lammoc174
Little tree in the wood
628 posts
Lòng như trăng sáng. Tâm như tro tàn.
Don't wanna be here? Send us removal request.
lammoc174 · 13 days ago
Text
Quá trình chữa lành
[11.2024]
Mình nghĩ mình cần thời gian...
... để đau khổ. Để thất tình.
Mình buồn vì người ta ko quan tâm mình nữa. Mình buồn vì mất đi một cơ hội có một người soulmate như mình muốn, như mình từng khát khao mong chờ.
Dù rằng, nghĩ tới người đó mình thấy xa lạ. Thấy cũng khó để cho rằng anh ta là soulmate mà mình tìm kiếm
Nhưng mà, mất đi anh ta làm cho mình thấy như cơ hội cuối cùng cũng không còn. Như thể tâm hồn anh ta chính là tiệm cận nhất với hình mẫu mà mình mong đợi. Chờ đợi một profile như vậy, đã lâu rồi.
Mất đi cơ hội này, mình buồn. Con người đó có thể tốt, có thể xấu, có thể ko như mình nghĩ. Nhưng cũng có thể là một bàn tay đan vào những khoảng trống trong bàn tay mình, là một nửa khớp vào những giấc mơ dang dở, những suy nghĩ ko thành lời của mình. Một người để hiểu. Một người để yêu. Một người để nói những điều ko mấy ai hiểu được. Một người để cùng mình vui vẻ, hay im lặng, đi qua ngày tháng.
Mình đã trông đợi quá nhiều, vào một trang giấy còn chưa biết là đen hay trắng.
Mình đã vui quá nhiều, vì những lời nói gió bay, lời hẹn theo gió bay đến bên mình.
Mình đã phơi bày quá nhiều, về trái tim nhiều niềm vui và nỗi trăn trở. Như một con nhím phơi bụng chờ người ta vuốt ve, nhưng người ta chỉ nhìn xem cho biết, rồi bỏ đi.
Là mình sai. Luôn luôn can đảm, luôn luôn xông tới trước, và luôn tự ôm thương tổn về mình.
Mình nghĩ mình cần thời gian. Để thực sự biết buồn. Để rời xa những thói quen và cảm xúc cũ. Để tự chữa lành như bao lần trước đây. Để khỏi phải hy vọng rằng chút duyên phận này vẫn còn gì đó để hy vọng.
Mình muốn như những ngày tháng 7, buồn thật buồn, rồi bỏ đi.
0 notes
lammoc174 · 22 days ago
Text
Chung quy thì là mình... hèn
[30.10.24]
Mình ko thể dốc sức cho một cơ hội nếu mình ko đủ lòng tin rằng mình sẽ có thể có được cái mình muốn
Mình ko dám theo đuổi một người mà ko có gì để chắc rằng anh ta thích mình. À, thực ra là mình cũng ko chắc có thích anh ta ko, chỉ chắc chắn rằng mình muốn có được tình cảm của anh ta.
Tình cảm giữ ở trong lòng, rất khó chịu.
Tình cảm chẳng có gì nhưng lại luôn cảm thấy có chemistry, cũng rất khó chịu.
Nhưng sự quyến luyến nào, rồi cũng sẽ đầu hàng sự thật.
Cho mối quan hệ này, nói chưa từng cố gắng là nói dối. Nhưng nói đã làm hết sức cũng là nói dối.
Sẽ cần thêm bao nhiêu đêm dằn vặt đợi chờ nữa? Để làm gì?
Nhưng buồn lắm. Rất buồn. Buồn đến muốn khóc. Mà ko khóc nổi.
Nỗi buồn làm mình kiệt sức.
0 notes
lammoc174 · 23 days ago
Text
Giấc mơ đẹp tới nỗi khiến mình tỉnh giấc
[27.10.24]
Tôi nằm mơ thấy mình cùng nhóm bạn lên xe đi chơi xa, trong nhóm bạn ấy là hỗn hợp nhiều đối tượng mà tôi thường nhìn thấy nhiều ngày gần đây: bạn bè, đồng nghiệp cũ mới, và những anh tài trong show truyền hình thực tế mà tôi vừa xem. Chuyến đi có nhiều thay đổi ko như ý, và một tay tôi phải sắp xếp, điều phối. Điều xe, sắp xếp vị trí, những việc linh tinh... tôi biết mọi người nhìn thấy những nỗ lực của mình.
Chuyến đi này thật kì lạ vì dường như mọi người đều trông đợi vào tôi. Tôi gọi cho chị Jun, gọi cho K, ko để ai bị bỏ sót phía sau. Tôi giúp Kiên Ứng sắp xếp lại mớ thực phẩm bốc mùi của gia đình.
Trên đường, chúng tôi dừng trạm. Trạm xe có những bố trí giữa khu vệ sinh và khu nghỉ ngơi cũng rất kì lạ, tôi phải đi qua những chặng đường thăng bằng đáng sợ để về với đồng đội. Trong lần đi gần nhất, tôi vừa mới đi qua chuỗi thang dây khập khiễng, thì tới một đoạn đường chỉ có 1 dây thăng bằng để nắm, còn lại là bước đi trên mép vực. Thanh Duy và Thiên Minh ngồi bên lề phía đích đến ủng hộ tôi để tôi từ từ bước qua.
Bước tới cuối đường là khu góc ngồi chơi, tôi ẵm một con búp bê tại đó. Con búp bê, hay con mèo, vặn vẹo và khóc lóc. Tôi cố dỗ dành mà ko được. Nó giống như bị động kinh, tôi vừa thấy sợ vừa thấy thương nó, vì nó bị tình trạng như người thân của một người bạn trong đoàn. Người bạn ấy - Neko - thấy vậy và ngồi bên cạnh tôi. Nhà anh có người mắc chứng bệnh này, nên anh quen với việc phải ổn định lại họ khi lên cơn. Anh vòng qua tay tôi từ sau lưng giúp tôi giữ đứa bé búp bê. Tôi bật khóc vì thấy mình ko làm được gì cho nó. Anh giữ tư thế đó và giúp tôi khống chế món đồ chơi, nói rằng mình cũng thường phải làm vậy ở nhà. Nhưng tôi không chịu nổi và đưa nó cho anh bảo anh mang đi đi, tôi sợ lắm. Anh cất đi nhưng vẫn ngồi với tôi. Trong cơn hoảng hốt dồn nén vì nhiều thứ trong ngày, vì cảm giác bấp bênh của người vừa đi qua dây, vì nỗi sợ hãi trước một món đồ chơi vặn vẹo, tôi khóc dữ hơn, ôm lấy tay anh và khóc.
