#ông trời
Explore tagged Tumblr posts
at129600 · 1 year ago
Text
- Cậu có tin không?
Có những chuyện không thành, là do ông trời đang bảo vệ cậu.
Ông trời đã để họ rời đi khỏi cuộc sống của cậu.
Là bởi vì...
ngài đã nghe thấy những cuộc trò chuyện mà cậu không nghe thấy, biết một số chuyện mà cậu không biết....
/st/
Tumblr media
583 notes · View notes
nvathuw · 2 days ago
Text
đụ má t thấy t vẽ đẹp vãi lồn
Tumblr media
2 notes · View notes
virgo-man · 2 months ago
Text
Tumblr media
Có người hôn nhân không tốt, nhưng có lẽ con cái rất tốt, có tiền đồ, lại có người bản thân sự nghiệp rất tốt, có thể kiếm rất nhiều tiền. Trên những phương diện khác nhau của cuộc đời, có cái tốt, cũng có cái không tốt, chúng ta cả đời đều theo đuổi viên mãn, nhưng cuộc đời thì không thể viên mãn, chỉ cần sống thì sẽ có hối tiếc.
Vật kỵ chu toàn, trăng kỵ tròn, nước kỵ đầy, sống kỵ nhất hoàn mỹ. Quá hoàn mỹ chính là khởi đầu của tai nạn. 
Hãy chấp nhận tất cả mọi thứ Ông Trời cho, gập gà gập gềnh, lên lên xuống xuống, chính là trạng thái thường thấy của cuộc đời, những gì chúng ta có, có tốt có xấu, đều là những điều bạn phải trải qua. Từ xưa cuộc đời kỵ nhất là viên mãn, nước đầy thì sẽ tràn, vật cực tất phản!
254 notes · View notes
iambep · 3 months ago
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
178 notes · View notes
bacxiunhieusua · 2 months ago
Text
Tumblr media
nếu mà người ta biết việc người ta làm thế sẽ khiến đối phương buồn bã nhiều thế nào, liệu họ có tiếp tục làm như vậy không nhỉ? mình đã luôn thắc mắc với những câu hỏi như vậy chạy quanh trong đầu mình,
mình tìm kiếm ở thế giới này một lời giải đáp, rằng vì sao người ta phải xấu xa, vì sao mình luôn suy nghĩ nhiều quá mức đến thế, vì sao trái đất có nhiều hơn một nỗi buồn, vì sao họ bệnh, vì sao ta thấy đau,.
những câu hỏi mà từ khi là một đứa trẻ hoặc bây giờ đã chẳng còn ai gọi mình là đứa trẻ, mình vẫn luôn mang theo để mà nghĩ ngợi lúc mình có thời gian,
nhưng mà ý nghĩa của cuộc sống rằng là để tìm tòi và khám phá, nên nghĩa vụ của việc tồn tại là chiến đấu với hành trình tìm ra câu trả lời cho ti tỉ thứ tào lao như này đây,
nhưng ông Trời cho bạn nhiều phần trọn vẹn, đồng nghĩa là ông ấy sẽ làm khuyết đi một chút mặt nào đó, có thể là tâm hồn, là tài năng hoặc có khi là phước phần được cảm thấy vui vẻ,
nhưng cứ tập nghĩ may mắn ghê vì mình đang có điều này điều kia, và mình vẫn là một món quà của cuộc đời ai đó, là sẽ cố gắng được, cố gắng tồn tại một cách tử tế vậy đó.
tử tế của sự tồn tại
90 notes · View notes
bluedaisyy · 9 months ago
Text
Tumblr media
Có những việc nếu như bạn không tự nguyện từ bỏ, ông trời sẽ khiến bạn kết thúc nó một cách đau đớn nhất!
157 notes · View notes
lacyen · 11 months ago
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 4)
刚才买水果,问老板:“这水果甜不甜?”
老板教育了我一番: "“这问题就跟问男朋友你爱不爱我一样,一点意义都没有. 你见过���个老板说不甜?哪个男朋友说不爱的?你拿个柠檬我也会跟你说甜你信不信?
《爱》
Vừa lúc mua hoa quả, tình cờ hỏi ông chủ: "Quả này có ngọt hay không?"
