#đại hồi
Explore tagged Tumblr posts
Text
Đại nhạc môn 888b – slot game kịch tính và hấp dẫn
#Hãy cùng tham gia vào đại nhạc môn tại 888b và trải nghiệm những slot game kịch tính và hấp dẫn nhất. Với danh mục đa dạng và phong phú#888b là điểm đến lý tưởng cho những người yêu thích âm nhạc và muốn trải nghiệm cảm giác đỉnh cao trong trò chơi.#Tại 888b#bạn sẽ được truyền cảm hứng và cùng tham gia vào những trận nhạc sôi động với âm thanh chất lượng cao và đồ họa tuyệt đẹp. Từ các slot game#bạn sẽ khám phá những biểu tượng âm nhạc quen thuộc và tận hưởng những phút giây hồi hộp và kịch tính.#Với tính công bằng và tỷ lệ thanh toán cao#888b cam kết mang đến cho bạn trải nghiệm chơi game công bằng và cơ hội trúng thưởng lớn. Đội ngũ hỗ trợ chuyên nghiệp của chúng tôi luôn s#Hãy tham gia 888b ngay hôm nay và đắm chìm trong đại nhạc môn tuyệt vời. Đừng bỏ lỡ cơ hội trở thành người chiến thắng với 888b. Nhấp vào đ
0 notes
Text
Tôi bị thu hút bởi những người điềm tĩnh.
Như một nốt lặng trong bản nhạc dương cầm da diết, sự hiện diện của người điềm tĩnh có sức hút một cách trái ngược.
Họ không vội vã, họ biết chọn thời điểm đúng đắn.
Họ không phản ứng, họ phản hồi một cách nhẹ nhàng và khôn ngoan.
Họ không đối chọi với thực tại, họ tồn tại trong sự yên bình và hoà hợp.
Họ chẳng cần lớn tiếng, họ không màng đấu tranh. Họ cứ âm thầm quan sát và hành động.
Thực ra tôi nghĩ, sự điềm tĩnh không tự nhiên mà có. Nó là sự tôi rèn của một nội lực mạnh mẽ. Một trái tim can đảm đã trải qua hết thảy phiền muộn, đi qua vô vàn gian khổ, để trở nên lì lợm và bền bỉ hơn.
Vậy nên, hãy rèn luyện nội lực của chính mình, bởi
Thế gian này không thiếu những ai nhiệt huyết như lửa nóng, chỉ thiếu người bình thản kiên định như sâu thẳm đại dương.
-St-
263 notes
·
View notes
Text
Câu nói mà bạn đã từng nghe về quan điểm sống cực kỳ đúng đắn là gì?
____________________________________________
1. Tôi cứ tưởng người khác tôn trọng tôi vì tôi ưu tú. Dần dần tôi hiểu ra rằng người khác tôn trọng tôi thực chất vì bản thân họ tốt đẹp, người giỏi giang biết cách tôn trọng người khác. Tôn trọng người khác thực chất là tôn trọng chính mình.
2. Bạn có thể ghét điều gì đó, nhưng hãy cho phép nó tồn tại và hãy cho phép người khác thích nó. Phẩm chất cơ bản là không coi thường sở thích của người khác.
3. Có lẽ bạn phải thức dậy lúc bảy giờ sáng và đi ngủ lúc mười hai giờ tối, ngày qua ngày một mình bước đi. Nhưng chỉ cần bạn sống kiên định và chăm chỉ thì dù có sinh nhầm thời điểm thì kết quả tồi tệ nhất trong cuộc đời bạn cũng chỉ là một bông hoa đang đợi ngày nở rộ.
4. Tôi từng nghĩ điểm số không quan trọng. Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán và Đại học Giao thông chỉ có thể đại diện cho thành tích c��a sinh viên. Sau này tôi phát hiện ra rằng làm việc chăm chỉ là một thói quen tồn tại suốt cuộc đời.
5. Ý nghĩa thực sự của lời xin lỗi là: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã sai và chấp nhận mọi phản hồi cảm xúc tiêu cực của bạn” thay vì “Tôi đã nói là tôi xin lỗi, bạn còn muốn gì ở tôi nữa”.
6. Trong số tất cả quần áo bạn mà bạn có, ít nhất phải có một bộ mà bạn có thể mặc được. Trong số tất cả các khả năng của bạn, ít nhất phải có một khả năng mà bạn có thể sử dụng. Không làm được nhiều việc không đáng sợ, mà đáng sợ là không làm được bất cứ việc gì tốt.
7. Nếu bạn có niềm yêu thích một thứ gì đó thì đừng hỏi ý kiến người khác, bạn phải chịu trách nhiệm với lựa chọn và cuộc sống của mình.
8. Bạn sẽ không bao giờ có thể thực sự hiểu một người trừ khi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh đó và xem xét mọi thứ thông qua quan điểm của họ. Đôi khi những gì bạn thấy không phải là sự thật. Những gì bạn hiểu chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
9. Tỉnh táo quá mức sẽ khiến con người cảm thấy lạnh nhạt và thờ ơ, say sưa quá mức sẽ khiến con người cảm thấy thiển cận và mơ màng. Vì vậy, một cuộc sống hoàn hảo phải nửa tỉnh nửa say.