Tôi khóc như bản năng, trong thâm tâm muốn được vỗ về. Anh vỗ về và an ủi tôi. Tôi nhớ ra rằng anh luôn dịu dàng và tôi thích anh biết bao nhiêu. Anh cứ vậy, ngồi ôm tôi cho tôi khóc. Tôi có chút xấu hổ và tham lam sự thân mật cấm kị này, nên cứ khóc mãi đến khi mệt thì nhắm mắt thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi và đặt tôi nằm xuống. Thêm một chút tham lam, tôi ước gì anh hôn mình.
Và anh hôn tôi thật. Tôi có thể cảm nhận môi chạm môi nhẹ nhàng. Tôi tưởng mình đang ảo tưởng quá rồi, thì anh lại hôn tôi tiếp mấy cái.
Cảm giác lúc ấy như thế nào? Đó là cảm xúc hạnh phúc tột cùng khi tình yêu thầm kín được âm thầm đáp lại, khi người mình thương cũng thương mình, khi người bình thường đầy gai góc lại dịu dàng đến thế với mình, khi mình được về lại bản thể nhỏ bé yếu đuối và có người nâng niu. Tất cả những thứ đó khiến tôi hạnh phúc tràn ngập.
Hạnh phúc tới nỗi trong giấc mơ tôi thật sự muốn ngất đi luôn, và tỉnh giấc lại về đời thực.
Ý thức của tôi bị đánh thức vì một sự chấn động về cảm xúc như vậy. Ý thức nói với tôi rằng sao có thể, sao anh ta lại có thể yêu mình. Và tôi tỉnh dậy, nhớ ra Neko chỉ là một người nổi tiếng với hình tượng người cha ấm áp, còn thực tế sau đó vẫn là một kẻ tinh ranh hơi ham chơi, ham hào quang và làm truyền thông một cách thông minh. Với profile đó, tôi ngưỡng mộ anh ta, nhưng làm sao có thể xếp anh ta vào hình tượng đàn ông khiến tôi thầm yêu vì sự dịu dàng chín chắn?
Tôi nhận ra đã rất lâu rồi, cả đời thật và trong mơ, mình đều khó mà tìm ra cảm xúc như vừa rồi. Sự hạnh phúc tuyệt đối khi yêu tuyệt đối và được đáp lại bất ngờ, là một cảm xúc lý tưởng mà cả đời này tôi tìm kiếm. Nhưng những sự "tuyệt đối" và "bất ngờ" đó quá khó để xảy ra. Hoặc là, chúng chỉ đến một lần khi tôi còn trẻ.
1 note · View note
lammoc174 · 5 months ago
Text
Đừng làm trái tim em đau
[5.7.24]
Khi phát hiện mình lại say nắng, tôi thấy buồn cười.
Mình vẫn luôn tươi trẻ, vẫn luôn lãng mạn, vẫn luôn ôm hy vọng như vậy sao?
Hay tại mình thiếu thốn tình cảm quá?
Đọc lại tumblr, không có một bài nào viết về giai đoạn tôi và K quen nhau. Hoặc là tôi ko có thói quen viết lách giãi bày khi mình đang hạnh phúc. Hoặc là đó cũng chỉ là một trạm dừng cảm xúc mà tôi muốn dừng nhưng lại không thể ở lại nơi đó mãi mãi.
Mùa hè năm nay, từ châu Âu trở về, chuyện của tôi và K thật sự chấm dứt. Khi gửi đi món quà sinh nhật cho K, tôi cảm thấy mình chỉ còn một người bạn. Và khi nhìn lại tổng thể cuộc tình đó, tôi thấy như mình đã trả xong cho K món nợ ân tình của mười mấy năm trước, hoặc của một kiếp nào đó trong muôn kiếp nhân duyên.
Lúc mới chia tay, tôi nằm khóc hết mấy đêm. Tình cảm đâu phải nói bỏ xuống là bỏ xuống. Nhưng tình cảm này cũng ko phải là thứ tôi muốn giữ bằng mọi giá. Gần đây chị-mẹ-công-sở của tôi nói: thực ra e vẫn có thể làm một vài cách để giữ lại mối quan hệ này. Nhưng tôi nói: không đáng!
Lúc mới chia tay, tôi kết bạn ngay với cậu bé đẹp trai trong công ty. Tôi nói chuyện, tôi tán tỉnh, tôi tự vui vẻ ngọt ngào, xong chính tôi tự thấy chán, tự thấy đùa ko vui nữa, và tự động ngừng lại. Cũng may, người ta chưa thích gì tôi :)
Mùa hè tháng 7 năm nay, tôi cày view cho Sếp Tùng bài hát mới "Đừng làm trái tim anh đau". Nói về một chàng trai gặp gỡ một cô gái ưng ý và quyết định tiếp cận, ôm nhiều hy vọng cũng ôm nỗi sợ ngây ngô vì chính hy vọng đó. Nhưng chung quy là khi gặp được tình yêu thì sẽ dũng cảm lao vào.
Tôi thấy mình buồn cười, gặp một người chỉ một lần thì đã cảm thấy trong lòng vui vẻ. Nói chuyện suôn sẻ dễ chịu thì đã cảm thấy có hy vọng. Tôi còn chẳng biết người ta nghĩ gì về mình, cũng chẳng có dấu hiệu gì đặc biệt để mà mình tìm hiểu.
Nhưng vẫn như n lần trước đó, tôi cũng chẳng biết làm sao kìm hãm cảm xúc mới mẻ này, cũng tự dùng lý trí cảnh báo mình rằng khi đến gần hơn mình có thể sẽ thất vọng. Cũng vẫn mong chờ, ngần ngại và vẫn tự mình đa tình.
Tôi có muốn thế đâu. Bản tính đa tình này chắc là trời phú, nói nhẹ thì là lãng mạn dễ rung động, nói nặng thì là dễ dãi, hay ảo tưởng.
Chung quy lại là, đừng làm trái tim em đau!
Đừng tự làm mình đau. Cũng đừng để ai không xứng đáng khuấy động sự yên tĩnh của mình. Đừng làm điều mình không thoải mái, cũng đừng lãng quên cảm xúc của mình.
Đừng làm trái tim em đau!
1 note · View note
lammoc174 · 5 months ago
Text
Bốn mùa ấm lạnh, một mình
[6.2024]
Như thế nào là trải qua bốn mùa ấm lạnh một mình
Như thế nào là sự sum vầy mà tôi mong muốn?
Dạo gần đây hay đi ăn tối ở Aeon mall, tôi rất thích.
Tôi thích hoà vào một đám đông vừa phải, nơi người ta ko ai để ý đến mình là ai, và cũng ko ở quá gần để phát sinh ra suy nghĩ đó. Một đám đông những người đi ăn tối một-mình, cùng nhau.
