#Thiền ĐỊnh
Explore tagged Tumblr posts
Text
456. Tư tưởng đã giăng bẫy bản thân ta như thế nào? Kira
Người ta không dễ gì sập bẫy một mánh khóe được lập đi lập lại giống như tuyên truyền nếu chịu khó tìm hiểu. Nhưng hoàn toàn sập bẫy “tư tưởng” do chính mình tạo ra. Điều này lý giải cho hội chứng Stockholm*(1), hoặc sự bất hòa trong nhận thức * (2) và muôn vàn các lệ thuộc khác của con người vào khoái lạc. Vậy tư tưởng đã giăng bẫy như thế nào? Đầu tiên, điểm cốt lõi của tư tưởng là chức năng…
0 notes
Text
Kết quả chụp cộng hưởng từ: Lòng tốt và thiền định mang lại hạnh phúc
Theo những phát hiện khoa học, lòng tốt và thiền định có thể mang lại cho con người cảm giác hạnh phúc. Mọi người đều mong muốn hạnh phúc, nhưng nó dường như là một kho báu ẩn giấu. Dù có ý thức hay vô thức, trực tiếp hay gián tiếp, mọi việc chúng ta làm, mọi hy vọng chúng ta có, đều liên quan đến một khát vọng hạnh phúc sâu sắc. Nhà sư Phật giáo người Pháp Matthieu Ricard là tác giả của cuốn…
View On WordPress
0 notes
Text
"Khi nhìn đời bằng một đôi mắt thiền, ta thấy nỗi bi thương đằng sau cơn giận, thấy trí tuệ đằng sau sự lặng im.
Trong cuộc đời, có rất nhiều chuyện, có rất nhiều người, nghe như thế, nhìn như thế, mà không phải là thế.
Ẩn sâu bên trong một con người khó chịu, là một người đã từng phải chịu đựng thương tổn.
Ẩn sâu bên trong một con người lạnh lùng, là cả một tâm hồn trống rỗng cô đơn.
Và sâu bên trong một con người thích sự im lặng là một người có rất nhiều bộn bề trong suy nghĩ.
Chỉ khi ta nhìn đời bằng một đôi mắt thiền, ta mới hiểu và thương những sinh linh trong dòng đời này, cũng là buông bỏ cho mình gánh nặng phán xét và định kiến."
140 notes
·
View notes
Text
Khi chọn cánh cửa này để khép lại và chọn cánh cửa kia để mở ra, là chúng ta đang chọn cho mình một nơi để bước chân vào. Khi chọn con đường này để dừng lại và chọn con đường kia để tiếp tục, là chúng ta đang chọn cho mình một hướng đi ngày mai. Khi chọn thứ này để từ bỏ và chọn thứ kia để theo đuổi, là chúng ta đang chọn lựa một thứ sẽ quyết định cho chất lượng của sống của mình.
Hiểu biết là biết cách làm trống trái tim khỏi những khổ đau, và từ bi là biết cách mang tình thương về lấp đầy khoảng trống đó.
Mong người luôn an.
(tập 3, Cuộc Sống Nhìn Từ Ô Cửa Thiền)
Om Mani Padme Hum
19 notes
·
View notes
Text
“Yêu, cũng cần phải học”. Người Trung có câu: “Thật ra, trong một mối quan hệ thân mật, chúng ta không sợ sự cho đi, cũng không sợ thay đổi vì đối phương. Chúng ta chỉ sợ sự nỗ lực của mình không được nhìn thấy và không được hồi đáp xứng đáng.”
Chúng ta luôn cho rằng chỉ cần cho đi một cách chân thành thì sẽ được người khác trân trọng và tôn trọng.
Rất nhiều lần, người khác không đánh giá cao sự cho đi của chúng ta.
Tình cảm của người trưởng thành là sự cân nhắc giữa ưu và nhược điểm, và nó chợt là điều không thể bỏ qua.
Khi một người bắt đầu trở nên lạnh nhạt bạn, bạn đừng dây dưa, cũng không cần níu kéo.
Hãy học cách rút lại sự nhiệt tình, và thoát ra một cách lịch sự.
Bạn có thể trốn trong chăn và khóc, hoặc uống rượu đến nôn mửa, nhưng bạn không được phép cầm điện thoại gọi hay nhắn tin cho người kia.
Nếu bạn thích một cái gì đó, hãy cố gắng theo đuổi nó. Sau cùng, nếu bạn vẫn không thể chiếm được nó thì hãy quay lưng một cách lộng lẫy.
Nếu luôn gõ một cánh cửa đang không muốn mở, bạn sẽ trở thành một người thô lỗ.
Trưởng thành lớn nhất của một người là biết khi nào là đủ.
Thiền sư Dịch Hoài Thâm từng nói: "Hát trên lầu nói chuyện tình cảm, nếu người không có ý định, ta sẽ dừng lại."
Đừng tiêu hết tâm tư để cố giữ một người đã muốn rời đi.
Giữa người với người không bao giờ có sự đường đột, hắn nghĩ kỹ rồi mới đến, cũng đã nghĩ thông rồi mới đi.
Đừng vì mộng tưởng rồi chiến đ��u một mình...
Một sai lầm không thể phạm hai lần, nếu lại phạm phải, đó không phải là sai lầm, đó là lựa chọn.
Bạn càng nỗ lực làm hài lòng một người, người đó càng có khả năng khiến bạn đau lòng.