Ông chủ liền dạy tôi: "Câu hỏi này cũng giống như việc hỏi bạn trai có yêu bạn hay không, một chút ý nghĩa cũng không có. Bạn gặp qua ông chủ nào nói quả này không ngọt bao giờ chưa? Có người bạn trai nào lại nói không yêu à? Bạn đem quả chanh đến hỏi tôi cũng sẽ đáp ngọt bạn có tin hay không?
Bài hát "Yêu"
2. 当一个女生错过最想嫁的人,她会变得越来越挑剔
当一个男生错过最想娶的人,他会变的越来越随意。
挑剔的是因为都不如你,随意是因为反正不是你
《不待》
Khi một cô gái bỏ lỡ một người mình muốn gả, cô ấy sẽ trở nên ngày càng kén chọn
Khi một chàng trai bỏ lỡ người mình muốn cưới, anh ấy sẽ trở nên ngày càng tùy ý.
Kén chọn bởi vì đều không thể như người đó, tùy ý bởi vì dù sao cũng chẳng phải người đó.
Bài hát "Không đợi"
3. 家人围着6岁的儿子问他的理想,儿子说他想当医生。
外婆说医生好,社会地位高
奶奶说待遇也不错
外公说更重要的是以后找对象方便。
爸爸听后满意地问儿子为什么想当医生
他说:“不是说医生可以治病救人吗?”
《理想》
Mọi người trong gia đình vây quanh bé trai 6 tuổi hỏi về ước mơ, thằng bé đáp muốn trở thành bác sĩ.
Bà ngoại nói bác sĩ tốt, địa vị xã hội cao
Bà nội nói đãi ngộ không tồi
Ông ngoại nói quan trọng là sau này dễ tìm bạn gái.
Bố đứa trẻ nghe xong hài lòng liền hỏi vì sao bé muốn trở thành bác sĩ:
Đứa nhỏ đáp: "Không phải nói bác sĩ có thể chữa bệnh cứu người sao ạ?
Bài hát "Lý tưởng"
4. 人生可能要遇见四个人
第一个是你爱,但不爱你的人
第二个是爱你,但你不爱的人
第三个是你爱又爱你,但最后不能在一起的人
第四个是你未必爱,但最后在一起的人
《你,好不好?》
Đời người có lẽ nên gặp bốn kiểu người
Đầu tiên là người bạn yêu, nhưng không yêu bạn
Thứ hai là người yêu bạn, nhưng bạn không yêu
Thứ ba là người bạn yêu cũng yêu bạn, nhưng sau cùng lại chẳng thể ở bên nhau
Thứ tư là người bạn không chắc đã yêu, nhưng lại ở bên bạn đến cuối cùng.
Bài hát "Bạn, có khoẻ không?""
5. 希望他最后娶一个像我一样的女孩,这样他就能一直记住我。又害怕他最后会娶一个像我一样的女孩,如果像我,为什么不是我?
《全世界谁倾听你》
Hi vọng anh ấy sẽ cưới một cô gái giống như tôi, vậy thì anh ấy sẽ nhỡ rõ về tôi. Nhưng tôi cũng sợ sau này anh ấy sẽ lấy một cô gái như tôi, bởi vì giống tôi, tại sao lại không thể là tôi?
Bài hát "Cả thế giới lắng nghe em"
6. 这世上最憋屈的,是越爱越远的人,和越等越大的雨
《雨一直下》
Giày vò lớn nhất thế giới này, có lẽ là người càng yêu lại càng xa, cũng như càng đợi mưa lại càng lớn.
Bài hát ""Mưa cứ mãi rơi""
7. 除了电影里,没人会等你四五年,说白了感情就是不联系就没有的东西,空空如也,走马观花,贪得无厌
《走马》
Ngoại trừ phim ảnh, sẽ không có ai đợi bạn bốn năm năm đâu, nói thẳng ra là tình cảm nếu như không liên lạc thì chẳng còn gì nữa, trống rỗng, cưỡi ngựa xem hoa, lòng tham không đáy.
Bài hát "Cưỡi ngựa"
8. 世界上最厉害的人,是说起床就起床,说睡觉就睡觉,说做事就做事,说玩就玩,说收心就收心.
《过得好吗》
Người lợi hại nhất thế giới chính là người nói dậy liền dậy, nói ngủ liền ngủ, nói làm việc liền làm việc, nói chơi liền chơi, nói kiềm chế liền kiềm chế được.
