#đám hỏi
Explore tagged Tumblr posts
Text
our vietnamese tea ceremony
some may or may not know i just got engaged to a weird guy i met in college that (to put it lightly) i wasn’t too fond of but after like 2 years of snubbing him he somehow won my heart i guess
i scribbled a comic about it cause whenever people ask how i met him they sometimes get invested haha
some people also may have seen him on america’s got talent or cbs news or jimmy fallon or on tiktok doing his pizza man shenanigans lol
people often ask if he pulled me with his dough skills and i have to clarify i didn’t even know about the dough spinning hobby until after we started dating and he didn’t do the tv/media appearances until like 6 years into our relationship 🤣
my parents were both boat refugees from vietnam (they fled during the war when they were teenagers and met as adults) and i’m american- but we’re not really that “traditional” i guess
i think many viet people don’t get married or commit without having a tea ceremony haha
a hetero buddy asked who were my bridesmaids and when i told him i don’t have any he asked why and i just said “i like my friends” 🤣 (my childhood friends were there as guests though!)
i also didn’t want/ask pizza man’s family to bring the customary gifts cause i didn’t wanna cramp my style
basically the purpose of this event was for people to witness us getting engaged and be an opportunity for our families to meet one another!
5/23/2015 is when we started dating
for our first anniversary i got our initials and anniversary date stamped onto a penny and pizza man still carries it around 🥺
so 8 years later we got engaged on 8/5/2023
8 for august (8 years later)
5th of august (5 for the month we began dating)
year of 2023 (23 for the day we began dating)
i think people often go to a fortune teller or someone who knows what they’re doing to schedule important dates using the stars and other factors but my grandpa doesn’t believe in that and the rest of us aren’t really superstitious
we wore áo dài- it’s a vietnamese ensemble consisting of a tunic with a long front and back panel that is worn over pants
áo means “shirt/clothes” and dài means "long"
a lot of the time the bride wears red and the groom wears blue i guess but i wanted my outfit to look bridal when i imagine an american bride or a vietnamese bride!
i also wanted to wear a gold khăn đóng headpiece and to incorporate pearls to resemble what my mom wore when she got engaged to my dad
sunflowers are also my fav
(after we started dating i thought pizza man was tall and sunny like a sunflower haha 😭)
my makeshift shoebox altar- or as i like to call it: my “spirit pager” 😤
the double happiness symbol is two copies of the chinese character 喜 (xǐ) which means joy/happiness and red symbolizes luck for the couple
my mom asked if we should put up pictures of our deceased and i was like i don’t wanna make pizza man’s parents go out of their way to bring photos 😭
i think we were supposed to ask our ancestors for permission to get engaged or married or whatever but since my mom raised me to believe my life is mine to live i just announced it to em
as far as i know it’s not really a buddhist thing- ancestor worship is more of a vietnamese thing apparently
my mom said vietnam is a country with a lot of war and death in its history- so imo it makes sense how they incorporate the dead into their culture and traditions
after introducing each of our family members and friends- we lit a couple of incense to (casually) announce the news to our deceased grandparents and relatives
apparently burning incense is an invitation to ancestral spirits and to deliver wishes to predecessors
smoke from the burning incense guides people to safety or safe passing when they die- it also guides em back home on days like these
the spirit(s) depart when all of the incense has burned
next month is my grandma’s "deathiversary” (giỗ) so we’ll be paging her again soon
we used a tea set that was used to celebrate my 1st birthday to pour and serve (my pick) of vanilla caramel black tea to my grandpa and our parents
pizza man’s mom doesn’t like tea so i was happy i picked something she did enjoy!
but when my mom brought her family to america from vietnam- she asked them if they could bring a tea set specifically for me
my mom said it’s meant to be used to celebrate any of my special occasions
then me and pizza man said some nice words to each other and exchanged rings
my ring was pizza man’s grandma’s- his grandpa initially proposed with a smaller diamond but after he saved up enough he got her this bigger one
i don’t listen to any comments that suggest or imply this carbon rock is not humongous 🤣
pizza man paid to get it resized and to repair its prongs (it was well worn by grandma mercedes 🥺)
also found out my ring size is 3.25 (US) haha 😭
he also decided to get his grandpa’s ring resized and to wear it too!
my mom put this necklace on me- she says it reads “happiness” (i can’t confirm lol) but she received it from her mother-in-law when she got engaged to my dad
my mom was too scared to wear it after their tea ceremony cause it’s 24 karat gold and she didn't wanna wreck it
she said 24 karat gold hasn't been combined with other metals so it’s soft
i guess couples at viet tea ceremonies often get 24 karat jewelry- the idea is they can quickly sell it/melt it down for hard times
my mom also passed down her favorite jade bracelet and my grandma’s favorite diamond earrings to me 🥺
and on my 1st birthday my mom got a special ring made to celebrate my birth- she put it on a chain so the person i marry can wear it close to their heart
my mom also got a special ring necklace made to celebrate my sibling’s birth and gave it to their fiancée during their tea ceremony
it’s just the two of us so no more shiny token trophies up for grabs! 😤
i laughed when pizza man had to squat down so low so my mom could put the necklace on him
after the ceremony i asked him if he wanted me to help him take it off (my sibling's fiancée keeps theirs in a safe cause she’s too scared to wear it daily) but pizza man was like "no i like it 😄" and wore it to sleep and showered with it and hasn’t taken it off since 😭🤣
at the end of the ceremony we lit the candles on the altar to represent the union of our families!
then we ate lots of food haha
my parents both cooked! egg rolls, fried rice, lo mein, bột chiên (fried taro rice cake)
my mom was excited because she knew many of our guests weren’t very familiar with vietnamese food and wanted to share that with them 🥺
and my dad was just so excited for me and pizza man and had so much fun getting the supplies and decorations 😭
my aunt and uncle and sister-in-law brought vịt quay (peking duck), heo quay (roast pork), gỏi tôm (shrimp salad), bánh hỏi (rice vermicelli), xôi gấc (sweet red sticky rice topped with coconut, peanuts and salt)
and pizza man’s mom and family brought lots of desserts
we have always been so amazed with how good their sweets taste and look! 🥺
we also got an ice cream cake
i wasn’t thinking and asked em to write “nicholas and amy lễ đính hôn” and they called me and were like wtf is this and i was like oh no it’s ok haha don’t worry about it! 😭🤣
we had some photos displayed but my sibling took lots of nice pictures of the whole thing!
i was happy i actually got the chance to spend time with and talk to everyone who came!
it went so well and we had so much fun that we’re thinking of doing something similar for our wedding- probably a backyard wedding haha
i was telling pizza man apparently some tea ceremonies have the first half take place at the bride’s home and then the later half is at the groom’s home 🤔
anyway reminder that leftover egg rolls can be reheated in the toaster
247 notes
·
View notes
Text
0 notes
Text
T ghét lũ con gái lớp t (trừ vài đứa)
#kiểu địt mẹ mày tao gửi than đời tí chửi tao y như tao đang sĩ ấy#địt mẹ mày#“Biết cậu giỏi rồi bớt đi ha”#ừ bố mày giỏi vl còn mày là 1 con ngu#mẹ gửi cái đéo gì cũng bị gọi là sĩ#sĩ cái tổ cha chúng mày à#“lớp có ai ôn ngoài mày đâu” địt mẹ mày chúng mày học ở nhà cô hỏi nhau đéo nói gì mà sao tao nói bị chúng mày chửi thế vcl???#mỗi tao ôn tao gửi than tí chứ sĩ lồn gì với chúng mày đâu???#bố lũ điên#tao ghét cả đực rựa cả đàn bà#lũ đực rựa cứ sủa mấy cái retard xong bảo là “dark humor” xong hở tí với sĩ với đám Làng Gốm và đàn bà như bọn dở#đcm nhảy vào chỗ người ta xong chửi vô duyên dcd rồi chửi lại thì bảo bông tuyết#lũ đàn bà còn lồn hơn#địt mẹ cứ nữ quyền trong khi thứ chúng mày làm là đòi đè đầu cưỡi cổ đàn ông#xong mấy con lồn “slay💅✨” làm tao muốn lột da chúng nó dcd#địt mẹ#mấy con lồn Gơn phố làm nail nhuộm tóc xong đăng mấy cái ảnh trên tin tránh xa bố mày ra#đcm lũ này làm số lần tao lẩm bẩm kys với kms tăng lên#con gái lớp đéo nào cũng như lồn#what about mày học cách không gaf về một con điên nào đấy than về môn của nó đi ha?#mỗi bố mày ôn đéo có nghĩa là bố mày không được than#làm cái đéo gì cũng bảo sĩ#“nứng” con duy nhất tao thấy đang nứng là mày và mày đang cay đỏ bím vì mày gaf về tao#I want to kill these bitches
1 note
·
View note
Text
.
#để đến một ngày ko chịu đc nữa phải name drop phải chỉ mặt từng con một#đứa nào phá đám server của bà đứa nào đè đầu cưỡi cổ bà đứa nào plagiarize bà bà bốc lên hết dcmm 😭#thêm người nữa hỏi sao sơ vờ sập là kể tên thật đấy ko đùa đâu 😭#haiz mệt quá đi các mẹ#đang phẫn nộ đang ức chế tâm lý phải lên xả ko nổ mẹ đầu 😭#xả nhưng viết tiếng việt cũng có ai hiểu đâu lollll#thôi tóm lại là thế đi ngủ đây các mẹ buồn quá#tdl
1 note
·
View note
Video
Ghế Đám Hỏi Tiệc Cưới Nhà Hàng bởi Xuong HoaPhat Qua Flickr: Khi nói đến không gian đám hỏi và tiệc cưới tại nhà hàng, việc chọn lựa ghế ngồi không chỉ ảnh hưởng đến thoải mái của khách mời mà còn tạo điểm nhấn cho sự kiện. Ghế đám hỏi tiệc cưới từ Thương Hiệu Xưởng Hòa Phát không chỉ mang đến sự thoải mái mà còn là điểm nhấn sang trọng cho không gian đặc biệt này. xuonghoaphat.com/product/ghe-dam-hoi-tiec-cuoi-nha-hang/
0 notes
Text
Tôi đã cho Tumblr nghỉ ngơi được ba tháng rồi, cũng đã viết không ít trong ba tháng đó. Cũng đã dành không ít thời gian ngồi yên lặng nhìn về ngọn núi phía xa kia, nhìn vào khoảng không, và cả những đám mây lưng chừng. Đọc sách, chụp ảnh và quay lại những ngày mưa dầm, sấm chớp.