10. Dù người khác có xuất sắc đến mấy thì họ vẫn là người khác. Dù bạn có khó khăn đến đâu, bạn vẫn là chính mình, là bản thân độc nhất. Đừng luôn đánh giá vị trí của mình trong lòng người khác, hãy đi theo con đường riêng của mình và trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
11. Sở dĩ bạn phải nỗ lực để trở nên tốt hơn là vì sau này khi gặp được người mình thích, ngoài sự chân thành, bạn sẽ còn có những điều khác để thể hiện.
12. Tình yêu không phải là hai cơ thể chạm nhau mà là hai tâm hồn gắn kết nhau.
13. Tỏ tình là để bày tỏ tình cảm chứ không phải để yêu cầu một mối quan hệ. Bạn có sự lựa chọn của bạn, tôi có sự lựa chọn của tôi. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của bạn.
14. Nếu có một sự thật nào đó mà các cô gái nên biết, thì tình yêu chính là đời sống xã hội của bạn, chứ không phải cuộc sống của bạn. Kết hôn và sinh con là sự lựa chọn của cuộc đời bạn chứ không phải cuộc sống của bạn.
15. Đôi giày thủy tinh của Lọ Lem muốn nói với chúng ta rằng tình yêu cũng giống như một chiếc giày, vừa chân còn dễ rơi huống hồ là không vừa. Nếu đã không phù hợp mà vẫn cố chấp không từ bỏ thì bạn sẽ chỉ làm tổn thương chính mình thôi.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#dịch#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuanvuontruong#thanhxuan#cuocdoi#cuocsong#trẻ#yêu thầm#yêu#nỗi nhớ#cố gắng#suynghi#tamtrang#tamsu
221 notes
·
View notes
Text
Mình đã quyết định học tiếng Nhật, tới nay là gần 1 tháng, mặc dù mình đã rất cố gắng, gần như trong suốt mấy năm trở lại đây, lần học tiếng nhật này là lần mình nghiêm túc nhất, còn nghiêm túc hơn gấp 3 4 lần mình mua đống sách tiếng Hàn kia (ừm.. sau 4 5 năm mình thực sự đã buông bỏ chấp niệm học tiếng Hàn, mình còn nhớ đợt điên điên học tiếng Hàn, mình viết đầy 2 trang giấy A4 từ vựng mà hôm sau não bộ lại rì sét như 1 tờ giấy trắng 😂), may là giờ đây mình lại có thể ngồi học tiếng nhật suyên suốt 6 7 tiếng đồng hồ, mình học theo logic của 5 năm trước khi bắt đầu học tiếng trung, nhưng nói thật tới hiện tại mình vẫn... chẳng nói được nhiều lắm hahaha 😅 chẳng biết tại sao nữa... nếu theo cách mình hay "ngụy biện" thì là não bắt đầu thoái hóa, học cũng không nhớ được nhiều như trước.
Thực ra cơ duyên để học tiếng nhật cũng chỉ vì 1 phút nông nổi sau khi ở nhà phè phỡn 3 tháng trời ngồi cày Conan, tự dưng muốn học tiếng Nhật nên quyết tâm mua sách luôn. À đấy, nhắc mua sách lại buồn cười, mình nhìn nhầm sách "sơ cấp 1" thành "sơ cấp 2" thế là phí tiền mua mất 3 quyển sơ cấp 2 rồi lại mất thêm 1 khoản y chang mua lại sơ cấp 1, mà không chắc có thể học nổi tới sơ cấp 2 hay không 😅 Hay thật....
Mình không còn nói chuyện với những người khi xưa ở H mình nghĩ sẽ mãi giữ liên lạc, nói thật lòng thì mình không còn tìm được chủ đề chung để nói chuyện nữa, nhưng nhiều lúc thật sự muốn nhắn tin cho họ hỏi xem dạo này họ thế nào, nhưng lại thấy ngoài hỏi "dạo này thế nào" ra, chẳng còn biết nói gì hơn nữa lại thấy sáo rỗng, mình từng thủ thỉ với Lá nhỏ rằng mình buồn vì nghe những tin tiêu cực từ H lắm, vì nó đã từng là ngôi nhà mình trân quý nhất, dù là đi tới NH nào cũng luôn cố gắng biến một phần của nó trở nên tốt đẹp nhất hết mức có thể, nhưng chẳng hiểu sao những thứ mà mình trân trọng lại thành như vậy, là nó vẫn luôn như vậy, hay do khi xưa tự mình đã gắn quá nhiều filter lên nó để rồi cũng tự mình ôm mộng tưởng rằng nó rất tốt đẹp đây. Mình từng nghĩ mình rất không thích nói ra những câu đại loại kiểu "cuộc sống là vậy", "thời gian là vậy" nhưng không thể không thừa nhận, vẫn có những khi mình phải thừa nhận những câu như vậy chẳng trật đi đâu được, hahaha mình đúng là con dở hơi suốt ngày thích lảm nhảm những câu chẳng đâu vào đâu mà.
Mình chăm chỉ học hành, những tháng đầu nghỉ việc là tập viết lại chữ Hán, những tháng sau là học tiếng Nhật, nếu có những chuyện phiền lòng không thể tâm sự cùng ai mình sẽ bật mí với riêng Lá nhỏ, mình không còn hay lên fb chia sẻ cuộc sống cá nhân, 1 ngày dành đủ 2-3 tiếng đều đặn tập thể thao, mình cũng đã cắt phăng đi mái tóc dài nuôi 4 năm nay vào hôm 3.10, mặc dù trước đó cũng từng thề thốt khỏi mồm với chị rằng "em sẽ chẳng bao giờ cắt tóc nữa đâu", thề với Tuấn Ngọc rằng "em chắc chắn sẽ nuôi tóc dài tới mông cho coi". Đấy, thế mới thấy những lời đã hứa, những câu đã nói cũng chưa chắc chắn sẽ giữ được tới cuối cùng, mình 善变 lắm mà.
