#bình nóng lạnh
Explore tagged Tumblr posts
Photo
(via Bí quyết đơn giản giảm ngay 1 triệu tiền điện mỗi tháng)
0 notes
Text
Trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển
🌿 Thời gian khiến người ta không kịp trở tay, chẳng thể tranh giành từng giờ từng phút, rồi lại nhớ về quá khứ.
🌿 Tôi đã chịu đựng những khoảnh khắc không ai quan tâm, sao có thể chết bởi sự hờ hững nóng lạnh này, bình minh không ai đồng hành, hoàng hôn cũng không cần ai cùng ngắm.
🌿 Hy vọng rằng bạn, trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển, từ nay, lấy ước mơ làm chiến mã, không phụ thanh xuân tươi đẹp.
🌿 Đôi khi chúng ta luôn muốn trở thành một người khác, đến nỗi sự độc nhất vô nhị trong lòng bị lãng quên nhiều năm, điều độc nhất trên đời mang tên là tình yêu nhiệt huyết của tôi.
Vậy chúng ta hãy hẹn tái ngộ trong một ngày không xa nhé.
🌿 Núi có đỉnh, hồ có bờ, trên con đường dài của cuộc đời, vạn vật đều có sự trở lại. Khi chúng ta cảm thấy dư vị đắng cay, xin hãy tin rằng, tất cả cuối cùng sẽ ngọt ngào trở lại.
🌿 Trải qua thăng trầm, chia ngọt sẻ bùi. Nhưng suy và thịnh luân phiên thay đổi cũng không đáng sợ, trong tĩnh lặng cô độc giữ mình, trong phù hoa tôi luyện trái tim.
Người dũng cảm không phải là người không rơi nước mắt, mà là người tiếp tục tiến bước dù gương mặt đẫm lệ.
🌿 Ý nghĩa của cuộc sống rất phong phú, cho dù chúng ta nỗ lực thế nào cũng không hề dư thừa, vì chúng ta sinh ra là con người, sinh ra là chúng sinh.
🌿 Tôi đã từng nhặt được một tia sáng, lúc hoàng hôn trả lại cho mặt trời, tôi biết đó không phải là mặt trời của tôi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng mặt trời thực sự đã chiếu lên người tôi.
🌿 Thế sự như mây bay, cuộc đời rồi cũng tàn lụi, nhưng theo đuổi sự vĩnh hằng và rực rỡ của cuộc sống giữa dòng chảy vô thường, lại được lưu giữ trong ký ức văn hóa của chúng ta.
Vạn Phương dịch Page Fb của mình là Niệm An
#trích dẫn#quotes#trichdanhay#life quote#caunoihay#vạn phương dịch#Tiengtrung#chinese#cuộc sống#tinhyeu#deep quotes#tâm trạng#deep thoughts#memories#Vanphuongdich
106 notes
·
View notes
Text
LẠNH(just use translation from vietnamese to english)
Buổi tối, hồ bơi trong nhà thắp đèn lờ mờ,Tử Du ngâm chân xuống mặt hồ, trên người khoác áo choàng len hờ hững.Nàng đang đợi anh nhân tình
Tử Du ngâm nga bài hát solo của nàng trong lúc lướt điện thoại, cũng sắp tới lúc anh tới rồi.Nàng có chút nôn nao, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến.
Khi Jiwon của nàng tới,anh ôm choàng lấy nàng từ đằng sau, hôn lấy nàng thắm thiết.
Tử Du vờ dỗi đẩy anh ra, tay giật giật chiếc áo sơ mi anh còn mặc trên người.
-Bobby oppa,hôm nay em dạy anh bơi nhé.
Nàng nói một câu cầu khiến, rồi thanh lệ đứng lên.
Anh cũng rất nhanh hiểu ý của nhân tình, vội trút khỏi người bộ tây phục đang mặc.
Tử Du trong lúc đó chầm chậm để chiếc áo choàng mỏng trượt khỏi người, để lộ dưới đó là một thân hình đồng hồ cát và một bộ đồ bơi siêu dâm đãng.

(Ảnh minh họa)
Tử Du quyết định chọn bộ này vì nó thật khêu gợi và dâm vl ra,khiến Jiwon không thể rời mắt khỏi thân hình của nàng.
Không nhanh không chậm, Tử Du lặn xuống nước và bơi ra giữa hồ.Jiwon không để phí thời gian mà chỉ mặc độc chiếc quần lót bơi ra theo.
Cả hai tìm thấy nhau giữa dòng nước và lao vào nhau. Nhờ sự nâng đỡ của nước, hai chân nàng kẹp vòng kềm lấy eo anh, nhẹ nhàng mượn cơ thể anh mà lơ lửng, hai tay nàng vòng qua cổ anh,nàng cúi xuống hôn anh thật ướt át.Anh đáp trả lại nhân tình cuồng nhiệt, hai tay vuốt ve từ eo nhỏ xuống cặp mông cong của nàng, sờ nắn. Cả hai điên cuồng trong nụ hôn, bám víu lấy nhau như những kẻ chết đuối, ôm lấy hơi ấm trong màn nước lạnh giá.
Jiwon cứ ôm Tử Du như vậy từ từ bước lên bờ,nàng càng đắc ý khi cảm nhận được con cặc của anh đã cứng.
Khi bước lên bờ nàng không chịu được lạnh mà run lên một hồi, càng ôm chặt lấy anh hơn, đ��u núm thấm nước bị lạnh căng lên dưới lớp vải, theo từng nhịp bước chà vào ngực anh.
- Em lạnh rồi sao?
Tử Du đáp lại bằng những cái hôn liên tục trên cổ Jiwon.Nàng rúc vào người anh như một con mèo bị lạnh, hai chân càng siết chặt nửa người anh hơn.
- Vậy anh giúp em làm nóng người đi.
Lời mời gọi khiến ngọn lửa trong Jiwon hừng hực,anh cẩn thận đặt nhân tình ngồi lên thành hồ bơi. Vị trí Tử Du ngồi cao hơn anh,anh dạng một chân nàng ra rồi kéo mảnh quần tam giác sang một bên làm lộ vùng kín hấp dẫn.Nàng ngả người ra sau, trọng lượng hoàn toàn tựa vào hai tay,mảnh quần vẫn còn hơi vướng nhưng trong lúc đó anh đã dùng miệng chiếm lấy lồn nàng.
Jiwon hôn miệng dưới của Tử Du cũng rất điêu luyện như hôn miệng trên vậy. Đầu lưỡi khéo léo liếm láp đôi môi hồng, lúc đẩy vào lúc rút ra, còn mút ra âm thanh "chụt chụt" thô tục.
Nàng không ngăn được tiếng kêu khoái cảm, một tay luồn vô lớp vải tự vân vê lấy đầu vú, cảm nhận thấy sự sung sướng tăng dần.
Một ngón tay của anh tiến vào, rồi hai ngón. Dâm dịch của Tử Du chảy càng nhiều. Ba ngón gần như gần bằng con cặc của anh, nhưng không phải, không đủ.
Quả thật rất sướng, nhưng vẫn chưa đủ.Tử Du thèm con cặc nóng rực của anh đâm vào khuấy đảo, đem lại cực khoái cho nàng. Sâu hơn nữa.
- Oppa à... - Tử Du làm giọng nũng nịu.
Không cần nàng nhắc Jiwon cũng gần mất hết kiên nhẫn, con cặc của anh đã căng cứng đến tê rần trong quần trong lúc nhìn nàng trưng lên biểu cảm sung sướng như vậy.
Nhìn Tử Du ướt sũng run lên từng hồi,anh cũng có chút lo.
- Em có muốn vào nhà...
Tử Du lườm Jiwon, đôi mắt đen láy xoáy vào anh, môi đỏ cong xuống hờn dỗi, tóc nâu sậm bết vào má, cổ và vai, tuy biết nàng đang tức giận nhưng anh vẫn không thể không cảm thán sự xinh đẹp của nàng lúc này - nhìn nàng như không thuộc về thế giới này.
Chắc vậy rồi,dù gì vào năm 2019 Tử Du đã được bình chọn là người phụ nữ đẹp nhất thế giới mà.
-Đụ em... Ngay. Bây. Giờ.Đi...
Anh như bị một luồng điện giật, vồ lấy nàng mà hôn mãnh liệt. Nếu người đẹp đã nói như vậy, anh làm sao dám không làm hài lòng nàng?
Anh ôm nàng di chuyển đến ghế dài bên hồ, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau truyền hơi ấm.
Giữa cả hai đã không còn quần áo ngáng đường, anh đặt người nàng nửa tựa lên ghế, chổng mông lên cao.
- Ứ... á... ư...
- Hự...
Con cặc của Jiwon trượt vào d�� dàng, lồn của Tử Du vừa ấm vừa ôm chặt lấy cặc anh không chịu được cũng phải kêu một tiếng. Lưng nàng cong oằn xuống, để lộ một đường xương sống tuyệt đẹp trên làn da trắng tuyết.Anh không nhịn được số lần thúc vào càng dồn dập, khiến tiếng rên của nàng đang ở dưới càng dâm đãng hơn.
– Em lạnh quá…
– Lại đây…
Anh giúp nàng đứng lên xoay người lại, sau khi Tử Du đã vòng hai tay qua cổ anh,Jiwon nâng một chân nàng lên và lập tức đút con cặc nóng bỏng vào cái lồn dâm đãng của nàng.
Tiếng rên của Tử Du lúc ấy phải gọi là mê người. Ôm chặt lấy nàng với tay còn lại,anh cảm nhận hai thân thể đang muốn hòa quyện vào nhau, giữa cái lạnh tê tái trở thành cái nhiệt hừng hực sưởi ấm cho cơ thể còn lại.
Nụ hôn nóng bỏng không chỉ tấp nập, ướt át mà còn có chạm răng với nhau, kẹt vào tiếng rên rỉ thở dốc khi cần tách nhau ra để thở, rồi nhanh chóng tìm đường trở về với nhau. Dù đang đụ Tử Du ngày càng nhanh, nhưng trong đầu Jiwon chỉ còn sót lại những nụ hôn,anh khá chắc khi buông nhau ra môi cả hai sẽ muốn sưng lên hết cả.
– Em… em… em… sắp…
Hơi thở đứt quãng và tay chân nàng đang lịm dần đi cho anh biết rằng nàng sắp lên đỉnh, thật ra,anh cũng sắp rồi.Anh ôm giữ lấy người để nàng không ngã, và hôn nhau qua cơn cực khoái.Tử Du ngả lịm lên người Jiwon, không ngừng thở như hết hơi, không còn sức lực để nói.Anh đã bắn vào trong lồn nàng rồi, lúc rút ra tinh cùng dịch chảy thành dòng xuống đùi trong của nàng. Thầm rủa trong đầu, hắn sẽ phải nhắc Tử Du uống thuốc tránh thai.
Anh bế Tử Du vào nhà để vệ sinh và mặc quần áo ấm. Sau khi anh hoàn thành yêu cầu bế nàng lên giường,Tử Du cứ nằng nặc đòi anh phải ngủ lại với nàng.
– Anh phải ở lại giữ cho em ấm chứ.
“Đừng về nhà với vợ anh” Đó là điều Tử Du không nói.
Jiwon nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, nhưng khi Tử Du ngồi dậy đặt lên môi anh một nụ hôn khẽ, anh lại không né tránh.
– Ở lại với em đi.
Nàng khẽ khàng nài nỉ.
Nơi bàn tay xinh đẹp của Tử Du đặt lên trên tay anh, một luồng hơi ấm truyền đến.Jiwon thở dài.
– Được rồi.
Và anh ôm lấy nàng khi cả hai ngã vào giường.
