#những đứa trẻ trong sương
Explore tagged Tumblr posts
lynnlivestheworld · 2 years ago
Text
Nghĩ gì về Những đứa trẻ trong sương - Children of the Mist (2021)
Có lẽ là hoàn toàn vô tình, có một bộ phim tài liệu ngắn cũng mang tên “Children of the Mist” từng được sản xuất năm 1974 về đời sống của tộc người Tuhoe trước xã hội hiện đại hóa, khi những đứa trẻ rời bộ tộc để hòa mình vào cuộc sống “ngoài kia”. Trong bộ phim tài liệu dài của Hà Lệ Diễm, những đứa trẻ trong sương vẫn chưa đi ra ngoài, nhưng chúng đã có ước mơ “đến những nơi chưa từng…
Tumblr media
View On WordPress
3 notes · View notes
Text
[Xem phim] Những Đứa Trẻ Trong Sương (2023) Full HD Vietsub của Hà Nội
15 phút trước - Xem phim Những Đứa Trẻ Trong Sương mới miễn phí nhanh chất lượng cao. Xem Phim online Việt Sub, Thuyết minh, lồng tiếng chất lượng HD. Xem phim nhanh online chất lượng cao.Tôi có thể xem phim trực tuyến ở đâu?
Đây là nơi để xem 'Những Đứa Trẻ Trong Sương ' (miễn phí) trực tuyến phát trực tuyến tại nhà :
➤ ► 🌍📺📱👉 Những Đứa Trẻ Trong Sương Full Vietsub Thuyết Minh
Xem phim hay nhất 2023 cập nhật nhanh nhất, Xem Phim Online HD Vietsub - Thuyết Minh tốt trên nhiều thiết bị.
Chúng tôi mang đến cơ hội xem những bộ phim mới nhất với chất lượng full HD. Phim Nước Ngoài Xem phim trực tuyến chất lượng 1080p. Bạn có thể truy cập cc.filmy-zilla.lat để xem các tác phẩm và bộ phim nổi bật nhất của lễ hội với phụ đề tiếng Việt và ngôn ngữ gốc của họ.
Những Đứa Trẻ Trong Sương Full HD Vietsub Thuyết Minh
Diễn viên: Hà Lệ Diễm
Review Những Đứa Trẻ Trong Sương và lịch chiếu tại Moveek. Phim tài liệu dài tay đầu tiên của đạo diễn Hà Lệ Diễm được thực hiện trong hơn 4 năm (từ 2017-2022), lấy bối cảnh ở vùng Tây Bắc Việt Nam. Bộ phim kể về Di, cô bé người H’Mông 13 tuổi, sắp phải đối mặt với “tục kéo vợ”.
Xem phim online miễn phí Biệt
Nếu bạn là kiểu người thích dành những ngày cuối tuần ở nhà xem phim và ngồi trên ghế dài, bạn đã đến đúng bài. Ở đây bạn có thể tìm thấy danh sách đầy đủ các trang web tốt nhất để xem phim trực tuyến miễn phí. Những Đứa Trẻ Trong Sương lãng phí thời gian nữa và hãy đọc công thức để biết cách xem nhiều phim miễn phí hơn tại nhà của bạn!
Đừng thất vọng vào cuối tuần này vì bạn Những Đứa Trẻ Trong Sương biết phải xem gì trên trường kỷ! Với danh sách các trang web xem phim trực tuyến này, bạn có thể tìm thấy nhiều bộ, phim tài liệu và phim bộ hay nhất để xem chưa cắt và chất lượng tốt.
Xem phim trực tuyến - Những Đứa Trẻ Trong Sương cần đăng k��, có tiếng Việt
Xem Phim Online là trang cho phép bạn xem phim trực tuyến miễn phí mà Những Đứa Trẻ Trong Sương cần đăng ký. Nó Những Đứa Trẻ Trong Sương phải là một trong những loại phổ biến nhất, nhưng nó chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu xem rạp hát tại nhà miễn phí của bạn một cách hoàn hảo.
Đây là một trang web được phân phối rất tốt về mặt giao diện, nơi bạn có thể tìm thấy hầu hết mọi bộ phim hoặc bộ phim trực tuyến bằng tiếng Việt, có, quảng cáo, banner, pop-up và những thứ khác mà bạn Những Đứa Trẻ Trong Sương thể bỏ qua. .
Một số điều chúng tôi thấy thú vị nhất hoặc có liên quan đến bạn trên trang web này là:
Phim được sắp xếp theo thể loại và điều gì làm cho nó rất dễ sử dụng. Nó có quảng cáo, có, nhưng Những Đứa Trẻ Trong Sương quá nhiều để làm bạn nản lòng. Bạn có thể xem phim ở định dạng cao với chất lượng tuyệt vời như Full HD.
Rạp chiếu phim chất lượng - Xem phim trực tuyến Những Đứa Trẻ Trong Sương cần đăng ký Tất cả những gì bạn có thể làm là xem phim bất cứ lúc nào mà Những Đứa Trẻ Trong Sương cần đăng ký. Chỉ cần nhập nó và bạn sẽ bắt đầu thấy tất cả những tin tức mới nhất trên bảng quảng cáo và những tin tức mà quản trị viên vừa thêm vào.
Bạn nên biết rằng nếu bạn là một fan hâm mộ của các bộ phim Marvel, bạn có thể nhập chúng trực tiếp từ Menu chính ở đầu trang.
Trang web thậm chí còn có khả năng yêu cầu một số bộ phim nhất định nếu bạn chưa xem chúng trên web và bạn muốn quản trị viên tìm kiếm đáp ứng mong muốn của bạn, nhưng bạn sẽ cần để lại email và đăng ký.
Đây là một trang web nổi tiếng nơi bạn có thể xem phim trực tuyến miễn phí, bao gồm hai nền tảng tích hợp.