Tôi không để tâm lắm xu hướng trên MXH, dù vẫn sống và kết nối với internet, nhưng đôi lúc tôi muốn mình sống như người tối cổ. Cứ vờ sống như vậy.
Nhưng, dạo gần đây, có những chuyện xảy ra, mà tôi nghĩ mình nên kết thúc nó, thay vì im lặng bỏ mặc như nhiều năm nay.
Hmm...
Tôi không dùng Tiktok và Threads, và cũng không viết công khai trên các trang MXH khác như đã từng làm với Tumblr.
Thật sự không mong ai đó sẽ mường tượng IEphong là người có ngoại hình đẹp đẽ như người họ biết trên Tiktok hay Threads, vì đó là những điều tôi Không có.
Nếu những người theo dõi tôi trên Tumblr có gặp được những bài viết hoặc những câu chuyện gần giống tumblr này, mong bạn biết đó không phải là tôi.
Tôi cũng sẽ không dùng những điều đã viết nơi đây rồi đem đến một nơi nào khác đổi vài câu từ để thành một câu chuyện khác.
Từ Tumblr, Instagram, Facebook, mỗi nơi tôi viết đa phần sẽ mang nội dung không giống nhau.
Tất cả những điều tôi viết công khai thì đồng nghĩa với việc tôi đã chấp nhận sẽ mất nó, tôi không đòi hỏi mọi người phải xin phép đem nó đi đâu đó, nhưng thật mong mọi người đừng cắt câu xào nấu những con chữ vốn gắn bó với nhau từ một câu hoàn chỉnh. Và đừng dùng nó với mục đích không tốt đẹp.
Tôi không sợ mất, vì kiến thức, cảm xúc, và trải nghiệm là 3 thứ vĩnh viễn không thể mất đi, cho đến một ngày nào đó dung lượng bộ nhớ đã đủ cho một kiếp người.
Tôi thật sự đã muốn xoá bỏ tất cả những bài viết ở đây, nhưng Một Người đã không muốn điều đó, vì vậy nó sẽ được giữ lại. Gọi là kỷ niệm.
Thật mong chúng ta hãy tôn trọng câu chuyện riêng của người khác và của chính mình.
Tôi sẽ kết thúc cuộc hành trình dắt con chữ dạo chơi trên Tumblr. Nếu có gặp lại, sẽ gặp trên trang giấy, không phải nơi này.
Có 464 ask tôi không trả lời, không phải vì câu hỏi của bạn không quan trọng, mà tất cả những điều bạn muốn hỏi đều đã được viết tại nơi này, nó đi qua từng năm tháng tuổi trẻ, mỗi một cung bậc trong từng giai đoạn cảm xúc từ vội vã, vồ vập, đau đớn tiếc nuối cho đến độ lặng lẽ, bình thản nhìn mọi thứ trôi đi.
Năm 2018 là một lời hẹn.
Còn bây giờ là một lời tạm biệt.
Dù là bất cứ ai, hãy hạnh phúc nhé. ^^
Cám ơn, và
Tạm biệt Tumblr.
11.11.24
| IEphong |
79 notes
·
View notes
Text
Tôi uể oải bước ra ngoài, chọn một nơi yên tĩnh, ngồi lặng yên hàng giờ nhìn những thứ trước mặt. Có khi là những đám mây trắng, có khi là dòng người hối hả lướt qua. Tự hỏi sao mình cứ mệt mỏi đến thế! Cũng chẳng phải lần đầu tôi như thế này. Cứ sau mỗi mỗi quan hệ thân thiết, tôi lại mang cái bộ dạng này. Hóa ra ai rồi cũng không thích tôi! Vấn đề dường như ở tôi. Chẳng biết sau này tôi còn có thể nói chuyện với những người khác không nữa, vốn dĩ cách nói chuyện bình thường tôi cũng không biết nữa rồi. Tôi trượt dài trên quãng đường này, giống như bị hút hết nhựa sống, chẳng còn hứng thú với điều gì.
Tieutruong
77 notes
·
View notes
Text
#1594
Bốn năm trước khi mình được trả số tiền lương đầu tiên là bảy triệu rưỡi, khi ấy mình đắn đo giữa chiếc túi xách ba triệu hay chiếc ví tám trăm nghìn, ấy thế mà sau cùng mình đã chọn mua một chiếc ví Taobao với giá một trăm nghìn.
Mình vẫn luôn nói đi nói lại về giá trị của mình - ở đây, khi kết thúc một mối quan hệ, thậm chí lúc bắt đầu.
Và giờ đây khi nhìn lại bản thân mình ở những tháng năm ấy, nếu mình là đối phương làm sao mình có thể trân trọng một người khi thứ mà họ cho người khác thấy chính là sự trầm cảm, u uất, không có kết nối với bên ngoài, không thể kiểm soát được cảm xúc, luôn hạ thấp giá trị của bản thân.
Mình không đánh giá rằng khi bạn mua một món đồ đắt tiền thì giá trị của bạn sẽ tăng lên, nhưng khi bạn chọn cho mình những điều tốt đẹp nhất - phù hợp cho bạn - cũng là một cách tự yêu lấy chính mình. Bạn là một người có giá trị vì bạn biết bạn là ai, bạn thích gì và điều gì xứng đáng với bạn.
Hãy nhìn xem những người phụ nữ có thể yêu lấy chính mình họ hạnh phúc theo một cách rất khác mà chẳng cần ai phải làm nó cho họ.
. . .
Dạo này một ngày của mọi người trôi qua như thế nào?
chỉ là đã rất lâu rồi không có ai hỏi rằng ngày hôm nay của mình như thế nào.
Mình nghĩ mình thích cuộc sống độc thân, khi mà mình có thể tận hưởng mọi khoảng thời gian mà mình có thể làm mọi thứ một mình. Mình thoải mái khi ở một mình giữa đám đông, mà con người ấy - rồi sẽ thay đổi, chắc chắn là vậy.
@bibianxx
159 notes
·
View notes
Text
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
96 notes
·
View notes
Text
Mấy tháng cuối năm tình hình kinh tế ảm đạm quá, cũng ảnh hưởng ít nhiều đến công việc của anh. Nhưng may mắn là được làm việc chung với một nhóm người trẻ tuổi, ngoan ngoãn, lễ phép và anh là leader để dẫn dắt họ theo các nguyên tắc chung của tổ chức.
Việc nhiều thì làm sấp mặt và biên bản liên tục, ít việc thì một đám ngồi bên cạnh nhau líu lo, ríu rít. Đôi khi trêu nhau mà cười vang động cả một khoảng không gian.
Thời gian trước anh book phòng cho mẹ đi du lịch, có gặp lại một bé đồng nghiệp cũ. Hai đứa cũng hỏi han nhau, kể lể đủ thứ chuyện. Sếp cũ của bạn ấy hay đì, nhờ vậy mới mạnh danh nghỉ việc tìm việc mới, công việc hiện tại rất ổn và đồng nghiệp thì vui vẻ. Anh mới bảo:
- đôi khi điều tồi tệ đến để mình gặp được cái tốt đẹp hơn.
113 notes
·
View notes
Text
Anh từng hỏi: “Em muốn có một tình yêu như thế nào?”
Khi lướt Facebook vào những ngày lễ lạt như 8/3, 14/2, thấy bạn bè khoe bó hoa tươi thắm, món quà đắt đỏ, ăn tối ở nhà hàng sang trọng…, em từng ước yêu một người giàu có. Người đó sẽ đưa em đi du lịch ở Bali, Anh quốc, tặng em món đồ hiệu đắt tiền, đám cưới sẽ như một giấc mơ với hoa tươi tràn ngập lối đi, khách mời xuýt xoa ghen tị.
Khi xem những bộ phim Hàn Quốc đình đám, em lại ước có người yêu thật đẹp trai. Gương mặt sáng bừng, vóc dáng cao ráo, dù em không xuất sắc nhưng ánh mắt anh ấy vẫn không nhìn ngó bất kì ai.
Khi đọc những câu chuyện ngôn tình, em lại nghĩ yêu người đàn ông của gia đình là tốt nhất. Đi làm về có cơm canh đợi sẵn, nhà cửa gọn gàng, con cái được ba chăm sóc chu đáo.
Nhưng trải qua bao mối tình lúc ngắn lúc dài, em chỉ ước một tình yêu bình lặng, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đọc sách, cùng nhau phấn đấu cùng nhau biếng lười.
Đám cưới to cũng được nhỏ cũng xong nhưng phải đầy ắp tiếng cười.
Sinh con trai thì tốt, gái cũng tuyệt vời, chỉ cần khoẻ mạnh.
Khi con cái lớn vợ chồng cùng nhau đi du lịch. Gần thì chạy xe máy, xa thì ngồi xe khách máy lạnh rì rì, đến đâu không quan trọng – miễn là cùng nhau.
Rồi chúng ta sẽ cùng già đi, mỗi ngày cằn nhằn nhau chuyện vớ va vớ vẩn, dỗi xong lại yêu thương thắm thiết.
