#lý mặc chi
Explore tagged Tumblr posts
surooo · 2 years ago
Text
Những lúc cậu thấy đau lòng, nếu như có một người còn đau lòng hơn cậu thì sẽ cảm thấy nỗi đau của bản thân nhạt nhòa đi rất nhiều.
-Đỗ Á Tu- Em là thanh xuân của anh
Trên đời này còn người như Á Tu không nhỉ, dù cho người ấy tức giận trong mưa gạt ô ra nhưng cậu ấy vẫn kiên trì che ô cho người ấy. Lẳng lặng đứng đó theo dõi và bảo vệ cô ấy an toàn 🥺🥺
4 notes · View notes
len-yolo · 1 year ago
Text
Tumblr media
CHÚNG TÔI CHIA TAY RỒI.
Đêm giáng sinh năm đó, cô ấy nói cô ấy muốn ăn một chiếc bánh kem, thế nhưng, bởi vì tan làm muộn, chỗ bán bánh kem lại xa, nên tôi đã không đi. Kết quả trở về nhà, cô ấy thấy tôi không cầm theo bánh kem liền khóc, khóc rất thương tâm. Sau đó, cô ấy nói, cô ấy khóc chỉ vì không được ăn bánh kem thôi, còn tôi vẫn cứ không hiểu nổi, tại sao một cô gái đã hai mươi mấy tuổi lại có thể khóc vì không được ăn một chiếc bánh kem như thế. Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu, khi ấy cô ấy nói dối tôi, cô ấy chỉ là cảm thấy tôi không quan tâm đến cô ấy.
Vào cuối mỗi tháng, cô ấy thường phải làm tăng ca đến hơn 12 giờ đêm. Tiểu khu chúng tôi sống ở ngay bên đường lớn, xuống xe là đến, vậy mà cô ấy vẫn muốn tôi xuống cửa tiểu khu đón mình. Phía bên kia tiểu khu đèn đường đều thắp sáng, lại có nhân viên an ninh bảo vệ 24/24, tôi luôn cảm thấy việc đón cô ấy là không cần thiết, nên thường nói với cô ấy: "Tiểu khu này rất an toàn, em không cần phải sợ". Nghĩ đến đây, tôi luôn muốn khi ấy có thể giữ chặt miệng mình lại. Cô ấy nhát gan như vậy, sợ tối như vậy, lại gầy nhỏ như vậy, nếu lúc đó tôi có thể nắm chặt tay cô ấy thì tốt biết bao. Thế nhưng, bây giờ, đã không còn cơ hội nữa.
Một lần, lúc tôi chơi điện tử, cô ấy ở bên cạnh, vừa lướt điện thoại vừa nói với tôi rằng YSL vừa cho ra mắt son môi phiên bản giới hạn nhân dịp Giáng sinh. Bạn trai của cô bạn gái thân nhất của cô ấy đã canh đúng đến 0 giờ để giành mua được một thỏi tặng cô bạn ấy. Khi đó, tôi đang thua mất ba trận nên khó chịu nói:
“Không phải chỉ là một thỏi son thôi sao? Làm gì mà phải kích động bất ngờ đến vậy.”
Cô ấy giận dỗi bảo:
“Nhưng mà anh còn chưa từng nghĩ tới việc đem lại bất ngờ cho em, đừng nói đến khoản chi tiêu hạn chế, anh chỉ cần nghĩ tới việc mua cho em một thỏi son thôi, em cũng đã cảm tạ trời đất rồi”.
“Thế nhưng giờ em nhắc anh như vậy, thì em còn bất ngờ cái gì”.
“Em một chút cũng không muốn nhượng bộ.”
Sau đó, cô ấy điên cuồng săn lùng để mua thỏi son đó, mà tôi kì thực cũng mua hơn nghìn trang bị cho trò chơi của mình. Nếu như có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không mua trang bị nữa, sẽ mua quà cho cô ấy, chí ít như thế, lúc này, khi dùng thỏi son đó, cô ấy có thể nhớ đến tôi. Chỉ là, không có nếu như, cũng không thể quay ngược thời gian được nữa.
Trước đây, tôi luôn thích náo nhiệt, ngày lễ, cuối tuần, sinh nhật đều nghĩ đến việc cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, cho nên, vẫn luôn thích tụ tập đông người, luôn bỏ qua đề nghị chỉ hai người ở bên nhau của cô ấy, còn cảm thấy cô ấy chẳng ra sao hết.
Cô ấy luôn nói muốn tới Thổ Nhĩ Kỳ, muốn ngồi khinh khí cầu ngắm bình minh trên thung lũng, muốn cho những con hải âu trên biển Á - Âu ăn, muốn chụp ảnh trong khách sạn hang động...Tôi luôn nói được được được, nhưng thực ra chẳng bao giờ đi.
Sau này, tôi lén coi weibo, thấy cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Thật tốt. Cô ấy vẫn là không nên nhớ đã từng có một người chỉ nói mà không làm như tôi.
Cuộc sống có quá nhiều chuyện, từ chuyện nhỏ nhặt trong công việc, áp lực của lãnh đạo đến lời cằn nhằn của mẹ cha, cho nên, tôi luôn hi vọng cô ấy có thể hiểu tôi, hỗ trợ tôi, không muốn cùng cô ấy nói ít hơn một câu, lui một bước. Khi cô ấy giận, khi cô ấy tủi thân, tôi vẫn cứ cùng cô ấy tranh cãi đúng sai cho bằng được. Hiện tại, nghĩ lại những chuyện đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tôi đích thực là một tên chẳng ra gì.
Hôm đó, cô ấy gói ghém hành lý dọn đi, tôi còn nổi giận, cho rằng cô ấy chắc hẳn lại như mấy lần trước, giận dỗi vài ba ngày rồi thôi. Thế nhưng, ngày đó không có nữa, không còn những lần cố tình nói lớn để gây sự chú ý với tôi, không còn âm thanh mệt mỏi cùng tôi tranh luận sai đúng, cũng không còn những lần nói cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không muốn nghĩ tới, chỉ là như bao ngày hè bình thường khác, cô ấy mặc chiếc váy mà tôi vẫn từng quen thuộc, rời đi.
Khi tôi ý thức được việc tôi đã triệt để mất cô ấy thì đã là ba tháng sau. Cô ấy xóa weixin của tôi, chặn weibo của tôi, xóa mọi thứ liên quan đến tôi trên mạng xã hội. Cô ấy không còn như trước, không viết mấy câu buồn bã sau chia tay, mà thay vào đó là những câu chuyện hàng ngày, những bữa tiệc và những bức ảnh chụp tự sướng, tin nhắn của tôi, cô ấy chưa từng hồi âm lại. Phải mất một thời gian dài, tôi mới thực sự tin rằng tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy.
Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc, cô ấy từ khi nào đã quyết định rời xa tôi?
Có lẽ là năm tháng trước, cô ấy bảo tôi xuống lầu đón, nhưng tôi còn đang bận chơi game nên không đi. Sau đó, cô ấy hình như không còn bảo tôi đi đón cô ấy nữa.
Có lẽ là bốn tháng trước, cô ấy nói muốn ra một cửa tiệm để ăn, tôi từ chối, viện lý do quá xa nên không đi, cô ấy sau đó hình như cũng không rủ tôi ra ngoài nữa.
Có lẽ là ba tháng trước, cô ấy phát hiện tin nhắn của một em gái khóa dưới gửi cho tôi, trước đây cô ấy luôn nói học muội nên tránh, mỗi lần cô gái đó gửi tin nhắn tới đều tức giận, chỉ là lần đó, cô ấy chẳng nói gì.
Tôi bây giờ đã hiểu rồi.
Điều cô ấy muốn không phải là ăn một chiếc bánh, mà là tôi có thể vì cô ấy mà bỏ ra tâm ý thế nào.
Thứ cô ấy muốn không phải là một thỏi son, mà là tôi có thể vì cô ấy mà tạo ra bất ngờ vui vẻ.
Điều cô ấy ghét không phải là em gái khóa dưới, mà là việc tôi đã không vì cô ấy mà bỏ đi những mối quan hệ không liên quan.
Tôi hiện giờ thực sự hiểu rõ rồi, chỉ là cô ấy không quay lại, cô ấy đã có người khác.
52 notes · View notes
goccuathanh · 9 months ago
Text
Tumblr media
THỬ THÁCH 54 ĐIỀU TRONG 100 NGÀY ĐỂ TRỞ THÀNH PHIÊN BẢN HOÀN HẢO CỦA CHÍNH MÌNH
NGÔI NHÀ
1. Lên kế hoạch chấm dứt tình trạng lộn xộn trong nhà kéo dài 100 ngày với các nhóm công việc gồm những thứ mà bạn dự định sẽ giải quyết mỗi ngày trong giai đoạn đó. Chẳng hạn:
- Ngày thứ 1: Sắp xếp lại sách báo, tạp chí
- Ngày thứ 2: Sắp xếp lại sách
- Ngày thứ 3: Sắp xếp lại dụng cụ làm bếp
2. Luôn tâm niệm: Có một vị trí nhất định cho mọi thứ và mọi thứ ở đúng vị trí của chúng. Trong 100 ngày sắp tới hãy tuân theo 4 quy tắc sau để giữ cho ngôi nhà của bạn luôn được ngăn nắp:
- Nếu lấy ra thứ gì, trả về vị trí cũ
- Nếu mở thứ gì, đóng lại
- Nếu thả thứ gì xuống, nhặt lên
- Nếu cởi quần áo ra, treo chúng lên móc
3. Đi quanh nhà và tìm ra 100 món đồ bạn thường xuyên mặc kệ để cho chúng hư hỏng và sửa mỗi ngày một thứ. Ví dụ:
- Một bóng đèn cháy cần được thay
- Một chiếc cúc áo bị rơi mất trên chiếc áo sơ mi ưa thích
- Các hộp nhựa thức ăn thường rơi ra ngoài khi bạn mở tủ bếp
HẠNH PHÚC
4. Nghe theo lời khuyên tích cực của các nhà tâm lý học và viết ra 5 đến 10 điều mà bạn cảm thấy biết ơn mỗi ngày.
5. Liệt kê một danh sách 20 điều nhỏ mà bạn thích làm nhất và chắc chắn rằng bạn đang thực hiện ít nhất một điều mỗi ngày trong 100 ngày sắp tới. Danh sách của bạn có thể là:
- Ăn trưa ngoài trời
- Nói chuyện với bạn bè
- Đọc cuốn tiểu thuyết của tác giả yêu thích
6. Giữ một bản ghi chép về những "cuộc nói chuyện" với chính mình, cả tiêu cực lẫn tích cực trong vòng 10 ngày. Hãy cố gắng càng cụ thể càng tốt:
- Bao nhiêu lần trong ngày bạn cảm thấy đã chiến thắng chính mình?
- Bạn có cảm giác không xứng đáng hay không?
- Bạn có thường xuyên suy nghĩ về những chỉ trích của người khác?
- Có bao nhiêu suy nghĩ tích cực nảy sinh trong đầu bạn mỗi ngày?
Ngoài ra, hãy ghi lại những cảm xúc đi kèm với các suy nghĩ. Sau đó, trong 90 ngày tiếp theo hãy bắt đầu thay đổi cảm xúc của bản thân theo hướng tích cực và thử thay đổi cách "nói chuyện" với bản thân dưới góc nhìn khác.
7. Hãy cười cho thật đã – ít nhất một lần mỗi ngày: đọc truyện cười, xem một bộ phim tâm lý hài, hoặc tán nhảm với lũ bạn thân.
PHÁT TRIỂN BẢN THÂN
8. Chọn một cuốn sách đòi hỏi bạn phải đầu tư sự nỗ lực và tập trung, đọc mỗi ngày một chút và như thế đọc đến hết trong 100 ngày.
9. Giữ tư tưởng luôn học hỏi ít nhất một điều gì đó mới mẻ mỗi ngày: có thể là tên một loài hoa, một thủ đô hay một đất nước xa xôi nào đó… Và nếu đã đến giờ đi ngủ rồi mà bạn vẫn chưa học điều gì vào ngày hôm đó, hãy mang từ điển ra và học từ vựng mới.
10. Ngừng việc kêu ca than vãn. Những cuộc nói chuyện tiêu cực làm phát sinh những suy nghĩ tiêu cực; những suy nghĩ tiêu cực sẽ dẫn đến những kết quả tiêu cực. Trong 100 ngày sắp tới, bất cứ khi nào bạn cảm thấy mình sắp sửa lên tiếng kêu ca phàn nàn, hãy lập tức ngăn bản thân lại.
11. Đặt chuông báo thức sớm hơn một phút mỗi ngày trong 100 ngày tới. Hãy chắc chắn là bạn sẽ bật dậy khỏi giường ngay khi chuông báo thức reo. Chỉ sau 100 ngày, bạn sẽ sớm nhận ra mỗi sáng bạn thức dậy sớm hơn 1 tiếng 40 phút so với hiện tại.
12. Viết bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu bạn vào mỗi buổi sáng. Đây là cách làm do Julia Cameron giới thiệu và được đặt tên là Morning Pages. Hãy nhớ là viết tay nhé. Việc làm này sẽ giúp cảm hứng luôn tuôn chảy trong bạn.
13. Luôn luôn tự nhắc nhở, động viên bản thân bằng những suy nghĩ, lời nói và hình ảnh phù hợp nhất với mẫu người mà bạn muốn trở thành, những gì bạn muốn có và những điều bạn muốn đạt được.
TÀI CHÍNH
14. Phác thảo một kế hoạch chi tiêu hợp lý. Theo dõi chi tiết đến từng đồng trong 100 ngày tới và hãy đảm bảo rằng bạn đang theo sát kế hoạch đã đề ra.
15. Áp dụng những mẹo tiết kiệm phù hợp và hiệu quả một cách triệt để cho 100 ngày tới. Sau đây là một vài mẹo khả thi:
- Mua hàng tạp hóa bằng tiền mặt và tính toán trên sổ chi tiêu thay vì dùng thẻ tín dụng.
- Kiểm kê các đồ dùng còn dư trong nhà để tránh mua lặp các mặt hàng khi đi mua sắm.
- Chia nhỏ ngân quỹ cho từng khoản mục.
- Dành 24h suy nghĩ để xác nhận lại xem liệu bạn có thực sự cần một thứ gì mới hay không.
- Tập hợp nhiều việc lặt vặt và giải quyết chúng trong cùng một chuyến đi để tiết kiệm xăng.
Hãy ghi chép lại và theo dõi xem bạn đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền sau 100 ngày áp dụng những mẹo nhỏ này.
16. Khi chi trả bằng tiền mặt, giữ lại tiền thừa rồi cho vào một chiếc lọ. Hãy xem thử bạn có thể tích lũy được tất cả bao nhiêu tiền trong 100 ngày đó.
17. Đừng mua bất kỳ thứ gì mà bạn thấy không hoàn toàn cần thiết trong 100 ngày. Thay vào đó, sử dụng món tiền bạn đã tiết kiệm được nhờ không mua sắm vật dụng không thiết vào một trong những hoạt động sau:
- Giải quyết bớt các khoản nợ, nếu như vẫn còn nợ nần
- Tích lũy chúng thành quỹ khẩn cấp của bạn trong 6 tháng tới
- Bắt đầu lập một quỹ tiền riêng dành cho việc đầu tư
QUẢN LÝ THỜI GIAN
18. Luôn mang theo mình một cuốn sổ tay nhắc nhở. Ghi chép lại mọi thứ thay vì ghi nhớ bằng đầu. Bạn có thể dễ dàng tìm lại chúng và quyết định sẽ làm gì sau đó. Ví dụ:
- Ý tưởng mới
- Những cuộc hẹn
- Danh sách những việc phải làm
19. Theo dõi cách bạn sử dụng quỹ thời gian của mình trong vòng 5 ngày. Rồi sử dụng thông tin bạn đã thu thập được để tạo một kế hoạch về "ngân sách" thời gian: tỷ lệ gian mà bạn muốn dành cho mỗi hoạt động mình thường xuyên tham gia. Ví dụ:
- Di chuyển, đi lại.
- Làm việc nhà.
- Giải trí.
- Các hoạt động tạo thu nhập.
Lưu ý: Đảm bảo bản thân bạn luôn theo sát kế hoạch phân bổ quỹ thời gian của bạn đã đề ra trong 95 ngày còn lại.