Giữa người với người muốn duy trì một mối quan hệ lâu dài và thoải mái cần dựa vào điểm chung và thu hút lẫn nhau.
Bạn phải cố gắng làm cho bản thân trở thành một người tốt hơn, thay vì buộc người khác thích bạn.
Quãng đời còn lại, mong bạn sống vui vẻ và thẳng thắn, thỏa mãn và hạnh phúc.
"Và chúc bản thân sinh nhật an yên." 22.2
Y Khuynh dịch.
317 notes
·
View notes
Text
"Thế giới luôn biến động, sông điềm tĩnh là một nghệ thuật và là phương pháp mạnh mẽ để duy trì cân bằng.
Khi bạn điềm tĩnh, bạn sẽ nhìn thấy rõ hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn và hành động chính xác hơn. Điềm tĩnh giúp bạn đối diện với khó khăn mà không hoảng loạn, tìm ra giải pháp trong những lúc tưởng chừng bế tắc nhất.
Muôn sông điềm tĩnh, hãy học cách thiền định, tập trung vào hiện tại và chấp nhận những thứ không thể thay đổi. Khi tâm hồn bình yên, bạn sẽ dễ dàng vượt qua sóng gió và tiến bước vững chắc trên con đường đã chọn."
Cre: Vu Huynh
10 notes
·
View notes
Text
Đến tuổi này thứ khiến tôi vui vẻ nhất là tìm được nhịp điệu của riêng mình. Bản tango mà tôi đã thuộc làu và thỉnh thoảng vẫn có cải tiến.
Ở thế giới mà mỗi một tháng lại ra đời một phong cách sống nào đó: tối giản, vật chất, bừa bộn, thiền định, ăn chay, nhịn 1 đến 2 bữa, chủ nghĩa khắc kỷ rồi khoái lạc hội... tôi nhặt nhạnh vài mảnh thấy hay ho nhét vào trong cuộc đời của mình rồi sống tiếp. Có những ngày phải lăn lộn để qua.
Là người tối giản chi tiêu nhưng lại sống trong chủ nghĩa tiêu dùng với sách, quần áo secondhand, thích ngồi cùng anh em nhưng cũng có lúc trốn đi đâu đó một mình ngửi mùi phân bò và cỏ xanh mới cắt. Thế giới của tôi pha trộn, kết hợp, tách rời và thành một bức tranh tồi tệ có, đẹp đẽ có của riêng mình.
Chúng ta đâu có nhiều khuôn thước đến thế để nhốt mình vào. Một vài giới hạn đặt ra để quay về là đủ. Đến một thời điểm hầu hết những việc tốt xấu, cái nên làm hay không nên làm cũng chỉ thu gọn đơn giản về sự lựa chọn của cá nhân. Cái này làm có thoải mái không, nếu không thì không làm. Đi chỗ này vui không, vắng người không, nếu thỏa cả hai thì mình đi.
Hằng ngày đầu óc giằng xé giữa những lựa chọn, và đâu đó ta tìm thấy một bản thân giữa những Có và Không, Làm và Không Làm, Đi hay Ở. Những lúc thấy thế giới trôi quá nhanh và tôi thì quá chậm tôi không còn thấy sợ hãi như ngày trước nữa. Nhạc còn chưa hết và tôi vẫn nhảy tango theo nhịp của riêng mình. Mà cái nhịp điệu ấy, tôi đã rất quen, tôi đã trật nhịp, tôi còn dẫm lên chân của người khác và của mình, tôi ngã và mệt mỏi không muốn tiếp tục nhảy nữa. Nhưng cỏ thơm mới cắt và sạch tinh tươm sau cơn mưa cuối hạ, gió thổi lộng lẫy khi tôi vươn vai trên triền đê và những đám mây trĩu nước bồn chồn đuổi theo một góc trời, nửa sáng còn lại ánh lên những mảng xanh cao vút, tôi nằm và nghĩ hay mình tập nốt một lần nữa. Tôi vứt thuốc sang một bên và dắt xe ra phố.
Nhịp này hy vọng sẽ không dẫm vào chân ai. From BeP
302 notes
·
View notes
Text
Âm nhạc, nghệ thuật làm chướng ngại thiền định
Âm nhạc và nghệ thuật nói chung rất cần thiết để khám phá cái đẹp, di dưỡng và thăng hoa tinh th��n. Tuy vậy, với người chuyên tâm thiền định, khi chánh niệm chưa sâu, tâm chưa vững vàng thì âm nhạc, nghệ thuật dẫu thanh cao nhưng không khéo cũng trở thành chướng ngại, ràng buộc tâm một cách êm ái phiêu bồng. Người hành thiền sơ cơ, khi tâm tạm thời có chút an định, niềm vui của tịnh xả xuất…
View On WordPress
0 notes
Text
Pacchimabuddhavacana: Lời Phật-ngôn cuối cùng của Đức-Phật Gotama
- phần 1 : Vô thường, tinh tấn, dễ duôi
Chời ơi! Chắc chớt quớ! Cặm cụi từ 7 rưỡi tối tới giờ soạn được bài chia sẻ đầu tiên về hành trình Tôn Ngộ Không Tuệ☀️Hạnh thoát ra khỏi núi sách Kinh Luận Bắc Tông và chú giải Nam Tông, tưởng đâu chỉ cần nhấn nút Post là ô kê con bê rồi. Ai dè bấm Ctrl+Z, tưởng là để dời lại 1 bước soạn thảo thoy, ai dè nó lùi cả chục bước còn mỗi đoạn đầu 😭
Thoy, dù sao cũng là bài viết về Vô thường, tinh tấn, dễ duôi, tứ niệm xứ thì nhân dịp có cái duyên vô duyên này cho nó rã bèng thì thực tập luôn thái độ chấp nhận tính vô thường có đó rồi mất đó vậy.
