#trọng hiếu
Explore tagged Tumblr posts
Text
1 note
·
View note
Video
youtube
CHA TÔI - ca sĩ Lưu Ánh Loan |nhạc Quốc Khanh- thơ Bùi Trọng Hiển |Bài h...
#youtube#CHA TÔI - ca sĩ Lưu Ánh Loan | nhạc Quốc Khanh - thơ Bùi Trọng Hiển | Bài hát mới nhất và xúc động nhất về Tình Cha Con | Người con hiếu thả
1 note
·
View note
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 4)
刚才买水果,问老板:“这水果甜不甜?”
老板教育了我一番: "“这问题就跟问男朋友你爱不爱我一样,一点意义都没有. 你见过哪个老板说不甜?哪个男朋友说不爱的?你拿个柠檬我也会跟你说甜你信不信?
《爱》
Vừa lúc mua hoa quả, tình cờ hỏi ông chủ: "Quả này có ngọt hay không?"
Ông chủ liền dạy tôi: "Câu hỏi này cũng giống như việc hỏi bạn trai có yêu bạn hay không, một chút ý nghĩa cũng không có. Bạn gặp qua ông chủ nào nói quả này không ngọt bao giờ chưa? Có người bạn trai nào lại nói không yêu à? Bạn đem quả chanh đến hỏi tôi cũng sẽ đáp ngọt bạn có tin hay không?
Bài hát "Yêu"
2. 当一个女生错过最想嫁的人,她会变得越来越挑剔
当一个男生错过最想娶的人,他会变的越来越随意。
挑剔的是因为都不如你,随意是因为反正不是你
《不待》
Khi một cô gái bỏ lỡ một người mình muốn gả, cô ấy sẽ trở nên ngày càng kén chọn
Khi một chàng trai bỏ lỡ người mình muốn cưới, anh ấy sẽ trở nên ngày càng tùy ý.
Kén chọn bởi vì đều không thể như người đó, tùy ý bởi vì dù sao cũng chẳng phải người đó.
Bài hát "Không đợi"
3. 家人围着6岁的儿子问他的理想,儿子说他想当医生。
外婆说医生好,社会地位高
奶奶说���遇也不错
外公说更重要的是以后找对象方便。
爸爸听后满意地问儿子为什么想当医生
他说:“不是说医生可以治病救人吗?”
《理想》
Mọi người trong gia đình vây quanh bé trai 6 tuổi hỏi về ước mơ, thằng bé đáp muốn trở thành bác sĩ.
Bà ngoại nói bác sĩ tốt, địa vị xã hội cao
Bà nội nói đãi ngộ không tồi
Ông ngoại nói quan trọng là sau này dễ tìm bạn gái.
Bố đứa trẻ nghe xong hài lòng liền hỏi vì sao bé muốn trở thành bác sĩ:
Đứa nhỏ đáp: "Không phải nói bác sĩ có thể chữa bệnh cứu người sao ạ?
Bài hát "Lý tưởng"
4. 人生可能要遇见四个人
第一个是你爱,但不爱你的人
第二个是爱你,但你不爱的人
第三个是你爱又爱你,但最后不能在一起的人
第四个是你未必爱,但最后在一起的人
《你,好不好?》
Đời người có lẽ nên gặp bốn kiểu người
Đầu tiên là người bạn yêu, nhưng không yêu bạn
Thứ hai là người yêu bạn, nhưng bạn không yêu
Thứ ba là người bạn yêu cũng yêu bạn, nhưng sau cùng lại chẳng thể ở bên nhau
Thứ tư là người bạn không chắc đã yêu, nhưng lại ở bên bạn đến cuối cùng.
Bài hát "Bạn, có khoẻ không?""
5. 希望他最后娶一个像我一样的女孩,这样他就能一直记住我。又害怕他最后会娶一个像我一样的女孩,如果像我,为什么不是我?
《全世界谁倾听你》
Hi vọng anh ấy sẽ cưới một cô gái giống như tôi, vậy thì anh ấy sẽ nhỡ rõ về tôi. Nhưng tôi cũng sợ sau này anh ấy sẽ lấy một cô gái như tôi, bởi vì giống tôi, tại sao lại không thể là tôi?
Bài hát "Cả thế giới lắng nghe em"
6. 这世上最憋屈的,是越爱越远的人,和越等越大的雨
《雨一直下》
Giày vò lớn nhất thế giới này, có lẽ là người càng yêu lại càng xa, cũng như càng đợi mưa lại càng lớn.
Bài hát ""Mưa c�� mãi rơi""
7. 除了电影里,没人会等你四五年,说白了感情就是不联系就没有的东西,空空如也,走马观花,贪得无厌
《走马》
Ngoại trừ phim ảnh, sẽ không có ai đợi bạn bốn năm năm đâu, nói thẳng ra là tình cảm nếu như không liên lạc thì chẳng còn gì nữa, trống rỗng, cưỡi ngựa xem hoa, lòng tham không đáy.
Bài hát "Cưỡi ngựa"
8. 世界上最厉害的人,是说起床就起床,说睡觉就睡觉,说做事就做事,说玩就玩,说收心就收心.
《过得好吗》
Người lợi hại nhất thế giới chính là người nói dậy liền dậy, nói ngủ liền ngủ, nói làm việc liền làm việc, nói chơi liền chơi, nói kiềm chế liền kiềm chế được.
Bài hát "Trải qua có tốt không"
9. 合适的人不一定要情商多高,但一定要懂你的点,知道怎么能让你开心. 这样漫长的一生共度起来才不会太费劲,他不会在你感性的时候讲道理, 不会在你气得头冒烟的时候跟你硬碰硬.