Bài hát "Trải qua có tốt không"
9. 合适的人不一定要情商多高,但一定要懂你的点,知道怎么能让你开心. 这样漫长的一生共度起来才不会太费劲,他不会在你感性的时候讲道理, 不会在你气得头冒烟的时候跟你硬碰硬.
《You don't know me》
Một người phù hợp không nhất thiết phải có EQ quá cao, nhưng nhất định phải hiểu bạn, biết làm thế nào khiến bạn vui vẻ. Vậy thì một đời trải qua cùng nhau mới không vất vả, anh ấy sẽ không giảng đạo lý khi bạn xúc động, sẽ không cứng rắn đối chọi khi đầu bạn phát hoả.
Bài hát "You don't know me"
10. 愿你不管被这个世界伤害了多少回,第二天早上太阳升起来的时候, 你依旧愿意去好奇、去拥抱、去相信、去发现、去等待.
《脆弱一分钟》
Mong bạn dù có thế giới này làm tổn thương bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì ngày thứ hai khi mặt trời ló rạng, bạn vẫn nguyện ý hiếu kì, ôm ấp, tin tưởng, khám phá, và chờ đợi.
Bài hát "Một phút yếu lòng"
Zhihu | Lạc Yến dịch
204 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 5 months ago
Text
Hôm nay mưa ngập đầy trời,
Nước mắt tuôn ngập lòng người Việt Nam.
Cụ già tám chục tuổi vàng
Giã từ nhân thế xa ngàn trùng mây…
Từng giây phút trọn đời này
Cụ đem tận hiến dựng xây nước nhà.
Từ trẻ thơ tới người già
Ai mà không hiểu, ai mà không thương?
Mấy mươi năm một chặng đường,
Cụ luôn soi sáng con đường ta đi.
Bao nhiêu gian khổ đáng gì
Người đàn ông ấy sống vì dân thôi.
Tới đây cụ đã mệt rồi,
Lò kia ai đốt rồi mồi ai châm…
Gần một trăm triệu người thân
Khóc than thương tiếc yếu nhân giã từ…
Kiếp này thanh bạch vô tư,
Cụ đi thanh thản, nhẹ như mây trời.
Này non sông, Tổ quốc ơi!
Cụ đi thôi nhé, về nơi người Hiền.
Cre: DuPhong
Tumblr media
69 notes · View notes
baosam1399 · 9 months ago
Text
Tumblr media
〔Bài dịch số 1143〕 ngày 24.02.2024 :
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
想去看海 留长发 想一个人去想去的地方 想赚很多很多钱 然后不结婚
我当初想的是和你一起看海 可是我已经替你看过了 很好看 也很冷。当一个人独自承受所有的痛苦时 就会变得又温柔又冷漠 我已经够清醒了 如果有一天我选择结婚不是得偿所愿 就是我没退路了
我早就在无数个孤立无援之后变得冷心 站在冷风中慢慢清醒 然后就决定自己一个人走了。不是很明白 为什么上天赋予我爱笑的性格 却又给了我最难过的经历
Tôi muốn ra biển, tôi muốn nuôi tóc dài, tôi muốn một mình đi tới những nơi tôi thích, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền và không kết hôn.
Tôi của ngày xưa muốn cùng anh ngắm biển, tôi của hiện tại đã thay anh nhìn biển, biển rất đẹp, cũng rất lạnh. Khi một người một mình chịu đựng tất cả những khổ đau, có lẽ sẽ trở nên vừa lạnh lùng lại ấm áp; tôi đã đủ tỉnh táo rồi, tôi nghĩ nếu một ngày nào đó tôi kết hôn thì đó không phải là những gì tôi muốn mà là bản thân tôi không còn đường lùi nữa.
Trái tim tôi sớm đã chết lặng mỗi khi bản thân tôi rơi vào cảnh tứ cố vô thân, tôi đứng trong cơn gió lạnh dần dần giác ngộ, sau đó quyết định tôi sẽ bước một mình trên đoạn đường này. Tôi không hiểu tại sao ông trời cho tôi tính cách trời sinh thích cười nhưng lại bắt tôi trải qua những trải nghiệm buồn bã nhất.
