#Truyện Ngôn Tình
Explore tagged Tumblr posts
Text
Một thành nở hoa vì ngươi, thắp sáng màn đêm cũng vì ngươi.
Đối với ta, vinh quang vô hạn là ngươi, phong trần khốn khổ cũng là ngươi. Quan trọng là "ngươi" chứ không phải ngươi "như thế nào".
- Thiên Quan Tứ Phúc -
Mấy ai hiểu được: Dù thế nào thì trong đôi mắt của kẻ si tình có khác nhau sao, chỉ khác là đôi mắt ấy không còn si tình nữa mà thôi 😉.
2 notes
·
View notes
Text
Sydney, Thượng Hải và Anh – S02E13
Phần 2: Thượng Hải, Tương lai, Vẫn là Anh **** ***** *Flashback* Kylie đọc được tin tức về hai nam thần Trịnh Nguyên Sướng và Từ Chính Khê trên mạng, nhắn tin cho Joe cười lăn lộn, trêu chọc anh, tại sao trước đó vừa mới gọi điện cho cô, chỉ vài phút sau lại cùng mỹ nam xuất hiện trên mặt báo. Lúc nhận được tin nhắn của Kylie, Joe vốn đang trên đường lái xe đến nhà cô. Không biết tại sao, khi…
View On WordPress
#Catherine#Jeremy Jones#Joe Cheng#Joe Kylie#Ngôn tình#Sydney Thượng Hải và Anh#Từ Chính Hy#Từ Chính Khê#Trịnh Nguyên Sướng#Truyện ngôn tình
10 notes
·
View notes
Text
Xin Lỗi Tôi Không Thể Bu��ng Em
Thể loại: Trùng sinh, ngược...
Chương 1: Tỉnh dậy trong thân xác mới
Trước mắt Huyền Chi xuất hiện một gương mặt hoàn toàn xa lạ, đang nhìn chằm chằm vào mình. Khi chớp mắt thì gương mặt ấy cũng chớp theo, khi chạm vào mặt cô gái ấy cũng chạm theo
“Đau quá…”
Huyền Chi nhìn xuống cổ tay, giật mình phát hiện máu ở cổ tay chảy ra rất nhiều, cô hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Cổ tay đau nhói đã chứng minh đây không phải mơ, cô nhớ mình bị ngã xuống biển khi mở mắt ra lại thấy mình ngồi trên sàn nhà với cổ tay dính đầy máu.
“Mình đang ở đâu?” Cô nhìn xung quanh căn phòng, nơi này rất xa lạ. Cô lại soi mình trong gương, dơ năm ngón tay véo vào mặt, kỳ lạ thay là người ở đối diện cũng hành động y chang như cô.
Huyền Chi hoang mang khi nhìn thấy chính mình ở trong gương.
“Là mơ..."
“Không phải mà là sự thực.”
Nhìn thấy con dao gọt hoa quả đặt bên cạnh, Huyền Chi cầm lên, mơ hay thật thử sẽ biết ngay thôi.
Cô không do dự cắt ngay vào cổ tay, cơn đau nhức lan tỏa khắp các sợi dây thần kinh khiến đầu óc cô trở nên thanh tỉnh, đã chứng minh đây là sự thực.
Tiếng dao rơi xuống sàn phát ra âm thanh rất rõ, cô ngồi thất thần nhìn cô gái trong gương, ngón tay run run chạm vào gương.
“Đây là sự thật sao?”
Huyền Chi cười như một kẻ tâm thần, tâm trạng của cô lúc này rất hoang mang, khi biết mình sống lại trong thân xác của người khác.
Khá lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại, nhìn kỹ mình trong gương.
“Cô gái này…”
“Không ngờ linh hồn của mình lại nhập vào thân xác của Thanh Nhã.”
“Một người nổi tiếng giật chồng em gái.”
“Bị giam cầm ở lâu đài, về sau không ai biết cô ta sống như thế nào, rồi dần rơi vào dĩ vãng.”
“Nhưng vài ngày trước, không biết ai đã đăng một video về cuộc sống khốn khổ của Thanh Nhã tại lâu đài.”
“Cũng dấy lên một làn sóng hiếu kỳ của những kẻ vô công rồi nghề.”
“Câu chuyện của cô ta bị lãng quên gần hai năm, nay lại có dịp nhắc đến.”
“Mấy đứa bạn của mình rất hứng thú với chuyện này, chúng nó kiên nhẫn hàng giờ để tìm những tin tức cũ, sau đó chia sẻ lên trang cá nhân.”
“Người ta thắc mắc vì sao Lý Nam Vương, biết kẻ thù rồi mà vẫn bằng lòng cưới. Nhiều ý kiến đồng tình cho rằng, cưới về để hành hạ. Hai năm trở về đây người ta mới biết thân phận thực sự của Lý Nam Vương.”