20. Xác định một hoạt động kém quan trọng mà bạn có thể ngừng thực hiện trong 100 ngày tới; thay vào đó hãy dành thời gian cho những việc cần ưu tiên hơn.
21. Tìm ra 5 điều thường làm bạn lãng phí thời gian của mình, sau đó tự đặt ra giới hạn thời gian bạn dành cho những hoạt động như vậy mỗi ngày, trong 100 ngày tới. Ví dụ:
- Xem TV không quá nửa tiếng một ngày.
- Dành không quá nửa tiếng mỗi ngày sử dụng Facebook, Instagram hay Twitter...
- Chơi game không quá 20 phút mỗi ngày.
22. Ngừng làm nhiều việc cùng một lúc; thay vào đó chỉ tập trung làm duy nhất một việc vào một thời điểm, không để bản thân bị phân tán sang việc khác.
23. Lên kế hoạch cho mọi hoạt động của ngày hôm sau vào tối hôm trước.
24. Ưu tiên làm những việc quan trọng nhất trong danh sách to-do trước khi làm bất cứ việc gì khác.
25. Bất kỳ khi nào bạn chuyển sang một hoạt động mới trong ngày, hãy dừng lại 1 phút và tự hỏi: "Liệu đây có phải phương án tốt nhất, xứng đáng để mình dành thời gian thực hiện hay không?".
SỨC KHỎE
26. Nếu bạn giảm đi 175 calo nạp vào cơ thể mỗi ngày, bạn sẽ có thể giảm được 2kg cân nặng sau 100 ngày.
27. Ăn ba phần rau củ mỗi ngày.
28. Ăn ba phần trái cây mỗi ngày.
29. Kiên quyết nói không với bánh kem, pizza, khoai tây chiên, nước ngọt có ga, trà sữa, và những loại thức ăn không lành mạnh khác.
30. Ăn bằng một cái bát bé hơn, điều đó giúp bạn kiểm soát tốt hơn khẩu phần ăn của mình.
31. Uống nước ép 100% từ trái cây tự nhiên thay vì các loại chứa thêm đường và chất bảo bảo quản.
32. Viết ra một danh sách 10 loại bữa sáng vừa tốt cho sức khỏe vừa dễ dàng chuẩn bị.
33. Viết ra một danh sách 20 cách chế biến bữa ăn tốt cho sức khỏe và chuẩn bị nhanh gọn để áp dụng cho các bữa trưa và bữa tối.
34. Viết ra một danh sách 10 loại thức ăn nhẹ lành mạnh và dễ áp dụng.
35. Sử dụng danh sách các bữa sáng, trưa, tối lành mạnh để lên kế hoạch cho các bữa ăn trong nhiều tuần sau này. Hãy thực hiện kế hoạch trong 14 tuần tiếp theo.
36. Giữ một bản nhật ký ăn uống. Việc này giúp bạn có thể xác định được khi nào thì bạn đi lệch hướng ra khỏi menu đã lên kế hoạch của mình và cụ thể thì bạn đã nạp nhiều calo vào cơ thể mình như thế nào.
37. Dành ít nhất 20 phút mỗi ngày cho vi���c luyện tập thể dục thể thao.
38. Cài ứng dụng đếm bước chân cho điện thoại thông minh và đi bộ 10000 bước mỗi ngày.
39. Thiết lập một biểu đồ cân nặng và treo nó trong phòng tắm. Vào mỗi tuần trong 14 tuần tới, hãy theo dõi những tiêu chí sau đây:
- Cân nặng của bạn.
- Tỷ lệ phần trăm mỡ trong cơ thể.
- Vòng eo của bạn.
40. Đặt giờ hẹn cho đồng hồ mỗi tiếng reo một lần hoặc thiết lập lời nhắc nhở trên máy tính của bạn để đảm bảo bạn uống nước liên tục và đều đặn xuyên suốt cả ngày.
41. Tập thói quen ngồi thiền định, điều hòa nhịp thở để làm dịu tâm trí của bạn.
CÁC MỐI QUAN HỆ
42. Tích cực tìm kiếm những điều tuyệt vời, tốt đẹp từ người yêu hay bạn đời của bạn.
43. Xác định ba việc mà bạn sẽ thực hiện mỗi ngày trong 100 ngày tới để củng cố cho mối quan hệ của mình. Ví dụ:
- Nói "Anh yêu em/Em yêu anh" và "Chúc một ngày vui vẻ" với nửa kia của bạn mỗi ngày
- Ôm chặt nửa kia ngay khi hai bạn gặp nhau.
- Nắm tay khi đi bộ và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày.
44. Kết nối với những người bạn mới mỗi ngày trong 100 ngày tới, dù là chào hỏi người hàng xóm hay để lại comment trên một blog mà bạn thường đọc nhưng chưa từng để lại bình luận nào.
45. Luôn sẵn sàng kết nối với những người bạn ngưỡng mộ, tôn trọng và mong muốn được trở thành.
46. Bất kỳ khi nào có ai đó nói ra những lời khiến bạn buồn, hãy dành ít nhất 30 giây để suy nghĩ kỹ trước khi đáp lại, đừng để sự nóng nảy làm bạn mất đi bình tĩnh của bản thân mình.
47. Đừng bao giờ đánh giá người khác khi bạn chưa được nghe hết trọn vẹn câu chuyện từ cả hai phía.
48. Làm điều gì đó tốt đẹp cho những người xung quanh, cho dù chúng chỉ là những điều nhỏ bé.
49. Luôn sẵn sàng trao tặng những lời khen và sự công nhận cho bất cứ ai xứng đáng nhận được điều đó.
50. Học cách tích cực lắng nghe. Luôn tập trung vào những điều họ đang nói thay vì suy nghĩ những gì bạn định nói.
51. Học cách cảm thông cho người khác. Nếu bạn không đồng tình với ai đó, hãy một lần thử nhìn thế giới từ quan điểm của họ; đặt bản thân vào vị trí của họ.
52. Tập trung sống cuộc đời của mình và đừng bao giờ so sánh bản thân mình với cuộc đời của bất-kỳ-ai-khác.
53. Tìm cách giải thích hợp lý tốt nhất có thể cho các hành động của những người khác.
54. Luôn luôn nhắc nhở bản thân bạn rằng mỗi người đều đang cố gắng làm những điều tốt nhất mà họ có thể đạt được.
Nguồn: ST
14 notes · View notes
lemd · 1 year ago
Text
Hello anh. Em không biết dạo này anh còn trả lời ask nữa không nhưng em vẫn cứ mạo muội submit một chiếc vào đây. Hy vọng có thể nghe suy nghĩ của anh về vấn đề em đang gặp phải dưới góc nhìn của cánh đàn ông.  Em và bạn này là đồng nghiệp chung bộ phận với nhau, rất vui vẻ và thân thiết. Còn bạn này là người [nước ngoài] có bạn gái là người Việt. Sang năm tính cưới. Trước đó vì mqh giữa bọn em thân thiết ở công ty, nên thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau (tính theo tháng), năm mới christmas sinh nhật đều đúng 00h nhắn chúc mừng (đa phần là bạn ý nhắn đến trước), có đi ăn đi chơi với nhau theo nhóm 1-2 lần. Nói chung là giữ khoảng cách an toàn mặc dù em không phủ nhận là em có cảm tình với bạn ấy.  Câu chuyện bắt đầu từ đầu năm nay. Cứ khi nào bạn ấy uống biêng biêng say là bạn ấy sẽ ra ngồi gần chỗ em, dùng đũa dùng cốc của em, nói chuyện và đôi khi secretly skinship với em. Về phía em thì em nghĩ vì bạn ý say nên mới như vậy, còn em cũng không muốn làm căng với người say nên cũng cho qua những lần skinship đó. Tuy nhiên duy nhất 1 lần khiến em bất ngờ là khi chỉ có 2 đứa với nhau (ở private, không phải cty), bạn ý không say nhưng [...] khiến em nhận ra những lần trước không phải vì say nên bạn ý mới làm thế. Nhưng qua những lần như vậy em với bạn ý nhắn tin với nhau nhiều hơn (gần như ngày nào cũng ntin qua lại). Em muốn ở cạnh bạn ý, nchuyen với bạn ý nhưng mỗi lần như vậy em đều có cảm giác tội lỗi và sai trái vì bạn ý là người đã có bạn gái rồi... Em không biết có phải bạn ấy gặp cú shock với việc sắp phải cam kết hôn nhân  nên muốn vùng vẫy trước khi vào chuồng hay không. Em cũng không biết là bạn ý có thích em thật không hay để cho đỡ chán thì chọn ai cũng được. (nếu ai cũng đc thì có thể ra ngoài vớ đại ai đó dc ko méo gì chọn đồng nghiệp ngay sát sườn :v). Bạn ý một mặt nói với em là mqh của bạn ý với bạn gái vì đã lâu rồi nên không còn cảm giác yêu đương nữa mà giống với gia đình hơn và bạn ý cảm thấy chưa sẵn sàng cho hôn nhân lắm, nhưng một mặt bạn ý vẫn care bạn gái ở mức độ tối thiểu để không khiến mqh đó đổ vỡ giống như maintain nhưng rồi tối về thì vẫn lại nhắn tin với em. Em có nói với bạn ý là việc em thổ lộ tình cảm của em cho bạn ý chỉ là để giải toả cảm xúc của em thôi, còn em không mong đợi việc bạn ý chia tay bạn gái để đến với em vì em không muốn mình trở thành lý do cho sự đổ vỡ mqh của người khác. Mà kể cả bạn ý có ctay bạn gái để đến với em thật thì em cũng sợ tương lai mình cũng có thể trở thành nạn nhân giống bạn gái bạn ý bây giờ. Vì vậy nên đến khi nào em cảm thấy việc em đang làm gây cảm xúc quá tiêu cực cho em, hay khiến em cảm thấy quá thảm hại thì em sẽ tự xoá sổ cảm xúc này. Cho đến giờ em đã rất kiềm chế việc mò đến gặp bạn ý, rủ bạn ý đi chơi mặc dù bạn ý tỏ ra rất vui mỗi lần em làm như vậy. Bạn ấy rủ em qua nhà xem phim, rủ em đi chơi đi du lịch cùng. Nhưng dĩ nhiên em không thể nhận lời được.  Đây rõ ràng là red flag nhưng em không biết nên làm gì với cảm xúc của em nữa khi mà cứ phải kiềm chế hoài anh ạ. Theo anh bạn ý có nghiêm tuc với em không ạ?  Sorry anh vì em viết dài. Em cũng kể khá chi tiết nữa nên cũng sợ người quen hay ai đó đọc được. Vậy nên nếu cơ may được anh trả lời, nhờ anh giữ private hoặc xoá bớt những phần em đã gạch đi giúp em ạ. 
Em thân mến,
Thực sự thì anh cũng không có nhiều thời gian cho Tumblr nữa nên thi thoảng anh chỉ có thể vào đây và lắng nghe tâm sự của mọi người thôi. Có thể mọi người biết hoặc không biết, nhưng không phải tâm sự nào anh cũng có thể giải đáp được. Anh không phải là thần thánh đến mức chuyện gì cũng tinh thông, và anh lại càng không có đủ thời gian mỗi ngày để quan tâm đến tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng riêng tâm sự này, anh nhận ra một trong những độc giả lâu năm của blog, anh quyết định viết vài dòng trước khi em làm gì mà có lẽ về sau em sẽ hối hận.
Nếu em muốn nghe lời khuyên của 1 người đàn ông, thì anh cũng muốn khẳng định lại một lần nữa là anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông, và câu trả lời của anh có thể thiếu sót. [Ở đây, xin được báo trước đến tất cả các độc giả nam khác là câu trả lời có thể không phải là tích cực cho cánh đàn ông lắm và mình không chọn phe hay đạt được lợi ích gì cả từ câu trả lời này.] Câu trả lời có lẽ đã khá rõ ràng với tất cả mọi người, đặc biệt là với em, người gửi đi tâm sự. Đúng, cậu [người nước ngoài] này là 1 lá cờ đỏ bay phấp phới. Nhưng việc em lựa chọn có leo lên nó và biến thành 1 ngôi sao vàng hay không hoàn toàn là quyết định của em. Nhưng đừng để 1 lá cờ đỏ có nhiều hơn 1 ngôi sao vàng.
Cậu ta có cảm tình với em không? Chắc chắn là có rồi.
Cậu ta có nghiêm túc với em không? Ồ, anh nghĩ là có đấy, dành từng ấy thời gian cho em thì rõ ràng là rất nghiêm túc. Em có nhớ câu thoại trong phim Người Phán Xử không? Đại loại là, người nghiêm túc thì đến cả việc ngoại tình cũng rất nghiêm túc. Đúng thế đấy. Có khi còn vạch ra kế hoạch gặp em lúc nào, đi đâu làm gì, còn nghiêm túc hơn là cô bạn gái "chính thất" hiện tại nữa - cái người tội nghiệp không còn được yêu-nghiêm-túc nữa.
Liệu bọn em có tương lai với nhau không? À chắc chắn là có tương lai rồi, một tương lai có màu xám xịt. Em đã nghĩ đúng rồi đấy, chả có gì đảm bảo cậu ấy sẽ không làm lại điều đó với em - bỏ em trước ngày cưới để nhắn tin, gọi điện, đi chơi riêng với một cô gái khác.
Anh thấy em cũng đã đủ lớn, đã hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, anh không nghĩ anh có thể khuyên em điều gì khác mà em chưa biết. Chính vì thế những lời này anh viết ở đây đóng vai trò như sự thấu cảm nhiều hơn, rằng anh đã nghe được tâm sự của em. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về em.
Anh khuyến khích em cho cậu ta một bài học răn đe cụ thể, rằng câu chuyện này sẽ chẳng kết thúc êm thấm gì đâu nếu cứ kiểu giữ bí mật, biến em thành người thứ ba thế này. Em sẽ làm gì khi cậu ta cưới người bạn gái đó? Đi uống rượu, nghỉ việc bỏ ra bờ biển ngắm sóng vỗ bờ và tự thương mình vướng vào đau khổ à? Như thế lại mới chính là không thương mình ấy. Trừ phi em là người muốn cảm nhận được cảm giác đau khổ ấy như một gia vị của cuộc đời. Anh không biết em là người thế nào, hay quan trọng hơn, ngay bây giờ em đang muốn điều gì. Nhưng anh đang nghĩ, kể cả khi cậu ta chia tay cô bạn gái lâu năm kia thì thực ra cái bản chất của mối quan hệ giữa em và cậu ta cũng sẽ thay đổi, nó sẽ chẳng còn sự thú vị như lúc ban đầu nữa đâu. Có khi lúc ấy nó mới thực sự chết.
Ngồi từ xa, anh chỉ có thể chúc em mạnh mẽ, dù là em quyết định thế nào, thì cũng phải thực hiện được, và phải làm bằng được. Thương mình, ấy là làm được điều gì tốt nhất cho bản thân. Điều ấy, hẳn là em là người biết rõ nhất.
50 notes · View notes
bonglemonade · 28 days ago
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 1: Lần đầu tiên (Tháng 4 - Tháng 6)
Phần 1
Tumblr media
Khi ngồi lắc lư trên một chuyến tàu xa lạ, ngay cả âm thanh và cái cách mà con tàu chuyển động cũng trở nên thật mới mẻ.
Trong số tất cả các bạn học cấp 2, Kagiura Akira là người duy nhất quyết định chuyển vào ký túc xá, mặc dù ngôi trường mới của cậu vẫn nằm trong tỉnh. Nguyên nhân là vì từ nhà cậu đến trường vẫn mất khoảng 2 tiếng, đối với một người thường xuyên phải dậy sớm luyện tập như Kagiura, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Ngày hai tháng tư, một ngày trước lễ khai giảng, học sinh sẽ được chuyển vào ký túc xá, Kagiura chính là người đến sớm nhất. Không phải cậu có vấn đề gì với người nhà nên muốn rời đi sớm một chút, thậm chí ngược lại, Kagiura rất hoà hợp với gia đình, cậu cũng yêu thích ngôi nhà ấm cúng của mình, chỉ là cậu đang rất háo hức được khám phá môi trường mới, nơi ở mới.
