#ba lô nữ đeo vai
Explore tagged Tumblr posts
Text
CẨM NANG VĂN HÓA ỨNG XỬ
Chương đầu tiên: Dành cho bản thân
✤Phụ kiện✤
Túi xách, mũ nón, giày dép, găng tay hay thắt lưng là những phụ kiện tạo nên phong cách thời trang Pháp; chúng có thể thêm nét độc đáo hoặc vui nhộn cho những bộ trang phục cổ điển nhất, thể hiện cá tính và cho phép làm mới trang phục với chi phí thấp mà vẫn theo kịp xu hướng thời trang mà không ảnh hưởng đến ngân sách. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi sự khéo léo và gu thẩm mỹ.
Cách sử dụng túi xách hợp lý
Từ túi nhỏ cho buổi tối đến ba lô tiện lợi cho du lịch, mọi chất liệu và kiểu dáng đều là lựa chọn dành cho phái đẹp. Sự thanh lịch nằm ở việc phối hợp túi xách với giày hoặc trang phục, hoặc tạo ra sự tương phản trong màu sắc và chất liệu. Cách cư xử liên quan đến việc mang túi. Trong phòng khách hay phòng ăn, phụ nữ nên để túi bên chân, trừ khi đó là hành lý cồng kềnh thì cần để ở phòng gửi đồ. Trên đường phố, đừng đung đưa túi ở cuối cánh tay và tránh các cử chỉ mạnh. Trên phương tiện công c��ng, trong hàng đợi và ở nơi chật chội, ba lô cần được kiểm soát, đặt trên vai nếu có thể, hoặc giữ ngang chân khi đông đúc, tránh đeo trên lưng để không va vào người khác khi có sự cố. Túi xách là một vật dụng cá nhân, là phần bổ sung của mỗi người, có thể đóng vai trò như túi vệ sinh cá nhân.
Việc sử dụng túi xách nam đã trở nên phổ biến từ lâu.
Nó có thể được mang trên vai như túi đeo chéo, từ các dạng túi xách hoặc không có dây đeo. Túi không nên được giữ trong phòng khách mà nên treo trên móc áo hoặc đặt trên bàn trong lối vào. Không mang theo khối lượng lớn bên mình là đặc trưng cho sự thanh lịch ở nam giới.
Mũ nón
Sau một thời gian dài bị lãng quên, mũ đã trở lại đường đua phụ kiện nữ như mũ mưa, mũ lễ hội, mũ dạ hội, mũ nón, mũ lưỡi trai, beret, hay chỉ đơn giản là vật trang trí cho trang phục. Phụ nữ thường bỏ mũ ra khi ăn tối nhưng có thể giữ lại khi ăn trưa hay trong các buổi tiệc chiều. Đàn ông chỉ đội mũ (như mũ phớt, mũ lưỡi trai, mũ lông…) khi ra ngoài; nếu họ quan tâm đến phép lịch sự, họ sẽ bỏ mũ ra hoặc làm động tác bỏ mũ khi chào phụ nữ trên phố. Mũ của nam giới được để ở phòng gửi đồ khi vào nhà thờ, nhà hàng, phòng chờ hay phòng biểu diễn — cũng như mũ của phụ nữ nếu nó quá lớn, che khuất tầm nhìn của người khác.
Việc đội mũ len, mũ beret, mũ lông chồn và các loại khăn choàng khác: không gì hiệu quả hơn khi đối mặt với thời tiết khắc nghiệt. Mọi thứ đều được cho phép, miễn là không che khuất tầm nhìn.
0 notes
Text
Cẩm nang văn hóa ứng xử
Chương đầu tiên: Dành cho bản thân
✤Phụ kiện✤
Túi xách, mũ nón, giày dép, găng tay hay thắt lưng là những phụ kiện tạo nên phong cách thời trang Pháp; chúng có thể thêm nét độc đáo hoặc vui nhộn cho những bộ trang phục cổ điển nhất, thể hiện cá tính và cho phép làm mới trang phục với chi phí thấp mà vẫn theo kịp xu hướng thời trang mà không ảnh hưởng đến ngân sách. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi sự khéo léo và gu thẩm mỹ.
Cách sử dụng túi xách hợp lý
Từ túi nhỏ cho buổi tối đến ba lô tiện lợi cho du lịch, mọi chất liệu và kiểu dáng đều là lựa chọn dành cho phái đẹp. Sự thanh lịch nằm ở việc phối hợp túi xách với giày hoặc trang phục, hoặc tạo ra sự tương phản trong màu sắc và chất liệu. Cách cư xử liên quan đến việc mang túi. Trong phòng khách hay phòng ăn, phụ nữ nên để túi bên chân, trừ khi đó là hành lý cồng kềnh thì cần để ở phòng gửi đồ. Trên đường phố, đừng đung đưa túi ở cuối cánh tay và tránh các cử chỉ mạnh. Trên phương tiện công cộng, trong hàng đợi và ở nơi chật chội, ba lô cần được kiểm soát, đặt trên vai nếu có thể, hoặc giữ ngang chân khi đông đúc, tránh đeo trên lưng để không va vào người khác khi có sự cố. Túi xách là một vật dụng cá nhân, là phần bổ sung của mỗi người, có thể đóng vai trò như túi vệ sinh cá nhân.
Việc sử dụng túi xách nam đã trở nên phổ biến từ lâu.
Nó có thể được mang trên vai như túi đeo chéo, từ các dạng túi xách hoặc không có dây đeo. Túi không nên được giữ trong phòng khách mà nên treo trên móc áo hoặc đặt trên bàn trong lối vào. Không mang theo khối lượng lớn bên mình là đặc trưng cho sự thanh lịch ở nam giới.
Mũ nón
Sau một thời gian dài bị lãng quên, mũ đã trở lại đường đua phụ kiện nữ như mũ mưa, mũ lễ hội, mũ dạ hội, mũ nón, mũ lưỡi trai, beret, hay chỉ đơn giản là vật trang trí cho trang phục. Phụ nữ thường bỏ mũ ra khi ăn tối nhưng có thể giữ lại khi ăn trưa hay trong các buổi tiệc chiều. Đàn ông chỉ đội mũ (như mũ phớt, mũ lưỡi trai, mũ lông...) khi ra ngoài; nếu họ quan tâm đến phép lịch sự, họ sẽ bỏ mũ ra hoặc làm động tác bỏ mũ khi chào phụ nữ trên phố. Mũ của nam giới được để ở phòng gửi đồ khi vào nhà thờ, nhà hàng, phòng chờ hay phòng biểu diễn — cũng như mũ của phụ nữ nếu nó quá lớn, che khuất tầm nhìn của người khác.
Việc đội mũ len, mũ beret, mũ lông chồn và các loại khăn choàng khác: không gì hiệu quả hơn khi đối mặt với thời tiết khắc nghiệt. Mọi thứ đều được cho phép, miễn là không che khuất tầm nhìn.
0 notes
Text
Balo nam nữ Tuge trong lành - Xanh lá = 221.000 ₫
Balo nam nữ Tuge trong lành – Xanh lá = 221.000 ₫
Balo nam nữ Tuge trong lành: Chất liệu vải bố bền đẹp, bên trong có lót dù mềm mại, chắc chắn khi mang. Thiết kế mang phong cách thời trang phù hợp với sở thích của nhiều bạn trẻ, cho bạn thêm phong cách, trẻ trung và năng động hơn. Điểm nổi bật Balo nam nữ Tuge trong lành có kiểu dáng mang phong cách thời trang phù hợp với sở thích của nhiều bạn trẻ, cho bạn thêm phong cách, trẻ trung và năng…
View On WordPress
#ba lô nam công sở#Ba lô nam đeo vai#ba lô nam màu xanh lá#ba lô nam nữ#ba lô nữ cầm tay#ba lô nữ công sở#ba lô nữ du lịch#ba lô nữ đeo vai#ba lô nữ đi biển#ba lô nữ đi chơi#ba lô nữ giá rẻ#balo nam cầm tay#balo nam công sở#balo nam đeo vai#balo nam đi biển#balo nam màu xanh lá#balo nữ cầm tay#balo nữ du lịch#balo nữ đi chơi#balo nữ đi học#balo nữ giá rẻ#balo nữ vải bố#shop ba lô nữ#shop balo nữ#túi nam nữ#Zanado.
0 notes
Text
Cẩm nang lựa chọn túi xách hoàn hảo cho bạn nữ
Những lời khuyên hy vọng sau đây rất hữu ích cho bạn để chọn chiếc túi hoàn hảo. 1. Không chọn túi quá khổ Phụ nữ thường thích mua những chiếc túi lớn để đặt mọi thứ vào đó mà không biết có nên sử dụng hay không. Bạn không cần nhiều thứ trong ngày, vì vậy hãy nghĩ về thói quen mang theo mọi thứ và đầu tư vào một chiếc túi xách cỡ trung bình. Có một lượng đồ đạc vừa phải để mang theo tốt hơn là phải mặc để bị đau vai, thậm chí là đau lưng. 2. Chọn một chiếc túi, suy nghĩ về vóc dáng của bạn Tùy thuộc vào vóc dáng của bạn, có một số loại túi bạn nên tránh bằng mọi giá. Nếu bạn là một cô gái nhỏ nhắn, hãy tránh những chiếc túi lớn, túi đeo vai và ba lô. Phụ nữ cao và gầy nên tránh túi đeo vai, đặc biệt là những người có dây đeo ngắn và túi xách quá khổ. Ngược lại, phụ nữ có người có kích thước lớn không nên chọn những chiếc túi nhỏ xinh. Hãy chắc chắn rằng chiếc túi bạn chọn không làm hỏng hình dạng cơ thể của bạn. 3. Suy nghĩ về hoàn cảnh sống của bạn Không phải tất cả phụ nữ có thể đủ khả năng để mua nhiều loại túi cho các sự kiện khác nhau. Trước khi bạn lãng phí tiền vào túi, hãy xem xét lối sống của bạn. Chọn một chiếc túi mà bạn có thể sử dụng trong nhiều tình huống, như đi làm, nhưng vẫn đủ quý phái để tiệc tùng vào ban đêm khi bạn đặt nó dưới cánh tay của bạn. 4. Ba lô rất tiện lợi nhưng không dành cho bạn Bạn phải hiểu ba lô chỉ dành cho người đi bộ, sinh viên và sinh viên đại học. Trừ khi bạn là khách du lịch, đừng lãng phí tiền của bạn khi mua ba lô. Hãy tìm loại túi giống như phong cách người đưa thư. Nó có tính linh hoạt tương tự như một chiếc ba lô, nhưng trông rất thời trang. 5. Ưu tiên linh hoạt khi chọn túi Đeo túi phù hợp với trang phục chủ yếu dành cho những người nổi tiếng và phụ nữ giàu có. Trừ khi bạn là một trong số họ, đừng đầu tư vào một chiếc túi xách có thể phù hợp với hầu hết quần áo của bạn. tui xach nu , đen và nâu là những màu linh hoạt có thể kết hợp với bất kỳ trang phục nào bạn mặc. Kích thước và hình dạng của túi cũng rất quan trọng, vì vậy hãy suy nghĩ kỹ trước khi bạn quẹt thẻ tín dụng để mua túi xách của riêng bạn. 6. Chọn một chiếc túi nhỏ, sáng màu Tại sao nên có một chiếc túi sáng và đáng yêu? Bởi vì chiếc túi này sẽ khiến bạn trông sang trọng, ngay cả khi bạn mặc quần jean cũ và áo phông trắng nhàm chán. Hồng hồng, đỏ tươi và cam nóng là những màu hoàn hảo cho loại túi xách này. 7. Xem giá Khi bạn chỉ sống bằng tiền lương và không có thêm thu nhập, lãng phí tiền vào những chiếc túi đắt tiền là một ý tưởng tồi. Mặc dù sở hữu một chiếc túi đắt tiền là tốt, nhưng không tệ hơn nếu bạn sở hữu một chiếc túi giá rẻ nếu bạn là một người mua sắm thông minh. Cuối cùng, bạn có thể tìm thấy một chiếc túi xách chất lượng cao trong những dịp giảm giá. Đừng mua sắm trực tuyến, bạn cần phải xem và chạm vào chiếc túi bạn định mua trước khi chi tiêu những đồng tiền khó kiếm được. Một chiếc túi lớn, một chiếc túi nhỏ sáng màu và một chiếc túi làm việc đủ linh hoạt sẽ giúp bạn không tốn kém mà vẫn thời trang, tiện dụng trong nhiều tình huống. Thực hiện theo các mảnh nhỏ ở trên, cuối cùng bạn sẽ tìm thấy chiếc túi xách hoàn hảo có thể sử dụng trong nhiều năm, tiết kiệm mà vẫn không bị lỗi mốt.
1 note
·
View note
Text
Túi xách nữ
Bạn muốn chọn mua túi xách nữ chất lượng cao giá thành hợp lý. Mời bạn đến với tina.shop đơn vị chuyên phân phối các mẫu túi xách đẹp uy tín, chất lượng tại Tp.HCM.
Phân phối túi xách uy tín
Cửa hàng Tina mở ra thiên đường túi xách nữ đẹp cho mọi bạn gái. Chúng tôi cung cấp hàng ngàn các mẫu túi đeo chéo nữ, túi ví nữ với đa dạng kiểu dáng màu sắc để đáp ứng nhu cầu mọi khách hàng. Đặc biệt Tina Shop còn cập nhật nhanh chóng những mẫu thiết kế hot nhất trên thị trường để bạn có thể tự tin dẫn đầu xu hướng.
Tina Shop đi đầu xu hướng thời trang túi xách, ba lô, ví nữ!
Thêm một điểm thu hút nữa chính là hàng hóa chất lượng và giá cả thì vô cùng hợp lí. Bạn có thể thoải mái chọn lựa những túi xách hàng hiệu, cao cấp mới nhất. Cho đến những mẫu túi xách công sở, túi xách phong cách Hàn Quốc.
Tại sao bạn nên chọn Tina Shop?
Hệ thống sản phẩm chất lượng:
Mọi mẫu túi xách, túi ví của Tina Shop đều được kiểm tra giám sát chất lượng kỹ càng. Đảm bảo giao đến tay khách hàng những sản phẩm tốt nhất.
Đa dạng về mẫu mã:
Hiện tại Tina Shop có hệ thống sản phẩm cực kỳ phong phú và đa dạng từ kiểu dáng, màu sắc cho đến kích cỡ. Bao gồm:
Túi đeo chéo và đeo vai
Túi xách cầm tay
Túi xách cỡ lớn
Túi dành cho du lịch hay đi chơi
Thêm vào đó Tina Shop còn có các mẫu balo, ví nữ và phụ kiện. Các bạn tham khảo hình ảnh và thông tin sản phẩm tại website: tina.shop nhé!
Giá cả phải chăng
Những mẫu túi xách nữ chất lượng cao của Tina Shop có mức giá cực kỳ cạnh tranh.
Bạn có thể tìm chọn những mẫu túi giá thành rẻ từ 240.000 - 500.000đ. Hãy những mẫu túi xách đẹp, túi xách cao cấp giá trên 1 triệu đồng.
Các bạn tham khảo giá thành và các mẫu sản phẩm tại website: tina.shop.
Đặt mua hàng nhanh chóng
Để chọn mua những mẫu túi xách nữ độc đáo, ấn tượng của Tina Shop bạn có thể:
Gọi điện ngay đến hotline: 0938.020.091 để đặt mua hàng online và được ship hàng toàn quốc.
Ngoài ra bạn có thể đến trực tiếp shop tại:
Địa chỉ 1: 264M Lê Văn Sỹ, P.14 Q.3
Địa chỉ 2: 113/1 Lê Hồng Phong, P.2 Q.5
Shop cam kết bảo mật thông tin khách hàng. Thêm vào đó cho phép bạn được đổi trả sản phẩm nếu sản phẩm lỗi do nhà sản xuất, giao hàng sai mẫu mã. Đặc biệt Tina Shop còn hỗ trợ sửa chữa đơn giản hàng hóa và hỗ trợ chi phí sửa hàng nếu bạn mua sản phẩm với giá gốc.
1 note
·
View note
Text
NSƯT Trần Lực: Tôi "thèm" được diễn vai phản diện
Học nghề diễn
Đóng xong phim cũng là hết học kỳ một của năm thứ nhất, Trần Lực sang Bulgaria theo diện lưu học sinh. Anh học đạo diễn sân khấu 5 năm nhưng có đến 4 năm anh học các môn chung với các bạn bên lớp diễn viên. Sau khi học xong đạo diễn sân khấu, thì đồng thời anh cũng trở thành diễn viên chuyên nghiệp.
