#phòng làm việc đẹp
Explore tagged Tumblr posts
squarehousevn · 1 year ago
Text
Architectural design and construction
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
https://squarehouse.vn/
0 notes
axereview · 3 months ago
Text
Review Sách Hướng Dẫn Excel, Word, PowerPoint – Công Cụ Văn Phòng Hiệu Quả
Trong công việc văn phòng hiện nay, việc sử dụng thành thạo các công cụ như Microsoft Excel, Microsoft Word, và Microsoft PowerPoint là yêu cầu không thể thiếu. Tuy nhiên, không phải ai cũng nắm rõ toàn bộ các tính năng và mẹo để sử dụng chúng một cách hiệu quả. Bộ sách hướng dẫn về Excel, Word, và PowerPoint này sẽ là người bạn đồng hành lý tưởng, giúp bạn khai thác tối đa sức mạnh của các công…
0 notes
noithat4p11 · 7 months ago
Text
Thiết kế Nội thất: Tạo Nên Không gian Sống Đẳng Cấp và Hiện Đại
Giới Thiệu
Thiết kế nội thất đang trở thành một phần không thể thiếu trong việc tạo nên không gian sống đẳng cấp và hiện đại. Không chỉ đơn thuần là việc sắp xếp đồ đạc, thiết kế nội thất còn đóng vai trò quan trọng trong việc thể hiện phong cách và cá nhân hóa không gian sống. Bài viết này sẽ đưa ra những bí quyết quan trọng để bạn có thể tạo ra một không gian sống ấn tượng và thú vị.
Phân Tích Xu Hướng Thiết Kế Nội Thất Hiện Đại
Màu sắc Nhẹ và Trung Lập: Xu hướng chung là sử dụng màu sắc nhẹ nhàng và trung tính như trắng, xám, và nâu nhạt. Màu sắc này giúp tăng cường cảm giác không gian rộng lớn và thoải mái.
Kỹ Thuật Ánh Sáng Sáng Tạo: Ánh sáng tự nhiên là chìa khóa, và thiết kế hiện đại thường sử dụng cửa sổ lớn, kính và hệ thống chiếu sáng sáng tạo để tối ưu hóa ánh sáng.
Vật Liệu và Textures:
Sử Dụng Gỗ và Kim Loại: Vật liệu tự nhiên như gỗ và kim loại là nguồn cảm hứng quan trọng trong thiết kế nội thất hiện đại. Sự kết hợp giữa gỗ ấm và kim loại lạnh tạo nên sự cân bằng và sang trọng.
Textures Phối Hợp: Sự kết hợp của textures khác nhau, chẳng hạn như vải bố, da, và kính, tạo ra sự độc đáo và sự phong cách trong không gian sống.
Tối Giản Hóa Đồ Nội Thất: Nguyên tắc “ít là nhiều” xuất hiện rõ ràng trong thiết kế nội thất hiện đại. Loại bỏ những yếu tố không cần thiết để tạo ra không gian trống trải và thoải mái.
Đồ Nội Thất Linh Hoạt: Sử dụng đồ nội thất có tính linh hoạt và đa nhiệm để tối ưu hóa không gian. Sofa có thể biến thành giường, bàn trà có thể làm việc cả trong và ngoài trời
Kết Hợp Nghệ Thuật và Thiết Kế:
Tác Phẩm Nghệ Thuật Trang Trí: Sự xuất hiện của nghệ thuật trang trí trong thiết kế nội thất là không thể phủ nhận. Tranh, tượng, và các tác phẩm nghệ thuật độc đáo thường được tích hợp để tạo nên không gian sống cá nhân và phong cách.
Kiến Trúc Độc Đáo: Kiến trúc nội thất hiện đại thường nhấn mạnh vào các chi tiết độc đáo như cầu thang kiểu cách hay các khu vực lưu trữ sáng tạo.
Bí Quyết Thiết Kế Nội Thất Đẳng Cấp
Phối Màu Tinh Tế Và Sử Dụng Vật Liệu Chất Lượng
Gỗ Tự Nhiên: Gỗ là vật liệu không thể thiếu trong thiết kế nội thất đẳng cấp. Sử dụng gỗ tự nhiên để tăng tính ấm áp và sang trọng cho không gian.
Kim Loại và Kính: Kết hợp giữa kim loại và kính để tạo ra các chi tiết nổi bật và mang lại sự hiện đại cho không gian.
Chất Lượng Hơn Số Lượng: Chọn đồ nội thất có chất lượng cao thay vì tập trung vào số lượng. Mỗi mảnh đồ đều nên là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Tận Dụng Đèn Trang Trí: Sử dụng đèn trang trí để làm nổi bật các chi tiết quan trọng và tạo điểm nhấn trong không gian.