Đồ đạc cồng kềnh đều đã được công ty vận chuyển chuyển đi trước, vì vậy hành lý duy nhất của cậu là một chiếc túi đeo vai gọn gàng và thoải mái.
Đây là lần đầu tiên cậu đi chuyến tàu này một mình kể từ kỳ thi đầu vào. Trước đó cậu đi cùng bố mẹ khi nhận lời mời nhập học từ câu lạc bộ thể thao, nhưng vì mải mê nói chuyện nên vẫn chưa có dịp ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Chuyến tàu trưa có khá nhiều ghế trống, mặc dù vậy Kagiura vẫn chọn đứng cạnh cửa tàu, say sưa chiêm ngưỡng quang cảnh vụt qua ở bên ngoài, từ màu xanh của thảm thực vật đến màu trắng xám trải dài của những con đường đô thị. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Một cảm giác khác lạ như adrenaline sôi sục trong huyết quản, sự phấn khích dâng lên như thể cậu đang trên đường đến trường huấn luyện hay một giải đấu quan trọng nào đó.
“Có vẻ họ đang về nhà sau một buổi tập ở câu lạc bộ”, cậu nghĩ khi tầm mắt bị thu hút bởi một nhóm học sinh trung học trên tàu, họ đều mặc áo khoác có thêu tên trường.
“Liệu có ai học cùng trường với mình….”. 
Trong khi Kagiura cố nhớ lại bảng chữ cái tiếng Anh thì con tàu đã dừng lại.
Nơi mà Kagiura đang chuyển đến cách trường 15 phút đi bộ, dù vẫn còn một ga khác gần trường hơn. Ký túc xá ở đây có 2 loại phòng: phòng chung 2 người và phòng chung 4 người. Kagiura sẽ ở phòng 2 người.
Người hướng dẫn cậu đi tham quan là Hanzawa - quản lý ký túc xá. Anh có vẻ là kiểu người luôn giữ nụ cười trên môi đến nỗi mắt mũi lúc nào cũng híp cả lại. Cả hai tán gẫu vui vẻ trong khi anh dẫn Kagiura đi xem khu vực nhà ăn, phòng tắm và các khu vực chung khác.
“Đúng rồi, mọi người ở ký túc xá đều gọi nhau là san, nên cứ gọi anh là Hanzawa-san nhé.”
“Hanzawa-san.”
“Chà, nhưng mà đa số học sinh gọi anh là Trưởng ký túc cơ.”
“Hả?”
Thấy Kagiura bối rối không biết rốt cuộc nên gọi như thế nào, Hanzawa bật cười.
“Thực tế thì việc xưng hô với mọi người trừ bạn bè là san về cơ bản là một luật bất thành văn ở ký túc xá chúng ta. Ngay cả nhân viên ở đây cũng gọi nhau như vậy. Hm, cũng không phải là quy tắc bắt buộc gì, nhưng khi đi làm thì mọi người cũng gọi nhau là san, nên em cứ xem như một kiểu thực hành trước khi ra ngoài xã hội đi vậy.”
“Dạ?… không cần gọi senpai luôn ấy ạ?”
“Bạn cùng phòng thì không cần gọi nhau như vậy.”
“Ra là vậy….”
“Chúng ta sẽ nói chi tiết hơn ở buổi định hướng– à, nhắc đến mới nhớ, bạn cùng phòng của em tên là Hirano Taiga, cũng học năm hai như anh, chắc là trong tài liệu hướng dẫn có nhắc đến đấy. Học sinh năm nhất và năm hai luôn được xếp cùng phòng, mục đích là để tạo ra một môi trường “đôi bạn cùng tiến”, nên nếu em có vấn đề gì thì đừng ngại hỏi cậu ấy.”
“Dạ, còn về Hirano-san–“
Khi Kagiura vừa định hỏi ‘anh ấy là người như thế nào?’, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Hanzawa-saaan! Điện thoại kìa!” Đó là một nhân viên ở quầy lễ tân.
“Tới liền đây! Xin lỗi Kagiura-kun, em có thể tự lên phòng được không? Cửa phòng đều có đánh số nên chắc em sẽ tìm được…”
Chưa kịp dứt câu thì anh đã xoay người chạy đi, Kagiura vội gật đầu.
“Vâng, em hiểu rồi. Cám ơn anh rất nhiều!”
“Làm quản lý ký túc xá chắc phải bận rộn lắm”. Cậu thầm nghĩ khi nhìn Hanzawa vội vã rời đi.
Kagiura chậm rãi bước lên bậc thang. S�� phòng chỉ định của cậu được in trong tài liệu phát trước đó nên việc tìm phòng không phải vấn đề khó khăn gì.
“Hirano-san học năm hai… Không biết anh ta là người như thế nào. Hy vọng là một người tốt.”
Nỗi nhớ nhà chợt dâng lên trong lòng cậu một lần nữa.
“Vừa mới một tuần trước thôi mình còn mặc đồng phục trung học, vậy mà giờ sắp phải sống với một người chưa gặp mặt lần nào. Không biết Hirano-san có tham gia câu lạc bộ nào không.”
“Nếu anh ấy cũng thuộc câu lạc bộ bóng rổ thì mình có hàng tá thứ muốn hỏi. Kể cả không thì chắc anh ấy cũng biết vài người bạn có tham gia vì anh ấy đã ở khá lâu trong ký túc xá. Hẳn là nhà anh ấy cũng ở xa trường, không biết là ở đâu nhỉ…”
Sau một hồi suy nghĩ linh tinh, Kagiura đã đến trước số phòng cậu cần tìm. Cậu gõ nhẹ.
“Hả?”
Cửa lập tức mở ra kèm theo một giọng nói cộc cằn. 
“Á?”
Cậu bất ngờ đến mức kêu lên một tiếng theo phản xạ khi thấy người đứng sau cánh cửa đang trừng mắt nhìn mình.
“Côn đồ hả?? Đầu tóc vàng choé, mặt mũi hằm hằm, nhìn kỹ thì… anh ta còn xỏ cả khuyên tai nữa???"
“À… từ hôm nay em sẽ phiền anh...”
“Ồ, vậy ra em là Kagiura-kun. Xin lỗi anh ngủ quên mất. Trưởng ký túc không đến cùng em sao?”
Giọng nói trầm đục của anh ấy nghe rất giống người vừa mới ngủ dậy.
“Anh ấy có việc đột xuất nên bảo em tự về phòng…”
“À, ra vậy, thật ngại quá… Mời vào. Để giày của em ở đây rồi thay dép đi trong nhà nhé.”
Hirano nghiêng người, dò dẫm đặt đôi dép sang một bên để Kagiura dễ thay hơn. Cử chỉ đơn giản mà tử tế đó làm ấn tượng đầu tiên của Kagiura bắt đầu thay đổi một chút. 
“Ồ. Có lẽ anh ấy không đáng sợ như mình nghĩ… Thật ra, anh ấy có vẻ tốt bụng.”
Một cảm giác ấm áp dịu dàng dần lấn át đi sự cô đơn từ nỗi nhớ nhà trước đó.
“Cám ơn nhiều… Hirano-san. Trong năm tới mong rằng chúng ta sẽ hoà hợp.”
“À, rất vui được gặp em, Kagiura-kun.”
Ngay cả sau khi đã bày hết đồ đạc, bàn học của Kagiura nhìn vẫn khá trống trải, nhưng sớm thôi nó sẽ chất đầy dụng cụ, sách giáo khoa, tài liệu,… Nhìn bộ đồng phục hơi rộng treo trên giá, cậu thầm hy vọng mình sẽ sớm cao thêm một chút.
Cậu mang chiếc ga giường vừa mới giặt trải gọn gàng, cảm giác thật ấm áp và mềm mại. Nếu được vùi mình vào đó ngủ một giấc thì tuyệt biết mấy.
“Đây là nơi mình sẽ ở trong một năm tới.” Cậu tự nghĩ khi nhìn khắp căn phòng.
“Dù nhà mình ở gần đây và mình có thể về thăm vào cuối tuần, nhưng nếu mình muốn tập trung vào các hoạt động câu lạc bộ thì như vậy không tiện chút nào…”
“Kagiura-kun, em ổn chứ?”
“Hả? Sao thế ạ?”
“Không, chỉ là trông em có vẻ thẫn thờ.”
“Không…hẳn- Ý em là, cám ơn, em không sao.”
Có vẻ hài lòng với câu trả lời, Hirano tự lầm bầm gì đó rồi quay lại tiếp tục với việc đang làm.
Đứng từ phía bên đây của căn phòng, Kagiura có thể thấy Hirano đang bận rộn trên bàn học. Mặc dù ngoại hình không khác gì một tên đầu gấu nhưng có vẻ anh đang học rất nghiêm túc, mọi dấu vết buồn ngủ trước đó đều đã biến mất.
“Dù sao thì anh ấy cũng là học sinh của lớp chuyên.”
Hầu hết học sinh ở ký túc xá tại trường đều thuộc lớp chuyên sâu. Thoạt nhìn Hirano trông giống một học sinh cá biệt, nhưng khi tập trung học lại giống một đàn anh nghiêm túc và chăm chỉ hơn. Tuy nhiên những đường nét trên khuôn mặt lại quá sắc sảo khiến anh có vẻ khó tiếp cận.
Kagiura muốn hỏi nếu đói thì phải làm thế nào, nhưng cậu lại thôi. Thay vào đó, cậu cũng bắt chước Hirano đến ngồi vào bàn học, tìm cách làm thế nào để lấp đầy cái bụng đang réo ầm ĩ của mình trong tài liệu hướng dẫn.
Vì phải tập luyện rất nhiều nên Kagiura rất nhanh cảm thấy đói. Tiền sinh hoạt hàng tháng không nhiều lắm, và học sinh tại ký túc xá đều không được phép kiếm việc làm bán thời gian ở bên ngoài. Cũng không có gì lạ khi quy định này được đặt ra nhằm mục đích giúp học sinh ở đây tập trung vào việc học và tham gia hoạt động câu lạc bộ.
“Nhà ăn ở đây có cho refill đồ uống miễn phí không nhỉ?”
Cậu tự hỏi khi dần chìm vào giấc ngủ.
Một cái vỗ nhẹ vào vai với nhịp điệu êm ái khiến giấc ngủ càng thêm dễ chịu. Cậu có thể mơ màng nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. 
Khi đã xác nhận giọng nói này không phải của giáo viên, cậu thầm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục quay lại giấc ngủ.
Là một thiếu niên đang lớn, cơ thể Kagiura khao khát nguồn năng lượng, cậu có thể chìm vào giấc ngủ chỉ bằng một cái búng tay. Khi còn học trung học, cậu thường xuyên ngủ quên trong lớp đến nỗi giáo viên cũng đành bó tay không thèm gọi dậy nữa.
“Này, dậy, không là anh bỏ lại đấy nhé?”
Cảm giác ai đó chọc vào đầu làm cậu tỉnh dậy một cách khó chịu.
“Thôi đi, em tỉnh rồi mà…” Cậu nghĩ, lắc đầu bực bội, nhưng lập tức tỉnh táo hẳn.
“Phải rồi, người này không phải giáo viên—”
“Kagiura-kun, đã bảo dậy…”
Chưa dứt câu, Kagiura đã ngồi bật dậy khiến anh giật cả mình.
“Uwahh!”
Người vừa đánh thức cậu khỏi cơn buồn ngủ không ai khác chính là bạn cùng phòng của cậu, Hirano, senpai học trên cậu một khóa.
Mái tóc vàng lấp lánh của anh phản chiếu trong đôi mắt còn ngái ngủ của Kagiura, trông đẹp rực rỡ. Trong khoảnh khắc nào đó, Kagiura đã suýt buộc miệng thì thầm: “Màu này thật hợp với anh.” Nhưng tiếc là lưỡi cậu bị líu lại do mới thức dậy.
Kagiura chớp chớp mắt, cố xua đi cơn buồn ngủ. Trong lúc đó Hirano ở phía bên kia đưa tay khoác thêm một chiếc parka bên ngoài áo phông của mình.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đi cùng không?”
“Vâng!”
Tumblr media
Bữa ăn đầu tiên của cậu ở ký túc xá ngon hết chỗ chê. “Nếu ngày nào đồ ăn cũng ngon thế này thì tuyệt!” 
Cả hai vừa ngồi ăn đối diện nhau, vừa trao đổi vài điều về bản thân và hoàn cảnh của mình. Kagiura kể về việc cậu vào đây nhập học thông qua lời mời từ câu lạc bộ thể thao, cũng như những bất tiện khi là một người thuận tay trái.
Hirano nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe. Kagiura nhận thấy Hirano không phải kiểu người sẽ cố tình mỉm cười để tạo bầu không khí dễ chịu, nhưng cuộc trò chuyện giữa họ vẫn diễn ra một cách tự nhiên.
Đột nhiên, khi chuẩn bị đưa thức ăn lên miệng, Kagiura chợt khựng lại.
“—Đồ ăn ở đây ngon thật, nhưng…”
“Làm gì mà lườm miếng ớt chuông nãy giờ thế, không ăn được à?”
Kagiura gắng thả lỏng vai, từ từ di chuyển đôi đũa của mình lên miệng, nhưng dù cố thế nào, chúng vẫn không chịu nhúc nhích và vai cậu cứng đơ ra. 
“.....Vâng.”
Kagiura cúi đầu xấu hổ, trong khi Hirano nhìn cậu với vẻ mặt trầm tư.
“....Liệu mà tìm cách khắc phục trước khi tốt nghiệp đi nhé. Còn bây giờ để anh ăn hộ cho.”
Hirano nhanh chóng gắp phần đồ ăn thừa của Kagiura, khiến cậu nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, như thể anh đang phát sáng với một vầng hào quang. Làm sao anh ấy, chỉ lớn hơn cậu một tuổi, lại có thể chu đáo đến vậy?
“Cám ơn anh.”
Hirano chỉ vừa nhai miếng ớt, vừa nói, “Ngon thế mà.”
Thay vì bị lên lớp một trận như Kagiura nghĩ thì lúc này cậu lại bị sự tử tế của Hirano làm cho bất ngờ.
“Có lẽ mình sẽ thích senpai này…”
Cách nói chuyện cọc cằn của anh trái ngược hoàn toàn với hành động, và Kagiura cảm thấy mình ngày càng có cảm tình với anh. 
“Chỉ là linh cảm thôi, nhưng có lẽ năm học tới sẽ là một năm đáng nhớ.”
3 notes · View notes
chieclamauxanh · 7 months ago
Text
mình học được gì từ việc dạy những đứa bé?
tụi mình rời sg, chọn gắn bó với ĐL một thời gian. trong thời gian này, tụi mình nhận dạy học cho vài đứa nhỏ ở xung quanh khu sinh sống. thật ra đây không phải ngẫu hứng, tụi mình đã lên hẳn một kế hoạch chi tiết bắt đầu từ hồi Tết, đứa nào cũng nôn nao với trải nghiệm sống ở một nơi mới, khác với SG và quê của mỗi đứa.
dạy học không phải là con đường mình chọn gắn bó lâu dài, từ hồi thi đại học, mình mặc kệ gia đình khuyên ngăn đi học sư phạm anh, mình vẫn chọn rẽ hướng sang ngôn ngữ anh với mục đích là sẽ khám phá bản thân trong suốt 4 năm học, và dẫu gì đi nữa thì ngôn ngữ anh vẫn có nhiều hướng đi hơn. và dù trong trí tưởng tượng mình chưa từng có ý định làm cô giáo, vậy mà dạy học tự tìm đến mình như một cái duyên. trong suốt những năm tháng gắn bó với sài gòn, mình cũng có cho mình những bé học trò đáng yêu, các em học từ mình kiến thức, mình học được ở các em sự nhẫn nại và hồn nhiên.