Về nước tháng 3/1991, Trần Lực vẫn nhớ như in cái ngày trở lại quê hương. Trời hôm đó nồm kiểu thời tiết mùa xuân ở Hà Nội. Khi tới cửa ra của sân bay, anh địu đằng trước là đứa con đang còn rất nhỏ, đằng sau đeo cái ba-lô đựng quần áo của con, hai tay anh xách đống đồ chơi. Về nước với một cái tâm thế sẵn sàng "nhảy" vào "làm" sân khấu. Nhưng thực tế ở Việt Nam và cái sự học bên châu Âu nó khác nhau.
Tình hình sân khấu của những năm đầu thập kỷ 90 đang xuống, thê thảm.
Lúc này, nữ đạo diễn NSƯT Đức Hoàn mời anh đóng phim. Trước đó chừng 7 năm, đạo diễn Đức Hoàn từng mời anh đóng trong phim "Hà Nội, mùa chim làm tổ", nhưng lúc ấy anh chuẩn bị sang Bulgaria nên không thể nhận lời. Khi anh về nước, đạo diễn Đức Hoàn gọi ngay anh đến thử vai và để anh đóng vai chính cùng NSND Lê Khanh trong bộ phim "Chuyện tình bên dòng sông", kịch bản của nhà văn Nguyễn Quang Vinh. Trong phim, anh không đóng bộ đội mà đóng một anh chàng buôn bè. Anh này tuy tính tình bộc trực, cộc cằn nhưng là người tốt bụng và đẹp trai.
Về nước năm 1991, Trần Lực đi làm thuộc biên chế ở Phòng Nghệ thuật của Cục Nghệ thuật sân khấu. Công việc cụ thể là tham gia tổ chức cấp kinh phí cho các liên hoan sân khấu hằng năm như kịch nói, cải lương, tuồng, chèo… Công việc không nhiều nên anh toàn đi đóng phim.
Năm 1995, anh chuyển về Trung tâm nghe nhìn Đài truyền hình Việt Nam (nay là Hãng Phim truyền hình Đài Truyền hình Việt Nam). Anh làm đạo diễn nhưng cũng có đóng phim cho chương trình phim Văn nghệ chiều Chủ nhật. Được một thời gian, anh sang hãng Phim truyện Việt Nam ở số 4 Thụy Khuê. Rồi sau, anh "ra ngoài" mở hãng phim Đông A, tham gia "xã hội hóa" việc làm phim trong hợp tác với VTV và các đài truyền hình khác.
Hiện nay, anh cùng đoàn kịch tư nhân "Luc Team" say mê tìm tòi, sáng tạo và diễn những vở kịch trên sân khấu biểu hiện, ước lệ. Đắt show với những vai "người tốt" trong phim Từ năm 1991 cho đến năm 1996 -1997, Trần Lực đóng rất nhiều phim, chủ yếu là phim chiếu rạp: "Vụ áp phe Đông Dương", "Đời hát rong", "Chuyện tình bên dòng sông", "Ngôi nhà ma ám", "Anh chỉ có mình em", "Hoa ban đỏ", "Người đi tìm dĩ vãng"… Hầu hết vẫn là những vai chính diện.
Là diễn viên, thì hầu hết anh vào vai chính diện, diễn là người tốt theo những chi tiết của kịch bản. Vậy, sự sáng tạo của diễn viên là gì ở đây?
Trần Lực vừa thong thả nâng pipe kéo một hơi, chậm rãi trả lời:
- Nhiều khán giả khi xem phim thường ít rạch ròi về người diễn viên khi đóng trong phim và cũng người diễn viên ấy ở ngoài đời thực. Diễn viên ở trên phim hiền lành, chân chất. Nhưng người diễn viên ấy khi sống ở ngoài đời thì là một con người cũng như tất cả mọi người, tức là cũng bao gồm những hỷ, nộ, ái, ố. Anh có cái phần tốt trong người nhưng cũng có cái phần xấu như mọi người khác. Diễn viên là một nghề. Ta phải phân biệt rõ ràng, hiểu rõ ràng và chính xác: đấy là nghề nghiệp, là một nghề như bao nghề nghiệp khác.
Với người cha là Giáo sư, Nghệ sĩ nhân dân Trần Bảng (tại nhà riêng).
Anh cho ví dụ?
- Rất nhiều người hỏi khi tôi đóng vai Nguyễn Ái Quốc, thì cảm xúc của tôi như thế nào? Câu trả lời thực ra đơn giản. Đấy là nghề của tôi. Đây là nhân vật mà tôi phải diễn. Tôi phải hóa thân vào nhân vật có tên là Nguyễn Ái Quốc trên phim. Trong nguyên tắc làm việc của người diễn viên, tôi phải tìm hiểu thông tin, lý lịch nhân vật của tôi, người ấy sinh ra ở đâu, gia đình, gốc gác thế nào, học vấn đến đâu và những thói quen… để mà thể hiện và cảm xúc trên phim giống như nhân vật ngoài đời. Tất cả những gì liên quan như các tình huống, các sự kiện trong cuộc đời nhân vật, tôi đều phải đọc và nghiên cứu để tôi là diễn viên, hiểu được rồi hóa thân vào nhân vật, diễn tả lại cho trúng. Rồi như gần đây là khi tôi đóng vai nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi là tôi, tôi không phải là con người lãng mạn như ông Sơn. Thế nhưng khi diễn trong phim, tôi phải diễn vai ông Sơn làm sao để thể hiện ra cái khí chất nghệ sĩ lãng mạn của ông ấy.
Tất cả những điều trên là thuộc tính của một nghề, được gọi là nghề diễn viên, và đấy là công việc, đấy là nghề, là công việc. Càng chuyên nghiệp thì càng phải thế.
Nhưng cũng còn là cái "duyên nghề" với nhau nữa.
Năm "chín mấy" không nhớ cụ thể, đạo diễn Lê Đức Tiến làm phim hài "Hoa hậu đêm trăng", nhân vật chính trong phim là em Thu Hà của Đoàn Kịch Hà Nội đóng. Tôi đến gặp và nói với anh Tiến, rằng "anh ơi, em không cần cát xê đâu, cho em đóng một vai hài để em thay đổi kiểu đóng". Ông Tiến buông một câu "Không được, mặt cậu thế, đóng hài thế nào được?"
Như vậy là cái ý nghĩ "đóng chết" một kiểu vai cho một diễn viên nào đó không chỉ là quần chúng khán giả nghĩ?
- Đúng như vậy. Thực ra khi học đạo diễn, thì bọn tôi có học một số tiết về tướng mạo con người. Ví dụ kiểu nhân vật này là trí thức, vậy thì cái nét nào trên khuôn mặt thể hiện ra là con người có học? Ngược lại, tính cách cục cằn thì sẽ thế nào? Kiểu nhân vật phản diện gian ác mưu mô như Lương "bổng", thì sẽ có cái nét gì trên khuôn mặt hay cử chỉ ra sao? Ngoại hình nói chung của tôi hay cụ thể là khuôn mặt của tôi, giọng nói của tôi thì đúng là rất hợp để đóng vai chính diện, người tốt trên phim.
Trăn trở với các vai bộ đội
Trần Lực kể bằng giọng suy tư: - Nhưng tính cách của vai chính diện thì ít khi phong phú, dễ đơn điệu. Với diễn viên, khi đóng mãi một kiểu vai sẽ cảm thấy rất chán và rất mệt. Ví dụ, tôi hay phải đóng các vai bộ đội. Thì đầu tiên là chán, vì sợ khi diễn sẽ bị lặp lại. Mệt, vì để tránh lặp lại, tôi phải trăn trở tìm hiểu sâu hơn, kỹ hơn nhằm tìm cách thể hiện cho đúng nhân vật trong kịch bản, nhưng theo cách mới mẻ với chính mình hơn.
Ví dụ, cái lần tôi nhận vai ông bộ đội Phương trong "Hoa ban đỏ". Tôi phải đọc và quan sát tìm ra nhân vật của mình là như thế nào? Thì ông ấy là nông dân của thời đó, ông ấy chả học gì về đánh nhau, về chiến đấu; ông ấy cũng chẳng biết chữ. Nhưng theo phân công thì ông ấy cứ hừng hực đi vào trận đánh, rồi cứ hồn nhiên mà chiến đấu, đánh nhau. Đấy là một ông bộ đội có gốc nông dân.
Nhưng sang đến bộ phim "Người đi tìm dĩ vãng" dựng theo tiểu thuyết "Ăn mày dĩ vãng" của Chu Lai, thì vai diễn của tôi trong phim đấy là sinh viên đang học đại học ở Hà Nội, bỏ dở để đi vào chiến trường và trở thành bộ đội đặc công. Đây là một anh bộ đội trí thức, có học.
Tức là mình phải thật hiểu về vai diễn của mình. Vì nếu chỉ hình dung về một anh bộ đội thì rất chung chung. Chẳng hạn như hai anh bộ đội tôi nhắc ở trên, đều anh dũng cả. Thì mình phải diễn thế nào khi cũng tình huống ấy, cũng quả cảm với tinh thần hy sinh, cũng dũng cảm lao lên… thì vẫn có sự khác nhau với từng con người, với mỗi nhân vật cụ thể. Nghĩa là cái phản xạ, cái ánh mắt, cử chỉ… phải có sự khác biệt. Ví dụ như với nhân vật Phương trong "Hoa ban đỏ" và ông Hai Hùng trong "Người đi tìm dĩ vãng", thì khi diễn phải diễn làm sao đó cho Hùng ra Hùng, Phương ra Phương. Hoặc là trong một bộ phim của đạo diễn Trần Phương, anh đóng một ông bộ đội, chiến đấu rồi bị thương - thì lại là một nhân vật bộ đội kiểu khác.
Về chuyên môn trường lớp, Trần Lực học đạo diễn sân khấu. Năm 1983, khi mới bước chân vào trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội, cũng đồng thời anh được đóng một vai diễn đầu đời trong bộ phim truyện nhựa đen trắng "Sẽ đến một tình yêu" của đạo diễn NSND Phạm Văn Khoa. Mới 20 tuổi, nhưng anh được phân vai chính – vai kỹ sư xây dựng Hoành. Đây là kiểu nhân vật giống như rất nhiều những nhân vật khác mà sau này anh thủ vai: một người trẻ trung chưa vợ, hết sức tốt bụng và có trách nhiệm với công việc, luôn sẵn sàng bảo vệ cái tốt chống lại cái xấu trong cuộc sống. Vai diễn chính đầu đời trong phim điện ảnh này, cứ như "vận" vào suốt nghiệp diễn viên của anh: những nhân vật chính diện.
Làm người tốt trên phim và ngoài đời, đều không dễ
Trần Lực chia sẻ: Diễn viên giỏi là diễn viên đóng được đa dạng chứ không phải đóng "chết" mãi một kiểu vai. Ví dụ như diễn viên Trung Anh, bạn tôi. Trước, bạn đấy cũng đóng toàn kiểu vai "người tốt" như tôi. Nhưng mà sau đó bạn ấy "bật" lên khi đóng vai phản diện Lương "bổng" trong phim "Người phán xử". Người diễn viên chuyên nghiệp là như vậy. Diễn viên bọn tôi, hầu như ai cũng vậy thôi, đều mong mình được đóng những kiểu vai có màu sắc khác nhau.
Cho nên, rất vất vả khi một diễn viên phải đóng một kiểu vai, một mô-tip nhân vật, vì diễn viên phải tìm ra cách để làm khác đi với mỗi vai. Trong nghề diễn, tôi quan niệm chỉ có hai loại: một sẽ là ngôi sao giỏi xuất sắc "bứt" hẳn lên; hai là làng nhàng. Chứ không có cái mức giữa. Nên diễn viên "ngôi sao" thì ít, mà diễn viên làng nhàng thì rất nhiều. Trên thế giới cũng vậy.
Hóa trang là một chuyện phải có. Nhưng bản thân diễn viên, ở phần bên trong mà tôi gọi là tố chất nghệ sĩ, mới là điều quan trọng nhất.
Ở ngoài đời, nếu phải lựa chọn giữa việc là người tốt của thiên hạ và người tốt với vợ con, gia đình - anh chọn thế nào?
- Câu hỏi này khó nhỉ? Tôi thì nghĩ đơn giản thôi. Ai cũng vậy, đều có mặt tích cực lẫn mặt tiêu cực. Bản chất con người là tổng hòa của những mặt đó. Cho nên, với câu hỏi này, thì phải đặt vào một tình huống cụ thể chứ không nói chung chung hay nói trước khi có tình huống xảy ra được. Hai lựa chọn trên đều không thể so sánh lựa chọn nào quý hơn lựa chọn nào?
Người thân bên cạnh mình thì ở vị trí số một. Nhưng một con người không thể nào mà tách việc đó ra khỏi xã hội, khỏi cộng đồng được. Cho nên anh ta sẽ không chọn được bên nào, mà anh ta phải xử thế tốt với cả hai bên nếu như phải tốt, hoặc ngược lại. Với cá nhân tôi, thì phần gia đình có lẽ nhỉnh hơn một chút.
Đã đến lúc chia tay, hỏi anh: "Có khi nào anh diễn cả trong cuộc sống đời thực không?". Trần Lực cười, đáp luôn: ""Đố em đấy?". Rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Tôi nghĩ là không!".
0 notes
Text
Tổng Hợp Các Mẫu Cặp Sách Giá Sinh Viên Được Ưa Chuộng
Năm học mới đến gần cũng là lúc mà các bậc phụ huynh và các em học sinh lựa chọn cho mình những chiếc balo, cặp sách chất lượng để đồng hành suốt cả năm học. Nếu bạn đang gặp khó khăn khi đưa ra quyết định nên mua balo, các loại cặp sách nào thì hãy tham khảo ngay nội dung bài viết này nhé. Các mẫu balo học sinh, các loại cặp sách học sinh mà Hợp Phát giới thiệu dưới đây đều là những sản phẩm khá “hot” và được nhiều bạn nhỏ yêu thích đấy.
HAMI
Với phương châm “Chất lượng và thời trang”, thương hiệu HAMI đã và đang tạo dựng niềm tin cho quý khách hàng bằng những sản phẩm balo, túi xách chất lượng cao, mẫu mã phong phú cùng chất liệu mới lạ.
Đặc biệt hơn, các sản phẩm cặp học sinh của HAMI luôn được người tiêu dùng bình chọn là “Hàng Việt Nam chất lượng cao” từ năm 2010 đến nay. Hiện tại, các sản phẩm của HAMI đang được bán tại hơn 80 siêu thị, chi nhánh, nhà sách, đại lý… trên toàn quốc.
Các sản phẩm của hãng hiện nay cũng khá phong phú, nhằm đáp ứng được nhu cầu ngày một thay đổi của người dùng, nổi bật trong số đó là các sản phẩm:
Balo, các loại cặp sách siêu nhẹ cho học sinh mẫu giáo, cấp 1, cấp 2, cấp 3.
Balo học sinh cần kéo đa năng có thể tháo rời (mẫu độc quyền).
Balo học sinh chống gù cải tiến mới nhất (mẫu độc quyền).
Túi xách, balo thời trang nam, nữ.
Cặp công sở, cặp đựng laptop, balo đựng laptop.
Các loại ví cầm tay nam, nữ, dây nịt da các loại…
Tiger Family
Thương hiệu này được thành lập từ năm 1972. Cho tới nay, sau gần 50 năm hình thành và phát triển, cùng với bao nỗ lực không mệt mỏi của một tập thể đầy nhiệt huyết mà Tiger Family đang trở thành thương hiệu toàn cầu được ưa chuộng tại Đức cùng nhiều nước châu Âu.
Các sản phẩm của hãng cũng khá đa dạng, ví dụ như các loại cặp sách học sinh tiểu học siêu nhẹ, balo học sinh cấp 1… Đặc biệt, những sản phẩm này đều được công nhận bởi chính các bậc phụ huynh, các bạn học sinh.
Tomi
Tomi là nhà sản xuất hàng đầu Việt Nam về các sản phẩm balo, các loại cặp sách dành cho trẻ em. Các thiết kế cặp sách của Tomi đều rất thân thiện với sức khỏe trẻ nhỏ. Bên cạnh đó, Tomi còn hướng tới mục đích mang cả thế giới trẻ thơ trong sản phẩm của mình bằng cách luôn sáng tạo và cho ra đời nhiều sản phẩm mới, đáp ứng nhu cầu sử dụng ngày một cao của người tiêu dùng.
Miti
Miti là thương hiệu thuộc công ty may túi xách Minh Tiến, tiền thân là cơ sở may túi xách Minh Tiến thành lập năm 1987. Với sự đầu tư máy móc hiện đại và đội ngũ công nhân lành nghề, MiTi luôn là nhà cung cấp uy tín nhất các sản phẩm balo, túi xách đặc biệt là balo các loại cặp sách đi học cho học sinh từ mẫu giáo tới trung học với phương châm “Chất lượng cao - giao hàng đúng hẹn - giá cả cạnh tranh nhất”.
