mới chợt nghĩ ra…… May mắn là Akira-kun nhận ra được.
- Ra là vậy. Cơ mà trong khoảng thời gian ngắn như thế mà cậu vẫn nghĩ ra được nhỉ.
Mogi hết lời khen ngợi cậu. Yukio khua hai tay và nói rằng ông quá khen rồi. Cậu khẽ đẩy gọng kính lên.
- Chả là ngày xưa cháu cùng với anh trai đã từng tham gia Đội. Thế nên cháu mới nhớ ra……
Giờ nghĩ lại thì, chắc hẳn người cha nuôi đã muốn nuôi dạy anh một cách bình thường nhất có thể. Rốt cuộc, anh ấy gây chuyện nên hai anh em cũng không tham gia nữa. Nhưng một thời gian sau đó hai đứa vẫn thích dùng mã Morse để trò chuyện.
“Cơm tối hôm nay có gì thế?”
“Là cà-ri đó.”
Dù có là những chuyện có thể nói bằng miệng là xong, nhưng anh em vẫn cứ giao tiếp bằng cách gõ bàn gõ bát đũa. Cậu vẫn nhớ đã từng bị cha nuôi quát rằng “Ầm ĩ quá”.
- Anh trai? Cậu có anh trai à. Anh cậu cũng làm Exorcist hả?
Nghe câu hỏi không có ác ý của Mogi, cậu hối hận vì đã nói quá nhiều. Yukio trả lời ngay tức khắc: “Không phải”, vừa chú ý sao cho giọng điệu không quá mạnh bạo và buông lời phủ định:
- Anh cháu là một người bình thường ạ.
Cậu cảm thấy giọng mình như vang vọng từ rất xa.
✞
PM 09:12
Việc hậu xử lý và báo cáo cho Kị sĩ đoàn mất thời gian hơn dự kiến, khi Yukio về đến Tu viện nam sinh Nam Thập tự, nơi cậu sinh sống, thì đã muộn hơn rất nhiều so với thời gian một học sinh cấp 2 về nhà. Cậu đã thay bộ đồng phục ra rồi. Trước khi vào nhà, cậu xác nhận xem cơ thể mình còn bám mùi thuốc súng hay mùi lưu huỳnh hay không. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra, tay phải của cậu đang run lẩy bẩy.
(Bây giờ sự bất an mới ập đến à……)
Nỗi sợ hãi nếu không thể cứu cậu bé đó. Sự lo âu nếu lúc đó mình thất bại.
Những cảm xúc mà cậu đã có thể kìm nén khi đứng ở hiện trường, thỉnh thoảng lại ập về như thế này. Cứ như ngày xưa khi bản thân vẫn còn run rẩy trước bóng tối vậy.
- ……
Yukio nheo đôi mắt phía sau gọng kính và nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run rẩy của bản thân mình. Cậu giữ chặt nó bằng tay còn lại rồi bước vào trong Tu viện.
BÌnh minh của Tu viện đến rất sớm, cũng giống như vậy, giờ tắt đèn ở đây cũng không hề muộn. Chắc mọi người đã ăn xong bữa tối từ lâu rồi. Cố gắng không phát ra tiếng động, cậu hướng đến phòng riêng của mình. Nằm ngửa đ��c tạp chí trên giường của mình, Rin ngửa mặt lên:
- Ồ, em về muộn quá. Yukio.
- Chào anh.
Yukio trả lời với khuôn mặt tươi cười. Vừa cười, cậu vừa đè chặt nghi vấn và nỗi bất an bên trong mình:
“Liệu mình có đang giữ được vẻ mặt tươi cười như mọi khi không.”
“Liệu tay mình không còn run rẩy nữa chứ.”
Yukio đi qua chiếc giường mà anh trai đang nằm rồi để cặp sách lên bàn học của mình. Lúc đó nó phát ra âm thanh kim loại nặng nề khiến cậu chột dạ. Nhưng anh cậu có vẻ không phát hiện ra. Đáy của chiếc cặp sách được chia thành hai lớp, dưới đó chứa hai khẩu súng mà cậu giấu.
- Em thật là…chẳng mấy chốc mà cặp sách sẽ rách mất đấy. Cứ nhét mấy thứ đó bên trong.
- Ế……?
Lời nói của anh mình lại khiến tim cậu rơi mất một nhịp.
- Đằng nào trong đó lại chất đầy mấy quyển sách tham khảo khó hiểu đúng không? Có cần đổi với cặp sách của anh không? Anh còn chẳng mấy khi đựng sách giáo khoa nên là nó vẫn còn bền lắm đấy.
- Hahaha……. Cặp của anh đầy vết vẽ nguệch ngoạc với vụn ăn, bẩn lắm nên em xin khách sáo.
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Để tránh ánh nhìn của anh mình vào chiếc cặp chứa hai khẩu súng, Yukio đẩy nó vào khe rãnh giữa bàn học và bức tường. Anh trai cậu nghĩ rằng Yukio đã học bài ở thư viện của thị trấn Học viện Chân Thập Tự cho đến tối muộn như này. Chắc hẳn anh ấy để ý đến việc cậu sắp thi vào trường điểm nhưng lại không có dư dả tài chính để đi học thêm. Nhưng thật ra cậu lại chẳng phải ở thư viện mà là chiến trường nơi tiếng súng vang vọng. Nếu biết thì anh ấy sẽ trưng bộ mặt như nào nhỉ. Nghĩ những điều vớ vẩn như thế, Yukio vẫn hướng ánh nhìn trên mặt bàn.
- …?
Đằng sau chồng sách tham khảo là một chiếc đĩa lớn. Dưới tấm khăn trùm là ba chiếc cơm nắm khá to được xếp cạnh nhau.
- ……Cái này là Nii-san đã làm sao?
- Ờ, trân trọng mà ăn đi.
- Cách nói đấy y hệt như Cha vậy.
- Ai-ai mà thèm cái ông già chết tiệt đó chứ…… Giống cái con khỉ ý!
Quanh năm nổi loạn, Rin đỏ mặt cáu giận. Yukio cười trừ, rồi đưa tay lấy một nắm cơm. Vẫn còn hơi ấm.
- Không phải là “ông già”, mà là Cha chứ. Cả Nii-san hồi xưa cũng vẫn gọi là “cha” còn gì… Với lại, sao lại có tận ba nắm cơm?
Cho dù có là đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng với kích cỡ như này thì ba chiếc là quá nhiều. Nghe thắc mắc của Yukio, Rin cười một cách tự mãn: “Phư phư phư”. Tự dưng có linh cảm chẳng lành.
- Đó là Rushian Rollete đó, Akechi-kun. (3)
- Rushian Rollete…… Không, là Russian Roulette (4) mới đúng chứ. Với lại Akechi-kun là sao?
(3) Akechi: Akechi Kogorou - một vị thám tử hư cấu nổi tiếng, xuất hiện trong tác phẩm của Edogawa Ranpo. Thực chất Rin đang muốn bắt chước Sherlock Holmes với câu nói “Watson-kun”, nhưng lại nhầm sang Akechi.
(4) Russian Roulette: Trò cò quay Nga, sử dụng một khẩu súng lục ổ quay chỉ nạp một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt.
- Đừng có bắt bẻ những lỗi lặt vặt chứ. Em sẽ hói đó, đồ bốn mắt.
- Không em đâu có hói đâu. Nghĩa là trong ba nắm cơm này có một chiếc có nhân không ngon hả?
Có vẻ linh cảm đã đúng. Yukio hướng ánh nhìn cay nghiệt về phía chiếc cơm nắm tay mình đang cầm. Xác suất là ⅓ à……
- Tiện hỏi, nhân bên trong có những gì?
- Tương ớt Tabasco này, với cả chocolate và bánh mochi dâu tây.
- Thế tức là chả có cái nào là ngon cả còn gì…….
Cứ như thể trò Russian Roulette mà tất cả ổ đạn đều là đạn thật vậy. Chẳng có tên ngốc nào mà lại đi chơi trò đấy cả. Nấu ăn là sở trường duy nhất của anh ấy, vậy mà anh ta lại làm trò thừa thãi này. Yukio thở dài trước viên đạn, không, là chiếc cơm nắm ấy rồi đặt nó lại trên đĩa. Cậu đổi chủ đề:
- Buổi hòa nhạc tình nguyện ngày mai thế nào rồi?
- À, cái đấy hả. Quả đúng là hai anh em mình phải đi phụ giúp rồi.
Thứ bảy ngày mai sẽ có một buổi hòa nhạc tình nguyện do Tu viện chủ trì. Đó là một hoạt động dịch vụ địa phương, tất cả doanh thu sẽ được quyên góp cho trẻ em khó khăn. Thành viên tham gia là những Idol not nớt chưa nổi tiếng, ca sĩ không đông khách, Jazz band chỉ hơn mức nghiệp dư một chút…vân vân. Họ được tập hợp lại với giá cát-xê rẻ mạt. Địa điểm tổ chức cũng chẳng phải là hội trường âm nhạc mà là trên sân thượng của một khu mua sắm ở thị trấn Học viện Chân Thập Tự. Việc bố trí hội trường và trang trí không phải là thuê nhà cung cấp nào cả mà là do tự thân thực hiện. Ngân sách luôn kiệt kuệ nên sẽ có vài thành viên từ Tu viện được cử đi với tư cách là đội hát nhạc Phúc Âm (5). Hai anh em cũng được gọi đi để cổ vũ. Tuy nói là cổ vũ, nhưng không phải là tham gia vào đội hát, mà là làm nhân viên hậu trường……
(5) Nhạc Phúc Âm: chỉ thể loại nhạc tôn giáo, bắt nguồn từ thánh ca.
