Tumgik
#kiếp nạn
thuvientamlinh · 2 years
Text
Thôi Bối Đồ tiên tri (P2): cái chết của Giang Trạch Dân và cảnh tượng dịch bệnh thảm khốc về sau
Trong phần 1 của video, chúng ta đã tìm hiểu về dự ngôn cái chết của Giang trạch Dân. Trong video tiếp theo ngày hôm nay, căn cứ theo mô tả của các dự ngôn, “đại ôn dịch” sẽ tiếp tục thăng trầm cho đến năm Giáp Thìn 2024. Do đó, bất kỳ đỉnh dịch nào của “viêm phổi Trung Cộng” cho đến nay có lẽ chỉ là đỉnh điểm cục bộ, sẽ dẫn dắt tới đỉnh điểm thực sự của đại dịch trong tương lai. Nói cách khác,…
View On WordPress
0 notes
jeonqkooks · 5 months
Text
.
0 notes
ilikedetectives · 7 days
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
This is the kind of tribulations (kiếp nạn) that one has to go through this lifetime like Journey to the West mentioned, and there are 49 of them asdasdasadfsfd
13 notes · View notes
huagiaduan · 1 year
Text
Tumblr media
Người nói đây là kiếp nạn của tôi, tôi lại cảm thấy đây là phước đức của kiếp trước.
58 notes · View notes
mmaademoiselle · 5 months
Text
Tumblr media
"Này con!
-Nếu con gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc. Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.
- Nếu con hỏng xe dọc đường , phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ. Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân , luôn khao khát được bước đi như con.
- Nếu con cảm thấy đêm nay khó ngủ. Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.
- Nếu con chán nản vì mối quan hệ xấu đi. Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.
- Nếu con cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt , dốt nát , nhỏ nhen, nghi kỵ Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều...!!!
- Nếu con buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua. Hãy nghĩ tới những con người quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghỉ chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.
- Nếu con cảm thấy đời mình kém may mắn thì hãy nhớ rằng kiếp này sinh ra gặp được Phật Pháp khiến cho con không bị mù “ đôi mắt tâm linh “ mà đi trong bóng đêm lầm lỗi, đó là phước hạnh lớn nhất cuộc đời con."
St
9 notes · View notes
nangmuadong · 4 months
Text
Rất nhiều chuyện, dù kết thúc rất lâu rồi nhưng mình vẫn cảm thấy như vừa xảy ra thôi, trong đầu mình vẫn nhớ như in những kỉ niệm về 1 người, tất cả những điều họ nói, thậm chí thỉnh thoảng trong đầu vẫn vang lên rõ mồn một giọng nói của họ...
Mình hiểu ra, thời gian không không giúp mình quên đi mọi chuyện mà theo thời gian mình sẽ trải qua nhiều điều, gặp được nhiều người tốt hơn, suy ngẫm nhiều hơn để rồi chấp nhận và buông bỏ những điều không tốt từng gặp trong quá khứ, coi nó như những kiếp nạn mình phải gặp để có đc sự bình yên và những điều tốt đẹp ở hiện tại...
13 notes · View notes
tuthuongminh · 1 year
Text
Tumblr media
Cuộc đời mỗi con người đều có bể lớn không bay qua được, nương dâu không băng nổi qua. Gặp được một mối tình là duyên phận, cũng là kiếp nạn. Đây là định mệnh của con người, dù có ra sức né tránh cũng không thoát nổi yêu hận lìa oán.
Có rất nhiều việc biết rõ là sai mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa, chỉ mong tranh lấy một sớm một chiều. Có lẽ yêu đến mức đậm sâu sẽ chẳng còn đúng sai, càng không có được mất.
Trong những ngày tháng bên nhau, hết thảy non nước cây cỏ từng ngắm, bi hoan ly hợp từng trải, đều là cảnh đẹp đáng trầm trồ. Có lẽ đời này sẽ không bao giờ quên, cũng có thể chỉ quay đi đã là bãi bể. Thề hẹn đẹp thật, nhưng cũng như gió, có thể thấm vào xương tủy người ta, cũng có thể không tung không tích.
---
🍂Một quyển phong hoa Đại Đường | Bạch Lạc Mai - Trong lòng mỗi người đều có một gốc cây, hoa nở hoa tàn, chỉ người có duyên có tình mới thấy được.
