#đoản
Explore tagged Tumblr posts
mmwtears · 1 year ago
Text
Tumblr media
mười lăm
những đứa trẻ của tuổi mới lớn, chúng có đôi tay dài, bờ vai rộng, một tâm hồn nổi loạn và một trái tim non nớt.
những đứa trẻ của tuổi mới lớn, chúng ngộ nhận rằng trao đi yêu thương lần đầu tiên là tình đầu đẹp như tranh vẽ, nhưng nào có biết lần đầu chúng biết yêu một ai đó, tình yêu ấy lại dành cho người mẹ.
những đứa trẻ, có một ngọn lửa bập bùng trong trái tim con con, có một đam mê cháy bỏng đang chờ ngày thức giấc trong tâm hồn mình. cứ như thế từng ngày trôi qua, chúng ấp ủ khát vọng lớn lao và ẩn mình trong những nỗ lực miệt mài, rằng chúng biết cố gắng hôm nay dựng thành công mai sau.
nhưng cũng có những đứa trẻ, để cho cảm xúc chi phối trái tim và tâm hồn mình nổi loạn, có hai phần trong mình nhưng lại chọn phần "con". và rồi cho đến khi nhận ra, chúng đã trở thành một con dã thú chẳng thể nào quay đầu.
bởi vì chúng là những đứa trẻ, dáng đứng dáng ngồi, làm sao để ăn và làm sao để nói, tất cả đều từ người lớn, những tượng đài trong lòng lũ trẻ con. tất cả những đứa trẻ con trên đời ngay từ khi sinh ra chỉ là một tờ giấy trắng, chúng sẽ và đang trở thành nét bút, sắc màu mà ai đó tô nên. bởi vì vậy mà ai nhàu nát những tờ giấy, ai vấy bẩn những tờ giấy, ai tô, ai vẽ, ai giày vò thân chúng qua từng ngày đều ảnh hưởng đến tâm hồn và cảm xúc của chúng - những đứa trẻ con chưa từng trải đắng cay lần đầu tiên nếm nhận đắng cay.
và dorothy cũng chỉ là một đứa trẻ, một con bé đương tuổi dậy thì có những xúc cảm và suy nghĩ của riêng mình.
dorothy thích viết, nhưng nó không còn viết nữa. bởi vì những bộn bề độ mười lăm khiến đôi tay nó chẳng thể ôm lấy những mộng mơ thuở bé, bởi vì những niềm vui ban sơ đã biến đi mất tăm và thay thế vào đó là những cơn ủ dột ngày qua ngày hoài kéo về. dorothy không biết tại sao nó buồn, chỉ là vào một ngày nọ, nó thấy mình vô dụng quá, yếu kém quá. nó bỗng dưng nhận ra rằng mình học không giỏi, cũng chẳng xinh, có nhiều khuyết điểm và hơn hết là những câu chuyện thần tiên mà nó viết ra chỉ là mộng tưởng của riêng mình, để cho bản thân tạm thời quên đi mất những vết sẹo nhức nhối chạy dọc cánh tay vốn có.
dorothy không còn yêu nàng tiên trong khu vườn sau nhà, không còn nhớ bầu trời xanh ngút ngàn, cũng chẳng còn vương vấn đôi ba câu chuyện cổ tích mẹ kể khi còn là một em bé. nó bắt đầu tập lớn lên, lớn lên và bỏ rơi tuổi thơ của mình, tình yêu của mình mà quên mất rằng dorothy cũng chỉ là một đứa trẻ đang tập trưởng thành. mà một đứa trẻ thì luôn luôn choáng ngợp bởi vấp ngã lần đầu tiên.
(...)
mmwtears
1 note · View note
banhtroinho · 3 months ago
Text
Mong cầu duy nhất của tớ là kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu và trả ơn cho những người đã giúp đỡ tớ, sau đó tớ sẽ trở thành một cá thể tách biệt, đi đến một thành phố xa lạ nào đó, không còn mối quan hệ với bất kì ai, không ai biết đến tớ, cứ thế làm một công việc chân tay nào đó sống qua ngày, không cần suy nghĩ, không cần tương tác xã hội. Rồi một ngày nào đó hoàn toàn biến mất...
Tumblr media
22 notes · View notes
krellatotti · 5 months ago
Text
LẦM LỠ CỦA MỘT THIÊN SỨ
Nàng xứng đáng nhận được cái chết.
Chúa đã gây ra một sai lầm khi gửi nàng tới đây.
Lý do không phải là nàng đã gây ra tội tày đình gì mà là vì nàng không phải người của nhân gian - cõi vô thường tăm tối này. Nàng là thiên sứ, nàng thuộc về bầu trời.
Nàng trắng trong và thuần khiết quá đỗi, tâm hồn mong manh tựa tấm lụa hồng của nàng không thể để bị xé rách. Thân xác tuyệt đẹp như tượng tạc chẳng thể bị bàn tay người phàm động chạm làm cho điêu tàn. 
Ấy thế mà nhân gian đã làm gì nàng thế này?
Hiện thực tàn khốc đã giết chết đứa con mang ân sủng của Chúa với đức hạnh vẹn nguyên một cách không thương tiếc, từng chút từng chút một. 
[...]
Một đứa bé xinh đẹp đã chào đời vào một đêm đông giá rét. Gia đình Liechtens của đứa bé ấy vô cùng giàu có, sống trong một tòa lâu đài cổ kính và từ trước đến nay nắm giữ vị trí thống trị nền kinh tế của cả một vùng rộng lớn. Sinh ra đã được định sẵn một cuộc đời trải thảm cùng lẵng hoa và sâm panh, luôn được nâng niu và trân trọng, em là một nàng công chúa được cưng chiều chẳng kém gì những người trong hoàng tộc thực thụ. 
Đôi mắt em là trời trong những ngày nắng hạ, trong veo và long lanh. Tôi biết mình đã lạc trong đó từ lâu rồi, như một linh hồn thả mình lững lờ trôi giữa những tầng mây trắng bồng bềnh êm dịu chẳng biết điểm dừng. Tâm hồn em hướng thiện như một nàng tiên chưa từng gãy cánh mà rơi xuống vũng bùn lầy của sự khổ đau. Em là giấc mộng đêm hè trong những áng thơ ca của Shakespeare, là báu vật mà tất cả đàn ông sống trên Trái Đất này đều mong ước được sở hữu. 
“Anh ơi, nhìn chú bướm kia đi. Trông nó đẹp thật đó, một con bướm màu trắng!” 
Trong sáng và thuần khiết như em vậy, tôi nghĩ. 
Em quay ra nói với tôi. Giọng nói em lanh lảnh mà thanh thoát như tiếng chim hót, như tiếng đàn hạc cầm trong những buổi hòa nhạc được tổ chức nơi nhà hát sang trọng mà giới thượng lưu thường lui tới. Tôi luôn ngóng chờ một ngày được ở bên cạnh nghe em hát ca và tắm mình trong nắng chiều rạng rỡ. 
