#mèm
Explore tagged Tumblr posts
lacyen · 6 months ago
Text
Thật ra tớ cũng chỉ là người bình thường, cũng từng gặp thất bại, cũng từng nhậu đến say mèm rồi bật khóc nức nở, cũng từng chịu tổn thương và bất công. Có những lúc dường như mọi khó khăn đều cùng ập đến, và nhiều khi, tớ còn cảm thấy bản thân mình là người bất hạnh nhất thế gian. Nhưng mà, tớ vẫn luôn cố gắng mỗi ngày để trở thành người dịu dàng, đem ấm áp đến những người tớ yêu thương. Bởi vì tớ biết, không được yêu thương chính là nỗi đau lớn nhất thế giới này.
Cậu đừng khóc, tớ cùng cậu đi ngắm hoa – Lạc Yến
104 notes · View notes
nguyen-ngoc-sang · 1 month ago
Text
Đường xưa không về nữa
Hôm nay mưa ướt mèm
Ai bây giờ đem nắng
Sưởi đoạn đời cho em…?!
#nguyenngocsang
Tumblr media
52 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 4 months ago
Text
Tumblr media
Em nhớ có lần em đã nói
phố xá này đều là của anh
và em đôi mươi non xanh
nhưng biết rõ mình
ở đây chỉ là khách trọ
em nhớ có lần em đã rất tò mò
tuổi trẻ của anh những ngày em không có mặt
nhưng chưa kịp kể nhau nghe về những điều chân thật
thì nửa đời sau em lại vắng mặt rồi
em chẳng muốn gì ngoài muốn anh vui
muốn anh thuận lợi vạn nẻo đời
muốn anh những đêm trời trở buốt
vẫn sẽ có người rón rén rót nước cho
phố xá chiều nay lại ướt mèm
que diêm cuối cùng chưa cháy đã thành tro...
— AN TRƯƠNG
29 notes · View notes
huagiaduan · 1 year ago
Text
Tumblr media
Niên thiếu hữu vi - Lý Vinh Hạo : Trong cuộc đời này thứ tự xuất hiện rất quan trọng, người cùng bạn uống rượu say, là người chẳng thể nào đưa bạn về nhà.
Ở dưới phần bình luận của bài hát "Niên thiếu hữu vi" có một bạn nữ đã nói như thế này
Lúc đó, tôi cùng bạn trai đều còn rất trẻ.
Tôi đi ngang qua tiệm KFC thì đột nhiên muốn gọi điện cho anh ấy. Đầu dây bên kia bắt máy, chưa đợi được tôi nói chuyện, anh đã vội vàng mà nói "Anh đã nói với em nhiều lần rồi mà! Lúc anh chơi game thì đừng có gọi điện cho anh, thua rồi thì anh biết tìm ai bắt đền đây?"
Sau đó thì điện thoại bị cúp máy, xuyên qua cửa kính tôi thấy được anh ấy đang bận rộn lau bàn.
Khi còn trẻ, tôi luôn nghĩ rằng: Bản thân tôi cũng rất tốt gì cũng có, nhưng mà khi nhìn thấy người ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình cái gì cũng chẳng có, cái gì cũng không thể cho người ấy được.
Bạn tình nguyện để người ấy thấy bạn sa đọa cũng không muốn để người ấy thấy bạn bất tài.
Thì ra khi thích một người, cảm giác đầu tiên đó chính là tự ti.
Lời bài hát cũng như nói lên một nỗi niềm bất l��c nhất của một người.
Vào lúc bạn không có khả năng nhất, lại gặp được người muốn chăm sóc cả đời.
Ngoại trừ thích, thì cả hai chỉ có hai bàn tay trắng thế nên là cuối cùng buông tay đối phương.
Mỗi một cuộc gặp gỡ, mỗi một sự việc xảy ra trong đời người, thứ tự xuất hiện thật sự rất quan trọng.
Nếu như vào sai thời điểm, thì bạn vừa bắt đầu đã sai rồi, giống như người cùng bạn uống đến say mèm, không thể nào đưa bạn về nhà.
Cre: weibo
youtube
143 notes · View notes
kesinohana · 8 months ago
Text
Lúc say mèm, nhớ đến văn của Lý Bích Hoa. Có những tình cảm, là móng tay, cắt đi vẫn sẽ mọc lại, không chút đau đớn ngứa ngáy. Còn có những tình cảm, là răng, sau khi mất đi vĩnh viễn sẽ có một vết thương vô cùng đau đớn, không thể bù đắp. Máu thịt mơ hồ. Tuyệt nhiên dứt bỏ.
Tháng Tám phương Nam | An Ni Bảo Bối
11 notes · View notes
chuyencuach · 9 months ago
Text
Tumblr media
#hacaouy
Ngày xưa, cứ nghĩ những lúc công việc áp lực, học tập mệt mỏi thì chỉ cần đến nơi cây côi, mát mẻ thoáng đã là lòng sẽ tự khác nhẹ tênh. Nhưng rồi lớn một tí, đi nhiều, trải nghiệm rồi cả va vấp, bản thân mới nhận ra rằng, nếu trong lòng bất an, không yên thì dù có đến chân trời góc bể, danh lam thắng cảnh nào đi nữa thì chẳng khác gì nhau. Đôi khi người ta quên mất rằng cần nâng cao chất lượng trải nghiệm hơn là thổi phồng giá trị của trải nghiệm ấy. Một cung đường, một chiếc xe đạp martin 107 cũ mèm hay chiếc xe đạp thể thao full chức năng thực ra chẳng khác gì nhau mấy (trừ mấy công năng hoặc tính năng hỗ trợ), còn lại việc đưa một người từ nơi này sang nơi khác thì công năng tương tự. Có khi thế giới vốn chẳng hệ phức tạp, chỉ có loài người tìm cách trang điểm, che lấp rồi chống chéo những định nghĩa lên nhau, từ đó thuyết phục và răn đe nhau như thế nào mưới là chân lý, nhỉ?
Một bài viết không đầu không đuôi, trong một tối không buồn không vui.
13 notes · View notes
fightwithlife · 3 months ago
Text
Tumblr media
Anh nói bên cạnh mình cho anh cảm giác yên ổn như ở nhà.
Mình hơi cảm động. Nhiều khi, không tin được người như mình mà lại là nhà của một ai đó. Tại ngôi nhà này rách thủng đủ chỗ chỉ che vá qua loa, cũ mèm, cửa lúc nào cũng trong trạng thái hé hé chứ còn chẳng mở toang hoang. Thế mà cũng ráng vào, ráng sửa.
Người đâu mà tài.
