Tumgik
#tai họa
thuvientamlinh · 2 years
Text
Trước Thiên tai nhân họa, dịch bệnh xảy ra khắp nơi, làm thế nào để đón lành tránh dữ - TLCS
Trước Thiên tai nhân họa, dịch bệnh xảy ra khắp nơi, làm thế nào để đón lành tránh dữ Lịch sử nhân loại đã trải qua hàng nghìn năm, rất nhiều thiên tai, dịch bệnh, tai họa đã từng xảy ra, và nhân loại cũng đã đúc kết được những kinh nghiệm quý báu để ứng phó với những tai họa này. ngay bây giờ, mời quý thính giả cùng Tâm Linh Cuộc Sống xem lại trí tuệ của người xưa, nhìn vào dịch bệnh, và tai…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
baosam1399 · 6 months
Text
〔Bài dịch số 1159〕 ngày 10.04.2024 :
Tumblr media
Qiu Huai/Baosam1399 dịch
得到未必是福, 失去也未必是祸, 人生嘛, 各有渡口, 各自归舟, 你以为的遗憾,其实有可能是躲过了一劫。所以啊,摆弄好手里的柴米油盐, 保护好心中的诗和远方,平庸如我,无趣如我, 孤独如我, 芸芸众生也只有一个我 。我很喜欢的一段话叫: 有缘躲不开,无缘碰不到, 缘起则聚,缘尽则散,随缘而至 , 烦恼自去。
Đạt được chưa chắc đã là phúc, mất đi cũng chưa chắc đã là họa, mỗi người có một chiếc phà riêng, mỗi người có thể trở về thuyền của mình, điều bạn nghĩ là sẽ làm mình hối tiếc cả đời thực chất có thể là một viên đạn mà bạn né được không để làm tổn thương bản thân. Cho nên, hãy tận dụng những thứ bình thường ở trong tay để bảo vệ những điều trong trái tim mình, tầm thường như tôi, vô vị như tôi, độc lập như tôi, cả thế giới chỉ có mình tôi. Tôi rất thích một đoạn văn đã đọc được : Không trốn được duyên tới, không níu được duyên đi, duyên khởi thì bên nhau, duyên tan thì xa cách, hãy cứ để mọi việc tùy duyên, phiền não tự đi.
208 notes · View notes
meowgazing · 11 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
a sewing bag (kinda) to orgazine my favorite sewing stuffs I made to motivate myself to create and make more things
túi đựng đồ may vá, học mót theo đủ loại tutorial trên youtube và pinterest - quy trình yêu thích vì trong lúc làm luôn làm sai làm hỏng rất nhiều, hứng lên thì lại thử thêm cái này bớt cái kia, cuối cùng làm ra một thứ hoàn toàn khác với những gì mình dự định và mường tượng lúc mới bắt tay vào làm và rút ra được ít nhiều kinh nghiệm làm những chi tiết (dù không chắc lần sau nhớ để không mắc phải haha)
như ở túi này thì đã học được bài học đắt giá về khâu patchwork hình vuông và chần sao cho vuông vức thẳng thớm, dù đã chữa cháy được nhưng nhìn lại vẫn thật khó chịu vì it could have been done better /sigh/
vải họa tiết các đồ khâu vá vợt được từ một cuộc sale cuối năm ngoái, lúc đó đã phân vân mình có cần nhiều đến vậy không và rốt cuộc vẫn vợt về, và giờ thì hoàn toàn hài lòng
tada chiếc túi hy vọng sẽ giúp tôi bớt lười và chán và cảm thấy burned out các thứ các thứ
196 notes · View notes
cucmokhaai · 1 year
Text
Tôi đã gặp được rất nhiều người trong đời, họ giống như pháo hoa trên tay, lập lòe sáng tối rồi cũng chỉ hóa thành đóm tro tàn. Còn cậu thì khác, cậu giống như chòm sao Bắc Đẩu, chiếu sáng trên cả cuộc đời tôi.
我一生遇到过很多人,他们如指尖烟火,忽明忽暗,最后只沦为一抹灰烬。而你不同,你如北斗,闪耀在我整个人生。
(Hạ Họa Xuân dịch)      
Tumblr media
176 notes · View notes
littlewonucorner · 2 months
Text
我一生遇到过很多人,他们如指尖烟火,忽明忽暗,最后只沦为一抹灰烬。而你不同,你如北斗,闪耀在我整个人生。
Tumblr media
Tôi đã gặp được rất nhiều người trong đời, họ giống như pháo hoa trên tay, lập lòe sáng tối rồi cũng chỉ hóa thành đóm tro tàn. Còn cậu thì khác, cậu giống như chòm sao Bắc Đẩu, chiếu sáng trên cả cuộc đời tôi.
Hạ Họa Xuân dịch
12 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 11 months
Text
Tumblr media
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy Ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ Lời chê bai con hãy giữ riêng mình Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm Nỗi đau. Con hãy nén vào trong Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm Đừng khóc than - quỳ lụy - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền Bạn - là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu Thù - là người quặn đau với niềm vui mà con đang có Chọn bạn sai. Cả đời trả giá Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa Chẳng sao Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được kết từ trái tim chân thật Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha Những bài học một đời cay đắng Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn Con hãy chậm bước dù là người đến muộn Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa Đừng lạnh lùng trước chuyện bất nhân Và hãy tin vào điều có thật: Con người - sống để yêu thương.
Gửi Con - Bùi Nguyễn Trường Kiên
38 notes · View notes
thuvientamlinh · 2 years
Text
Thôi Bối Đồ tiên tri (P2): cái chết của Giang Trạch Dân và cảnh tượng dịch bệnh thảm khốc về sau
Trong phần 1 của video, chúng ta đã tìm hiểu về dự ngôn cái chết của Giang trạch Dân. Trong video tiếp theo ngày hôm nay, căn cứ theo mô tả của các dự ngôn, “đại ôn dịch” sẽ tiếp tục thăng trầm cho đến năm Giáp Thìn 2024. Do đó, bất kỳ đỉnh dịch nào của “viêm phổi Trung Cộng” cho đến nay có lẽ chỉ là đỉnh điểm cục bộ, sẽ dẫn dắt tới đỉnh điểm thực sự của đại dịch trong tương lai. Nói cách khác,…
View On WordPress
0 notes
cyberphoenixsstuff · 6 months
Text
LẠNH(just use translation from vietnamese to english)
Tumblr media
Buổi tối, hồ bơi trong nhà thắp đèn lờ mờ,Tử Du ngâm chân xuống mặt hồ, trên người khoác áo choàng len hờ hững.Nàng đang đợi anh nhân tình
Tử Du ngâm nga bài hát solo của nàng trong lúc lướt điện thoại, cũng sắp tới lúc anh tới rồi.Nàng có chút nôn nao, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến.
Khi Jiwon của nàng tới,anh ôm choàng lấy nàng từ đằng sau, hôn lấy nàng thắm thiết.
Tử Du vờ dỗi đẩy anh ra, tay giật giật chiếc áo sơ mi anh còn mặc trên người.
-Bobby oppa,hôm nay em dạy anh bơi nhé.
Nàng nói một câu cầu khiến, rồi thanh lệ đứng lên.
Anh cũng rất nhanh hiểu ý của nhân tình, vội trút khỏi người bộ tây phục đang mặc.
Tử Du trong lúc đó chầm chậm để chiếc áo choàng mỏng trượt khỏi người, để lộ dưới đó là một thân hình đồng hồ cát và một bộ đồ bơi siêu dâm đãng.
(Ảnh minh họa)
Tử Du quyết định chọn bộ này vì nó thật khêu gợi và dâm vl ra,khiến Jiwon không thể rời mắt khỏi thân hình của nàng.
Không nhanh không chậm, Tử Du lặn xuống nước và bơi ra giữa hồ.Jiwon không để phí thời gian mà chỉ mặc độc chiếc quần lót bơi ra theo.
Cả hai tìm thấy nhau giữa dòng nước và lao vào nhau. Nhờ sự nâng đỡ của nước, hai chân nàng kẹp vòng kềm lấy eo anh, nhẹ nhàng mượn cơ thể anh mà lơ lửng, hai tay nàng vòng qua cổ anh,nàng cúi xuống hôn anh thật ướt át.Anh đáp trả lại nhân tình cuồng nhiệt, hai tay vuốt ve từ eo nhỏ xuống cặp mông cong của nàng, sờ nắn. Cả hai điên cuồng trong nụ hôn, bám víu lấy nhau như những kẻ chết đuối, ôm lấy hơi ấm trong màn nước lạnh giá.
Jiwon cứ ôm Tử Du như vậy từ từ bước lên bờ,nàng càng đắc ý khi cảm nhận được con cặc của anh đã cứng.
Khi bước lên bờ nàng không chịu được lạnh mà run lên một hồi, càng ôm chặt lấy anh hơn, đầu núm thấm nước bị lạnh căng lên dưới lớp vải, theo từng nhịp bước chà vào ngực anh.