Tumblr media
với mỗi bé học trò, mỗi tính cách khác nhau, mình học được cách giao tiếp với trẻ. mình sẽ không thể nói những triết lý làm người lớn lao với những em bé tiểu học như khi dạy các em cấp 3. mình lại càng không thể lắng nghe một cách qua loa đối với những áp lực mà những em cuối cấp đang mắc phải. bạn mình nói mình có siêu năng lực, đó là đứa trẻ nào ở cạnh mình cũng muốn nói chuyện, cũng muốn hàn thuyên tâm sự.
mình không dạy các em theo kiểu dập khuôn rằng các em phải học thế này mới đúng, thế kia mới chuẩn. cơ bản mình cũng từng trải qua giai đoạn như các em, phát chán với những môn học. mình nói cho các em nghe về lợi ích của việc học ngoại ngữ, rằng học ngoại ngữ đã giúp mình khám phá được những gì trong hành trình lớn lên, như một cách truyền cảm hứng để các em “có hứng” với môn học nhàm chán này trước.
một cách tự nhiên nhất, mình để các bé tiếp thu ngôn ngữ mới qua các hoạt động mà các bé yêu thích, để các bé tự phát hiện ra lỗi sai và chủ động sửa chứ không phải rào trước là “con phải làm như này mới đúng”. các bé vui, mình cũng vui, có bé nói sao đó giờ không có ai dạy con như vậy, con thích lắm luôn.
hồi trước ai hỏi mình học xong tính làm giáo viên hả, là mình chối liền, mình đâu có ý định đó đâu, nhưng mà một năm trở lại đây thì câu trả lời sẽ là mình cũng có nghĩ đến và đang cân nhắc. mình nghĩ mình có duyên, và để có thể tự tin hơn thì vẫn cần trau dồi chuyên môn nhiều lắm. nhưng mà giờ ít ra mình cũng không ngại ngùng khi thừa nhận mình đang làm cô giáo (bên cạnh việc làm event planner) nè hihi. được làm nhiều công việc và toàn là công việc mình thích, tự nhiên mình thấy mình đang sống cuộc đời tốt đẹp nhất luôn á.
12 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 1 year ago
Text
Tumblr media
Lan man một chút về ý thức và tử tế.
Đại loại là hôm nay toà nhà mình có một chị gái khi đi giặt sấy đồ, trong máy sấy còn đồ của An Trương đã sấy xong nhưng cô ta chưa kịp lấy. Chị ta cần sấy gấp lắm rồi mà đồ trong máy lấy ra không có chỗ để (vì số đồ trước đó mọi người chưa lấy về phòng hết nên không còn giỏ trống) nên chị ta đã lôi hết đồ của mỹ nữ An Trương ra và vứt thành đống lên nắp máy sấy - nơi mà bụi bặm đóng thành từng mảng. Và một người (vài hôm trước đã làm hành động tương tự với đồ người khác) đã bảo rằng đó là cách tốt nhất các chị ta có thể làm lúc ấy.
Trước mắt, một số đồ trắng của tôi đã phải đem vứt. Chỉ đơn giản là tôi không thể mặc tiếp những thứ tôi có cảm giác nó đã như cái nùi giẻ.
Ta quay lại chuyện nói về cách làm trong trường hợp này. Khi ban quản lý toà nhà vừa nhắn trước đó là đã check cam và yêu cầu người nào hành động như thế hãy tự lên tiếng, yêu cầu mọi người về sau hành động ý thức hơn, tôn trọng nhau hơn. Chị gái kia đặt câu hỏi “như thế nào là ý thức” và “mình không làm tốt chuyện của mình (tức mình sấy xong chưa lấy), người khác làm chuyện của người khác (nên chị ấy vứt lên nắp máy sấy)” là không có gì vô ý thức cả.
Ta có thể thấy, dạng người này trong xã hội này nhiều vô kể. Điển hình có ba điểm nhận dạng, 1 là vừa nói tức thì sẽ hỏi lại, 2 là lập luận chỉ để cho đã cái nư (như mấy mụ hàng xóm tranh nhau cái đường cống thoát nước của chung), và 3 là chỉ nói được, làm được cái trước mắt, không thể tự trả lời “mình hành động như vậy là ý thức chưa, đàng hoàng chưa, tử tế chưa”.
Tôi thì thấy có chút tiếc nuối, nếu tôi có khả năng ở một toà nhà giá 20 củ một tháng thì chắc chắn sẽ ít xác suất gặp những loại người này hơn. Nhưng toà nhà mà tôi đang ở nó cũng đã nằm ở mức tương đối cao so với người khác, mục đích của sự chi trả này là để tôi đỡ mất thời gian tranh giành không gian với người khác, đỡ mất thời gian dọn dẹp và với bố cục tách biệt từng phòng, tôi không phải nhìn mặt hay xã giao với người lạ sau một ngày dài mỏi mệt. Nhưng dường như những nỗi bất tiện kinh điển này là không tránh khỏi, bởi ở đâu cũng sẽ có đủ loại người.
Sau những lần như thế này, tôi chỉ tự hỏi làm thế nào để người ta nhận ra mình đang không đàng hoàng nhỉ? Một người khác trong câu chuyện này có nói, “việc lấy đồ đã sấy xong của người trước đó và để đàng hoàng hơn vào nơi nào đó là hành động nice to help, mình không thể bắt người khác cư xử với đồ mình như đồ họ được”. Thì thật ra câu này đúng, nhưng vẫn thiển cận.
Một người nice (đàng hoàng/đứng đắn/lịch sự/tử tế) hay không thực ra không bẩm sinh, đó là chọn lựa, nói thẳng ra và nghe có vẻ nặng nề hơn thì đó là kết quả của tu dưỡng. Để chọn được nice hay không, phải có năng lực phần “người” mạnh hơn phần “con”. Tử tế nhiều lần sẽ thành thói quen và tính cách, còn không tử tế vài lần sẽ thấy đó là phẩm chất mang tính khuôn khổ, giáo điều.
Tôi thấy nhiều người trong toà nhà vẫn cư xử nice vô cùng, cũng có thể vì ở tần số của tôi, tôi chỉ thấy được những người như thế. Hay khi rời khỏi toà nhà, những người trong vòng tròn liên hệ của tôi đều nice bỏ xừ. Kẹo của tôi đã mời rất nhiều lần nhưng đồng nghiệp của tôi hôm sau muốn lấy vẫn còn hỏi lại tôi lần nữa, các sếp (từ cũ tới mới) của tôi muốn giao việc cho tôi đều hỏi tôi có bận không (trong khi tôi bận hay không là do họ quyết định), người ta order bài viết trả tiền cho tôi mà lại hỏi tôi những feedback như vậy có hợp lý không (trong khi nói trắng nói đen thì dù feedback thế nào, tôi cũng có nghĩa vụ phải sửa),…
Rõ ràng, tính “nice” ở một người là có mức độ, đàng hoàng/lịch sự chưa đồng nghĩa với tử tế/sẵn lòng nhưng chúng đều có cùng một khuynh hướng tích cực và đều là thứ mang tính lựa chọn có ý thức. Một người khi đã có tư duy cởi mở, rất khó để ép họ làm những việc đóng khuôn. Và ngược lại, người có tính hẹp hòi, rất khó bắt họ hành động cởi mở.
Ở cái Sài Gòn này, nơi mà người ta gọi là thành thị hào sảng, nơi mà người ta đến đây để nói và làm những điều đao to búa lớn thật ra vẫn luôn tiềm tàng ẩn dật những câu chuyện bất thành văn, cực kỳ tủn mủn tầm thường nhưng nó lại là một phần không nhỏ làm nên cái văn hoá xô bồ này. Ngày ngày lịch thiệp bước ra đời, khó mà biết được đằng sau mỗi vẻ đạo mạo, ai đàng hoàng hơn ai. Cần rất nhiều thời gian và “câu chuyện”.
Sài Gòn vẫn đẹp bỏ mẹ. Nhưng tôi nghĩ mình cần phấn đấu hơn để thoát ly khỏi những câu chuyện thế này, ta không thể mãi quanh quẩn nói về những hẹp hòi của người khác được.
Tự nhiên nhớ đến Giảng viên Sinh lý học thần kinh của tôi đã từng nói một câu mà qua đó, tôi nhìn thấy cả một phép đối nhân xử thế. Vài bạn đã hỏi đùa rằng vì sao Thầy không bao giờ điểm danh. Câu trả lời của Thầy là: “Ý thức học tập là của các em, tại sao lại bắt Thầy điểm danh”. Bài học của chính tôi đó là ta không cần phải tham gia vào quá trình nhìn nhận vấn đề của ai cả. Có những điều tưởng là điểm sáng cho đến khi ta nhận ra đó là điểm mù, ta chịu trách nhiệm cho số phận của mình, người khác cũng vậy.
Still love Sài Gòn, sau tất cả.
— AN TRƯƠNG
33 notes · View notes
n-u-o-c · 1 year ago
Text
Mấy ngày hôm nay lúc nào cũng nghĩ về việc mình đã tìm được đúng người.
Tuần vừa rồi mình về với anh, thay cho việc cuối tuần anh phải lên HN với mình vì mình vừa phải đi thi và cũng vừa hay được nghỉ ôn thi trong tuần. Thực ra mọi chuyện vẫn rất bình thường, trộm vía, nhưng cũng có rất nhiều những chi tiết nhỏ khiến cho mình càng yêu thương và trân trọng người ở cạnh mình hơn.
Cách mà người đó bảo vệ mình, quan tâm mình, không hề có một chút nào giống như là thói quen, hay giống như nghĩa vụ, nhiệm vụ. Tất cả những chi tiết mà mình đã quan sát rất lâu nay đều đã cho mình một kết luận như vậy, có cả lúc mù quáng mới yêu, có cả lúc đã yêu lâu bên nhau lâu qua nhiều lần cãi vã. Anh cũng không nói nhiều lời, chỉ dịu dàng với mình như bản năng vốn có. Yêu nhau lâu nhưng vẫn sợ hứa hẹn nhiều không làm được. Việc ở bên cạnh anh lúc hai đứa gần nhau hay lúc hai đứa phải xa nhau không có khác biệt, lúc nào cũng rất nhất quán trong tư tưởng và hành động. Dễ hiểu là nếu từng có lúc mình nhận ra người ta không thật thì cũng không yêu được bằng ấy thời gian. Nhưng quả thật mình cảm động nhiều lắm. Mình biết người ta yêu mình thật lòng, cũng thật lòng quan tâm và muốn bảo vệ, che chở cho mình, muốn chia sẻ với mình.
Mình biết khó khăn trước mắt cao như núi. Mình dám biết rằng sẽ còn là những khó khăn mà mình chưa bao giờ phải đối mặt, nhưng mình vẫn cầu ước mình và anh có thể cùng nhau vượt qua mà vẫn giữ vẹn nguyên tình cảm với nhau.
Ngày qua mình mơ thấy nyc, cũng viết mấy dòng tâm sự lên IG. Anh đi trực sợ mình tâm tư mà không nói được với ai cũng kêu sốt ruột. Thực ra mình không có vấn đề gì, chỉ là mình thấy mình trong mơ giống như cái lúc chưa ổn định sau thất tình, và mình khá là thất vọng về mình trong giấc mơ đó. Mình cũng hay nghĩ ngợi lại về chuyện với nyc, nghĩ xem mình đã sai như thế nào khi tiếp tục nói chuyện, bắt chuyện với cậu ta sau chia tay và sau khi cậu ta có nym. Mặc dù một mặt mình ủng hộ chuyện tình đó chân thành nhưng một mặt khác mình vẫn còn tình cảm với cậu ta, vì vậy mà sự có mặt của mình vào thời điểm đó có lẽ là không hợp lý. Sau này, khi mình dẫn buông bỏ được, mình cũng nhận ra giữa mình với cậu ta đã không còn khả năng nói chuyện như lúc còn yêu hay lúc quyết định làm bạn của nhau nữa. Mình không biết phải gọi sự việc này là gì hay giải thích nó như thế nào, có lẽ là nhân sinh quan đã không còn phù hợp nên tự khắc không thể làm bạn như mong muốn. Chứ không phải vì mình đã có anh ở bên cạnh mà thay đổi cảm nghĩ về nyc. Đã có nhiều lần khi nhắc lại về nyc mình tỏ thái độ cực kì bài xích và cũng rất phẫn nộ rằng cậu ta đã so sánh mình vs Hà như những món đồ chơi để lựa chọn giữa 1 trong 2, cũng như là việc cậu ta phản bội mình là không thể chối cãi. Nhưng thật ra trong lòng mình từ lâu đã nguội lạnh và đấy khinh thường rồi. Thái độ của mình giống như kiểu là một sự bất bình không thể đòi công bằng cho chính mình nhưng nó không còn ảnh hưởng đến cuộc đời mình nữa. Cảm xúc nếu có thể có, thì đó vẫn là sự ghét bỏ.
Thực ra mình phải cảm ơn anh nhiều. Có thể nói là nhờ anh mình lại yêu đời, yêu được anh và có niềm tin trở lại vào con người. Sự cảnh giác của mình trong lúc yêu nyc đã quá thấp, dẫn đến việc mình bị tổn thương và phòng vệ trở lại. Sự xuất hiện của anh trong cuộc đời mình khiến mình nghi ngờ rất nhiều, băn khoăn rất nhiều, và sau rất nhiều lần quan sát đánh giá đó mình mới thực sự tin tưởng anh được.
Mình thực lòng mong rằng tình cảm của bọn mình dù sao đi chăng nữa cũng không bị sóng gió cuộc đời bóp méo hay làm giảm đi, mất đi. Bởi vì những cái khổ đau tột cùng, những cái khó khăn chồng chất có thể khiến cho ta mất đi năng lực yêu, thương, mất khả năng bao dung, ta thờ ơ với xung quanh và mất cả cảm giác sống...
11 notes · View notes
dongphucspanail · 2 months ago
Text
Tumblr media
Bộ Scrubs bác sĩ NAM/NỮ cao cấp nhiều màu
Bộ Scrubs bác sĩ NAM/NỮ cao cấp nhiều màu không chỉ là trang phục cần thiết trong môi trường y tế mà còn thể hiện phong cách và cá tính của người mặc. Những bộ đồ này mang lại sự thoải mái, tiện lợi và chuyên nghiệp cho các bác sĩ, y tá cũng như nhân viên y tế. Với nhiều màu sắc đa dạng, bộ scrubs hiện nay không chỉ giúp tạo ra sự đồng nhất trong đội ngũ mà còn làm nổi bật sự sáng tạo và phong cách cá nhân của từng người.
Tại sao nên chọn bộ scrubs cao cấp?
Khi lựa chọn trang phục cho ngành y tế, chất lượng luôn là yếu tố hàng đầu.
Sự thoải mái và linh hoạt
Các bộ scrubs cao cấp thường được làm từ chất liệu mềm mại, co giãn, cho phép người mặc dễ dàng di chuyển trong suốt ca làm việc kéo dài.
Thiết kế thông minh với kiểu dáng vừa vặn giúp tối ưu hóa khả năng vận động. Điều này đặc biệt quan trọng đối với các bác sĩ, nơi mà sự nhanh nhẹn có thể là yếu tố quyết định trong việc chăm sóc bệnh nhân.
Độ bền cao
Bộ scrubs chất lượng cao thường được sản xuất từ vật liệu chống nhăn, dễ giặt và khô nhanh.
Điều này không chỉ tiết kiệm thời gian giặt giũ mà còn đảm bảo rằng trang phục luôn giữ được hình dáng và màu sắc tươi mới. Việc đầu tư vào bộ scrubs chất lượng sẽ giúp bạn tiết kiệm chi phí lâu dài khi không cần phải thay thế chúng thường xuyên.
Thiết kế hiện đại và tinh tế
Những bộ scrubs cao cấp thường được thiết kế với nhiều tính năng tiện ích: túi đựng dụng cụ, cổ áo thanh lịch hay đường may tỉ mỉ.
Chúng không chỉ đảm bảo công năng sử dụng mà còn mang lại vẻ đẹp thẩm mỹ. Mặc bộ scrubs cao cấp giúp bạn tự tin hơn trong công việc, tạo ấn tượng tốt với bệnh nhân và đồng nghiệp.
Đa dạng màu sắc trong bộ scrubs
Một trong những điểm mạnh của bộ scrubs là sự đa dạng về màu sắc.
Tác động đến tâm lý
Màu sắc của trang phục có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm xúc của cả bác sĩ lẫn bệnh nhân.
Màu xanh lá cây, chẳng hạn, thường gợi lên cảm giác bình yên và an toàn, trong khi màu đỏ có thể thể hiện sự năng động và quyết đoán. Việc chọn lựa màu sắc không chỉ thể hiện tính cách mà còn giúp cải thiện trải nghiệm cho bệnh nhân.
Xu hướng thời trang trong ngành y tế
Ngành y tế đang ngày càng chú trọng đến xu hướng thời trang và phong cách.