6 notes · View notes
bacxiunhieusua · 11 months ago
Text
131223
Đang nghe "Không chờ đợi nữa"
Tuần trước, bạn rủ đi uống rượu khá muộn,
Không chần chừ mà chuẩn bị đi liền, cái giấc đáng ra lên giường ngủ rồi thì book Be lội qua quán, tưởng gọi cả chai ra nốc lấy nốc để rồi thi nhau lôi mọi chuyện trong thời gian vừa qua ra mà than vãn thì hai đứa gọi hai ly request ra vì sợ uống không hết, sợ no. Cười hài...
Ngồi sau lưng anh Be đi đường SG đêm tới quán mà cảm xúc một năm ùa về, cũng khoảng thời gian này năm ngoái đang còn thích anh chủ quán lắm, anh vì bận nên ngày làm ở công ty tối muộn mới lên quán rồi ngủ lại luôn. Muốn gặp anh thì chỉ có giấc 1-2h sáng thì mới có thời gian riêng cho hai đứa.
Mình cũng lì, lúc đó chẳng có gì ngoài cái liều cái gan, gặp được người mà mọi tiêu chuẩn mình đặt ra đều có, cứ thế lao vào, thời gian, tiền bạc cũng không eo hẹp gì để mà khó khăn với cảm xúc của mình. Thích thì làm, mình sợ mình bỏ lỡ người "hợp" với mình vậy, kệ người ta có đối đáp với mình ra sao. Vậy đó, nên mới có cuộc sống "bình yên" như giờ.
Lâu lắm anh mới gặp mình, sau cái hồi đó mình cũng ghé và gặp anh một lần, những lần sau không gặp được vì mình đi sớm về sớm. Không phủ nhận quán của anh rất dễ gắn bó, nó có tất cả chứ không riêng gì việc có anh. Mình đi giấc hôm đó cũng trễ, nên việc anh thấy mình bước vô cũng bất ngờ dữ. Lúc đó, anh lo chỗ ngồi, nước uống cho mình. Anh vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, vẫn ga lăng, vẫn chu đáo và vẫn tỉ mỉ với mình. Cẩn thận xếp áo khoác cho mình, canh đỡ sợ mình say ngả ngớn rồi bật ngửa ra sau, thấy mình ngồi chấm mút mấy cục bột phô mai thì sẽ hỏi mình ăn gì nữa không, đói không.
Luôn vậy, ân cần đến lạ kì. Ân cần đến nỗi, cái cách anh cho mình tất cả ngoại trừ tình cảm của anh, khiến mình thấy cảm giác như "được bao nuôi" dày vò mình thế nào. Vậy nên sau một khoảng thời gian náo nhiệt, mình rời bỏ khỏi cuộc sống của anh một cách lặng lẽ, bằng một tin nhắn dốc hết tâm sức. Và đoạn tình cảm theo đuổi đó vẫn được kết thúc một cách ân cần, nhẹ nhàng giữa hai đứa mình.
Mình nhìn căn gác ở đó, luôn bảo với bạn mình rằng cái máy chiếu trên đó, hàng ghế được sắp xếp chỉn chu với một mức nhiệt độ máy lạnh vừa phải được đặt ra là vì mình. Tụi mình luôn coi phim, những bộ phim cũ mèm nhưng có ý nghĩa và ăn khuya mấy món siêu ngon, mình sẽ hỏi anh những tình tiết trong bộ phim một cách tập trung vì mình muốn gần anh hơn, rồi tụi mình deep talk với nhau về cuộc đời, về những góc đen của anh, nghe anh tâm sự một cách rất flexing nữa. Trời sáng là khi mỗi đứa một cái sofa, ngủ gật trong tiếng nhạc buồn.
Mình nghe bạn mình bảo, hồi mình rời khỏi cuộc sống anh, anh cũng có một giai đoạn khá suy. Nhưng mà là chuyện mãi sau này, khi mà anh đã gặp nhiều người anh nghĩ rằng anh thích họ, và rồi dù anh có dát lên tay người ta mấy cái iphone 15 promax đi nữa, vẫn không ai thật lòng thích anh một cách khờ dại như mình đã từng.
Con người ta là luôn thế, mất đi rồi mới biết cái mình bỏ rơi là thứ tuyệt vời ra sao.
Mình đã không còn thích anh như mình đã từng, người bên cạnh mình hiện tại không phải là người giống với bất kì ai đã bước qua cuộc đời mình trước đó. Anh ấy cũng có cái vụng về của mình, cái hoàn cảnh của anh cũng không tuyệt vời nếu so sánh với nhiều người khác.
Nhưng mà mình không cần cố gồng lên vì những bộ phim mình không hiểu, chịu đựng những cư xử không ra gì hoặc lắng nghe mấy câu nói tích cực nhưng độc hại.
Mình tự nguyện uống bia, ăn gà hấp và coi đá bóng với anh ấy, dù mình có hỏi 100 lần việt vị là gì ảnh vẫn sẽ từ tốn giải thích mình nghe, khóc cười làm gì cũng rất thoải mái. Người bên cạnh mình hiện tại, không khiến mình phải cố gắng hoà hợp.
Nhưng mà, để có thể dũng cảm chọn người hiện tại. Mình đã có những quá khứ buồn vậy, buồn một cách đau lòng khi nhắc đến thế.
Người ta có can đảm thử, mới có gan rời bỏ.
Để mà nắm lấy thứ mà ông Trời sắp xếp cho ta.
🪴
11 notes · View notes
uyenjune12th · 3 months ago
Text
#không tựa 119
vài chục năm đơn côi, có đôi cơn đau làm tim em cũ mèm
Tumblr media
5 notes · View notes
2l5y · 3 months ago
Text
mình giữ trong mình mỗi màu đen
màu đen trên trang giấy, lấm lem
màu đen của trăm ngàn nỗi hận
màu đen nơi đáy mắt, cũ mèm.
rồi bỗng nhiên mình gặp được anh
người đa sắc quá, ngắm không quen
mình đứng bên anh, kệch cỡm quá
tay mình còn chẳng thắp được đèn.
annh
Thứ sáu, ngày 02 tháng 08 năm 2024, 02:44
2 notes · View notes
meothangtam · 6 months ago
Text
ngày hôm ấy đang chuẩn bị ngủ mình đột nhiên không nhớ tên bạn là gì, mình mở tum, mở fb, nhưng lướt hoài vẫn không tìm ra tên bạn. xong tự nhiên mình bật dậy ngồi khóc.
3 ngày sau đó mình vẫn không nhớ ra tên bạn.