133 notes · View notes
nhimxubmt · 7 months ago
Text
Trong chuyện tình cảm mưa đến đâu mát mặt đến đấy, trong một mối quan hệ càng không thể nói trước được điều gì. Đợi đến khi trời mưa sẽ biết ai sẽ mang ô đến, đợi đến khi đói mới biết ai sẽ là người mua cho bạn một cái bánh mì.
Khi vui không thiếu người bên cạnh, khi buồn mới biết ai ở bên. Không cần một người hay hứa, chỉ cân một người hay làm. Không cần quá sâu sắc, quan trọng là chân thành.
Vật chất không mua được sự tử tế và cũng không có loại mỹ phẩm nào làm phụ nữ trở nên xinh đẹp bằng sự tử tế và bao dung của người đàn ông bên cạnh.
71 notes · View notes
nhu-an · 8 months ago
Text
“你信不信,有些事,上天让你做不成,那是在保护你 ,别抱怨别生气。 世间万物都是有定数的,得到未必是福,失去未必是祸。人生各有渡口,各有归舟,有缘躲不开,无缘碰不到,缘起则聚,缘尽则散。得之我幸 ,失之我命。如果走不出内心的执念,到哪里都是牢笼。我们要做的就是过好每一个现在,这是我们对抗世界的最好方式,也是我们拥抱世界的最佳方法”
Bạn tin không, có một số việc ông Trời khiến bạn làm không thành chính là đang muốn bảo vệ bạn, nên đừng phàn nàn và tức giận. Vạn vật trên đời đều cố số phận, có được chưa hẳn là phúc, mất đi chưa hẳn là họa. Ai cũng có bến đò của riêng mình, ai cũng đó chuyến đò về, hữu duyên tránh cũng không được, vô duyên chạm cũng không tới, duyên đến thì hội ngộ, duyên tan thì chia ly. Có được là may mắn, mất đi là số phận. Nếu không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh trong lòng thì đi đến đâu cũng là giam cầm. Điều chúng ta cần làm là sống tốt từng phút giây hiện tại, đó là cách mà chúng ta đối đầu với thế giới, cũng là cách tốt nhất để chúng ta ôm lấy thế giới này.
- Như An dịch
Tumblr media
72 notes · View notes
taifang · 1 year ago
Text
1. Bởi vì mọi việc trên đời đều khó lường , bình yên là nơi bạn muốn đến. Chúc bạn vượt qua thăng trầm của cuộc đời mà vẫn mãi hồn nhiên.
2. Trang nhã hơn, ít gắt gỏng hơn, hòa nhã hơn, ít liều lĩnh hơn, nhân đạo hơn.
3. Thời gian không bao giờ thiếu những tràng hoa rực rỡ, nhưng điều nó thiếu là sự điềm tĩnh không bị nhòe bởi những tràng hoa.
4. Thế giới con người đầy rẫy những khúc mắc, với nhân quả phức tạp. Chỉ khi “cố gắng hết mình và tuân theo số phận” thì con người mới có thể luôn duy trì được tâm trạng cân bằng.
5. Đời là tiếng vọng. Hãy cho đi những điều tốt nhất cho người khác và bạn sẽ nhận được những điều tốt nhất từ ​​người khác. Bạn càng giúp đỡ người khác nhiều thì bạn sẽ càng nhận được nhiều hơn. Ngược lại, càng keo kiệt thì càng chẳng có gì. Hãy thờ ơ hơn, bớt viển vông hơn và sống thực sự thoải mái.
6. Mỗi cuộc gặp gỡ trong cuộc đời đều là số mệnh, không có đúng sai. Hãy lặng lẽ làm những việc trước mắt, kiên trì với lựa chọn ban đầu và tin tưởng vững chắc vào những điều đẹp đẽ chợt hồi tưởng lại. Tôi tin rằng việc ra đi là để có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn và tôi tin rằng con đường dài cuối cùng sẽ đi kèm với sức mạnh. Học cách biết ơn, học cách dịu dàng, học cách tha thứ và học cách buông bỏ.