Đứng trước gương phòng tắm.Tử Du say mê chiêm ngưỡng thân hình nóng bỏng của nàng. Tử Du đưa hai tay xoa nắn và nâng cặp nhũ hoa căng đầy nhựa sống của nàng cho sát chặt vào áo lót mỏng của nàng. Hai đầu vú đỏ hồng săn cứng lồ lộ hiện ra dưới làn vải mỏng.Tử Du hít một hơi dài cho phổi nàng đầy, đôi ngực đồ sộ của nàng nhô cao hẳn lên. Hai bàn tay nàng nhè nhẹ đi lần xuống lằn eo hẹp gọn, đến đôi mông tròn lẳn, qua cặp đùi thon dài, xuống đến tận hai bàn chân nhỏ mềm xinh xắn.
Khi Tử Du đưa tay trở lên, bàn tay phải của nàng khẽ chạm vào phía giữa hai háng, một vài ngón tay của nàng phớt nhẹ vào mu lồn.
Nàng rùng mình, rên lên nho nhỏ vì khoái cảm. Đôi mặt của nàng nhắm lại, một tay nàng xoa bóp đôi gò bồng đảo, một tay kia thọc qua slip để sờ cái mồng đóc của nàng.Nàng cảm thấy như một luồng điện phát ra trong người nàng, thân thể nàng run rẩy vì khoái lạc.
Tử Du bỗng chợt bừng mắt dậy khi cảm thấy có một đôi bàn tay mạnh mẽ đang xoa bóp vú và lồn nàng.Taehyung đang đứng trần truồng sau nàng, cặc chàng dựng cứng như khúc củi, lông đen rậm bao bọc xung quanh đùm dái. Đầu cu Taehyung lộ ra đỏ hồng, xuyên qua lằn slip mỏng của Tử Du, cạ vào hai mép lồn nàng.Tử Du thốt lên một câu với giọng đầy khêu gợi:
– Taetae oppa, anh làm gì kỳ cục vậy?
Nhưng chân Tử Du mở rộng để cho Taehyung ca đầu cu sát vào cửa mình, rà đến mồng đốc nàng. Nước nhờn bắt đầu chảy ra từ trong lồn nàng. Làm ướt dầm lông mao xoăn xoăn ở hai bên mép lồn và đầu cặc Taehyung. Chàng mỉm cười hôn nhẹ vào tai vào gáy nàng thơm mùi xà bông:
– Anh thèm muốn Du quá,cho anh chịch phát nhé ?
Chàng vẫn tiếp tục rà đầu cu vào âm đạo ướt đẫm chất nhờn nóng bỏng của Tử Du. Nàng phản đối một cách yếu ớt:
– Không được đâu... Vừa mới tắm sạch sẽ xong…
Taehyung xoay mặt Tử Du lại, hôn môi nàng một cách say đắm.
Lưỡi chàng thọc sâu vào trong miệng nàng. Taehyung vén áo lót mỏng cua Tử Du lên, để lộ đôi vú căng nãy với đầu vú săn cứng.Nàng bất chợt rên rỉ:
– Oppa, đừng mà!
Taehyung nghe rõ nhịp tim đập mạnh, hơi thở dồn dập của cả hai người.Chàng tiếp tục hôn Tử Du,tay xoa bóp vú nàng, một tay luồn xuống mông nàng để tuột quần lót cho rớt xuống sàn gạch nhà tắm.
Taehyung xoay người Tử Du để nàng ngồi trên mặt bồn rửa mặt.Chàng say mê ngắm thân hình trần truồng của Tử Du.Taehyung cúi xuống đưa lưỡi liếm đầu vú đỏ hồng, một tay bóp vú, một tay kia xo���c háng Tử Du rộng ra, sờ chiếc lồn đầy lông đen.Nàng nhắm nghiền mắt, hơi thở gấp rút, rên rỉ vì bị kích thích dục tình. Nàng đưa tay lần xuống xoa nắn đôi vai, bộ ngực nở nang của Taehyung và lần mò xuống hạ bộ chàng. Taehyung thì thầm:
– Đừng có đụng vào Lil'tae nhé! Sẽ gặp rắc rối đấy!
Tử Du cười rúc rích một cách dâm đãng:
– Đàng này đâu có sợ. Chấp đó!
Tay nàng vọc lên vọc xuống đầu cặc của Taehyung, làm chàng nổi hứng căng cứng người lên.Chịu không nổi nữa.Taehyung vạch háng Tử Du ra, dúi mặt mình vào chiếc lồn nở lớn đây nước nhờn của nàng và bắt đầu đưa lưỡi ra vào hai mép âm hộ và mồng đốc căng cứng của nàng.Tử Du nứng quá, bắt đầu nói tục:
– Taetae oppa, bú em đi! Cho lưỡi vào sâu trong, bú hột le em mạnh vào, cho em sướng đi anh!
Nàng đưa hai tay thộp lấy đầu Taehyung, dúi mặt chàng sát vào lồn nàng. Mặt mũi Taehyung ướt đẫm chất nhờn tiết ra từ trong âm đạo của Tử Du. Tiếng động nhóp nhép phát ra khi Taehyung bú liếm lồn vang dội trong phòng tắm, cộng với tiếng rên rỉ khoái lạc của Tử Du nghe thật là dâm dục.
Taehyung cho hai ngón tay thọc sâu vào âm đạo nhờn ướt của Tử Du, đút ra đút vào, khi chậm khi nhanh.Nàng chịu không nổi nữa, hai tay ôm chặt đầu Taehyung vào háng nàng, xoạc hai chân rộng ra nữa để mặt chàng vào sát lồn nàng hơn nữa. Taehyung thè lưỡi liếm qua liếm lại mồng đốc, làm Tử Du rên la vì khoái lạc:
– Anh ơi, bú hột le của em đi, cho hai ngón tay vào sâu trong lồn em, em sắp sửa ra đây này...
Taehyung vội vàng chộp lấy hột le cương cứng của Tử Du lồ lộ trồi lên khỏi hai mép âm hộ, cho vào miệng chàng mút mạnh.Nàng rú lên vì quá đê mê:
– Anh bú hay quá, em sướng quá! Em ra đây Em bắn khí ra đây…
Tử Du ưỡn ngực lên, một tay ấn đầu Taehyung vào hạ bộ nàng, một tay xoa bóp đầu vú. Cửa mình nàng co thắt ra vào, bóp chặt hai ngón tay của chàng đang thọc sâu vào trong chiếc lồn nóng bỏng của nàng, dâm thủy tiết ra lênh láng, chảy ra khỏi kẽ mép lớn tràn xuống dưới khe đít nàng.
Taehyung đưa một ngón tay xuống sờ lỗ đít của Tử Du đang nở ra thộp vào vì nàng đang lên đỉnh vu sơn. Chàng thoa chất nước nhờn chung quanh chỗ này, rồi bất chợt thọc ngón tay sâu thêm vào trong hậu môn nàng.
– Oppa ơi! Anh làm em chết rồi. Chơi một lúc ở hai lỗ làm sao em chịu nổi.
Tử Du rên rỉ lên vì khoái lạc, âm hộ và hậu môn nàng co thắt liên hồi.
– Em ra nữa đây anh ơi! Em đã quá! Bú em nữa rồi lát nữa em thưởng anh.
Khi Tử Du hoàn hồn sau đợt bú liếm tuyệt vời của Taehyung, nàng kéo chàng đứng dậy, con cu đầy lông lá rậm rạp của Taehyung dựng đứng lên như cột buồm.Tử Du quỳ xuống để mặt nàng ngay trước bụng chàng, một tay vọc đùm dái căng đầy, một tay vọc lớp da quy đầu xuống để lộ đầu cu cứng và đỏ ướt nước nhờn. Nàng ngước lên nhìn Taehyung, cười một cách đĩ thoã.
-Em sẽ thưởng cho anh vì anh đã làm cho em sướng nhiều lần. Nhưng anh đừng có ra liền à nha?! Em muốn anh đút cặc vào lồn em. Đụ em rồi mới bắn khí trong lồn em cho em đã cơn nứng nhé.
Tử Du đưa lưỡi nàng ra, liếm chung quanh đầu cu Taehyung, nàng cho đầu cu chàng vào miệng rồi bắt đầu bú. Lưỡi nàng rà xuống dưới con cu chàng, đi dài xuống luồn dái với lông đen bao bọc.Taehyung nhắm nghiền mắt lại hưởng thụ khoái lạc.Nàng há miệng lớn ra, để cu chàng thọc vào sâu trong miệng nàng. Đầu cu Taehyung nở lớn ra chạm vào cuống họng nàng.Tử Du ngậm hết con cu co thắt lâu trong miệng rồi từ từ rút ra rút vào khiến Taehyung bắt đầu rên rỉ vì sướng.
– Du ơi! Em bú anh nữa đi.. Anh sướng quá…
Tay chàng với xuống xoa bóp hai bên cặp vú đầy đặn của Tử Du.Taehyung bắt đầu đưa đẩy hông để cu chàng ra vào miệng nàng theo ý muốn.Có lúc Tử Du cảm thấy Taehuyng muốn bắn khí ra, thì nàng ngưng bú. Tay bóp chặt phía dưới cu, để chặn cho chàng khỏi xuất tinh sớm. Sau đó Tử Du lại thép tục cho cu vào miệng nàng bú. Tay Tử Du lần mò xuống háng nàng, hai ngón tay mân mê mồng đốc của mình.
Taehyung thấy thế, chịu không nổi nữa, kéo Tử Du đứng dậy xoay người nàng về phía trước gương phòng tắm. Đôi mông tròn trịa của nàng cong về phía sau.Taehyung xoạc háng nàng rộng ra để lộ mép lồn và đít nở rộng bóng loáng vì ướt đẫm nước nhờn với lông đen bao bọc từ mu âm hộ qua đến xung quanh lỗ đít nàng. Đôi gò bồng đảo của Tử Du trồi ra phía trước lắc lư một cách khêu gợi. Hai đầu vú của nàng đỏ hồng săn cứng vì nứng.
Taehyung thì thầm bên tai Tử Du:
– Anh sẽ cho Du thưởng thức Lil'tae của anh nhé!
Một tay bóp vú nàng, một tay chàng cầm con cu săn cứng rà rà vào mồng đốc của Tử Du, nàng rên rỉ:
– Đụ em đi anh! Đút cặc vào đi! Em nứng lắm rồi!
Taehyung vạch hai mép lồn của Tử Du, để đầu cu trước âm đạo đỏ hồng của nàng. Thình lình chàng ấn mạnh một cái, con cu dài cứng của Taehyung đã ngập sâu vào lỗ lồn ướt nhẹp của Tử Du.Nàng rú lên vì khoái lạc:
– Ôi! Sướng quá! Sướng quá! Đụ em nữa đi anh. Nắc mạnh vào đi anh. Em sắp sửa lên mây rồi...
Tử Du hơi chổng mông về phía sau để cho cặc Taehyung vào sâu trong âm đạo nàng hơn nữa. Taehyung run rẩy uốn éo hông mình, để cu chàng đút ra đút vào âm đạo nóng bỏng ướt đẫm nước nhờn của nàng.
Nhìn trong gương phòng tắm, cảnh tượng hai người trần truồng đang làm tình với nhau thật là dâm dục. Tiếng động nhóp nhép vì sự giao hợp đầy nước nhờn giữa con cặc cứng ngắc của Taehyung và lồn của Tử Du vang dội đầy phòng tắm.
Bắp thịt cửa mình nàng co thắt nhiều lần, giữ chặt dương vật Taehyung trong âm hộ nàng.Tử Du gục đầu xuống bồn rửa mặt, lịm đi khi một cơn khoái cảm chạy xuyên qua cơ thể nàng, luồn vào mọi xương tủy, thớ thịt nàng. Nàng lẩm bẩm:
– Em ra đây! Đụ em nữa đi. Đụ sâu vào lồn em nữa đi, không sao đâu! Em vừa mới hết kinh xong.
Taehyung mỉm cười ranh mãnh:
– Không! Anh không muốn bắn khí vào trong lồn em! Anh muốn bắn vào chỗ khác cơ! Đố Du biết đó.