“Trước đây người ta chỉ biết, Lý Nam Vương là kẻ lông bông đầu đường xó chợ. Là một tên du côn suốt ngày đánh đấm, sau đó thì trở thành tài xế riêng đưa đón Linh đi học.”
“Đây là câu chuyện tốn rất nhiều giấy mực, của cánh phóng viên, nhà báo. Và trong câu chuyện này, thực hư ra sao chỉ có người trong cuộc mới biết được.”
Luồng suy nghĩ bị cắt đứt khi nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc tây phục m��u đen xuất hiện.
Hắn là Lý Nam Vương, là người nổi tiếng giàu có và đẹp trai. Đồng thời cũng là niềm mơ ước khát khao của bao phụ nữ.
Và hắn chính là chồng của cô - Thanh Nhã hiện giờ.
Lý Nam Vương nhìn Thanh Nhã, ánh mắt dừng tại vết cắt ở cổ tay.
“Hừ..”
Hắn nở nụ cười lạnh, nhẫn nhịn cơn thịnh nộ.
Cô đột ngột bị hắn túm gáy, dúi xuống vũng máu trên sàn nhà.
“Cô nghĩ muốn chết là có thể chết dễ dàng à?”
Mùi máu tanh nồng mặn chát, khiến Thanh Nhã rất muốn nôn.
“Cô đã đạt được mục đích thì phải sống để hưởng thụ, chết đi cô không cảm thấy tiếc nuối à? Cũng phải, tôi đã để cô sống trong cô độc gần hai năm nay. Xem ra phải làm một chút gì đó để cô cảm thấy bớt tĩnh mịch nhỉ?”
Ánh mắt Lý Nam Vương lạnh nhạt nhìn cô.
Còn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang tái xanh vì sợ.
“Tôi sẽ cho cô một cuộc sống tốt đẹp như mong muốn, nếu cô còn đem cái chết ra để chơi với tôi. Hậu quả ra sao tôi không thể nói cho cô biết trước.”
Dứt lời Lý Nam Vương đẩy Thanh Nhã ngã ra sàn nhà.
“Vào đi.”
Vừa dứt lời, từ bên ngoài xuất hiện bốn gã đi vào.
“Bốn người chăm sóc cô ta chu đáo một chút.”
“Vâng!”
Bốn người kia vâng mệnh.
Lý Nam Vương ngả lưng vào thành ghế.
Một vệ sĩ bưng khay rượu đi tới, trên khay có ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, đây là thứ rượu vang hảo hạng mà hắn thích.
Cô muốn chạy trốn nhưng chợt nhận ra, chân không thể đứng lên vì không còn sức lực.
“Người đẹp, đừng sợ cùng bọn anh vui vẻ một lúc nào.”
Một gã cười cợt, trong ánh mắt lộ rõ sự dâm đãng.
Gã túm lấy tay Thanh Nhã trói lại, cô hoảng loạn hét lớn.
Ông trời cũng biết cách trêu đùa, cô vừa tỉnh dậy còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, vì sao lại biến thành Thanh Nhã, thì bây giờ lại đối diện với điều tồi tệ nhất.
Vết thương ở cổ tay bị sợi dây thừng cọ xát, khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn.
“Ả đàn bà này còn có sức giãy giụa quá đấy.” Gã vung tay tát.
Thanh Nhã bị một cái bạt tai thật mạnh, khóe môi cô rỉ máu. Trên khuôn mặt tái nhợt in dấu bàn tay.
“Buông ra.”
“Cha mẹ ơi cứu con.”
“Ở đây không có cha mẹ, chỉ có tụi tao cứu cô em thôi.”
“Hê hê… “
“Con mồi này, nuột thật.”
“Hít hà… Lại thơm nữa.”
“Đầu lưỡi liếm qua da thịt đã cảm thấy kích thích rồi, thịt thật thơm.”
Mấy gã cợt nhả, sàm sỡ trêu đùa cô.
Quần áo thì bị xé rách, cơ thể gần như trần truồng trước mặt bốn gã.
Cô vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng.
Lý Nam Vương nhàn nhã hưởng thụ ly rượu trên tay. Còn ánh mắt vẫn không rời khỏi cô vợ của mình.
“Tuyệt…”
“Hương vị rượu này, khiến lòng ta mê say, sảng khoái không ngừng.”
Hắn cảm cảm thấy tâm trạng lúc này cực kỳ vui.
“Cô cảm thấy khi rơi vào nỗi sợ hãi có tuyệt không?”
Cảm giác ưa thích của hắn, chính là nhìn thấy nỗi đau của người khác, rơi vào tuyệt vọng.
Đúng lúc có kẻ chuẩn bị xâm nhập vào cơ thể của cô, hắn chợt ra hiệu cho dừng lại.
