#Ẩm thực thế giới
Explore tagged Tumblr posts
Text
Lẩu bò nhúng giấm và tả pí lù của Việt Nam lọt top 5 món lẩu ngon nhất thế giới
Trên trang TasteAtlas, món lẩu bò nhúng giấm được 4,6 sao, trở thành một trong những món thịt ngon nhất thế giới – Ảnh: TasteAtlas © Được Tuổi trẻ cung cấp Chuyên trang ẩm thực TasteAtlas công bố danh sách 5 món lẩu ngon nhất thế giới, trong đó có lẩu bò nhúng giấm và tả pí lù của Việt Nam. Continue reading Lẩu bò nhúng giấm và tả pí lù của Việt Nam lọt top 5 món lẩu ngon nhất thế giới

View On WordPress
1 note
·
View note
Text
Để khám phá những món ăn hấp dẫn và đặc sắc của thế giới, hãy cùng Khám phá Ẩm thực Thế giới: Từ Mỹ đến Châu Âu! Chúng tôi sẽ mang đến cho bạn những trải nghiệm ẩm thực độc đáo và thú vị từ các quốc gia khác nhau trên thế giới. Từ những món ăn nổi tiếng của Mỹ đến những món ăn truyền thống của Châu Âu, chúng tôi sẽ giúp bạn khám phá những hương vị đặc sắc và độc đáo của các nền ẩm thực khác nhau.…