- Em lạnh rồi sao?
Tử Du đáp lại bằng những cái hôn liên tục trên cổ Jiwon.Nàng rúc vào người anh như một con mèo bị lạnh, hai chân càng siết chặt nửa người anh hơn.
- Vậy anh giúp em làm nóng người đi.
Lời mời gọi khiến ngọn lửa trong Jiwon hừng hực,anh cẩn thận đặt nhân tình ngồi lên thành hồ bơi. Vị trí Tử Du ngồi cao hơn anh,anh dạng một chân nàng ra rồi kéo mảnh quần tam giác sang một bên làm lộ vùng kín hấp dẫn.Nàng ngả người ra sau, trọng lượng hoàn toàn tựa vào hai tay,mảnh quần vẫn còn hơi vướng nhưng trong lúc đó anh đã dùng miệng chiếm lấy lồn nàng.
Jiwon hôn miệng dưới của Tử Du cũng rất điêu luyện như hôn miệng trên vậy. Đầu lưỡi khéo léo liếm láp đôi môi hồng, lúc đẩy vào lúc rút ra, còn mút ra âm thanh "chụt chụt" thô tục.
Nàng không ngăn được tiếng kêu khoái cảm, một tay luồn vô lớp vải tự vân vê lấy đầu vú, cảm nhận thấy sự sung sướng tăng dần.
Một ngón tay của anh tiến vào, rồi hai ngón. Dâm dịch của Tử Du chảy càng nhiều. Ba ngón gần như gần bằng con cặc của anh, nhưng không phải, không đủ.
Quả thật rất sướng, nhưng vẫn chưa đủ.Tử Du thèm con cặc nóng rực của anh đâm vào khuấy đảo, đem lại cực khoái cho nàng. Sâu hơn nữa.
- Oppa à... - Tử Du làm giọng nũng nịu.
Không cần nàng nhắc Jiwon cũng gần mất hết kiên nhẫn, con cặc của anh đã căng cứng đến tê rần trong quần trong lúc nhìn nàng trưng lên biểu cảm sung sướng như vậy.
Nhìn Tử Du ướt sũng run lên từng hồi,anh cũng có chút lo.
- Em có muốn vào nhà...
Tử Du lườm Jiwon, đôi mắt đen láy xoáy vào anh, môi đỏ cong xuống hờn dỗi, tóc nâu sậm bết vào má, cổ và vai, tuy biết nàng đang tức giận nhưng anh vẫn không thể không cảm thán sự xinh đẹp của nàng lúc này - nhìn nàng như không thuộc về thế giới này.
Chắc vậy rồi,dù gì vào năm 2019 Tử Du đã được bình chọn là người phụ nữ đẹp nhất thế giới mà.
-Đụ em... Ngay. Bây. Giờ.Đi...
Anh như bị một luồng điện giật, vồ lấy nàng mà hôn mãnh liệt. Nếu người đẹp đã nói như vậy, anh làm sao dám không làm hài lòng nàng?
Anh ôm nàng di chuyển đến ghế dài bên hồ, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau truyền hơi ấm.
Giữa cả hai đã không còn quần áo ngáng đường, anh đặt người nàng nửa tựa lên ghế, chổng mông lên cao.
- Ứ... á... ư...
- Hự...
Con cặc của Jiwon trượt vào dễ dàng, lồn của Tử Du vừa ấm vừa ôm chặt lấy cặc anh không chịu được cũng phải kêu một tiếng. Lưng nàng cong oằn xuống, để lộ một đường xương sống tuyệt đẹp trên làn da trắng tuyết.Anh không nhịn được số lần thúc vào càng dồn dập, khiến tiếng rên của nàng đang ở dưới càng dâm đãng hơn.
– Em lạnh quá…
– Lại đây…
Anh giúp nàng đứng lên xoay người lại, sau khi Tử Du đã vòng hai tay qua cổ anh,Jiwon nâng một chân nàng lên và lập tức đút con cặc nóng bỏng vào cái lồn dâm đãng của nàng.
Tiếng rên của Tử Du lúc ấy phải gọi là mê người. Ôm chặt lấy nàng với tay còn lại,anh cảm nhận hai thân thể đang muốn hòa quyện vào nhau, giữa cái lạnh tê tái trở thành cái nhiệt hừng hực sưởi ấm cho cơ thể còn lại.
Nụ hôn nóng bỏng không chỉ tấp nập, ướt át mà còn có chạm răng với nhau, kẹt vào tiếng rên rỉ thở dốc khi cần tách nhau ra để thở, rồi nhanh chóng tìm đường trở về với nhau. Dù đang đụ Tử Du ngày càng nhanh, nhưng trong đầu Jiwon chỉ còn sót lại những nụ hôn,anh khá chắc khi buông nhau ra môi cả hai sẽ muốn sưng lên hết cả.
– Em… em… em… sắp…
Hơi thở đứt quãng và tay chân nàng đang lịm dần đi cho anh biết rằng nàng sắp lên đỉnh, thật ra,anh cũng sắp rồi.Anh ôm giữ lấy người để nàng không ngã, và hôn nhau qua cơn cực khoái.Tử Du ngả lịm lên người Jiwon, không ngừng thở như hết hơi, không còn sức lực để nói.Anh đã bắn vào trong lồn nàng rồi, lúc rút ra tinh cùng dịch chảy thành dòng xuống đùi trong của nàng. Thầm rủa trong đầu, hắn sẽ phải nhắc Tử Du uống thuốc tránh thai.
Anh bế Tử Du vào nhà để vệ sinh và mặc quần áo ấm. Sau khi anh hoàn thành yêu cầu bế nàng lên giường,Tử Du cứ nằng nặc đòi anh phải ngủ lại với nàng.
– Anh phải ở lại giữ cho em ấm chứ.
“Đừng về nhà với vợ anh” Đó là điều Tử Du không nói.
Jiwon nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, nhưng khi Tử Du ngồi dậy đặt lên môi anh một nụ hôn khẽ, anh lại không né tránh.
– Ở lại với em đi.
Nàng khẽ khàng nài nỉ.
Nơi bàn tay xinh đẹp của Tử Du đặt lên trên tay anh, một luồng hơi ấm truyền đến.Jiwon thở dài.
– Được rồi.
Và anh ôm lấy nàng khi cả hai ngã vào giường.
Tumblr media
Đứng trước gương phòng tắm.Tử Du say mê chiêm ngưỡng thân hình nóng bỏng của nàng. Tử Du đưa hai tay xoa nắn và nâng cặp nhũ hoa căng đầy nhựa sống của nàng cho sát chặt vào áo lót mỏng của nàng. Hai đầu vú đỏ hồng săn cứng lồ lộ hiện ra dưới làn vải mỏng.Tử Du hít một hơi dài cho phổi nàng đầy, đôi ngực đồ sộ của nàng nhô cao hẳn lên. Hai bàn tay nàng nhè nhẹ đi lần xuống lằn eo hẹp gọn, đến đôi mông tròn lẳn, qua cặp đùi thon dài, xuống đến tận hai bàn chân nhỏ mềm xinh xắn.
Khi Tử Du đưa tay trở lên, bàn tay phải của nàng khẽ chạm vào phía giữa hai háng, một vài ngón tay của nàng phớt nhẹ vào mu lồn.
Nàng rùng mình, rên lên nho nhỏ vì khoái cảm. Đôi mặt của nàng nhắm lại, một tay nàng xoa bóp đôi gò bồng đảo, một tay kia thọc qua slip để sờ cái mồng đóc của nàng.Nàng cảm thấy như một luồng điện phát ra trong người nàng, thân thể nàng run rẩy vì khoái lạc.
Tử Du bỗng chợt bừng mắt dậy khi cảm thấy có một đôi bàn tay mạnh mẽ đang xoa bóp vú và lồn nàng.Taehyung đang đứng trần truồng sau nàng, cặc chàng dựng cứng như khúc củi, lông đen rậm bao bọc xung quanh đùm dái. Đầu cu Taehyung lộ ra đỏ hồng, xuyên qua lằn slip mỏng của Tử Du, cạ vào hai mép lồn nàng.Tử Du thốt lên một câu với giọng đầy khêu gợi:
– Taetae oppa, anh làm gì kỳ cục vậy?
Nhưng chân Tử Du mở rộng để cho Taehyung ca đầu cu sát vào cửa mình, rà đến mồng đốc nàng. Nước nhờn bắt đầu chảy ra từ trong lồn nàng. Làm ướt dầm lông mao xoăn xoăn ở hai bên mép lồn và đầu cặc Taehyung. Chàng mỉm cười hôn nhẹ vào tai vào gáy nàng thơm mùi xà bông:
– Anh thèm muốn Du quá,cho anh chịch phát nhé ?