“Dừng.”
Một chữ súc tích gọn nhẹ bao trùm một mệnh lệnh.
Bốn gã nhìn cơ thể nóng bỏng của cô, lòng đầy tiếc nuối, đành nuốt nước miếng rồi rời đi.
Hắn nhìn Thanh Nhã, nửa như dừng lại trên cơ thể, nửa như nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cho dù là nhìn đi đâu thì vẫn thấy rõ sự khinh bỉ.
“Có điều, cũng phải khen ngợi cô, khi sở hữu một cơ thể quyến rũ như vậy.”
“Chỉ có từng đó, thì không thể gây hứng thú đối với tôi.”
“Cơ thể của cô chỉ thích hợp với loài cầm thú.”
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, thì tôi vẫn nghĩ cô, là một người lương thiện.”
“Nếu Linh không chết thì cô làm gì có ngày hôm nay.”
“Cô nghĩ mình ở vị trí này là do ai?”
“Là do em gái cô trước khi chết để lại di ngôn, là phải cưới cô.”
“Cô nghĩ mình thay thế, được vị trí của em gái, thì tôi sẽ yêu thương cô sao?”
“Không, cô nhầm rồi.”
“Người tôi yêu chỉ có thể là Linh, còn cô tôi lấy về là để hành hạ.”
Da mặt cô tái xanh vì sợ, cố lết về phía sau khi Lý Nam Vương tiến lại gần.
“Thế nào, có cảm thấy hạnh phúc khi được một người chồng biết lo cho cô không?”
Lý Nam Vương tính nói tiếp, đúng lúc cửa phòng mở ra, một người con gái xinh đẹp xuất hiện.
“Anh làm gì mà để người ta chờ lâu vậy?”
“Em vào đây làm gì?”
Giọng Lý Nam Vương trở nên dịu dàng, sau đó vội vàng tới bên che mắt cô gái lại.
“Không nên nhìn những thứ này, rất dơ bẩn con mắt.”
Hắn bịt mắt cô gái dẫn ra ngoài.
Trước khi rời đi, hắn nghiêng đầu nhìn phía sau, giọng nói không dịu dàng ấm áp mà rất lạnh nhạt.
“Ngoan ngoãn sống cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện kết thúc cuộc đời của cô.”
Cánh cửa phòng đóng lại, còn vang vọng tiếng dỗ dành của hắn dành cho cô gái.
Thanh Nhã ngồi rũ rượi ra sàn, chân tay cô như bị rút sạch gân cốt.
Cổ họng thì nghẹn lại khóc không thành tiếng.
Đầu óc thì trở nên trống rỗng mù mịt, nghĩ cho cùng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy sẽ biến mất.
Cổ tay lúc này lại truyền đến cơn đau, nói cho cô hay đây là sự thực chứ không phải là mơ như cô suy nghĩ.
Cô vẫn chưa chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.
Và linh hồn cô đã nhập vào thân xác của Thanh Nhã.
Cô nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt trở nên ảm đạm.
“Không lẽ cuộc đời của mình vĩnh viễn bị giam cầm ở đây.”
“Không, nhất định mình sẽ rời khỏi đây để trở về nhà.”
Thanh Nhã vịn tay vào tường đứng dậy, bước chân đi loạng choạng vào nhà tắm.
Dòng nước mát lạnh xối lên người khiến cô tỉnh táo hơn, đồng thời cũng giảm cơn đau do vết thương đem đến.
Cô chà khắp cơ thể để loại bỏ thứ mùi ghê tởm mà bốn gã kia đem đến.
2 notes
·
View notes
Text
Kho đọc truyện Online hay nhất hiện nay - Sàn Truyện
Sàn Truyện là Website Đọc Truyện Online, truyện chữ, truyện hay, truyện full hàng đầu Việt Nam. Gồm các thể loại như: Truyện Ngôn Tình, truyện đam mỹ, truyện bách hợp, truyện teen, truyện xuyên không, truyện tiên hiệp,...
Thông tin liên hệ Sàn Truyện: Website: https://santruyen.com/ Mail: [email protected] Address: Phòng A3.0505, Tầng 5, Toà nhà A3, The Goldview, Số 346 Bến Vân Đồn, Phường 01, Quận 4 Phone: 0822470247
0 notes
Text
Truyện ngôn tình sắc hay Một Đời Cuồng Si TOP năm 2023
Review truyện: "Một Đời Cuồng Si"
Chỉ vì một câu nói dịu dàng, quan tâm từ hắn đã làm cho trái tim ngây thơ của cô rung động. Cô yêu hắn, yêu hơn cả mức ngu dại. Ấy vậy mà hắn lại chỉ xem tình yêu của cô là chốn tạm bợ.
