#vay tiền trong ngày
Explore tagged Tumblr posts
Text
#Gem Loan - Khoản vay tài chính#đăng ký vay tiền chỉ cần 10 phút. Khách hàng chỉ cần đáp ứng được một số điều kiện vay tiền trên ứng dung là nhận tiền ngay trong ngày.
0 notes
Text
Ưu điểm vay tiền nhanh
Bạn có việc gấp nhưng không đủ tài chính?
Bạn đang cần ít vốn nhưng không biết mượn ở đâu cho nhanh?
Bạn cần vay tiền nhanh online cấp tốc 24/24?
Bạn có thể tham khảo vay tiền online tại website thongtinnganhang.vn và lựa chọn cho mình công ty tài chính ưng ý nhất.
Ưu điểm vay tiền nhanh
Không thế chấp tài sản
Ưu điểm cho vay tiền nhanh là không cần thế chấp tài sản đảm bảo, giúp bạn hạn chế lo lắng mất tài sản.
Thủ tục nhanh chóng
Quá trình xét duyệt vay nhanh chóng , giấy tờ đơn giản hơn so với thủ tục vay truyền thống, hỗ trợ bạn giải ngân nhanh chóng.
Bạn có thể vay tiền mặt nhanh trong ngày có thể dễ dàng bằng hình thức vay trực tuyến qua ứng dụng hoặc trang web của các tổ chức tín dụng, giúp bạn tiết kiệm thời gian và công sức.
Không cần giấy tờ phức tạp
Vay tiền nhanh giúp bạn không cần chứng minh thu nhập hoặc xét duyệt hồ sơ vay truyền thống.
Tham khảo thông tin vay tiền nhanh từ thongtinnganhang.vn
Nếu bạn quan tâm và muốn tìm hiểu về vay tiền nhanh, các tổ chức, công ty tài chính cho vay tiền nhanh uy tín hãy tham khảo tại thongtinnganhang.vn
Chúng tôi sẽ mang đến cho bạn hiểu rõ hơn về các dịch vụ ngân hàng, các sản phẩm tài chính và quản lý tài chính cá nhân một cách hiệu quả.
Chúng tôi sở hữu một đội ngũ chuyên viên tài chính và ngân hàng giàu kinh nghiệm, luôn theo dõi sát sao thị trường để cập nhật thông tin nhanh nhất, đầy đủ nhất dành cho bạn.
Đến với thongtinnganhang.vn, bạn sẽ tìm thấy mọi thông tin cần thiết về vay tiền nhanh, thẻ tín dụng, vay đầu tư…cùng với những lời khuyên và hướng dẫn chi tiết.
Chúng tôi chia sẻ các đánh giá hữu ích về việc lựa chọn và sử dụng các dịch vụ tài chính – ngân hàng, giúp bạn đưa ra quyết định và sự lựa chọn chính xác.
Ngoài ra, thongtinnganhang.vn còn cung cấp các thông tin, tin tức mới nhất về thị trường tài chính, ngân hàng tại Việt Nam và thế giới, giúp bạn nắm bắt xu hướng và lựa chọn phù hợp.
Thông tin liên hệ
Bạn cần tư vấn và hỗ trợ, hãy truy cập thongtinnganhang.vn và điền vào Form thông tin, chúng tôi sẽ liên hệ lại hỗ trợ bạn nhé!
1 note
·
View note
Text
Câu nói vô cùng vô cùng dịu dàng mà bạn từng nghe là gì?
1. Nhiều người thích em vì em xinh đẹp, ưa nhìn, hiểu chuyện, nhưng cũng có người thích em vì thấy em khóc, hiểu được sự rối bời của em, anh ấy sẽ cầm một chiếc đèn nhỏ, ngồi bên cạnh em, muốn cho em bờ vai và kẹo ngọt.
2. "Em còn chưa tới 1m5, khó chịu thật."
"Hoa Hồng cũng không cao, Hoàng tử bé sẽ vì nàng mà cuối người."
3. Tôi xem bụi gai như cách đồng phủ đầy hoa, nhân gian liền chẳng còn gì có thể giày vò tôi nữa.
4. Người ta ai cũng nói trong chuyện tình cảm không nên quá chủ động, phải biết tiến biết lùi học cách lạt mềm buộc chặt, nhưng em chẳng có nhiều thủ đoạn như vậy, trong đầu chỉ muốn ở bên anh.
5. Gặp mặt đi, vào mùa đông, vào ngày tuyết rơi, vào tuổi 20 lãng mạn của em.
6. Thành Nam hoa đã nở, hoa nở hoa lại tàn, người xưa đã không còn, Thành Nam hoa đã nở, nguyện quân luôn bình an, mong quân mãi vô ưu.
7. Gió rất dịu dàng, hoa rất lãng mạn, em rất đặc biệt, anh rất thích em.
8. Ba không nói vì tiền khó kiếm nên không kiếm, mẹ cũng không nói con không nghe lời nên không cần con, cho nên tôi không có tư cách nói mệt mỏi rồi không cố gắng nữa.
毛荷西 | #小蓝dịch
263 notes
·
View notes
Text
Tự nhiên giờ ở chung t thấy cấn cấn quá bây ơi 🤡
Đùng 1 cái chị ck t đang ở bên Séc cùng ck bay về sắm giường sắm tủ mua xe máy mới về ở nhà luôn cùng bây ơi 🥲 t thì đang ở cùng bố mẹ ck, em ck nữa mà t đã thấy mệt hết cả người rồi :))
Mà vừa xong thằng ck t lại còn vừa oánh nhau với thằng em ck nữa 🥲 t đau đầu suy nghĩ mệt mỏi mấy nay rồi.
Bọn t muốn ra ở riêng nhưng con còn nhỏ quá, đang phải gửi bà nội, giờ đi thuê người thì ko yên tâm. Mà sống đông người như vậy t thấy khó thở, lắm vấn đề, suy xét soi mói nhau. Dễ thì dễ nhưng về lâu về dài ko ổn.
Nhà ck t có 2 con zai nên từ ngày xưa ông nội để cho 2 miếng. 1 miếng nhà t đang ở và có miếng bên cạnh để cho mèo ở và kho đồ đạc cũ. T muốn tận dụng chỗ đó nó bé thôi cx đc để ra ăn riêng. Nhưng mà t ko có tiếng nói gì về của cải tài sản của nhà ck t cả. Cũng đúng thôi, t ko thể tham lam thứ ko thuộc về mình. 2 miếng bố mẹ ck t cx cắm hết ngân hàng r :)) biết đc bao h ông bà mới trả xong :))
Vk ck t lấy nhau đúng là 2 bàn tay trắng luôn. Ko có nhà cửa riêng, ko có nhiều tài sản, chỉ dựa vào đi làm thuê mà nuôi nhau. Bố mẹ ck ko có gì để cho, bme t cho cây vàng thì bố đẻ t cx vay luôn :)) t có của để dành 1 chút từ hồi t đi làm.
T cứ suy nghĩ mãi, từ rất lâu r, với tính cách của t và ck ko thể ở chung đc. Nhưng cứ vì con nên chịu khó, chả có ai trông, mình thì phải đi làm. Nhiều khi đồ đạc chung, đồ của mình cứ chẳng cánh mà bay, mua cái nọ cái kia thì bị hỏi, ăn gì tiêu gì cứ bị nhìn vào. Ck t cứ bảo từ từ vì 2 vk ck còn trẻ quá, bme ko có để mà cho, ko có tiền mua đất xây nhà thì cố gắng sống chung đỡ chi phí.
