#luật hấp dẫn
Explore tagged Tumblr posts
Text
Có “Luật Hấp Dẫn” Không? (Huỳnh Phương - Huệ Hương)
Từ đầu thế kỷ 20, Khái niệm “Luật Hấp Dẫn” phổ biến! Cho rằng có nguồn năng lượng trong vũ trụ tương tác vận hành, Thu hút được suy nghĩ, ước muốn hình thành Continue reading Untitled
View On WordPress
1 note
·
View note
Text
Năm bộ sách tôi yêu thích
Bộ sách của Osho: osho.sonlt.site
Bộ sách của Eckhart Tolle: eckharttolle.sonlt.site
Bộ sách của Nguyên Phong: nguyenphong.sonlt.site
Bộ sách về Luật hấp dẫn: luathapdan.sonlt.site/sach
Tủ sách Khoa học tâm thức: khoahoctamthuc.sonlt.site
Có những cuốn sách tôi thường đọc đi, đọc lại mỗi ngày. Khi bạn đọc một cuốn sách hay lần thứ hai, không phải bạn sẽ thấy những điều bạn đã không thấy trong lần đọc đầu tiên, mà bạn thấy những điều diễn ra trong tâm tư bạn mà trước đây không hề có. Một sự lặp lại thông tin liên tục sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của bạn và điều đó sẽ giúp bạn từng bước thay đổi.
Còn đây là những cuốn sách mà tôi yêu thích: son.lt/books
0 notes
Text
Khoảnh khắc bạn nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đó là khi bạn đã bắt đầu bình tĩnh trước những điều mà ngày trước gặp phải bạn như phát điên.
Anh từng cảm thấy có lỗi với sự lựa chọn của mình nhưng dần dần, theo thời gian anh lại cảm thấy anh đã chọn đúng. Thời gian thật sự không chữa lành cho bất kỳ ai mà nó chỉ làm cho bạn không còn đau như lúc đầu nữa, cho dù vết thương đó đã liền sẹo.
Thời gian thật ra không thể giúp chúng ta giải quyết mọi vấn đề, mà chỉ là khiến những chuyện mà chúng ta từng nghĩ không thông ấy dần trở thành không còn quan trọng nữa…
Khi có đủ thời gian để suy ngẫm, đánh giá sự việc một cách khách quan không bị ảnh hưởng của cảm xúc, anh nhìn ra được vấn đề của mình. Anh luôn ý thức được mình sẽ có lúc cần đối mặt với hiện thực một cách nghiêm túc để kết thúc và có sự thống nhất cụ thể về sau này, mặc dù anh chưa biết khi nào. Cách đây khoảng một tuần, một cách tự nhiên, thời điểm đó cuối cùng đã tới. Đáng ngạc nhiên là, anh hoàn toàn bình tĩnh vào lúc đó, anh dễ dàng bỏ đi những điều/việc tưởng như vô cùng quan trọng trước kia, khi mà anh gần như phát điên trong cảm giác chỉ có một mình với phần còn lại của thế giới.
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đã buông bỏ những chấp niệm do hoàn cảnh giăng mắc, thật sự quên đi yêu hận khúc mắc. Đơn giản chỉ vì giờ đây với anh những điều đó không còn quan trọng nữa, không nên tự làm tổn thương bản thân vì nh���ng người không xứng đáng. Anh không tự nhận mình có thể nhìn thấu mọi việc nhưng ít nhất anh thấy thanh thản, vì ít ra anh không buông xuôi, anh đã cố gắng hết sức, chỉ có điều duyên hết thì nên buông, cố cũng không thể kéo dài thêm, có thêm thì cũng không còn như trước, vạn sự tùy duyên, bất cầu bất khổ.
Anh có đủ thăng bằng, dẫu cho anh không phải là người chiến thắng, nhưng anh sẵn sàng làm lại nếu gặp người phù hợp. Mà để gặp được người phù hợp, anh phải xứng đáng với bản thân mình đã. Luật hấp dẫn sẽ đưa người xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất.
P/S: Bức ảnh mặt trăng kia anh chụp trên đường đi làm, vào lúc đó chỉ có một mình anh lững thững đi giữa con đường trắng xóa đầy tuyết, ánh trăng bàng bạc trên đầu soi bước anh đi, anh không thấy lạnh, ngược lại anh cảm thấy thật nhẹ nhàng và ấm áp.
316 notes
·
View notes
Text
Lạc lõng là khi người ta chợt nhận ra bản thân mình không còn hứng thú để tiếp tục cuộc hành trình đời mình, theo một đường ray đã được vạch sẵn. Mà đường ray ấy do chính tay mình, trong những giấc mộng tuồi trẻ đã kỳ công vẽ nên bằng tất cả đam mê và nhiệt huyết. Vậy mà... Hẳn là ta đã chẳng hiểu hết chính mình!
Lạc lõng là khi một người nào đó sau khi đã hiểu gần hết ta thì quyết định rời xa ta mãi mãi. Dẫu rằng trước đó cả hai đã vượt qua biết bao nhiêu thăng trầm sướng khổ để có những giây phút giây bình yên bên nhau. Vậy mà... Hẳn là ta chưa bao giờ là một con người tốt bằng con người mà ta đã tưởng về mình!
Lạc lõng là khi ngoài mối quan hệ giữa ta với bản thân mình, với căn phòng chật hẹp, với những vật dụng phục vụ cuộc "tồn tại" của bản thân mình, quanh ta không còn nữa những mối bận tâm đến một ai khác nữa. Dẫu rằng đó là những người thân nhất như mẹ, cha, anh chị... mà thường khi ta vẫn bảo rằng ta thương họ nhất trên đời. Vậy mà... Hẳn là ta vẫn ích kỷ khi chỉ thương bản thân ta hơn bất kỳ ai!
Lạc lõng là khi xách xe chạy dòng dòng quanh phố, hết cả nửa bình xăng mà không tìm được một người bạn, kiếm một chỗ được chỗ dừng chân lý tưởng để cùng hàn huyên đôi ba câu chuyện trên trời dưới đất như cái thời sinh viên vẫn thế. Mặc dù ngày chia tay với lớp ai cũng bảo: "Mày cứ phone một tiếng là tao tới liền". Vậy mà... Hẳn là tình bạn thiêng liêng nhưng chưa có nhiều hấp dẫn bằng tình đồng nghiệp và các đối tác làm ăn!
Lạc lõng là khi đêm về chứng kiến những cặp tình nhân tíu tít chất chồng bên nhau trên một chiếc xe dựng bên vệ đường hoặc gốc cây, còn ta vùi đầu vào tiệm nét nhưng không biết cần đánh chữ gì để search trên Google, cũng chẳng biết chọn bản nhạc mang giai điệu gì cho khỏa lấp tâm hồn, và ta thấy buồn thực sự. Dù trước giờ ta đã luôn tự nhủ với bản thân mình là khi chưa có đủ điều kiện vật chất để nghĩ đến chuyện yêu đương, hoặc vì một lý do cực kỳ chính đáng khác nữa. Vậy mà... Hẳn là ta đang sai lầm khi cố vùi lấp trái tim mình vào dòng sông lạnh băng mang tên tiền tài và danh vọng!
Lạc lõng là khi bật máy tính lên giữa lúc 12 giờ khuya, hý hoáy viết lách được đôi dòng rồi bỗng nhận ra cái đó chẳng có ý nghĩa gì hết nên bôi đen tất cả rồi nhẹ nhàng nhấn delete mà không mảy may hối tiếc. Mặc dù trước trước giờ vẫn cứ tâm niệm mỗi ngày sẽ cố chọn một niềm vui để sống, và đêm về sẽ cố nhớ và ghi lại một điều gì đó để post lên Blog cho bạn bè vào đọc sẽ biết rằng ta đang còn sống chẳng hạn. Vậy mà... Hẳn là cũng có những ngày mà ta trải qua cuộc sông bằng một cách gần với chữ delete nhẹ nhàng như thế đấy!
Và lạc lõng là một lúc nào đó không định trước, chúng ta buộc phải ra đi như quy luật luân hồi của tạo hóa, nhưng còn bỏ lại quá nhiều thứ. Bỏ lại tất cả những gì đáng yêu thương chưa kịp trở thành miền ký ức yêu dấu; bỏ lại tất cả những gì đáng cười cợt chưa kịp trở thành niềm vui vẻ mỗi ngày; bỏ lại tất cả những con người thân thương khi chưa kịp trở nên một chỗ dựa đáng tin cậy và thông hiểu lẫn nhau; bỏ lại tất cả tiền bạc châu báu nhưng lại không mang theo nổi một giọt nước mắt của kẻ tiễn đưa. Vậy... hẳn là ta đã sống hời hợt và lạc lõng quá chằng?