Đây là một trang web rất nổi tiếng (một trong những trang web nổi tiếng nhất bằng ngôn ngữ của chúng tôi) và được người dùng Internet sử dụng. Và thành thật mà nói, chúng tôi sẽ Những Đứa Trẻ Trong Sương ngạc nhiên nếu nó trở nên nổi tiếng vì mang lại nhiều lợi ích cho người dùng, như được liệt kê dưới đây:
Một số lượng lớn các bộ phim và bộ phim trực tuyến miễn phí. Bạn có thể xem phim trực tuyến bằng tiếng Việt hoặc bất kỳ ngôn ngữ nào khác mà bạn thích, mặc dù điều này sẽ luôn phụ thuộc vào sự sẵn có của ngôn ngữ cho phim và sở thích của người xem. Bạn sẽ có cơ hội chọn một máy chủ để phát trực tuyến phim hoặc loạt phim. Điều này sẽ giúp bạn tránh bị trễ phát lại và gián đoạn phim.
Nhiều người sử dụng và giới thiệu nó vì về cơ bản nó có nhiều ưu điểm, như chúng tôi mô tả bên dưới:
Rất nhiều thông tin về bộ phim bạn chọn. Ở cuối trang web, bạn có thể đọc tất cả tóm tắt, dàn diễn viên và đoạn giới thiệu của bộ phim bạn đã chọn. Điều gì đó sẽ giúp ích cho bạn khi bạn Những Đứa Trẻ Trong Sương biết nên xem phim gì, và giữa tôi và bạn, nó vẫn diễn ra hàng ngày. Nhiều tùy chọn về chất lượng phát lại phim, vì bạn có thể chọn giữa Full HD, HD và SD. Bạn có thể xem phim trực tuyến bằng tiếng Việt và nhiều ngôn ngữ khác.
Những Đứa Trẻ Trong Sương Full HD - Phim trực tuyến Phim miễn phí Phim Miễn Ph�� là một trang web khác, nơi bạn có thể xem phim trực tuyến miễn phí mà Những Đứa Trẻ Trong Sương cần đăng ký Và bạn cũng sẽ tìm thấy chúng bằng tiếng Việt, tiếng Anh hoặc phiên bản gốc. Đây là một trang web rất phổ biến trong số những người sử dụng loại trang web này và đặc biệt là những người hâm mộ phim trực tuyến. Một lần nữa như một sự tò mò, bạn nên biết rằng Nếu bạn là một người hâm mộ Simpsons, bạn là người may mắn, vì trong Phim miễn phí, bạn có một phần độc quyền, nơi bạn sẽ tìm thấy nhiều chương của loạt phim này mà tất cả chúng ta đã lớn lên và chúng ta đều đã thưởng thức .
xem phim Những Đứa Trẻ Trong Sương full vietsub xem phim Những Đứa Trẻ Trong Sương netflix xem phim Những Đứa Trẻ Trong Sương chiếu rạp xem online tuyến Những Đứa Trẻ Trong Sương Xem phim lồng tiếng chất lượng HD
0 notes
antruongnguyenthuy · 2 years ago
Text
Tumblr media
Tôi tạm biệt Ba mình vào một cuối tuần rất bình thường như mọi đứa trẻ về chơi rồi lại lên thành phố. Chỉ một tuần sau đó, tôi tiễn Ba ‘quyện vào sương’ khi nửa đêm về sáng. Ý tôi là hãy nhớ lại tất cả những cuộc rời đi buồn nhất trong đời mình, không có lần nào chúng ta được biết trước để nói một lời tạm biệt tử tế cả.
— AN TRƯƠNG
149 notes · View notes
ashleymay98 · 25 days ago
Text
Tuổi trẻ lạc lối - Gặp nhưng không ở lại.
Chúng tôi gặp nhau ở khu ở chuột cạnh bên chợ Yao Hon, Macao. Anh đề nghị tôi “ra giá”, tôi lại nghĩ anh chính là cảnh sát trong bộ thường phục đến con phố này giả vờ tìm cớ vồ lấy cổ những cô gái điếm như tôi gông về đồn. “Em không ngại nếu chúng ta trò chuyện qua Wechat chứ”, anh nói, “tôi đoán em chưa đủ tuổi để làm công việc này, tôi mong là tôi đã sai vì tôi không muốn điều đó xảy ra với em”. Đó hẳn phải là một tối Chủ nhật hoặc một ngày lễ. Không có người đi lại, mọi quán cà phê đều đóng cửa, không có nhiều cô gái nán lại trên đường để gọi chào những gã đàn ông. Dẫu có thế nào, trong trí nhớ tôi, đêm hôm ấy chúng tôi đã ở trong một thành phố hoang vắng. Tôi dẫn anh lên căn phòng nhỏ ọp ẹp trên tầng hai, làm tình và nhận tiền.
Và đã có rất nhiều cuộc gặp gỡ không vì mục đích “mua bán tình dục” giữa chúng tôi và khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng nhau sau đó, giờ đây khi tôi nghĩ lại, như thể đó là cuộc gặp của hai con người không có nổi một chỗ neo đậu trong đời. Qua những câu chuyện anh cố gắng giải bày cùng tôi bằng 3 thứ ngôn ngữ chỉ để chắc chắn rằng tôi hiểu mạch chuyện của anh kể, tôi tin cả hai chúng tôi đều cô độc trong thế giới này.
Chúng tôi có những tối chỉ dành thời gian để ở cạnh nhau. Cùng ăn uống, xem phim, và trò chuyện đến sáng, kế hoạch riêng của anh cũng nhiều lần vì tôi mà hủy bỏ. Tôi lúc nào cũng vịn cớ nói: “Một chút nữa thôi, cho em nằm một chút nữa thôi rồi em dậy” rồi cuộn vào lòng anh ngủ vùi trong đó, hay "năm phút nữa thôi, cho em nhìn anh thêm năm phút nữa thôi rồi hẳn tắt máy" để dần làm quen với chuyện sắp tới đây sẽ không dễ dàng gì gặp được anh thường xuyên nữa. Đúng vậy. Tôi đã quyết định từ rất lâu, tôi phải về nhà, tôi phải để anh ở lại Macao một mình và mặc kệ cho duyên số liệu có đưa bước tôi và anh đến với nhau được nữa hay không. Anh hiểu điều đó vì anh không còn cách nào khác để giữ tôi ở lại, anh ủng hộ tôi rời bỏ cái thành phố độc hại mà ba mẹ anh đã chọn là nơi để anh phải lớn lên (và gặp gỡ tôi), để trở về với nơi mà tôi vốn thuộc về. Anh sẽ tìm tôi, anh hy vọng vậy.