Tui, còn chả dám bỏ tiền ra để mua 1 chiếc xe máy cho bản thân đi làm tiện đây tiện đó phục vụ công việc, nghĩ tiếc. Xong lại thương ck, đi làm xa, người thì gầy, tiết kiệm mua cái xe ô tô rẻ rẻ vài 2 3 trăm đỡ mưa gió còn phải cố.
Ko như chị ck t, có tiền mua đất, bảo mua xe là mua đc ngay, còn đang định bảo mua thêm ô tô...
Với đồng tiền leo thang như hiện giờ, vật giá tăng cao, thì ko biết với đồng lương như 2 vk ck bao giờ mới mua đc đất, xây đc nhà, hoặc mua đc 1 căn chung cư, hay nhà ở xã hội? :)) 4 - 5 năm sau có thể lương cx hơn 1 chút, nhưng lúc đó ko phải giá bất động sản cũng đều tăng à? Còn chưa kể nhỡ có ốm đau bệnh tật, con bệnh thì sót, mình bệnh thì ko kiếm đc tiền...
Mà hoàn cảnh cứ sống chung thế này thì thật là khó...
Anh em đánh nhau, t cứ chỉ sợ 1 ngày nó mà điên lên chúng sẽ cầm dao giết nhau lúc nào ko hay... ai mà biết đc, ai mà biết cơn phẫn nộ im ỉm bên trong con người bùng lên lúc nào?
Bố ck thì suốt ngày vay tiền, bố đẻ thì ko có tiền.
Mẹ ck thì bảo mãi ko đc, mẻ đẻ thì bận bịu ko nhờ vả đc.
Chị ck thì phiền, em ck thì lớ nga lớ ngơ.
Em mình thì nó còn nhỏ quá, cũng chẳng bao giờ tâm sự nói chuyện đc.
Con mình thì bé, phải chăm nuôi nó cẩn thận, sợ nhất nó ốm đau gì hay đi viện.
Cuộc sống sao mà khó khăn với vk ck tôi thế 😭😭😭
21 notes
·
View notes
Text
SỐNG TRONG CÁI NGHÈO LÀ CẢM GIÁC THẾ NÀO?
1. Bố mình bị bệnh K, mình dẫn bố nhập viện, bảo bố yên tâm vì mình lo được viện phí, nhưng thật ra số tiền mình tích góp được mấy năm ở thành phố không nhiều, nên mình chắt chiu từng đồng, ngày đi làm, tối về chạy xe ôm để kiếm thêm một ít, có hôm chạy đến 2h sáng, mưa gió t.á.p vào mặt thấy ám ảnh cái nghèo kinh khủng.
2. Hồi sinh viên yêu đương, hai đứa chia đôi cái bánh để tiết kiệm thêm tí tiền, mãi đến sau này mình khấm khá lên một chút, thì em đã không còn ở cạnh mình nữa.
3. Bố đi làm bị đ.ứ.t tay, mẹ đi qua nhà họ hàng mượn tiền cho bố đi may vết thương, nhưng người ta không cho vay vì sợ không trả được. Nghĩ lại nước mắt cứ trào ra, thương bố, thương mẹ.
4. Vợ chồng mình vừa ly hôn vì vấn đề tiền bạc, vì sinh con mà thu nhập cả hai không ổn định, không có tiền chăm sóc tốt cho con, cả ngày chỉ biết c.ã.i nhau chuyện tiền nong. Đừng ai mơ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng trong thời nay nữa, nghèo nó khổ con khổ cái lắm.
5. 27 tuổi vẫn chạy xe ôm để kiếm thêm tiền, không dám nghĩ đến chuyện lấy vợ, vì chưa có nhà, chưa có xe và vẫn gánh trên vai một khoản nợ lớn của gia đình.
6. Hồi đó mẹ dậy từ 3h sáng để đi cấy thuê, ra đến nơi người ta lựa người cấy, mẹ mình không được chọn, lại lủi thủi đi về.
7. Lúc bé mình bị sưng mủ ở mắt nên mình nói với mẹ là mắt con mờ lắm. Xong mình thấy mẹ vừa khóc vừa nói xin lỗi mình vì mẹ còn đúng 11k trong túi, không đủ đưa mình đi khám được.
8. Thấy người ta ăn thừa cái bánh, mình nhặt lên ăn thử xem bánh đó có vị thế nào, nghĩ lại vẫn thấy sợ, cái thời ăn không đủ no ấy.
9. Mình và người yêu ở một phòng trọ nhỏ xíu có cửa sổ hướng ra một tòa chung cư, những ngày cuối tháng chưa có lương hai đứa sẽ ăn mì rồi ngồi ngắm tòa chung cư đó, mình hứa sẽ cố gắng để sau này hai đứa được ở nơi như thế, nhưng 1 tuần trước em mất rồi, mất vì tai nạn giao thông khi đi làm ca đêm. Chưa kịp thực hiện lời hứa, thì người thân thương đã không còn nữa.
10. Em gái muốn học đại học, nhưng nhà mình nghèo quá không chu cấp cho nó được, mình bảo nó đi học đi mình lo cho thì nó bảo sợ mình vất vả, cái nghèo khiến những đứa trẻ vô tư thành đứa trẻ hiểu chuyện lúc nào không hay.
11. Đi xuất khẩu lao động, 1 ngày chỉ ngủ 3 tiếng. Mùa đông cũng như mùa hè, ốm đau vẫn đi làm không dám nghỉ.
| The Memory |
96 notes
·
View notes
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25/03 - 19:50
〔Bài dịch số 1037〕 ngày 27.03.2023 :
Có người nói, một đoạn tình cảm lâu bền được bắt đầu từ một câu tỏ tình lãng mạn và một bó hoa hồng.
Thế nhưng, có rất ít người tình nguyện thừa nhận rằng, hoa hồng và tỏ tình không phải là chủ điểm chính của tình yêu, mà nó chỉ là sự mở màn chính thức của một đoạn tình cảm mà thôi.
Khi bông hoa hồng ấy đã phai nhạt đi màu sắc vốn có của nó , câu chuyện từng khiến ta tim đập chân run biến thành khoảnh khắc không thể đơn giản hơn nữa trong cuộc sống thì sự khảo nghiệm mới thực sự bắt đầu.
Đổi một cách nói khác, khi chúng ta gạt bỏ đi lớp mặt nạ và quầng sáng tự mình tạo ra, thể hiện ra một khía cạnh chân thực nhất của bản thân, tình yêu chân chính mới bắt đầu hiện rõ.
Một mối quan hệ tốt đẹp phải bắt đầu từ “sự chán nản”.
Hồi vẫn còn những mơ ước viển vông, tôi thích xem phim thần tượng, luôn nghĩ nếu như có yêu đương thì phải giống như nam nữ chính trong đó, yêu tới mức điên cuồng nóng bỏng, yêu tới mức chết đi sống lại.
Nhưng sau khi lớn rồi, phát hiện ra trong tình yêu không chỉ tồn tại bong bóng màu hồng, phần nhiều các cặp đôi ở bên nhau, đều phải chấp nhận những sự thật mà khi mới bắt đầu yêu nhau họ không nhìn ra được.
Trên mạng tôi nhìn thấy một câu chuyện có nội dung thế này : Bạn nữ quen được bạn nam trên một nền tảng mạng xã hội, hai người nói chuyện rất hợp nhau, chưa tới một tuần đã đánh dấu mối quan hệ.