Và lạc lõng là kẻ thù vô hình của niềm tin và cố gắng... Nếu bạn lạc lõng, bạn hãy nghĩ rằng, bạn còn được lạc lõng là bạn còn thời gian để trì trệ, nhưng khi bạn nhìn thấy ai đó đang hấp hối, cận kề cái chết... hẳn bạn sẽ thấy mình nên trân trọng những gì mình đang có...dẫu rằng nó chẳng bao giờ trọn vẹn như mọi ước muốn...
Bởi lẽ đó là cuộc sống mà...
Cứ mỗi lần tâm trạng tồi tệ, mình lại không muốn sống ở thế giới thật
Một chút...
85 notes
·
View notes
Text
Hôm nay, mình hơi tin vào luật hấp dẫn rồi đấy.
Mình thức dậy vào 6g30 sáng và suy nghĩ đầu tiên trong đầu là gần đây cuộc sống đỗi đãi với mình quá tuyệt vời, mình vô cùng biết ơn điều đó.
Và thật diệu kỳ, toàn chuyện vui đến với mình thôi. Khi nghĩ đến một chỗ để chia sẻ những cảm xúc dạt dào này mình nghĩ đến nơi này, nơi mà suốt 10 năm qua mình đã toàn ném nỗi buồn vào nó.
Hãy vui sống, biết tận hưởng niềm vui dù là nhỏ nhặt mà cuộc sống này mang lại, đến một ngày nào đó biết đâu được bạn sẽ cảm thán "sao cuộc đời này dịu dàng với mình thế nhỉ".
114 notes
·
View notes
Text
Ai cũng biết, bây giờ tớ cứ hở tí là “Yêu cô Yến lắm, yêu cô Yến nhất trong tất cả các giáo viên đã từng gặp” hay “Mãi một tình yêu với cô Yến” hoặc là “Chưa thấy ai đủ sánh ngang với cô Yến”, “Cô Yến có hình bóng đỉnh nóc kịch trần, tràn ngập trái tim tôi rồi” nhưng đâu phải ai cũng biết tớ từng “Ghét cô đó nhất, tại sao lại cho tôi học cô này???”:). Đúng rồi đó, tớ từng rất ghét cô, có thể nói là người mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã ghét luôn rồi.
Tớ vẫn còn nhớ hôm đầu tiên gặp cô vào đầu năm lớp 8, nhìn thấy dáng người nhỏ bé của cô, tớ nghĩ rằng cô còn rất trẻ, nên khi cô bước trên bục giảng, tớ cứ đinh ninh là cô mới ra trường, chỉ đến đây dạy thay cho cô khác thôi chứ cô văn dạy lớp tớ chưa thật sự xuất hiện. Sở dĩ tớ mong có một cô giáo dạy văn khác mà không phải là cô vì lúc ấy tớ thấy cô “khó ưa” quá, ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy năng lượng “không tốt, u ám” rồi. Ôi thế nào cô xác nhận cô sẽ dạy văn cho lớp trong 2 năm tới và cô khó tính thật, cô nói rất nhiều về các nguyên tắc do cô đề ra, nào thì “các bạn đừng ảo tưởng về điểm số lớp 6, lớp 7 của mình”, nào thì “các bạn học cô thì phải theo cô”. Đấy, thế là ánh nhìn đầu tiên đã ghét rồi, cô nói mấy câu xong ghét cô thêm. Vì tớ thích cô giáo nhẹ nhàng, thoải mái thôi chứ không thích cô giáo kỉ luật, kỉ cương, nghiêm khắc thế này đâu!
Sự ác cảm của tớ dành cho cô càng được củng cổ khi cô nói rằng: “Cô sẽ dạy văn như dạy toán, dạy văn có công thức”. Từ rất sớm rồi, đối với tớ, văn học là nghệ thuật, là sáng tạo, là thoả sức tưởng tượng của mình, tớ mới nghĩ là văn ra văn, toán ra toán, sao lại nhét văn vào khuôn khổ như thế thì còn gọi gì là tư duy sáng tạo nữa, “Không học cô này đâu!!!”.
Không riêng gì cô, có khá nhiều người lần đầu gặp đã tạo cho tớ cảm giác không mấy thiện cảm nhưng cô là ngoại lệ hơn một tí, “không mấy thiện cảm” là vẫn có cảm tình một tí tẹo tèo teo, còn cô là ghét luôn, đầu tiên và duy nhất. Và như người khác thì nói chuyện mấy câu sẽ tăng dần thiện cảm, còn cô là càng ngày càng ghét🥰. Hồi ấy, tớ ngồi bàn đầu, cô nói bao nhiêu câu là tớ nghe được hết và câu nào câu nấy càng nghe càng khác khẩu với tớ. Vẫn nhớ là cô bảo cô không thích đi du lịch, nhà cô chỉ có chồng và 3 con cô đi thôi (à đấy, cô không phải sinh viên mới ra trường, 3 con hẳn hoi rồi nhé). Tớ mới nghĩ là du lịch để nhìn ngắm thế giới mà cô cũng không thích được nữa thì đích thị mình không thể học được cô này rồi, trái dấu quá nhiều.
Một lần nọ cô nhìn tớ viết bài, ừ đúng là tớ trình bày không đẹp thật, thừa ra rất nhiều chỗ mà chữ cứ líu ríu vào nhau, cô chỉ vở tớ nói cách trình bày. Tớ tự ái🤗 và ghét cô. Chưa kể có lần tớ hỏi “Cô ơi, học thêm có mất tiền không ạ?”cô trả lời “Trời ơi, học thêm mà không mất tiền à?”. Đúng là tớ hỏi ngu thật nhưng tớ vẫn tự ái, người mình đã không ưa thì nói cái gì, kể cả đúng cũng khiến mình khó chệu (giời ơi nghĩ lại thấy nhục thế không biết, hỏi thế cũng hỏi được🤦♀️). Quả như đúng với câu tục ngữ đầu năm cô nói:
“Yêu ai yêu cả đường đi
Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”
Ghét để trong lòng mãi thì đâu có ổn. Trong mỗi bữa ăn, mẹ tớ thì nấu ăn, còn tớ thì “nấu xói” cô Yến☺️. Tớ nói với mẹ là: “Con không thích cô đấy đâu! Cô ấy cứ như thế nào ấy!!!” hay “Cô ấy khó tính lắm”. Đặc biệt có câu này, nói ra sợ cô Yến đọc được chắc cạch mặt tớ mất, thôi đại ý là lúc ấy tớ nói về cô với mẹ với một từ gần nghĩa với từ “hạn hán”, ý chỉ cô dạy khuôn mẫu, công thức quá để sự sáng tạo, tưởng tượng bay bổng nảy mầm. Tất nhiên l��c ấy vì tớ ghét cô nên chẳng thể nhìn ra được điểm tốt của cô, cứ chăm chăm vào nghĩ xấu thôi. Ghét cô nên việc học văn dần hết hấp dẫn với tớ, chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay phải gặp cô là tớ đã phát chán rồi.
Ghét cô là thế nhưng vì tớ đã có mục tiêu nên tớ vẫn tham gia đội tuyển văn của trường. Và có lẽ chính quyết định này đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tớ về cô…
Học dần rồi cũng quen, tớ không còn quá ghét cô nữa nhưng ác cảm thì vẫn có. Ấy thế mà cô giáo “khó tính” hằng ngày khi dạy đội tuyển lại có phần nhẹ nhàng hơn. Có lẽ cô bộc lộ khía cạnh này là vì đội tuyển chỉ có 4 bạn nữ lại rất ngoan mà, không như A7 51 con người mà hơn phân nửa “nghịch như quỷ”:). Cô cho bài và giảng từ từ, gợi ra những ý nghĩa, cứ đằm thắm, đáng yêu thế thôi. Thế là chẳng biết từ khi nào, tớ quên béng mất mình từng ghét cô Yến đấy.
Có một lần học tiết của cô vào buổi chiều, cả lớp đang rất yên ắng, cô đi lại quan sát mọi người, rồi khi cô đang ở đằng sau lưng tớ, cô bắt chợt nói một điều gì đó khiến tớ đang tập trung làm bài phải giật mình, vai rung lên. Cô để ý điều đó nên để tay lên vai phải của tớ rồi nói “Sao giật mình thon thót thế con?” và cả lớp quay lại nhìn tớ cười. Tớ cũng cười theo nhưng không phải vì ái ngại, xấu hổ mà là thấy sao cô Yến lại nhẹ nhàng, lại dịu dàng, lại quan tâm học sinh đến thế. Nhưng ấy là khi kể lại khoảng khắc này, tớ mới nhận ra cái cười ấy sao lại bất chợt xuất hiện như vậy, lí trí tớ khi ấy chưa biết nhưng trái tim đã hiểu rồi, chính vì vậy mà có nhiều lúc tớ nghĩ rằng mình vô thức cảm mến cô là từ khoảng khắc này nhưng không hiểu lí do tại vì sao.