Không cần hoàn hảo, chỉ cần thấy cái xấu của người kia mà vẫn không muốn rời xa.
Một tình yêu bình thường như vậy, anh có nguyện mang đến cho em?
-Én.
122 notes
·
View notes
Note
tôi cần biết chuyện gì xảy ra trong lúc chúng ta đang ngủ... hai con báo con làm gìiiskskisks???₫!+₫+₫+₫++₫)#)#9#9,92+2+72 toi muon gojo geto du chung ta den khi tat tho den khi tat tho cung khong dung lai khong dung lai ngay ca khi chung ta cau xin tie me up hit it till it breaks dont stop justsjjsksjsjs no lubes no protection all day all nightsisisk aaauauausshsjjsgaugaugau free use free to ruinjsje😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
(toi can p2 cua hybrid geto gojo va p3 cua mine mine mine...)🥹
#nsfw
Title: Bedtime.
Pairing: Hybrid!Gojo x Reader x Hybrid!Geto.
Warning: Size-gap, noncon, somnophilia, dacryphilia, threesomes, double penetration, creampie, rough sex, biting, marking, mention of blood, mating, heat cycle, hair-pulling, fluff, MDNI.
Summary: Chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra được nhỉ? Cưu mang Geto và Gojo từ khi hai nhóc còn nhỏ cho đến khi Y/N nhận ra hai cậu bé nọ chẳng phải mèo con như em từng nghĩ, mà là kẻ săn mồi máu mặt của tự nhiên.
Chuyện gì có thể xảy ra được? Nhắm mắt làm ngơ cho hai bé mèo lớn ấy cưng nựng em, gần gũi với em, đắm mình trong hơi ấm nơi em... và trong, mùi hương của em. Y/N đang nghĩ quá nhiều, chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra được cơ chứ?
Notes: Explicit NSFW content under the cut, read at your own risks. The sneak-peek of this oneshot is here!
Dạo gần đây, Gojo và Geto có vẻ... kì lạ.
Quấn quít em hơn? Là rõ. Dính lấy em như hình với bóng? Hiển nhiên rồi. Cơ mà cũng phá phách hơn, nghịch ngợm hơn trước rất nhiều. Những vết móng vuốt tróc vữa trên tường hay vết cào rách toạc cả ghế sopha, tất cả đều cho Y/N biết em cần phải chấn chỉnh lại hai nhóc báo con to xác kia, không thể nhắm mắt làm ngơ lâu hơn được nữa. Càng trì hoãn thì cặp miêu nọ lại càng ỷ em hiền lành mà được nước lấn tới, cứ thế thì dần dà chắc chắn sẽ hình thành thói hư.
Không thể để vậy được.
Nhưng em không nỡ lớn giọng, càng không muốn trách mắng Gojo với Geto, vì sâu thẳm trong thâm tâm, em biết cặp mèo nọ ấy dù có nghịch tinh nghịch quái đến đâu thì hai cậu nhóc cũng sẽ chẳng bao giờ bất trị đến mức "hư hỏng". Như vậy, chắc chắn phải có một lời giải thích chính đáng cho cách hành xử thô bạo gần đây của báo tuyết và báo đen, nhưng là gì? Em không biết nữa.
Do căng thẳng chăng? Em không để cho cặp báo con này ra khỏi nhà kể từ cái đêm đông giá băng, khi định mệnh lơ đễnh vô tình đem em tới chốn địa ngục ấy. Cũng có lý, nhưng nếu vậy thì Y/N cũng không biết phải làm gì cả, em không thể mạo hiểm để cho hai cậu trai bước khỏi ngưỡng cửa, bởi đây là thế giới của người thuần chủng. Một khi Gojo và Geto bị đám thợ săn loài người bắt gặp, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn gấp bội phần.
"Sao mấy hôm nay..."
"Hai đứa nghịch thế?"
Đến tận ngày hôm nay em mới hỏi thẳng, chẳng cần vòng vo làm gì cho tốn công tốn sức, nhưng cuối cùng em chẳng nhận lại gì ngoài cái nhìn chòng chọc khó hiểu từ mèo trắng và mèo đen. Như thể ngó lơ lời cô chủ nhỏ, Gojo với Geto lẳng lặng nhìn nhau, rồi chẳng nói chẳng rằng, lại dụi mặt lên gò má em, chán chê thì rúc mình bên em, và im lìm đánh một giấc ngon ơ, chẳng thèm đoái hoài đến lời em nói.
Hết cách, Y/N thở dài. Mấy hôm nay em cũng mệt mỏi vô cùng, gần như hôm nào cũng phải về muộn cho nên Gojo và Geto hành xử như vậy... một phần là lỗi của em.
"...nhớ chị lắm à?"
Đôi tai trắng muốt hiếu kì của ai đó khẽ ngoe nguẩy khi em đùa giỡn. Bé con xoa đầu hai nhóc mèo to lớn đang gối lên cánh tay mình, tự nhủ mới hôm nào mèo trắng với mèo đen còn bé xíu xiu, giờ đã phổng phao vượt trội em, thành ra lại chiếm trọn cả hai bên mạn giường, và tự khi nào em trở thành lát phô mai kẹp giữa hai miếng bánh mì to đùng. Hoặc là cái giường nhỏ đi, hoặc là Gojo với Geto đã quá lớn rồi mà chiếc giường thì vẫn như thế.
"...hgrrrmm."
Geto ôm ngang bụng em, còn Gojo ôm lấy cổ em. Gojo ngáp một cái thật dài, rồi đến em, cuối cùng là Geto. Vòng tay cả hai cậu trai siết chặt hơn thì phải, em chợt nghĩ thế ít lâu trước khi cơn buồn ngủ chiếm trọn tâm trí.
Chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra được chứ? Geto và Gojo dù có nghịch tới mấy, em biết chắc hai nhóc miêu vẫn rất rất rất thương em.
Phải. Chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra được chứ?
Rồi đã đến lúc, trăng tròn buông xuống nhân gian.
"H-ư-ưm..."
Mái tóc ánh kim gục lên bên vai em, Gojo nuốt trọn thứ mùi hương thảo quện lại trên bả vai em mà vẫn không ngơi tự nhủ với chính mình... chỉ một chút ích kỉ, một chút nữa thôi, hắn sẽ buông tha cho cô chủ của hắn, một chút nữa thôi, hắn sẽ ngừng và không đắm mình trong thứ hương thơm cấm kị này nữa.
Một chút... một chút nữa thôi...
Mắt xanh hờ hững hé nhìn gương mặt say giấc bình yên của em... chuyện gì thế này, bỗng dưng hắn lại lần nữa vục đầu vào hõm cổ cô chủ yêu dấu mà vị kỷ giam lấy mùi hương mê đắm nơi em, rồi lại chếnh choáng lướt môi trên xương quai xanh đẹp tựa điêu khắc của nàng công chúa đang say ngủ. Gojo biết hắn cần thêm nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Một lần duy nhất thôi. Hắn cần phải đánh dấu em. Cần phải—
"Đừng có để lại vết cắn."
Giọng nói trầm tĩnh vang lên, đánh động biển trời vần vũ mây đen trong tâm trí hắn. Gojo bèn khựng lại, ngay lập tức ngừng bất cứ điều gì mà hắn định làm...
Kế đó, đôi mắt màu hổ phách ánh lên giữa vầng khuya tăm tối. Geto dù có lạc mất chính mình trong cảm giác hừng hực... gần như là bất khả thi để có thể giữ vững lý trí, gã trai vẫn không quên để mắt tới em, gã tuyệt đối không thể để Gojo trượt chân ngã xuống biển đen dục vọng và vô tình làm điều mà rồi cả hai sẽ phải hối hận. Đêm nay là đêm đầu tiên, nhưng không phải là đêm duy nhất, tuyệt đối không được là đêm duy nhất cả hai được "chiều chuộng" bản thân.
Em ở đây rồi. Gojo và Geto đã có được em rồi. Giờ chỉ cần biến em thành vật sở hữu của cả hai là xong xuôi tất cả.
"Rồi."
Gojo bị ai kia cắt ngang thì không khỏi bực dọc, tay hắn bèn tìm đến bầu ngực căng đầy phập phồng bên dưới lớp áo thun của em để trút giận cũng như là hâm nóng lại bầu không khí. Chốc lát, cái đuôi ngoe nguẩy của hai gã trai dựng đứng trước diễm cảnh trước mắt, đến mức không thèm dành thời gian biết ơn thị lực ưu việt của họ nhà mèo, hai gã lao tới miếng mồi ngon như thể thời cơ săn lùng đã chín muồi. Không có thời gian để chần chừ, không một ai là do dự. Kẻ săn mồi đâu hề biết tới khái niệm ấy.
Răng nanh nhọn hoắt cạ lên đầu nhũ bé xinh, Gojo dường như thô bạo với em hơn hẳn Geto dù rằng hắn chẳng hề cố ý làm thế. Tất cả là do hạt ngọc nho nhỏ nằm im re trên đầu lưỡi hắn, là do em cứ ngoan ngoãn phó mặc cho hắn muốn đưa muốn đẩy ra sao cũng được. Quy phục như vậy, bé con chỉ đang nuôi lớn cái tôi cao ngất ngưởng của kẻ nọ, chỉ đang khiến hắn... thoả mãn. Gojo thích phát điên khi em... nhỏ bé, yếu đuối, mỏng manh thế này, thích đến cuồng loạn những lúc em chẳng hề phòng bị gì, cũng có thể là vì hắn muốn được... độc chiếm từ trái tim cho đến thể xác em.