Đêm tháng Mười, ngoài sân đêm khuya sương xuống, gió mùa thu nhè nhẹ thổi từng cơn. Đó là khoảng yên lặng riêng của hai đứa. Tôi luôn tự hỏi cảm giác bình yên này sẽ kéo dài được bao lâu. Mỗi khi tôi hạnh phúc, lúc nào trong tôi cũng tồn tại song song một cảm giác bất an và lo sợ. Cứ muốn giữ hạnh phúc chặt trong tay. Sợ rằng mọi thứ sẽ vụt trôi đi mất.
Tôi không dám nói với anh điều ấy. Anh thường bảo rằng, chúng ta cứ chầm chậm thôi, đi từng bước một và để cho mọi chuyện được diễn ra theo lẽ tự nhiên nhất có thể, sao em cứ lo nghĩ mãi thế? Thì vậy! Ngày mai, chẳng ai biết được. Tôi chỉ biết hôm nay thôi, tôi chỉ cần biết đúng giây phút này. Bên anh được đến đâu, biết được đến đó. Còn một ngày, tôi sẽ yêu anh một ngày.
Quả thật tôi làm sao mà biết rằng tính từ lúc đó thì chỉ còn vỏn vẹn một tháng duy nhất tôi còn được ở cạnh anh. Tôi đâu biết được ngày 6 tháng 11 năm 2021, tôi buộc mình phải chọn rời xa anh, có lẽ là vĩnh viễn.
Nhưng cả hai chúng tôi đều không phải người ưa biểu lộ, nhất là khi khoảng cách quá lớn, ngôn ngữ là thứ rào cản lớn nhất và khiến cho chúng tôi tự nhốt lòng mình lại phía sau chiếc màn hình điện thoại. Có lẽ anh có cái thái độ bề ngoài rất thờ ơ đối với tôi, kể từ khi tôi đi, ấy là bởi anh không hề có chút ảo tưởng nào về tôi. Tôi đoán chắc anh tự nhủ rằng chẳng có gì nhiều để hy vọng vì tôi giống anh quá. Và rồi anh nhận ra chẳng còn cái tương lai nào ở đây cho chúng tôi cả…
.
Hôm nay là những ngày cuối cùng của 2024, Bino sắp có vợ rồi, chị ấy người Indo. Bino vẫn nhắn tin tâm sự lúc Bino cảm thấy chênh vênh, và tất nhiên giống với những gì tôi dự đoán 3 năm trước, chúng tôi tan vỡ thật rồi.
3 notes · View notes
bongbong-da-lazybum · 30 days ago
Text
Em vẫn nhớ, mười năm trước, trong cái nắng tháng 12 đầy u ám, em đau khổ lắm. Trái tim em toát ra vì một vết thương vừa sâu vừa dài. Em nắm chặt ghi đông xe. Sống mũi em cay xè. Tai em ù đi và đỏ lựng như thể đã có ai đấm vào đó. Em ghét người ta và cũng không muốn tha tội cho chính mình. Như thể, đời em khi đó, đã chẳng còn một sự vị tha nào cứu vớt được nữa…
Mười năm sau, em có dịp trở về chốn cũ.
Em tự hỏi rằng liệu điều gì đã khiến em hành hạ bản thân mình nhiều tới vậy. Vòng qua ba lần bùng binh, em vẫn chưa có câu trả lời thoả đáng. Vết thương năm ấy vốn dĩ được vá lại từ lâu.
Tháng 12 đã vơi phần ảm đạm. Vậy mà…
Em chợt thấy mình như một đứa trẻ đi lạc trong rừng sương mù, ngoảnh đầu nhìn lại, đã chẳng để lại gì ngoài những dấu chân.
Tumblr media
3 notes · View notes
eleven28th · 2 years ago
Text
Tumblr media
Tôi viết những dòng này khi trời còn nhá nhem tối. Tiếng gà gáy nơi xa, tiếng sương rơi lộp độp trên mái nhà, tất cả trầm lắng tĩnh mịch này gợi nhớ về kí ức của những buổi sớm 20 năm về trước.
Không như bao đứa trẻ khác, lúc này thường chìm trong giấc ngủ hồn nhiên, thì tôi đã bị đánh thức bởi tiếng đàn heo con ủn ỉn ngoài chuồng, tiếng bếp lửa tanh tách cùng mùi khói bếp, và dĩ nhiên là tiếng gà gáy vọng về, cả tiếng sương rơi.
Thuở ấy, tôi nằm đăm đăm nhìn ra cửa sổ chỉ để lắng nghe kĩ hơn, rõ hơn những thanh âm kia, những thanh âm của đêm đang chậm rãi lui dần theo ánh sao mai lấp lánh. Đêm khi ấy dẫu có đáng sợ trong trí tưởng tượng của trẻ con thì với tôi, nó vẫn là thế giới bé nhỏ kỳ bí, đến và đi theo tiếng côn trùng nỉ non. Tôi nhớ hừng đông khi ấy cũng thật kì lạ, trong veo và ấm áp, tựa làn khói xanh nơi chái bếp bà nội chuẩn bị bữa sớm mai.
Hơn 20 năm sau, lọt thỏm giữa nơi phố thị đèn màu, tất cả những gì đã trôi qua trong đời vỏn vẹn chỉ còn là một mẩu của giấc mơ. Đêm bây giờ cũng đã khác. Tháng năm đã khiến đêm đen đặc đi đáng kể, nhàu nhĩ và mỏi mệt. Tâm hồn đứa trẻ năm nào giờ cũng hệt vậy, chỉ biết ước cho đêm mai sẽ khác đêm nay, vơi đi một chút trở trăn để thôi phải buông tiếng thở dài, thứ âm thanh buồn bã nhất trên đời mà con người có thể nghe được. Gà lại gáy lần nữa, nhỏ dần, nương vào đêm rồi nhanh chóng mất hút giữa tiếng xe cộ ồn ã bên ngoài.
Chúng ta đều biết thứ ngày mai rạng rỡ được nhắc đến qua những câu trích dẫn trên mạng chính là hôm nay, chỉ là, chúng ta không biết vào đêm nay, trước khoảnh khắc này, chúng ta phải kết thúc nó như thế nào nếu lỡ mọi cảm xúc vô tình vỡ oà, không nén ghì được nữa.