Nếu đó là sự kiện khiến tớ không nhận ra mình đã gạt bỏ hoàn toàn ác cảm cô mà thay vào đó là thiện cảm thì có một sự kiến khiến tớ hoàn toàn nhận thức được mình đã quý cô hơn rất nhiều rồi…
Năm ấy là năm đầu tớ thi học sinh giỏi, vì còn nhiều bỡ ngỡ nên tớ đã suýt soát nữa thì được giải. Tớ nhắn tin và bày tỏ cảm xúc với, không phải buồn rầu đâu, tớ nói rằng đây là trải nghiệm và sẽ cố gắng hơn. Cô nhắn lại với những dòng tin rất ấm áp, cô nói rằng dù sao cũng xuất phát muộn hơn các bạn 2 năm mà làm được như vậy là rất giỏi rồi. Đọc những đong an ủi ấy, tớ không khỏi không xúc động và có tình cảm với cô hơn rất nhiều. Tớ không muốn ghét cô nữa đâu.
À nhắc đến đội tuyển năm ấy, tớ cảm thấy kiến thức khó quá, rộng quá mà khả năng mình hạn hẹp nên cuối buổi chiều một hôm nọ, tớ xin cô rời đội tuyển, nhưng khi tớ chưa kịp nói xong, cô đã không đồng ý và bảo rằng : “Con có sự chăm chỉ, không phải ai cũng có được. Con đừng tự ti về khả năng của con như thế. Con cứ thi đi, chỉ còn một tháng nữa thôi,… thế nhé!”. Cô bỏ đi ngay sau đó để lại tớ đang rất bàng hoàng mà ngồi bệt xuống đất. Lúc ấy tớ giận cô lắm, tớ trách cô không quan tâm đến cảm xúc của học sinh. Nhưng sau này tớ phải cảm ơn cô rất nhiều vì chính hành động giữ tớ lại đội tuyển tớ mới có cơ hội thân thiết hơn với Quỳnh Anh, Hà Minh, được lên quận học, được học kiến thức từ nhiều cô, vì thế mà mở mang góc nhìn đầu óc. Tớ phải biết ơn cô Yến nhiều lắm luôn.
Thế đấy, tớ từ ghét cô Yến nhất thành yêu cô Yến nhất (nhất trong tất cả các giáo viên tớ từng gặp nè). Sau này, những điều mà khi mới gặp tớ rất ghét ở cô lại thành những điều tớ rất trân quý ở cô. Người ta vẫn bảo “Mưa dầm thấm lâu” mà. Điều đầu tiên, cô “dạy văn như toán” không phải là bó buộc văn học trong khuôn mẫu mà cho nó một phương pháp để phân tích dễ dành hơn, để biến những câu hỏi tưởng chừng như xa lạ thành gần gũi, quen thuộc hơn, đưa cái trừ tượng thành cái hữu hình, học theo cách này văn vừa dễ vào đầu lại dễ hiểu sâu. Cái thứ hai, cô không khó tính, khắc nghiệt, nói chuẩn thì phải là cô sống có nguyên tắc, có kế hoạch, có kỉ luật, có khoa học. Phải nói rằng nhờ đức tính này của cô, cô không để cho riêng cô mà còn truyền đạt cho học sinh của mình mà tớ từ một người sống tuỳ hứng, muốn thì mới làm hay “nước đến chân rồi mới nhảy” thành một người biết phân chia, sắp xếp thời gian hợp lý, ưu tiên cái nào trước cái nào sau mà vẫn hoàn thành đúng hạn. Học lâu mới biết cô khắt khe đúng chỗ, thoải mái đúng chỗ, cô vẫn vui tính, vẫn hay bông đùa hay thậm chí là còn hùa theo trò đùa của lớp, tất nhiên là có chừng mực rồi. Cuối cùng, cô từng nói rằng cô không thích đi du lịch, tớ nghĩ không hẳn là vậy mà vì hằng ngày cô bận nhiều công việc quá từ dạy học trên lớp đến nhiệm vụ của trường nên không còn thời gian để suy nghĩ về những việc ấy nữa rồi. Cô vẫn thích tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên đấy thôi, có lần cô kể rằng khi hoàn thành xong các công việc, cô sẽ dành một khoảng thời gian cho mình, cô sẽ dùng điện thoại mà thay vào đó là ra ngoài hít thở không khí thiên nhiên. Một người như thế có đáng để yêu không nào? Đến hiện tại, tớ vẫn thích những cô giáo dịu dàng, thoải mái nhưng nếu không có nguyên tắc thì tớ sẽ còn thích nữa, hay chỉ cần có kỉ luật thì đã gây ấn tượng với tớ rồi. Cùng với việc đó, tớ cũng thích cô giáo dạy văn có phương pháp rõ ràng, không có là không chịu đâu.
P/s: Tớ định kể về một điều đặc biệt này nữa về cô nhưng thấy post đã dài rồi với cả giọng văn cũng đang hơi trầm, không phù hợp với điều tớ định nữa nên là để post sau nhé. Cái này hay cực.
4 notes
·
View notes
Text
LUẬT HẤP DẪN TỪ NỤ CƯỜI...
1. Mỗi lần bạn mỉm cười với một người, thì đó là một hành động của tình yêu, một món quà cho người đó và là một điều tốt đẹp - Mother Teresa.
2. Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ - Santosh Kalwar.
3. Bạn sẽ tìm thấy giá trị đích thực của cuộc sống, nếu như bạn nở một nụ cười - Charles Chaplin.
4. Cuộc sống như một tấm gương, bạn cau mày thì nó cũng cau mày lại với bạn, hãy mỉm cười... nó cũng sẽ mỉm cười với bạn - Herbert Samuels.
5. Nụ cười luôn thường trực trên môi tôi, nó sẽ không bao giờ chết. Tôi đang đứng đây với nó để chờ đợi bạn, cho đến khi bạn ở bên tôi - Freida Martinez.
6. Bạn sẽ không bao giờ thấy nuối tiếc với những điều ý nghĩa đã làm bạn mỉm cười - Bei Maejor.
7. Hãy lấy nụ cười của chúng ta để thay đổi thế giới, nhưng đừng để thế giới thay đổi nụ cười của chúng ta.
8. Một nụ cười có thể làm bừng sáng một ngày đen tối nhất.
9. Mỗi người trong chúng ta đều có một vết thương lòng, một số người giấu trong đôi mắt, một số khác lại giấu nó trong nụ cười - Nylle
10. Một nụ cười là khoảng cách ngắn nhất giữa hai tâm hồn.
11. Cô ấy cười không có nghĩa là cô ấy hạnh phúc. Cô ấy cười vì cô ấy đang tràn ngập hy vọng, niềm tin và sự mạnh mẽ.
12. Nụ cười là chiếc chìa khóa duy nhất mở được trái tim của người khác.
13. Phương thuốc tốt nhất trên thế giới này mà không có các tác dụng phụ khác đó là nụ cười. Tôi mong rằng thứ thuốc hữu hiệu ấy luôn luôn có trong bạn.
14. Đôi khi bạn phải luôn phải mỉm cười, hãy nghĩ rằng: mọi thứ rồi sẽ ổn, gạt đi nước mắt và hãy tiếp tục bước đi.
15. Mỉm cười và hãy cho mọi người thấy rằng bạn đã trở thành một người mạnh mẽ hơn bạn của ngày hôm qua.
16. Hãy luôn hạnh phúc bởi bạn sẽ không bao giờ biết rằng có những người đã yêu nụ cười của bạn mất rồi!
17. Đôi khi nụ cười được bắt nguồn từ những niềm vui, nhưng có lúc niềm vui có được là nhờ nụ cười - Thích Nhất Hạnh.
18. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt - John Lennon.
19. Hãy cười, thậm chí dù đó là nụ cười buồn bã, bởi còn đáng buồn hơn nụ cười buồn bã là sự bi thảm vì không biết phải cười thế nào.
20. Để thật sự cười, anh phải có thể lấy nỗi đau của mình ra và "chơi" với nó! - Charlie Chaplin.
3 notes
·
View notes
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 3: Món quà (Tháng 8)
PHẦN 1
"Lâu rồi không gặp… mà, cũng không lâu lắm nhỉ? Woa Hirano-san, trông anh ngầu thật đó."