Em thật tốt và đáng yêu biết bao, em yêu thương và quan tâm đến tất cả mọi người. Những người nô bộc và gia nhân đang hầu cận cho nhà Liechtens luôn nhận được món quà nhỏ nhắn từ em, đôi khi là những cái ôm ấm áp, khi thì những túi bánh quy em tự mày mò làm ở trong nhà bếp.
Em luôn tin vào những điều tốt đẹp, tin rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc thiện, hạnh phúc tự khắc sẽ đến với ta, bất kể khó khăn và những niềm đau có là gì thì đều xứng đáng. 
“Anh biết gì không, em mới học được một câu nói của một họa sĩ rất nổi tiếng. Ông ấy là Pierre-Auguste Renoir, ông ấy nói rằng nỗi đau sẽ qua đi và cái đẹp sẽ ở lại. Con đường chúng ta đi sẽ gặp nhiều chông gai và thử thách, thậm chí là cả những mất mát và đau thương, nhưng em tin rằng chúng ta dù thế nào cũng sẽ vượt qua anh nhỉ?”. 
Cuộc đời của em vẫn luôn đẹp như những bức tranh của Renoir, những gam màu tươi sáng rực sắc cầu vồng hài hòa, lãng mạn và tràn đầy xúc cảm của trái tim người thiếu nữ xinh đẹp đương tuổi hồng xuân sắc. Dưới từng bước chân em đi được rải đầy lông vũ trắng muốt và cánh hoa hồng nhung mịn, không gì có thể khiến em chịu tổn thương và đau đớn. 
Một nhân sinh quan không chút tì vết, không một nét hoen ố của đố kị hay dục vọng, hoàn toàn thuần khiết. Như được chính tay Chúa tắm rửa trong dòng nước Thánh và tất cả những thiên thần trên vườn Địa đàng trao nụ hôn ban phước. 
Em hoàn hảo và đáng trân trọng như vậy đấy, nhất là khi em dành trọn thời gian của mình học những lễ nghi của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, và giam mình trong thư phòng học thuộc hàng đống sách lịch sử và dày cộp để xứng đáng hơn với vị thế của bản thân mình. Một cô tiểu thư đáng quý sao có thể có những hành vi thiếu chuẩn mực trên bàn trà và dễ dàng bị ngó lơ trong những cuộc trò chuyện của các cô nàng khác vì thiếu kiến thức được. Và hơn hết, em luôn cố gắng chắt chiu thời gian quý báu của mình để ở bên tôi. 
Những ngày bên em là những ngày nằm dài trên thảm cỏ đón nắng ấm, rong ruổi cả buổi chiều hồng trên những cánh đồng lúa mạch, và dĩ nhiên là không thể thiếu tắm suối.
Ngâm mình dưới dòng nước lóng lánh, em đưa mắt lên nhìn tôi, miệng ngập ngừng định nói gì đó nhưng không rõ thành tiếng. Tôi nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy em, ghé tai hỏi thầm.
“Sao thế em, có vấn đề cứ chia sẻ cho tôi này, tôi vẫn ở đây với em mà.”
Vừa nói tôi vừa đưa tay ra vuốt ve làn da mịn màng của người thương. 
“Anh…liệu có yêu em thật lòng?”
Mắt em hướng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, không chớp, môi mím chặt thành một đường kẻ mảnh, có phải em đang căng thẳng hay không. Tôi không rõ tại sao em lại cảm thấy như vậy trong khi từ trước tới nay tôi đều làm mọi thứ vì em. Tại sao em lại nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi không thể hiểu. Hay là em đã phát hiện ra điều gì rồi nhỉ?
“Dĩ nhiên là có rồi, Celineor của tôi. Nhân danh, dưới sự phán xét của Chúa, và danh dự của dòng tộc Rolsburg, tôi xin thề rằng tôi yêu em.”
Nhà Rolsburg là tùy tùng thân cận nhất của Liechtens. Từ đời đầu tiên, những vị tiền bối của chúng tôi đã phải cúi đầu phục vụ cho lũ Liechtens cậy tiền cậy quyền để cho những thế hệ sau có cơ hội tốt hơn. Khốn nạn thay, Liechtens luôn ném một ánh mắt khinh thường về phía Rolsburg, chỉ vì xuất thân hèn kém mà bị chà đạp và xua đuổi, dễ dàng bỏ qua tất thảy những gì chúng tôi đã hết mình dâng hiến cho bọn họ. 
Là con trai trưởng của gia đình Rolsburg, tôi đã ở bên cạnh em từ những ngày em còn là cô bé nhỏ xíu nằm trong chiếc nôi mạ bạc. Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ thuở mới lọt lòng. Coi như là ân huệ đáng giá ngàn vàng, à không, còn hơn cả ngàn vàng ấy chứ, mà chúng ta trao cho mấy người, biết thân biết phận mà yêu thương chăm sóc cho con gái của chúng ta. Cái vị trí con rể quý chẳng thuộc về thằng bé kia đâu, đáng nhẽ đó phải là người của hoàng gia. Nhưng thôi, coi như là mọi chuyện đã lỡ rồi là những lời mà cha của em đã nói với ông của tôi. Thật căm phẫn biết bao cái thái độ rẻ mạt và khinh thị đó, khiến một trong những người mà tôi yêu thương nhất trên đời phải chịu nhục nhã. Ông tôi, quý ngài Francis Schmidt Rolsburg đáng kính đối với tất cả con cháu của Rolsburg, dành cả sức trẻ của ngài để tiếp nối những giá trị từ đời xưa truyền lại, đó là cái giá được trả bằng máu và nước mắt. Đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay, ông vẫn cố xoa đầu tôi âu yếm và nhắc tôi trong hơi thở yếu dần: “Con là tương lai của Rolsburg con ạ, cố lên cháu trai yêu dấu của ta, phải làm rạng danh dòng tộc này, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh lên con". 
Nghe lời dặn của ông, tôi tự giao cho mình nhiệm vụ kết thân với em. Làm cho em nguyện yêu tôi say đắm, nguyện trao tấm chân tình vẹn nguyên của mình cho tôi, và quan trọng nhất là sự tin tưởng tuyệt đối vào tôi trên cõi trần thế này. Thật đáng thương và khờ khạo quá đỗi, em đã tự tay kết liễu chính đế chế của gia đình mình.
“Tôi yêu em, yêu hơn tất thảy những gì có trên đời.”
“Xin em hãy trao trái tim mình cho tôi, em sẽ không ân hận đâu Celineor à. Rồi sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, và em sẽ hát cho anh nghe những câu ca em viết nhé, có được không?”
“Trăng đêm nay đẹp thật!”
Dưới ánh trăng sáng rọi dẫn lối cho tình cảm lứa đôi, hơi rượu vang cay nồng thấm nhuần vào phổi và con tim, ta trao nhau tấm chân tình vĩnh cửu, suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không chia cắt. 
Những lời dụ dỗ nhúng qua đường mật không ngừng được tôi rót vào trí óc non nớt và trái tim ngốc nghếch ôm trọn nỗi đau thế gian và sẵn sàng hứng trọn hàng vạn vết đâm vô điều kiện của em. Cũng nhờ thế mà toàn bộ tài liệu quan trọng trong việc kinh doanh hàng hóa trong và ngoài khu vực của Liechtens đều rơi vào tay tôi, không sót thứ gì.