Khi họ vừa ở bên nhau, bạn nam chăm sóc cô cực kì chu đáo, giống như sấy tóc, vứt rác, đi tất cho bạn nữ, đều không nỡ để bạn nữ này tự mình làm.
Những tiểu tiết nhỏ nhặt này khiến bạn nữ cảm động không nói lên lời, nên cô tự động bỏ ra khỏi đầu những vấn đề tồn tại ở bạn nam ví dụ như anh thường thích chơi trò mờ ám với những bạn nữ khác, thích chơi game thâu đêm, ham mê vay tiền mời khách hàng.
Nhưng đối với con gái trong thời kì yêu mù quáng mà nói, những điều này đều được bạn nữ biến thành sự đáng yêu cùng gợi cảm.
Nguyên do họ chia tay rất đơn giản, bạn nam trở nên không còn chủ động và tận tâm, bạn nữ cảm thấy thói quen sinh hoạt của bạn nam rất không tốt, hai người họ không còn tìm thấy được cảm giác ban đầu của bản thân dành cho đối phương nữa.
Ừm, thực ra tôi khá là hiểu được cảm giác của hai người họ, không phải cặp đôi gà bông nào cũng có thể chấp nhận được mặt chân thực nhất của người ấy của mình, sau thời kì yêu nồng nhiệt, nhiều người khi đối diện với sự “sụt cấp” của nửa kia đều chủ động lựa chọn chia tay.
Sự thân mật là thứ thử nghiệm bản chất con người, hai người thực lòng yêu thương nhau không chỉ cần hưởng thụ quãng thời gian đẹp đẽ khi yêu đương nồng nhiệt mà còn phải dựa vào sự hiểu biết ngầm đề hòa hợp và khả năng yêu thương để tạo mối quan hệ lâu dài ổn định.
Cô bạn tên Tiểu Duy của tôi năm ngoái kết hôn, cô ấy quen bạn trai của cô ấy vào năm học cấp III, họ yêu nhau 4 năm đại học, sau khi tốt nghiệp lại yêu thêm ba năm, sau cùng họ dắt tay đối phương cùng nhau nâng cốc chúc rượu các vị khách mời tại hôn lễ.
Mọi người đều rất hiếu kì, phải thích một người tới thế nào mới có thể yêu từ thời học sinh ngây ngô lên tới váy cưới, đem tám năm thanh xuân của bản thân giao phó cho một người.
Cô ấy nói, trên mạng có một câu nói rất hiện thực rằng, hai người ở bên nhau, nhất định có rất nhiều khoảnh khắc muốn chia tay và bóp chết người ấy nhưng tình cảm ấy mà, phần nhiều là bao dung và hòa hợp.
Trước khi kết hôn cô ấy cảm thấy bạn trai là người lãng mạn hào phóng, nhưng kết hôn rồi mới nhận ra, bạn trai cũng có chút kì kèo nhỏ mọn.
Trước kia hai người cãi nhau, bạn trai thường dỗ dành cô nhường nhịn cô, nhưng sau khi kết hôn, nếu cãi nhau tới vấn đề nguyên tắc tính tình thì bạn trai sẽ lí luận cả ngày cùng cô.
Những thời khắc như thế sẽ khiến cô cảm thấy “chán nản”, cảm thấy đối phương thay đổi rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm gì có ai chỉ có yếu điểm mà không có khuyết điểm,làm gì đoạn tình cảm nào không qua sự ma sát mà đi được tới sau cùng chứ!?
“Chuyến đi dài đằng đẵng khiến con người ta khoan dung hơn.”
Có những khi tôi cảm thấy, quãng thời gian bảy năm này giống y như một mệnh đề, mệnh đề này khiến một số người đã chuẩn bị tốt muốn trốn chạy, họ bỏ đi giữa chừng.
Thực ra không phải là họ không muốn trải qua cuộc sống quãng đời còn lại, chỉ là chưa chắc chắn chuẩn bị cho tốt quãng đường còn lại về sau sẽ phải đi như thế nào mà thôi.
Một mối quan hệ tốt đẹp là một quá trình thử thách và liên tục mắc sai lầm trong cuộc sống, cũng là không ngừng phát hiện ra những hành vi “không ổn” trong cuộc sống của đối phương nhưng vẫn có thể chấp nhận và muốn kéo dài nó.
Một đoạn tình cảm có thể dài lâu, cái phải nhìn không phải là người này có khiến bạn “chán nản” hay không mà là những khoảnh khắc “chán nản” bất chợt ập tới, bạn còn có muốn tình nguyện đi cùng người đó hay không.
Một đoạn tình cảm bền lâu là bắt đầu từ quãng thời gian “chán nản” đôi bên, câu này có ý nghĩa là tôi tình nguyện chấp nhận sự không hoàn mĩ của người ấy và cũng tình nguyện yêu người ấy tới mãi về sau.
So với những mối tình nồng nhiệt ban đầu sau đó lại chia tay trong ồn ào, thì câu chuyện sau khi đã trải qua sóng to gió lớn nhưng vẫn lâu bền sau bao năm không phải càng khiến người khác cảm động hơn hay sao?
Tôi từng nghe qua rất nhiều những nghiên cứu thảo luận về tình yêu, nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là câu của Tam Mao từng viết : “Tình yêu giống như một khoản tiền tiết kiệm trong ngân hàng, có thể thưởng thức ưu điểm của đối phương, đây là bổ sung thu nhập; có thể nhẫn nhịn khuyết điểm của đối phương, đây là chi tiêu vừa phải.
Đối với những cặp đôi yêu nhau mà nói thì dù hai bạn có cãi nhau như thế nào nhưng chỉ cần không bỏ nhau thì bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ sạt nghiệp, yêu và không yêu, bao dung và trân trọng, đều là tài sản quý giá nhất của bản thân, là điểm tựa của bạn trong suốt những năm tháng sau này.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
172 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
#trích dẫn#tình yêu#love quotes#quotes#thanh xuân#tuổi trẻ#books#cute quotes#trích dẫn hay#nàng thơ#quan trọng#hối tiếc
110 notes
·
View notes
Text
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy Ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ Lời chê bai con hãy giữ riêng mình Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm Nỗi đau. Con hãy nén vào trong Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm Đừng khóc than - quỳ lụy - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền Bạn - là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu Thù - là người quặn đau với niềm vui mà con đang có Chọn bạn sai. Cả đời trả giá Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa Chẳng sao Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được kết từ trái tim chân thật Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha Những bài học một đời cay đắng Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn Con hãy chậm bước dù là người đến muộn Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa Đừng lạnh lùng trước chuyện bất nhân Và hãy tin vào điều có thật: Con người - sống để yêu thương.