29 notes · View notes
nqd1996 · 2 years ago
Text
Sáng nay sương mù dày đặc, đồng quang mịt mờ giữa sương. Núi non gì cũng bị sương nuốt tất, núi lớn sương nuốt mất đầu, núi nhỏ thì sương nuốt chửng.Sương ngậm lá, nhỏ giọt mật. Lạnh trơ.
Cứ ngỡ như sương sẽ gói mọi thứ vào lòng mãi, đưa nhau trọn trong những mịt mờ. Nhưng không, kẻ đáng lẽ phải đến cũng đã đến. Dù yêu, dù ghét, dù sớm dù muộn, cũng đã dần tỏa hào quang, một vừng đông chói lóa. Sương bẽn lẽn như đứa trẻ ngái ngủ trốn mẹ rút mình vào chăn ấm, loãng dần một thoắt rồi bay biến.
Bên chợ có tiếng người xôn xao, cậu cũng tỉnh giấc mộng dài. Nhưng không như trời đất kia, đời của cậu vẫn mịt mờ, vô lối, đầy những sương... Lá thư thứ tám cậu không biết viết gì tiếp theo. Người bên kia bảo cậu mau thoát khỏi xứ mơ chết tiệt ấy đi, sự kiên nhẫn đã hết giới hạn cho một mối quan hệ. Chả biết là gì, cậu nhắm mắt lại mơ về một nơi của lãng quên...
Rồi cậu lẩn thẩn đi vào mịt mù, lầm lũi như con sói già đầy thương tích. Không một lá thư đầy sương nào hồi âm nữa. Cậu nghĩ mình bị lãng quên rồi ...
Tumblr media
3 notes · View notes
urcasablanca · 2 years ago
Text
Em gõ lốc cốc mấy mảnh gỗ, cốt để chúng khít lại với nhau rồi cuối cùng thành thù hình nào đó mà theo em là nghệ thuật. Mấy ngón tay em dài và dày, vài vết chai và vết thương cũ dính đầy bụi gỗ và mấy vệt đen. Công việc này cực, nhưng hay, thời này người ta không thích tự làm đồ thủ công nữa, cứ ra đặt làm theo ý thích, rồi cũng có phần độc nhất của riêng mình.
Khu vườn trồng cây dành cho riêng công việc của em khá đỏm dáng, tôi cảm giác thứ gì qua tay em cũng phải khoác vào mình tấm áo điệu nghệ. Khách hàng đến đều thích ra đấy với em, nghe em nói chuyện cũng là một dạng hưởng thụ. Âm giọng em vang và trong, hoà với nhịp gỗ nghe lại hay và mạch lạc. Nghe nhiều, tôi nhận ra kết cấu chặt chẽ ấy, như thể em và những thứ ấy là một, một bản thể hoàn chỉnh.
"Anh có muốn một đứa trẻ không?"
Hẳn phải thiêng liêng lắm khi nhấc trên tay một sinh linh mỏng manh, tôi chứng kiến nhiều, nhưng thể nghiệm thì chưa. Ông tôi từng nói về niềm hân hoan khi được dạy một đứa trẻ, ta dạy chúng ồn ào, ta dạy chúng yên tĩnh, và ta dạy chúng trung thực và thẳng thắn. Khi nhắm mắt và nghĩ về điều ấy, tôi thấy mình quan trọng hơn bao giờ hết, tôi nhận ra cái nghĩa lý buộc phải có của thời ấy. Giữa thời cuộc, tôi chẳng nói có bao giờ.
" Không, em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, kể cả sau khi em trưởng thành. Tại sao em không bao giờ nghĩ đến điều đó nhỉ?"
Chúng tôi không thể có một đứa trẻ, cơ thể yếu ớt của em không cho phép, nhưng tấm lòng của em hiện hữu khi em hôn những đứa cháu của dì và cho chúng quà vặt. Hoặc khi chúng tới, em sắp chỗ cho chúng dưới bóng cây và ngồi xếp chân ở giữa, lật giở sách và đọc vài đoạn thơ em thích. Còn tôi, ngồi một bên và ngắm nhìn em, tóc vén gọn, hai má ửng hồng sáng nhè nhẹ và cặp môi mấp máy cười khi chúng không hiểu em. Tôi yêu em hết thảy, vì những thứ mình cùng, từ cơ thể đến sự nhạy cảm, tất cả đều đồng điệu với em. Nên giờ thì em sống, chỉ sống thôi đã đủ rồi.
Đấy là một chiều mưa hè, gió mạnh và có khi làm lốc, vặn, xoáy. Em bước vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, y học thời này không phát triển đủ cho bệnh tình của em. Em ngồi trên giường, lưng dựa tường và đang đọc lại mấy cuốn sách cũ. Chiếc áo mềm ôm gọn càng làm em trông gầy guộc hơn, tôi đội chiếc nón len đỏ cho em, rực rỡ và ý niệm. Không còn cười nói mấy nữa, tôi thấy mắt em mờ sương và tối tăm, hẳn em đã thấy mình kiệt sức sau cuộc chạy đua dài đằng đẵng. Nhưng em chẳng bao giờ nói về đau đớn, tôi chỉ ước chừng được cơn đau mà tôi chưa từng trải qua trong kiếp sống này qua lời của ông bác sĩ hoặc những lần điều trị.
Sau đêm đấy, em chết, trên giường bệnh.
Những thứ về cái chết của em vẫn ở đấy, dù đã được báo trước, em vẫn nghiền nát tôi. Mẹ em đã đốt tất cả theo di nguyện của em, em không để lại gì cả, một tập thư, một bài hát, một cái tên, không gì cả. Nghĩa là, nếu không có kí ức, tôi sẽ chẳng nhớ được mình từng có em, như thể ấy là một điều gì đấy mơ hồ mà tôi chỉ đang cố góp nhặt thành hình. Tôi không hiểu được ý nghĩa của việc ấy, em cuốn gói tất thảy và bỏ đi, cả khu vườn, cả những đứa trẻ, cả thân xác tôi.
Thật lạ lùng khi dáng hình em không còn tồn tại trên thế gian này nữa, trong mười mấy giây ngắn ngủi, tôi đã nghe thấy tiếng gỗ đóng, tiếng đóng đinh vào ván thiên quan tài. Những đêm không ngủ được, hình ảnh em lại dày vò tôi, em bám chặt lấy tôi như thứ chất lâu ngày đã trở nên khô cứng, mà khi ấy thì không có cách nào trở ngược lại lần nữa.
