Tumgik
#phũ
nhu-an · 4 months
Text
“别否定自己,你特别好,特别棒,特别值得,总会有人用攒了很久的温柔来温暖你。”
Đừng phũ định bản thân, cậu rất tốt, cậu rất giỏi, cậu rất xứng đáng, rồi sẽ có người xoa dịu cậu bằng sự ấm áp mà họ đã dành dụm bấy lâu nay.
- Như An dịch
Ảnh: Pinterest
Tumblr media
106 notes · View notes
soigia · 1 year
Text
Tumblr media
Đôi khi, một cuộc tình bình yên không hẳn cả hai cùng uống trà, nấu ăn cho nhau. Có lúc, nó phũ phàng hơn. Là hai kẻ luôn cáu bẳn nhau, cáu bẳn với đời, bực tức nói "giông bão lại tới rồi ", và tiếp tục cùng chèo qua sóng lớn.
Có lẽ, hạnh phúc là khoảnh khắc cùng nhau chèo qua biển động, chứ không phải lúc nằm rũ rượi giữa ngày nắng to.
540 notes · View notes
dundunnie · 3 months
Text
em sống một cuộc đời mệt mỏi vì em mãi luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ!!
em nghĩ cho người khác, vì em muốn mọi người thân bên cạnh mình ai cũng sẽ được thấu hiểu và cảm thông, em sợ ai đó sẽ khô khốc không chia sẻ được như em, điều đó sẽ rất tệ...
em cho đi rất nhiều và em chưa bao giờ cần nhận lại, nhưng khi anh đến và xuất hiện trong cuộc đời mệt mỏi của em, em thấy được yêu, được thương, được rất nhiều những thứ mà em cảm giác lần đầu em nhận được.
anh cho em hiểu được là em không cần phải gồng mình mạnh mẽ khi bên cạnh anh, anh luôn lắng nghe những lời tâm sự của em từ chuyện này đến chuyện khác bằng 1 cách rất chân thành
em chưa bao giờ muốn khóc lóc than vãn với ai vì em sợ em cũng làm phiền người khác.
em chết đi sống lại ở mối tình đầu nên em luôn lo sợ, sợ mình không hoàn hảo, sợ mình nhiều khuyết điểm, sợ người em yêu đến một thời điểm nào đó sẽ lại mệt mỏi rồi bỏ rơi em như em đã từng.
nhưng rồi anh cứ như vậy, nhẹ nhàng, yên bình mà đi vào cuộc đời em, cho em biết em xứng đáng được yêu một lần nữa...
em đã nói cho anh về con người và tính cách của em, anh chấp nhận
anh nói "không ai sinh ra là đã hợp nhau, chỉ là có biết cố gắng vì nhau hay không thôi, em không thử một lần nữa sao em biết sẽ không được?"
và rồi em lại cố chấp cược 1 ván nữa với anh trong đời...
3 năm rồi trôi qua cùng anh, rất nhiều kỷ niệm đẹp mà khi nhớ về em đều cảm thấy xứng đáng mặc dù nó dang dở.
người sai ở trong chuyện tình này là em, em biết em không tốt, người như em sau khi kết thúc 1 mối tình đầu em đã lựa chọn nghiêm túc đi một mình rồi.
em sai khi em không từ chối anh, sai khi không lựa chọn phũ phàng cự tuyệt anh..
em nhận được ra em thật sự sai là khi em nhìn sâu vào đôi mắt mỏi mệt của anh, em không còn thấy tụi mình trong đó.
lẽ ra em không nên đến bên cuộc đời anh làm anh ra nông nỗi này...
em sai rồi, sai thật rồi.