Chàng vẫn tiếp tục rà đầu cu vào âm đạo ướt đẫm chất nhờn nóng bỏng của Tử Du. Nàng phản đối một cách yếu ớt:
– Không được đâu... Vừa mới tắm sạch sẽ xong…
Taehyung xoay mặt Tử Du lại, hôn môi nàng một cách say đắm.
Lưỡi chàng thọc sâu vào trong miệng nàng. Taehyung vén áo lót mỏng cua Tử Du lên, để lộ đôi vú căng nãy với đầu vú săn cứng.Nàng bất chợt rên rỉ:
– Oppa, đừng mà!
Taehyung nghe rõ nhịp tim đập mạnh, hơi thở dồn dập của cả hai người.Chàng tiếp tục hôn Tử Du,tay xoa bóp vú nàng, một tay luồn xuống mông nàng để tuột quần lót cho rớt xuống sàn gạch nhà tắm.
Taehyung xoay người Tử Du để nàng ngồi trên mặt bồn rửa mặt.Chàng say mê ngắm thân hình trần truồng của Tử Du.Taehyung cúi xuống đưa lưỡi liếm đầu vú đỏ hồng, một tay bóp vú, một tay kia xoạc háng Tử Du rộng ra, sờ chiếc lồn đầy lông đen.Nàng nhắm nghiền mắt, hơi thở gấp rút, rên rỉ vì bị kích thích dục tình. Nàng đưa tay lần xuống xoa nắn đôi vai, bộ ngực nở nang của Taehyung và lần mò xuống hạ bộ chàng. Taehyung thì thầm:
– Đừng có đụng vào Lil'tae nhé! Sẽ gặp rắc rối đấy!
Tử Du cười rúc rích một cách dâm đãng:
– Đàng này đâu có sợ. Chấp đó!
Tay nàng vọc lên vọc xuống đầu cặc của Taehyung, làm chàng nổi hứng căng cứng người lên.Chịu không nổi nữa.Taehyung vạch háng Tử Du ra, dúi mặt mình vào chiếc l���n nở lớn đây nước nhờn của nàng và bắt đầu đưa lưỡi ra vào hai mép âm hộ và mồng đốc căng cứng của nàng.Tử Du nứng quá, bắt đầu nói tục:
– Taetae oppa, bú em đi! Cho lưỡi vào sâu trong, bú hột le em mạnh vào, cho em sướng đi anh!
Nàng đưa hai tay thộp lấy đầu Taehyung, dúi mặt chàng sát vào lồn nàng. Mặt mũi Taehyung ướt đẫm chất nhờn tiết ra từ trong âm đạo của Tử Du. Tiếng động nhóp nhép phát ra khi Taehyung bú liếm lồn vang dội trong phòng tắm, cộng với tiếng rên rỉ khoái lạc của Tử Du nghe thật là dâm dục.
Taehyung cho hai ngón tay thọc sâu vào âm đạo nhờn ướt của Tử Du, đút ra đút vào, khi chậm khi nhanh.Nàng chịu không nổi nữa, hai tay ôm chặt đầu Taehyung vào háng nàng, xoạc hai chân rộng ra nữa để mặt chàng vào sát lồn nàng hơn nữa. Taehyung thè lưỡi liếm qua liếm lại mồng đốc, làm Tử Du rên la vì khoái lạc:
– Anh ơi, bú hột le của em đi, cho hai ngón tay vào sâu trong lồn em, em sắp sửa ra đây này...
Taehyung vội vàng chộp lấy hột le cương cứng của Tử Du lồ lộ trồi lên khỏi hai mép âm hộ, cho vào miệng chàng mút mạnh.Nàng rú lên vì quá đê mê:
– Anh bú hay quá, em sướng quá! Em ra đây Em bắn khí ra đây…
Tử Du ưỡn ngực lên, một tay ấn đầu Taehyung vào hạ bộ nàng, một tay xoa bóp đầu vú. Cửa mình nàng co thắt ra vào, bóp chặt hai ngón tay của chàng đang thọc sâu vào trong chiếc lồn nóng bỏng của nàng, dâm thủy tiết ra lênh láng, chảy ra khỏi kẽ mép lớn tràn xuống dưới khe đít nàng.
Taehyung đưa một ngón tay xuống sờ lỗ đít của Tử Du đang nở ra thộp vào vì nàng đang lên đỉnh vu sơn. Chàng thoa chất nước nhờn chung quanh chỗ này, rồi bất chợt thọc ngón tay sâu thêm vào trong hậu môn nàng.
– Oppa ơi! Anh làm em chết rồi. Chơi một lúc ở hai lỗ làm sao em chịu nổi.
Tử Du rên rỉ lên vì khoái lạc, âm hộ và hậu môn nàng co thắt liên hồi.
– Em ra nữa đây anh ơi! Em đã quá! Bú em nữa rồi lát nữa em thưởng anh.
Khi Tử Du hoàn hồn sau đợt bú liếm tuyệt vời của Taehyung, nàng kéo chàng đứng dậy, con cu đầy lông lá rậm rạp của Taehyung dựng đứng lên như cột buồm.Tử Du quỳ xuống để mặt nàng ngay trước bụng chàng, một tay vọc đùm dái căng đầy, một tay vọc lớp da quy đầu xuống để lộ đầu cu cứng và đỏ ướt nước nhờn. Nàng ngước lên nhìn Taehyung, cười một cách đĩ thoã.
-Em sẽ thưởng cho anh vì anh đã làm cho em sướng nhiều lần. Nhưng anh đừng có ra liền à nha?! Em muốn anh đút cặc vào lồn em. Đụ em rồi mới bắn khí trong lồn em cho em đã cơn nứng nhé.
Tử Du đưa lưỡi nàng ra, liếm chung quanh đầu cu Taehyung, nàng cho đầu cu chàng vào miệng rồi bắt đầu bú. Lưỡi nàng rà xuống dưới con cu chàng, đi dài xuống luồn dái với lông đen bao bọc.Taehyung nhắm nghiền mắt lại hưởng thụ khoái lạc.Nàng há miệng lớn ra, để cu chàng thọc vào sâu trong miệng nàng. Đầu cu Taehyung nở lớn ra chạm vào cuống họng nàng.Tử Du ngậm hết con cu co thắt lâu trong miệng rồi từ từ rút ra rút vào khiến Taehyung bắt đầu rên rỉ vì sướng.
– Du ơi! Em bú anh nữa đi.. Anh sướng quá…
Tay chàng với xuống xoa bóp hai bên cặp vú đầy đặn của Tử Du.Taehyung bắt đầu đưa đẩy hông để cu chàng ra vào miệng nàng theo ý muốn.Có lúc Tử Du cảm thấy Taehuyng muốn bắn khí ra, thì nàng ngưng bú. Tay bóp chặt phía dưới cu, để chặn cho chàng khỏi xuất tinh sớm. Sau đó Tử Du lại thép tục cho cu vào miệng nàng bú. Tay Tử Du lần mò xuống háng nàng, hai ngón tay mân mê mồng đốc của mình.
Taehyung thấy thế, chịu không nổi nữa, kéo Tử Du đứng dậy xoay người nàng về phía trước gương phòng tắm. Đôi mông tròn trịa của nàng cong về phía sau.Taehyung xoạc háng nàng rộng ra để lộ mép lồn và đít nở rộng bóng loáng vì ướt đẫm nước nhờn với lông đen bao bọc từ mu âm hộ qua đến xung quanh lỗ đít nàng. Đôi gò bồng đảo của Tử Du trồi ra phía trước lắc lư một cách khêu gợi. Hai đầu vú của nàng đỏ hồng săn cứng vì nứng.
Taehyung thì thầm bên tai Tử Du:
– Anh sẽ cho Du thưởng thức Lil'tae của anh nhé!
Một tay bóp vú nàng, một tay chàng cầm con cu săn cứng rà rà vào mồng đốc của Tử Du, nàng rên rỉ:
– Đụ em đi anh! Đút cặc vào đi! Em nứng lắm rồi!
Taehyung vạch hai mép lồn của Tử Du, để đầu cu trước âm đạo đỏ hồng của nàng. Thình lình chàng ấn mạnh một cái, con cu dài cứng của Taehyung đã ngập sâu vào lỗ lồn ướt nhẹp của Tử Du.Nàng rú lên vì khoái lạc:
– Ôi! Sướng quá! Sướng quá! Đụ em nữa đi anh. Nắc mạnh vào đi anh. Em sắp sửa lên mây rồi...
Tử Du hơi chổng mông về phía sau để cho cặc Taehyung vào sâu trong âm đạo nàng hơn nữa. Taehyung run rẩy uốn éo hông mình, để cu chàng đút ra đút vào âm đạo nóng bỏng ướt đẫm nước nhờn của nàng.