So với Gojo, Geto có lẽ là vẫn giữ được cái đầu lạnh, nhưng bản thân gã cũng rõ là sẽ chẳng được quá lâu, nhất là khi mùi hương của em cứ vờn qua vờn lại trong lá phổi hắn, cứ trêu đùa tâm trí hắn như thế. Rất cẩn trọng để không lưu lại vết tích trên da em, dẫu vậy cặp răng nanh sắc lẹm của hắn lại biến điều tưởng như dễ dàng đó trở thành bất khả.
Hương thảo lả lướt câu dẫn Geto đến bên vai em, hắn ngừng lại, và bất chấp dìm chết mình trong mùi thơm dịu ngọt xao xuyến của riêng em.
"Ư-ưm...!"
Gã trai tóc đen chẳng hề nhận ra bản thân đã cắn xuống bả vai em từ lúc nào.
Không một ai trong hai gã nhận ra, Geto càng không nhận ra. Gã đinh ninh quay trở lại với bên gò bông mà gã đang nhâm nhi dang dở, âu yếm hôn lên đó cho đến khi... lờ mờ cảm nhận được bàn tay đã luôn đem đến những dịu dàng thân quen, bất chợt ôm trên mái tóc.
"..h-hm..?"
Bóng tối không đủ quyền năng để ngáng đường Gojo hay Geto, con mắt xanh da trời và đôi ngọc hổ phách tìm về em như một thói quen, để rồi thấy công chúa nhỏ khe khẽ vén mi mắt. Trông em chưa có vẻ gì là tỉnh táo, kẻ săn mồi ngấm ngầm quan sát nhất cử nhất động của em, thần thái tĩnh yên như thể dò xét chú nai con trước khi vồ tới cào xé.
Y/N liu diu mắt nhắm mắt mở nhìn quanh, (e/c) nhìn thẳng vào mắt kẻ săn mồi. Một sai lầm tai hại. Em chỉ thấy đôi ngọc sáng rực trong màn đêm, tự nhủ với bản thân đó chính là Gojo và Geto, và em không sai. Nhưng, em không thể thấy tường tận cả hai với đôi mắt phàm trần ấy, chỉ có Gojo và Geto là thấy em. Thấy gương mặt ngái ngủ của em, thấy gò má đỏ ửng của em. Và... và—
Và em... xoa đầu hai gã.
Ngón tay thuôn dài gãi gãi sau tai Gojo và Geto, vẫn là đầu ngón tay nhỏ nhắn đó, luồn vào mái tóc của cả hai. Gương mặt ngơ ngẩn của Y/N khi em nhận ra cảm giác nhức nhối loang loáng trên đôi nhũ hoa ửng hồng...
Nó thổi bay lý trí của hai gã.
"...h-ah..!"
Nực cười thay, Geto là người đầu tiên chịu trận.
Gã sốt ruột vùi sống mũi vào bả vai em, cạ răng nanh lên vết cắn rỉ máu mà bản thân hoạ lên ít lâu trước, gấp rút nếm lấy vị ngọt tinh khiết của máu đào, nhưng mãi vẫn chưa thoả, gã bèn mút mát da em, gấp gáp đến nỗi trầy xước. Kiên quyết ghim bàn tay vừa dịu dàng xoa lên mái tóc mình xuống đệm, tay còn lại, Geto bao bọc quanh cổ em.
"Tch. Bỏ cái tay."
Gojo kế bên trông kẻ nọ mân mê cơ thể em thì chỉ thấy khó chịu khôn cùng, đã thế ai kia còn dám chiếm luôn địa phận của hắn. Hắn bèn cáu bẳn cào lên mu bàn tay của Geto, ép cho bằng được tên đó phải bỏ tay khỏi cổ em, vì, đơn giản thôi, đây cũng là lãnh thổ của hắn. Thấy vậy, gã trai tóc đen tặc lưỡi, nhưng rồi cũng phải ngán ngẩm mà buông tay ra. Geto chẳng muốn tranh chấp gì lúc này, mà đúng hơn là gã muốn hưởng thụ từng giây từng phút có em trong vòng tay.
"...a-aa!!"
Đáng ra Geto không nên làm thế, bởi tên đầu bạc mắt xanh cao lêu khêu Gojo kia không biết thế nào là dịu dàng với em. Cơ mà, không phải là mèo trắng không biết thương em, chẳng qua là hắn không quen nhẹ nhàng tình cảm với phái đẹp. Thông cảm cho hắn, từ bé đến giờ hắn chẳng biết phụ nữ là gì.
Công chúa nhỏ thút thít khóc, không tài nào kháng cự lúc Gojo in dấu ấn của hắn lên cổ em, rồi lên vai, lên cánh tay, nơi đâu hắn đi qua cũng đỏ lựng, đôi chỗ còn rỉ máu. Thấy bé yêu đau, hắn chẳng vui vẻ gì, trái lại còn thấy canh cánh chột dạ. Đành lòng trải từng nụ hôn trên những vết cắn đó, hắn âu yếm hứng lấy giọt sương rơi khỏi mí mắt em, và cuối cùng là đặt lên môi em một nụ hôn be bé xinh xinh.
Gojo vừa làm gì, hắn cũng chẳng biết nữa. Đó có lẽ là bản năng thuần túy của kẻ đi săn, hắn nghĩ là vậy.
"...shh."
Khẽ xuống giọng trấn an bé con, Geto thủ thỉ bên tai em, đôi mắt hổ phách sáng trưng trong đêm đen tha thiết trân quý vẻ đẹp của nữ thần, gã trai chầm chậm miết tay lên đùi em, chiếc đuôi mềm mại quấn lấy bé con, thâm hiểm tách chân em qua bên rồi gã mau chóng chèn đầu gối mình vào giữa đó.
Geto ghé môi lên mi mắt ướt nhoà, kế đó là chóp mũi hồng hồng của em. Mèo con đang khiến thứ bản năng mà gã chôn sâu giấu kín trong lòng âm thầm trồi khỏi mặt đất cằn c��i. Cũng không rõ đó là linh tính của kẻ đi săn hay là vì gã thực lòng muốn độc chiếm em trên danh nghĩa một người "bạn đời", dù là gì đi nữa, để tận tới giây phút này mới nghĩ đến thì đã là quá muộn để trở tay rồi.
Nếu Geto nôn nóng một phần thì Gojo nôn nóng cả mười, hắn đang chết dần chết mòn vì mất kiên nhẫn. Tay hắn đã mò tới huyệt hoa nhạy cảm giữa hai chân em, và, không báo trước, hắn ghì đầu ngón tay lên hạt đậu tí hon trước cửa huyệt. Không ngoài dự đoán, âm hộ xinh xắn mút lấy hắn, và chỉ cần có thế, hắn háo hức luồn hai ngón tay vào bên trong em.
Gojo đang mong ngóng được nghe em nức nở gọi tên hắn, vậy mà ai đó kế bên lựa đúng thời cơ mà nuốt trọn thanh âm xao xuyến trôi khỏi đôi môi hồng đào căng mọng. Geto, không rõ là vô tình hay hữu ý, gã chiếm luôn cánh môi ấy ngay khoảnh khắc em khóc lóc gọi tên con mèo trắng vừa béo ú vừa tham lam kia. Gã thích đến mức dựng đứng cả hai tai lên những lúc em gấp gáp tỉ tê dưới thân gã như thế.
Chẳng có lý do gì cho Geto nán lại.
Gojo tặc lưỡi, hắn trông con mèo đen nhẻm kia giở trò phá đám thì lại coi đó là cái cớ để ra vào trong em nhiều hơn, sâu hơn, mạnh hơn. Coi như đó là một lời thách thức to gan, hắn đẩy nhanh ngón tay mình trong em, khiêu khích ngược trở lại Geto.
"..a..ah!!"
N-Nhanh... nhanh.. quá...!
Bé con vụng về kêu la trong cổ họng, ngay cả khi đôi môi đã bị Geto giam cầm cũng không thể ngăn được những tiếng rên rỉ nao lòng trào ra. Đó là cách mà Gojo đáp trả, rằng, hắn chẳng phải một con mèo ngốc nghếch chỉ biết cắn răng chịu thiệt, người duy nhất chịu thiệt ở đây là người dám khiêu khích hắn.
Mèo con sợ sệt khép đùi lại trước cảm giác kì quặc, âm hộ em co rút không thể kiểm soát, đến độ mút lấy ngón tay Gojo như thể chẳng muốn hắn rời đi. Nhưng Gojo vẫn cần làm điều mà hắn cần làm, hắn để em đợi vài giây trong cơn mê man, trong khi đó, hắn thèm thuồng liếm láp đầu ngón tay đẫm nước của mình, mắt xanh còn cố tình lườm thẳng vào mắt hổ phách tựa như lên tiếng thách thức, đôi môi nhếch cao ngạo nghễ nhoẻn cười.
"...S-Suguru... S-Satoru..."
Bé con khẽ khàng cất giọng, mắt (e/c) nhạt nhoà sớm quen dần với bóng đêm và đôi bóng người cao lớn lấp ló kế bên mình, đây... là mơ sao...? Y/N không biết nữa, nếu là mơ thì tại sao lại thực đến như vậy, rồi em chẳng còn nghĩ đây chỉ là một giấc mộng kì lạ nữa vì cái chạm trên da em... quá thật. Cái vuốt ve này, cái ôm này... là thật... thật...?
Không phải là một giấc mơ. Geto ôm em trong lòng, lưng em áp vào ngực gã... cảm giác này quá thật. Gojo đằng trước, hắn ghì sức nặng của chính mình lên thân thể em... cảm giác này cũng quá thật. Lưng em áp vào khuôn ngực trần bên dưới thân mình... đây không phải là mơ...
"Nhẹ nhàng thôi đấy."