《You don't know me》
Một người phù hợp không nhất thiết phải có EQ quá cao, nhưng nhất định phải hiểu bạn, biết làm thế nào khiến bạn vui vẻ. Vậy thì một đời trải qua cùng nhau mới không vất vả, anh ấy sẽ không giảng đạo lý khi bạn xúc động, sẽ không cứng rắn đối chọi khi đầu bạn phát hoả.
Bài hát "You don't know me"
10. 愿你不管被这个世界伤害了多少回,第二天早上太阳升起来的时候, 你依旧愿意去好奇、去拥抱、去相信、去发现、去等待.
《脆弱一分钟》
Mong bạn dù có thế giới này làm tổn thương bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì ngày thứ hai khi mặt trời ló rạng, bạn vẫn nguyện ý hiếu kì, ôm ấp, tin tưởng, khám phá, và chờ đợi.
Bài hát "Một phút yếu lòng"
Zhihu | Lạc Yến dịch
206 notes
·
View notes
Text
1. Nếu bạn nói xấu người khác chưa biết người bị nói xấu có xấu thật hay không nhưng chính tâm bạn đã bị xấu trước rồi.
2. Đừng sống để làm hài lòng người khác, hãy sống sao cho đúng với bản thân, đừng hại đến ai là được. Vì cuộc sống này đến Thánh còn có người ghét, huống chi là người bình thường, tốt đến mấy rồi cũng sẽ có người ghét bạn. Nên hãy là chính mình!
3. Trên đời này chẳng ai là của nhau cả. Họ chỉ là của nhau… khi họ biết hy sinh, yêu thương và tha thứ cho nhau.
4. Tận cùng của ngu dốt là đối xử tốt với quá nhiều người!
5. Miệng đời dù có ác ôn, nhưng nhờ có nó ta khôn hơn nhiều.
6. Ba quy luật vàng trong cuộc sống: Ai giúp ta đừng quên họ; Ai thương ta đừng quên họ; Ai tin tưởng ta đừng lừa gạt họ.
7. Học cách im lặng khi nổi giận để không phải hối hận về những câu nói và hành động về sau.
8. Cứ giả ngu đôi khi lại tiếp thu được nhiều thứ. Đừng cố tỏ ra hiểu biết, bạn không phải thần thánh như bạn nghĩ đâu.
9. Muốn thương nhau thì phải hiểu nhau. Muốn hiểu nhau thì phải tin tưởng nhau. Muốn tin tưởng nhau thì phải thật lòng với nhau.
10. Có không giữ, mất đừng tìm. Đến không trân trọng, đi đừng hối tiếc.
11. Đời này có luật nhân quả, nên đừng làm gì có lỗi với người khác. Dối người, có ngày người dối lại. Phản người, có ngày người phản lại.
12. Ra đời hai tay trắng, lìa đời trắng hai tay. Sao mãi nhặt cho đầy, đời người như mây bay!
13. Là con người có thể nghèo tiền, nghèo bạc… chứ đừng bao giờ nghèo đạo đức, nghèo nhân cách.
14. Trời đo được, đất lường được, chỉ có lòng người ô trược khó lường.
15. Ruồi chết vì mật ngọt, đàn bà chết vì đàn ông khéo, đàn ông chết vì đàn bà đẹp… còn cha mẹ chết vì con cái bất hiếu.
16. Một ngày tu chưa chắc thành chính quả nhưng một ngày n.g.u thì biết bao hậu quả xảy ra.
17. Người biết đạo tất không khoe, người biết nghĩa tất không tham, người biết đức tất không thích tiếng tăm lẫy lừng.
18. Người biết đủ, sống trong hoàn cảnh nào cũng an vui. Còn người lúc nào cũng thấy thiếu thì khổ mãi không lúc nào vui được.
19. Sống làm sao không trái với lương tâm, thì mỗi ngày thức dậy sẽ càng thanh thản!
5 notes
·
View notes
Text
NẾU KHÔNG THỂ BAO DUNG ĐƯỢC CHA MẸ, MỌI LÒNG TỐT VỚI THIÊN HẠ CHỈ LÀ GIẢ DỐI
Người xưa dạy rằng: "Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật", có nghĩa phú quý của một người, phụ thuộc vào đức hạnh của người đó. Và điều kiện đầu tiên làm nên một người có đức hạnh, chính là lấy chữ hiếu làm đầu. Hiếu không có, lộc lá dù đầy nhà, cũng hóa thành tro bụi, không có đủ tư cách, phúc phận để thụ hưởng.
Con người không tự nhiên sinh ra và lớn lên. Tất cả nhờ công ơn, bàn tay của cha mẹ sinh thành, nuôi dưỡng. Cha mẹ không ai hoàn hảo, có người còn xấu xí, thân phận bần hàn, nhưng không phải vì vậy mà bạn được phép quay lưng, làm những chuyện đại nghịch bất đạo, nói những lời thương thiên hại lý.
Nên nhớ: Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Trên thế gian này, cha mẹ là hai người duy nhất nguyện ý hy sinh vì ta mà không cầu nhận lại. Thậm chí, chấp nhận nằm gai, nếm mật, chịu khổ trăm bề không ca thán. Chỉ mong sao con có được cuộc sống tốt đẹp nhất mà thôi.
Thế nên vô luận cha mẹ ra sao, con cái cũng phải yêu thương, hiếu thuận và kính trọng. Một người bất trung bất hiếu, mà làm điều thiện, nói lời nhân nghĩa thì tất cả chỉ là giả dối.
Cổ nhân dạy: Thái độ đối đãi với cha mẹ của một người ẩn chứa tính cách chân thực nhất của họ. Người hiếu thuận, tất bản chất lương thiện, tất sẽ được Thần Phật độ trì, Trời thương Trời để phúc cho.