Nhìn trong gương phòng tắm, cảnh tượng hai người trần truồng đang làm tình với nhau thật là dâm dục. Tiếng động nhóp nhép vì sự giao hợp đầy nước nhờn giữa con cặc cứng ngắc của Taehyung và lồn của Tử Du vang dội đầy phòng tắm.
Bắp thịt cửa mình nàng co thắt nhiều lần, giữ chặt dương vật Taehyung trong âm hộ nàng.Tử Du gục đầu xuống bồn rửa mặt, lịm đi khi một cơn khoái cảm chạy xuyên qua cơ thể nàng, luồn vào mọi xương tủy, thớ thịt nàng. Nàng lẩm bẩm:
– Em ra đây! Đụ em nữa đi. Đụ sâu vào lồn em nữa đi, không sao đâu! Em vừa mới hết kinh xong.
Taehyung mỉm cười ranh mãnh:
– Không! Anh không muốn bắn khí vào trong lồn em! Anh muốn bắn vào chỗ khác cơ! Đố Du biết đó.
Vừa nói Taehyung vừa rút cu chàng ra khỏi âm hộ Tử Du. Chàng để đầu dương vật cứng ngắc của mình ngay sát cơ vòng hậu môn ướt nhờn chất dâm thủy của nàng.Nó khiến Tử Du hồi hộp nhớ lại mấy hôm trước Taehyung khi thử chơi lỗ nhị của nàng thì mê tít đến nỗi đụ nó gần như muốn toét ra luôn.
Taehyung rướn người lên, ấn sát dương vật vào cơ vòng nở lớn giữa hai đôi mông tròn trịa của Tử Du. Nàng rên rỉ:
– Anh tham lam lắm! Muốn chơi hết chỗ này đến chỗ nọ? Đằng này không sợ đâu, muốn đến đâu thì đến. Phải làm cho em thỏa mãn rồi mới được bắn khí ra đó nhe! Đụ sâu vào trong lỗ đít em đi! Em đang sướng quá...
Taehyung với tay bóp vú Tử Du, sờ âm hộ và mồng đốc làm nàng nứng quá chảy nước nhờn ra ướt đẫm,nhỏ thành dòng chảy xuống háng nàng.Taehyung chịu không nổi nữa, nhấn cu chàng vào sâu trong lỗ đít Tử Du, bắn khí ra tung tóe trào ra khỏi lỗ đít nàng, ra đầy hai bên bờ mông tròn trịa của nàng.
Taehyung lịm đi vì quá kích thích, chàng nằm đè lên lưng Tử Du không cục cựa gì, cu chàng vẫn cắm sâu trong đít nàng thóp ra thóp vào đến giọt tinh khí cuối cùng.
Cu Taehyung từ từ nhỏ lại, rớt ra khỏi lỗ đít. Một dòng nước tinh khí chảy dài khỏi lỗ đít nở lớn của nàng xuống đùi và háng. Cu chàng vẫn còn ép sát vào mông Tử Du, một tay vẫn còn sờ cái lồn nóng bỏng, còn tay kia thoa bóp đôi vú tròn trịa của nàng.
Tử Du quay đầu lại hôn Taehyung, lưỡi nàng thọc sâu vào miệng chạm vào lưỡi chàng: Hai người ôm ghì lấy nhau đầy âu yếm.Taehyung lấy giấy lau sạch tinh khí và nước nhờn trên đít và âm hộ của Tử Du.Nàng cũng dùng giấy lau sạch cu chàng.Taehyung bế bồng Tử Du lên ra khỏi phòng tắm trần truồng như nhộng hướng về phòng ngủ.
Chàng đặt Tử Du nằm dài xuống giường, kéo chăn ra nằm bên cạnh nàng. Hai người ôm nhau, sờ soạng nhau một lát rồi Taehyung lăn ra ngủ thiếp đi.
11 notes · View notes
namnho · 4 months
Text
Quyển sách đầu tay của mình đã đến công đoạn vẽ bìa, chị biên tập hỏi mình có muốn tự mình vẽ bìa không. Đó là ước mơ của mình, nhưng mình không dám mạo hiểm. Hy vọng sẽ được hợp tác cùng chị họa sĩ mình ngưỡng mộ bấy lâu.
Quyển sách thứ hai tớ đang lên kế hoạch viết bản thảo. Hy vọng mọi chuyện thuận lợi.
Bé cưng cũng đã bắt đầu viết bản thảo đầu tiên rồi.
Nấm
7 notes · View notes
iambep · 1 year
Note
Anh Bep ơi. Em trai em nó đã báo nợ 2 lần rồi số tiền cũng không nhiều nhưng dường như chưa có dấu hiệu dừng lại. Bố em mất sớm 3 mẹ con nương tựa vào nhau. Em định không trả thêm nợ nữa nhưng nếu vậy nó phải đi làm những công việc lao động tay chân nguy hiểm để gánh nợ, em không nỡ.
Cho em lời khuyên nhé
Anh nghĩ em nên trao đổi rõ cho em trai mình là sẽ giúp nó trả nợ lần này là lần cuối cùng. Sau đó, nếu nó còn dính mắc vào nợ nữa thì toàn bộ tai họa nó sẽ phải chịu. Tất nhiên, nói là một việc, còn theo kinh nghiệm của anh thì những đứa thế này chưa biết sợ chừng nào nó chưa chạm đáy, chưa ăn những trận đòn nó ko tưởng tượng nổi hoặc phải đi cọ rửa chất bẩn bị người ta vứt vào nhà đâu. Cờ bạc chính là con ma. Thư trước em gửi anh bảo em trai em khôn ngoan, cái gì cũng biết. Chính vì nghĩ mình khôn và cái gì cũng biết nên mới nợ đó em. Cho nó đi lao động chân tay là phương án tốt để nó hiểu cách kiếm 17k - 20k/ tiếng khác với một cú click chuột bay 17 - 20 triệu nhiều lắm. Anh đặc biệt ghét những đứa cờ bạc nợ nần đi vá víu linh tinh. Cuộc đời chỉ loanh quanh với mấy thằng bạn xấu, mấy thằng chủ nợ. Coi những lời người trong gia đình nói là rác rưởi và nghe những lời mấy thằng anh ngoài xã hội như sấm truyền. Đời này ko có cái chuyện kiếm tiền dễ dàng đâu. Những thứ miễn phí rơi từ trên trời xuống chỉ có nước mưa và cứt chim. Những công việc ngồi im cũng có tiền, gửi 1 được 10 chỉ là câu chuyện cổ tích vẽ ra để cho những người "biết nhiều" vào rọ thôi. Còn với trách nhiệm là anh trai, OK em sẽ ko bỏ nó được mà ko giúp. Nhưng có điểm dừng em ạ. A nghĩ chắc là hơi muộn rồi và theo những gì em nói thì em trai sẽ còn mang thêm nợ về tiếp thôi. Đây là bản tính phải sửa. Hy vọng em trai em nó có bản lĩnh. Anh mong em giữ vững tinh thần và sức khỏe. BeP
38 notes · View notes
krellatotti · 2 months
Text
LẦM LỠ CỦA MỘT THIÊN SỨ
Nàng xứng đáng nhận được cái chết.
Chúa đã gây ra một sai lầm khi gửi nàng tới đây.
Lý do không phải là nàng đã gây ra tội tày đình gì mà là vì nàng không phải người của nhân gian - cõi vô thường tăm tối này. Nàng là thiên sứ, nàng thuộc về bầu trời.
Nàng trắng trong và thuần khiết quá đỗi, tâm hồn mong manh tựa tấm lụa hồng của nàng không thể để bị xé rách. Thân xác tuyệt đẹp như tượng tạc chẳng thể bị bàn tay người phàm động chạm làm cho điêu tàn. 
Ấy thế mà nhân gian đã làm gì nàng thế này?
Hiện thực tàn khốc đã giết chết đứa con mang ân sủng của Chúa với đức hạnh vẹn nguyên một cách không thương tiếc, từng chút từng chút một. 
[...]
Một đứa bé xinh đẹp đã chào đời vào một đêm đông giá rét. Gia đình Liechtens của đứa bé ấy vô cùng giàu có, sống trong một tòa lâu đài cổ kính và từ trước đến nay nắm giữ vị trí thống trị nền kinh tế của cả một vùng rộng lớn. Sinh ra đã được định sẵn một cuộc đời trải thảm cùng lẵng hoa và sâm panh, luôn được nâng niu và trân trọng, em là một nàng công chúa được cưng chiều chẳng kém gì những người trong hoàng tộc thực thụ. 
Đôi mắt em là trời trong những ngày nắng hạ, trong veo và long lanh. Tôi biết mình đã lạc trong đó từ lâu rồi, như một linh hồn thả mình lững lờ trôi giữa những tầng mây trắng bồng bềnh êm dịu chẳng biết điểm dừng. Tâm hồn em hướng thiện như một nàng tiên chưa từng gãy cánh mà rơi xuống vũng bùn lầy của sự khổ đau. Em là giấc mộng đêm hè trong những áng thơ ca của Shakespeare, là báu vật mà tất cả đàn ông sống trên Trái Đất này đều mong ước được sở hữu. 