Tại điểm hẹn ngay bên ngoài cổng soát vé, Kagiura nở nụ cười rạng rỡ.
Khi nhận được lời khen trực tiếp như vậy, Hirano không khỏi bối rối. Má anh hơi ửng đỏ, anh đáp lại: “À, Kagi-kun, em cũng thế mà," đồng thời giơ tay chào.
Khi họ bắt đầu đi cạnh nhau, những túi hành lý cồng kềnh trở nên vướng víu, chúng gần như chạm vào nhau liên tục.
Sau khi Hirano trở về nhà, hầu như ngày nào họ cũng nói chuyện qua điện thoại để lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.
Dù mỗi ngày chỉ gọi điện năm phút trước giờ giới nghiêm, nhưng anh đã quen với giọng nói qua điện thoại của Kagiura. Lúc này khi nói chuyện trực tiếp, giọng cậu nghe có vẻ khác.
Khi nhìn thấy Kagiura ngay trước mặt, Hirano cảm thấy cậu còn cao hơn cả trong ký ức của mình, điều này khiến anh không khỏi mỉm cười chua chát.
Anh đoán việc xa cách lâu ngày khiến anh trở nên nhạy cảm, nhưng Kagiura thậm chí còn chưa vắng mặt lâu đến như vậy.
Kỳ nghỉ hè cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Khi Hirano đề cập về việc đến vùng nông thôn chơi với bạn học, mẹ anh trông có vẻ ngạc nhiên còn bố anh thì ra chiều thích thú.
“Chà, hơi đột ngột, nhưng không sao.”
Khi anh thông báo với Kagiura rằng anh đã nhận được sự cho phép mà không gặp vấn đề gì, anh đã không đoán trước được một tình huống khó xử đang chờ đợi mình.
“Trong chuyến đi này, mình đóng vai trò như anh trai của Kagi-kun vậy...”
Sự lúng túng vẫn chưa biến mất, từ sau khi chào hỏi nhau đến giờ anh chẳng tìm được chủ đề gì để nói cả.
Hirano mang theo 2 chiếc túi, một chiếc Boston màu xám và một chiếc tote mà anh mượn từ mẹ, trong đó có một món quà nhỏ. Một ngày sau khi kể về chuyến đi của mình, mẹ anh đã làm vài món có thể bảo quản khá lâu ở nhiệt độ phòng.
Không biết khi nào mới là lúc thích hợp để đưa món quà này?
Ở trường, anh thường cư xử với tư cách là thành viên Ban kỷ luật hay một đàn anh cùng ký túc xá, nhưng suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một học sinh năm hai mà thôi.
Nghịch sông, tắm biển, bắn pháo hoa.
Anh có thể hình dung ra một kỳ nghỉ ở nông thôn sẽ diễn ra như thế nào, anh có thể tự mình tìm hiểu cách đặt một vé tàu đi xa, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra cách chào hỏi thế nào cho đúng mực.
Chuyến xe buýt đêm gồm bốn hàng sẽ rời trạm lúc 10h30 tối và đến nơi vào khoảng 9h30 sáng hôm sau.
Chắc chắn là cả hai sẽ không thể chịu được cơn đói suốt chuyến đi dài nửa ngày này.
Vì vậy, sau khi kiểm tra cửa xuất phát, Hirano và Kagiura quyết định tạt ngang qua cửa hàng tiện lợi để mua chút đồ ăn.
Sự lúng túng của cuộc gặp gỡ sau một tuần biến mất khi họ đứng trước quầy ăn vặt đầy những món hấp dẫn.
“Chai 500ml có đủ không nhỉ?”
"Nếu hết chúng ta sẽ mua thêm ở trạm dừng."
“Có nên mua karaage không nhỉ?”
“Món đó mùi nặng lắm.”
“Ừ, đúng ha…vậy mua gì giờ…?”
Tốt nhất nên chọn thứ gì đó không dễ bị đổ, không có mùi quá nồng hoặc gây ra tiếng ồn lớn khi ăn để không làm phiền người khác.
Để đáp ứng hết các điều kiện trên, lựa chọn cũng bị thu hẹp đi đáng kể.
“Nên mua gì đó ăn no qua đêm, kiểu như onigiri ấy.”
"Như vậy chắc đủ rồi. A, em sẽ lấy thêm rong biển."
"Em có vẻ thích rong biển nhỉ?"
"Vâng!"
Xa trường học, lại thêm cảm giác háo hức cho chuyến đi, ranh giới giữa senpai và kouhai dần mờ nhạt, dường như một cảm giác mới mẻ khác đang dần nảy nở từ chuyến đi này.
Khi đã cân nhắc hết món này đến món khác, họ kết luận onigiri vẫn là tuyệt nhất. Ngay khi lên xe buýt, người thông báo bật loa lên cho biết đèn sẽ tắt trong ít phút và yêu cầu mọi người nếu có mở đèn đọc sách thì hãy đảm bảo không làm phiền đến những hành khách khác xung quanh.
Hirano là một trong những người bật đèn, anh chuẩn bị mang một quyển tiểu thuyết ra để đọc nhưng nhớ ra mình đã đóng hầu hết đồ đạc vào chiếc túi Boston và quên không cầm theo cuốn sách nào lên xe cả.
Vẫn chưa buồn ngủ lắm, anh nhìn sang bên cạnh, Kagiura đã trải chăn ra và hoàn toàn thoải mái như đang ở nhà.
Cậu đặt chiếc túi đeo của mình ra đằng trước, như thể đang ôm vật gì quý giá. Với đôi chân dài như vậy, hẳn Kagiura cảm thấy chật chội khi ngồi ghế này.
“Anh chưa buồn ngủ à?” Giọng nói dần hạ xuống thành tiếng thì thầm, cậu tiếp tục, “Em hơi buồn ngủ sau khi ăn chỗ đồ ăn vừa nãy”, kèm theo ánh mắt lờ đờ biểu lộ cơn buồn ngủ. Cũng đúng thôi. Giờ đã hơn 11 giờ đêm rồi.
Hirano tắt đèn đọc sách.
"…Anh cũng hơi mệt rồi."
Hirano trải chăn, điều chỉnh chỗ để chân và ghế ngả, rồi mở băng bịt mắt từ trong túi ra.
Lúc này trên xe buýt chỉ còn vài người vẫn bật đèn.
Hirano từ từ mở mắt, ý thức cánh tay mình đang bị ai đó gõ nhẹ. Đèn xe buýt đang bật sáng, chói mắt.
Chiếc bịt mắt đã tuột ra từ lúc nào và đang nằm trên đỉnh đầu anh.
"Hirano-san, chúng ta tới trạm dừng rồi. Ra ngoài chút đi."
Người kéo tay và đang thì thầm vào tai anh chính là Kagiura.
"Ồ... Kagi-kun..."
Anh lờ mờ nhớ lại lịch trình. Thời gian đến trạm dừng chân là vào khoảng nửa đêm, lúc 1 giờ sáng.
Họ mới chỉ ngủ được vài giờ. Hirano, người không giỏi việc dậy sớm, bình thường sẽ không thể thức dậy giờ này ngay cả khi thế giới có đang tận thế đi chăng nữa. Điều kỳ lạ là Kagiura, người thậm chí còn tệ hơn anh ở khoản này, lại tỉnh táo và còn đang đánh thức anh dậy. Không thể nào cứ nằm ì ra được.
Khi đứng dậy khỏi ghế, anh cảm thấy phần cánh tay lộ ra bên ngoài chiếc áo cộc tay của mình đang lạnh cóng. Nhưng chỉ cần đứng dậy cho máu lưu thông là đã thấy ấm hơn một chút.
"Họ thông báo sẽ được nghỉ 15 phút. Nếu chúng ta xuống xe vận động chút thì sẽ dễ chịu hơn. Mọi người vừa xuống hết cả rồi."
Hiển nhiên, khi anh nhìn xung quanh hầu hết những chiếc ghế đều trống trơn. Không ai thích sử dụng nhà vệ sinh trên xe buýt cả nên mọi người đều xuống xe và ra ngoài.
Khi anh theo chân Kagiura bước xuống xe, ánh đèn từ các tòa nhà sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm, trải dài hết tầm mắt. Ngoài chiếc xe buýt họ đang đi, còn có nhiều chiếc xe buýt khác dừng lại, bãi đỗ xe cũng vô cùng nhộn nhịp.
“Đi xe ban đêm lạnh hơn anh nghĩ.”
Khi họ cuốc bộ qua các tòa nhà, Hirano hối hận vì đã không mang theo áo dài tay.