Mình cũng đã từng nghĩ có lẽ mình sẽ gắn bó với H 10 năm, mười mấy năm, giống như thầy, giống như 店长 vậy đó, nhưng nghĩ lại thì từ lúc nghỉ việc tới nay, mình có tiếc nuối, có hoài niệm, có cáu gắt, nhưng tuyệt không hối hận, tại sao nhỉ? Chắc do đó không còn là "nhà" nữa rồi, chỉ là nơi làm việc mà thôi.
Mình xem lại 《Thanh Xuân 18x2》 3 lần, mình chẳng hiểu sao nữa nhưng lần nào xem mình cũng bồi hồi, bồi hồi vì cái gì thì không biết 😅 chỉ là có cảm giác như vậy đó, Jimmy và Amy, mình và những người từng đi qua cuộc đời mình, Jimmy đã có dũng khí nói tạm biệt với Amy sau 18 năm dài đằng đẵng để bắt đầu lại một cuộc sống khác, nhưng sau nhiều năm tới vậy, mình vẫn không có cơ hội để nhận được những câu trả lời, những lời từ biệt chính thức của những người "không từ mà biệt".
Có lẽ mình sẽ bắt đầu lại ở một nơi khác, mình báo với thầy rằng tháng 11 mình sẽ vào với thầy, nhưng thời gian mình vào với thầy không được lâu, mình đã hỏi thầy rằng dù có thể mình không giúp được thầy nhiều thời gian thì thầy sẽ không trách mình chứ, thực ra thầy chẳng nói gì cả, thầy chỉ bảo mình là cứ vào đây đi đã rồi sẽ nói chuyện sau mà thôi. Vậy nên mình cũng quyết định sẽ xa nhà, xa mọi người, xa luôn chính "bản thân mình" ở đây, mình luôn hy vọng cuộc sống hãy nhẹ nhàng với mình một chút nhưng lại ngộ rằng "Cuộc sống sẽ chẳng vì bạn là con gái mà yêu chiều bạn". Mình nhớ không lâu trước đó mình bảo với Tuấn Ngọc rằng có lẽ mình không thích hợp sống trong thời hiện đại đâu, tại sao ư, tại vì mình là con nhỏ suốt ngày thích đau đáu những kỉ niệm xưa cũ, thích nhai lại những tháng ngày chẳng ai còn muốn nhớ lại mà. Xã hội đang thay đổi, mình không thay đổi thì sao mà hòa nhập với cộng đồng được chứ, mình hiểu vậy nhưng lại cứ chẳng chịu đổi thay, cứ thích lý sự cùn theo kiểu mình sẽ không bao giờ thay đổi, cuộc sống của mình đang sống đang diễn biến giống theo một cách nói gọi là : "tiệc cơ động" giống như trong một bộ phim mà mình từng xem, ý nghĩa của nó giống như tiệc cỗ dài ngày, ngày đầu tiên mọi người ăn hết rồi đi, ngày thứ 2 người đi rồi lại có người tới....
39 notes
·
View notes
Text
XIN CẢM ƠN 2024 - XIN CHÀO 2025
Mình định viết một post thiệt dài để tổng kết 2024, nhưng hôm nay long thể bất an quá ^^
Chuyện đầu tiên phải than thở là càng có tuổi tình hình sức khỏe càng kém, một năm bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ đâu đó bốn năm bận, còn chưa kể mấy chuyện lặt vặt như đau đầu chóng mặt. Nhiều lúc bệnh tình quấn thân không muốn làm việc gì khác ngoài nghỉ ngơi, nhưng buộc phải làm khiến tính tình của mình không tốt lắm. Càng lúc càng thấy bản thân trở thành phiên bản mà hồi xưa mình từng ghét cay ghét đắng, nhưng vẫn luôn là một mụ già bướng bỉnh biết đó chứ không biết sửa đây.
Có một câu mình từng đọc được, đại ý rằng mọi sự dễ dãi bây giờ sẽ là nấm mồ chôn sống mọi thứ về sau. Sang năm mới, mình hẳn phải thay đổi bản thân thành một phiên bản để thì tương lai không có lúc nào muốn quay đầu vì nuối tiếc.
Năm nay có nhiều thứ mình tự hào về mình, nhưng cũng có nhiều thứ mình ghét cay ghét đắng mình. Thế mà có thứ nào mình có thể quay đầu lại để trải nghiệm thêm một lần hay sửa sai lại một lần đâu. Với những chuyện vui, xem như là kỷ niệm, động lực cho hành trình sắp tới. Với những chuyện không vui, tiếp thu, quán triệt một cách sâu sắc tinh thần của Núp Bụi, rằng thất bại là để mình hiểu thành công đáng giá đến chừng nào.
Như mọi năm, nhiều người đến, rất nhiều người đi, không có mấy ai ở lại. Vòng tròn quan hệ xã hội ngày càng thu hẹp, dù tính chất công việc không cho phép điều đó diễn ra. Nhưng cái cách mình kết nối với thế giới này như một mạch điện có vấn đề, không sai sửa, tự mình cũng không muốn sửa. Hi vọng rằng sang năm mới, không cần ai bước đến thêm, chỉ mong những người thật sự quan trọng ở bây giờ vẫn ở lại.