Hơi nóng phả bên cổ Y/N, Geto dường như phải nhắc ai đó nhớ điều gì rồi mới ngậm lấy vành tai công chúa nhỏ. Có gì đó cứng ngắc cạ lên mông em... làm em không dám cựa mình, cũng không dám nghĩ nó là thứ gì. Kẻ săn mồi như Geto rất giỏi đánh hơi nỗi sợ. Nỗi sợ của bé cưng, nó khiến gã hưng phấn nhiều hơn là thương em, và đến nước này rồi thì gã cũng chẳng còn hơi đâu để mà làm trái ý mình. Tay Geto khoá chặt đùi em, và gã tách đôi hai chân em ra cho con mèo trắng kia ngấu nghiến em từ trong ra ngoài bằng ánh mắt.
"Không thích."
Răng nanh sắc bén của lấp ló khỏi đôi môi đầy kiêu ngạo, Gojo thẳng thừng đáp trả Geto, hắn chắc chắn sẽ làm điều ngược lại với tất cả những gì mà con mèo đen xì đó muốn. Ai có quyền được ra lệnh cho hắn? Ai? Ngoài cô chủ Y/N ra? Ai có quyền được ra lệnh cho hắn đây?
"Đừng có làm Y/N đa—"
"...aa-hn!!!"
Nói như không, Gojo nôn nóng luồn sâu vào trong em. Đau... đau... bé con quằn quại thít lên, nhưng Geto đã kịp nén chặt những tiếng nấc nghẹn đó chỉ phút chốc thấy em mở tròn mắt, gã ngay lập tức che miệng em lại, chẳng nỡ lòng để cho em kêu la thêm một lời nào. Bởi nếu không, chắc chắn gã sẽ hối hận đến chết với quyết định này của chính mình.
"Hgrrm!"
Không xong rồi... dâm huyệt xinh xắn của em đang siết nghẹt cự vật Gojo, làm hắn buột miệng gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng. Nữ nhân loài người bé bỏng của hắn, hắn luôn nghĩ sẽ thật tuyệt vời khi được đắm mình trong em thế này từ rất rất rất lâu rồi, nhưng lại không hề biết rằng... bên trong em còn ngây ngất hơn hắn nghĩ cả vạn lần. Chết tiệt, hắn bắt đầu nghiện lỗ huyệt nhỏ xíu xiu này của em.
Nữa. Nữa. Gojo muốn nữa.
Một khi mèo trắng này muốn gì, hắn phải có được nó. Mặc cho khoé mi cô chủ nhỏ giàn giụa nước mắt, hắn vẫn đâm vào trong em, hạ thân hắn vồ lấy huyệt nhỏ. Bé con lớn giọng khẩn cầu, nhưng rồi cơn đau dần bị lấn át bởi cảm giác mà em cố thuyết phục mình rằng nó không có ở đó. Sung sướng. Em không muốn cảm thấy như thế. Nhưng thứ đó của Gojo chà đạp lên vách tường chật hẹp, cùng lúc, hắn tinh tế trêu đùa với điểm nhạy cảm của em.
Tai hai gã dựng đứng lên, nhất là Geto. Gã trông bé yêu oằn mình chống trả Gojo một cách vô vọng thì càng lúc càng mất kiên nhẫn. Gã cũng muốn được em yêu như thế, cũng muốn được... yêu em như thế. Gã xứng đáng được làm chủ em như thế. Cho nên, Geto khéo léo dùng sức đẩy hông em lên trong lúc Gojo vẫn ra vào không ngơi nửa nhịp bên trên đó, có chút khó khăn vì Gojo cứ vùi em xuống sâu hơn theo mỗi lần thúc vào.
Tinh dịch trăng trắng đã trượt xuống theo chiều dài đáng sợ của gã từ lúc nào, lắm lúc Geto tự hỏi cái cơ thể liễu yếu đào tơ này của em sẽ ra sao nếu gã đưa thứ này vào trong, sẽ ra sao nếu gã lấp đầy em với tình yêu của gã. Gã muốn biết, và sẽ biết ngay bây giờ thôi. Chắc chắn là như vậy.
"..."
Rồi, bỗng dưng, mèo đen chần chừ.
Hậu huyệt của em... chỉ nhìn thôi cũng biết là quá chặt so với cự vật của gã. Chỉ nghĩ thôi cũng Geto cũng thấy hứng thú, nhưng... nếu gã tiến vào bây giờ... thì em...
Lại nữa, dòng tinh túy nóng hổi lăn xuống, Geto cực nhọc thở hắt ra. Siết lấy đôi má phiếm hồng của em, gã không thể để cho tiếng rên rỉ của em xâm lấn vào trong tâm trí thêm nữa. Gấp gáp điều hoà nhịp thở của chính mình, Geto miết đều tay trên thằng nhỏ cho tinh dịch phủ dọc theo thứ ấy. Gã đã nghĩ gì, như thế này thì sẽ bớt đau cho em... chăng?
"..."
Em... em sẽ ổn thôi. Nó sẽ vừa mà...
"....hm...hgn!!!"
Lệ nóng trào khỏi khoé mi Y/N, yếu ớt lăn trên gò má hây hây hồng và chan hoà đầm đìa trên tay Geto. Là do gã quá điên rồi hay sự thực là gã thậm chí còn có thể cảm nhận được con mèo trắng kia cũng đang trong em, cứ mỗi lần hắn ta dùng hết sức thúc vào trong em như thể ngày mai là ngày cuối cùng được sống.
Báo đen mới chỉ dò dẫm tiến vào trong thôi mà Y/N đã siết chặt gã như thế... lại thêm kẻ nào đó bên trên thân em nhấp hông không biết đến khái niệm mỏi mệt, đáng ra Geto có thể nhàn hạ hưởng thụ nhưng ngờ đâu gã lại nổi máu tham. Gã bèn nắm lấy eo em, mau chóng bắt theo nhịp ra vào với Gojo, và cũng như mèo trắng kia, gã nhấp hông em lên xuống, mỗi lần đều thô bạo thúc hết sức mình vào trong tiểu huyệt trinh trắng.
"Aaa...ahh!!"
Geto không buông tha cho em, một tay gã mò mẫm tới cặp gò bông căng tròn đang chật vật nảy lên nảy xuống theo từng cú nhấp quyết liệt. Chiếc giường cỡ lớn kẽo kẹt rung lắc, tiếng em rên rỉ nhấn chìm hai gã trai trong làn khoái cảm ngập ngụa gian phòng. Gojo đang làm em quá sức, và cả Geto cũng vậy. Gã trai tóc bạch kim lớn giọng gầm gừ, mái đầu trắng tuyết ngửa hẳn ra sau, hông vẫn nhấp thật mạnh như thể ham muốn nghiến sâu dáng hình của chính mình vào trong em.
Mỗi lần như vậy, Gojo đều dúi hông nàng thơ xuống hạ thân Geto, sức mạnh cộng với thể chất khủng khiếp của mèo trắng là quá thừa để khiến em khóc nức nở. Hai gã trai xâm nhập sâu đến độ lờ mờ cảm nhận được đối phương cũng đang ở bên trong bé con, huống hồ gì Gojo vốn luôn thù dai, hắn cố ý khiêu khích Geto bên dưới em, tàn bạo nghiến mạnh cự vật của chính mình vào nơi sâu nhất trong âm hộ ướt nhẹp. Gojo muốn nghe Y/N khóc, muốn để Geto nghe em khóc lóc thảm thương khi hắn đi ngược lại với tất cả những gì mà gã mèo đen nhẻm kia muốn.
Hay, khi hắn giày vò em như thế này.
Vậy nhưng Geto lại coi đó là một lời thách thức to gan, là Gojo Satoru mạnh miệng buông lời tuyên chiến với gã. Hắn ta tưởng chỉ có một mình hắn có thể làm em sung sướng tột cùng ư?
Sai lầm.
Ai kia đang lợi dụng tình yêu của gã dành cho em mà được đà lấn tới, Geto cần phải cho con mèo trắng kiêu kì đó biết, chỉ là gã nhượng bộ vì không muốn làm em đau chứ thể lực gã không bao giờ là dạng tầm phào. Gã dư sức yêu em cả đêm nay cho đến tận sáng mai, chỉ là như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc vắt kiệt sức cô chủ nhỏ.
"..."
Nhưng Geto... sẽ ích kỷ lần này.
Kiên nhẫn đợi cho con mèo trắng kia lấp kín tử cung em, Geto gần như nín thở lúc con người phía trên làm một cú chốt hạ mạnh hết sức, hắn ta thúc vào mạnh đến nỗi cả hạ thân em bị ghìm chặt xuống Geto phía dưới. Vòng hông khoẻ khoắn dúi sâu vào huyệt nhỏ tội nghiệp, Gojo đưa mắt ngắm nhìn dòng nước trắng đục dày đặc trào khỏi nơi ấy, ròng ròng chảy xuống ga giường ướt đẫm mà không khỏi thoả mãn. Cái tôi cao ngất ngưởng của báo tuyết rất rất rất thích điều này, hắn bèn cúi xuống thưởng cho mèo con một nụ hôn lên môi, coi như là lời yêu mà hắn đáng ra phải trao em. Và cũng là đánh dấu chủ quyền của mình, một lần nữa.
Gojo chưa rời đi vội, mà sẽ đắm mình trong hơi ấm em đem đến tới khi nào mà hắn thấy đủ. Cơ mà, không có gì phải vội cả. Hắn đã lấp trọn cái tử cung bé xíu đó với tình yêu to lớn của hắn. Em đã là của hắn rồi.
Trong lúc Gojo mải mê chiêm ngưỡng gương mặt mê man xinh xắn của em, hắn đã trót quên sự hiện diện của ai đó.