Việc mặc những bộ scrubs với màu sắc và thiết kế hiện đại không chỉ giúp nâng cao hình ảnh cá nhân mà còn phản ánh sự phát triển của ngành. Với nhiều màu sắc khác nhau, các bác sĩ có thể dễ dàng lựa chọn bộ đồ phù hợp với phong cách riêng của mình, từ những gam màu nhẹ nhàng đến những sắc thái nổi bật.
Lựa chọn màu sắc theo mùa và sự kiện
Thay đổi màu sắc bộ scrubs theo mùa hoặc các sự kiện đặc biệt cũng trở thành một xu hướng trong ngành y tế.
Vào dịp lễ hội, nhân viên y tế có thể chọn những bộ scrubs có màu sắc rực rỡ để tạo không khí vui tươi, trong khi vào mùa đông, những gam màu trầm hơn có thể được ưu tiên hơn. Điều này không chỉ thể hiện sự sáng tạo mà còn tạo ra một môi trường làm việc tích cực.
Cách bảo quản bộ scrubs đúng cách
Để bộ scrubs luôn được bền đẹp, việc bảo quản đúng cách là rất quan trọng.
Giặt giũ đúng cách
Một trong những điều cần lưu ý khi giặt scrubs là tránh sử dụng chất tẩy mạnh có thể làm phai màu và hư hại chất liệu.
Nên giặt ở nhiệt độ vừa phải và sử dụng bột giặt nhẹ nhàng. Nếu có vết bẩn cứng đầu, hãy xử lý ngay lập tức để tránh làm mất đi sự tươi mới của bộ trang phục.
Phơi khô tự nhiên
Tuyệt đối không nên sử dụng máy sấy cho bộ scrubs, vì nhiệt độ cao có thể làm biến dạng và giảm độ bền của chất liệu.
Thay vào đó, hãy phơi khô tự nhiên dưới ánh nắng mặt trời hoặc trong không gian thoáng đãng. Điều này không chỉ giúp bảo vệ chất liệu mà còn giúp bộ đồ khô nhanh chóng.
Bảo quản khi không sử dụng
Khi không sử dụng, hãy treo scrubs ở nơi thoáng mát và tránh những nơi có độ ẩm cao.
Việc này sẽ giúp bảo quản màu sắc cũng như độ bền của chất liệu. Bạn cũng nên kiểm tra định kỳ để đảm bảo rằng bộ đồ vẫn còn trong tình trạng tốt trước khi sử dụng lại.
Bộ scrubs có những loại nào?
Bộ scrubs thường được chia thành hai loại chính: bộ scrubs nam và bộ scrubs nữ. Mỗi loại có thiết kế và kích thước khác nhau phù hợp với cơ thể và phong cách của từng giới.
Có thể mua bộ scrubs ở đâu?
Bạn có thể tìm mua bộ scrubs tại các cửa hàng chuyên bán trang phục y tế hoặc trên các trang thương mại điện tử như Lazada, Tiki hay Shopee. Nên chọn những địa chỉ uy tín để đảm bảo chất lượng sản phẩm.
Sử dụng bộ scrubs có cần lưu ý gì không?
Cần đảm bảo rằng bộ scrubs luôn sạch sẽ và không bị nhăn nhúm khi đi làm. Ngoài ra, nếu có vết bẩn từ máu hay dịch cơ thể, hãy xử lý ngay lập tức để tránh vi khuẩn phát triển.
Có nên chọn mua bộ scrubs theo bộ không?
Có, việc mua bộ scrubs theo bộ sẽ giúp bạn tiết kiệm thời gian và chi phí. Hơn nữa, bộ đồ đồng bộ sẽ tạo sự chuyên nghiệp và đồng nhất trong diện mạo khi làm việc cùng nhau.
Giá thành của bộ scrubs cao cấp ra sao?
Giá thành của bộ scrubs cao cấp thường cao hơn so với các loại thông thường do chất liệu và thiết kế tốt hơn. Tuy nhiên, đây là khoản đầu tư xứng đáng cho một trang phục bền đẹp và giúp cải thiện trải nghiệm làm việc.
Bộ Scrubs bác sĩ NAM/NỮ cao cấp nhiều màu không chỉ đơn thuần là trang phục mà còn là một phần quan trọng trong việc tạo dựng hình ảnh chuyên nghiệp và phong cách cá nhân của các nhân viên y tế.
Nhờ vào chất liệu cao cấp, thiết kế hiện đại và sự đa dạng về màu sắc, bộ scrubs trở thành lựa chọn lý tưởng cho mọi bác sĩ, y tá. Hãy đầu tư vào một bộ scrubs chất lượng để không chỉ đem lại sự thoải mái trong công việc mà còn góp phần nâng cao tinh thần làm việc và trải nghiệm cho bệnh nhân.
Xem thêm tại: https://facebook.com/551867378296578
2 notes · View notes
vietchonhungngayxuacu · 2 years ago
Text
NHỮNG CAPTION THẢ THÍNH CHO NHỮNG BẠN ĐAM MÊ SỐNG ẢO
1. Low quality pic, but high quality me.
(Ảnh thì kém chất lượng, nhưng người chất lượng cao)
2. Asking for going into your world. Authorizing me or i’ll cross the border.
(Xin được phép bước vào thế giới của cậu. Cấp quyền hay để tôi vượt biên)
3. Oops, something’s on my/your face. Never mind, just beauty.
(Ơ ,có gì dính trên mặt tớ/cậu nè. Không có gì, là vẻ đẹp thôi)
4. Beauty is power, I/u’ve a superpower.
(Đẹp là một năng lực, tớ/cậu có siêu năng lực)
5. Damn!!!your smile. It’s kills me.
(Chết tiệt!!! nụ cười cậu làm tớ u mê)
6. The sun is damn hot and so are u.
(Mặt trời thật nóng bỏng và cậu cũng thế)
7. I’am sorry I wasn’t part of your past, can I make it up by being in your future.
(Xin lỗi vì đã không là một phần trong quá khứ của cậu, để bù đắp tớ sẽ là một phần trong tương lai)
8. I lost my stars, they’re all in your eyes.
(Những ngôi sao của tớ đã lạc vào trong đôi mắt cậu)
9. What’s on the menu today?
-Me-n-u (me and u)
(Có gì trong menu hôm nay?Tớ và cậu)
10. Give me your picture. I’ll show Santa what I want for Christmas.
(Cho tớ xin bức ảnh để gửi cho ông già Nôel thứ tớ muốn vào giáng sinh này đi)
11. You may fall from the sky, and the best way to fall...in “fall” in love with me.
(Cậu có lẽ đã rơi xuống từ bầu trời, và tốt nhất hãy rơi vào trong lòng tớ)
12. My mom told me to follow my dream, so it’s time to follow u.
(Mẹ tớ nói đã đến lúc tớ theo đuổi giấc mơ của mình, vậy là đến lúc tớ theo đuổi cậu rồi)
13. My compass needle is pointing right at you.
(Kim la bàn của tớ chỉ về hướng cậu)
14. There is a terrible traffic jam in your eyes. I get suck in it everytime.
(Tình trạng giao thông trong mắt cậu tệ thật, tớ bị kẹt trong đó hoài luôn)
15. No one has even told me “You’re my World” Maybe I’am just a country or a district or a street, a road.
(Chưa từng ai nói với tôi rằng “Cậu là Thế giới của tớ” có lẽ tôi chỉ là một quốc gia hoặc con đường :-))
25 CAPTION TIẾNG ANH "SO DEEP" GIÚP BẠN DỄ DÀNG SỐNG ẢO 💋
1. You look at a star for two reasons, because it is luminous, and because it is impenetrable.
( Người ngắm vì sao là bởi hai lý do, bởi vì nó lấp lánh, cũng bởi vì nó không thể chạm tới)
2. You are the last rose in my barren land.
(Người là đóa hoa cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của tôi)
3. I tried to disappear and no one asked.
(Tôi từng thử biến mất, nhưng lại không một ai quan tâm)
4. The world is dull,but it has you.
(Thế gian vô vị, nhưng nó lại có em.)
5. I’ve been looking for the spring of my life, you just smile.
(Tôi vốn tìm kiếm mùa xuân của đời mình, cho đến khi em tình cờ cười lên.)
6. The world is dark,and then you come,with the stars and the moon.
(Thế giới này vốn tăm tối, cho đến khi người xuất hiện, mang đến cùng trăng sao.)
7. One day, I'll find her. And when they ask me how I knew she was the one, I'll tell them, “Because she loved me in spite of all the unlovable pieces she had to pick up.”
(Rồi sẽ có ngày tôi tìm thấy cô ấy. Mọi người sẽ tò mò sao lại chắc chắn là người đó, tôi sẽ nói rằng "Bởi vì cô ấy yêu tôi, yêu trọn vẹn cả những điều không hoàn hảo của tôi.")
8. How to solve the worry , only rich.
(Làm sao để xóa sạch mọi ưu phiền, đó là trở nên giàu có.)
9. Better to light one candle than to curse the darkness.
(Nguyền rủa bóng đêm chi bằng tự mình thắp lên ngọn nến.)
10. I can bear any pain as long as it has meaning.
(Tôi có thể chịu đựng bất kỳ sự khổ sở nào, chỉ cần chúng có ý nghĩa.)
11. Be a pineapple. Stand tall, wear a crown, be sweet on the inside.
(Hãy sống như một trái dứa: dáng đứng hiên ngang, đầu đội vương miện, nhưng bên trong lại ngọt ngào.)
12. Nobody is stupid. It's just that sometimes, we choose to be stupid for us to feel a little bit of what they call happiness.
(Không ai là ngốc nghếch hoàn toàn. Có chăng là giả vờ khờ khạo, để cảm nhận một chút tư vị của hạnh phúc.)
13. You left in peace , and left me in pieces.
(Người nhẹ nhàng rời đi, bỏ mặc ta tan nát nơi này.)
14. Life is short. Smile while you still have teeth
(Cuộc đời này ngắn lắm. Hãy cười khi mà bạn vẫn còn răng)
15. The sun won't run to you, the moon won't, the stars won't, but I shall.
(Mặt trời sẽ không đến vì em, mặt trăng không, các ngôi sao kia cũng sẽ không, nhưng anh sẽ.)
16. In the story of your life, don’t let anybody else hold the pen.
(Câu chuyện cuộc đời của riêng bạn, đừng để ai nắm được chiếc bút.)
17. “If I walk would you run?
If I stop would you come?
If I say you are the one,
Will you believe?"
(Nếu như anh cất bước, em có đi cùng không?
Nếu như anh dừng lại, liệu em có đến?
Nếu như anh nói em chính là duy nhất, em sẽ tin chứ?)
18. No matter where you are, or what you are doing, or who you with, I will honestly, truly, completely love you.
(Cho dù em đang ở đâu, đang làm gì, hay đi cùng ai, anh cũng sẽ thật lòng, thật lòng, hoàn toàn yêu em)
19. If you shed for stears when you miss the sun, you also miss the stars.
(Đừng khóc vì hoàng hôn, nếu không em sẽ bỏ lỡ cả những vì sao.)
20. There is a crack in everything,that's how the light gets in.
(Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào.)
21. Time would heal almost all wounds. If your wounds have not been healed up, please wait for a short while.
(Thời gian luôn chữa lành mọi vết thương. Nếu nó vẫn còn đau âm ỉ, thì hãy đợi thêm một lát nữa)
22. There's a difference between "love" and "like". If you like a flower you will pick it, but if you love a flower, you will water it every day.
(Luôn có sự khác biệt giữa "yêu" và "thích". Nếu thích một đóa hồng, bạn sẽ thẳng tay hái nó, nhưng nếu yêu, bạn sẽ tưới nước hằng ngày.)
23. Women's tears are useless, but you make a woman cry, it is useless!
(Nước mắt phụ nữ vốn vô dụng, nhưng làm họ khóc, thì bạn chính là đồ vô dụng!)
24. The secret of a good relationship is that you don't have to be serious, but you have to be serious!
(Bí mật để giữ gìn tốt một mối quan hệ chính là trong mối quan hệ đó bạn không cần thiết phải nghiêm túc, nhưng bạn nhất định phải nghiêm túc!)
25. I wish I were what I was when I wished I were what I am.
(Tôi ước gì có thể trở lại như ban đầu, mà ở thời điểm đó tôi đã ước được trở thành tôi của hiện tại.)
📌 Nguồn bài: Si Me Amas, Serva Me
65 notes · View notes
muathang6 · 1 year ago
Text
Tumblr media
Bạn có bao nhiêu người bạn?
vào tháng 14 - 1, 2024
Bạn có bao nhiêu người bạn?
Hầu hết chúng ta sẽ vội nghĩ đến một con số rất cao.
Nhưng phải thừa nhận có rất ít bạn bè thực sự là - trong xã hội của chúng ta - một dấu hiệu của sự xấu hổ và thất bại.
Nhưng sẽ ra sao nếu cô đơn thực sự là dấu hiệu của một người thú vị, chân thành và chu đáo?
Liệu trong một thế giới của những liên kết hời hợt, sự cô đơn là điều mà những người nghiêm túc có xu hướng trở thành một cách tự nhiên và chính đáng?
Chúng ta có thể thực hiện một bài kiểm tra bất thường nhằm tìm hiểu xem chúng ta thực sự có bao nhiêu người bạn.
(1)
- Bạn có thể có nhiều bạn bè, 
nhưng sự hòa hợp đến mức nào nếu bạn loại bỏ đi lăng kính tình cảm?
- Hầu hết những người mà được gọi là bạn bè của bạn họ không hiểu điều gì về bạn?
- Rồi có bao nhiêu điều mà bạn không muốn đề cập đến với bạn bè?
- Bao nhiêu phần cuộc đời của mình phải diễn ra trong bí mật - vì không ai hiểu được?
(2) 
- Bạn có thể tìm đến ai nếu bạn bị ô nhục vì một sai lầm của chính mình?
- Khi phần lớn thế giới quay lưng lại với bạn, liệu có ai đó vẫn nhìn nhận bạn như bạn không, hay chỉ là một kẻ lập dị, kẻ thất bại với những định kiến xã hội đặt ra?
- Ai có thể coi bạn là người vừa có tội, vừa đáng được yêu thương và tử tế?
(3) 
- Bạn có thể chi sẻ được cùng ai khi có vấn đề lớn trong mối quan hệ?
- Bạn có thể chi sẻ được cùng ai nếu bạn đã ngoại tình hoặc bị thu hút bởi ý tưởng đó?
- Hoặc khi tình yêu của bạn nguội lạnh mặc dù trong nhà có ba đứa con nhỏ?
- Ai có thể chịu đựng được việc bạn phá hủy những lý tưởng tình yêu được xã hội đề cao và trân trọng?
(4) 
- Với ai (nếu có) bạn có thể thảo luận về những bất an thực sự hoặc phức tạp xung quanh vấn đề tình dục?
- Mặc dù xã hội, ít nhất là ở một số nơi trên thế giới thích thể hiện là cực kỳ cởi mở, nhưng đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác khi chính bạn đề cập đến đời sống tình dục của mình.
(5) 
- Ai thích phần ngốc nghếch trong bạn?
Bất kỳ ai cũng có thể thích phiên bản có lý của mình - nhưng ai có thể chịu đựng được kẻ ngốc nghếch ẩn phía sau, 
kẻ thức khuya làm những điều ngớ ngẩn, kẻ đánh đổ mọi thứ, kẻ gây rối ở nơi làm việc và tự nói những điều kỳ lạ để giữ bình tĩnh.
- Những câu hỏi này cố tình đặt tiêu chuẩn cho tình bạn cao hơn bình thường. 
Có thể chúng ta - sau khi khảo sát chúng - nhận ra rằng chúng ta có rất ít ai thực sự là bạn bè; thậm chí có lẽ không có ai cả.
- Điều này không phải là lý do hoảng loạn hoặc xấu hổ. 
- Nhiều người trong chúng ta - trên thực tế - cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.
- Và càng nhiều người trong chúng ta có thể nhận ra điều đó, và có thể ngừng giả vờ rằng tình bạn là phổ biến như vẫn thường nói;
- Biết đâu chúng ta sẽ cảm thấy ít bị cô lập hơn vì không còn tin vào bức tranh đa cảm mà chúng ta hiện có về tình bạn nữa để sẵn sàng một ngày nào đó xây dựng được một tình bạn thực sự xứng đáng với cái tên của nó.