“Anh ơi, nhìn chú bướm kia đi. Trông nó đẹp thật đó, một con bướm màu trắng!” 
Trong sáng và thuần khiết như em vậy, tôi nghĩ. 
Em quay ra nói với tôi. Giọng nói em lanh lảnh mà thanh thoát như tiếng chim hót, như tiếng đàn hạc cầm trong những buổi hòa nhạc được tổ chức nơi nhà hát sang trọng mà giới thượng lưu thường lui tới. Tôi luôn ngóng chờ một ngày được ở bên cạnh nghe em hát ca và tắm mình trong nắng chiều rạng rỡ. 
Em thật tốt và đáng yêu biết bao, em yêu thương và quan tâm đến tất cả mọi người. Những người nô bộc và gia nhân đang hầu cận cho nhà Liechtens luôn nhận được món quà nhỏ nhắn từ em, đôi khi là những cái ôm ấm áp, khi thì những túi bánh quy em tự mày mò làm ở trong nhà bếp.
Em luôn tin vào những điều tốt đẹp, tin rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc thiện, hạnh phúc tự khắc sẽ đến với ta, bất kể khó khăn và những niềm đau có là gì thì đều xứng đáng. 
“Anh biết gì không, em mới học được một câu nói của một họa sĩ rất nổi tiếng. Ông ấy là Pierre-Auguste Renoir, ông ấy nói rằng nỗi đau sẽ qua đi và cái đẹp sẽ ở lại. Con đường chúng ta đi sẽ gặp nhiều chông gai và thử thách, thậm chí là cả những mất mát và đau thương, nhưng em tin rằng chúng ta dù thế nào cũng sẽ vượt qua anh nhỉ?”. 
Cuộc đời của em vẫn luôn đẹp như những bức tranh của Renoir, những gam màu tươi sáng rực sắc cầu vồng hài hòa, lãng mạn và tràn đầy xúc cảm của trái tim người thiếu nữ xinh đẹp đương tuổi hồng xuân sắc. Dưới từng bước chân em đi được rải đầy lông vũ trắng muốt và cánh hoa hồng nhung mịn, không gì có thể khiến em chịu tổn thương và đau đớn. 
Một nhân sinh quan không chút tì vết, không một nét hoen ố của đố kị hay dục vọng, hoàn toàn thuần khiết. Như được chính tay Chúa tắm rửa trong dòng nước Thánh và tất cả những thiên thần trên vườn Địa đàng trao nụ hôn ban phước. 
Em hoàn hảo và đáng trân trọng như vậy đấy, nhất là khi em dành trọn thời gian của mình học những lễ nghi của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, và giam mình trong thư phòng học thuộc hàng đống sách lịch sử và dày cộp để xứng đáng hơn với vị thế của bản thân mình. Một cô tiểu thư đáng quý sao có thể có những hành vi thiếu chuẩn mực trên bàn trà và dễ dàng bị ngó lơ trong những cuộc trò chuyện của các cô nàng khác vì thiếu kiến thức được. Và hơn hết, em luôn cố gắng chắt chiu thời gian quý báu của mình để ở bên tôi. 
Những ngày bên em là những ngày nằm dài trên thảm cỏ đón nắng ấm, rong ruổi cả buổi chiều hồng trên những cánh đồng lúa mạch, và dĩ nhiên là không thể thiếu tắm suối.
Ngâm mình dưới dòng nước lóng lánh, em đưa mắt lên nhìn tôi, miệng ngập ngừng định nói gì đó nhưng không rõ thành tiếng. Tôi nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy em, ghé tai hỏi thầm.
“Sao thế em, có vấn đề cứ chia sẻ cho tôi này, tôi vẫn ở đây với em mà.”
Vừa nói tôi vừa đưa tay ra vuốt ve làn da mịn màng của người thương. 
“Anh…liệu có yêu em thật lòng?”
Mắt em hướng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, không chớp, môi mím chặt thành một đường kẻ mảnh, có phải em đang căng thẳng hay không. Tôi không rõ tại sao em lại cảm thấy như vậy trong khi từ trước tới nay tôi đều làm mọi thứ vì em. Tại sao em lại nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi không thể hiểu. Hay là em đã phát hiện ra điều gì rồi nhỉ?
“Dĩ nhiên là có rồi, Celineor của tôi. Nhân danh, dưới sự phán xét của Chúa, và danh dự của dòng tộc Rolsburg, tôi xin thề rằng tôi yêu em.”
Nhà Rolsburg là tùy tùng thân cận nhất của Liechtens. Từ đời đầu tiên, những vị tiền bối của chúng tôi đã phải cúi đầu phục vụ cho lũ Liechtens cậy tiền cậy quyền để cho những thế hệ sau có cơ hội tốt hơn. Khốn nạn thay, Liechtens luôn ném một ánh mắt khinh thường về phía Rolsburg, chỉ vì xuất thân hèn kém mà bị chà đạp và xua đuổi, dễ dàng bỏ qua tất thảy những gì chúng tôi đã hết mình dâng hiến cho bọn họ. 
Là con trai trưởng của gia đình Rolsburg, tôi đã ở bên cạnh em từ những ngày em còn là cô bé nhỏ xíu nằm trong chiếc nôi mạ bạc. Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ thuở mới lọt lòng. Coi như là ân huệ đáng giá ngàn vàng, à không, còn hơn cả ngàn vàng ấy chứ, mà chúng ta trao cho mấy người, biết thân biết phận mà yêu thương chăm sóc cho con gái của chúng ta. Cái vị trí con rể quý chẳng thuộc về thằng bé kia đâu, đáng nhẽ đó phải là người của hoàng gia. Nhưng thôi, coi như là mọi chuyện đã lỡ rồi là những lời mà cha của em đã nói với ông của tôi. Thật căm phẫn biết bao cái thái độ rẻ mạt và khinh thị đó, khiến một trong những người mà tôi yêu thương nhất trên đời phải chịu nhục nhã. Ông tôi, quý ngài Francis Schmidt Rolsburg đáng kính đối với tất cả con cháu của Rolsburg, dành cả sức trẻ của ngài để tiếp nối những giá trị từ đời xưa truyền lại, đó là cái giá được trả bằng máu và nước mắt. Đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay, ông vẫn cố xoa đầu tôi âu yếm và nhắc tôi trong hơi thở yếu dần: “Con là tương lai của Rolsburg con ạ, cố lên cháu trai yêu dấu của ta, phải làm rạng danh dòng tộc này, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh lên con". 
Nghe lời dặn của ông, tôi tự giao cho mình nhiệm vụ kết thân với em. Làm cho em nguyện yêu tôi say đắm, nguyện trao tấm chân tình vẹn nguyên của mình cho tôi, và quan trọng nhất là sự tin tưởng tuyệt đối vào tôi trên cõi trần thế này. Thật đáng thương và khờ khạo quá đỗi, em đã tự tay kết liễu chính đế chế của gia đình mình.
“Tôi yêu em, yêu hơn tất thảy những gì có trên đời.”
“Xin em hãy trao trái tim mình cho tôi, em sẽ không ân hận đâu Celineor à. Rồi sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, và em sẽ hát cho anh nghe những câu ca em viết nhé, có được không?”
“Trăng đêm nay đẹp thật!”
Dưới ánh trăng sáng rọi dẫn lối cho tình cảm lứa đôi, hơi rượu vang cay nồng thấm nhuần vào phổi và con tim, ta trao nhau tấm chân tình vĩnh cửu, suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không chia cắt. 
Những lời dụ dỗ nhúng qua đường mật không ngừng được tôi rót vào trí óc non nớt và trái tim ngốc nghếch ôm trọn nỗi đau thế gian và sẵn sàng hứng trọn hàng vạn vết đâm vô điều kiện của em. Cũng nhờ thế mà toàn bộ tài liệu quan trọng trong việc kinh doanh hàng hóa trong và ngoài khu vực của Liechtens đều rơi vào tay tôi, không sót thứ gì.
Những đợt đầu tư thua lỗ cứ thế liên tục diễn ra, chẳng mấy chốc ngân sách của Liechtens để bù đắp vào thiệt hại đã khánh kiệt. Trên thương trường, Liechtens đã trở thành một cái xác rỗng tuếch vì bị moi ruột từng ngày. 