Tôi nghĩ mình đã quá già để thấy mới mẻ với cuộc sống tự mình ấm lạnh, tự mình nuôi thân. Nhưng dù muộn thì cũng đã bắt đầu cuộc sống như vậy.
Và khi bắt đầu thì cũng vừa đủ trưởng thành để nhận thức thế nào là cuộc đời độc thân mãi mãi. Đó là sự tự do, là nỗi buồn, là quyết định dũng cảm nhất.
Tôi muốn gặp gỡ những người sống độc thân, để hỏi xem họ làm sao tồn tại được trong thế gian cô độc này, mà ko hề chờ đợi một sự đồng hành?
0 notes
lammoc174 · 9 months ago
Text
Đúng thời điểm
[1.3.24]
35 tuổi, tôi cảm thấy mình đang trải qua giai đoạn chuyển hoá mà lẽ ra, theo thông thường, hình như mình nên trải qua từ 5 năm trước (hoặc 10 năm trước?)
Sau nhiều năm tự biện bạch cho mình với lý do "vì bố mẹ", sau một năm rối loạn cảm xúc, sau khi bố mất, tôi mới bắt đầu tách rời cuộc đời mình ra khỏi gia đình, cả về thể chất, lẫn tinh thần.
Một năm qua, tôi ở riêng, chuẩn bị kế hoạch lấy chồng. Sau khi kế hoạch đó tan vỡ, tôi lập kế hoạch mới, muốn tự thân settle down cuộc sống của riêng mình. "Tự mình sống cuộc đời của một người lớn"
Ko phải những thứ này nên xảy ra vào độ tuổi sớm hơn sao? Ko phải người ta nên bắt đầu muốn xây dựng cuộc đời riêng, gia đình riêng từ những năm 25, 30 hay sao?
So với bạn bè cùng lứa, tôi thấy mình trẻ lâu. Và bây giờ là lúc tôi đã xong giai đoạn trẻ trung đó, muốn một thứ mà xã hội thường gọi là "ổn định", chỉ là bây giờ mong muốn đó đi kèm với nỗi lo rằng mình ko còn hợp thời.
Nhưng dù sao, việc ko hợp thời trong cuộc sống cá nhân cũng ko phải điểm yếu của tôi, ít nhất trong công việc, tôi phát triển đúng với độ tuổi của mình.
Chỉ là trong một đêm tôi bỗng nghĩ: mình đang trải qua những gì mà một người trẻ bình thường trong xã hội VN trải qua vào năm 25 - 30t sao? Ra ở riêng, tách mục tiêu của mình ra khỏi mục tiêu của gia đình, có nhà riêng, tìm một người phù hợp và xây dựng gia đình mới.
Cảm giác muốn có những thứ đó, tôi biết với mỗi người sẽ diễn ra vào thời điểm khác nhau. Của tôi trễ, của mấy đứa bạn còn rong chơi của tôi còn trễ hơn :))))
Mười năm trước, lần đầu tôi có ý định muốn cưới chàng trai mình đang thích.
Sau lần đó, mãi đến 10 năm sau tôi mới lại muốn cưới một chàng trai khác.
Chẳng lần nào thành công.
Nhưng cảm giác đã tới lúc lấy chồng là có thật. Và vẫn đang tiếp tục. Tôi cần, à không, tôi muốn có một người bạn đời để cùng bước tiếp con đường này.
Điều này ko có nghĩa là tôi desperate với chuyện này, hoặc sẽ lấy đại bất kì ai. Tôi đẹp chứ đâu có ngu :)
Nếu không tìm được người cho mình cảm giác an toàn, thì mình tự sống chứ mắc gì phải kết hôn?
2 notes · View notes
lammoc174 · 9 months ago
Text
Bố
Năm 2023, Bố mất, hưởng thọ 77tuổi.
1.
Từ một người ngồi đờ đẫn nghe nhạc trên chiếc sofa đơn, trở thành một khung hình trên bàn thờ.
Từ đôi bàn tay mềm và ấm tôi hay cầm để cắt móng tay, trở thành những nắm tro tôi tự tay quăng ra sông rộng.
Lúc đầu nhìn bố nằm trong quan tài, tôi chỉ nghĩ rằng bố đã thoát xác rồi, thoát khỏi phần thân xác đầy bệnh tật cản trở bố sống cuộc sống bình thường. Tôi nghĩ linh hồn bố giờ đã tự do, đã có thể đi đến bất cứ đâu, đã không còn mệt mỏi kéo lê thân thể từ ngày này qua ngày khác. Tôi mừng cho bố và chấp nhận cho mình như một điều đương nhiên sẽ xảy ra.
Về sau khi nhìn di ảnh, tôi mới thấy mình bị mất một người gắn bó với nếp sống của mình. Khi có bố, một ngày lười biếng trôi qua và có khi tôi chẳng nói với bố tiếng nào. Khi không có bố, một ngày tôi làm hết việc này tới việc kia nhưng vẫn thấy một khoảng trống im ắng quẩn quanh trong nhà.
Nhìn ảnh bố trên bàn thờ, tôi cứ muốn đưa tay chạm vào, dù biết chỉ là một khung hình. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của nỗi nhớ, nỗi tiếc thương trong tôi. Một nỗi bi thương mới mẻ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm.
Điều này là bình thường với mọi gia đình từng mất đi người thân, tôi biết, chỉ là nó mới mẻ đối với tôi.
Phàm cái gì mới mẻ, thoạt tiên ta sẽ không biết phải đối diện với nó thế nào.
Những ngày tang lễ diễn ra trong bình tĩnh và đầm ấm, có niềm vui trong nỗi buồn. Tôi nhìn từng con người đang thể hiện yêu thương với gia đình mình, thấy mình mang nợ ân tình khá nhiều, nhưng cũng hiểu rằng đó là món nợ tốt, mà mình vui lòng để đền đáp về sau. Người với người, những mối dây giao tiếp cứ thế mà quện chặt vào nhau.
Tôi nghĩ bài học cuối cùng bố muốn dạy cho tôi, chính là bài học về nghĩa tình.
2.
Một người thân mất đi, giống như một khoảng trống được khoét đi trong tim mình, ko bao giờ bù đắp lại được. Sau tang lễ, tôi thấy mình ko còn muốn kể lại cách bố ra đi. Cũng ko muốn xem lại những thước phim camera trong nhà quay lại những giờ phút cuối cùng anh tôi đưa bố đi cấp cứu. Không muốn nhớ lại khoảnh khắc anh tôi nói bệnh viện đang làm giấy báo tử, và tôi hỏi: Bố mất rồi hả? Trước đó vài phút chỉ là tin bố đi cấp cứu, trước đó nữa chỉ là cuộc gọi anh tôi gọi đến nói "không xong rồi" vào buổi sáng 2 má con đang đi du lịch. Trước đó nữa, là chúng tôi đang lên kế hoạch ăn tết cả nhà cùng nhau...