Khi hắn vui, hắn sẽ biến cô thành nàng công chúa, chiều chuộng mọi yêu cầu vô lý của cô.
Khi hắn buồn, hắn sẽ khiến cô khổ sở như sống trong địa ngục và bắt cô khóc cạn nước mắt trong đau đớn.
Và, cho dù hắn có đối xử tệ bạc với cô ra sao, cô vẫn cuồng si hắn một đời. Đến nỗi cô xém chút là bỏ mạng, nhưng cuối cùng thứ mà hắn trao trả cho cô không phải là chân tình, cũng chẳng phải một trái tim yêu thương nguyên vẹn.
Link đọc truyện: https://enovel.mobi/mot-doi-cuong-si.27490/
1 note
·
View note
Text
Truyện ngôn tinh
1 note
·
View note
Text
List Truyện Ngôn Tình hay và lãng mạn nhất hiện nay với nhiều thể loại như: sắc, sủng, 18, ngược, hoàn, hiện đại, cổ đại, hài, hắc bang, học đường, quân nhân, chinh thám, nữ cường sẽ mang đến cho bạn đọc hâm mộ những tuyệt phẩm ngôn tình chất lượng.
1 note
·
View note
Text
Review Truyện Về Trễ – Tác Giả Khôi Tiểu Thường
Về Trễ của Tác Giả Khôi Tiểu Thường là một bộ truyện có tam quan khác thường, nam nữ chính đều không phải là những người chuẩn mực, nam ngoại tình còn nữ thì là người thứ ba xen vào mối quan hệ của nam chính và vợ.
0 notes
Text
Rất thích một câu nói: "Sẽ có những đoạn đường chúng ta vừa đi vừa khóc, nhưng tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Đến độ tuổi này chúng ta sẽ chấp nhận thời gian là minh chứng rõ nét nhất. Người thật lòng yêu bạn sẽ ở lại, người vì lợi ích kề cận bạn sẽ rời đi, người hứa hẹn bền lâu không bằng người lặng thầm đứng sau nâng đỡ...
Trong tay bạn có một chiếc túi, để có thể đón nhận những điều mới mẻ tốt đẹp thì phải chấp nhận vứt bỏ những thứ cũ kĩ làm bạn phiền lòng. Nếu cứ ôm đồm mọi thứ, tay sẽ mỏi tâm sẽ phiền, bạn thực lòng muốn hạnh phúc, phải không?
Bạn sẽ ổn thôi, tôi cũng vậy.
Hôm qua khóc đủ rồi, từ giờ hãy trang điểm xinh đẹp, nhìn về phía trước.
Bỏ lại những điều không đáng sau lưng.
-Én.
212 notes
·
View notes
Text
Thực sự đã quay trở về sao? Tác giả: Tử Dương Ngọc
Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, nữ cường, ngược.
Chương 2
Bước vào lớp là hình ảnh mà chắc chắn tôi sẽ không muốn quên nhất, những thanh thiếu niên cùng độ tuổi náo nhiệt trò chuyện thành từng nhóm, có nam, có nữ, có cả cặp đôi cũng bẻn lẻn ngại ngùng trò chuyện với nhau tưởng chừng như sợ cả lớp phát hiện.
Lúc này đây chỗ ngồi chưa được phân cụ thể, có một điểm tôi khá thích ở trường là không chia chỗ ngồi theo học lực, mà giáo viên chủ nhiệm sẽ dựa vào tính cách, và đặc điểm ngoại hình của từng bạn. Ví dụ như bạn thấp hơn, thị lực kém sẽ được ưu tiên ngồi đầu bàn, hoặc những bạn hoạt bát sôi nổi sẽ được kiềm lại bởi bạn có tính cách trầm ổn hơn. Tôi thấy cách chia này rất hay.
Không ngoại lệ, tôi được xếp ngồi bàn gần cuối cạnh cửa sổ, cạnh bên là một thiếu niên rất năng động, cậu ấy là người tập thể thao, cụ thể là bóng chuyền nên rất cao và to con, làn da rám nắng do liên tục tập ngoài trời, lại gần cậu ấy dường như được truyền nguồn năng lượng không biết mệt vậy. Có thể bị cuốn bất kì lúc nào vào mọi hành động của cậu. Trông bề ngoài cao to dũng mãnh vậy chứ bên trong lại đơn thuần, nói thẳng thì là ngây thơ. Cậu ấy cư xử với mọi người đều như nhau, không nhận ra được sự khác biệt giữa tình cảm nam và nữ, luôn thể hiện hết suy nghĩ trong đầu ra bên ngoài mà không ngần ngại. Đôi lúc tôi thấy tính cách vậy rất tốt, mà cũng không tốt.