- Là ngày thứ bảy quý giá mà lại… Phiền phức quá.
Vừa lăn lộn trên giường, Rin vừa phàn nàn. Yukio an ủi anh mình:
- Chịu khó đi anh.
Những lúc như thế này chỉ có cách là dụ dỗ bằng đồ ăn.
- Nếu làm việc chăm chỉ thì bữa tối sẽ có thịt đó, Maruta-san đã nói vậy.
- Thật hả!? Lẩu Sukiyaki hả!?
Rin bùng dậy với đôi mắt long lanh. Yukio lại thấy quan ngại với hiệu quả khôn lường như vậy.
- Không, không biết có phải là Sukiyaki hay không……
- Hay lắm! Đã đến lúc ta đây cố gắng rồi!! Thịt~! Ê Yukio, em cũng phải cố lên đó! Nếu trốn việc thì biết tay anh.
Quả là một người thực dụng, tự dưng tràn đầy khí thế. Anh ta hò hét cứ như chó hú giữa đêm khuya vậy. Nhìn anh mình, Yukio lại thở dài một hơi.
(Nếu không có yêu cầu xuất kích từ Kị sĩ đoàn thì tốt……)
Yukio lo lắng. Thanh niên 14 tuổi này không bao giờ hết việc để lo.
✞
- Sân thượng của khu mua sắm, là đây à…….
Dưới bầu trời trong xanh không một đám mây, Yukio ngắm hội trường sự kiện được bố trí trên sân thượng. Không phải là đồng phục học sinh, câu đang mặc một chiếc áo len trắng và khoác lên trên một chiếc blazer. Cho dù có là cuối tháng hai nhưng thời tiết ấm áp đến mức bất ngờ, không cần phải khoác áo dày. Rin, người đang bê thùng các-tông bên cạnh, cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie với một áo khoác bên ngoài. Nếu là thời tiết ấm như này thì khách cũng sẽ đến đông thôi. Có vẻ như sẽ tránh được lỗ nặng. Vì biết được tình hình kinh tế của Tu viện không được khá khẩm, Yukio thờ phào nhẹ nhõm.
- Nè, Nii-san. Ngày xưa, Cha đã dẫn chúng ta đến đây rồi đấy. Anh có nhớ không?
Đối với Yukio đang dựng bàn tiếp tân, Rin vừa mở thùng các-tông vừa trả lời: “Ờ”.
- Là show diễn của Blue Soldier đúng không? Hoài niệm ghê.
Blue Soldier là chương trình anh hùng dành cho trẻ em được chiếu vào sáng chủ nhật vào khoảng 10 năm trước. Aoi, một học sinh cấp 3 không có gì nổi trội, thực chất lại gánh vác vận mệnh của trái đất và chiến đấu với tổ chức độc ác với tư cách là một anh hùng bí ẩn. Quả là nội dung thường thấy, nhưng hai anh em khi nhỏ đã luôn ngưỡng mộ nhân vật chính trẻ tuổi quả cảm ấy chống lại quái vật tàn ác với nhiều tuyệt chiêu khác nhau. Hai đứa đã từng dùng giấy báo hay bìa cứng để làm kiếm, rồi choàng khăn xanh qua cổ để đóng giả làm Blue Soldier. Vì cả hai đều muốn làm vai anh hùng, nên hầu hết người cha nuôi, Shirou, đã luôn phải đóng vai phản diện. Ấy thế mà ông ấy lại diễn rất nhập tâm, như lúc xuất hiện với giọng cười mờ ám làm cứ như tưởng là ác nhân thật sự. Tuy vậy,
- Gự…… Ta, ta thua rồi……
Sau khi ngã gục xuống một cách đau đớn, ông ấy lại choàng tỉnh dậy:
- Fuhahaha, lũ ngốc! Làm gì có chuyện ta bị hạ dưới những tên yếu kém như các ngươi!
Vì ông ấy thường hay phản công như vậy nên không thể chủ quan được. Sau đó hai anh em chịu đòn tấn công cù lét và lăn lộn ra cười.
Một ngày nọ, buổi show đó được biểu diễn, hai đứa nài nỉ người cha bận rộn và được đưa đến sân thượng này. Vì lúc chuẩn bị đi mất nhiều thời gian nên lúc đến nơi thì đã sát giờ khai mạc. Hội trường đông nghẹt những gia đình mang theo con cái, vì hai anh em vẫn còn thấp bé nên không thể nhìn thấy được sân khấu. Yukio ỉu xịu lại và khóc nhè, Rin cũng trưng bộ mặt như sắp khóc và biểu tình:
- Con đã bảo là phải đến sớm mà! Tại cha cứ chậm chạp đó!
- Xin lỗi xin lỗi. Đừng cáu giận thế chứ.
Shirou nói thế, rồi vừa tươi cười vừa bếch hai đứa trẻ lên trên vai của mình.
- Đó. Giờ thì thấy rõ rồi đúng không.
Cho dù có là trẻ con, nhưng Shirou nâng cả hai anh em lên với vẻ mặt tỉnh bơ. Tầm nhìn được nâng lên cao một mạch, hai đứa đã có thể thấy rõ người anh hùng đứng trên sân khấu. Rin cao giọng vui mừng: “Tuyệt quá”. Yukio cũng ngừng khóc và bám lấy cổ của Shirou. Cậu không có mấy kí ức về buổi trình diễn, nhưng hơi ấm từ cánh tay của người cha nuôi thì vẫn còn đọng lại đến tận bây giờ.
- Cái đó bây giờ vẫn làm đó.
- Buổi trình diễn á?
- Không, anh không biết về show diễn thì như thế nào. Ý anh là chương trình TV cơ.
Nhưng đó là chương trình từ 10 năm trước mà. Yukio tỏ vẻ thắc mắc thì Rin lấy những đồ trang trí từ trong thùng các-tông ra và dán đại vào bàn tiếp tân mà Yukio dựng.
- Bây giờ đang nổi bản “tái thiết” (fukkou) mà.
- Nếu nói thế thì là “tái bản” (fukkoku) mới đúng.
Nhìn đống trang trí không có tính thẩm mỹ nào của Rin, Yukio nói rằng mình sẽ làm thay và nhận lại thùng các-tông. Những tấm origami và kim tuyến lòe loẹt màu sắc làm giả trang trí cho Lễ Thất Tịch này được thủ công bởi những đứa trẻ đến thăm Tu viện. Chúng trông méo mó và thỉnh thoảng hồ dán chưa khô bám dính lấy tay. Nhưng cái nào cũng đều được tạo ra bằng tất cả công sức, biết được điều đó khiến Yukio cảm thấy ấm lòng.
- Quả đúng là đồ bốn mắt cầu kỳ. Em sẽ hói đó.
- Đã bảo là không có hói. Nhưng em cứ nghĩ tái bản thì phải đợi lâu hơn nữa mới làm cơ.
Chắc họ thiếu thứ để làm lắm hay sao, Yukio mỉa mai. Nhưng Rin thì:
- Vì Blue Soldier rất ngầu mà. Anh ta mang chiếc kiếm dài như thế này rồi chém quái vật xoành xoạch. Chắc là thoải mái lắm nhỉ……
Cậu cuộn tờ rơi được làm thủ công lại và vung vẩy nó như một chiếc kiếm. Yukio nói rằng nó sẽ nhăn mất rồi lấy lại tờ rơi. Bên cạnh Yukio đang ép phẳng lại tờ giấy, Rin thì thầm:
- ……Chắc hẳn Blue Soldier được vây quanh bởi bạn bè, và cũng rất nổi tiếng với cả con gái nữa.
- ? Sao tự nhiên anh nói thế?
Yukio ngẩng mặt lên và hỏi. Cậu cảm thấy giọng điệu cô độc và buồn bã đến mức khó tả ấy không phù hợp với tính cách tươi vui của anh mình chút nào.
- Nii-san?
Yukio cố ngó xem khuôn mặt của anh, nhưng Rin quay lại với biểu cảm tươi cười:
- Không, không có gì đâu.
- Êêê, Rin. Ra đây bê giúp anh nhạc cụ này đi. Nặng quá trời.
Được một tu sĩ thân quen trong Tu viện đang khuân vác dụng cụ vào hậu trường lớn tiếng gọi, Rin trả lời và chạy đến chỗ đó:
- Ờ, em đến đây.
Bị bỏ lại một mình, Yukio nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy, nhưng rồi lại hướng ánh nhìn trở lại và xếp những tấm tờ rơi lại bên góc của bàn tiếp tân.
“...Được vây quanh bởi bạn bè, và cũng rất nổi tiếng với cả con gái nữa.”
Câu nói của anh vang vọng lại trong tai của cậu.
Thật sự là như thế sao?
Anh hùng che giấu thân phận là tình tiết hiển nhiên, việc Aoi là Blue Soldier không được mọi người xung quanh biết đến. Kể cả gia đình, hay cả người bạn thân từ nhỏ cũng là người yêu của cậu nữa. Nếu để lộ ra, cậu sẽ không bao giờ biến hình được nữa. Mỗi ngày cậu luôn chiến đấu trong cô độc trước tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy. Thân phận thường ngày của cậu là một học sinh cấp 3 vô vị, chứ không phải là Blue Soldier tiêu diệt quái vật bảo vệ hòa bình của Trái Đất. Bản ngã phân tách làm hai. Cậu vừa là cả hai người, lại chẳng phải là ai cả. Một tâm tư quá đỗi cô độc, không có nơi nương tựa. Khi nhìn lại vào bên trong bản thân, ở đó chẳng có gì, chẳng có đến một thứ gì cả.