đến bây giờ mình vẫn không nhớ ra tên bạn.
hóa ra khi thời gian bào mòn đủ lâu, những điều mà ta nghĩ là ở lại với cả cuộc đời bỗng chốc vô tung vô tích.
---
5h sáng, cụ ông gieo mình xuống.
19h tối mình đọc thấy bài người nhà tìm ghe vớt xác.
2h sáng cùng ngày mình đã đứng ở cây cầu đó. một mình.
---
ngày này năm trước nhắc cho mình nhớ, đã nhiều năm rồi, và năm nào cũng vậy, đều rơi vào bóng tối thật lâu
---
mình nhắm mắt khi đêm vừa lên
anh vuốt tóc mình, sau đó im lặng rời khỏi
tỉnh dậy từ giấc mơ không đầu không cuối
---
lúc ông ta mất rồi sẽ đau lòng không
đau chứ
nhưng những lần ông ta say mèm, đầu mình luôn đau
6 notes · View notes
phucdan119 · 7 months ago
Text
Bức tranh hoàn chỉnh
Một ngày nọ, tôi khi đang tìm giúp Minh Hoa chiếc ví cô ấy mất, từ tủ sách rơi ra một chiếc thiệp: "Anh xin lỗi vì đã không để tâm đến cảm xúc của em." Những dòng chữ trong đó rất thiết tha, rất quyến luyến, và là lời lẽ của người yêu thương nọ. Đó là thư của Long - nyc gần nhất của em. Đọc xong những lời đó, tôi tin rằng tình cảm Long dành cho em là thật. Tại sao sau đó Long lại làm tổn thương em thật nhiều? Tại sao Long lại tấn công Hoa và V.A, và làm loạn mọi việc lên? Sau đó, Long biết tôi là người yêu mới của Minh Hoa, và add friend tôi, nhưng lại không nhắn tin làm phiền, và sau đó dừng kết bạn. Từ sau khi biết tôi là nym của Minh Hoa, thái độ của Long khác đi, không đòi quay lại, mà xin làm bạn. Hơn thế nữa, thái độ trên các nền tảng mxh lại khác đi. Từ ấy, chiếc não bộ của tôi có phần hiểu ra vấn đề, níu kéo ở mức độ này là do anh ta tổn thương sâu sắc, không phải tổn thương vì người mới, mà do tổn thương vì V.A. Từ ấy, tôi hiểu rằng, tôi đang biết một bức tranh không hoàn chỉnh. Nhưng MH chưa bao giờ kể cho tôi nghe.
Tôi có luôn thắc mắc về câu chuyện mà MH kể với tôi nghe về V.A. Nó là một kiểu gì đó rất kì lạ, và tôi nghĩ là do vấn đề cốt lõi nằm ở V.A và MH. Việc chuyến đi Quy Nhơn, là sự kiện làm tràn li.
Hôm trước, khi tôi đi công tác ở Thanh Hóa, tôi say mèm. Lúc ấy, không làm chủ được, tôi nhắn tin tức giận với Minh Hoa. Chúng tôi cãi nhau to, và suýt thì chia tay. Sau đó, tôi bộc lộ nỗi tức giận là do MQH giữa em và VA làm a bực tức, anh không hiểu sao em lại như thế. Giờ thì bức tranh trở nên hoàn chỉnh.
Thực ra, Long rất yêu Hoa. Nhưng khi Hoa yêu L, tại sao L lại chỉ để ý mối quan hệ của H và VA, chứ không phải ghen tuông với Minh hay với anh bạn miền Nam. Vốn dĩ, VA là một người có vợ, và là một tay đầy kinh nghiệm, hắn ta chỉ muốn ngủ với H. Từ "cặp bồ" mà Long dùng ở đây, nó đúng. Nhưng anh ta đã cặp với một người ít tuổi, để thỏa mãn niềm vui của anh ta. Nhưng H, vốn dĩ rất tin người, đã tin đó là tình yêu, là niềm tự hào của cô ấy. Cô ấy kể cho L về chuyện đó với con mắt của "cô gái tuổi 20". Điều ấy làm cho Long tức giận, và nổi đóa lên. Anh ta yêu cô ấy thật, nên càng bực tức khi thấy cô ấy trong vòng luẩn quẩn không hiểu sự đời. Anh ta tổn thương, nên anh ta càng chà đạp cô ấy. Dù cô ấy ốm, anh ta cũng không đưa đi bệnh viện. Dù cô ấy sảy thai, anh ta vẫn làm điều anh ta muốn, mặc kệ cho những đau đớn thân xác của MH. Dù MH có tổn thương như thế nào, anh ta cũng rời đi, kệ cô ấy với nỗi buồn đó. Cô ấy chỉ ngụp lặn trong nỗi cô độc và buồn bã ấy. Dù cho thế nào, có lần MH rất đau đớn, L vẫn miệt mài lạm dụng thân xác MH, mặc cho MH đau lòng vô cùng. Thực tế, MH có hiểu tình cảm của Long, tôi tin là như vậy. Đó là lí do dù cô ấy đau đớn đến thế nào, cô ấy cũng chịu đựng mà không rời đi. Hẳn phải có lí do khiến cô ấy tin rằng Long dành cho cô ấy là tình yêu thực sự.
Cô ấy chia tay Long ba lần. Và đến lần thứ hai vào tháng 11, hẳn cô ấy cũng rất đau đớn. Cô ấy đã quay lại với VA lần nữa, có lẽ cô ấy vẫn có chút niềm tin, lại muốn chứng minh đó không phải như lời L nói. Nhưng niềm tin ấy sụp độ, khi cô ấy thấy Vik nhắn tin với VA một cách vun vén. Cô ấy hiểu ra tất cả, và hiểu rằng VA chỉ muốn lạm dụng thân xác mình. Xinh đẹp là một món qùa đầy đau đớn, đôi khi nó đày đọa cảm xúc của chúng ta. Cô ấy mang nỗi đau ấy, quay trở lại với Long. Và đó là một ngày cô ấy thảm nhất. Như cách cô ấy nói.
Sự thảm khốc đó đã khiến MH rời đi lần cuối, với những tổn thương cô ấy phải chịu. Long hẳn rất đau đớn, giờ thì cảm xúc của Long đã lý giải được. Sao mà không đau đớn được chứ, anh ta muốn lấy MH, và thấy vợ mình như thế, sao anh ta bình tĩnh được? Đó là lí do tại sao khi ở Móng Cái, MH biết L ntin cho VA, MH đã bảo với tôi khi tôi ở bên em: "anh vào trước đi, em cần tự giải quyết". "Em sẽ gả cho anh vào kiếp sau nhé", vì lúc ấy MH cũng chả biết nên làm gì nữa. Nếu tôi biết, chắc tôi sẽ rời đi, sẽ không còn bên MH nữa. Có lẽ, L đã dùng những từ tệ nhất để chà đạp MH, và nói ra tất cả những gì L nghĩ. Long thực ra có thể giải thích được, miếng ghép đã hoàn chỉnh. Thay vì đang trách, giờ tôi thấy Long đáng thương.