"Nè nè, lần đầu tiên tôi được xếp ngồi cạnh cậu, hai đứa mình cũng chỉ nói được vài ba câu hồi năm ngoái thôi. Hi vọng năm nay sẽ nói được nhiều hơn haha" thiếu niên mặt mày rạng rỡ nhìn tôi nói, như thể muốn xua đi không khí xa lạ lúc này.
"Tôi cũng vậy, cùng giúp đỡ nhau nhé!" Tôi trả lời.
"Ừm, năm nay cô Tưởng Duy tiếp tục chủ nhiệm, tôi rất thích thích cô. Bởi vì cô rất tốt"
"..." Tôi không trả lời, điều này thì ai trong lớp cũng biết, cô Duy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực tế cô quan tâm học sinh rất nhiều.
"Này! Hứa Duy, lần này được ngồi với đóa hoa của lớp chúng ta sao? Như vậy mới tốt cho cậu đó! Hahahaha" giọng cười vang khắp lớp, mọi người đều chú ý vào bàn của tôi và Hứa Duy bạn cùng bàn của tôi. Chủ nhân của câu vừa rồi không ai khác là Mạnh Luân anh em chơi bóng chuyền với Hứa Duy.
"Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tôi đều muốn mà còn không được đây" các nam sinh khác cũng bắt đầu tham gia cuộc vui trêu đùa chúng tôi.
"Chỉ là các cậu không may mắn bằng tôi thôi, đúng không?" Hứa Duy quay sang nhìn rồi nháy mắt phải như ra tín hiệu muốn trêu tôi. Tôi cũng không muốn đáp lại mấy lời trêu đùa đó, chỉ nở nụ cười công nghiệp cho qua chuyện. Mọi người cũng thấy chọc tôi không thú vị nữa nên đã chuyển sang chủ đề khác, riêng Hứa Duy thì lâu lâu quay sang nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó. Ngày đầu tiên khai giảng nên không có học, đa phần là làm quen với phòng mới và sinh hoạt nội quy như mọi năm, thoáng đã là 10 giờ, cô Tưởng Duy cho học sinh về sớm không quên dặn chúng tôi về cẩn thận. Vì cách triển khai sinh hoạt mỗi lớp khác nhau thành ra tan học giờ cũng khác nhau, có lớp được về, cũng có lớp chưa. Tôi thuộc lớp 11/1 tức là lớp đầu tiên, nên được ưu ái ở ngay sát cầu thang, từ cầu thang nhìn về bên trái kéo dài xuống hành lang là khu vực của lớp 11 ở tầng 2. Vì gần cầu thang nên tan học cũng không làm phiền lớp khác còn đang sinh hoạt. Mọi người đều lịch sự bước ra trong yên lặng tránh tạo ra nhiều tiếng ồn. Tôi cũng dần bước xuống cầu thang tiến về phía cổng trường, trời nắng gắt hơn buổi sáng rất nhiều, nếu đi ra đường giờ này mà không có chiếc áo che nắng hay nón thì rất dễ bị bệnh, cũng may là từ đầu đã có chuẩn bị, với cơ thể này mà đi không có gì che chắn xuống quãng đường về nhà chắc là mai không đến được lớp mất. Lôi chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, ở giữa nón có thêu một đóa cẩm tú cầu màu xanh tím trông rất cầu kì, làm nó khác hẳn so với những chiếc mũ bình thường. Mặc thêm chiếc hoodie zip màu trắng cũng được thêu cẩm tú cầu nhỏ xíu trước ngực. Xong! hoàn hảo. Đi về nhà thôi.
Bước lên xe bus vắng người, thong thả chọn một chỗ cạnh cửa sổ, đeo tai nghe bật bài nhạc yêu thích. Cứ thế mà đã đến trạm xe, đi bộ đến nhà cũng mất thêm 10 phút, bước trên con lộ nhỏ cứ đi tầm 1-2 căn là có hàng xóm ra hỏi thăm. Vì chỗ này không to, xóm nhỏ nhà san sát nhau, nên mọi người sinh hoạt hay trò chuyện thì đều ra trước nhà, không khí từ trạm vẫn còn yên ắng, bước vào lộ nhỏ đã thấy đầy ắp tiếng trẻ con, các cô trò chuyện với nhau.
"Ôi con gái của lão Tùy đi học về đấy à, hôm nay khai giảng chắc hẳn là vui lắm cháu nhỉ, thằng ranh nhà cô cũng vừa mới về, chưa kịp thay đồ đã chạy đi chơi mất tăm" cô Lương hàng xóm nhà đầu ngõ, là người rất tốt tính, cô được mọi người xem như là người phụ nữ cái gì cũng biết, không phải tọc mạch hay nhiều chuyện người khác, mà là do sự quan tâm của cô dành cho mọi người, luôn biết hoàn cảnh của từng gia đình, nếu có khó khăn chắc chắn cô Lương sẽ giúp, cô năm nay cũng đã ngoài 40, tóc dài đến thắt lưng, đã pha nhiều sợi tóc trắng. Nghe nói cô rất yêu mái tóc của mình, với người phụ nữ mang nét truyền thống thì điều này dễ hiểu.