“Ừ. Chỉ có cái chăn thôi thì hơi lạnh thật.”
Có lẽ là do có nhiều cây. Dù đã là ban đêm nhưng hiện tại vẫn đang vào giữa hè, vậy mà không khí bên ngoài lại mát mẻ một cách dễ chịu.
“Cảm giác không giống mùa hè lắm nhỉ?
“Giá mà ban ngày thời tiết cũng được như thế này.”
Vừa bước đi, Kagiura vừa duỗi chân tay cho thoải mái. Đối với Kagiura-chân-dài mà nói, chỗ ngồi trên xe buýt rõ ràng là quá chật.
Sau khi đi vệ sinh, Hirano mua súp ngô từ máy bán hàng tự động. Anh không đói lắm nhưng muốn ăn thứ gì đó cho ấm bụng.
"Ái!"
Dù đã cẩn thận thổi trước, súp vẫn không nguội nhanh như vào mùa đông.
Trong khi Hirano nhấp từng ngụm nhỏ để tránh bị bỏng, Kagiura trở lại với thêm mấy nắm cơm onigiri trên tay, nghiêng đầu hỏi:
“Hirano-san, anh định đem cái đó lên xe buýt à?”
"Không. Mùi nó nồng quá."
"Vậy em ăn được không? Chúng ta chỉ còn ba phút thôi.”
“Geh. Vậy để em xử lý nhé.”
“Cứ để em!”
Nụ cười sảng khoái của Kagiura càng làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu, trông không khác gì một idol. Có hai cô gái trông giống sinh viên đại học đi ngang khẽ thì thầm "Trời ơi, cậu ấy đẹp trai quá,” và "Công nhận đấy!”
Sau khi uống hơn phân nửa, Kagiura trả lại cốc cho Hirano.
“Không còn nóng nữa đâu, anh yên tâm.”
Đúng như cậu nói, Hirano nghiêng chiếc cốc, nhấp một ngụm để xác nhận nhiệt độ.
"Ồ đúng vậy."
Anh uống cạn cốc súp chỉ trong hai ngụm lớn rồi vứt rác đi, sau đó cả hai vội vã trở lại xe buýt.
Ngoài hai người họ, có vẻ như tất cả hành khách khác đã quay lại chỗ ngồi. Họ kịp trở về đúng lúc, chỉ còn một phút trước giờ xe lăn bánh.
Trao nhau một nụ cười lặng lẽ, Hirano kéo chăn lên kín vai. Một thông báo ngắn gọn vang lên và xe buýt tiếp tục cuộc hành trình.
Nhờ đã được làm ấm bụng, Hirano nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cả hai ăn sáng bằng cà ri ở căn tin trước nhà ga trong khi chờ đợi. Hirano quan sát khung cảnh xung quanh cho đến khi có một chiếc xe đến đón.
"Vất vả cho cháu quá. Cảm ơn cháu vì đã chăm sóc Akira."
Người tiếp đón họ nồng hậu là dì của Kagiura.
Theo kế hoạch, họ sẽ đến một nơi mà dì gọi là “nhà tổ” sau khi ghé siêu thị trên đường đi để mua vài món đồ.
Từ góc nghiêng của người phụ nữ đang lái xe, Hirano nhận thấy có nét gì đó tương tự Kagiura.
“Dì ấy và Kagi-kun trông rất giống nhau.”
"Thật vậy sao?" Kagiura mỉm cười.
Đặc biệt là biểu cảm thân thiện đó của họ, thực sự rất giống nhau.
Khi đến nơi và bước xuống xe, Hirano đứng trước ngôi nhà trong sự kinh ngạc.
"… Lớn quá."
"Nhỉ? Để mọi người dễ quây quần với nhau hơn."
Anh choáng ngợp khi nhận thấy bãi đậu xe có chỗ cho hẳn sáu chiếc. Và khi cố mở to mắt để nhìn bao quát toàn bộ căn nhà, anh vẫn không thể tìm được từ nào để diễn tả kích cỡ của nó.
Dù đã được nghe kể trước về độ lớn của ngôi nhà, nhưng nó lớn gấp nhiều lần so với tưởng tượng ban đầu của Hirano.
Tuy nhìn hơi cũ kỹ nhưng ngôi nhà được bảo trì cẩn thận, và hoàn toàn không quá khi gọi nó là một dinh thự khổng lồ.
Đúng như Kagiura đã miêu tả, vùng nông thôn trải dài xung quanh ngôi nhà đến tận chân trời.
Bầu trời rộng lớn và thoáng đãng, còn có một con sông chảy gần đó.
Những con mương hẹp để dẫn nước phục vụ nông nghiệp chảy khá xiết, trông có vẻ nguy hiểm đối với trẻ nhỏ.
“Wow… không thể tin nổi. Chỗ này to kinh khủng. Mọi người có thường mở tiệc BBQ hay đại loại vậy bên cạnh bờ sông chúng ta vừa đi ngang không?”
"Chưa từng. Nhưng chỗ đó dễ xuống lắm, ở đó cũng thường có cá và nhiều sinh vật khác nữa nên bọn em hay xuống đó chơi".
"À..."
Con đường dẫn đến lối vào được lát đá bằng phẳng, vì vậy anh vừa đi vừa quan sát xung quanh mà không lo bị vấp ngã. Các toà nhà được đặt cách xa nhau, đến mức anh không đoán được khoảng cách chính xác giữa chúng.
Qua cánh cửa chính để mở, Hirano thoáng nhìn thấy hơn mười đôi giày xếp hàng ngay ngắn. Lối vào và tiền sảnh rất lớn, như bản sao của một ngôi nhà truyền thống Nhật Bản mà người ta thường thấy trong các bức ảnh.
"Bọn cháu về rồi!"
"Làm phiền gia đình."
Cả hai tạm thời đặt hành lý lớn ở lối vào. Hirano chỉ lấy món quà trong túi rồi theo Kagiura vào nhà.
Họ được chào đón bởi một nhóm trẻ con, chúng vẫy tay reo hò.
“Akira-kun!”
“Akkii!”
"Ồ, từ kỳ nghỉ xuân đến giờ mới gặp mấy đứa."
Dựa theo chênh lệch tuổi tác, có thể đoán đây là anh em họ của cậu. Trông Kagiura có vẻ ra dáng hơn khi ở cạnh lớp em và nét mặt của cậu chín chắn hơn hẳn.
Nhưng người lớn đâu hết rồi nhỉ?
Dì của Kagiura, người đã đưa họ đến đây, vòng ra một cửa phụ và tách ra trước khi họ vào sảnh.
“Mình nên đưa cái này cho ai đây?”
Sự hiện diện của chiếc túi giấy chứa món quà khiến Hirano cảm thấy bồn chồn một cách kỳ lạ.
“À… Hirano-san, lối này.”
Kagiura, không biết từ lúc nào đã cầm trên tay một thanh kiếm được làm từ báo, đang đi dọc hành lang, vừa đi vừa đấu kiếm giả với một cậu bé tầm năm tuổi.
Thay vì nhường nhịn, cậu đang khéo léo tránh đòn để không bị đánh trúng, có vẻ cậu đang rất nghiêm túc với trận đấu dù biểu cảm lại tươi cười rạng rỡ. Cậu thậm chí còn không ngừng lại để thở.
Bên cạnh Hirano, một cô bé đang đi theo anh. Đúng như anh dự đoán, cô bé có nét giống với Kagiura, đặc biệt là mái tóc. Thứ duy nhất trong tầm nhìn của những đứa trẻ này là đôi chân của người lớn, nên anh nghĩ mình có thể bị nhầm là ai đó.
Khi anh hỏi cô bé "Em bao nhiêu tuổi?" Cô bé trả lời không chút do dự "Bốn!" Có vẻ như em ấy cũng chẳng quan tâm anh là ai. Điều thú vị là dù như vậy thì cô bé vẫn không sợ anh chút nào.
Cô bé đưa ngón tay lên một chút như để làm rõ hơn cho câu trả lời của mình, nhưng cô chỉ giơ ba ngón tay. Hirano cảm thấy buồn cười, rốt cuộc thì cái nào mới đúng.
“Có lẽ lúc nhỏ em ấy cũng giống như thế này.” Anh nghĩ, bắt đầu tưởng tượng ra vài hình ảnh của Kagiura lúc nhỏ dù chưa từng thấy bao giờ.
Sự hiện diện của cô bé này, dù gần như không biết cô bé là ai cả, đã làm anh bớt căng thẳng, thậm chí giúp anh lưu loát gửi lời chào đến ông của Kagiura, người đang nghe radio thư giãn trong căn phòng kiểu truyền thống.