Nên nhớ, người ngoài chỉ là khách qua đường tạm bợ, chỉ có cha mẹ là chỗ dựa lớn nhất, tài sản vô cùng quý giá mà chẳng kho báu nào có thể sánh nổi. Hiếu thuận, bạn sẽ làm cho cuộc đời mình và cha mẹ hạnh phúc hơn. May mắn không cần cầu, cũng tự khắc gõ cửa tìm đến.
(Lm Jos Chính Trực sưu tầm)
11 notes
·
View notes
Text
CÓ MỘT KIỂU NGƯỜI SẼ KHÔNG BAO GIỜ GIÀ ĐI
Có một kiểu người cả đời chẳng hề già đi, năm tháng dường như đã lãng quên họ. Cái già đi chỉ là tuổi tác, còn khí chất và thần thái là không hề thay đổi. Tất cả là bởi họ mang trên mình những điều rất đặc biệt này.
1. Một tâm hồn chất phác ngây thơ
Thật khó khi kinh qua trường đời mà vẫn giữ được một tâm hồn chất phác ngây thơ. Đó không phải là kiểu “hồn nhiên như cô tiên” mà là sau những cay đắng của cuộc đời vẫn tin tưởng vào điều tốt đẹp. Đó là một tâm hồn trong sáng, không đánh mất sự hồn nhiên hiếu kỳ đối với vạn vật. Người như vậy thường hạnh phúc và tươi trẻ.
2. Coi trọng dáng vẻ hàng ngày
Ăn mặc tươm tất, chú trọng vẻ ngoài cũng là một điều quan trọng. Người già chúng ta không nên “tuổi chưa cao mà hồn đã lão”, tâm trí lúc nào cũng đặt trong cảnh tương lai mờ mịt, quá khứ u buồn, cảm thấy chăm chút bản thân là việc của giới trẻ.
Người trẻ tuổi có sự hấp dẫn tự nhiên nên không cần phải để tâm vào việc ăn mặc. Còn người có tuổi, bất luận ở nhà hay ra ngoài đều nên tùy thời phục sức, tao nhã đúng mức, mang lại niềm vui cho bản thân và mọi người. Khi bạn ăn mặc trang nhã, hiển lộ tinh thần sung mãn, thì tự nhiên cũng tự tin hơn, nhìn vào thấy trẻ ra cả chục tuổi.
3. Kiên trì đọc sách học tập, du lịch
Những người nhìn vào trẻ trung phần lớn đều kiên trì với phương châm “không ngừng tinh tiến, không ngừng học hỏi”. Trong bụng đã có một bồ sách, một kho thi thư thì ắt tâm hồn phong phú, dung mạo phong lưu.
Đọc sách giúp mở rộng nhân sinh quan, thế giới quan, du lịch giúp mở mang tầm mắt. Người ham thích đọc sách và du lịch, đối với bất cứ sự việc gì đều tự có kiến giải, không phải kiểu người bảo sao hay vậy, tự nhiên thần thái ung dung, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
4. Tấm lòng lương thiện
Những người nhìn vào trẻ trung, thường là thuần phác, thiện lương. Quá trình tu tâm dưỡng tính của họ thăng hoa thể hiện thành thần thái, tướng mạo bên ngoài. Cũng bởi tướng tùy tâm sinh, nên người có tâm từ bi, có lòng nhân ái, luôn luôn phát ra một loại hào quang. Với người khoan dung, hơn nửa gương mặt là có phúc tướng. Với người mà tính tình dịu dàng thì tướng mặt đã toát lên sự thân thiện.
5. Có mục tiêu theo đuổi
Người mà nhìn vào trẻ trung sẽ luôn trong trạng thái tinh thần phấn chấn và tràn trề sức sống. Dù là đã nghỉ hưu rồi, trong cuộc sống nên đặt những mục tiêu mới. Trong phạm vi mà khả năng cho phép, hãy tích cực tham gia các loại hoạt động như ca hát, chụp ảnh, khiêu vũ… Như vậy, cuộc sống bày ra trước mắt bạn sẽ có sức sống hơn, cũng sẽ khiến bạn không bao giờ thấy mình già đi vậy.
6. Biết cảm mến cuộc đời
Đam mê cuộc sống vẫn chưa đủ, nếu như có thể có chút lòng cảm mến với nó thì sẽ hoàn mỹ hơn. Không hưởng thụ những ưu việt mà đồng tiền mang lại, nguyện ý bỏ tâm tư trồng mấy chậu cây cảnh hay bắt tay chế tác mấy món đồ chơi, có những đam mê sở thích khác. Người như vậy, thời gian làm sao nhẫn tâm để bạn già đi đây?
7. Kiên trì vận động
Thân thể khỏe mạnh mới là nền tảng duy trì sự trẻ trung. Người mà trông không có vẻ già đi nhất định đều kiên trì vận động, khiến bản thân từ trong đến ngoài đều tỏa ra sức sống.
8. Tâm thái trẻ trung
Người có tâm thái trẻ trung sẽ tích cực trải nghiệm những điều mới mẻ, luôn hiếu kỳ khám phá những điều mới lạ. Trên người họ, bạn có lẽ cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt chân mày. Nhưng điều khiến bạn nhìn không chớp mắt là gương mặt với thần thái ung dung và tâm trạng yêu đời của họ.
Nhà văn Murakami Haruki đã từng nói: “Con người ta không phải là dần dần trở nên già đi, mà là trở nên già đi chỉ trong nháy mắt“. Con người trở nên già đi, không phải bắt đầu từ nếp nhăn đầu tiên, hay cọng tóc bạc đầu tiên, mà là bắt đầu từ ngay cái thời khắc buông bỏ chính mình. Chỉ có những ai không từ bỏ chính mình, mới có thể sống thành người không sợ già, và cũng sẽ không thấy mình già đi.