"Dạ con chào cô Lương, hôm nay cô nấu gì mà thơm thế ạ?" tôi nhoẻn miệng cười với cô, vì tôi cũng rất thích cô.
"Con bé này mũi thính thật đấy, hôm nay cô nấu xôi đấy. Vì giỗ ba chồng nên cô phải chuẩn bị mâm cúng, một lát nữa chín, cô mang cho cháu một ít ăn lấy thảo nha" cô Lương cười tít cả mắt lại, đối với cô có lẽ đây là niềm hạnh phúc, mỗi ngày bên chiếc bếp nhỏ, chăm sóc gia đình thật tốt, nhìn con trai trưởng thành, chắc hẳn không chỉ cô Lương mà với bậc cha mẹ nào cũng đều mong muốn đều đó. Nghĩ đến đây tôi nhớ đến ba, nhanh chóng bước về nhà thôi.
"Dạ con cảm ơn cô Lương, nhất định con và ba sẽ ăn thật ngon!" tôi cúi đầu chào cô.
Đi thêm 5 phút nữa, cách nhà cô Lương hơn 10 căn nhà là nhà của tôi. Ngôi nhà màu vàng nhạt, phía trước trồng rất nhiều cây và hoa, có cả rau sạch. Ba là người yêu thích cây cỏ nên việc trồng cây rất đơn giản với ông.
"Ba ba, con về rồi ạ!"
"Con gái của ba về rồi sao? vào đây tiểu bảo bối của ta" ba Tùy là người rất dịu dàng, ông làm bố đơn thân từ năm tôi 10 tuổi, vừa làm ba vừa làm mẹ, vì vậy tình cảm giữa hai ba con rất tốt, ba Tùy cũng rất chiều chuộng đứa con gái duy nhất của mình, không để cho con mình chịu thiệt bất kì điều gì, con gái nhà người ta có gì thì con gái của ông cũng phải có thứ đó, trời đông lạnh không tiếc tiền mua rất nhiều áo ấm cho tôi, lại tiếc tiền mua áo cho bản thân mình. Vất v�� nhiều năm như vậy cũng chỉ muốn tiểu bảo bối của mình sống thật tốt và bình an mà thôi.
"Trời nóng như vậy, đi học xa nhà thật là cực khổ cho con, phải chi ba cố gắng được nhiều hơn nữa thì đã cho con một nơi tốt hơn, không phải vất vả như vậy, lại đây ba có nấu nước mát, uống giải khát nào. Ôi con gái của tôi, thương chết mất" giọng điệu cưng chiều hết mực, tôi biết ông luôn sợ mình không bằng mẹ, sợ không nuôi được đứa trẻ yếu ớt như tôi, sợ tôi bị thiệt thòi, sợ tôi sẽ bị đủ mọi thứ trên thế giới này tổn thương.
"Con ổn ạ, đi bộ ra trạm xe không mất quá nhiều thời gian, còn lại thì con đều ở trên xe, với cả con cũng chuẩn bị áo và nón để không bị say nắng, ba yên tâm, con khỏe lắm!" vừa nói miệng nở thêm nụ cười thật tươi để xoa dịu tâm trạng lo lắng của ba mình.
"Được rồi, ba biết con sợ ba lo lắng nên mới nói như vậy, bảo bối của ba cứ học cho tốt, cuộc sống sau này của con sẽ tự ắt tốt, con đừng lo cho ba quá nhiều, ba tự biết chăm sóc cho mình. Đổi lại con mới là người nên được chăm sóc mới đúng"
"Hehe, con gái của ba sẽ bên cạnh ba xuống đời mà, ba phải sống thật lâu, sau này con sẽ trở nên thật giàu, sẽ nuôi ba ba của con"
"Ừm, ừm, ba nghe con gái hết, nhưng không thể bên cạnh ba cả đời được, con sẽ có gia đình riêng, ba sẽ ở cạnh con, chúc phúc cho con" Nụ cười và lời nói của ba Tùy chính là động lực lớn nhất để tôi nỗ lực, gia đình duy nhất của tôi, người yêu tôi và trân quý tôi nhất thế gian này.
"Ăn cơm trưa thôi con gái, lát nữa ăn xong thì ngủ trưa đi, ba đi hái rau đem ra chợ bán. Rau đợt này rất tốt, chắc chắn sẽ được giá tốt" ông vỗ ngực xoắn tay áo vào bếp bưng thức ăn bày ra bàn, tôi cũng vào phụ ông dọn cơm.