Giữ Gọn Gàng và Tinh Tế: Tránh quá tải không gian bằng cách giữ cho không gian gọn gàng và tối giản. Những chiếc đèn trang trí, cây cảnh nhỏ, có thể làm cho không gian trở nên phong cách và hiện đại.
Tổ Chức Không Gian Hiệu Quả: Sắp xếp đồ đạc sao cho không gian được tổ chức rõ ràng và có tính thẩm mỹ cao
Cá Nhân Hóa Không Gian Sống
Ấn Tượng Với Nghệ Thuật Trang Trí: Bức tranh, tượng, hoặc các tác phẩm nghệ thuật độc đáo là cách tuyệt vời để thể hiện cá nhân hóa trong không gian sống của bạn.
Đồ Nội Thất Tự Chế: Nếu có khả năng, hãy tạo ra những mảnh đồ nội thất độc đáo và cá nhân bằng cách tự chế tác hoặc đặt làm theo ý tưởng riêng của bạn.Sự Quan Trọng của Thiết Kế Nội Thất 
Từ Khóa Phù Hợp: Chọn từ khóa liên quan đến thiết kế nội thất và tích hợp chúng một cách tự nhiên vào nội dung để tối ưu hóa SEO.
Hình Ảnh Chất Lượng Cao: Sử dụng hình ảnh chất lượng cao của các công trình thiết kế nội thất để làm tăng giá trị thị giác và hấp dẫn người đọc.
Kết Luận
Kệ trang trí đa dạng về chất liệu như gỗ, kim loại, kính, và kiểu dáng từ cổ điển đến hiện đại. Việc chọn lựa kệ phù hợp với phong cách tổng thể của không gian là chìa khóa để tạo nên sự hài hòa. Kệ là nơi lý tưởng để thể hiện cá nhân hóa. Thêm vào đó, chúng có thể trở thành điểm nhấn nổi bật trong không gian, từ việc trưng bày sách, vật dụng đến các tác phẩm nghệ thuật cá nhân.Quan trọng nhất, trang trí cần hài hòa với môi trường xung quanh. Màu sắc, chất liệu và kiểu dáng cần phản ánh phong cách tổng thể của không gian sống để tạo ra một bức tranh tổng thể đẳng cấp và thú vị. Thiết kế không chỉ là việc sắp xếp đồ đạc mà còn là nghệ thuật tạo nên không gian sống đẳng cấp và phản ánh phong cách cá nhân. Bằng cách áp dụng những bí quyết trên và kết hợp với chiến lược thông minh, bạn có thể tạo ra không gian sống độc đáo, ấn tượng và thu hút sự chú ý của độc giả.
Xem thêm tại đây
Thông tin liên hệ:
Website: noithat4p.com
Điện thoại: 0399761967
Địa chỉ: Số 3 Phương Canh, Nam Từ Liêm, Hà Nội
Facebook:  https://www.facebook.com/noithat4p/
#noithat4p#Ghế Giám Đốc Thời Trang: Sự Kết Hợp Hoàn Hảo Giữa Sang Trọng và Phong Cách#Ghế giám đốc thời trang là một trong những sản phẩm nội thất được ưa chuộng nhất hiện nay. Với thiết kế tinh tế#sang trọng và đa dạng về màu sắc#ghế giám đốc thời trang không chỉ là một vật dụng cần thiết trong văn phòng mà còn là một điểm nhấn để tôn lên phong cách và đẳng cấp của n#1. Thiết Kế Tinh Tế và Sang Trọng#- Chất liệu cao cấp#Một trong những yếu tố quan trọng khi chọn ghế giám đốc thời trang là chất liệu. Ghế giám đốc thời trang thường được làm từ các loại vải ca#nỉ#lưới...với đa dạng màu sắc và kiểu dáng. Những chất liệu này không chỉ tạo nên sự sang trọng mà còn đảm bảo tính thẩm mỹ và độ bền cho sản#- Thiết kế đẹp mắt#Ghế giám đốc thời trang có thiết kế đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Với các đường nét mềm mại#ghế giám đốc thời trang mang lại cảm giác thoải mái và dễ chịu cho người sử dụng. Ngoài ra#việc kết hợp giữa các màu sắc và họa tiết cũng là điểm nhấn để tôn lên vẻ đẹp của ghế giám đốc thời trang.#- Phong cách hiện đại#Không chỉ đơn thuần là một sản phẩm nội thất#ghế giám đốc thời trang còn là biểu tượng của sự hiện đại và thời thượng. Thiết kế đơn giản nhưng không kém phần tinh tế và sang trọng#ghế giám đốc thời trang là sự lựa chọn hoàn hảo cho những người yêu thích phong cách hiện đại.Bàn ghế giám đốc#2. Đa Dạng Về Màu Sắc và Kiểu Dáng#- Đa dạng về màu sắc#Ghế giám đốc thời trang có sự đa dạng về màu sắc#từ những gam màu cơ bản như đen#trắng#nâu đến những màu sắc tươi sáng như xanh dương#đỏ#vàng...Điều này giúp người sử dụng có thể lựa chọn màu sắc phù hợp với không gian làm việc của mình.#- Kiểu dáng đa dạng#Ngoài màu sắc#ghế giám đốc thời trang còn có sự đa dạng về kiểu dáng. Từ những kiểu dáng đơn giản nhưng thanh lịch đến những kiểu dáng phức tạp và nổi bậ#người sử dụng có thể dễ dàng lựa chọn sản phẩm phù hợp với sở thích và phong cách của mình.