View On WordPress
0 notes
Text
Chuối nếp nướng miền Tây chinh phục khách Tây
0 notes
Text
[Ao no Exorcist - Light Novel] Vol 3 - Chương 2: Bloody Fairytale
Cả tình yêu lẫn đức tin, lòng trung thành, sự cống hiến, hay cả nỗi sợ hãi trước cái chết, tất cả đều không thể cứu được tôi.
Nếu đã vậy thì liệu rằng thứ gì sẽ cứu rỗi tôi ra khỏi thế giới xấu xí này cơ chứ...
✞
La Buena Diosa, một ngôi làng nhỏ không có gì nổi bật nằm tại một góc khuất ở Nam Mĩ.
Việc tôi biết đến ngôi làng này chỉ là một sự tình cờ. Nhưng càng tìm hiểu về nó, tôi đã nghĩ rằng chỉ có nơi này là phù hợp nhất. Nếu là ở đây, tôi sẽ có được thứ mình muốn. Ở trung tâm ngôi làng này có một nghĩa trang công cộng, phải rồi, nó chính là hòm kho báu mà tôi đã mơ ước có được từ khi còn nhỏ. Khóa chặt được mục tiêu vào tầm ngắm, tôi thường xuyên lui tới ngôi làng đó. “Vì tôi có hứng thú với Mỹ thuật Tôn giáo”, đó quả đúng là một lời biện hộ thông minh.
Cư dân trong làng toàn là những con người có tính cách bảo thủ, loại người thường thấy ở những ngôi làng hẻo lánh như này. May mắn thay, có một đứa trẻ trong làng đã trở nên thân thiết với tôi, nên họ cũng không cảm thấy tôi phiền hà nữa. Chỉ cần dẫn theo cô bé tên Anita, tôi có thể đi xung quanh ngôi làng một cách tự nhiên. Nhờ vậy mà tôi đã có thể chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Đội ơn ngài Anita.
- Señorita (1), em quý chị lắm...
(1) Señorita: cách gọi chị trong tiếng Tây Ban Nha. Nguyên gốc ghi cách đọc là Onee-chan, mình để nguyên tiếng TBN nhé.
Anita đi bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của tôi. Bàn tay của cô bé ấm áp và âm ẩm, giống như con cún mới sinh vậy. Nhìn vào đôi mắt, cô bé với làn da nâu sậm ấy e thẹn mỉm cười. Bị kéo theo, tôi cũng nhẹ nhàng cười. Và rồi, trong thân tâm, tôi nói với đứa trẻ bạo dạn mà đáng thương ấy.
“Nếu Anita trở thành Ghoul (2), chị sẽ biến em thành bộ phận đẹp nhất của Naberius (3). Như vậy thì cuối cùng chị mới có thể yêu quý em. Nên là hãy chịu khó đến lúc ấy nhé.”
Tôi không hề thấy Anita dễ thương một chút nào cả…
(2) Ghoul: Tử thi - một loại ác ma kí sinh vào xác chết ở những nước có phong tục thổ táng. (3) Naberius: Chó địa ngục - một loại ác ma nhân tạo được khâu vá bởi nhiều Ghoul khác nhau. Hiện việc tạo ra chúng đã bị coi là cấm thuật. Cả hai loại đều được thầy Neuhaus dùng trong manga chap 5-7.
- Bình tĩnh lại đi mọi người. Không sao đâu.
Vào lần đến thăm làng lần thứ 10, tôi khiến cho những Ghoul mà đã được tôi hồi sinh tấn công dân làng. Khéo léo dụ dẫn những người dân hoảng loạn ấy vào trong nhà thờ ở giữa khu nghĩa trang công cộng, tôi cố gắng chịu đựng không để lộ ra sự sung sướng đang dâng trào.
Mọi thứ thật thuận lợi.
Đúng là mình đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, nhưng mọi thứ tiến triển thật thuận lợi đến mức đáng sợ là đằng khác.
Nhờ có sự kiện kinh hoàng khi bị tấn công bởi xác chết, người dân trong làng đã hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào sister (bà xơ) tên Maria LaMorte này. Cho đến khi trời sáng, việc xử lý những người này không phải là vấn đề khó. Dễ như trở bàn tay vậy...
Hơn hết, cách giết như thế nào mới là quan trọng.
Ngộ độc? Siết cổ? Hay là…
Khi đang mô phỏng cách sát hại mà ít để thi thể bị hư hại nhất, tay áo linh mục của tôi bị kéo mạnh xuống. Nhìn về phía đó thì thấy Anita đang nắm lấy với bàn tay run rẩy. Gò má màu nâu sẫm ấy tái xanh, đôi mắt thì rưng rưng những giọt nước to.
- Mọi...người...sẽ bị giết hết sao? - Cô bé nói với giọng nói thỏ thẻ như thể cố gắng kìm nén sự sợ hãi.
- ...Ôi, Anita. Không sao đâu. Không sao. Chị sẽ không để việc đó xảy ra.
- Thật không?
- Ừ. Nơi này đang được kết giới nước thánh bảo vệ, lũ Ghoul cũng không thể vào được đâu. Yên tâm nhé. - Thốt lên những điều dối trá, tôi nhẹ ôm lấy cô bé. - Nào, về chỗ của mẹ em đi.
Anita gật đầu nhẹ, nhưng rồi quay ngoắt ra phía cửa sổ bên cạnh cửa ra vào và lẩm bẩm:
- Ánh sáng...…
- ? Ánh sáng ư....?
Tôi thắc mắc và nhìn theo hướng nhìn của Anita. Bầu trời phía tây nam của ngôi làng quả thực đang phát sáng như giữa ban ngày vậy. Hướng đó là lối ra vào của ngôi làng nằm giáp với mặt đường quốc lộ.
Không thể nhầm được. Đó là đạn pháo sáng. Lại còn không phải là loại của quân đội, mà là loại đặc chế của Exorcist chuyên dùng để diệt quỷ. Bản thân tôi cũng trang bị vài món nên tôi biết rõ. Lẽ nào lũ chó của Vatican đã đánh hơi được ra rồi sao? Không...kể cả thế thì cũng nhanh quá.
Trầm tư suy nghĩ một hồi, tôi hướng lại ánh nhìn về phía Anita.
- Có thể đã có chuyện gì đó xảy ra. Chị sẽ đi xem xét, Anita thì hãy ở lại nhà thờ với mọi người nhé.
Được dặn dò vậy, Anita thay đổi sắc mặt:
- ! Không được!! Nhất định không được đi!! Señorita sẽ bị giết mất đấy!?
- Ôi, Anita. Không sao đâu...không sao mà.
Thật biết ơn khi được lo lắng, nhưng thú thực thì con bé này phiền phức đến phát ngán đi được. Thân thiết quá cũng thật rắc rối, tôi thở dài trong tâm.
- Chị có mang cả vũ khí mà. Nếu có gì thì chị sẽ chạy đi ngay...nhé?
Khéo léo vỗ về Anita, tôi đi ra khỏi nhà thờ thì thấy bầu trời phía tây nam vẫn còn phát sáng.
Dù sao thì đây cũng là một ngôi làng nhỏ. Không tốn bao lâu để tôi di chuyển từ khu nghĩa trang công cộng đến nơi có ánh sáng. Tuy vậy lúc tôi đến nơi rồi thì ánh sáng cũng đã tắt rồi. Trong bóng đêm, cảm thấy khí tức của con người sống khác với của Ghoul, tôi nấp mình vào phía sau một ngôi nhà dân.
Nheo mắt nhìn trong bóng tối, tôi thấy hai người đàn ông đang bị bao vây bởi một đàn Ghoul. Đó là một người da trắng cao kều, và một người phương Đông cao trung bình. Cả hai đều mặc bộ đồ màu đen nghiêm nghị. Đó là đồng phục chính thức của Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự, nơi mà tôi cũng làm việc. Có vẻ như tên người phương Đông đang trang bị súng ở bao da đeo hông, nhưng tên người da trắng thoạt nhìn có vẻ như là tay không.
Ôi chà ôi chà. Sao lại có thể trang bị hời hợt đến thế cơ chứ...
Sự nực cười bỗng dâng trào lên. Thật nhanh ẩu đoảng khi nghĩ họ là do Vatican cử đến. Tôi tự bỡn cợt sự hấp tấp của mình, rồi tiếp tục theo dõi hai người họ.
Trước bầy đàn Ghoul đang bắt đầu hồi phục từ công kích của pháo sáng, tên người phương Đông ném vào chúng nước thánh dạng lựu đạn. Nước thánh phát tán ở trên không trung khiến lũ Ghoul rú lên tiếng hét thất thanh.
- Hyyyyaaaaaaaaargh!!!
...!!
Chứng kiến bộ dạng đau đớn của lũ Ghoul, lồng ngực tôi cũng hét lên tiếng hét giống như vậy.
Nhưng dù sao cũng chỉ đơn thuần là nước thánh thôi, tôi tự an ủi lòng mình. Chỉ trừ khi đó là nước thánh nồng độ AAA (triple A), không thì chỉ đủ để câu thì giờ thôi. Hơn hết đối phương chỉ có hai người. Lũ Ghoul của tôi thì nhiều gấp 10 lần số đó. Chẳng mấy chốc, vài con đã né được đòn tấn công nước thánh và xông đến tên người phương Đông. Tôi mê mẩn, tưởng tượng ra khoảnh khắc những bộ móng vuốt ấy cào xé máu thịt của người đàn ông đó ra.
Thế nhưng, người đàn ông ngoại quốc ấy nhẹ ngả thân trên về phía sau, rồi tung một đòn đá mãnh liệt vào cằm của Ghoul. Tiếp tục, anh ta đâm cùi chỏ vào một Ghoul khác, rồi nhảy lùi về phía sau và bắt đầu niệm lời cầu nguyện bằng giọng nói vang vọng.
Lời niệm được cất lên trôi chảy ấy thô bạo như mãnh thú, nó tràn đầy sức mạnh như thể gặm chặt lấy trái tim của người nghe và nhất quyết không chịu nhả ra. Nó không hề dịu dàng như những cái ôm, cũng chẳng hề thanh tao trong trẻo.
Dù vậy, lời cầu nguyện ấy làm lồng ngực tôi, làm linh hồn tôi rung động mạnh mẽ hơn bất kì lời niệm nào khác tôi đã từng nghe.
Người đàn ông vừa niệm chú, vừa né tránh những con Ghoul tấn công từ trước sau trái phải. Trong lúc niệm, có rất nhiều Aria trở nên vô phòng bị, nhưng cách hành xử của người đàn ông đó thực sự là đáng kinh ngạc. Những cử động ấy cứ như một dòng nước chảy vậy. Đến cả tôi, một người không rõ gì về võ thuật, cũng có thể hiểu rõ anh ta có tay nghề đến mức nào. Phải chăng đó là thuật võ Kung Fu mà hay xuất hiện trên phim ảnh Châu Á chăng.
Tôi bị người đàn ông đó hớp hồn một lúc lâu, nhưng chợt nhớ ra đây không phải là lúc đó. Vả lại, tại sao chỉ có một mình người phương Đông đó chiến đấu thôi cơ chứ. Tên còn lại thì sao…? Trong đêm tối, tôi tìm kiếm bóng dáng của tên da trắng thì thấy hắn ta đang đứng tránh xa khỏi cảnh xô bồ, cũng chẳng phải là giúp ích gì mà chỉ đứng như tượng gỗ thôi. Có thể hắn ta đang chùn bước khi bị số lượng lớn Ghoul vây quanh. Nếu vậy thì thực sự là thảm hại hết chỗ nói.
“Amen”, người phương Đông kết lại lời niệm và vẽ nên một cây thánh giá to ở giữa không trung. Khoảnh khắc đó, những ác ma ám lấy tử thi ngay lập tức bị xua đuổi, người chết chỉ còn lại cái xác...lẽ ra là vậy.
Nhưng hiện thực là những con Ghoul không hề bị thanh tẩy. Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra, chúng vẫn bâu lấy hai người họ. Người đàn ông phương Đông rên rỉ gì đó bằng tiếng ngoại quốc và tặc lưỡi. Chắc hẳn anh ta than vãn rằng tại sao chú niệm lại không có tác dụng.
Tôi tựa lưng vào bức tường cũ kĩ của nhà dân và cười không lên tiếng. Kì là sao? Kì lạ lắm đúng không. Nhưng mà nhé, nó không có tác dụng đâu. Đáng đời mấy người. Hay là thử làm lại lần nữa xem.
Cười một hồi xong, tôi ngó mặt quan sát những người đàn ông ngu xuẩn ấy. Một con Ghoul đang chuẩn bị xông lên tấn công tên người phương Đông. Anh ta né tránh với động tác tối thiểu, rồi dùng tay không để đấm tên Ghoul nhảy xổ đến và vặn cổ nó không khoan nhượng. Cứ thế, anh ta dồn sức lực. Một âm thanh “phựt” ghê rợn phát lên, phần đầu của con Ghoul đã rời ra khỏi thân thể. Người đàn ông không tỏ ra một chút nao núng nào mà ném vứt đi cái đầu, rồi lại vặn đứt cánh tay ra khỏi vai của một con Ghoul khác và vật thân thể nó xuống đất. Bằng cái đế giày dày cộp ấy, anh ta dẫm nát phần ngực của nó.
- Gyaaaaaaaaaa....!!!
Nghe tiếng hét đau đớn ấy, tôi cảm thấy như máu rút hết khỏi cơ thể mình. Có vẻ như hắn đã thay đổi chiến lược khi niệm chú không có tác dụng. Hắn định phá hủy cơ thể từng con, từng con một. Bóng dáng người đàn ông không hề dao động trước số lượng áp đảo kia trông thật đáng kinh hoàng.
Tệ rồi...
Nếu cứ để kệ thế này thì những bộ phận quý giá của tôi sẽ bị làm tổn thương mất. Không thể im lặng quan sát được nữa.
Tôi luồn tay vào bộ áo linh mục, rồi lấy ra từ bao da quấn quanh đùi một quả đạn sáng. Nhanh chóng tháo pin an toàn ra, tôi ném nó lên trên đầu hai người đàn ông và lũ quỷ. Trong màn đêm, thứ đó vỡ ra và phát tán ánh sáng chói lóa, cử động của lũ Ghoul cũng chậm lại.
- Đằng này!!
Tôi lên tiếng gọi bằng tiếng Anh, tên người phương Đông phát hiện ra tôi trước. Anh ta tỏ bộ mặt nghi hoặc khi nhìn một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình. Chắc hẳn tính cảnh giác của hắn rất cao. Những lúc như này chỉ có cách được nước lấn tới thôi. Tôi đưa tay thuận của mình ra và giục giã:
- Nhanh lên, đi đường này! Ánh sáng sẽ tắt mất!!
Tôi hét lên với diễn xuất đầy tính căng thẳng mà đến bản thân cũng muốn trao giải Academy. Họ cũng nhanh chóng tiến lại gần phía này. Nhìn từ xa thì không biết được chính xác, nhưng khi nhìn gần như này thì thấy anh ta cao hơn tôi khoảng 10cm, dù tôi cũng đã cao 170cm. Thân hình trung bình, chiều cao trung bình, không, so với người phương Đông thì là cao to rồi. Khuôn mặt khi nhìn gần thì trông lãnh đạm hơn tưởng tượng, trông rất nam tính. Mái tóc ngắn sáng màu, trông vừa giống thiếu niên vừa giống thanh niên, song cũng lại nhìn như người lớn tuổi hơn rất nhiều. Mà ngay từ đầu, người phương Đông rất khó đoán tuổi.
- Sao cô lại ở đây? Đồng nghiệp hả?
- Giới thiệu bản thân thì để sau.
Đối với câu hỏi bằng tiếng Anh lưu loát, tôi trả lời ngắn gọn, rồi nắm lấy cổ tay người đàn ông và kéo chạy đi.
- Nào, cả anh ở đằng kia nữa! Nhanh chân lên!!
Lên tiếng gọi người da trắng, tôi một mạch hướng đến nhà thờ. Người đàn ông da trắng ấy bám theo với điệu bộ dặt dẹo, cứ như thể không có động lực vậy.
Trong khuôn viên, tôi có đậu chiếc xe cá nhân màu trắng mà tôi dùng để lui tới ngôi làng này. Đứng trước nó, tôi thả tay người đàn ông ra. Chiếc xe yêu quý ấy đã nhanh chóng bị lũ Ghoul cào nát một bánh trước và một bánh sau. Mục đích là để người dân trong làng không thể dùng chiếc xe này mà đi kêu cứu được. Giống như vậy, tôi cũng đã để chúng phá hủy những chiếc xe khác trong làng. Tất nhiên là đường dây điện thoại cũng đã bị cắt đứt rồi. Bây giờ ngôi làng này không khác gì một cô đảo trên đất liền cả. Tôi cảm thấy mãn nguyện với thành quả của mình.
- Kyou...kai? (Nhà thờ?)
Người đàn ông phương Đông lẩm bẩm với ngôn ngữ ngoại quốc lạ tai. Anh ta nhăn mày lại. Có lẽ là đang trầm tư rằng tại sao chú niệm của mình lại không có tác dụng. Góc nghiêng khuôn mặt của hắn giống như một lưỡi dao vậy. Vừa sắc bén, vừa lạnh ngắt, không để hở một sơ hở nào. Cần phải chú ý cẩn trọng về tên này.
- Có vẻ như chúng ta cắt đuôi được chúng rồi.
Tôi tạo biểu cảm nhẹ nhõm rồi bắt chuyện với hai người họ một cách tự nhiên. Khuôn mặt tươi tắn hay nụ cười để lộ hàm răng trắng bóc này vô cùng hiệu quả đối với những người đàn ông tôi gặp lần đầu, điều đó tôi nhận thức rõ được. Cái gì dùng được thì phải dùng hết. Lợi dụng việc bản thân là đàn bà thì có gì là sai cơ chứ.
Nhưng dù có là nhân tiện thời cơ mà trừ khử hai người này, hay dùng cơ thể nhục thịt để điều khiển họ, cách nào đi chăng nữa thì cũng nên giả vờ làm đồng minh trong một thời gian.
- Tất cả dân làng đều đang trốn trong này. Tôi đã bao quanh khuôn viên bằng nước thánh nồng độ cao rồi, ác ma dưới trung cấp không thể xâm nhập vào được đâu. Yên tâm đi.
- Là cô đã tạo kết giới hả?
Đợi tôi nói hết, người phương Đông hỏi. Lần này anh ta dùng tiếng Anh một cách tử tế.
- Đúng rồi.
- Tôi là Fujimoto Shirou, thuộc chi nhánh Nhật Bản của Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự. - Nói thế rồi anh ta ra đưa ra giấy phép từ trong túi.
Hóa ra người đàn ông này là người Nhật Bản. Thú thực tôi rất bất ngờ. Kể cả cái cách anh ta phát âm tiếng Anh lưu loát như thể người bản địa, hay cái ánh nhìn thẳng vào đối phương như thể muốn xuyên thấu họ ấy, nói thẳng ra là không giống người Nhật Bản một chút nào.
Hình ảnh về người Nhật trong tôi, là cho dù họ có hay cười nhăn nhở, nhưng lại tuyệt đối không nhìn vào mắt đối phương, họ luôn gù lưng và cử động một cách khúm núm, luôn treo một chiếc máy ảnh trên cổ, và không chỉ trẻ con mà đến cả người lớn cũng đều kém tiếng Anh đến mức bất ngờ.
Nếu nói đến thứ gì trùng khớp với hình tượng đó thì người đàn ông này chỉ có đôi kính dày cộp anh ta đang đeo mà thôi....
- Tôi là Maria LaMorte. Thượng nhị cấp. Danh hiệu là Aria.
Dù gì thì dù, tôi cũng lấy huy hiệu bậc cấp treo từ sợi xích trên ngực ra cho họ xem. Chứng minh sự hữu nghị của bản thân là một phương pháp hữu hiệu để dụ dỗ sự sơ hở của họ. Người đàn ông tên Fujimoto thoáng liếc nhìn chiếc huy hiệu.
- Maria à. Này, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? - Anh ta mệt mỏi vung vẩy ngón trỏ giữa bản thân và tôi.
- ? Xin lỗi nhưng tôi không nhớ.
Tôi nhẹ lắc đầu, người đàn ông đến từ Nhật Bản gãi gãi mái tóc thô cứng:
- Lạ nhỉ. Tôi mà đã gặp mĩ nhân một lần thì sẽ không bao giờ quên...
Nói rồi anh ta nhếc một bên mép lên. Đó là kiểu cười của một tên sát gái. Đây là người Nhật Bản ư? Tôi không những không cảm thấy thất vọng mà thậm chí còn ấn tượng là đằng khác. Tôi cười trừ bằng mũi thay cho câu trả lời, thế rồi,
- Tôi cũng xin phép được chứ? Fujimoto-senpai.
Tên người da trắng cũng nhảy vào cuộc hội thoại với tiếng Anh lưu loát. Tôi âm thầm quan sát người đàn ông thứ hai đó. Trước tiên, hắn rất cao. Đến cả tôi cũng phải ngước nhìn. Làn da của hắn có lẽ là giống người Arya (4), nó trắng đến mức có thể nhìn xuyên thấu cả mạch máu. Cũng có thể nói gương mặt ấy cân đối và đẹp mắt, nhưng có lẽ là do quầng thâm sẫm màu dưới bọng mắt khiến hắn toát ra ấn tượng yếu ớt nhát gan.
(4) Arya: từng có nghĩa là "quý tộc", được sử dụng như một tên tự gọi của các dân tộc Ấn-Iran.
- Tôi là hậu bối của anh ta, tên là Johann, trung nhị cấp. Hân hạnh được làm quen. Hỡi sister xinh đẹp.
Với động tác thái quá và giọng nam cao, hắn ta trơ trẽn thốt lên những lời nói chối tai. Bằng đó tuổi rồi mà vẫn trung nhị cấp thì chắc hẳn hắn mới trở thành Exorcist mà thôi. Nếu vậy thì cũng có thể hiểu tại sao bộ đồng phục trông như mới ấy nhìn không hợp một chút nào. Và lại trông hắn cũng yếu đuối nữa. Tên này thì không cần chú ý đến.
Tự ghi chép nhắc nhở vào trong đầu, tôi đưa lại ánh nhìn về phía Fujimoto. Trước hết cần có chuyện phải xác nhận.
- Hai người nói được tiếng Tây Ban Nha chứ?
Ở Nam Mỹ đến giờ vẫn tiếng Tây Ban Nha vẫn lưu hành. Những người dân làng cũng giao tiếp thường ngày bằng ngôn ngữ này, còn tiếng Anh thì không biết lấy một chữ. Vì thế nếu hai người này mà nói được tiếng Tây Ban Nha thì sẽ hơi rắc rối. Thế nhưng cả hai người họ đều lắc đầu. An tâm rồi. Có vẻ như nữ thần may mắn đang đứng về phe tôi.
- Vả lại, người của chi nhánh Nhật Bản làm gì ở đây thế?
- Chúng tôi có nhiệm vụ vượt biên nhằm mục đích hữu nghị quốc tế.
Người đầu tiên trả lời câu hỏi của tôi là Fujimoto. Tuy là anh ta vừa nói vừa ngáp... Tiếp đó là Johann nói thêm vào:
- Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng trên đường quay về chi nhánh gần nhất thì bị hết xăng. Từ đó chúng tôi đã quốc bộ. Vầng. Thế nên là trang bị cũng thiếu thốn như này đây. Vì trước đó đã dùng hết rồi mà.
Vận may không ngờ mà ập tới. Tôi cố gắng kìm nén cảm giác muốn cười đắc thắng khi mọi thứ đều quá thuận lợi. Hóa ra đó là lý do họ trang bị hời hợt như vậy. Nếu vậy thì cũng không cần phải kiếm cớ để trừ khử chúng. Sau khi giết, chỉ cần vứt xác chúng gần khu vực nhiệm vụ là đã có thể che mắt được chi nhánh. Quả là trong cái rủi có cái may.
- Câu chuyện Exorcist quanh năm suốt tháng thiếu nhân lực là thật đó. Cả một lính mới như tôi cũng bị lôi xác ra hành như này đây mà... Chà chà, tôi đã chọn sai nơi làm việc rồi.
Phớt lờ đi lời than vãn của tên hậu bối, Fujimoto hỏi tôi:
- Chuyện quái quỷ đang diễn ra ở cái làng này thế hả?
Dù cách nói đã xuề xoà hơn rồi, nhưng ánh mắt vẫn thật sắc bén. Trái ngược với bầu không khí nhẹ nhàng, người đàn ông này không để lộ một chút sơ hở nào. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị nhìn xuyên thấu ngay. Nghĩ vậy, tôi khẽ lảng tránh ánh nhìn khỏi hắn. Nếu nhìn vào mắt đối phương quá nhiều thì sẽ nguy hiểm. Đặc biệt nếu họ là những kẻ sắc sảo. Tuy nhiên nếu lộ liễu lảng tránh quá nhiều thì cũng không tốt. Chẳng khác nào tự nguyện xin họ hãy nghi ngờ tôi đi cả. Những việc cần sự khéo léo như này thì tôi có tự tin.
- ...Từ lúc chiều tôi đến đây thì những con Ghoul đã luẩn quẩn khắp ngôi làng rồi.
Tôi cố hết sức diễn một người phụ nữ Exorcist vô cùng lương thiện và sùng đạo. Khi tôi cắn nhẹ môi dưới để tỏ vẻ rối bời, tôi bắt đầu thực sự cảm thấy như vậy. Đến cái cái cau mày trông cũng vô cùng tự nhiên.
- Bỗng dưng bị xác chết tấn công, những dân làng đều rơi vào hoảng loạn, tôi không thể xử lý được. Tôi đã giăng kết giới quanh nhà thờ này và tập hợp họ vào đây, đò giờ cũng một tiếng đồng hồ rồi...
Tôi ngắt quãng ở đó một lúc,
- Dù sao thì, hãy vào bên trong nhà thờ thôi.
Và mời hai người họ vào sân nhà của mình. Càng nói thì càng dễ để lộ đuôi chuột. Tốt nhất là hạn chế phát ngôn liên quan đến tình hình xuống tối thiểu.
- Biết đâu lũ Ghoul sẽ lại tấn công. Đi vào rồi hẵng nói chuyện, được chứ?
Nói rồi hai người đàn ông lập tức chấp thuận. Đúng là lũ khách không mời mà tới, nhưng đã thế này rồi thì phải nghĩ rằng may là họ là đàn ông. Nếu là đàn bà thì lúc cần không thể lợi dụng mĩ nhân kế được. Đặc biệt tên người Nhật Bản đó có vẻ rất ưa đàn bà. Chỉ cần xử lý được kẻ này thì tên Johann yếu đuối kia cũng chẳng còn là vấn đề nữa.
Không sao. Không phải là trở ngại quá lớn.
Tự nhủ lòng mình như vậy, tôi đẩy cánh cửa nhà thờ trước mặt hai người họ. Do chiếc cửa được cấu tạo tỉ mỉ nên nó nặng nề một cách thừa thãi. Fujimoto đứng từ đằng sau đẩy cùng tôi. Trước sự ga lăng không giống với người Nhật Bản ấy, tôi khẽ liếc mắt qua và thả lỏng gò má.
- Tôi cảm thấy áy náy khi phải nói, nhưng thật may khi xe của các anh hết xăng.
- Được người đẹp nói như vậy thì cũng bõ công chúng tôi đi bộ xa rồi. - Fujimoto cười một cách phù phiếm.
Tôi cũng mỉm cười đáp trả. Nhưng trong tâm trí tôi thì chỉ có những suy nghĩ làm sao để hạ bệ được những người đàn ông đến từ Nhật Bản này thôi.
Ít nhất thì trong đêm nay cần phải xử tử hai tên này.
Phải rồi, bằng bất cứ giá nào.
✞
Bước qua cổng nhà thờ là Thánh đường chính hiện ra trước mắt. Trên trần nhà cao rộng là bức tranh của Đức Mẹ đang ôm Chúa thời còn nhỏ được vẽ bởi ngòi bút tinh tế, so với quy mô của ngôi làng này thì nó được gia công thật tỉ mỉ. Johann, người đi vào nhà thờ sau Fujimoto, cũng thốt lên lời cảm thán: “Thật tuyệt mĩ…” Quả nhiên vẫn là giọng điệu phô trương ấy. Hắn phù hợp làm diễn viên hơn là Exorcist, tôi đã nghĩ vậy.
- Thế? Cô đã liên lạc với chi nhánh chưa?
Vừa ngắm xung quanh Thánh đường chính, Fujimoto vừa hỏi… Đó là câu hỏi không thể tránh được. Tôi tự chấn an bản thân, rồi trả lời với nội dung đã chuẩn bị từ trước:
- Khi tôi định liên lạc thì đường dây điện thoại đã bị cắt mất rồi.
- Là do Ghoul à?
- Có lẽ…chắc là vậy.
- Hửưm. Lũ Ghoul dạo này có trí não phát triển ghê quá nhỉ.
Nghe lời nói hững hờ của Fujimoto, tôi giật thót trong tâm.
Bình tĩnh lại nào. Chắc hẳn phát ngôn của người đàn ông này không có ý nghĩa sâu xa gì cả. Tôi tự nhủ lòng mình như thế.
- Dù có thối rữa thì cũng là ác ma nhỉ. - Tôi đùa nhạt. - Hoặc có thể có một ác ma cao cấp hơn đang giật dây ở đằng sau cũng nên. Như là Astaroth (Vua Thối rữa) chẳng hạn.
- Astaroth hửm.
Tôi nhắc đến tên trùm lớn là để khiến họ trở nên bất an. Thế nhưng Fujimoto không thể hiện một chút dao động nào, đã thế lại còn dùng ngón tay xương xẩu của mình để ngoáy lỗ tai nữa chứ. Là do anh ta điềm tĩnh, hay là không có khí thế, hay chỉ đơn giản là hắn không có sự thăng trầm trong cảm xúc…đúng là một người đàn ông khó hiểu.
Hết cách rồi. Tôi tiếp tục kể lể ra hồi tưởng không có thật:
- Nghĩ rằng không biết có phương pháp liên lạc nào khác không, tôi đã ra ngoài tìm thử, nhưng rồi thấy ánh sáng của đạn pháo… Khi chạy đến thì thấy các anh đang bị Ghoul tấn công, vậy đó.
- Thế? Có tìm được gì không?
Tôi tạo biểu cảm thất vọng và lắc đầu trong im lặng. Như thế này là tốt nhất rồi. Nói nhiều quá sẽ rất nguy hiểm.
Cho dù phương thức liên lạc với bên ngoài đã bị chặn đứng rồi, nhưng Fujimoto không tỏ vẻ tiêu cực gì mà chỉ nói “Hmm” mà thôi. Đang nghĩ sao hắn lại có thể thản nhiên đến như vậy chứ thì một câu hỏi rắc rối khác lại ập đến:
- Cô đến đây vì công việc hả?
- Không. Tôi đang đi nghỉ. - Câu hỏi này tôi cũng chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi. - Tôi có hứng thú với mĩ thuật tôn giáo. Tuy người thường không hay biết đến, nhưng nhà thờ ở đây khá nổi tiếng trong giới này đó.
Bình thản trả lời, tôi dừng chân trước bệ thờ. Trên tấm kính màu ghép (stained glass) đối diện với Thánh đường chính, tức là ở phía Đông, những đại thiên thần đang thay lời Chúa nói, hay hình ảnh Đức Mẹ thời còn trẻ được vẽ nên với vẻ đẹp hùng vĩ bởi những tấm kính đầy sắc màu. Một tác phẩm đáng kinh ngạc. Nhờ có tác phẩm nghệ thuật không phù hợp với ngôi làng hẻo lánh này mà tôi có thể viện cớ để lui tới đây, rất đáng biết ơn.
Mà nếu nói thực ra thì, tôi cũng chẳng có hứng thú đến mức đó, cũng chẳng có tình cảm gì cả…
- Cảnh tượng ánh hoàng hôn rọi qua thực sự rất cảm động đó.
Tôi tạo vẻ mặt mê mẩn mà nhìn lên tấm kính. Fujimoto cũng nhìn lên, rồi bỗng:
- Cô đến đây nhiều lần rồi à?
- Ế?
- Cô đã ngắm hoàng hôn ở đây rồi đúng không?
- !!
Tôi có thể cảm nhận được huyết tương trong toàn cơ thể bị rút đi. Lỡ nói nhiều quá mất rồi. Nếu mình chỉ vừa mới đặt chân đến đây thôi thì làm sao có thể thấy hoàng hôn được cơ chứ.
Mình đã cẩn trọng lắm rồi mà… Tôi muốn tặc lưỡi vì phát ngôn sai lầm của mình.
Thế nhưng chỉ một lỗ hổng nhỏ như này thôi thì vẫn có thể bao che được. Tôi ngay lập tức lấy lại tinh thần:
- Thật ra là…đây là lần thứ hai. Tôi không thể nào quên đi được vẻ đẹp ấy…
Tôi tỏ vẻ e thẹn như thiếu nữ và đổi chủ đề:
- Sở thích của Shirou là gì thế?
Và cũng không quên gọi thẳng hắn ta bằng tên. Một phần cũng vì cái họ Fujimoto rất khó phát âm, nhưng bằng việc gọi tên, tôi muốn tạo ấn tượng gần gũi với anh ta.
Tôi không phải là kẻ địch của anh đâu.
Thế nên đừng tỏ vẻ đe dọa như thế.
- Golf à? Hay là nhiếp ảnh? Hay là…
- Không biết được.
Fujimoto lấy từ túi ngực ra một hộp thuốc lá, rút một điếu và ngậm vào mồm.
- Nếu phải nói thì chắc là thứ này.
Vừa nói anh ta vừa nheo mắt cười. Nụ cười đầy vẻ chán nản ấy lại trông rất nam tính và có chút gợi cảm. Tim tôi bất chợt giật thót.
Đôi mắt của người đàn ông ấy màu nâu sẫm. Trong khoảnh khắc, dường như tôi bị nó cuốn hút vào. Nhận ra điều đó, tôi tự khiển trách mình.
Kẻ đi săn mà lại thành kẻ bị săn thì sao mà chấp nhận được.
- ...Đúng là một câu trả lời của người Nhật Bản nhàm chán nhỉ. - Tôi thở ngắn trước người đàn ông vô vị, rồi tự chấn an bản thân lại.
- Trong nhà thờ cấm hút thuốc. Còn có cả người đang bị thương nữa mà.
Nói rồi tôi tịch thu điếu thuốc mà Fujimoto mới ngậm. Anh ta nheo mày, nhưng không kháng cự gì cả.
Ở trong góc của Thánh đường chính, những người dân làng đang ngồi tụ tập lại. Ai nấy đều nhìn về hướng này với ánh mắt sợ hãi. Nhận ra ánh mắt ấy hướng về hai người đàn ông này, tôi nhận ra rằng mình chưa giải thích với họ.
- Tôi xin phép một chút.
Rời xa Fujimoto, tôi hướng đến chỗ của dân làng. Người đầu tiên chạy đến bên tôi là Anita, cô bé dang hai tay ôm chặt lấy hông của tôi. Tôi cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của trẻ con truyền đến.
- Señorita… Những người đó là ai?
- Những anh trai đó cũng là Exorcist giống chị thôi. Không sao cả. Họ là đồng minh.
Nghe lời dặn dò với cô bé đang run r��y, ngoại trừ một vị tư tế thì mọi người đều tỏ biểu cảm an tâm một cách rõ ràng. Bình thường thì toàn là những người bảo thủ và căm ghét người ngoài làng, đến lúc như thế này thì lại thấy những Exorcist như vậy là đáng tin cậy. Đúng là tùy tiện thật. Tôi cười khinh bỉ và chửi rủa họ trong tâm.
- …Cô đã trị thương ma chướng cho những người này rồi hả?
Fujimoto đứng từ sau lưng lúc nào không biết, hắn mệt mỏi lên tiếng hỏi.
- Đ…đúng rồi.
Tôi bất chợt ngập ngừng trả lời. Chỉ có khoảng 10 người trong đây bị thương. Hơn nữa đều là những vết thương không chí mạng. Bởi vì tôi không muốn làm tổn thương các “bộ phận” quý giá. Sự cẩn trọng của tôi có vẻ như đã khiến cho người đàn ông phương Đông sắc bén này nghi ngờ, nội tâm bất an, tôi chêm thêm:
- Được phần nào đó. Nhưng tôi cũng không phải là Doctor…
Nên không có tự tin cho lắm - tôi trùng vai. Lúc đó tôi chợt nhớ ra trong tấm giấy phép mà người đàn ông đã cho xem có ghi chữ Doctor. Tôi liếc nhìn hắn như có điều muốn nói, Fujimoto cũng nhận ra và nheo mày, hắn thì thầm bằng tiếng ngoại quốc mà tôi không biết:
- Yabuhebi dana. (Đúng là đã làm việc thừa thãi rồi.) (5)
Nhìn cách nói và biểu cảm ấy, trong vô thức, tôi cảm thấy chúng thật đáng yêu…
(5) Nguyên gốc ヤブヘビ: chọc vào bụi cây để lùa rắn ra, chỉ những việc thừa thãi không nên làm. Ý Shirou là biết thế không cho cô ta xem giấy phép, không thì đỡ phải dính vào phiền phức như này.
✞
Trong lúc Fujimoto đang sát trùng vết thương cho dân làng, vì rảnh rỗi nên tôi tiếp xúc với Johann đang lởn vởn trong thánh đường. Không ai trong làng biết dùng tiếng Anh nên không cần thiết phải ở lại mà nghe họ trò chuyện với Fujimoto.
Johann đang dòm vào bậc thang bằng đá dẫn đến hầm mộ ở phía tay trái bệ thờ. Lối vào ấy được vây quanh bởi những cột gỗ và treo dây thừng.
- Tiếc là nơi đó đang được tu dưỡng.
- Vầng. Quả thật rất đáng tiếc.
Trước lời nói của tôi, Johann gật đầu mà chẳng tỏ ra đáng tiếc một chút nào. Người đàn ông này cũng chẳng thể đoán được là đang nghĩ gì, so với Fujimoto thì đúng là kẻ tám lạng. Đứng bên cạnh hắn, chiều cao ấy nổi bật lên hẳn. Tuy hắn có làn da nhợt nhạt như thể chưa từng chạm vào ánh nắng bao giờ, thân hình thì còi cọc yếu ớt, nhưng có chiều cao như này thì cũng khó nhằn.
- Shirou rất mạnh mẽ phải không.
- Rất rất mạnh. - Johann nheo mắt nham hiểm. - Cậu ta là quái vật đó.
- Còn anh thì sao? Anh cũng sử dụng võ thuật gì à? - Tôi đổi chủ đề một cách khéo léo.
- Cô khéo đùa.
Johann cười một cách thái quá. Đôi mắt của hắn cong lên như vầng trăng khuyết. Nụ cười ấy làm người ta liên tưởng tới nhân vật Mèo Cheshire trong “Alice ở xứ sở thần tiên”.
- Nhìn thế này thôi chứ tôi theo chủ nghĩa hòa bình đó.
Chán nản với tên Exorcist lính mới tự phát ngôn rằng bản thân là một quân cờ vô dụng, tôi cười chế nhạo.
- Súng thì sao?
- Tôi không sùng.
Chứ không phải là “không dùng được” à - tôi phản biện trong tâm.
- Shirou thì có danh hiệu Dragoon phải không?
Vậy thì tại sao vừa nãy anh ta không rút súng, khi tôi hỏi vậy thì được cho biết rằng súng đã bị kẹt đạn trong lúc làm nhiệm vụ.
- Khẩu súng ấy vặn vẹo y hệt như tính cách của cậu ta vậy. Nó suốt ngày kẹt đạn thôi.
- Chà chà, anh xấu miệng quá đấy.
Với lời bông đùa của Johann, tôi tạo nụ cười nhẹ. Cái này thì chỉ là diễn thôi, nhưng thực chất lòng tôi cũng nhẹ bẫng lên. Đây quả là tin vui không ngờ tới. Vũ khí duy nhất của họ lại đi tong rồi. Vận may hoàn toàn đứng về phía tôi.
Sau đó chúng tôi trò chuyện vài câu, khi tôi đã hỏi ra được nhiều thông tin thì Johann lên tiếng:
- Được rồi. Vậy thì tôi sẽ đi xem xét bên ngoài. Nếu không làm việc một chút thì lát nữa sẽ bị tiền bối la mất.
- Anh đang tay không mà? Nguy hiểm lắm đấy.
Ngay từ đầu tôi chẳng có ý định cản lại, nhưng để đề phòng thì tôi tỏ vẻ lo lắng. Nói thật thì nếu tên này tự đi mà chết đi thì chẳng có gì tuyệt vời hơn cả.
- Nè, Johann. Ít nhất hãy đợi đến khi trời sáng thì lũ Ghoul cũng sẽ yếu đi…
Nếu là một sister lương thiện dịu dàng thì sẽ nói những lời như vậy.
- Không cần lo đâu. Sister.
- Nhưng mà…
- Khuôn mặt rầu rĩ không hợp với cô đâu.
Hắn ta thốt lên lời thoại ngứa cả răng, rồi lởn vởn bỏ đi đâu đó. Tôi ngắm nhìn dáng người như bơi trong bộ đồng phục ấy. Thực sự không thể hiểu hắn là một kẻ nhát gan hay rắn rỏi, hay là đầu óc thiếu mất con ốc nào nữa. Sau khi tiễn Johann đi, tôi đóng cửa lại và đi về phía Fujimoto. Anh ta đã hoàn thành việc trị thương rồi. Có vẻ như hắn là một Doctor ưu tú. Tên này cũng là một loại đàn ông dù có chiên hay luộc thì cũng chẳng hề xi nhê gì cả.
- Có việc gì cần tôi giúp không… Có vẻ như không có nhỉ.
Tôi nói với giọng điệu ấp úng, thì Fujimoto trả lời: “Có đó”. Anh ta không nản chí mà rút ra bao thuốc lá từ trong ngực.
- Cho tôi mượn chút lửa đi.
Không tịch thu điếu thuốc nữa, tôi đưa cho hắn mượn chiếc bật lửa mà tôi luôn mang theo mình để cầm máu. Người đàn ông phương Đông tỏ vẻ ngon miệng lắm mà hút điếu thuốc đã bị xoắn vặn. Chắc hẳn anh ta nghiện thuốc rất nặng. Chỉ lúc hút thuốc, đôi mắt sắc bén như diều hâu ấy mới thả lỏng một chút. Ra là hắn cũng có vẻ mặt như thế này. Nhìn nếp nhăn nhẹ ở đuôi mắt ấy, tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Tôi cùng người đàn ông ngoại quốc ngồi xuống chiếc ghế dài cách xa chỗ những người dân làng.
- Johann đã đi trinh sát rồi.
Nghe báo cáo như vậy, Fujimoto tỏ vẻ không quan tâm mà trả lời: “À thế à”. Tôi nhếch một bên lông mày ở dưới lớp vải choàng như để khuyên răn. Tất nhiên chỉ là diễn kịch thôi.
- Anh không lo lắng sao? Là hậu bối của anh mà?
- Có phải trẻ con đâu mà. Hắn sẽ tự mình lo liệu được thôi. - Fujimoto hắt hủi trả lời.
- Anh lạnh lùng quá.
- Đối với đực rựa thì thế. Với phụ nữ thì tôi dịu dàng lắm đó.
Sao nụ cười của anh ta lại nhạt thếch đến mức vậy cơ chứ. Không phải hắn cố làm thế, cũng không phải là để ra vẻ. Cứ như trong cơ thể ấy chứa một hang động khổng lồ rỗng tuếch vậy.
Tôi xích lại gần hắn một chút. Khẽ cử động cơ thể, tôi phát tán mùi hương nước hoa đến mũi người đàn ông ngồi kế bên. Phòng những tình huống như này, tôi đã cất công chọn loại hương mà đàn ông thích.
- Tôi đã nghe từ Johann rồi. Anh là cha xứ phải không?
- Tôi chỉ mang chứng chỉ thôi.
- Chú niệm của anh cũng rất tuyệt vời… Không hổ danh là cha xứ mà.
- Lời cầu nguyện thì cái gì chả như nhau.
Trước câu trả lời cộc lốc ấy, tôi nhẹ lắc đầu. Quả thật những lời cầu nguyện thì cái nào cũng như nhau. Thế nhưng…
- Tôi chưa từng nghe lời cầu nguyện nào mà lại làm lồng ngực tôi rung động như của anh cả.
- ……
- Tôi nói thật đấy.
Chỉ có lời nói đó là không phải dối trá hay nịnh bợ, mà là lời nói thật từ tận đáy lòng.
Từ trước đến nay, tôi đã bị bắt phải nghe những ngôn từ cầu nguyện hay những thuyết giảng tràn đầy lòng từ bi. Thế nhưng cái nào cũng chỉ nghe ra những thứ nông cạn đầy ắp sự dối trá và giả tạo.
Thế giới này chỉ là bể khổ mà thôi. Đức tin bị phản bội, tình thương thì bị chà đạp, nó đầy rẫy những sự đau buồn và thống khổ vô lý. Con người chỉ có cách chật vật lầy lội trong đám bùn ấy mà thôi.
Lời cầu nguyện của người đàn ông này đã có thể lột tả được sự bẩn thỉu ấy đến mức chân thực.
Phải chi lúc gia đình tôi bị ác ma sát hại, người cha xứ đầu tiên mà tôi gặp là người đàn ông này, nếu như tôi được lắng nghe lời cầu nguyện làm rung động cả linh hồn ấy, thì hiện tại tôi đã không ở đây. Có lẽ tôi đã bước đi trên con đường đời hoàn toàn khác hiện tại…
Thẫn thờ nghĩ như vậy, tôi nhìn ra xa xăm.
- Bản thân lời cầu nguyện thì làm gì có sức mạnh để cứu người khác được. - Fujimoto lẩm bẩm như nói một mình. - Nếu có, thì nó nằm trong trái tim của người nghe.
- …Đúng vậy.
Thực sự là vậy.
Khóe môi tôi mỉm nhẹ từ lúc nào không hay. Tôi hướng đôi mắt nheo lại như nhìn phải thứ gì chói lóa lắm về hướng Fujimoto. Đâu là diễn kịch, đâu là sự thật, tôi cũng không còn phân biệt được nữa.
- Anh quả là một cha xứ tốt.
- Dù từ trước đến nay chưa có ai nói với tôi như vậy cả.
- Fufufu. Mọi người chả có mắt nhìn gì cả.
Tôi chọc ghẹo, anh ta cũng cười nhẹ. Vả lại vì lý do gì đó, lồng ngực tôi cảm thấy ấm áp như được lấp đầy. Thật kì lạ khi tôi đang tận hưởng cuộc trò chuyện với người đàn ông mà tôi sẽ phải giết.
Tận hưởng ư? Không phải. Tôi chỉ đang tỏ ra tận hưởng để khiến người đàn ông đó chủ quan mà thôi. Tuyệt đối, không phải cảm xúc thật.
Tự nhủ lòng mình được bao nhiêu thì được, bỗng tôi cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn xoáy sâu vào lồng ngực tôi.
- Từ giờ anh định thế nào? - Để làm nguôi đi cảm giác ấy, tôi quay lại chủ đề thực tại.
- …Trước mắt thì, ta sẽ chờ bình minh đến khi mà lũ Ghoul chậm chạp hơn, rồi đi gọi cứu viện. Thế được chứ? - Fujimoto vừa nói ngậm điếu thuốc bốc khói.
Đó là một ý kiến an toàn. Vì lo lắng mà tôi đã chuẩn bị tình huống nếu anh ta đề ra biện pháp mạnh tay hơn, nên nghe vậy nội tâm tôi có phần thả lỏng đến mức thất vọng.
- Được thôi…
Sau khi gật đầu đồng tình, tôi gọi Shirou, tên anh ta. Ngắt một quãng, tôi kề tay mình lên tay người đàn ông đang đặt ở trên ghế dài. Tôi cố tình không tiếp xúc hơn thế nữa. Chỉ đơn giản là cử động cổ tay, rồi để lộ một chút băng bó quấn quanh tay mình.
…Không sao. Không hề giả tạo một chút nào. Chắc chắn đây là thời điểm có hiệu quả nhất rồi.
- …Tôi đã bị ác ma giết mất những người quan trọng, tôi thất bại trong việc tự tử, rồi trở thành Exorcist.
Dù đó là sự thật, nhưng tại sao lời nói ấy nghe giả tạo nhất từ trước tới giờ vậy nhỉ?
- Tôi không muốn ai phải chịu cảnh như vậy nữa.
Bàn tay của người đàn ông tôi đang nắm lấy lạnh ngắt, làn da thì cứng như đá. Vừa gồ ghề, vừa mạnh mẽ, đó là bàn tay của người mà dấn thân mình vào trận chiến.
Anh ta không xua đuổi tay tôi đi, nhưng cũng chẳng hề an ủi. Thái độ đó lại khiến tôi vô cùng thoải mái.
- Anh có thể…giúp tôi được không? - Tôi lên giọng như thể bám víu vào anh ta.
Người đàn ông ngoại quốc hút điếu thuốc đã ngắn lại rồi và trả lời cụt lủn: “Ờ”.
- Đó là công việc của tôi (Exorcist) mà.
Giọng điệu đó vô cùng khô khan, không phải là muốn khiến tôi cảm thấy mắc nợ. Mùi thuốc lá nồng nặc khiến mũi tôi ngứa ngáy.
Cho dù mọi thứ đều là tính toán, như lồng ngực tôi lại nhói đau. Vừa ngọt ngào, lại vừa đau buồn, cơn đau mà tôi đã quên đi từ lâu ấy khiến tôi nheo mắt.
Tôi đã muốn gặp người đàn ông này ở một nơi nào khác. Như vậy thì…
Như vậy thì sao cơ?
Như vậy thì sẽ có chuyện gì cơ chứ.
Ngu xuẩn. Bỡ ngỡ và bực tức với bản thân khi nghĩ như vậy, nhưng tôi không thể rời khỏi bàn tay đã nắm lấy được.
✞
Kể từ đó đã vài tiếng trôi qua…
Người dân làng vẫn tụ tập lại một chỗ, họ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi bình minh…chờ đợi cơn ác mộng này kết thúc.
Người đàn ông ngoại quốc không mời mà đến đang ngồi trên chiếc ghế dài và làm sạch khẩu súng của mình. Nếu hắn sửa được súng thì thật không hay chút nào, nhưng nếu cản hắn lại thì thật bất tự nhiên.
Thế rồi Johann đi trinh sát trở về, đáng tiếc là vẫn còn sống nhăn răng, và bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Nhật.
Tôi quan sát họ ở một chiếc ghế khác cách xa và bắt đầu cảm thấy cáu giận. Tôi có tự tin vào thính giác của mình. Khoảng cách không phải là vấn đề. Thế nhưng họ nói bằng tiếng Nhật thì chẳng hiểu được gì cả.
Họ đang nói gì cơ chứ…
Nói bằng tiếng Anh đi, bằng tiếng Anh ấy…!
Khi nhận ra thì tôi đã cắn móng tay cái của mình vì sự bực tức. Không ổn, không ổn. Tôi vội vàng thả ngón tay ra. Không biết có ai nhìn thấy không? Chỉ có kẻ ngốc mới để lộ thân phận ở đây thôi.
Cũng có cách là gượng ép chen vào cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh , nhưng sẽ rất đường đột, dễ bị nghi ngờ. Nhìn biểu cảm của hai người họ thì có vẻ họ cũng không nói chuyện gì quan trọng cả.
Thay vào đó, việc nghĩ xem nên xử lý hai người này như thế nào thì sẽ có ích hơn. Tôi cố hết sức suy nghĩ một cách lạc quan.
Triệu hồi Naberius, rồi để nó tấn công họ…
Nhưng nếu dùng cách đó, vào thời điểm tấn công mà tôi không có mặt ở đó thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Biết vậy thì ban nãy lúc Johann ở một mình, lẽ ra tôi nên hành động trước cho xong. Vì đã quá cẩn trọng trong việc căn thời điểm mà để vụt mất cơ hội vàng, thật đáng hối hận.
Có cách nào…có cách nào khôn khéo hơn không.
Khi tôi suy nghĩ lòng vòng, Johann đã truyền tay vật gì đó cho Fujimoto. Liếc nhìn, tôi thấy đó là một vật thể thon dài phát sáng lấp lánh.
Đó là…gì vậy? Anh ta đã đưa cho cái gì vậy? Lẽ nào là vũ khí?
Sự đa nghi của mình lại khiến tôi đứng ngồi không yên.
Tôi chần chừ không biết có nên trực tiếp hỏi không thì bỗng được gọi bởi một giọng nói bé nhỏ:
- Señorita. - Anita chạy gần đến và bám víu vào hông tôi bằng hai tay. - Em muốn đi vệ sinh. Nhưng mà đáng sợ quá, chị dẫn em đi được không? - Cô bé tỏ bộ mặt trông chờ.
Trong phút chốc, tôi đã nghĩ “Sao lại đúng cái lúc này cơ chứ”, nhưng có lẽ đây lại là cơ hội cũng nên. Bởi lẽ tôi đã có cái cớ để rời khỏi chỗ này một cách tự nhiên.
Trong khi Anita đi vệ sinh, mình có thể triệu hồi Naberius để tấn công nơi này, rồi quan sát phản ứng của hai người họ - tôi lên kế hoạch trong một khoảnh khắc.
Quay người về phía cô bé, tôi giở giọng điệu và bộ mặt hiền dịu chưa từng thấy để trả lời:
- Đương nhiên là được rồi.
- Señorita em yêu chị lắm!
Anita dễ dàng tươi cười rạng rỡ. Nghe thấy giọng nói cao vút của trẻ con, Fujimoto chỉ hướng ánh nhìn về phía này. Trong bàn tay ấy phát sáng lên khẩu súng đã hoàn thành việc lau dọn băng đạn.
- Sao thế?
- Cô bé muốn đi vệ sinh, nhưng vì sợ quá nên muốn tôi đi theo.
Fujimoto gật đầu không quan tâm, rồi liếc nhìn Anita. Cô bé bộc lộ rõ ràng sự sợ hãi rồi núp sau lưng tôi.
- ……Những người đó, đáng sợ quá.
Ngay sau khi ra khỏi hành lang, cô bé thì thào. Đáng sợ ư?
- Những người đó, ý em là Shirou và Johann hả?
Tôi hỏi một cách nghi hoặc, Anita im lặng mà gật đầu. Cô bé non nớt tỏ ra biểu cảm nghiêm túc:
- Sao họ không nhanh chóng đi chỗ khác đi cơ chứ.
- Chà… - Tôi chợt thở dài.
Chắc hẳn cô bé đang sợ sệt người phương Đông nhìn lạ mặt hay người Arya da trắng nhợt nhạt ấy, nhưng dù thế thì cũng nói quá rồi.
Thật là. Chính những người đó mới là anh hùng đến để cứu các ngươi đó.
Thôi, dù sao thì đằng nào cũng sẽ bị tôi giết hết thôi.
- Đừng nói thế chứ, Anita. Họ là những người rất tốt bụng đó. - Kìm nén nụ cười xấu tính, tôi xoa dịu cô bé với tư cách là một người lớn tuổi.
- …Nhưng mà, họ đều trống rỗng. - Anita không hề tỏ ra bất mãn, mà lại sợ sệt hơn thế nữa.
- Trống rỗng?
Tôi nhíu mày nhẹ. Cô gái bé nhỏ với làn da ngăm ấy gật đầu.
- Bên trong người đeo kính ấy là một sa mạc rất lớn. Một sa mạc khô cằn rất rất lớn. Còn người cao kều kia thì có một đôi cánh đen xì.
- ……
Anita nói rồi rùng mình, cô bé bám lấy cánh tay phải của tôi.
Sa mạc lớn và đôi cánh màu đen…
Tôi chợt nhăn nheo đôi mày. Cảm giác thật khó chịu. Trẻ con có linh cảm rất gần với động vật, thỉnh thoảng chúng rất sắc sảo. Thế nhưng khoảng thời gian cho đến khi bình minh lên là có hạn. Chỉ với ấn tượng của cô bé thì không thể nói trước được gì. Cuối cùng thì tôi cũng chỉ biết phớt lờ câu nói ấy mà thôi.
✞
- Kyaaaaaaaaaaaaaaa…!
- Anita
Khi Anita bước ra từ vệ sinh, tôi đã cho Nebrius tấn công bản thân. Nhìn cảnh tượng ấy, Anita lớn giọng hét lên hơn mức kì vọng.
Trước cánh tay khổng lồ vung xuống, tất nhiên chỉ là diễn kịch thôi, tôi khéo léo tránh né rồi ôm lấy Anita với khuôn mặt trắng bệch để chạy ra hàng lang và đạp mạnh cánh cửa gỗ dẫn đến Thánh đường chính. Tôi lăn lộn vào Thành đường với hơi thở hổn hển.
- Shirou!!
- Nằm xuống!!
Giọng quát lớn đáp lại tiếng hét của tôi. Ôm Anita trong ngực, tôi quỳ xuống tại chỗ. Viên đạn lập tức được bắn ra trúng ngay giữa một trong những khuôn mặt của Naberius. Đứa con đáng yêu của tôi bị xé xác, máu đỏ phun ra. Tôi chỉ biết cố gắng kìm nén lại để khuôn mặt mình không nhăn nhó.
Nhưng phải công nhận…
Ở khoảng cách đó, người đàn ông đó có thế bắn trúng đích được ư…
Với tư cách là một Dragoon, hắn ta cũng rất ưu tú. Có lẽ việc một mình xử lý người đàn ông đó sẽ khó nhằn hơn tưởng tượng. Sự bất an và bực tức vụt qua tâm trí tôi.
- Grooooooo…Gmmorghhh!!
Chật vật trong cơn đau, Naberius gầm rú. Ngay sau đó, nó nhảy qua người tôi và xông đến phía Fujimoto. Nhìn cảnh tượng ấy, người dân làng hét lên.
- Khôôôôôôôôông…!!
Thế nhưng Fujimoto thì vẫn đứng bình thản. Nắm lấy cánh tay đang vươn về phía mình, hắn ta ném bay cơ thể khổng lồ kia. Và rồi không ngắt quãng, hắn nã liên tục đạn vào đầu của Naberius. Cơ thể khổng lồ ấy thả lỏng dần.
Trước cảnh tượng bi đát đó, tôi toan nhắm mắt, nhưng luống cuống ngăn lại.
Đã đến lúc rút lui rồi.
Không để cho ai biết, tôi khẽ chạm vào cánh tay trái và ra lệnh cho Naberius:
- “Cứ thế mà rút lui đi.”
Sau khi rống lên tiếng hét thất thanh, Naberius bò ra khỏi Thánh đường chính, phá vỡ tấm kính màu ghép mà trốn ra ngoài. Những mảnh vỡ kính màu rải rác lên bệ thờ khiến dân làng lại kêu lên chói tai.
Trong những người đó, chỉ có Johann là thở dài một cách vô tư:
- Chà chà. Tác phẩm nghệ thuật đã bị phá hỏng mất rồi.
Không đuổi theo Naberius, cũng chẳng tham gia vào trận chiến, người đàn ông này thực sự ở đây để làm cái gì thế, tôi thấy phát ngán đến mất cả sức.
- …Có bị thương không?
Fujimoto cũng không hề có ý định truy sát con Naberius. Anh ta quay lại đây và hỏi ngắn.
“Không sao hết”, tôi trả lời với hơi thở hổn hển.
- …Em không sao chứ, Anita?
Khi ôm dựng người Anita đang khóc lóc dậy, tôi nhận ra vài giọt máu rớt xuống dưới sàn nhà. Vết rạch dùng để triệu hồi Naberius ra vẫn chưa đóng vảy.
Chết dở… Khi tôi nghĩ thế thì đã quá muộn rồi.
Fujimoto cũng đã nhìn thấy nó. Anh ta tỏ ra biểu cảm khả nghi. Tôi lập tức bao biện:
- Máu của Naberius bắn vào lưng tôi một chút thôi. Nó không vẩy lên cô bé này nên không sao đâu. Cũng là từ phía trên quần áo mà. Không cần lo lắng đâu, Shirou.
Đó là một lợi biện hộ khá khó chấp nhận, nhưng nhờ có ông trời giúp đỡ hay gì mà mẹ của Anita vừa gọi tên con gái vừa chạy đến phía này. Bà ta cướp lấy Anita như thể kéo gỡ cô bé khỏi tay tôi, vừa khóc ti tỉ vừa ôm lấy cô bé. Cái gì chứ. Rõ ràng là bà từ trước đến giờ chẳng thể làm được gì ngoài sợ hãi cơ mà. Thật trơ trẽn làm sao. Nhưng tôi giấu kín suy nghĩ đó và chỉ giả vờ an ủi “Không sao đâu”, “Anita không bị sao hết”, “Bình tĩnh lại đi”.
Thêm vào đó, những người dân làng đang rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ đồng loạt cất tiếng khóc khiến Thánh đường chính này giống như tổ ong bị chọc gậy vậy. Như này thì đến cả Fujimoto cũng không thể để tâm đến tiểu tiết được nữa.
Khi đang mãn nguyện an ủi đám đông, tôi được giọng nói khô cằn vì thuốc lá gọi:
- Này. Hãy gom đống người này lại một chỗ rồi chặn lối ra vào bằng muối đá đi.
Giọng nói ấy điềm tĩnh đến mức không thể nghĩ đó là giọng của một người vừa mới ban nãy đã đấu vật với ác ma. Không cả có một hơi thở dốc. Điềm đạm đến mức phát ghét.
- Muối đã ở đâu? Có không?
- À, tôi nghĩ là…có đó. Chờ một chút, để tôi đi hỏi ngài tư tế.
Trả lời vậy, tôi đến hỏi vị tư tế cũng đang ổn định đám đông. Vừa hỏi tôi vừa lén nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Fujimoto. Đôi lông mày hơi nhíu lại cùng với ánh nhìn bâng khuâng đó khiến tôi không thể biết hắn đang nghĩ gì. Tự nhiên tay thuận của tôi nắm lấy cánh tay trái, rồi ghì chặt từ trên lớp áo linh mục.
Không còn thời gian để chần chừ một phút một giây nào nữa.
Cần phải giết tên đàn ông này nhanh nhất có thể…
…Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Không biết đến âm mưu của tôi, Fujimoto bước đến và hỏi “Có không?”.
Một cách tự nhiên hết sức có thể, tôi trả lời:
- Có rồi.
- Có chỗ nào khác để nhét đống người này vào không?
- Nếu vậy thì Thánh đường phụ sẽ ổn đó. Nó cũng gần đây nữa.
Phải giết hắn như thế nào đây? Một kẻ không có sơ hở như thế này.
Ngọn lửa của sự thiếu kiên nhẫn và bực tức lan tỏa trong lồng ngực của tôi.
Nhắc đến tên đàn ông còn lại, hắn chỉ phớt lờ tất cả sự ồn ào ban nãy mà đứng từ xa thích thú ngắm nhìn mọi người mà thôi.
✞
- …Tôi nhờ chút được không?
Chuyển cứ điểm đến Thánh đường phụ, Fujimoto chờ khi mọi người đã bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng.
- Gì thế? Shirou.
Tôi trả lời vời biểu cảm u sầu, Fujimoto chỉ ngón tay cái về hướng cổng ra vào. Chắc ý anh ta là muốn ra ngoài nói chuyện. Cơ hội không chờ mà đến. Tuy nhiên khi đã biết được thực lực của người đàn ông này thì không thể chỉ vội vui mừng được. Tôi giấu kín sự căng thẳng trong nội tâm và gật đầu. Tôi truyền lại với vị tư tế rằng sẽ ra ngoài một chút.
- Nhưng mà… Nếu chẳng may những ác ma đó lại tấn công thì sao.
Biết ngay mà, tên tư tế đó không vui vẻ cho đi. Phản ứng của dân làng cũng giống vậy. Tất nhiên cái mà họ đang lo lắng chỉ là mạng sống của bản thân mình mà thôi. Họ chẳng mảy may nghĩ đến tôi hay người đàn ông tự dưng xuất hiện này cả.
Tôi chán nản với sự trơ trẽn đó.
Chính vì thế mà tôi ghét người còn sống. Vừa nông cạn, lại vừa khôn lỏi, họ chỉ lợi dụng vị thế của kẻ yếu chứ không hề tự thân vận động. Chúng nghĩ rằng việc được bảo vệ là điều đương nhiên.
- Tôi sẽ quay lại ngay thôi. Johann cũng sẽ ở lại mà.
- Thế nhưng mà…
Phải chi tôi có thể quát nạt rằng đừng có lải nhải những điều phiền toái nữa. Nhưng điều đó chỉ làm phá hỏng hình tượng một sister lương thiện mà thôi, vậy nên tôi lựa lời mà thuyết phục:
- Nhé? Hiểu cho chúng tôi đi. Không chỉ phòng thủ, mà chúng ta cần phải có sách lược để đối phó với tình hình này nữa. Tôi bằng mọi giá muốn cứu mọi người mà…
Tên tư tế với biểu cảm tái mét nắm chắc chiếc chìa khóa đeo trên cổ, rồi tỏ ý đồng thuận bằng tiếng Tây Ban Nha với ngữ điệu ngọng vùng Nam Mĩ.
- Hãy cẩn thận hết sức. Và xin hãy trở về càng nhanh càng tốt nhé.
- Vâng. Tất nhiên rồi.
Tôi mỉm cười. Thú thực thì nếu bị cầm chân lại hơn nữa thì đã tệ rồi. Tôi nhẹ nhõm đi đến bên Fujimoto.
- Ổn cả rồi. Đi thôi, Shirou.
Khi định bước ra khỏi phòng, tôi lại gặp phải một trở ngại khác. Anita từ khi nào đã thoát ra khỏi vòng tay của người mẹ giờ đang dang rộng hai tay và chặn cửa ra vào. Vì sợ Fujimoto mà cô bé run lẩy bẩy.
- Nguy hiểm lắm đó…Señorita…
- Anita…
- Chị không được đi…
Trước cô bé mít ướt ấy, tôi nản chí mà nghĩ sao lại cản trở như vậy cơ chứ. Nhưng người khiến cô bé quấn quíu lấy như vậy lại chính là bản thân tôi. Nghĩ lại thì cũng chỉ biết nói là tự làm tự chịu, tôi nhắc nhở cô bé:
- Không sao mà. Anita. Người này là cha xứ kia mà? Vả lại anh ấy cũng rất mạnh nữa đó.
- Chính vì mạnh nên mới không được…Señorita, chị sẽ bị giết mất đấy?
Trước giọng điệu chân thành của cô bé, tôi chợt giật mình. Vừa nghĩ nhỏ này đang luyên thuyên gì vậy, nhưng lời nói không hẳn là sai ấy lại khiến nhịp tim tôi tăng cao. Một lần nữa, việc Fujimoto không hiểu tiếng Tây Ban Nha thật đáng biết ơn làm sao.
- Tại sao chị lại bị giết cơ chứ? Người này là Exorcist mà, họ chỉ giết ác ma thôi.
- Nhưng mà…
Anita có vẻ vẫn chưa khuất phục. Nếu tiếp tục trò chuyện thì sẽ dở mất. Tôi vỗ nhẹ cái đầu của cô bé như để khiển trách, rồi liếc mắt nhìn Fujimoto để ra hiệu. Tôi chú ý đường rải muối đá và bước ra ngoài, rồi đóng chiếc cổng lại trước mặt Anita đang sụt sùi nước mắt.
- Nhỏ đó nói gì mà trông dữ dội vậy?
Vừa bước đi trên hàng lang u ám, Fujimoto vừa thì thầm. Lại giật thót lần nữa, tôi cố trả lời một cách tự nhiên:
- À…Không có gì đâu. Cô bé bảo vì sợ nên hãy ở lại cùng thôi.
- Cô được nhỏ đó quấn ghê nhỉ.
- Đúng rồi. Em ấy đang ở độ tuổi mà luôn ngưỡng mộ người đồng giới lớn tuổi hơn mà. Chắc hẳn khi còn nhỏ như vậy, tôi cũng đã luôn lẽo đẽo đi theo sau chị của tôi.
Đối với giọng điệu có phần mỉa mai của Fujimoto, tôi mỉm cười đáp lại. Tuy có bất an khi không biết khóe môi hay bờ má, khóe mắt của tôi có đang trùng xuống hay không, nhưng Fujimoto không nói gì thêm nữa.
Cả hai người im lặng bước đi. Khi vào được Thánh đường chính, người đi trước là Fujimoto bỗng khựng lại. Không ngoảnh đầu, anh ta gọi “Này”. Vì lý do gì đó mà giọng nói ấy vang to đến lạ thường, tôi cố kiềm chế không giật bắn đôi vai của mình.
- Xe của cô chở theo bao nhiêu cái lốp xe dự phòng?
- Ể? Đường xá ở đây khá tệ nên tôi luôn phòng hai cái…
Vừa trả lời, tôi vừa hồi hộp nghĩ không biết người đàn ông này đang có ý gì. Cuống họng tôi khô rát đến bất thường.
- Vừa nãy, tên Johann kia đã đi trinh sát, và thấy xe cộ trong làng đi tong hết rồi. Tất nhiên là của cô cũng vậy.
- ……Tệ quá. - Tôi cố rặn ra hai từ đó.
Bờ môi mỏng của Fujimoto lại cử động:
- Nhưng mà, Maria. Riêng xe của cô lại may mắn chỉ có một bánh trước và một bánh sau bị cào nát thôi.
Tôi muốn tặc lưỡi trong thân tâm. Không ngờ tên Johann ẻo lả đó lại quan sát kĩ càng đến như vậy. Cùng lắm hắn chỉ có thể lởn vởn quanh nhà thờ để tránh bị Ghoul phát hiện mà thôi - tôi vốn đã nghĩ vậy.
- Nếu thế thì đến sáng là có thể đi gọi cứu viện đúng không. May quá rồi! Chắc hẳn mọi người sẽ vui lắm!!
- ……
Cố hết sức, tôi giả vờ vui sướng với giọng điệu tươi sáng.
“Nhỉ?”, nhưng dù tôi kêu gọi sự đồng thuận, Fujimoto chỉ nhìn về hướng này một cách lạnh nhạt. Sau đó, anh ta lẳng lặng mà đi qua hàng ghế dài của Thánh đường chính. Đế bốt giày ấy làm sàn nhà Thánh đường vang lên âm thanh nặng trịch.
Vừa đi nhanh đuổi theo sau, tôi vừa lườm tấm lưng đằng trước. Giọt mồ hôi âm ấm đang chảy dài trên cổ tôi.
Liệu bây giờ có thể giết được hắn ta hay không?
Không, không thể.
Cử động đó. Cánh tay đó. Nếu chỉ đánh đòn phủ đầu thì cũng không thể nào địch lại. Ở đây cũng chẳng thể bắt giữ con tin…… Biết thế ngay từ đầu mình lẽ ra nên dẫn theo cả Anita nữa… Vô số suy nghĩ vụt qua đầu tôi…
Fujimoto dừng lại trước cầu thang đá bên trái bệ thờ dẫn đến hầm mộ, mãi anh ta mới ngoảnh lại đây. Đó là ánh mắt của diều hâu. Đôi mắt sắc bén đến mức lạnh cả sống lưng ấy xuyên thấu tôi qua lớp kính dày.
- Có thứ tôi muốn cho cô xem. Đi theo tôi.
- Thứ muốn cho xem…ư, nhưng mà, nơi đó là……
Bỏ lại tôi đang bỡ ngỡ phía sau, Fujimoto ung dung bước qua những sợi dây thừng quấn quanh cọc gỗ và đi xuống cầu thang. Tôi bàng hoàng trước hành động đó.
- Shirou! Không được đâu ! Nơi đó đang được tu sửa mà, ngài tư tế đã nói vậy…!!
- Không vấn đề.
Gạt lời khuyên răn của tôi sang một bên, Fujimoto cầm lên đĩa nến đặt ở giữa cầu thang và thắp lửa vào nến. Xung quanh sáng lên mờ ảo. Đó là chiếc bật lửa mà tôi đã cho anh ta mượn. Fujimoto tiếp tục đi xuống dưới. Không hề có ý định dừng lại.
Chậc…
Vì sự đáng căm ghét ấy mà tôi tặc lưỡi, không thể làm gì được hơn cả. Tôi cũng trèo qua dây thừng mà đi theo hắn.
Fujimoto, người đi xuống hết cầu thang trước tôi, đang chạm vào đôi cánh cửa màu đỏ đồng ở sâu bên trong một khoảng sân trống rộng khoảng 7,3 mét vuông. Cánh cửa được khóa chặt, không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Thấy vậy, tôi an tâm lại.
Nếu bị hắn nhìn những thứ ở bên trong thì sẽ có chút rắc rối. Cơ mà dù sao thì tên người Nhật Bản này cũng không thể đọc được.
Tôi cũng xuống hết cầu thang và thở dài một hơi như thể nói rằng: “Anh thấy chưa”.
- Để khỏi nhỡ ai lạc vào và bị thương, ngài tư tế đang giữ chìa khóa rồi. Nào, quay lại thôi.
Nói thế rồi tôi kéo khuỷu tay áo Đoàn phục của hắn. Tôi khuyên răn tên đàn ông với giọng điệu như thể làm nũng.
- Nhé? Shirou. Mọi người sẽ lo lắng đấy?
Thế nhưng Fujimoto không gật đầu. Hắn lấy từ túi ngực ra một chiếc chìa khóa và tra vào ổ.
Chiếc chìa khóa vàng xoay vòng. Cạnh một tiếng là ổ khóa đã được mở ra.
- ……
Tôi không thể thốt nên lời nào cả mà đứng đực ra đó. Khi ra khỏi Thánh đường phụ, chắc chắn tôi đã nhìn thấy chiếc chìa khóa treo trên cổ tên tư tế đó. Ấy thế mà, tại sao…?
Lẽ nào, hắn đã lấy trộm ư? Nhưng mà là lúc nào cơ chứ?
Trong đầu tôi đầy ắp nhưng nghi vấn.
- Là sao? Chiếc chìa khóa đó, anh có được khi nào?
- Không phải tôi ăn trộm hay gì đâu.
Tôi buột miệng nói với giọng điệu lên án. Fujimoto tung nhẹ chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay.
- Đây là “Chìa khóa hữu hạn”. Là chiếc chìa khóa có thể mở được bất cứ cảnh cửa nào trên thế giới này. Tuy nhiên chỉ dùng được một lần duy nhất.
- ……Tại sao……
Nó không là gì so với “Chìa khóa vô hạn”, nhưng vẫn là một chiếc chìa khóa cao cấp mà chỉ cán bộ đứng đầu Vatican mới có thể có được.
Trong đêm tối, anh sáng duy nhất từ ngọn nến đang bập bùng chiếu sáng người đàn ông ngoại quốc.
- Vừa nãy, tôi nhận được từ tên cấp trên chết tiệt đó.
Cụm từ “vừa nãy” khiến tôi nhớ lại cảnh tượng ở Thánh đường chính. Thứ gì đó phát sáng mà Johann đã truyền tay cho Fujimoto.
Là nó ư……
Tôi chợt nhăn nhó mặt.
- …Nhưng mà, Johann là đàn em của anh mà…?
Fujimoto không trả lời. Mở một bên cánh cửa màu đỏ đồng, hắn đặt đĩa nến xuống một bên. Màu đỏ nhạt nhòa tan vào màn đêm, nó chiếu sáng căn phòng u tối bằng ánh sáng mờ mịt.
Khu hầm mộ ẩm mốc được lát gạch đá tất nhiên là không phải đang được tu sửa hay gì cả. Sợi dây thừng đó chỉ là tượng trưng để ngăn những kẻ ngoại đạo không biết được những thứ bên trong thôi.
- Hmmm.
Fujimoto ngắm nhìn bức tượng đất sét không nhìn ra hình phụ nữ hay chim chóc được trưng trên bệ thờ ở sâu bên trong, rồi hướng ánh nhìn về phía bức tường được khắc đầy văn cầu nguyện.
Tay trái tôi nắm chặt lấy cả phù hiệu cấp bậc ở trên trái tim mình.
Làm gì có chuyện hắn đọc được. Nhưng hắn cũng không phải là loại đàn ông dễ dãi khi nhìn những thứ này mà vẫn nghĩ đây là một giáo phái bình thường.
Giọt mồ hôi lăn trên gân cổ, rồi lăn xuống ngực và bụng. Sự ớn lạnh ấy khiến tôi nuốt ực nước bọt. Cổ họng tôi khô rát.
“Quả nhiên”, Fujimoto thì thào.
- Tên tư tế và lũ người già không muốn di chuyển đến Thánh đường phụ không phải là vì lo lắng cho Tháng đường chính, mà là cho nơi này đúng không.
- …….
Bị nói trúng tim đen, tôi cắn môi hối hận trong thân tâm.
Vài giờ trước, khi rời khỏi Thánh đường chính, tư tế và những người già đã thể hiện thái độ miễn cưỡng. Dù đã biết là nếu ở lại thì sẽ nguy hiểm, nhưng họ không muốn rời ra khỏi nơi cầu nguyện quan trọng nhất với bản thân họ. Thế nhưng điều đó đã tạo gợi ý cho người đàn ông này, hành động đến từ tín ngưỡng ấy của họ khiến tôi thấy căm hận vô cùng.
- ………Nghĩa là sao?
Dù đã biết trước câu trả lời rồi, nhưng tôi vẫn tiếp tục diễn một người phụ nữ ngây thơ mặc kệ sự ngớ ngẩn tôi cảm thấy khi tỏ ra thắc mắc.
- Nghĩa là tín ngưỡng của ngôi làng này có mặt sau của nó. - Fujimoto lạnh lẽo nhìn về hướng này. - Có thể dân làng là lũ đã lưu truyền tín ngưỡng bản địa từ đời này qua đời khác. Thế nên lũ Ghoul cũng không bị ảnh hưởng bởi lời cầu nguyện của Chúa. Vì lời cầu nguyện dẫn dắt họ là những thứ này đây mà.
Trước Fujimoto chỉ tay vào văn cầu nguyện được khắc kín mặt tường, tôi hết sức kiềm chế cảm xúc muốn tặc lưỡi lại.
Không ngờ, hắn lại có trực giác nhạy bén đến vậy…
Khóe môi tôi nhếch lên khinh bỉ.
Tất cả đều đúng như tên đàn ông này nói.
Ngôi làng này khi bị Tây Ban Nha xâm chiếm vào thế kỉ XVI, những tưởng đã bị giải thể hết rồi, nhưng thực chất họ vẫn tiếp tục bảo vệ tín ngưỡng do đích thân họ tạo ra dưới lòng đất này. Tất nhiên đó là ngôn ngữ mà tổ tiên họ đã dùng. Vì thế mà lời cầu nguyện đặc thù này hiện tại hầu hết không có người nào biết đến nữa.
Đây chỉ là ngôi làng tôi đã từng lui tới vì nhiệm vụ. Việc tôi biết đến điều này chỉ là ngẫu nhiên thôi. Nhưng tôi đã nghĩ rằng có thể lợi dụng nó.
Một lãnh thổ hẻo lánh mà mang trong mình tín ngưỡng không ai biết đến.
Nếu là nơi này thì tôi có thể xây dựng một cơ sở nghiên cứu của riêng mình tôi mà không bị đám ngu xuẩn cứng đầu của Vatican cản trở.
Tất nhiên đó cũng không phải là lý do duy nhất mà tôi chọn ngôi làng này. Phong cảnh nhìn thấy từ đây, khí hậu, quy mô, đời sống của con người, vân vân, chúng đều giống y đúc nơi tôi được sinh ra.
Nơi đó có cha, có mẹ, nơi tôi mỗi ngày chơi đùa với em gái và chị gái của tôi. Quê hương khi vẫn còn hạnh phúc��
Ngôi làng này có những kẻ đáng khinh ghét sinh sống, lũ mà đã thiêu cháy thi thể của gia đình tôi thành tro chỉ với lý do rằng đó là thi thể bị ác ma vấy bẩn. Không phải ở nơi đó, mà tại đây, tôi đã dựng nên cơ sở nghiên cứu cho những kẻ chết, và tôi muốn lấp đầy nơi này bằng Ghoul. Đó là khát vọng của tôi. Chỉ khi đó tôi mới có thể cảm thấy rằng bản thân tôi không phải là một mình. Cứ nghĩ đến việc lại có được gia đình mới, tôi rất vui mừng. Hạnh phúc đến mức phát khóc.
Chỉ cần người đàn ông này…chỉ cần tên này không xuất hiện ở đây…
Khát vọng của tôi đã thành hiện thực rồi.
- Vậy…vậy ư.
Không thể cứ mãi oán hận sự bất hạnh của bản thân được. Tôi hết sức tạo điệu bộ và giọng nói mừng rỡ.
- Hay quá rồi, Shirou!! Thế này là có thể tiêu diệt được lũ Ghoul ở ngoài kia rồi đúng không!?
Nhìn thấy nụ cười viên mãn của tôi, Fujimoto cười nhẹ. Một nụ cười cứ như thể đang khinh bỉ tôi vậy.
- Thôi, không cần phải diễn trò hề như vậy nữa đâu.
Giọng nói lạnh ngắt đến mức nổi da gà.
Và rồi, hắn ta chĩa súng trước mũi tôi. Nhìn khẩu súng phát sáng mờ trong bóng đêm, cái cổ họng khô cằn của tôi phát lên âm thanh trầm thấp.
Chậm một nhịp, tôi hỏi hắn:
- ………Anh đang đùa phải không? Shirou.
Khẽ nheo mày, sự bối rối và bực tức dâng trào lên giọng nói. Trước diễn xuất của tôi, Fujimoto cười lạnh nhạt:
- Chính mày đã cho chúng tấn công, rồi lại tự mình bảo vệ. Này, giữa chừng mày không thấy trống rỗng à?
- Anh nói gì thế? Nè, Shirou. Không biết là anh đang hiểu lầm gì hay không, nhưng mà tôi…
Chưa kịp dứt lời, từ trong bóng đêm một cánh tay của hắn đã dơ ra. Cổ tay tôi bị nắm chặt một cách mạnh bạo. Cùng với cơn đau nhói từ trong xương, phần cánh tay trên của tôi cũng lộ ra.
- Chỗ máu vừa nãy là từ đây mà ra hả. - Fujimoto thì thầm bằng giọng nói khô khan. - Tao cũng có một người quen mà biết triệu hồi Naberius đó.
Ánh mắt sắc bén ấy từ khuỷu tay của tôi lướt xuống dưới, nơi mà được quấn nhiều lớp băng bó. Trước cái nhìn chẳng gợi chút ham muốn xác thịt nào ấy, cho dù đang trong tình huống như này, tôi lại thấy rạo rực.
Aa… Hóa ra đây mới là bản chất thật của người đàn ông này.
Sát gái? Phù phiếm? Không hề.
Người đàn ông này chẳng thể yêu được ai cả.
- Dưới lớp băng bó này có vẽ ma pháp trận đúng không? Cái mùi nước hoa hôi hám đó là để che dấu mùi máu và mùi lưu huỳnh.
- Vô lễ quá nhỉ… Nó cũng là loại nước hoa mà đàn ông thích đấy.
- Tiếc là không phải sở thích của tao.
- Ra là anh không thích. Thật đáng tiếc.
Tôi cười cay đắng, Fujimoto càng ghì chặt ngón tay hơn. Một sức mạnh ghê gớm. Cảm tưởng như xương cổ tay phát lên tiếng rắc, tôi cau có đôi mày.
- Đó là Naberius của mày đúng không?
- ………..
Một câu hỏi không cần phải trả lời. Thay vì đáp lại, tôi mạnh bạo hất tay ra. Có tiếp tục giấu đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi.
Phù, tôi thở dài một hơi.
Tên đàn ông này ưu tú và thông minh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Chỉ đơn giản là vậy thôi.
- Được rồi. Shirou. Dành cho anh đã đánh hơi được đến tận đây, tôi có phần thưởng. Suy đoán của anh có sai một phần. Không phải là vẽ, là tôi khắc lên tay đó.
Khi rũ bỏ lớp băng bó, những hình xăm màu đỏ được khắc đầy từ cổ tay lên đến khuỷu tay lộ ra. Đây là bộ phận tôi thích nhất trên cơ thể mình. Những ma pháp trận được khắc bằng mũi kim sắc nhọn làm thương làn da ấy kết nối tôi với kẻ chết sâu sắc đến nhường này.
Đó có thể coi là minh chứng của tình yêu.
Dù trong bóng đêm, tôi cũng có thể thấy đôi mắt của Fujimoto nheo lại.
- …Một loại đàn bà vô phương cứu chữa.
- Chà? Chỗ nào cơ chứ? Nếu để tôi nói thì viết bằng mực nó còn ngu xuẩn hơn ấy. Chẳng có tình yêu dành cho Naberius gì cả.
Nhìn ngón tay tôi đang mân mê hình xăm, Fujimoto nhíu mày một cách phiền phức.
- Con Naberius đó là do tôi tạo ra đó. Vì là lần đầu tiên nên không thể làm tốt được, nhưng nó dễ thương lắm phải không?
Tôi kêu gọi sự đồng tình bằng giọng nói ngọt ngào. Không có trả lời. Ánh mắt ấy phủ định một cách triệt để mọi lời nói hành động của tôi. Có vẻ như người đàn ông này cũng không thể hiểu được tình yêu trong sáng này của tôi. Quả nhiên là người đàn ông này cũng giống như những con người rác rưởi khác. Ngay khi nhận ra được điều đó, sự tuyệt vọng nửa vời dâng trào lên lồng ngực tôi. Nó sâu sắc đến bất ngờ, đến mức khoét sâu một lỗ trong trái tim tôi.
Vả lại, đến bây giờ tôi mới thấu rõ.
Tôi đã bị thu hút bởi người đàn ông này mất rồi.
Cái người đàn ông mà mang đôi mắt khô cằn như thể đã mệt mỏi chán nản bởi tất cả mọi thứ trong thế giới này.
- Mục đích mày đến ngôi làng này cũng là vì thế hả.
- Đúng rồi. Tôi muốn tạo thêm thật nhiều Naberius. Để làm được thì tôi muốn có trong tay ngôi làng bằng mọi giá. Một ngôi làng của Ghoul mà không ai có thể trừ tà được, tôi muốn lập một cơ sở nghiên cứu ở đây.
Sốc lại tinh thần, tôi nở nụ cười hòa nhã. Lý do thực sự tôi chọn ngôi làng này, tôi đã không nói ra. Tôi không có ý định tiết lộ với người đàn ông không thể thấu hiểu cho tôi.
- Tôi sẽ biến nơi này thành làng của Ghoul, khi tôi có thể sử dụng nguyên liệu bao nhiêu tùy thích thì chắc chắn sẽ tạo ra được thật nhiều Naberius mạnh mẽ. Giống như chó canh cổng địa ngục vậy. - Tôi thao thao bất tuyệt.
- Mày định giết cả những người ở trên kia à.
Fujimoto đáp lại cụt lủn. Thế nhưng nó đủ để cho thấy người đàn ông này đã hiểu rõ tất cả.
Tên này thật sự có đầu óc thông minh.
Đến mức lộn cả ruột.
Trái ngược với nhịp tim đập liên hồi, tôi ra vẻ mỉm cười.
- Tất nhiên. Sau đó tôi sẽ chôn chúng ở đây. Thế là sẽ không còn ai biết được lời cầu nguyện nữa. Còn tôi sẽ khâu vá xác thịt của chúng lại và tạo ra thật nhiều Naberius.
- Và rồi chắc hẳn mày định trở thành nữ hoàng của vương quốc tử thi hả.
- Đúng rồi. Rất tuyệt vời phải không?
- Một ước mơ vớ vẩn nhất thế giới này.
Với câu trả lời khinh miệt vô cùng đó, tôi cảm thấy như nụ cười càng bám chắc lấy bờ má của mình. Khác hẳn với khi nãy, tôi hỏi với giọng nói khô cứng:
- Từ khi nào mà ngươi đã nghi ngờ ta?
- Đáng tiếc là ngay từ ban đầu rồi.
- ?
Nhìn tôi nhíu mày, khóe môi của Fujimoto nhếch lên. “Không phải một mình mày đã diễn kịch đâu” - hắn nói với giọng lạnh ngắt.
- Mục đích của tao ngay từ ban đầu đã là mày rồi.
- Ta ư…
- Lúc lần đầu gặp nhau, tao đã hỏi rồi còn gì. “Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”, vậy đó.
Quả thật hắn đã hỏi vậy. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là câu tán tỉnh rẻ mạt mà thôi, liệu rằng thật sự đã từng gặp nhau rồi ư? Tôi chằm chằm nhìn Fujimoto đứng trước mặt.
……………….Quả nhiên là không nhớ.
Ngay từ đầu tôi đã không có hứng thú với người còn sống. Đến cả Đoàn viên trong cùng chi nhanh còn chẳng nhớ nổi, giả sử như đã từng đi qua nhau trong chi nhánh hay gặp tại hiện trường, hoặc chỉ là người đã từng chào hỏi thôi thì sao có thể nhớ được. Nghĩa là có cố nhớ lại thì cũng vô ích.
- Ta không có nhớ. Không phải là do người tưởng nhầm hay sao?
Tôi trả lời vậy, Fujimoto cười khục khặc bằng họng.
- Đúng rồi. Quả thật chúng ta chưa từng nói chuyện. Nhưng mà từ nửa năm trước, tại một hiện trường nọ ở chi nhánh Nam Mĩ, tao đã để mắt tới mày rồi.
- Một hiện trường nọ…?
- Là nhà xác tử thi đó. Đôi mắt giấu sau lớp kính nhìn thẳng vào tôi. - Đứng trước những xác chết của đồng đội đã hi sinh trong trận chiến với ác ma, mày có biết là mày đã làm bộ mặt như nào không?
- …….
- Mày cúi mặt xuống, giả vờ tiếc thương đau buồn, nhưng lại ngắm nhìn những tử thi đó một cách mê mẩn như bị mê hoặc vậy.
Giọng nói lạnh như băng giá vang khắp hầm mộ. Tôi chỉ nhếch một bên mép lên:
- Chỉ thế mà ngươi đã đeo bám theo ta sao? Nồng nhiệt quá nhỉ.
- Để đề phòng, tao đã liên lạc với tên cấp trên chết tiệt của chi nhánh Nhật Bản để điều tra rồi. Maria LaMorte. Sinh ra lại một tiểu vương quốc Nam Mĩ. Khi còn bé, cha mẹ, chị gái và em gái đã bị ác ma sát hại. Sau khi được giữ tại nhà của họ hàng ở Tây Ban Nha, thỉnh thoảng có hành động tự sát không thành, rồi được gửi cho nhà thờ. Tên rửa tội là Monica. Được giới thiệu cách trừ ma tại nhà thờ có lý tưởng quyết liệt về việc chống quỷ.
Những báo cáo về bản thân được liệt kê sau đó nữa, tôi chỉ lắng nghe như thể đó là chuyện của người khác.
Mùa hè khi tôi mới lên mười tuổi.
Sau những đào tạo nghiêm khắc đến rỉ máu, tôi đã trở thành Exorcist.
Một thiếu nữ từ khi còn nhỏ đã yếu đuối và tính cách hướng nội chỉ thích đọc sách, không thể nào đột nhiên trở thành một chiến binh lão luyện được. Chỉ với nỗ lực thông thường thì không tài nào đạt được. Cơ thể luôn đầy thương tích. Không kết bạn, không yêu đương, cắt bỏ tất cả những gì khiến trái tim thiếu nữ lay động, sau khi gia nhập Đoàn, tôi đã gửi đơn xin được phân công đến chi nhánh ở quê hương.
Ngày này qua tháng nọ, tôi chỉ giết và giết ác ma. Tôi không muốn tạo thêm đứa trẻ nào như bản thân nữa. Tôi muốn tiêu diệt nhiều ác ma nhất có thể, thứ mà gây nguy hiểm đến cuộc sống bình yên của con người…Tất cả, là vì lý tưởng đó.
Một ngày nọ, khi xem xét lại một sự việc cũ ở kho sách, tôi đã trông thấy. Đó là báo cáo về sự kiện gia đình tôi bị sát hại. Và ở đó có một chỗ duy nhất mà ghi lại sự thật trái ngược với điều tôi được biết.
Quả thực thứ cướp gia đình tôi khỏi tôi là ác ma. Nhưng kẻ triệu hồi ác ma đó lại là một vị khách của quán bar mà cha tôi quản lý. Đó là một tên đàn ông làm tại cửa hàng thờ cúng đã đóng cửa, hắn có xích mích với vị khách khác nhưng bị cha tôi xen vào hòa giải, vì thế mà hắn có hận thù với cha mà sau đó đã gây án.
Cảm xúc khi đọc xong những dòng đó, đến bây giờ tôi vẫn không thể nhớ ra được.
Chỉ biết rằng bên trong tôi đã có thứ gì đó bị khoét rỗng và rơi ra.
Cả người chú nhà hàng xóm đã ôm lấy thân thể dính đầy máu của tôi, cả những Exorcist chạy đến sau đó, cả họ hàng ở Tây Ban Nha đã nhận nuôi tôi sau vụ việc, cả sister ở tu viện, cả cấp trên tại Kị sĩ đoàn…không một ai đã nói cho tôi biết. Ai cũng đã nói rằng tất cả đều là do ác ma gây ra.
Hay là họ nghĩ làm vậy là thể hiện được lòng tốt hay sao?
Họ nghĩ họ đã bảo vệ được trái tim của thiếu nữ đáng thương khi che giấu sự thực thảm khốc đó ư?
Nếu vậy thì liệu việc tôi đã tin vào điều đó và dành cả nửa cuộc đời vì con người mà giết ác ma có ý nghĩa gì cơ chứ…
Với ý thức mơ hồ, tôi đã đi tìm và giết kẻ đàn ông chủ tiệm thờ cúng đó.
Không thấy thỏa mãn, cũng chẳng thấy đạt được thành tựu gì khi báo thù được cho gia đình. “Chỉ một lần thôi không đủ, phải giết hắn hai, ba lần mới chịu được” - đến cả việc như vậy tôi cũng chẳng hề nghĩ đến.
Trống rỗng đến lạ thường. Không có gì cả. Không còn gì sót lại bên trong tôi nữa rồi.
Chỉ là, khi nhìn vào thi thể của tên đàn ông đó, tôi bị ám ảnh bởi một cảm giác kì lạ. Tôi không còn oán hận người đàn ông đã chỉ còn là cái xác câm lặng đó nữa. Thay vào đ��, tôi thậm chí còn cảm thấy hoài niệm.
Đêm hôm đó, tôi nằm cạnh thi thể người đàn ông vốn là kẻ thù ấy, nép người lại gần và ngủ thiếp đi. Làn da cứng ngắc và lạnh lẽo. Mùi hương của máu xộc lên mũi. Nước mắt không ngừng chảy.
Tôi cảm tưởng như quay trở lại cái đêm mà tôi đã trải qua khi được thi thể của gia đình yêu quý vây quanh.
Kể từ đó, tôi chỉ yêu xác chết……yêu người chết.
Ghoul sẽ giữ nguyên trạng thái của người chết lại mãi mãi. Và Nabeirus là thứ nâng tầm trạng thái đó đến mức nghệ thuật.
Những thứ đó chữa lành tôi và lấp đầy trái tim tôi với tình yêu trong sáng.
- Dù mày được công nhận với tài năng xuất chúng, nhưng tại sao mày không thi lấy danh hiệu Tamer?
- ………
- Tại hiện trường thiếu thốn nhân lực như này, lý do gì mà mày lấy cớ này cớ nọ để thường xuyên đi nghỉ hả? Vả lại điểm đến mỗi lần đều là cùng một ngôi làng nữa.
Cách hỏi thật khó ưa. Tôi nheo hai mắt lại. Tôi đã định là kẻ đi lừa, cuối cùng hóa ra lại là kẻ bị lừa ngay từ ban đầu. Bản thân trở nên nực cười đến mức tự thấy đáng yêu là đằng khác. Cái gì mà “Vận may đứng về phía mình” cơ chứ. Vận may làm gì có ở đâu đâu. Không những thế, khi nhận ra thì mình đã nhảy múa trong lòng bàn tay của người đàn ông này rồi. Nhục nhã đến mức này thì có khi còn cảm thấy sảng khoái ấy chứ.
- Ngay từ đầu, tại sao đến cả xe của mày, thứ đang ở bên trong lãnh thổ được vây quanh bởi nước thánh nồng độ cao, cũng bị cào nát lốp xe hả? Không những thế-
- Tại sao ngươi nghĩ chỉ có mình ta là được cứu?
Ngắt lời của Fujimoto, tôi hỏi bằng giọng nói dịu dàng.
- Ngày hôm đó, ta đã chơi trốn tìm với chị và em gái ta. Ta đã trốn vào trong chiếc đồng hồ đứng ở phòng khách, may mắn là không bị tên ác ma tìm thấy. Cứ như câu chuyện Con sói và bảy chú dê con đúng không?
- ………
- Ta đã chứng kiến gia đình bị sát hại suốt ở trong đó. Giữ giọng thật im lặng. Tại vì nếu hét lên thì bản thân cũng sẽ bị giết mất.
Đôi mắt của Fujimoto có chút lay động. Tôi cười nhẹ một chút.
- Sau khi tên ác ma bỏ đi, ta cũng không thể kêu cứu. Vì ta nghĩ nó sẽ quay trở lại. Ta đã sợ hãi, sợ hãi sợ hãi sợ hãi…không thể làm được gì cả.
Chú dê con thứ bảy đã chờ dê mẹ thông thái trở về và cứu các anh em khác ra khỏi bụng con sói, nhưng tôi thì còn chẳng có hi vọng được cứu. Tại vì mẹ tôi đang trợn ngược mắt mà nằm chết trước mặt tôi mà.
- Cho đến khi được ông chú hàng xóm tìm ra, nguyên hai ngày, ta đã ở cùng với xác chết của gia đình ta. Mùi hương thật kinh khủng.
Nhìn tôi nói chuyện với khuôn mặt tươi cười, Fujimoto không nói gì cả. Thế là tốt rồi. Ngay từ đầu tôi không hề trông chờ được đồng cảm. Đến giờ khắc này thì tôi chẳng hề nghĩ đến việc kêu gọi lòng thương xót, thừ mà còn chẳng biết tên này có hay không nữa. Việc kiểm soát hắn cũng từ bỏ từ lâu rồi.
Chỉ là, tôi chỉ muốn nói ra một thể những điều mà tôi không thể nói khi sống ở nhà họ hàng, ở tu viện hay ở Kị sĩ đoàn. Không phải là thứ gì to tát như thú tội cả. Đó chỉ là lời tán dương của tôi dành cho người đàn ông đã dồn ép tôi đến mức này. Chỉ vì người đàn ông này tình cờ lại là cha xứ mà thôi...
Tôi đóng miệng lại, xung quanh cũng trở nên lặng thinh. Mọi thứ im ắng đến đau đớn như khi dùng hai tay bịt tai lại vậy. Tôi lại nhớ về đêm lần thứ hai tôi nằm cạnh xác chết.
Muốn thoát khỏi sự im lặng đến mức chói tai này, tôi lại quay lại chủ đề câu chuyện:
- Ngươi đã giả vờ tiếp xúc với ta một cách tình cờ để chờ ta có động thái đúng không.
- …Ờ.
- Nếu ta không hành động gì, người định quan sát mãi sao?
- Ờ.
- Vất vả quá nhỉ. - Tôi mỉa mai với nụ cười.
- Cũng không đến mức đó đâu. - Fujimoto trả lời, nhưng ngay sau đó - Tuy nhiên, chỉ có tên cấp trên vì rảnh rỗi quá mà đi theo với tâm trạng đi tham quan là phiền phức thôi.
- Cả cấp trên của ngươi cũng đến đây ư…?
Tức là tên cấp trên đó đã đưa chìa khóa cho Johann, rồi lại truyền tay cho Fujimoto à.
- Khán phục thật… Ta không hề nhận ra gì cả.
Tôi vừa nói vừa thở dài, Fujimoto cau mày lại. Hắn nhìn tôi như thể dò chừng xem tôi có đang nói thật hay không vậy.
- Mày nói khỉ gì thế. Hắn ta ở bên cạnh suốt còn gì.
- ……Ế?
- Là tên Johann đó.
Chắc nhìn mặt tôi cũng đoán được là tôi thực sự không nhận ra. Fujimoto phiền phức thêm vào:
- Johann Faust Đệ Ngũ - Đó là tên ngoài mặt của ai thì chắc mày cũng biết phải không?
- Chi nhánh trưởng Nhật Bản… Mephisto Pheles…
Giọng chợt tôi run rẩy. Và rồi tôi bàng hoàng trước cái tên mà tôi vừa nói ra. Chi nhánh trưởng Nhật Bản của Kĩ sĩ đoàn Chân Thập Tự và cũng là Kị sĩ Danh Dự. Bản chất của hắn là một ác ma đã vứt bỏ Gehenna - tai tiếng của Ngài Pheles cũng lọt vào tai tôi dù tôi không hứng thú với thời sự.
- Lẽ…lẽ nào…
Tên đàn ông trông yếu đuối đó…
Khi tôi vẫn còn bối rối, lời nói của Anita lại vụt qua tai tôi.
“Anh ta có một đôi cánh đen xì.”
- !!
Ngay khi tưởng tượng ra, sống lưng tôi lạnh ngắt. Hai cánh tay run rẩy và nổi da gà. Cứ nghĩ đó chỉ là lời nói vô nghĩa của cô bé nhạy cảm thôi, ai ngờ lại nói đúng chân lý như vậy.
Cơ mà…
- Hạ nhị cấp ư… Tên đó nói dối không biết chớp mắt nhỉ…
- Nguồn gốc tên của hắn là “Kẻ nói dối” trong tiếng Do Thái mà.
Câu mỉa mai của tôi bị Fujimoto phớt lờ. Đôi mắt ấy hẹp lại mà lườm thẳng vào tôi.
- Ngươi định làm gì ta?
- Trước tiên tao cần mày trừ tà lũ Ghoul ngoài kia bằng chú niệm. Tất cả, không chừa con nào.
Một câu trả lời đúng như dự đoán. Thế nên vừa nãy hắn chỉ dừng lại ở việc đe dọa mà thôi.
- Đáng tiếc.
Tôi cười bằng mũi với thái độ khinh thường hết mức có thể. Khuôn mặt thép của người đàn ông đứng trước mặt vẫn không thay đổi, nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.
- Ngươi cũng biết mà đúng không? Ta không sinh ra ở ngôi làng này. Vả lại từ lúc 7 tuổi đến 15 tuổi ta còn chẳng sống ở Tây Ban Nha. Ta không thể đọc được những gì viết trên đó.
- Thế thì chết tại đây đi.
Tay thuận của Fujimoto ghì sức. Tôi ngừng cười và nhìn chằm chằm vào đầu súng đang chĩa vào mình. Chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ còn một bước nữa là ước mơ của tôi có thể được thực hiện, vậy mà lại phải chết ở đây sao… Ngay khi nghĩ như vậy, từ phía Thánh đường chính ở trên vọng đến giọng nói: “Señorita, Señorita!”
Là Anita…!
- !?
Sự chú ý của Fujimoto bất chợt lảng khỏi tôi. Trước cơ hội ngàn vàng, tôi lao đến và thổi tắt lửa của ngọn nến rồi chạy một mạch lên cầu thang. Chỉ cần chặn tầm nhìn thì dù có tay nghề cao đến đâu cũng không thể ngắm chuẩn được nữa. Còn tôi thì từ trước đã ăn trộm chìa khóa mà lẻn tới đây nhiều lần rồi. Vị trí đại khái đều đã nắm rõ.
- Chết tiệt!! Tên ngu đó! Sao lại để trẻ con ra ngoài cơ chứ!!
Từ đằng sau nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Fujimoto. Không giống một người đàn ông điềm tĩnh lạnh lùng, giọng nói vang lên thật sùng sộ. Đang trong tình huống như này mà tôi lại thấy điều đó thật thoải mái.
- Đừng có lại gần! Quay về Thánh đường phụ đi!!
Ngốc ạ. Anita làm gì biết tiếng Anh đâu. Khóe môi tôi chợt nới lỏng. Tôi vừa cười vừa hướng đến lối ra. Ánh sáng chiếu sáng tầm nhìn. Tuy nhiên khi chỉ còn vài bậc thang nữa,
- Ự......A!!
Cùng với âm thanh xé toạc màng nhĩ, cơn đau mãnh liệt ấp đến mắt cá chân phải tôi. Khoảnh khắc, tôi đã quên hít thở. Cơn đau khó mà chịu đựng được đó khiến tôi chút nữa là đổ người xuống phía trước. Nhưng tôi đã nghiến chặt răng mà kìm nén lại. Cưỡng ép cử động chân, tôi bước nốt những bậc thang còn lại. Viên đạn Fujimoto bắn ra khoét sâu vào da thịt tôi. Dù không vỡ xương, nhưng chắc chắn là khoét rất sâu.
Nhưng ông trời vẫn chưa rời bỏ tôi. Bằng chứng là khi tôi thở hổn hển sau khi leo hết thang, ở đó có bóng dáng của Anita đang sụt sùi nước mắt nước mũi. Chắc hẳn cô bé đã đẩy mẹ ra mà đến tận đây. Cô bé cũng đang hổn hển. Khi chạm mắt với tôi, khuôn mặt ấy thả lỏng nhẹ nhõm.
- Señorita! May quá rồi…
Tôi cũng mỉm cười.
Thật sự đó. Anita. Quả thật là may quá rồi.
Nhờ có Anita ngốc nghếch đến đây.
Tôi nở nụ cười an tâm và chạy đến bên cô bé đã cứu tôi khỏi nghịch cảnh. Và rồi quàng tay qua cái cổ bé nhỏ ấy. Tôi dùng đầu nhọn của huy hiệu cấp bậc chìa vào thái dương của cô bé với làn da ngăm ấy và đe dọa:
- Đừng cử động.
- !?
Khuôn mặt của Anita dần dần cứng đờ lại. Còn tôi thì chỉ cười mà quan sát.
- Se…ño…rita? T-tại……sao?
- ………
Không trả lời câu hỏi của cô bé đang run rẩy ấy, tôi lườm về phía lối ra vào của hầm ngục. Bóng dáng của Fujimoto xuất hiện. Không rõ hắn có xác nhận được rằng tôi đã lấy Anita làm con tin hay không, hắn không chần chừ mà kéo cò súng. Khoảnh khắc đó,
- …Chết tiệt! - Hắn tặc lưỡi.
Nhìn biểu cảm cay đắng với đôi lông mày nhăn nhó ấy, tôi đã hiểu ngay.
Hắn bị kẹt đạn.
Tôi cố gượng lại cảm giác muốn cười khinh bỉ.
- Ôi chà ôi chà, lại bị kẹt đạn sao? Ngươi phải đối xử với súng dịu dàng như với phụ nữ chứ. - Tôi mỉa mai như để hả dạ. - Tình thế đảo ngược rồi. Shirou.
Thế này rồi thì không cần đến Anita nữa. Chỉ tổ vướng chân thôi. Tôi đẩy cô bé trong vòng tay tôi ra, rồi đâm huy hiệu vào tay mình. Cùng với cơn đau đã quen, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
- “Hỡi kẻ nô lệ trung thành với ta. Hỡi kị sĩ hung dữ của địa ngục. Hãy đáp lại lời kêu gọi của máu. Hãy thanh trừng tất cả những kẻ chống lại ta.”
Phản ứng với lời triệu hồi, Naberius hiện hình. Hung ác và tuyệt đẹp, con quái vật của riêng mình tôi.
- Ooorgh…Grrrroomooooooorghhh!!!
- Ngoan lắm. Nào, hãy nhanh trả đũa lại kẻ nhân loại đã khiến ngươi đau đớn đi.
Tôi thì thầm bằng giọng nói êm ái, con quái vật đáng yêu ấy tức giận gầm thét hung tợn, rồi nhảy vổ đến con mồi trước mắt.
Fujimoto không hề cố tránh né, có lẽ hắn đã đầu hàng.
Lồng ngực tôi đập thình thịch.
Tôi sẽ giết người đàn ông tôi đã từng một lần phải lòng. Sự hưng phấn méo mó ấy khiến cho từng giọt máu chảy trong tôi sôi lên sùng sục.
Aa…Shirou.
Không biết Naberius được tạo ra với thi thể của anh sẽ khóc với âm thanh như thế nào nhỉ…?
- Đúng rồi! Giết hắn đi!! Giết tất cả người dân trong làng không chừa lại một người đi!!
Tôi hét lên với tâm trạng hưng phấn.
Ngay sau đó-
Từ cánh tay tôi buốt lên cơn đau như thể bị thiêu cháy.
Cùng lúc đó con Naberius đang đè lên người Fujimoto bỗng tan biến thành khói.
- …Cái………
Tôi mở to hai mắt trước cơn đau và sự bàng hoàng. Mất vài giây tôi mới nhận ra rằng giữa cánh tay tôi cùng với hình xăm ma pháp trận đã bị bắn.
- Đạn…súng…?
Nhưng không phải là hắn không dùng được súng hay sao…
Tôi choáng váng ngẩng mặt lên và chạm mắt với Fujimoto đang cầm đầu súng nhả khói. Hắn đang lạnh lùng nhìn về phía này.
Khoảnh khắc tôi nhìn vào đôi mắt sâu hoắm như vực thẳm, tôi đã nhận ra mình lại bị lừa.
Để giải phóng Anita…giải phóng con tin, hắn đã cố tình diễn như thể bị kẹt đạn. Hoặc là ngay từ đầu tất cả chỉ là dối trá mà thôi.
Người đàn ông này đã tính toán mọi thứ…
Bây giờ không thể tin tưởng vào thứ gì nữa rồi. Mọi thứ của người đàn ông này như thể đều được tô vẽ bởi lời nói dối vậy.
- Giờ thì mày không thể triệu hồi Naberius nữa.
- ……
Fujimoto tiến lại gần với tiếng bước chân nặng trịch. Bộ đồng phục màu đen trông giống như thần chết vậy.
- Híc……!
Cứ nghĩ mình không hề sợ cái chết, nhưng cơn run rẩy lại ập đến từ tận sâu trong tâm.
- Hự……Aa……!!
Hét lên mà không rõ tiếng, tôi co mình xuống tại chỗ. Fujimoto dừng chân lại trước mặt. Nhìn thấy vậy tôi không thể cử động như thể bị bóng đè vậy. Bản năng của tôi đang sợ hãi người đàn ông này.
- Cứu……với……
Khi nhận ra thì tôi đã kêu van lòng từ bi rồi.
Thật đáng sợ.
Thật kinh hãi.
Không phải là nỗi sợ trước cái chết, mà tôi chỉ đơn thuần sợ người đàn ông này. Tôi sợ đôi mắt không phản chiếu thứ gì của người đàn ông ấy. Người đàn ông trống rỗng đến mức đáng sợ ấy.
Không thể tin được vài giờ trước tôi đã có tình cảm với tên này.
Người đàn ông này không phải con người.
Thực sự là một con quái vật.
- Cứu với…….làm ơn……
- Thế thì diệt hết lũ Ghoul ngoài kia đi. - Fujimoto ra lệnh với giọng điệu ngang bằng.
Tôi lắc đầu trước mệnh lệnh đó. Tôi không nói dối. Thực sự tôi không thể tiêu diệt chúng. Bởi vì không cần thiết phải tiêu diệt, nên tôi cũng chẳng thèm học thuộc lời cầu nguyện viết bằng thứ ngôn ngữ đã bị đánh mất kia.
- Thật đó…… Tôi không nói dối………Tôi không thể đọc được lời cầu nguyện đó……
Cổ chân và đùi, và cả cánh tay của tôi đập mạch thình thịch. Cơn đau mãnh liệt khiến tôi suýt bất tỉnh. Fujimoto không trả lời gì, tầm nhìn của tôi cũng nhòe đi.
- Không thể diệt chúng…… Tôi không thể diệt chúng được……!!
- Thế thì đi chết đi.
Không do dự lên tiếng, Fujimoto chĩa đầu súng vào trán tôi.
- ………
Dòng nước mắt ấm nóng chảy xuống má tôi. Nhận thức được cái kết của mình, tôi bỏ cuộc mà hạ mí mặt xuống.
Khoảnh khắc, có thứ gì đó bám chặt vào cánh tay của Fujimoto. Đó là một thân thể bé nhỏ màu nâu sẫm.
Khi biết được đó là cái gì, tôi đã không thể tin vào mắt mình được. Tôi chớp mắt đến vài lần.
- Ani……ta……
- Xin đừng……giết Señorita……- Anita cầu xin với giọng nói yếu ớt.
Fujimoto vẫn giữ nguyên đầu súng trước trán tôi và chỉ hướng ánh nhìn về Anita. “Mày định bao che ả ta sao” - hắn hỏi bằng tiếng Anh.
- Ả đàn bà này đã định giết mày đấy.
Đó chẳng phải là ánh mắt hay giọng nói phù hợp để nói với trẻ con. Anita run lẩy bẩy, nhưng vẫn không hề chịu thả tay người đàn ông ngoại quốc ấy ra. Cô bé đã vốn sợ hãi tên đó đến như vậy, nhưng vẫn hết mực mà cầu xin đừng giết tôi.
- Làm ơn……please……
- ………
Cổ họng bé nhỏ ấy vang lên những từ ngữ tiếng Anh bọp bẹ, những giọt nước mắt to tròn chảy qua gò má màu nâu sẫm mà rơi xuống.
- Please…… Mr…….don’t……kill……please……please……
Từ đôi mắt của tôi cũng tuôn ra hàng lệ nóng ấm.
Tôi nhớ lại lời cô bé nói khi cô bé muốn trở thành giống như tôi mà cố gắng học tiếng Anh.
“…Như thế thì em liệu có thể trở thành em gái thật của chị không nhỉ?”
Anita nói vậy rồi dùng hai tay che mặt vì ngại ngùng.
Cho dù……tôi đã lừa dối em suốt thời gian qua……
Tôi chưa từng nghĩ em là đáng yêu. Câu nói “Chị yêu em” cũng chỉ là dối trá. Em đã tin vào lời nói của tôi rằng tôi nghĩ em là em gái mà vui mừng đến mức nực cười. Nhìn em tôi đã cười khinh bỉ mà nghĩ em là đồ ngu ngốc.
Tôi đã định lợi dụng em và cuối cùng sẽ giết em.
Ấy vậy mà-
Ấy vậy mà, Anita……
- ……lo siento…… (Xin lỗi)
Tôi run rẩy lên tiếng.
- Lo siento……(Xin lỗi)
- ……….
- Lo siento……mucho…… (Thực sự xin lỗi).
Tất nhiên lời nói này không phải là hướng tới Fujimoto. Chúng hướng tới cô bé tôi đã lừa dối và lợi dụng. Lần này, tôi muốn truyền đạt cảm xúc không hề dối trá với em…
Khuôn mặt của Anita nhăn nhó lại.
Fujimoto chỉ im lặng. Dời ánh nhìn từ Anita về phía tôi, hắn dồn sức vào ngón tay đang kề vào cò súng.
Tôi không còn nhắm mắt lại nữa.
Chỉ với cô bé này, tôi không muốn cho cô bé thấy cảnh tượng xấu xí vào thời phút cuối cùng của mình. Tôi cảm giác như không được phép cho thấy.
Tôi nằm im chờ thời khắc phán xét. Thế nhưng viên đạn màu bạc không hề được bắn ra.
- Dừng lại đi. Cha xứ Fujimoto.
Những ngón tay dài vươn ra từ bên cạnh nắm lấy trọn cả khẩu súng lẫn đầu súng.
Johann… Không, Mephisto Pheles xuất hiện.
Không biết ở đó từ lúc nào, hắn không còn mặc bộ đồng phục kệch cỡm nữa, mà là trang phục hào nhoáng sặc sỡ màu trắng và hồng trông như một tên hề vậy.
- Chỉ có loại đàn ông thiếu tế nhị mới đi giết người trước mặt một cô bé hồn nhiên mà thôi.
Mephisto nâng khóe môi và khiển trách Fujimoto với giọng nói như cười. Tặc lưỡi, Fujimoto hạ tay xuống. Cùng lúc đó hắn ta than thở “Ngươi đến trễ quá đấy” bằng thứ tiếng ngoại quốc tôi không hiểu được.
- Ự…..ưư……híc, khự……
Khi Fujimoto cất súng vào bao da, Anita co mình lại tại chỗ. Cô bé không hề lớn tiếng khóc lóc như một đứa trẻ mà chỉ nức nở hết sức chịu đựng, nhìn cảnh tượng đó khiến lồng ngực tôi day dứt.
- ……Ani……ta……
Tôi cố vươn tay ra để ôm lấy cô bé đang sụt sùi. Thế nhưng chiếc áo choàng của Mephisto đã nhẹ nhàng cản lại. Từ khuôn mặt tao nhã ở phía trên cao cất lên giọng nói:
- Sister, với tội đã phá vỡ cấm luật, từ giờ cô sẽ bị giam trong nhà tù tại Vatican. E chừng, cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời nữa đâu.
- ……
- Thật đáng tiếc. - Tên ác ma đó mỉm cười vừa thanh lịch lại vừa giả tạo nhất từ trước đến nay.
Tôi hạ cánh tay vốn định hướng đến Anita xuống. Dòng máu chảy ra từ cổ tay áo khiến tôi nhớ lại cơn đau. Hơn tất cả, lồng ngực tôi cũng quặn thắt lại.
Tôi không thể nào ôm lấy đứa trẻ duy nhất trên thế giới đã cố cứu tôi.
Đây là sự trừng phạt dành cho tôi - tôi đã thấu được điều đó.
Fujimoto thì đã phì phèo điếu thuốc như thể mình không còn liên quan nữa.
Chỉ có âm thanh Anita sụt sùi khóc là vang khắp Thánh đường chính.
Mephisto Pheles nhìn lên chiếc cửa sổ kính màu ghép, hắn nhếch mép lên và cười thư thái:
- Chà, sắp sửa bình minh sẽ ló dạng…
Và đó là khi tấm màn cũng được kéo xuống.
✞
…14 tiếng sau.
Vị tư tế của ngôi làng bị ép đọc lên lời cầu nguyện viết trong hầm ngục và thanh tẩy lũ Ghoul tràn ngập làng. Đó không phải là việc quá khó khăn, nhưng việc thanh tẩy toàn bộ ngôi làng và khử độc toàn bộ dân làng ở Thánh đường phụ thì lại cần nhiều kiên nhẫn. Và hơn thế, đúng như dự đoán, Mephisto không hề động tay phụ giúp gì cả.
- Aa, mình cần phải nhanh chóng quay về Nhật Bản và xem nốt bộ anime buổi đêm đã ghi hình mới được. Hình như ngày mốt ở anime shop cũng có sự kiện ra mắt anime Cô gái Phù thủy mới nữa ☆
- Chậc… Ngươi đến đây làm cái gì cơ chứ.
Shirou nhanh chóng chán nản mà giao lại việc còn lại cho Đoàn viên của chi nhánh.
- Rồi, còn lại nhờ mọi người.
- Cảm ơn vì đã hợp tác, Mr.Fujimoto. Sau khi dẫn cô ta về chi nhánh, chúng tôi sẽ áp giải cô ta đến Vatican nên hãy an tâm.
Một Exorcist với khuôn mặt người Latinh nói bằng tiếng Anh lưu loát, rồi cúi đầu theo kiểu Nhật Bản. Đằng sau đó là Maria bị còng tay đứng giữa hai Đoàn viên lực lưỡng khác. Vì mất quá nhiều máu nên mặt tái mét lại, Maria không hề nhìn về phía Shirou, lúc bị áp giải vào xe hộ tống cũng không hề ngẩng mặt.
Tuy nhiên khi leo lên xe, chỉ trong thoáng chốc cô ta nâng ánh nhìn lên.
Không phải là để nhìn Shirou.
Trước ánh mắt đờ đẫn của cô ta là bóng dáng của một cô bé đứng sững nắm chặt hai bàn tay với khuôn mặt u sầu.
Maria đau đớn lảng ánh nhìn đi, rồi biến mất vào trong xe.
Chiếc xe Jeep chạy đi để lại làn khói cát bay mù mịt.
Cô bé ấy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ ngậm chặt môi. Cứ thế, chẳng làm gì mà chỉ nhìn ngắm chiếc xe đã khuất mắt từ bao giờ.
Shirou tỏ ra bộ mặt không rõ là bực tức hay hắt hủi.
- Quên đi.
- ………
- Hãy nghĩ ả đàn bà chết điệt đó chỉ là một giấc mơ thôi.
Nghe câu ra lệnh cụt lủn, Anita quay lại nhìn ngơ ngác, cứ như thể đến bây giờ mới nhận ra Shirou đứng sau mình. Cô bé mỉm cười buồn bã.
Đó cứ như là nụ cười của một bà lão trẻ vậy.
Shirou lảng ánh nhìn khỏi cô bé, lấy ra từ trong túi áo bao thuốc lá và ngậm lấy điếu cuối cùng. Anh châm khói bằng chiếc bật lửa mượn được từ Maria. Chiếc bật lửa màu bạc đã cũ kĩ ấy vẫn còn một nửa lượng dầu.
- ……Quên trả mất rồi. - Hít điếu thuốc một hơi thật sâu, anh thì thào một mình.
- Không ngờ đó chỉ là một ma nữ đội lốt thánh nữ sùng đạo thôi đúng không.
Mephisto không biết đừng đằng sau từ bao giờ vui vẻ lên tiếng.
- Vì tự trách bản thân khi làm ngơ gia đình bị giết cùng nỗi hận thù sâu sắc với ác ma đã khiến cô ta trở thành một Exorcist vô cùng ưu tú. Con đường ấy chắc hẳn đầy rẫy chông gai mà người thường không thể nào tưởng tượng ra được. Tuy nhiên, tình cờ biết được sự thật, ý niệm rằng “Mình đang bảo vệ những con người bất hạnh khỏi ác ma tàn ác” trong tâm cô ta đã đổ vỡ. Sự cống hiến bị phản bội, lòng trung thành lung lay từ tận gốc rễ. Một nửa cuộc đời của cô ta đã bị biến thành vô nghĩa.
Hắn nói với giọng ẩm ướt đến lạ thường. Cứ như thể đang kể truyện cổ tích vậy. Tên ác ma ngắt một nhịp rồi tiếp tục.
- Bị dày vò bởi sự thất vọng và ác cảm với nhân loại, cô ta tìm kiếm thứ khác nâng đỡ tinh thần để bản ngã không sụp đổ. Và rồi với tài năng Tamer của mình, mỉa mai làm sao, cô ta đã thức tỉnh sự tôn thờ bất thường mang tên tình yêu đối với tử thi… Tổng thể vụ việc là như vậy đúng không.
Với cách nói vòng vo hơn bao giờ hết đó, Shirou nhìn với ánh mắt nghi hoặc.
- Ý ngươi là gì? Mephisto.
- Có gì đâu. Chỉ là tôi lại nhìn thấy một bức tranh khác mà thôi.
Mephisto nheo mắt lại. Nếp nhăn mờ kéo lại dưới quầng mắt thâm.
- Hai ngày được vây quanh bởi xác chết của những người thương yêu, trong khoảng thời gian đó, khi cả bản thân cũng chưa nhận thức được, cô ta đã bị quyến rũ bởi tử thi, không phải sao?
- ………
- Tôi đã đọc bản báo cáo rồi, thi thể của gia đình cô ta không phải trong tình trạng mà một đứa trẻ 7 tuổi nhìn vào mà có thể giữ tỉnh táo được. Chúng như thể bị biến dạng thành thứ gì đó chỉ đang bọc lốt da thịt con người mà thôi. Hoàn toàn có thể trông như vậy……
Thế nên con người mới thú vị làm sao - tên ác ma nhăn nhở như muốn nói vậy. Shirou chỉ trả lời ngắn gọn:
- …Vớ vẩn.
- Ôi chà ôi chà. - Mephisto trùng vai một cách thái quá. - Có vẻ như cậu không ưa quan điểm của tôi đúng không.
- Ả đó chỉ đơn giản là kẻ rác rưởi thôi. Ả được cứu bởi đứa trẻ ranh mà ả đã lợi dụng, mà sau đó lại khóc lóc xin lỗi, một ả đàn bà ngu xuẩn ở đâu cũng có mà thôi.
Anh ta lạnh nhạt nói, tên cấp trên đáng ghét kia vang lên tiếng khúc khích từ trong họng.
- Mọi chuyện được giải quyết bởi nước mắt của mĩ thiếu nữ trong sáng - đó là lý thuyết của truyện cổ tích mà.
- Hiện thực không phải truyện cổ tích, còn ta thì ghét nhít ranh.
Shirou vừa ngoáy tai vừa nói, Mephisto híp hai mắt lại.
- Hmm. “Ghét” ư.
- ………
Shirou tạo biểu cảm như bị xúc phạm, nhưng rồi không nói gì hơn thế nữa. Bị liếc mắt lườm, Mephisto nhăn nhở cười:
- Giờ thì, chúng ta cũng nên trở về thôi nhỉ.
Nói bằng giọng điệu chậm rãi, hắn ta giơ ô che nắng và bước về phía xe ô tô do chi nhánh đã chuẩn bị. Shirou im lặng vứt điếu thuốc đã ngắn lại và dẫm nát bằng gót đế giày, rồi bước đến chiếc xe đang không có người ngồi lái trong ánh nắng chói chang. Anh ta mạnh bạo leo vào trong. Thế rồi, Mephisto đã ngồi sẵn ở ghế trợ lái lên tiếng bâng đùa hỏi:
- Nói mới nhớ, Cha xứ Fujimoto. Cậu có biết tên của ngôi làng này là gì không?
- La Buena Diosa đúng không. (Nữ thần lương thiện)
Shirou nói lên cái tên hết sức mỉa mai, Mephisto cũng cười vui vẻ.
Nhẹ tặc lưỡi, Shirou vặn chìa khóa xe rồi rời xa khỏi ngôi làng đã trở nên tĩnh lặng.
-Hết-
11 notes
·
View notes
Text