Trên bàn toàn là món tôi thích, canh khoai mỡ nấu tôm, thịt gà kho xả ớt, một dĩa rau củ luộc to đùng. Khói bay nghi ngút từ nồi canh, chứng tỏ ba luôn canh nhiệt độ còn nóng để đợi tôi về, món thịt gà tôi yêu thích nay lại chất đầy dĩa, sự ấm áp và bình dị thế này, chẳng ai mang đến được cho tôi ngoài ba.
Có nhiều người mơ ước mình sẽ giàu có, thành công, có địa vị cao, trở thành một ai đó, mọi giấc mơ đều có giá trị và chứa đầy sự nỗ lực. Cũng có những người như tôi, mơ ước mỗi ngày 3 bữa đều được bên cạnh người mình yêu thương, bình an, và hạnh phúc là đủ. Nhưng điều ước càng nhỏ thì lại càng khó thực hiện...
Website: tuduongngoc.wordpress.com
Tumblr: tuduongngoc.tumblr.com
#Ngôn tình#Ngược#H#Hiện đại#đại#Nữ cường#cường#Tiểu thuyết#Tử Dương Ngọc#Thực sự đã quay trở về sao#Truyện sáng tác#Đang sáng tác
2 notes
·
View notes
Text
Nhận sai nam thần tôi bị nhìn chằm chằm couple oan gia kiều gia nam, bách nhiên
“nhận sai nam thần tôi bị nhìn chằm chằm” là một câu chuyện tình yêu đậm chất hài hước giữa hai nhân vật chính Kiều Gia Nam và Bách Niên, những người vốn dĩ là "oan gia ngõ hẹp". Từ những lần gặp gỡ đầy hiểu lầm, sự đối đầu liên tục giữa hai người đã dần trở thành nguồn cảm xúc phức tạp. Truyện được viết bởi tác giả nổi tiếng, mang đến những tình huống "dở khóc dở cười" nhưng không kém phần lãng mạn và cảm động.
Cặp đôi hoan hỉ oan gia Kiều Gia Nam và Bách Niên
Kiều Gia Nam và Bách Niên là một cặp đôi điển hình của thể loại hoan hỉ oan gia. Ban đầu, cả hai đều có những định kiến không mấy tốt đẹp về đối phương. Kiều Gia Nam là một cô gái thông minh, cứng đầu và luôn muốn kiểm soát tình huống, trong khi Bách Niên là một nam thần điển trai, tài giỏi nhưng cũng rất lạnh lùng và kiêu ngạo. Những cuộc đối đầu giữa họ luôn mang lại nhiều tiếng cười cho độc giả, nhưng đồng thời cũng làm nảy sinh những cảm xúc sâu kín mà cả hai đều không ngờ tới.
Tình huống "nhận sai" và sự phát triển của tình cảm
Mọi chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm lớn khi Kiều Gia Nam nhận sai người, tưởng rằng Bách Niên là thần học giỏi của mình. Từ sự kiện này, những màn hiểu lầm liên tiếp xảy ra giữa hai người, khiến cả hai thường xuyên gặp rắc rối. Tuy nhiên, chính những hiểu lầm đó đã giúp họ dần khám phá ra những khía cạnh tốt đẹp của nhau. Dần dần, sự đối đầu ban đầu chuyển thành tình cảm sâu sắc và họ nhận ra tình yêu thật sự đang nảy nở.
Sức hút của cặp đôi Kiều Gia Nam và Bách Niên
Sức hút của cặp đôi Kiều Gia Nam và Bách Niên nằm ở sự phát triển tự nhiên của mối quan hệ từ ghét sang yêu. Ban đầu, cả hai luôn tỏ ra căng thẳng và không ưa nhau, nhưng những tình huống hài hước lại đưa họ đến gần nhau hơn. Kiều Gia Nam với tính cách mạnh mẽ và không chịu khuất phục, trong khi Bách Niên là một nam thần lạnh lùng, cả hai đã tạo nên một sự kết hợp thú vị và đầy kịch tính.
Không chỉ có những khoảnh khắc hài hước, bộ truyện còn chứa đựng nhiều tình tiết cảm động, giúp cặp đôi này trở nên dễ thương và được yêu mến. Sự thay đổi của cả hai trong cách nhìn nhận và cảm nhận về nhau khiến mối quan hệ phát triển sâu sắc hơn.