13 notes · View notes
hilovehowareyou · 5 months
Text
Tumblr media
Cái nghề của mình, vinh quang thi ít, mà cực khổ tủi thân thì nhiều. Đó là mình còn chẳng cần đến vinh quang gi, chi muốn cố gắng làm việc và kiếm tiền mà cũng đầy những lúc cơm chan nước mắt. Mọi người hay nói về việc chọn làm người tử tế cho dù cả thế giới đầy rẫy những bất công. Thật ra cũng không rõ mình có là người tử tế không, nhưng mình chọn làm người có trách nhiệm, không trốn chạy, và cố gắng hết sức. Mình hay than thở với mọi người là sao "số em xui quá", nhưng mình nghĩ đêm xảy ra chuyện nếu mình không làm vậy, có khi bây giờ mình còn hối tiếc nhiều hơn. Chuyện chứng minh mình không liên quan không làm mình nhẹ nhõm hơn, nhưng ít nhất giúp bản thân mình tin là mình cũng đã cố gắng hết sức
Có thể mình không đủ hoạt bát để giao tiếp với mọi người, cũng khá rõ ràng trong việc giúp đỡ người khác, cái gi làm được mình mới làm, những chuyện nằm ngoài khả năng thì mình sẽ ko bao giờ nhận lời giúp. Chuyện T bị mình phũ mình biết thừa là mng đồn ầm cả lên, nhưng mình không quan tâm, mình ko thiếu tiền, mình cũng không thiếu bạn, mình càng không có nhu cầu phải kết nối với mọi người vì mục đích nào khác. Mình chỉ quan tâm đến những người thật sự quan trong và có ý nghĩ trong cuộc đời, sẽ có người đến và rời đi, càng lớn mình càng không có nhu cầu chạy theo và nói quá nhiều, những người muốn nghe, đã sớm ngồi lại để nghe rồi.
Đọc tin nhắn mà nước mắt mình cứ rơi không ngừng.
9 notes · View notes
bacxiunhieusua · 5 months
Text
Tumblr media
0605
Nay một người bạn trả lời story trên IG của mình, mình nghĩ đại ý của bạn rằng tình bạn thân thiết của cả hai đứa sẽ không còn được như xưa, nếu không nói phũ phàng thằng ra là chấm dứt.
Bẵng đi bẵng lại, một thời gian trôi qua. Đã có rất nhiều đoạn đường mình phải đi, người đồng hành không bao giờ cố định kể cả bố mẹ. Họ, tất cả, vẫn ở đó chẳng rời đi, nhưng không phải là người mình chọn gửi gắm sẻ chia. Sau trận trầm cảm tưởng chết năm 21, 22 tuổi - mình đã nhận ra rằng thà là không nói với ai còn hơn là ai cũng nói rồi nhận lại phản hồi không mong muốn để rồi nhân nỗi đau của bản thân lên một vạn lần.
Mình đã từng nhận ra lỗi sai của chính mình, chưa kể bạn là người duy nhất mình cảm thấy nuối tiếc đoạn kí ức đã đi cùng nhau, có lúc mình đã rất nhiệt thành níu kéo, nhưng mọi việc lúc đó lẽ chắc đã muộn. Mình cố gắng lắm gom hết nuối tiếc và suy nghĩ mới quyết định chúng ta đã chẳng dùng từ gắn bó thân thiết để gọi tên mối quan hệ này, có lẽ âm thầm lặng dõi theo nhau cũng đã đủ. Mình biết bạn vẫn đang hạnh phúc, vui vẻ là được chẳng phải sao?
Bạn thân mến, chúng ta rồi cũng phải lớn. Tóc đã rụng chỉ có thể tìm cách mọc ra cọng mới chứ không phải gắn lại cọng cũ lên đầu. Cái đầu thì còn đó để nuôi dưỡng ra tóc mới, chúng ta đừng có cạo trọc nang tóc đi là được. Rồi sẽ có một lúc nào đó mình tin chúng ta kiệt sức vì cố gắng giữ lấy tất cả vì sợ này sợ kia mà quên đi việc sợ chính mình đang tổn thương cũng khao khát được "cần".
Kẻ đã từng vị vứt bỏ dăm lần như mình, luôn trân trọng những điều tốt đẹp đang có trong tay.
Cuộc sống mỗi ngày, 24 tiếng của mình, xã hội bộn bề bon chen ngoài kia đã chiếm lấy rất nhiều năng lượng và sức nhiệt tình cần có, gia đình là điều bắt buộc, vậy nếu không phải cân đo đong đếm cho các mối quan hệ khác, thì còn gì là con người :) .
Trời ơi xin đừng nghĩ ngợi gì cả, kẻ thương bạn thật lòng vẫn sẽ quan tâm bạn dù bất kể đâu. Nếu muốn hỏi dò tâm tư xin một lần mạnh dạn trao đổi để rồi còn có thể biết tiến lui. Lớn cả rồi, để vuột khỏi nhau trong cuộc đời dễ vậy sao?