Clever Hippo
Clever Hippo là thương hiệu balo cao cấp tại Việt Nam. Với phương châm tạo ra các sản phẩm tuyệt vời, đồng hành cùng các bạn nhỏ, mang đến sự yên tâm cho các bậc phụ huynh mà các sản phẩm của hãng luôn được đổi mới không ngừng, ngày một đẹp và chất lượng hơn.
Sakos
Sakos là thương hiệu sản xuất các dòng vali, balo cao cấp đến từ Mỹ. Các sản phẩm balo, các loại cặp sách học sinh của Sakos luôn được chú trọng về chất lượng nhằm mang đến cho các bạn nhỏ sự thoải mái nhất.
Ngoài những thương hiệu trên đây, còn có rất nhiều các thương hiệu khác cũng được phụ huynh và học sinh yêu thích như: Bitex, BB Bag,…
Cặp Sách Nữ GoldenWolf 2020
Chiếc ba lô đi học này có thiết kế hợp thời trang với 5 màu sắc phù hợp với những phong cách khác nhau. Nó có 2 kích thước là nhỏ 32cm x 27cm x 14cm và lớn 35cm x 30cm x 15cm phù hợp với lứa tuổi khác nhau. Vật liệu vải nhẹ chống thấm cùng với khóa kéo bằng kim loại chất lượng cao, hơn nữa còn có tính năng chống trộm hiệu quả
Cặp sách nữ phong cách Hàn Quốc
Chiếc cặp sách này được thiết kế hiện đại, trẻ trung với phong cách Hàn Quốc. Nó có 8 màu sắc hay đúng hơn là 8 cách phối màu khác nhau cho các bạn thoải mái lựa chọn theo sở thích. Kích thước 27 x 39 x 12 cm, trọng lượng 0.54 kg. Chất liệu Nylon và Polyester chống trầy xước, được trang trí bằng da chất lượng cao. Dây đeo vai có thể điều chỉnh và bền là thoải mái. Có tổng cộng 9 ngăn để bạn bỏ đầy đủ sách vỏ học tập và các dụng cụ khác
Cặp sách nữ Leacat
Đây là những chiếc cặp sách dành cho những cô gái tuổi Teen đi học nhé
Nó sử dụng vải Nylon và lót Polyester
Có 4 màu sắc chủ đạo cho bạn lựa chọn như trong hình trên
Kích thước: 29cm x 11cm x 38cm
Trọng lượng: 0.36kg
Không gian nội thất được thiết kế để có thể chứa máy tính và điện thoại cùng với sách vở
Ngoại thất có 2 túi cứng cho cách dụng cụ khác
Cặp sách sinh viên LouisWill Unisex
Chiếc cặp sách đi học này sử dụng tốt cho sinh viên với 2 màu đen và trắng để bạn lựa chọn
Chất liệu của cặp sách mềm mại và nhẹ, có thể gấp gọn và nhét vào trong vali khi đi du lịch
Thiết kế tiện dụng để có thể chứa đầy đủ những sách vở và dụng cụ học tập của bạn
Dây đeo vai có thể điều chỉnh đảm bảo sự thoải mái, và kéo dây kéo cho phép nó trượt dễ dàng và trơn tru.
Cặp sách dễ thương có thể treo thoải mái trên lưng và vai của bạn. Bạn có thể sử dụng túi có kích cỡ khác nhau để sắp xếp các công cụ của bạn.
0 notes
Text
Tổng Hợp Các Mẫu Cặp Sách Giá Sinh Viên Được Ưa Chuộng
Năm học mới đến gần cũng là lúc mà các bậc phụ huynh và các em học sinh lựa chọn cho mình những chiếc balo, cặp sách chất lượng để đồng hành suốt cả năm học. Nếu bạn đang gặp khó khăn khi đưa ra quyết định nên mua balo, các loại cặp sách nào thì hãy tham khảo ngay nội dung bài viết này nhé. Các mẫu balo học sinh, các loại cặp sách học sinh mà Hợp Phát giới thiệu dưới đây đều là những sản phẩm khá “hot” và được nhiều bạn nhỏ yêu thích đấy.
HAMI
Với phương châm "Chất lượng và thời trang", thương hiệu HAMI đã và đang tạo dựng niềm tin cho quý khách hàng bằng những sản phẩm balo, túi xách chất lượng cao, mẫu mã phong phú cùng chất liệu mới lạ.
Đặc biệt hơn, các sản phẩm cặp học sinh của HAMI luôn được người tiêu dùng bình chọn là "Hàng Việt Nam chất lượng cao" từ năm 2010 đến nay. Hiện tại, các sản phẩm của HAMI đang được bán tại hơn 80 siêu thị, chi nhánh, nhà sách, đại lý... trên toàn quốc.
Các sản phẩm của hãng hiện nay cũng khá phong phú, nhằm đáp ứng được nhu cầu ngày một thay đổi của người dùng, nổi bật trong số đó là các sản phẩm:
Balo, các loại cặp sách siêu nhẹ cho học sinh mẫu giáo, cấp 1, cấp 2, cấp 3.
Balo học sinh cần kéo đa năng có thể tháo rời (mẫu độc quyền).
Balo học sinh chống gù cải tiến mới nhất (mẫu độc quyền).
Túi xách, balo thời trang nam, nữ.
Cặp công sở, cặp đựng laptop, balo đựng laptop.
Các loại ví cầm tay nam, nữ, dây nịt da các loại...
Tiger Family
Thương hiệu này được thành lập từ năm 1972. Cho tới nay, sau gần 50 năm hình thành và phát triển, cùng với bao nỗ lực không mệt mỏi của một tập thể đầy nhiệt huyết mà Tiger Family đang trở thành thương hiệu toàn cầu được ưa chuộng tại Đức cùng nhiều nước châu Âu.
Các sản phẩm của hãng cũng khá đa dạng, ví dụ như các loại cặp sách học sinh tiểu học siêu nhẹ, balo học sinh cấp 1... Đặc biệt, những sản phẩm này đều được công nhận bởi chính các bậc phụ huynh, các bạn học sinh.
Tomi
Tomi là nhà sản xuất hàng đầu Việt Nam về các sản phẩm balo, các loại cặp sách dành cho trẻ em. Các thiết kế cặp sách của Tomi đều rất thân thiện với sức khỏe trẻ nhỏ. Bên cạnh đó, Tomi còn hướng tới mục đích mang cả thế giới trẻ thơ trong sản phẩm của mình bằng cách luôn sáng tạo và cho ra đời nhiều sản phẩm mới, đáp ứng nhu cầu sử dụng ngày một cao của người tiêu dùng.
Miti
Miti là thương hiệu thuộc công ty may túi xách Minh Tiến, tiền thân là cơ sở may túi xách Minh Tiến thành lập năm 1987. Với sự đầu tư máy móc hiện đại và đội ngũ công nhân lành nghề, MiTi luôn là nhà cung cấp uy tín nhất các sản phẩm balo, túi xách đặc biệt là balo các loại cặp sách đi học cho học sinh từ mẫu giáo tới trung học với phương châm "Chất lượng cao - giao hàng đúng hẹn - giá cả cạnh tranh nhất".
Clever Hippo
Clever Hippo là thương hiệu balo cao cấp tại Việt Nam. Với phương châm tạo ra các sản phẩm tuyệt vời, đồng hành cùng các bạn nhỏ, mang đến sự yên tâm cho các bậc phụ huynh mà các sản phẩm của hãng luôn được đổi mới không ngừng, ngày một đẹp và chất lượng hơn.
Sakos
Sakos là thương hiệu sản xuất các dòng vali, balo cao cấp đến từ Mỹ. Các sản phẩm balo, các loại cặp sách học sinh của Sakos luôn được chú trọng về chất lượng nhằm mang đến cho các bạn nhỏ sự thoải mái nhất.
Ngoài những thương hiệu trên đây, còn có rất nhiều các thương hiệu khác cũng được phụ huynh và học sinh yêu thích như: Bitex, BB Bag,…
Cặp Sách Nữ GoldenWolf 2020
Chiếc ba lô đi học này có thiết kế hợp thời trang với 5 màu sắc phù hợp với những phong cách khác nhau. Nó có 2 kích thước là nhỏ 32cm x 27cm x 14cm và lớn 35cm x 30cm x 15cm phù hợp với lứa tuổi khác nhau. Vật liệu vải nhẹ chống thấm cùng với khóa kéo bằng kim loại chất lượng cao, hơn nữa còn có tính năng chống trộm hiệu quả
Cặp sách nữ phong cách Hàn Quốc
Chiếc cặp sách này được thiết kế hiện đại, trẻ trung với phong cách Hàn Quốc. Nó có 8 màu sắc hay đúng hơn là 8 cách phối màu khác nhau cho các bạn thoải mái lựa chọn theo sở thích. Kích thước 27 x 39 x 12 cm, trọng lượng 0.54 kg. Chất liệu Nylon và Polyester chống trầy xước, được trang trí bằng da chất lượng cao. Dây đeo vai có thể điều chỉnh và bền là thoải mái. Có tổng cộng 9 ngăn để bạn bỏ đầy đủ sách vỏ học tập và các dụng cụ khác
Cặp sách nữ Leacat
Đây là những chiếc cặp sách dành cho những cô gái tuổi Teen đi học nhé
Nó sử dụng vải Nylon và lót Polyester
Có 4 màu sắc chủ đạo cho bạn lựa chọn như trong hình trên
Kích thước: 29cm x 11cm x 38cm
Trọng lượng: 0.36kg
Không gian nội thất được thiết kế để có thể chứa máy tính và điện thoại cùng với sách vở
Ngoại thất có 2 túi cứng cho cách dụng cụ khác
Cặp sách sinh viên LouisWill Unisex
Chiếc cặp sách đi học này sử dụng tốt cho sinh viên với 2 màu đen và trắng để bạn lựa chọn
Chất liệu của cặp sách mềm mại và nhẹ, có thể gấp gọn và nhét vào trong vali khi đi du lịch
Thiết kế tiện dụng để có thể chứa đầy đủ những sách vở và dụng cụ học tập của bạn
Dây đeo vai có thể điều chỉnh đảm bảo sự thoải mái, và kéo dây kéo cho phép nó trượt dễ dàng và trơn tru.
Cặp sách dễ thương có thể treo thoải mái trên lưng và vai của bạn. Bạn có thể sử dụng túi có kích cỡ khác nhau để sắp xếp các công cụ của bạn.
0 notes
Text
Review giày trekking chống nước Scarpa Kailash Trek GTX Women’s
Sản phẩm giày trekking chống nước nữ Scarpa Kailash Trek GTX Women's được đánh giá bởi Adrianne Bouchard - một vận động viên trượt tuyết, du khách ba lô và là người yêu tất cả mọi hoạt động ngoài trời, sống tại khu vực hồ Tahoe, Mỹ. Sản phẩm này của hãng Scarpa – một trong những thương hiệu giày nổi tiếng nên chất lượng rất yên tâm và đảm bảo.
[toc]
https://www.youtube.com/watch?v=E9F5Rudu54g&feature=youtu.be
1. Sự thoải mái khi mang giày trekking Scarpa Kailash Trek GTX Women's
Scarpa Kailash Trek GTX là một đôi giầy cổ lửng khá thoải mái mà không gây bất kỳ vấn đề nào ảnh hưởng đến đôi chân. Ban đầu, khi Adrianne thử nghiệm giày trekking chống nước nữ nghĩ rằng đôi giày này có cảm giác giống như một giày cứng nhắc nhưng có đủ đệm để thoải mái cho những ngày dài trên đường mòn. Kiểu dáng được thiết kế khá chuẩn, có thể không phải là lựa chọn tốt nhất cho những người có bàn chân rộng bề ngang hoặc những người thích có nhiều chỗ rộng ở phần ngón chân. Chất liệu da lộn và nylon phía trên cho phép đôi giày linh hoạt và thoải mái hơn một chút so với các loại giày khác.
Sau một ngày dài đem theo hành lý nặng khi mang Kailash Trek GTX, Adrianne cảm thấy hào hứng khi cuối cùng cũng được nghỉ chân và cởi giày ra nhưng nhìn chung, cô ấy vẫn rất ấn tượng rằng bản thân có thể đi bộ cả ngày mà không gặp vấn đề gì với mụn nước hoặc phồng rộp quanh bàn chân.
2. Khả năng hỗ trợ và sự ổn định khi mang giày trekking chống nước nữ Scarpa Kailash Trek GTX Women's
Scarpa Kailash Trek GTX sử dụng phần đế giữa bằng cao su polyurethane cung cấp nhiều hỗ trợ khi đi trên đường mòn trong những ngày dài hoặc khi leo núi. Phần cổ giày cao đến hơn mắt cá chân với chất liệu cứng phía trên mang đến sự ổn định tuyệt vời cho mắt cá, đồng thời cũng giúp mắt cá thoải mái hơn nhờ một rãnh nhỏ ở phía sau cổ giày giúp không tạo quá nhiều ma sát vào phía sau chân. Phần đế trong Comfort Flex là loại đế mỏng tiêu chuẩn, tuy nhiên không có tính năng đặc biệt, không giống như các loại đế khác của Scarpa. Trong chuyến đi bộ đường dài, Adrianne nhận thấy rằng có rất ít đá nhỏ, bụi bẩn hoặc rễ cây rơi vào trong giày, điều này cho thấy bàn chân được bảo vệ khá tốt nhờ phần đế ngoài bền bỉ. Tóm lại, khả năng hỗ trợ và sự ổn định của Scarpa Kailash Trek GTX khá chuẩn đối với một đôi giày đi trekking.
3. Độ bám của giày hiking Scarpa Kailash Trek GTX Women's
Phần đế ngoài Vibram Biometric của Scarpa Kailash GTX cung cấp độ bám tuyệt vời trên nhiều địa hình khác nhau. Các đường rãnh trên đế rất đa dạng và cứng cáp khiến đôi giày tăng độ ma sát khi gặp môi trường đá hoặc bùn. Mặc dù đế trông có vẻ mỏng hơn so với những đôi giày chuyên dụng khác, nhưng Adrianne cho rằng đây là đôi giày outdoor có khả năng chịu hao mòn cao, cho dù bạn sử dụng liên tục trong những địa hình kỹ thuật. Cô ấy cũng sử dụng Kailash GTX trên nhiều địa hình khác nhau, từ những cánh đồng đá cho đến những con đường mòn lầy lội, nhưng không bao giờ gặp phải bất kỳ tình huống nào như trượt trên những tảng đá hoặc bị sa lầy trong bùn.
4. Khả năng bảo vệ chân
Phần trên của Scarpa Kailash GTX được chế tạo từ một lớp da lộn và nylon để tạo kiểu dáng đẹp, đồng thời bảo vệ hoàn toàn bàn chân. Như đã đề cập ở trên, đây là một đôi giày cổ lửng, ôm nhẹ nhàng quanh mắt cá và gót chân để những mảnh vụn và bụi bẩn trên đường đi không lọt vào bên trong đôi giày. Màng Gore-Tex ngăn nước xâm nhập và thấm vào trong và Adrianne cũng khẳng định rằng không gặp phải bất kỳ vấn đề nào với nước. Màng chống thấm này thực sự là một người đồng hành đáng tin cậy, ngay cả sau nhiều lần vượt suối thích hợp sử dụng làm giày đi phượt.
Sử dụng công nghệ Gore-Tex để chống thấm là một điều sáng suốt, đồng thời chất liệu này còn có thể chống ẩm, giúp chân bạn thông thoáng hơn. Giày leo núi chuyên dụng Kailash Trek GTX cũng có phần đầu ngón chân được bọc bằng cao su chắc chắn để giúp bảo vệ bàn chân và ngăn ngừa ngón chân bị tê cứng khi đi bộ quá nhiều.
5. Trọng lượng của giày trekking Scarpa Kailash Trek GTX Women's
Điều làm cho Scarpa Kailash Trek GTX khác biệt so với những dòng sản phẩm khác chính là trọng lượng. Đây là đôi giày leo núi chống thấm nước cổ lửng nhẹ nhất mà Adrianne từng sử dụng từ trước đến nay, chỉ hơn 500g cho mỗi chiếc giày. Mặc dù đây là một đôi giày cứng cáp và chắc chắn, nhưng nó nhẹ đến mức đáng ngạc nhiên - một sự lựa chọn tuyệt vời cho những ngày dài trên đường mòn.
6. Những hoạt động ngoài trời phù hợp dùng giày trekking Scarpa Kailash Trek GTX Women's
Đôi giày này là lựa chọn tốt nhất cho những người thích đi cắm trại, đi trekking hoặc leo núi hoặc là giày đi tuyết bởi chúng cực kì nhẹ và khiến bạn vẫn cảm thấy thoải mái khi đang đeo hành lý nặng trên vai. Độ bền và cấu trúc hỗ trợ của chiếc giày này cũng làm cho nó trở thành một lựa chọn tuyệt vời, đồng thời Scarpa Kailash Trek GTX cũng là đôi giày trekking lội nước có thể được sử dụng liên tục trên những địa hình đầy thách thức, mà không sợ hao mòn.