1 note · View note
gat-mua-vts · 9 months ago
Text
0 notes
hoa-hong-do · 3 months ago
Text
Tumblr media
“Nếu một ngày bạn cảm thấy mọi thứ trở nên không tốt đẹp, đừng cố làm gì với tâm trí bực bội, bởi càng hành động bạn sẽ càng bế tắc. Nếu bạn thấy không ổn, hãy ngồi xuống, bình lặng, tĩnh tâm một chút đã rồi hãy bắt đầu công việc mới. Như người trong phòng tối, đánh nhau với bóng tối là vô ích, bởi căn bản việc bạn phải làm là bật đèn lên.”
270 notes · View notes
baosam1399 · 2 months ago
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn b�� anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, m���t trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
84 notes · View notes
gixxnn · 5 months ago
Text
Tumblr media
Ý nghĩa của tiết kiệm tiền: Đủ tiền tiết kiệm sẽ mang cho bản thân đủ sự tự tin.
- Trả tiền thuê phòng, có một chốn để dung thân.
- Mua một căn phòng thuộc về riêng mình, có thể tuỳ ý sắp xếp đồ đạc của mình.
- Sở hữu một chiếc xe của riêng mình, nắm chắc chìa khoá và vô lăng trong tay, không cần đi tàu điện ngầm.
- Không muốn trải nghiệm cảm giác xót xa khi bố mẹ, người thân ốm đau mà chính mình không thể đóng góp chút tiền nào dù đã đi làm nhiều năm.
- Những lúc công việc không như ý muốn, có thể có năng lượng sa thải bác giám đốc bất cứ lúc nào.
- Những lúc tâm trạng buồn phiền, có thể thực hiện một chuyến du lịch "nói đi là đi".
- Mua bánh sinh nhật và một bó hoa xinh đẹp cho mẹ-bố-anh/em trai-chị/em gái-cháu. (Ku Ken của bác)
- Tiết kiệm tiền để đi du lịch, ngắm nhìn thế giới, đi đến tất cả những nơi mình muốn .
- Những lúc ốm đau, sẽ có năng lực nhập viện chữa trị.
- Dành một khoản tiền dưỡng lão cho bố mẹ mình.
- Mỗi năm đưa bố mẹ đi khám sức khoẻ tổng thể một lần.
- Mua cho bản thân một chiếc máy ảnh, phát triển sở thích. Có đủ tiền để ủng hộ cho sở thích của chính mình.
- Mua một chiếc điện thoại mới, để có thứ liên lạc với thế giới bên ngoài.
- Sắp xếp sân nhỏ trong nhà, mua hạt giống trồng đầy hoa.
- Ngộ nhỡ một ngày nào đó thất nghiệp, cũng không phải lo lắng quá mức.
- Không cần phải giơ tay xin tiền, không cần nhìn sắc mặt của ai.
- Có thể tự do lựa chọn cuộc đời, muốn sao thì sao.
- Khi đối mặt với những lời thúc giục kết hôn, càng có tự tin để từ chối.
- Có thể lựa chọn công việc mình thích, muốn lập nghiệp thì lập nghiệp, muốn làm thuê thì làm thuê, muốn nằm lười thì nằm lười.
- Có thể chọn lựa người mình thích, không cần vì đối phương có điều kiện không tệ mà tạm bợ.
- Mang đến cho bố mẹ và bản thân một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Chữa lành những vết thương do quá trình kiếm tiền gây ra.