Theo Secret
44 notes
·
View notes
Text
B&W 7x10 gift card I for Call Me By Fire (VN) Hà Nội December concert :D Including Đỗ Hoàng Hiệp, Hà Lê, STRONG Trọng Hiếu & ST Sơn Thạch. All of them are in B&W because I want to try my B&W manga style, I'm happy that many people love them
I haven't watch CMBF VN yet, only listen to the music and watch the stage perform, so I draw some that impressed me. The first one impressed me and make me watch more CMBF is Đỗ Hoàng Hiệp with his voice, but his outfit is quite hard to draw (it has a bunch of keys and locks), at first I have the plan to do both of this and the cute one but I can't because of the deadlines. Hà Lê has a unique style and voice, and the Japanese style is so fit with him so he's the one I started to do this fanart first.
STRONG's outfit is in stage 5, his look make me said that:"He's a stand user", remind me about Rykiel in JJBA part 6, but has his own unique, beside he's cute somehow.
ST Sơn Thạch is in the same stage with STRONG. So he's a puppy while STRONG is a cow. I haven't watch his personal stage at that moment so this is the most interesting look to me, beside he has a focus cam center moment that's quite hot
3 notes
·
View notes
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 3: Món quà (Tháng 8)
PHẦN 2
Sau khi xỏ dép và bước ra tiền sảnh, Kagiura và Hirano len lỏi vòng ra khoảng sân ngoài hiên. Bọn trẻ đang mở mấy túi pháo hoa, ngực phồng lên trong sự mong chờ háo hức.
Nhìn bọn trẻ xé toạc từng túi pháo, bóc từng đoạn băng keo, Kagiura cảm nhận sâu sắc rằng mùa hè thật sự đã bắt đầu.
Năm ngoái, những người lớn sẽ giúp thắp nến và cố định chúng xung quanh sân bằng một ít sáp.
Năm nay, nhiệm vụ đó thuộc về Kagiura.
Công việc mà cậu từng đảm nhận trước đây - mang nước đổ đầy xô - được giao lại cho bọn trẻ con tiểu học. Vậy mà lúc đó, Kagiura nhớ đã có người vỗ vai mình bảo rằng ‘đó là công việc quan trọng nhất khi bắn pháo hoa’, người đó là… khoan đã, là ai ấy nhỉ…?
Cậu xếp ba cây nhang chống muỗi lên hiên nhà và đốt lửa.
Một người em họ học cấp hai của Kagiura vừa đến đây vào sáng nay, cẩn thận mặc cả áo quần dài để tránh bị muỗi đốt, nhìn thằng bé như đang đi cắm trại vậy.
Anh họ lớn hơn của Kagiura thì đang ngồi thư giãn ở trên hiên, vừa uống bia vừa vui vẻ quan sát.
Thật tuyệt khi có Hirano ở đây, hơi lạ một chút, nhưng Kagiura rất hạnh phúc. Đôi khuyên mà cậu vừa tặng đêm hôm trước đang được anh đeo trên tai và tỏa ra ánh xanh rực rỡ.
Cậu cũng nói với mọi người khi đang dùng bữa sáng rằng hôm nay là sinh nhật của Hirano, họ hát tặng anh bài hát mừng sinh nhật.
Dì của cậu còn mang về một chiếc bánh khiến Hirano vừa bất ngờ vừa xấu hổ, nhưng anh nhìn có vẻ rất vui.
Không khí dày đặc khói trắng cùng với mùi thuốc súng đang bốc lên. Thỉnh thoảng vài con muỗi lại vo ve bay đến nhưng mọi người cũng chẳng quan tâm đến chúng nữa, tất cả đều say sưa chiêm ngưỡng màu sắc rực rỡ của pháo hoa.
Khi một cái lụi dần, một cái nữa được thắp sáng.
Bọn trẻ hiếu động cứ chen lấn để đến lượt mình bắn pháo, nhưng bằng cách nào đó, chúng vẫn giữ trật tự không xô đẩy hay va chạm khiến đứa nào bị thương.
Khi h��t pháo hoa, họ chia nhau hai loại pháo sáng và thi xem ai giữ được ngọn lửa tròn nhỏ lâu nhất.
“Đẹp quá!”
Ai đó thốt lên cảm thán.
Khi tia lửa cuối cùng rơi xuống đất, thế giới trở lại trong bóng tối.
Họ gom xác pháo vào xô, dọn rác và thổi tắt nến.
“Giờ cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta dọn sau đi.”
Những lời đó phát ra từ Kagiura, nhưng giọng nói của cậu khác thường đến nỗi dường như chúng được phát ra từ một người xa lạ. Bóng lưng của cậu dường như hòa cùng ánh sáng của pháo hoa và tan vào màn đêm. Nhưng những dư âm vẫn còn. Cậu muốn ở mãi trong khoảnh khắc này, đắm chìm trong hơi ấm nhè nhẹ lan tỏa đến từng đầu ngón tay.
"Bọn mình đốt pháo còn chưa đã thì phải” Khi nghe Hirano lẩm bẩm như vậy, Kagiura tràn lên cảm giác rằng nếu cậu để ngày hôm nay kết thúc như vậy, cậu chắc chắn sẽ thấy hối tiếc.
“Hay chúng ta đi mua thêm vài cái nữa?”
Sau khi nhét ví vào túi, thông báo với dì nơi mà họ sắp đến, Hirano và Kagiura đứng ở cửa xịt thuốc chống muỗi cho nhau.
“Akira-kuuun, trời tối thế này không an toàn đâu, nhớ mang điện thoại theo nhé!"
Giọng nói từ phía sau rõ ràng, nhưng Kagiura cố tình lờ.
Khi cậu ở cùng với gia đình, cậu thường không hay dùng đến điện thoại, dù nó đã được sạc đầy và đang ở ngay trên tầng.
Vừa xỏ chân vào giày, cậu vừa liếc nhìn Hirano bên cạnh, người cũng đang nhướn vai giả vờ không nghe thấy gì. Anh cũng không mang theo điện thoại.