Có lẽ mọi anh hùng luôn là cô độc như thế.
Nghĩ đến đó, Yukio cười trừ với bản thân mình khi đã suy nghĩ quá tuổi rồi. Đã là học sinh cấp 2 rồi mà vẫn còn ngưỡng mộ anh hùng như khi vẫn còn bé thì thật chẳng ra làm sao. Đã thế lại còn suy nghĩ đến nội tâm của một anh hùng còn chẳng có thật rồi so sánh với bản thân, đúng là có vấn đề rồi.
Yukio lấy tiền lẻ từ trong thùng ra để làm tiền thối cho khách rồi chia riêng ra hộp. Ở phía cánh gà sân khấu, Rin vừa ngâm nga “Sukiyaki, Sukiyaki ♪”, vừa nhẹ bỗng khuân vác dụng cụ âm nhạc vào bên trong.
✞
- Kính thưa quý khách, xin mọi người hãy tận hưởng buổi hòa nhạc tình nguyện ở trung tâm mua sắm Nam Thập Tự này.
Cùng với lời chào của người dẫn chương trình, tiếng vỗ tay và tiếng reo vui mừng cũng vang lên. Nhờ có sự giúp đỡ của không khí ấm áp của mùa xuân đến sớm mà khách đến rất đông.
Yukio đảm nhận việc bán vé và phân phát tờ rơi ở bàn tiếp tân, còn Rin thì mặc đồ thỏ nhồi bông, đeo hòm thu tiền từ thiện trên cổ và phân phát bong bóng bay cho trẻ em. Bình thường Rin sẽ không bao giờ chịu khó mặc đồ linh thú nhồi bông. Nhưng lời dụ dỗ rằng bữa tối có thịt đã có hiệu nhiệm, nên khi bị một tên nhóc vênh váo nói: “Mày là thỏ đúng không? Thử nhảy nhót xung quanh đi xem nào”, Rin cũng chỉ dừng lại ở mức gõ vào đầu nhóc ta một phát mà không để ai phát hiện. Một sự nhẫn nại mà bình thường anh ấy không thể có được.
Sau đó khách vẫn không ngừng đến. Áng chừng lúc khúc nhạc Phúc Âm do đội tình nguyện của Tu viện sắp được phát, Yukio hướng ánh nhìn về phía ghế ngồi của khách.
(Không đủ ghế rồi……)
Để chuẩn bị cho tình huống không mong đợi, cậu đã sẵn mang theo khoảng 12 chiếc ghế gấp gọn.
- Nii-san……. Em nhờ chút.
Cậu nhỏ tiếng gọi và nhờ vả người anh đang cố nhịn ngáp đằng sau lớp thú bông:
- Anh có thể lấy khoảng 10 chiếc ghế gấp gọn ở đằng sau rồi xếp ở phía cuối hàng khách ngồi được không?
- Ể~, với bộ đồ này á?
Cậu phàn nàn rằng mặc bộ này tay khó cử động lắm, hay nói đúng hơn là toàn thân khó cử động lắm.
- Em còn phải tiếp tân mà. - Yukio chắp tay lại.
- Thế thì để anh làm tiếp tân, em vào lấy ghế đi.
- Đằng nào thì với bàn tay đó làm sao mà nhận tiền được đúng không? Trước hết, anh có tính toán được tiền thừa không thế?
- Đừng có khinh thường anh trai này. Dễ như ăn kẹo.
- Thế thì 1250 yên trừ 750 yên bằng bao nhiêu?
- …………Ba, ba trăm yên?
- Là 500 yên.
Cuối cùng thì bị thuyết phục bởi lời dụ dỗ: “Tối này có Sukiyaki (......chắc vậy)”, Rin vẫn mặc bộ đồ linh thú và bắt đầu xếp ghế ra.
Từ phía sân khấu, khúc thánh ca của đội hát Phúc Âm chuyển thành giọng hát của ca sĩ dân gian. Giai điệu êm dịu ấy là của một bài ca về nỗi buồn tuổi thanh xuân. Vì địa điểm là sân thượng của khu mua sắm nên tệp khách hàng có nhiều gia đình, cặp đôi học sinh cấp 3, những người phụ nữ trẻ hay nhóm bạn đại học, đủ thể loại. Trong đó có cả trẻ em tiểu học hay cặp vợ chồng già thắm thiết. Có lẽ là chỉ để giết thời gian thôi, nhưng ai nấy đều tỏ vẻ vui tươi và chú tâm vào sân khấu.
(Bình yên ghê……)
May mắn là chiếc điện thoại cất trong túi áo khoác không hề phát lên một tiếng động. Mong rằng cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc cũng không có một cuộc gọi nào đến. Yukio thở dài nhẹ trên chiếc ghế lễ tân. Dần dần, cứ như bị nguyền rủa bởi sự thiếu ngủ hàng ngày, cơn buồn ngủ ập đến ồ ạt. Nghĩ rằng hơi có lỗi với anh trai và mọi người khác, cậu bắt đầu gật gù.
Đột nhiên,
- !?
Một cảm giác ớn lạnh chạy qua sống lưng. Thoang thoảng đâu đó có mùi lưu huỳnh đang dần bao trùm không khí. Cậu hốt hoảng quan sát xung quanh. Những người khách vẫn đang vui vẻ lắng nghe bản nhạc dân dã. Hòa bình chính là từ để miêu tả khung cảnh như thế này. Tuy nhiên đôi mắt của Yukio, một Exorcist, có thể nhìn thấy một lượng lớn Coal Tar đang bâu quanh sân khấu. Cứ như thế một đám mây đen vậy.
(Từ lúc nào mà……lại còn lượng lớn như thế này nữa?)
Một số lượng khủng khiếp đến mức cả sân thượng đen xịt lại. Cố gắng xua đuổi lúc Coal Tar bay trước mặt mà nhìn không bất tự nhiên, Yukio lùng tìm nguyên nhân của sự ớn lạnh. Ánh mắt cậu dừng lại ở sân khấu. Phía cánh gà, cậu để ý thấy một nhóm nhạc không quen. Đó là ba người đàn ông trang điểm lòe loẹt, mặc trang phục đen, mang guitar và bass. Đúng kiểu band nhạc rock Visual Kei (6).
(6) Visual Kei: chỉ những band nhạc rock nổi lên từ những năm 80 tại Nhật Bản, có đặc trưng là trang phục lòe loẹt, cường điệu hóa và ngôn từ phô trương.
Nhưng mà…
Yukio lập tức nhìn xuống tờ rơi ở trên bàn. Không có tên band nhạc nào như vậy cả.
- Kurahashi-san, buổi hòa nhạc hôm nay có band Visual Kei nào tham gia không ạ? Ví dụ như kiểu thay thế cho nhóm nhạc nào khác khẩn cấp không tham gia được ấy ạ……
Cậu hỏi người nhân viên tình nguyện ngồi bên cạnh. Đó là một người đàn ông già tuổi mập mạp, mỗi sáng ông ấy đều đến lễ ở nhà thờ nên Yukio cũng quen mặt.
- Visual gì cơ……?
Kurahashi nghẹo cổ một chút, rồi lắc đầu.
- Không, lần này không có nhóm nhạc hiện đại như vậy tham gia đâu. Dù sao thì cũng là buổi hòa nhạc tình nguyện dành cho gia đình mà.
Quả nhiên là vậy.
- Vả lại, khu mua sắm này đâu có ưa những kiểu như vậy. Ngày mai cũng có cả show diễn anh hùng dành cho gia đình mà. Đó, cái “Blue Soldier” mà hồi xưa phát sóng ấy. Vừa này ông thấy trang phục của nó trong phòng thay đồ. Chà…hoài niệm thật đó.
Kurahashi thích trò chuyện bắt đầu nói cả về những điều mà cậu không hỏi. Cậu ậm ừ cho qua rồi lại nhìn về phía cánh gà sân khấu. Chín phần mười những người đó chính là nguồn phát của vô số những Coal Tar và mùi hôi thối đáng sợ này. Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm vào ba người kia. Hai người mang bass và guitar về ngoại hình không có gì bất thường. Môi họ thâm xì, quầng mắt sâu hoắm, nhưng đó chỉ là kiểu trang điểm như vậy thôi. Tuy nhiên người đàn ông có vẻ là ca sĩ kia lại mang vẻ ngoài không thể nghĩ là con người được. Đôi tai to nhọn, con mắt xuất huyết phát sáng mờ mờ, từ cái miệng rách đến mang tai thò ra cái lười dài như rắn. Đầu lưỡi nhọn hoắt và đỏ như máu.
(Không sai vào đâu được. Hắn đã bị ác ma kí sinh…..)
Tệ quá, cậu thầm tặc lưỡi. Trên sân thượng, kể cả nhân viên và khán giả có đến hơn 100 người. Không biết được ác ma có mục đích gì mà thâm nhập vào buổi hòa nhạc, tùy vào mục đích đó mà nơi này sẽ có khả năng rơi vào hỗn loạn. Vấn đề nhất là nếu mục đích của tên ác ma là anh trai cậu. Rin, con rơi của Satan, tuy chưa thức tỉnh, nhưng nếu đã thức tỉnh rồi thì sẽ bị mọi kẻ nhắm đến với mọi mục đích.
Yukio kìm nén sự dao động vào trong lòng, rồi khẽ khàng rời khỏi chỗ ngồi.