Tôi thấy mình muốn nôn nghẹn cái mớ hồi ức ấy ra, em nghiêng mình đẽo tượng dưới ánh sáng bao trùm vạn vật, em cố cứu lấy cây bạch mai héo hon nơi góc vườn, em chăm chú nghe bản nhạc tôi chọn từ máy hát, tôi thậm chí còn thấy cả ánh sáng nhè nhẹ nơi đáy đồng tử.
Em, em, em.
Như những cơn lốc, một cơn lốc xoáy lên rồi lại một cơn lốc xoáy lên, chúng cuốn tôi đến nơi em sống với những người đã chết. Khi ấy, tôi thấy em e ấp trong lòng mình, với không định nghĩa về cái sống và sự chết.
4 notes · View notes
loanxoan · 2 years ago
Text
khắp xung quanh mạng xã hội là hoa mùa xuân, ở hàn, nhật, pháp rồi cả ở pakistan (với 1 đứa mù thông tin như mình thì nghe vẻ là 1 nơi nguy hiểm) nữa.
rồi ở đà lạt, đài loan mùa năm nay đều đã qua
rồi ở phim những đứa trẻ trong sương
nơi nào có mùa đông lạnh giá thì đều có mùa xuân ấm áp phải không, bất kể châu lục, kinh tế, văn hoá...
hà nội mà mình ở cũng có mùa đông lạnh mà, hay mình lang thang ngắm lá mùa xuân chiều nay nhé
4 notes · View notes
thiendoanng · 8 days ago
Text
CUỘC ĐỜI
Tháng mười đổ mưa tơi bời xứ Huế ,
Ba sáu năm xa đáo để lắm rồi .
Nỗi niềm nhung nhớ giọt nhỏ đầy vơi ,
Cha anh qua đời dầm dề bất kề ...
Quê nhà trở về buồn sao lại thế ,
Hai mươi sáu mùa rơi lệ cha đi .
Lòng những bâng khuâng biết nói năng gì ,
Qùy trước vong linh khắc ghi khấn nguyện .
Đã mấy chục năm lòng con quyến luyến ,
Đến mộ cha già đốt mấy nén nhan .
Đèo heo lộng gió cuộn phấn thông vàng ,
Rừng rú âm u sương tràn phủ lối .
Yêu thương ngậm ngùi lòng con bão nỗi ,
Hình ảnh cha đâu trên cõi bầu trời ...
Cát bụi quay về đành phải chia phôi ,
Một kiếp sinh ra con người chóng vánh ...!
Hồn thiêng chốn xa xôi miền đất lạnh ,
Để kẻ bạo tàn sóng sánh trần gian ..?
Bể khổ trầm luân ôm ấp ngút ngàn ,
Ân oán trả vay muộn màng đâu chứ...!…?
Biết rồi sẽ đi để buồn thương nhớ ,
Trăm năm kế cận muôn thuở bần cùng !
Cho đứa dã man quả báo làm chung ,
Thế hệ mai sau trùng tu thay đổi...
Tương lai tuổi trẻ tự mình cởi trói ,
Đừng có dại gì tiếp nối suy vy .
Tranh giành quyền lợi ganh ghét cũng vì ,
Đầu óc tối tăm ngu si lẩn quẩn ...
Dân lành tội nghiệp trong vòng u uẩn ,
Nhân gian chìm đắm uất hận vô vàn .
Nô lệ đồng tiền bản tính tham lam ,
Có được bao lâu đời tàn mau lắm ...!
Thương người cứu khổ thân mình thanh thản ,
Đay nghiến làm gì rước án bệnh vô .
Bại liệt hỡi ai mê muội hồ đồ ,
Cướp của giết người cuồng nô tự mãn ...?
Đời người qua mau chẳng khác bóng câu
Kỷ niệm lần đầu về giổ cha sau 26 năm qua đời
Nguyễn Doãn Thiện
Ngày 10 tháng 10 năm Ất Mùi
Tức ngày 21 tháng 11 năm 2015
Tumblr media
0 notes
shukjn · 1 month ago
Text
CẢM ƠN VUA SƯ TỬ
Chuyện là hôm qua mình và gia đình chị gái đi coi phim vua sư tử nhân dịp sinh nhật thằng nhóc cháu mình.
Ăn uống bữa trưa xong, tụi mình quyết định đi xem phim, và tất nhiên nhân vật chính là đứa cháu. nên mọi người quyết định chọn phim, chọn rạp, tất nhiên giá hạt dẻ cho đỡ tiền. Và chọn lồng tiếng thay vì phụ đề. cũng vì lồng tiếng 2D nên lúc coi cũng bựa và buồn cười vãi, nhất là mấy đoạn hát hò.
Quay lại chuyện bộ phim, mình không phải spoil hay gì cả, chỉ là trong đầu đọng lại một vài cảm xúc, ý nghĩa mà mình rút ra được. Thực ra, có thể bạn coi chỉ vì giải trí, nhưng đâu đó một khoảnh khắc, câu nói trong phim chạm đến trái tim bạn, hay chạm đến một việc gì đó bạn đã trải qua. Bất chợt bạn xúc động hay cay cay khóe mắt. Và mình cũng đã cảm nhận được điều đó.
Đại loại câu nói ấy là: khi mà sư tử mẹ của sư tử Taka bảo với Mufasa rằng, quay trở lại sau khi đi lạc đường, lạc hướng, đó là cách trưởng thành. Bất chợt mình suy nghĩ rằng, việc bấy lâu nay bản thân đã lạc lối trong định hướng tương lai, sự nghiệp. con đường mình đi. Liệu rằng mình đã lạc đến đâu rồi? Và mình đã trưởng thành được bao nhiêu? Thước đo của sự trưởng thành chính xác là điều gì?
Có phải đó là sự trả giá cho những quyết định, những sai lầm mà mình đã chọn và hậu quả mà nó đã gây ra. Những vết thương, những tổn thương về tinh thần, cảm xúc, đánh đổi mà khi nhìn lại. hoặc khi gặp những tình huống tương tự sau này. mình quyết định sẽ không bao giờ mắc phải điều đó thêm bất cứ một lần nào nữa, với một tâm thế an yên và bình thản hơn.