7. Họ coi mọi thứ họ có là đương nhiên và sau đó tuyệt vọng tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài bản thân. Vì vậy, để chúng ta thấy được hạnh phúc, ông trời thường sắp đặt đủ thứ mất mát, qua những mất mát, chúng ta mới thấy được niềm hạnh phúc mà mình từng có. Tuy nhiên, có nhiều thứ một khi đã mất đi thì không thể tìm lại được, khi hạnh phúc trong tay thì hãy nắm chặt lấy nó.
@taifang dịch
Tumblr media
183 notes · View notes
y-khuynh · 10 months ago
Text
Tumblr media
Có nhiều chuyện không thành là do ông trời đang bảo vệ đối phương, sợ gặp phải bạn mà đau khổ nên mới lựa chọn giải thoát cho họ.
Đừng phàn nàn, cũng đừng oán hận.
Mình sao cũng được, xin hãy che chở cho Người ấy là được.
89 notes · View notes
iambep · 1 year ago
Text
Tôi không còn bảo họ là "Có gì đâu mà phải khóc" nữa. Câu đấy mới ngạo mạn làm sao. Tôi định chứng tỏ gì vậy. Cuộc đời trôi đi d���y tôi rằng, ngồi cạnh họ, lắng nghe. Đặt bàn tay lên bờ vai, nói khóc hết đi. Rồi mình lại sống tiếp, và phải cố mà sống cho tốt hơn, dù rằng ta vẫn sẽ phải dành nước mắt cho những gì sau đó. Không dễ dàng đâu. Tôi cũng khóc trong bệnh viện như thế, dưới một gốc cây, hút một điếu thuốc. Khi ấy tôi mong mọi chuyện rồi sẽ sớm qua. Hình như chỉ có lúc như vậy, tôi mới tin vào ông Trời. Tôi quay mặt đi dù là nửa đêm. Đôi bàn tay thừa thãi. Hình như vẫn sợ ai đó nhìn thấy bản thân mình yếu đuối. BeP
338 notes · View notes
thichateo · 1 year ago
Text
Cuộc sống vốn dĩ rất công bằng, mỗi người đều được phát cho một phần may mắn và một phần nhọc nhằn.
Nếu bạn cảm thấy ngày tháng của mình đang trôi qua dễ dàng, không phải ông trời ưu ái cho bạn mà là có người vì bạn - sẵn sàng chìa vai gánh vác.
Tuổi nhỏ bình an lớn lên vì có cha mẹ che mưa che nắng.
Trưởng thành vô lo vô nghĩ vì có bạn bè kề vai.
Kết hôn không phiền không muộn vì có bạn đời âm thầm chịu thiệt.
Ngẫm lại một chút, có phải bạn chưa cần phải đắn đo cơm áo gạo tiền, đêm nào cũng thảnh thơi ngon giấc, sáng thức dậy ngoài nghĩ hôm nay ăn gì, nên đi đâu để giải khuây thì không còn gì đáng bận lòng?
Lại nghĩ thêm một chút, bạn an nhiên như vậy có phải vì gia đình vốn đã đủ đầy vật chất từ khi bạn chào đời, hoặc người đầu ấp tay gối đã gánh phần kinh tế?
Người ta không muốn bạn phiền muộn, hẳn tình yêu dành cho bạn rất nhiều. Thản nhiên đón nhận và không mảy may tính đường san sẻ, có phải bất công với gia đình, với cô ấy/ anh ấy lắm không?
Tình cảm giữa người với người giống như một bọc vải, ban đầu căng đầy nhưng rồi sẽ cạn. Nếu bạn không bỏ vào thêm, dần dà chiếc bọc rỗng không, người có lòng đến mấy cũng rời đi, níu không được nữa. Vì vậy đừng nên chỉ nhận mà không cho, chỉ phung phí và không vun bồi.
Chồng bươn chải bên ngoài thì vợ chăm lo nhà cửa. Cả hai cùng san sẻ kinh tế thì cùng vun vén việc nhà. Nhà là của chung, không thể nghiêng về một phía. Càng công bằng thì duyên nợ càng được lâu dài.
Ngước nhìn xung quanh một chút: giờ này chồng bạn/ vợ bạn đã xong việc chưa? Nếu người ta còn bận rộn thì bạn đừng thảnh thơi nữa, cầm cái chổi, quét cái nhà, rửa qua chén bát... Việc nhỏ nhưng xứng đáng, vì chắc chắn người thương sẽ thấy ấm lòng.