56 notes · View notes
fightwithlife · 1 month ago
Text
23.11.2024
Hồi xưa, lần đầu tiên mình thấy cuộc đời tăm tối chắc là lúc thi vào 10 không đậu trường chuyên. Bố mẹ la mắng nhiều, nghiêm khắc nhiều, bạn bè xung quanh ai cũng đỗ, cảm giác thật sự đã làm tất cả những người tin tưởng mình thất vọng nên lúc ấy, mình thấy chuyện đó to như cái núi, không qua nổi. Ngày qua ngày, cứ thờ thẫn, không muốn làm gì, không biết mà cũng không muốn phải nói với ai. Ngày ấy chưa hiểu trầm cảm là gì. Chỉ là trong suốt kỳ nghỉ hè ấy, mỗi ngày đều là địa ngục, mình không hề bước ra ngoài, mỗi ngày đều đứng trên sân thượng nhìn xuống phía dưới, mỗi ngày đều cố gắng tìm một lý do, mỗi ngày đều khóc, đều mất ngủ. Hay ngồi ôm gối dưới gầm bàn, trốn một góc phòng. Có những ngày cắm tai nghe bật nhạc để không nghe ai nói gì, nhưng cũng có những ngày dù không bật nhạc vẫn cắm tai nghe chỉ để mình không phải nói gì. Việc nói ra và lắng nghe, ở thời điểm đó, mình đều không thích. Chỉ muốn được yên tĩnh trong bóng tối của mình, không ai tìm thấy.
Ngày nhận lớp mới, không quen biết một ai, thấy mình lạc lõng, sợ hãi. Bài văn đầu tiên kiểm tra một tiết, được điểm cao nhất lớp, đề hình như là viết về cảm xúc của em ngày đầu tiên đến trường mới thì phải. Đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mình đã viết rất dài, đã kể lể hết tất cả mọi thứ trong lòng, cả sự mệt mỏi bế tắc. Chỉ nhớ mình có viết một câu "Khoảnh khắc đứng trước bảng tên trường, em chỉ muốn chạy đi". Cũng nhớ lời phê của cô: "Cô trân trọng cảm xúc của em!". Mắt mình đã rưng rưng khi cầm bài văn đó. Nhiều bạn mượn bài đọc nhưng mình chỉ giấu nhẹm đi.
Thật may, vì cấp 3 của mình không vì khởi đầu của mình mà tệ đi. Mình đã rất vui, đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở đó. Mình đã là một cô bé lớp phó học tập, được thầy cô nhớ đến và bạn bè yêu thương. Giá mà mình sống mãi ở cái thời ấy. Mình đã từng ước như thế, hàng trăm lần.
Insta này, vốn dĩ cả nghìn post. Chỉ vì khi ấy, mình đã xoá đi tất cả những gì vui vẻ trước khi thi vào cấp 3 nên đến nay, chỉ còn lại chừng này. Đây là nhật ký, cũng là tuyến lệ của mình. Chưa bao giờ đọc lại hết các post mà mình không khóc.
Mình thương mình nhiều. Thật đấy. Không ai hiểu mình cũng không ai yêu mình bằng mình đâu.
Tumblr media
22 notes · View notes
hitachiw · 1 year ago
Text
Tumblr media
Mấy tháng cuối năm tình hình kinh tế ảm đạm quá, cũng ảnh hưởng ít nhiều đến công việc của anh. Nhưng may mắn là được làm việc chung với một nhóm người trẻ tuổi, ngoan ngoãn, lễ phép và anh là leader để dẫn dắt họ theo các nguyên tắc chung của tổ chức.
Việc nhiều thì làm sấp mặt và biên bản liên tục, ít việc thì một đám ngồi bên cạnh nhau líu lo, ríu rít. Đôi khi trêu nhau mà cười vang động cả một khoảng không gian.
Thời gian trước anh book phòng cho mẹ đi du lịch, có gặp lại một bé đồng nghiệp cũ. Hai đứa cũng hỏi han nhau, kể lể đủ thứ chuyện. Sếp cũ của bạn ấy hay đì, nhờ vậy mới mạnh danh nghỉ việc tìm việc mới, công việc hiện tại rất ổn và đồng nghiệp thì vui vẻ. Anh mới bảo:
- đôi khi điều tồi tệ đến để mình gặp được cái tốt đẹp hơn.
113 notes · View notes
windaroma · 2 months ago
Text
Yêu bản thân không phải là thường xuyên đến phòng gym, tập pilates hay yoga
Cũng không phải là ăn chay, ăn thô hay ăn kiêng
Mà là trân trọng và biết ơn cơ thể mình.
Yêu bản thân không phải là đọc sách, dậy sớm, viết nhật ký
Mà là biết kỷ luật để tự do khỏi bản ngã
Là phát triển trí tuệ thông qua quan sát và nhận biết.
Yêu bản thân không phải là chiều chuộng mình với những sở thích hay thú vui
Không phải là phung phí tiền cho mình
Mà là hiểu cảm xúc, nhu cầu của mình và ôm ấp nó.