Yuzu (Citrus junos).
Mỗi vùng đất đều có những món đồ uống đặc trưng để giúp cơ thể khỏe mạnh. Nếu như Đài Loan có trà sữa, Tây Tạng có trà bơ, thì ở Nhật Bản, Hàn Quốc, người dân có bí quyết gì để xua tan sự mệt mỏi và sưởi ấm cơ thể trong những ngày buốt giá của mùa đông?
Trái thanh yên, trong tiếng Hàn gọi là Yuja, tiếng Nhật là yuzu (柚子), là trái cây thuộc họ cam quýt, có nguồn gốc từ Trung Quốc và Tây Tạng, được du nhập vào Hàn Quốc, Nhật Bản hơn một nghìn năm trước rồi trở nên nổi tiếng.
Yuzu là một trong những giống cam quýt chịu lạnh tốt nhất, đây là giống cây bụi có gai dài, có thể chịu được nhiệt độ thấp tới -12 độ C. Điểm đặc biệt của trái yuzu chính là mùi hương rất thơm, có thể ngửi thấy khi đi ngang qua vườn. Kích cỡ quả vào khoảng 5-7cm, những trái lớn có thể to bằng trái bưởi non, hơn 10cm. Trái Yuzu có lớp vỏ sần sùi, ruột khô và ít mọng nước hơn trái chanh vàng, khi chín, trái yuzu có màu vàng rực rỡ.
Trong ẩm thực Nhật Bản, trái yuzu được sử dụng rất linh hoạt, vì hương vị chua gắt, người Nhật hiếm khi ăn nó như một loại trái cây thông thường mà nó thường được dùng để nêm nếm đồ ăn như gia vị, làm nước ép, làm nước xốt, làm mứt hoặc dùng để trang trí món ăn. Người Nhật coi việc tắm trái yuzu vào ngày cuối năm cũng là một việc giúp giải trừ những điều không may, đón chờ một năm thuận lợi.
Còn trong ẩm thực Hàn Quốc, trái yuzu được dùng nhiều nhất trong việc chế biến yujacheong (yuja marmalade) và yujacha (yuja tea). Yujacheong từa tựa như một loại mứt làm từ vỏ trái yuzu thái nhỏ ngâm cùng đường. Còn yujacha giống như một loại trà được tạo ra từ việc đổ nước nóng vào yujacheong. Trái yuzu cũng được người dân xứ củ sâm chế biến thành yujahwachae để ăn tráng miệng.
Yujacheong nổi tiếng nhất là từ đảo Jeju, hòn đảo có cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp, một trong bảy cảnh quan thiên nhiên hàng đầu thế giới. Trà yuzu được làm từ trái yuzu tươi và mật ong tự nhiên của đảo Jeju, thứ trà này rất có lợi trong việc phục hồi thể lực và là một trong những thực phẩm tự nhiên được nhiều người yêu thích. Với lượng vitamin gấp ba lần chanh, trà yuzu được dùng vào mùa đông như một cách tăng cường sức khoẻ, chống lại các bệnh về hô hấp và cảm lạnh, xua tan mệt mỏi.
Nếu như ở Việt Nam có văn hoá trà chanh vỉa hè để giải trí với bạn bè thì người Nhật, Hàn cũng có văn hoá thưởng trà yuzu. Trà yuzu được thưởng thức như một thức uống trong những ngày đông lặng lẽ, giúp người uống thư thái tinh thần và hồi phục trí lực. Thức trà này thường bao gồm vỏ và phần thịt trái yuzu thái mỏng, gừng tươi, mật ong, có thể có thêm đường. Trái yuzu được gọt tách vỏ và thái thành những sợi nhỏ hoặc lát mỏng, lọc bỏ hạt; gừng xắt miếng nhỏ, mỗi lớp yuzu được phủ lên một lớp đường và mật ong. Sau quá trình bảo quản tự nhiên trong khoảng vài ngày, trà yuzu đã sẵn sàng để thưởng thức, những gì bạn cần làm chỉ là thêm nước nóng. Bạn cũng có thể pha trà yuzu mà không cần thêm gừng, nhưng cho thêm vào sẽ khiến thức uống này thêm hấp dẫn và tốt hơn cho sức khỏe, đặc biệt là trong mùa đông. Người Hàn còn pha trà yuzu với quế, hạt thông và hạt lựu, những thức uống nóng thơm ngon giúp thư thái đầu óc và chống lại khí hậu lạnh giá của một mùa đông dài.
Từ trái yuzu nổi tiếng cho đến trà chanh Việt Nam, mình nhận ra rằng, ẩm thực vừa có nét tương đồng lại vừa có sự khác biệt mang tính văn hoá riêng. Người Việt sẽ pha trà chanh mật ong để giải khát, tán gẫu, người Nhật có trà yuzu mật ong để thưởng bánh thư giãn, người Hàn có trà yuja với quế, lựu hoặc hồng để sưởi ấm cơ thể, thức trà nào cũng ngon và đáng để chúng ta thưởng thức nó sau những ngày mệt mỏi.
9 notes
·
View notes
Video
youtube
Xin cảm ơn!
Học tiếng Trung, hay còn gọi là học tiếng Hoa, là một hành trình thú vị và đầy thử thách. Ngôn ngữ này không chỉ có giá trị về mặt giao tiếp mà còn mở ra nhiều cơ hội trong công việc và cuộc sống. Khi bạn học tiếng Trung, bạn không chỉ học về ngữ pháp và từ vựng mà còn tìm hiểu về văn hóa, lịch sử và phong tục tập quán của Trung Quốc.
Việc học tiếng Trung giúp bạn kết nối với một trong những nền văn hóa lâu đời nhất thế giới. Những câu chào đơn giản như "Xin cảm ơn" và "謝謝" (xièxiè) sẽ giúp bạn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với người nói tiếng Trung. Thông qua việc học ngôn ngữ, bạn sẽ có cơ hội hiểu rõ hơn về con người, ẩm thực và phong cảnh tuyệt đẹp của Trung Quốc.
Chúc bạn có những trải nghiệm tuyệt vời trong hành trình học tiếng Trung!
3 notes
·
View notes
Text
Giới thiệu 3 dòng pallet cho kho lạnh tải trọng lớn - tuổi thọ cao
Trong hoạt động quản lý kho lạnh, ngoài kệ kho lạnh thì việc sử dụng loại pallet phù hợp đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì chất lượng hàng hóa và tối ưu hóa không gian lưu trữ. Các loại pallet được ưa chuộng nhất trong kho lạnh hiện nay là pallet sắt, pallet nhựa và pallet gỗ.