- Cháu xin lỗi, Kurahashi-san. Cháu đi vệ sinh một lát nên nhờ ông tiếp tân ạ.
- À, được thôi. Cũng vãn khách rồi, cứ đi thong thả nhé.
Cậu cảm ơn Kurahashi đang tươi cười, rời khỏi nơi đó và hướng đến lối vào trong nhà. Trước tiên cần chuẩn bị lối sơ tán cho mọi người. Thế nhưng khoảnh khắc Yukio chạm vào cửa kính mở hai bên, một cơn đau chạy qua ngón tay cậu. Nhìn xuống, cậu thấy móng tay bị vỡ, da ngón tay phồng rộp lên. Nó ran rát cứ như thể bị trúng ma chướng vậy.
- Là kết giới à…
Lại còn không phải là loại dễ dàng phá vỡ. Hắn nhất quyết không cho một ai chạy trốn. Cậu lấy điện thoại từ trong túi áo ra và toan liên lạc với Kị sĩ đoàn, nhưng không thể kết nối. Sóng điện thoại cũng bị chặn rồi. Hoàn toàn bị cô lập.
- Chết tiệt……
Yukio hiếm khi để lộ sự khó chịu của mình. Trong tình trạng không thể liên lạc với Kị sĩ đoàn hay cả Shirou, liệu mình có thể một mình bảo vệ anh và mọi người không?
Đúng lúc đó, từ hội trường phía sau lưng phát lên tiếng la hét của khán giả.
- !?
Vội vàng quay lại, Yukio nhìn thấy bóng dáng của band nhạc vừa rồi đứng trên sân khấu. Tên đàn ông bị kí sinh với ác ma nắm lấy mic với những ngón tay dài xương xẩu:
- Hỡi những con người ngu xuẩn, mỡ màng một cách xấu xí khi tận hưởng sự yên bình lười biếng kia.
Giọng nói thấp ồm ồm khiến mic hú lên âm thanh chói tai. Nó dần dần chuyển thành âm thanh khó mà chịu đựng được.
- Cái gì thế này?
- Từ từ……tiếng mic lớn quá.
- Không……tai tôi đau quá.
Không chịu được, khán giả tự bịt lấy tai mình. Có vài người đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước tình cảnh của khán giả, tên ác ma tỏ vẻ khoái chí. Và một lần nữa, hắn lên giọng nặng nề:
- Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đến chốn thiên đường của bọn ta.
Mặt người đàn ông nổi lên gân xanh, đôi mắt mở toang cứ như thể hai con mắt sắp rơi ra ngoài.
- Chính là đến Gehenna.
Tên đó nở nụ cười nham hiểm. Cùng với ám hiệu đó, những thành viên khác bắt đầu trình diễn. Âm thanh nặng nề như vang vọng trực tiếp vào trong não khiến chùm bóng bay buộc bên sườn ghế tiếp tân nổ tung cùng một lúc. Xung quanh thưa thớt tiếng hét đến từ những vị khách hay nhân viên đang hoảng loạn. Ngay sau đó, đèn trần sân khấu vỡ toang, những mảnh thủy tinh rực rỡ sắc màu rải rác rơi xuống. Cơn mưa thủy tinh tuyệt đẹp rơi xuống ghế khách ngồi. Đó chính là khai màn cho cơn ác mộng sắp đến.
✞
- Tên khốn, tao đã không ưa mày từ lâu rồi đấy. Lúc nào cũng trưng cái mặt vênh váo.
- Hảa? Tao mới phải nói câu đấy đây đồ ngu.
- Mày phiền phức vãi, chết đi.
- Mày mới đi chết đi, đồ chết tiệt.
- Cái gì cơ, cái đồ…
Nhóm bạn đại học đang vui vẻ cười nói thì bỗng dưng quay ra đấm nhau, những vị khách xung quanh cũng hét lên và rời khỏi chỗ ngồi. Mấy người đàn ông đang định chen vào cản thì cũng lại bắt đầu đánh đấm…… Nó lan truyền ra như một chuỗi vậy. Đánh đấm chán rồi thì lại có kẻ phá phách đồ đạc xung quanh. Đèn chiếu sáng bị lật đổ, ghế dài bị phá vỡ, trang trí của sân khấu bị kéo rách. Cả hội trường bỗng chốc trở thành vòng xoáy hỗn loạn. Đến cả tay guitar và bass của band nhạc cũng bỏ ngỏ nhạc cụ và tham gia vào trận loạn chiến. Dù đã không còn người chơi nhạc, nhưng tên ác ma vẫn tiếp tục hát. Giai điệu u ám ấy được vang truyền khắp hội trường tối tăm bởi lũ Coal Tar dày đặc. Giọng hát ấy cứ như thể hàng chục, hàng trăm giọng nói được rên rỉ lên cùng một lúc vậy.
(Số lượng lớn người ở đây đều bị kí sinh bởi ác ma……không thể nào)
Chắc hẳn phải có cơ chế nào đó khác. Nhưng là gì thì chưa thể biết được.
Bỗng có một bóng người đứng trước mặt Yukio.
- ……Kurahashi-san?
- ………
Đó là người đàn ông tình nguyện viên cùng ngồi làm tiếp tân với cậu. Mắt ông ấy lạ quá - ngay khoảnh khắc cậu nghĩ như vậy, ông ta cầm chiếc ghế gấp lên và phang xuống người Yukio.
- Hự……!
Tránh được đòn tấn công trong gang tấc, cậu tung đòn cùi chỏ vào bụng ông ta. Đòn tấn công trúng phóc vào chỗ hiểm khiến Kurahashi dịu lại và không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Quá dễ dàng - cậu nghĩ. Giả sử như ông ấy bị ác ma kí sinh thì chỉ với đòn tấn công này không đủ khiến bị bất tỉnh được. Nhìn những người khách đang náo loạn cũng không giống như bị ác ma kí sinh, mà là bị nhiễm độc ma chướng nặng thì đúng hơn. Họ không phải là tận hưởng trận loạn chiến hay những hành động phá hoại, mà như thể bị điều khiển vậy. Nhưng bởi thứ gì mới được cơ chứ……
Lúc đó, Yukio chợt nhận ra tiếng hát đang vang vọng khắp hội trường này.
- Là ác ma có khả năng điều khiển người khác bằng âm thanh à……
Chính giọng hát ghê gớm ấy khiến cho mọi người mất trí mà phá hoại đồ đạc. Những ác ma dùng âm nhạc để khiến con người rơi vào hỗn loạn từ xưa đến nay tồn tại ở khắp nơi. Nếu nhắc đến loại phổ biến nhất thì là Siren, ác mà dùng giọng hát tuyệt mĩ để mê hoặc thùy thủ trên biển và khiến họ gặp phải đắm tàu.
(Hình như, những người có tâm hồn trong sạch hoặc có tinh thần mạnh mẽ thì sẽ khó bị ảnh hưởng……)
Cậu bình tĩnh quan sát xung quanh thì thấy có vài người vẫn giữ được tự chủ. Những người đó thường là trẻ nhỏ hay người già, trong tình huống địa ngục như này, họ không thể chạy trốn mà chỉ biết run rẩy sợ hãi.
- Con sợ quá…… Ông ơi, con sợ quá…….
- Không sao đâu con, không sao đâu…
Người ông đang ôm lấy người cháu khóc lóc và cố dỗ dành cậu thì một người khác tiến tới tấn công hai người. Đó là một người đàn ông trung niên với thân hình to lớn, trên tay cầm chiếc đèn đã bị đổ vỡ.
Không ổn rồi - Yukio đạp mặt đất chạy đến. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu dừng lại. Trong mắt của Yukio phản chiếu hình ảnh một chú thỏ nhồi bông bao che cho hai ông cháu và mạnh tay đấm bay người đàn ông kia.
- Đừng có động tay đến người già hay trẻ nhỏ không có sức tự vệ chứ.
Đó chính là Rin.
- Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu ngươi chống cự thì ta sẽ là đối thủ của ngươi.
Nói xong cậu đối mặt với những người khách đang làm loạn và lao vào đấm bay hết người này đến người khác. Hình ảnh chú thỏ nhồi bông đáng yêu bỗng trông thật bạo lực. Vì sức mạnh (ngọn lửa) của cậu đã bị phong ấn bởi Hàng Ma Kiếm - Kurikara nên cậu không thể nhìn thấy Coal Tar hay ác ma. Tên ác ma kia…….cũng không phải là đang nhắm đến Rin.