*** Nguồn: How to Know If You Have Real Friends (And What to Do If You Don't) - The School of Life -
8 notes · View notes
8c26blog · 1 year ago
Text
Paper Bride { Ep.01 }
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
*** Paper Bride { Ep.01 } ***
Nói trước, tui không thích game kinh dị, máu me, bạo lực nhưng lúc tui coi trailer game này thì thấy vẫn trong mức chấp nhận được của tui. Tui cũng tính chơi game này lâu rồi, cuối cùng cũng chơi được. Đã download đủ 5 phần. Chơi "Phần 1" trước xem thế nào. (ง°ل͜°)ง
Đầu tiên phải nói là tui vốn thích những thứ liên quan đến văn hoá xưa cũ của Trung Hoa, nên từ cái tên game đến màu sắc và hình ảnh là tui ưng rồi. ☝(˚▽˚) Do cũng có chút kinh nghiệm chơi thể loại HOG nên khi chơi game này tui cũng không đến nỗi quá bỡ ngỡ. Đánh giá sơ bộ của cá nhân thì tui cho "Phần 1" là : 4.5 - 5 điểm thôi. ( ゚ヮ゚)
Điểm thấp vậy là có lý do hết (lý do theo quan điểm cá nhân của tui (¬‿¬) ề hế)
1. Hình ảnh và màu sắc :
+ Khen : Hình đẹp, màu sắc trong game thiên về hướng âm u tạo bầu không khí quỷ zị hợp với bối cảnh của game. :v
- Chê : Đẹp thì có đẹp nhưng so với hình ảnh màu mè (đôi khi gây nhức đầu) và hình ảnh chi tiết (đôi khi quá rườm rà) của các game HOG Châu Âu thì phần hình ảnh của game này khá sơ sài và màu sắc hơi đơn điệu. Đôi khi có những phân đoạn màu mấu chốt thì khá nhạt nhoà muốn ăn nhập vô màu nền nên nhìn khá chán. (⊙ᗜ⊙)
Có một điểm trừ lớn là phần hình ảnh đa phần là cận cảnh nên nhìn không có không gian, làm cảm giác bí bí, ngộp ngộp. (|||  ̄_ ̄) Nếu hình ảnh toàn cảnh, hoặc phối cảnh không gian rộng hơn một chút thì hình xấu cũng đẹp lên được vài phần.
2. Âm nhạc :
+ Khen : Cũng được đi. :V
- Chê : Được thì có được chỉ là nhạc nền lúc có lúc không (゚ヮ゚) Phần voice của nhân vật cũng nhỏ xíu :v Nhưng mấy cái đoạn jump scare nhạc lên cũng làm tui hơi giật mình đấy ☝(°ロ°) (Nhất là đoạn đứng chổ cửa sổ chung cư đang cầm ống nhòm nhìn toà chung cư đối diện thì ông lão qua đời với gương mặt xanh dờn, mắt trợn, cùng với nụ cười nham nhở bất thình lình phớt qua làm tui giật cả mình Σ( ̄□ ̄lll) Rồi đoạn lục đồ trong hộc tủ, vừa mới mở tủ ra thì thằng nhóc lòi cái đầu ra rùi rút vô cũng làm tui cũng "hơi hơi" giật mình :v quá đáng lắm (╯°□°)╯)
3. Cốt truyện :
+ Khen : Cũng được, cũng kinh điển, cũng có mấu chốt và điểm nhấn. Tui cảm thấy đoạn nhật ký của đứa nhóc khá buồn và có tiếc nuối.
Cốt truyện cũng cho ta một triết lý : "Đôi khi người giúp ta chưa chắc gì là người tốt, còn người làm ta ... giật mình chưa chắc là người xấu, chỉ là cách biểu đạt của họ hơi đặc biệt xíu thôi". ( ͡° ͜ʖ ͡°) Thật sâu sắc ~
Bên cạnh đó game cũng giới thiệu thêm một số phong tục phong thuỷ, thờ cúng của Trung Quốc cũng hay (mặc dù tui chưa tìm hiểu thông tin là đúng bao nhiêu % :v)
- Chê : Nội dung được nhưng hơi rườm rà và đôi khi thấy nó thiếu thiếu gì đó, đôi khi lại thấy có tình tiết không ăn nhập gì với nhau. Chơi xong cảm thấy dừng ở mức được thôi chứ không hay, không ấn tượng lắm. 「(°ヘ°)
4. Độ "hề" của game :
+ Khen : Cái này là cá nhân tui cảm thấy thôi, chứ thường game kinh dị chỉ có ghê chứ không có hề. (^ ਊ ^) Riêng mục này chỉ có khen không có chê. :v
Tui mắc cười đoạn nhân vật chính "Ninh Tử Phục" đọc di chúc của ông lão trong tang lễ ở chung cư. Tui thấy lời lẽ của ông lão cứ hề hề thế nào đó :v Cái này làm bầu không khí âm trầm của tang lễ biến thành chẳng còn gì là nghiêm túc nữa. (☞゚∀゚)☞ (°⌣°)
À còn đoạn đưa xấp tiền giấy cho con hình nhân giấy nằm trong quan tài nữa. Cho cả xấp tiền dày cộm rồi nhưng sau này vẫn phải đút vào miệng nó thêm một cục ngọc nữa nó mới chịu giúp mở cửa. Hình nhân giấy mà tham lam thế cơ đấy. (¬‿¬)
Còn đoạn đối thoại với bà lão trước cái miếu cũng hề hề. Để tui trích đoạn lại lời bà lão : "Ha ha ha, chàng trai này đúng là thú zị, ngày cô hồn mà lại mặc đồ tân lang chạy lung tung. Trúng tà hay là bị điên vậy?". Thật là những lời thắm thía ☝(゚ヮ゚) Sau đó thì nhân vật chính "Ninh Tử Phục" có hỏi thăm thêm thì bị bà lão quăng cho cục bơ bự : "Bà lão đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không quan tâm bạn". :v Ôi con sông quê ê ê ê ê ê ~~~~
5. Cách chơi :
+ Khen : Như đã nói, do tui cũng có chút kinh nghiệm chơi game HOG nên cách chơi cũng không quá khó (mặc dù tui cũng có xem hint nha ☝(゚ヮ゚)). Cách chơi đơn giản, dễ nắm bắt.
Phần hint cũng "rã đông" khá nhanh nên thời gian chờ xem hint không quá lâu.
- Chê : Do tui chơi không giỏi lắm nên tui xem Hint cũng nhiều ☝(゚ヮ゚) nhưng mà cái Hint có lúc khá tối nghĩa và nhiều lúc đơn giản đến vô dụng như kiểu có hint cũng như không (;´༎ຶД༎ຶ`), phải đọc tới lui mới hiểu, đôi khi làm theo cũng không được và phải mò một lát mới ra.
Đây là game về văn hoá Trung Quốc nên một số minigame phải giải game theo cách có liên quan đến "phong tục hoặc văn hoá của Trung Quốc" mới ra. Những lúc như thế tui chỉ sử dụng một tuyệt chiêu duy nhất, nhấn nút "Bỏ qua" cho gọn :v Chơi minigame trong HOG tui luôn bám theo phương châm : "Gặp minigame dễ thì "Muỗi ~ piece of cake", còn khó thì "bỏ qua" cho lành ☜(˚▽˚)☞" Nhưng mà có những lúc nút "Bỏ qua" chình ình ở đó mà bấm không có tác dụng gì hết, không cho qua màn. Vậy để cái nút đó chi zẫy ?! ☝(°ロ°) những lúc như vậy chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thứ 2 là "RÁNG ! ... ráng mò cho qua cửa". Chứ biết sao giờ, chơi gần đến kết cục của game mà bỏ ngang thì tức lắm. ლ(༎ຶД༎ຶ`;ლ)
Thêm một cái nữa, ai biết chút đỉnh tiếng Trung thì chơi game và nắm bắt hint nhanh, còn không biết thì ráng nhận biết và nhớ chữ Hán, vì trong Hint có phiên dịch ra tiếng bản xứ của mình, nhưng giải đố thì phải sử dụng tiếng Trung. Thật vi diệu ~ (✿´‿`)
=====
Đánh giá đến đây kết thúc, tui không phải người chơi game chuyên nghiệp nên đánh giá theo kiểu không chuyên nghiệp và theo cảm nhận cá nhân.
Nhìn chung đây cũng là một game đáng chơi, cũng thú vị, vừa mới lạ vừa không mới lạ (tui thật mâu thuẫn :v ). Tui sẽ chơi hết 5 phần, sau đó sẽ đánh giá để giải trí và kỷ niệm. (☞゚ヮ゚)��� *Cái kết thiệt cụt, thiệt mắc hứng* ☜(゚ヮ゚☜)
7 notes · View notes
mongdu · 1 year ago
Text
Vài dòng lặt vặt lúc cafe sáng.
Tui không quen việc giải quyết vấn đề bằng lập luận/suy luận/lý luận. Nó là một cách để tìm tới cách giải quyết, chứ tự thân nó không phải cách giải quyết. Nói cho hay mà không làm được gì thì thà không nói. "Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện". Thắng là thắng, thua là thua, không phải là "lose the battle, win the war" (chỗ này tui lại sân si quá).
Ổn định, nghe cũng mị người lắm, nhất là thời buổi kinh tế bất ổn chưa biết điểm dừng này. Nhưng mà, khi mà xã hội vẫn đang tiếp tục phát triển, tiếp tục đi lên từng ngày, từng giờ, việc hướng tới một cái gì đó ổn định, đi ngang trong biểu đồ phát triển thì đó là một sự tuột hậu chứ không phải là ổn định. Ngủ một giấc dậy có khi thấy thiên hạ đổi thay không ít. Đâu có chuyện lặp lại một cuộc sống đều đặn suốt bao nhiêu năm.
Tui thường bất an với những yếu tố mình không cảm thấy kiểm soát được. Chỗ nào tui linh tính thấy bất ổn thì tui sẽ rút lui sớm chứ không thể ngồi yên chờ tới lúc nó bất ổn hoàn toàn được. Đôi khi dự tính sai, nhưng mà mỗi lần tui chủ quan, phớt lờ red flags là sẽ có chuyện.
Sống, và luôn đặt câu hỏi. Đó là cách những đứa trẻ lớn lên. Khi chấp nhận một điều gì đó hiển nhiên, ngưng đặt câu hỏi, chúng ta tự đưa mình vào một ma trận những thông tin phái sinh do những điều tưởng chừng hiển nhiên đó tạo ra. Càng quanh quẩn, càng lạc lối. Tui sợ điều này lắm, nên với tui không có thông tin nào mặc nhiên được chấp nhận mà không dựa trên kiểm tra hoặc đối chiếu với những nền tảng thông tin đã có.
Tui nghĩ là hồi đi học vẽ lại, tui học được một số góc nhìn mới hơn từ việc vẽ một bức tranh. Ví dụ như việc bị cuốn vào tả chi tiết một cục diện, dễ làm mất tương quan tổng thể. Vậy nên việc để bài ra xa là một bước hết sức quan trọng. Thậm chí là nếu có thể thì xoay bài theo hướng ngược lại, hoặc lật mặt sau để nhìn. Có nhiều thứ nhìn hoài bị quen mắt, mặc nhiên nghĩ là nó đúng, ít nhất là cho tới khi thay đổi góc nhìn.
Tui nghĩ là mọi góc nhìn, thậm chí là có trái chiều cũng đều đáng để tham khảo. Và ngược lại, có những góc nhìn, những kinh nghiệm của người đi trước, dù đúng lắm, nhưng cũng chỉ nên giữ ở mức tham khảo thôi. Suy cho cùng thì không có gì rõ ràng đúng - sai, trắng - đen, mà chỉ có hợp lí hay không hợp lí trong tương quan tổng thể.
Là vì thường con người nói chung có xu hướng cầm cây thước của chính mình đi đo khắp thiên hạ, rồi dùng những con số đó để phân thứ bậc, mới ra đủ thứ chuyện. Mỗi người một cây thước, ai cũng nghĩ cái của mình đúng. Một số sản xuất theo lô thì cũng giống nhau đó, nhưng mà cây thước đó cũng không phải là đúng vĩnh viễn. Mới độ 4 năm trước thôi, một mớ đại lượng cơ bản của vật lý cũng đã được định nghĩa lại bằng hằng số h với c, vậy thì mọi thang đó trước đó cũng chỉ còn là tương đối. Cớ sao còn phải chấp niệm với những khái niệm tuyệt đối, tất yếu?
"Tant que l'identité d'une personne dépend de qualités qui peuvent s'effriter, elle est dans le désespoir perpétuel."
(Chừng nào danh tính của một người còn phụ thuộc vào những phẩm chất có thể sụp đổ, họ còn ở trong trạng thái tuyệt vọng vĩnh viễn)
- Jean-Paul Sartre
Ngoài lề.
Một số vấn đề/khái niệm, khi nhắc tới, tui có phần cực đoan, ghét bỏ, là vì đó là những trải nghiệm không tốt tôi đã phải trải qua trong nhiều năm lưu lạc giữa những vấn đề hiện sinh. Có lẽ là đối với người khác, trong hoàn cảnh khác thì câu chuyện cũng khác.
Đại từ nhân xưng của tui khá là tuỳ hứng, nội dung cũng tuỳ hứng, phụ thuộc vào lúc đó tui-đang-là-ai và ai đang-là-tui. Có quá nhiều chuẩn mực, khuôn khổ rồi. Ở chỗ nào mình thoải mái được thì cứ thoải mái đi. Tới cuối cùng thì cuộc sống không phải là để phục vụ cho một thứ lí thuyết nào, hay một hình mẫu nào do người khác vẽ ra.
Tumblr media
Hình cũ, ký họa mấy bữa trước. Ví dụ cho việc đặt viết lên giấy rồi cắm cúi vẽ, xong mới nhìn lại sai phối cảnh. Này tại dở, chứ không có đổ thừa cho cái gì =)))
18 notes · View notes
bonglemonade · 26 days ago
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 2: Nghỉ hè (Tháng 7)
PHẦN 4
Đa số hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ diễn ra trong nhà thể dục, họ chỉ sử dụng không gian ngoài trời để khởi động.
Tiếng tập luyện của câu lạc bộ nhạc cụ đằng xa như một bản hành ca dành riêng cho họ.
Dù liên tục bổ sung nước, mồ hôi ấm vẫn chảy ròng ròng.
Trong lúc nheo mắt tránh ánh nắng chói chang, Kagiura nghĩ đến mái tóc vàng rực rỡ của Hirano.
Nhuộm tóc bất chấp mình là thành viên thuộc Ban kỷ luật khiến tóc của Hirano bị hư hỏng khá nhiều. Tuy nhiên nó lại rất hợp với anh ấy.
Và cả đôi khuyên tai đến giờ vẫn chưa tìm được.
Đã hơn một tuần trôi qua, Hirano dường như không mấy bận tâm, ngược lại người lo lắng nhiều hơn là Kagiura.
Nếu lỗ khuyên đã lành và ổn định thì sẽ không dễ dàng bị bịt lại, nhưng về cơ bản chúng chắc chắn sẽ thu nhỏ nếu cứ để mặc như thế.
Hirano nói rằng đó là đôi khuyên đầu tiên mà anh ấy dùng, nên Kagiura thắc mắc “Vậy thì càng phải nhanh tìm một đôi khác để thay vào chứ?”, Hirano trả lời, “Nếu cả hai bên mất cùng lúc thì chắc là anh chỉ tháo ra ở đâu đó thôi.” Sau đó thì không quan tâm đến nữa.
Trong khi tránh nắng dưới hiên phòng tập, dùng khăn lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình, Kagiura nghĩ đến khuyên tai có màu gì thì sẽ hợp với Hirano nhất.
Thật khó để hình dung ra bình thường Hirano sẽ ăn vận như thế nào, vì cậu chỉ được thấy anh mặc đồ ở nhà.
Cuối tuần thì may ra, nhưng những ngày nghỉ của Kagiura đều dành cho hoạt động câu lạc bộ, nên cơ hội gặp Hirano khá ít ỏi.