Hi vọng 2024. để 2025;
25 notes
·
View notes
Text
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
98 notes
·
View notes
Text
#1602
Hôm nay mình đọc được một bài viết đại khái là “Cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi bạn nhận ra rằng bạn không cần phải tốt bụng.“
Từ thuở còn thơ bé - khoảng thời gian mình ở Nhà Thờ nhiều hơn là ở nhà, khi ấy lời giảng mà mình vẫn luôn được nghe từ Cha là tình yêu thương, lòng tốt và sự tha thứ.
Mình lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, mình nhìn thấy sự chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau giữa những người thân yêu. Từ ấy trong mình luôn sinh ra suy nghĩ rằng tình yêu thương hay lòng tốt là điều không thể thiếu cũng như đức tin mà mỗi người cần có trong cuộc đời này.
Khi mình yêu một ai đó hay khi mình giúp đỡ một ai đó - giá trị của những điều ấy không nằm ở việc mình cần đối phương đáp trả hay họ cần phải sống cùng lòng biết ơn đối với mình - vì đó là lẽ sống của mình, là điều mà mình nghĩ rằng “mình cần làm nó trong khoảnh khắc này”.
Kinh Thánh viết rằng “Nên bây giờ còn có ba điều này: Đức tin, hi vọng, và tình yêu thương. Nhưng điều cao trọng hơn cả là tình yêu thương.” (I Cô-rinh-tô 13:13)
Tình yêu ấy, ngay cả khi không được hồi đáp - lòng tốt ấy, ngay cả khi không được coi trọng… Mình vẫn luôn dùng tình yêu thương, lòng tốt và cả sự tha thứ để đối đãi.
Một câu trong Kinh Thánh mà mình nhớ mãi “Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy.” (Lu-ca 6:31)
Mình tin rằng khi mình yêu thương - mình sẽ được yêu thương, khi mình tốt bụng - mình sẽ được đối tốt, khi mình tha thứ - mình sẽ được bình yên. Đức tin ấy - vì mình tin tưởng nên cuộc sống của mình dễ dàng hơn biết bao nhiêu.
@bibianxx
60 notes
·
View notes
Text
Mừng em tuổi mới,
chúc em sớm tự do, nếu không thể thành cơn gió nhỏ thì chí ít hãy là tro tàn dưới đại dương.
chúc cho thể xác em sớm được mai táng cùng phần hồn đã mục rữa bao năm của chính mình.
cầu rằng loài người không tìm thấy được em.
hy vọng em chỉ đến nhân gian một lần duy nhất, vĩnh viễn không luân hồi, không tái sinh. muôn kiếp nhân sinh, không qua thêm kiếp nào.
Chúc em.
|Hồi • Trước 30 • Miyie|
160 notes
·
View notes
Text
Ta về với mẹ ta thôi
Năm nay mẹ đã chín mươi mỏi mòn
Cha thì đã khuất núi non
Con dăm bảy đứa chỉ còn vài ba
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
Ta về với mẹ ta thôi
Làm con của mẹ như hồi còn thơ
Sang giàu phú quý ngu ngơ
Mẹ con con mẹ
sớm trưa ruộng đồng…
Nhà nông thì cứ nhà nông
Ham chi đổi phận
qua sông lụy người…
Ta về với mẹ ta thôi
Chín phương đã nếm
đủ mùi trầm luân
Cái xa thì đã đến gần
Người gần chừng cũng
dần dần xa xôi
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
Ta về bên mẹ của ta
Không làm chi nữa,
cũng là làm con
Còn trời còn nước còn non
Ngày mai rồi sẽ chẳng còn mẹ ta!
| Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại
46 notes
·
View notes
Text
Cậu biết không, có những người không thể chỉ dùng thích hay không thích để khái quát được, bởi vì người đó đại diện cho rất nhiều thứ trong hồi ức của bạn.
49 notes
·
View notes
Text
Love language của mình là words of affirmation.
Mình đã nhận ra điều này khá lâu trước đây nhưng dạo gần đây nhờ một bài test mà mình mới có thể gọi tên được nó. Nói ngắn gọn thì mình là đứa yêu bằng lời nói.
Cũng dễ hiểu thôi, mình có thể làm được ti tỉ thứ trong cuộc sống một mình, cái gì cũng tự làm được cho bản thân, từ nặng tới nhẹ, mình gần như chẳng cần một ai đến và "hành động" giúp mình. Thế nhưng đối với một đứa luôn khát khao sự công nhận thì dường như đó là việc duy nhất mình chẳng thể làm được cho bản thân, dù bản thân có công nhận chính mình đi nữa, vẫn cứ là chưa đủ.
Trong một cuộc nói chuyện gần đây với một người chị, chị ấy hỏi điều gì ở một công việc khiến em có thể ngay lập tức từ bỏ công việc đó, mình chẳng cần đến 3s suy nghĩ mà trả lời ngay, em sẽ rời đi khi môi trường thiếu sự công nhận.
Tương tự, cách mà mình yêu một người đơn giản lắm, là người mỗi ngày sẽ chúc mình ngủ ngon, mỗi ngày đều nhắc nhở mình rằng mình tuyệt vời và xứng đáng nhận được hạnh phúc nhiều như thế nào, là người sẵn sàng ôm và vỗ về mình bảo rằng mình rất giỏi mỗi lần mình khóc vì áp lực, hay đơn giản là họ thấy may mắn vì sự xuất hiện của mình trong đời họ.