(Có vẻ như mục đích của hắn không phải là Nii-san)
Dù thở phào được một chút, nhưng tình hình vẫn không phải là tốt hơn được gì. Ánh nhìn của Yukio hướng từ người anh của mình sang phía sân khấu. Giai điệu không đi qua màng nhĩ mà vang vọng trực tiếp vào trong não đang cố lôi ra những cảm xúc đen tối nằm sâu trong trái tim cậu. Yukio lắc đầu thật mạnh để gạt bỏ nó ra. Nếu thanh tẩy được tên ác ma đang kí sinh vào ca sĩ và dừng ca khúc này lại thì chắc chắn mọi người cũng sẽ trở lại bình thường thôi. Cậu chạy về phía bàn tiếp tân và lấy ra chiếc túi thể thao để ở dưới bàn. Để phòng trường hợp bất trắc, cậu đã chuẩn bị sẵn súng, đạn và các loại thuốc dược rồi. Thế nhưng…
Exorcist cơ bản là không thể đơn thân chiến đấu. Họ thường ghép cặp hai, vừa tận dụng thế mạnh của đối phương, vừa bù trừ được yếu điểm của nhau. Giống như Yukio và Mogi ngày hôm qua vậy. Và hiện giờ chỉ có một mình Yukio. Khi vẫn còn bị nhốt trong kết giới, không thể mong chờ vào quân cứu viện được. Hơn hết, khi có ánh nhìn của người anh, cậu không thể hành động với tư cách là một Exorcist được. Anh ta chắc chắn sẽ bất ngờ và đòi hỏi lời giải thích. Việc biết về sự tồn tại của ác ma sẽ kích động sự thức tỉnh của anh ấy. Nếu như vậy anh sẽ không thể sống như con người được nữa. Không những thế, anh có thể bị xử lý bởi Kị sĩ đoàn cũng nên. Vì vậy cậu cần phải hành động mà không để cho anh mình biết. Càng nhanh càng tốt. Nhưng phải làm thế nào bây giờ…? Đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan khi không thể để lộ thân phận, Yukio ôm đầu. Kể cả trong lúc như thế, hội trường càng trở nên hỗn loạn hơn. Tiếng khóc của trẻ con cũng vang lên chỗ này chỗ nọ.
(Chết tiệt…… Phải làm sao đây)
Thật cay đắng với sự thiếu quyết đoán của mình. Trong tình huống như này, liệu người cha nuôi của cậu - Shirou sẽ làm gì nhỉ. Nghĩ như vậy, bỗng chốc khung cảnh của quá khứ vụt qua đầu cậu. Đó là buổi show anh hùng mà cậu xem từ trên vai của cha cậu. Một người anh hùng cô độc mà không có ai biết về thân phận thực sự.
“Ngày mai cũng có cả show diễn anh hùng dành cho gia đình mà. Đó, cái “Blue Soldier” mà hồi xưa phát sóng ấy. Vừa này ông thấy trang phục của nó trong phòng thay đồ……”
Cậu nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi với Kurahashi. Cậu nhìn thấy một tia sáng hi vọng.
(Đúng rồi!)
Yukio ôm lấy chiếc túi thể thao, luồn lách qua hội trường hỗn loạn và chạy vào phòng thay đồ ở bên cạnh sân khấu. May mắn thay, người anh đang hỗn chiến với vài người khác không để ý thấy. Cậu chui qua tấm rèm chắn dày để vào phòng thì thấy hai người nhân viên của khu mua sắm đang lập cập ôm lấy nhau ở trong góc phòng. Hai người đều là phụ nữ trẻ, nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó của Yukio, họ giật nảy mình và co người lại. Đôi mắt họ đầm đìa nước mắt.
- Đừng, đừng…... lại gần……xin cậu, đấy……
- Xin hãy bình tĩnh. Cuộc bạo động này là do ác ma gây ra. Tôi đến để chấn áp hắn.
Yukio nở nụ cười thanh thoát để khiến hai người phụ nữ không sợ hãi cậu rồi giơ hai tay lên.
- Tôi là Exorcist Trung Nhị cấp thuộc Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự.
- Ex……Exor……cist?
- Vâng.
Trước thái độ hiền hòa của Yukio, hai người phụ nữ dần dần nới lỏng cảnh giác. Yukio lấy giấy phép và huy hiệu cấp bậc từ trong túi áo ra cho họ xem. Cuối cùng họ cũng an tâm và thả lỏng hai vai. Yukio xác nhận được điều đó rồi hỏi với giọng điệu gấp gáp:
- Tôi nghe nói trong đây có bộ trang phục của Blue Soldier mà dự kiến dùng cho buổi show ngày mai. Nó ở đâu vậy ạ?
- Ể……? N-nếu là nó thì…….ở trong tủ quần áo đằng kia chăng……?
Một trong hai người phụ nữ chỉ về bên cạnh cửa ra vào với ngón tay chưa hết run rẩy. Bên trong chiếc tủ tối giản di động quả thật là có bộ đồ của Blue Soldier. Dù sao thì nó cũng được làm ra để học sinh cấp 3 mặc nên không có chuyện là nó quá rộng với cậu. Trên hết Yukio dù là học sinh cấp 2 nhưng có kha khá chiều cao nên không phải lo về việc thừa vải. Bộ chuyển đổi giọng nói được gắn ở chỗ miệng, dù có là ai nói đi chăng nữa thì cũng sẽ thành giọng đích thân (?) của Blue Soldier. Thật thuận tiện trong tình huống như này. Không cần phải lo anh cậu phát hiện ra là Yukio khi nghe giọng cậu nói nữa. Tuy nhiên…
(Phải mặc cái này à……)
Nó là bộ đồ toàn thân bó sát người làm bằng silicon. Không kể đến hồi nhỏ vẫn còn ngưỡng mộ anh hùng, đến tuổi này mà vẫn phải mặc cái này thì thật quá đáng. Nếu được thì không muốn mặc chút nào. Nếu là trong tình huống bình thường thì nhất quyết không mặc. Nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp. Lấy bộ trang phục ra khỏi mắc treo, cậu nói với hai người nhân viên:
- Xin lỗi nhưng tôi có thể mượn bộ trang phục này không?
- Hả…..?
- Có vài lý do, tôi cần phải che giấu thân phận.
Trước lời ngỏ bất ngờ của Yukio, hai người phụ nữ quên cả nỗi sợ hãi và tỏ vẻ khó hiểu. Đương nhiên thôi.
- Đừng lo, tôi sẽ trả lại mà.
Yukio trưng nụ cười dịu dàng để cho qua mọi thắc mắc và tiếp tục:
- Với cả, không biết là có những thứ như đạn khói để dùng cho show diễn ngày mai không ạ?
- À…… Nếu là khói dùng làm hiệu ứng đặc biệt thì chúng tôi có chuẩn bị.
Hình như dụng cụ chuyên dụng đã được bố trí sẵn ở dưới sân khấu rồi. Hồi trưa lúc chuẩn bị hội trường tôi có thấy qua. Chắc là nó dùng để nhả khói về phía khán giả khiến họ không nhìn thấy sân khấu trong phút chốc.
- Cái đó có dùng được ngay không ạ?
- Ế…… Có được không nhỉ? Cô có điều khiển được không?
Một trong hai người phụ nữ, chắc là nhỏ tuổi hơn, trả lời một cách thiếu tự tin:
- Nếu dụng cụ đã bị phá phách thì không được……nhưng phải thử mới biết.
Một hy vọng mỏng manh, nhưng có còn hơn không. Yukio gật đầu ra hiệu nhờ vả hai người:
- Nếu biết có thể hoạt động thì hãy nhả khói ngay ra nhé.
- Vâ-vâng.
Nhân viên nữ gật đầu theo phản xạ. Vậy là chuẩn bị đã xong rồi. Vấn đề còn lại là không biết bản thân có thể nhập vai vào Blue Soldier đến mức nào thôi. Không, nói đúng hơn là bản thân có thể vứt bỏ chính mình đến mức nào…… Yukio tỏ khuôn mặt như thể nhà sư chuẩn bị lên đường khổ luyện và nắm chặt bộ trang phục của Blue Soldier bằng tay thuận của mình.
✞
Khi lên đến sân khấu, cậu có thể nhìn rõ được khung cảnh hỗn loạn của khán đài. Trên sân khấu rải rác mảnh vỡ thủy tinh của đèn trần, còn người đàn ông bị kí sinh bởi ác ma thì tỏ vẻ khoái chí khi quan sát con người làm hại lẫn nhau. Yukio đứng chếch phía đằng sau tên ác ma để dừng giọng hát lại.
- [Dừng lại] - Cậu lên giọng.
Giọng nói bị biến đổi bởi thiết bị biến đổi giọng nói chính xác là giọng của Blue Soldier mà năm xưa cậu từng nghe. Tên ác ma quay lại và nhíu mày khó hiểu:
- Mày muốn cái gì.
- Thế nào chả được. Mau khiến mọi người trở lại như cũ ngay.
- Tự nhiên xuất hiện, đúng là lũ thô lỗ.
Cho dù hắn có nói chuyện với Yukio, nhưng giọng hát vẫn không dừng lại. Cũng phải thôi, toàn thân hắn nổi lên vô số những cái mồm, từng cái một đang cất lên giai điệu u uất, thoả nào không nghe giống như một người đang hát. Tên ác ma nhìn Yukio với đôi mắt u sầu đang nheo lại. Và rồi ánh nhìn của hắn dừng lại ở khẩu súng đen tuyền trên tay phải của Yukio. Hắn nhăn mặt nhìn một cách khó chịu vào chữ Tất Đàm (7) được khắc trên thân súng.
(7) Chữ Tất Đàm: chữ Phạn cổ, vốn dùng để ghi chép Kinh Phật ở Ấn Độ. Chữ khắc trên súng của Yukio là chữ “Kaan”, biểu hiện cho Bất Động Minh Vương.
- Hiểu rồi…… Là Exorcist à…… Lũ chó phiền phức của Vatican.
Hắn khạc nước bọt xuống dưới đất rồi hét lên về phía Yukio.
- !!!!
Sau chấn động phá vỡ màng nhĩ, âm thanh cứ như thể hữu hình hóa thành những lưỡi dao sắc bén và bay đến người Yukio. Cậu nhảy sang bên để né, khuỵu một gối xuống sàn và chĩa súng về phía ác ma.
- [Ngay lập tức dừng bài nhạc lại.]
- Ngươi dám ra lệnh cho ta ư. - Tên ác ma vừa chảy dãi vừa méo mồm cười. - Nhưng người không thể bắn được ta đâu.