7. Lời kết
Scarpa Kailash Trek GTX là một đôi giày leo núi chống nước cổ lửng chắc chắn, bền bỉ và đáng tin cậy. Adrianne thích cảm giác của đôi giày và cả sự thoải mái cùng trọng lượng nhẹ - làm cho đôi giày trở thành một lựa chọn tuyệt vời cho những chuyến đi dài. Với mức trọng lượng chỉ hơn 1 kg cho đôi giày, Kailash Trek GTX vẫn mang lại sự hỗ trợ tốt dưới chân và bảo vệ bàn chân khỏi các mảnh vụn đất đá cũng như nước nhờ màng Gore-Tex chống thấm. Nhìn chung, đây là một đôi giày trekking chống nước được xây dựng tốt, đáng để đầu tư.
» Ưu điểm
+ Độ bám cực kì tốt
+ Thoải mái và thoáng khí khi mang trên chân
+ Trọng lượng nhẹ
» Nhược điểm
+ Phần đế trong hơi mỏng
Nguồn: Gear Institute
Xem thêm >> Review giày leo núi chống nước Scarpa Mistral GTX
0 notes
Text
Balo nam nữ thời trang - Xám = 230.000 ₫
Balo nam nữ thời trang – Xám = 230.000 ₫
Balo nam nữ thời trang: Chất liệu vải bố bền, chắc, dễ giặt mau khô mang lại yên tâm cho người sử dụng, cùng bạn trên mọi nẻo đường. Thiết kế kiểu dáng đầy thời trang, hoa tiết nổi và mới lạ phù hợp với cả nam và nữ. Điểm nổi bật Balo nam nữ thời trang thiết kế kiểu dáng đầy thời trang, cho phái nam hoặc phái nữ thoải mái đựng đồ khi đi phượt Balo có nhiều họa tiết mới lạ và nổi bật cho bạn thật…
View On WordPress
#ba lô nam công sở#ba lô nam du lịch#ba lô nam đi chơi#ba lô nam đi học#ba lô nam màu hồng#ba lô nam màu nâu#ba lô nam nữ thời trang#ba lô nam thể thao#ba lô nữ đeo vai#ba lô nữ đi học#ba lô nữ màu hồng sen#balo nam đeo vai#balo nam màu nâu#balo nam màu xám#balo nam màu xanh lá#balo nam nữ giảm giá#balo nam nữ thời trang#balo nam thể thao#balo nữ đeo vai#balo nữ màu hồng sen#balo nữ màu xám#balo nữ màu xanh#balo nữ vải bố#shop ba lô nữ#shop balo nữ#Zanado.
0 notes
Text
NSƯT Trần Lực: Tôi "thèm" được diễn vai phản diện
Học nghề diễn
Đóng xong phim cũng là hết học kỳ một của năm thứ nhất, Trần Lực sang Bulgaria theo diện lưu học sinh. Anh học đạo diễn sân khấu 5 năm nhưng có đến 4 năm anh học các môn chung với các bạn bên lớp diễn viên. Sau khi học xong đạo diễn sân khấu, thì đồng thời anh cũng trở thành diễn viên chuyên nghiệp.
Về nước tháng 3/1991, Trần Lực vẫn nhớ như in cái ngày trở lại quê hương. Trời hôm đó nồm kiểu thời tiết mùa xuân ở Hà Nội. Khi tới cửa ra của sân bay, anh địu đằng trước là đứa con đang còn rất nhỏ, đằng sau đeo cái ba-lô đựng quần áo của con, hai tay anh xách đống đồ chơi. Về nước với một cái tâm thế sẵn sàng "nhảy" vào "làm" sân khấu. Nhưng thực tế ở Việt Nam và cái sự học bên châu Âu nó khác nhau.
Tình hình sân khấu của những năm đầu thập kỷ 90 đang xuống, thê thảm.
Lúc này, nữ đạo diễn NSƯT Đức Hoàn mời anh đóng phim. Trước đó chừng 7 năm, đạo diễn Đức Hoàn từng mời anh đóng trong phim "Hà Nội, mùa chim làm tổ", nhưng lúc ấy anh chuẩn bị sang Bulgaria nên không thể nhận lời. Khi anh về nước, đạo diễn Đức Hoàn gọi ngay anh đến thử vai và để anh đóng vai chính cùng NSND Lê Khanh trong bộ phim "Chuyện tình bên dòng sông", kịch bản của nhà văn Nguyễn Quang Vinh. Trong phim, anh không đóng bộ đội mà đóng một anh chàng buôn bè. Anh này tuy tính tình bộc trực, cộc cằn nhưng là người tốt bụng và đẹp trai.
Về nước năm 1991, Trần Lực đi làm thuộc biên chế ở Phòng Nghệ thuật của Cục Nghệ thuật sân khấu. Công việc cụ thể là tham gia tổ chức cấp kinh phí cho các liên hoan sân khấu hằng năm như kịch nói, cải lương, tuồng, chèo… Công việc không nhiều nên anh toàn đi đóng phim.
Năm 1995, anh chuyển về Trung tâm nghe nhìn Đài truyền hình Việt Nam (nay là Hãng Phim truyền hình Đài Truyền hình Việt Nam). Anh làm đạo diễn nhưng cũng có đóng phim cho chương trình phim Văn nghệ chiều Chủ nhật. Được một thời gian, anh sang hãng Phim truyện Việt Nam ở số 4 Thụy Khuê. Rồi sau, anh "ra ngoài" mở hãng phim Đông A, tham gia "xã hội hóa" việc làm phim trong hợp tác với VTV và các đài truyền hình khác.
Hiện nay, anh cùng đoàn kịch tư nhân "Luc Team" say mê tìm tòi, sáng tạo và diễn những vở kịch trên sân khấu biểu hiện, ước lệ. Đắt show với những vai "người tốt" trong phim Từ năm 1991 cho đến năm 1996 -1997, Trần Lực đóng rất nhiều phim, chủ yếu là phim chiếu rạp: "Vụ áp phe Đông Dương", "Đời hát rong", "Chuyện tình bên dòng sông", "Ngôi nhà ma ám", "Anh chỉ có mình em", "Hoa ban đỏ", "Người đi tìm dĩ vãng"… Hầu hết vẫn là những vai chính diện.
Là diễn viên, thì hầu hết anh vào vai chính diện, diễn là người tốt theo những chi tiết của kịch bản. Vậy, sự sáng tạo của diễn viên là gì ở đây?
Trần Lực vừa thong thả nâng pipe kéo một hơi, chậm rãi trả lời:
- Nhiều khán giả khi xem phim thường ít rạch ròi về người diễn viên khi đóng trong phim và cũng người diễn viên ấy ở ngoài đời thực. Diễn viên ở trên phim hiền lành, chân chất. Nhưng người diễn viên ấy khi sống ở ngoài đời thì là một con người cũng như tất cả mọi người, tức là cũng bao gồm những hỷ, nộ, ái, ố. Anh có cái phần tốt trong người nhưng cũng có cái phần xấu như mọi người khác. Diễn viên là một nghề. Ta phải phân biệt rõ ràng, hiểu rõ ràng và chính xác: đấy là nghề nghiệp, là một nghề như bao nghề nghiệp khác.
Với người cha là Giáo sư, Nghệ sĩ nhân dân Trần Bảng (tại nhà riêng).
Anh cho ví dụ?
- Rất nhiều người hỏi khi tôi đóng vai Nguyễn Ái Quốc, thì cảm xúc của tôi như thế nào? Câu trả lời thực ra đơn giản. Đấy là nghề của tôi. Đây là nhân vật mà tôi phải diễn. Tôi phải hóa thân vào nhân vật có tên là Nguyễn Ái Quốc trên phim. Trong nguyên tắc làm việc của người diễn viên, tôi phải tìm hiểu thông tin, lý lịch nhân vật của tôi, người ấy sinh ra ở đâu, gia đình, gốc gác thế nào, học vấn đến đâu và những thói quen… để mà thể hiện và cảm xúc trên phim giống như nhân vật ngoài đời. Tất cả những gì liên quan như các tình huống, các sự kiện trong cuộc đời nhân vật, tôi đều phải đọc và nghiên cứu để tôi là diễn viên, hiểu được rồi hóa thân vào nhân vật, diễn tả lại cho trúng. Rồi như gần đây là khi tôi đóng vai nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi là tôi, tôi không phải là con người lãng mạn như ông Sơn. Thế nhưng khi diễn trong phim, tôi phải diễn vai ông Sơn làm sao để thể hiện ra cái khí chất nghệ sĩ lãng mạn của ông ấy.
Tất cả những điều trên là thuộc tính của một nghề, được gọi là nghề diễn viên, và đấy là công việc, đấy là nghề, là công việc. Càng chuyên nghiệp thì càng phải thế.
Nhưng cũng còn là cái "duyên nghề" với nhau nữa.
Năm "chín mấy" không nhớ cụ thể, đạo diễn Lê Đức Tiến làm phim hài "Hoa hậu đêm trăng", nhân vật chính trong phim là em Thu Hà của Đoàn Kịch Hà Nội đóng. Tôi đến gặp và nói với anh Tiến, rằng "anh ơi, em không cần cát xê đâu, cho em đóng một vai hài để em thay đổi kiểu đóng". Ông Tiến buông một câu "Không được, mặt cậu thế, đóng hài thế nào được?"
Như vậy là cái ý nghĩ "đóng chết" một kiểu vai cho một diễn viên nào đó không chỉ là quần chúng khán giả nghĩ?
- Đúng như vậy. Thực ra khi học đạo diễn, thì bọn tôi có học một số tiết về tướng mạo con người. Ví dụ kiểu nhân vật này là trí thức, vậy thì cái nét nào trên khuôn mặt thể hiện ra là con người có học? Ngược lại, tính cách cục cằn thì sẽ thế nào? Kiểu nhân vật phản diện gian ác mưu mô như Lương "bổng", thì sẽ có cái nét gì trên khuôn mặt hay cử chỉ ra sao? Ngoại hình nói chung của tôi hay cụ thể là khuôn mặt của tôi, giọng nói của tôi thì đúng là rất hợp để đóng vai chính diện, người tốt trên phim.
Trăn trở với các vai bộ đội
Trần Lực kể bằng giọng suy tư: - Nhưng tính cách của vai chính diện thì ít khi phong phú, dễ đơn điệu. Với diễn viên, khi đóng mãi một kiểu vai sẽ cảm thấy rất chán và rất mệt. Ví dụ, tôi hay phải đóng các vai bộ đội. Thì đầu tiên là chán, vì sợ khi diễn sẽ bị lặp lại. Mệt, vì để tránh lặp lại, tôi phải trăn trở tìm hiểu sâu hơn, kỹ hơn nhằm tìm cách thể hiện cho đúng nhân vật trong kịch bản, nhưng theo cách mới mẻ với chính mình hơn.
Ví dụ, cái lần tôi nhận vai ông bộ đội Phương trong "Hoa ban đỏ". Tôi phải đọc và quan sát tìm ra nhân vật của mình là như thế nào? Thì ông ấy là nông dân của thời đó, ông ấy chả học gì về đánh nhau, về chiến đấu; ông ấy cũng chẳng biết chữ. Nhưng theo phân công thì ông ấy cứ hừng hực đi vào trận đánh, rồi cứ hồn nhiên mà chiến đấu, đánh nhau. Đấy là một ông bộ đội có gốc nông dân.
Nhưng sang đến bộ phim "Người đi tìm dĩ vãng" dựng theo tiểu thuyết "Ăn mày dĩ vãng" của Chu Lai, thì vai diễn của tôi trong phim đấy là sinh viên đang học đại học ở Hà Nội, bỏ dở để đi vào chiến trường và trở thành bộ đội đặc công. Đây là một anh bộ đội trí thức, có học.
Tức là mình phải thật hiểu về vai diễn của mình. Vì nếu chỉ hình dung về một anh bộ đội thì rất chung chung. Chẳng hạn như hai anh bộ đội tôi nhắc ở trên, đều anh dũng cả. Thì mình phải diễn thế nào khi cũng tình huống ấy, cũng quả cảm với tinh thần hy sinh, cũng dũng cảm lao lên… thì vẫn có sự khác nhau với từng con người, với mỗi nhân vật cụ thể. Nghĩa là cái phản xạ, cái ánh mắt, cử chỉ… phải có sự khác biệt. Ví dụ như với nhân vật Phương trong "Hoa ban đỏ" và ông Hai Hùng trong "Người đi tìm dĩ vãng", thì khi diễn phải diễn làm sao đó cho Hùng ra Hùng, Phương ra Phương. Hoặc là trong một bộ phim của đạo diễn Trần Phương, anh đóng một ông bộ đội, chiến đấu rồi bị thương - thì lại là một nhân vật bộ đội kiểu khác.
Về chuyên môn trường lớp, Trần Lực học đạo diễn sân khấu. Năm 1983, khi mới bước chân vào trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội, cũng đồng thời anh được đóng một vai diễn đầu đời trong bộ phim truyện nhựa đen trắng "Sẽ đến một tình yêu" của đạo diễn NSND Phạm Văn Khoa. Mới 20 tuổi, nhưng anh được phân vai chính – vai kỹ sư xây dựng Hoành. Đây là kiểu nhân vật giống như rất nhiều những nhân vật khác mà sau này anh thủ vai: một người trẻ trung chưa vợ, hết sức tốt bụng và có trách nhiệm với công việc, luôn sẵn sàng bảo vệ cái tốt chống lại cái xấu trong cuộc sống. Vai diễn chính đầu đời trong phim điện ảnh này, cứ như "vận" vào suốt nghiệp diễn viên của anh: những nhân vật chính diện.
Làm người tốt trên phim và ngoài đời, đều không dễ
Trần Lực chia sẻ: Diễn viên giỏi là diễn viên đóng được đa dạng chứ không phải đóng "chết" mãi một kiểu vai. Ví dụ như diễn viên Trung Anh, bạn tôi. Trước, bạn đấy cũng đóng toàn kiểu vai "người tốt" như tôi. Nhưng mà sau đó bạn ấy "bật" lên khi đóng vai phản diện Lương "bổng" trong phim "Người phán xử". Người diễn viên chuyên nghiệp là như vậy. Diễn viên bọn tôi, hầu như ai cũng vậy thôi, đều mong mình được đóng những kiểu vai có màu sắc khác nhau.
Cho nên, rất vất vả khi một diễn viên phải đóng một kiểu vai, một mô-tip nhân vật, vì diễn viên phải tìm ra cách để làm khác đi với mỗi vai. Trong nghề diễn, tôi quan niệm chỉ có hai loại: một sẽ là ngôi sao giỏi xuất sắc "bứt" hẳn lên; hai là làng nhàng. Chứ không có cái mức giữa. Nên diễn viên "ngôi sao" thì ít, mà diễn viên làng nhàng thì rất nhiều. Trên thế giới cũng vậy.
Hóa trang là một chuyện phải có. Nhưng bản thân diễn viên, ở phần bên trong mà tôi gọi là tố chất nghệ sĩ, mới là điều quan trọng nhất.
Ở ngoài đời, nếu phải lựa chọn giữa việc là người tốt của thiên hạ và người tốt với vợ con, gia đình - anh chọn thế nào?
- Câu hỏi này khó nhỉ? Tôi thì nghĩ đơn giản thôi. Ai cũng vậy, đều có mặt tích cực lẫn mặt tiêu cực. Bản chất con người là tổng hòa của những mặt đó. Cho nên, với câu hỏi này, thì phải đặt vào một tình huống cụ thể chứ không nói chung chung hay nói trước khi có tình huống xảy ra được. Hai lựa chọn trên đều không thể so sánh lựa chọn nào quý hơn lựa chọn nào?
Người thân bên cạnh mình thì ở vị trí số một. Nhưng một con người không thể nào mà tách việc đó ra khỏi xã hội, khỏi cộng đồng được. Cho nên anh ta sẽ không chọn được bên nào, mà anh ta phải xử thế tốt với cả hai bên nếu như phải tốt, hoặc ngược lại. Với cá nhân tôi, thì phần gia đình có lẽ nhỉnh hơn một chút.
Đã đến lúc chia tay, hỏi anh: "Có khi nào anh diễn cả trong cuộc sống đời thực không?". Trần Lực cười, đáp luôn: ""Đố em đấy?". Rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Tôi nghĩ là không!".