Cách đây rất lâu, mình từng thích một người rất nhiều chỉ vì câu nói họ tin vào năng lực của mình, lặp lại xuyên suốt khoảng thời gian mình ôn thi đại học, họ động viên và công nhận những nỗ lực của mình, hệt như chỉ mình họ mới thấy rõ những điều đó. Rồi trong những cuộc first date hồi nào đó, mình từng rung động với một người chỉ trong khoảnh khắc họ nói "Anh thấy em đẹp lắm" khi mình lúng túng hỏi tóc mình có bị xù không.
Mặc dù mình biết nói thì ai chả nói được, để làm mới khó, nhưng mà dường như khi cái mình cần duy nhất chỉ có lời nói, thì từ lúc nào nó đã trở thành con đường chinh phục mình dễ dàng nhất. Và nó cũng đã khiến mình đau khổ không biết bao nhiêu lần, hết lần này tới lần khác, lời nói mà, người ta rót mật vào tai nhau được thì cũng có thể dùng chính nó để tổn thương nhau.
Mình không thích cái cách bản thân thấy vui vì lời nói của người khác, càng không thích cách mình tự dằn vặt bản thân khi nghe những lời không hay. Nhưng mà biết sao được, nó là 1 phần của mình mà, dù muốn dù không thì nó vẫn là mình, mình không chối bỏ được.
Mình chỉ mong bản thân có thể yêu chính mình nhiều hơn nữa, có thể hài lòng với sự tự công nhận chính mình, tự động viên, tự an ủi, giống như cái cách mình tự làm mọi thứ khác cho mình mà chẳng cần đến ai. Có khi lúc đó mình sẽ chẳng còn buồn đau vì tình yêu đôi lứa, hoặc có khi lúc đó mình cũng chẳng mảy may đi tìm ai đó đến bên đời mình nữa.
31 notes
·
View notes
Text
Phải đến lớp 11 mặt tôi mới có mụn. Từ đó trở về trước, mặt tôi láng o o; vậy nên đầu năm 11 vào lớp, đứa nào nhìn thấy tôi cũng hoảng hồn. Tụi trong lớp gọi tôi là đội trưởng đội pháo binh. Hồi đó cũng hơi tủi thân, nhưng lớp 12 tôi vẫn có bạn gái. Có điều bạn gái khá xinh (trong mắt tôi) nên đi với bạn, tôi cứ ngại ngại là. Mấy cái mụn theo tôi dai dẳng đến khi thi Đại học; rồi mấy năm Đại học, thi thoảng tụi nó lại ghé thăm. Thậm chí, ra trường đi làm, những lúc stress quá, tôi lại có mụn. Có giai đoạn tôi làm lễ tân của cái khách sạn cũng to to ở Đà Lạt nên grooming ghê lắm, mà cái mặt tiền lỗ chỗ như chiến trường bốn vùng chiến thuật lúc đó, nó khiến tôi quê hết sức; đến nỗi tôi nghĩ chắc phải nghỉ việc thôi, mặt tiền khách sạn mà vậy thì tiêu rồi! Nói chung, bị mụn có lúc là mặc cảm của tôi. Hồi nhỏ, ba mẹ bảo tôi không việc gì phải buồn, qua dậy thì thì tự khắc hết mụn; đi làm, ông bà bảo đừng nghĩ vẩn vơ, không stress thì sẽ không có mụn. Ông bà thấy nó rất đơn giản, nhưng người trong cuộc mới hiểu thế trong kẹt. Vậy nên khẩu trang dần thành vật bất ly thân của tôi. Tôi đeo khẩu trang riết thành quen, nhiều lúc ngồi làm việc cũng đeo, dù COVID đã qua lâu rồi. Nhờ vậy nhìn tôi cũng đẹp trai hơn. Có lợi dễ sợ!
Nhà tôi gen tóc dài. Chỉ trừ thằng em. Nói cho đúng ra, hồi nhỏ tóc nó cũng dài, hơi mỏng và mượt. Tóc nó giống tóc mẹ. Tóc tôi rễ tre, nên tôi từng ước tóc mềm giống nó, để chải chuốt cho dễ. Hồi đó, nó có một lọn tóc dài tầm một ngón tay sau gáy, xứ tôi gọi là đuôi chuột. Cái “đuôi chuột” xoăn tít, mềm như nhung, lúc nào cũng lơ thơ trong gió. Mẹ tôi hay lấy chỉ buộc lại. Nhìn nó chạy, cái đuôi chuột lắc lư, dễ thương lạ. Đâu có ai nghĩ thằng em có mái tóc mềm và mượt, với cái đuôi chuột lúc nào cũng phất phơ đó, mười mấy năm sau lại hói không còn sợi nào. Nó đi học 4 năm ở Hà Nội, tóc rụng dần dần. Ngày đưa nó nhập học, tôi chụp hình nó mặc đồ chiến sĩ mới: tóc chàng hãy còn xanh. Ngày nó tốt nghiệp, nó gửi hình mặc quân phục về khoe với ba mẹ: nhìn nó như cựu CTN gần đây của nước nhà, tóc nó lơ thơ như cái đuôi chuột ngày trước… Nó đi khám nhiều nơi, uống nhiều thuốc, dùng nhiều dầu gội, loại nào nghe bảo có lợi cho tóc, nó đều lao vào với tinh thần quyết chiến. Vậy mà vẫn làm bạn với cái mũ hoài! Tôi an ủi nó đàn ông chỉ sợ thất nghiệp, không kiếm ra tiền, còn lại chả có gỉ phải lăn tăn. Mà càng ít tóc càng giống lãnh đạo, thực tế cứ nhìn mấy bác trên TV là biết. Nhưng nó chẳng tươi tỉnh hơn tí ti nào. Chắc tôi không phải người trong cuộc nên không hiểu thế trong kẹt. Vậy nên mũ lưỡi trai giờ thành vật bất ly thân của nó. Nó đội riết thành quen, lâu lâu tôi đi công tác xa xa, cũng mua mũ nón làm quà cho nó. Vừa thực tế, vừa kinh tế, lại tinh tế. Có lợi dễ sợ!