Từ những tập giấy tờ em gửi, tôi còn phát hiện ra hàng loạt giao dịch bất hợp pháp khác của gia đình em và điều kinh hoàng nhất, gia đình Liechtens phản quốc. Những bức điện tín được đóng dấu đỏ tiết lộ hàng loạt bí mật quân sự cho vương quốc ở bên kia chiến tuyến. Thật chẳng thể ngờ ông bà Liechtens lại để cô con gái bé nhỏ của mình gánh lấy hết thảy lời luận tội cho những điều sai trái từ trước tới nay mà hai người đã gây ra. Khi tất cả những thứ này được công khai trước toàn thể dân chúng thì đó là thời điểm Rolsburg đặt dấu chấm hết cho một thời kỳ lẫy lừng của dòng dõi Liechtens danh giá. 
Cuộc sống của em tuyệt diệu và hào nhoáng là thế, nhưng đáng tiếc thế cờ đã bị lật ngược. Quân Hậu bị ăn rồi, thưa tiểu thư Celineor Maria Liechtens. 
Bi kịch ập đến quá đỗi bất ngờ đối với cả gia tộc Liechtens. Gia đình em phá sản vì không may dính vào bẫy của Rolsburg. Cha mẹ em vì biến cố quá lớn mà chọn cách kết liễu đời mình bằng những phát đạn, “thật vô tâm" - tôi đã nghĩ vậy - để lại một mình em bơ vơ lạc lõng một thân một mình trên thế giới này đấu tranh. Nhưng hỡi ôi, một cô con gái từ nhỏ đến lớn luôn được bao bọc cẩn thận trong vòng tay của mẹ cha làm sao có thể đối mặt và chống chọi với nghịch cảnh. Gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, em chỉ có thể biết vật lộn với những công việc nặng nhọc sớm tối, gắng công gắng sức dành dụm từng đồng một. 
Từ một tiểu thư đài các được nâng từng bước chân đi, giờ đây đã trở thành một nô lệ chịu nhục mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cả ngày đã quá mệt vì làm việc quá sức, đến tối muộn lại bị những người chủ tồi tệ hành hạ, tra tấn đến chết đi sống lại vì không làm được việc. Cũng dễ hiểu thôi khi người con gái này đã quen với việc được nuông chiều và chăm sóc tỉ mẩn, đây vốn chẳng phải những việc em nên làm, nhưng lại là việc mà em phải làm. Buồn thay em lại không đủ khả năng làm những điều ấy. Gương mặt em vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nó nhem nhuốc bùn đất và cỏ dại, làn tóc mây không còn mượt và sáng bóng nữa mà rối tung hết cả. Thân xác em kiệt quệ và rệu rã. Thần trí đôi lúc còn nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể nào phân biệt ngày đêm. Chúa đã làm mọi cách để đứa con của mình trở về bên và vị thần Số Phận cũng đành phục mệnh mà giáng cho em một đòn đau đớn, một cái chỉ tay tước đoạt hết tất cả những điều mà em tự hào ở trần thế. Từ cuộc sống, nhan sắc cho đến danh dự. Em chẳng còn gì cả, đến cả tấm thân của em một đồng cũng chẳng đáng giá. Điều này hoàn toàn trái ngược so với lời của người cha đã chết của em. Ông ta đã cho rằng em là vật ngàn vàng và hơn thế nữa, một nàng tiểu thư đài các kiêu sa được nâng niu từng tấc gót chân ngọc ngà, vốn dĩ em là như vậy, nhưng bây giờ thì không có ai thèm để mắt đến một nô lệ cả hèn kém đứng ở đáy của tầng lớp xã hội cả. Và cũng chẳng một ai sẵn sàng vươn tay ra mà đỡ lấy một kiếp khốn khổ khi gia đình của ả ta đã phản bội Tổ quốc. 
Em có thấy nỗi tuyệt vọng bủa vây lấy thân xác gầy gò? Thể xác em còn toàn vẹn hay cuộc đời tàn nhẫn kia đã cấu xé tỉ mẩn từng mảnh xương? Nỗi đau có gặm nhấm tâm hồn cô quạnh và đau đớn của em từng chút một? Em không thể trả nổi số nợ ấy đâu.
“Xin chào, chúng tôi là người của tòa án phái xuống. Chúng tôi xin thông báo với cô Celineor Maria Liechtens thông tin như sau: Gia đình Liechtens hiện tại đang nợ gia đình Rolsburg số tiền là mười lăm tỷ, và gia đình Liechtens đã không trả nợ đúng hạn định. Xin mời cô Rolsburg theo chúng tôi về tòa để xử lý vụ việc.”
Rất nhiều người đổ ra đường để bàn tán to nhỏ về em. Em vẫn đứng đó chết lặng. Cái ngày này đã đến sớm hơn dự tính. Hai bàn tay sần sùi và phồng rộp vì bê vác nặng nhọc của em buông thõng xuống, đôi môi run rẩy, gương mặt em tái mét lại. Rồi bất ngờ, em quỳ thụp xuống mà khẩn cầu:
“Tôi xin các ông tha cho tôi, xin đừng bắt tôi đi. Tôi sẽ cố gắng để trả tiền mà. Tôi xin các người hãy làm ơn tha cho tôi.”
Em vừa nói vừa khóc, đôi tay nắm lấy xin khoan nhượng mà không thành. Mặc kệ những lời van xin tha thiết thất thanh của Celineor, những người kia vẫn kiên quyết bắt giữ, không thương tiếc mà dùng chiếc gông bằng gỗ trói chặt hai bàn tay gầy guộc của em lại. 
Hãy nhìn xem em còn lại gì, em còn ai bên cạnh? Chẳng có một ai cả, có lẽ em nên cảm thấy xót thương cho hoàn cảnh của chính bản thân mình thôi và đón chờ ngày hành quyết. 
Tôi cảm thấy mình thật vô tâm và tệ hại khi bỏ lại em như thế trong khi tôi chính là người đã đẩy em vào bước đường cùng. Một nỗi đau vô cùng tận. Nhưng biết làm sao bây giờ, đó là cái giá mà Liechtens phải nhận, và người chịu đau khổ chính là em, Celineor ạ. Em vô tội, nhưng người chịu trừng phạt là em. Không trả được nợ, sửa chữa được lỗi lầm thì phải trả bằng máu. Đó là cách thế giới nhẫn tâm và vô tình vô cảm này vận hành, từ trước đến nay đều là như vậy. 
Thật nghiệt ngã biết bao, dòng dõi Liechtens chảy trong trong huyết quản của em giờ chẳng còn xứng đáng để gọi lên hai từ “quý tộc” nữa.
Tôi thương em, Celineor - nàng thơ của tôi. Nhưng tôi cũng hận em vô cùng, hận cái dòng dõi thối nát đáng nguyền rủa của em vì đã chà đạp lên thanh danh của Rolsburg. Celineor, em đã sai rồi, thực sự sai khi cư ngụ ở nơi dương gian vốn ngay từ đầu không hề dành cho em. 
Ngày hành hình, tôi ngồi trên bục cao cùng những người khác. Từ đầu, người được giao nhiệm vụ chém đầu không phải tôi, nhưng tình yêu và đôi niềm ân hận của tôi thôi thúc tôi phải làm điều gì đó, có thể là dành tặng món quà cuối cùng dành cho em, sau tất cả những gì em đã hi sinh cho tôi. 
Người con gái đáng thương ấy nhanh chóng bị áp giải vào pháp trường. Hàng vạn người đứng xung quanh chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ. Những câu từ chế nhạo, phỉ báng từ tứ phía vang lên không ngớt. Lần lượt những hòn đá ném về phía em, máu tươi từ đỉnh đầu lập tức tuôn ra, nhưng em chẳng để tâm. Những thứ này đã là gì đâu so với những tháng ngày em bị nhục mạ và chịu đớn đau từ những sợi roi da quất lên người không ngớt.
Có vẻ như là lần này lời họa sĩ Pierre-Auguste Renoir không còn đúng nữa rồi nhỉ? Khi mà thứ qua đi là cái đẹp, còn thứ ở lại sẽ chính là nỗi đau. 
Tôi đã từng nói em sẽ không hối hận khi tin tưởng vào tôi, và tôi thầm nghĩ đến giờ chắc sẽ là hối hận nhỉ?
“Em có hối hận không, Celineor?”
Tôi đứng trước mặt em, với thanh kiếm cầm trên tay đã vào vị trí. Nhưng nàng không trả lời, chắc vì cổ họng đã khô khốc không thành tiếng, hoặc cũng vì đôi mắt nàng đã trả lời thay nàng. Đôi mắt nặng trĩu, thâm quầng hướng vào không trung vô định. Thứ thắp lên ánh sáng trong đôi mắt em là gia đình và tình yêu đã không còn nữa. Nó không còn là bầu trời xanh trong mà mờ mịt và tối đen không chút tia sáng của hy vọng. Đối diện với cái chết, nàng không khóc, tôi đoán rằng nàng đã khóc quá nhiều nên hiện tại nước mắt cũng cạn kiệt chẳng còn để mà rơi nữa.