Về việc muôn loài ở mảnh đất mà Vua sư tử Mufasa đã đi lạc, và khi trở về, mình rất ấn tượng với một câu nói, khi cả muôn thú quỳ xuống trước vị chúa tể rừng xanh. Khi ấy, trước sự bối rối và mọi loài quỳ gối trước Mufasa, anh ta đã bảo rằng mọi loài bình đẳng, nếu không có thế mạnh của từng loài khác nhau, như sự cao lớn của hươu cao cổ, hay sự dũng cảm của trâu rừng, mạnh mẽ của voi. khi ấy Rafiki xuất hiện và nói rằng: chính anh đã giúp mọi người tìm thấy chính mình, thì anh đã là vị vua từ phút giây đó rồi.
Bản thân mình lại tự hỏi, liệu mình đã tìm thấy chính mình hay chưa? Hay đã có khoảnh khắc nào trong đời mình tìm thấy điều đó và loáng thoáng nhận ra? Cái bản ngã mà chúng ta đã có từ khi sinh ra, đặc trưng đặc biệt mà đứa trẻ bên trong ta đã có sẵn, định sẵn vận mệnh trong cuộc đời mình. Hay là mỗi quyết định sẽ dẫn đến một vận mệnh riêng của mỗi người. Nhưng việc tìm thấy sức mạnh bên trong, sự tự tin, lòng tắc ẩn bên trong mỗi người, như muôn thú trong Vua sư tử là rất quan trọng. Mà mỗi tối mình bất chợt suy nghĩ, mình là ai? Mình đang làm cái quái gì trên cuộc đời này, luôn ám ảnh bởi câu hỏi đó. Để rốt cuộc, sống hay tồn tại khi chưa và dù đã tìm thấy chính mình. Vẫn cần sự nỗ lực và trải nghiệm hằng ngày của bản thân mình.
Cảm xúc động lại thì nhiều, đây không phải là một bài viết Review phim. Đây là suy nghĩ và tâm tư của mình qua những câu nói ấn tượng để rồi mình nhìn nhận lại, làm sao để tìm thấy chính mình sau khi đi lạc hướng. Có lẽ chả ai là lạc lối hay mất định hướng cả. Chỉ là đó sẽ là bài học đường đời mà chúng ta sẽ phải trải qua trên con đường tìm về đứa trẻ bên trong ta, bình phàm nhưng sâu sắc, hạnh phúc và lý tưởng mà ẩn chứa bên trong mỗi người. Chỉ chực chờ và đủ duyên và thời gian sẽ xuất hiện. Nên hãy cứ kiên trì và vững tin tôi ơi, trên con đường này, hành động và quyết tâm hơn nữa nào!
Cầu chúc cho những ai đọc được bài viết này. Mạnh mẽ và kiên trì cho dù con đường phía trước đầy màn sương, nhưng hãy vững tin rằng, vũ trụ luôn biết cách sắp xếp những điều tốt nhất cho bạn và tôi. để rồi chúng ta tìm được chính mình, với sự trưởng thành và bình an hơn. Love all!
Tumblr media
0 notes
blackrose1412 · 8 months ago
Text
Tumblr media
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA TUỔI BA MƯƠI
An ủi bao người sao chẳng thể an ủi chính em
Để nỗi buồn len sâu vào trong từng sợi tóc
Sao chẳng khóc cho vơi đi niềm khó nhọc
Buồn nhân gian cũng chỉ nở nụ cười
Người đàn bà đi qua tuổi ba mươi
Đi qua những đau buồn, bất trắc
Soi mình vào gương, thấy vết chân chim hằn trên khoé mắt
Mới thảng thốt giật mình- thời gian tựa bóng chim câu
Người đàn bà vẫn mòn mỏi đêm thâu
Đợi một người đi mười năm chưa trở lại
Người đàn bà đợi suốt thời con gái
Đếm đốt ngón tay mình- thương xuân sắc nhạt phai
Người đàn bà đi qua hết chông gai
Những tưởng mình sẽ thôi dại khờ, nông nổi
Nhưng đứng trước tình yêu lại như đứa trẻ lên ba hờn dỗi
Thèm một người đến hỏi han, ôm ấp, dỗ dành...
____________
(Sương Mai)
0 notes
diracsea · 9 months ago
Text
one of my favourite entries rereading my own fanfic:
131. nửa đêm
════ ⋆★⋆ ════
⋆ đình trọng ⋆
“trọng, trọng ơi.”
thoạt đầu, tiếng gọi ấy vang lên trong giấc mơ tôi. tôi đang ngồi cọ giày nơi hành lang kí túc đội. hải con đến gần, hai tay giấu sau lưng, nhỏ giọng gọi tôi, như mọi lần nó chuẩn bị kể cho tôi một bí mật nào đó. nắng rọi thẳng vào mắt tôi, khiến tôi phải nheo mắt lại mới có thể ngẩng lên nhìn hải; bầu không khí ban chiều oi ả, như thể trước một cơn giông.
“trọng ơi, dậy thôi.”
lần này thì tôi giật mình choàng tỉnh. hành lang đầy nắng vỡ vụn. không còn đôi giày dính đầy đất, cũng chẳng còn đôi tay giấu sau lưng của hải con nữa. chỉ có đôi mắt của nó đang nhìn xoáy vào mắt tôi, ngập đầy lo âu. những kí ức quay lại. tôi đang ngồi trên xe chở cầu thủ lên pleiku thi đấu giải u15 quốc gia. ngoài cửa sổ đen đặc, không có một chút ánh sáng nào. hồi tối các thầy bảo cả bọn ngủ một giấc đi, sáng mai sẽ đến nơi. tại sao xe dừng lại? tại sao hải lại đứng trước mặt tôi? tại sao thành chung lại rọi đèn pin vào mắt tôi thế kia…
tôi dợm vươn người đứng dậy, nhưng hải đã giữ tôi ở tư thế cũ.