Tóc tôi dài, một tháng hớt hai lần. Chắc tôi mang gen trội của ba. Tôi giống ba nhiều điều: tóc nhanh dài, lông mày rậm, môi dày và cả một vài nét tính cách… Vậy nên ông và tôi dường như không hợp nhau, cũng như hai thỏi nam châm, khi cùng dấu thì thường đẩy nhau ra xa. Tôi mới xem lại hình trên Facebook, tháng 9 năm ngoái là sinh nhật ông, lúc đó tóc ông nhiều nhiều là, mắt ông sáng và nụ cười tươi. Vậy đó, ai mà ngờ chưa đầy một năm, tóc và lông mày ông rụng hết, nụ cười kém tươi và tính tình trở nên nhiều phần gắt gỏng. Ung thư và nhiều lần hoá trị thay đổi con người ông! Bây giờ ông không giống tôi nhiều nữa, ông giống thằng em hơn. Mũ cũng thành vật bất ly thân của ông. Ông đội mũ trong nhà, khi ra sân, lúc ra ngoài có việc, lúc có khách và cả thỉnh thoảng những khi ông ngồi trầm ngâm một mình. Hôm trước có mấy cô chú ngày xưa công tác cùng ba đến chơi, ông hào hứng bảo tôi dọn chỗ này chỗ kia, nấu nước pha trà cẩn thận. Ông không thể hiện ra, nhưng nhìn ông vui vui là. Vui là đúng rồi, bạn bè mấy chục năm mới gặp lại mà! Nhưng mọi người ở huyện lên chơi được một lúc, rồi đi nơi khác, thăm thú Đà Lạt. Ba lại ngồi một mình, cái mũ len cũng nằm ở góc bàn, trầm tư và kiên nhẫn nhìn ông. Có lẽ nó cũng buồn, buồn như ba. Hôm qua đang ở cơ quan, ba bảo tôi về chở ông đi xét nghiệm (mỗi lần chuẩn bị cho một đợt hoá trị mới, ông đều phải xét nghiệm xem các chỉ số sinh hoá có đáp ứng được không). Trên đường chở ông về, tôi nói mãi ba mới chịu ghé ăn sáng. Tất nhiên vào quán ăn, ông đội luôn mũ bảo hiểm, tôi cũng vậy.
Tôi đội mũ bảo hiểm vào quán cùng ba. Cả quán ăn chỉ có hai cha con đội mũ bảo hiểm suốt cả buổi. Có lẽ vì tôi từng là người trong cuộc, tôi hiểu thế trong kẹt; hoặc có lẽ đôi khi, những thỏi nam châm cùng chiều vẫn muốn thấu hiểu nhau.
13 notes
·
View notes
Text
mấy tháng trước gặp lại bạn đại học, nói đủ thứ chuyện rồi hai đứa nhắc nhau về đứa bạn chơi chung - người “bạn tốt” từng ở chung với mình.
nói một hồi chính mình cũng tự nhận rằng “coi như bản thân t không có giới hạn đi, coi như t không có lòng tự trọng đi, t đối xử với nó như thế là vì t đã chọn bản thân mình sẽ như thế, xuống nước với nó. nhưng giờ t không chịu được nữa, chắc đến cực hạn rồi. nên t mới quyết định không làm lành với nó”.
bạn mình chỉ nghe rồi trầm ngâm, cũng chẳng nói gì. chính nó và những đứa bạn khác cũng biết tình bạn của mình và người bạn tốt kia thế nào, thấy chúng mình từng đối xử với nhau ra sao.
và hình như với một người mình đã xác định có vị trí quan trọng rồi thì giới hạn của mình phải ở điểm nào xa lắm, thế nào rồi cũng sẽ tha thứ, bỏ qua được. nhưng chỉ có bản thân mới biết mình đã quên hay chưa.
sau ngần ấy thời gian, vậy mà bản thân cũng chịu thừa nhận mình đã muốn kết thúc mối quan hệ đó rồi. có lẽ ai sống đời người đó, không biết gì về nhau sẽ ổn hơn nhiều nhỉ?
đôi khi mình cực đoan đến tột cùng.
9 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1120〕 ngày 30.12.2023 :
看一场只属于2023年的日出日落 Ngắm bình minh và hoàng hôn chỉ thuộc về năm 2023
Nếu như nói thế gian này có món quà gì là to lớn nhất, vậy thì chính là vũ trụ đã tặng cho ta những tia nắng ấm áp. Bất luận là mặt trời lặn hay mọc, với sự rực rỡ vĩnh hằng của nó, nó vẫn luôn tồn tại theo một cách rất ngoạn mục và khiến ta cảm động, nếu không những người thi nhân tại sao thường hay cảm thán rằng : "Ta tới với nhân gian, chỉ vì muốn gặp gỡ mặt trời?"