Thảo Nguyên,
10 notes · View notes
absquatulate04 · 6 months
Text
Chủ nhật, 31/3/2024
Tumblr media
Cuối cùng tháng 3 cũng phải qua đi rồi. Tháng 3 làm mình khóc rất rất nhiều. Mình từ bỏ công việc đã gắn bó 2 năm - một nơi mà mình coi là gia đình và đã cho mình đất phát triển từ một sinh viên mới ra trường lên vị trí leader. Bước chân ra khỏi vùng an toàn, mình lao luôn vào 1 công ty mới. Mình bảo với chị em là người ta từ giếng được ném ra ao thôi còn em bị ném luôn ra biển mà chỉ được cấp cho một chiếc phao xịt. Mình làm được 5 ngày tại 1 công ty trả mình lương cao gấp đôi công ty cũ, môi trường chuyên nghiệp thì mình nghỉ. Mình có 1 offer mới và ngày mai mình sẽ đi làm buổi đầu tiên. Đây là nơi mình mong ước được làm việc và cầu mong mình on board thành công. Tháng 3 Mình từ bỏ mối tình mà mình cho là ko thể ghen tị được với ai. Bức tường thành trong mình sụp đổ. Đến giờ mình nghĩ nó kết thúc là điều ko tránh khỏi và cũng hiểu mình phải chấp nhận sự thật phũ phàng là chỉ yêu thôi là ko đủ, để nuôi dưỡng được tình yêu còn cần nhiều điều bên cạnh tình yêu.
Mình nhận ra bản thân mình vẫn ko ổn vậy nên mình mong cầu ở ngoài kia ko nhiều nhưng toàn những điều to lớn mà nếu bản thân mình ko lo được thì ko ai nên lo cho mình cả. Mình ghét cách mình xử lý vấn đề. Mình ghét việc mình có 1 người chị ko lo nổi cho bản thân. Mình ghét mình cứ mãi mềm yếu và ko biết yêu bản thân. Đến giờ thật may mình vẫn đủ tỉnh táo để ngăn bản thân lao vào tìm kiếm mqh mới nhằm khoả lấp chỗ trống trong lòng. Mình hiểu nếu mình còn vội vàng mình sẽ phá hỏng mọi thứ.
Lời cuối tháng 3: Chúc tôi hết mình vì công việc sắp tới.
9 notes · View notes
dwillsfallingdown · 7 months
Text
Hôm nay ngồi nói chuyện với P, kể hắn nghe tôi thích em tới nhường nào. P mừng lắm khi thấy lâu rồi tôi mới thích một ai nhiều đến thế.
Trong những mẩu chuyện vui, vẫn thoáng buồn rằng em đẩy tôi ra phũ phàng quá. Thú thật là mấy vụ em chối khéo tôi biết hết đấy. Trông tôi đần, vì tôi muốn em nghĩ tôi đần thôi. Hê.
Nhưng này, tôi quyết rồi. Năm nay tôi hoặc là có em, hoặc là không ai cả. Thời gian này tôi sẽ toàn lực dồn hết tâm huyết vào bản thân mình, để leo lên tầng mây mà em đang đứng.
Cơn gió nào thổi qua em, tôi sẽ ôm lấy hết!
15 notes · View notes
adrian-dao2811 · 2 days
Text
Tumblr media
BÌNH MINH TRONG ĐÊM (P1)
Định mệnh! Một trò chơi thói đời hay gặp ? 
Nó mãi không quên được những câu chuyện ấy, dù dòng kí ức vẫn ém tận trong tim. Có phải vì nó có ngoại hình dễ coi, cũng được là hot boy của lớp, của trường mà mọi người chú ý đến? Hay vì nó là một đứa trầm cảm, thu mình trong những mơ ước và trò chơi trẻ con của đứa bé tuổi trăng tròn? Nhậy cảm khiến nó trở nên dễ bị tổn thương? Nhưng nó không thể nào thoát được những con sóng gió của cuộc đời. Từng lớp, từng lớp, lớp này lớn hơn lớp trước. Nó thường tự nhủ “dòng đời xô đẩy, ai mà biết được hết chữ ngờ!” 