Minh Hoa giấu điều gì đó, và không muốn tôi nghĩ khác về cô ấy, cô ấy đã rất tổn thương sâu thẳm trong tim, và đương nhiên, cô ấy không muốn mối tình của mình và Long lại lặp lại với tôi. E rằng, nếu trong thế của Long, tôi cũng không biết mình liệu có tổn thương đến thế không? Đó là lí do mà MH không kể cho tôi chi tiết về cơn tức giận của Long, về VA, và về cô ấy.
Minh Hoa tìm đến tôi giữa những ngày tháng như vậy. Tôi đã ở đó và không rời đi. Tôi đã không lạm dụng thân xác em "Anh sẽ không ngủ với em cho đến khi em yêu anh". Tôi đã ở đó và bên em, dù tôi cũng đau lòng ở MC, nhưng kiên quyết giữ lại nỗi tò mò của mình, và chỉ ở đó an ủi vỗ về em. Tôi đã bảo em, anh sẽ không rời đi, ít nhất là cho đến hôm nay.
Sau tất cả mọi chuyện, tôi biết Minh Hoa đã đau khổ đến nhường nào. Một người mà cô ấy ngưỡng mộ và tưởng là tình yêu, hóa ra lại là kẻ chỉ muốn lợi dụng thân xác của cô ấy. Một người từng yêu cô ấy nhiệt tâm như mình, thì lại chỉ là một người gay. Một người từng yêu cô ấy, lại chì chiết cô ấy vì việc cô ấy bị một tra nam lạm dụng. Em đã từng nghĩ chả thể kết hôn với ai, và chỉ độc thân nuôi Bốp, dù em luôn ao ước có gia đình riêng cho mình.
Thay vì tức giận, tôi thấy thương cảm cho Minh Hoa. Em đã không có người bố ở bên, để dạy dỗ em cách yêu đương đàng hoàng. Em không được bảo vệ. Bố em ở dưới suối vàng hẳn cũng đã rất đau lòng, nếu bố còn ở đó, chắc chắn bố sẽ bảo vệ và dạy dỗ em. Chính vì vậy, đến khi mẹ và bác Quảng đến thắp hương cho bố, và bảo bố chọn cho Minh Hoa một người bố thích, thì mình xuất hiện. Đêm đó, một động lực nào đó kéo mình đi, dù đó là lần mới mình mua xe, và thực sự đi ở ngoài đường. Đó là lần đầu tiên. Mình lên nhà em, và em ốm nặng. Sau đó, Minh Hoa chả bao giờ ốm nữa, tại sao mình lại xuất hiện như thế chứ. Sờ vào người em, mình thấy em rất nóng. Có lẽ đó là do bố cố tình sắp xếp. Mình ôm em cả đêm, và hôm sau, tại chính căn nhà đó, em nấu cho mình canh gà nghệ mà xưa bố nấu cho mẹ. Nằm xong, mình vào nhà em và bảo mình sẽ không ngủ với em cho đến khi em yêu tôi. Có lẽ lần đầu tiên, em biết một người đàn ông từ chối em là như thế nào. Đó là lí do em nhắn với VA, khi kể với tôi, rằng đó là người không lạm dụng thể xác hay muốn chiếm hữu em. Em hiểu là VA chỉ lợi dụng thể xác em thôi, và em muốn nói: "em được yêu và trân trọng rồi, giờ em biết được yêu là như thế nào rồi. Em cũng xứng đáng được thế."
Đúng mà, Minh Hoa luôn xứng đáng được thế. Những người kia chỉ như vết sẹo thôi, và nó chả đáng gì. Có những người đẩy ta xuống, thì có những người kéo ta lên. Anh vẫn luôn tim em là người thiện lương, chỉ là lòng tốt của em chưa đặt đúng chỗ. Anh nghĩ nếu em ở gia đình anh, em sẽ là một người con dâu, cháu dâu ngoan ngoãn. Nếu em là vợ anh, em sẽ là người vợ chăm lo cho anh và thu xếp. Nếu em là mẹ các con anh, em sẽ dạy dỗ các con rất tốt, và anh cũng sẽ bảo vệ các con em, để con chúng mình sẽ không phải vất vả như bố và mẹ nó. Đó là lí do chúng mình tồn tại trong cuộc đời.
Có những lúc, anh đã là người đàn ông tồi tệ. Anh biết anh từng tệ với Hương, với Linh, với Khiết. Anh không biết yêu đâu, anh phải học rất nhiều. Minh Hoa cũng vậy thôi, Minh Hoa sẽ chẳng yêu anh nếu Minh Hoa không trải qua những quá khứ đó.
Nhưng anh sẽ không bao giờ, một lần trong đời, dùng quá khứ đó lần nữa để khiến em đau khổ.
"Vì anh là một người đàn ông có tri thức và tử tế", đó là điều cô Bùi Hồng Thái đã dạy cho anh. Các thầy cô anh đã là những tấm gương đạo đức để anh noi theo. Ông bà đã chăm lo cho anh, cho anh học hành và có giáo dục. Bố mẹ và gia đình đã nhiều người làm tổn thương, có người đã rời đi, và có lúc anh đã đứng trên thành cầu nghĩ về cái chết, vì anh thấy anh đau khổ quá, nhưng anh không chết được. Anh hiểu thấu sự đau khổ hơn bất kì ai, anh có thể vì em mà giấu nhẹm nỗi đau này, anh sẽ xoa dịu và thật dịu dàng với em.
Ở bên em, anh mới hiểu rõ lẽ sống của đời mình. Anh là người để cho người khác dựa vào, để che chở cho người khác. Cuộc đời anh là thế đó. Anh là người bao dung, anh mạnh mẽ và kiên trì. Anh không rời đi cho dù đó là ngày em tệ nhất. Anh làm những điều này không phải cho em đâu, đó không phải là xứng hay không xứng, đó là việc anh phải làm. Anh làm thế là cho anh, để anh biết rằng mình là người tốt hơn mình tưởng. Phải đặt con người ta trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, lòng tốt mới lộ ra. Anh là người bình thường thôi, nhưng trong đời của bố mẹ anh, của Ti, của ông bà, của gia đình anh, và giờ một người xa lạ là em - anh là siêu anh hùng đó.