Chủ đề của cái bài vừa bị digital-vô-thường nó quật là Pacchimabuddhavacana: Lời Phật-ngôn cuối cùng của Đức-Phật Gotama “Handa dāni bhikkhave āmantayāmi vo, vaya-dhammā saṅkhārā, appamādena sampādetha.” – Này chư tỳ-khưu, tỳ-khưu-ni, cận-sự-nam, cận-sự-nữ! Bây giờ Như-Lai nhắc nhở, khuyên dạy các con lần cuối cùng rằng: Các pháp-hữu-vi (ngũ-uẩn) có sự diệt là thường. Các con hãy nên cố gắng tinh-tấn hoàn thành mọi phận sự tứ Thánh-đế bằng pháp không dể duôi, thực-hành pháp-hành tứ niệm-xứ. Đức-Phật vừa chấm dứt câu: “appamādena sampādetha” từ đó không còn dạy thêm một câu nào khác nữa.
Tứ niệm xứ là ý căn bản, cũng khá dài, nên để sau. Chừ ăn gian post cho mẹ và chị nghe cái link Tinh Tấn và Dễ duôi rất hay rồi leo lên giường ngồi thiền nghe pháp thoại đêy. Dù quạu và bỗng dưng mún hóc thiệt nhưng mà hok có được dễ duôi hi hi.
Tin vui á, là sau 9 buổi Thầy bắt ngồi thiền "để tập ngồi thoy không mong chi cao xa" thì khả năng ngồi thiền quán hơi thở của Tuệ☀️Hạnh đã đạt được mức thân ngồi im không nhúc nhích trong 45 phút liên tục, tâm theo dõi được 750 hơi thở liên tục không bị tán. Hí hí
Chúc mẹ chúc chị một ngày vui, tinh tấn nghen! Hẹn mai gặp lại!
Ảnh: định nghĩa về người dễ duôi của ngài Pakokku Sayadaw
#Lời dạy của Đức Phật#Đức Phật#Tinh tấn#Dễ duôi#Vô thường#Tiến bộ trong thiền định#links#ngài Toại Khanh#chuyện hàng ngày của Tuệ Hạnh
0 notes
Text
ÚP MẶT VÀO VỚI TRANG KINH
Câu đúng văn phạm phải là “úp mặt vào trang kinh”, sao vẫn nghe thiếu thiếu gì đó! Thêm chữ “với” có vẻ thừa, thôi kệ. Cần gì đúng văn phạm. Đúng cho người, nhưng lại chẳng đúng với ta, thế thì tại sao không viết đúng cái điều mình nghĩ: Úp mặt vào với trang kinh!
Chợt nhớ một giai thoại Thiền, lâu rồi, tra mãi chẳng ra, đại loại:
Tăng hỏi Hoà Thượng:
Hoà Thượng sao vẫn còn tụng Kinh để làm gì?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt.
Tăng hỏi:
- Con bắt chước Hoà Thượng được chăng?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt. Còn mắt ông dùi vào kinh thì đến da trâu cũng lủng!
Trong Đại Huệ Phổ Giác Thiền Sư Ngữ Lục quyển 27 (Đại 47, 928 trung) ghi: Đóng cửa ngồi nhìn vách, đây chính là thuốc hay để dừng tâm; nếu chỉ dùi giấy cũ (Toản cố chỉ) thì nhất định sinh ra mầm mống sinh tử từ vô thủy đến nay trong tạng thức.”
Ôi! Tụng đọc kinh sách mà không tỏ ngộ thì chỉ là “dùi giấy cũ”. Đúng là với con mắt phàm phu đầy tư biện của chúng ta mà tụng đọc kinh sách thì da trâu cũng lủng chứ nói gì đến giấy mỏng của trang kinh!
Nhưng không! “Dùi giấy cũ” chỉ là sự phê phán của mấy ông Thiền sư, chỉ trích những kẻ chỉ biết tầm chương trích cú. Trong Thiền lâm chẳng đã từng dạy: “Y kinh giải nghĩa tam thế Phật oan. Ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết”. Làm sao để chẳng đồng với thuyết của tà ma ngoại đạo? Chỉ còn biết quay về úp mặt vào với trang kinh!
Ngoài kia người ta ác quá, lôi cả ông Phật của 26 thế kỷ trước ra nguỵ biện để phê phán cuộc đời thói hư tật xấu, nhân danh lý trí, trí thức, nhân danh cao thượng, khôn ngoan, cưỡng từ đoạt lý, phán không chừa chút sỉ diện tối thiểu còn sót lại, kiêu căng, đắc thắng, trong khi một chút hơi thở chánh niệm để bảo toàn nhân cách còn không có, thì nói chi đến hay dở đúng sai. Điều quý báu nhất của người con Phật, nhất là trong mùa an cư kiết hạ của chư tăng, chẳng cần phân bua tranh biện, lặng lẽ quay về úp mặt vào với trang kinh.