- [Muốn thử không?]
Yukio cười nhạt dưới lớp mặt nạ và dồn sức vào ngón tay đang kề lên cò súng. Tên ác ma không nao núng, hắn áp tay lên ngực trái:
- Tên con người này mang bệnh tim…… Vì thế mà hắn không thể tận hưởng âm nhạc, hắn uất ức, u sầu vì không thể thực hiện được ước mơ của mình….. Bóng tối trong trái tim hắn đã kéo ta đến gần.
- [......Cái]
- Nếu tên này trúng đạn, chắc chắn hắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tên ác ma cười khinh khỉnh đối với Yukio lưỡng lự trong phút chốc. Từ trong bờ môi trắng bợt, chiếc lưỡi đỏ như máu lè ra:
- Lũ Exorcist (đạo đức giả) các người không thể nào vứt bỏ chú cừu non này được.
Thấy Yukio không thể bắn, ác ma lại cất lên tiếng hét một lần nữa.
- [Chết tiệt…….!]
Vừa tránh cơn mưa của những lưỡi dao âm thanh, Yukio vặn óc suy nghĩ.
(Nghĩ đi…… Nghĩ đi)
Tất nhiên mọi thứ có khả năng là lời nói dối của tên ác ma thôi. Từ xa xưa, ác ma luôn tuôn những lời dối trá tinh ranh để lừa gạt con người. Tuy nhiên, khi mà khả năng lời nói đó là sự thật không là phải 0, cậu không thể dễ dàng làm hại cơ thể đang bị kí sinh được. Bây giờ chỉ còn cách đi theo đúng nguyên tắc: đuổi tên ác ma từ bên trong cơ thể kí sinh ra. Ngay sau đó, chỉ cần găm đạn bạc thánh vào bản thể ác ma đã mất đi cơ thể tại Assiah là kết thúc. Nếu làm theo cách này thì không cần phải làm tổn thương đến cơ thể kí sinh.
Nhưng Yukio không phải là Aria, cũng chẳng có Exorcist nào khác ở đây cả. Không có cách nào để lôi bản thể ác ma ra được. Hơn nữa, tên ác ma này khác với kẻ hôm qua, hắn rất thông minh. Không thể lừa hắn với đạn rỗng được.
(Chết tiệt……Phải làm sao bây giờ…..! Đúng rồi!!)
Vừa tránh né lưỡi dao âm thanh, Yukio đưa tay xuống hông nơi cất đạn dự phòng. Ngay sau khi cậu lần mò thay đạn xong, một làn sóng công kích ập đến. Cậu ngã quỵ xuống tại chỗ…… Bằng cách nào đó vẫn tỉnh táo được.
- Ngươi bị dồn vào đường cùng rồi.
Tên ác ma cố tình tạo giọng tỏ vẻ thương hại. Không biết từ lúc nào Yukio đã bị đẩy về sát phía góc sân khấu. Có vẻ như một lưỡi dao đã xoẹt qua cậu khiến tay trái cậu rỉ máu.
- Sao thế? Đã hết chiêu rồi ư?
Ác ma bước một bước, lại tiến thêm một bước nữa về phía cậu.
(Đúng rồi…… Lại gần nữa đi)
Yukio chờ hắn lại gần, giả vờ như không còn nước đánh. Thế rồi một chiếc lon rỗng bay đến từ phía ghế ngồi khán giả và va trúng đầu của tên ác ma.
- Blu……Blue Soldier cố lên……!!!!
Đứa trẻ bị bao vây bởi bao loạn và run rẩy sợ hãi cùng với ông mình hét lên với khuôn mặt đỏ ửng đẫm nước mắt. Đó là đứa trẻ mà vừa nãy Rin đã cứu. Ở phía trung tâm khán đài Rin đang leo lên người tay chơi guitar, nghe thấy đứa trẻ nói, cậu ngẩng mặt lên.
- Ế……Blue Soldier……?
Trong khoảnh khắc, Yukio chạm mắt với anh mình. Không biết là do luật nhân quả như thế nào, mà người anh thì đang mặc đồ thỏ nhồi bông, con người em thì là trang phục liền thân. May mắn là anh ấy không biết đó là người em song sinh của mình mà chỉ bất ngờ đến mức soái cả cằm khi nhìn thấy người anh hùng.
- …….Lũ giòi bọ phiền phức.
Tên ác ma nhìn chằm chằm vào chiếc lon đang lăn lóc trên sân khấu, rồi dùng một chân dẫm nát nó. Lúc này hắn định bắn những lưỡi dao xuống khu ghế khách ngồi.
- Ít nhất thì hãy khóc lóc trong đau đớn và sợ hãi, rồi chết đi.
- [Dừng lại!!]
Yukio chĩa súng vào sau lưng hắn rồi bóp cò. Âm thanh súng vang vọng, và như thể lấy đó làm ám hiệu, khói mờ được nhả ra hướng về phía khán giả. Viên đạn găm sâu vào cơ thể người đàn ông bị kí sinh.
- Cái…… Không…… Không thể nào……
Tên ác ma mở to hai mắt, ngay sau đó, cơ thể hắn co cứng lại vì cơn đau khủng khiếp. Giọng hát dừng lại, tất cả những cái miệng nổi lên trên cơ thể đồng loạt kêu lên tiếng hét thất thanh. Cứ như thế, ác ma đã rời khỏi cơ thể kí sinh. Cơ thể người đàn ông mất trọng tâm và ngã khuỵu xuống sân khấu cứ như con rối bị cắt đứt mất dây điều khiển. Yukio đỡ được cơ thể đó trong gang tấc, cậu nhìn lên tên ác ma với khoảng cách cận sát. Tay trái của cậu đang nắm một khẩu súng khác được rút ra từ bao da phía sau lưng.
- Tên……tên khốnnnn…… Thế mà dám tự xưng là Exorcist ư……
Im lặng nhìn tên ác ma hò hét, Yukio bóp cò lần hai, lần ba. Bị găm bởi đạn bạc thánh, cơ thể ác ma phát tán ra tứ phía. Yukio để người đàn ông bị kí sinh nằm xuống sân khấu, rồi đưa tiễn tên ác ma.
- [Nếu đi xuống Gehenna thì người đi một mình đi.]
- Đồ…… Exorcist (đạo đức giả) khốn nạn………
Tên ác ma nguyền rủa với cái miệng còn sót lại.
- Exorcist……mà lại dám giết người cơ đấy……
Dưới lớp mặt nạ, Yukio cười khinh bỉ. “Có gì mà buồn cười” - tên ác ma rên rỉ. Yukio lấy đầu đạn giống với vừa nãy từ bao cất đạn ở hông ra và cho hắn xem.
- [Cái này không phải đạn bạc thánh. Nó là nước thánh nồng đồ CCC (triple C)].
- !!
Nước thánh không làm hại cơ thể con người, nhưng vô cùng hiệu nghiệm với ác ma. Dù thế, chỉ vẩy nhẹ lên thôi thì không có hiệu quả, chỉ có thể hạn chế cử động trong chốc lát, nhưng nếu là thứ được cô đặc lại với nồng độ cao thì có thể gây ra cơn đau khủng khiếp. Nếu dùng nó như một đầu đạn thì có thể khiến đối phương hiểu nhầm thành bị bắn bởi đạn thật. Đầu đạn nước thánh này là sản phẩm mới được làm ra để phòng trường hợp bất trắc. Hôm nọ cậu đến tiệm bán dụng cụ trừ ma và đã được bà chủ gợi ý mua. Không ngờ nó lại giúp ích trong tình huống như thế này.
- Thân là linh mục……mà lại dám…..lừa gạt cả ác ma ư…..
- [Đáng tiếc, ta là Exorcist (đạo đức giả) mà.] - Yukio mỉm cười nói
- Chết…..tiệt…..
Nghe mảnh thịt còn sót lại của tên ác ma chửi rủa, Yukio bắn thêm một phát đạn nữa bằng khẩu súng bên tay trái. Tên ác ma trở thành bụi đen rồi biến mất trong không trung.
Vì đã thanh trừ được ác ma nên các trận loạn chiến ở khán đài cũng dịu lại.
- Ủa? Sao tôi lại……
- Tại sao chúng ta lại đánh nhau nhỉ…..?
- Ôi không….. Tóc tôi rối tung cả lên…..
- Tự dung tôi thấy cáu giận…… Xong rồi sau đó không có kí ức nữa.
- Làn khói gì đây?
- Cả hội trường sao lại bừa bộn thế này.
Trong những giọng nói của mọi người đã tỉnh táo lại, có giọng của một cậu bé:
- Là nhờ Blue Soldier đã cứu mọi người đó!
- Đúng rồi……! Blue Soldier đâu rồi!? Anh ta sao rồi!? - Và cả giọng của Rin nữa.
Làn khói lấp đầy khoảng cách giữa sân khấu và ghế khách ngồi dần dần mờ đi. Yukio lặng lẽ giấu mình sau cánh gà trước khi bị anh mình phát hiện.