“đừng vội. giờ ông bình tĩnh nghe tôi hướng dẫn này,” tôi nhận ra giọng nó run run nhưng cố tỏ ra cứng cỏi. “ông tháo đai an toàn ra, sau đó nắm chặt tay tôi và tay đậu toàn, bước thật nhanh ra ngoài xe nhé. bọn tôi sẽ kéo ông nên không sợ đâu, chỉ nhớ là phải bước thật nhanh…”
“nhưng tại sao…” tôi ngơ ngác. khi cơn buồn ngủ dần rời khỏi cơ thể cũng là lúc tôi cảm nhận được trọng lực trong xe có chút kỳ lạ, như thể xe đang nghiêng vậy. “tại sao?”
hải không trả lời. thay vào đó, hai bàn tay cùng lúc đưa đến trước mặt tôi. “nhanh lên, đừng sợ.”
khổ nỗi, càng nghe hai chữ đừng sợ thì nỗi sợ lại càng bóp nghẹt trái tim tôi. sau này nghĩ lại, tôi cảm thấy m��t trong những điều may mắn của mình trong khoảnh khắc ấy là việc đang ngái ngủ, không thể suy nghĩ thông suốt để phán đoán mọi sự xung quanh. nếu không, có lẽ tôi đã không thể nắm lấy tay hai đứa bạn và đi nhanh dường ấy. tôi dẫm lên những chỗ gồ ghề dưới chân, cố gắng giữ thăng bằng hết sức có thể và không để ý đến mặt sàn chao đảo bên dưới. chỉ vài bước chân mà tôi cảm giác như bước qua địa ngục.
mà có lẽ, tôi vừa bước qua địa ngục thật. cửa tử thì chính xác hơn. khi tôi vừa chạm được một chân xuống mặt đường nhựa cũng là lúc chiếc xe khách đằng sau tôi trượt thẳng xuống vách núi, phát ra những tiếng vỡ rợn người khi nó đập vào đất đá, cành cây, cuối cùng là một tiếng ầm bên dưới vực thẳm.
tôi nhắm mắt lại, rùng mình tưởng tượng cảnh chính bản thân ngồi trên chiếc xe đó khi nó lao xuống dốc. chắc là thịt nát xương tan. hải con ôm chặt lấy tôi, bao bọc lấy cả cơ thể tôi đang run lên từng hồi.
“mọi người ổn cả chứ?”
“ổn cả. tất cả đều kịp thoát ra ngoài. chỉ có ông ngồi trong góc khuất nhất, lại cài dây an toàn và ngủ say nên không biết chuyện gì vừa xảy ra. nhưng may mà ông cài dây an toàn đấy. không thì có khi người văng ra ngoài luôn rồi.”
không gian xung quanh tối đen như mực. quãng đường đèo không có lấy một bóng người lẫn một ánh điện. chỉ lác đác vài đốm sáng từ những chiếc đèn pin và điện thoại của các thầy. sương núi bảng lảng nhưng lạnh buốt. vầng trăng khuyết treo trên đỉnh đầu. đêm vẫn còn dài vô tận.
“cần khoác áo của tôi không? áo của ông giờ…” hải lại ân cần hỏi tôi. câu cuối bỏ lửng.
“không sao đâu, chịu tí cũng được mà.” tôi ngồi xuống vệ đường, thấy mọi thứ trong cơ thể như đang phân rã vào màn đêm.
-----
fic này mình viết sau vụ xe của đội trẻ quảng nam gặp tai nạn trên đèo hồi gần một năm trước. không rõ mình có vô tình làm hỏng ý nghĩa về sự mong manh của kiếp người và sự chông chênh của đời cầu thủ trẻ bằng việc sử dụng những hình tượng đã well-established hay không. đọc lại thì thấy không khí của fic có chút gì đó apocalyptic, kiểu tất cả những sự vắng lặng, hẻo lánh, cô độc và mỏi mệt đó.
tự nhiên mình lại muôn xem phim tận thế rồi. giờ rảnh rang hơn chắc lại cày tiếp station eleven.
0 notes
anhducdiaryblog · 10 months ago
Text
Giờ này nhiều năm trước
Giờ là nửa đêm đầu tháng tư năm 2024. Thời tiết bắt đầu nóng bức và ẩm thấp. Mười ngày tới được dự đoán sẽ là thời điểm nóng nhất trong năm. Tôi vào Spiderum đọc lại những bài blog khi trước của mình. Nhưng cái lí do vì sao giờ này tôi vẫn chưa chịu ngủ? Phải rồi, tôi thất tình. Tôi vào trang blog cũ này lục tìm những kí ức còn vương vãi đâu đó trong miền ký ức xa xôi - những thứ mà giữa chúng tôi may ra còn lưu lại ở vùng quá khứ cũ kĩ này. Căn phòng tôi giờ đây im bặt, chỉ còn tôi và tiếng nhạc du dương nặng trĩu tôi dùng để đọc sách của Haruki. Nói thật ra cảnh tượng này không thảm hại mấy, nhưng nhìn chung cũng không vui vẻ gì. Là cảm giác cô đơn, tĩnh mịch của đêm khuya ấy.
Chà, phải nói rằng tôi hết sức bất ngờ khi đọc lại thằng mình khi trước. Sao mà nghệ sĩ thế nhỉ, viết rất có chât riêng. Tôi thích hắn ở chỗ hắn truyền tải được sự cô độc của mình trong từng câu chữ. Trừ phi là chuyên nghiệp, nếu không thực sự trải qua những vùng đen kịt ấy của tâm hồn, sẽ khó mà viết được như vậy. Một anh chàng khá ngầu và sâu sắc, tôi công nhận. Chẳng bù cho thằng thực dụng và cứng nhắc như bây giờ.
Bù lại, thứ tôi không thích hắn là sự mềm yếu. Cái gì mà "chống chọi với cơn buồn ngủ lúc 3h chiều"? Nghe vất vả ghê ha... Chỉ tại rằng, phiên bản giờ đây là một thằng hết sức đanh thép và coi kỉ luật là tôn chỉ của mình, nên mới có thái độ khinh ghét quá khứ nghệ sĩ như thế.