0 notes
Text
Đường về nhà - Báo Quảng Ngãi điện tử
Đường về nhà - Báo Quảng Ngãi điện tử
Truyện ngắn của THIÊN DI (Báo Quảng Ngãi)- Chuyến xe cuối cùng ngày 30 tháng Chạp vừa chầm chậm lăn bánh thì có tiếng đập cửa xe. Bên ngoài, một người đàn ông cao to, làn da đen nhẻm đang cố gắng hét lên điều gì đó. Cửa xe bật mở, người đàn ông vội vã lên xe rồi trầm giọng: “Cảm ơn bác tài, tôi có việc nên đến trễ quá”. Người đàn ông ngồi ở ghế lái nở nụ cười thân thiện: “May cho chú chứ chuyến này là chuyến cuối của năm rồi”. Nhìn dọc trên xe, Vệ – người đàn ông vừa lên xe chọn một giường nằm gần cửa sổ, sở dĩ anh có thể “chọn”, bởi giường trống còn khá nhiều. Cả xe chỉ có gần chục người khách, dãy giường cuối xe đã có một gia đình chiếm trọn, còn lại mỗi người đều chọn cho mình một chỗ nằm ở rải rác khắp xe. Người đàn bà ở dãy giường giữa quay mặt về phía Vệ bắt chuyện: “Chú cũng zề Kiên Giang hả? Tui cũng zề đó. À mà cả xe này đều zề đó cả mà…”, biết câu hỏi của mình hơi vô duyên, Hai Hồng cười trừ. Hai Hồng là dân miệt biển, ai nhìn chị cũng có thể nhận ra điều đó bởi làn da nâu bóng, chất giọng nằng nặng cùng phong cách đeo vàng đầy mình của những người đàn bà xứ ấy. Vệ khẽ gật đầu rồi ngoảnh mặt ra cửa sổ theo dõi từng vệt sáng đang lướt qua, anh thầm nghĩ: “Trong những ngôi nhà bên ngoài kia, chắc cũng có ai đó đang chờ người ở xa về?”.
Giọng của Hai Hồng lại vang lên: “Bác tài ơi mấy giờ thì tới chỗ dừng chân? Tui đói bụng quá rồi”. “Dạ, em cũng cùng thắc mắc. Con em nó la đói bụng rồi bác tài ơi”, giọng một phụ nữ cũng vang lên ở phía cuối xe. Cậu bé lơ xe hô to: “Mới lên xe mờ mấy cô ơi. Khoảng 4 tiếng nữa mới tới điểm nghỉ. Cả nhà mình cứ nghỉ ngơi chợp mắt chút rồi tới nơi cháu gọi”. Tiếng Hai Hồng vẫn vang vọng hết cả xe: “Trời quơi, lâu dẫy luôn nê. Tui đói quá trời quá đất rồi”. Từ dưới đuôi xe một cái bóng nhỏ lon ton chạy đi dọc hành lang xe tiến đến chỗ Hai Hồng rồi dúi vào tay người đàn bà một ổ bánh mì ngọt. “Cô ăn đi cô, con cho cô á”, đứa bé chừng 7 tuổi cười với Hai Hồng một cái thật tươi rồi vội vàng quay về phía đuôi xe nơi bố mẹ cô bé đang đợi. Hai Hồng hơi bối rối, chị quay sang nhìn Vệ nói giọng như muốn thanh minh: “Tui đâu có ý giành đồ với trẻ con đâu. Mà con bé trông đáng yêu quá chú nhỉ?”. Rồi không để cho Vệ kịp trả lời, Hai Hồng liếng thoắng liên hồi: “Chú quê ở đây hay ở Kiên Giang? Nãy nghe giọng chú chắc ở trỏng rồi. Về quê ăn Tết phải không? Tui thì ở đây, nhưng mà giờ tui về nhà, vì gia đình tui ở trỏng. Ngộ hông”. Đuổi theo những dông dài trong câu chữ của Hai Hồng, Vệ nghĩ anh có khi còn tóm tắt được cả cuộc đời của chị, nếu có ai đó hỏi anh, mà chắc ai trong xe cũng vậy, vì giọng của Hai Hồng vang thế kia mà. Hai Hồng nay đã chừng trên 50 tuổi, chị được sinh ra và lớn lên ở vùng quê biển miền Trung, khi Hai Hồng lên 10 tuổi cả gia đình chị theo tàu của ông nội tiến về miền Nam, rồi chọn vùng biển Tây Nam của Tổ quốc để định cư ở đó. Đến tuổi trưởng thành, không hiểu cơ duyên thế nào lại đưa đẩy chị nên duyên với một người cùng quê. Sống được vài năm nơi đất khách, chồng chị nằng nặc đòi về quê, ba má chị có khuyên bảo sao anh con rể cũng không chịu, thế là hai bề từ mặt nhau. “Thuyền theo lái, gái theo chồng”, nên tui theo chồng tui chớ. Hồi xưa cũng về nhà đôi lần. Còn mấy năm gần đây tui hông có về trỏng nữa vì ba má tui chết hết trơn rồi. Trong đó còn hai ông anh lớn thôi, tui theo chồng về đây cũng coi như về quê, nên Tết nhứt cũng ngại zô lắm. Bữa thằng cháu nó gọi kêu anh hai tui bịnh nặng, nên thôi đợt này tui zề đó thăm xem sao, sẵn tiện ra Tết mấy ngày cũng là ngày giỗ của má tui nữa… Vậy đó, lằng nhằng chú hể?”, Hai Hồng chốt bằng một câu hỏi mà Vệ không nghĩ mình có thể trả lời lại. Người nằm giường bên cạnh Hai Hồng bỗng trở mình rồi đằng hắng một tiếng: “Bà bớt nói lại dùm tui, ai mướn bà mà nhiều chuyện dẫy”. Hai Hồng liếc mắt về bên đó, rồi lại quay sang Vệ: “Ôi dào, kệ ổng đi chú. Mấy cái cha dân biển được cái to mồm chớ làm gì được tui, tui thích thì tui kể, zậy đó”. Hai Hồng nói với Vệ, nhưng người đàn ông kia lại khẽ hừ giọng rồi lại trở mình quay lưng lại. “Còn chú, sao lại lưu lạc tới tận ngoài đây?”. Vệ ậm ừ cho qua chuyện rồi khẽ nhắm mắt. Chừng như biết ý, Hai Hồng cũng im lặng. Cả không gian xe lại chìm trong không khí tĩnh mịch, chỉ có tiếng động cơ vang lên đều đều, lâu lâu tiếng còi xe lại vang lên, nhưng lại vắng tiếng người. Vệ lại chìm trong suy tư theo những vệt đèn ngoài ô cửa xe. “Mình về đó có ai chào đón không? Đã gần 3 năm rồi, có ai còn nhớ thằng Vệ này không? Hay chỉ nhớ thằng nghiện con vợ chồng ông Đốc. Mình về ba má mừng hay sẽ đuổi mình đi như trước đây?”. Cánh tay Vệ vô thức ôm siết chiếc ba lô đặt trên ngực, đâu đó lẫn trong xấp quần áo là phong thư mà má đã gửi cho anh lúc anh còn ở trại cai nghiện. Lá thư mà anh chỉ mới được Mỹ – người giáo dưỡng anh những ngày anh ở trại tìm đến gửi cho anh vào trưa nay khi anh đang lấm lem vệt dầu máy ở xưởng cơ khí – chỗ làm mà anh nghĩ mình sẽ ở lại vào dịp Tết này, rồi chẳng kịp tắm rửa anh đã vội vã chạy đi để kịp lên chuyến xe cuối. *** Xe dừng ở một quán cơm dành cho xe đường dài ở một vùng ngoại ô thành phố. Vệ đang lơ mơ thì được gọi dậy bởi một người đi ngang giường. Duy – chàng thanh niên với chiếc áo hoodie rộng với mũ trùm kín đầu, tay ôm khư khư một chiếc hộp thiếc có ghi chữ NGOẠI thật to trên nắp hộp nối gót Vệ xuống xe. Cậu trai trẻ cũng ghé vào ghế đá đặt ngoài hiên quán khi thấy Vệ đang ngồi nhả những vòng tròn trắng vào bầu trời đêm. Hai người thanh niên yên lặng tận hưởng không khí mát lành của đêm giao thừa đang đến rất gần. Cô bé con khi nãy từ đâu bỗng đứng trước mặt Duy rồi chỉ vào chiếc hộp: “Này là bảo vật của anh ạ? Trong đó nhiều châu báu lắm phải không anh?”. Duy phì cười vì câu hỏi, nhưng anh bỗng nghiêm mặt rồi bảo: “Đúng, nó là bảo vật của anh, nhưng trong đó không đựng châu báu”. “Thế anh có thể cho em xem được không ạ?”, cô bé hỏi. Từ đâu vợ chồng Hai Hồng cũng sà xuống bên cạnh ghế đá: “Cô cũng tò mò, cháu đựng gì trong đó mà cứ ôm khư khư thế?”. Duy nhìn một vòng xung quanh bàn, anh dường như không thể chối từ những ánh mắt đang trông đợi mình. Duy vừa mở nắp hộp, vừa bảo: “Thực ra những thứ này đối với em thì quý, chứ với mọi người thì cũng chẳng có gì đâu ạ”. Trong hộp có vài tấm ảnh đã ố màu, còn có cả những tấm ảnh trắng đen, là ảnh cưới của một đôi vợ chồng ngày xưa, ảnh đứa bé con cởi trần nằm sấp trên bàn ngóc đầu lên cười, ảnh gia đình ngồi sum vầy bên mâm cơm, ảnh một đôi vợ chồng già đang ôm một đứa trẻ với nụ cười hạnh phúc… và một tờ giấy chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ nguệch ngoạc “Ngoại nhớ thằng chó cún của ngoại”. “Ngoại em gửi về hôm trước, mẹ em làm dâu ngoài này. Lâu lắm rồi nhà em không sắp xếp được để về ăn Tết với ngoại. Năm nay, em học lớp 12 rồi, mẹ bảo em thanh niên rồi, nên cho em về quê thăm ngoại một mình”, Duy nhoẻn cười, nụ cười mang niềm hạnh phúc ngập tràn đang hướng về nơi có ông bà mình ở đó. Mẹ của cô bé vòng tay ôm lấy con gái rồi khẽ bảo: “Chị cũng là người ở trong đó nè. Cứ cách năm chồng chị lại đưa chị với bé con về thăm nhà, ăn Tết với ông bà. Cha mẹ chị sau này chắc cũng giống như ông bà ngoại của em, cũng mong ngóng bé con về thăm lắm đây”. “Ở đâu có gia đình mình ở đó là quê hương. Gia đình ăn Tết cùng nhau thì ở đâu cũng vui, ph���i không bà con?”, Hai Hồng phát biểu, không hẹn mà cả bàn cùng gật đầu. “Bà cũng triết lý dữ heng. Mà bà nói cũng đúng đó chớ, nên năm nay tui mới cùng bà về nhà đây thôi. Không trách gì tui nữa nghen”, chồng Hai Hồng vỗ vai chị rồi vội vàng đứng dậy lách vào nhà. “Ổng dị đó mọi người”, Hai Hồng chữa thẹn cho phút tâm sự trước bàn dân thiên hạ của chồng mình rồi cũng vội vàng nối gót chồng. Bàn ăn được dọn ra trong tiếng đì đùng của pháo hoa vang vọng trên không trung. Khác với vẻ xa lạ trên xe, giờ đây mọi người dường như xích lại gần nhau hơn, ai đó nâng ly nước hô to: “Chúc mọi người năm mới thắng lợi mới”… *** Ánh bình minh đang lên vào ngày đầu tiên của năm mới. Hàng cây chạy lùa về phía sau. Những cội mai vàng trước sân mấy ngôi nhà hai bên đường đang trổ hoa lung linh trong nắng gió. Vệ đang trở về sau bao nhiêu cuộc trở về bằng giấc mơ, bằng nỗi nhớ ngắt quãng chập chờn, giữa lúc mùa xuân đang tràn về trên từng nhành cây, ngọn cỏ. Vệ biết, về chuyến này anh sẽ đón Tết ở nơi này, trong vòng tay của những người thân yêu. Chắc chắn là sẽ như vậy. Ai cũng sẽ như vậy! Trên xe, bản nhạc vang lên hòa cùng tiếng lòng của hành khách: “Đường về nhà là vào tim ta/ Dẫu nắng mưa gần xa/ Thất bát, vang danh/ Nhà vẫn luôn chờ ta/ Đường về nhà là vào tim ta/ Dẫu có muôn trùng qua/ Vật đổi, sao dời/ Nhà vẫn luôn là nhà”…/.
Nguồn: Baoquangngai.vn
0 notes
Text
Đường về nhà - Báo Quảng Ngãi điện tử
Source - https://xn---quangngai-az-olb.vn/duong-ve-nha-bao-quang-ngai-dien-tu/
Truyện ngắn của THIÊN DI (Báo Quảng Ngãi)- Chuyến xe cuối cùng ngày 30 tháng Chạp vừa chầm chậm lăn bánh thì có tiếng đập cửa xe. Bên ngoài, một người đàn ông cao to, làn da đen nhẻm đang cố gắng hét lên điều gì đó. Cửa xe bật mở, người đàn ông vội vã lên xe rồi trầm giọng: “Cảm ơn bác tài, tôi có việc nên đến trễ quá”. Người đàn ông ngồi ở ghế lái nở nụ cười thân thiện: “May cho chú chứ chuyến này là chuyến cuối của năm rồi”. Nhìn dọc trên xe, Vệ – người đàn ông vừa lên xe chọn một giường nằm gần cửa sổ, sở dĩ anh có thể “chọn”, bởi giường trống còn khá nhiều. Cả xe chỉ có gần chục người khách, dãy giường cuối xe đã có một gia đình chiếm trọn, còn lại mỗi người đều chọn cho mình một chỗ nằm ở rải rác khắp xe. Người đàn bà ở dãy giường giữa quay mặt về phía Vệ bắt chuyện: “Chú cũng zề Kiên Giang hả? Tui cũng zề đó. À mà cả xe này đều zề đó cả mà…”, biết câu hỏi của mình hơi vô duyên, Hai Hồng cười trừ. Hai Hồng là dân miệt biển, ai nhìn chị cũng có thể nhận ra điều đó bởi làn da nâu bóng, chất giọng nằng nặng cùng phong cách đeo vàng đầy mình của những người đàn bà xứ ấy. Vệ khẽ gật đầu rồi ngoảnh mặt ra cửa sổ theo dõi từng vệt sáng đang lướt qua, anh thầm nghĩ: “Trong những ngôi nhà bên ngoài kia, chắc cũng có ai đó đang chờ người ở xa về?”.