✞
Sau đó, Yukio vội vàng cởi bộ trang phục ra rồi thay lại thường phục. Cuối cùng điện thoại cũng dùng được, cậu liên lạc ngay với Kị sĩ đoàn. Vài chục phút sau, những đoàn viên chạy đến hiện trường và thực hiện thanh tẩy hội trường cũng như toàn bộ người ở đó. Những người bị thương được chuyển đến bệnh viện. Dù có nói là bị thương, nhưng hầu như chỉ là vết thương nhẹ, người đàn ông bị ác ma kí sinh cũng không ảnh hưởng đến mạng sống. Chỉ là, vì anh ta đã bị nhiễm ma chướng nặng, nên từ nay về sau sẽ phải nhìn thấy ác ma. Cuộc sống sau này của anh ta như thế nào, không thể biết được. Buổi hòa nhạc tất nhiên là bị hoãn. Vì là buổi hòa nhạc tình nguyện nên hầu như không có vị khách nào đòi lại tiền vé. Có vẻ như sau khi bị ác ma làm rối loạn, họ đều trở nên lơ đễnh, không có ai chỉ trích phía nhà thờ, chủ trì buổi hòa nhạc này cả, đúng là trong cái rủi có cái may. Tuy nhiên việc hậu xử lý và dọn dẹp hội trường cũng tốn rất nhiều sức, đến khi xong xuôi hết rồi thì thị trấn Học viện Chân Thập Tự đã nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực.
- Aaa, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo……
Vừa đi trên con phố mua sắm Nam Thập Tự, người anh vừa phàn nàn. Khuôn mặt thật mệt mỏi. Bụng cậu cũng kêu ùng ục từ nãy tới giờ.
- Nhưng mà đúng là đáng sợ thật đấy. Hiệu ứng Subrina ấy.
- Không phải Subrina, mà là Subliminal (8) nhé. Subrina là để chỉ loại quần ống nhỡ mà.
(8) Hiệu ứng Subliminal: chỉ các loại thông tin, tín hiệu được truyền tải vào tâm thức con người một cách không có ý thức.
Vì màn trình diễn mang hiệu ứng Subliminal mạnh mẽ, nên tính hung dữ và dục vọng phá hoại trong tâm mọi người bị đẩy lên cao và gây ra thảm họa như vậy - cậu giải thích cho anh mình như thế. Sau khi nghe giải thích, anh ta vẫn trưng bộ mặt không hiểu gì hết trơn.
- Kể cả khi anh nghe nhạc rock mạnh anh cũng thấy hưng phấn đúng không? Kiểu như vậy đấy nhưng mà lần này khốc liệt hơn. - Cậu giải thích như khi nói với trẻ mầm non, cuối cùng anh ta cũng hiểu và vỗ tay.
- Ghê thật đấy, hiệu ứng Subrina. - Anh ấy lại thấy ấn tượng lần nữa.
Trong lúc Kị sĩ đoàn đang giải thích cho mọi người, để cho anh trai mình không nghe thấy gì về vụ ác ma, cậu đã nhờ anh xuống lấy đồ đạc để trong chiếc xe tải van đậu ở dưới khu mua sắm. Để làm dịu lại cuộc hỗn loạn, anh ấy đã rất kiệt sức, nhưng câu thần chú “Nếu cố gắng, bữa tối sẽ là Sukiyaki” đã có hiệu nghiệm, quả thật dễ dàng sai bảo.
(Thế này mà tối nay không có Sukiyaki thì tệ lắm đây……)
Nghĩ vậy cậu thấy rùng mình. Nếu chỉ là rau xào (không có thịt) thì sẽ ra sao không biết. Chỉ cần là thịt hầm khoai tây hoặc thịt lợn xào rau củ thôi cũng được, ít nhất hãy là món ăn có thịt đi - cậu cầu nguyện với tu sĩ phụ trách nấu nướng tuần này. Rin đi bên cạnh giật giật chiếc mũi.
- Mùi thơm quá đi~
Ở khu phố mua sắm đầy ắp những người khách mua đồ cho bữa tối, thoang thoảng đâu đấy mùi hương thơm lừng, ấm áp bay đến. Mùi hương ngon lành từ bánh thịt chiên mới ra lò hay mùi món đồ luộc từ cửa hàng bán đồ ăn kèm khiến chiếc bụng rỗng quặn thắt. Rin rỏ dãi khi nghe mùi ấy, cậu chợt nhớ ra:
- Trong lúc hỗn loạn đó em đã làm gì thế? Bên này đã rất vất vả đấy biết không.
- !!
Đến rồi. Chắc chắn sẽ bị hỏi như vậy. Cậu che giấu sự dao động trong tâm, rồi trả lời bằng câu nói cậu đã nghĩ từ trước:
- Chà……thật ra là, khi em đi vệ sinh về, hội trường đã trở nên hỗn loạn…… Em bất ngờ quá nên ngã không đứng dậy được ở chỗ cửa ra vào ở sân thượng.
Một lời biện hộ hơi vô lý, nhưng trong đầu người anh luôn nghĩ rằng “Yukio = yếu đuối nhát gan” nên anh ta tin lấy tin để.
- Em đúng là hết thuốc chữa…… - Cậu ấy cười.
Yukio gãi má tỏ vẻ bối rối:
- Chà, mất mặt quá.
- Mà, dù sao thì em có mặt ở đó hay không cũng không thay đổi được gì cả, nhưng ít nhất hãy học hỏi…
“Hãy học hỏi anh đây này” - cậu nghĩ anh ấy sẽ nói thế.
- Hãy học hỏi Blue Soldier đi!
- Ế?
Không hiểu sao cậu cất lên giọng điệu ngờ nghệch. Trước khuôn mặt khờ khạo hiếm thấy của Yukio, vì lý do gì đó mà Rin tỏ vẻ tự mãn - “Phư phư” - anh cười rồi nói rằng anh ta đã ở đó.
- Ai cơ?
- Hôm nay, ở hội trường, Blue Soldier đích thực đã xuất hiện!!
- !!............. Hahaha.
Trông khuôn mặt rạng rỡ như trẻ con của anh mình, cậu không nhịn cười được. Sau đó Yukio vẫn tiếp tục cười, Rin cảm thấy phật ý và lườm cậu.
- Em cười cái gì.
- Không, đó chỉ là chương trình TV thôi đấy? Làm gì có người thật đâu.
- Không, anh ta có th���t mà! Trong lúc một kẻ nhát gan như em đang ôm đầu run rẩy, anh ta đã xuất hiện trên sân khấu! Chính mắt anh đã thấy mà.
- Rồi rồi. Nói mớ thì nói trong lúc đang ngủ đi.
- Không phải là mơ! Thật sự có thật mà!! Anh ta đã rất ngầu đấy!! Ảnh cầm một chiếc súng đen tuyền và cử động siêu nhanh nhẹn…
Rin trở nên cứng đầu và bắt đầu tái hiện lại cảnh tượng lúc đó. Nhìn người anh loăng quăng hai tay loạn xạ, Yukio nheo mắt.
(Không cần phải kể em cũng biết chứ…….Nii-san)
Bởi vì tên Blue Soldier đó hiện tại đang đứng ngay trước mặt anh mà.
- Anh ta rất tuyệt vời đó! Ảnh đeo một đống vũ khí ở hông, nói chung là rất ngầu luôn.
- Nii-san, từ nãy giờ anh chỉ nói “ngầu” hay “tuyệt” thôi.
Yukio hết sức kìm nén cơn buồn cười và khó khăn làm giả bộ mặt phiền phức. Rin bĩu môi phàn nàn với Yukio khi cậu mãi không tin mình, rồi bỗng chốc trở lại khuôn mặt vô cảm.
- Nhắc mới nhớ……Blue Soldier vốn là dùng kiếm mà đúng không?
- !!
- Từ khi nào anh ta chuyển sang dùng súng thể?
Yukio giật mình trước câu hỏi vu vơ.
Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy người tu sĩ thân quen giữa đám đông. Đó là Maruta - tu sĩ phụ trách nấu nướng tuần này, đang cầm túi ni-lông cỡ lớn trên hai tay. Có vẻ như đúng lúc anh ấy từ siêu thị trở về. Nhìn thấy khay thịt thò ra từ trong túi, Rin sáng mắt. Ngoài ra còn có bóng dáng của cây hành xanh dài và đậu hũ nướng nữa.
- Sukiyaki!?
Vừa nói Rin vừa nhảy như một con mèo chạy đến đó.
Nhìn tấm lưng của anh mình, Yukio đè một tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm. Và rồi cậu hướng ánh nhìn về bàn tay đó.
(Nhắc mới nhớ……)
Hôm nay, cậu không cảm thấy nỗi sợ hãi ập đến như lần trước. Kể cả sau khi trở lại từ chiến trường căng thẳng, bàn tay trái không có dấu hiệu run rẩy. Cậu đưa tay lên không trung. Hoàng hôn nhuộm sáng bàn tay ấy.
“Anh ta đã rất ngầu đấy!! Ảnh cầm một chiếc súng đen tuyền và cử động siêu nhanh nhẹn…”
Cậu cảm thấy như nghe lại được giọng nói cao hứng của anh trai mình. Yukio thả lỏng gò má, giữa thị trấn nhuộm màu đỏ rực của hoàng hôn, cậu đuổi theo tấm lưng của anh mình.