Pallet sắt kho lạnh
Hiện tại mẫu pallet bán chạy nhất hiện nay là dòng Pallet sắt. Có cấu hình tạo từ thép không gỉ, pallet sắt được đánh giá cao về độ bền và khả năng chịu tải lên đến 3000kg/pallet.
Trong kho lạnh, các gói đóng gói có tải lớn hơn. Vì thế, Pallet sắt chính là giải pháp lý tưởng để lưu trữ hàng hóa hóa chất nặng hoặc yêu cầu bảo vệ sinh thái cao. Pallet sắt có bao nhiêu kích thước?
Dưới đây là bảng thông số của phổ biến các dòng pallet sắt:
Dài x rộng x cao: 1000 x 1000 x 140 mm / 1200 x 800 x 145 mm / 1200 x 1000 x 145 mm
Chúng tôi hoạt động hiệu quả trong môi trường lạnh với nhiệt độ xuống đến -30°C.
Pallet nhựa
Pallet nhựa được ưa chuộng trong kho lạnh nhờ khả năng chịu nhiệt độ thấp trong thời gian lâu dài.

Đặc tính kỹ thuật:
Tải trọng tối đa: 1000kg.
Ưu điểm: pallet nhựa ít bị biến dạng và không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ thấp độ ẩm cao như các dòng pallet gỗ.
Tính ứng dụng: Là giải pháp lý tưởng để lưu trữ thực phẩm, thủy sản và dược phẩm, đảm bảo an toàn và chất lượng trong điều kiện khắc nghiệt.
Thông số kỹ thuật pallet nhựa kho lạnh:
Dài x rộng x cao: 1100 x 1100 x 150 mm / 1200 x 1000 x 160 mm / 1200 x 1200 x 160 mm / 1300 x 1100 x 160 mm
Phù hợp để bảo quản thực phẩm, thủy hải sản, và các sản phẩm dược phẩm.
Pallet gỗ
Cuối cùng là mẫu pallet gỗ có giá thành tương đối rẻ mà vẫn có khả năng chịu tải trọng cao hơn pallet nhựa. Do đó, chúng vẫn còn được sử dụng nhiều trong việc lưu trữ hàng tại kho đông lạnh thực phẩm, thủy hải sản, rau củ quả,... Tại kho bãi logistics, kho hàng siêu thị rất ưa chuộng dòng pallet này.