Vừa nói Taehyung vừa rút cu chàng ra khỏi âm hộ Tử Du. Chàng để đầu dương vật cứng ngắc của mình ngay sát cơ vòng hậu môn ướt nhờn chất dâm thủy của nàng.Nó khiến Tử Du hồi hộp nhớ lại mấy hôm trước Taehyung khi thử chơi lỗ nhị của nàng thì mê tít đến nỗi đụ nó gần như muốn toét ra luôn.
Taehyung rướn người lên, ấn sát dương vật vào cơ vòng nở lớn giữa hai đôi mông tròn trịa của Tử Du. Nàng rên rỉ:
– Anh tham lam lắm! Muốn chơi hết chỗ này đến chỗ nọ? Đằng này không sợ đâu, muốn đến đâu thì đến. Phải làm cho em thỏa mãn rồi mới được bắn khí ra đó nhe! Đụ sâu vào trong lỗ đít em đi! Em đang sướng quá...
Taehyung với tay bóp vú Tử Du, sờ âm hộ và mồng đốc làm nàng nứng quá chảy nước nhờn ra ướt đẫm,nhỏ thành dòng chảy xuống háng nàng.Taehyung chịu không nổi nữa, nhấn cu chàng vào sâu trong lỗ đít Tử Du, bắn khí ra tung tóe trào ra khỏi lỗ đít nàng, ra đầy hai bên bờ mông tròn trịa của nàng.
Taehyung lịm đi vì quá kích thích, chàng nằm đè lên lưng Tử Du không cục cựa gì, cu chàng vẫn cắm sâu trong đít nàng thóp ra thóp vào đến giọt tinh khí cuối cùng.
Cu Taehyung từ từ nhỏ lại, rớt ra khỏi lỗ đít. Một dòng nước tinh khí chảy dài khỏi lỗ đít nở lớn của nàng xuống đùi và háng. Cu chàng vẫn còn ép sát vào mông Tử Du, một tay vẫn còn sờ cái lồn nóng bỏng, còn tay kia thoa bóp đôi vú tròn trịa của nàng.
Tử Du quay đầu lại hôn Taehyung, lưỡi nàng thọc sâu vào miệng chạm vào lưỡi chàng: Hai người ôm ghì lấy nhau đầy âu yếm.Taehyung lấy giấy lau sạch tinh khí và nước nhờn trên đít và âm hộ của Tử Du.Nàng cũng dùng giấy lau sạch cu chàng.Taehyung bế bồng Tử Du lên ra khỏi phòng tắm trần truồng như nhộng hướng về phòng ngủ.
Chàng đặt Tử Du nằm dài xuống giường, kéo chăn ra nằm bên cạnh nàng. Hai người ôm nhau, sờ soạng nhau một lát rồi Taehyung lăn ra ngủ thiếp đi.
12 notes
·
View notes
Text
Thành phố tớ yêu
Tớ hiện sống ở Hà Nội, quê tớ cũng ở một huyện ngoại ô của thủ đô nhưng tớ không sinh ra và không có nhiều kỉ niệm thời ấu thơ ở Hà Nội. Nơi tớ có mặt trên cuộc đời này là ở Thái Nguyên và tớ đã gắn bó với "đất chè Tân Cương" đến năm 10 tuổi.
Tuổi thơ của tớ gắn liền sâu sắc với Thái Nguyên, bởi đây là nơi tớ bắt đầu chập chững bước đi, bập bõm học nói, là nơi đầu tiên tớ có nhận thức, suy nghĩ về cuộc sống xung quanh, là nơi đầu tiên tớ đến trường, tới lớp, gặp thầy cô, có những người bạn thân đầu đời, cũng là nơi tớ có rất nhiều kỉ niệm đẹp về thời ấu thơ cũng như là nơi đã hung đúc, vun đắp một phần nhân cách của tớ hiện tại. Chính vì vậy tớ luôn dành một ví trí, một tình cảm cho thành phố mà tớ đã lớn lên này.
Tớ có một tuổi thơ êm ả, thanh bình ở Thái Nguyên. Từ khi đi học mẫu giáo đến khi đi học tiểu học, tớ luôn có bạn bè để chơi đùa, vui cười, chia sẻ về những câu chuyện dưới ánh nhìn trẻ thơ, để cùng nhau lớn lên, cùng nhau mơ mộng trong trí tưởng tượng về tương lai sau này. Có những người bạn đến tận bây giờ tớ vẫn còn giữ liên lạc và có thể gọi là tri âm tri kỷ. Những năm tháng ấy đối với tớ còn gắn liền với hàng xóm, họ hàng chung quanh, với những con búp bê, bộ lego mà bỗng có hồn trong cảm tưởng của tớ, với khu vườn của mẹ, với đàn gà, chú mèo sau nhà, với đường phố trước nhà, với cánh đồng ngát hương lúa, rặng hoa đủ màu sắc khi tớ dạo ngang qua trên chiếc xe đạp, với mái trường tiểu học đã cho tớ những bài học đầu đời, cho tớ những ngày đi học ngập tràn niềm vui, với ngôi nhà của những người bạn thân mà tớ thường lui tới. Tuổi thơ của tớ còn là mùa xuân với bữa cơm ấm cúng, với đêm giao thừa quây quần, với cành đào thắm, với chuyện đi thăm họ hàng gần xa, với phong bao lì xì màu đỏ ngày Tết; còn là mùa hạ với những lần đi bơi, với những ngày thong dong phố phường bất chấp cái nắng oi ả với, trái cây ngọt lịm, với không khí nóng nực chỉ đợi đêm về để được ngủ điều hòa; còn là mùa thu với niềm sung sướng khi được gặp lại bè bạn sau 3 tháng hè, với những ngày đầu năm học mới, với đêm trung thu phá cỗ linh đình, với con gió se lạnh phải chuyển mặc áo dài tay. Ở Thái Nguyên có nhiều điều đẹp lắm, kể hết thì chẳng biết bao nhiêu từ ngữ cho đủ, cho hết, cho vẹn nguyên, cho sống dậy những tháng ngày đã qua.
Tuổi thơ ấu đẹp đẽ tại nơi trung du Bắc bộ ấy cứ trôi chảy bình yên cho đến khi tớ học xong lớp 4, bố mẹ tớ quyết định có một quyết định lớn, thay đổi cuộc sống của cả gia đình. Năm vừa rồi, bà ngoại tớ mới mất, chỉ còn lại ông ngoại trong ngôi nhà ở quận Thanh Xuân, mẹ tớ cũng muốn đỡ đần ông trong những ngày tháng còn lại. Vả, nơi bố tớ sinh, nơi anh chị em của bố vẫn đang sống vốn là huyện của Hà Nội. Vậy là mùa hè năm tớ lên lớp 5, tớ chính thức chuyển về Hà Nội ở để tiên đi lại nhà nội và nhà ngoại.
Dẫu đó sự thay đổi đã được định trước, nhưng tớ vẫn không nỡ xa cuộc sống ở Thái Nguyên, vì mảnh đất ấy chan chứa nhiều hoài ức quá, nhiều kỉ niệm quá, nhiều tình yêu quá. Ngày ấy tớ cứ thắc mắc mãi, rõ ràng cuộc sống ở đây rất tốt, rất ổn định, tại sao phải chuyển về thủ đô chứ? Chẳng phải ngày trước ở đây mỗi tháng vẫn có thể về quê hay sao? Tớ đã mang một tâm trạng đầy buồn rầu, khắc khoải, lưu luyến, nhớ mong về Hà Nội. Thời gian đầu tớ thật sự rất ngột ngạt vì môi trường xung quanh thay đổi quá nhiều, tớ cảm thấy quá lạ lẫm, khó thích nghi mà trong xóm tớ ở, tớ cảm thấy mình chẳng hợp chơi với ai cả. Ngày ngày tớ chỉ lủi thủi trong nhà mà thôi. Phải đến khi bước vào năm học mới, đến trường mới, tớ làm quen với vài người bạn, điều đó đã giúp tớ vơi đi phần nào nỗi cô đơn, trống vắng. Sang học kì 2, tớ đã chơi thân với 2 bạn, tớ cảm thấy vui nên cũng thích đến trường hơn, nhưng tớ làm sao có thể quên những mảnh kí ức cũ, những người bạn gần gũi ngày trước. Năm đầu ở Hà Nội, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng không phải là không có những kỉ niệm đẹp, đặc biệt là về ngôi trường tiểu học của tớ, về cô giáo ở thủ đô đầu tiên tớ học, về những người bạn ở thủ đô đầu tiên tớ làm quen, về con đường ở thủ đô đầu tiên tớ bước đi.
Đến năm thứ hai ở đây, tớ lên cấp 2, có một biến cố, mâu thuẫn xảy ra giữa tớ và hai người bạn lớp 5 ấy, cũng vì còn non nớt, bồng bột, không giải quyết được vấn đề nên cuối cùng, bọn tớ không thể nói chuyện và là bạn của nhau nữa. Lúc đấy tớ có tiếc, có hối hận nhưng cũng chẳng biết hàn gắn thế nào, đành đánh mất hai người bạn đầu tiên. Khi những điều cũ chưa kịp làm quen thì điều mới lại xuất hiện và vì không còn bạn nữa mà hồi ấy, tớ cũng khá nhút nhát chẳng kết bạn với ai, chỉ chơi xã giao với những bạn cùng lớp 5 lên lớp 6, nên những tháng đầu cấp 2 của tớ rất ảm đạm, buồn chán, chỉ có đi học rồi về nhà, tựa như một vòng tuần hoàn chẳng có lấy một điểm kết thúc. Khi ấy, trong tớ càng khao khát trở về Thái Nguyên hơn bao giờ hết.
Và rồi, đại dịch Covid bùng phát mạnh mẽ bào khoảng thời gian tớ đang ở giữa kì 2 lớp 6. Để tránh đại dịch đang dần lớn mạnh ở thủ đô, nhà tớ như bao nhà khác, đã quyết định về quê sống. Phải nói rằng lúc ấy tớ rất vui, như được thoả nguyện mong ước bấy lâu nay.
Khác với ngày bé, kì nghỉ hè của tớ ở Thái Nguyên được đi đây, đi đó, dạo chơi phố phường cùng bạn bè, thì hè năm tớ chỉ có thể ở trong nhà cách ly. Nói vậy thôi chứ thực ra thi thoảng vẫn sang nhà bạn chơi, nếu ngày cưa có những trò hoạt động thể chất thì bây giờ chơi game với nhau, chỉ cần được gặp những người bạn thân thì như vậy cũng đủ rồi. Thời gian ấy vì chỉ giao tiếp với những người bạn thân ở quê nhà nên tớ dường như mất kết nối với những người bạn trên lớp, đối với họ, chi ấy tớ chỉ là một bóng hình mờ nhoà, thoáng qua trong lớp. Tớ cứ như vậy đến giữa kì hai năm lớp 7.
Biến cố nào rồi cũng sẽ đi qua, đại dịch cũng vậy, nó cũng dần được khắc phục và không còn ảnh hưởng quá sâu sắc đến đời sống xã hội nữa, mọi thứ bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, ta được gặp mặt trực tiếp chứ không còn là trực tuyến nữa. Tớ phải trở về trường, về lớp của mình, điều đó đồng nghĩa với việc tớ lại một lần nữa chia xq quê hương. Thực lòng tớ rất buồn, tớ không thích điều đó nhưng bây giờ phải biết làm sao?
Bước ngoặt đã xảy ra là khi đi học, tớ gặp mặt trực tiếp với nàng, Xuân Nguyệt. Sự xuất hiện của nàng chính là ánh sáng chiếu rọi những ngày tháng đầy âm u của tớ ở nơi đây (Cuộc tình đơn phương này thật sự rất đẹp với tớ nên hãy để tớ kể trong những post sau nhé).