Giọng của Hai Hồng lại vang lên: “Bác tài ơi mấy giờ thì tới chỗ dừng chân? Tui đói bụng quá rồi”. “Dạ, em cũng cùng thắc mắc. Con em nó la đói bụng rồi bác tài ơi”, giọng một phụ nữ cũng vang lên ở phía cuối xe. Cậu bé lơ xe hô to: “Mới lên xe mờ mấy cô ơi. Khoảng 4 tiếng nữa mới tới điểm nghỉ. Cả nhà mình cứ nghỉ ngơi chợp mắt chút rồi tới nơi cháu gọi”. Tiếng Hai Hồng vẫn vang vọng hết cả xe: “Trời quơi, lâu dẫy luôn nê. Tui đói quá trời quá đất rồi”. Từ dưới đuôi xe một cái bóng nhỏ lon ton chạy đi dọc hành lang xe tiến đến chỗ Hai Hồng rồi dúi vào tay người đàn bà một ổ bánh mì ngọt. “Cô ăn đi cô, con cho cô á”, đứa bé chừng 7 tuổi cười với Hai Hồng một cái thật tươi rồi vội vàng quay về phía đuôi xe nơi bố mẹ cô bé đang đợi. Hai Hồng hơi bối rối, chị quay sang nhìn Vệ nói giọng như muốn thanh minh: “Tui đâu có ý giành đồ với trẻ con đâu. Mà con bé trông đáng yêu quá chú nhỉ?”. Rồi không để cho Vệ kịp trả lời, Hai Hồng liếng thoắng liên hồi: “Chú quê ở đây hay ở Kiên Giang? Nãy nghe giọng chú chắc ở trỏng rồi. Về quê ăn Tết phải không? Tui thì ở đây, nhưng mà giờ tui về nhà, vì gia đình tui ở trỏng. Ngộ hông”. Đuổi theo những dông dài trong câu chữ của Hai Hồng, Vệ nghĩ anh có khi còn tóm tắt được cả cuộc đời của chị, nếu có ai đó hỏi anh, mà chắc ai trong xe cũng vậy, vì giọng của Hai Hồng vang thế kia mà. Hai Hồng nay đã chừng trên 50 tuổi, chị được sinh ra và lớn lên ở vùng quê biển miền Trung, khi Hai Hồng lên 10 tuổi cả gia đình chị theo tàu của ông nội tiến về miền Nam, rồi chọn vùng biển Tây Nam của Tổ quốc để định cư ở đó. Đến tuổi trưởng thành, không hiểu cơ duyên thế nào lại đưa đẩy chị nên duyên với một người cùng quê. Sống được vài năm nơi đất khách, chồng chị nằng nặc đòi về quê, ba má chị có khuyên bảo sao anh con rể cũng không chịu, thế là hai bề từ mặt nhau. “Thuyền theo lái, gái theo chồng”, nên tui theo chồng tui chớ. Hồi xưa cũng về nhà đôi lần. Còn mấy năm gần đây tui hông có về trỏng nữa vì ba má tui chết hết trơn rồi. Trong đó còn hai ông anh lớn thôi, tui theo chồng về đây cũng coi như về quê, nên Tết nhứt cũng ngại zô lắm. Bữa thằng cháu nó gọi kêu anh hai tui bịnh nặng, nên thôi đợt này tui zề đó thăm xem sao, sẵn tiện ra Tết mấy ngày cũng là ngày giỗ của má tui nữa… Vậy đó, lằng nhằng chú hể?”, Hai Hồng chốt bằng một câu hỏi mà Vệ không nghĩ mình có thể trả lời lại. Người nằm giường bên cạnh Hai Hồng bỗng trở mình rồi đằng hắng một tiếng: “Bà bớt nói lại dùm tui, ai mướn bà mà nhiều chuyện dẫy”. Hai Hồng liếc mắt về bên đó, rồi lại quay sang Vệ: “Ôi dào, kệ ổng đi chú. Mấy cái cha dân biển được cái to mồm chớ làm gì được tui, tui thích thì tui kể, zậy đó”. Hai Hồng nói với Vệ, nhưng người đàn ông kia lại khẽ hừ giọng rồi lại trở mình quay lưng lại. “Còn chú, sao lại lưu lạc tới tận ngoài đây?”. Vệ ậm ừ cho qua chuyện rồi khẽ nhắm mắt. Chừng như biết ý, Hai Hồng cũng im lặng. Cả không gian xe lại chìm trong không khí tĩnh mịch, chỉ có tiếng động cơ vang lên đều đều, lâu lâu tiếng còi xe lại vang lên, nhưng lại vắng tiếng người. Vệ lại chìm trong suy tư theo những vệt đèn ngoài ô cửa xe. “Mình về đó có ai chào đón không? Đã gần 3 năm rồi, có ai còn nhớ thằng Vệ này không? Hay chỉ nhớ thằng nghiện con vợ chồng ông Đốc. Mình về ba má mừng hay sẽ đuổi mình đi như trước đây?”. Cánh tay Vệ vô thức ôm siết chiếc ba lô đặt trên ngực, đâu đó lẫn trong xấp quần áo là phong thư mà má đã gửi cho anh lúc anh còn ở trại cai nghiện. Lá thư mà anh chỉ mới được Mỹ – người giáo dưỡng anh những ngày anh ở trại tìm đến gửi cho anh vào trưa nay khi anh đang lấm lem vệt dầu máy ở xưởng cơ khí – chỗ làm mà anh nghĩ mình sẽ ở lại vào dịp Tết này, rồi chẳng kịp tắm rửa anh đã vội vã chạy đi để kịp lên chuyến xe cuối. *** Xe dừng ở một quán cơm dành cho xe đường dài ở một vùng ngoại ô thành phố. Vệ đang lơ mơ thì được gọi dậy bởi một người đi ngang giường. Duy – chàng thanh niên với chiếc áo hoodie rộng với mũ trùm kín đầu, tay ôm khư khư một chiếc hộp thiếc có ghi chữ NGOẠI thật to trên nắp hộp nối gót Vệ xuống xe. Cậu trai trẻ cũng ghé vào ghế đá đặt ngoài hiên quán khi thấy Vệ đang ngồi nhả những vòng tròn trắng vào bầu trời đêm. Hai người thanh niên yên lặng tận hưởng không khí mát lành của đêm giao thừa đang đến rất gần. Cô bé con khi nãy từ đâu bỗng đứng trước mặt Duy rồi chỉ vào chiếc hộp: “Này là bảo vật của anh ạ? Trong đó nhiều châu báu lắm phải không anh?”. Duy phì cười vì câu hỏi, nhưng anh bỗng nghiêm mặt rồi bảo: “Đúng, nó là bảo vật của anh, nhưng trong đó không đựng châu báu”. “Thế anh có thể cho em xem được không ạ?”, cô bé hỏi. Từ đâu vợ chồng Hai Hồng cũng sà xuống bên cạnh ghế đá: “Cô cũng tò mò, cháu đựng gì trong đó mà cứ ôm khư khư thế?”. Duy nhìn một vòng xung quanh bàn, anh dường như không thể chối từ những ánh mắt đang trông đợi mình. Duy vừa mở nắp hộp, vừa bảo: “Thực ra những thứ này đối với em thì quý, chứ với mọi người thì cũng chẳng có gì đâu ạ”. Trong hộp có vài tấm ảnh đã ố màu, còn có cả những tấm ảnh trắng đen, là ảnh cưới của một đôi vợ chồng ngày xưa, ảnh đứa bé con cởi trần nằm sấp trên bàn ngóc đầu lên cười, ảnh gia đình ngồi sum vầy bên mâm cơm, ảnh một đôi vợ chồng già đang ôm một đứa trẻ với nụ cười hạnh phúc… và một tờ giấy chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ nguệch ngoạc “Ngoại nhớ thằng chó cún của ngoại”. “Ngoại em gửi về hôm trước, mẹ em làm dâu ngoài này. Lâu lắm rồi nhà em không sắp xếp được để về ăn Tết với ngoại. Năm nay, em học lớp 12 rồi, mẹ bảo em thanh niên rồi, nên cho em về quê thăm ngoại một mình”, Duy nhoẻn cười, nụ cười mang niềm hạnh phúc ngập tràn đang hướng về nơi có ông bà mình ở đó. Mẹ của cô bé vòng tay ôm lấy con gái rồi khẽ bảo: “Chị cũng là người ở trong đó nè. Cứ cách năm chồng chị lại đưa chị với bé con về thăm nhà, ăn Tết với ông bà. Cha mẹ chị sau này chắc cũng giống như ông bà ngoại của em, cũng mong ngóng bé con về thăm lắm đây”. “Ở đâu có gia đình mình ở đó là quê hương. Gia đình ăn Tết cùng nhau thì ở đâu cũng vui, phải không bà con?”, Hai Hồng phát biểu, không hẹn mà cả bàn cùng gật đầu. “Bà cũng triết lý dữ heng. Mà bà nói cũng đúng đó chớ, nên năm nay tui mới cùng bà về nhà đây thôi. Không trách gì tui nữa nghen”, chồng Hai Hồng vỗ vai chị rồi vội vàng đứng dậy lách vào nhà. “Ổng dị đó mọi người”, Hai Hồng chữa thẹn cho phút tâm sự trước bàn dân thiên hạ của chồng mình rồi cũng vội vàng nối gót chồng. Bàn ăn được dọn ra trong tiếng đì đùng của pháo hoa vang vọng trên không trung. Khác với vẻ xa lạ trên xe, giờ đây mọi người dường như xích lại gần nhau hơn, ai đó nâng ly nước hô to: “Chúc mọi người năm mới thắng lợi mới”… *** Ánh bình minh đang lên vào ngày đầu tiên của năm mới. Hàng cây chạy lùa về phía sau. Những cội mai vàng trước sân mấy ngôi nhà hai bên đường đang trổ hoa lung linh trong nắng gió. Vệ đang trở về sau bao nhiêu cuộc trở về bằng giấc mơ, bằng nỗi nhớ ngắt quãng chập chờn, giữa lúc mùa xuân đang tràn về trên từng nhành cây, ngọn cỏ. Vệ biết, về chuyến này anh sẽ đón Tết ở nơi này, trong vòng tay của những người thân yêu. Chắc chắn là sẽ như vậy. Ai cũng sẽ như vậy! Trên xe, bản nhạc vang lên hòa cùng tiếng lòng của hành khách: “Đường về nhà là vào tim ta/ Dẫu nắng mưa gần xa/ Thất bát, vang danh/ Nhà vẫn luôn chờ ta/ Đường về nhà là vào tim ta/ Dẫu có muôn trùng qua/ Vật đổi, sao dời/ Nhà vẫn luôn là nhà”…/.
Nguồn: Baoquangngai.vn
0 notes
Text
Bộ trống đội LIDWIG xanh của Trống Đoàn Đội
Xem chi tiết tại trang Trongdoandoi.net https://trongdoandoi.net/bo-trong-doi-lidwig-xanh-cua-trong-doan-doi/
Bộ trống đội LIDWIG xanh của Trống Đoàn Đội
Bộ trống đội LIDWIG xanh – Trống đoàn đội được coi là một trong những thiết bị, dụng cụ quan trọng nhất trong nhà trường vì chúng thể hiện được sự trang nghiêm trong mỗi giờ chào cờ vào thứ hai đầu tuần dành cho các em học sinh cấp tiểu học và cấp trung học cơ sở. Đối với mỗi một đời học sinh, trống đoàn đội đã trở nên quá thân quen, là một phần không thể thiếu.
Hiện nay trên thị trường có rất nhiều các dòng trống đoàn đội khác nhau như trống đội nghi thức Yamaha, trống đội Victoria, trống đội Peace,.. nhưng trong bài viết này chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về một dòng trống đội được các thầy cô tin tưởng và sử dụng trong nhà trường đó chính là bộ trống đội LIDWIG xanh.
Đặc điểm của trống đội LIDWIG xanh
Bộ trống đội Lidwig xanh
Một bộ trống đội LIDWIG xanh thường có 3 – 5 cái, trong đó luôn phải có một trống cái, và 2-4 trống con. Phụ kiện đi kèm với bộ trống đội LIDWIG xanh để tạo nên một bộ trống hoàn chỉnh là 5 chiếc dây đeo (1 chiếc cho trống cái và 4 chiếc cho 4 trống con), 1 chiếc dùi trống cái và 4 đôi dùi trống con.
Kích thước:
– Trống cái: Đường kính mặt trống cái của trống đội LIDWIG xanh lên tới 48cm, còn chiều cao thân trống là 30cm.
– Trống con: Đường kính của mặt trống trống con là 35cm, bé hơn trống cái nhưng chiều cao của thân trống lại bằng với trống cái. Khác với trống cái, trống con được gắn thêm dây tem, dây rè tăng âm hay còn gọi là dây lò xo trống nên khi đánh tiếng trống trở nên giòn giã, thu hút hơn.
– Chiều dài của một chiếc trống cái thường là 40cm, chiều rộng là 3cm trong khi đó chiều dài của trống con ngắn hơn chỉ 35-36cm, chiều rộng bằng một nửa trống cái (1,5-2 cm) và thường đi theo cặp.
Chất liệu:
– Thân trống: gồm có 3 lớp, đều được làm bằng nguyên liệu cao cấp. Lớp trong cùng của thân trồng được gia công từ gỗ lụa ép, tiếp theo đến một lớp hợp kim inox để tạo độ bền cho trống. Cuối cùng là lớp Decal 3D chất lượng cao dán bên ngoài để trống càng thêm sáng bóng, đẹp.
– Mặt trống: Trống con và trống cái đều có mặt trống được làm từ meka nhập khẩu cao cấp khiến âm thanh được vang và trầm hơn. Mặt trống được cố định với thân trống bằng vanh đai inox. Hệ thống các con bọ néo để người sử dụng có thể dễ dàng điều chỉnh độ căng cũng như thay mặt trống khi có sự cố xảy ra.
>>> Xem thêm: Trống đoàn đội LIDWIG
Cách đeo và trang phục cần thiết khi đánh trống đội LIDWIG xanh
Cách đeo trống đội LIDWIG xanh sao cho người đánh có thể thuận tiện nhất: Dây rống đeo vắt qua vai trái, mặt trống cái thì để chếch 75 độ so với mặt đất, 15 – 30 độ là độ chếch cần thiết của trống con.
Dây đeo trống đội
Khi dùng trống đội LIDWIG xanh, chúng ta nên mặc sao cho thể hiện được tính trang nghiêm:
– Áo màu trắng, viền đỏ.
– Quần âu (hoặc váy đối với nữ) màu trắng, viền đỏ.
– Mũ ca lô màu trắng, viền đỏ.
– Giày ba-ta màu trắng.
>>> Xem thêm: Địa chỉ có giá bán trống đội LIDWIG đỏ rẻ
Với bộ trống đội LIDWIG xanh, có thể đánh được những bài nào và cách đánh ra sao?
Trống đội LIDWIG xanh xuất hiện rất nhiều trong các nghi lễ quan trọng của nhà trường, của các tổ chức đội, tổ chức đoàn. Chúng thường được sử dụng để đánh trống chào cờ, trống chào mừng, và trống hành tiền trong Lễ Chào cờ theo Nghi thức Đội, trong các nghi thức chào mừng, đón đại biểu và khi đội ngũ hành tiến
Đầu tiên, muốn bắt đầu học đánh các trống trên, chúng ta phải hiểu rõ được cách đánh nốt tô điểm hay còn được gọi là Ra.
Cụ thể như sau:
– Ghi: eUq
– Thực đánh sUe nghĩa là 2 nốt chính và phụ đều rơi vào đầu phách chứ không phải nốt phụ ở cuối phách trước.
Cách đánh như sau:
– Tay phải (tay úp) – Ký hiệu bằng chữ: P.
Ký hiệu số: 1, 3, 5, 7, 9 (nốt chính) – cầm dùi để gần sát mặt trống.
– Tay trái (tay ngửa) – Ký hiệu bằng chữ: T.
Ký hiệu số: 2, 4, 6, 8 (nốt phụ) – cầm dùi cách mặt trống từ 10 – 15cm.
Khi đánh, tay phải (nốt chính) và tay trái (nốt phụ) rơi cùng một lúc xuống mặt trống đồng thời đảo tay. Chú ý nhấn mạnh vào nốt chính.
>>> Xem thêm: Trống đoàn đội giá rẻ ở đâu bán uy tín?
Ưu điểm khi mua bộ trống đội LIDWIG xanh tại Trống Đoàn Đội
Trống đội Ludwig
Ngày nay, trên thị trường có rất nhiều các cơ sở bán trống đội LIDWIG kém chất lượng. Giá của chúng lại ngang với những chiếc trống đội LIDWIG chất lượng cao khiến cho khách hàng tiền mất tật mang.
Với nhiều năm kinh nghiệm trong việc cung cấp, bán buôn, bán lẻ trống, Trống Đoàn Đội cam kết với khách hàng:
– Sản phẩm trống của chúng tôi 100% là hàng chất lượng cao
– Hình ảnh sản phẩm trong bài là hình ảnh thực tế. Nnếu khách hàng mà hàng không đúng như hình ảnh, khách hoàn toàn có quyền trả hàng
– Khách hàng sẽ được hưởng chế độ bảo hành tuyệt đối
– Khách hàng sẽ được ship hàng tận nơi, được hỗ trợ 50% phí vận chuy���n
>>> Xem thêm: Thông tin chi tiết về Trống Đoàn Đội
Liên hệ để được báo giá và tư vấn:
Địa chỉ: Làng Nghề Trống Đọi Tam – Đọi Sơn – Duy Tiên – Hà Nam
Số điện thoại: 0972 696 565
Email: [email protected]
Website: https://trongdoandoi.net/
0 notes
Text
Ba lô nữ mini họa tiết lạ mắt - Xanh615.000 ₫459.000 ₫ = 459.000 ₫
Ba lô nữ mini họa tiết lạ mắt – Xanh615.000 ₫459.000 ₫ = 459.000 ₫
Ba lô nữ mini họa tiết lạ mắt: Chất liệu da pu chắc chắn, đẹp, không phai màu theo thời gian, kéo dài tuổi thọ sản phẩm, mang lại yên tâm cho người sử dụng. Thiết kế nhỏ gọn cho bạn gái thêm xinh xắn, trẻ trung khi sử dụng. Điểm nổi bật Ba lô nữ mini họa tiết lạ mắt được thiết kế nhỏ gọn cho bạn gái thêm xinh xắn, trẻ trung khi sử dụng Họa tiết tinh tế tạo ấn tượng nổi bật cho sản phẩm, cho bạn…
View On WordPress
#ba lô giảm giá#ba lô nữ du lịch#ba lô nữ đeo vai#ba lô nữ đi học#ba lô nữ màu xanh#ba lô nữ rẻ đẹp#ba lô thể thao rẻ đẹp#ba lô vải bố thời trang#balo giảm giá#balo nữ công sở#balo nữ da pu#balo nữ du lịch#balo nữ dự tiệc#balo nữ đeo vai#balo nữ đi học#balo nữ màu xanh#balo nữ mini họa tiết lạ mắt#Balo nữ rẻ đẹp#Balo nữ tphcm#balo thể thao rẻ đẹp#Balo thể thao tphcm#cửa hàng ba lô nữ#cửa hàng balo nữ#shop ba lô nữ#túi nữ rẻ đẹp#Zanado.