Bằng cách này, họ có thể biện minh nếu cần.
Bước chân của Kagiura nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn, như thể đang thoát khỏi giờ giới nghiêm nghiêm ngặt ở ký túc xá.
Những cột đèn đường thưa thớt phát sáng mờ nhạt, ranh giới giữa những con kênh nhỏ và đường đi trở nên nguy hiểm khó phân biệt.
Tiếng vo ve yếu ớt của côn trùng mà buổi sáng thường không thể nghe thấy ríu rít bên tai họ. Dù thời tiết không báo hiệu gì, nhưng không khí làm họ có cảm giác như mùa hè sắp kết thúc.
Nhưng hôm nay vẫn là ngày 1 tháng 8, là sinh nhật của Hirano.
Mùa hè vẫn chưa kết thúc!
"Kagi-kun, chúng ta đi đâu vậy? Cửa hàng tiện lợi à?"
Đi dạo trong khí trời ấm áp vào ban đêm thế này gợi lên ảo tưởng rằng họ đang cùng nhau trải qua mùa hè giống như khi còn nhỏ.
Kagiura đang đi trước dẫn đường, chậm rãi gật đầu.
“Ừ, em định vậy.”
Dù cậu có thử tìm ở mấy con phố khác bao nhiêu lần thì siêu thị 24/24 gần nhà cậu vẫn là lựa chọn tốt với sản phẩm phong phú.. Đường đến đó không khó đi lắm, nhưng phải mất 20 phút đi bộ. Nếu đi chậm, họ có thể dành thêm chút thời gian ở bên nhau.
"Nhỡ đâu họ hết pháo hoa thì sao?"
Vào thời điểm này trong năm thì điều đó là không thể, nhưng lời nói vẫn bật ra từ miệng Kagiura.
“Vậy thì mua ít kem là được rồi.”
Với Kagiura, việc mua đồ ăn vặt trên đường về là chuyện thường ngày, nhưng đây là lần đầu anh nghe Hirano đề xuất như vậy.
"Nó sẽ tan trước khi chúng ta về nhà mất!"
“Chúng ta sẽ ăn trên đường về, chỉ cần mua đủ cho cả 2 thôi.”
“…Ồ.”
“Sao vậy? Em định mua cho bọn trẻ nữa hả?”
"Thật ra thì, hồi nhỏ mấy anh chị họ cũng thường mua đồ về cho em, nên em cũng nghĩ ý anh là vậy."
Từ khi về nhà cậu thường không ăn vặt nhiều, nên cậu vẫn còn dư một ít tiền sinh hoạt. Hơn nữa cô bác trong họ cũng cho cậu một ít để tiêu vặt— Kagiura định nói như vậy, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết. Vì cho dù họ không rủng rỉnh thì Hirano cũng chẳng bận tâm để ý.
“Ồ, thật à? Nghe có vẻ được đó.”
“Vâng!”
Câu chuyện kéo dài một cách tự nhiên, họ giữ giọng vừa phải để âm thanh không bị vang vọng trên con đường đêm vắng vẻ, dường như cơ thể của hai người cũng hoà vào bóng tối. Khi lắng nghe giọng nói của người bên cạnh, Kagiura có ý nghĩ muốn đi đến nơi nào đó xa hơn cả cửa hàng tiện lợi. Cậu khẽ nuốt khan.
“À… Kagi-kun, em và người thân giống nhau nhỉ. Dù cho anh chỉ mới gặp họ, anh cũng không cảm thấy xa lạ chút nào. Nói thật thì, trước khi đến đây, anh cứ sợ rằng mình sẽ không hoà nhập được, và như vậy thì khó xử lắm. Nhưng đúng như em nói, anh rất vui vì đã đến.”
“Anh hoà nhập rất tốt, Hirano-san. Anh cũng rất giỏi chơi với bọn trẻ nữa.”
“Ừ, anh sống cùng một người nhỏ tuổi hơn hàng ngày mà.”
“Hửm? Nhưng mà anh không có anh chị em nào mà, đúng không?”
“Đang nói em đấy, ngốc thế.”
“…Trông em giống một đứa trẻ lắm hả? Em gây nhiều phiền phức lắm hả?”
“Không thể tự dậy vào buổi sáng, thường xuyên ngủ gật trên lớp, và mặc dù học hành chẳng giỏi em cũng không chịu ôn bài nếu anh không bảo em làm.”
Kagiura lặng người, đôi mắt cậu lạc đi.
Hirano đã đánh trúng tim đen của cậu, đến nỗi cậu chẳng thể phản bác.
Đôi mắt Hirano ánh lên vẻ dịu dàng khi nhìn phản ứng của Kagiura.
“Em đúng là rất phiền. Nhưng anh cũng biết em là một người tốt bụng và luôn nỗ lực hết mình. Anh cá rằng từ khi đến trường đây là lần đầu tiên em nghỉ ngơi không tập luyện, vòng bóng rổ trong sân thể dục hẳn cũng mòn đi nhiều suốt một học kỳ qua. Khi anh nghe mọi người kể rằng em thậm chí không ngừng luyện tập khi về nhà vào kỳ nghỉ, anh đã nghĩ ‘Chà, Kagi-kun thực sự nghiêm túc với bóng rổ’, và anh lại càng ấn tượng hơn bởi điều đó. Dù chỉ xét đến lượng công việc ở câu lạc bộ và trường học, nếu em tập luyện chăm chỉ như thế, đương nhiên là em không thể không ngủ gật trên lớp.”
Nhiệt độ cơ thể của Kagiura ấm lên từng chút với mỗi từ phát ra bằng giọng nói dịu dàng của Hirano. Dù không khí bắt đầu lạnh đi khi đêm ngày một dày, cậu vẫn cảm thấy máu nóng đang rạo rực lan đến từng đầu ngón tay.