-Hết-
15 notes
·
View notes
Text
Türkçe – Seni Seviyorum❤️✨
İngilizce – I love you❤️🔗
Afrika Dili- Ek het jou lief🐰🔗
Albanian – Te dua❤️💍
Arapça – Ana behibak❤️🔗
Arapça – Ana behibek 🖤✨
Bambara – M’bi fe♥️💦
Bangla – Aamee tuma ke bhalo aashi♥️🤞🏻
Belarus Dili – Ya tabe kahayu🖤🔗
Bisaya – Nahigugma ako kanimo💙💍
Bulgarca – Obicham te💍❤️
Kamboçya Dili- Soro lahn nhee ah🐰💜
Cantonese Çince – Ngo oiy ney a✨🐰
Catalan – T’estimo💜💨
Cheyenne – Ne mohotatse❤️💍
Chichewa – Ndimakukonda❤️🔗
Corsican – Ti tengu caru 🐰❤️
Creol – Mi aime jou❤️🔗
Hırvatça – Volim te❤️😍
Çekçe – Miluji te😍✨
Dan Dili – Jeg Elsker Dig❤️✨
Belçika Dili – Ik hou van jou❤️🔗
Esperanto – Mi amas vin💍❤️
Estonya Dili – Ma armastan sind💍♥️
Ethiopya Dili – Afgreki’❣️🔗
Faroese – Eg elski teg🐰🔗
Farsça – Doset daram❤️💍
Filipin Dili – Mahal kita❤️✨
Fince – Mina rakastan sinua❤️🔗
Fransızca – Je t’aime, Je t’adore🐰✨
Gaelic – Ta gra agam ort🖤✨
Georgian – Mikvarhar💙💦
Almanca – Ich liebe dich💍❤️
Hiligaynon – Palangga ko ikaw♥️🔗
Hawai Dili – Aloha wau ia oi💦🔗
Hebrew – Ani ohev otah ♥️🔗
Hebrew – Ani ohev et otha ♥️🔗
Hiligaynon – Guina higugma ko ikaw💦🔗
Hinduca – Hum Tumhe Pyar Karte hae♥️🔗
Hmong – Kuv hlub koj😍🔗
Hopi – Nu’ umi unangwa’ta♥️🔗
Macarca – Szeretlek♥️🔗
Icelandic – Eg elska tig♥️🔗
Ilonggo – Palangga ko ikaw♥️🔗
Endonezya Dili – Saya cinta padamu🔗💚
Inuit – Negligevapse💚🔗
İrlanda Dili – Taim i’ ngra leat🔗💚
Italyanca – Ti amo💙🔗
Japonca – Aishiteru💦🔗
Kannada – Naanu ninna preetisuttene♥️🔗
Kapampangan – Kaluguran daka💚🔗
Kiswahili – Nakupenda♥️🔗
Konkani – Tu magel moga cho💚🔗
Korece – Sarang Heyo❤️🔗
Latince – Te amo✨❤️
Latvian – Es tevi miilu✨❤️
Lebanese – Bahibak✨❤️
Lithuanian – Tave myliu✨❤️
Malay – Saya cintakan mu / Aku cinta padamu✨❤️
Malayalam – Njan Ninne Premikunnu✨❤️
Mandarin Chinese – Wo ai ni✨❤️
Marathi – Me tula prem karto✨❤️
Mohawk – Kanbhik❤️✨
Moroccan – Ana moajaba bik❤️💍
Nahuatl – Ni mits neki❤️💍
Navaho – Ayor anosh’ni💙🔗
Norwegian – Jeg Elsker Deg💙🔗
Pandacan – Syota na kita!!💙🔗
Pangasinan – Inaru Taka💙🔗
Papiamento – Mi ta stimabo💙🔗
Persian – Doo-set daaram💙🔗
Pig Latin – Iay ovlay ouyay💙🔗
Polonya Dili – Kocham Ciebie💙🔗
Portakizce – Eu te amo😌❤️
Romanya Dili – Te iubesc😌❤️
Rusça – Ya tebya liubliu😌❤️
Scot Gaelic – Tha gra’dh agam ort😌❤️
Sırpça – Volim te✨❤️
Setswana – Ke a go rata✨❤️
İşaret Dili – ,,,/✨❤️
Sindhi – Maa tokhe pyar kendo ahyan🐰❣️
Sioux – Techihhila🐰❣️
Slovakça – Lu`bim ta🐰❣️
Slovenya Dili – Ljubim te🐰❣️
İspanyolca – Te quiero / Te amo🐰❣️
Swahili – Ninapenda wewe♥️🔗
İşveççe – Jag alskar dig♥️🔗
İşviçre Almancası – Ich lieb Di♥️🔗
Tagalog – Mahal kita♥️🔗
Tayvanca – Wa ga ei li💍❤️
Tahiti Dili- Ua Here Vau Ia Oe💍❤️
Tamil – Nan unnai kathalikaraen💍❤️
Telugu – Nenu ninnu premistunnanu💍❤️
Thai – Chan rak khun 💍❤️
Thai – Phom rak khun 💍❤️
Ukrayna Dili- Ya tebe kahayu💍❤️
Urdu Dili – mai aap say pyaar karta hoo💍❤️
Vietnamca –Anh ye^u em❤️🔗
Vietnamca – Em ye^u anh ❤️
Welsh – ‘Rwy’n dy garu❤️🔗
Yiddish – Ikh hob dikh❤️🔗
Yoruba – Mo ni fe❤️🔗
Azerice-Seni Sevirem
Yunanca – S’agapo🔗❤️
Gujarati – Hoo thunay prem karoo💙🔗 choo♥️🔗
Hiligaynon – Palangga ko ikaw♥️🔗
Hawai Dili – Aloha wau ia oi💦🔗
Hebrew – Ani ohev otah ♥️🔗
Hebrew – Ani ohev et otha ♥️🔗
Hiligaynon – Guina higugma ko ikaw💦🔗
Hinduca – Hum Tumhe Pyar Karte hae♥️🔗
Hmong – Kuv hlub koj😍🔗
Hopi – Nu’ umi unangwa’ta♥️🔗
Macarca – Szeretlek♥️🔗
Icelandic – Eg elska tig♥️🔗
Ilonggo – Palangga ko ikaw♥️🔗
Endonezya Dili – Saya cinta padamu🔗💚
Inuit – Negligevapse💚🔗
İrlanda Dili – Taim i’ ngra leat🔗💚
Italyanca – Ti amo💙🔗
Japonca – Aishiteru💦🔗
Kannada – Naanu ninna preetisuttene♥️🔗
Kapampangan – Kaluguran daka💚🔗
~s~
Götürəndə zəhmət olmasa emoji atın♥️
46 notes
·
View notes
Text
Người ta tự tay đập bỏ đi nồi cơm trước mắt chỉ để lấy vài hạt cơm rơi vãi. Ở lĩnh vực cuộc sống cũng rất nhiều người vướng vào lỗi cơ bản này.
Một cô gái quen được một anh chàng giàu có, anh ta thương cô thật lòng. Cô lừa được anh hai tỷ đồng và cuốn gói, anh không thấy bực mà chỉ thấy tiếc đã yêu một người “ngu” như vậy. Cô chỉ thấy hai tỷ là to nhưng nó đã là gì với những thứ anh đang có và nhất là những thứ sẽ có.
Tại sao cứ nhằm phần ít, phần bé mà chọn???
Con người chúng ta sinh ra vốn là để trả nghiệp , ngẫm mà xem nỗi buồn, khó khăn, thử thách, sợ hãi, lo lắng, ốm đau, bệnh tật, mệt mỏi chẳng phải nhiều hơn Hạnh Phúc Vui Vẻ hay sao?
Số phận khéo léo sắp đặt cho chúng ta xen kẽ trong muôn vàn đau khổ là những phút giây hạnh phúc để chúng ta có niềm tin hi vọng và kỳ vọng để tiếp tục sống trả nghiệp học được bài học và hoàn tất một kiếp người.
Những ai làm việc thiện việc phước thực sự thì chả có thần Phật nào giúp chúng ta thoát nghiệp hay giải hạn đâu, những phước báu chúng ta làm trong cuộc đời này tích đủ sẽ giúp chúng ta có duyên giác ngộ, giác ngộ để an nhiên chấp nhận mọi thử thách khó khăn và đớn đau trong cuộc sống như một phần gia vị phải có từ đó chấp nhận mọi thứ vui vẻ nhẹ nhàng hơn, chứ nghiệp thì không thể thoát, không thể tránh.
Bản thân mình suốt nhiều năm trời cũng gặp chuyện này chuyện kia, anh em bạn bè ng ngoài không ít người gây chuyện này chuyện kia làm tổn thương bản thân, nhưng trong lòng cô gắng để khắc ghi và làm 3 việc :
1- Là tức giận: Mình đéo phải chân tu nên việc tức giận thì phải nói ra, đừng cố giữ để đầu độc tâm trí, giận tức thì bung ra xong rồi thôi.
2- Ai cũng có lý do và quyền lựa chọn hạnh phúc: Mỗi cá nhân là một cá thể, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng, chúng ta không đc nhân danh người yêu, chồng, vợ hay bố mẹ hay anh em, huynh đệ mà ra tay trả thù hay động tay động chân với họ, bởi vì trong vũ trụ này mỗi cá thể là một thứ riêng biệt, quay lưng đi là người xa lạ cớ gì ông anh hay bạn có quyền hành hạ tôi.
3- Nghiệp là của mình người khác đen mới được số phận sắp đặt để làm tổn thương mình: Biết đâu với mình người ta không tốt, người ta chửi mình nghĩ xấu mình, nói xấu mình, đâm sau lưng mình nhưng với người khác họ là người anh,người em, người yêu tốt và chân thành. Vậy nên nghiệp mình phải chịu thì không người này người kia sẽ làm nên.
Chúng ta tha thứ và không bao giờ dính đến họ nữa là xong - Không trách , không trả thù, không giận, không quan tâm. Cái gì ko thuộc về mình thì có mời trước miệng cũng đừng ăn, cái gì thuộc về mình thì rách nát như thế nào cũng cố mà giữ.
Đạo lý đó chính là cách tự làm mình trở nên an nhiên.
28 notes
·
View notes