Những điểm nổi bật của truyện "Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm"
Truyện gây ấn tượng với độc giả bằng những tình huống dở khóc dở cười của cặp đôi "oan gia ngõ hẹp" Kiều Gia Nam và Bách Niên không chỉ tạo ra nhiều tiếng cười mà còn đem lại cảm giác lãng mạn, gần gũi. Ngoài ra, nhân vật được xây dựng chi tiết là một điểm cộng lớn, khi cả hai nhân vật chính đều có sự phát triển nội tâm rõ ràng qua từng tình huống, khiến mối quan hệ của họ từ đối đầu trở nên sâu sắc và chân thành hơn. Cuối cùng, truyện còn khéo léo hòa quyện tình yêu với cuộc sống thông qua việc lồng ghép những bài học về tình bạn, gia đình, giúp cốt truyện không chỉ hấp dẫn mà còn mang lại nhiều giá trị ý nghĩa.
nhận sai nam thần tôi bị nhìn chằm chằm là một bộ truyện không thể bỏ qua đối với những ai yêu thích thể loại hoan hỉ oan gia. Với cặp đôi Kiều Gia Nam và Bách Niên, độc giả sẽ được trải nghiệm một hành trình tình yêu đầy thú vị, hài hước nhưng cũng rất chân thành và cảm động. Truyện không chỉ mang lại tiếng cười mà còn để lại nhiều dư âm sâu lắng về tình yêu và sự gắn kết giữa hai tâm hồn.
Nếu bạn là fan của thể loại tình chị em, hài hước nhưng vẫn muốn có chút lãng mạn và sâu sắc, thì Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm chắc chắn sẽ là một lựa chọn tuyệt vời để "cày" ngay hôm nay!
0 notes
Text
List truyện ngôn tình hay nhất 2023
Những câu chuyện ngôn tình thu hút người đọc không chỉ bởi những mối tình đẹp đẽ và hạnh phúc viên mãn, mà còn bởi những trở ngại, xung đột và cảm xúc đan xen trong từng trang sách. Từ những tình yêu hiện đại đầy sôi nổi trong cuộc sống đô thị đến những mối tình trầm lắng và lãng mạn trong cổ kính, từ tình yêu tuổi học trò đến tình yêu vượt thời gian, truyện ngôn tình mang đến cho chúng ta không gian để mơ mộng và khám phá những cung bậc tình yêu đa dạng.
Những nhân vật trong truyện ngôn tình thường là những người bình thường nhưng đầy sức cuốn hút. Họ có thể là những cô gái mạnh mẽ, thông minh và độc lập, cũng có thể là những chàng trai tài năng, lãng tử và bảo vệ. Khi họ gặp nhau, những cảm xúc tình yêu, hiểu lầm, ghen tuông và hy vọng sẽ trở thành những điểm nhấn tạo nên những câu chuyện đầy cảm xúc và khó quên.
Đọc truyện ngôn tình hay tại: https://enovel.vn/ngon-tinh/
1 note
·
View note
Text
Sydney, Thượng Hải và Anh – S02E14
Phần 2: Thượng Hải, Tương lai, Vẫn là Anh **** ***** “Vẫn chưa hết tháng 5. Catherine còn nợ anh món quà sinh nhật đấy!”. Vừa nấu ăn, Từ Chính Khê vừa nói vu vơ, bàn tay anh vừa thoăn thoắt xào nấu đồ ăn, vô cùng thành thạo. Lúc yêu xa, với cường độ làm việc dày đặc, không phải năm nào cũng được ở bên nhau đúng ngày sinh nhật, vì vậy bọn họ thường kỷ niệm tháng sinh nhật. Bất luận thế nào, chỉ…
View On WordPress
#Catherine#Jeremy Jones#Ngôn tình#Sydney Thượng Hải và Anh#Từ Chính Hy#Từ Chính Khê#Thượng Hải#Truyện ngôn tình
6 notes
·
View notes
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đ�� tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
78 notes
·
View notes
Text
🎋LIST TRUYỆN NGÔN TÌNH CỔ ĐẠI HÀI HƯỚC
1. Ta không phải là đại sư bắt quỷ
2. Trừ tôi ra, tất cả đều là nhân vật chính
3. Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ
4. Không tỉnh
5. Bí ẩn đôi long phượng
6. Bảy kiếp xui xẻo
7. Ở ké nhà diêm vương
8. Cuộc sống trêu chó chọc mèo của Nhị Nữu
9. Tiền của bản cung! Hoàng thượng, cút!
10. Xin dâng cá muối cho sư tổ
11. Nhiếp chính vương nuông chiều bệnh mỹ nhân
12. Khi nam Tiêu Tương gặp nữ Tấn Giang
13. Cẩm y chi hạ
14. Thâm tàng bất lộ
15. Nhiếp chính vương gạ vợ mỗi ngày
16. Ta nguyện cưỡi gió đạp mây
17. Đức Dương quận chúa
18. Trẫm là một hôn quân như thế
19. Quý phi dùng thực lực chửi bậy mà thượng vị
20. Đào lý
21. Hoàng thượng thay ta trạch đấu
22. Tướng công viết giấy từ hôn đi
23. Đồn đại hại c.h.ế.t người ta
24. Bệ hạ xin tự trọng
9 notes
·
View notes