Cậu đã phải chịu đựng những ngày đau khổ và mệt mỏi đến mức muốn hét lên, dù nói rằng cố gắng hết sức là điều cậu phải làm, là để tốt cho bản thân cậu.
Trong một thế giới mà kết quả là tất cả, cậu không làm điều này chỉ để được khen ngợi, mà bởi cậu còn muốn bù đắp cho những thứ cậu chưa giỏi bằng những thứ cậu giỏi.
Nhưng bằng cách nào? Kagiura tự hỏi, bằng cách nào mà Hirano có thể hiểu được sự khổ sở đằng sau nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu, thậm chí có thể trân trọng và công nhận chúng như thế này?
Trước giờ cậu luôn cố gắng giả vờ trưởng thành trước mặt anh ấy kia mà?
Nhưng một ký ức bất ngờ lóe lên trong tâm trí cậu.
Vào đầu tháng Năm, khi cậu mới bắt đầu đi học, cậu đã kể lể về cảm giác ghen tị đáng xấu hổ của mình với một đồng đội cho Hirano, anh đã an ủi cậu.
Rõ ràng anh ấy cũng đã nhìn thấy và hiểu được mặt yếu đuối của cậu, hiểu được sự ích kỷ và bất an vô cớ của cậu trước đồng đội được đánh giá ngang hàng kia.
“Cám ơn, Hirano-san.”
Họ đứng chờ một lúc tại đèn giao thông, giờ đã chuyển sang chế độ ban đêm, và băng qua vạch đi bộ, nơi các làn xe mở rộng và vỉa hè cũng trở nên rộng rãi hơn. Dọc theo con phố lớn là hàng loạt cửa hàng thuộc các chuỗi thương hiệu nổi tiếng.
Họ đến gần một cửa hàng cho thuê video, đèn ở đây được bật quá sáng làm Hirano lóa hết cả mắt, anh vừa cười vừa đùa nói “Đến đó em phải dẫn đường cho anh đấy nhé.”
Vẫn còn vài chiếc xe chạy trên đường.
Khi họ đi cạnh nhau, các mạch máu nơi đầu ngón tay của Kagiura thi nhau đập rộn ràng, chúng hơi cọ vào bàn tay của Hirano.
Hít sâu một hơi, cậu len lén liếc nhìn sang bên cạnh, nơi đôi khuyên đang lấp lánh trên tai của Hirano. Ánh sáng xanh mờ nhạt, hài hòa với sắc dịu dàng trong đôi mắt của anh, khiến con phố đêm trở nên rực rỡ.
“Hirano-san, đôi khuyên tai đó cực kỳ hợp với anh.”
Là người đã chọn chúng, Kagiura càng cảm thấy tự hào hơn, và một nụ cười rạng rỡ nở trên môi cậu.
“Vì Kagi-kun là người đã chọn chúng mà.”
Đúng vậy.
Người được ở bên cạnh Hirano nhiều nhất - không hẳn là 24/7, nhưng kể từ khi họ trở về ký túc xá đến lúc phải rời đi vào sáng hôm sau - không ai khác ngoài Kagiura.
Đương nhiên cậu là người hoàn hảo nhất để chọn ra một thứ phù hợp cho anh ấy.
2 notes
·
View notes
Text
Thượng lộ bình an, đừng bị nhốt mãi trong ngọn núi to lớn ấy.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên không kìm chế nổi bản thân trước mặt mọi người, không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, người bên cạnh không biết tôi bị sao, chỉ có tôi hiếu răng, ở nơi phương xa ấy, có một cái cây găn liền với tâm hồn tôi đêm hôm ấy đã bị chặt đứt. Lúc đầu tôi nghĩ không thông, nhưng sau đó tôi đã hiếu ra, chỉ cần chúng ta hạnh phúc bên nhau, chia ly thế nào không quan trọng, có người luôn nói với tôi rằng ở mỗi giai đoạn, tôi nên bình tĩnh chấp nhận sự chia ly.
7 notes
·
View notes
Text
Sibun dễ thương ghê. Nhà Cá lớn cố lên
#atvncg#cường seven#soobin hoàng sơn#(s)trong#trọng hiếu#tự long#Thanh Duy#Jun Phạm#Tuấn Hưng#Đăng Khôi
1 note
·
View note
Text
Bảng giá dán phim cách nhiệt chung cư[Cập nhật mới nhất]
Phim cách nhiệt chung cư là gì?
Phim cách nhiệt chung cư hay còn gọi là phim cách nhiệt nhà kính phù hợp với đa dạng các công trình như nhà ở, văn phòng, công ty, nhà máy, căn hộ, biệt thự,…v.v Cấu tạo cơ bản là lớp màng nhựa Polyester được sản xuất bằng các công nghệ sản xuất phim như nhuộm màu, tráng phủ kim loại , phún xạ hoặc phim lai có độ dày từ khoảng 2 đến 4mil. Sản phẩm này có lớp keo dán lên kính giúp tăng cường khả năng chống nóng cho kính.
Hiện nay để đáp ứng nhu cầu của quý khách hàng các loại phim cách nhiệt chung cư có đa dạng mẫu mã, màu sắc phim phù hợp với đa dạng các không gian kính. Phim cách nhiệt chung cư có mức giá đa dạng từ phổ thông đến cao cấp.
Tác dụng của khác biệt phim cách nhiệt chung cư
Chống nóng hiệu quả - Đảm bảo tầm nhìn qua kính: Khác với các biện pháp chống nóng khác thì lớp phim cách nhiệt chung cư giúp chống nóng hiệu quả nhưng vẫn đảm bảo tầm nhìn quan kính.