Gửi Con - Bùi Nguyễn Trường Kiên
39 notes
·
View notes
Text
chà, lâu lắm rồi nhỉ. lâu lắm rồi em mới trồi lên với dăm ba câu chuyện đời mình. nhưng hôm nay hết buồn rồi nè. hôm nay khác lắm, không còn tìm đến Tumblr khi cô đơn, đau lòng hay ấm ức nữa. song, vui thì cũng không hẳn. chỉ là nhẹ nhõm hơn một chút, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen ^^
xem nào, tháng 7 năm ngoái em bắt đầu biết bệnh, bắt đầu uống những viên thuốc đầu tiên, những ngày nằm viện đầu tiên, những ngày hoang mang, lo sợ tột cùng. em đã thay đổi rất rất nhiều trong suốt 1 năm sống cùng thuốc và những tác dụng phụ nó đem lại. em kiếm tiền không để tiêu cho gia đình nhiều nữa, em kiếm tiền chỉ để mua thuốc cho chính em. một năm qua, điều làm em tự hào nhất, nhưng cũng chua cay nhất, đó là việc bản thân đã vượt qua khó khăn về tài chính mà không cần phải vay mượn ai, ngược lại em đã trả hết nợ (khoản tiền nhỏ thôi, em vay bạn bè để bù vào cho mẹ lúc mẹ xây nhà, cho chẵn số ^^) em không thể yêu cầu sự giúp đỡ từ gia đình, phần vì mọi người không thực hiêu độ nguy hiểm của căn bệnh em mắc phải, phần vì mẹ cũng không có điều kiện, ông bà cũng đã già. em thấy mình giỏi thật, giỏi chịu đựng, giỏi cố gắng dù cũng có lúc nó vẫn vỡ ra như một quả bóng.
đã qua rồi những ngày tháng em co quắp gồng mình đi qua những cơn đau chuột rút, những cơn đau xé toạc da thịt đúng nghĩa do rạn nhanh vì phù. hiện tại em đã được rút thuốc xuống nhiều rồi, cân nặng cũng về lại như xưa. tuy em đã về lại số cân như trước nhưng mặt em vẫn có cảm giác nề, c�� - vai và lưng vẫn còn nhiều nước, động vào vẫn đau nhiều lắm. bù lại, em thấy mình phấn chấn hơn trong tinh thần. em cười nhiều hơn trước, đã tự tin mặc váy trở lại. em cũng đang kiên trì đi laser những vết rạn. đau không? đau chứ, rất rất đau là đằng khác, nhưng em chịu được, vì em muốn tìm lại chính mình, không chỉ về cảm xúc, mà còn về mọi mặt. chị Vân - bác sĩ điều trị rạn cho em nói em là một KH đặc biệt, chắc bởi ca bệnh của em là ca bệnh rạn nhiều nhất của chị, cũng như dù đau đến mấy em cũng không bao giờ khóc hay xin tạm dừng trong quá trình laser ^^ thực tình đoạn này em cũng luôn phục mình đấy, vì em chưa bao giờ là người chịu đau giỏi. chỉ là lần này, em muốn vượt qua nghịch cảnh, em không thể thay đổi nó thì em sẽ thay đổi cách tiếp nhận nó.
cảm ơn S thối của em vì đã không rời bỏ, dù em đã nhiều lần muốn hai đứa có hai cuộc sống khác. cảm ơn vì luôn nói rằng em không sao, em ổn mà, em xinh mà, không béo đâu. hay, em ơi đừng bỏ S, em bỏ S thì S biết ở với ai, biết yêu ai bây giờ. cảm ơn vì đã lựa chọn ở cạnh em, cho em một tình yêu, bù đắp lại thiệt thòi cho em. em xin lỗi vì những suy nghĩ trước đây mà đinh đẩy S ra. giờ em thông suốt rồi, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. em sẽ yêu, sẽ đón nhận tình yêu vì em xứng đáng mà. sau này nếu lỡ S nghĩ lại, muốn chia tay thì lúc đó chúng mình sẽ dừng lại, em sẽ coi như đó là điều bình thường. hết yêu chỉ là hết yêu thôi, không phải vì tại em ốm, không phải vì tại số phận. em sẽ không đổ lỗi, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
bệnh của em thì không khỏi được, sau này sẽ phải thay thận, nhờ người đẻ thuê nếu muốn có em bé. một viễn cảnh không mấy tươi sáng nhỉ. nhưng mà em tin ở S, tin ở những lần em lên quẻ, rằng em sẽ khoẻ lại, chỉ là hơi mất thời gian một chút. mà nếu như không khoẻ được thì mình thay thận, thuê đẻ, cứ có tiền là làm được hết mà, cứ lạc quan là được. phép màu là có thật, chỉ cần đủ niềm tin thôi.
cố lên nào, còn nhiều nơi chưa đi còn nhiều điều chưa làm lắm. không được phép gục ngã.
HN 20.08.2023
35 notes
·
View notes
Text
Giúp người là đức, chịu thiệt là phúc, im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc.
Tham vọng nhiều thì mệt, biết đủ thì thỏa mãn. Cuộc sống gập ghềnh, nhưng chân thành mới là bến đỗ. Mắt khẽ cười mới có thể thấy được cảnh đẹp của trời đất, tâm đơn giản mới thấy đời mộc mạc. Đời người trăm ngàn sắc thái, nhưng thành thật, giản đơn lại là điều đẹp nhất.
Cuộc sống cũng như cuốn sách, con người tính cách khác nhau, sách cũng khác nhau. Tuổi trẻ thì như mưa rào gió lớn, lúc về già thì như bọt nước mưa thu. Đời là bể khổ nhưng kiên trì sẽ biến khổ thành vui. Người gian dối, lấy chân thành cảm hóa, kẻ hung hăng thì từ bi hóa độ.
Nhẫn nại là tu hành, khổ đau là một quá trình mà kết quả chính là sự thăng hoa.
Thế nên, bất luận là như thế nào “nghịch cảnh hay thuận cảnh”, chúng ta đều cần sự nhẫn nại.
Cái nhẫn không chỉ là vạn sự hòa hợp mà còn là nền tảng để trí huệ sinh ra, nhẫn cũng không phải là sự nhu nhược mà là thể hiện của bậc thánh nhân. Chịu thiệt thì dưỡng đức mà chịu nhẫn thì dưỡng tâm.
Tự cổ chí kim, những người thành đại sự, không một ai là không thắng ở chữ Nhẫn này. Câu Tiễn nằm gai nếm mật, chịu kiếp nô lệ 10 năm; Hàn Tín cam chịu nỗi nhục chui háng; Khang Hy vì diệt trừ Ngao Bái, dẹp loạn Tam Phiên mà âm thầm nín nhịn nhiều năm.
Tăng Quốc Phiên có câu danh ngôn rằng: “Nhẫn được nghìn sự phiền, thu được một tâm sáng”. Có thể bạn đang phải trải qua thời kỳ đen tối, nhìn không thấy phương hướng cuộc đời, nhưng xin hãy kiên trì thêm một chút, chờ đợi thêm một chút. Trong quá trình vượt thoát khỏi cái kén thường sẽ mang đến những thống khổ. Nhưng hễ trở thành một chú bướm thì sẽ nhìn thấy được thế giới tươi đẹp hơn.
Im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc. Mỗi người đều có một túi phúc của riêng mình, bạn cho gì vào trong thì sẽ thu được điều tương tự. Mỗi người cũng có một chiếc gương, bạn đối với gương như thế nào, gương cũng lại đối với bạn như vậy. Nhìn người cũng phải nhìn mình, trách người thì phải hỏi tâm.
Cuộc sống là một vở kịch, mà chúng ta là những diễn viên, luân hồi vạn kiếp, vai diễn đổi dời. Được mất hơn thua cũng như mây chiều, gió thoảng.
Không có tiền thì còn nghĩa, xóa đau thương để đổi lấy tình thương. Yêu và hận chỉ là trò đùa số phận, nhìn thấu rồi sẽ hết hận hết mê.
Có những lúc vì được mà vui, vì mất mà sầu, nhưng mất hay được cũng có gì khác biệt? Bởi thế nhân “được – mất” cân bằng, không có mất thì nào đâu có được?