Cậu chỉ có thể thấy anh mặc đồng phục khi vô tình chạm mặt nhau ở trường. Buổi sáng khi gọi cậu dậy, Hirano cũng đã mặc sẵn đồng phục.
Anh thường về ký túc sớm hơn Kagiura, khi cậu về đến nơi thì đã thấy anh mặc đồ ngủ rồi.
Đó là lý do việc chọn đôi khuyên tai dễ phối với trang phục thường ngày của Hirano tưởng chừng đơn giản nhưng lại chẳng dễ chút nào.
Huống chi, trước kỳ nghỉ hè hai người chẳng có thời gian rảnh để cùng đi mua sắm.
Phải làm sao đây?
Kagiura cố nghĩ nên bắt đầu từ đâu, nhưng chẳng mấy chốc, các thành viên khác trong câu lạc bộ đã hoàn thành bài chạy và buổi tập đầu ngày bắt đầu.
Nếu cứ lơ đễnh khi luyện tập thì rất dễ bị chấn thương.
Cậu đã ghi nhớ điều đó, nên chỉ mất một khoảnh khắc để tập trung lại và chú ý vào buổi tập.
Thật kỳ lạ, khi chơi bóng rổ, cậu thậm chí không quan tâm đến mồ hôi đang chảy ướt áo. Cậu cũng chẳng thể nhận ra câu lạc bộ nhạc cụ hơi bên ngoài còn đang chơi hay không qua cánh cửa nhà thể dục đóng kín để bảo toàn chút hơi lạnh yếu ớt từ điều hòa.
Lớp cậu vượt qua vòng kiểm duyệt mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, và họ cũng vượt qua vòng đánh giá thứ hai một cách xuất sắc.
Niibashi thể hiện đúng như kỳ vọng—thậm chí còn vượt xa. Bài thuyết trình của cậu ấy, với nụ cười đầy tự tin, hiệu quả đến mức áp đảo, và sự chuẩn bị thì không một chút sai sót. Cậu còn có thể đưa ra cam kết về an toàn thực phẩm, và thậm chí giành được vị trí thu hút nhất cho gian hàng yakitori.
Có thể xây dựng một kế hoạch đánh bại cả năm hai và năm ba chỉ trong vài ngày là một chuyện vượt ngoài mong đợi.
Bởi vì thông thường, những khoá lớn hơn biết rút kinh nghiệm và dành thời gian chuẩn bị trước khá lâu, nên những học sinh năm nhất với thời gian hạn chế khó mà thắng được trong trận chiến giành vị trí tốt cho gian hàng. Nhưng phần trình bày của Niibashi quá hoàn hảo, đến mức khó tin rằng mọi thứ được thực hiện trong khoảng thời gian gấp rút như vậy.
Niibashi rất giỏi giao thiệp, nên kho nguyên liệu của họ chất đống nhờ sự hỗ trợ từ các lớp khác. Và thế là Kagiura cùng hai trợ lý còn lại trở thành những người hỗ trợ phía sau.
Trái ngược với tâm trạng sôi sục của các thành viên ban điều hành, hội học sinh - cũng là một phần thuộc ban giám khảo - nói một cách dễ nghe, hoàn toàn bình thản.
Nói một cách khó nghe, phản ứng của họ gần như vô cảm, điều này khiến Kagiura không khỏi bất ngờ.
Người ta thường nghĩ rằng thành viên thuộc Hội học sinh của các trường trung học đều là những người thích lập kế hoạch và cuồng công việc, nhưng Hội trưởng hội học sinh - Touou - dường như thuộc kiểu người căng thẳng cao độ.
Đúng như mong đợi từ một người làm Chủ tịch hội học sinh khi còn học năm hai, anh ấy quen với việc chỉ đạo người khác, và thậm chí có một phong thái nghiêm nghị khi đưa ra hàng loạt câu hỏi hóc búa cho từng đề xuất. Nhưng dường như anh không thực sự thích thú với việc đó.
Còn có một điều bất ngờ khác nữa.
Đó là, mặc dù đôi khi bị vặn vẹo đến quá mức, Niibashi lại tích cực đáp trả Touou.
Có vài lần Kagiura từng nghe Niibashi nhắc đến người này, dù đa phần là những lời phàn nàn. Kagiura luôn thắc mắc liệu họ có phải là bạn thân của nhau hay gì không, nhưng cậu không muốn phá hỏng bầu không khí khi nhìn cả hai có vẻ đang rất vui vẻ.
Còn không lâu nữa là đến kỳ nghỉ hè, nên hôm nay chỉ có tiết học buổi sáng.
Phòng thể dục đang được bảo trì và huấn luyện viên cũng không có mặt nên câu lạc bộ sẽ được nghỉ hôm nay. Đúng là một cơ hội tốt để các thành viên đi mua sắm cùng nhau, Kagiura dẫn cả nhóm đến vài tiệm giày mà cậu hay lui tới.
Cửa hàng này cũng là nơi cung cấp đồng phục cho trường học, ai cũng vui vẻ vì được ông chủ ở đây nhớ mặt và còn giúp chọn giày dù họ chỉ mới học năm nhất. Nghe đâu ông ấy thậm chí còn đến xem các trận đấu tập của họ.
Tim Kagiura đập loạn xạ trên đường về nhà, nghĩ đến việc hỏi Hirano về chuyện cậu vừa nghĩ tới.
Dù đã ăn trưa và đi mua sắm, cậu vẫn về sớm hơn thường lệ, thậm chí chưa tới 3 giờ chiều. Ngay cả khi làm bài tập, thời gian hôm nay vẫn trôi qua chậm rãi đến khó chịu.
“Em về rồi!”
Không có tiếng trả lời.
“Huh…?”
Trong phòng không có balo của Hirano, có lẽ anh ấy vẫn chưa về.
“Chắc là còn bận việc ở Ban kỷ luật.” Cậu vừa nghĩ vừa trải một tấm thảm ra sàn và bắt đầu vệ sinh dụng cụ thể thao.
Sau khi vệ sinh xong, cậu bắt chước Hirano, ngồi vào bàn làm bài tập về nhà.
“Nếu thấy cảnh này thì anh ấy có ngạc nhiên không nhỉ?”
Nhưng trái với mong đợi của cậu, đến khi trời sầm sập tối, Hirano vẫn chưa quay lại.
Bắt đầu cảm thấy bứt rứt, cậu mở luôn cửa phòng, nhưng bị Hanzawa đi ngang qua đóng lại. “Như vậy sẽ làm vướng lối đi đấy!”
Hanzawa ở cùng câu lạc bộ với Hirano, có nghĩa anh về muộn thế này không phải do bận họp ở Ban kỷ luật.
“Hanzawa-san, Hirano-san vẫn chưa về – Anh ấy có nói với anh là có chuyện gì không?”
“Hm. Anh không biết. Mà, cậu ấy cũng đâu còn trẻ con nữa, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhân tiện em có đi ăn tối không? Anh đang đến căn tin đây.”
Đúng như anh nói, đã đến giờ ăn tối. Dù vẫn còn nhiều thời gian nhưng tốt hơn hết là ăn sớm để kịp giờ tắm.
“.... Em cũng đi.”
Hy vọng thật sự là không có chuyện gì xảy ra.
Với tâm trạng hơi rối bời, Kagiura theo sau Hanzawa.
Hirano về đến ký túc xá ngay trước khi giờ ăn tối kết thúc.
Anh đi thẳng tới phòng ăn mà không ghé qua phòng để bỏ túi, và không về phòng cho đến khi giờ t��m của năm nhất đã bắt đầu.
Thế là họ chỉ kịp nói chào nhau khi Kagiura vội vàng đi đến nhà tắm, nhưng có vẻ tâm trạng của Hirano đang không được tốt.
Anh luôn mang vẻ mặt cau có, nhưng hiếm khi biểu hiện rõ ràng như vậy.
Kagiura muốn hỏi thăm, nhưng liệu có ổn không? Nếu đây là chuyện nghiêm trọng mà anh ấy không thể nói thì sao?
Hai người họ sẽ gặp phải những vấn đề khác nhau, mức độ cũng khác nhau do cách biệt về lối sống và một năm tuổi tác, điều mà Kagiura có thể thấy được mỗi ngày.
Nếu có vấn đề gì đó mà Hirano không giải quyết được thì khả năng là cậu cũng chẳng giúp được gì. Vì thế việc hỏi ra có thể chỉ làm anh ấy bực bội thêm.
Nhưng – cậu cũng không thể không làm gì được. Kagiura vẫn kiên quyết.
Khi Kagiura trên đường từ nhà tắm trở về phòng, cậu vẫn còn đang cân nhắc nên hỏi thế nào mới ổn.
Cậu gõ nhẹ cửa và nói: “Em tắm xong rồi”, Hirano đáp lại bằng giọng trầm hơn bình thường, “Ừ, chào em.”
Hirano ngồi tại bàn, ánh mắt sắc bén hơn bình thường.
“Có chuyện gì vậy?” Kagiura hỏi, dù suýt nữa cậu đã chùn bước trước ánh nhìn đó.
“Ý em là sao?”
“Hôm nay anh về muộn, Hirano-san. Và có vẻ không phải vì công việc ở Ban kỷ luật.”
“Ồ…xin lỗi. Làm em lo lắng hả?”
“Ừ. Em thật sự rất lo.”
Đúng vậy, cậu lo lắng. Cậu chỉ vừa nhận ra điều này khi Hirano hỏi.
Cảm giác bất an đeo bám cậu suốt cả buổi chiều giống hệt như nỗi cô đơn khi bị bỏ lại ở nhà một mình lúc nhỏ.
Như cảm giác sợ hãi rằng có gì đó không ổn với ba mẹ, hoặc chuyện tồi tệ gì đó đã xảy ra với anh chị em của mình, khiến họ không về nhà.
“Vậy à…. Nhưng không phải chuyện vui gì đâu.”
“Không sao.”
“Xảy ra một vụ đánh nhau, đúng hơn là một vụ bắt nạt ở trường hôm nay, vì hành vi bạo lực chỉ đến từ một phía. Lũ chơi bẩn.”
Một đàn em từ câu lạc bộ vô tình chứng kiến vụ việc và định ngăn chúng lại, nhưng bạn của Hirano cản cậu ta và ra hứng đòn một mình.
Lý do mà Hirano về trễ như vậy là vì anh phải hỏi thăm người bạn kia và nghe cậu nạn nhân năm nhất cùng đàn em của anh tường thuật về vụ việc, cố vấn ban kỷ luật cũng có mặt ở đó.
Hanzawa không biết vụ việc dù anh là vì cố vấn đã ngăn Hirano lại khi anh định gọi cho Hanzawa, nói rằng không muốn làm phiền vì anh đã trở về ký túc xá từ sớm.
“Có điều tra được là ai không? Chắc chắn bọn nó phải bị đình chỉ hay gì đó…”
“Cái tên lao vào ngăn cản không giỏi đánh nhau, nên bọn côn đồ kia trốn thoát được, chỉ biết bọn chúng là học sinh năm nhất, nhưng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, để càng lâu thì càng khó tìm ra bọn chúng. Cậu ta cũng không kể hết mọi chi tiết cho anh. Nghĩ rằng mách lẻo thì mất mặt hay sao ấy."
Càng nói, Hirano trông càng giống như đang trách móc bạn mình. Nhưng thay vì tức giận, có vẻ anh cảm thấy lo lắng nhiều hơn, còn có một chút hối tiếc và bất lực.
Hình dung cảm giác đau lòng khi một người mà mình cho là thân thiết từ chối chia sẻ, Kagiura nhẹ nhàng đưa tay ra.
Cậu xoa nhẹ mái tóc vàng tuyệt đẹp.
Bình thường thì vị trí này sẽ đảo ngược, đây vốn dĩ là điều mà Hirano luôn làm cho cậu.
Lắng nghe cậu nói chuyện, an ủi cậu, động viên cậu. Hirano làm điều đó khéo léo hơn cậu nhiều, nhưng với Kagiura bây giờ, cậu không biết phải dùng lời lẽ gì để xoa dịu.
Hirano ngạc nhiên mở to mắt.
“....Này.”
“Em nghĩ làm vậy sẽ giúp anh bình tĩnh lại."
“....”
Hirano khẽ thở ra một tiếng, lẩm bẩm, "Đúng vậy thật." Sự căng thẳng dần tan biến khỏi khuôn mặt anh.
Lần đầu anh biểu lộ những nét mặt dịu dàng.
Đến lượt Kagiura ngạc nhiên. Hirano như một chú mèo đã bắt đầu thân thiết với cậu.
“Này, em định xoa đầu anh đến bao giờ?”
Hirano vừa nhắc, cậu đã vội vàng rút tay lại. Đến tận khi Hirano đi tắm, cậu vẫn nằm trên giường, nhớ đến cảm giác thoải mái như thế nào khi vuốt ve mái tóc vàng đó.
Hai mươi phút sau, Hirano quay lại từ phòng tắm, rũ bỏ mồ hôi và vẻ u ám của mình.
Anh ngồi vào bàn, lôi ra tấm sơ đồ trường học và nói.
“Anh sẽ cố gắng xử lý xong vụ này trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.”
Tâm trạng của anh đã ổn định trở lại, với vẻ hăng hái thường ngày. Hirano kể mình đã đến thảo luận với Hanzawa về kế hoạch thực hiện. Điều nên làm lúc này là kiểm tra khu vực mà các thủ phạm đã đi qua, hỏi các câu lạc bộ, nhóm thường sử dụng khu vực đó vào thời điểm xảy ra vụ việc để lấy lời khai nhân chứng. Ban đầu có thể không ai chú ý, nhưng khi được hỏi đến việc liệu có thấy ai hành động kỳ lạ hay không, biết đâu vài người có thể nhớ ra điều gì đó.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Hanzawa và lực lượng tập thể của toàn bộ Ban kỷ luật, họ cũng tìm ra được thủ phạm trước kỳ nghỉ.
Nhà trường quyết định áp dụng các biện pháp kỷ luật đối với những học sinh này vì hành vi ác ý và vì đây không phải lần đầu chúng vi phạm.
Đúng như Hirano tuyên bố, vừa kịp trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Sau khi trò chuyện với một đàn anh trong ký túc xá, Kagiura trở về phòng thì thấy Hirano đã tắt hết đèn, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Hiếm khi anh không học bài hay đọc sách mà đi ngủ sớm như vậy.
Kagiura cũng làm theo và nhẹ nhàng lên giường.
Học kỳ đầu sẽ kết thúc vào ngày mai, ngày kia là lễ bế mạc. Vì câu lạc bộ bóng rổ đang bận tập luyện cho trận đấu diễn ra cuối tuần này nên cậu không có nhiều cơ hội gặp Hirano, còn anh sẽ sớm trở về nhà cho đến kỳ học mới.
Khi ý thức được điều này, cậu cảm thấy nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm giác này.
Tính cách khó gần của anh ban đầu khiến cậu hơi lo lắng. Nhưng chỉ là ban đầu thôi.
Khi anh di chuyển đôi dép ra cho cậu, khi anh giúp cậu ăn ớt – Kagiura thực sự cảm động bởi sự tử tế mà Hirano đã dành cho mình trong suốt những ngày qua.
Ở bên Hirano, cảm giác thoải mái hơn cả khi ở cùng một người thân trong gia đình.
“Này, Hirano-san.”
“Hm?”
“Sau lễ bế giảng là anh về nhà luôn, đúng không?”
“Ừm, theo kế hoạch là vậy. Em vẫn ở đến hết tuần sau có phải không? Vì mấy trận đấu tập?”
“Vâng. Tuần này em còn có lớp phụ đạo nữa.”
“Em định tham gia lớp phụ đạo à? Vậy thì tốt.”
Nói thật thì cậu cũng đã phân vân dữ lắm.
Điểm của cậu có thể nói là khá tệ, nhưng cậu đã có một cú lật ngược ngoạn mục vào cuối kỳ vừa rồi và không bị bắt buộc phải đi học phụ đạo.
Đương nhiên đi học thì sẽ tốt hơn nhưng vì phải hoạt động câu lạc bộ, cậu vẫn có thể xin miễn.
Sau khi cân nhắc mọi thứ, cậu vẫn quyết định sẽ tham gia. Vì cậu nhận thấy việc cứ tìm lý do trì hoãn sẽ hình thành cho cậu một thói quen không tốt cũng như thái độ vô trách nhiệm ‘mình không cần làm nếu mình không muốn’.