Geto, như thể đã chờ giây phút này từ kiếp trước, gã đỡ lấy thân thể mềm nhũn của em trong vòng tay, và rồi, gã dựa em vào Gojo. Mèo trắng thấy thế thì ngay lập tức hiểu ý, hắn ngả lưng xuống đệm, không quên kéo em theo. Sức nặng của Y/N chỉ là gió bay với Gojo, nhưng con mèo đen xì béo núc ních kia chắc phải nặng gấp đôi, gấp ba lần em.
Nhưng hắn mặc kệ chứ, bởi gương mặt xinh xắn của em đang gần hắn hơn bất cứ lúc nào. Vì tinh tú (e/c) long lanh lơ đễnh đối diện với trời biếc, môi hồng hờ hững như mời gọi mèo trắng đến chiếm lấy, hắn bèn tuân lệnh mà hôn lên môi em, đơn giản là vì Gojo thích môi em vô cùng.
Cằm bé yêu ngoan ngoãn gối lên hõm cổ hắn, bỗng dưng em khiến Gojo nghĩ, hắn chưa bao giờ được gần gũi với em như này, cũng chưa bao giờ được luồn tay mình vào mái tóc tơ lụa của em mà chỉ toàn là em vuốt ve hắn. Con người thuần chủng không "vuốt ve" nhau sao? Thật đáng tiếc, hắn cũng muốn em trải nghiệm cảm giác được nâng niu là như thế nào.
Thế rồi bỗng nhiên, đâu đó có bàn tay to lớn thô bạo nắm lấy tóc em.
Geto, gã bất thình lình dúi đầu bé con xuống.
"...??"
Gojo còn đang ngơ ngác không hiểu sao mà con mèo đen kia lại nổi hứng bạo lực, vừa lúc đang định lên tiếng, hắn ngừng lại.
"Ư-hm...mhm!"
Bé yêu rúc mặt vào hõm cổ hắn, thút thít khóc. Tất cả là tại Geto, gã trai ngấm ngầm che giấu ý định của mình cho đến khi thiên thời địa lợi mới trở tay công kích em.
Cũng là chiến lược hệt như Gojo, Geto dùng hết sức mình mà thúc vào trong, vòng eo yếu ớt của bé con ửng hồng dưới cái víu tay vững chãi của gã.
Gojo nghiến răng, cái cảm giác này thật... khó tả. Thằng nhỏ của hắn tự dưng cứng hơn ngay bên trong em chỉ sau mấy cú nhấp kịch liệt của ai kia, làm bé con khổ sở hớp từng ngụm không khí quý báu. Đằng sau đằng trước, em đều bị chèn ép tàn tệ, vậy mà Gojo lại có thời gian để cảm thán gương mặt cực nhọc mướt mát mồ hôi của em.
(E/c) mệt lả dốc ngược lên trần nhà, hắn âm thầm chiêm ngưỡng em lúc Geto giật ngược tóc em ra sau. Gã trai tóc đen vô thức gồng tay, từng khối cơ sắc nét hoạ trên lớp áo phông tối màu. Gojo cũng vậy, hắn quàng tay mình quanh tấm lưng cô chủ nhỏ và rồi ghim cả thân thể em xuống, vô lo vô nghĩ tận hưởng cảm giác mềm mại mà hai miếng bánh mochi đem tới, hắn áp thân thể trần trụi của cô chủ yêu dấu lên khuôn ngực vạm vỡ. Và, tất nhiên là không thể quên được âm hộ quyến rũ này của em.
Bé cưng dâm đãng... Gojo đã chiều em đến hư hỏng luôn rồi mà em vẫn khít như thế, là sao đây?
Geto cũng vậy, gã mạnh bạo đưa đẩy đến thế mà vẫn phải nghiến răng trước huyệt nhỏ chật khít này, cũng có thể là kích thước của giống loài gã vốn đã rất lớn, em chỉ là loài người thuần chủng bé bỏng và yếu đuối, hoặc cũng có thể là do không phải một mình gã đang yên vị bên trong em.
Hông Geto vồ lấy hông em, hung hăng đưa ra đẩy vào, bỏ ngoài tai tiếng em kêu rên, bỏ ngoài tai cả lời con mèo trắng kia lúc hắn ta bảo "nhẹ thôi" rồi "chậm lại." Chưa bao giờ trong cuộc đời gã hành động với tâm trí trống rỗng như thế, Geto chỉ nghe thấy tiếng em khóc lóc van nài và tiếng ma sát ướt át cứ khi nào gã đâm vào trong em, khảng khái lui về, rồi lại kiên quyết lao tới, đáp trả lời thách thức ngạo mạn của kẻ mà ai cũng biết là ai.
Y/N chạm đến giới hạn từ đời nào rồi, lý trí em vỡ tan nát. Giờ cô chủ nhỏ của Gojo và Geto chỉ còn lại một mớ hỗn độn không biết làm gì khác ngoài rên rỉ và khóc lên khóc xuống mà thôi. Cặp bài trùng mèo trắng mèo đen có thể chơi em thế này mãi không chán, miễn là em đừng siết chặt cả hai quá mức... như thế này...
"Hngh!!!"
Một kẻ săn mồi luôn điềm tĩnh như Geto cũng khó có thể kìm được nhịp thở nặng nề của chính mình xuống cổ họng, gã vồ vập thúc vào hậu huyệt công chúa nhỏ, cả cơ thể em buông lơi theo từng giây đưa đẩy, cật lực chà xát qua lại với khuôn ngực nóng bừng của kẻ nằm dưới. Gojo nuốt nước bọt, thòm thèm được ngậm lấy đôi môi ướt sũng của Y/N bé bỏng, nhưng con mèo đen bạo lực kia cứ giật ngược tóc em ra sau, làm cho hắn không nỡ kéo em về phía mình vì lo cô chủ nhỏ sẽ là người chịu thiệt.
Thế là hắn đành đỡ lấy đôi bàn tay run rẩy đang chật vật bấu xíu vào ga giường và nắm lấy nó. Thật chặt. Tay em lọt thỏm trong lòng bàn tay Gojo.
Giờ thì Gojo mới hiểu tại sao con mèo đen nhẻm kia luôn dặn hắn phải nhẹ nhàng với cô chủ hết sức có thể. Bởi khi nhìn em cận cảnh thế này, khi cảm nhận em như thế này... ôm em trong lòng như thế này... hắn mới thấy em mỏng manh đến nhường nào.
"Tch, khẩn trương lên..."
Đến lúc này Gojo mới nhận ra, em... nhỏ bé đến thế. Với cơ thể phàm trần thủy tinh này... làm sao em có thể chịu đựng được thêm nữa đây...?
Chẳng cần ai đó mở lời thì Geto cũng biết thừa, gã xốc mạnh vào trong em lần cuối cùng, mạnh đến mức ngay cả Gojo phía dưới cũng phải cau mày. Thứ dịch trắng đục nóng hổi tràn ra khỏi cửa huyệt xinh đẹp, Geto thậm chí còn chưa kịp rời đi. Gã ra rất nhiều trong em, nhiều đến mức hạ thân hắn bỗng gồng cứng lên vô thức.
Thở dốc, nhịp tim hai gã thình thịch nổi trống còn hơn cả những lần trầm mình nơi võ đài sinh tử của chốn địa ngục năm ấy. Nhớ lại không thôi cũng khiến hai gã rợn sống lưng.
Vừa lúc Geto buông mái tóc rối tung như tơ vò của bé con ra, em xụi lơ gục đầu xuống hõm cổ gã trai tóc bạch kim làm cho cả mèo trắng và mèo đen phải lo lắng, Gojo là người nhận ra ngay từ lúc tay em lơi lỏng trong tay hắn, Geto là người tiếp theo sau khi em gục đầu xuống Gojo đúng lúc gã vừa buông tay ra.
"Y/N...?"
Rời khỏi huyệt nhỏ đầy ắp tinh dịch gần như cùng lúc, Gojo đặt em xuống đệm, Geto nằm kế bên em, tỉ mẩn quan sát nhất cử nhất động của mèo con. Đôi tai ngoe nguẩy trên đầu hai chú mèo lớn cẩn trọng bắt theo từng nhịp thở của công chúa nhỏ, cho đến khi đều đặn trở lại thì mới an tâm ngả lưng bên cạnh em bé.
Có lẽ báo tuyết và báo đen đã làm em hơi... quá sức. Nghỉ ngơi một chút, hiệp sau hai gã sẽ cố gắng tiết chế lại.
Gojo ôm một bên cánh tay chủ nhân yêu dấu, Geto độc chiếm bên còn lại. Mèo đen nhớ nhung Y/N thật nhiều nên chầm chậm mon men đến gò má em, định bụng âu yếm trao nụ hôn cho nàng công chúa đang say ngủ.
"Bỏ..."
"Cái tay."
Vậy mà mèo trắng tinh nghịch phá bĩnh không khí lãng mạn ấy, hắn đưa tay che mất tăm đôi má em, rồi lúc Geto chán chường lui đến bả vai bé con, con báo trắng béo ú kia lại che luôn vai em.
"Blè."
Cái thể loại gì đây? Geto tự hỏi.
Vậy là hai con báo cứ hoạnh hoẹ nhau mãi, cuối cùng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Chỉ biết trưa mai Y/N tỉnh dậy với cái đầu ong ong như búa nổ và cơ thể đau nhức, em sẽ có rất rất rất nhiều việc để giải quyết.
Rất nhiều.
𝐝: 28/5/2024.
#gojo x reader x geto#gojo x reader#geto x reader#yandere gojo x reader x yandere geto#mdni#mdni banner by benkeibear
26 notes
·
View notes
Text
Bố
Năm 2023, Bố mất, hưởng thọ 77tuổi.
1.
Từ một người ngồi đờ đẫn nghe nhạc trên chiếc sofa đơn, trở thành một khung hình trên bàn thờ.