Đời người chỉ nằm giữa hai chữ sinh và tử, cả quá trình là trả nợ cho nhau; ân oán hết thì đường ai nấy bước, gặp nhau rồi cũng bởi một chữ duyên.
Thế nên: Xem nhẹ được mất ấy là người minh trí, gặp nhau rồi hãy sống thật với nhau. Đừng để một ngày kia cất bước, ngoảnh đầu nhìn để tiếc nuối cho nhau.
Biên tập: Lan Hương và TH
3 notes
·
View notes
Text
Những ngày cuối tuần trắng.
Thức trắng.
Mưa trắng trời.
Bài trắng chưa kịp lấp đầy.
Chuyện nối tiếp chuyện. Tới lúc này, đang ngồi đây, tạm kệ cuộc đời một lúc thì cũng chợt nhận ra mình ra đường không mang theo bóp, không giấy thờ, không tiền mặt để đổ xăng. Mấy cái xui cứ nối tiếp nhau. Tạm kiếm lí do để có thể cho qua nhẹ nhàng hơn, thì cũng có chuyện khác kéo tới.
Vấn đề chung của mình ở tất cả môi trường, đều là con người. Thì ra, dù là môi trường tốt hay xấu thì con người đều có thể quy đồng nó về một mẫu số chung tệ hại. Dù cũng lường trước, cũng trừ hao, coi như đã nghĩ nhiều luôn cho chắc rồi, mà vẫn có chút thất vọng. Dù là môi trường chính trị hay nghệ thuật, đối lập nhau cỡ nào thì cái tham-sân-si vẫn tạo ra những mô hình kiểu mẫu, nơi mà những vai diễn đều rất đẹp trước mặt công chúng, còn hậu trường thì chỉ có một đống lộn xộn. Người trong cuộc biết thì cũng chỉ đôi lúc than trách với nhau một chút rồi thôi. Dù sao vẫn là cái sĩ diện tổng thể, nơi từng người trong đó gắn chặt danh tính của mình vào. “Nói ra thì cũng xấu thiếp hổ chàng”?!
Thường thì bày tỏ cảm xúc kiểu này, sẽ bị nhìn kiểu như “chưa trải đủ đời”. Thôi thì ai dám nhận già đời cứ tin vậy. Mình sống qua nhiều môi trường, chỉ ráng giữ điều cốt yếu là đừng bỏ mất cảm xúc cá nhân, đừng quy đồng góc nhìn của mình vào đám đông xã hội. Đích đến của một sự trưởng thành không phải việc xem mọi thứ của xã hội đang diễn ra là mặc nhiên, là phải chấp nhận. Luôn nhắc đi nhắc lại là dù có chết chứ cũng không chấp nhận một thứ quy luật hiển nhiên nào có quyền áp lên mình. Dù kể cả đó là quy luật vật lý, thì mình cũng có quyền nghi ngờ, và tự có trách nhiệm tìm hiểu để tin chắc là nó đúng. Còn đống quy luật xã hội do con người làm ra mà giờ cớ gì để nó tròng vào cổ?
4 notes
·
View notes
Text
3 notes
·
View notes
Text
34 tuổi, đôi lúc nghĩ về số tuổi mình lại chợt giật mình. Từng đó năm mình đã sống như thế nào, tích luỹ được những gì, học hỏi được bao nhiêu, lớn lên được bao nhiêu
Ở độ tuổi này mình mới dần thấm được rằng trải nghiệm sẽ giúp mình trưởng thành, bước chân ra khỏi vùng an toàn sẽ có được những gì. Có một câu mình hay nghe podcast nói rằng “muốn được sống nhiều hơn”.
Mình cũng mong muốn năm nay và cả những năm tháng sau này, mình sẽ sống được nhiều hơn. Không phải là mình muốn nhận được nhiều hơn từ cuộc sống. Mình muốn bản thân chủ động trong cuộc sống nhiều hơn, chủ động yêu thương, chủ động bảo vệ sức khoẻ, chủ động học hỏi kiến thức, chủ động tích luỹ tài chính, chủ động trải nghiệm, chủ động rèn giũa bản thân để nuôi dưỡng chính mình trở thành một phiên bản tốt hơn mỗi ngày.
Dù ngoại hình có hằn vết của thời gian, mình vẫn luôn trân trọng những vết hằn trong trí óc và tâm hồn. Mỗi bài học, mỗi kiến thúc, mỗi trải nghiệm, cuộc sống lặng lẽ từng ngày dạy mình bản lĩnh, trí tuệ và tình thương.
Số tuổi đúng là một con số, ai cũng hình dung đường đời mình kéo dài đến năm trăm tuổi. Nhìn lại ông cha vẫn luôn dạy cuộc đời vô thường, cuộc sống luôn lặng lẽ dạy mình bài học này. Sẽ có những ngày tháng mình bỏ bê chính mình, xoay vòng với mớ bòng bong của tham sân si ảo tưởng hư danh, mình quên mất sống là như thế nào. Lúc đó mình thở ra và hít vào những ảo tưởng được dựng lên bởi tâm trí mê muội, lầm lạc. Có người chợt tỉnh, có người ngủ vùi, có người lơ lửng không lối ra.
Đúng là xung quanh mình hiện tại, nói đúng hơn là vòng tròn xung quanh mình, có thể nói là cái giếng của mình, những thứ mình nghe, những thứ mình xem, tất cả đang hướng ra phía ngoài. Mình nhận ra mạng xã hội nguy hiểm, nó có khả năng thôi miên, huấn luyện trí óc và cảm xúc của người xem. Một kiểu như huấn luyện thú cưng vậy, những nội dung giải trí ngắn hạn và độc hại lặp lại với tần suất cao và thường xuyên, lướt kiểu gì rồi cũng va vào. Tốt nhất là tránh xa những thứ làm mình trở nên bị động, làm mình vô thức hành động, làm não mình tạm ngưng nhận thức. Trong lúc mình nằm lướt tiktok là lúc não không phòng vệ, cái sự an tĩnh của nằm và xem và cười vu vơ, mình đã vô tình bị tiếp thu những thông tin vô bổ vào bộ não. Tại sao mình không để dành sự an tĩnh này để tiếp thu những kiến thức có ích, làm những việc có ích, hay đơn thuần là để cơ thể và tâm trí thực sự được nghỉ ngơi.
Trong đạo Phật hay nói về sự quan trọng của hơi thở, hơi thở là khởi nguồn của sự sống và cũng chính là điểm dừng của sự sống. Bình thường mình hay quan tâm để ý xem người xung quanh đang nói gì về mình, nghĩ gì về mình, đánh giá mình thế nào, có công nhận việc mình làm không. Cùng lúc đó, ở một hoàn cảnh khác, có người đang giành giật sự sống với tử thần, có người đang chạy vay tiền khắp nơi để kéo dài một sự sống, có người đang lạnh đói ngả gục ven đường…lúc đó thì xung quanh có nghĩa lý gì, bộ quần áo mới, kiểu tóc mới, những đồn đoán, thị phi, ngoại hình, nhan sắc, ghen tuông, đố kỵ có nghĩa lý gì khi bản thân đang cố gắng neo giữ từng hơi thở.
Nghĩ vậy mình càng thấy trân trọng mỗi lúc cuộc sống cho phép mình được thảnh thơi thở :))) thảnh thơi đến nổi quên luôn là mình còn được thở, cứ lo mải miết quan tâm suy tư chuyện thiên hạ. Còn điều gì quý giá hơn là chuyện mình vẫn còn được hiện diện ở hiện tại này và thảnh thơi thở.