Úp mặt vào với Hoa Nghiêm, thấy mười cánh huyền môn mở ra phơi phới, cùng Thiện Tài Đồng Tử đi vào pháp giới, gặp Đức Mạn Thù Thất Lợi dắt đi gặp Phổ Hiền, lạy từng hạt bụi trong mười phương cõi nước để thâm tạ duyên sanh trùng trùng vô tận, để thương mình, để yêu người, nào có còn kẻ oán với người thân.
Úp mặt vào với Tứ A-hàm, thấy cùng với ngàn vị tỳ-kheo theo chân Phật, ôm bình bát đi vào tụ lạc khất thực. Thấy mỗi nhánh lá, cành hoa, vầng nhật nguyệt đầu non, ánh tinh cầu đáy nước, tất cả đều thơ mộng, hiền hoà, và nhiệm mầu như thể, như thế, như nhiên.
Úp mặt vào với Bát-nhã, thấy ta với người là một, thấy ta và cảnh không hai. Thấy nỗi tức giận đêm qua thành chất liệu thanh lương sáng sớm. Nghe những lời mắng chửi bữa nọ như bản giao hưởng tuyệt vời. Giọt lệ của ngày hôm qua biến thành mưa của ngày hôm nay. Ai còn lưỡng lự đâu nơi, nhờ gươm báu chặt đứt rời sắc không. Bao nhiêu phiền muộn viễn vông, chợt rơi rụng hết như không một chiều.
Úp mặt vào với Pháp Hoa, thấy giọt sương mai chiếu diệu lung linh nghìn pháp giới. Thấy mình bỗng dưng giàu sang cao cả, trí thức lên nhiều. Thấy lại tuổi thơ cùng bạn bè nắn viên đất sét thành ông Phật rồi sụp lạy nam mô, rồi được Phật cho lên ngắm toà Đa Bảo, hạnh phúc khi biết mình rồi cũng sẽ được dự hội A-nậu-đa-la.
Úp mặt vào với Niết-bàn, thấy mỗi phút giây đều hàm tàng bí mật, mỗi sự việc đều tổng nhiếp an nhiên. Từ bữa nọ tới bữa nay, từ mỗi phút giây hay từ vô lượng kiếp giữa thiên thu vời vợi, có gì để nói, có gì để bàn. Cố gắng lập bày chân nguỵ để tranh biện hơn thua, chẳng bằng hớp một ngụm trà thơm nơi đầu lưỡi rồi hít thở an nhiên.
Vâng! úp mặt vào với trang kinh, để về thương mẹ kính cha, thờ thầy mến bạn. Úp mặt vào với trang kinh, để thương quý người hành khất bên đường giống như thương kẻ rong rêu đầu đường xó chợ, bãi rác gầm cầu. Bạn đang bị mắc nợ ư? Bạn đang bị tấn công ư? Bạn đang được xưng tụng ư? Bạn đang bị tình phụ ư? Bạn ơi! Tôi chẳng thể trả nợ giùm cho bạn. Tôi chẳng thể bảo hộ được cho bạn. Tôi chẳng dìm bạn xuống, tôi cũng chẳng kéo được bạn lên. Nhưng tôi muốn nói, bạn hãy tin tôi đi, quay về úp mặt vào với trang kinh, ngay trong mùa hè này nhé. Bạn nhìn thấy không? Quý thầy, tăng ni khắp chốn, với chiếc y vàng, khuôn mặt an nhiên và nụ nụ cười ý nhị, đang phủ phục dưới chân Phật, và nhẹ nhàng tụng đọc tôn kinh.
Tôi xin mượn một câu thơ của Phạm Thiên Thư trong Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng, bối cảnh có thể khác nhau, nhưng lối về chỉ một, để kết thúc bài viết vu vơ này bạn nhé:
“Tiếng em hát giữa giáo đường
Chúa về trong những thánh chương bàng hoàng”
Thuỳ Ngữ Thất, bồ lựu nguyệt năm Giáp Thìn
Nhất Thanh T.NH.
Từ Bùn Sen Nở
9 notes
·
View notes
Text
Trong thiền ngữ Ấn Độ có 4 câu thế này:
- Bất kể bạn gặp ai, đó đều là người bạn cần gặp.
- Bất kể xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện nhất định phải xảy ra.
- Bất kể chuyện bắt đầu từ đâu, đó đều là thời điểm thích hợp.
- Bất kể là chuyện gì, đã qua thì chính là qua.
Chuyện đã xảy ra thì đó chính là điều duy nhất có thể xảy ra, không cách nào quay đầu được, cứ nhìn lại, nghĩ lại sẽ chỉ là vô ích mà thôi.
Dịch: Rainie Nguyen
4 notes
·
View notes
Text
Vạn sự trên đời, tuy quá nhiều thứ lửng lơ bất định, song cũng không thể vô duyên vô cớ mà đến, chung quy đều có căn nguyên cả. Giống như nhân quả luân hồi mà nhà Phật thường nói, có những món nợ từ kiếp trước, sẽ theo đến kiếp này đòi lại. Nhưng trên đời chẳng ai không mắc nợ, hai kẻ qua đường không hề quen biết cũng có thể còn vướng một đoạn nhân quả không tên. Chẳng rõ ai từng nói rằng, kẻ nặng tình không hợp tham thiền, vì cảnh giới của Thiền là tịch diệt hư vô, nhập định thấu tỏ. Nói vậy thì Thiền hẳn là vô tình. Nếu muốn tham thiền, ắt phải cắt đứt tình sầu yêu hận nhân gian, trước đèn xanh sách ố, nâng niu một quãng năm tháng bồ đề, bình lặng mà qua một đời. Thanh đạm như thế, mới được coi là vượt ra ngoài thế tục, không còn tranh chấp với hồng trần, tự tại tới lui giữa núi non sông nước
10 notes
·
View notes
Text
[HẠN] NGUYỆT THỰC SONG NGƯ: KẾT THÚC ĐỂ BẮT ĐẦU HÀNH TRÌNH MỚI
🌕 Vào ngày 18/9/2024, chúng ta sẽ chứng kiến Nguyệt Thực ở 25° Song Ngư, đồng thời là Siêu Trăng tỏa rạng bầu trời. Nguyệt Thực sẽ mang đến những kết thúc mang tính định mệnh và bước ngoặt, hoàn tất một chu kỳ trong đời bạn, đưa bạn đến đúng nơi bạn cần phải đến.