Tôi biết, phần khoét đi trong tim tôi, nhỏ hơn phần mất đi của mẹ tôi. Mẹ tôi tới giờ vẫn nói: mẹ nghĩ lại và thấy sao mà nhanh vậy...
3.
Sáng nay, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ vì nhớ tới bố và những điều nuối tiếc trong lòng tôi về những ngày bố còn sống. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối quá lâu, bởi người chết thì không sống lại, còn người sống mỗi người đều có tâm sự riêng, mấy ai thực sự hiểu thấu lòng tôi và những gì tôi cảm thấy? Tôi cũng làm sao có thể hiểu hết tâm tư của mẹ mình?
Nên chúng tôi sống tiếp, bên nhau, với nhau, trong sự chấp nhận những yêu thương ko đúng cách và những khiếm khuyết về tính cách của nhau. Cuộc sống không có bố là một cuộc sống dễ thích nghi, sự kiện này cũng ko thể làm tăng thêm hay giảm đi sự khác biệt giữa mỗi chúng tôi. Nó chỉ khiến chúng tôi thay đổi một số thói quen thường ngày.
Tôi đã xoá toàn bộ hình đám tang và đưa tiễn. Mẹ tôi thì chưa, mẹ vẫn thường coi lại những footage cuối cùng của bố được ghi lại bởi camera trong nhà.
4.
Sau lễ 49 ngày, tôi xả tang. Mẹ và anh trai thì vẫn giữ, chắc tới khi tròn 1 năm. Tôi xả tang, ko vì một lý do nào đặc biệt, chỉ vì tôi thấy điều đó ko còn cần thiết nữa, và tôi ko muốn để nỗi buồn cản bước mình trong những niềm vui mới của cuộc sống. Mình có thương tiếc hay không, chỉ cần mình biết, người đã khuất biết, không cần phải show ra cho thiên hạ. Nhà tôi không đeo kim băng để tang, không tiếp tục mặc quần áo đen trắng, vẫn mua váy đầm và hoa lá loè loẹt ngày tết, và vẫn nhắc tới bố trong mỗi câu chuyện.
Hôm mùng 1 tôi thắp nhang cho bố, tôi khóc một mình. Cái Tết đầu tiên không có bố. Nỗi buồn thương của mẹ thấm vào từng khớp xương, khiến mẹ đau nhức. Nỗi buồn thương của tôi thấm vào từng nơi có kỉ niệm. Lần gần nhất tôi vào bệnh viện Y dược, nhìn thấy khu vực cấp cứu, tôi nghĩ tới ngày anh em tôi đưa bố đi cấp cứu chỗ này, cứu được bố, và cũng nghĩ tới ngày anh tôi đưa bố tới chỗ này, và không cứu được bố nữa...
Tôi nghĩ số mệnh đã dệt cho bố tôi một sự ra đi êm đẹp nhất có thể, đã cho chúng tôi thời gian dài nhất có thể có với bố, đã để chúng tôi trưởng thành đủ để đón nhận mất mát này. Tôi không thể biết ơn, nhưng cũng chẳng thể trách móc gì, chỉ có thể quản lý những cảm xúc của mình một cách tốt nhất có thể.
Tôi biết bố sẽ đi tiếp con đường mà mỗi linh hồn phải đi qua sau cái chết. Vì bố đã sống đàng hoàng, tử tế, trọn vẹn cả cuộc đời. Vì bố không còn gì phải lo nghĩ, vì tôi và anh tôi đang thay bố bảo bọc mẹ, dù không thể thay bố bầu bạn cùng mẹ. Mỗi lần khấn bố, tôi thường khấn bố hãy đầu thai thật tốt, sống lại một cuộc đời mới, nếu được thì giàu có vô lo hơn. Còn nếu được nữa thì cho nhà tôi trúng số (tôi biết nếu bố làm được thì thế nào bố cũng làm!).
Trong phim Coco có một giả thuyết mà tôi rất thích: Linh hồn mất đi sẽ sống tại thành phố linh hồn, và chỉ hoàn toàn biến mất khi không còn ai nhớ về họ nữa. Những người vẫn còn lại trên bàn thờ của gia đình thì còn được ghi nhớ mãi mãi. Nếu như vậy thì bố đã vào "team" của ông bà, các bác, gặp lại nhau chắc cũng vui. Nghĩ vậy, mình thấy gia đình mình vẫn đủ đầy, dù là trong hình hài nào đi nữa.
36 notes · View notes
lammoc174 · 2 years ago
Text
Không hạnh phúc
[14.3.23]
Tôi không hạnh phúc. Tôi có cảm giác mọi người đều tìm được hạnh phúc, trừ mình.
Những ngày K gọi, K nhắn, K quan tâm này kia, tôi có cảm giác mình tìm được người thuộc về mình. Mặc dù tôi không chắc đó có phải là người mình muốn hay không. Nhưng cái cảm giác yên tâm rằng có ai đó quan tâm mình, khiến tôi thấy an toàn và đủ đầy.
Những ngày tôi ko có cảm giác đó, tôi thấy mình mờ nhạt. Những ngày chuẩn bị cách xa gia đình, xa cái lẽ sống mà mình mượn cớ để tồn tại, tôi thấy mình trống rỗng và nhạt nhẽo. Tôi không có lối sống, ko có mục tiêu, ko có sở thích, ko có tình yêu, ko có đam mê sự nghiệp, ko có cảm hứng nghệ thuật. Tôi ko có gì cả.
Tôi có chiếc phòng trọ mới. Fine, tôi sẽ dùng nó để gặm nhấm sự cô đơn của mình, cũng là để tìm thấy mình. Tôi hy vọng K cũng sẽ cô đơn, khi tôi mời K đến chỗ của mình. Tôi không thể hạnh phúc, khi làm bạn của một người có một tình yêu khác.
Giống như tôi ko thể hạnh phúc, khi nhìn vào những người đang hạnh phúc xung quanh mình. Tôi chỉ thấy ganh tị. Tôi chỉ thấy mình thiếu sót, và đớn đau. Mà khi buồn bã đớn đau, ko dễ gì mình có thể bao dung cho người khác.
Hạnh phúc như một chiếc dù, chở che người bên dưới trong cơn mưa đá của cuộc sống. Người như tôi, cảm nhận sự chua chát của Barney dù chỉ coi 1 vài tập phim: You have a Playbook when you're in thirties, it's the sad part. Ở tuổi này còn sưu tầm tip hẹn hò, buồn quá có đúng ko?