Đừng sợ, đừng lo, anh biết mọi việc rồi, anh sẽ bảo vệ và vun vén cho gia đình của mình, cho em!
Là một người đàn ông có bản lĩnh, có tri thức, có trí tuệ, anh sống cho cả những người đã giáo dục và sinh thành lên anh - đó là ông bà, bố mẹ, thầy cô anh, cả Ti, cả em, cả bố Sơn, cho mẹ Phương, cho chị Hà, Bốp, sau này cho cả con chúng mình nữa, anh sẽ không làm ai thất vọng, anh là niềm hy vọng cho mọi người rằng trên đời còn có tình yêu thuần khiết và hy sinh đến thế.
Đừng lo, có anh ở đây rồi!
Vì anh hứa là anh sẽ luôn ở lại, MH nhé!
2 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 2 years ago
Text
Tumblr media
Một ngày nào đó, tình yêu đối với chúng ta mà nói, không còn một chút háo hức rạo rực nào nữa. Em sẽ loay hoay với đám cỏ trong mấy chậu hoa của em, anh sẽ khướt mèm với mấy người bạn chiến hữu của anh. Bất chợt, niềm khắc khoải chẳng biết từ đâu lại lọt thỏm trong cõi lòng. Em chẳng còn làm thơ nữa, chỉ lắc đầu, thở ra một hơi thật nhẹ, cắt vội đám cỏ cho xong.
— AN TRƯƠNG
86 notes · View notes
firstpetal · 1 year ago
Text
trans
(Không phải tiệc cho trai thẳng)
Vào một đêm của nhiều năm trước, ở một bữa tiệc đêm được tổ chức quy mô lớn tại một căn biệt thự đồng quê bang California. Gần như mọi quốc gia trên thế giới đều được mời tham dự. Sau tiệc chiêu đãi, mọi người tự do hoạt động giải trí và xã giao. Đêm đó, căn phòng tràn ngập tiếng nhạc rap Gangster ầm ĩ, kèm theo tiếng trống dồn dập của loa trầm khiến đám đông dường thêm náo nhiệt, nhiều người khác rầm rộ trong phòng hát.
Máy hát Karaoke Nhật Bản mang đến đã trở nên rất nổi tiếng trong bữa tiệc, Mỹ ca hát vui vẻ làm Nhật Bản cũng hùa theo vỗ tay, thi thoảng cậu ta cũng trình một vài bài. Cậu và Hàn Quốc có vẻ biết nhiều bài hát tiếng Anh, dù phát âm không được lưu loát cậu ta vẫn làm mọi người cảm thấy thích thú. Trong góc tối của căn phòng một người đang lẩm bẩm một mình, bình thường anh chàng người Nhật này trông rất lạnh lùng, hào hoa, nhưng vậy không ngờ khi dự tiệc tính cách cậu ta thay đổi hoàn toàn, vẻ e dè thường ngày biến mất, thậm chí còn chủ động bắt chuyện trước khi trả lời một cách lịch sự. Ngược lại, thái độ của anh ta tại buổi giao lưu này đối lập với của Nhật. Trong một bữa tiệc anh ta luôn mong rằng sẽ không có ai tới hỏi chuyện với mình, vì vậy nên lủi thủi ngồi trong góc thật im ắng mà không quan tâm đến xung quanh, và nếu ai có hỏi gì anh ta cũng sẽ chỉ đáp lại một cách ngắn ngọn cho qua chuyện.
Trung Quốc vốn không thích tiệc do người Tây tổ chức, nhiều lần tìm đủ lý do viện cớ để không phải tham dự, nhưng luôn từ chối những lời mời như thế cũng không tốt, người khác sẽ cho rằng anh đang tự cô lập, lạc nhịp với xu thế chung của thế giới. Đặc biệt với tư cách là một trong năm thành viên thường trực của Liên Hợp Quốc, sự vắng mặt của Cộng Hoà Nhân dân Trung Hoa là không thể chấp nhận được. Cho dù có thể ở nơi đông người như vậy không chắc sẽ có ai để ý điều đó, anh vẫn phải gượng ép bản thân tới để giữ thể diện.
Hoạt động KTV vẫn đang diễn ra, thỉnh thoảng có vài tên đàn ông say khướt mà tùy tiện khoác tay lên vai anh, hành động thân mật này khiến anh hơi khó chịu nhưng vẫn cố im lặng mà chịu đựng. Sau một hồi đa số người dự tiệc đã chán việc hát hò và bắt đầu tản ra làm việc riêng, mỗi anh chàng người Philippines vẫn tiếp tục hát say sưa. Nhiều người ra ban công và trò chuyện với nhau. Một số kẻ như Hoa Kỳ, Anh Quốc và Hà Lan sẽ cùng vào một căn phòng nhỏ, khoá cửa lại và bắt đầu cắt các mảnh pha lê trắng bằng thẻ ngân hàng cho thật mịn và chia thành các hàng, rồi hít lên mũi thật thoả thuê. Mỗi khi hai tên Anglo đó giở trò, đám đàn em Ngũ Nhãn lần lượt nối gót anh chúng tham gia. Chỉ những người không có tốt đẹp gì mới tụ tập với nhau như vậy. Trung Quốc cảm thấy kinh tởm khi anh được mời thử, tế nhị mà từ chối rồi lảng tránh họ.
Anh ta chỉ định tự mình lặng lẽ mà rót thêm rượu vào ly cocktail trong tay, ngồi với bóng mình ở quầy bar rồi từ từ mà nhấm nháp, nhưng ý muốn được yên tĩnh và một mình của anh mãi bị dập tắt, bởi luôn có ai đó nháy mắt với anh- khốn nạn hơn nữa, luôn luôn là một tên đực rựa say mèm tự nhiên mò đến mà tán tỉnh với anh, toàn đàn ông, không bao giờ một người phụ nữ. Mặc dù anh tự cố trấn an bản thân rằng có thể những người này chỉ đang tỏ ra thân thiện với anh và mọi chuyện là hiều nhầm, chuyện này vẫn làm anh thấy rợn cả người. Anh đã thay chỗ ngồi nhiều lần nhưng việc những người này cứ lấn tới lật đổ mọi hoài nghi trước đó. Không biết liệu là do cồn làm mờ mắt hay những kẻ này từ đầu đã muốn tiếp cận anh rồi.
Thu mình lại không nói gì với hi vọng rằng người đó sẽ mất hứng rồi bỏ đi, nhưng sự thiếu phản kháng của anh chỉ làm họ thêm táo bạo mà sờ soạng một nam nhân không biết xấu hổ.