Dưới ảnh hưởng của Nguyệt Thực bán phần lần này, những thay đổi sẽ có tính chất nhẹ nhàng hơn so với Nguyệt thực toàn phần, nhưng vẫn đủ quan trọng để mang đến sự chuyển hóa sâu sắc. Có thể bạn sẽ cảm thấy khó chịu hoặc không thoải mái, nhưng bây giờ chính là thời điểm để buông bỏ. Đây không chỉ là kết thúc, mà còn là khởi đầu cho một hành trình mới cho sự phát triển của linh hồn bạn.
Song Ngư nhắc nhở vũ trụ luôn có kế hoạch cho mỗi người trong chúng ta. Dù con đường có lắm chông gai, thì sự buông bỏ và chấp nhận sẽ là chìa khóa dẫn dắt bạn đến sự chữa lành và hoàn thiện bản thân.
🌕 Nguyệt thực Song Ngư lần này sẽ là khởi đầu cho kì Nguyệt - Nh��t thực trên trục Song Ngư - Xử Nữ kéo dài đến năm 2027. Qua chuỗi biến đổi lớn này, bạn sẽ có sự tiến bộ vượt bậc trong lĩnh vực sức khỏe (thể chất/tinh thần), phụng sự và cống hiến.
Lần gần nhất chúng ta trải nghiệm kỳ Nguyệt - Nhật thực trên trục Xử Nữ – Song Ngư là vào khoảng tháng 11/2015 đến tháng 5/2017. Bạn hãy chiêm nghiệm lại khoảng thời gian đó để xem những chủ đề nào đã xuất hiện, chúng có thể sắp tiếp diễn với mức phát triển cao hơn.
🌕 Nguyệt thực trùng tụ sao Hải Vương sẽ khiến bạn cảm nhận rõ ràng sức mạnh của trực giác, dẫn dắt bạn đi sâu hơn vào tiềm thức và thấu hiểu những bí ẩn của tâm hồn mình. Tuy nhiên, sao Hải Vương cũng có thể tạo ra sự nhầm lẫn hoặc lạc hướng, khi ranh giới giữa thực tế và ảo tưởng bị mờ nhạt. Đây là thời điểm bạn cần lắng nghe chính mình và phân biệt rõ ràng giữa những giấc mơ chân thật và những ảo ảnh.
Góc vuông giữa Nguyệt thực và sao Thiên Vương có thể mang đến những sự kiện bất ngờ và đột ngột. Điều này có thể khiến bạn cảm thấy bối rối bất an, nhưng đồng thời hứa hẹn mở ra những đột phá sáng tạo. Bạn được khuyến khích chấp nhận sự thay đổi và tìm ra những con đường mới, đặc biệt khi hành trình cũ đang khép lại.
🌕 Để hòa mình vào năng lượng của Nguyệt Thực Song Ngư 18/9, bạn có thể thực hiện một số NGHI LỄ sau từ ngày 16/9 - 20/9 nhé:
✔️ Thiền định, cầu nguyện: Dành thời gian để kết nối với tâm hồn mình, lắng nghe những điều trực giác mách bảo.
✔️ Viết nhật ký: Ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc và những gì bạn muốn giải phóng khỏi cuộc sống của mình. Một số câu khẳng định mà bạn có thể viết ra trong thời gian này: "Tôi biết rằng những thay đổi dưới ánh sáng Nguyệt thực Song Ngư sẽ mở ra chương mới trong cuộc sống. Tôi chấp nhận rằng mọi điều xảy ra đều có lý do và mục đích cao cả. Tôi sẽ đón nhận mọi thử thách với lòng biết ơn. Nguyện cho tôi và mọi người đều tìm thấy sự thanh thản và hướng dẫn từ giọng nói bên trong."
✔️ Thả lỏng và buông bỏ: Dưới ánh sáng của Nguyệt Thực, hãy thả đi những gì đã quá cũ kỹ, những nỗi đau, sự giận dữ và hối tiếc. Hãy tạo không gian để những điều mới mẻ có thể bén rễ trong cuộc sống của bạn.
✔️ Hoạt động thiện nguyện: Làm những hành động tử tế, chia sẻ và giúp đỡ người khác.
~#MãNhânNgư~
-----
🍀🍀🍀 Bạn muốn tìm hiểu Chiêm tinh một cách tiện lợi, hệ thống và nhân văn? Đừng bỏ lỡ lớp Chiêm tinh online cuối cùng của năm 2024 khai giảng vào 23/9 sắp tới nhé!