Yêu bản thân không phải là chọn cho mình quần áo đẹp, hay vẻ ngoài ấn tượng
Mà là nuôi dưỡng vẻ đẹp từ bên trong
Là hiểu rằng chỉ cần là mình đã đủ mà không cần gây chú ý hay được yêu quý.
Yêu bản thân không phải là hành động, dù hành động đó có hỗ trợ cho việc chăm sóc mình
Mà là một thái độ, một tâm thế chung sống với chính mình.
Đừng nói rằng bạn yêu chính mình khi bạn chưa
Chấp nhận và cho phép mình được sai, được yếu đuối, được không làm được, được không biết;
Thật thà với cảm xúc của mình;
Chọn mình khi người khác không làm thế;
Vì mình khi đứng giữa lựa chọn với người khác;
Dám sống ngay hàng thẳng lối với tiếng lòng mình dù nó không đáp ứng kỳ vọng của xã hội;
Bảo vệ mình khi cần thiết;
Đầu tư vào bản thân để phát triển thân tâm trí;
Thương mình ngay cả khi căm ghét chính mình;
Chọn dừng lại, rời đi, đặt xuống điều không còn dành cho mình;
Nói “Không” với người yêu mình chỉ một nửa;
Kiên nhẫn chờ mình đứng dậy sau vấp ngã;
Cùng mình nhặt từng mảnh vụn vỡ và xây lại từ đầu;
Một mình mà không cảm thấy cô đơn;
Lắng nghe mình mà không phán xét hay ý kiến.
Yêu mình không phải là hành động hời hợt trên bề mặt
Mà là hành trình vỡ lẽ ra, khám phá chính mình trong mọi khía cạnh, từng khoảnh khắc
Là Mình mà không cần giải thích, hô hào, đòi hỏi.
Là đủ đầy và trọn vẹn với mình.
Tiên Alien
Tumblr media
13 notes · View notes
squarehousevn · 1 year ago
Text
Office and Showroom interior design
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
https://squarehouse.vn/
0 notes
iamyangphan · 1 year ago
Text
Tumblr media
- Em muốn tìm mối quan hệ casual không? Nếu có, để anh đến đón em.
Tôi đã tò mò từ "casual" mà người đàn ông đó nói. Sau này, tôi mới hiểu nó ám chỉ quan hệ không ràng buộc. Lên giường, làm tình, và có thể quên nhau.
Tôi toan nhắn rằng mình không tìm mối quan hệ kiểu đó. Tuy nhiên, bỗng tôi khựng lại. Chẳng phải tôi đã thử tìm hiểu với chục người đàn ông, và họ đều tồi tệ sao? Họ hoặc thô lỗ, hoặc vô lý, hoặc chỉ cần lên giường.
Tại sao tôi không thể gặp người đàn ông đã đề nghị lên giường theo cách lịch sự nhất?
Và tôi đồng ý.
_______
Đó là người đàn ông gầy gò, mặc chiếc áo hoodie ấm áp, có mái tóc húi cua nhìn cũng bảnh trai. Anh ta ngồi trên chiếc xe tay ga, trông có vẻ hồi hộp.
- Anh thuê homestay nhé! Nhìn nó lãng mạn hơn.
Tôi lướt nhìn anh, hỏi thẳng:
- Lần đầu anh đi làm tình dạo à?
- Ừ! - Anh nhún vai - ... Nhưng anh vẫn thích homestay hơn. Một đêm cũng tốn 12h hít thở khí trời đấy. Là 12 giờ được sống lận.
- Được rồi, nghe khiếp quá! - Tôi xua tay, cố không bật cười.
Anh chọn một căn homestay khá xinh xắn nằm ở trung tâm thành phố. Chiếc giường lớn, nệm dày choáng hết không gian. Vào phòng vệ sinh, tôi thay một chiếc áo mỏng, cố tỏ ra gợi cảm nhất. Phía bên ngoài, người đàn ông có vẻ hấp tấp. Có vẻ như anh ta đang rất căng thẳng.
- Nếu không thoải mái, anh có thể tắt đèn.
- Ừ. Vậy thoải mái hơn! - Anh đồng tình.
_________
Trong bóng tối, chúng tôi trần trụi. Khi đôi mắt bị tước bỏ khả năng, những giác quan khác bắt đầu trở nên tinh nhạy. Hơi thở anh. Cả hơi ấm đang phả ra dưới lớp chăn. Cả mùi hương nước hoa còn vương nơi hõm cổ.
- Thật ra em không thoải mái lắm. - Tôi đáp ấp úng.
- Ừ, anh cũng vậy. - Người đàn ông ấy đáp.