Nó đang là một đứa bé của lớp 8, của nhưng khao khát, của vui chơi và bộn bề sách vở. Tuổi chỉ có những cái liếc mắt ngộ nghĩnh, nhìn trộm ngay ngô một ai đó mà nó thầm thích trong lớp. Ngỡ cái tuổi chỉ biết cắp sách đến trường, vậy mà nó phải trải qua một sự thật phũ phàng như định mệnh an bài cho nó gặp một người xa lạ, để rồi khóc dở, cười dở về cuộc đời cay đắng của mình 
Nó là một trong 3 người được chọn vào đội tuyển bơi của thành phố và rồi nó quen anh, một người hơn nó 15 tuổi. Anh chăm sóc cho nó và động viên nó cố gắng vượt qua hơn một trăm người để được vào vòng thi tuyển cùng với anh! Một người anh, một người thầy, một người nó dường như ngưỡng mộ đến tột cùng vì anh đã mở cho nó cả một vùng trời khao khát, mơ ước mà chưa ai vẽ cho nó một bức tranh đẹp đến vậy… 
Chiều hoàng hôn…. Bể bơi tràn ngập nắng! Anh nhẹ nhàng đến bên nó như một sự an bài. Bốn mắt nhìn nhau lóe một tia sáng…. Chút nhớ chút thương . Giật mình nó bỏ chạy! Nó sợ. Sợ một tình yêu đồng giới. Sợ một tình yêu trong nó đang nẩy sinh... 
Rầm! Anh đẩy nó trong nhà tắm. Nó ngã xuống sàn. Anh quỳ xuống, ôm hôn rồi bắt đầu sờ soạn trên cơ thể nó. Từng ngón tay anh lướt nhẹ. Nó như bất động, run run nấc không thành lời….. 
Hình tượng về anh vỡ tan. Rơi vào tận trong lòng nó một sự khắc khoải, đau đớn tột cùng. Một sự ghê tởm đang trào dâng. Nó đang ngồi dưới vòi hoa sen, xả hết sự ghê tởm, ghê sợ, và ô uế mà nó vừa được người nó tin tưởng nhất sau gia đình làm nhục nó! Than? Trách? Giận? Trong đầu nó chỉ có cảm giác muốn quên hết! Quên hết những gì đang trải qua, đang tồn tại trong nó. 
Nó tránh anh, nó sợ cái bể bơi và từ chối không vào đội tuyển bơi nữa…. Nó sợ anh. Trong đầu nó tràn ngập về việc tại sao người đàn ông như anh, một người đẹp trai, cao to với thân hình vạm vỡ, là đối tượng của nhiều cô gái theo đuổi, nhưng sao anh lại thích nó, chạm vào nó, vuốt ve nó, một đứa bé trai chưa đầy mười bốn. Chỉ mới là trẻ con. Nó khóc, vỡ òa vì biết, tuổi thơ mình đánh mất từ đây…. Đến giờ, nó không biết có phải vì trải nghiệm tình dục đó có phải đã hình thành nên con người nó hay không?. Bởi trước đó, nó như một tờ giấy trắng, chưa biết đến tình dục là gì, mà việc bị ép quan hệ tình dục, có phải khiến nó trở thành một bot và nghĩ lại những hình ảnh đó khi nó thủ dâm sau này hay không? Nó sợ…. Một cảm giác khó tả... 
*** 
2 notes · View notes
tahoa · 2 years
Text
Tumblr media
hôm qua, lúc 1 giờ sáng, mình và bạn mình quyết định đi bộ quanh khu phố đi bộ (như bao năm trước vẫn vậy). rồi mỗi đứa một bên tai nghe, vừa đi vừa nghe nhạc vừa nói chuyện. bạn mình hỏi "chị có muốn quay về những khoảnh khắc hạnh phúc đó không?" mình đã đáp lại rằng "không, chị không muốn. chị của thời điểm đó cùng với mọi người của thời điểm đó đã đủ hoàn hảo rồi. có khi mình quay lại, lại thấy hiện thực lúc ấy phũ phàng bao nhiêu, và rằng nó không còn đẹp như trong trí nhớ của mình. nếu vậy thì sẽ buồn lắm." mình rất nhớ, rất thương và rất mong những khoảnh khắc đó trở lại, cũng rất trân trọng những khoảnh khắc đó. nhưng mình sẽ không bao giờ du hành thời gian để quay về lúc ấy. vì biết đâu, đến khi quay về, những vết thương cũ lại ùa về, đớn đau và nghiệt ngã.
chúng mình vẫn cùng nhau cố gắng gom nhặt từng phút giây hạnh phúc. để đến lúc mệt quá, chúng mình có một điều gì đó để dựa vào, để không từ bỏ bản thân mình.