Lúc này Trung Quốc bắt đầu thấy ngứa tay, tức tối nổi ý tưởng để dụ mấy tên khốn này vào một căn phòng kín hoặc bụi cây nào đó bên ngoài nhà rồi đánh cho sướng tay. Trước đây anh ta đã từng làm việc đó một lần, và suýt biến người đó thành tàn phế, nhưng lúc đó vì hắn ta say quá mà trượt chân ngã xuống cái mương nào đó và thoát cơn thịnh nộ chưa tan hẳn. Hiện tại anh không nắm chắc người ngồi trước anh tỉnh táo cỡ nào, nếu lặp lại chuyện đó bây giờ, thế nào cũng có tai hoạ tầm cỡ quốc tế giáng đầu anh. Vì vậy anh đành nén giận rồi hít thở thật sâu, lịch sự đẩy kẻ quấy rối sang một bên và tìm đến một góc ban công yên lắng rồi dựa vào lan can châm điếu thuốc. Phía trong nhà vang ra tiếng cổ vũ và reo hò, báo hiệu rằng sự kiến chính của bữa tiệc, cuộc thi vật tay đã bắt đầu. Trong một cuộc thi như thế thường thì quán quân sẽ là Hoa Kỳ, tranh giành vị trí thứ nhất với hắn có Nga hoặc Vương quốc Anh, những người còn lại coi như tiết mục phụ. Trong trận đấu tập của Nga và Anh, Nga không xem Anh là đối thủ nghiêm túc và thậm chí nhẹ tay với anh ta, mặt khác, Anh Quốc thua không chịu được, cái tính xấu khi say xỉn lộ ra và rủa địa ngục đẫm máu lên tất cả. Lúc này một số người xem nhân cơ hội để đặt cược với nhau ai sẽ thắng ván sau, dù chỉ là trò chơi giết thời gian cho khán giả, số tiền hấp dẫn được đặt ra để cược làm cảnh cờ bạc sôi động không kém.
Tất nhiên, những chuyện này đều không liên can gì đến Trung Quốc, hắn vốn dĩ không muốn tham gia, may mắn thay Mỹ chưa bao giờ chủ động mời hắn tham gia những chuyện này. Hắn như điếc với tiếng người, mắt men theo làn khói bay thẳng, chỉ ngước mắt lên nhìn trăng mặc đi âm thanh huyên náo của bữa tiệc.
"Sao vậy? Anh ghét ở đây à?"
Bên cạnh anh ta xuất hiện một người, anh không biết bóng người này đột nhiên xuất hiện ở đâu, liếc mắt liền phát hiện đó là Việt Nam. Cô ta thản nhiên dựa người lại lan can gần anh, từ khi nào không biết, và đang bắt chuyện với anh.
Anh hơi ngạc nhiên là có người để ý tới sự hiện diện mờ loà của anh ở trong một bữa tiệc đông người như vậy, nhưng không có vẻ thấy phiền về sự tĩnh lặng bị phá vỡ.
"Không hề, từ đầu tôi đã muốn đi."
Trung Quốc nhìn trăng, nhàn nhạt mà đáp. "Thỉnh thoảng tham gia các hoạt động xã hội như này không có gì sai, đặc biệt nếu điều đó là để làm giàu và thúc đẩy giao lưu quốc tế."
"Vậy tại sao anh ra đây một mình?"
“Muộn rồi nên tôi thấy hơi buồn ngủ, đi ra ngoài để lấy lại tỉnh táo, lát nữa vào lại.” Hắn thở một vòng khói từ điếu thuốc lá.
"Tôi có nhớ lần trước anh không tới."
Anh quay sang nhìn Việt Nam, thái độ mơ hồ có chút cảnh giác trước cô, nhưng bình tĩnh mà đáp lại.
“Ồ, hôm đó có việc bận nên không đến được.” Thật sự không có bí mật gì nhất định phải giấu diếm nhưng vẫn nên tránh lộ ra sơ hở, anh nghĩ thầm, rồi cầm ly rượu lên đưa lên miệng.
“Anh biết không?” Cô tiến lại gần hơn, trong lời có ẩn ý.
"Phụ nữ chúng tôi khi trò chuyện với nhau, bọn tôi thích so sánh người đàn ông nào hấp dẫn hơn… Anh biết họ đã đánh giá anh thế nào không?"
"…"
Biểu cảm của Trung Quốc có vẻ bình thường và không hứng thú với chủ đề này lắm, anh vờ như không lắng nghe những gì cô nói nhưng câu đó đã làm tai anh vảnh lên, nó đụng đến anh một cách khiến động tác uống rượu khựng lại. Đúng thật, anh không được lòng phụ nữ cho lắm, rất hiếm khi có cô nàng nào đó chủ động bắt chuyện với anh, một nữ gián điệp từng lợi dụng điều đó và dùng mỹ nhân kế để tiếp cận anh.
"Họ nói khuôn mặt anh nhìn quá non nớt, và mái tóc dài làm anh trong thật nữ tính, ẻo lả…"
Nhấn mạnh của từ "ẻo lả" làm giáng một đòn nặng nề lên cái tôi của Trung Quốc.
"Cái gì?! Cô gọi ai ẻo lả… Ặc-"
Rõ ràng lời nói đó đã chạm sâu đến thâm tâm của anh, tóc trên người dựng đứng lên, thậm chí vô ý sặc rượu mà phun ra thứ nước mình vừa uống. Kẻ mặt lạnh này, người mới một giây trước đang còn tỉnh táo lại mất bình tĩnh vì một câu nói. Cho dù có là thật hay bịa, Trung Quốc thì thầm dưới hơi thở của mình, thề rằng sau này nếu nhất định phải chấn chỉnh ngay trong chính nước của mình, nhất định phải xoá sạch dấu vết của hình ảnh người đàn ông Châu Á ẻo lả, cho dù hai từ này đủ để diễn tả anh một cách cực kỳ khiêu gợi, khốn kiếp!
Thấy vẻ mặt đắc ý như bắt thóp được hắn của người con gái trước mặt, hắn nhận ra mình vô tình cư xử một cách xấu hổ trước mặt cô và lập tức chấn làm dịu cảm xúc lại, ít nhất là trên bề ngoài, và lấy khăn tay từ trong túi áo khoác ra lau khóe miệng có dính rượu bị phun ra, giọng cũng trở lại bình tĩnh như trước và tiếp tục, hơi vội vã.
"Ta tu luyện đạo Gia Tiên qua mấy ngàn năm nên mới được như bây giờ, hiếm có ai làm được. Hơn nữa, thân thể da thịt đều từ tổ tiên truyền lại, mái tóc dài để tượng trưng cho sự trường tồn văn hóa, ngươi hỏi xem để thế này cắt đi làm gì, rồi thấy tiếc. Ta như thế này, người ngoài muốn nghĩ gì thì nghĩ."