Tớ bắt đầu cởi mở, giao tiế nhiều hơn, chính sự mở lòng ấy khiến tớ dần hoà nhập với cuộc sống ở thủ đô. Tớ còn nhớ rằng buổi sớm trong tiết trời khoan khoái của cuối xuân xen lẫn ánh nắng ấm áp đầu hạ thật sự rất đẹp, rất khiến tớ cảm thấy rung động. Tớ nhận ra rằng việc đi học trực tiếp thế này cũng phải là điều gì đáng sợ quá.
Sang năm lớp 8, vài biến cố, nhỏ thôi, đã xảy ra, ban đầu có hậu quả để lại nhưng chính những điều tưởng chừng như là sai lầm ấy đã trở thành bước đệm cho tớ có được một nhóm bạn thân cùng lớp vô cùng đáng yêu (Câu chuyện này thật sự rất thú vị nên hẹn khi khác sẽ kể chi tiết hớn nhé). Đâu dừng lại ở đó, nhờ việc tự tin ghi danh mình vào đội tuyển văn, tớ đã có cơ hội được kết bạn với hai bạn có cùng niềm đam mê văn học như tớ. Cũng chính nhờ đội tuyển văn mà tớ gần hơn với cô Yến, tớ từ ghét đến có thiện cảm và rồi là quý trọng cô (Nói đến việc ghét cô, cái này cũng hay ho không kém, phải dành một post riêng mới được, quá nhiều sự hứa hẹn trong đây). Và còn rất rất nhiều người nữa mà phải đến khi tớ mở lòng, tớ mới phát hiện ra.
Từ yêu con người đến yêu một thành phố…
Hà Nội dần đẹp hơn trong mắt tớ khi tớ biết đến sự vẻ đẹp nhân cách của những con người tớ gặp ấy. Cứ thế mà tớ đem lòng yêu thành phố này chẳng hay.
Ở khoảnh khắc hiện tại này, Hà Nội với tớ là một thành phố hào hoa, lịch thiệp với kiến trúc Pháp là mái nhà đỏ, là cửa mà xanh, là vách tường vàng mang đậm nét cổ kính xưa kia, thường xuất hiện trên những dãy phố đã lâu đời nơi trung tâm thủ đô. Hà Nội còn là một thành phố yên ả, thanh bình như đúng cái tên “Thành phố vì Hoà Bình” khi ẩn chứa rất nhiều con người gần gũi, thân thiện, và chính nơi tớ ở, một quận ngoại ô cũng tiềm tàng đầy vẻ bình yên, nhẹ nhàng của nắng len qua tán cây xanh, của hoa khẽ rung rinh trước gió, của trời nhiều đỏ rực cuối trời, của những người thư thái cảm nhận vẻ thanh tịnh ấy. Nhưng Hà Nội với tớ còn là một thành phố sôi động, náo nhiệt, nhiều lúc là xô bồ, bon chen, thành phố lung linh, hào nhoáng cảu ánh điện nhưng đâu biết rằng, vẫn có những người phải chen chúc, vội vàng trở về nhà sau một ngày đi học, đi làm giữa những cung đường mà tắc nghẹt. Tớ cảm nhận trạng thái ấy của Hà Nội khi tớ lên cấp 3, mỗi hôm trở về nhà không chỉ tắc ở ngoài đường mà còn đông ở trên xe bus… Có hôm tớ mệt lắm, nhưng đâu biết than khóc với ai, đành giấu nhẹm trong lòng mà quên đi thôi…
Dẫu ở Hà Nội khiến tớ mệt mỏi nhiều điều suốt 5 năm nhưng nó chẳng là gì với những giá trị, những vẻ đẹp, những kí ức, những kỉ niệm mà “thủ đô nghìn năm văn hiến” đem lại cho tớ. Tớ trân trọng và có thể nói, tớ yêu thành phố này.
Vậy đấy, hai thành phố tớ gắn bó nhất cũng là hai thành phố mà tớ yêu nhất, có vị trí đặc biệt trong trái tim tớ. Thực ra tớ cũng cảm mến rất nhiều thành phố, bởi vì Việt Nam ta sắc đẹp luôn ngập tràn mà, nhưng chỉ là đơn giản là dừng chân để ngắm nhìn rồi mến thôi thôi chứ chưa yêu để thân thiết, để coi như một phần tâm hồn.
5 notes
·
View notes
Text
22 tháng Chạp, bà ngoại mất, không kịp ăn thêm cái Tết với con cháu và ông
Không bệnh nặng, không dấu hiệu, bà ngủ say rồi đi, thanh thản (có lẽ vậy)
6h sáng mình xuống, mẹ khóc đỏ mắt, bà nằm im lặng trên giường, mặc bộ áo dài nhung màu đỏ bà thích
Bác dâu bảo "Cháu gái vào trang điểm cho bà đi"
Mình nghe lời, cầm hộp phấn với thỏi son, lại thấy mắt bà nhắm nghiền còn chút ghèn, răng cũng chưa sạch, thế là cặm cụi tìm khăn giấy với tăm bông lau từng tí một rồi mới đánh phấn bôi son
Ai đến nhìn cũng bảo mình làm đẹp quá, nhìn bà xinh quá, cứ như đang ngủ
Mà lúc trang điểm da bà còn ấm, tay mình lạnh, sợ bà lạnh nên cứ phải chà miết mãi cho nóng bừng lên rồi mới dám chạm vào bà
3 ngày đám, mình chạy việc vặt, bưng mâm lễ, ghi sổ tang,... tối về nhức chân ngủ không được
3 ngày, mình không rơi nổi một giọt nước mắt, mà hình như lúc ấy cũng chẳng buồn đến mức để mà khóc ra được
Bà đi nhẹ nhàng, chỉ thương mấy năm cuối đời lẫn tợn, đến tận lúc chết vẫn chẳng nhận ra đứa con đứa cháu nào, chỉ luôn mồm gọi tên cậu út với thằng Bi
Mà bố con cậu thì nào có kịp về để nhìn bà lần cuối, đặt chân đến cửa thì mẹ đã vào áo quan, đậy kín như bưng giữa hàng trăm nhành hoa cúc vàng
Tự dưng khói hương sao mà cay mắt thế, thấy em về anh chị lại khóc thêm. Mẹ mất rồi, bốn đứa con đến cái tuổi trung niên mất mẹ.
Nay nằm lại nhớ hồi xưa bà còn minh mẫn
Mắt bà kém đến độ nhìn cái gì cũng chỉ nhoè nhoẹt chút ánh sáng, nhưng vẫn lọ mọ dậy sớm nấu bánh đa cho mình ăn. Bánh đa để lâu còn có cả mọt, nhưng ngon - thế mới tài
Cũng vì mắt kém mà nhầm rau ngải cứu thành rau cải cúc, bát canh đắng ngắt hai bà cháu vừa ăn vừa cười như nắc nẻ
Cái độ 16, 17 tuổi cứ xuống chơi là bà cho tiền, pha nước chanh cho uống
Xong bà sai ra đầu ngõ mua lễ cúng rồi chở bà lên chùa thắp hương
Đòi về sớm là bà dỗi, mắng bảo lần sau đừng có xuống đây chơi.
Ngày ấy nằm ngủ trưa với bà, thức dậy là thấy nắng tràn vào phòng, ngoài cửa sổ cây lá rung rinh
Rèm cửa phập phù, cái mùi "bà ngoại" quen thuộc quẩn quanh mà bình yên đến lạ.
Mấy năm rồi bà chẳng nhận ra ai, xuống chỉ nghe tiếng bà ngáy ngủ hoặc tiếng gào khóc inh tai vì bà lẫn, nào còn câu gọi "Cái Quỳnh đến à" như những ngày xưa
Lúc lẫn bà trở lại thành một đứa trẻ, mười mấy tuổi mất cả cha mẹ và toàn bộ anh chị em ruột vì nạn đói năm 1945
Một mình chống đỡ sống được đến ngần này tuổi, về già phát bệnh chỉ kêu với khóc gọi mẹ gọi cha đón con đi cùng
Thế là đổi lại thành mình dỗ bà, luôn mồm nói ngọt "bà ngoan, đừng buồn"
21 năm có bà ngoại, tự dưng không còn bỗng nhiên thấy nhớ. Chị em trong nhà cứ trêu nhau cầu bà phù hộ cho không cần làm mà vẫn có ăn đi, mình cười, vâng, bà phù hộ con, không làm mà vẫn có ăn bà nhớ!
72 notes
·
View notes
Text
Biển nhỏ nốt chu sa. _ ("Headshot")
//
"Mặt trời thì đang lặn ngụp trên mặt biển, còn hắn thì đang lặn ngụp trong đôi mắt của em."
.
.
.
.
.
.
.
//
Em khoá hắn lại từ bao giờ thế?
Từ bao giờ mà gã đàn ông ấy đã chết lặng mỗi lúc nhớ nhung về người?
Một kẻ tưởng chừng ngây ngô đơn thuần như em mà cũng mưu mô tính kế, chỉ tội hắn nhỡ chìm đắm mà thôi.
Hắn vừa muốn buông, mà cũng vừa cần níu giữ. Có lẽ cũng chỉ có mình hắn là thương em đến nhường ấy, yêu em đến nhường ấy, vậy mà em chẳng bận lòng, em coi hắn như một chiếc túi đeo bên hông, còn mới mẻ còn sang trọng thì em níu em giữ, đã lỗi thời rồi thì em bỏ em buông.
Em gọi hắn là thuốc phiện của em, em cũng khéo đùa thật đấy, em thậm chí còn chẳng tự coi bản thân là một "con nghiện", kẻ mà lẽ ra nếu nói như vậy thì phải dính mắc lên hắn. Em bảo em không thể sống thiếu hắn, thế nhưng liệu em có nhận ra thực chất em chỉ cần có ai đó theo đuổi em hay không?
Yêu em theo cách hắn làm, khiến em "mê mẩn" như cách hắn làm.
Nhưng thật ra chỉ đơn giản là hắn vô tình giống như điều em muốn, để rồi hai sợi dây một duyên một nợ của hai người vướng vào nhau, và rồi giờ cả hai đều không cắt nổi sợi dây ấy, vì trong lòng không muốn buông.
Đáng thương xiết bao, khi em thì không có ai quan tâm em nhiều như vậy, còn hắn thì đã trót rơi vào tấm lưới tình em giăng cho tất cả mọi người ấy.
Hắn cũng biết hắn vướng mắc, và hắn càng rõ hắn không phải là người duy nhất vướng mắc.
Em cũng chẳng phải chỉ nhìn lấy mỗi mình hắn.
Hoàn toàn chẳng phải chỉ có mỗi mình hắn trong bóng mắt của em.
"Em cứ cười và em cứ lả lơi, khi em nhìn về sau sẽ vẫn luôn có người chờ đợi em như vậy, bên em như vậy, trân quý em như vậy."
Là ngày xưa, hắn từng nói thế.
Nhưng giờ có lẽ hắn mệt rồi.
Hắn đặt đủ câu hỏi cho chuyện tình của hai người rồi, thứ siết chặt cổ hắn như một con trăn hung hăng, đòi tìm kiếm chút hơi nóng còn sót lại của một thứ yêu đã rụng rời nằm im lìm trong tấm lòng đã trải của một con người đã chết.
Hắn chẳng còn muốn đắn đo nữa.
Khi có lẽ em chẳng cần hắn như cách hắn cần em.
Chỉ là tình cờ mà thôi, khi hắn lại trùng với thứ nhu cầu "lạ kì" ấy của em đến vậy.
Em chỉ có thể yêu hắn khi hắn là một người tỉnh táo bình thường, khi hắn còn có thể trao cho em điều em đòi hỏi, chứ em đâu thể yêu hắn khi hắn vụn vỡ rã rời, chết ngột chết ngạt trong chính tâm hồn của hắn đâu?
Em có hiểu được tình hắn đâu? Em cũng đâu có định hiểu đâu?