Món quà mà anh cuối cùng cũng trao được sẽ được dùng để dâng lên bàn thờ gia đình, rồi sau đó làm món ăn nhẹ cho buổi chiều hôm nay.
Mọi người bắt đầu quây quần với nhau trước giờ ăn trưa để giới thiệu và làm quen.
Về phần bố mẹ và anh chị em của Kagiura, họ sẽ đến vào khoảng thời gian lễ hội Obon diễn ra.
Khi mọi người hỏi Kagiura tại sao lại đến sớm hơn, cậu trả lời rằng “Vì cháu muốn tắm biển trước khi bọn sứa bắt đầu kéo đến,” nhưng lời giải thích này bị nhận xét là “lý do kỳ lạ” — bởi cư dân trong nhà này hiếm khi ra bãi biển gần đó, do nơi này dễ xuất hiện dòng chảy ngầm nguy hiểm.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Kagiura lướt qua Hirano, chạm vào ánh nhìn của anh trước khi vội vã rời đi.
Chắc là do nếu họ đến vào dịp Obon thì sẽ không tiện để dẫn theo bạn bè.
Ăn trưa xong, đoàn người dẫn theo đám trẻ đi chơi sông, và ngay khi trở về nhà để hạ nhiệt, chúng lại bắt đầu chơi ném bóng và mấy thứ khác. Không khí lúc nào cũng sôi nổi và các trò chơi nối nhau không kết thúc.
Hirano muốn theo kịp Kagiura, nhưng bây giờ là lúc sự khác biệt về thể chất được chứng minh một cách đau đớn. Trước khi kịp nhận ra, anh đã bị vây quanh bởi một đám trẻ con.
Dù anh chỉ chơi một lúc với bọn chúng nhưng những người lớn đều tỏ ra rất cảm kích. “May mà có cháu!” Họ có vẻ rất hài lòng với vị khách này.
Ánh nắng mặt trời rất gắt, nên anh đã mượn một chiếc mũ rơm. Nhưng sau khi thay đồ bơi và xuống sông, phần trên cơ thể anh bị cháy nắng khá nặng.
Cảm giác châm chích khó chịu trở nên tệ hơn sau khi lên bờ, nên anh quyết định trở về phòng ngủ ở tầng hai để nghỉ ngơi. Kagiura, người cũng vừa tắm xong, đem đến cho anh một tuýp thuốc mỡ.
“Hirano-san, nghe nói lưng của anh bị đỏ rực lên rồi. Thoa cái này đi. Đây là kem trị cháy nắng, sẽ giúp giảm đau một chút.”
“Ồ, bọn trẻ nói cho em biết à?”
“Vâng. Chúng bảo thấy lưng anh có vẻ bị đau.”
Hirano cuối cùng bị lôi đến phòng tắm cùng với ba đứa trẻ khác tầm tuổi mẫu giáo, trong đó có cậu bé chơi kiếm giấy với Kagiura lúc sáng.
“Thực ra cũng không đau mấy, nhưng chỉ cần thứ gì đó chạm vào lưng thôi là đau chết đi được.”
“Trông nom đám nhóc đó chắc cực lắm hả?”
“Chúng nó nào có ngoan… lúc anh lau người cho cũng không chịu ngồi yên.”
Anh rất vui vì bọn trẻ không bị mái tóc vàng của anh dọa sợ, thậm chí vài đứa còn cố tình nghịch khiến chúng mãi không thể khô được.
“Hở? Ở tuổi đó thì có thể cứ để cho quần áo bọn chúng tự khô, anh không biết hả?”
“...Thật luôn ấy hả.”
Kagiura cười khúc khích.
“Là tại Hirano-san tốt bụng quá thôi. Anh chiều tụi nhóc quá mức rồi. …Anh cởi áo ra được không?”
“Em giúp anh thoa kem à?”
“Đương nhiên rồi.”
Hirano cởi áo, cảm giác được cái nhìn của Kagiura dán lên làn da mình, anh hơi lúng túng.
Những ngón tay mát lạnh của Kagiura đang nhẹ nhàng lướt trên xương bả vai có cảm giác dễ chịu không thể diễn tả bằng lời.
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, Hirano nghĩ mình sẽ đi ngủ sớm, nhưng kỳ lạ thay, cơn buồn ngủ mãi không đến.
“Phòng này có nhiều truyện tranh thật đó.”
Dưới sự nài nỉ của Kagiura, anh quyết định thử đọc một quyển. Dù đó là phần giữa bộ truyện nhưng chỉ là một manga hài hước.
Nghe nói đọc truyện khi nằm sẽ khiến thị lực trở nên tệ đi, nhưng trong phòng không có cái ghế nào cả nên tư thế này là thoải mái nhất.
“Bọn trẻ đi ngủ chưa nhỉ?”
Khi anh nhìn lại đồng hồ thì đã gần đến nửa đêm.
“Nhanh như vậy sao?” Anh nhìn sang phía Kagiura và không khỏi ngạc nhiên.
Cho đến tận hôm qua, thường thì giờ này cậu đã đi ngủ từ lâu rồi, nhưng hiện tại trông cậu hoàn toàn tỉnh táo.
“Kagi-kun, em không mệt à?”
“Nah. Sáng nay bọn mình dậy muộn mà, em chưa buồn ngủ lắm.”
À, đúng vậy. Chuyến xe buýt đêm đến khá muộn, Kagiura đã được ngủ thêm ba tiếng so với những ngày có buổi tập.
Hirano, người rất ghét việc dậy sớm, hôm nay cũng để bản thân ngủ muộn hơn bình thường.
Nhưng nếu không ngủ sớm thì sẽ ảnh hưởng đến sáng mai.
“Tụi mình nên đi ngủ thôi.”
“Đợi thêm chút nữa đi.”
“Hm? Có phải đang đọc đến đoạn gay cấn không?”
Kagiura đã đọc xong truyện từ lâu và cũng chuẩn bị xong xuôi để đi ngủ, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại lắc đầu.
Chẳng mấy chốc, cậu kéo túi đeo chéo lại gần và lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ.
“Sinh nhật của anh.”
Mắt Hirano mở càng lớn khi Kagiura đưa chiếc túi về phía mình.
“.....Hả?”
Lúc đầu là ngạc nhiên.
Sau đó anh liếc nhìn đồng hồ và bật ra một tiếng cười nhỏ.
Hiện tại là ngày 1 tháng 8, đúng 12 giờ.
Kagiura đã căn đúng thời điểm đến từng phút — và Hirano phải siết chặt cơ bụng nhịn cười để không làm phiền người khác.
Kagiura bối rối trước tiếng cười chưa có vẻ gì là sắp dừng lại của Hirano, nhưng cuối cùng, cậu cũng khẽ mỉm cười, vì chắc chắn là Hirano rất thích món quà của cậu. Anh nắm chặt nó trong tay.
“Chúc mừng sinh nhật, Hirano-san.”
“Ôi trời, hẳn là em phải chuẩn bị kỹ lắm!... Cám ơn. Ah, xin lỗi vì đã cười.”
Anh vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng hạnh phúc. Dù không nói ra, nhưng với cách anh không ngừng mỉm cười đã đủ để nói lên điều đó.
“Anh thích là tốt rồi.”
Hirano chắc chắn rằng biểu cảm trên mặt mình bây giờ cũng giống như nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Kagiura vậy.
Anh mở ra kiểm tra, bên trong chiếc túi là một cái hộp nhỏ. Rõ ràng là để đựng một loại trang sức nào đó.
“Ồ, để xem chúng ta có gì nào.” Với một chút hồi hộp, Hirano mở hộp ra, phát ra tiếng tách nhẹ. Bên trong là một cặp bông tai màu xanh nhạt, thiết kế đơn giản, nằm gọn trên lớp vải nhung.
“Đây là…”
“Em nghĩ sẽ thật tiếc nếu tai của anh bị bịt lại. Anh có thể đeo chúng hàng ngày, Hirano-san.”
Hirano gật đầu, đi đến chiếc gương ở góc phòng. Lỗ xỏ tai thực sự đang có dấu hiệu bị bịt lại, khi đeo bông tai vào, cảm giác có chút cản trở.
Sau khi đeo xong, anh tiến đến đứng trước mặt Kagiura, người đang mỉm cười và đôi mắt lấp lánh hài lòng. Không thể nói được trong hai người ai mới là người nhận được món quà.
Nếu đeo chúng đi ngủ thì sợ rằng sẽ bị rơi mất, nên sau đó Hirano cũng tháo chúng ra, nhưng anh sẽ thức dậy trước Kagiura vào sáng mai và việc đầu tiên là đeo lại chúng.