Chẳng hiểu vì sao, chúng tôi cùng cười. Chính điều đó làm tôi thả lỏng hơn. Trong bóng tối, tôi hình dung anh. Sống mũi cao. Cặp môi dày. Ánh mắt đang khép hờ. Cả hơi thở trơn trượt trên làn da tôi.
- Tại sao anh lại tìm mối quan hệ kiểu này?
- Vì anh quá bận. Nếu quen ai đó vào thời điểm hiện tại, anh sẽ không chăm sóc tốt cho họ. - Anh đáp - Một mối quan hệ thế này thoải mái cho cả hai.
Câu trả lời của anh khiến tôi ngạc nhiên. Người ta thường phủ lên những lý do thú vị hơn. Vì bị bội phản. Vì chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Hay đơn giản, chỉ là họ muốn làm tình.
- Lý do nghe thú vị nhỉ?
- Ừ. Nhưng thực sự là vậy. Còn em thì sao?
- Em không tìm được ai phù hợp. - Tôi đáp - Như thể đàn ông tốt trốn đi đâu hết, để lại mấy người hoặc thô lỗ, hoặc như khát tình vậy.
- Haha. Đôi khi anh cũng thế. - Anh đáp - Ngoài kia người ta đòi hỏi nhiều quá. Vật chất. Những yêu cầu. Đẹp trai nữa. Anh không đáp ứng được.
- Nhưng anh khá lịch sự đấy! - Tôi đáp lại. - Còn em thì không đến với anh vì tiền.
- Thế à?
- Ừ. Vì em giàu mà.
Đến đây, chúng tôi cười lớn. Giây phút ngượng ngùng dịu đi. Và anh ôm lấy tôi. Thứ da thịt đàn ông ấy ấp ôm, làm tôi muốn tan chảy.
- Đúng thật... - Bỗng nhiên, anh nói - ... Đôi khi thế gian không kiếm nổi một kẻ tốt trong ái tình.
__________
Trong đêm đó, chúng tôi nói nhiều thứ. Về công việc, gia đình. Cả về những bí mật chẳng thể kể với ai.
Buổi sáng, khác với những lần ái ân xong rồi ai về nhà nấy, anh dẫn tôi đi ăn sáng. Món ăn bình dân, mà ngon đến lạ.
- Lâu rồi em mới ăn xôi buổi sáng.
- Vậy sao?
- Công việc em không cần lên công ty thường xuyên. 10h sáng em mới dậy.
Lần này, anh cười lớn.
Khi về nhà, chúng tôi chào nhau. Lúc chia tay, anh nhìn tôi rất lạ. Rồi người đáp:
- Hôm qua là lần ân ái tuyệt nhất của anh.
Lúc đó, tôi nhìn anh, gật đầu:
- Em cũng vậy. Hẹn gặp lại.
- Ừ. Hẹn gặp lại.
Khi anh đi rồi, bỗng nhiên tôi ngồi gục xuống cửa nhà, bật khóc. Lúc đó, tôi nhận ra đã lâu rồi chưa có người đàn ông nào đối xử ân cần như thế. Càng lạ lẫm hơn, anh ta chỉ là người tình qua đường.
Tối thiểu, vẫn còn đâu đó những kẻ tốt trong ái tình...
Đọc Vụn Ký Ức tại: https://shorten.asia/kYZgf3XR
73 notes · View notes
reuphongisme · 2 years ago
Text
Ngẫm về yêu
Thực ra hơn ba mươi, tôi vẫn chưa mường tượng được, cuối cùng tình yêu là gì?
20 tuổi, tôi nghĩ tình yêu chính là nồng nhiệt bên cạnh một người, là cảm động phát khóc khi người đạp xe đến nhà, đưa cho tôi bữa khuya lúc 3h sáng. Là nụ hôn giữa thời khắc giao thừa, giữa chốn đông người nhộn nhịp. Là tôi giận dữ như thể muốn phá huỷ tất cả khi bị phản bội.
25 tuổi, tôi nghĩ tình yêu chính là chấp nhận, an yên ở cạnh một người cứu rỗi tâm hồn mình, là những lần tôi vô thức nở nụ cười khi nghĩ đến ai kia, là khi tôi rung động với rất nhiều người, nhưng vẫn chọn ở lại, là tôi nghĩ về một mái ấm, cuối cùng lại chật vật rời đi.
27 tuổi, tôi nghĩ yêu chính là thầm lặng down ảnh một người, cho vào điện thoại, thi thoảng lướt trúng, tôi sẽ cười, là ngồi cạnh, tim đập liên hồi nhưng miệng thì xỉa xói, mặt thì nhăn nhó với người ta. Chỉ vậy rồi thôi.