Dù có thể lập tức lấy lại sự điềm tĩnh cũng vô ích. Cô ta biết mình đã chạm vào tim đen của anh và có ý định tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Vâng, anh nói không sai, vậy nên tôi đã giải thích với họ rằng bởi vì anh khác người bình thường, có thể nói là… một người vô tính, tự thiến, sống như đi tu… Hẳn anh ta chỉ muốn thăng thiên càng sớm càng tốt, tránh rượu chè, ăn mặn. Không tham gia những thú vui cuộc sống. Còn hứng thú với đàn bà, lại càng không thể."
"Tôi-"
Trung Quốc quay mặt với Việt Nam.
Đúng là một trò đùa, hắn ta có đầy rẫy kinh nghiệm trong việc giường chiếu, nhưng giờ lại bị nhầm là trai tân? bị thiến?
"Cô thực sự nghĩ về tôi như thế sao? Như thể chúng ta chưa từng quen biết nhau vậy…Đừng nói cô thực sự tin vào những lời tự bịa đặt đó thật.
“Tôi không biết mình có tin không. Nhưng họ thì có, và-”
Cô hạ giọng.
"Thực ra tôi cũng có chút nghi ngờ, trước giờ chỉ thấy anh âu yếm với đàn ông… Anh thật sự không có hứng thú với phụ nữ sao?"
"…ai ở đây cũng từng được âu yếm."
"Nhưng anh là người duy nhất chưa bao giờ ôm ấp một người phụ nữ."
"…"
"Còn nữa, tôi chưa nói hết, tôi biết anh thích may mấy bộ y phục của nữ ở nhà- à, không, phải là trang phục cosplay anime Nhật mới đúng? Thật kì lạ khi anh mặc chúng lên, bộ dạng anh như trở nên đáng yêu, yếu đuối hơn nữ nhi, như thể anh muốn những ai nhìn vào muốn tàn phá và chiếm lấy, tôi luôn tự hỏi… Có thực sự anh đang tăng cường cái gọi là sức hút và ảnh hưởng quốc tế bằng cách này? Chỉ chờ người khác xông vào, và từ bỏ phẩm giá của mình để đổi lấy chút lợi tức thời? Trung Quốc, thực sự anh muốn gì vậy? Anh đang giả vờ sao- Nhìn đây."
Việt Nam kéo tay áo cô lên và giơ cổ tay trước mặt anh ta, có vết thương đỏ trên cánh tay hình như mới bắt đầu lành lại.
"Một kẻ trông yếu đuối, ng���c nghếch như anh lại có thể… Năm đó anh đã bắn tôi không thương tiếc. Tôi không hề nghĩ mình thua, mà còn thắng trận đó một cách mỹ mãn, nhưng vết thương này mãi không đi… Hỡ cứ nâng vật nặng gì nó lại mở ra và bắt đầu chảy máu. Anh đã thua, nhưng lại có thể ngơ ngác như thể chẳng có gì xảy ra, sao anh bình thường được như vậy, hay đó chỉ là giả vờ, anh…"
"Đừng nói nữa."
Thấy tâm trạng và giọng điệu của cô ta dần càng dao động, anh phải ngắt lời cô, trong lòng cảm thấy bất an, chuyện cũ sao cô có thể nhắc lại khi họ ở tiệc, với lại anh ta không muốn tỏ ra quan tâm đến cô chút nào.
"Tôi biết cô không hài lòng gì với việc tôi làm, cũng không ưa tôi, nhưng để tôi nói điều này: Thứ nhất, tôi làm mấy điều đó không phải để kiếm tiền, mà là để giải trí mua vui cho lũ trẻ trong nước, còn cosplay thì sao? Tôi được khen là múa diễn Thôi Anh Anh và Đỗ Lệ Nương rất hay.
Thứ hai, có lẽ đúng thật không có người phụ nữ nào trên thế gian này có nửa sự quyến rũ so với phong thái của tôi khi diễn kịch côn khúc trong vai nữ. Nhưng không có nghĩa là tên biến thái nào có thể tùy tiện đụng vào, ai dám đặt một ngón tay lên ta, gãy hai ngón"
"……Tôi không tin."
"Cô không tin và tôi cũng không thể thay đổi được điều đó."
"Có một cách để làm tôi tin."
Việt Nam chỉ vào đám đông xì xào bên trong và nói:
"Nếu ngươi thực sự là nam nhân, cùng anh ta đi so một trận, dù không thắng nổi, đối với tôi vẫn coi như anh đã chứng tỏ bản thân, thấy sao?"
Đám đông lại hò reo khi Hoa Kỳ đánh bại Liên Bang Nga một lần nữa và giành danh hiệu quán quân. Trung Quốc lờ đi âm thanh đó và đáp lại đầy mỉa mai.
"Ôi, đã lâu lắm rồi em mới nhiều lời như vậy, em cố tình để khiêu khích tôi à. Em đùa tôi à? Em muốn chứng minh điều gì trong trò chơi cho trẻ con này? Để anh chơi với chúng rồi về nhà mệt lử nhìn em hả hê bên cạnh?"
"Anh thấy sợ."
"Không, không hề…"
"Chẳng lẽ một trong năm thành viên thường trực của Liên Hợp Quốc không có cảm xúc khi danh dự bị lăng mạ?"
"Tôi không muốn phí hơi mà ganh đua với đám người trẻ này, sức phải để lại mà sử dụng cho việc này việc kia, có nhiều thứ quan trọng hơn…"
"…đồ hèn nhát, quá hèn nhát."
"Cô muốn nói sao cũng được."
Anh quay lưng lại với cô, coi bộ không quan tâm.
Việt Nam lại nhìn vào căn phòng, nhìn đám đông, rồi quay lại phía gã người Trung Quốc, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Không biết anh thật sự thờ ơ hay giả vờ? Anh không thấy bọn họ còn cá cược với nhau sao? Trong đó có một hàng nam nhân đang đợi đến lượt để thể hiện bản thân."
"Tôi biết, và tôi cũng không muốn làm dễ cho cô." Hắn lại liếc nhìn cô, một lúc sau lại nhìn khói thuốc, nói tiếp: " Cô muốn đi cổ vũ hay làm gì thì cứ tự nhiên, đừng vì tôi mà cảm thấy ép buộc. Ngưng xúi giục tôi tham gia mấy trò trẻ con này, tôi không muốn cho cô toại nguyện."
"….Được lắm."