Cản 99% tia UV giúp bảo vệ sức khỏe của bạn và gia đình
Tăng cường sự riêng tư cho không gian giúp hạn chế những cái nhìn hiếu kỳ từ bên ngoài
Tăng tính thẩm mỹ, sang trọng cho không gian
Bảo vệ kính giúp giữ lại mảnh vỡ kính trên khung hạn chế đến mức thấp nhất các “thương tổn” cho những người có mặt trong không gian nếu xảy ra sự cố va đập vỡ kính.
Tiết kiệm chi phí sử dụng các thiết bị làm mát: Nhiệt độ không gian được giữ ở mức mát mẻ ổn định giúp giảm áp lực hoạt động cho các thiết bị làm mát.
Báo giá phim cách nhiệt chung cư cập nhật 2024
Mức giá dán phim cách nhiệt chung cư dao động
Từ 220.000 vnd/m2 đến 500.000 vnd/m2 các dòng phim phổ thông
Từ 550.000 vnd/m2 đến 1.270.000 vnd/m2 là các dòng cao cấp
Phim Cách Nhiệt Sài Gòn đơn vị cung cấp dịch vụ dán phim cách nhiệt nhà kính chuyên nghiệp. Cung cấp đa dạng các gói dịch vụ dán phim cách nhiệt đáp ứng tốt nhất mọi nhu cầu của quý khách hàng. Chúng tôi cam kết mang đến dịch vụ chất lượng với mức giá hợp lý nhất cho quý khách hàng. Nếu bạn đang có nhu cầu dán phim cách nhiệt chung cư hãy liên hệ ngay cho chúng tôi.
Thông tin liên hệ của PHIM CÁCH NHIỆT SÀI GÒN - ĐƠN VỊ THI CÔNG DÁN PHIM CÁCH NHIỆT NHÀ KÍNH CHUYÊN NGHIỆP
Địa chỉ: Số 16, Đ.588, P.Phước Long A, TP.Thủ Đức
Tư vấn : 𝟎𝟗𝟔 𝟔𝟔𝟔 𝟎𝟏𝟕𝟎
9 notes
·
View notes
Text
NGOẠI GIAO CÂY TRE CỦA VIỆT NAM DƯỚI GÓC NHÌN CHIÊM TINH
Việt Nam đã trở thành một quốc gia vô cùng đặc biệt trên vũ đài quốc tế, đạt được thành tựu ngoại giao đáng kinh ngạc khi thiết lập quan hệ đối tác chiến lược toàn diện với cả ba cường quốc Mỹ, Nga, Trung Quốc. Điều này diễn ra bất chấp bối cảnh xung đột phức tạp ở Ukraine và mối quan hệ không hòa thuận giữa ba quốc gia này. Thành công đó phần lớn nhờ vào định hướng ngoại giao "cây tre" của Việt Nam, một chiến lược mềm dẻo nhưng kiên cường, thấm đẫm tinh thần của một dân tộc kiên trung và bất khuất. Dưới góc độ Chiêm tinh, liệu chúng ta có thể thấy gì về bản chất và tầm nhìn ngoại giao của Việt Nam?
🤝 𝐂𝐡𝐢𝐞̂𝐦 𝐓𝐢𝐧𝐡 & 𝐓𝐨̂̉𝐧𝐠 𝐐𝐮𝐚𝐧 𝐁𝐚̉𝐧 Đ𝐨̂̀ 𝐒𝐚𝐨 𝐂𝐮̉𝐚 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐍𝐚𝐦
🔹 #Chiêm_tinh không chỉ dừng lại ở nghiên cứu con người, mà còn mở rộng để nghiên cứu vận mệnh của các quốc gia, gọi là Mundane Astrology. Theo đó, mỗi quốc gia cũng có một bản đồ sao dựa vào thời điểm lập quốc, từ đó có "cá tính" và số phận riêng. Dựa trên thời điểm lập quốc vào ngày 2/9/1945 lúc 14h, bản đồ sao của nước CHXHCN Việt Nam tiết lộ nhiều điều về "cá tính" và con đường phát triển của đất nước.
🔹 Mặc dù Việt Nam được sinh ra trong thời kì đầy khó khăn với chiến tranh và xung đột, nhưng đây cũng là đất nước của những con người kiên tâm, quật cường, có khả năng chịu khổ và vượt lên trên chông gai (#cung_Mọc #Ma_Kết). Người Việt Nam sống đoàn kết, tình nghĩa, yêu thương gia đình quê hương, coi trọng cội nguồn. Nền văn minh lúa nước làm nên tính cách siêng năng, cần cù, hiếu học, giỏi các công việc thủ công. Thế nhưng cũng đi kèm với tật hay lo lắng, soi mói phê bình, dễ bất an và quan ngại trước mọi thứ xung quanh, có khuynh hướng phải làm gì đó để cải thiện môi trường từ những điều nhỏ nhặt (#Mặt_trời #Xử_Nữ và #Mặt_trăng #Cự_Giải). Họ cũng xem trọng các giá trị tinh thần và vật chất lâu bền, đã trải qua bao thăng trầm thời gian mà vẫn vẹn nguyên ý nghĩa. Chẳng hạn lịch sử, văn hóa, bản sắc truyền thống của dân tộc. Hoặc các đối tác thân tín lâu năm mà đôi bên đã từng đồng cảm cộng khổ sẽ luôn được ghi nhớ và thắt chặt tình hữu nghị.
Việt Nam luôn thể hiện sự chủ động, tập trung, quyết đoán trong việc tận dụng các nguồn lực hỗ trợ từ môi trường dù là trong chiến tranh hay hòa bình, nhưng là để phục vụ và bảo vệ lợi ích dân tộc (bản đồ sao dạng bó, trội #Tiên_phong và thiên về nửa phải). Việt Nam luôn nhận thức rõ vị thế của mình trong khu vực Đông Nam Á cũng như trên thế giới, nên luôn biết phải làm gì và đi những bước nào nhằm xây dựng mối quan hệ đối tác với các nước xung quanh để phát triển quốc gia (trội nhà 7). Đặc biệt là cho sự tiến lên của các lĩnh vực y tế, dịch vụ công (nhà 6), kinh tế, viện trợ và các nguồn vốn đầu tư nước ngoài (nhà 8 ), giáo dục, văn hóa, giao thông hàng hải, hàng không (nhà 9).