46 notes · View notes
meowww-dieng · 1 month
Text
Tumblr media
Một ngày xáo trộn và rối bời của tôi.
Tháng 7 âm, ko có gì là lạ, nhưng tôi vẫn coi nó là những ngày bình thường.
- Hôm nay ngày hẹn đi bấm biển, 2 vk ck vừa sắm được con xe ô tô Kia Morning premium 2022 logo mới, gọi là cái che nắng che mưa, và đi đâu, cho nó được an toàn hơn chút, cũng bớt sợ hơn những quái xế đi trên đường.
Tôi hụt hẫng khi bấm biển mà nó ra 1 phát số luôn, kiểu tôi cứ ngỡ khi nào tôi thả tay ra số nó mới dừng, ai ngờ tất cả đều là mặc định cả rồi.
Một chiếc xe có tên, có biển: 30L 449.70, tôi mong rằng nó sẽ cùng vk ck tôi đồng hành trên những con đường, hành trình kiếm tiền, nuôi dưỡng ước mơ, những vùng đất và con đường mới. Mở ra nhiều điều thú vị hơn cho cuộc đời của chúng tôi.
- Nhưng sáng nay, tỉnh dậy tôi bàng hoàng ngỡ ngàng vì chuyện của đồng nghiệp tôi, con bé em sinh năm 2000.
Đêm qua, bố nó đi vệ sinh bị đột quỵ, rồi ngã đập đầu xuống đất, sau đó bác ko được cấp cứu kịp thời đã không qua khỏi cơn nguy kịch.
Điều đáng buồn hơn sự kiện đó, là anh trai nó, con cả của gia đình, thấy bố bị như vậy đã chạy vội sang nhà bác trưởng, gọi cấp cứu mãi ko được, đêm hôm ko có ai, ko biết nhà bác trưởng đang đi du lịch, đã trèo tường để gọi hô hoán, kèm theo cú shock, đã lên cơn đau tim ngã khuỵu, và rồi.... lại thêm anh trai nó ra đi...
2 người chết chỉ cách nhau có 1 giờ đồng hồ. Mẹ nó khi biết bố nó chết vì đột quỵ đã như chết lặng, huyết áp, phải đưa vào viện để hồi sức, nhưng chưa biết tin anh trai nó cũng ra đi...
Đau lòng quá, sao lại có thể xảy ra một chuyện như vậy, liệu đây có phải số đã định không?
Nhà nó có 5 người, bố mẹ đều lớn tuổi, anh trai cả sn 90, chị gái sn 92 và sau mới đẻ thêm con bé này sn 2k...
Anh trai vừa ra đi mới chỉ 35t, cũng lập gia đình, có vợ và 2 cháu, 1 trai 1 gái. Khổ quá, nhưng bọn trẻ con còn nhỏ.
Nguyên nhân đột quỵ của người lớn thì ko thể tránh khỏi, nhưng anh trai, cũng ko thể qua được kiếp nạn này.
Con bé này trước kia mới gặp chỉ là người ít nói, hay bị tôi "bắt nạt", nhưng từ ngày nó cởi mở hơn, tôi rất yêu quý nó, vì nó đỡ đần được cho tôi khá nhiều việc, cái hôm tôi có hẹn với khách, nhưng lại là ngày tôi với ck đc gặp nhau, nó đã giúp tôi đi ký hộ, và từ đó tôi rất biết ơn...
Đợt này nó hay kể chuyện gia đình, tôi biết rằng nó rất hướng về gia đình, bởi nhà toàn người già. Nhà nó phải nuôi thêm 2 già, 1 già có chồng liệt sỹ, 1 già ko lấy chồng. Nó vẫn hay kể sau này anh trai nó và chị dâu sẽ là người vất vả nhất, phải lo toan công việc gia đình, lại có cả 2 già và bố mẹ. Nhưng có gì được hưởng hết cũng an ủi phần nào. Bố nó dạo này hay thấy mệt nhưng vẫn ăn uống bình thường, ko thấy có dấu hiệu nào cả, và ông cũng có bệnh nền sẵn rồi. Hay thấy nó nghỉ để đưa mẹ đi khám, anh trai thì ko mấy khi tình cảm bằng, chị gái đi lấy chồng, nên nó vẫn hay thay anh chị chăm sóc bố mẹ, và còn bế các cháu cho anh chị nữa. Nó ngoan lắm, hay thấy có dịp gì hoặc ko cớ là dịp gì cả, mua quần áo cho bố, giày dép cho mẹ, đưa bố mẹ đi nọ kia. Vừa năm ngoái, nhà nó rất vui vì làm lễ khao thọ cho bố nó (60t)- ở đó tục là vậy á. Nó cũng từng kể chuyện anh trai nó bị bệnh tim từ nhỏ, leo trèo cẩn thận (vì anh là thợ sửa điều hoà bọn t đã gặp nhiều rồi, vì lên sửa điều hoà cho vp t), vậy mà cơ sự ra nông nỗi này.