37 notes · View notes
cayhanhne · 3 months
Text
yêu người tận mấy mùa mưa
phũ phàng người chốt "anh chưa sẵn sàng".
Tumblr media
2 notes · View notes
nhu-an · 6 months
Text
“并不可否认,生活磨掉了我们一部分的勇气和温柔,但我也相信,因为我们还很年轻,所以失去的还会长出来,而新的部分将闪闪发亮”
Không thể phũ nhận rằng cuộc sống đã mài mòn đi một phần dũng khí và dịu dàng của chúng ta, nhưng tôi cũng tin rằng vì chúng ta còn trẻ, nên những gì mất đi rồi sẽ được bù đắp lại, và phần mới ấy sẽ toả sáng thật lấp lánh.
- Như An dịch
Tumblr media
81 notes · View notes
redamancy-yy · 1 year
Text
Chúng ta, ai cũng từng ước mơ sẽ gặp được một người mà bất cứ khi nào ta cần, họ đều sẽ có mặt, sớm chiều kề cạnh, san sẻ buồn vui.
Nhưng thực tế phũ phàng, cuộc sống này luôn luôn có những thứ quan trọng hơn cả tình yêu; đó là mưu sinh, là cơm, áo, gạo, tiền. Trong quãng đời vất vả của một con người, thời gian phù hợp nhất dành cho tình yêu, có chăng là vào khoảnh khắc màn đêm buông xuống, sau một ngày dài đắm mình vào công việc, có một người để ta than thở, rằng hôm nay ta đã mệt thế nào, để người vòng tay ôm lấy ta, dịu dàng an ủi; nói với ta câu "Chúc ngủ ngon!" rồi cùng nhau kết thúc một ngày dài mỏi mệt...
12102023
Tumblr media
9 notes · View notes
chilacaiten · 1 year
Text
"Mười năm chân bước trên đường dài
Gặp nhau không nói không nụ cười"
Bữa nay chẵn mười năm, cho một quãng đường quá dài. Lẽ ra, vỉ muốn đoạn tuyệt với nó nên cũng không muốn dài dòng, nhưng nói gì nói, đó cũng là một khoảng thời gian quá dài so với một đời người. Đời được mấy cái chục-năm đâu. Chục năm đầu vô tri. Chục năm sau bôn ba nhập cuộc. Chục năm sau nữa thì chìm nổi giữa đời. Còn cái gọi là "tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc" thì thôi cũng lỗi thời được hơn hai ngàn năm rồi. Vậy mà cũng không thiếu người ôm khư khư nó.
Có gì để nói cho chục năm qua không? Nói thì nhiều, ngày qua ngày cũng không dứt. Mà muốn không nói thì thật ra cũng không có gì. Không có trạng thái ở giữa - tức là cũng không tóm tắt được. Nó là một quãng đường quá dài mà không thể tóm tắt trong một vài tính từ hoặc một câu chuyện được.
...
Tháng này gần như không uống chút nào. Hôm nay uống một chút, vì dù tốt xấu thế nào nó cũng đã là một phần không thể xoá nhoà trong cuộc đời. Dù đã tẩy trắng bằng những câu chuyện chắp vá, từ những mảnh ghép lộn xộn mà chỉ cần để tâm một chút sẽ nhỉn ra muôn vàn sơ hở. Nhưng dù sao tôi cũng đã sống trong một danh tính bịa đặt được suốt từng ấy năm. Cũng không rõ đó là nhập vai tốt hay đó mới chính là cuộc sống thật của mình.
Nhưng mà thời gian này tôi đã tự có câu trả lời.
Chục năm. Nói một tiếng phủ nhận thì quá phũ phàng, với chính quá khứ và với chính bản thân. Nói tiếng thừa nhận thì bản ngã không thể chấp nhận. Cứ lửng lơ vậy mà cũng sống được chẵn chục năm.