7 notes · View notes
lammoc174 · 2 years ago
Text
Tương tư
[21.1.23 - 30Tết]
Tôi thật sự ko thích cảm giác tương tư này. Buổi chiều tà khiến cho lòng nhớ nhung muộn phiền, muốn gặp gỡ, muốn nói chuyện, chờ mong duyên phận cho mình một tín hiệu. Ngày thường bận rộn thì thôi, ngày lễ rảnh rỗi vào những khung giờ này, ko khác gì một kiểu tra tấn.
Nhất là khi, mình (lại) tương tư một kẻ ko thích mình.
Chẳng thà trong lòng không có ai, tất cả chuyện vui đùa hay hò hẹn qua đường, đều ko cần phải dây dưa trong lòng như vậy.
Nếu như người ko đứng lại chờ tôi vào buổi tối hôm đó, nếu ko có một không gian chỉ có hai chúng ta hôm đó, có thể tôi đã không động lòng.
Sau bao nhiêu năm gặp lại, người vẫn luôn là cái dằm trong lòng mình. Tôi không muốn mình bị tổn thương, nhưng cũng không muốn mình bỏ lỡ bất cứ điều gì có thể xảy ra giữa hai chúng ta.
Nhưng tôi, rốt cuộc có bao nhiêu can đảm?
0 notes
lammoc174 · 2 years ago
Text
Nỗi buồn cộng hưởng
[25.12.22]
Tôi đang ngồi xoa xoa chỗ đầu gối bị đau. Ở đó có một vết bầm từ tuần trước, nhưng khi nãy tôi lại quỳ ngồi ở đâu đó mà đè ngay trúng chỗ vết bầm, nên nó đau quá xá. Đau tới nỗi tôi bắt đầu tức giận.
Uhm, thường là vậy. Khi quá đau thì tôi chuyển sang tức giận.
Tôi bắt đầu nghĩ: bản thân vết bầm ko có lỗi, bản thân việc vô tình đè vào vết bầm cũng ko có lỗi, chỉ là khi 2 cái cộng hưởng lại, mới trở nên ko thể bỏ qua như thế này.
Cũng như, bản thân việc tôi vẫn thấy cô đơn dù vừa kết thúc buổi đi dạo đêm giáng sinh cùng một chàng trai, việc ấy là bình thường. Bản thân việc tôi vừa mới dùng hết sự nhẫn nhịn và lạc quan của mình để giảng hoà giữa người bố bệnh tật khó chiều và cô người làm qua loa khó bảo, điều đó ko có vấn đề. Bản thân việc lên mạng nhìn thấy những gia đình nhỏ của bạn bè đón giáng sinh cùng nhau và ngợi ca thứ hạnh phúc hoàn hảo ko tì vết của họ, cũng chỉ là một cảm giác ghen tị mà tôi đã quen thuộc bao năm nay.
Nhưng khi 3 cái ấy cộng hưởng lại, tôi bỗng thấy tức giận, bỗng thấy ấm ức, bỗng thấy mệt mỏi với số mệnh của mình. Tôi ko hiểu sao mình lại phải tự bươn chải và chịu đựng nhiều thứ như vậy. Sao ba mẹ mình ko giàu, sao ba mẹ mình ko khoẻ mạnh vô lo, sao mình ko tìm thấy người mà mình muốn cố gắng giữ họ và khi mình cố gắng thì sẽ giữ được họ bên mình?
Sao mình ko có được những gì mình muốn? Sao mình ko bằng lòng với những gì mình có? Sao mình tệ như vậy và sao mình lại có thể âm thầm chịu đựng mà ko oán giận bất kì bên nào như vậy?
Mình có đang đối xử tệ với chính mình hay ko?
Mình có đang cố gắng làm người tốt trong khi mình ko phải?
Hay là mình đang thấy tội lỗi vì mình chưa cố gắng hết s��c? Cho cái gì?
Nếu như tất cả những điều "cần phải làm" biến mất, tôi sẽ "muốn làm" gì? Tôi từng nghĩ sẽ bỏ đi xa, mở một cái quán trà sống qua ngày, nhưng đêm nay điều đó thật vô nghĩa. Khoảng trống cô đơn rộng lớn ở trong lòng rốt cuộc vẫn ở đó. Khoảng cách giữa tôi và những người tôi nghĩ là thân cận nhất vẫn ở đó.
0 notes
lammoc174 · 2 years ago
Text
Trên con đường hoá vàng
[24.10.22]
Khi mình nương lòng vào một điều gì đó, mình dễ buồn.
Tôi vẫn luôn nương vào ý nghĩ sinh lão bệnh tử là chuyện tất nhiên. Cho đến khi tôi vào thăm bố và thấy bố yếu thế nào. Con người, nếu như ko có tình cảm với nhau, thì cái chết cũng ko đến nỗi buồn đến thế.
Tôi bắt đầu nương vào việc mình được quan tâm, được theo đuổi, mình ko hứa hẹn ko cố gắng và sẽ ko thiệt hại gì. Cho đến khi người ta có dấu hiệu (bị tôi làm cho) giận dỗi, vô tình vào đúng lúc tôi cần người ta an ủi nhất, tôi mới thấy bản thân mình đang đùa với lửa, mình bỗng thấy cần nhưng cùng lúc lại thấy tội lỗi. Như một cái cây khô chỉ cần tưới nước là sẽ hớn hở vươn mình về nguồn nước, nhưng nó vô tri ko biết mình đang chờ đợi điều gì.
Chung quy lại, trái tim trong ngực tôi vẫn bằng máu thịt, nhưng ai nói mình mềm yếu thì mình lại xù lông lên liền. Buồn cười ha. Thực ra những người dám tỏ ra yếu đuối, mới là những người mạnh mẽ nhất.
Tôi ko sợ nỗi buồn. Tôi chỉ khó chịu khi mình cứ buồn mãi ko vui. Tôi khó chịu vì ko ai quan tâm đến vui buồn thật sự trong lòng mình, nhưng mình lại ko sẵn sàng để ai nhìn thấy.
Và tôi thương bố mình. Tình thương thật sự ẩn sau tất cả những nghĩa vụ và lòng thương hại. Tình thương khiến tôi đau khổ vì mình sắp ko còn bố, dù mình đã ko cần bố làm điểm tựa từ lâu. Tôi đau khổ vì mình đứng trước sinh ly tử biệt cùng một người mà mình thương.
0 notes
lammoc174 · 2 years ago
Text
Lương thiện, nhưng xấu tính
[26.9.22]
Tôi đã tính đổi phần bio của mình như chiếc tựa đề này. Lương thiện nhưng xấu tính. Lương thiện nhưng xấu tính. Tốt bụng mà bị cái xấu tính nó che khuất mất. Xấu tính ko ai thèm chơi cùng nhưng lại luôn mưu cầu sự sum vầy.