Thế mà sau 1 đêm thôi...
Nhà có 2 bà goá phụ... chị dâu nó thì vẫn còn trẻ, tôi đến thăm, ôm nó nhiều lần, cứ khóc nấc ko nói thành lời, động viên em nó cố gắng hết sức có thể, phải vững vàng lên, mạnh mẽ lo toan cho bố và anh chu toàn nhất. Nó còn trẻ mà, nó có bao giờ biết được những việc này? Ai bảo gì thì làm đó thôi...
Tội nghiệp quá
Cs vô thường biết bao...
Tôi buồn nhiều lắm, vì nếu là tôi, tôi cũng khó vượt qua được cú shock lớn như vậy. Nhất là mẹ và chị dâu nó, 2 người đàn bà cũng chỉ là có duyên phận làm dâu, gặp gỡ nhau thành mẹ chồng nàng dâu mà giờ phải bám víu nhau thương xót.
Tôi chỉ muốn an ủi con bé mãi, khi đến thăm, tôi cũng phải nuốt nỗi nghẹn ngào xúc động lại, vì buồn quá.
Bạn ơi, chúng ta chỉ biết hôm nay sẽ thế nào chứ ko thể biết được ngày mai đúng ko?
Nhưng t thấy ông trời bất công với nhà nó quá...
Một người đã đành, đây lại 2 người trụ cột của gia đình nữa.
Tôi cũng khuyên chúng ta, dù công việc có vất vả bận rộng như thế nào cũng phải chăm chú đến sức khoẻ, mệt thì thôi, mệt ko có nghĩa là lười nhác. Sức khoẻ là trên hết, bây giờ chúng ta đc đầy đủ có như trước đâu, ăn uống ko khoa học, nhiều bệnh. Nhất định phải thăm khám định kỳ, nếu có điều kiện sắm đồng hồ thông minh, theo dõi sức khoẻ cá nhân. Đừng thức quá khuya mà lao tâm khổ tứ nữa.
Làm ơn, đừng coi thường sức khoẻ của mình.
Khi bạn 1 mình có thể ko sao, nhưng bạn còn có bố mẹ, còn có bạn bè, có gia đình, có vợ hoặc chồng, có con, những thứ đó: tiền có giúp chúng ta được đâu. Khi chết đi không mang theo được đồng nào cả, kể cả kiếm đc tiền nhiều, rồi cũng mang cúng bác sĩ hết.
Ra đường, đi xe máy, phải đội mũ bảo hiểm xịn vào, phải tuân thủ luật giao thông, ko được ẩu đả. Phải trả giá đắt đó.
Tôi mong chúng ta sẽ có một cuộc đời bình thường, bình an đến già...
4 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
〔Bài dịch số 1008〕 ngày 13.12.2022 :
Tumblr media
为什么要努力呢? 答案有很多,为了自己的梦想,为了和喜欢的人比肩,为了赶上父母老去的速度,为了不被人瞧不起,为了能有更多好的选择......这些,哪一个不是必须努力的答案呢? 你知道,你依赖不了别人,所以,你什么都必须靠自己。你明白,痛苦和磨难本身就是人生的一部分,你不努力,没人替你坚强,万般皆苦,唯有自渡,越是难熬的时候越要自我支撑。 你要相信,只要扛住了苦难和挫折,命运都会在未来回报予你,所谓的好运,不过是你付出足够的努力,熬过了所有的苦难,自然而然得到的回报。请相信,上天不会辜负每一个努力认真生活的人!总有一天,你走过的路,吃过的苦,受过的伤,忍爱过的狐独,都会变成未来最好的礼物,来丰盈你的人生。
Tại sao lại phải nỗ lực? Đáp án có rất nhiều : Vì ước mơ của bản thân; Vì muốn kề vai sát cánh cùng người mình yêu; Vì muốn đuổi kịp tốc độ già đi của bố mẹ; Vì không muốn bị ai coi thường; Vì muốn có thật nhiều lựa chọn hơn... Những điều này, có cái nào không phải là đáp án cho sự nỗ lực cơ chứ?