Tiêu chuẩn gỗ pallet kích thước:
Dài x rộng: 1100 x 1000 mm/ 1100 x 1100 mm/ 1200 x 800 mm/ 1200 x 1000 mm/1000 x 1000mm
Là sự lựa chọn kinh tế cho các kho lạnh sức chứa mỗi pallet khoảng 500kg/pallet.
Môi trường ẩm, âm từ 5 - 35 độ C, rất dễ sinh nấm mốc và vi khuẩn gây hại khi sử dụng pallet gỗ trong thời gian dài. Do tính chất của gỗ là bên trong vẫn còn hơi nước và cần phải được xử lý chống ẩm mốc, khử trùng để đảm bảo hàng hóa trong kho lạnh.
Sử dụng pallet gỗ cần lưu ý giữ môi trường vệ sinh sạch sẽ, đảm bảo tiêu chuẩn an toàn và vệ sinh.
Tư vấn lựa chọn pallet cho kho lạnh
Ngoài kích thước, giá thành, doanh nghiệp nên chú trọng đến đặc tính hàng hóa và những tiêu chuẩn vệ sinh trong ngành. Trong các kho lạnh hiện đại, pallet nhựa và pallet thép thường được ưu tiên hơn nhờ tính bền bỉ, và ổn định cao dù sử dụng lâu năm trong môi trường lạnh. Trong khi đó, pallet gỗ lại là giải pháp kinh tế hơn, nhưng lại phù hợp với các kho hàng thông thường hơn. Nhà kho bạn có thể kết hợp sử dụng nhiều loại pallet để tăng hiệu quả kinh tế và giảm chi phí trong ngân sách dự trù.