Trong một năm mà ta đã đi tới cuối đoạn đường này, không phải là đang nói chỉ xem một cảnh mặt trời mọc là rất giỏi giang, mà là dù có bận tới nỗi đầu bù tóc rối bạn vẫn có thể trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống thường ngày. Tôi hy vọng bức màn vén hạ năm 2023 của bạn cũng tươi sáng và tỏa sáng như tương tai của bạn.
整理相册,选出“年度照片” Sắp xếp album ảnh và chọn ra "Bức ảnh của năm"
Những tấm ảnh - là minh chững cho việc chúng ta từng yêu - từng điên cuồng - từng đau khổ - từng khóc lóc - từng cười vang, chúng là thứ mà ta có thể theo dõi qua thời gian và cuộc sống. Nếu như ta chụp một bức ảnh - vậy đó chính là bức chân dung của năm 2023.
Vậy thì sắp xếp album cũng là một cách sắp xếp năm 2023 của bạn, hãy vượt theo dòng hồi ức chọn ra bức ảnh đẹp nhất, trong số đó chắc chắn sẽ có quãng thời gian mà bạn vui vẻ nhất, ��ó là tác phẩm giữa bạn và năm 2023, đồng thời cũng là đoạn thời gian khiến bạn xúc động khi nhìn lại nó vào những năm tiếp sau đó.
画一张自画像 Vẽ một bức chân dung tự họa
Bất luận bạn có phải là chuyện gia hội họa hay không, hãy cứ đặt bút vẽ thử đi. Giống như Picasso, Matisse, hay Van Gohn - hãy cứ giải mã chính mình và sau đó tái tạo lại bản thân, hãy vì bản thân mà đặt bút, vì đó cũng là cách mà ta đang nhìn lại chính mình, là quá trình ta đang độc thoại với chính mình. Trong một năm nay, bản thân bạn có những thay đổi gì? Hình xăm mới đó là dành cho ai? Đôi lông mày đang nhíu chặt ấy có thể thả lỏng ra không? Ánh mắt bạn đã kiên cường hơn chưa? Tính cách bạn đã ôn hòa hơn chưa? Quá khứ của bạn, ẩn dấu trong tim bạn nhưng cũng đang khắc họa trên gương mặt bạn. Vẽ đi, vẽ lại bản thân đi, hãy cứ trực quan mà đối mặt với chính mình, Sau đó men theo dấu vết ở bức tranh ấy rồi lần ra điều bạn muốn trở thành nhất.
给惦念的人写一封长长的信
Hãy gửi một bức thư thật dài cho người mà bạn nhung nhớ nhất
Trong thời đại hiện đại hóa, viết những lá thư tay dài cũng giống như đang bấm nút phát chậm thời gian, ta nắn nót từng nét chữ, gói thời gian lại bằng những vần thơ đầy thơ mộng, giống như "Ye Du" từng nói, những khúc quanh ngang dọc là thế mạnh của một tác phẩm, ngay thẳng nắn nót, là nghi thức mang tính thẩm mĩ, lời nói và câu chữ được cân nhắc kĩ lưỡng, tấm lòng là nhiệt độ. Viết một bức thư, nói với họ rằng suy nghĩ và nỗi thương nhớ của bạn giống như một chú ngựa đang chạy nước rút chưa từng dừng lại kể từ khi ta chia xa, nói với họ rằng tuyết rơi nhớ chú ý an toàn, nói với họ rằng nút thắt trong lòng họ thật ra sớm đã có thể gỡ bỏ... vào mùa đông lạnh lẽo, những ngày cuối năm, trên đời này có người để ta thương nhớ là một chuyện hạnh phúc biết bao.
送出感恩的礼物 Tặng một món quà để cảm ơn ai đó
Cảm ơn ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua, cảm ơn sự dạy dỗ không mệt mỏi của người, cảm ơn những người không bao giờ bỏ cuộc và động viên ta, cảm ơn khi tôi nhờ tới sự giúp đỡ người đã luôn giang tay, cảm ơn những sự gặp gỡ đã thay đổi quỹ đạo cuộc đòi tôi, cảm ơn vì đã yêu thương nửa cuộc đời vẫn cảm thấy tình yêu ấy là chưa đủ, cảm ơn sự thành toàn ấy, và càng biết ơn những tấm lòng nhân hậu ấm áp đã ủng hộ tôi. Trong năm này, khi bạn đạt được điều gì đó trong công việc, có người để nương tựa và có được sự bình yên trong tâm hồn, vậy hãy cứ yêu anh ấy/cô ấy thêm nhiều hơn nữa. Hãy nhớ chuẩn bị những món quà nho nhỏ ấm áp, không tính tới đắt đỏ mà quan trọng là hãy trân trọng đem theo thành ý to lớn nhất của bạn cho họ
2024来临前,与自己重归于好 Trước khi năm 2024 tới, hãy sống thật bình yên
Điều tôi muốn nói nhất là : Chúng ta không đủ may mắn để kì thi nào cũng hoàn thành một cách suôn sẻ, nhưng chúng ta cũng không hề sẵn sàng thua kém bất cứ ai, cảm ơn vì chúng ta đã làm việc chăm chỉ trong một năm qua, sau khi hét lên không biết bao nhiêu lần "chết tiệt" và "buông xuôi", chúng ta vẫn lấy lại sức lực để đứng dậy bước tiếp. Cảm ơn vì ta đã làm việc chăm chỉ, khoảnh khắc khi chúng ta được về nhà có lẽ là ta đã nuốt xuống được những cay đắng ngọt bùi xuồng lòng, bạn vất vả rồi. Mỗi khi bị tỉnh giấc giữa đêm khuya, phải cố gắng dỗ dành con cái ngủ rồi mới có thể an giấc, bạn vất vả rồi. Những người vẫn đang phải mưu sinh trên những con ngõ nhỏ, trên những cung dường đầy mưa nắng gió, bạn vất vả rồi.