30 tuổi, tôi nghĩ yêu là điên rồ tiếp cận một người, là thấy tim mình đập liên hồi, là có thể trò chuyện thâu đêm suốt sáng, là đồng điệu với nhau từng chút một. Nhưng tôi vẫn rời đi, người vẫn rời đi.
31 tuổi, tôi lại không biết cuối cùng tình yêu là gì? Mình đang kiếm tìm điều gì? đợi chờ một ai? Tôi gặp một người, cảm động vì những chi tiết bé xíu mình nhận được, khao khát được ở cạnh bên, thuộc về và đồng thời sở hữu ánh mắt, trái tim ấy. Nhưng đồng thời tôi cũng thấy mình tràn đầy lo ngại, e sợ và chỉ muốn trốn chạy khỏi những tín hiệu mà con tim đang dẫn lối, trốn chạy khỏi những lý lẽ mà não bộ đang cảnh báo liên hồi về một kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Tôi vừa nghĩ đó là yêu vừa cật lực phủ nhận.
Sáng nay tỉnh dậy, tình cờ thấy tin đồn Taylor và Joe chia tay. Tự dưng tim tôi hẫng một nhịp. Taylor đã viết hơn 3 albums chỉ để nói cô yêu Joe thật nhiều, và 6 năm, khi tất cả đều nghĩ Tay đã tìm được hoàng tử cho mình, rồi những chuyện như thế này xảy ra. Mọi chuyện tình đều đẹp cho đến khi những vết nứt hiển hiện...
Điều đó khiến tôi nghĩ về bản thân mình, liệu tôi có còn nên tin tưởng rằng mình sẽ tìm được cho mình một người thực sự bao dung và thấu hiểu tôi? Ngay cả khi tìm được, liệu sự e ngại lẫn phòng bị của tôi có khiến họ chùn bước? Liệu tôi có hèn nhát bảo vệ bản thân mình mà tiếp tục chạy trốn thay vì đối mặt?
Tôi luôn lải nhải với một thằng em si tình, rằng tình yêu chỉ chiếm một góc đời người, mày phải thả lỏng người, hãy đi nhiều nơi, hãy học nhiều thứ, hãy làm nhiều việc, hãy gặp nhiều người... tôi nói rất nhiều và nói nhẹ nhàng. Cho đến khi bạn bảo: "khi thực sự lo lắng hoặc quan tâm về một người một vấn đề, con người ta sẽ luôn vô thức nhắc về... cho dù bản thân họ luôn nói rất nhẹ nhàng, không để tâm hoặc lo lắng về người hay điều đó"
Tôi mới nhận ra hoá ra mình không sống vô lo vô nghĩ và vô tình như tôi nhầm tưởng. Tôi lo lắng suốt, về tình yêu, về chuyện chồng con, về tôi về bạn. Tôi nghĩ suốt, vì nghĩ nên chẳng biết cuối cùng mình đang muốn gì, cần gì và phải làm thế nào cho thoả.
Tôi không biết. Liệu đó có phải cũng là một phần của tình yêu? LÀ lo sợ được mất? Là vừa muốn gần gũi vừa muốn rời xa? Vừa muốn nuôi dưỡng hi vọng vừa tự tay dập tắt vì sợ thất vọng lần nữa? Vừa muốn nói lời yêu vừa muốn im lặng? Vừa muốn đeo một chiếc mặt nạ hoàn hảo vừa muốn là chính mình trước người đó? Liệu có phải vậy không? Và tan vỡ, có phải cũng là một phần của tình yêu?
157 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 1 year ago
Text
Tumblr media
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
111 notes · View notes
linhlilas · 3 months ago
Text
Thế là mình đã thi xong. Tạm dẹp bớt gánh nặng tâm lý, tạm kết thúc chuỗi ngày 2-4-6 hay 3-5-7 đều có lớp học, đều è cổ ra làm bài tập, cứ như vậy, ban ngày đi làm, ban tối đi học tới 11-12h đêm mới được nghỉ.
Ban đầu mình chỉ nghĩ cùng lắm sẽ vất vả 1 tháng ôn thi, sau đó chị trợ lý nghỉ phép nửa tháng, mình và bé cùng team chia thêm việc của chị, mình nghĩ thôi cố gắng 2 tuần thôi, vừa làm vừa học vừa ôn thi vất vả xíu nhưng vui.
Rồi bả nghỉ phép xong thì các sếp của mình sang Việt Nam và ở 1 tuần đi tour khách hàng. Mình lại nghĩ thôi cố gắng thêm 1 tuần nè, vất vả xíu, nhưng vẫn vui. Thế là 1 tuần cứ sáng sớm tinh mơ dậy lên xe đi mần cả ngày, chiều về xử lý công việc, tối lại lên lớp, mình tưởng mình đến rồ người, đau đầu, mắt sụp, mình bỏ cả lịch tập vì quá mệt =)) Nhưng mà cũng phần nào được các sếp công nhận, đó giờ làm, lơ ngơ bị chê nhiều, lần đầu được công nhận, cũng vui lắm.