Mất hơi thở mới thực sự là dấu lặng, lặng lẽ chấm dứt đời sống này. Mình không nói là dấu chấm hết, vì là bao nhiêu thứ mình đã tạo ra và để lại vết tích hằn lên đời sống này. Một dấu lặng của sự kết thúc một chặng đường đời, trong sự hoàn thành có cả những dở dang. Bao nhiu thị phi, sân hận, ganh đua, vội vã, tham vọng, chỉ trích, phê phán…cũng lặng lẽ hoà vào hư không. Mình tự hỏi mất hơi thở thì còn lại gì, mình mong muốn để lại những gì thực sự có giá trị và ý nghĩa.
#songnhieuhon #chudongsong #thanhthoitho #vethanthoigian
7 notes
·
View notes
Text
Brainrot
Gnb x tkyk (actor au)
“Thiếu chủ giỏi chạy”- Nhật kí quay phim của Tkyk đảng
(Như trên, brainrot rấc xàm, bựa)
Hồi ?- G/3nba và giấc mơ trắng
Mái tóc dài óng ả trên màn ảnh của Thiếu chủ đại nhân vừa lên sóng tập đầu đã làm náo loạn hết cộng đồng phim cổ trang. Mọi người tranh nhau soi là hậu trường phải gia công bao nhiêu phần tóc giả để đạt được hiệu quả thẩm mỹ cho một mái tóc vừa dài, mềm rũ như dải lụa tằm kêu sa, mỗi khi mỹ nhân cất bước chân chạy, mái tóc giắt ngang màn ảnh, đen mun, như con dao bén ngọt khéo léo chia khung hình thật vừa mắt.
Tất cả những nghi hoặc mà thiên hạ bàn tán bỗng chưng hửng, khi thấy ở hậu trường hai đứa trẻ Tẩu nhược đảng gồm shizuku và ayako ngồi với nhau thắt tóc cho Tokiyuki
Mỹ nhân nhỏ tuổi, gia thế bí mật trong đoàn này phải được nuôi dạy như thế nào mà dưỡng ra được mái tóc dài, mượt hiếm có như vậy? Tokiyuki, nam diễn viên chính của bộ phim khiến cho giới điện ảnh xôn xao. Khi một cậu bé tay ngang lần đầu diễn xuất lại cast được vai một hoàng tử. Bé trai này đi casting là do Yorishige, nam thần điện ảnh (và nam thần kinh) dắt đi thăm thú đoàn phim, nói là cậu bé dễ thưn này là họ hàng của ổng. Mà nhìn thì thấy lời của Yori cũng gọi là đáng tin, thằng bé mắt hạnh, sáng ngời, khuôn mặt có nét thanh tú dịu dàng, có nét lanh lợi của trẻ nhỏ, nhưng cả người bé trai này có nét quý khí rõ hẳn ra.
Ngay từ khi thấy đứa cháu bí ẩn của nam thần kinh, đạo diễn quyết định cho cháu nó cast vai thái tử Houjou liền. Hiếm lắm mới có một tài năng nam sắc vượt trội, mà tính tình ngoan ngoãn, lanh lợi trẻ nhỏ nhưng không ngỗ nghịch, ý là không có tật xấu khó đỡ như cái tên Nam thần điện ảnh kia
“Cậu ta không diễn vai Houjou Tokiyuki, Cậu ta chính là Houjou Tokiyuki”- đó là lời của đạo diễn sau khi kết thúc chuỗi ngày tiếp nhận cả mấy ngàn hồ sơ casting và cuối cùng chọn ngay một người còn không có chủ đích đi cast
Mái tóc của nam chính Tokiyuki là chủ đích của đạo diễn đặt ra cho bộ phận tạo hình. “Cái răng cái tóc là gốc con người”- mỹ nhân đẹp người lẫn nết nhưng số phận lênh đênh lam nhan hoạ thuỷ như Thời Hạnh phải có tạo hình lay động lòng người, khiến cho ai nhìn thấy ngài trên màn ảnh thôi đã xao xuyến
Và mục tiêu đó đã thành công. Mái tóc dài óng ả ấy buông dài ra như dải lụa quấn quýt cõi lòng bất cứ ai lỡ thấy một khung cảnh Thời Hạnh chạy trốn- chiến đấu- chiến thắng.
Đối với đám trẻ Tẩu nhược đảng, hai đứa con gái shizuku, ayako rất thích “mượn” tóc của Tokiyuki để thắt một hơi thật dài, vì hai đứa chưa đứa nào nuôi được tóc dài như nó, mấy khi nào không hoạt động này kia thì mới dưỡng được tóc, mà mấy lúc đó cũng hiếm.
Thế còn đám con trai?
Kojirou thì cười hé hé bảo mấy brand dầu gội dầu xả mấy ngày nay đang nóng lòng tìm cậu lắm đấy Tokiyuki, đạo diễn với giám đốc đoàn mà không mạnh tay chặn hết thì cậu chắc bị người ta bứng khỏi phim trường rồi
Genba? Cái tên tiền bối đóng vai không ưa “công tử” và cũng không ưa “công tử” ngoài đời? Hắn có ghét dải tóc đen mượt lượn lờ duy mỹ trên từng thước phim không
Nó có.
Nó ghét đến nỗi mơ những đêm trắng, tay hắn đan vào mái tóc nhung lụa, để dải lụa đen tuỳ ý phủ lên hết gương mặt hắn thay cho cái khẩu trang nó mang đi làm mỗi ngày. Mùi thơm thoảng nhẹ, không rõ là hương bồ kết hay gì, mà có quan trọng nếu nó không biết? Mùi hương ấy sẽ tràn vào mũi, vào từng mao mạch bên trong mũi trào xuống phổi
Nó sẽ hít lấy, quện lấy không sót gì, lỗ mãng, vô lễ với chủ nhân cao quý
Ái ân thề nguyện hay ảo mộng bẽ bàng, khoái trá căng phồng
Vỡ tan
Trắng xoá
Tên Genba, với tuổi nghề cũng coi như là có bon chen trong cái giới lấy trọng lòng ta để mua vui lòng người, coi như cũng có biết này biết kia.
Nó cảm thấy may là nó có tạo hình lấc cấc xấc láo. Không chắc là nó phải đi làm đỹ đực ngay từ thuở còn thơ, như mấy thằng bất hạnh không gia thế mà dám bon chen, như nó vậy
Nhơ nhuốc làm sao.