Celineor à, em hãy nhớ rằng, từ đầu tới cuối, em không làm sai bất kì điều gì. Em không giao dịch trái phép, em cũng không làm gì có tội với đất nước của mình. Chỉ đành rằng em quá trong sáng và thánh thiện, quá tin tưởng vào những điều tốt đẹp của cuộc sống mà quên mất đi rằng cuộc đời vốn tàn nhẫn biết bao nên em hủy hoại và tự tay đánh mất đi tất cả mọi thứ là gia đình em và tình yêu em có. Nhưng Williams Frederick Rolsburg tôi đây lại phải cảm ơn em vì điều đó. 
Lầm lỡ duy nhất của em chính là “sống". Nhưng không sao hết, nếu Chúa đã lỡ tay đưa em đến đây, tôi sẽ đưa em quay về nơi mà em vốn dĩ nên thuộc về và mọi sự sẽ chấm dứt.
Tôi yêu em nhưng tôi cũng không ngần ngại mà thừa nhận rằng tất cả những gì mà em và dòng tộc Liechtens cao quý của em phải chịu đựng là do tôi. Đến tận ngày hôm nay, đến tận khoảnh khắc này, và đến khi tôi chết, tôi cũng sẽ không hối hận. 
Trời bắt đầu nổi gió rồi lần lượt những tiếng sấm nổ chói tai trên bầu trời. Có vẻ là Chúa đã đến đòi người rồi Celineor yêu quý. Ngài đã phát giác ra mọi điều độc địa tôi đã làm với em và nổi cơn thịnh nộ với tôi cùng toàn cõi nhân loại. Quả thực tôi chẳng xứng đáng với em, xứng đáng với thứ tình cảm tốt đẹp và trọn vẹn nhất của một thiên thần.
Sấm rít gào lần cuối, một đường kiếm lóe sáng trước hàng vạn con mắt.
Một chú bướm trắng bất ngờ bay đến đậu trên mũi kiếm nhuốm máu. Màu trắng tinh khôi nổi bật trước màu đỏ tanh tưởi chói mắt. Nó chỉ ở đó vài giây như lời chào vĩnh biệt rồi vụt bay đi mất, bay về phía bầu trời - nơi là nhà của nó.
Một giọt nước mắt chợt rơi khỏi khóe mắt tôi. Không đau lòng vì người đã đi xa, chỉ đau vì mối tình mãi mãi chẳng cập bến, cũng tiếc thương cho một kiếp bất hạnh và chịu vạn tổn thương cứa thẳng vào tim gan đến rỉ máu của một thiên sứ tài đức vẹn toàn.
Xin cho phép tôi nhắc lại một lần nữa, và cũng là lần cuối cùng tôi nói điều này.
“Tôi yêu em, Celineor. Và mong em cho tôi được tận tay tiễn em trở về với thiên đường.”
HẾT
Tumblr media
3 notes · View notes
khong-ai-ca · 6 months
Text
"Mùa hè đó, tôi đã dốc toàn bộ sức lực để học nấu ăn.
Tôi không sao quên nổi cái cảm giác ấy, cái cảm giác dường như các tế bào đang được nhân lên ở trong đầu.
Tôi mua về ba quyển sách, gồm phần cơ sở, phần lí thuyết và phần ứng dụng, rồi làm theo từng quyển một. Tôi đọc phần lí thuyết trong xe buýt hoặc trên chiếc giường sofa, thuộc lòng các chỉ số calo, nhiệt độ và nguyên liệu. Và rồi sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, tôi lại lao vào chế biến các món ăn ở trong bếp. Ba cuốn sách gần như rách tả tơi ấy, giờ đây tôi vẫn giữ gìn cẩn thận. Và lúc này, từng trang sách với những gam màu của các bức hình minh họa lại hiện lên trong trí óc tôi, giống như những cuốn sách tranh mà tôi vô cùng yêu quý thời thơ ấu.
"Mikage bị điên rồi mẹ ạ!" "Đúng thế thật!". Yuichi và cô Eriko đã bao lần trò chuyện với nhau như thế. Trên thực tế, suốt cả một mùa hè, tôi đã nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn hăng hái như một người điên. Tôi đổ toàn bộ số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào cái ham muốn ấy. Thất bại thì làm lại, cho tới khi nào thành công mới thôi. Khi thì nổi khùng, khi thì buồn bực, có lúc lại cảm thấy ấm áp. Cứ thế tôi nấu ăn trong muôn vàn tâm trạng.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ nhờ thế mà cả ba chúng tôi thường được ăn cơm cùng với nhau. Một mùa hè tuyệt diệu.
Tôi hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chút tàn dư của bầu trời oi ả đang trải ra xanh nhạt trong cơn gió chiều tràn qua tấm cửa lưới, và ăn thịt lợn luộc, món nguội Trung Hoa cùng với món xa-lát dưa hấu. Tôi nấu tất cả những món ấy cho cô Eriko, người luôn hào hứng với mọi thứ mà tôi làm và cho Yuichi, người luôn im lặng và ăn rất nhiều.
Để làm được những món như trứng ốp-lết cuộn với nhiều thức khác ở bên trong, hay nhưng món ninh bắt mắt, hoặc món Tempura 8, tôi đã phải mất khá nhiều thời gian. Trở ngại lớn nhất chính là cái tính đại khái của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tác động xấu đên món ăn đến thế. Tôi không thể chờ cho nhiệt độ lên đủ cao, hoặc là thường bắt tay luôn vào việc chế biến khi mà hơi nước chưa bốc đi hết. Những chi tiết tưởng chừng vặt vãnh ấy lại phản ánh rất rõ lên màu sắc cũng như hình dáng của kết quả, khiến tôi thực sự bất ngờ. Chính vì thế mà cho dù đã quen với những bữa cơm chiều của một bà nội trợ, tôi vẫn không thể có được cho mình những món ăn đẹp như in trong sách.
Tôi đành phải hết sức chú tâm để làm mọi thứ thật cẩn thận. Lau kĩ càng chiếc bát tô, đóng lại nắp của lọ gia vị mỗi lúc mở nó ra, bình tĩnh suy nghĩ về các bước chế biến, nghỉ tay và hít thở thật sâu khi nào cảm thấy sốt ruột và bắt đầu điên tiết. Ban đầu, tôi đã tuyệt vọng vì sự nóng vội của bản thân. Nhưng rồi khi tất cả bỗng nhiên có kết quả, tôi đã lạc quan tưởng rằng: Hình như ngay cả tính cách của mình cũng đã thay đổi! Chỉ là tôi khoác lác vậy thôi.
Để được làm phụ tá cho cô giáo dạy nấu ăn nơi tôi đang làm việc hiện nay, hình như là một việc khó khăn lắm thì phải. Cô không chỉ bận rộn ở trên lớp, mà còn là một người phụ nữ khá nổi tiếng với rất nhiều công việc được biết đến rộng rãi trên truyền hình và các tờ tạp chí, nên tôi phải tham dự một kì thi. Nghe đâu số thí sinh nhiều không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện đó, về sau này, tôi được nghe người ta kể lại. Tôi cho rằng mình đã quá may mắn và cảm thấy đôi chút vui sướng, vì một kẻ mới tập tành vào nghề như tôi, chỉ học trong vỏn vẹn một mùa hè mà lại vào được một vị trí như thế. Nhưng khi quan sát những cô gái tới trường học nấu ăn, tôi đã hiểu vì sao. Cơ bản thì sự chuẩn bị về tinh thần của họ khác với tôi.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm như vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống một mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời để không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại đến khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng. Những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, những sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy, những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi. Và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại đuợc nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm."
- Kitchen | Yoshimoto Banana
5 notes · View notes
baosam1399 · 9 months
Text
〔Bài dịch số 1120〕 ngày 30.12.2023 :
看一场只属于2023年的日出日落 Ngắm bình minh và hoàng hôn chỉ thuộc về năm 2023
Tumblr media
Nếu như nói thế gian này có món quà gì là to lớn nhất, vậy thì chính là vũ trụ đã tặng cho ta những tia nắng ấm áp. Bất luận là mặt trời lặn hay mọc, với sự rực rỡ vĩnh hằng của nó, nó vẫn luôn tồn tại theo một cách rất ngoạn mục và khiến ta cảm động, nếu không những người thi nhân tại sao thường hay cảm thán rằng : "Ta tới với nhân gian, chỉ vì muốn gặp gỡ mặt trời?"
Trong một năm mà ta đã đi tới cuối đoạn đ��ờng này, không phải là đang nói chỉ xem một cảnh mặt trời mọc là rất giỏi giang, mà là dù có bận tới nỗi đầu bù tóc rối bạn vẫn có thể trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống thường ngày. Tôi hy vọng bức màn vén hạ năm 2023 của bạn cũng tươi sáng và tỏa sáng như tương tai của bạn.