Từ đôi bàn tay mềm và ấm tôi hay cầm để cắt móng tay, trở thành những nắm tro tôi tự tay quăng ra sông rộng.
Lúc đầu nhìn bố nằm trong quan tài, tôi chỉ nghĩ rằng bố đã thoát xác rồi, thoát khỏi phần thân xác đầy bệnh tật cản trở bố sống cuộc sống bình thường. Tôi nghĩ linh hồn bố giờ đã tự do, đã có thể đi đến bất cứ đâu, đã không còn mệt mỏi kéo lê thân thể từ ngày này qua ngày khác. Tôi mừng cho bố và chấp nhận cho mình như một điều đương nhiên sẽ xảy ra.
Về sau khi nhìn di ảnh, tôi mới thấy mình bị mất một người gắn bó với nếp sống của mình. Khi có bố, một ngày lười biếng trôi qua và có khi tôi chẳng nói với bố tiếng nào. Khi không có bố, một ngày tôi làm hết việc này tới việc kia nhưng vẫn thấy một khoảng trống im ắng quẩn quanh trong nhà.
Nhìn ảnh bố trên bàn thờ, tôi cứ muốn đưa tay chạm vào, dù biết chỉ là một khung hình. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của nỗi nhớ, nỗi tiếc thương trong tôi. Một nỗi bi thương mới mẻ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm.
Điều này là bình thường với mọi gia đình từng mất đi người thân, tôi biết, chỉ là nó mới mẻ đối với tôi.
Phàm cái gì mới mẻ, thoạt tiên ta sẽ không biết phải đối diện với nó thế nào.
Những ngày tang lễ diễn ra trong bình tĩnh và đầm ấm, có niềm vui trong nỗi buồn. Tôi nhìn từng con người đang thể hiện yêu thương với gia đình mình, thấy mình mang nợ ân tình khá nhiều, nhưng cũng hiểu rằng đó là món nợ tốt, mà mình vui lòng để đền đáp về sau. Người với người, những mối dây giao tiếp cứ thế mà quện chặt vào nhau.
Tôi nghĩ bài học cuối cùng bố muốn dạy cho tôi, chính là bài học về nghĩa tình.
2.
Một người thân mất đi, giống như một khoảng trống được khoét đi trong tim mình, ko bao giờ bù đắp lại được. Sau tang lễ, tôi thấy mình ko còn muốn kể lại cách bố ra đi. Cũng ko muốn xem lại những thước phim camera trong nhà quay lại những giờ phút cuối cùng anh tôi đưa bố đi cấp cứu. Không muốn nhớ lại khoảnh khắc anh tôi nói bệnh viện đang làm giấy báo tử, và tôi hỏi: Bố mất rồi hả? Trước đó vài phút chỉ là tin bố đi cấp cứu, trước đó nữa chỉ là cuộc gọi anh tôi gọi đến nói "không xong rồi" vào buổi sáng 2 má con đang đi du lịch. Trước đó nữa, là chúng tôi đang l��n kế hoạch ăn tết cả nhà cùng nhau...
Tôi biết, phần khoét đi trong tim tôi, nhỏ hơn phần mất đi của mẹ tôi. Mẹ tôi tới giờ vẫn nói: mẹ nghĩ lại và thấy sao mà nhanh vậy...
3.
Sáng nay, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ vì nhớ tới bố và những điều nuối tiếc trong lòng tôi về những ngày bố còn sống. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối quá lâu, bởi người chết thì không sống lại, còn người sống mỗi người đều có tâm sự riêng, mấy ai thực sự hiểu thấu lòng tôi và những gì tôi cảm thấy? Tôi cũng làm sao có thể hiểu hết tâm tư của mẹ mình?
Nên chúng tôi sống tiếp, bên nhau, với nhau, trong sự chấp nhận những yêu thương ko đúng cách và những khiếm khuyết về tính cách của nhau. Cuộc sống không có bố là một cuộc sống dễ thích nghi, sự kiện này cũng ko thể làm tăng thêm hay giảm đi sự khác biệt giữa mỗi chúng tôi. Nó chỉ khiến chúng tôi thay đổi một số thói quen thường ngày.
Tôi đã xoá toàn bộ hình đám tang và đưa tiễn. Mẹ tôi thì chưa, mẹ vẫn thường coi lại những footage cuối cùng của bố được ghi lại bởi camera trong nhà.
4.
Sau lễ 49 ngày, tôi xả tang. Mẹ và anh trai thì vẫn giữ, chắc tới khi tròn 1 năm. Tôi xả tang, ko vì một lý do nào đặc biệt, chỉ vì tôi thấy điều đó ko còn cần thiết nữa, và tôi ko muốn để nỗi buồn cản bước mình trong những niềm vui mới của cuộc sống. Mình có thương tiếc hay không, chỉ cần mình biết, người đã khuất biết, không cần phải show ra cho thiên hạ. Nhà tôi không đeo kim băng để tang, không tiếp tục mặc quần áo đen trắng, vẫn mua váy đầm và hoa lá loè loẹt ngày tết, và vẫn nhắc tới bố trong mỗi câu chuyện.
Hôm mùng 1 tôi thắp nhang cho bố, tôi khóc một mình. Cái Tết đầu tiên không có bố. Nỗi buồn thương của mẹ thấm vào từng khớp xương, khiến mẹ đau nhức. Nỗi buồn thương của tôi thấm vào từng nơi có kỉ niệm. Lần gần nhất tôi vào bệnh viện Y dược, nhìn thấy khu vực cấp cứu, tôi nghĩ tới ngày anh em tôi đưa bố đi cấp cứu chỗ này, cứu được bố, và cũng nghĩ tới ngày anh tôi đưa bố tới chỗ này, và không cứu được bố nữa...
Tôi nghĩ số mệnh đã dệt cho bố tôi một sự ra đi êm đẹp nhất có thể, đã cho chúng tôi thời gian dài nhất có thể có với bố, đã để chúng tôi trưởng thành đủ để đón nhận mất mát này. Tôi không thể biết ơn, nhưng cũng chẳng thể trách móc gì, chỉ có thể quản lý những cảm xúc của mình một cách tốt nhất có thể.
Tôi biết bố sẽ đi tiếp con đường mà mỗi linh hồn phải đi qua sau cái chết. Vì bố đã sống đàng hoàng, tử tế, trọn vẹn cả cuộc đời. Vì bố không còn gì phải lo nghĩ, vì tôi và anh tôi đang thay bố bảo bọc mẹ, dù không thể thay bố bầu bạn cùng mẹ. Mỗi lần khấn bố, tôi thường khấn bố hãy đầu thai thật tốt, sống lại một cuộc đời mới, nếu được thì giàu có vô lo hơn. Còn nếu được nữa thì cho nhà tôi trúng số (tôi biết nếu bố làm được thì thế nào bố cũng làm!).
Trong phim Coco có một giả thuyết mà tôi rất thích: Linh hồn mất đi sẽ sống tại thành phố linh hồn, và chỉ hoàn toàn biến mất khi không còn ai nhớ về họ nữa. Những người vẫn còn lại trên bàn thờ của gia đình thì còn được ghi nhớ mãi mãi. Nếu như vậy thì bố đã vào "team" của ông bà, các bác, gặp lại nhau chắc cũng vui. Nghĩ vậy, mình thấy gia đình mình vẫn đủ đầy, dù là trong hình hài nào đi nữa.
36 notes
·
View notes
Text
Teenage dirtbag ‼
[🦕]; Bạn là một cô gái nerdy, vô danh trong trường, với niềm đam mê mãnh liệt dành cho Digimon và Marvel. Bạn luôn sống trong thế giới riêng, không quan tâm đến sự đánh giá của người khác. Trong khi đó, Gojo Satoru, một cậu trai nổi tiếng và được mọi người ngưỡng mộ, lại che giấu sở thích thật sự của mình là fan cứng của Digimon và Marvel, để bảo vệ hình ảnh của mình.
Khi cả hai tình cờ gặp nhau tại một sự kiện Digimon, họ nhanh chóng kết nối qua niềm đam mê chung. Từ đó, tình bạn và cảm xúc của họ phát triển, nhưng cả hai phải đối mặt với những khó khăn khi Gojo đấu tranh giữa việc giữ vững hình ảnh hay sống thật với bản thân. Gojo Satoru
---
Thể loại: Lãng mạn, Học đường, Hài hước, Slice of Life, Fanfic, Geek culture.
🦕.
---
Bạn kéo chiếc ba lô nặng nề qua vai, bước nhanh trên những bậc thang dẫn vào hội trường, cảm thấy sự phấn khích dâng trào. Đây là sự kiện mà bạn đã chờ đợi suốt nhiều tháng, một hội chợ nhỏ dành cho các fan Digimon, nơi bạn có thể tạm thoát khỏi thế giới thường ngày và đắm chìm trong niềm đam mê của mình. Ánh sáng từ các bảng hiệu rực rỡ chào đón bạn ngay khi bước qua cánh cửa, với những gương mặt đầy hào hứng của những người xung quanh – tất cả đều chia sẻ chung một tình yêu với Digimon.
Với bạn, đây là nơi bạn thực sự thuộc về. Trong những ngày thường, bạn là một cô gái gần như vô hình tại trường, chìm lẫn trong đám đông. Không ai nhớ tên bạn, không ai hỏi han gì về bạn, và điều đó cũng không làm bạn bận tâm nhiều. Bạn có thế giới của riêng mình, thế giới của những sinh vật kỹ thuật số và các siêu anh hùng Marvel, và điều đó là đủ.