Đâu cần phân biệt đàn ông đàn bà, phái mạnh phái yếu, ai cũng có thể "giữ lửa" cho mái nhà yên ả, phải không?
-Én.
Tumblr media
163 notes · View notes
bacxiunhieusua · 29 days ago
Text
Tumblr media
0511
Mình biết là, lát nữa mình phải đi làm, mình đang bệnh, và cơ thể mình rất kiệt sức vì di chuyển liên tục cũng như, hôm nay đã là ngày thứ 40+, mình khóc liên tục, giống như người ta đang tìm cách giữ chuỗi trên tiktok, nhưng mình thì không muốn tiếp tục chuỗi chìm đắm trong cái hố sâu đau khổ này.
Mình coi hometown cha cha cha, mình có cảm giác muốn coi nó, nên mình đã không xem review nhanh, và đợi ngần ấy năm để bây giờ có thể sẵn sàng xem tỉ mỉ từng chút một.
Một bộ phim - 16 tập - gần 20 tiếng, mình vẫn chưa xem xong đến tập cuối. Nhưng lạ lẫm rằng, những thước phim vốn là để chữa lành ấy, lại bên cạnh mình suốt thời gian mình đau khổ vì nhiều thứ như vậy.
Mình đang khóc liên tục, khóc như thể có ai đó đang bóc trần mình khi xem đến đoạn thằng bé I Jun trốn ra ngoài để khóc khi thấy ba mẹ hoà hợp lại sau 15 năm li hôn, thằng nhóc bảo nó hạnh phúc tới mức nước mắt cứ trào ra nhưng lại không dám khóc vì sợ ba mẹ đau lòng. Cha mẹ đứa trẻ đã ôm lấy đứa con và bảo rằng:
"
- Chang I Jun, con mới có chín tuổi đầu thôi, con phải nghĩ cho mình trước chứ. Sao cứ nghĩ cho bố mẹ trước thế?
- Phải đấy I Jun à, con đừng như người lớn nghĩ ngợi xa xôi làm gì, con chỉ cần nghĩ ngợi những thứ ngay trước mắt và biết những gì ngay trước mắt là được.
"
Mình đã không thể ngừng khóc, vì mình ước gì có ai đó đã có thể nói với mình như vậy, là ba, là mẹ với mình của hồi mình còn nhỏ.
Mình vừa về nhà, ba cứ thấy mình có thời gian lại bảo mình ngồi đến nói chuyện. Ba xin lỗi vì đã để cái khổ đời của ba lên cuộc đời mình. Để giờ mình sống nặng vào cái hiếu, mà chưa một lần sống cho b���n thân. Để rồi mình cứ ép cuộc đời mình cầu toàn quá, vì mình sợ làm ba mẹ buồn. Ba mình bây giờ chỉ ước mình có thể hồn nhiên một lần sống đúng số tuổi, có thể vui vẻ và khoẻ mạnh là được.
Nhưng nó có lẽ là thứ khó nhất cuộc đời mình có thể làm, là vượt qua rào cản tâm lý của những tháng ngày đúng nghĩa phải nhìn mặt mọi người xung quanh để sống, rằng hôm đó ba mẹ có cãi nhau, phải theo ai để không phải làm ai buồn, lựa lời làm sao để họ hàng không oán trách, suốt từ khi mình có ý thức đến tận bây giờ, mình không thể dứt được việc phải để tâm ý tất cả mọi người để cố làm hài lòng họ, để rồi chỉ vì gặp được một vài hành động cơ bản của xã hội ngoài kia, mình lại đánh mất đi sự đề phòng của chính mình và làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác.
Mình nghe từng câu từng chữ ba nói mà trong lòng đau đớn không tả được, mình chẳng có gì trong kí ức ngoài một ngàn lần sống cố gắng hiểu chuyện, mình bị thương mọi người quá mức, mà không biết thương mình lấy một lần.
Người yêu cũ của mình, mình cứ nhớ như in rằng giây phút họ ngỏ ý muốn quay lại, mình đã không mảy may một lần rung động đến khi đọc đường dòng tin nhắn rằng: "anh thật sự muốn chăm sóc cho em lắm rồi". Lúc đó mình đã mặc kệ biết bao thứ mà lao vào với mộng tưởng bản thân đã có thể mở lòng lại một lần nữa thôi, mình đã nghĩ ông Trời dường như đã ban phép màu cho mình để có thể tìm được một người thương mình đủ để mình có sức mạnh thương cả thế giới như mình vẫn làm.