Đoàn các sếp về thì tới lễ 2/9, mình nghỉ ngơi hoàn toàn để chuẩn bị 1 tâm hồn đẹp cho kỳ thi ngày 8/9.
Và, ừ thì, bão, tan tành, tâm trạng và mọi thứ chán không thể tả, hoãn thi, và việc chất đống, lại sợ hãi, lo lắng. Tiếp đến là lũ, hoãn thi lần 2. Tới lúc này mình chỉ hy vọng được thi là mừng rồi, chẳng còn dám kỳ vọng nhiều.
Và thế là hôm nay được thi thật, sau rất nhiều bão táp, con đường sang điểm thi cũng vất vả, tìm mãi mới tới được đúng chỗ, lại lơ ngơ và là đứa “già đầu nhất” trong phòng thi. Các cháu kiểu “Sao giờ cô mới thi á? Sao cô không đợi thi trình độ cao hơn?”. 🥲 Mình chỉ cười thôi, đi qua bao sóng gió thì được thi là tốt rồi, cô cần thi!
Mình làm bài ở mức tạm ổn. Đi ra đợi grab về, trời trong xanh bỗng hoá đen xì =)))) Mình trải qua đủ rồi, nên luôn sẵn sàng áo mưa, nhưng khổ là mưa kèm gió giật quá mạnh, mình và anh grab vất vả lên cầu, rồi phải tìm chỗ nấp, mưa gió cố đi thì bay người =)))
2 tiếng sau khi thi mới lết về tới nhà, ướt sũng, vẫn cố kiếm túi zip cho anh grab đựng tạm điện thoại vô, và gửi thêm cho anh ấy bữa tối.
Vất vả thật sự, nhưng tạm xong rồi. Dù mình còn đống việc nữa, lại sắp phải đi chuyến đi xa 1 mình đầu tiên trong đời. Nhưng không sao, Khánh Linh vất vả rồi, tạm nghỉ đã.
Rồi lại cố lên, Linh đã làm rất tốt, cố lênnnn
Tumblr media
9 notes · View notes
baosam1399 · 1 year ago
Text
Những trích dẫn hay của Phòng Kỳ (房期KiKi)
Tumblr media
〔Bài dịch số 1081〕 ngày 17.09.2023 :
1/ Một cô gái tại sao lại cứ phải bạt mạng như vậy? Tại vì cuộc sống sẽ không vì bạn là "cô gái" mà thủ hạ lưu tình!
Tumblr media
2/ Chúng ta sống tới cuối đời không phải là vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người, mà chỉ vì muốn tìm thấy một-vài-người có thể có cùng tần số với bản thân.
Tumblr media
3/ Yêu là khi anh hướng về phía em, tất cả vì sao tinh tú đều xuyên qua trái tim em, mà em thì cược rằng khẩu súng trong tay anh không hề có đạn.
Tumblr media
4/ Tuổi trẻ dễ hoảng loạn lại dễ rối loạn, sau đó chúng ta bị ly tán mỗi người một nơi. Rất nhiều người đều không kịp nói với nhau câu tạm biệt, nhưng điều khiến ta trở tay không kịp nhất là, khi chúng ta vẫn chưa nhận được thanh gươm thích hợp với bản thâ thì dã phải trở thành "người trong giang hồ" rồi.
Tumblr media
5/ Người ta nói vạn vật ắt có số mệnh, Tôi nói số mệnh của mình không do trời định!
Tumblr media
6/ Làm một việc mà bạn chưa từng làm, mua một thứ đồ bạn thích nhất, động lòng với mỗi một người đi lướt qua đời ta.. Thế giới này, hãy dùng chính tâm hồn ta để cảm nhận, đừng chỉ "nghe nói"!
Tumblr media
7/ Sao trời và biển rộng cần vé vào cổng, thơ ca và du lịch cũng cần rất nhiều tiền . Đừng vì dã tâm của bản thân mà cảm thấy có lỗi, sẽ có một ngày tôi không cần phải đuổi theo ánh sáng, vì ánh sáng tôi cần chính là vì tôi mà tới.
Tumblr media
8/ “Ngọn Gió của tuổi 15, 16 ấy lướt qua rất nhiều ngọn đồi cao. Ngọn gió ấy lướt tới hôm nay; bạn vẫn đang dừng ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, đây chính là món quà tốt nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho chúng ta”
Tumblr media
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
168 notes · View notes