Em chỉ quan tâm vị thế của em trong lòng hắn, xem em có đứng nhất đứng nhì, xem em có là "duy ngã độc tôn", chứ còn hắn chết dúi chết dụi trong lòng em dưới bàn chân bẩn có sạch có của bao nhiêu người khác em cũng có cần biết đâu?
Hắn bị đẩy xu���ng dưới, em ưu tiên lên trên hắn bao nhiêu niềm vui khác em cũng có cần quan tâm đâu?
Miệng em nói, "Đôi mắt này sinh ra chỉ là để nhìn mỗi mình người", vậy cái "mỗi mình người" đó em nói ở đâu?
Em hát thì hay lắm, giọng em như mật ngọt, mà mật ngọt thì chết ruồi.
Hắn ngu si thế nào mà lại đi làm con ruồi để mà em dìm chết với những lời ăn tiếng nói phủ đầy đường ấy.
Hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Giờ hắn không muốn phải buồn, phải đau nữa.
Nhưng hắn yêu em.
Hắn nói bản thân đừng quan ngại nữa, nhưng nội tâm hắn như gào thét nói rằng hắn yêu em.
Hắn biết hắn nên rời đi, nhưng hắn vẫn còn yêu em...
Hắn cũng đã từng tổn thương em rồi chứ?
Hay chỉ đơn giản là hai con người với hai nền tảng tư duy khác nhau, va vào đời nhau thôi?
Có phải vậy không?
.
.
.
.
.
.
.
//
Em thuần khiết như ánh trăng rằm.
Còn hắn là một kẻ lữ hành, chỉ biết đắm mình trong dòng chảy lạnh nhạt nơi em đổ xuống.
Nếu như em đã từng một lần tách ra ngoài câu chuyện hắn-em mà xem xét, có lẽ em sẽ thấy, em và hắn cũng chẳng còn cái gì mà ngắm nghía săm soi nữa.
Vì cái gì cần nói đã nói hết rồi.
"Cái gì cần giữ trong lòng đều đã giữ,
Nói ra làm gì cho tổn thương nhau.
Em phẩy áo, giọt nước mắt lăn mau,
Vậy là lại thêm cuộc tình về tro bụi."
.
.
.
.
.
.
//
°°
Ta nhớ em bảo em "nghiện" ta.
Có lẽ ta là thuốc phiện, kẻ khác thì làm mặt trời của em nhỉ, đúng không cô bé?
Kẻ khác nữa làm bông hồng cho em ngửi, kẻ khác nữa thì làm hũ kẹo ngon cho em ăn.
Ta chỉ là một phần em cần để lấp đầy cái tình em còn trống.
Ta biết, cũng chẳng có vấn đề gì đâu nếu như mà ta không đủ, chỉ có điều chắc cái tôi của ta cao quá, lòng ích kỉ cao quá nên ta không chấp nhận được cái nhu cầu ấy của em.
Em hoàn toàn có quyền để tìm kiếm những mảnh vụn vỡ mà em còn thiếu, đúng chứ?
°°
Em nói em thích nhìn thấy hắn ghen, lúc đó hắn cực kì dễ thương, cực kì khả ái.
Chắc là dễ thương vì hắn đang cho em thấy em quan trọng và là duy nhất đối với hắn như thế nào mà.
Chứ em có biết thực ra để con người ta phải ghen tuông phải đố kị thì trái tim con người ấy cũng đau lắm đâu.
Phải bị tổn thương đến mức nào họ mới biểu hiện ra thành cảm xúc ghen ấy chứ?
Em có suy có xét đến điều ấy đâu hả em?
Mà đến khi hắn cũng làm em phát ghen thì em biến đi luôn, như ngọn sóng biển Đông vừa ngoi đầu lên đã vội ngụp luôn xuống dưới lòng sâu xanh thẳm.
Chẳng trò chuyện với hắn, một ngày chắc hỏi thăm nhau được dăm câu, bỏ mình hắn đó nghĩ tới nghĩ lui xem hắn đã làm cái gì sai mà khiến em hành xử như thế.
Rõ là em cũng biết em sai.
Mà em cứ nói là em bận.
Rõ là em biết em không muốn một điều gì đó từ hắn nữa.
Và em vẫn nói là em bận.
Mà em cũng chẳng lầm khi em bảo rằng em bận. Vì đối với hắn thì lúc nào em chả bận.
Em chỉ mò mẫm đến bên hắn khi em thèm một nhoáng hơi say thôi, qua cơn mê man rồi thì em đi tìm niềm vui mới, niềm vui mới hết vui thì em lại về với hắn.
Em bảo hắn đừng để người ta lợi dụng, nhưng suy cho cùng thì em cũng là đang lợi dụng hắn.
Nói dối cũng hay đấy.
Nhưng hắn hết tin em được rồi em ơi.
Đừng tưởng như vậy là hắn sung sướng lắm, phải bao nhiêu cái tát mới làm hắn buông lơi.
2 notes
·
View notes
Photo
*Ghi chú được viết theo ý kiến chủ quan của cá nhân cùng tài liệu tham khảo
1. Khi gặp ai đó lần đầu, hãy để ý tới màu mắt của họ, đồng thời mỉm cười với họ. Có lẽ là do bạn nhìn họ trong khoảng 2 giây hoặc lâu hơn chút, tôi có thể dám chắc rằng họ sẽ phản ứng lại hành động đó của bạn một cách nhẹ nhàng và tò mò.
2. Chú ý tới chân của người khác: Nếu bạn đang tiếp cận với hai người đang nói chuyện, họ chỉ xoay người về hướng bạn mà không xoay chân, thì tức là họ không muốn bạn tham gia vào cuộc trò chuyện này. Tương tự vậy, nếu bạn đang nói chuyện với đồng nghiệp, bạn nghĩ rằng họ đang chú ý tới bạn, phần thân trên của họ hướng về phía bạn nhưng mũi chân xoay về hướng khác thì tức là họ muốn kết thúc cuộc trò chuyện đó.
3. Kĩ thuật “Đầu xuôi đuôi lọt”. Người ta thường dễ dàng đồng ý làm gì đó cho bạn nếu bạn đề nghị họ làm trước một việc đơn giản hơn (Nước ấm nấu ếch)... khiến họ có suy nghĩ ảo tưởng rằng bạn thích họ, bạn cần họ nên bản tính của con người có sự tự tôi cao họ sẽ nhận lời giúp đỡ bạn
4. Tiếp với điều ở trên hãy yêu cầu người ta giúp bạn một việc gì đó nghe rất vô lí, họ sẽ từ chối, sau đó hãy hỏi họ giúp điều bạn thật sự muốn, một việc nghe có lí hơn, như vậy khả năng họ đồng ý sẽ cao hơn nhiều. Cao hơn lên đến 70% khả năng được thực hiện
5. Nếu bạn đề nghị ai đó ưu tiên bạn, hiện tượng “Bất hòa Nhận thức” sẽ khiến họ tin rằng vì họ đã giúp đỡ bạn, họ PHẢI thích bạn.
6. Nếu bạn hỏi ai đó một câu, người ta chỉ đáp dở dang, thì hãy cứ chờ. Nếu bạn giữ im lặng và duy trì giao tiếp bằng mắt, họ sẽ nói tiếp. Đa số trường hợp tôi hay dùng cách này để khai thác thông tin cần thiết mình muốn.
7. Hãy nhai kẹo cao su khi đang ở trong một tình huống khiến bạn cảm thấy lo âu, ví dụ như diễn thuyết trước đám đông hay nhảy bungee. Việc này giúp tôi giữ bình tĩnh phần lớn thời gian trên cuộc đời này. Cũng nhờ việc nhai kẹo cao su khiến cho tôi có phản ứng bình tĩnh hơn với những điều xảy ra dù kể cả nó đến bất ngờ hoặc kể cả khi đó tôi không “đang” nhai kẹo cao su.
8. Tránh việc bị đụng chạm khi đi bộ trên vỉa hè đông người bằng cách nhìn chằm chằm qua vai ai đó hoặc nhìn vào giữa đầu người trong đám đông phía xa. Cái nhìn của bạn cho họ thấy nơi bạn đang tới. Theo phản xạ họ sẽ tránh ánh mắt hướng bạn đi tới. Họ sẽ đi sang phía ngược lại tạo khoảng cách để tránh không chắn đường bạn. Kinh nghiệm của một đứa không thích tiếp xúc gần gũi với con người.
9. Khi bạn đang học tìm hiểu về điều gì đó mới lạ, hãy dạy cho một người bạn về điều đó. Cứ để họ hỏi. Nếu bạn có thể thuần thục giảng giải về điều gì đó tức là bạn đã nắm bắt được nó rồi đấy. Dành cho những bạn luôn không tự tin vào khả năng và kiến thức của mình.
10. Người ta không nhớ những gì bạn từng nói mà chỉ nhớ cảm giác bạn gây ra cho họ. Và họ chỉ sống hay làm những điều tốt nhất cho họ nhất trong thời điểm hiện tại mà thôi. Vậy nên không cần vội vàng phân trần làm gì những điều bạn đã nói. Chỉ là nó cứ diễn ra mà thôi.
11. Tôi khuyên bạn hãy thay đổi tình trạng tâm lí của mình trước khi tham gia phỏng vấn. Tự nhủ với bản thân, hãy hình dung những trải nghiệm, những cái nắm tay, giao tiếp bằng mắt, những cuộc chuyện trò. Nghe thì sáo rỗng đấy, nhưng chỉ bạn mới có thể điều khiển trạng thái tâm lí của mình và những lời khuyên này thật sự hữu ích. 4 lần phỏng vấn và 3 lần đổ đã cho tôi kinh nghiệm này!
12. Nếu bạn thể hiện sự hạnh phúc và hứng khởi khi gặp ai đó, thì họ cũng sẽ làm vậy với bạn. Trong lần gặp mặt đầu tiên thì việc này thường không xảy ra cho lắm(họ sẽ nghĩ bạn dở hơi), nhưng chắc chắn nó sẽ hiệu nghiệm ở cuộc hẹn sau vì họ có hứng thú khi có mong muốn gặp lại bạn- gặp lại cảm giác hưng phấn khi được gặp bạn
13. Mẹo ưa thích của tôi là khi ai đó nổi nóng với tôi, nếu tôi giữ bình tĩnh, họ sẽ càng điên tiết hơn, rồi cảm thấy xấu hổ không lâu sau đó. Cái này tôi hay áp dụng với cô giáo Cn của mình và với....bố tôi.
14. Nếu như lúc bắt tay nhau, tay của bạn rất ấm áp, ngay lập tức người ta sẽ muốn có một mối quan hệ tốt đẹp với bạn. Vì bàn tay của tôi luôn lạnh và tôi rất ít tiếp xúc với người khác. Nhưng với cô ấy thì đặc biệt thì tôi thích nghịch tay. Cảm giác như nó hòa tan và xoa dịu đống cảm xúc của cơ thể tôi vậy...
15. Người ta thường có những hình tượng nhất định về bản thân, sẽ chiến đấu tới chết để bám chặt lấy chúng(Cố chấp và bảo thủ). Hãy sử dụng thông tin này một cách khôn ngoan. Bạn có thể khiến người ta ghét bạn vì bạn tấn công những hình tượng mà họ nghĩ về bản thân. Nếu không muốn tạo ấn tượng xấu với người bạn có ý muốn tiếp cận tìm hiểu thì hãy tránh tấn công những lý lẽ “đúng” của họ. Rất hiệu quả và nếu không muốn gần ai đó, thậm trí là ghét ai đó thì hãy làm cách ngược lại
16. Nếu hẹn ai đó lần đầu, hãy đưa họ tới chỗ nào đó kích thích làm tim họ đập nhanh, ví dụ như xem phim hành động hay phim kinh dị. Nó làm adrenalin của họ tăng vọt. Hành vi này làm họ cho rằng họ thích dành thời gian với bạn hơn.