整理相册,选出“年度照片” Sắp xếp album ảnh và chọn ra "Bức ảnh của năm"
Tumblr media
Những tấm ảnh - là minh chững cho việc chúng ta từng yêu - từng điên cuồng - từng đau khổ - từng khóc lóc - từng cười vang, chúng là thứ mà ta có thể theo dõi qua thời gian và cuộc sống. Nếu như ta chụp một bức ảnh - vậy đó chính là bức chân dung của năm 2023.
Vậy thì sắp xếp album cũng là một cách sắp xếp năm 2023 của bạn, hãy vượt theo dòng hồi ức chọn ra bức ảnh đẹp nhất, trong số đó chắc chắn sẽ có quãng thời gian mà bạn vui vẻ nhất, đó là tác phẩm giữa bạn và năm 2023, đồng thời cũng là đoạn thời gian khiến bạn xúc động khi nhìn lại nó vào những năm tiếp sau đó.
画一张自画像‍‍‍ Vẽ một bức chân dung tự họa
Tumblr media
Bất luận bạn có phải là chuyện gia hội họa hay không, hãy cứ đặt bút vẽ thử đi. Giống như Picasso, Matisse, hay Van Gohn - hãy cứ giải mã chính mình và sau đó tái tạo lại bản thân, hãy vì bản thân mà đặt bút, vì đó cũng là cách mà ta đang nhìn lại chính mình, là quá trình ta đang độc thoại với chính mình. Trong một năm nay, bản thân bạn có những thay đổi gì? Hình xăm mới đó là dành cho ai? Đôi lông mày đang nhíu chặt ấy có thể thả lỏng ra không? Ánh mắt bạn đã kiên cường hơn chưa? Tính cách bạn đã ôn hòa hơn chưa? Quá khứ của bạn, ẩn dấu trong tim bạn nhưng cũng đang khắc họa trên gương mặt bạn. Vẽ đi, vẽ lại bản thân đi, hãy cứ trực quan mà đối mặt với chính mình, Sau đó men theo dấu vết ở bức tranh ấy rồi lần ra điều bạn muốn trở thành nhất.
给惦念的人写一封长长的信
Hãy gửi một bức thư thật dài cho người mà bạn nhung nhớ nhất
Tumblr media
Trong thời đại hiện đại hóa, viết những lá thư tay dài cũng giống như đang bấm nút phát chậm thời gian, ta nắn nót từng nét chữ, gói thời gian lại bằng những vần thơ đầy thơ mộng, giống như "Ye Du" từng nói, những khúc quanh ngang dọc là thế mạnh của một tác phẩm, ngay thẳng nắn nót, là nghi thức mang tính thẩm mĩ, lời nói và câu chữ được cân nhắc kĩ lưỡng, tấm lòng là nhiệt độ. Viết một bức thư, nói với họ rằng suy nghĩ và nỗi thương nhớ của bạn giống như một chú ngựa đang chạy nước rút chưa từng dừng lại kể từ khi ta chia xa, nói với họ rằng tuyết rơi nhớ chú ý an toàn, nói với họ rằng nút thắt trong lòng họ thật ra sớm đã có thể gỡ bỏ... vào mùa đông lạnh lẽo, những ngày cuối năm, trên đời này có người để ta thương nhớ là một chuyện hạnh phúc biết bao.
送出感恩的礼物‍ Tặng một món quà để cảm ơn ai đó
Tumblr media
Cảm ơn ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua, cảm ơn sự dạy dỗ không mệt mỏi của người, cảm ơn những người không bao giờ bỏ cuộc và động viên ta, cảm ơn khi tôi nhờ tới sự giúp đỡ người đã luôn giang tay, cảm ơn những sự gặp gỡ đã thay đổi quỹ đạo cuộc đòi tôi, cảm ơn vì đã yêu thương nửa cuộc đời vẫn cảm thấy tình yêu ấy là chưa đủ, cảm ơn sự thành toàn ấy, và càng biết ơn những tấm lòng nhân hậu ấm áp đã ủng hộ tôi. Trong năm này, khi bạn đạt được điều gì đó trong công việc, có người để nương tựa và có được sự bình yên trong tâm hồn, vậy hãy cứ yêu anh ấy/cô ấy thêm nhiều hơn nữa. Hãy nhớ chuẩn bị những món quà nho nhỏ ấm áp, không tính tới đắt đỏ mà quan trọng là hãy trân trọng đem theo thành ý to lớn nhất của bạn cho họ
2024来临前,与自己重归于好 Trước khi năm 2024 tới, hãy sống thật bình yên
Tumblr media
Điều tôi muốn nói nhất là : Chúng ta không đủ may mắn để kì thi nào cũng hoàn thành một cách suôn sẻ, nhưng chúng ta cũng không hề sẵn sàng thua kém bất cứ ai, cảm ơn vì chúng ta đã làm việc chăm chỉ trong một năm qua, sau khi hét lên không biết bao nhiêu lần "chết tiệt" và "buông xuôi", chúng ta vẫn lấy lại sức lực để đứng dậy bước tiếp. Cảm ơn vì ta đã làm việc chăm chỉ, khoảnh khắc khi chúng ta được về nhà có lẽ là ta đã nuốt xuống được những cay đắng ngọt bùi xuồng lòng, bạn vất vả rồi. Mỗi khi bị tỉnh giấc giữa đêm khuya, phải cố gắng dỗ dành con cái ngủ rồi mới có thể an giấc, bạn vất vả rồi. Những người vẫn đang phải mưu sinh trên những con ngõ nhỏ, trên những cung dường đầy mưa nắng gió, bạn vất vả rồi.
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
71 notes · View notes
buddhistbooks · 9 days
Text
Tumblr media
GỬI CON!
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang.
Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu.
Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.
Nỗi đau. Con hãy nén vào trong.
Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
Đừng khóc than - quỳ lụy - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
Bạn - là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu.
Thù - là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay!
Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm.
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại!
Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa.
Chẳng sao!
Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được kết từ trái tim chân thật.
Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời.
Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha.
Những bài học một đời cay đắng.
Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con.
Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy.
Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ!
Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa.
Đừng lạnh lùng trước chuyện bất nhân.
Và hãy tin vào điều có thật:
Con người - sống để yêu thương.
Tác giả: Bùi Nguyễn Trường Kiên
2 notes · View notes
cucmokhaai · 1 year
Text
Hy vọng bạn sẽ đọc thật nhiều sách và đi một chặng đường dài. Hy vọng bạn yêu thương nhiều người và cũng được nhiều người yêu thương. Hy vọng bạn bước qua dòng người tấp nập để ngắm nhìn núi sông hồ biển. Hy vọng bạn tự viết những lời chúc phúc và đọc được lá thư tay. Tôi mong bạn độc lập, mạnh mẽ, ấm áp và tươi sáng. Tôi mong bạn sẽ sống thật tình cảm giữa thế giới buồn tẻ này.
我希望你读很多书, 走很远的路. 我希望你爱很多人, 也被很多人爱. 我希望你走过人山人海, 也遍览山河湖海. 我希望你看纸质书, 送手写的祝福. 我要你独立坚强温暖明亮, 我要你在这寡淡的世上, 深情的活.
(Hạ Họa Xuân dịch)    
Tumblr media
208 notes · View notes
aphan-de · 1 year
Text
Chầm chậm mà đi, thảnh thơi mà vẽ…
Mình thích vẽ. Chỉ cần 1 cây bút chữ A, mình đã có thể vẽ linh tinh lang tang từ sách giáo khoa cho đến vở viết. Mình thích vì thích, không phải dân chuyên.
Vẽ giúp giải tỏa tâm trí, mình cũng tìm thấy tính thiền khi được vẽ. Sự im lặng đắm chìm trong từng nét vẽ, tập trung để não và tay dẫn đường. Đôi khi bạn chẳng hiểu bản thân đang vẽ cái gì, nhưng kệ đi, đừng suy nghĩ quá nhiều về nó. Thả lỏng và phiêu đi.
Mình mua hộp màu sáp và bắt đầu tìm kiếm ai đó với những cuộc trò chuyện thật sâu. Hoặc chẳng cần nói gì cả. Cứ để mọi thứ tự nhiên nhất, lặng mà an là đủ. Thế nên tìm kiếm người đi cùng cũng vậy, bắt được tần số thì dù thân hay không vẫn đủ duyên mà có mặt cho nhau vài giờ.
Mình cũng thử trải nghiệm lần đầu tiên xách màu lên núi, tìm kiếm những đứa trẻ có niềm đam mê sắc màu giống mình. Phần người chênh vênh được những con người xa lạ ôm ấp, vỗ về một chút ít, để mà thương người thương mình nhiều hơn.
Hội họa luôn có cách dẫn lối cho chúng ta đến điều gì đó, hiểu bản thân, an trú hay kết nối. Chúng ta không cần phải có năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần bạn mở lòng với nó. 
Cầm bút lên và vẽ thôi nào!
Tumblr media
29 notes · View notes