Tuy nhiên, việc chỉ chọn loại pallet phù hợp là chưa đủ. Để đảm bảo hàng hóa được bảo quản an toàn và không lưu trữ được tối ưu, doanh nghiệp nên chủ động tìm kiếm các chuyên gia trong lĩnh vực này. Những lời khuyên từ các nhà cung cấp uy tín không chỉ giúp doanh nghiệp lựa chọn sản phẩm đúng mà còn mang lại giải pháp toàn diện, đáp ứng tốt các nhu cầu đặc thù của từng kho lạnh.
Nhà cung cấp pallet kho lạnh uy tín chất lượng ISO 9001
Eurorack, đơn vị sản xuất chuyên cung cấp các giải pháp kệ kho lạnh có hơn 14 năm kinh nghiệm. Từ giá kệ, pallet đến xe nâng trong kho lạnh đều được Eurorack kiểm định chất lượng, đảm bảo an toàn và hoạt động lâu dài.
Thông tin liên hệ:
CÔNG TY CỔ PHẦN CƠ KHÍ EURORACK
Hotline: 0938 520 379
Mail: [email protected]
Website: www.eurorack.vn
Địa chỉ : 5/3 Đoàn Thị Điểm, Phường 1, Quận Phú Nhuận, TPHCM
2 notes
·
View notes
Text
Nằm ở độ cao 1.487m so với mực nước biển, cách Đà Nẵng không xa, Bà Nà Hills có gì đặc biệt? Đây là một điểm đến du lịch nổi tiếng tại Đà Nẵng. Người ta ví Bà Nà Hills như một viên ngọc quý giữa núi rừng hùng vĩ. Đến với Bà Nà Hills, bạn sẽ được trải nghiệm những điều tuyệt vời mà không phải nơi nào cũng có. Với khí hậu ôn hòa, cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp và hệ thống cáp treo bà nà hills hiện đại, Bà Nà Hills thu hút hàng triệu du khách mỗi năm.
Bạn đã bao giờ tự hỏi điều gì khiến Bà Nà Hills trở nên đặc biệt đến vậy? Hãy cùng khám phá những điều thú vị trên đỉnh núi này nhé!
Có khi nào bạn mơ về một nơi mà bạn có thể trải nghiệm đủ bốn mùa trong một ngày, được lạc vào một ngôi làng Pháp cổ kính hay đơn giản là tận hưởng cảm giác được thả mình trên những đám mây? Nếu câu trả lời là có, thì Bà Nà Hills chính là điểm đến hoàn hảo dành cho bạn.
Bà Nà Hills có gì đặc biệt từ trải nghiệm thực tế?
Trên đỉnh Bà Nà Hills có gì? bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác như lạc vào một thế giới cổ tích. Với khí hậu 4 mùa trong một ngày, cùng với cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp, Bà Nà Hills chắc chắn sẽ khiến bạn say đắm. Hãy tưởng tượng bạn đang dạo bước trên Cầu Vàng, ngắm nhìn toàn cảnh núi rừng hùng vĩ, hay thư giãn tại vườn hoa Le Jardin D’Amour với hàng ngàn loài hoa khoe sắc. Và đừng quên khám phá Làng Pháp cổ kính, nơi bạn sẽ tìm thấy những góc chụp hình tuyệt đẹp.
1. Khí hậu 4 mùa trong một ngày:

Đây chắc chắn là điều khiến Bà Nà Hills có gì hay trở nên hay hơn và đặc biệt nhất. Sáng sớm, bạn có thể khoác lên mình chiếc áo len mỏng để tận hưởng không khí se lạnh. Đến trưa, nắng vàng rực rỡ sẽ bao phủ khắp nơi, còn khi chiều về, sương mù lại bao phủ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Tóm lại, thời tiết tại Bà Nà Hills vào buổi sáng mát mẻ, trưa nắng ấm, chiều se lạnh và tối có sương mù. Cảm giác như được du lịch vòng quanh thế giới chỉ trong một ngày.
2. Cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp:

Tiếp tục câu hỏi Bà Nà Hills có gì đặc biệt, chúng ta cùng chiêm ngưỡng cảnh quan của nó nhé. Với những cánh rừng xanh mướt, những vườn hoa rực rỡ và những thác nước hùng vĩ, Bà Nà Hills sẽ khiến bạn cảm thấy như đang lạc vào một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Đặc biệt, Cầu Vàng với đôi bàn tay nâng đỡ đã trở thành biểu tượng của Bà Nà Hills, thu hút hàng triệu lượt khách đến tham quan mỗi năm.
Vườn hoa Le Jardin D’Amour: Với hàng ngàn loài hoa khoe sắc, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.
Thác Tình Yêu: Con thác nhỏ xinh giữa rừng xanh, mang đến cảm giác thư thái.
3. Kiến trúc độc đáo:

Làng Pháp: Khu phố cổ kính với những ngôi nhà mang phong cách châu Âu.
Chùa Linh Ứng: Ngôi chùa linh thiêng với tượng Phật Bà Quan Âm cao lớn.
Hầm rượu Debay: Nơi lưu giữ những chai rượu vang quý hiếm.
Nhà máy bia thủ công Sun Kraft Beer – Ba Na Signature khai trương 9/2024: Xưởng bia kiến trúc độc đáo từ độ cao 1487m. BaNa Brew House tọa lạc trên đỉnh Bà Nà, tại Quảng trường Beer Plaza, được mệnh danh là Xưởng bia “trên mây” độc đáo nhất thế giới. Đó cũng là đáp án cho thắc mắc Bà Nà Hills có gì đặc biệt.
4. Khu vui chơi giải trí:

Fantasy Park: Khu vui chơi trong nhà lớn nhất Việt Nam với vô số trò chơi hấp dẫn. Fantasy Park gồm những trò chơi từ nhẹ nhàng cho đến những trò chơi cảm giác mạnh, sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn tuyệt vời
Các trò chơi cảm giác mạnh: Đu quay vòng, tàu lượn siêu tốc,…
5. Ẩm thực đa dạng:

Tại Bà Nà Hills, bạn có thể thưởng thức nhiều món ăn ngon từ các nhà hàng sang trọng đến những quán ăn bình dân.
Các nhà hàng sang trọng: Phục vụ những món ăn Âu Á tinh tế.
Quán ăn bình dân: Đáp ứng nhu cầu của mọi đối tượng khách hàng.
Như vậy, với khí hậu 4 mùa trong ngày, cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp, kiến trúc độc đáo, các khu vui chơi giải trí đa dạng, ẩm thực ngon và phong phú là những lí do bạn nên đến Bà Nà Hills để tận hưởng những trải nghiệm tuyệt vời. Đã biết Bà Nà Hills có gì đặc biệt rồi, Bạn đã sẵn sàng khám phá hết những điều thú vị tại Bà Nà Hills chưa nào?
Mọi nhu cầu mua vé cáp treo Bà Nà Hills vui lòng mua vé online tại website. Hoặc liên hệ bộ phận hỗ trợ đặt vé theo thông tin bên dưới:
PHÒNG VÉ CÁP TREO BÀ NÀ HILLS
Địa chỉ: Thôn An Sơn, Xã Hòa Ninh, Huyện Hòa Vang, Đà Nẵng.
Email đặt vé: [email protected]
Website: https://www.vecaptreobanahills.com
Facebook: Vé Cáp Treo Bà Nà Hills
Xem giá: >> Giá Vé Bà Nà Hills
Xem khuyến mãi: >> Khuyến Mãi Giá Vé Cáp Treo Bà Nà Hills
Xem giờ mở cửa: >> Thời Gian Hoạt Động Cáp Treo Bà Nà Hills
Xem bản đồ: >> Bản Đồ Bà Nà Hills
Mua vé: >> Đặt Vé Cáp Treo Bà Nà Hills Online
Bài viết thuộc quyền sở hữu của Vé Cáp Treo Bà Nà Hills. Không sao chép lại nguyên văn nếu chưa được sự cho phép dưới mọi hình thức.
#bà nà hill#bà nà hills#cáp treo bà nà hills#cáp treo bà nà#vé bà nà#vé bà nà hill#sun world bà nà hills#sun world ba na hills#vé cáp treo bà nà hills#phòng vé cáp treo bà nà hills#vé bà nà hills#bà nà hills có gì#bà nà hills có gì đặc biệt#bà nà hills có gì hay#bà nà hills có gì hấp dẫn#vé cáp treo bà nà hill#phòng vé bà nà#phòng vé bà nà hills#phòng vé cáp treo bà nà#phòng vé sun world bà nà hills#khám phá bà nà hills#trải nghiệm bà nà hills#tham quan bà nà hills#du lịch bà nà hills
2 notes
·
View notes
Text
Hằng Nguyễn đam mê du lịch, ẩm thực. Ước mơ lớn nhất là có thể đi du lịch vòng quanh thế giới. Người sáng tạo nội dung, BTV chuyên trang cẩm nang du lịch, tour du lịch, tour du thuyền vịnh Hạ Long, Vịnh Bái Tử Long, vịnh Lan Hạ, đảo Cát Bà và các tuyến điểm du lịch nổi tiếng trong nước và quốc tế - Viet Feeling Travel.
3 notes
·
View notes
Text
Đánh giá súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không?
Fluke 561 là một trong những dòng súng đo nhiệt độ nổi tiếng của thương hiệu Fluke. Vậy súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không? Mua máy đo nhiệt độ nhiệt độ Fluke 561 ở đâu chính hãng, giá tốt? Cùng tìm kiếm câu trả lời trong bài viết này nhé.
Súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không?
Để biết súng đo nhiệt Fluke 561 có tốt không, chúng ta cần đánh giá dựa vào 2 yếu tố sau:
Đánh giá thiết kế Fluke 561
Súng đo nhiệt độ hồng ngoại Fluke 561 có kích thước nhỏ gọn, phần tay cầm được thiết kế phù hợp nhiều đối tượng người dùng, dễ sử dụng và rất tiện lợi. Fluke 561 có 2 màu sắc cơ bàn: màu vàng và đen khá nổi bật, độ thẩm mỹ cao. Súng bắn nhiệt độ Fluke này được trang bị tính năng chống bụi và chịu nước tốt, chống chịu được va đập mạnh.
Fluke 561 là máy đo nhiệt độ Fluke có khả năng đo nhiêt độ từ 40 đến +550 độ C (40 đến +1022 độ F) với độ chính xác + hoặc 1 độ C (+ hoặc 2 độ F) cho cảm biến hồng ngoại và độ chính xác + hoặc 2 độ C (+ hoặc 4 độ F) cho cặp nhiệt điện.
Đánh giá tính năng
Súng đo nhiệt Fluke 561 được người dùng biết đến với tính năng nổi bật là cảm biến nhiệt độ có khả năng thực hiện các phép đo quá nhiệt cùng nhiệt độ môi trường khác thường tiếp xúc với các điểm đo. Hơn nữa, thiết bị đo nhiệt độ này còn được trang bị một số tính năng nổi bật khác như điều chỉnh độ phát xạ dễ dàng (Lo, Med, Hi) để đo ống và các vật liệu sáng bóng, chức năng MIN, MAX và DIF xác định nhanh chóng các sự cố.
Sở hữu các tính năng trên, Fluke 561 là dụng cụ đo nhiệt độ được nhiều người dùng tin tưởng sử dụng trong một số lĩnh vực như do nhiệt độ trong máy biến áp, động cơ, máy bơm, bảng, máy cắt, máy nén khí, ống dẫn, đường ống dẫn hơi, van và các lỗ thông hơi ở khu vực khó tiếp cận để sửa chữa và bảo trì.
Có nên mua súng đo nhiệt Fluke 561 không?
Hiện nay, máy đo nhiệt độ Fluke 561 nằm ở phân khúc giá tầm trung nhưng vẫn sở hữu nhiều tính năng nổi bật, đáng được sử dụng. Tại THB Việt Nam, giá súng bắn nhiệt độ Fluke 561 là 7.400.000 VNĐ (Chưa gồm VAT). Tuy nhiên, giá bán máy đo nhiệt độ này có thể thay đổi theo tình hình thị trường. Với thiết kế và tính năng nổi bật trên, súng đo nhiệt Fluke 561 chắc chắn sẽ đáp ứng được nhu cầu của người dùng.
Ngoài thiết bị đo này, người dùng có thể tham khảo một số dòng súng đo nhiệt độ hồng ngoại khác của thương hiệu Fluke như Fluke 59 Max, Fluke 62 Max, Fluke 63, Fluke 572-2, Fluke 64 Max,... Những sản phẩm này đều đang được bán chạy và nhận được sự đánh giá cao của nhiều người dùng.
Xem thêm: Review một số máy đo nhiệt độ, độ ẩm không khí chính hãng chất lượng tốt nhất
Địa chỉ mua máy đo nhiệt độ Fluke 561 giá tốt, chính hãng
THB Việt Nam là một trong những địa chỉ chuyên cung cấp các sản phẩm máy đo nhiệt độ chính hãng tại Việt Nam. Vì thế, người dùng có thể tham khảo mua máy đo nhiệt độ bằng tia hồng ngoại Fluke 561 tại đây. Bên cạnh sản phẩm của hãng Fluke, THB Việt Nam còn cung cấp, phân phối máy đo nhiệt độ của nhiều thương hiệu nổi tiếng trên thế giới như Hioki, Total Meter, Bosch, Testo.
Khi mua các thiết bị đo nhiệt độ tại Việt Nam, người dùng hoàn toàn có thể tin tưởng về chất lượng sản phẩm và dịch vụ tại đây. Với hơn 10 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực này, THB Việt Nam cam kết mang đến những trải nghiệm tuyệt vời nhất cho người dùng.
Trên đây là bài viết đánh giá súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không, hy vọng đã giúp bạn có thêm thông tin cần thiết. Để mua súng đo nhiệt Fluke 561 chính hãng tại THB Việt Nam, quý khách nhanh chóng liên hệ với chúng tôi qua HOTLINE: HN: 0904810817 – HCM: 0979244335 hoặc truy cập website: maydochuyendung.com, thbvietnam.com ngay hôm nay nhé.
#maydonhietdo#tramthoitiet#30macthaito#275flythuongkiet#facebook: https://www.facebook.com/maydochuyendung
2 notes
·
View notes
Text
Đồ Ăn Vặt Hottrend 2024 Tại Làng Đại Học: Cơn Lốc Mới Cho Giới Sành Ăn - Ăn Vặt UIT
Làng Đại Học, nơi sôi động với nhịp sống hối hả của các bạn sinh viên, không chỉ là thiên đường tri thức mà còn là thiên đường ẩm thực làng đại học với vô vàn món ngon. Nếu bạn đang tìm kiếm những đồ ăn vặt hottrend 2024 tại Làng Đại Học, hãy cùng Ăn Vặt UIT khám phá danh sách dưới đây:
1. Nạp Xưởng Nướng Đá - Bùng Nổ Vị Giác
Nạp Xưởng Nướng Đá - cái tên mới nổi nay đã có mặt tại Làng Đại Học, nó đang khuấy đảo giới sành ăn bởi phong cách nướng đá độc đáo. Thay vì nướng trên bếp than thông thường, các nguyên liệu được nướng trực tiếp trên phiến đá nóng hổi, giữ trọn vẹn hương vị tươi ngon.
Thực đơn Nạp Xưởng Nướng Đá đa dạng với các loại thịt, hải sản, rau củ được tẩm ướp gia vị đậm đà, mang đến cho bạn trải nghiệm ẩm thực mới mẻ và đầy thú vị.
2. Bánh Đồng Xu Phô Mai - Vị Ngon Tan Chảy
Bánh Đồng Xu Phô Mai - món ăn vặt "làm mưa làm gió" trên mạng xã hội nay đã có mặt tại Làng Đại Học. Những chiếc bánh nhỏ xinh với lớp vỏ giòn rụm, kẹp bên trong là nhân phô mai béo ngậy, thơm lừng, hứa hẹn mang đến cho bạn cảm giác bùng nổ vị giác.
Bánh Đồng Xu Phô Mai là món ăn vặt lý tưởng cho những buổi tụ tập bạn bè hay những lúc giải trí sau giờ học.
3. Cafe Muối - Vị Đắng Thơm Ấn Tượng
Cafe Muối - công thức độc dược đang tạo nên cơn sốt ở giới trẻ Sài Gòn nay đã có mặt tại Làng Đại Học. Vị đắng của cà phê hòa quyện cùng vị mặn tinh tế của muối, tạo nên hương vị độcg, ấn tượng, khiến bạn nhớ tháng năm.
Cafe Muối không chỉ là thức uống giải khát mà còn là món ăn vặt mới lạ, giúp bạn tỉnh táo và tập trung hơn.
4. Trà Chanh Dã Tay - Vị Thanh Mát Sảng Khoái
Trà Chanh Dã Tay - thức uống thanh mát, giải nhiệt quen thuộc nay được biến tấu với nhiều hương vị mới lạ tại Làng Đại Học. Vị chua thanh của chanh kết hợp cùng các loại trái cây tươi như dâu tây, cam, tắc, chanh dây,... mang đến cho bạn cảm giác sảng khoái, đánh tan mọi cơn nóng bức.
Trà Chanh Dã Tay là thức uống lý tưởng cho những ngày hè nóng nực hoặc sau những giờ học tập căng thẳng.
Làng Đại Học luôn cập nhật những xu hướng ẩm thực mới nhất để mang đến cho các bạn sinh viên những trải nghiệm ăn uống tuyệt vời. Và tất nhiên rùi, Ăn Vặt UIT – chúng mình luôn update tất cả các trend một cách nhanh nhất để thực khách của chúng mình luôn được trải ngiệm các trend sớm nhất nha. Hãy đến với Làng Đại Học, đến với Ăn Vặt UIT và khám phá thế giới đồ ăn vặt hottrend 2024 ngay nhé!
Hãy liên hệ với chúng tôi để cùng nhau chia sẻ trải nghiệm nhé!
Website: https://anvatuit.net/
Facebook: Ăn Vặt UIT
Bài viết liên quan:
Ăn vặt làng đại học - câu chuyện khởi nghiệp của sinh viên UIT
Đồ Ăn Vặt Thủ Đức: Trải Nghiệm Đặc Sắc của Đồ Ăn Vặt tại Làng Đại Học - Thủ Đức cùng “Ăn Vặt UIT”
Top 5 “đồ ăn vặt giá rẻ làng đại học” bán chạy tại “Ăn vặt UIT”
Cơn Sốt Đồ Ăn Vặt Nội Địa Trung Tại Làng Đại Học: Khám Phá hương vị “Ngoại nhập” cùng Ăn Vặt UIT
MUA ĐỒ ĂN VẶT ONLINE TẠI LÀNG ĐẠI HỌC - CÙNG ĂN VẶT UIT
THIÊN ĐƯỜNG ĐỒ ĂN VẶT – LÀNG ĐẠI HỌC THỦ ĐỨC
Combo đồ ăn vặt & khuyến mãi đồ ăn vặt tại làng đại học – Thủ đức: Tất cả chỉ có tại Ăn Vặt UIT
#anvatuit#anvatlangdaihocthuduc#anvatlangdaihoc#doanvatthuduc#doanvatngonbore#doanvatngonborelangdaihoc#anvatsinhvienlangdaihoc#doanvathottrend2024langdaihoc#doanvathottrend2024anvatuit#doanvatonlinesinhvienuit
4 notes
·
View notes
Text
TP.HCM xếp thứ 4 các điểm đến ẩm thực hấp dẫn trên thế giới
TP.HCM được xướng danh cùng các kinh đô ẩm thực lớn đến từ Ý, Trung Quốc, Thái Lan, Ấn Độ,… Tạp chí Timeout của Anh Quốc vừa công bố 20 thành phố có nền ẩm thực hấp dẫn du khách. TP.HCM của Việt Nam đứng thứ 4 trong danh sách này với các món ăn trứ danh như bánh mì, phở, và các hàng quán đậm nét truyền thống. Ảnh: Angela Ostafichuk Continue reading TP.HCM xếp thứ 4 các điểm đến ẩm thực hấp dẫn…