Thật là nghịch lý!
Tôi từng nghĩ việc tốt trời nhìn, mình tử tế cho mình hạnh phúc trước. Nhưng hoá ra tôi ko hạnh phúc. Sự tử tế trong cô độc, sự hào sảng trong lặng câm, sự biết nghĩ và hành động vì người khác ko bù được cái mỏ hỗn đến nổi tổn thương tất cả mọi người quanh mình. Kể cả mẹ. Kể cả những người mình ko muốn tổn thương nhất. Vì sao?
Vì tôi ích kỷ. Vì tôi ko thể chịu được dù chỉ là việc mình nhớ sinh nhật người ta và tổ chức này nọ, nhưng tới sinh nhật mình thì chẳng một ai nhớ lấy. Vì tôi ko đủ bao dung để hạnh phúc với những điều tử tế mình cho đi. Vì tôi mong cầu được nhận lại, được quan tâm, được ủi an, được mè nheo, được đỡ đần những thứ mình phải gánh vác.
Vì tôi khinh người. Vì tôi ghét những kẻ gây rắc rối cho mình. Ghét và trả đũa. Ghét và gây xung đột chỉ để bộc phát cái ghét của mình. Vì tôi không hạnh phúc với việc kiềm chế bản thân và tự mình phải đi an ủi chính đứa nhỏ bên trong đang gào thét đòi được đập phá. Tôi mệt mỏi vì phải an ủi nó hết lần này tới lần khác.
Vì tôi có thù phải trả. Tôi vị kỷ. Tôi cần người ta sòng phẳng và lạnh lùng như cái cách mà tôi đối xử với họ. Nhưng tôi cũng cần người ta ấm áp và bao dung như cách tôi mong mình sẽ đối xử với họ. Tôi biết mình chọn cái gì thì đời sẽ trả mình cái đó. Nhưng tôi đợi mãi ko thấy ai trả cho tôi những nhiệt tình mà tôi đã từng đem cả trái tim mình ra, hoặc là, với tôi như thế là cả thảy, nhưng với cuộc đời thì không.
Mối quan hệ với mẹ gãy nứt, vì cả tôi và mẹ ko ai tự giải toả được cho mình. Chúng tôi như những cọng rơm bện vào nhau mà sống, trôi dạt ngày qua ngày mà ko biết nên hy vọng vào điều gì. Chúng tôi ở cùng một chỗ, cùng nói những vấn đề nhà cửa cơm nước, nhưng đều ko có lối ra.
Mối quan hệ với đồng nghiệp gãy nứt, vì tôi ko thể nghĩ cho cảm xúc của họ. Tôi bộc phát, tôi cáu gắt, tôi cằn nhằn, tôi như con chó dữ được thả ra để cắn khi cần thiết, và cả khi ko cần thiết. Tôi thấy mình cũng kiên nhẫn, nhưng ko ai thấy điều đó. Tôi thấy mình cũng biết thông cảm, nhưng ko ai thấy điều đó. Bởi lẽ, tôi đã chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu những thước đo của họ. Thế giới của tôi quay quanh tôi, và tôi ko được ai yêu mến. Cũng hay, tôi cảm thấy mình ko cần, ko thèm. Chỉ là mình buồn thôi.
Mối quan hệ giữa tôi và cuộc đời này, cũng gãy nứt. Tôi ko biết mình muốn trở thành ai, thành cái gì. Mười năm trước khi tôi nghĩ mình vẫn sẽ lấy chồng sinh con và có một cuộc sống vây quanh bởi tình yêu thương, tôi đã từng rất hạnh phúc. Mười năm sau tôi thấy mình chỉ là một kẻ thất bại, một kẻ xấu tính, một kẻ ko mang lại ấn tượng gì cho người khác ngoài sự đanh đá và xấc xược. Mà tôi, khi ko đanh đá và xấc xược, tôi thấy mình ko thể đối đầu nổi với sự lươn lẹo của loài người.
Tối nay, đến lượt mối quan hệ giữa tôi và người sếp 8 năm gãy nứt. Tôi ko tìm cách biện hộ rằng đó chỉ là vì sự bất ổn về tâm lý của mình. Tôi chỉ là... ko hiểu được vì sao đến cả chị ấy cũng nghĩ về mình tệ như thế. Chắc tôi lại ko để tâm đến những thước đo của người khác, lại ko để tâm đến thế nào là tôn trọng trong mắt người khác, lại dùng sự đanh đá để bày tỏ bản thân, lại lầm lẫn giữa mất dạy và thẳng thắn. Lại là như thế. Luôn luôn là như thế. Nhưng khi chị nói tôi ko tôn trọng chị, tôi đã nghĩ dù thế nào cũng phải giải thích, nhưng giải thích xong thì sao? Một khi người ta đã bị tổn thương bởi mình, mình cũng đâu còn đủ sức bù đắp hay sửa chữa những cảm xúc đó? Mình làm sao có thể làm một đứa em ấm áp thân thiết được nữa?
Tôi ko còn năng lượng để hâm nóng bất cứ tình cảm nào, bất cứ mối quan hệ nào. Gãy, thì thôi. Trừ mẹ ra thì cũng ko còn mối dây nào trong cuộc đời này mà tôi nhất định phải nắm giữ. Nắm làm gì khi ko ai nhìn thấy mình giữa một đám đông người?
Nói một câu lương thiện, tôi vì mình mà cố gắng làm tốt việc của mình, nhưng chẳng bao giờ là đủ. Do năng lực hay do tôi cầu toàn, đều hành hạ như nhau. Nói một câu xấu tính, tôi cố gắng đẩy tất cả ra khỏi vòng an toàn của mình, để khỏi bị ai tổn thương vì sự vô tâm của họ, nhưng rồi tôi lại ngồi giữa vòng tròn ấy và khóc.
1 note · View note
lammoc174 · 3 years ago
Text
Cuộc đời không có nếu như
[26.8.21]
Tôi đọc một quyển tiểu thuyết xuyên không. Là xuyên tới thời cấp 3, tuổi trẻ thanh thuần. Khiến tôi muốn mất ngủ.
Nhớ về thời cấp 3 của mình, nhớ chàng trai tỏ tình với tôi. Nếu như được quay về, tôi sẽ sống như thế nào? Nghĩ 1001 chuyện, cuối cùng bên tai vẫn vang lên câu nói của cô Nhi: Cuộc đời không có "nếu như"
Phải, đời ko có nếu như, nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Nếu như có thể trọng sinh về quá khứ, tôi luôn cầu nguyện để trở về đêm của nụ hôn đầu, với người con trai tôi yêu nhất trong đời mình. Nhưng cuộc đời ko có nếu như.