17. Bí quyết để tự tin là khi bước vào phòng, cứ cho rằng ai cũng thích bạn đi. Tôi hay tự nói bản thân mình đẹp trai trước mặt người khác. Nói trắng trợn ra là tôi mặt dày, nhưng tôi đố bạn có thể thu hết đống tự ti về vẻ bề ngoài xấu xí của mình mà làm cho bản thân mình tự tin được đấy.
18. Những gì mà sự căng thẳng ảnh hưởng lên cơ thể (nhịp thở, nhịp tim tăng, vân vân) cũng khá giống cách sự can đảm tác động lên thân thể bạn. Nên nếu bạn cảm thấy văng thẳng trong bất kì tình huống nào, hãy điều chỉnh lại ngay lập tức, cơ thể của bạn đang sẵn sàng để làm gì đó thật can đảm chứ không phải đang cảm thấy áp lực.
19. Hãy nhắc tới người bạn vừa quen bằng tên của họ. Người ta thích được nhắc tới bằng tên mình, hành vi này tạo ra thái độ tin tưởng và xác lập hữu nghị ngay lập tức.
20. Nếu bạn cười tươi nhất có thể, bạn sẽ tự động cảm thấy hạnh phúc hơn.
21. Khoảnh khắc chuông báo thức đánh thức bạn,đừng lập tức phản ứng lại bằng cách ngồi dậy, đấm tay lên trời và thét lên "YEAH" như thể cơ thể này rất tràn đầy năng lượng cho một ngày mới. Tôi tin rằng là các khớp xương cũng như các cơ, các bắp chân tay của bạn sẽ chửi bạn một trận nếu bọn chúng có thể đấy. Hãy nhẹ nhàng mở mắt, tiếp đến là cử động nhẹ từng đầu ngón tay ngón chân, từ từ ngồi dậy và xuống giường. Tôi tin, cơ thể bạn rất thích điều đó đấy.
22. Luôn luôn cho con mình cơ hội nghĩ rằng chúng đang nắm quyền điều khiển. Ví dụ, nếu tôi muốn đứa cháu của mình đi giày vào, tôi sẽ hỏi thằng bé rằng "Con muốn đi đôi giày siêu nhân nhện hay đôi dép này?"
23. Con người ý thức về sự động chạm một cách kì lạ. Nếu ai đó (khác giới tính với bạn) "vô tình" chạm đầu gối họ vào đầu gối bạn, họ để đó là có ý cả đấy.
24. Một điều không được nhắc tới ở đây là các nghiên cứu tâm lí học chỉ ra rằng thái độ biết ơn trong chúng ta đều được lập trình sẵn. Nếu bạn cho ai đó cái gì đó, thậm chí dù chỉ là một cái bút hay một tách cà phê, họ sẽ vô thức cảm thấy họ nợ bạn. Còn nếu họ nghĩ những điều đó hiển nhiên bạn phải làm cho họ. Thì có lẽ...họ nghĩ họ đã làm được điều gì khiến cho bạn mắc nợ họ.
Lời kết: Mong muốn trở nên tử tế, dù có chút giả tạo, lại là một khởi đầu tốt để trở nên thực sự thiên lương. Nó không ngăn được phần xấu trỗi dậy trong bạn, nhưng những người không có cảm xúc gì nhiều như bạn sẽ hoặc có lẽ sẽ cho ngươi khác có thiện cảm với bạn hơn.
46 notes
·
View notes
Text
đột nhiên nhớ mùa hè của nhiều năm về trước, buổi sáng mẹ tỉa mấy nhành bông giấy lười ra bông trước cổng, bố ngồi chấm bài, thi thoảng bố càm ràm tụi học trò làm bài sai. Tôi pha ba cốc bạc hà mát lạnh, tinh dầu lá bạc hà bốc lên quẩn quanh, yên bình.
mùa hè năm nay thật nóng, mấy hôm trước có mưa, tôi cởi trần, dạo quanh vườn, mấy nhành củi mục lốc bốp dưới chân, hái mấy nhánh bạc hà mang về làm nước uống, lại chẳng còn cảm thấy hương vị ngon như trước nữa.
một ngày ngoảnh lại, mới hiểu rằng, nhớ thương sẽ không đầy nếu hoài niệm chưa đủ.
-thích a tèo.
49 notes
·
View notes
Text
Trung tâm điện lạnh Hải Phòng
Trung tâm điện lạnh Hải Phòng tự hào là đơn vị sửa chữa đồ điện tử, điện lạnh hàng đầu tại Hải Phòng với hơn 10 năm kinh nghiệm. Chúng tôi chuyên sửa chữa điều hòa, tủ lạnh, tivi, bếp từ, nồi cơm điện, ghế massage, amply, máy chạy bộ, máy lọc nước, bình nóng lạnh... Cam kết sửa dứt điểm, có bảo hành, giá cả phải chăng. Hãy tới ngay với chúng tôi. Thông tin liên hệ:
TRUNG TÂM ĐIỆN LẠNH HẢI PHÒNG Địa chỉ: 251 Phố Phan Trứ – Kiến An – Hải Phòng Hotline: 0934.363.464 Website: https://dienlanhhaiphong.net/ https://www.behance.net/chuadienlanhhaiphong https://hackaday.io/trungtamdienlanhhaiphong https://www.facebook.com/chuadienlanhhaiphong/ https://www.pinterest.com/dienlanhhaiphong/ https://linktr.ee/trungtamdienlanhhaiphong https://ko-fi.com/trungtamdienlanhhaiphong https://www.babelcube.com/user/trung-tam-dien-lanh-hai-phong https://artistecard.com/trungtamdienlanhhaiphong https://www.goodreads.com/user/show/180093291-trung-t-m-i-n-l-nh-h-i-ph-ng
2 notes
·
View notes
Text
Có nên mua điều hòa di dộng không?
Khoảng đầu tháng 5 vừa rồi mình có quyết định một một chiếc điều hòa di động ở dưới Hà Đông, và dưới đây sẽ là cảm nhận của mình sau gần 2 tháng sử dụng dòng sản phẩm này.
1. Cảm nhận đầu tiên về địa đi��m mua sản phẩm
2. Cảm nhận về sản phẩm
Về khả năng di động thì cũng máy đẩy đi đẩy lại được một khoảng ngắn thôi, vì vướng cái ống thoát khí nóng (hình như dài có 1.5 mét), chứ không thể đẩy đi khắp phòng như quảng cáo đâu. Thêm nữa là cái máy này cũng khá là nặng.
Máy điều hòa di động của mình đang dùng cũng có nhiều các chức năng, tuy nhiên mình chỉ sử dụng chức năng làm mát thôi chứ chưa sử dụng mấy các chức năng khác. Bên shop cũng giới thiệu nhưng mình cũng không nhớ tên những tính năng này.
Một điểm trừ lớn nhất đó là tiếng ồn của máy rất to, mấy ngày đầu mình không ngủ được dù có thay đổi chế độ sleep, nhưng vẫn rất ồn. Tuy nhiên dùng lâu ngày cũng quen dần.
Chi phí tiền điện khi mình sử dụng là 1 tháng hết 550k và 1 tháng là 570k (đã có tất cả các thiết bị điện khác như tủ lạnh, nồi cơm điện…). Theo mình thì dùng cái điều hòa di động này khá tốn điện đấy, bình thương tháng chưa có nó, tháng cao nhất cũng chỉ 350 là cùng.
3. Có nên dùng điều hòa di động không
Sau 2 tháng sử dụng thì theo mình những bạn nào điều kiện phòng lắp được điều hòa treo tường thì nên lắp, còn điều hòa di động chỉ phù hợp cho những phòng có không gian mở thôi vì tiếng ồn của nó rất to. Còn điều kiện không gian không cho phép thì điều hòa di động là một giải pháp tình thế chống nóng chấp nhận được, hơn quạt hơi nước. Tuy vẫn còn khá nhiều điểm chưa được ưng ý lắm.
Đây là chỉ là quan điểm cá nhân của mình khi đã sử dụng sản phẩm thôi. Còn quyền quyết định là ở chính các bạn thôi.
2 notes
·
View notes
Text
Gửi anh người tương lai sẽ đồng hành cùng em
Tháng 3 dài đằng đẵng thế mà cũng đã qua được quá nửa. Tháng 3 nào em cũng stress, cũng bù đầu. Bởi, cái tầm này thì hầu hết ngành nghề nào cũng bị dí deadline quá mà.
Tháng 3 nào em cũng chiến đấu không ngừng nghỉ, em từng nói, mỗi ngày qua đi đều là 1 trận chiến với em. Em nhiều khi muốn yên ổn đó, nhưng tới những thứ nhỏ nhặt và đương nhiên nhất, em cũng phải tranh đấu mới có được. Nên đôi lúc em ghen tị với mọi người lắm lắm, dù em chẳng biết phía sau có bao nhiêu thứ họ phải chịu đựng, nhưng sự giận dữ, sự buồn bực làm em vẫn có gì đó so sánh và ghen tị.
Tháng 3 trời âm u, ầng ậng nước. Hà Nội lạnh chẳng ra lạnh, nóng chẳng ra nóng, cái điều hoà chếch tịt ở nơi em làm phe phẩy những luồng gió yếu ớt khiến em đã nóng tính còn nóng nực.
Hôm nay là thứ 6, mà em vẫn chẳng yên thân được giây nào, vẫn căng mình khẩu chiến với người ta, và vẫn phải ngủ sớm để thứ 7 đi làm (thế mà em vẫn thức tới giờ).
À mà em disconnect với thế giới cũng kha khá rồi, vậy mà chẳng hiểu tình cờ làm sao tối vừa học bài tiếng Pháp chủ đề sân bay, thì lại đọc ngay được vụ chất cấm chẳng hay ho tí nào. Em không bình luận gì nhưng cũng thấy tồi tệ thay.
Luyên thuyên 1 xíu thôi, em chưa biết anh là ai cả, chỉ là trong lúc chiều nay đứng gặm bánh mì ở bến xe bus, em tự dưng nghĩ về anh.
Mình ��ã gặp nhau, hay mình chưa gặp nhau, hay mình đang gặp nhau rồi nhỉ?
Em chẳng biết, nhưng em sẽ cho anh đọc những gì em viết tới anh. Lỡ mà anh không nói tiếng Việt, nhất định em sẽ dịch cho anh đọc bằng hết.
Người tương lai à, dù rất mệt, nhưng em đang cố gắng, vì thế anh cũng cứ yên tâm cố gắng nhé. Dù ngày mai tụi mình nhận ra nhau, hay 1 vài tuần, 1 vài tháng, hay cả năm nữa mình mới lướt qua nhau, thì hãy cứ yên tâm và thật bình tĩnh.
Em vẫn ở đây, anh vẫn ở đây, chúng ta sẽ ở bên nhau thôi.
Hà Nội, 18/3/2023.
21 notes
·
View notes
Text
Áo teambuilding giúp tăng tính gắn kết của doanh nghiệp
Teambuilding là một trong những hoạt động gắn kết tập thể, mà đa phần các tổ chức, doanh nghiệp, công ty hiện nay đều áp dụng. Trong các hoạt đ��ng teambuilding thì áo team building là sản phẩm đồng phục nhất định phải có. Vậy nên dùng những chất liệu nào để áo teambuilding được đẹp mắt và thoải mái?
Áo teambuilding nên dùng những chất liệu nào? Vải lacoste Vải lacoste hay còn được gọi là phải cá sấu tại Việt Nam. Đây là một trong những chất liệu được rất nhiều khách hàng ưa chuộng mỗi khi lựa chọn cho áo teambuilding. Đặc điểm nổi trội của loại vải này có thể kể đến, chính là sự co giãn, cũng như thấm hút tốt - hai trong số những yếu tố cơ bản nhất khi may áo teambuilding. Ngoài ra, với sự kết hợp của sợi cotton và sợi PE, áo teambuilding vải cá sấu thường đứng form, không nhăn, không gây xù, đảm bảo được độ bền của sản phẩm.