Cho đến bây giờ, cậu luôn tiếp thu những gì Hirano dạy và cậu không muốn khiến anh thất vọng… Đó cũng là một trong những lý do.
“Vì có vẻ như họ cũng sẽ dạy làm mấy bài tập hè. Chắc anh chưa từng phải tham gia lớp học phụ đạo nào đâu hả?”
“Này, anh thực sự nghiêm túc với chuyện học hành đấy.”
“Em cũng sẽ thế…”
“Haha, Kagi-kun, em cũng cải thiện đáng kể rồi đấy chứ, kỳ hai tiếp tục phát huy là được.”
“Ừm… Hirano-san…”
Có phải cậu định nói gì kỳ quặc đâu, nhưng không hiểu sao tim cậu lại đánh trống và tay cậu siết chặt trên giường.
“Hirano-san, anh có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa? Vào khoảng cuối tháng bảy, hoặc đầu tháng tám.”
Giọng cậu ngập ngừng, như thể đang thú nhận làm điều gì sai trái.
“Không có dự định cụ thể nào cả. Tại sao?”
“Anh nghĩ sao về việc cùng em về quê?”
“Hả? Ý em là… cùng về nhà của em hả?”
Giọng Hirano mang chút thắc mắc, chậm rãi và nhuốm vẻ buồn ngủ.
Anh không từ chối, nên Kagiura vẫn còn hy vọng.
“Vâng.”
“...Nhưng mà nhà em đâu phải ở vùng quê hay gì đâu hả?”
Nhà của Hirano và Kagiura đều ở cùng một tỉnh, và hơn nữa chúng đều ở gần ga tàu. Nếu không tính quãng đường từ ga tàu về nhà thì chỉ cần ngồi 30 phút là đến nơi. Họ đều đã quen thuộc với khu vực đó.
“Không phải nhà ba mẹ em, mà là nhà ông bà em… anh không ngại chứ? Ngôi nhà cực kỳ rộng và có hàng tá phòng nên sẽ không chật lắm đâu. Đằng nào thì những anh chị họ hàng khác cũng sẽ dẫn theo bạn bè về chơi, nên anh sẽ không cảm thấy lạc lõng hay gì đâu.”
Cậu cố nói để thuyết phục Hirano, nhưng tất cả đều là sự thật. Anh họ của cậu ở đại học thường dẫn bạn học về, và những người họ hàng ở xa cũng sẽ mang con cháu theo, nên trong kỳ nghỉ hè, nhà ông bà cậu thường đón tiếp rất nhiều khách.
“... Em định đi ngày mấy vậy, Kagi-kun?”
“Em định bắt xe buýt đêm ngày 30, đến nơi vào sáng ngày hôm sau rồi ở lại khoảng hai hoặc ba ngày.”
Năm ngoái khi đi cùng gia đình, họ thường ở lại lâu hơn một chút. Nhưng để Hirano đi cùng, cậu cảm thấy khoảng thời gian như vậy sẽ dễ chấp nhận hơn.
Cậu không muốn thay đổi lịch trình nếu có thể.
Có một lý do khiến cậu nhất định phải đi vào thời điểm này.
Nếu Hirano có kế hoạch nào khác vào khoảng thời gian này, Kagiura đành phải từ bỏ, nhưng—
“Nếu gia đình em không phiền thì ổn thôi. Lúc đó anh cũng không có lớp học hè nào.”
Khoảnh khắc cậu nhận ra là Hirano đã đồng ý, Kagiura ngồi bật dậy, với lấy điện thoại di động đang sạc trên bàn.
“Đừng nói là em gọi cho họ ngay bây giờ nhé?”
“Ơ… không được ạ?”
“Đương nhiên là không, để mai hãy gọi. Đã đến giờ giới nghiêm rồi, không được sử dụng điện thoại di động hay cái gì hết.”
Bản thân Hirano cũng không thường nghiêm túc tuân thủ quy định này, nên Kagiura lập tức hiểu anh nói như vậy chỉ để kiếm cớ.
“Vânggg. Chúc ngủ ngon, Hirano-san.”
“Ừ. Ngủ ngon, Kagi-kun.”
Tumblr media
Với một tiếng click, đèn trong phòng đều tắt.
Khi mọi thứ chìm vào bóng tối, làn sóng hồi hộp và phấn khởi đến không thể tin nổi mới dần dịu lại, trước khi chúng kịp lắng xuống, Kagiura đã chìm vào giấc ngủ.
*****
Vào hôm kỳ nghỉ hè bắt đầu, cậu phải trải qua đêm đầu tiên ở ký túc xá một mình.
Căn phòng đôi trở nên quá rộng cho một mình cậu.
Nhờ Hirano đã dọn dẹp kỹ càng trước khi đi, ngay cả bầu không khí trong phòng cũng có vẻ khác khi cậu mở cửa bước vào.
Thực tế, chỉ riêng việc Hirano, người luôn có mặt trong phòng trước cậu, không còn ở đây nữa, mọi thứ từ không khí đến mùi hương trong phòng dường như đều thay đổi.
“Nhà chính là những người sống trong đó, nên khi họ đi mất, nhà cũng không còn cảm giác là nhà”, hay cái gì đại loại thế mà cậu đã từng đọc được.
Cậu cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao ngôi nhà của ông bà được xây rất nhiều phòng phụ, vì họ muốn tận hưởng không khí náo nhiệt khi có nhiều người.
Kagiura vẫn chưa giải thích được cảm xúc này là gì, nhưng cậu cảm giác bản thân đã dần hiểu được ý nghĩa của việc xây dựng một gia đình cho riêng mình.
“...Sẽ trở nên trống trải nếu thiếu mất ai đó.”
“Và được bên cạnh ai đó tốt hơn là chỉ có một mình.”
******
Sau khi nói chuyện với ba mẹ và ông bà, cậu đã được vui vẻ cho phép mang bạn ở trường về cùng.
Cậu chỉ mới thông báo về chuyện đó qua tin nhắn cho Hirano, nhưng có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt để nói chuyện trực tiếp.
Tối hôm đó, trong thời gian mà học sinh vẫn được sử dụng điện thoại, cậu tranh thủ thời gian gọi điện cho Hirano.
“À Hirano-san, với lại gia đình em bảo rằng bạn cùng phòng của em cũng là người thân thiết nên anh có thể ở đó 1 tuần thậm chí là 2 tuần cũng được.”
“Thế thì lâu quá. Mà ‘cũng là người thân thiết’ là sao nữa?”
“Cái đó không quan trọng… Nhưng mà thực tế cũng có nhiều người ở lại đến một tuần thật mà.”
“Cám ơn em, nhưng một tuần thì lâu quá.”
Tiếng cười của Hirano qua điện thoại nghe trầm hơn bình thường. Âm thanh khàn khàn đó làm tim Kagiura nhảy một chút, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng này.
“Mấy bài tập hè có nhiều lắm không?”
“Hm, hôm nay anh vừa làm xong, nên cũng không nhiều lắm. Em thì sao? Vẫn ổn chứ?”
“Câu lạc bộ thì đương nhiên vẫn ổn. Nhưng mà dạo này trời nóng quá, em chỉ muốn đi bơi thôi."
“Không phải, ý anh là mấy lớp học phụ đạo kìa. Vẫn đi học và làm bài tập đầy đủ đấy chứ?"
“Em vẫn đang làm đây…  ngày nào giáo viên cũng giao một đống bài tập khác nhau và còn thường xuyên kiểm tra, không làm là chết chắc."
Giáo viên phụ trách lớp phụ đạo khẳng định những ai nói rằng mình ‘không thể học’ chỉ đơn giản là do không quen với việc phải tập trung học chứ chẳng liên quan gì tới khả năng tiếp thu hết.
Kagiura phải công nhận nói như vậy cũng không sai. Dù sao thì hầu hết thời gian ngồi vào bàn học cậu phát hiện mình chỉ mơ màng nhìn theo bóng lưng của Hirano mà thôi.
Nếu không tận mắt nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của Hirano, hẳn cậu sẽ nghĩ những thứ đại loại như ‘chúng ta không giống nhau’, nhưng nhờ anh, cậu có thể nhận ra sự khác biệt giữa bản thân và một người luôn cố gắng mỗi ngày.
“Đối với học sinh năm đầu như vậy là tốt nhất. Thà nỗ lực ngay từ đầu còn hơn là đợi nước đến chân mới nhảy.”
Cậu vẫn nghi ngờ về việc có đúng là bản thân chăm chỉ hơn thì sẽ được điểm số cao hơn không, nhưng Hirano, người luôn phải vật lộn với những môn học khó hơn cậu gấp mấy lần, đang cố chia sẻ cho cậu chút động lực, thì chẳng có lý do gì để không cố gắng cả.
“...Vâng, em sẽ cố gắng. Nhưng mà, anh biết sao không…”
Giọng Kagiura vốn đã hạ xuống để không vang ra hành lang, giờ lại càng thấp hơn.
“Nhưng mà sao?”
"Phòng mình trông trống trải lắm khi không có anh ở đây."
Khi tiếng cười khẽ của Hirano vang lên, Kagiura nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ngưa ngứa như hơi thở của anh đang lướt qua tai.
“Chắc là em mệt rồi. Đi ngủ thôi.”
Cậu muốn phản đối rằng cậu không còn ở độ tuổi mà buồn ngủ khiến mình hay làm nũng nữa, nhưng khi nghe Hirano nhắc, cơn mỏi mệt cũng theo đó mà đến.
“Mình muốn ngủ như thế này, không cần phải cúp máy.”
Dù biết là không thể, cậu suýt nữa đã thốt ra.
“Mình muốn sớm gặp anh ấy.”
2 notes · View notes
Text
Biển Công Ty Inox Đẹp –Sự Lựa Chọn Hoàn Hảo Cho Doanh Nghiệp
Biển công ty inox là một trong những loại biển hiệu phổ biến và được ưa chuộng nhất hiện nay. Với độ bền cao, tính thẩm mỹ và khả năng chịu được mọi điều kiện thời tiết, biển công ty inox đã trở thành lựa chọn lý tưởng cho các doanh nghiệp hiện đại. Bài viết này sẽ giải thích tại sao biển công ty inox lại quan trọng và cách tối ưu hóa chúng cho doanh nghiệp của bạn.
1. Biển Công Ty Inox Là Gì?
Biển công ty inox được làm từ chất liệu thép không gỉ (inox), có bề mặt sáng bóng và khả năng chống ăn mòn cao. Loại biển này thường được dùng để làm biển tên công ty, biển hiệu văn phòng, hoặc biển chỉ dẫn tại các khu vực công cộng.
2. Lợi Ích Khi Sử Dụng Biển Công Ty Inox
Độ Bền Cao: Inox là vật liệu có khả năng chống ăn mòn, không bị ảnh hưởng bởi môi trường như nắng, mưa, hay không khí ẩm.
Tính Thẩm Mỹ: Với bề mặt bóng đẹp, biển công ty inox mang lại vẻ ngoài chuyên nghiệp, sang trọng, tạo ấn tượng tốt cho khách hàng và đối tác.
Dễ Bảo Trì: Chỉ cần vệ sinh nhẹ nhàng, biển inox có thể giữ được vẻ sáng bóng trong thời gian dài.
3. Các Loại Biển Công Ty Inox Phổ Biến
Biển Inox Ăn Mòn: Được khắc trực tiếp lên bề mặt inox, mang lại vẻ tinh tế và bền vững.
Biển Inox Nổi Chữ: Sử dụng các chữ nổi 3D làm từ inox, giúp biển trở nên nổi bật và dễ nhìn hơn.
Biển Inox Đèn LED: Kết hợp với đèn LED, biển công ty inox không chỉ thể hiện sự hiện đại mà còn tăng tính nhận diện vào ban đêm.
4. Lý Do Nên Lựa Chọn Biển Công Ty Inox Cho Doanh Nghiệp
Thương Hiệu Chuyên Nghiệp: Biển công ty inox giúp doanh nghiệp tạo dấu ấn mạnh mẽ về tính chuyên nghiệp và hiện đại.
Tiết Kiệm Chi Phí Lâu Dài: Mặc dù chi phí ban đầu có thể cao hơn so với các loại biển khác, nhưng độ bền vượt trội của inox giúp tiết kiệm chi phí bảo trì và thay thế.
Tính Ứng Dụng Đa Dạng: Biển inox phù hợp với nhiều không gian khác nhau, từ văn phòng, showroom, nhà xưởng cho đến các khu vực ngoài trời.
5. Cách Chọn Biển Công Ty Inox Phù Hợp
Xác Định Nhu Cầu Sử Dụng: Tùy vào mục đích sử dụng (làm biển tên công ty, biển chỉ dẫn, biển quảng cáo...), bạn cần chọn kích thước và thiết kế phù hợp.
Lựa Chọn Nhà Cung Cấp Uy Tín: Để đảm bảo chất lượng, bạn nên chọn đơn vị cung cấp biển inox có kinh nghiệm và uy tín trên thị trường.
Chú Ý Đến Thiết Kế: Thiết kế biển cần đảm bảo rõ ràng, dễ đọc và phù hợp với phong cách nhận diện thương hiệu của công ty.
6. Kết Luận
Biển công ty inox không chỉ là phương tiện giúp thể hiện thương hiệu mà còn là biểu tượng của sự chuyên nghiệp và hiện đại. Đầu tư vào một biển công ty inox chất lượng sẽ mang lại lợi ích lâu dài, từ việc thu hút khách hàng đến xây dựng hình ảnh doanh nghiệp trong mắt đối tác.
Nếu bạn đang tìm kiếm một giải pháp biển hiệu vừa bền bỉ, vừa thẩm mỹ, thì biển công ty inox chính là sự lựa chọn hoàn hảo.
Từ khóa: biển công ty inox, biển inox, làm biển hiệu inox, biển tên công ty inox.
2 notes · View notes
tapchitamlyhoc · 5 months ago
Text
🌟 Khám Phá Hội Chứng Sợ Lỗ (Trypophobia): Nỗi Sợ Đặc Biệt Với Các Cụm Lỗ Nhỏ 🌟
Bạn đã bao giờ cảm thấy lo lắng, ghê tởm khi nhìn thấy những cụm lỗ nhỏ xếp gần nhau chưa? Đó chính là hội chứng sợ lỗ (Trypophobia) – một nỗi ám ảnh mà không phải ai cũng hiểu rõ.
🔍 Hội Chứng Sợ Lỗ (Trypophobia) Là Gì? Trypophobia là cảm giác sợ hãi và ghê tởm cực độ khi nhìn thấy các hình ảnh có nhiều lỗ nhỏ như bề mặt tổ ong, đài sen, hay quả dâu tây. Mặc dù những hình ảnh này hoàn toàn vô hại, nhưng chúng có thể gây ra phản ứng mạnh và làm giảm chất lượng cuộc sống của người mắc phải.
⚠️ Triệu Chứng Thường Gặp:
Nổi da gà, cảm giác buồn nôn Có cảm giác như kiến bò trên da, ngứa ngáy Mồ hôi toát ra, nhịp tim gia tăng Chóng mặt, thở gấp 💡 Nguyên Nhân Có Thể:
Bản năng tiến hóa: Nhận biết nguy cơ nhiễm trùng Ám ảnh động vật nguy hiểm: Hình ảnh gợi nhớ đến động vật gây hại Vấn đề tâm lý: Sự nhạy cảm về thị giác và tâm lý cá nhân 🛠️ Điều Trị & Quản Lý:
Liệu pháp tâm lý như CBT và liệu pháp tiếp xúc có thể giúp cải thiện tình trạng. Thuốc như SSRIs, thuốc chẹn beta và benzodiazepine có thể hỗ trợ giảm triệu chứng. Lối sống lành mạnh: Thực hành kỹ thuật thư giãn, duy trì vận động, và tránh những hình ảnh gây sợ. Nếu bạn hoặc người thân gặp phải triệu chứng này, hãy tìm kiếm sự hỗ trợ từ chuyên gia để cải thiện chất lượng cuộc sống!
Chi tiết tại: https://tapchitamlyhoc.com/hoi-chung-so-lo-7079.html
#Trypophobia #SợLỗ #TâmLýHọc #SứcKhỏeTâmThần #TạpChíTâmLýHọc
2 notes · View notes