Tới cuối cùng không còn là chuyệnd đúng - sai, tốt - xấu, mà là phù hợp hay không phù hợp, là con người có được sống với chính bản thân mình hay không,
Còn lại tất cả hư danh chỉ là vô nghĩa.
7 notes · View notes
nangmuadong · 5 months
Text
Tumblr media
Mình thích 1 ng bạn phũ và thẳng tính như này thay vì 1 ng bạn lúc nào cũng bảo mình cố lên... sao bạn biết là mình ko cố, lỡ mình đã cố hết sức rồi thì sao...
Giai đoạn này mình đúng là đang tệ quá. Mình đang chán ghét chính bản thân mình. Mình đang rất nản khi phải cố gắng làm những điều mình ko thích để có tiền và sự tôn trọng của người khác. Ngay cả những điều mình thích mình cũng ko còn thích làm nữa, ko còn hứng thú hay đam mê nữa. Mình ko biết mình thích cái gì để có động lực mà cố gắng làm cái đó nữa.
Mình chỉ đang tồn tại chứ ko phải đang sống.
2 notes · View notes
trongkien1008 · 7 months
Text
Buông đi những gì đã cũ, phũ đi những thứ đã tàn, đã không còn là gì của nhau thì đừng vớt vát quá khứ nữa...
Có những điều tưởng như là tha thiết nhưng cuối cùng chẳng biết đã về đâu. Có những tình tưởng rằng rất đậm sâu nhưng một thoáng xa xôi là xa mãi.Hạnh phúc thật chỉ như mảnh thủy tinh. Chạm thật nhẹ mảnh thủy tinh mờ nhạt. Nắm thật chặt bàn tay sẽ chảy máu. Đánh rơi rồi có tìm lại được đâu.
Vì vậy, đừng để quá khứ mệt mỏi và muộn phiền lấy đi hạnh phúc cuộc sống của hiện tại, cũng đừng cố nhớ đến để tìm kiếm vài niềm vui kí ức nhỏ nhoi rồi lại không thôi buồn bã cả ngày dài, bạn đã không còn sống ở đó nữa, không còn tồn tại ở nơi nặng nề đã thuộc về hai chữ "quá khứ" kia nữa rồi.
Tumblr media
Đừng buồn vì những thứ qua, tất cả chỉ còn trong dĩ vãng chẳng thể níu kéo được. Cái gì đã qua hãy để nó qua, bong bóng muốn bay thì hãy buông tay để ta nhẹ lòng. Đôi khi sự từ bỏ một tình yêu, một quá khứ lại là cơ hội để ta đi tìm những niềm vui, những sắc màu cuộc sống.
Thứ gì có thể cầm lên được, thì phải bỏ xuống được.Thứ gì vỡ rồi thì đừng cố chắp vá, chỉ làm cứa máu tim, chỉ làm chúng ta trở nên đáng thương và thảm hại. Thay vì vùi mặt trong chăn gối khóc lóc sưng mắt và đầu tóc rối bù, thay vì chờ đợi và tìm kiếm như con ngốc, tự hủy hoại bản thân bằng nuối tiếc và đau thương thì hãy vui lên, thật xinh đẹp và tự tin trong "mùa hoa nở".Hãy giữ cho trái tim của mình luôn vẹn nguyên. Đừng để trái tim đau thương mình mà lại vô tình làm đau thương người đến sau...Cũng đừng vì đổ vỡ mà sợ yêu, sợ nắm tay ai khác. Bởi tim là thứ duy nhất có thể hoạt động ngay cả khi tan vỡ, thế nên đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hờ hững.
Tumblr media
Đừng xua đuổi tình yêu như thể mình không đáng được người ta yêu. Và cũng đừng bi lụy tình yêu như thể nó là cả sự sống. Không có ai được chỉ định sẽ là của ai mãi mãi, bởi mãi mãi ở đâu, không một ai biết, không một ai hay? Đừng bao giờ ngã giá với thương yêu và ngã giá với chính bản thân. Ai cũng có quyền được hạnh phúc theo cách mình muốn, chỉ là với ai, ở đâu, và đến bao giờ? Chúng ta sinh ra để hạnh phúc chứ không phải đau khổ vì những thứ mãi mãi không bao giờ còn nữa.