Bí mật cả đời Genba- thạo nghề diễn
Hắn đã không hề Diễn- Khi thề nguyện “ám lấy” một Thái tử cao quý
6 notes
·
View notes
Text
chung kết 2: thi xong xuôi tất cả lại về
jun phạm (văn hóa con) tráp mời trầu trên giời thời gian địa điểm rõ ràng mặc đẹp lên gặp mặt anh hoàng đến đây bỗng dưng thấy hoang mang đẩu đang đứng mắt lòi ra nhòm chân tay cô đã ngắn lại còn mặc váy hồng tào đứng đó mặt đầy nghi ngờ làm mình hơi lo lo
hoàng hiệp (táo tinh thần) giờ em đã hiện hình ở đây còn các táo ngồi chầu ngoài kia nhạc tung tóe ngọc hoàng thò ra còn con kia lắc lư lắc lư theo nó chỉ rình em nói xong nó xồ ra nó cắn nó cào người ta ngọc hoàng biết nhưng toàn bỏ qua buồn thay la la lá là lá buồn cho thân tôi quá
jun phạm - hoàng hiệp tôi đi chết đây
thanh duy (táo y tế) em đây mới lo nhiều tâm trạng thật đang ngổn ngang mái tóc bao nào mong được ngọc hoàng ngợi khen để hứa với đời là sao ta
bằng kiều - st sơn thạch (thiên lôi #2) - tiến luật (thiên lôi #1)- rhymastic ồ ô ố ồ ô ồ ô ố ồ ô thi xong xuôi tất cả lại về thi xong xuôi tất cả lại về
bằng kiều (táo thể thao) nói chung là thi đó mà nó có phải là thi không cớ sao có vài người
bằng kiều - st sơn thạch - tiến luật - rhymastic ồ ô ố ồ ô ồ ô ố ồ ô thi xong xuôi tất cả lại về thi xong xuôi tất cả lại về ố ồ, ố ô
kay trần (tào con) - quốc thiên (đẩu con) em mong mai sau trở thành ngôi sao cho thiên đình ta phải tự hào về em nên em cứ triển lộ hàng lai chiêm xong em quay phim quát vào mạng dân chơi rồi
bb trần (táo xã hội) phây búc bỗng dưng trao cho ông bao nhiêu quyền. nào là quyền comment, xong đến quyền rủa rồi quyền khen, khen chán mồm lại rủa người ta lôi hết tình tiền chửi cho tan nát thế nên bây giờ điều quan tâm nhất là
kay trần - bùi công nam (xã hội con) ai khen mình cũng bình thường ai chê mình cũng bình thường tung tin mình cũng bình thường nhìn kìa chỗ đám đông
rhymastic (y tế con) lai chiêm kiện cáo dìm hàng lên phây chửi bới bạn bè seo phi tạo dáng lộ hàng rồi họ sẽ đếm like đếm like, đếm like like like like like like
gia tộc toàn táo kể cuộc đời trôi qua bao người dân chìm vào phây búc mãi để rồi cứ sống như mù như mơ như ly kem bơ ôi thật bốc mùi
(s)trong (thiên lôi #3) - soobin (dân thủ đức) - cường seven (dân long biên) - kay trần (dân quận 4) sáng sớm khai trương lát vỉa hè chiều về gạch hè toang dân kêu dân than vẫn cứ đào đường vừa hoàn thành mình đào luôn
anh em ta luôn sẵn sàng được lệnh là mình đào ngay dân kêu dân than vẫn cứ đào mình đào mặc kệ người dân
soobin (táo giao thông) nhà nhà bắt cá từ nơi ngã tư này hình ảnh của quê xa nay lại bỗng nhiên hiện ra giữa chốn phù hoa xa hoa tráng lệ, đàn cá tung tăng bơi trên vỉa hè hòa nhịp xe qua, nước cuộn sóng vô nhà ta.
tự long (táo văn hóa) tràn ngập khắp phố thuyền ghe lướt trôi êm đềm đèn dầu ta không lo cắt điện suốt bao ngày đêm rồi những chàng trai đua ghe giữa đường làn nước trong xanh thêm sạch phố phường từng trận mưa rơi trong ngàn ánh mắt yêu thương.
tự long - soobin chúng ta vẫn ngày ngày chờ đợi… được bơi… mỗi khi trời mưa.
đinh tiến đạt (táo kinh tế) nhiều lô đất sang tên cho người ta chàng trai kinh doanh giờ đây bơ vơ hụt hẫng lang thang chẳng có nhà bao nhiêu người thất nghiệp vì con cô vít ập đến và cứ nghĩ nhanh qua, đâu biết gieo đau thương lâu dài đến thế
binz (kinh tế con) rồi gánh lãi cho bao nhiêu khoản vay chàng trai như con thuyền trôi bơ vơ biển lớn xa xôi chẳng lối về mây gặp được ngân hàng, thuyền này đã tìm được bên bờ
đinh tiến đạt - binz không dân kinh doanh có lẽ ra đi không còn đường trở về
binz năm xưa kinh tế buồn (buồn buồn buồn buồn) doanh nhân buồn (buồn buồn buồn buồn) nam xưa kinh tế buồn (buồn buồn buồn buồn) doanh nhân buồn (buồn buồn buồn buồn) kinh doanh buồn (buồn buồn buồn buồn) cả tôi cũng buồn (buồn buồn buồn buồn)
đinh tiến đạt - tiến luật êeeeeeee tình hình khó khăn (khăn khăn khăn khăn) êeeeeeee dòng tiền hết luôn (luôn luôn luôn luôn)
binz cố làm thôi nợ đầm nợ tiền ngập đồng ngập nhà tình hình này thế là toi quanh năm loay hoay đi xin đi vay nhiều người là hết tiền ăn ba năm cô vi kinh doanh hoang mang giờ thì phục hồi lại rất là nhanh, mọi nhà có tiền tiêu kinh tế đã hết buồn
gia tộc toàn táo nếu khó khăn gian nan cần cố gắng hết lòng niềm tin của thiên đình cứ chọn mặt táo đây
nói đi đôi với làm người dân rất mong chờ đội ngũ táo trong sạch cho cuộc sống rạng ngời
mình đừng phấn vân đúng sai trong sáng vô tư ta làm hãy cố thi đua không ngừng nói luôn là không tham nhũng
mình cùng bên nhau các táo ơi nhìn phía tương lai thiên đình ngàn sắc hoa luôn tưng bừng muôn dân khoe nụ cười
cường seven (cá chép) táo ơi đừng làm sai nhé
suộc
xin trân trọng được giới thiệu ban nhạc mới của thiên đình: 16 ông táo nhây và 1 con cá chép
#atvncg#đỗ hoàng hiệp#quốc thiên#thanh duy#rhymastic#jun phạm#st sơn thạch#kay trần#(s)trong trọng hiếu#bb trần#bùi công nam#binz#bằng kiều#cường seven#tự long#soobin#tiến luật#đinh tiến đạt#gia tộc toàn năng#source: gặp nhau cuối năm
2 notes
·
View notes
Text
Điềm mật mật (Comrades: Almost A Love Story): Mật ngọt tình yêu giữa mật đắng cuộc đời.
Nụ cười của người sao thật ngọt ngào Ngọt tựa nụ hoa chớm nở trong gió xuân (Bài hát Điềm mật mật - Đặng Lệ Quân)
Hồng Kông, ngày 1, tháng 3, năm 1986.
Lý Tiểu Quân (Lê Minh) từ vùng quê Vô Tích theo chuyến tàu Trung Quốc Đại Lục đã đặt chân đến Hương Cảng để lập nghiệp. Giữa chốn hối hả và nhộn nhịp bật nhất, anh tình cờ gặp được Lý Kiều (Trương Mạn Ngọc) tại quán thức ăn nhanh McDonald’s. Cùng là dân mới nhập cư nhưng trái ngược với một Tiểu Quân hiền lành, ngờ nghệch như “nhà quê lên tỉnh” thì Lý Kiều lại có phần lanh lợi và sành sỏi hơn trong việc hòa nhập với cuộc sống Hồng Kông. Hai tâm hồn trái ngược, cật lực theo đuổi những hoài bão của riêng mình. Thế nhưng định mệnh lại sắp đặt cho họ bước vào đời nhau. Để rồi từ đó, hai trái tim tuy xa lạ nhưng cùng chung nhịp đập “nỗi nhớ quê”, và cảm giác bơ vơ và lạc lõng nơi xứ người khiến Tiểu Quân và Lý Kiều dần dần tựa vào nhau suốt những năm tháng họ lăn lộn ở Hồng Kông hoa lệ.