Bạn biết, bạn ỷ lại không nổi người khác, cho nên, việc gì cũng phải dựa vào bản thân. Bạn hiểu, đau khổ hay kiếp nạn đều là một nhánh máu trong cuộc đời, bạn không nỗ lực, không ai thay bạn kiên cường. Tất cả những gian khổ, chỉ có một con đường tới đích là tự mình vượt qua, càng là khi khó khăn càng cần chính mình chống đỡ.
Bạn phải tin, chỉ cần gánh được những khó khăn và thất bại trên vai, vận may đều sẽ ở tương lai không xa hồi đáp bạn, cái gọi là vận may, chẳng qua chỉ là bạn bỏ ra đủ những nỗ lực, trải qua đủ gian khổ, sẽ tự nhiên có được hồi đáp.
Bởi vì, ông trời sẽ không phụ sự nỗ lực của bất kì ai. Sẽ có một ngày, con đường bạn đi, khổ cực bạn chịu, đau thương bạn chịu, cô đơn bạn chịu, đều sẽ là món quà quý giá trong tương lai, làm phong phú cho cuộc sống của bạn!
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
101 notes · View notes
comotcogai · 1 year
Text
sau cùng,
thì linh hồn em đã quay trở lại
những tháng ngày mất tích vừa qua,
em chỉ sống với cái xác thịt vô hồn
đã có lúc tưởng chừng như
mãi mãi không quay trở lại
về bên trong
chính xác thịt của mình,
ở cái kiếp đau khổ dằn vặt này
nhưng có lẽ nhờ "anh",
mà linh hồn em
đã cố gắng quay trở lại.
những điều đã xảy ra
chẳng thể nào thay đổi được
chỉ có cách đối diện và giải quyết
dẫu cho em cũng chỉ là nạn nhân
nhưng mà
ai sẽ tin lời em nữa chứ
em sẽ tiếp tục
chịu đau thương, dày vò
sẽ tăng thêm
môi ngày,
một chút.
nỗi đau này, sự nhục nhã này
ai sẽ hiểu
em chẳng muốn sống với những vết nhơ như thế này
....
14 notes · View notes
tiny-flower11 · 9 months
Text
2023 không phải là một năm suôn sẻ với mình nhưng lại là năm cho mình nhiều cơ hội, thử thách để trải nghiệm.
01/2023, mình nhập viện cấp cứu, bố nghỉ làm đưa mẹ xuống viện ngay sau khi nhận tin. Lần đầu tiên mình phải nằm viện, lần đầu tiên phải dùng ống thở để thở, mình đã biết bệnh viện đáng sợ thế nào. Mẹ phải ở lại viện chăm mình suốt thời gian đó, giúp mình làm mọi thứ, cảm giác nằm im thật bất lực.
02/2023, mình lên Sapa thực tập nhưng phải bỏ về khi vừa mới lên. Quá nhiều chuyện xảy ra trong 3 ngày, mình đã khóc thật nhiều lúc ngồi trên xe quay về. Thật may vì mình đã bình an trở về.
03/2023, nhờ sự giúp đỡ của HG mình bắt đầu đi làm. Rất nhiều sự bỡ ngỡ xen lẫn nghĩ ngờ bản thân. Phải mất gần 2 tháng mình mới làm quen với công việc. Mình cảm thấy tự hào về bản thân vì lần này mình không bỏ cuộc.
04/2023, mọi thứ dần ổn hơn, mình quen với môi trường và công việc rồi.
05/2023, mình hay đi chơi hơn, cả một mình và đi cùng bạn bè. Lần đầu tiên mình có chút tự tin chi trả sinh hoạt phí, mua những món đồ mình thích và mua cho bố mẹ, mua cho mấy đứa em đồ chơi chúng thích. Mình đang dần tự lập rồi.
06/2023, mình đi làm thật vui, dù thu nhập cũng không được bao.
07/2023, công ty gặp vấn đề phải cắt giảm nhân sự,mình bắt đầu những chuỗi ngày thất nghiệp. Dạo này mới chỉ là thời gian đầu, vẫn còn tiền nên đi chơi liên tục, coi như thời gian nghỉ ngơi trước khi tìm việc mới.