Cuộc đời mất hơn 30 năm dạy tôi khôn lớn, mà xem ra tôi vẫn chẳng lớn chút nào. Vẫn khờ dại, vẫn mộng mơ, vẫn ôm mãi giấc mơ to về tình yêu và sự lãng mạn. Hơn 30 tuổi còn khóc vì idol, tôi gọi mình là kẻ ở chu kỳ thứ 4 của thanh xuân.
Nhưng tôi biết làm gì với bản thân mình chứ? Thất vọng cũng thất vọng rồi, ghét cũng ghét rồi, muốn chết cũng muốn rồi, gần đây nhất, là chấp nhận chính mình thì tôi cũng đã làm rồi. Không thể quay về, chi bằng đi tiếp, ngày một tốt hơn. Não thanh xuân cũng có cái tốt, tôi luôn muốn làm người thiện lương tin vào những điều kì diệu đẹp đẽ trên đời này, dù chúng có thể sẽ ko dành cho tôi.
Gần đây tôi tham gia một số hoạt động chuyên môn ngoài công ty. Nhận viết một bài báo nội bộ, nhận làm khách mời nói trong một buổi học. Những thứ đó khiến tôi có cảm giác mình sẵn sàng tiếp xúc và tham gia vào thế giới tôi đang sống. Không bài xích, ko thờ ơ, ko trốn lánh vào một thế giới khác. Này có phải là ở tận cùng của tuyệt vọng, tôi và cuộc đời rốt cuộc đã tha thứ cho nhau?
Đêm nay não tôi quay vòng với những kỉ niệm khác nhau trong quá khứ. Mỗi một tưởng tượng về việc trọng sinh sẽ tạo ra một thế giới song song khác. Dù là ở đâu, tôi cũng hy vọng mình sẽ tìm được người để yêu hết mình. Tôi đã tìm kiếm điều đó cả đời mình, nhưng mà không có được.
Nghĩ về chàng trai mà tôi từng yêu nhiều nhất. Nụ hôn đầu giữa lưng chừng núi, tưởng rằng sẽ là một câu chuyện lãng mạn nhất, nhưng hoá ra chẳng có gì gọi là định mệnh. Những lần ứng xử vô duyên và tồi tệ nhất đều là đối diện với anh, thật sự xấu hổ đến ko muốn nhớ lại. Nhưng tôi đối với chút tình cảm dành cho anh, đã giải thoát rồi. Đêm nay ngồi xem lại những dòng anh viết, tôi thấy lạnh lòng. Lâu rồi anh đã không viết nữa, có lẽ anh thay đổi, đã là một người chồng gánh trách nhiệm gia đình chứ ko còn là một chàng trai lãng mạn năm xưa.
Tôi hiểu và yêu bản thân mình, nên tự nhiên mà ko còn dày vò mình vì những điều trong quá khứ nữa. Kể cả anh, cũng ko còn xứng đáng để kéo tôi lại vào vũng lầy của sự chán ghét chính mình.
Giữa những chiều thời gian khác nhau, tôi đã lớn lên mất rồi. Trở thành tôi của bây giờ, dù tốt hay xấu, cũng đã không thể quay lại, vậy thì hà cớ gì phải đau và hối tiếc? Nói ko muốn bắt đầu lại là nói dối, nhưng cuộc đời ko có nếu như, mà chỉ có thể bước tiếp về phía trước.
0 notes
lammoc174 · 3 years ago
Text
Why I'm still single
[26.8.21]
- Vì sao em vẫn còn độc thân?
- Chà, diễn tả câu trả lời thì cũng cực á, để e kể chuyện cho dễ hình dung nhé:
Giả sử chúng ta đều là học sinh, cùng làm một đề kiểm tra trắc nghiệm. Mỗi câu hỏi có nhiều đáp án, chỉ cần đánh dấu vào, đúng thì được một điểm, giỏi hay dở nhìn điểm là biết. Nhưng có một số đứa học sinh quái dị, mỗi khi đưa ra lựa chọn lại viết một lèo lý luận kế bên tại sao nó nghĩ cái này là đúng. Ngẫu nhiên có một số lý luận nghe lọt tai nên đôi khi thầy cô sẽ cho thêm 0,25. Thế là điểm mấy đứa này bị lẻ.
Sau đó, khi tự chọn bạn cùng học, những người điểm tròn đều dễ dàng chọn những người có điểm giống như mình, cùng một sức học sẽ dễ trao đổi về những lựa chọn, cùng một cách nghĩ sẽ dễ hiểu nhau hơn.
Vậy mấy đứa lẻ điểm thì sao? Tụi nó sẽ chọn những đứa điểm gần mình nhất. Có thể chọn đứa điểm tròn và kiên nhẫn tìm cách giải thích góc nhìn khác biệt của mình về những lựa chọn. Hoặc lại chọn trúng một đứa lẻ điểm hay lý sự, để vừa học hỏi lẫn nhau vừa cãi chí choé cho vui.
Vậy đứa nào còn sót lại? Chính là những đứa nhất định phải tìm một kẻ ko chỉ có điểm số tương đương mà lại còn phải có cách lý luận giống mình. Không phải không tôn trọng sự khác biệt giữa người với người, chỉ là khi xảy ra mâu thuẫn thì không muốn thoả hiệp cũng kh��ng muốn cãi lộn.
Là vậy đó!
- Ý em là... vì em có cách suy nghĩ lạ hơn mọi người nhưng luôn muốn tìm người tâm đầu ý hợp với mình nhất, nên mãi chưa tìm ra?
- Sai rồi. Là em tự cho rằng mình khác biệt nên sống kiêu ngạo và khó ở, thành ra ko có ai chịu nổi em đó! 🤣🤣🤣
Tumblr media
0 notes
lammoc174 · 3 years ago
Text
Tumblr media
[17.8.21]
Mình gượng dậy
Từ nỗi buồn mất đi một niềm vui
Từ giữa đêm đen của tuyệt vọng
Từ nỗi cố chấp của đợi chờ
Để quên một nỗi buồn
Người ta tìm niềm vui mới
Còn chúng mình khờ dại
Làm cách nào quên được niềm vui?
Mình gượng dậy
Biết thời gian sẽ làm phai kí ức
Biết mê say bấy lâu không có thực
Biết mình rồi sẽ lớn khôn
Nhưng bởi vì cơn sốc chưa hoàn hồn
Nhưng bởi vì người đột nhiên biến mất
Nhưng bởi vì nỗi đau này quá thật
Làm sao mình cắt đứt với một niềm vui?
Trời đã tạnh rồi
Người rũ bỏ tấm áo choàng lấp lánh
Hiện thực như một gào nước lạnh
Tạt tắt những mộng mơ
Người đâu cần xin lỗi
Vì chúng mình bất hối
Vì thế đạo buồn cười
Vì chúng ta chấp nhận cuộc chơi
Kể cả khi mình là kẻ bại
Mình gượng dậy
Như lời người nói
Nhân sinh mênh mang,
Hà tất mãi chìm đắm
Trong một khắc thăng trầm?