Trang phục teambuilding được may bằng vải lacoste mang đến người mặc cảm giác thoáng mát, nhẹ nhàng và đầy dễ chịu. Tuy nhiên, một điểm lưu ý nhỏ ở đây là chất liệu vải này thích hợp với những sản phẩm áo thun cổ trụ, vậy nên, bạn có thể lựa chọn các mẫu thiết kế cổ trụ cho hội nhóm của mình.
Vải áo teambuilding cần đảm bảo sự thoáng mát
Vải thun lạnh Hiện nay, vải thun lạnh cũng là chất liệu rất được ưa chuộng trong ngành đồng phục nói chung, cũng như mảng áo teambuilding nói riêng. Áo teambuilding bằng vải thun lạnh gây ấn tượng với sự thoải mái, thoáng mát, khả năng thấm hút mồ hôi tốt, cũng như không dễ bị nhăn, nhàu trong suốt quá trình hoạt động.
Với độ co giãn tốt cũng như bề mặt vải mềm mịn, vải thun lạnh hiện nay là một trong những loại vải được rất nhiều cơ sở may đồng phục ứng dụng, cũng như nhiều doanh nghiệp công ty tin tưởng lựa chọn.
Áo teambuilding cần thể hiện được phong cách chung của tập thể
Vải cotton 100% Có lẽ vải cotton 100% không còn là cái tên quá xa lạ với những đơn vị thường xuyên may đồng phục. Và đây cũng là một loại vải phù hợp với các sản phẩm áo teambuilding. Sở dĩ loại vải này được ưa chuộng sử dụng cho áo teambuilding chính là vì khả năng có thể giảm nhiệt tốt, không gây nóng hay bức bối khi mặc trong thời gian dài, hoặc tham gia các hoạt động ngoài trời. Tuy nhiên, có một điều mà khách hàng cần cân nhắc khi đặt áo team building bằng chất liệu vải cotton 100%, chính là giá thành của loại vải này có phần cao hơn so với các loại vải khác. Vậy nên, bạn có thể cân nhắc kỹ hơn khi lựa chọn.
Áo teambuilding cần thể hiện được phong cách chung của tập thể
May áo teambuilding tại Zumi Uniform
Với sự phổ biến của áo teambuilding như hiện nay, thì các đơn vị nhận gia công may áo cũng rất nhiều. Tuy nhiên, không phải đơn vị nào cũng có thể đảm bảo 100% về chất lượng cho khách hàng. Vậy nên, để tránh tình trạng gặp phải những đơn vị gia công áo teambuilding không chất lượng, thì tổ chức doanh nghiệp nên có sự tìm hiểu, cũng như hợp tác với những thương hiệu đồng phục uy tín trên thị trường.
Zumi Uniform - Sản phẩm đa dạng, chất lượng đảm bảo
Zumi Uniform là một trong những đơn vị đồng phục uy tín tại Thành phố Hồ Chí Minh hiện nay. Với kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực cung cấp đồng phục, Zumi Uniform tự tin có thể mang đến cho khách hàng những sản phẩm áo teambuilding thời trang, chất lượng với mức giá thành cạnh tranh. Không chỉ hỗ trợ tư vấn về chất liệu vải phù hợp, Zumi Uniform còn giúp khách hàng trong việc thiết kế sản phẩm, để có được sản phẩm ưng ý và phù hợp với phong cách của tổ chức nhất.
Ngoài áo teambuilding, Zumi Uniform còn mang đến khách hàng các sản phẩm đồng phục khác như: áo thun đồng phục, nón đồng phục, tạp dề đồng phục, đồ bảo hộ lao động, áo mưa đồng phục,…
Mọi thông tin chi tiết về sản phẩm áo teambuilding tại Zumi Uniform, quý khách hàng vui lòng liên hệ:
CÔNG TY TNHH TM DV TRƯỜNG VÂN
Hotline: 090 313 2585 - 0777 954 006
Email: [email protected]
Địa chỉ: 20 Hồ Hảo Hớn, P. Cô Giang, Quận 1, TP. HCM
Trụ sở: 33 Đường 48, P. Hiệp Bình Chánh, Q.Thủ Đức, TP.HCM
Zumi Uniform - Uy tín, chất lượng, thẩm mỹ, giá thành cạnh tranh
4 notes
·
View notes
Text
Mấy ngày nay trời đỡ nóng, nằm trong phòng nghe tiếng ve kêu râm ran như một dàn đồng ca mùa hạ
Hôm nay tâm trạng bảnh tốt, không gọi là vui quá nhưng lại an nhiên. Hôm qua đi lâm sàng về bảnh ngủ tới chiều, thức dậy thấy tin nhắn báo lớp buổi chiều nghỉ nên ngủ tiếp được một tiếng. Ngủ dậy bảnh ra võng nằm thẩn thờ, không kìm được mà khóc, bảnh khóc một hồi lâu thì quyết định đi ngủ sớm vì mắt sưng húp và đầu nặng trĩu. Bài tập để sáng mai thức dậy sớm làm và cũng không rửa mặt mà cứ thế ngủ. Thỉnh thoảng bảnh mệt tới mức không rời nổi giường, bảnh giống như không bao giờ ngủ đủ.
Sáng nay bảnh dậy lúc 5h, nấu nước tắm, đặt 3 đơn hàng cần thiết đang sale trên sàn S, skincare rồi học bài tới 6h45. Bảnh chạy ra bệnh viện, nắng sáng chiếu lên cánh tay trần của bảnh, bảnh thấy một điều mới lạ vừa mới diễn ra trong cuộc đời mình. Nhớ tới đoạn podcast chị Khánh Vy có kể hồi mấy năm trước, có những đêm chị khóc đến 2-3h sáng, mà sáng vẫn tươi tỉnh đi làm như bình thường, cảm xúc của tối qua không còn đả động gì đến hôm nay nữa. Lúc đó bảnh nghe như nghe một người lạ chia sẻ khía cạnh riêng của họ, không bao giờ nghĩ có một ngày điều đó xuất hiện trong đời mình như một lẽ hiển nhiên.
Thật kỳ lạ, hôm qua bảnh down mood cực kỳ, thế mà hôm nay lại như một người khác, bảnh đã dần dần xem những đoạn hồi ức của mình như thể đó là những người khác nhau. Bảnh không lý giải được, nhưng bảnh nghĩ, khi người lớn buồn - họ buồn tới cùng tận rồi lại có thể trở về như bình thường nhanh chóng đến đáng ngạc nhiên. Có vài khoảnh khắc trong ngày làm bảnh yêu đến mức chỉ giữ lại trong trí nhớ thôi thì không đủ, ví dụ như tiếng ve buổi trưa sau khi đi học về, nắng chiều trước 5 giờ và những tiếng ồn trong khu phố, ly sinh tố mát lạnh cuối ngày trong khi cả người dính nhớp mồ hôi…
Bảnh không yêu quá đâu, bảnh yêu bình thường thôi, nhưng bảnh muốn giữ cho những gì bảnh yêu được đẹp đẽ thật lâu nhất có thể. Chị MC trong Have a sip có nói, tình yêu hoạt động giống như một cái lò lửa, lúc đầu cháy càng nhanh thì lúc sau cạn kiệt nhiên liệu mà ánh lửa yếu dần. Thế nhưng người trong cuộc thì không cảm nhận được độ mạnh yếu của ngọn lửa, họ chỉ biết mê mẩn vào những điều đẹp đẽ duy nhất mà họ thấy khi yêu.
Mới đây thôi bảnh nghĩ, mình có chút ghen tị với những bạn trẻ hơn mình sau này, khi bảnh ở giai đoạn bắt đầu của những bài học đắt giá được chia sẻ trên mạng xã hội thì họ sẽ tiếp cận được với chúng một cách “dày đặc” và thường xuyên nhất. Bảnh biết ơn vì những bài học và kinh nghiệm mà những bạn trẻ như mình đã chia sẻ, nó giúp bảnh tìm ra những lối đi tắt và tránh vấp ngã không cần thiết. Bảnh thấy được những người giỏi và nỗ lực hơn mình họ đang sống như thế nào, bảnh được tiếp xúc với những tư duy “advanced” tiệm cận với bảnh nhất, bảnh biết mình cần phải nỗ lực thế nào và bao nhiêu là đủ.
Có đôi khi trong nỗi buồn của mình, bảnh muốn viết, nhưng bảnh không bao giờ viết được đến cuối cùng. Nhưng nếu như để nỗi buồn ấy qua đi, khi ngày mới bắt đầu, những gì ta còn nhớ trong đêm đen sẽ là những gì mà ta rút kinh nghiệm và bài học sâu sắc cho mình. Và chắc chắn rằng, đó là những câu hỏi đã có lời giải, những khúc mắc đã tìm được lối ra.
- Deng
2 notes
·
View notes
Text
vì bản thân có tính cách nóng lạnh thất thường, nếu phải yêu một ai đó, tôi hy vọng người ấy sẽ có tính cách nhẹ nhàng, bao dung và thấu hiểu. Người ấy sẽ là bến đỗ bình yên, luôn kiên nhẫn lắng nghe và xoa dịu những cảm xúc tiêu cực của tôi
4 notes
·
View notes
Text
[Zhihu] CÓ CÂU NÓI NÀO KHIẾN BẠN BỖNG NHIÊN VỠ ÒA CẢM XÚC KHÔNG?
Tác giả: 浅浅同学
Dịch: yuanan | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost!
_____________
1. Vốn dĩ tưởng rằng người không rep tin nhắn là rất bất lịch sự. Sau này mới biết hóa ra người cứ gửi tin nhắn suốt mới là bất lịch sự. Trong thời đại mà điện thoại không bao giờ rời tay này, nếu người ta muốn rep thì đã rep lâu rồi. Như kiểu nếu gõ cửa mà không ai mở, rồi bạn cứ gõ liên tục thì có nghĩa là bạn bất lịch sự, hiểu chưa?
2. “Vào buổi tối hôm mà cậu khóc sướt mướt ấy, đã trưởng thành chưa?”
“Không, vào tối mà tớ cố nén nhịn để mình không được khóc cơ.”
(Ngây thơ vẩn đục)
3. “Có 9 bạn nhỏ mà lại chỉ có 8 viên kẹo thì nên chia thế nào cho công bằng?”
“Thế em không ăn nữa.”
Đấy, đứa trẻ hiểu chuyện không được ăn kẹo.
4. Hễ tức giận là không chịu nói chuyện, hễ buồn bực là không chịu ăn cơm.
Người mặc cảm tự ti lúc nào cũng tự phạt mình trước tiên.
(Movie: Le silencieux)
5. Cứ chờ đợi người khác riết rồi sẽ n g h i ệ n luôn đấy. Vì cứ đợi mãi đợi mãi. Rồi cậu sẽ nhận ra nếu mà cậu không đợi nữa không có nghĩa là đã buông được người ta rồi, mà là phản bội chính mình.
6. Rốt cuộc cuộc sống này đã làm gì mà khiến cậu ngay cả yêu đương cũng không dám nghĩ tới, lúc nào cũng tỏ ra hèn mọn? Rõ ràng tốt bụng như thế, rõ ràng chẳng có lỗi gì với ai cả mà chẳng bao giờ dám tự tin ngẩng cao đầu.
7. “Công chúa điện hạ, kỳ thi đại học là một đường ranh giới.”
“Ranh giới gì cơ?”
“Kể từ giây phút nó kết thúc thì những chuyện chúng ta có thể hoàn thành dựa vào sức mình sẽ ít dần đi.”
(Chiếc bật lửa và váy công chúa)
8. Vào một ngày rất đỗi bình thường, tôi đã buông bỏ một người vô cùng quan trọng.
9. Tôi nói tôi thích em không phải chỉ để yêu đương, hẹn hò. Mà là để hi vọng em của mai này, khi rơi vào vực thẳm đừng nản chí ngã lòng. Bởi chí ít cũng từng có người bị em thu hút. Trước đây là vậy, sau này cũng sẽ thế.