Lang thang trên chiếc xe đạp cọc cạch giữa đường phố Nathan sầm uất, họ vô tư ngân nga bản tình ca bất hủ “Điềm mật mật” của nữ danh ca Đặng Lệ Quân.
“Thật ngọt ngào, … Đã gặp người ở nơi đâu Mà nụ cười người sao quá đỗi thân quen.”
Họ trở thành “những người bạn thân duy nhất” của nhau, đồng hành trong mọi cột mốc cuộc đời của đối phương: từ lúc hai bàn tay trắng, rồi họ làm thuê, bán băng nhạc Đặng Lệ Quân,...Hai trái tim xa lạ ấy, ngày qua ngày sưởi ấm cho nhau để xua đi nỗi cô đơn, lạc lõng của tuổi trẻ nơi đất khách quê người. Ngọn lửa tình cứ thế âm ỉ cháy cho đến một ngày khi con tim vượt qua lý trí, họ cuốn vào tình yêu dành cho nhau. Nhưng suốt bốn năm bên nhau, họ chỉ đóng khuông tình cảm của mình trong hai chữ “đồng chí”.
Tiểu Quân và Lý Kiều vốn dĩ “yêu” nhưng không dám thốt ra lời “yêu”. Họ trốn chạy khỏi tình yêu của chính mình. Tình yêu và hoài bão tuổi trẻ khiến họ ngập ngừng không dám bước sang trang mới của một mối quan hệ. Bởi một lẽ cả hai đến Hồng Kông với những mục tiêu riêng: Tiểu Quân kiếm tiền để cưới vị hôn thê ở quê nhà, còn Lý Kiều lại muốn kiếm thật nhiều tiền. Duyên phận khiến họ tình cờ bước qua đời nhau, và những cuộc vui ghé ngang ấy biết đâu chỉ kéo dài được một ngày, một tháng hoặc một năm. Thế nên họ sợ phải gọi tên một mối quan hệ định trước là không có kết quả và sợ phải đối diện nhau dưới những danh xưng chính thức của cuộc tình, trong khi cả hai rồi cũng sẽ đi về hai ngả ở cuối chân trời. Sự lênh xuống của dòng đời vô định, cùng nỗi bất an về tâm tư nửa kia khiến cả Lý Kiều lẫn Tiểu Quân hoài nghi liệu đối phương có muốn cùng mình đi đến cuối cùng trên con đường đời vô tận, hay lại chọn quay về với những mục tiêu ban đầu - vốn dĩ không có nhau. Có lẽ tình yêu khi ấy chưa đủ lớn bằng những lo toan đầu đời. Nên rồi họ lựa chọn đánh mất nhau.
“Goodbye my love Xin từ biệt tình yêu của em” (Goodbye mye love, Đặng Lệ Quân)
Hồng Kông, năm 1990
Tiếng ca ấy của Đặng Lệ Quân cất lên cũng là thời khắc Lý Tiểu Quân và Lý Kiều quay trở về quỹ đạo vốn có của đời mình. Họ bình thản sống một cuộc đời không có nhau. Tiểu Quân kết hôn cùng vị hôn thê ở quê và Lý Kiều chọn đi bên người yêu mới để thoát cảnh nợ nần từ chứng khoán. Vẫn cùng một bầu trời Hồng Kông đó, vẫn trên con phố Nathan, và âm nhạc Đặng Lệ Quân nhưng mỗi người giờ đã sánh vai bên một người khác.
Qua hết rồi những mật ngọt, tưởng chừng duyên phận giữa hai người đã khép lại từ đây. Thế nhưng đó lại chỉ là khởi đầu cho sự trở lại của những cuộc hạnh ngộ éo le, những cảnh tình trớ trêu giữa các nhân vật. Khi mà chuyện tình giờ đây không còn chỉ có hai người.
“Điềm mật mật” là bản tình ca kinh điển về tình yêu. Duyên phận một lần nữa đưa Tiểu Quân và Lý Kiều đối diện với nhau sau nhiều năm xa cách. Sự dằn xé trong nội tâm, những nuối tiếc về lời yêu chưa dám tỏ buộc họ phải đưa ra sự lựa chọn quyết đoán về tình cảm ngang trái này. Bởi cả hai giờ đã không còn là những cô cậu thanh niên tay trắng, có thể vịn vào lí do phải theo đuổi “kế hoạch cuộc đời” mà chối bỏ tình cảm trong lòng mình. Liệu tình yêu giữa họ có đủ lớn để vượt qua cuộc chiến nội tâm và viết tiếp câu chuyện tình đang dang dở?
Sau tất cả, họ đều đã có đáp án trong lòng mình. Tình yêu của thế giới trưởng thành chịu nhiều ràng buộc của hoàn cảnh. Lý Tiểu Quân cũng dũng cảm nói ra sự thật với người vợ mới cưới để giải thoát cho cả ba người. Thế nhưng cuộc đời chát chúa lại buộc Lý Kiều từ bỏ Tiểu Quân để làm tròn tình nghĩa với người yêu cũng là người năm xưa cưu mang cô. Lý Kiều cùng người yêu trốn sang New York vì không thể vô tình nhìn người mình mang ơn bị truy nã. Còn Tiểu Quân cũng không ngừng ân hận và tìm cách bù đắp cho người vợ cũ. Anh rời đi và để lại cho Tiểu Đình tất cả gia sản của đời mình. Tình yêu giữa Lý Tiểu Quân và Lý Kiều là những lần hạnh ngộ ngọt ngào của hai chữ “duyên phận” nhưng cũng lắm đắng cay vì nỗi trớ trêu của sự đời.
New York, 1993
Người yêu của Lý Kiều đã qua đời cách đây hai năm trong một cuộc ẩu đả. Những nghịch cảnh ngăn cách tình yêu giữa họ giờ đã được gỡ bỏ. Năm năm tháng tháng và một vòng trái đất, người có tình liệu có về được bên nhau?
New York, 1995
Biểu tượng thanh xuân một thời của họ - nữ danh ca Đặng Lệ Quân qua đời tại Thái Lan. Tiếng ca đằm thắm, ngọt ngào của Đặng Lệ Quân gắn liền với từng cột mốc trong cuộc đời Lý Kiều và Tiểu Quân: từ bi hoan cho đến ly hợp. Đến khi giọng ca đằm thắm, ngọt ngào ấy lìa xa cuộc đời, qua chiếc vô tuyến của cửa tiệm ven đường đang phát lại ca khúc của nữ danh ca vắn số, một lần nữa họ lại gặp nhau.
Trải qua sau bao nhiêu mật đắng cuộc đời, lần tương phùng này liệu mật ngọt tình yêu có còn đó? Đáp án được Trần Khải Tân bỏ ngỏ bởi câu chuyện tình yêu của họ không chỉ còn là chuyện phim ảnh. Mà đó còn là câu chuyện đời để khán giả tự viết tiếp bằng sự từng trải của mỗi người.
#wong kar wai#chungking express#tình yêu#tích cực#nghienrose#quotevn#quotes#sưu tầm#faye wong#weibo dịch#tumblr vietnam#thanh xuân#tâm trạng#tâm sự#trích dẫn hay#phim#trùng khánh sâm lâm
2 notes
·
View notes