3 notes · View notes
lung-linh · 9 months
Text
Chính thức kết thúc HKI
Tumblr media
Ngày hôm nay nộp bài cho cô, sáng dậy đi in bài, đống hết 143k 🙄. Xong chạy lên là 9 rưỡi rồi 🙄 mình không ngờ môn game 2 kết thúc trong sự ngỡ ngàng như zậy. Bắt đầu học là cuối tháng 8, lúc học thiết kế web xong là học lun, mới đầu còn học online, nghĩ làm răn cố chịu đựng qua môn này, cắn cựa với biết bao môn khác, sách, 3D, thực tập... Một kỳ quá đỗi nhiều thứ để gánh, quá nhiều thứ nhưng mình lại ko dừng lại để suy ngẫm về nó một chút nào. Thứ mình muốn chỉ là trôi qua thật nhanh, lúc nào cũng vậy, trôi qua để rồi mình ko thèm nhìn lấy nó 1 lần vì chỉ có stress, suy nghĩ nhiều, mình sợ phải nhìn thấy nó là sự thực phũ phàng lại hiện ra, như chẳng có phép màu nào vậy.
Một kỳ nhưng những suy nghĩ như: "Cố gắng qua kỳ thực tập này", "cố gắng vẽ nốt 6 chương", "cố gắng qua môn lập trình", "cố gắng vẽ cho kịp 23 trang" ngập mặt trong vũng deadline... 🥲. Từ một người con gái đang cố qua môn thành người con gái đã qua môn thành công 🥲🙏. Còn lập bảng xin vía nữa chứ 🥲. Qua môn rồi mình ko còn nhớ những suy nghĩ lo âu đó nữa, mình ko còn nhớ mỗi ngày đi học ntn, game 2 có Hương, lập trình quen được một con bé K28 cũng đỡ tủi thân, đi thi mà xôm như cái chợ 😂. Game là môn mình làm chậm nhất vì máy đơ, còn đổi đề tài nữa. Hình như giữa tháng 11 mới bắt tay vô vẽ. Vẽ chừng đó tới bây giờ cũng đủ 23 trang là hộc máu lắm rồi ;;v
Hic, vẽ xong cái ám ảnh, ko muốn vẽ nữa ;;v Học toàn mấy cái môn mà muốn rớt 😭, môn sách, môn 3D, má đợt thực tập + làm Low poly, làm video lòi họng lun á 😭. Đợt nớ hình như game 2 làm thuyết trình ý tưởng, mệt quá nên mình ko làm, nên bài cuối kỳ phải vẽ 23 trang để bù đắp 😭. Mà game 2 lần này ko gấp gáp như hồi 2D, hồi 2D mình gấp như ko còn gì để mất -- phóng xe như điên, rồi về nhà nằm lo lắng, ko bít cô có cho rót môn ko ta --' . Còn hôm nay lên nộp bài xong về thôi, nhưng phải nói nhờ cô cấn đatn nên mình mới có thể... hộc máu mà vẽ tiếp -- . Tới lúc nộp thì nộp bài như đi phượt, đi từ TKhoa qua bên kia cầu vượt xong chạy về lại -- .
Thôi thì dù sao, cái kết cũng đã êm đẹp 😭. Lập trình cũng đã gặp một thầy dth, gặp một con bé ngồi bên cạnh để tám chuyện, bày bài, vẫn đỡ hơn hồi học ông Hiền 🙄. Má nhớ hồi học ông Hiền, mỗi lần bước ra khỏi phòng thực hành là hoang mang cuộc đời, kiểm tra tắt mạng, ngồi một mình trên hàng đầu, đi thi gặp mấy người coi thi khó như quỷ 🥺. Nói chung làm gì cũng no hope, lúc thấy điểm là lúc mình học kỹ thuật thương mại, hình như mình nhớ là mình thậm chí ko dám coi điểm lun vì sợ quá, sợ phải thấy con F, sợ nhìn dưới 40%, sợ cb tinh thần học lại lần ba. Xong lúc thấy điểm như muốn ngất liệm ra sàn nhà :)) Muốn die quá!
Dù sao, mọi thứ cũng đã qua rồi, cánh cửa đại học 5 năm gần khép lại rồi. Cố lên nữa thôi!
6 notes · View notes