08/2023, mình có thời gian vô cùng khủng hoảng vì mãi chưa tìm được việc, áp lực từ nhiều phía. Mình dần trở nên tiêu cực và có những suy nghĩ thật tệ.
09/2023, mình tìm việc, thử việc rồi lại nhảy việc vài nơi. Vẫn vô cùng trách bản thân vì những lựa chọn sai lầm. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu không có lựa chọn sai lầm đó thì sao có ngày hôm nay. Cuối tháng, mình có quyết định bất ngờ chưa từng nghĩ tới, làm công việc mình từng vô cùng ghét, không bao giờ nghĩ mình sẽ làm, đó là trở thành giáo viên.
10/2023, lại thêm những thử thách mới, mình nghĩ ngờ về bản thân thật nhiều, và cũng khóc rất rất nhiều. Nhưng mình quyết không bỏ cuộc.
11/2023, “rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”, ummm không hoàn toàn ổn nhưng mình đã ổn hơn. Mình dần chấp nhận việc trở thành giáo viên.
12/2023, mình lỡ kế hoạch đi du lịch một mình trước khi kết thúc năm, ốm vật vờ gần 2 tuần. Tưởng đã hết kiếp nạn nhưng đến 31/12 vẫn làm một chú báo khi làm rơi hỏng laptop.
Năm qua ai bị mình ghét thì vẫn xứng đáng bị ghét, ai bị mình chửi thì vẫn xứng đáng bị chửi.
Mong sang năm mới mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn phần nào.
7 notes · View notes
phan-viet-ha · 4 months
Text
Cuộc đời mỗi con người đều có bể lớn không bay qua được, nương dâu không băng nổi qua. Gặp được một mối tình là duyên phận, cũng là kiếp nạn. Đây là định mệnh của con người, dù có ra sức né tránh cũng không thoát nổi yêu hận lìa oán.
Có rất nhiều việc biết rõ là sai mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa, chỉ mong tranh lấy một sớm một chiều. Có lẽ yêu đến mức đậm sâu sẽ chẳng còn đúng sai, càng không có được mất.
Trong những ngày tháng bên nhau, hết thảy non nước cây cỏ từng ngắm, bi hoan ly hợp từng trải, đều là cảnh đẹp đáng trầm trồ. Có lẽ đời này sẽ không bao giờ quên, cũng có thể chỉ quay đi đã là bãi bể. Thề hẹn đẹp thật, nhưng cũng như gió, có thể thấm vào xương tủy người ta, cũng có thể không tung không tích.
Tumblr media
5 notes · View notes
4getmenot-j · 1 year
Text
Cứ như ông trời đã định sẵn, anh là một kiếp nạn mà em phải trải qua…
14 notes · View notes
i-ephong · 2 years
Note
28t và em thấy mình không thiết sống nữa
Dạo gần đây anh luôn đọc được những tin tiêu cực, rất nhiều người đã chọn bỏ lại thế gian này sau lưng để tìm về nơi mà họ cho là “bình yên nhất”.
Anh đã đọc được đâu đó, người ta nói, những người chọn tự kết thúc sinh mệnh mình thì vĩnh viễn không bao giờ được luân hồi, họ cứ vất vưởng như vậy ở thế giới mà họ đã chọn, tiếp tục đau khổ và nhìn thấy những người xung quanh họ sống mà bản thân thì chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Anh nghĩ có thể họ phải tuyệt vọng lắm mới chọn đến con đường tiêu cực như vậy, hoặc có thể, quyết định đó đến trong lúc không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì. Anh đọc được trong nhóm Kinh dịch hội, thường thì những người vô tình mất trong tai nạn đều còn mang không ít lưu luyến dù dương thọ của họ chỉ đến đó là dừng, dù ải khổ đau chưa bao giờ có hồi kết tại nơi trần thế này… nhưng họ vẫn tiếc nuối, nhưng những người chọn tự kết thúc sinh mệnh thì lại khác, họ mang theo rất-rất nhiều đau khổ, họ sống ở thế giới đó và tiếp tục đau khổ, nhưng ở nơi đó họ không thể tự kết thúc nó được nữa rồi.