Nhưng mà, dần dần thời gian và cuộc sống xoay chuyển, mình vẫn bị thương người ta nhiều quá, cái hiểu chuyện và cố gắng thay đổi bản thân để chiều theo trạng thái của đối phương khiến mình lún sâu trong sự cô đơn và dằn vặt. Mình biết họ không sai, mình chưa bao giờ trách họ hay muốn đổ lỗi bất kì điều gì, vì đối phương vẫn là người tốt, họ vẫn tử tế nhưng có lẽ đã không dành cho mình.
Mình đã tự lên bàn mổ và tiểu phẩu áp xe ba lần, đi khám viêm tai và chịu đựng mọi cơn đau hành sốt đến tê dại mà không một lần có người ấy bên cạnh. Mình không biết mình đã mạnh mẽ đến thế nào, hay vì mình thật sự không biết mình có còn cảm giác đau đớn nữa hay không. Mình hiểu rằng vì mình luôn gạt họ ra và nói không sao em ổn. Nhưng thật sự những lúc đó mình đã đau đớn lắm, nhìn những vết sẹo minh chứng để lại cho một đoạn thời gian gồng lên vượt qua đớn đau thể xác đó, mình đã không còn sức lực để tiếp tục cho đoạn hành trình dài tình yêu gắn danh cố gắng vì tương lai được nữa.
Mình hiểu, mình nghe và mình biết rằng họ cũng bận với cuộc đời, hành trình chạy đua hết sức để mong cầu thành công và có thể lo lắng cho cả hai sau này. Nhưng thật sự giây phút thấy nụ cười vô tư đó, tâm trí mình đã không còn đủ vững chãi để chấp nhận thêm một lần nào nữa, hoặc có thể, sức lực của mình đã cạn, và mình đã một lần nữa cô đơn và tủi thân cùng cực rồi.
Hình ảnh mình hồi đó nằm trùm chăn lén nấc lên từng cơn, hay khi phải chui vào tủ khóc cho đã đời, và giây phút phải kiềm cảm giác đơn độc ấy lại, chúng đã không có lấy một điểm khác biệt nào.
Giá như mà, có ai đó dạy mình cách thương chính mình, hoặc khoảng thời gian đó những vết thương tâm lý đã không chọn mình làm nơi trú ngụ. Thì chắc mình đã không rệu rã và lầm lối như bây giờ.
Mình cũng muốn thoải mái mở lời rằng mình mệt, mình đau và mình thật sự không ổn. Nhưng mọi thứ cứ nghẹn ứ trong lòng, và mình nghĩ mình đã vô cùng mệt mỏi vì điều đó. Cái căn bệnh tâm lý chết tiệt này vì sao lại chọn mình, tại sao mình cứ luôn không thể ngừng nghĩ suy về những điều đó, tại sao thay vì nhìn người khác mình lại không thể nhìn lấy trái tim và đọc rõ được cảm xúc mình muốn gì chứ.
Thay vì bảo rằng, chuyện gì rồi cũng qua, cái gì qua rồi thì nên để nó qua đi. Ba mình đã nói là, Mỹ đã tàn phá và tạo ra chiến tranh khốc liệt ở Việt Nam như thế, mà sau hàng chục năm, mình với người ta vẫn kết nối, giao lưu và hợp tác được. Cái gì nên cho qua được thì hãy để nó thôi đi, đã chọn dừng lại rồi thì không nên nhớ đến nữa.
Nhưng mà ba à, nói thì dễ, làm lại khó. Nếu được chọn, con thật sự không muốn chọn trở thành con gái đầu, làm chị hai, làm người hiểu chuyện và gồng lên trong trái tim nhỏ bé này.
Con thật sự rất mệt rồi, con cũng tủi thân và thật sự cô độc lắm. Thật đó, giá như có ai đó cứu lấy con lúc này. Vì sao kẻ chọn rời đi và rút lui là con, nhưng cái khổ vẫn cứ bám lấy chẳng buông tha một ngày.
Vì sao!
30 notes · View notes