0 notes
Text
50 truyện siêu ngắn, khiến bạn tin tình yêu đẹp là có thật! ❤
_____
1. 16 tuổi, cô tỏ tình với anh, anh từ chối, sau khi tốt nghiệp, ai nấy đều bận rộn với công việc của chính mình. Họ đã trải qua những mối tình khác nhau. Năm 26 tuổi, giữa biển người, anh cầu hôn cô. Cô hỏi anh, khi ấy sao anh lại không đồng ý. Anh nói, anh muốn là mái ấm của em, chứ không phải là mối tình đầu. Bây giờ chúng ta mới hiểu thế nào là tình yêu.
2. Bạn nam xách túi đi vào cổng trường, bị bạn nữ chặn lại. Bạn nữ nói, bạn học, thẻ học sinh của cậu đâu. Bạn nam vòng qua bạn nữ, nói không mang. Bạn nữ chạy theo, cho hỏi bạn học lớp nào? Bạn nam đã trả lời. Bạn nữ nhìn bóng lưng của bạn nam, nói, cuối cùng đã biết cậu học lớp nào rồi.
Cách đó xa xa, bạn nam lấy thẻ ra khỏi túi, đeo nó lên cổ.
3. 6 tuổi, anh hôn trộm cô, bị cô đánh.
12 tuổi, anh trộm thư tình của cô, bị cô mắng.
24 tuổi, anh trộm đêm đầu tiên của cô, bị cô hận.
36 tuổi, anh trả lại cô một trái tim, cô khóc nói đồ khốn.
48 tuổi, khi đọc sách cô tìm thấy lời nhắn của anh.
"Xin lỗi, anh chỉ muốn trộm hạnh phúc cho em!"
4. Một người bạn nói, "Các cậu xem này, anh yêu vừa tặng mình một cái nhẫn kim cương." Một người bạn khác nói, "Xì, anh yêu còn tặng tớ một căn nhà." Bạn hỏi cô, "Người yêu cậu thì sao?" Cô lắc đầu, nói anh bận. Cô không thể nói gì, bởi đúng là anh không tặng cô thứ gì quý giá cả. Về sau, anh tặng cô một cái nhẫn bình thường, nói "Lấy anh em nhé." Trong lễ cưới, bạn bè đều ngưỡng mộ cô, bởi họ vẫn chưa lấy chồng.
5. Cái nhẫn có viên kim cương nho nhỏ của vợ bị trộm rồi. Nhưng vợ lại vui vẻ nói với tôi: may là năm ngoái đem nhẫn thật đi cầm để trả tiền viện phí cho mẹ, nếu không thì đau lòng chết mất! Tôi nói: Bao năm nay, vì lấy anh mà em phải chịu thiệt thòi nhiều, ngay cả của hồi môn duy nhất cũng không giữ được. Cô nói: Đừng nói lung tung, có anh và con ở bên cạnh, em không khổ. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi đã giấu vợ đem tờ giấy chuộc năm ngoái ném xuống bồn cầu xả đi.
6. Anh và cô ở bên nhau, cô chẳng bao giờ nói lý, việc gì cũng trách anh, anh lại luôn thừa nhận, lần nào cũng nói, "đúng, đúng, đúng, lỗi tại anh." Lần nào, cô cũng đắc ý. Một hôm, bạn bè hỏi anh "Rõ ràng là cô ấy vô lý, sao cậu còn nhượng bộ?" Anh cười nói "Cô ấy không nói lý, chứng tỏ cô ấy yêu mình." Có những lúc, phụ nữ không chịu nói lý, là bởi vì quá yêu bạn.
7. Anh thích cô, nhưng lại không biết tâm ý của cô, anh lặng lẽ nhìn cô, mở miệng nói "Anh muốn bắt đầu cuộc sống mới, anh không muốn lỡ mất em". Cô cười nói "Hãy làm bạn đi." Anh chỉ có thể đồng ý. Một tháng sau, cô nói "Không biết tại sao, thấy anh cười đùa với cô gái khác, tim em đau lắm." Anh chiều chuộng nói "Vậy mình hãy bắt đầu đi". Câu chuyện bắt đầu từ đây, bắt đầu từ tình yêu.
8. Trên lễ đường, "Chú rể có điều gì muốn nói với cô dâu không?" Người chủ trì hôn lễ nói. "Đầu tiên, anh muốn cảm ơn bố mẹ em, đã sinh ra một người con gái hoàn mỹ như em và giao cho anh. Tiếp theo, anh muốn cảm ơn bạn trai cũ của em, nếu không phải người đó, sao anh có thể gặp được em. Cuối cùng, anh muốn cảm ơn em, cô dâu yêu quý của anh, cảm ơn em đã cho anh cơ hội ở bên em cả đời." Anh đã trả lời mà không hề do dự.
9. Năm đó, họ học cấp ba. Cùng học một trường, nhưng một người ban tự nhiên, một người ban xã hội. Một hôm, giống như bình thường anh đi học giờ tự học buổi sáng, bất ngờ thấy bóng dáng cô. Thì ra cô đã chuyển tới ở tầng dưới nhà anh. Từ lúc đó, anh lại đợi đi học vào giờ tự học buổi chiều, như vậy anh có thể đi ở phía sau cô. Cứ như vậy, kỳ thi đại học kết thúc, mà anh vẫn chưa tỏ tình. Còn cô, vẫn luôn đợi anh.
10. Sáng nay cãi nhau với chồng, vừa tức vừa buồn, vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi nhà, sau đó lúc đang lấy túi đặt bên giường, anh chồng đang nằm trên giường chợt lấy chân kẹp eo tôi lại, dùng hết sức mà không tách ra được, sau đó còn nói: "Em cứ đi đi, anh không cản em!". Tôi chỉ có thể ngồi ở giường mà khóc, không biết bao lâu sau, chồng nói: "Em đừng đi nữa, có được không, anh kẹp cả nửa tiếng giờ chân chuột rút đây này!" Không biết tại sao tôi đã tha thứ cho anh rồi.
11. Cùng làng có một người anh, lúc nào cũng bắt nạt cô, không có việc xấu nào là không làm. Thời niên thiếu, người anh đó bắt đầu bảo vệ cô, ai bắt nạt cô, anh là người đầu tiên dơ nắm đấm. Ở nông thôn thường cưới xin sớm, kỳ thi đại học kết thúc anh liền cưới cô, sau đó lên thành phố học đại học. Cô nhớ anh, lên thành phố tìm anh, nhận ra mình quá giản dị sợ làm anh mất mặt, nói với bạn cùng phòng anh mình là em gái của anh. Bạn anh cười ha ha nói. "Lòe ai chứ, chồng em nhắc đến em suốt." Mà từ đằng xa, có một người ngại ngùng đang đi về phía cô.
12. Cô và anh nên duyên vì sở thích leo núi. Về sau, có một lần đang leo núi thì gặp một trận tuyết lở, bụng đói cồn cào, anh cắt thịt từ người mình cho cô ăn đỡ đói, anh nói: "Nếu em không ăn, anh còn thấy đau hơn cả cắt thịt đấy." Cô vừa khóc vừa ép mình ăn. May mà đội cứu hộ đến trợ giúp kịp thời, nhưng anh đã mất một cánh tay. Người ta hỏi anh lấy đâu dũng khí mà tự cắt tay mình như thế. Anh nói: "Cánh tay và mạng sống cái nào quan trọng hơn?" Không ai biết rằng "mạng sống" mà anh nói tới là chỉ cô. Cô là mạng sống của anh.
13. Họ quen nhau qua xem mắt. Sau khi kết hôn, anh vẫn ham chơi, cô cũng chẳng bận tâm. Một hôm anh cùng bạn bè tới quán bar tán gái, cả trai cả gái tụ tập lại với nhau, khi ấy cô đang đi chơi với đồng nghiệp thì bắt gặp. Bạn bè anh thấy thế thì mặt biến sắc, sợ cô phát cáu. Ai biết cô chỉ cười mà vỗ vai anh: Cô bé tóc dài kia trông được lắm, nhưng lo là, mình còn sắp có em bé đấy. Nói xong đang định đi thì bị anh kéo lại: khó khăn lắm mới chọn được chỗ để em trông thấy, em không thể ghen như thế chứ!
14. Có người hỏi họ: "Thế nào mới được coi là hạnh phúc?" Anh nắm tay cô và nói: "Mỗi sáng, cùng ăn sáng, rồi tôi đưa cô ấy đi làm; buổi trưa thì cùng nhau ăn cơm, tối thì cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, cùng nhau mặc cả, rồi cùng về nhà nấu cơm ăn, xem TV, rồi tắm rửa đi ngủ.""Hết rồi ư...""Mỗi ngày cậu được ở bên người mình yêu còn không hạnh phúc ư? Còn cần gì nữa?"
15. Anh đã thích người khác rồi, thế nên, họ đã chia tay. Sau khi chia tay, cô không khóc không làm ầm ĩ, không đòi tự tử, mà lại lấy việc giúp người làm niềm vui làm lẽ sống. Về sau, cô trở thành một người làm từ thiện nổi tiếng, trong một cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi cô: "Lúc trước, tại sao chị lại chọn con đường làm từ thiện?" Cô nghĩ rồi nói: "Để tích đức hành thiện cho người mà tôi yêu nhất đời này, cũng là để kiếp sau tôi có thể được gặp lại anh trong biển người mênh mông, tích thiện duyên."
16. Sau khi chia tay cô cố gắng điên cuồng. Bốn năm, đứng đầu ngành, đảng viên, khiêu vũ, ghi ta. Cô cố gắng để biến mình thành một người ưu tú. Cô nói, như vậy, tôi có thể kiêu ngạo khi gặp anh. Tháng 3, trời xuân ấm áp muôn hoa đua nở, cô vượt qua nửa thành phố lớn để đi về phía anh. Đứng từ phía xa nhìn bóng lưng anh, trong khoảnh khắc lấy hết dũng khí để gọi tên anh, chợt không nhớ nổi tên anh. Thì ra, trong thời gian em cố gắng để yêu anh, em đã quên anh rồi.
17. Họ đã chia tay. Cô ngồi bên máy tính xem phim. Chuông điện thoại bỗng kêu lên, cô nhấn nút nghe, nhàn nhạt mở miệng: "A lô?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc: "A lô, hôm nay anh gọi điện tới là vì hôm nay là 5.20". Cô ngây ngốc chốc lát: "ừm". "Ừm, vậy anh gác máy đây." "Ừm..." Sau khi gác máy, cô nhìn điện thoại và cười.( 5.20, tức ngày 20 tháng 5, trong tiếng Trung 520 đọc gần giống "anh yêu em" hoặc "em yêu anh"... đại loại là người nói yêu người nghe, :v :v :v, vì thế mà 520 cũng mang nghĩa này luôn.)
18. Họ rất yêu đối phương, nhưng lại vì một hiểu lầm mà chia tay. Không ai nói với ai lời nào, nhưng lại đợi đối phương cúi đầu trước. Chỉ là, tuổi trẻ bướng bỉnh, không ai chịu thỏa hiệp. Bố mẹ anh đã có tuổi, ép anh phải lập gia đình. Anh bất lực, đành phải thỏa hiệp. Trong hôn lễ, cô cười nói: "Chúc mừng." rồi nâng ly rượu và uống cạn, nhưng nước mắt lại rơi đẫm mặt. Ba năm sau, mẹ giới thiệu đối tượng cho cô, cô cũng không phản đối, nghe theo ý mẹ.
19. Anh thích cô, cô thích anh, khi đó họ còn là học sinh trung học. Tình yêu của họ bị công khai, giáo viên và phụ huynh đều biết. Giáo viên nói, "Các em còn nhỏ, lên chú trọng việc học." Bố mẹ nói, "Con mới tí tuổi đầu đã yêu đương, việc học của con thì sao?" Họ kiên định nắm tay nhau, thề thốt với người lớn, "Cho dù có bao nhiêu người phản đối, chúng con cũng sẽ không chia tay."
20. Anh rất ưu tú, còn cô lại có rất nhiều khuyết điểm. "Có người yêu tốt như thế, cậu không định thay đổi bản thân ư?" Cô cười mà không đáp, anh cũng cười. Có người hỏi anh, "Cậu ưu tú như thế, tại sao không yêu cầu cô ấy thay đổi thói quen xấu của mình?" Anh nói, "Nếu thay đổi thì không còn là cô ấy nữa." Về sau, vì sự xúc động của cô mà anh gặp tai nạn xe cộ. Cô khóc bên giường bệnh, "Có phải em sai rồi không, em thật sự phải thay đổi đúng không?" Anh cười và lắc đầu.
21. Anh là thiên thần, cô là ác quỷ, họ tình cờ gặp gỡ và yêu nhau. Nhưng vì thân phận của mình, cô chỉ có thể lau nước mắt mà bỏ đi. Đến một ngày, cô nghe nói có một thiên thần đã đánh mất đi đôi cánh mà bị đày xuống địa ngục. Cô sợ hãi, lẽ nào là anh ấy? Đến trước cửa địa ngục, cô choáng váng, đúng là anh thật! Anh cũng thấy cô, khi này cũng đã là ác quỷ, anh liền đi về phía cô. Cô khóc to: "Tại sao?" Anh dịu dàng xoa đầu cô, lau nước mắt cho cô, cười nói: "Vì em, anh nguyện cắt bỏ đôi cánh của mình, đổi một đời vì em.
22. Anh đã rời bỏ cô, trước mặt người khác cô không khóc không gây sự. Chỉ là mỗi chiều cô đều lặng lẽ dựa vào tường ban công mà nghe nhạc, tai đeo headphone, nghe bài hát "Mười năm" của Trần Dịch Tấn, đ��u óc như trống rỗng, mỗi lần nghe xong bài hát này cô đều gục xuống tự ôm lấy mình mà khóc to, bởi cô nhớ đây là bài hát mà anh thích nhất.
23. Anh gọi cô là vợ, cô gọi anh là chồng. Anh đối xử với cô thì lúc nóng lúc lạnh, cô đối với anh rất tốt. Một lần, họ cãi nhau. Trong điện thoại, cô nói, "Anh muốn thế nào, chia tay ư?" Anh nhàn nhạt nói, "Chúng ta chưa từng yêu nhau." Cô ngỡ ngàng, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, tại em tự mình đa tình." Sau khi ngắt máy, tim đau tới mức không còn sức để khóc.
24. Nàng nằm trong vòng tay chàng, cười khẽ, "Ta yêu chàng" Chàng lau đi vệt máu tươi trên khóe miệng nàng, vừa lắc đầu nước mắt vừa rơi. Nàng nắm lấy tay chàng, "Chàng có thể đồng ý với ta không, hãy buông đao, từ bỏ giang hồ, rồi hãy quên ta đi." Nước mắt chàng rơi trên gối gỗ, lại mơ thấy nàng rồi. Chàng nhìn lá trúc lay bên ngoài căn nhà gỗ, khẽ than, "Ta đã buông đao, đã từ bỏ giang hồ, nhưng nàng ở đâu."
25. Anh say rồi, cô nhớ người ta vẫn nói khi say sẽ nói lời thật lòng. Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh yêu nhất là ai?" Anh nói, "Mẹ tôi, con gái tôi." Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh thích nhất là ai?" Anh nói, "Người thầy đầu tiên của tôi." Cô bực rồi, cô nói, "Thế vợ anh là cái gì?" Anh lầm bầm khẽ nói, "Vợ là mạng sống của tôi, là người mà cả đời này tôi không thể nào từ bỏ." Nói xong thì ngủ ngon lành, để lại cô mắt đỏ hoe.
26. Anh thích đánh bài, điện thoại của anh đổ chuông. "Ông xã, lại đánh bài rồi, mau về nhà ăn cơm." Anh gác máy. "Ông xã, em quan trọng hay đánh bài quan trọng?" Anh nói, "Sao em phiền thế!" Sau đó, điện thoại của anh lại đổ chuông, anh nói, rốt cuộc thì em muốn thế nào. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hụt hơi, "Ông, ông xã. Em, bụng em, đau." Anh đứng dậy, vứt lại ván bài sắp thắng, nói qua điện thoại: Bà xã, đừng sợ, anh về ngay đây.
27. "Em đã nghe qua bao giờ chưa? Một ngôi sao chính là một con người. Không anh cản trở ai, phát ra ánh sáng của riêng mình. Sao băng đến muộn, nên không còn chỗ nữa, chỉ có thể chạy lung tung, nhưng kể cả chạy thì cũng phải phát sáng. Nếu không sáng thì không phải là sao nữa, sẽ rơi xuống đất và biến thành đá." "Thế chắc em là sao băng rồi, nếu không thì là hòn đá." "Không phải, với anh em mãi mãi là định tinh ở đây này. Anh chỉ vào vị trí bên ngực trái.