Đăng ký ngay: https://tinyurl.com/25wjsz33
-----
#Astrology #Chiemtinh #hocchiemtinh #huyenhoc #cunghoangdao
3 notes
·
View notes
Text
HÀNH GIẢ VĨ ĐẠI NHẤT CỦA TÂY TẠNG
CÓ THỂ DẠY TA ĐIỀU GÌ VỀ CUỘC ĐỜI
Nguyên tác: “What Tibet’s Greatest Ever Yogi Can Teach Us About Living Life”
Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên
Milarepa nổi danh là một thi sĩ vĩ đại. Ngài thường lang thang quanh những miền quê, hát những bài ca và viết những bài thơ cho người dân địa phương. Tôi muốn chia sẻ với quý vị một vài bài thơ, giáo lý và trích dẫn nổi tiếng nhất của Milarepa với hy vọng rằng điều đó có thể mang lại lợi lạc cho một người nào đó.
1. Hãy khiêm tốn
“Hãy ngồi ở chỗ thấp nhất, và các con sẽ đạt được vị trí cao nhất.” –– Milarepa
Milarepa nổi danh là rất khiêm tốn. Ngài không mặc gì ngoài một vài quần áo rách dơ bẩn và không bao giờ ngồi trên một Pháp tòa hay ghế cao. Ngài không có tu viện lộng lẫy, thay vào đó ngài chọn cách sống trong những hang động và núi non.
Nhiều bài ca của ngài nói về sự khiêm tốn. Milarepa thường nói về đức tính khiêm tốn giúp ta phát triển lòng bi mẫn và lòng yêu thương, trong khi sự kiêu ngạo khiến chúng ta cảm thấy mình tốt hơn và quan trọng hơn tất cả những người khác. Ngài thường quở trách những người dân địa phương kiêu ngạo, nói rằng sự cao ngạo là nguyên nhân của đau khổ bởi nó quá sức quy-ngã. Và khi quý vị kiêu ngạo và tự cao, các sự việc không theo ý muốn của quý vị, quý vị sẽ đau khổ.
2. Tỉnh giác về cái chết
“Cuộc đời thật ngắn ngủi, và thời gian của cái chết thì bất định; vì thế hãy chuyên tâm thiền định. Hãy tránh những hành vi sai trái và tích tập công đức trong khả năng tốt nhất của các con, dù phải trả giá bằng cuộc đời mình. Tóm lại, hãy hành động để các con không có lý do gì phải xấu hổ về bản thân mình; và hãy tuân thủ chặt chẽ quy tắc này.” – Milarepa
Một trong những chủ đề chính yếu trong các bài thơ và bài hát của Milarepa là cái chết. Dường như việc ngài là một kẻ sát nhân trong quá khứ đã lưu lại dấu vết trong tâm thức ngài và ngài luôn luôn tỉnh giác về việc cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào. Nhưng Milarepa đã sử dụng sự hiểu biết đó như một nguồn cảm hứng chứ không phải một lý do để tuyệt vọng. Thay vì lo lắng về cái chết, ngài đối mặt với những sợ hãi của ngài và sử dụng cái chết của ngài như động lực chính yếu để tu hành miên mật.
Tôi thường cố khuyến khích các độc giả của tôi thực hành tương tự. Chúng ta không biết khi nào chúng ta chết nhưng ta biết rằng cái chết là một điều chắc chắn. Vì thế ta nên sử dụng cơ hội quý báu này để thành tựu các mục tiêu của ta và làm một vài điều tốt đẹp nào đó. Đó là những gì Milarepa đã làm. Ngài đã sử dụng phần lớn thời gian của ngài bằng cách liên tục tỉnh giác rằng thời gian có thể cạn kiệt.
3. Tỉnh giác về sự vô thường
“Mọi theo đuổi thế gian chỉ có một kết thúc chắc chắn phải xảy ra và không thể tránh khỏi, đó là sự đau khổ. Mọi thâu đạt kết thúc trong tan tác; mọi tạo lập kết thúc trong hủy diệt; mọi gặp gỡ kết thúc trong chia ly; mọi sự sinh ra kết thúc trong cái chết.” – Milarepa
Một điều mà tôi mong ước cha mẹ tôi sử dụng thêm thời gian để dạy dỗ tôi là chân lý của sự vô thường. Hiểu rõ lẽ vô thường là một điều vô cùng hữu ích nhưng đáng buồn thay, đó lại là một điều mà hầu hết mọi người không bao giờ thực sự thấu hiểu.
Milarepa thường nói với mọi người rằng đừng quá dính mắc vào các sự việc bởi chúng sẽ không tồn tại lâu dài. Những mối quan hệ, của cải, công việc, nhà cửa, xứ sở v.v.., tất cả sẽ biến mất như một cầu vồng. Sẽ chẳng có gì tồn tại mãi mãi. Và nhờ thấu hiểu và tôn trọng chân lý này ta sẽ có thể vui hưởng cuộc đời nhiều hơn nữa. Những mối quan hệ của ta với thế giới trở nên hiện thực và lành mạnh hơn. Ta sẽ không mê mải bám chấp vào các sự việc khi ngăn cản chúng đừng chấm dứt. Khi thấu hiểu lẽ vô thường ta có thể nhận thức sâu sắc hơn về các sự việc khi chúng hiện hữu ở đây.
4. Đừng bị lừa gạt bởi những phóng dật thế gian.