0 notes
lammoc174 · 3 years ago
Text
Tumblr media
[16.8.21]
Tình yêu vĩnh viễn không mất đi
Chỉ dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác
Chỉ vùi sâu vào tro tàn
Chỉ tan loãng vào không gian
Chỉ là ở đây
Như hơi thở nghẹn trong lồng ngực
Như ngọn lửa niềm vui chợt đứt
Làm sao ấm nổi đêm dài
Giữa một mảnh tim mềm
Ta chọn tin lòng người đẹp đẽ
Ta chọn tin tâm hướng mặt trời
Ta chọn mình trong sáng, an vui
Giữa cuộc đời tĩnh lặng
Ta chọn nụ cười, nước mắt, tiếng sênh ca
Những lựa chọn không bao giờ hối tiếc
Từ lúc nào hiểu được
Khi kí thác buồn vui vào những người không quen biết
Lại là hồn nhiên ấm áp đến nhường nào
Tình yêu vĩnh viễn không mất đi
Chỉ quanh quẩn ở nơi không thấy được
Trong hơi thở từng ngày ta đếm được
Trong cơn mơ chờ người ấy quay về
P.s: Người từng nói
Vui vui vẻ vẻ mà qua một ngày
Buồn buồn tủi tủi cũng qua một ngày
Vậy cớ gì không vui?
1 note · View note
lammoc174 · 3 years ago
Text
Tumblr media
[15.8.21]
Không chỉ mình tôi, tất cả fan đều muốn giữ lại hình Hạn cười.
Không chỉ mình tôi, mọi người đều khóc.
Hạn có 1001 tạo hình, nhưng đẹp nhất là khi cười.
Mỗi lần xem hình Hạn, tôi đều tự hỏi: Tại sao lại tàn nhẫn với đứa bé ấy đến thế? Tại sao lại là Hạn của chúng tôi rơi vào cảnh này? Đứa trẻ chỉ muốn làm việc theo đam mê của nó từ thời còn đi học, tại sao ngăn cấm nó? Sống dưới một bầu không khí mất tự do đến vậy, trằn trọc giữa cuộc chơi tàn nhẫn đến vậy, Hạn, giấc mộng này đã tổn thương Hạn đến mức nào rồi?
Mẹ tôi hỏi vì sao lại đau lòng đến thế? Người ngoài ko hiểu đc, cảm giác này như bị thất tình. Người mình yêu thương nhất, nhìn thấy anh ta cười khiến mình vui vẻ ấm áp mà gắng gượng qua thêm một ngày, bỗng dưng trong 48g biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình. Còn tệ hơn nữa là, anh không chỉ "chết", mà còn là bị "giết", bị chà đạp thanh danh ngay trước mặt mình. Những gì anh yêu quý, những gì anh dốc sức, đều ko còn nữa. Người ta kéo Hạn xuống thần đàn, giẫm đạp, đổ tội, hả hê. Dù những thứ anh cố gắng, và thứ anh phạm phải, chẳng hề liên quan đến nhau.
Không đau lòng sao được, dù chỉ là một cuộc chơi, nhưng Hạn ơi, 11 năm nay đó là tất cả sự nghiệp của Hạn từ thời còn đi học. Với lý trí, chúng tôi (và cả Hạn) đều biết rằng đây chỉ là một ngã rẽ cuộc đời, ko làm nghề này thì làm nghề khác. Nhưng có trái tim nào lại không biết đau?
Hạn nói lời tạm biệt, nói xin lỗi vì đã kết thúc như vậy, đã để lại kí ức như vậy. Nói fan phải sống tốt, phải làm điều mình muốn làm, vì giờ Hạn cũng đã có thể làm đc điều anh muốn. An ủi hay lắm, xót lắm, trừ phi "điều muốn làm" là được yêu Tuấn trong thầm l��ng, còn ko, làm sao chúng tôi tin Hạn ko đau lòng?
Thế giới này bạc bẽo như vậy, tôi nghĩ cảm ơn trời vì Hạn ko quá ngây thơ, biết lòng người vô tình, biết thế đạo vô lường. Cực kì hy vọng Hạn là người thực dụng, biết tính toán, biết chừa đường lui cho mình. Cầu mong Hạn đã biết trước, thậm chí sẵn sàng cho cuộc rút lui này. Nếu ko cố gắng nghĩ như vậy, tôi sẽ thương Hạn đến điên lên mất!
30 tuổi - năm đánh dấu nhiều cột mốc của Hạn. Vinh quang chói lọi nhất, và cú rơi từ thần đàn tan nát nhất. Hạn từng nói kiểu thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, tôi biết ít nhiều gì Hạn cũng ko hối tiếc. Những vụng về của chú bé lần đầu đứng trong concert, đứng nhận giải, cho tôi biết giấc mơ của Hạn đã đạt được phần nào. Tôi nghĩ Hạn đã cam tâm hơn vì ko còn buồn le lói trong nhiều năm. Nhưng cái kết thúc này, có ai muốn? Hạn ko cần xin lỗi chúng tôi, mà là bọn người ấy nợ chúng tôi và nợ Hạn. Quả báo sẽ tới dù sớm hay muộn.
Tôi ko muốn chết nữa. Tôi sợ kiếp sau ko có Hạn. Tôi muốn sống để chờ Hạn trở lại với chúng tôi. Nhưng nhân sinh đằng đẵng, dù dồn hết tình yêu cho Tuấn, chắc gì tình yêu này sẽ chẳng phai nhạt? Tôi ko sợ chờ đợi, tôi chỉ sợ ko biết phải chờ đến bao giờ, lại sợ mình chỉ chờ được một kết cuộc không tốt đẹp. Hạn, tại sao tâm hướng về mặt trời, nhưng lại bị lấy đi đôi cánh?
Có bạn đã gieo quẻ nói rằng, mọi người có tin không, con đường sau này của Hạn sẽ hạnh phúc hơn. Tôi tin rằng thoát khỏi thế giới "thân bất do kỷ", Hạn sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi tin Hạn sẽ yêu quý bản thân và gia đình. Tôi mong Hạn sẽ hạnh phúc. Những kẻ kia ko xứng nhìn thấy nụ cười của Hạn, chúng tôi có thể cũng ko xứng, nhưng tôi thật sự hy vọng một lúc nào đó có thể nhìn thấy Hạn có happy ending, vui vẻ sống, thoải mái sống.
Trương Triết Hạn của chúng tôi, mãi mãi kiên cường!
0 notes