Những đợt đầu tư thua lỗ cứ thế liên tục diễn ra, chẳng mấy chốc ngân sách của Liechtens để bù đắp vào thiệt hại đã khánh kiệt. Trên thương trường, Liechtens đã trở thành một cái xác rỗng tuếch vì bị moi ruột từng ngày. 
Từ những tập giấy tờ em gửi, tôi còn phát hiện ra hàng loạt giao dịch bất hợp pháp khác của gia đình em và điều kinh hoàng nhất, gia đình Liechtens phản quốc. Những bức điện tín được đóng dấu đỏ tiết lộ hàng loạt bí mật quân sự cho vương quốc ở bên kia chiến tuyến. Thật chẳng thể ngờ ông bà Liechtens lại để cô con gái bé nhỏ của mình gánh lấy hết thảy lời luận tội cho những điều sai trái từ trước tới nay mà hai người đã gây ra. Khi tất cả những thứ này được công khai trước toàn thể dân chúng thì đó là thời điểm Rolsburg đặt dấu chấm hết cho một thời kỳ lẫy lừng của dòng dõi Liechtens danh giá. 
Cuộc sống của em tuyệt diệu và hào nhoáng là thế, nhưng đáng tiếc thế cờ đã bị lật ngược. Quân Hậu bị ăn rồi, thưa tiểu thư Celineor Maria Liechtens. 
Bi kịch ập đến quá đỗi bất ngờ đối với cả gia tộc Liechtens. Gia đình em phá sản vì không may dính vào bẫy của Rolsburg. Cha mẹ em vì biến cố quá lớn mà chọn cách kết liễu đời mình bằng những phát đạn, “thật vô tâm" - tôi đã nghĩ vậy - để lại một mình em bơ vơ lạc lõng một thân một mình trên thế giới này đấu tranh. Nhưng hỡi ôi, một cô con gái từ nhỏ đến lớn luôn được bao bọc cẩn thận trong vòng tay của mẹ cha làm sao có thể đối mặt và chống chọi với nghịch cảnh. Gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, em chỉ có thể biết vật lộn với những công việc nặng nhọc sớm tối, gắng công gắng sức dành dụm từng đồng một. 
Từ một tiểu thư đài các được nâng từng bước chân đi, giờ đây đã trở thành một nô lệ chịu nhục mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cả ngày đã quá mệt vì làm việc quá sức, đến tối muộn lại bị những người chủ tồi tệ hành hạ, tra tấn đến chết đi sống lại vì không làm được việc. Cũng dễ hiểu thôi khi người con gái này đã quen với việc được nuông chiều và chăm sóc tỉ mẩn, đây vốn chẳng phải những việc em nên làm, nhưng lại là việc mà em phải làm. Buồn thay em lại không đủ khả năng làm những điều ấy. Gương mặt em vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nó nhem nhuốc bùn đất và cỏ dại, làn tóc mây không còn mượt và sáng bóng nữa mà rối tung hết cả. Thân xác em kiệt quệ và rệu rã. Thần trí đôi lúc còn nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể nào phân biệt ngày đêm. Chúa đã làm mọi cách để đứa con của mình trở về bên và vị thần Số Phận cũng đành phục mệnh mà giáng cho em một đòn đau đớn, một cái chỉ tay tước đoạt hết tất cả những điều mà em tự hào ở trần thế. Từ cuộc sống, nhan sắc cho đến danh dự. Em chẳng còn gì cả, đến cả tấm thân của em một đồng cũng chẳng đáng giá. Điều này hoàn toàn trái ngược so với lời của người cha đã chết của em. Ông ta đã cho rằng em là vật ngàn vàng và hơn thế nữa, một nàng tiểu thư đài các kiêu sa được nâng niu từng tấc gót chân ngọc ngà, vốn dĩ em là như vậy, nhưng bây giờ thì không có ai thèm để mắt đến một nô lệ cả hèn kém đứng ở đáy của tầng lớp xã hội cả. Và cũng chẳng một ai sẵn sàng vươn tay ra mà đỡ lấy một kiếp khốn khổ khi gia đình của ả ta đã phản bội Tổ quốc. 
Em có thấy nỗi tuyệt vọng bủa vây lấy thân xác gầy gò? Thể xác em còn toàn vẹn hay cuộc đời tàn nhẫn kia đã cấu xé tỉ mẩn từng mảnh xương? Nỗi đau có gặm nhấm tâm hồn cô quạnh và đau đớn của em từng chút một? Em không thể trả nổi số nợ ấy đâu.
“Xin chào, chúng tôi là người của tòa án phái xuống. Chúng tôi xin thông báo với cô Celineor Maria Liechtens thông tin như sau: Gia đình Liechtens hiện tại đang nợ gia đình Rolsburg số tiền là mười lăm tỷ, và gia đình Liechtens đã không trả nợ đúng hạn định. Xin mời cô Rolsburg theo chúng tôi về tòa để xử lý vụ việc.”
Rất nhiều người đổ ra đường để bàn tán to nhỏ về em. Em vẫn đứng đó chết lặng. Cái ngày này đã đến sớm hơn dự tính. Hai bàn tay sần sùi và phồng rộp vì bê vác nặng nhọc của em buông thõng xuống, đôi môi run rẩy, gương mặt em tái mét lại. Rồi bất ngờ, em quỳ thụp xuống mà khẩn cầu:
“Tôi xin các ông tha cho tôi, xin đừng bắt tôi đi. Tôi s�� cố gắng để trả tiền mà. Tôi xin các người hãy làm ơn tha cho tôi.”
Em vừa nói vừa khóc, đôi tay nắm lấy xin khoan nhượng mà không thành. Mặc kệ những lời van xin tha thiết thất thanh của Celineor, những người kia vẫn kiên quyết bắt giữ, không thương tiếc mà dùng chiếc gông bằng gỗ trói chặt hai bàn tay gầy guộc của em lại. 
Hãy nhìn xem em còn lại gì, em còn ai bên cạnh? Chẳng có một ai cả, có lẽ em nên cảm thấy xót thương cho hoàn cảnh của chính bản thân mình thôi và đón chờ ngày hành quyết. 
Tôi cảm thấy mình thật vô tâm và tệ hại khi bỏ lại em như thế trong khi tôi chính là người đã đẩy em vào bước đường cùng. Một nỗi đau vô cùng tận. Nhưng biết làm sao bây giờ, đó là cái giá mà Liechtens phải nhận, và người chịu đau khổ chính là em, Celineor ạ. Em vô tội, nhưng người chịu trừng phạt là em. Không trả được nợ, sửa chữa được lỗi lầm thì phải trả bằng máu. Đó là cách thế giới nhẫn tâm và vô tình vô cảm này vận hành, từ trước đến nay đều là như vậy. 
Thật nghiệt ngã biết bao, dòng dõi Liechtens chảy trong trong huyết quản của em giờ chẳng còn xứng đáng để gọi lên hai từ “quý tộc” nữa.