Bạn bước dọc các gian hàng, nhìn ngắm mọi thứ với đôi mắt sáng lấp lánh. Bạn đặc biệt dừng lại trước một quầy bán đồ sưu tầm Digimon, nơi có những tượng Digimon phiên bản giới hạn. Bạn chăm chú nhìn một bức tượng Omnimon, toát lên vẻ hùng mạnh, với đôi cánh giang rộng và thanh kiếm bóng loáng. Mỗi chi tiết của bức tượng đều được làm một cách tinh xảo đến mức bạn không thể rời mắt. Đó là một món đồ sưu tầm mơ ước, nhưng giá cả lại quá đắt đỏ.
“Cậu thích nó à?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Bạn giật mình quay lại, và trước mặt bạn là một cậu trai cao ráo, mái tóc trắng bồng bềnh, khuôn mặt rạng rỡ và tự tin. Với vẻ ngoài ngầu lòi đó, bạn chẳng thể nào đoán được cậu ta lại có thể là một fan của Digimon. Cậu mặc áo hoodie xám, với chiếc quần baggy chạm đến đôi giày của cậu.
Bạn khẽ cau mày. “À… đúng vậy. Omnimon là một trong những Digimon yêu thích của tớ.”
Cậu ta gật đầu với nụ cười. “Cũng là của tớ nữa. Tớ đã đợi từ lâu để thấy phiên bản tượng này ngoài đời. Nó thật tuyệt vời.”
Bạn không biết phải nói gì, có chút lúng túng. Những người xung quanh thường không để tâm đến sở thích của bạn, đặc biệt là những người trông… ngầu như cậu ta. Cảm giác như cậu ấy thuộc về một thế giới khác, nơi mà bạn không bao giờ nghĩ mình sẽ chạm tới.
“Vậy… cậu có định mua nó không?” bạn hỏi, cố gắng bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Cậu ta khẽ cười, ngả người về phía tủ kính. “Giá nó hơi quá sức với tớ. Nhưng nếu có thể, tớ chắc chắn sẽ đặt nó trên kệ sưu tập của mình.”
Bạn cảm thấy một chút ngạc nhiên. Cậu ta nói chuyện về Digimon với sự đam mê thực sự, không phải kiểu bâng quơ hay qua loa mà bạn thường nghe từ những người chỉ biết qua loa về Digimon. Nhưng dù vậy, bạn vẫn thấy khó hiểu khi cậu ấy lại tỏ ra quá dễ gần.
Một lúc sau, cậu lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Cậu có thường đến những sự kiện như thế này không? Tớ chưa từng gặp cậu trước đây.”
Bạn nhún vai. “Tớ không thường đi đâu. Đây là lần đầu tớ tham gia sự kiện kiểu này.”
Gojo mỉm cười. “Thật may là cậu đã đến. Những sự kiện như thế này rất thú vị, nhất là khi có người cùng sở thích để trò chuyện.”
Bạn ngước nhìn cậu, hơi bối rối vì sự quan tâm đột ngột này. “Tớ đoán vậy. Nhưng tớ cũng không ngờ gặp được một người như cậu ở đây.”
Gojo hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thoáng qua sự tò mò. “Người như tớ là thế nào?”
Bạn có chút lúng túng, không biết nên trả lời sao cho phải. “À… cậu biết đấy, trông cậu không giống một fan của Digimon cho lắm. Thường thì… những người thích Digimon không có vẻ ngoài… ngầu như cậu.”
Gojo phá lên cười, tiếng cười đầy tự tin nhưng cũng có chút dễ gần. “Cậu đang bảo tớ không thể là một fan Digimon vì trông đẳng cấp à?”
Bạn đỏ mặt. “Không phải thế… chỉ là tớ nghĩ những người như cậu không thường quan tâm đến mấy thứ kiểu này.”
Gojo lắc đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên. “Tớ nghĩ cậu sẽ ngạc nhiên đấy. Tớ thích Digimon từ khi còn nhỏ, và đến giờ vẫn giữ niềm đam mê đó.”
Sau vài phút trò chuyện, bạn bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn với sự hiện diện của cậu. Cậu không như những gì bạn tưởng tượng. Có điều gì đó ở Gojo khiến bạn cảm thấy cậu chân thành hơn là chỉ cố tỏ ra cool ngầu như vẻ ngoài. Nhưng ngay khi bạn bắt đầu thoải mái hơn, Gojo lại khiến bạn bối rối thêm một lần nữa.
“À, tiện đây…” Gojo đột ngột ngừng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó quan trọng. “Tớ có thể xin thông tin liên lạc của cậu không?”
Câu hỏi ấy khiến bạn hơi khựng lại. Bạn chưa bao giờ nghĩ một người như Gojo lại muốn giữ liên lạc với mình. Cậu ta nổi tiếng ở trường, còn bạn chỉ là một cái bóng không tên. Nhưng vẻ mặt của cậu không tỏ ra ép buộc hay mỉa mai. Dường như cậu thực sự muốn làm quen với bạn.
“Thông tin liên lạc của tớ á?” Bạn hỏi lại, vẫn chưa tin vào tai mình.
“Ừ, để chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn về Digimon… và Marvel nữa nếu cậu thích,” Gojo nói, giọng nói có vẻ chân thành.
Bạn chớp mắt, ngạc nhiên nhưng cũng phần nào cảm thấy hứng thú. Đây là lần đầu tiên có ai đó, đặc biệt là một người như Gojo, muốn tìm hiểu và chia sẻ sở thích chung với bạn. Sau vài giây suy nghĩ, bạn rút điện thoại ra.
“Ừ… được thôi,” bạn đáp, hơi bối rối nhưng cũng có chút hào hứng. Bạn đưa điện thoại của mình cho Gojo, cậu nhanh chóng nhập thông tin liên lạc của mình vào, rồi trao lại với một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy là chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện sau này. Tớ sẽ nhắn cho cậu sớm thôi.” Gojo nháy mắt rồi bước đi, để lại bạn đứng đó, vẫn chưa tin được vào những gì vừa xảy ra.
Nhìn theo bóng cậu khuất dần giữa đám đông, bạn vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và bất ngờ, nhưng trái tim bạn lại đập mạnh trong lồng ngực. bạn không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên bạn cảm thấy cuộc sống của mình không còn nhàm chán như trước nữa.
---
🦕.
Hê luu mọi người
Để chia sẻ với mọi người thì mình là một fan cứng của Gojo, mình rất muốn tìm thấy một cuốn fanfic khai thác phần "một sách" của Gojo và sự yêu thích của Gojo với Digimon nhưng vẫn không tìm thấy bộ nào cả. Vì đây là phần đầu nên nó sẽ khá ngắn, chủ yếu là để giới thiệu nhân vật
Vậy nên mình viết nó lên để thoả mãn tâm hồn của mình và những bạn đang cần. Vì mình không hiểu biết nhiều về Digimon nên có thể sẽ gặp sai sót, mình sẽ cố làm cho những thông tin về Digimon luôn chính xác. Mình mong nhận được lời nhận xét từ mọi người, iu iu 💗💗
#Spotify#gojo satoru x reader#gojo satoru#gojo x reader#jjk gojo#jujutsu gojo#satoru#jujustu kaisen#gojo fluff
7 notes
·
View notes
Text
MỘT SỐ CÂU NÓI HAY VỀ VIỆC NGỒI TRÊN TÀU NGẮM QUANG CẢNH DỌC ĐƯỜNG
___________________________________________
1. Đoàn tàu đang tiến về phía trước, đi đâu không quan trọng, điều quan trọng là khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
2. Trong cuộc sống sẽ luôn có sự ấm áp bất ngờ và niềm hy vọng vô tận. Cũng như việc ngồi trên ô tô ngắm cảnh dù có đẹp đến mấy cũng sẽ bị bỏ lại đằng sau. Thời gian trôi qua những người chúng ta gặp cuối cùng sẽ xa nhau, chỉ có bạn luôn là người tiến về phía trước.
3. Tôi đã đi đến nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người. Tôi bắt đầu t��� hỏi phải chăng cơ hội gặp gỡ duy nhất của chúng tôi đã bị bỏ lỡ?
4. Có một màu cam vừa mới chớm lên ở phía chân trời, chắc đây là một cảnh hoàng hôn đầy hứa hẹn. Thả chậm lại bước chân, đó là tất cả sự dịu dàng và mong đợi.
5. Tôi thích đi xe buýt, hết trạm này đến trạm khác, lên xuống, dường như ở mỗi điểm dừng trong cuộc đời, sẽ có người đi vào, rồi có người sẽ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.
6. Nếu tình cờ thấy chạng vạng thì hãy coi đó như cuộc gặp gỡ của chúng ta.
7. Nếu trời đẹp có mặt trời, cứ nhàn nhã tận hưởng những đám mây. Nếu gió và mưa gõ cửa sổ, hãy nghe gió ngân nga.
8. Chầm chậm thưởng thức vẻ đẹp của nhân gian và nhàn nhã ngắm nhìn vạn vật thật lâu. Cầu mong cho chúng ta, khi hạ qua thu đến, gió xuân về, năm tháng êm ả, ngập tràn niềm vui.
9. Làn gió mát tự do và thoải mái có thể chữa khỏi tâm trạng tồi tệ lộn xộn.
10. Ngồi bên cửa sổ ô tô nhìn phong cảnh dọc đường. Bầu trời hôm nay rất xanh, lá phong rất đỏ, cây bạch quả rất vàng, phía dưới là hồ nước màu lục
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#dịch#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#yêu đời#suy nghĩ tích cực#thanh xuân#thanhxuan#cuocsong#cuocdoi#tinhyeu#tinhdau#phong anh
45 notes
·
View notes
Text
Đi đám cưới bạn thân, ai cũng hỏi bao giờ tới lượt mày? Độc thân từ trong trứng thì làm gì biết đâu ạ 😴
23 notes
·
View notes