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
73 notes
·
View notes
Text
[6]Tổng hợp các câu hỏi và câu trả lời mà mình thích từ douyin của thầy Tuệ Hải 慧海
“我们遗憾的不是错过最好的人,而是再遇见更好的人时,却发现已经把最好的自己用完了。”
Chúng ta tiếc nuối không phải vì đã bỏ lỡ người tốt nhất, mà là ở thời điểm gặp được người tốt hơn, lại phát hiện bản thân không còn tốt nhất nữa rồi.
Đại sư, luôn mơ thấy một người là nhớ nhung hay là đang quên lãng?
Có thể là con không muốn quên đi người đó, cũng có thể là người đó không muốn con quên đi họ.
Đại sư, đã định trước là phải nói lời từ biệt, vậy cớ gì còn gặp nhau?
Con ăn một chén cơm chưa no, hai chén vẫn chưa no, ăn chén thứ ba con no rồi, con không thể nói rằng hai chén trước đó ăn vô ích được đúng chứ.
Đại sư, con vẫn luôn rất cố gắng, tại sao may mắn vẫn không mỉm cười với con?
Lúc con vững vàng từng bước từng bước một leo lên đỉnh núi, sau khi nhìn thấy được phong cảnh mà con muốn thấy con sẽ biết, không có gì may mắn hơn là nếm được quả ngọt sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, bởi vì đến lúc đó, đã không còn bất cứ thứ gì có thể đánh bại con.
Đại sư, làm sao để triệt để buông bỏ một người?
Mỗi ngày mọi người đều sẽ hỏi làm thế nào để buông bỏ một người, người trong miệng của các con, có thể là các con yêu nhưng không có được, cũng có thể là các con từng có được. Nhưng người này ấy à, họ từ đầu đến cuối đều không ở hiện tại của con đồng hành cùng con, mọi người cần chú ý nhiều hơn những người hiện tại ở quanh mình, đôi tay của con cứ gắt gao giữ lấy những hồi ức tươi đẹp trong quá khứ không buông, vậy sao có thể rảnh tay tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, chúng ta không cần nói là phải nhất định buông bỏ người này, nhưng hồi ức chung quy vẫn là hồi ức, cuộc sống mà, con đường này vốn là một bên mất đi, một bên có được. Phải cố lên, phải nhìn về phía trước, cũng phải tiến về phía trước.
Tình yêu và phù hợp cái nào quan trọng?
Thế giới này vốn không có hai người trời sinh đã hợp nhau, ý nghĩa của tình yêu là cả hai người các con vì đối phương mà cam tâm tình nguyện thay đổi bản thân, cùng nhau trở thành người phù hợp với đối phương.
Đại sư, luôn không buông bỏ được, làm sao bây giờ?
Đồng hồ có thể quay về điểm xuất phát, nhưng không phải là h��m qua nữa.
Đại sư, lúc còn trẻ có phải sẽ đều gặp được người mình thầm thích khiến bản thân khó lòng buông bỏ không?
Qua nhiều năm, con quay đầu nhìn xem, thay vì nói con vẫn còn thích người đó của thời thiếu niên, thật ra con càng tiếc nuối bản thân của thời thiếu niên hơn.
Đại sư, vì sao con không quên được anh ấy?
Con xem, con đến hiện tại bên miệng vẫn cứ là người ta.
Đại sư, ngộ nhỡ cô ấy muốn tỏ tình với con thì sao?
Đời người chỉ hơn bốn vạn ngày, nếu như luôn thức khuya có thể không trụ được bốn vạn ngày, cái ngộ nhỡ này của con là chỉ ngày nào?
Con tiếc nuối vì con chưa từng có được bất cứ thanh xuân của một cô gái nào, mà nối tiếp đó con gặp đều là những cô gái đã từng yêu người khác.
Nhưng thanh xuân vốn không nên bị định nghĩa, người con gặp được hiện tại cũng sẽ trao cả cuộc đời của họ cho con, bao gồm cả thanh xuân của họ.
Cre: [Douyin | 释慧海]
oohniee
268 notes
·
View notes
Text
Thầy tôi, một đời vợ. Họ từng yêu và cưới nhau hồi đi học ở Nga. Sau đó cùng trở về làm giảng viên Đại học. Thầy bảo những năm ấy Thầy yêu người con gái ấy vì cái sự thông minh sắc sảo không lẫn lộn với những cô gái khác trên giảng đường.
Tuổi trẻ đi qua, quanh quẩn đâu đó 40 tuổi, hai người đã chia tay gần 5 năm. Thầy bước thêm bước nữa với một cô gái đương xuân, sở hữu cái nét hồn nhiên Thầy chưa từng biết đến.
Ta đều thế. Đều có lúc không chắc mình có thực sự thích cái gì đó không, hay chỉ là yếu bóng vía. Tuy vậy, “trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn/tình yêu nào cũng tha thiết như nhau”.
— AN TRƯƠNG
120 notes
·
View notes