Việt Nam không muốn chỉ thế mà bỏ đi, tiếp tục nâng mức dằn mặt anh ta: "Một tên đàn ông thiếu ý chí, sức hút cũng không có, so với các thành viên châu Á khác thì không lãng mạn như Hàn Quốc, lịch lãm như Nhật Bản. Hắn ta chẳng có gì ngoài một vẻ cổ hủ và cổ hủ. Chẳng trách đến cả cô em gái Đài Loan cũng coi thường hắn…"
"…Cô bé này thì biết gì về việc làm trai?"
Anh lườm cô.
"Nam nhi phải có hoài bão lớn và tập trung vào việc xây dựng một sự nghiệp lớn. Đàn bà giống như quần áo, không đáng để tâm. Và để tôi nói cô điều này- Tiểu Việt, không, đồng chí Việt Nam, hãy kiên định trên con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa, hãy vững vàng ý chí, đừng vì những thứ tầm thường hạ đẳng này mà làm cho lóa mắt mà mất phương hướng, không đi lệch đường và càng ngày càng tiến xa!"
Việt Nam khịt mũi một cách khó chịu và cũng không trả lời gì. Trung Quốc thấy thế không nói thêm nữa và nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ về thường lệ của anh. Anh liền quay người lại và chuẩn bị trở lại phòng khách, định không để ý thêm nữa đến Việt Nam, nhưng chưa đi đầy một bước thì sững lại, nhìn cô từ trên xuống dưới. Thấy cô ta mặc một bộ âu phục của nam trong không khác mấy so với bộ bản thân anh đang mặc, như thể nó được may lại để vừa người cô ấy.
"Lần sau đến bắt chuyện với tôi, đừng ăn mang như đàn ông, trong nhà tôi không thiếu gương soi, tôi không muốn khi ra khỏi nhà phải mang chúng theo vì cô."
4 notes · View notes
hoangpnd · 10 months ago
Text
Tumblr media
Một người đi mua sách, đấy là chuyện chẳng có gì lạ, trong cả dòng người ra vào hiệu sách từ sáng cho đến tối. Ở Đinh Lễ, người bán sách kì cựu vẫn nhớ như in kỉ niệm về một lần đang lúi húi vào những con số, và khi ngẩng mặt lên thì thấy trong hiệu sách mình đứng một giai nhân lộng lẫy. Bà không thể ngăn mình tự thốt lên với người bên cạnh, sao lại có người đẹp đến thế, và rồi bà bị hỏi lại một cách đầy bất ngờ, thế cô không biết đấy là ai ư? Hoa hậu Thu Thuỷ đấy. Trong khi ấy, cô Hoa hậu vẫn đứng chăm chú trước một giá sách, suối tóc đen ấn định cả không gian. Một lúc sau, cô còn tặng thêm cho người bán sách một ấn tượng khác, không chỉ mua nhiều sách, mà cô còn chọn sách rất tinh. Thật khó tưởng tượng. Về sau, hai người họ thành bạn.
Ở Việt Nam có một nơi mà những người sưu tầm sách dẫu ở đâu cũng sẽ tìm cách đến một lần, nhiều người thì sẽ đến đó định kỳ: Bắc Ninh. Vì tính chất công việc, tôi cũng thường xuyên sang bên đó, có lần còn đi dài ngày, ở luôn tại chỗ; chính vì vậy tôi có được quan hệ với một người bán sách có tiếng và nhờ thế được nghe nhiều chuyện. Chuyện ở đây liên quan đến những người mua sách, ý là các nhà sưu tầm, “những con nghiện” theo cách gọi của anh, hơn là về những cuốn sách. Chỉ cần kể một cách hết sức chân thật thì chúng cũng khiến tôi cười muốn chảy nước mắt, không chỉ một mà rất nhiều lần. Lúc mới quen nhau, như để chứng minh sự độc đáo của mình, anh liệt kê ra tên tuổi những nhà sưu tầm, những tay buôn sách sừng sỏ nhất từng sang đây, mà nhiều người trong số họ thậm chí anh không thèm gặp. Nhưng bỗng anh hào hứng, gột bỏ hết sự mỉa mai cười cợt mà nhắc đến, trong đó có cả một cô Hoa hậu, rất xinh, mỗi lần sang là chở về cả tải. Tôi không hỏi tên, nhưng tôi biết, đấy là ai.
Tôi cũng là một người bán sách may mắn (gần) như họ, ký ức lờ mờ của tôi hồi còn là một sinh viên làm thêm ở Bookworm những ngày đầu ghi nhận một bóng hình thướt tha trong chiếc váy hồng, tay xách một chiếc túi, tất cả khiến tôi nghi hoặc, tại sao một sự dịu dàng nhường ấy lại ở đây? Nhưng, cũng như người bán sách kì cựu ở Đinh Lễ, sau đó tôi đã choáng váng với số lượng sách được mua, và cả chất lượng của chúng.
Chị Thuỷ chắc không phải là một người sưu tầm sách, đơn giản là chị đặc biệt thích sách, mà trước tiên, đấy là vì chị là người đọc nhiều, hay viết, và lại có tài kể chuyện có duyên và hài hước. Tôi hình dung chị thuộc nhóm những người không đi săn tìm những cuốn sách, mà giữa họ và những cuốn sách sẽ gửi đi những tín hiệu, để rồi chẳng hạn ở một nơi xa lạ, chân đang bước đi bỗng ánh mắt tia thấy một hiệu sách, vậy là họ sẽ rẽ luôn vào đó không cần nghĩ. Ở đó sẽ diễn ra những cuộc lần tìm, nơi họ có thể bắt gặp lại những người bạn cũ, những cuốn sách họ từng đọc hồi còn bé, có thể là đi mượn thư viện về, hoặc cuốn sách họ từng thất lạc do chuyển nhà, cho bạn mượn. Một đồ vật nhỏ bé, cũ mèm như thế có thể gợi lại cả một trời hạnh phúc ấu thơ nơi họ có khi đang ngồi bệt xuống sàn, xung quanh chỉ có sách và bụi. Những lần như thế, ra về với cả “bao tải” sách cũ, là những lần họ thấy vô cùng hạnh phúc.
Chính trong một lần khám phá hiệu sách cũ như thế ở Quy Nhơn của chị Thuỷ (chuyện đã được kể trong Một dấu hiệu của tình yêu) mà thư viện của Hộp được tặng một cuốn sách rất quý.
- Hiệu sách Hộp
3 notes · View notes
lbngoc · 1 year ago
Text
Tình yêu của em là hoa nở
Ủ nụ, rồi ngập tràn trong tim
Cơn mưa là đám mây nức nở
Tươi hoa, đẹp đến độ say mèm
7 notes · View notes