Tôi thương em, Celineor - nàng thơ của tôi. Nhưng tôi cũng hận em vô cùng, hận cái dòng dõi thối nát đáng nguyền rủa của em vì đã chà đạp lên thanh danh của Rolsburg. Celineor, em đã sai rồi, thực sự sai khi cư ngụ ở nơi dương gian vốn ngay từ đầu không hề dành cho em. 
Ngày hành hình, tôi ngồi trên bục cao cùng những người khác. Từ đầu, người được giao nhiệm vụ chém đầu không phải tôi, nhưng tình yêu và đôi niềm ân hận của tôi thôi thúc tôi phải làm điều gì đó, có thể là dành tặng món quà cuối cùng dành cho em, sau tất cả những gì em đã hi sinh cho tôi. 
Người con gái đáng thương ấy nhanh chóng bị áp giải vào pháp trường. Hàng vạn người đứng xung quanh chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ. Những câu từ chế nhạo, phỉ báng từ tứ phía vang lên không ngớt. Lần lượt những hòn đá ném về phía em, máu tươi từ đỉnh đầu lập tức tuôn ra, nhưng em chẳng để tâm. Những thứ này đã là gì đâu so với những tháng ngày em bị nhục mạ và chịu đớn đau từ những sợi roi da quất lên người không ngớt.
Có vẻ như là lần này lời họa sĩ Pierre-Auguste Renoir không còn đúng nữa rồi nhỉ? Khi mà thứ qua đi là cái đẹp, còn thứ ở lại sẽ chính là nỗi đau. 
Tôi đã từng nói em sẽ không hối hận khi tin tưởng vào tôi, và tôi thầm nghĩ đến giờ chắc sẽ là hối hận nhỉ?
“Em có hối hận không, Celineor?”
Tôi đứng trước mặt em, với thanh kiếm cầm trên tay đã vào vị trí. Nhưng nàng không trả lời, chắc vì cổ họng đã khô khốc không thành tiếng, hoặc cũng vì đôi mắt nàng đã trả lời thay nàng. Đôi mắt nặng trĩu, thâm quầng hướng vào không trung vô định. Thứ thắp lên ánh sáng trong đôi mắt em là gia đình và tình yêu đã không còn nữa. Nó không còn là bầu trời xanh trong mà mờ mịt và tối đen không chút tia sáng của hy vọng. Đối diện với cái chết, nàng không khóc, tôi ��oán rằng nàng đã khóc quá nhiều nên hiện tại nước mắt cũng cạn kiệt chẳng còn để mà rơi nữa.
Celineor à, em hãy nhớ rằng, từ đầu tới cuối, em không làm sai bất kì điều gì. Em không giao dịch trái phép, em cũng không làm gì có tội với đất nước của mình. Chỉ đành rằng em quá trong sáng và thánh thiện, quá tin tưởng vào những điều tốt đẹp của cuộc sống mà quên mất đi rằng cuộc đời vốn tàn nhẫn biết bao nên em hủy hoại và tự tay đánh mất đi tất cả mọi thứ là gia đình em và tình yêu em có. Nhưng Williams Frederick Rolsburg tôi đây lại phải cảm ơn em vì điều đó. 
Lầm lỡ duy nhất của em chính là “sống". Nhưng không sao hết, nếu Chúa đã lỡ tay đưa em đến đây, tôi sẽ đưa em quay về nơi mà em vốn dĩ nên thuộc về và mọi sự sẽ chấm dứt.
Tôi yêu em nhưng tôi cũng không ngần ngại mà thừa nhận rằng tất cả những gì mà em và dòng tộc Liechtens cao quý của em phải chịu đựng là do tôi. Đến tận ngày hôm nay, đến tận khoảnh khắc này, và đến khi tôi chết, tôi cũng sẽ không hối hận. 
Trời bắt đầu nổi gió rồi lần lượt những tiếng sấm nổ chói tai trên bầu trời. Có vẻ là Chúa đã đến đòi người rồi Celineor yêu quý. Ngài đã phát giác ra mọi điều độc địa tôi đã làm với em và nổi cơn thịnh nộ với tôi cùng toàn cõi nhân loại. Quả thực tôi chẳng xứng đáng với em, xứng đáng với thứ tình cảm tốt đẹp và trọn vẹn nhất của một thiên thần.
Sấm rít gào lần cuối, một đường kiếm lóe sáng trước hàng vạn con mắt.
Một chú bướm trắng bất ngờ bay đến đậu trên mũi kiếm nhuốm máu. Màu trắng tinh khôi nổi bật trước màu đỏ tanh tưởi chói mắt. Nó chỉ ở đó vài giây như lời chào vĩnh biệt rồi vụt bay đi mất, bay về phía bầu trời - nơi là nhà của nó.
Một giọt nước mắt chợt rơi khỏi khóe mắt tôi. Không đau lòng vì người đã đi xa, chỉ đau vì mối tình mãi mãi chẳng cập bến, cũng tiếc thương cho một kiếp bất hạnh và chịu vạn tổn thương cứa thẳng vào tim gan đến rỉ máu của một thiên sứ tài đức vẹn toàn.
Xin cho phép tôi nhắc lại một lần nữa, và cũng là lần cuối cùng tôi nói điều này.
“Tôi yêu em, Celineor. Và mong em cho tôi được tận tay tiễn em trở về với thiên đường.”
HẾT
Tumblr media
4 notes · View notes
dammymoingay · 2 hours ago
Text
Thương nhớ khôn nguôi
Tác phẩm: Thương nhớ khôn nguôi Tác giả: Bóng đèn điện trong thôn Thể loại: ngọt ngào, hiện đại, ABO, tình đầu, trúc mã trúc mã, 1×1, HE Độ dài: 28 chương + 34 ngoại truyện Continue reading Thương nhớ khôn nguôi
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
toilamaytrangngangtroi · 3 days ago
Text
Encore, Encore [Kim Thập Tứ Thoa]
Đang 2x : Plot holes nhiều thế đọc buồn cười vl.
Vẫn 2x: Chời má bắt đầu tóm tắt, nhảy tình tiết rồi đó hả :)) à cũng k hẳn mà là rút ngắn giai đoạn mâu thuẫn hiểu lầm - hết hiểu lầm trong 1 đoạn văn vài ba câu thôi. :)) vẫn buồn cười vl :))
3x: ok có tiến bộ rõ rệt nha, diễn biến logic hơn mà phát triển tâm lý nv cũng tốt hơn, tuy vẫn còn nhiều khúc bị tóm lược, đặc biệt là hội thoại của các nv nhưng nhìn chung hay, bút lực tác giả cuối truyện lên tay phết.
Bất ngờ với việc có H trong này, mà còn là H khá bạo nữa, dù k miêu tả 100% nhưng trời má bên Tấn Giang nhìn chỉ biết ước :))) có lẽ bên Trường Bội (tg chỉ đăg bên đây thôi thì phải) hơi thả thời gian đầu chăng, k biết sau này còn được như này không nhưng dù sao cũng rất ngạc nhiên với cái đoản văn 38 chương mà có full H mà nhiều nữa :)))
Phải công nhận đại thần là đại thần. Mặc dù đầu truyện tuyến tình cảm phát triển siêu tên lửa, sau thì nhét đầy tường thuật văn, nhảy cóc diễn biến, nhưng những lúc tg bỏ tâm ra viết thật sự rất hay.