“Những công việc của thế gian sẽ tiếp diễn không bao giờ ngừng nghỉ. Đừng trì hoãn thực hành thiền định” – Milarepa
Tôi thích trích dẫn này. Trong thực tế, tôi dùng câu trích dẫn này làm nền màn hình máy tính của tôi. Tôi đọc nó khi cần nhắc nhở mình rằng có những điều khác đáng làm hơn là chỉ ăn, ngủ và làm việc.
Tất cả chúng ta đều có thể đồng cảm với châm ngôn này, cho dù chúng ta không là những hành giả. Những công việc của thế gian sẽ tiếp diễn không bao giờ ngừng dứt. Sẽ luôn luôn có một người nào đó hay điều nào đó ngăn trở những hy vọng hay giấc mơ của quý vị. Có thể đó là công việc, tiền bạc hay một vài chướng ngại khác nhưng ngay khi quý vị vượt qua nó, một chướng ngại mới sẽ xuất hiện.
Milarepa bảo chúng ta đừng lãng phí thời gian mà phải thuận thảo với nó. Sẽ luôn luôn có những phóng dật và vấn đề, nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng ta cần phải tiến tới. Điều này vô cùng quan trọng.
Sống và chết không hối tiếc.
“Tôn giáo của tôi không phải là đạo Phật. Tôn giáo của tôi là sống và chết không hối tiếc.” – Milarepa.
Đây luôn luôn là trích dẫn mà tôi yêu thích. Không chỉ riêng của Milarepa mà của mọi người, ở mọi nơi. Tôi đọc nó và cảm thấy hứng khởi trong việc làm một người tốt hơn và làm mọi sự tôi có thể khiến cho đời tôi ích lợi hơn và xứng đáng hơn. Tôi yêu quý trích dẫn đó bởi nó đánh mạnh vào cốt lõi của vấn đề và cho ta thấy việc đứng ở ngưỡng cửa của cái chết và hối tiếc về những điều mà ta từng làm (hay không làm!) trong tuổi thanh xuân thì khủng khiếp biết bao.
Những Bài Ca của Milarepa
Nếu quý vị thích thú trong việc nghiên cứu thêm nữa về đại hành giả này thì tôi hết sức khuyến khích quý vị đọc quyển sách nổi tiếng tên là Một Trăm ngàn Bài Ca của Milarepa. Đây luôn luôn là quyển sách tôi thích đọc nhất. Đó là một tuyển tập tuyệt vời gồm tất cả những bài thơ, bài hát và giáo lý của Milarepa.
Đó là một tác phẩm vô cùng súc tích. Đôi khi ngài hát về những điều như thể diễn ra sống động trong một hang động và quý vị cảm thấy như thể thực sự ở đó, ngay bên cạnh ngài. Những lúc khác ngài hát về lòng bi mẫn bùng cháy trong lòng ngài giống như một ngọn lửa và quý vị cảm nhận về điều gì đó như thể kinh nghiệm về lòng thương yêu đích thực.
Nói chung đó là một quyển sách thật đáng đọc. Quyển sách này từng hiện diện trong mọi gia đình ở Tây Tạng trong hàng trăm năm. Nó được đọc cho trẻ em khi chúng còn thơ ấu và sau đó được các tu sĩ nghiên cứu trong các tu viện.
Quý vị khó tìm được một người Tây Tạng nào không thể đọc thuộc lòng ít nhất một bài thơ của Milarepa.
Kết luận
Bài viết này sẽ không thể lưu hành mãi mãi. Tiểu sử của Milarepa có thể dạy chúng ta rất nhiều về việc chúng ta là ai và chúng ta có thể trở thành cái gì. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là nó cho chúng ta thấy rằng tất cả chúng ta đều có năng lực để chuyển hóa cuộc đời và hoàn cảnh của riêng mình. Chúng ta là chủ nhân số phận của chính mình.
Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên
3 notes
·
View notes
Text
Chắc đây la lần thứ 2 mình tự xách xe máy đi VT, lần đầu tiên đã là từ tháng 10 năm ngoái, lần này chỉ khác là mình không cảm thấy đau lòng như trước nữa, đổi lại là sự trống rỗng đâu đó trong con người mình. Sự trống rỗng này hoàn toàn không mang ý nghĩa tiêu cực chút nào, mình không cảm thấy chán đời hay chán sống gi cả, chắc đơn giản là mình không biết phải gọi tên cảm xúc bên trong là gi, dù vậy mình vẫn có thể cảm nhận rõ sự đơn độc của bản thân và những nổi buồn man mác cứ đâu đó len lỏi trong cuộc đời mình.
Nghĩ nhiều về những mqh đã trải qua trong đời, mình nhận ra là mình chưa bao giờ có được cảm giác thật sự trần trụi với bất kỳ ai. Dù là yêu ai, bao lâu, hay có sâu đậm bao nhiêu, sâu bên trong mình lúc nào cũng có một cảm giác cô đơn nào đó mà mình cũng không muốn ai chạm đến được. Người hiếm hoi cho mình cảm giác yên tâm sống và làm mọi việc vì mình là chính mình, cho mình cảm giác một lần muốn được bộc bạch hết những điều chưa từng muốn nói với ai, cũng đã sớm rời đi mất rồi. Thỉnh thoảng mình nghĩ không biết từ đây cho đến khi chết đi, mình có thể tìm thấy một người nào đó chấp nhận ở lại, ngồi xuống và nghe hết những câu chuyện về cuộc đời mình, sau đó vẫn có thể nắm tay mình viết tiếp những điều hạnh phúc hơn về những cuộc hành trình mới hơn không nhỉ ?