View On WordPress
0 notes
Text
Bí mật đằng sau sự hấp dẫn của snack khoai tây rong biển
Trong thế giới đầy màu sắc của các món ăn vặt, snack khoai tây rong biển đã trở thành một hiện tượng “hot trend” không thể bỏ qua. Sự kết hợp tuyệt vời giữa vị giòn tan của khoai tây chiên và hương vị biển mặn mòi của rong biển đã tạo nên một trải nghiệm ẩm thực độc đáo, quyến rũ không chỉ những tín đồ ẩm thực mà còn cả những người ưa chuộng lối sống lành mạnh. Hãy cùng chúng tôi khám phá những bí mật đằng sau sự hấp dẫn của món ăn vặt này và tìm hiểu cách thưởng thức cũng như chế biến chúng một cách tuyệt vời nhất cùng Shin Food nhé!
Sức hấp dẫn đầu tiên của snack khoai tây rong biển chính là sự kết hợp tuyệt vời giữa hương vị giòn tan của khoai tây chiên và vị mặn mòi, đậm đà của rong biển. Khi những miếng khoai tây giòn rụm được phủ một lớp rong biển đậm đà, chúng tạo nên một trải nghiệm ẩm thực vô cùng hấp dẫn và khó quên.
Vị giòn rụm của khoai tây chiên là điều khiến nhiều người mê mẩn. Khi những miếng khoai tây được chiên đến vàng giòn, chúng tạo nên một cảm giác tan chảy ngay trên đầu lưỡi, mang lại sự hài lòng tuyệt đối cho vị giác. Bên cạnh đó, vị mặn đặc trưng của rong biển mang đến một hương vị biển khó cưỡng, gợi nhớ về những ngày hè ấm áp bên bờ biển.
Nguồn dinh dưỡng dồi dào
Bên cạnh hương vị tuyệt vời, snack khoai tây rong biển còn chứa đựng nhiều dưỡng chất quan trọng cho sức khỏe. Khoai tây là một nguồn cung cấp đạm thực vật, chất xơ, vitamin C, và kali, trong khi rong biển lại giàu iốt, canxi, sắt, và vitamin B12.
Điều này làm cho snack khoai tây rong biển trở thành một lựa chọn lý tưởng cho những người ưa chuộng lối sống lành mạnh mà vẫn muốn thưởng thức một món ăn vặt ngon miệng.
Sự đa dạng trong cách chế biến
Một trong những bí mật khác đằng sau sự hấp dẫn của snack khoai tây rong biển chính là sự đa dạng trong cách chế biến. Bạn có thể tìm thấy chúng dưới nhiều hình thức khác nhau, từ những miếng khoai tây chiên giòn rắc rong biển đến những viên khoai tây nhỏ xinh, được nướng hoặc chiên với rong biển.

Table of Contents
Khám phá những lợi ích bất ngờ từ snack khoai tây rong biển
Hướng dẫn chọn mua snack khoai tây rong biển chất lượng
Kết luận
Trên đây là những thông tin về snack khoai tây rong biển, một sự kết hợp hoàn hảo giữa hương vị và dinh dưỡng. Từ bí mật đằng sau sự hấp dẫn của món snack này, đến cách chọn mua nguyên liệu chất lượng, hướng dẫn chế biến tại nhà và thị trường snack khoai tây rong biển đầy tiềm năng, hy vọng rằng bạn đã có thêm thông tin hữu ích để thưởng thức món ăn vặt này một cách thú vị. Hãy khám phá và thưởng thức snack khoai tây rong biển ngay hôm nay để cảm nhận sự kết hợp độc đáo giữa hương vị và dinh dưỡng!
Khám phá những lợi ích bất ngờ từ snack khoai tây rong biển
Giàu chất dinh dưỡng
Một trong những lợi ích lớn nhất của snack khoai tây rong biển chính là giá trị dinh dưỡng cao mà nó mang lại. Khoai tây là một nguồn cung cấp đạm thực vật, chất xơ, vitamin C, và kali, trong khi rong biển lại giàu iốt, canxi, sắt, và vitamin B12.
Chất xơ: Khoai tây giàu chất xơ, giúp hỗ trợ hệ tiêu hóa khỏe mạnh và giảm nguy cơ mắc các bệnh liên quan đến đường ruột.
Vitamin C: Một khẩu phần khoai tây chiên có thể cung cấp đến 25% nhu cầu vitamin C hàng ngày, giúp tăng cường hệ miễn dịch và chống lại các gốc tự do gây hại.
Iốt: Rong biển là một nguồn cung cấp iốt dồi dào, giúp hỗ trợ chức năng tuyến giáp và sự phát triển bình thường của cơ thể.
Canxi: Rong biển cũng giàu canxi, một khoáng chất cần thiết cho sức khỏe xương và răng.
Hỗ trợ giảm cân
Mặc dù là một món ăn vặt, snack khoai tây rong biển có thể hỗ trợ quá trình giảm cân nếu được tiêu thụ với lượng vừa phải. Khoai tây và rong biển đều có ít calo và chất béo bão hòa, trong khi vẫn cung cấp đầy đủ chất xơ và protein để giúp bạn cảm thấy no lâu hơn.
Ngoài ra, rong biển cũng chứa các hợp chất như fucoxanthin và fucoidan, có tác dụng chống viêm và hỗ trợ quá trình trao đổi chất, góp phần vào việc kiểm soát cân nặng.
Hỗ trợ tim mạch và kiểm soát lượng đường trong máu
Nhờ hàm lượng chất xơ cao, snack khoai tây rong biển có thể giúp kiểm soát lượng đường trong máu và hỗ trợ sức khỏe tim mạch. Chất xơ hòa tan trong khoai tây có thể giúp giảm mức cholesterol LDL (cholesterol “xấu”) và tăng cường cholesterol HDL (cholesterol “tốt”), qua đó giảm nguy cơ mắc bệnh tim và đồng mạch.
Ngoài ra, rất nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc tiêu thụ rong biển có thể giúp hạ huyết áp và cải thiện chức năng tim mạch. Các khoáng chất như kali và magiê trong rong biển đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì huyết áp ổn định và điều chỉnh nhịp tim.
Bảo vệ sức khỏe não
Rất nhiều loại rong biển, như nori và wakame, chứa axit amin DHA, một loại axit béo omega-3 quan trọng cho sự phát triển của não và chức năng não bộ. Việc bổ sung DHA thông qua snack khoai tây rong biển có thể giúp cải thiện trí nhớ, tăng cường tư duy, và ngăn ngừa các vấn đề về trí não.

Hướng dẫn chọn mua snack khoai tây rong biển chất lượng
Chọn sản phẩm từ nhà sản xuất uy tín
Để đảm bảo chất lượng và an toàn thực phẩm, bạn nên chọn mua snack khoai tây rong biển từ các nhà sản xuất uy tín, có danh tiếng trên thị trường. Những thương hiệu nổi tiếng thường cam kết sử dụng nguyên liệu tự nhiên, không chất bảo quản và đảm bảo quy trình sản xuất vệ sinh an toàn thực phẩm.
Kiểm tra thông tin dinh dưỡng trên bao bì
Trước khi mua sản phẩm, hãy kiểm tra thông tin dinh dưỡng trên bao bì để đảm bảo rằng snack khoai tây rong biển cung cấp đủ dưỡng chất cho cơ thể. Hãy chọn những sản phẩm có hàm lượng calo, chất béo bão hòa, và đường hợp lý, cùng với việc chú ý đến hàm lượng natri và cholesterol.
Chọn sản phẩm không chứa chất bảo quản
Để đảm bảo an toàn cho sức khỏe, bạn nên chọn mua snack khoai tây rong biển không chứa chất bảo quản hay các hợp chất hóa học độc hại khác. Thay vào đó, hãy chọn những sản phẩm sử dụng phương pháp bảo quản tự nhiên như hút chân không hoặc sấy khô để giữ nguyên vị ngon và dinh dưỡng của nguyên liệu.
Lưu ý đến date sản xuất và hạn sử dụng
Khi mua snack khoai tây rong biển, hãy chú ý đến ngày sản xuất và hạn sử dụng trên bao bì để đảm bảo sản phẩm còn mới và an toàn cho sức khỏe. Tránh mua những sản phẩm đã hết hạn sử dụng hoặc không rõ nguồn gốc xuất xứ để tránh rủi ro về chất lượng thực phẩm.
Kết luận
Trên đây là những thông tin về snack khoai tây rong biển, một sự kết hợp hoàn hảo giữa hương vị và dinh dưỡng. Từ bí mật đằng sau sự hấp dẫn của món snack này, đến cách chọn mua nguyên liệu chất lượng, hướng dẫn chế biến tại nhà và thị trường snack khoai tây rong biển đầy tiềm năng, hy vọng rằng bạn đã có thêm thông tin hữu ích để thưởng thức món ăn vặt này một cách thú vị. Hãy khám phá và thưởng thức snack khoai tây rong biển ngay hôm nay để cảm nhận sự kết hợp độc đáo giữa hương vị và dinh dưỡng!
Thông tin liên hệ Shin Food
Số Điện Thoại: 037.6262.877
Địa Chỉ: 96 Văn Minh, Di Trạch, Hoài Đức, Hà Nội.
Facebook: https://www.facebook.com/shinfood.2024/
Instagram: https://www.instagram.com/shinfood.2024
Tiktok: https://www.tiktok.com/@shin.food2024
Shopee: https://shopee.vn/shinfood2024
2 notes
·
View notes
Video
youtube
#top10kybi Top 10 game bắn súng miễn phí hay nhất mọi thời đại #short #gamebansung #bansung #top10 🔥 Top 10 kỳ bí cảm ơn các bạn đã xem video top 10 bí ẩn, top 10 game! Đăng ký kênh mình nhé: https://bom.so/j8xcjN Youtube Channel: https://www.youtube.com/@Top10KyBi 🔥 https://youtube.com/shorts/1grfSW2jll4 Nếu thấy hay các bạn nhớ ủng hộ kệnh bằng cách like, comment và share, đừng quên đăng ký kênh để xem những video hấp dẫn tiếp theo nhé! Kênh Top 10 Kỳ Bí bao gồm những hiện tượng kỳ bí, bí ẩn, huyền bí, sự thật thú vị có thể đã và đang xảy ra ở Việt Nam và trên Thế Giới Top 10 Kỳ Bí có các chủ đề kỳ bí hấp dẫn, các bí ẩn được bật mí: Game, Trending , Sự thật, Huyền bí, Bí ẩn, Khám phá, Thời sự, Chuyện lạ, Kinh Dị, Ấn tượng, Trẻ em, Động vật, Người nổi tiếng, Thời trang, Ẩm thực, Thiên nhiên, Phong cảnh, Sự kiện, Chân dung, Đời thường, ... Hãy đăng ký kênh Top 10 Kỳ Bí ngay hôm nay để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin hấp dẫn nào #top10kybi #top10bian #top10games
2 notes
·
View notes
Video
youtube
#top10kybi Top 10 Game Tệ Hại Nhất, Dở Nhất Mọi Thời Đại Theo #Metacritic #short #gametehai #gamedo 🔥 Top 10 kỳ bí cảm ơn các bạn đã xem video top 10 bí ẩn, top 10 game! Đăng ký kênh mình nhé: https://www.youtube.com/@Top10KyBi 🔥 https://youtube.com/shorts/bmN54LhQOqY Nếu thấy hay các bạn nhớ ủng hộ kệnh bằng cách like, comment và share, đừng quên đăng ký kênh để xem những video hấp dẫn tiếp theo nhé! Kênh Top 10 Kỳ Bí bao gồm những hiện tượng kỳ bí, bí ẩn, huyền bí, sự thật thú vị có thể đã và đang xảy ra ở Việt Nam và trên Thế Giới Top 10 Kỳ Bí có các chủ đề kỳ bí hấp dẫn, các bí ẩn được bật mí: Game, Trending , Sự thật, Huyền bí, Bí ẩn, Khám phá, Thời sự, Chuyện lạ, Kinh Dị, Ấn tượng, Trẻ em, Động vật, Người nổi tiếng, Thời trang, Ẩm thực, Thiên nhiên, Phong cảnh, Sự kiện, Chân dung, Đời thường, ... Hãy đăng ký kênh Top 10 Kỳ Bí ngay hôm nay để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin hấp dẫn nào #top10kybi #top10bian #top10games
2 notes
·
View notes
Text




Ở nhiều quốc gia, bữa sáng là bữa ăn nhẹ với ngũ cốc và trái cây. Ngược lại, bữa sáng truyền thống của Nhật Bản có thể được coi là bữa ăn thịnh soạn, thường bao gồm cơm trắng (gohan/ steamed rice), súp miso (shiru / miso soup), cá nướng (yakizakana/ grilled fish), trứng cuộn (tamagoyaki/ Japanese rolled omelet), đậu nành lên men (natto/fermented soybeans), rau củ muối (tsukemono/ pickled vegetables), rong biển khô (nori/ dried seasoned seaweed), một đĩa nhỏ salad kiểu Nhật là các loại rau luộc ngâm vào nước tương và dashi (dashi-tsuyu) gọi là ohitashi (お浸し/ Japanese blanched greens with savory broth). Cuối cùng sẽ thưởng thức trà nóng.
Bữa sáng truyền thống của Nhật Bản là một hành trình sâu sắc lưu giữ các giá trị lịch sử, kết nối thiên nhiên với con người, coi trọng sự đơn giản và tìm kiếm sự cân bằng trong cuộc sống hàng ngày. Bởi nó tuân theo khái niệm "ichiju sansai" (一汁三菜): Một bữa ăn với một món súp và ba món ăn kèm. Thực đơn này giúp đảm bảo bữa sáng đầy đủ, cung cấp các chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết để bắt đầu ngày mới một cách tốt đẹp.
Ý nghĩa văn hóa của bữa sáng Nhật Bản không chỉ dừng lại ở những món ăn ngon, mà còn phản ánh các giá trị của Nhật Bản (bắt nguồn từ cả Thần đạo và Phật giáo) về sự giản dị, vẻ đẹp, tôn trọng môi trường và trân trọng các thành phần theo mùa.
Thói quen sử dụng thực phẩm theo mùa nhấn mạnh đến sự kết nối giữa thiên nhiên và cuộc sống. Sự chú tâm này đối với môi trường và sự thay đổi của các mùa đã ăn sâu vào Nhật Bản. Hơn nữa, thực phẩm theo mùa có nghĩa là người ta đang ăn những thực phẩm tươi nhất có thể. Một số loại thực phẩm cũng được cho là có tác dụng "làm mát" trong những tháng mùa hè nóng ẩm và những loại thực phẩm khác được tiêu thụ để "làm ấm" trong mùa đông.
Bữa sáng kiểu Nhật có thể bắt nguồn từ lịch sử phong phú và lâu đời của Nhật Bản. Người ta cho rằng gạo đã được trồng ở Nhật từ năm 400 trước Công nguyên, trong thời kỳ Jomon (縄文時代) và một thiên niên kỷ sau đó, gạo đã trở thành món ăn chính trong xã hội Nhật Bản. Lúa gạo có tác động lớn không chỉ đến chính trị, kinh tế mà còn đến văn hóa, tín ngưỡng. Nhiều lễ hội trên khắp Nhật Bản để cầu nguyện và tạ ơn các vị thần ruộng lúa cho một mùa màng bội thu. Có thể nói, biết ơn lúa gạo là một tình cảm tự nhiên và không thể thiếu đối với người Nhật trong cuộc sống hằng ngày.
Gạo thường được ăn riêng như một bữa ăn và trong nhiều thế kỷ, bữa sáng cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, theo thời gian, gạo bắt đầu được kết hợp với các loại thực phẩm khác. Phương pháp ăn cơm và các món phụ xen kẽ nhau và trộn lẫn các hương vị trong miệng khi nhai được gọi là nêm gia vị trong miệng (口中調味).
Đến thời Edo (1603-1868), người Nhật bắt đầu chế biến những bữa sáng phức tạp, bao gồm cơm, cá và rau ngâm. Truyền thống ẩm thực phát triển khi xã hội trở nên tiên tiến hơn cùng với cuộc cải cách Minh Trị (明治維新) bắt đầu vào năm 1868, văn hóa ẩm thực của quốc đảo này bắt đầu chịu ảnh hưởng từ hoạt động giao thương với các quốc gia khác ở Châu Á, Châu Âu, dần dần hình thành bữa sáng truyền thống của Nhật Bản gọi là 和朝食(wa-cho-shoku, Japanese style breakfast) hay 和定食(wa-te-shoku, Japanese style set meal - nếu bạn ăn vào buổi sáng thì nó cũng mang nghĩa tương tự).
Sau này, bữa sáng truyền thống được xem là bữa ăn chính của người Nhật. Nhiều người Nhật trước đây là nông dân và ngư dân. Họ không ăn sáng trước khi đi làm. Họ bắt đầu ngày mới ngay sau khi thức dậy lúc mặt trời mọc. Ngư dân rời đi thậm chí còn sớm hơn và làm việc trong vài giờ. Sau đó, khoảng 8 - 9 giờ sáng, họ trở về nhà để thưởng thức bữa sáng rồi quay lại làm việc. Đó là lý do tại sao bữa sáng truyền thống rất thịnh soạn. Ngày nay, người Nhật không ăn nhiều như vậy nhưng bữa sáng vẫn là một thói quen tốt đẹp để người Nhật thức dậy cùng mặt trời và kết nối với thiên nhiên.
Điều này dễ thấy hơn khi đi du lịch, người Nhật vẫn luôn yêu thích nghỉ ngơi tại ryokan (nhà trọ truyền thống của Nhật Bản) bởi tại đây thường giới thiệu các bữa sáng đặc biệt với những món ngon của vùng miền và đặc sản theo mùa. Sự chuẩn bị tỉ mỉ, các thành phần đa dạng theo mùa được kết hợp hài hoà thành các món ăn ấm và lạnh, cách bày biện tinh tế giữa các đĩa nhỏ khiến bữa sáng kiểu Nhật trở thành một trải nghiệm độc đáo và thẩm mỹ. Dựa trên triết lý phương Đông rằng cơ thể chúng ta cùng thức dậy với mặt trời, chúng ta nên bắt đầu bữa ăn đầu tiên trong ngày bằng những thực phẩm có giá trị dinh dưỡng toàn diện. Một bữa sáng ngon miệng giúp cung cấp năng lượng, điều hòa huyết áp và chuẩn bị tinh thần và thể chất cho cả ngày. Do đó, bữa sáng ngày nay của người Nhật vẫn duy trì và kế thừa tính truyền thống về thẩm mỹ. Đó là kết hợp tinh tế và chu đáo về màu sắc, hương vị, mùi thơm và kết cấu. ‘Mens sana in corpore sano’ - một tâm trí minh mẫn trong một cơ thể cường tráng là câu châm ngôn kinh điển hàm chứa rất nhiều sự uyên bác. Nó nhắc nhở tinh thần và sức khoẻ liên kết chặt chẽ với nhau. Bởi vậy, thức dậy cùng mặt trời, tự chuẩn bị bữa sáng, thưởng thức thực phẩm theo mùa là ikigai để người Nhật tìm thấy sức khoẻ và sự minh mẫn. Dù phát triển hiện đại tới đâu, người Nhật luôn tin rằng tự chuẩn bị bữa sáng tại nhà là một thói quen tốt để bắt đầu ngày mới, tái tạo cơ thể và tinh thần.
Ảnh: gotokyo
7 notes
·
View notes