0 notes
buddhistbooks · 4 months ago
Text
Tumblr media
Cổ nhân nói: “Trạng thái tu dưỡng cao của đời người là nhìn thấu mà không tranh cãi.”
1. Nhìn thấu mà không nói ra là tôn trọng
Vương Dương Minh từng nói: “Mỗi người nên có ít lời khuyên răn, phê bình và nhiều lời khuyến khích, khen thưởng”.
Đúng là khi hòa đồng với bạn bè, cách giao tiếp đúng đắn là bớt trách móc và bao dung hơn.
Trương Đại Thiên, một bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, đã từng vẽ một bức tranh có tên “Lục Liễu Minh Thiên Đồ”, trong đó một con ve sầu lớn cúi đầu và kêu lên trên cành liễu, rất sống động như thật.
Chuyện xảy ra khi Trương Đại Thiên đến thăm Từ Nãi Lâm với những bức tranh của anh ấy, Tề Bạch Thạch cũng ở đó. Sau khi xem bức tranh này, Tề Bạch Thạch đánh giá cao tác phẩm: sự kết hợp giữa chuyển động và tĩnh lặng khá biểu cảm.
Trương Đại Thiên gật đầu và bày tỏ ý định của mình đối với bức tranh.
Sau đó, Tề Bạch Thạch nói rằng anh ấy cũng đã vẽ ve sầu, khi kêu nó sẽ ngẩng đầu lên.
Tình cờ lúc đó, có một ông nông dân già nói với Tề Bạch Thạch rằng tư thế của ve sầu khi kêu là “cúi xuống”.
Để tránh xung đột, Tề Bạch Thạch nói rằng: “Kỳ thật ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy, có thể ta đã nhìn lầm”.
Trương Đại Thiên đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu sau khi vụ việc xảy ra. Mãi cho đến khi nhìn thấy một con ve sầu trên cành liễu ở vùng quê khi đang phác họa, ông mới phát hiện ra rằng đầu của con ve sầu thực sự hướng lên trên khi nó kêu.
Tề Bạch Thạch đã biết từ lâu, nhưng ông cũng không nói gì, chỉ để tránh cho người khác thấy xấu hổ.
Bình tĩnh là sự tôn trọng nhìn thấu mọi việc mà không nói ra, và đó cũng là lòng tốt thể hiện tấm lòng của một người.
Cổ nhân có câu: “Nhân hữu đoản, thiết mạc yết; nhân hữu tư, thiết mạc thuyết”. Dịch nghĩa: Người có lỗi, chớ vạch trần; việc riêng người, chớ nói truyền.
Khi tương tác với mọi người, chừa một con đường cho người khác là nền tảng của một mối quan hệ lâu dài.
Có một câu chuyện như vậy được ghi lại trong “Những câu nói của Khổng Tử”: Khổng Tử và một nhóm đệ tử ra ngoài không may gặp phải mưa lớn và không mang theo ô.
Đi ngang qua nhà Tử Hạ, một đệ tử đề nghị mượn ô của Tử Hạ.
Khổng Tử không đồng ý nói với các đệ tử: “Tử Hạ là người keo kiệt, không cho ta mượn thì mọi người cho là không kính trọng thầy; nếu cho ta mượn thì trong lòng sẽ khó chịu”.
Theo quan điểm của Khổng Tử, điều khôn ngoan là biết khuyết điểm của người khác và không làm khó họ, tránh khiến họ rơi vào tình thế khó xử.
Nhìn thấu một điều gì đó thì dễ, nhưng điều khó nhất là không nói ra. Người có thể nhìn thấu mà không nói là người thông minh.
2. Biết người mà không phán xét là tu dưỡng
Có một câu nói cổ: “Bạn không cần phải nói với mọi người mọi điều bạn biết, nếu không bạn sẽ không có bạn bè”.
Chúng ta không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng chúng ta có thể kiểm soát lời nói và hành động của chính mình.
Có một câu chuyện như vậy: Có một người đàn ông tên là Sĩ Thành Khỉ, rất tự cao về bản thân, anh ta nghe danh về Lão Tử đã lâu, nên muốn đến để học hỏi. Nhưng khi đến nơi, thấy nơi ở của Lão Tử dơ bẩn và lộn xộn, cảm thấy rất bực bội, liền nói với Lão Tử:
“Tôi nghe nói ông có trí tuệ, là một nhà đạo đức; cho nên ngưỡng mộ thanh danh mà nghìn dặm từ xa đến, nhưng đến đây lại thất vọng vô cùng. Rõ ràng nhà ông chẳng khác nào hang chuột, chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng heo. Tôi không biết ông có gì đáng để tôi thỉnh giáo?”
Trên đường về, anh cảm thấy áy náy. Anh cứ suy nghĩ mãi, ngày hôm sau chịu không nổi, anh trở lại gặp Lão Tử nói: “Thật kì lạ! Hôm qua, tôi đến thỉnh giáo ông, nhưng không giữ lễ phép với ông, lại nói những lời mạ nhục ông. Vì sao ông không phản ứng, cũng không tức giận?”
Lão Tử trả lời: “Nếu như tôi là một người có đạo đức thật sự, thì cho dù anh mắng tôi là con trâu, con ngựa; hoặc là con chuột thì có liên quan gì với tôi? Việc này chẳng có gì quan trọng cả!”
Người xưa có câu: “Không thể nói chuyện biển cả với ếch ngồi đáy giếng, không thể bàn về băng tuyết với côn trùng mùa hè”.
Khi đối xử với người khác, bạn không nên đối xử với người khác theo tiêu chuẩn đánh giá của bản thân và nên giữ im lặng, chỉ khi đó bạn mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác.
Nếu bạn chỉ trích người khác về những khuyết điểm của họ, bạn sẽ không thể sửa chữa chính mình.
Đừng chỉ trích người khác mà không làm việc của mình, bởi nói nhiều có thể làm tổn thương lòng người. Biết người mà không phán xét họ là trình độ tu dưỡng cao nhất của một người.
3. Biết sự thật mà không tranh cãi là trí tuệ
Tôi đã từng chứng kiến ​​một câu chuyện như vậy: Ngày xửa ngày xưa, có một kỳ thủ nổi tiếng đến nỗi có khách đến nhà ông để bàn luận về kỹ năng chơi cờ dưới danh nghĩa xin lời khuyên, kỳ thủ gật đầu đồng ý.
Người khách chỉ vào hộp cờ và nói: “Ông có biết trong đó có bao nhiêu quân cờ không?”
Người chơi cờ mỉm cười nói: “Có 181 quân đen, 180 quân trắng và tổng cộng 361 quân cờ”.
Người khách sau đó cười lớn, lấy ra một quân cờ giấu trong lòng bàn tay và dọa rằng người chơi cờ đã trả lời sai và thua kém mình.