Nói gì thì nói, tôi vẫn có đem lòng xúc động lấy cái quá khứ đen tối kia của mình. Nghệ sĩ vậy đó, yếu đuối vậy đó, chứ vẫn quyết tâm phát triển lấy cái tương lai của mình bất kể những khó khăn. Nếu đã là nghệ sĩ, không phải ai cũng có thể tự mình cố gắng làm đúng theo mọi quy tắc đã đề ra. Nhất là khi chỉ có mỗi mình tự động viên lấy mình. Ấy là cái tính chất của lính tráng, của chính trị gia. Không phải của nghệ sĩ. Do đó, chống chọi với những điều tưởng như là nhỏ bé như "cơn buồn ngủ lúc 3h chiều" lại chính là một nỗ lực rất lớn của bản thân tôi ngày ấy vậy.
Đọc lại những dòng nhật kí, tôi thấy nhớ ly trà liptong mật ong mình đã uống chỉ vì... nhớ nàng. Nhớ lúc chúng tôi cùng nhau hiệu đính bài blog của Mark Manson và tên hai đứa cùng được ghi lên trang blog ấy. Nhớ nàng mệt mỏi nắm tay tôi an ủi một ngày buồn, rồi ngủ thiếp đi ở quán Nhã Nam. Nhớ khi chúng tôi thức dậy vào một ngày thất bại cùng nhau trong một căn phòng cũ kĩ ở quận 7. Đó là một bầu trời kỉ niệm đẹp. Nhiều thứ đẹp.
Tôi ước gì con người đừng nhớ nhiều như thế, để rồi phải đau lòng.
Tôi nhớ gương mặt nàng khi còn chưa vấy sương gió cuộc đời, còn non trẻ, thanh xuân, nằm trong căn phòng chật hẹp. Tôi nhớ hôm đó mình rời đi, đã hôn nàng một cái trìu mến. Bên ngoài trời thì âm u và mưa lâm thâm rất hiu hắt. Tôi bước đi để tìm ra cái ánh sáng cho mình, cho nàng. Rất nhiều lần như thế trở đi, mỗi khi thấy sự hồn nhiên của nàng và những thứ nàng đang thiệt thòi thua kém, tôi khao khát một ngày nào đó đủ bản lĩnh để được che chở và bù đắp cho nàng những gì nàng đã trải qua.
Tumblr media
Tôi không thích nói dối đâu. Tôi tuyệt đối nghiêm túc với chuyện đó.
Chỉ là... Mà thôi đừng nói!
Ít ra, tôi mừng vì bằng cách yêu nhau, chúng tôi đã trưởng thành - ít nhất là về phần tôi. Tôi trưởng thành 180 độ đến mức mà, như có thể thấy, tôi chỉ trích thằng mình thậm tệ dù chỉ mới hai năm trước... Tôi có thể tự hào kể lại câu chuyện mình, tôi có thể tự hào nói với Osho, nói với anh Trí, và cười nhếch mép vào những thành phần nói đạo lý về tình yêu. Vì giờ đây... Tôi đã hiểu yêu là gì.
Nói tới đây thôi. Buồn thì vẫn còn đó. Rồi đây nó lại sẽ đâm chồi, vươn mình phát triển như cái cách thằng tôi 2 năm trước đã làm.
Sắp tới nhiệt độ nóng bức, sau đó là những cơn mưa vào trời chiều, vào đêm khuya. Tôi không còn là shipper, tôi không còn phải vượt mưa nắng để đến Nhã Nam ngồi. Nhưng sao tôi thấy mình bỗng sợ, sợ phải ướt như chuột lột, tơi tả giống những năm tháng kia. Vì sao thế?
Hy vọng rằng... Những ngày không nắng sẽ không quá lạnh.
Tumblr media Tumblr media
1 note · View note
bongbong-da-lazybum · 10 months ago
Text
Không biết là tại sao, mà có lẽ, tôi đã luôn quá dễ dàng xem mọi thứ là thông lệ. Để xúc tiến cho quá trình đó, tôi đặt tình cảm của mình vào hầu hết những thứ tôi có xu hướng gắn bó vào chúng. Tâm thái của tôi có thay đổi so với tôi của cách đây mười năm trước. Nhưng về mặt tình cảm thì có lẽ y vậy. Tôi học cách khoá van cảm xúc bên trong, sao cho đừng quá điên khùng, nhưng thứ chảy ra vẫn chẳng có gì khác. "Là máu thịt, đời thường ai chẳng có." Tôi vẫn là thằng nhóc 15 tuổi, mơ màng trong cái nắng tháng chín đầy u ám, cọc cạch đạp xe qua 3 cái vòng xoay để đến trường.
Có lúc, vì bị bắt nạt, tôi đã tự trách bản thân "xấu xí" mà lại đi trên một con xe cũng "xấu xí". Cho đến khi con xe ấy không còn nữa, tôi bắt đầu thấm thía những điều người ta vẫn thường nói.
Chúng ta đều là những đứa trẻ đi lạc trong rừng sương mù. Ngoảnh đầu lại, ta chẳng để lại gì ngoài những dấu chân.
Tumblr media
0 notes
trelangthang · 11 months ago
Text
bàn tay buông một bàn tay
ba đi ngược gió, mẹ xoay gót hồng
con ngơ ngẩn giữa trời đông
bên ai mới chẳng đau lòng xót xa
thế rồi ba có người ta
mẹ trong váy cưới xe hoa linh đình
con ngồi vê bím tóc xinh
nhìn gia đình của chính mình vỡ tan
con làm một đứa trẻ ngoan
không mè nheo khóc, không than đòi quà
con chờ ngày lại ngày qua
cô Tiên, ông Bụt mang ba mẹ về
nhưng bao đau đớn não nề
kéo con choàng tỉnh cơn mê năm nào
gió đông lạnh lẽo biết bao
mai này con biết làm sao giữa đời?
mai này lỡ có chơi vơi
con đi đâu kiếm tìm nơi là nhà
mai này giữa lễ đường hoa
ai cầm tay dắt con qua thảm hồng?
mai này rồi có ai trông
ai mong con mỗi khi giông gió về
ai ôm lấy những não nề
ủi an con những ngày kề đau thương?
ai che ô những đêm sương
tìm con mỗi lúc lạc đường quanh co
ai là người sẽ lắng lo
bao nhiêu thương tổn nhỏ to trong đời?
mai này buồn lắm ai ơi
ba yêu công chúa mới nào vừa sinh
mẹ thương đứa trẻ của mình
bỏ con ôm mộng gia đình vỡ tan.
Lam.
Tumblr media
0 notes