(Định tinh là những ngôi sao có khả năng tự phát sáng và có vị trí tương đối ổn định)
28. Họ là người yêu, không may cùng mất trí nhớ sau một vụ tai nạn xe cộ, sau khi điều trị thì trở lại trường học, rồi họ gặp nhau và một lần nữa yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cùng một cách thức cùng một địa điểm giống như ngày trước. Về sau, bạn bè kể cho họ nghe chuyện cũ, đầu tiên là sững sờ, sau đó anh ôm chặt lấy cô: Em xem, anh đã bảo mà, em chính là duyên trời định của anh. Nếu không có hồi ức, ta vẫn yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì em chính là duyên trời định của anh!
29. Hôm nay đi tảo mộ, người được chôn dưới đất là người mà anh yêu nhất. Ở đây có tập tục đốt pháo khi tảo mộ, tiếng pháo vừa nổ đùng đoàng, anh liền cởi bỏ chiếc áo vest mới mua che lên phần mộ dính đầy bùn. Bạn bè không hiểu, hỏi tại sao anh lại làm vậy, anh khẽ nói: "Suỵt, đừng ồn, khi còn sống cô ấy thích yên tĩnh, mình muốn bịt tai cô ấy lại để cô ấy không nghe được tiếng pháo nổ. Nhưng mình nhận ra rằng mình không bao giờ có thể làm được điều này nữa.
30. Ám Dạ cốc chủ vang danh thiên hạ, từng có người kính trọng hỏi chàng: "Cốc chủ người trí dũng đệ nhất thiên hạ, tại sao lại cam tâm ở động Ám Dạ này?" Lương Phi Phàm nắm cổ tay than thở: "Ta cũng muốn làm hoàng đế xem sao, tiếc là tính cách của Yên tiểu thư nhà các ngươi, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ?
31. Đây là lần thứ bảy cô nói lời chia tay với anh. Anh nói: "Lần này chia tay, anh sẽ không bao giờ quay lại với em nữa, em có chắc không?" Cô gật đầu, sau đó cô đã hối hận, cô tưởng rằng anh sẽ yêu cầu quay lại giống như những lần trước, nhưng anh đã không. Nhiều năm sau, trong những tháng ngày không có anh, cô đã học được cách độc lập học được cách biết ơn, nhưng lại không học được cách yêu người khác. Cuối cùng cô vẫn đi tìm anh. Cô nói: "Anh... vẫn độc thân chứ?" Anh đáp: "Anh đang đợi một người."
32. Anh cưỡi xe va phải cô, lo lắng xuống xe đỡ cô, tự nguyện đưa cô đến phòng y tế. Chăm sóc cực kỳ tận tình, ngày nào cũng đưa cô đến trường, như lẽ dĩ nhiên hai người đến bên nhau. Có một hôm, cô ôm eo anh và nói mình có một bí mật nhỏ, thật ra cô đã thích anh từ trước khi anh quen biết cô. Anh khẽ nhếch miệng cười, thật ra lần đó va phải cô là do anh cố ý. Yêu, đôi khi cần một cuộc gặp gỡ tình cờ toan tính trước.
33. Cô thích anh, tất cả những người xung quanh anh đều biết điều này. Hồi thi đại học, lúc điền bảng nguyện vọng, cô đã lén lút chép của anh. Cuối cùng cũng thi đỗ, cô đã lấy hết dũng khí đem giấy thông báo trúng tuyển đi tỏ tình với anh. Nhưng lại thấy anh ôm một cô gái khác, chiều chuộng nói, anh không học trường đó nữa, cùng ôn lại với em. Tay cầm giấy thông báo nhập học chợt nắm chặt lại, vì anh em từ bỏ điều mình yêu, vì người mình yêu anh đã từ bỏ tất cả những ai yêu mình.
34. Trong trường tôi, có một câu chuyện thế này, ngày nào bạn nam cũng đưa bữa sáng tình yêu đến cho bạn nữ, ngày nào cũng như ngày nào. Mỗi lần đến sinh nhật bạn nữ bạn nam đều tặng quà, còn có lễ tình nhân bạn nam cũng tặng quà cho bạn nữ. Bạn nam rất rất yêu bạn nữ, cũng rất rất thương bạn nữ. Nhưng lần đó, bạn nam bị tai nạn xe cộ, bạn nữ rất rất đau khổ. Từ lần đó, bạn nữ và bạn nam không bao giờ gặp lại nữa.
35. Cô ghét nhất là mùi bạc hà, không những ghét mùi vị này, còn cực kỳ mẫn cảm với nó, rất ghét, khi đi mua sắm, cô nói: chồng ơi, kem đánh răng hết rồi, mua một hộp đi." Được, đi đến gian hàng bán kem đánh răng, anh cứ tìm mãi, miệng cứ lầm bầm suốt: "Sao toàn là hương bạc hà thế này, cục cưng nhà mình ghét nhất là mùi này, anh gọi nhân viên bán hàng tới và hỏi: "Còn có mùi khác không? Cục cưng nhà tôi ghét nhất là mùi này". Nhân viên bán hàng nói: "Thưa anh, là thế này, anh có thể mua cho em bé kem đánh răng trẻ em, c�� vị hoa quả," Tên ngốc đó si tình nói: "Vợ tôi..."
36. Anh và cô yêu nhau rất nhiều, cô không bận tâm việc bố mẹ phản đối vẫn quyết gả cho anh. Cô cùng anh bước qua gió, bước qua mưa, những nỗi khổ mà cô đã trải qua có lẽ người khác cả đời cũng không biết tới. Mà anh, cuối cùng đã khiến người khác phải mở mắt ra nhìn, việc làm ăn càng ngày càng tốt. Khó khăn lắm mới có thể sống tốt hơn, đứa con duy nhất lại bị chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Cô không chịu nổi đả kích, mà phát điên. Bên anh bắt đầu xuất hiện đủ loại phụ nữ. Nhưng anh đều từ chối! Có một cô gái hỏi anh: "Anh giữ mụ vợ điên ở nhà, sao còn không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?" Anh mỉm cười, nói ra lý do. Cuối cùng cô gái không còn tìm anh nữa. Về đến nhà, anh ôm lấy người vợ đang ngủ, cô chẳng mấy khi có được một giấc ngủ an lành. Mặt anh thoáng một nét cười.
37. Bạn học cũ họp mặt, có một anh bạn đưa vợ đến cùng. "Ôi, bạn của chồng trông hài ghê, nhìn lông mày kìa." Nói xong, liền cười rõ to." "...Ừm, đúng, mắt nhìn của vợ tốt quá!" trông anh bạn đó có vẻ sợ vợ, khẽ đáp. "Ôi, chồng ôi, người bạn đó của chồng cao quá đi, như cái cột điện ngoài đường ấy!" cô vợ vẫn tiếp tục nói to. "...ừm, vợ liên tưởng chuẩn lắm." Anh bạn đó tiếp tục đáp lại một cách yếu ớt. "Ôi. chồng ơi, vợ quên túi trên xe rồi, đi lấy giúp vợ với." Chị vợ chỉ huy. "Ừm, được, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi chồng." Anh bạn đó đi lấy túi, mọi người trong phòng đều trừng mắt há miệng. Sau khi tiệc tan, mọi người lướt khướt ra về, một người anh em rượu vào lời ra: "Này, anh bạn, vợ cậu hùng hổ thật đấy, không hiểu chuyện gì cả, một tí phép lịch sự cũng không có." Anh bạn đó không vui đáp "Đó là vì tôi nuông chiều đó, sao nào?"
38. Cô nói: "Rốt cuộc anh có lấy em không, em đã đợi anh suốt một năm rồi," anh cười nói: "Em hãy đợi thêm đi, chưa phải lúc thích hợp." Anh muốn kiếm thêm chút tiền, để có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn. Một năm nữa lại qua, cô lại hỏi: "Rốt cuộc anh có lấy em không, năm nay em 26 tuổi rồi" Anh cười: "Đừng vội, sang năm nhất định sẽ lấy em!" Anh nghĩ tiết kiệm tiền thêm một năm, sang năm là có thể mua nhà rồi, có thể cho cô một mái ấm của riêng cô. Một năm nữa lại qua đi, cô vui vẻ hỏi: "Khi nào mình làm đám cưới?" Anh nhàn nhạt đáp" "Vội gì chứ, sang năm đi!" Cuối cùng cô không thể kiên trì được nữa, vừa khóc vừa nói chia tay. Cuối cùng cũng giống như ý muốn của anh. ( Em à, khi anh có thể cho em tất cả, thì anh lại mắc bệnh hiểm nghèo. Đến cuối cùng anh không muốn em ôm ký ức của chúng ta mà sống qua ngày.)
39. "Em yêu, rót hộ anh cốc nước." Cô đang giặt quần áo, gác lại công việc đang làm đi rót nước. "Em yêu, anh đói rồi, ra ngoài mùa cái gì ngon ngon cho anh." Cô đang lim dim, bị anh lay tỉnh, mặc áo khoác, rồi đi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn. "Em yêu, anh thích con gái mặc quần tất, sau này em cứ mặc quần tất đi!" Cô cầm chiếc quần tất mỏng, ngượng ngùng mặc vào. Ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét: "Sao em mặc quần tất trông xấu thế, còn không mau cởi ra đi! Cô cố nén nước mắt, lặng lẽ thay quần. "Em yêu, mình chia tay đi nhé? "Tại sao? Có việc gì em làm chưa tốt sao?" Cô run rẩy nói. "Không, bởi vì quá tốt, anh không thích kiểu con gái nghe lời răm rắp, không có cảm giác kích thích gì cả!" Cô không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.
40. Đã rất nhiều lần, anh hỏi cô: "Em sẽ ra sân bay đón anh chứ? Khi anh về, em sẽ ra sân bay đón anh chứ?" Một năm sau, cô mới hiểu, anh đang đợi câu trả lời của cô. Nếu cô ra sân bay, anh sẽ càng có quyết tâm trở về. Một lần cô không đi, thế nên anh đã rời ra rồi. Mỗi lần nghĩ lại, cô sẽ kích động mà rơi nước mắt, giống như tình yêu chưa từng rời đi. Dần dần mới hiểu được, tình yêu là một cách sống. Cho dù có đi đâu, hiện tại, hay là tương lai. Tình yêu sẽ luôn ở mãi trong tim.
41. Hồi còn nhỏ, ở trong viện dưỡng lão có một cặp vợ chồng già, bà là một người lanh chanh và hay vội vàng, còn ông thì làm gì cũng rất bình tĩnh, cả ngày cười ha ha. Hai người mà đi dạo, thì chỉ nghe thấy tiếng bà nói không ngừng, ông thì yên lặng lắng nghe. Dạo trước, ông đột ngột qua đời vì bệnh tim. Bà nói, lão già đáng ghét, cả đời lề mà lề mề, thế mà việc này lại nhanh nhẹn thế. Nói xong liền khóc.
42. Họ quen nhau từ hồi học cấp hai, cấp ba yêu nhau, rồi cùng học ở một trường đại học, theo cùng một chuyên ngành, cùng làm nghiên cứu sinh, đêm trước ngày thi tiến sĩ, anh nói với cô: "Cuộc đời chúng ta luôn luôn giống nhau, cuộc sống sau này sẽ nhàm chán lắm. Thế này đi, em thi tiến sĩ, còn anh đi làm luôn." "Anh, bảo em đi làm bà tiến sĩ? Anh không cần em nữa ư?" "Ngốc này." Anh xoa đầu cô cười, "Em làm bà tiến sĩ thì người khác sẽ không yêu em, vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau cả đời."
43. Cô làm thuê trong một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, anh đi qua và thấy cô, yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Thế nên, một mình anh đã gọi hai xuất mì, cô nhìn anh một cái, cũng không để ý nhiều. Sau đó, anh lấy dũng khí hỏi số điện thoại của cô, cô thấy thú vị, nên đã đồng ý. Về sau, cuối cùng anh cũng theo đuổi được cô. Khi cô hỏi anh, tại sao có một mình mà gọi những hai xuất mì, anh trả lời, vì như vậy có thêm nhiều thời gian để bắt chuyện với em. Cô liền bật cười.
44. Trời mưa như trút nước, trong đám người trú mưa trước cổng thư viện, có một đôi nam nữ, có vẻ là người yêu. Cô gái bật ô, nhìn chàng trai với ánh mắt bối rối, rồi lại chỉ tay vào ô, miệng mấp máy, hình như đang nói: Ô bé quá, làm sao đây? Anh chàng trông còn gầy hơn cả cô gái, nhìn cô gái cười khẽ, rồi cúi lưng ôm lấy hai chân của cô, gắng sức cõng cô lên. Cô gái cẩn thận đưa ô xuống thấp, cố gắng không để chàng trai bị dính mưa...
45. Năm ấy tôi mới lên cấp hai, ngồi cùng bàn tôi là một cô bạn khá xinh, nhưng lại rất nhát gan. Vào giờ học, tôi chợt ngửi thấy một mùi lạ, ngửi kỹ thì ra cô bạn tè dầm rồi, nhìn nét mặt của cô bạn như muốn khóc đến nơi rồi. Lúc này tôi lặng lẽ đứng dậy, cô giáo gọi thế nào tôi cũng không để ý, đến phòng nước mượn một chậu nước, quay lại phòng học rồi hất lên người bạn đó. Cô giáo và bạn học đều sửng sốt, gọi phụ huynh tới, về sau cô ấy trở thành vợ tôi.
46. Anh ngủ gật trong buổi hòa nhạc, những người xung quanh lén lút chê cười anh, cuối buổi, cô giận dỗi nói :"Em không muốn hẹn hò với người không hiểu biết, thế nên em nghĩ chúng ta cứ thế đi" anh mơ mơ màng màng, nghe thấy liền luống cuống, không ngừng xin lỗi cô, cô nhìn biểu cảm khôi hài của anh liền bật cười "Ngốc ạ, em đùa thôi! Em biết anh ghét nhất là nghe nhạc cổ điển, nhưng anh đã vất vả kiếm được vé và đi xem với em, em đã rất vui rồi!"
47. Cô và anh chiến tranh lạnh rồi. Đến ngày thứ ba cô thực sự không chịu được nữa. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh: Mình đừng cãi nhau nữa, em nhớ anh. Nhưng thấy như vậy quá yếu ớt, nên cuối cùng chỉ nhắn: Này, đã chết chưa. Anh nhận được tin nhắn thì rất kích động. Cười cười nhắn lại: Nhớ anh thì nói thẳng đi. Anh nhớ em. Tối nay ra ngoài đi dạo đi. Nhận được tin nhắn, cô bật cười hạnh phúc.
48. Bạn đời đi rồi, để lại cho ông hai ống đựng tiền, ống đỏ là những điều ông đối tốt với bà, ống đen chứa những việc không tốt ông đã làm với bà. Ngày làm đám cưới, bà để ngôi sao đỏ đầu tiên vào ống màu đỏ: "Sao đỏ là anh đối tốt với em, tam giác đen là việc xấu!" Ông cầm ống màu đen lên, muốn biết đời này ông đã làm bao nhiều việc có lỗi với bà, mở ra, không có một hình tam giác đen nào cả, chỉ có một tờ giấy: Em chỉ nhớ những điều tốt ở anh!
49. Chồng bị xa thải, cảm thấy rất nản. Vợ nói.: Đi, đi dạo siêu thị với em. Chồng nói: Hết tiền rồi, đi siêu thị làm gì? Đến khu đồ ăn nhẹ trong siêu thị, vợ gọi một bát hoành thánh nhỏ, rồi lại lấy một cái bát lớn. Chia cho chồng phần nhiều, cô nói: Ăn vào có phải thấy ấm hơn nhiều không? Chồng gật đầu. Vợ nói, ngày tháng sau này có lẽ sẽ vất vả một chút, vậy thì cũng giống như hôm nay, chỉ cần một bát, chúng ta mỗi người một nửa, em sẽ luôn bên anh.
50. Hai vợ chồng trẻ cãi nhau, cãi một trận rất to. Không ai chịu ai.
Chồng: Cái nhà này tôi không ở nổi rồi, tôi đi!
Vợ: Anh đi rồi thì đừng bao giờ về nữa!
Chồng: Tôi mà về tôi là cháu cô! Nói xong thì đạp cửa bỏ đi.
Hai tiếng sau, chồng xách một túi đồ ăn vặt về. Lên nhà gõ cửa.
Vợ: Ai đấy?
Chồng: Bà ơi mở cửa, cháu bà về rồi này! Còn có món ngon bà thích ăn nữa!
Dịch: Nấm ( ohay. tv )
Quote: Wunianying dịch
0 notes