Khi các học trò của người chơi cờ thấy thầy mình bị xúc phạm, họ bắt đầu tranh cãi với vị khách.
Sau một lúc, người chơi cờ lịch sự thừa nhận sự thiếu sót của mình và vị khách vui vẻ rời đi.
Các học trò phàn nàn rằng người này rõ ràng là cố ý, người chơi cờ dùng điều này để dạy đệ tử: “Đã biết hắn là người vô lý, sao còn tranh cãi với hắn? Nếu tranh cãi sẽ không giải quyết được gì”.
Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử nói: “Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện”. Người lương thiện không tranh không cãi, người tranh cãi không phải người lương thiện.
Mọi người đều biết sự thật nhưng rất ít người có thể làm được không vạch trần.
Chúng ta luôn phàn nàn rằng người khác vô lý, nhưng khi bạn tranh cãi với người khác, bạn sẽ trở thành loại người hay phàn nàn.
Tranh luận với người mạnh hơn bạn là vô ích; tranh luận với người yếu hơn bạn là vô nghĩa.
Kiềm chế ý muốn tranh luận với người khác về đúng sai là khả năng lớn nhất của con người. Bởi nhận thức là khác nhau, nếu tranh luận sẽ là lãng phí.
Nếu bạn thắng trong cuộc tranh luận, đối phương sẽ mất mặt; Nó không mang lại lợi ích gì cho người khác hoặc cho chính mình. Có thể nói hùng hồn là một loại năng lực, nhưng biết mà không tranh cãi là một loại trí tuệ.
Có câu nói rằng: “Chúng ta chỉ mất hai năm để học nói, nhưng phải mất sáu mươi năm để học cách im lặng”.
Cách nói của người khôn ngoan là: đừng nói nhiều, bớt phán xét người khác và đừng tranh cãi. Chỉ bằng cách nhìn thấu sự việc mà không nói ra, chúng ta mới có thể hòa hợp với nhau một cách thoải mái; Chỉ bằng cách biết mà không phán xét, bạn mới có thể giành được sự tôn trọng; Chỉ khi không tranh cãi, bạn mới có cuộc sống hạnh phúc. Đó là sự tôn trọng và cũng là cảnh giới tu dưỡng cao của đời người.
Thùy Dung biên tập
Nguồn: aboluowang (Vương Hòa)
28 notes · View notes
doctoti · 9 months ago
Text
Thứ 3 ngày 30/4/2024 Một ngày nắng nóng và buồn bã trôi qua. Đêm qua không ngủ được. Nên đã ngồi thu đoản khúc này cho ngày 30/4 Những dự định mãi mãi dang dở. Có lẽ mình là con người thật sự thất bại! Đêm đành rót một chút rượu ra uống để có thể ngủ. Và cũng ngủ được đến 6AM. không biết khi nào những trang buồn này sẽ chấm dứt!
11 notes · View notes
jameswithblues · 2 years ago
Text
Có lúc nào các bạn đã tự đặt cho bản thân rằng tại sao chuyện xui xẻo lại luôn đến với những người tốt và tử tế không? 
Từ lúc còn bé, mình đã được nghe biết bao câu chuyện cổ tích với một kịch bản chung là “Ở hiển gặp lành” còn “Ác giả ác báo”, ví dụ như Thạch Sanh được kết hôn với công chúa và lên ngôi vua, Sọ Dừa đỗ Trạng nguyên và lấy được con gái Phú ông, ... Các tác giả dân gian luôn đứng về phe chính diện, cảm thông trước những đau khổ, đắng cay và oan ức của các nhân vật ấy, tìm cách để họ  được đền đáp xứng đáng. Trong khi các nhân vật phản diện luôn phải chịu một kết cục bi thảm, đau đớn. Đấy là niềm tin và mong ước của cha ông ta gửi gắm vào truyện mang đến cho cuộc đời tươi mới hơn, Vậy còn ngoài đời thực thì sao nhỉ? Bây giờ vẫn còn rất nhiều kẻ có lương tâm tàn ác đang nhởn nhơ tận hưởng cuộc sống của mình kia? Phải chăng chuyện cổ tích chỉ là liều thuốc an thần dành cho giai cấp bị trị trong xã hội phong kiến cũ? Xét trên góc nhìn của một người mang tiếng là Gen Z, mình cảm nhận được mấy trường hợp như là người X này ăn ở lương thiện, tốt tính nhưng người thân của họ lại gặp nạn, kẻ thủ ác gây ra lại bỏ trốn, thế rồi người X này bây giờ trở thành trụ cột của gia đình nuôi con và chồng qua ngày. Đúng là “người tốt thường đoản mệnh, còn kẻ xấu sẽ sống tận ngàn năm”.
Những người xấu xa gian xảo luôn khôn lỏi, trục lợi cho bản thân còn người tốt  thì, thường dại, họ không toan tính. Người tốt họ làm mọi thứ bằng sự tự nguyện và điều đương nhiên họ sẽ bị lợi dụng và bắt nạt. Nhưng có khi ta đặt mình vào vị trí của “người ở hiền” thì ta sẽ thấy “gặp lành” rồi đó. Như người X nói “tôi đã nghĩ chồng tôi chẳng qua khỏi, may mà có các cụ phù hộ”. Nghe được từ ‘May mà” có nghĩa là với họ, họ đã gặp lành rồi.
Nếu ta nghe có ai than thở “ôi mình lương thiện thế này tại sao đời lại bất công như vậy?” thì hẳn là họ đang ôm giữ một ác ý nào đó. Mình nghĩ vậy vì đây là một câu nói của nhà sư nào mà quên mất rồi. “nếu một người nội tâm không có điều ác thì họ sẽ không có cảm giác thống khổ”. ÁC ở đây không phải là tàn ác hay hung bạo gây ảnh hưởng tới người khác, mà có nghĩa là tâm còn đố kỵ Nghe có vẻ hơi giáo điều đúng không nhưng mà “ở hiền gặp lành” không chỉ là hành động bên ngoài, nó còn là cái tâm ở bên trong hướng thiện nữa cơ. Người ở hiền xuất phát từ tâm trong sạch, hiền cả trong tâm tính, biết bản thân đang làm những việc tốt giúp đời mà chẳng mưu cầu được đền đáp. Khi gặp những hoàn cảnh tệ hại, người ở hiền sẽ nhìn ra được những mặt tích cực đầu tiên. Dẫu người ngoài nói ôi ở hiền thế này mà vẫn bị thế nọ thế kia, nhưng đây cũng chỉ là góc nhìn của người ngoài mà thôi, còn bản thân người trong cuộc đã bước ra khỏi bất hạnh đó từ lâu rồi.