Với ý nghĩ đó, Hirano chìm vào giấc ngủ.
Và cảm giác thật ấm áp.
2 notes
·
View notes
Text
Chỉ ước năm nay sẽ hoàn thành tốt và đỗ kỳ thi Công chứng viên 🍀
Mặc dù biết kỳ thi này rất khó và tỉ lệ đỗ chỉ 1/3 nhưng luật hấp dẫn hãy giúp mình vượt qua.
Có bao khó khăn xin hãy giúp con vượt qua 🫡🙏
4 notes
·
View notes
Text
Xin Đa Tạ Vũ Trụ ! (Huỳnh Phương - Huệ Hương)
(Nhân khi nghe pháp thoại HT Từ Thông giải thích Hồng danh Đức Phật A Di Đà,biểu trưng cho Vũ trụ vì Ngài còn có tên khác là Vô lượng Quang và Vô Lượng Thọ! ) . Xin đa tạ, luật hấp dẫn Vũ trụ hiển hiện ! Phật A Di Đà tên của Vô lượng Quang Chính là ánh sáng vô biên ( không gian ) Còn biểu trưng tên khác: Vô Lượng Thọ Continue reading Untitled
View On WordPress
0 notes
Text
Sau bao nhiêu đổ vỡ đi nữa, tôi vẫn luôn tin tình yêu là có thật, chỉ có điều, tôi không tin mình đủ may mắn có được mà thôi.
Phải luôn tự nhắc lòng không được để mất niềm tin, vì còn niềm tin, mình sẽ còn cố gắng, khi chưa có được hãy tự nhủ có lẽ do bản thân chưa đủ tốt, cố gắng chưa đủ nhiều, hoặc mình vẫn còn đang xếp hàng đợi, may mắn chưa tới lượt mình.
Và tôi luôn tâm niệm, khi thích một ai đó, đừng chỉ vội nhìn vẻ bề ngoài của họ, mà còn cần phải nhìn lại ngoại hình của chính mình, xem liệu có tương xứng không. Không chỉ ngoại hình, mà còn là học thức, mức sống, tài chính, thu nhập, gia cảnh, xuất thân, ... liệu có tương đồng không, có bị coi là trèo cao, là đĩa đeo chân hạc không.
Vì tôi tin đời thực sẽ không có cổ tích. Hoàng tử trong truyện khi xưa thích lọ lem chẳng phải vì vẻ ngoài của nàng thật lộng lẫy trong đêm vũ hội hay sao? Ít nhất cũng cái tương xứng rồi đấy, vì chàng cũng đẹp trai mà.
Còn thời nay, giữa các vòng xoáy cơm áo gạo tiền, thì mỗi người sẽ có một tiêu chí chọn hàng đầu khác nhau, có người thì chọn ngoại hình, có người thì chọn gia thế, có người sẽ chọn tài chính. Nói chung đều sẽ phải có một vài thứ tương xứng thì mới quyết định được độ phát triển và bền lâu của mối quan hệ đó.
Nên câu "gió tầng nào gặp mây tầng đó" cũng sẽ không sai. Vì thế, nên hạ thấp mong cầu của bản thân xuống ngang và tương xứng với những điều kiện mình đang có. Đừng cố mơ tưởng rằng cổ tích sẽ xảy ra giữa đời thực một cách nhiệm màu.
Đơn giản như bản thân rất thích và muốn được ăn một phở thập cẩm đặc biệt, đầy đủ topping, tái nạm gầu gân bò viên trứng chần, nhưng trong tay chỉ có vỏn vẹn ba mươi nghìn. Thì làm sao đây?! Quay lại thực tại và thức tỉnh, một là cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa để có nhiều tiền hơn, để có thể ăn được tô đầy đủ như mình mong muốn ; hai là vui vẻ chấp nhận thứ mình đang có, hạ tiêu chuẩn mong muốn xuống, ăn tô một hai topping gì đấy giá ba mươi nghìn như khả năng mình đang có.
Rất nhiều người cứ tự huyễn hoặc bản thân rằng, tuy chỉ có ba mươi nghìn nhưng bằng một phép màu hay may mắn nào đó, sẽ gặp và mua được tô full topping đang sale hạ giá. Mà lại quên rằng, mỗi thứ trong đời này đều có cái giá của nó, và luôn tương xứng, chẳng có gì gọi là hời cả, và một mối quan hệ cũng vậy!
Rất nhiều người mong muốn có một ai đó thật lòng quan tâm, trân trọng mình mà quên đi rằng, chính bản thân mình phải tự quan tâm mình thật tốt trước đã, thì người thương mình thật lòng nếu có xuất hiện họ sẽ thấy và biết phải quan tâm mình ra sao.
Chính mình cần tự chăm sóc bản thân tốt hơn vì không ai thương mình bằng chính mình cả. Và cũng chính mình phải tự quý trọng bản thân trước khi gặp được người toàn tâm toàn ý trân trọng mình.
Bản thân mình còn chưa nỗ lực, phấn đấu để có cuộc sống tốt hơn, đủ điều kiện để chăm sóc tốt và trân quý chính mình, thì thử hỏi làm sao có thể đòi hỏi một ai đó trân quý và chăm sóc mình thật chu đáo.
Vì vậy, các bạn hay nhìn sự hạnh phúc của người khác rồi cảm thán "sao họ đã giàu, giỏi, đẹp còn gặp được vị hôn phối giàu, giỏi, đẹp y như họ, trong khi mình lại không được may mắn đó". Mà các bạn quên rằng, đó là quy luật hấp dẫn tương xứng, các bạn lại không nghĩ ra, à, mình cần tự nỗ lực, phấn đấu, nâng cao giá trị của chính mình hơn nữa, mình cần phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, thật đẹp, tự nỗ lực làm ra thật nhiều tiền thì ắt sẽ có người tương xứng xuất hiện đi bên bạn.
Cũng như hiện trạng, các cô gái trẻ đẹp hiện giờ, nhắc lại là chỉ có trẻ và đẹp thôi. Lại luôn mong kiếm được người, trẻ, đẹp như họ, và còn phải giàu, gia thế khủng, xuất thân gia thế tài phiệt, hào môn. Mà quên rằng những người đó họ sẽ cần nhiều thứ hơn ở một cô gái mà họ chọn để se duyên kết tóc trăm năm. Còn nếu chỉ đẹp thôi, họ sẽ xem như 1 cành hồng, chưng chơi, ngắm cho hết cái vẻ đẹp đó, hửi cho hết cái mùi hương đó, tàn rồi thì bỏ thôi, lại cắm một cành hoa khác để chơi tiếp. Còn nếu bạn là một gốc hồng cổ thụ, họ không thể tùy tiện cắt hoa, cắm bình và thưởng thức, thì họ sẽ tìm cách bỏ tiền ra để mua về, và học cách chăm bón vun trồng để bạn ở bên họ thật lâu.
34 notes
·
View notes
Text
Dùng chân thành đổi lấy chân tình.
Anh đang bước vào một mối quan hệ mới. Bản năng và những kinh nghiệm không lấy gì làm vui vẻ trước kia làm anh nhận thấy nó là một lựa chọn nguy hiểm, nhiều rủi ro. Mặc dù vậy, với linh tính và cảm giác có gì đó đặc biệt, anh quyết định đánh cuộc, để tìm kiếm cơ hội phá vỡ tình huống bế tắc hiện nay. Sau rất nhiều chuyện đã qua, anh không còn tin bất kỳ ai nữa, dù là phụ nữ hay đàn ông. Anh có thể gán nhãn nguy hiểm cho tất cả các biểu hiện mà anh nhìn thấy. Có thời điểm chỉ cần nghe tiếng Việt là anh đã tìm cách tránh hoặc sử dụng tiếng Anh nếu bất khả kháng.
Cuộc sống luôn là sự thử thách. Anh đã tự nhủ sẽ sống một mình (như nhiều lần anh đã nhắc đến trong các bài trước đây), cái gì càng tránh thì càng dễ xảy ra. Nó có lẽ là sự kết hợp hoàn hảo của Luật hấp dẫn và Định luật Murphy 😌 Bằng một cách nào đó, một mối quan hệ vô tình từ một năm trước phát triển thành một mối quan hệ mới. Nhanh chóng, sâu (sắc) và mở ra một số cơ hội cho anh tiến thêm về phía trước. Ban đầu, anh chỉ duy trì như một điểm kết nối ở thời điểm chỉ có một mình, không người thân cũng chẳng bạn bè. Một người ở xa, mỗi ngày chỉ dăm ba câu hỏi thăm cho có tương tác, có thời điểm bẵng đi một vài tháng cũng không hỏi gì đến. Người ta có cuộc sống của người ta, anh có cuộc sống của anh, chưa bao giờ anh nghĩ là một trong hai người sẽ tiến đến. Ấy vậy mà, trong một tình huống không lường trước, hoàn toàn ngẫu hứng, nó đã nhanh chóng phát triển thành một mối quan hệ mới.