(Murakami Haruki)
10. Thành phố em ở đổ mưa, rất muốn hỏi xem em có mang dù hay không, nhưng tôi phải cố nhịn lại, vì tôi sợ em bảo không mang mà tôi thì lực bất tòng tâm, như việc tôi yêu em mà không thể cho em những yêu thương, bầu bạn em cần.
(Miyazaki Hayao)
11. Buộc tóc, hai vòng thì lỏng, ba vòng thì chặt. Đi tắm, vòi trái thì lạnh, vòi phải thì nóng. Ăn mì, một gói thì ít, hai gói thì nhiều. Hệt như tình cảm của hai ta, tiến một bước không được, lùi một bước chẳng xong.
(Bình luận hot trên NetEase Cloud Music - Rượu nếp mùa thu)
12. Ý nghĩa thực sự của lời xin lỗi là, tôi thừa nhận mình sai và chấp nhận mọi phản ứng hay cảm xúc tiêu cực của bạn chứ không phải là tôi đã xin lỗi rồi mà bạn còn bắt tôi phải thế này thế kia.
Câu nói k i n h t ở m nhất tôi từng nghe qua là: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, sao cứ phải bám riết không buông vậy?”
Có những chuyện bạn cho là qua rồi, đó là vì người phải chịu uất ức, tủi thân là tôi, không phải bạn.
Chỉ xin lỗi mà không chịu sửa đổi là qua loa lấy lệ. Bị người ta nhắc xong mới xin lỗi thì chẳng đáng một đồng.
Bạn không muốn dỗ, tôi cũng chẳng muốn kiếm thêm chuyện gì cho cam. Muốn cho qua thì cứ cho qua đi.
Chìa tay ra xin xỏ người khác cho mình chút cảm giác an toàn đúng là chẳng có nghĩa lý gì.
13. Hình như cứ thi thoảng lại muốn mặc kệ sự đời đến đâu thì đến. Cảm giác mệt mỏi rã rời đến mức chẳng buồn chuyện trò, từ chối muốn giao tiếp với người khác, không có nguyên nhân cụ thể, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, càng không muốn nghe mấy câu kiểu như “mau xốc lại tinh thần đi”.
Cần thời gian để thanh lọc tâm hồn, cứ để tôi rầu rĩ, lụi tàn vài ngày đi.
14. Hồi nhỏ không biết diễn đạt thế nào, lớn rồi thì nghĩ một đằng nói một nẻo.
15. Hối tiếc của việc trưởng thành đó là chúng ta luôn gặp được những người tốt nhất vào những năm tháng vô tư nhất nhưng lại không tự biết.
16. Bạn cứ tưởng điều tồi tệ nhất trên đời này là mất đi người bạn yêu nhất. Nhưng thật ra điều tệ hơn thế nữa là bạn vì quá yêu một người mà đánh mất chính mình.
17. Những ngày em đến muộn, anh suýt chút đã nghĩ rằng đời người hóa ra chỉ có vậy.
Nhưng giây phút em xuất hiện, anh đã tha thứ cho bao khổ cực suốt ngần ấy năm anh phải chịu.
Cảm ơn em đã đến để yêu anh.
18. Câu nói tán tỉnh nhất từng nghe được: “Đây là lần đầu em yêu một người, sợ mình làm không tốt sẽ khiến anh cảm thấy hóa ra tình yêu cũng chỉ đến thế mà thôi.”
19 Ngày trước em rất thích uống coca, xong còn nghĩ rằng cả đời này đều sẽ thích. Vậy mà bỗng có một ngày em không thích uống nữa. Không thích là không thích. Em không sai, coca cũng không sai.
19. Đột nhiên không oán không hờn nữa, một người đã vỡ vụn như tôi, nếu mà người khác muốn yêu thì phải nhặt từng mảnh lên để ghép lại. Khổ lắm.
20. Thật ra em biết là không đợi được, nhưng cứ cố chấp muốn đợi thêm chút nữa.
21. Trước giờ em chỉ lủi thủi một mình thôi. Gió thổi đến thì chầm chậm cất bước. Mưa sa xuống thì tránh đi cho đỡ ướt. Có sấm thì bịt chặt tai cố gắng chạy thật nhanh đi.
_____
Ảnh: Xhs ID: 636311820
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/506616001/answer/3027521717
7 notes
·
View notes
Text
4 THỨ MÀ NGƯỜI THÔNG MINH KHÔNG BAO GIỜ HÉ LỜI
1. KHÔNG SUỐT NGÀY ĐI KỂ NIỀM VUI NỖI BUỒN CỦA MÌNH, LÀ TRÍ TUỆ Giáo sư Mark Bauerlein nói: "Một trong những biểu hiện của người trưởng thành chính là khi họ hiểu họ ra được rằng 99% những chuyện xảy ra với mình, với người khác, nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì."
Sống ở đời, giống như con cá trong nước, nóng lạnh chỉ mình nó biết. Có một câu chuyện như này:
T. sau khi được thăng chức, đãi ngộ đã cao hơn trước kia rất nhiều, vì vậy mà anh ấy quyết định mời những đồng nghiệp thân thiết ăn một bữa. Vốn dĩ đã đặt 3 bàn ở nhà hàng, nhưng ngày hôm đó, đồng nghiệp lại có đủ mọi lý do từ chối không tới, cuối cùng chỉ gom lại đủ một bàn.
Trong bữa ăn, ai ai cũng nói cười vui vẻ, nhưng lời nói ra lại "tẩm ngẩm tầm ngầm":
"Tôi không nhận ra là cậu cũng giỏi phết đấy nhỉ!" "Sau này làm lãnh đạo rồi, đừng phớt lờ bọn tôi đấy nhé!" "Có đi cửa sau không đấy, bình thường tôi cũng không nhìn ra là cậu giỏi giang tới vậy!" …
Vốn nghĩ rằng sẽ nhận được lời chúc mừng chân thành từ mọi người, không ngờ bàn tiệc lại vương đầy những ngữ khí đố kị "Dựa vào cái gì mà cậu ta được thăng chức!"
T. nói rằng đó là bữa cơm khiến cậu cảm thấy khó xử nhất. Thực ra, bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, luôn có một sự thật trần trụi tồn tại đó là: Trên thế gian này, ngoài ba mẹ ra, không có mấy ai thực sự hi vọng chúng ta sống sung sướng hơn họ.
Vì vậy, "khoe khoang" hạnh phúc của mình ra ngoài, nhiều khi là đang động vào chỗ đau của người khác, giống như kiểu bảo họ rằng "anh đố kị với tôi đi" vậy, rồi lại tự thêm phiền phức cho chính mình.
Đúng vậy, đời người 10 phần thì có tới 8,9 phần không như ý, nhưng chẳng phải là vẫn còn 1,2 phần là tốt đẹp ư.
Vui vẻ, chia sẻ với nhầm người, thì chính là "khoe khoang"; buồn phiền, tâm sự với sai người, thì chính là "làm quá".
Người thông minh sớm đã điều chỉnh quá trình trưởng thành sang chế độ im lặng, không tùy tiện chia sẻ niềm vui nỗi buồn của bản thân.Họ chia sẻ với những người bạn tri kỷ và cùng họ tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc ấy.
2. KHÔNG “ĐÂM CHỌC” VÀO CHỖ KHÓ CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ TỬ TẾ Nhà viết kịch người Nga Anton Pavlovich Chekhov nói: "Người có giáo dưỡng không phải là ăn cơm mà không làm đổ canh, mà là khi người khác chẳng may làm đổ canh, đừng nhìn chằm chằm vào họ."
Không "xé toạc" chỗ khó nói của người khác, lòng tốt trông có vẻ nhỏ bé này lại sưởi ấm cả cuộc đời của người khác.
Còn nhớ một lần, tôi và một người chị đồng nghiệp tan làm đi về nhà, chúng tôi ngồi trên cùng một chuyến xe, ngồi cách chị em tôi không xa là đồng nghiệp V., có vẻ như đang có chuyện gì đó buồn, vừa lớn tiếng nói điện thoại vừa lấy tay lau nước mắt.
Tôi và chị đồng nghiệp trông thấy, vì bình thường quan hệ đồng nghiệp cũng tốt, tôi hỏi chị ấy xem có nên qua bên kia an ủi cậu ấy một chút. Chị đồng nghiệp lắc đầu, nói tôi không đi.
Sau đó rất lâu, tôi mới nhận ra được rằng, ai cũng có một mặt yếu đuối cả, nhưng chẳng ai muốn để người khác thấy được sự yếu đuối đó của mình. Sống ở đời, sắc vàng sắc đỏ rực rỡ có, sắc đen sắc xám tất nhiên cũng tồn tại theo.
Nhiều khi, chúng ta không cần tới sự an ủi hay sự cảm thông nhất thời, mà chúng ta chỉ đơn giản muốn người bên cạnh không quấy rầy, không "đâm chọc", không lên tiếng, chỉ đơn giản là sự im lặng mà thôi…
Có người nói, đời người ai sống cũng không dễ dàng gì rồi, có những chuyện không cần phải bóc toẹt móng ngựa ra.
Đúng vậy, bạn vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được rằng, một người trưởng thành trông thì có vẻ luôn vui tươi, chín chắn, bên trong họ nội tâm gào thét ra sao, nhưng họ luôn im lặng, đó là bởi vì, họ không muốn ai biết…
3. KHÔNG HẠ THẤP THỰC LỰC CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ GIÁO DỤC Bên cạnh bạn có một người như này hay không? Người khác sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, họ sau lưng nói người ta đi cửa sau. Người khác xinh đẹp mỹ miều, họ ở sau lưng nói người ta là bình hoa di động không có tài cán gì. Người khác thành tích học tập xuất chúng, họ đi bốn phương tám hướng nói người ta là con mọt sách, không biết sự đời…
Kiểu người như vậy, luôn hạ thấp người khác để đề cao chính mình. Mà không biết rằng, quá trình nói xấu sau lưng người khác ấy cũng chính là đang phủ định chính mình; kính sợ đối thủ mới là tôn trọng bản thân.
Sống ở đời, ai cũng nên cố gắng để tỏa sáng, nhưng tuyệt đối đừng tỏa sáng trên cái nền là dập tắt người khác. Nhận thức ra được cái mình "không biết", mới là điểm khởi đầu của "biết". Thế gian vạn vật, ai cũng có những sở trường, sở đoản riêng.
Quang minh chính đại đối mặt với đối thủ, thắng, thắng cho sảng khoái; thua, cũng thua một cách tâm phục khẩu phục. Tặng người khác một tràng vỗ tay, là đang cho mình động lực để tiến bộ.
4. KHÔNG TỌC MẠCH CHUYỆN NGƯỜI KHÁC, LÀ TẦM NHÌN Con người ta nếu không có "cao độ", nhìn thấy đâu đâu cũng là vấn đề; còn sống mà không có tầm nhìn, vấn vương sẽ toàn là những chuyện tầm phào.
Sống ở trên đời, chú trọng vào bản thân, nhưng cũng đừng quên chấp nhận người khác.
Tiểu thuyết gia người Anh, Charles John Huffam Dickens từng nói: "Phép lịch sự tốt nhất chính là không tọc mạch."
Không tọc mạch vào chuyện người khác, không phải là lạnh lùng hay ích kỉ, mà đó là để chúng ta học cách mở lòng, cho phép bản thân mình không hoàn hảo, đồng thời chấp nhận những khuyết điểm vụn vặt của người khác.
Những việc nhỏ không động tới nguyên tắc, không cần thiết đâm chọt phê bình; những tiểu tiết không làm ảnh hưởng tới bố cục chung, cũng không cần phải "cầm tay chỉ điểm" cho người khác.
Chấn chỉnh, thay đổi bản thân, là thần. Chỉ trích, muốn thay đổi thế giới, là thần kinh.
Thay vì cố gắng đi mài mòn những góc cạnh của người khác, chi bằng "kinh doanh" cho tốt sự tốt đẹp của chính mình.
20 notes
·
View notes