Khi em nói với anh rằng “em thấy mình không thiết sống nữa”, có phải trong em vẫn còn muốn được sống không, em vẫn còn điều gì đó lưu luyến tại thế gian này. Anh không thể níu giữ sinh mệnh của người khác, nhưng anh mong rằng bất cứ ai, bất cứ ai có suy nghĩ từ bỏ sự sống, hãy biết rằng, bất cứ ai trong chúng ta cũng không có quyền tự “xoá nợ” cho chính mình.
Anh là một người công giáo, nhưng anh tin vào luân hồi, anh tin việc chúng ta đến với thế giới này là có nguyên do, có thể là làm nên một điều tốt đẹp, có thể trở thành một đoá hoa, một trang sách hoặc một mùi hương, hoặc chỉ đơn giản là trả nợ… món nợ từ kiếp trước.
Nợ mà, để càng lâu lãi càng nhiều, bây giờ không trả, một ngày nào đó cũng phải trả, trả sớm hay muộn đôi lúc vẫn là do sự lựa chọn của chúng ta. Muốn một đồng trả một đồng, một đồng trả mười, hay gấp mấy mươi lần như thế, vẫn là do sự lựa chọn của chúng ta.
Sinh mệnh mình mà, thương quý hay vứt bỏ, cũng là sự lựa chọn của riêng mỗi người. Anh mong, người ta sẽ chọn thương quý.
84 notes · View notes
muathang3 · 2 months
Text
" Gặp nhau có khi là duyên, có khi là nợ. Có lúc gặp nhau là để trả nợ. Cũng có lúc gặp nhau là để nối lại duyên xưa. Có biết bao nhiêu việc diễn ra trong đời tưởng chừng như là ngẫu nhiên nhưng thực ra là có sắp đặt từ trước. Nếu không phải là thiện duyên. Thì là nghiệt duyên. Nếu không phải ban ơn thì là kiếp nạn" .
- Muôn kiếp nhân sinh
#moingaymottrangsach #mist
3 notes · View notes
khuyet-danh · 2 years
Photo
Tumblr media
Em đã từng nghe vô số câu chuyện thế này, trong đó chỉ có hai nhân vật, không có người thứ ba, không phải vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không phải bởi hai người thay đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là chia tay. Em đã từng nghe vài câu chuyện, có hai người rất yêu nhau, họ yêu nhau rất lâu, qua cả tuổi trẻ ngông cuồng, rồi tiếp tục qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, đến khi họ đến tuổi kết hôn, lại chẳng phải là người ấy nữa. Em đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về việc khi bình yên người ta thường quên đi lời thề trong bão tố. Đã có quá nhiều việc chắc chắn như Mặt Trời mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây nhưng cuối cùng lại chỉ như một lời nói đùa thoáng qua. Đã có quá nhiều mối tình có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi. Đã có quá nhiều đoạn tình yêu gặp nhau quá sớm, bên nhau quá lâu nhưng lại phải xa nhau cả đời. Không phải bởi họ đã hết yêu, điều đau lòng nhất đối với con người có lẽ là việc lòng còn yêu nhưng lại phải rời xa nhau mãi mãi.
Các câu chuyện vẫn thường xảy ra như vậy, người ở bên nhau 5 năm, 10 năm, 15 năm, chúng ta rời xa bọn họ. Sau đó, cùng với một người mới quen có mấy tháng bước vào lễ đường. Ta quên đi lời thề 10 năm đó, nhưng lại cùng với một người khác thề thốt trọn đời trọn kiếp. Người cùng em đi hết quãng đời còn lại, lại không phải là anh. Mà em sẽ không buồn, chỉ là trong những đêm không ngủ, sẽ thường hoài niệm về anh mà cảm thấy đau lòng.
Một đoạn tình yêu dài đằng đẵng, lại kết thúc trước hôn nhân của em. Một đoạn tình yêu khác, lại bắt đầu sau hôn nhân. Chúng ta mỗi người một lối đi. Những ngày tháng đã qua trở nên rất mơ hồ, mà thường là con gái rơi lệ. Còn cánh đàn ông lại hết lần này đến lần khác đảm bảo rằng sẽ không rời đi.
Em nhớ rằng, có một buổi sáng sớm, em ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh.... Em không hề muốn mất đi những ngày như vậy. Những năm tháng của em bởi vì có anh, mà có niềm vui. Em cố gắng khiến mình sống tốt hơn, để anh khỏi cần bận tâm lo lắng. Mà anh lại khiến em cảm thấy mình không phải là một cô gái lang thang phiêu bạt, bởi vì có một bờ vai rộng để cho em dựa vào.
Chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng gập ghềnh khó khăn, mà lại chẳng thể cùng nhau đi nốt phần đời còn lại. Chúng ta đều là những quân cờ đáng thương, phải chịu sự sắp xếp của số phận.
Thật ra, em không hề sợ cuối cùng anh không cưới em. Em tình nguyện để anh phụ em, chứ em không có cách nào để phụ anh. Những năm tháng cùng anh, là những năm tháng em không muốn mất đi nhất. Nếu như một ngày có người cùng anh đi qua thảm đỏ, không phải là em. Em nghĩ, em sẽ bình tĩnh mà nhìn anh. Có lẽ khuôn mặt xinh đẹp dưới cái mạng che mặt kia, ánh mắt anh nhìn cô ấy giống như thuở ban đầu khi anh lướt qua gương mặt em. Em sẽ xiết chặt lấy anh chàng đứng cạnh em, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh ấy, lễ phục màu trắng không hợp với bọn em, thử chọn màu Champagne xem. Kết thúc buổi lễ có thể em sẽ tiến lại bắt tay anh chúc mừng, chứ không đợi đến phần ném hoa rồi mới rời đi. Em sẽ lịch sự cho đến phút cuối. Em sẽ mỉm cười, dù thế nào chăng nữa!
Ở bên nhau một năm, hai năm, ba năm, bốn năm.... Cùng nhau đi qua vô số xuân hạ thu đông, nếm qua vô số hỉ nộ ái ố, trải qua bao tiểu nạn đại nạn. Cuối cùng người cùng anh nắm tay bước qua thảm đỏ, lại không phải là em. Mà người đàn ông đứng bên cạnh em, cũng không phải là anh.
Đứng bên cạnh anh ấy khúc khích cười, quên đi anh và cô dâu xinh đẹp của anh, thời khắc đó em không hề buồn. Em từng nói với anh khi chúng mình kết hôn, không cần phải tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, phải váy cưới thật lộng lẫy, tiền mừng thật nhiều hay là lời chúc phúc của thật nhiều người, chỉ cần tay nắm tay nhận lấy giấy kết hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân bình thường như những cặp vợ chồng nơi miền quê là em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh còn cười hỏi lại em: "Người ta đều là hoàng tử và công chúa, tại sao đến chúng ta lại trở thành nông phu nông phụ rồi?"
Rất đơn giản, bởi vì từ lâu em đã không tin vào những câu chuyện cổ tích rồi!
Em cũng nghĩ sau này của sau này, chúng ta sẽ thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà xảy ra cãi vã. Anh sẽ nói em thay đổi rồi, em cũng sẽ trách anh không còn quan tâm dịu dàng với em nữa. Thế nhưng dù là lúc khóc, em vẫn muốn dựa vào bờ vai anh.
Em đã từng nói với anh: Không có anh, chỗ nào em cũng chẳng muốn đi.
- Chỉ cần có anh, em không sợ cái gì hết.
- Cho dù như thế nào đi chăng nữa, xin anh đừng buông tay em ra, đừng bỏ em lại một mình.
- Nếu như tính bướng bỉnh của em khiến anh không cách nào dạp tắt được, xin anh hãy ôm em một cái, chỉ cần ôm em một cái là đủ rồi.
Và nói với anh: Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em muốn lấy.
Em từng nói rất nhiều rất nhiều, nhưng anh không hề nhớ, em phải làm sao đây?
...
Anh của ngày hôm nay đứng dưới ánh đèn của lễ đường, nắm lấy tay cô dâu của anh đọc lời thề trước mặt toàn thể khách khứa—-hứa cùng cô ấy ở bên nhau tới già. Lời tuyên thệ quen thuộc ấy, đột nhiên lướt qua bên tai em.
Và như lần đầu anh nhìn thấy em nhiều năm trước, khuôn mặt dịu dàng của anh vẫn nổi bật như ngày nào. Trong tiệc cưới, anh đến mời rượu em, em bình tĩnh nói lời chúc mừng anh.
Anh của trước đây, biết em sợ tối, sợ côn trùng, sợ tiêm......sợ rất nhiều. Nhưng lại không hề biết: điều em sợ nhất, là cuối cùng không được gả cho anh.
27 notes · View notes