Chuyện xấu thật ra xảy ra với tất cả mọi người chứ không riêng gì người tốt, vậy nên đừng đặt câu hỏi vô tri như thế nữa. Mà hãy hỏi bản thân là liệu mình có trở thành người tốt được không. Mọi quy luật tự nhiên sẽ không có ngoại lệ cho ai cả. Chúng ta không thể mong đợi một cuộc sống toàn những màu hồng bao phủ và cũng không nên khăng khăng rằng ta cứ giúp đời, giúp người. Lúc đó đứa trẻ bên trong ta sẽ thôi tự hỏi “tại sao mình lại là nạn nhân?”, rồi đứa trẻ ấy sẽ phá kén và dũng cảm đương đầu với khó khăn. Không phải màn đêm đến vì bạn đã làm gì đó sai, mà bạn xứng đáng với mặt trời ngay sau đó!
10 notes · View notes
vohoangvn · 3 days ago
Text
Cảm biến nhiệt độ là gì? Nguyên lý hoạt động và các loại phổ biến
Cảm biến nhiệt độ là một thiết bị điện tử dùng để đo sự biến đổi nhiệt độ của các đại lượng. Khi nhiệt độ thay đổi, cảm biến phát ra tín hiệu và truyền về bộ đọc, giúp chúng ta biết chính xác nhiệt độ. Thiết bị này ngày càng phổ biến, đặc biệt trong công nghiệp thực phẩm, hóa chất, y tế, hàng hải hay ô tô, nhờ khả năng đo chính xác và nhanh hơn so với nhiệt kế truyền thống.
Tumblr media
Ứng dụng của cảm biến nhiệt độ trong đời sống
Trong y tế: Cảm biến nhiệt độ được tích hợp trong nhiệt kế điện tử giúp đo thân nhiệt nhanh chóng và chính xác, hỗ trợ bác sĩ chẩn đoán bệnh hiệu quả.
Trong công nghiệp: Thiết bị này giúp kiểm soát nhiệt độ trong sản xuất thực phẩm, dược phẩm, luyện kim, đảm bảo chất lượng sản phẩm và an toàn cho công nhân.
Trong vận chuyển: Cảm biến giúp giám sát nhiệt độ trong container hay xe tải, bảo quản chất lượng hàng hóa.
Trong nhà ở: Được dùng trong điều hòa, lò sưởi để đo và điều chỉnh nhiệt độ phòng, mang lại sự thoải mái và tiết kiệm năng lượng.
Trong nước và hóa chất: Cảm biến đo nhiệt độ nước trong bồn, nồi nấu phở hoặc các dung dịch đặc biệt khác.
Cấu tạo và nguyên lý hoạt động của cảm biến nhiệt độ
Cảm biến nhiệt độ gồm các bộ phận chính:
Bộ phận cảm biến: Quyết định độ chính xác của phép đo.
Dây kết nối: Loại 4 dây cho độ chính xác cao nhất, trong khi loại 2 dây có độ chính xác thấp hơn.
Vỏ bảo vệ và phụ chất làm đầy: Bảo vệ bộ cảm biến khỏi va đập, rung động.
Chất cách điện: Phòng ngừa đoản mạch và tăng an toàn.
Nguyên lý hoạt động của cảm biến dựa trên sự thay đổi điện trở của kim loại theo nhiệt độ. Khi nhiệt độ thay đổi, điện trở cũng thay đổi và được chuyển thành tín hiệu điện để hiển thị nhiệt độ cụ thể.
Các loại cảm biến nhiệt độ phổ biến
Cảm biến nhiệt điện (thermocouple): Giá rẻ, tuổi thọ cao, đo nhiệt từ -100°C đến 1800°C.
Cảm biến điện trở (RTD): Chính xác, thường dùng trong công nghiệp, phổ biến nhất là loại Pt100.
Cảm biến nhiệt kế: Đo nhiệt độ chất rắn, lỏng hoặc khí bằng sự giãn nở của thủy ngân hoặc rượu trong ống thủy tinh.
Cảm biến nhiệt độ là thiết bị không thể thiếu trong nhiều lĩnh vực. Với ưu điểm vượt trội về độ chính xác và khả năng ứng dụng rộng rãi, nó đang dần trở thành một phần quan trọng trong đời sống và công nghiệp. Nếu bạn cần thêm thông tin, hãy liên hệ với VoHoang.vn để được tư vấn chi tiết.
Tìm hiểu thêm: https://vohoang.vn/cam-bien-nhiet-do-la-gi
1 note · View note
caoocdoddennguoidole · 2 months ago
Text
Đồ án ơi, xin em đừng đoản mệnh
Tumblr media
0 notes
karaoketuankiet · 2 months ago
Video
Karaoke Đoản Khúc Lam Giang (Chiến Công Thầm Lặng Nguyễn Kha), Beat Hiếm hay
0 notes
phuonglinhpro · 2 months ago
Text
Một Trong Những Việc Làm Dại Khờ Của Tuổi Trẻ Chính Là Đem Cái Khuyết Điểm Của Mình Đi So Với Cái Ưu Điểm Của Người Ta Rồi Tự Áp Đặt Rằng Mình Thật Kém Cỏi
Trong những năm tháng tuổi trẻ, chúng ta thường có thói quen so sánh mình với những người xung quanh. Cứ như thể cuộc đời này là một cuộc đua không ngừng nghỉ, và mỗi người đều phải nỗ lực để giành lấy vị trí “tốt nhất”. Nhưng ít ai hiểu rằng, việc đem cái sở đoản của mình ra để so với cái sở trường của người khác, hay nói cách khác, mang khuyết điểm của bản thân đối chiếu với ưu điểm của người…
0 notes
boacase · 2 months ago
Text
Những lưu ý khi chọn mua sạc dự phòng
Khi chọn mua sạc dự phòng, bạn nên lưu ý những điểm sau để đảm bảo rằng sản phẩm bạn chọn phù hợp với nhu cầu và an toàn khi sử dụng:
1. Dung lượng pin
Xác định nhu cầu sử dụng: Nếu bạn chỉ dùng để sạc điện thoại, dung lượng khoảng 10.000 - 20.000mAh là hợp lý. Với nhu cầu sạc cho nhiều thiết bị hoặc thiết bị lớn hơn như máy tính bảng, bạn có thể cần sạc dự phòng có dung lượng lớn hơn.
Công suất thực tế: Dung lượng pin ghi trên sạc dự phòng không phải là dung lượng thực tế bạn có thể sử dụng, vì sẽ có sự hao hụt năng lượng. Thường hiệu suất chỉ đạt khoảng 60-80% so với thông số lý thuyết.
2. Công nghệ sạc nhanh
Hỗ trợ các công nghệ sạc nhanh (như Power Delivery, Quick Charge) giúp rút ngắn thời gian sạc. Hãy kiểm tra xem thiết bị của bạn có tương thích với công nghệ này hay không.
Chú ý đến công suất đầu ra (Watt), thường công suất cao hơn giúp sạc nhanh hơn.
3. Số cổng kết nối và khả năng sạc đồng thời
Cân nhắc số lượng cổng đầu ra (USB-A, USB-C) để đáp ứng nhu cầu sạc nhiều thiết bị cùng lúc.
Một số sạc dự phòng còn có cổng sạc vào USB-C, cho phép sạc nhanh hơn khi nạp điện cho sạc dự phòng.