Lẽ thường, cái gì đến nhanh sẽ qua nhanh. Anh rất lo lắng về điều đó. Vật cực tất phản khi lên đến đỉnh của đường sin thì tất sẽ đi xuống, đường lên càng gấp bao nhiêu thì góc xuống cũng sẽ dốc bấy nhiêu. Không giống như anh, đơn giản từ suy nghĩ đến cách sống, bạn ý, có rất nhiều vấn đề, mối quan hệ phức tạp, bất ổn về tâm lý và sức khỏe. 🥹 Câu trả lời phù hợp lúc này có lẽ là duyên và nợ 😌
Từ khi anh nhận ra bất cứ điều gì xảy ra đều có một sợi dây vô hình liên kết từ một sự việc nào đó, từ một khoảng thời gian nào đó... thái độ của anh đối với những gì xung quanh trở nên mềm dẻo hơn rất nhiều, không còn những phản ứng thái quá như trước nữa. Anh tự thấy mình thật sự may mắn vì đã nhận ra được điều này sớm như vậy.
Quay trở lại mối quan hệ mới này. Anh hoàn toàn tận hưởng thời điểm hiện tại, không mong cầu, không dự tính quá xa, không tính toán, thật sự dùng chân thành để đổi lấy chân tình từ đáy lòng mình. Vậy cho dù kết quả thế nào, anh vui vẻ đón nhận. Cảm giác của anh về tương lai thế nào, chờ thời gian kiểm chứng đi.✌️
23 notes
·
View notes
Text
Anh tin vào luật hấp dẫn.
Quy luật cho rằng: Chúng ta như là một thỏi nam châm hút tất cả mọi thứ từ trong tâm trí. Có nghĩa là khi những cảm xúc, khát khao, lặp đi lặp lại nhiều lần, chúng sẽ tạo thành năng lượng và biến suy nghĩ trở thành sự thật.
Anh thương em, anh muốn có được em. Anh đang dần hiện thực được mọi thứ mình mong muốn.
35 notes
·
View notes
Text
Hướng Dẫn Cách Chơi Poker Chi Tiết và Hiệu Quả 🃏✨
Poker, với sự đa dạng và linh hoạt, đã trở thành một trò chơi hấp dẫn với nhiều biến thể như Poker 3 lá, Poker 5 lá, Omaha, Texas Hold'em. Mỗi biến thể mang đến những trải nghiệm độc đáo, đòi hỏi người chơi phải có kỹ năng, chiến lược và sự suy luận logic. Trò chơi bắt đầu bằng việc chia bài và người chơi đặt cược dựa trên ước tính giá trị bài của mình và đối thủ. Đây không chỉ là trò chơi may rủi mà còn là cuộc chiến tâm lý, nơi người chơi cần đọc ngôn ngữ cơ thể và nắm bắt tâm lý đối thủ để giành chiến thắng. 💡🃏
Cách chơi Poker bắt đầu từ việc chia bài và đặt cược mù, tạo ra một khoản tiền trong bàn chơi. Sau đó, vòng cược diễn ra qua các giai đoạn: The Flop, The Turn, và The River, nơi người chơi có thể giữ lại, nâng cược hoặc rút lui. Người có bộ bài tốt nhất sau các vòng cược sẽ giành chiến thắng. Chiến thuật chơi hiệu quả bao gồm cược gấp thếp, chơi theo đám đông, và chọn bàn cược có giá trị vừa phải để tối ưu hóa cơ hội thành công và giảm thiểu rủi ro. 💰🔄🃏
Để đạt được chiến thắng trong Poker, người chơi cần áp dụng linh hoạt nhiều chiến thuật khác nhau và giữ tâm lý ổn định. Quan sát kỹ đối thủ, chia nhỏ vốn và theo dõi sát sao trận đấu là những bí quyết giúp giảm thiểu rủi ro và tăng cơ hội chiến thắng. Poker không chỉ là một trò chơi giải trí mà còn là nghệ thuật đòi hỏi sự kiên nhẫn, kỷ luật và khả năng đánh giá tình hình chính xác. Với những hướng dẫn từ betvisa, bạn hoàn toàn có thể trở thành một cao thủ trong trò chơi này. 🏆💪🔍
➡️ Link tham gia: https://betvisa.art/✅
2 notes
·
View notes
Text
Độc thân
Nhân dịp nhiều bạn gái độc thân về quê ăn tết sớm, viết cho các bạn:
Khi bạn độc thân, bạn là lộc của gia đình:
Vì bạn không có trách nhiệm tài chính với người phối ngẫu và con cái, bạn kiếm được bao nhiêu riêng bạn biết, bạn chính chủ (không có nhưng) với cái ví của bạn. Bạn thích chi tiêu thế nào, cho biếu ai hay ôm khư khư đều tuỳ, không cần nhìn nét mặt ai mà cư xử.
Khi bạn độc thân, bạn là nhân vật phản ứng nhanh: Cha mẹ sai vặt, họ hàng nhờ cậy, anh chị em có việc đột xuất mà ở gần đều có thể réo gọi. Ai cũng cần bạn, khi cả thế giới quay lưng chưa kịp quay lại thì bạn đã tươi tỉnh:”em đây!”
Khi bạn độc thân, bạn công bằng: Bạn có thể yêu thương đồng đều tất cả những đứa cháu trong gia đình: đứa hư cũng như đứa ngoan, đứa học giỏi cũng như đứa đội sổ, đứa hướng nội cũng như hướng ngoại. Bạn yêu thương chúng như một phần máu thịt của bạn. Bạn có thể thích đứa này đứa kia hơn do gu riêng; nhưng khi phải đặt chúng trước một cân nhắc: bạn tuyệt đối công bằng; mà theo qui luật: chính bố mẹ của chúng, tức anh chị em của bạn không thể làm được. Theo cách này, bạn là thần tình yêu, là nguồn mạch trong sáng tích cực. Là điểm sáng gia phả!
Khi bạn độc thân, bạn là người tình quốc dân: Bạn luôn được đề cử các khâu tiếp đãi khách, bạn luôn hấp dẫn họ hàng xa, bạn hay nhận hoa quả bánh trái của bá tánh biếu tặng vì “một chữ tình”. Trong những ngày xuân xum họp, chả có gì thích hơn là có những món là lạ, hay hay; hơi sang hơn gia cảnh một chút; hơi độc đáo so với hàng xóm một chút; hơi phô trương một chút vì đó là quà tặng của sự ái mộ … chính là không khí xuân. Người ta có thể sắp xếp để sắm xuân, nhưng người độc thân chả cần sắm gì, xuân cũng rình ngay trước ngõ.
Nói chung, bạn độc thân: bà cô mới bị chồng càm ràm màu áo rực quá, ghen tị với bạn; ông anh, mới bị vợ cắt nửa số lương mua quà nội ngoại, ghen tị với bạn; con em, một nách hai con đang lùa chồng từ điểm bầu cua tôm cá, rớt nước mắt thấy bạn ngồi vô tư cắn hạt dưa, chân đung đưa.
Nói chung lần hai, nếu bạn độc thân mà bạn không tỏ ra thảm hại: bạn chính là hình tượng thèm muốn của chúng sinh đang nheo nhóc tết. Nếu họ hỏi bạn “ đã lấy chồng chưa” thì cứ nhếch mép đáp trả :”Đẹp thôi, chứ không ngu.”
Hoặc giả, bạn không chanh chua chuối chát; bạn nhu mì vén cọng tóc mai đen lay láy mà rằng:" dạ thôi!". Thì đến tai kẻ lầm than đang tính bắt bí bạn sẽ nghe như một lời sấm truyền!
- Chuong Dang-
3 notes
·
View notes
Text
Cá Cược Quần Vợt 77win – Đấu Hấp Dẫn, Cược Kịch Tính
Cá cược quần vợt 77win là hình thức mới nổi và phát triển cách đây không lâu tại nhà cái nhưng nhanh chóng được ưa thích. Mang đến cho người chơi tham những trận đấu được phát trực tiếp hấp dẫn, kịch tính và căng thẳng. Sau đây, hãy cùng tìm hiểu đôi nét về luật chơi cơ bản và hướng dẫn tham gia nhé!
3 notes
·
View notes