Đã từng có lúc mình nghĩ chắc minh sẽ kbh quên được QA đâu, vậy ma ít lâu sau mình cũng không còn để tâm đến nữa. Hôm đầu tháng QA nhắn " tháng này có định gửi tiền nhà cho em không ? " thật ra mình cũng ko hiểu nghĩ gi mà lại nhắn như vậy, MN mà biết mình vẫn gửi tiền nhà cho QA chắc phát điên lên mất. Nhưng rồi mình cũng lẳng lặng gửi, đoán là đang cần tiến gấp nhưng dù sao cũng không nên nói chuyện như vậy mới đúng.
Hôm gặp nhau, MN nói "nhìn thấy cậu thôi đã thấy khó chịu", mình liên tục hỏi tại sao " tại sao lại đồng ý gặp lại tớ ? Tại sao lại muốn đi phan rang vào lúc 2h sáng ? Tại sao cứ khó chịu với tớ ?". Mình nhận ra là làm bạn với nyc, đúng hơn là làm bạn với người mình thích còn khó hơn việc cứ đau khổ một mình. Có lẽ MN có thể gặp lại mình vì đã thật sự coi mình là bạn, nhưng chắc mình thi không.
Mình cũng không hiểu nổi là tại sao MN lại muốn đi Phan Rang, với mình ?? Không muốn ảo tưởng, nhưng mình cũng không thể ngừng suy nghĩ được. Những câu doạ dẫm của MN như kiểu "không đi nhanh tớ đổi ý", "từ đây đến lúc đi phan rang đừng gặp nhau, không cậu làm t khó chịu thì t ko đi nữa" "cậu mà nói thích tớ thêm lần nào nữa thì t sẽ ko đi phan rang với c", là sao nhỉ ???? Người liên tục doạ dẫm lại là người 2h sáng nhắn cho mình "tớ muốn đi ra home chơi". Mình không hiểu MN nghĩ cái gi, mình chưa bao giờ hiểu là cậu ấy muốn cái gi? Mình chỉ hy vọng cậu ấy đi vì cậu ấy muốn như vậy, không phải vì lòng thương hại dành cho mình, càng ko phải vì sinh nhật mình sắp đến.
MN nói "mỗi lần nch với cậu xong t phải đi thiền" và mình đã rất buồn khi phải nghe như vậy. Bằng cách nào đó mình luôn khiến MN phát điên dù mình không hề muốn. Chắc là cậu ấy co ác cảm với mình, với người mình ghét, thì thở thôi đã thấy ghét rồi, kiểu vậy, và mình nghĩ vậy. Từ lúc bọn mình chia tay nhau đến giờ, mình không khóc, kể cả lúc gặp lại nhau, lúc chạy theo sau lưng MN về nhà, mình cũng không rơi giọt nước mắt nào dù mình buồn đến mức ko nói lên thành lời, không hiểu tại sao nữa nhỉ. Mỗi ngày mình đều tập suy nghĩ để bản thân mình có thể trở nên tốt hơn, mình thật lòng muốn trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn rất nhiều. Không biết cậu ấy có biết điều đó không ?
Mình nhắn hỏi N "cậu có buồn gi tớ không Ngọc", và bên kia hoàn toàn im lặng. Cả Ngọc, cả MN, những con người phức tạp, minh có thể hiểu mng đều có lý do riêng của mình, nhưng hy vọng mng cũng hiểu, mình sẽ không bao giờ đứng mãi ở đây được.
Có người nói muốn bước vào vòng tròn mqh của mình, dù làm gi cũng được. Mình không rep, mình sẽ trả lời vào 1 ngày nao đó đầu óc mình thông suốt hơn.
6 notes
·
View notes
Text
[🌊 Đã bao giờ bạn cảm thấy lo lắng quá mức chưa?]
Cuộc sống hiện đại với áp lực công việc, tài chính và những kỳ vọng đôi khi khiến chúng ta chìm trong nỗi lo lắng kéo dài. Lo lắng không chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà còn có thể ảnh hưởng sâu đến tâm trạng, sức khỏe và chất lượng cuộc sống.
🔍 Nguyên nhân của lo lắng có thể rất đa dạng:
Áp lực thi cử, công việc căng thẳng Mâu thuẫn với đồng nghiệp, gia đình Lo lắng về tài chính, sức khỏe hoặc những định kiến xã hội Nếu để nỗi lo chi phối quá mức, tâm trí và cơ thể bạn sẽ bị tổn thương. Hãy lắng nghe bản thân và nhận diện kịp thời để tránh những hậu quả không mong muốn như mất ngủ, đau đầu, căng thẳng mãn tính, và có thể dẫn đến stress hoặc rối loạn lo âu.
💡 Hãy tìm cách chăm sóc tinh thần của chính mình! Thực hành thiền định, tập thể dục đều đặn, và chia sẻ cùng người thân sẽ giúp bạn vượt qua những ngày tháng căng thẳng. Đừng quên rằng, việc tìm kiếm hỗ trợ chuyên nghiệp là điều cần thiết khi lo lắng đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
📲 Đọc thêm về lo lắng và cách kiểm soát tại đây 👉 https://tapchitamlyhoc.com/lo-lang-1681.html
#SứcKhỏeTâmLý #LoLắng #KiểmSoátCảmXúc #TạpChíTâmLýHọc
💬 Bạn đã từng trải qua cảm giác này? Chia sẻ cùng chúng mình nhé!
2 notes
·
View notes