4. Kích thước và trọng lượng
Nếu bạn thường xuyên di chuyển, chọn sạc dự phòng nhỏ gọn và nhẹ nhàng là điều cần thiết.
Dung lượng càng lớn thì thường kích thước sẽ càng to và nặng hơn, nên hãy tìm một sự cân bằng phù hợp.
5. Chất lượng và thương hiệu
Thương hiệu uy tín: Chọn các thương hiệu nổi tiếng và được đánh giá cao về độ an toàn. Các hãng nổi tiếng thường có bảo hành chính hãng và chế độ hỗ trợ khách hàng tốt.
Chứng nhận an toàn: Đảm bảo sản phẩm có chứng nhận an toàn (như CE, FCC, RoHS) để tránh nguy cơ cháy nổ hoặc hỏng thiết bị.
6. Tính năng bảo vệ an toàn
Sạc dự phòng nên có các tính năng bảo vệ như: chống quá nhiệt, chống đoản mạch, chống sạc quá mức, và bảo vệ khi quá tải.
Một số sạc cao cấp còn có khả năng điều chỉnh dòng điện phù hợp với thiết bị được sạc, đảm bảo an toàn cho thiết bị của bạn.
7. Giá thành và chế độ bảo hành
So sánh giá giữa các thương hiệu, nhưng đừng ham rẻ mà bỏ qua chất lượng và độ an toàn.
Kiểm tra chế độ bảo hành và các điều khoản đổi trả của nhà sản xuất hoặc nhà cung cấp.
Bạn có thể cân nhắc sạc dự phòng từ các hãng uy tín như Anker, Xiaomi, Samsung, Baseus, hoặc những thương hiệu đã được người dùng đánh giá cao về độ bền và an toàn.
Tất cả những gì bạn cần đều có tại: https://www.phukienboacase.com/danh-muc-san-pham/sac-du-phong/
1 note · View note
dammymoingay · 2 hours ago
Text
Thương nhớ khôn nguôi
Tác phẩm: Thương nhớ khôn nguôi Tác giả: Bóng đèn điện trong thôn Thể loại: ngọt ngào, hiện đại, ABO, tình đầu, trúc mã trúc mã, 1×1, HE Độ dài: 28 chương + 34 ngoại truyện Continue reading Thương nhớ khôn nguôi
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
toilamaytrangngangtroi · 4 days ago
Text
Rầu quá đọc thử đoản văn cho bớt rầu.
Ôi cái blog 6 năm tuổi của toi chết rồi. Bao nhiêu là kỉ niệm. Bao nhiêu là cảm xúc. Bao nhiêu là trăn trở.
Ditme tumblr.
0 notes
buddhistbooks · 2 months ago
Text
Tumblr media
Người xưa dạy: Dùng người như dùng gỗ, đừng vì vài chỗ mục mà bỏ cả cây lớn.
Người xưa đúc kết kinh nghiệm: “Dụng nhân như dụng mộc”, quả đúng là trí huệ cao thâm!
Một ngày, Tề Hoàn Công đi thị sát chuồng ngựa, hỏi viên quan coi ngựa rằng: “Ở chuồng ngựa thì việc gì khó nhất?”.
Viên quan coi ngựa còn chưa trả lời, Quản Trọng đứng bên đã đáp rằng:
“Quản Di Ngô tôi từng làm mã phu. Theo tôi thấy làm hàng rào gỗ cho ngựa đứng là khó nhất!”.
“Nếu ban đầu dùng cây gỗ cong để làm hàng rào, cọc đầu tiên là cây gỗ cong, thì lại phải tìm cây gỗ cong thứ hai. Khi đã dùng hết các cây gỗ cong rồi, thì các cây gỗ thẳng chẳng còn chỗ dùng nữa”.
“Nếu ban đầu dùng cây gỗ thẳng để làm hàng rào, cọc đầu tiên là cây gỗ thẳng, thì lại phải tìm cây gỗ thẳng thứ hai. Khi đã dùng hết các cây gỗ thẳng rồi, thì các cây gỗ cong chẳng còn chỗ dùng nữa”.
Vật lấy theo loại, người chia theo nhóm, Quản Trọng kể câu chuyện làm hàng rào ngựa đã nói nên một cách sinh động đạo lý rằng: Dùng người chính trực là khó nhất.
Người đầu tiên dùng sai rồi, vậy thì người xấu sẽ tiến cử người xấu, kết quả nhất định là “Tiểu nhân dụng nhi quân tử thoái” (Kẻ tiểu nhân được trọng dụng thì người quân tử sẽ rút lui).
Đường Thái Tông từng nói: “Chọn quan theo việc, không được qua loa, dùng một hảo nhân, những hảo nhân khác sẽ đến. Dùng một hoại nhân, những hoại nhân khác sẽ theo về”.
Do đó, dùng người cần cẩn trọng. Bởi ở một đoàn thể mà tiểu nhân kết bầy, bậc quân tử sẽ không có chỗ đứng; ở một nơi hội tụ những bậc quân tử, kẻ tiểu nhân cũng không vui vẻ gì.
Bí quyết thành công của một tổ chức hay quốc gia chính là bí quyết sử dụng nhân tài. Người xưa đúc kết kinh nghiệm: “Dụng nhân như dụng mộc”, chọn thanh gỗ đầu tiên, tức người đứng đầu là tối quan trọng, cần chọn bậc quân tử chính trực hiền năng, như thanh gỗ thẳng. Còn các việc tiếp theo sẽ trở nên dễ dàng, vì lúc đó người đứng đầu này sẽ tự biết thu xếp, anh ta sẽ tự tìm những người thích hợp lắp ghép cho mộ máy của mình. Bởi chỉ có “Người quân tử trọng người quân tử, bậc anh hùng quý bậc anh hùng”.
Hiện nay nhiều tổ chức, doanh nghiệp than phiền rằng không tìm được nhân tài, phải thuê nhân tài nước ngoài mà vẫn không ưng ý. Kỳ thực nước ta là nơi địa linh nhân kiệt, “tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau, nhưng hào kiệt đời nào cũng có”. Vấn đề chính là chưa biết phát hiện và sử dụng nhân tài.
Nhân vô thập toàn, nếu quá cầu toàn trách bị thì đúng là khó mà tìm được nhân tài hoàn hảo. Nghệ thuật dùng người nằm ở chỗ biết dùng sở trường của người ta đúng việc, đúng chỗ. Con người không ai không có tài năng riêng, tài năng không cái nào là không có chỗ sử dụng. Sử dụng sở trường của người ta, đúng việc đúng chỗ, chính là nghệ thuật dùng người. Thế mới gọi là:
Tuấn mã vượt hiểm nguy,
Cày ruộng chẳng bằng trâu.
Xe lớn chở vật nặng,
Qua sông chẳng bằng thuyền.
Lấy sở đoản dụng nhân,
Kẻ trí cũng vô mưu,
Dùng người nên thích hợp,
Cẩn trọng chớ khắc cầu.
Bất kỳ ai cũng có sở trường sở đoản, dùng người biết bỏ sở đoản, chọn sở trường thì ắt sẽ thành công.
- Cre: Ý nghĩa cuộc sống
0 notes