🔹 Thêm vào đó, #bản_đồ_sao của nước Việt Nam có ba góc chặt với độ lệch chỉ 2º liên quan đến nhà 7:
1/ Mặt trăng trùng tụ sao Thổ nhà 7
2/ Sao Kim nhà 7 lục hợp sao Hải Vương nhà 9
3/ Sao Kim nhà 7 lục hợp sao Mộc nhà 9
Kết hợp khu vực nhà 7 có cả Mặt trăng - Kim- Thổ - #La_Hầu cùng án ngữ, và chủ tinh của bản đồ sao cũng nằm ở nhà 7. Điều này cho thấy ngoại giao là một tiềm năng nổi bật của Việt Nam, là mối ưu tiên hàng đầu, là lĩnh vực giúp Việt Nam khẳng định vị thế và cá tính với các nước khác. Đồng thời, ngoại giao cũng sẽ đưa đến các bước ngoặt lớn định hình vận mệnh quốc gia cho Việt Nam.
🤝 𝐐𝐮𝐚𝐧 𝐇𝐞̣̂ 𝐍𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐆𝐢𝐚𝐨 𝐂𝐮̉𝐚 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐍𝐚𝐦
🔹 Mặt trăng Cự Giải và #Kim_tinh #Sư_Tử nhà 7 chỉ ra Việt Nam là quốc gia yêu chuộng hòa bình và giàu lòng nhân ái, ưu tiên ứng xử mềm mỏng khéo léo trong quan hệ ngoại giao. Việt Nam ưu tiên giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, nhưng không bao giờ thỏa hiệp về những giá trị cốt lõi. Sự cân bằng và mềm dẻo trong ngoại giao giúp Việt Nam xây dựng được lòng tin và thiện cảm với nhiều quốc gia.
🔹 #Sao_Thổ (chủ tinh bản đồ sao) #trùng_tụ chủ tinh nhà 7 khẳng định Việt Nam giữ vững lập trường và nguyên tắc về chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và lợi ích quốc gia, phát huy nội lực và khả năng tự cường, kiên trì luật pháp quốc tế, qua đó kiến tạo các mối quan hệ hợp tác bền vững. Thêm vào đó, mối quan hệ với các siêu cường quốc trên thế giới là một chủ đề quan trọng, không chỉ trong đối ngoại mà còn trong chính sự tồn vong của chế độ và đất nước Việt Nam. Trải qua những đau thương chiến tranh quá khứ, bài học xương máu mà cha ông để lại cho đất nước đòi hỏi ngoại giao Việt Nam khi đàm phán với các siêu cường quốc phải hết sức thận trọng, nghiêm túc.
🔹 #Sao_Kim nhà 7 lục hợp #Mộc_tinh và #Hải_Vương_tinh nhà 9 cho thấy Việt Nam tích cực tham gia và đóng góp vào các diễn đàn, tổ chức quốc tế, từ đó tăng cường sự hiện diện và vai trò của mình là nước CHXHCN trên trường quốc tế. Đồng thời, mở rộng hợp tác quốc tế và thúc đẩy hợp tác song phương, đa phương, đối xử bình đẳng với tất cả các cường quốc, để tận dụng các nguồn lực bên ngoài nhằm phát triển kinh tế và bảo vệ an ninh quốc gia.
🤝 𝐂𝐚̂𝐲 𝐓𝐫𝐞 – 𝐁𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐓𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐂𝐡𝐨 𝐍𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐆𝐢𝐚𝐨 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐍𝐚𝐦
Những điều trên khiến cho sách lược ngoại giao của Việt Nam được ví như cây tre, với những đặc tính nổi bật:
🔹 Hình tượng cây tre trong văn hóa phương Đông thường đại diện cho sự văn nhã, ôn nhu, khí phách: Chỉ ra những phẩm chất đặc trưng của con người Việt Nam trong đối ngoại như nhân ái, khiêm nhường, có lòng tự tôn và tự hào dân tộc cao.
🔹 Dù rễ tre ban đầu phát triển chậm, nhưng một khi rễ đã bám sâu vào đất thì gốc rễ sẽ cực kì vững chắc: Ngoại giao Việt Nam dựa trên độc lập dân tộc và lợi ích quốc gia làm trọng, cần thời gian để xây dựng nhưng khi đã vững chắc thì không dễ bị lay chuy���n
🔹 Cây tre có thể trồng và phát triển trên nhiều loại đất khác nhau: Ngoại giao Việt Nam cần thích nghi với các loại môi trường và điều kiện phức tạp của chính trường quốc tế.
🔹 Thân tre mềm dẻo, có thể uốn cong trước gió nhưng không dễ gãy: Phản ánh cách Việt Nam định hình chính sách ngoại giao của mình là giữ vững các nguyên tắc cơ bản, kiên trì luật pháp quốc tế, tinh thần kiên cường mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng sẵn sàng thích ứng và linh hoạt trước những thay đổi của tình hình quốc tế, biết mình biết người, uyển chuyển ôn hòa để xử lí các xung đột.
🤝 𝐂𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐋𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐍𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐆𝐢𝐚𝐨 𝐂𝐚̂𝐲 𝐓𝐫𝐞 𝐓𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐁𝐨̂́𝐢 𝐂𝐚̉𝐧𝐡 𝐇𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐓𝐚̣𝐢
🔹 Một ví dụ điển hình cho định hướng ngoại giao cây tre của Việt Nam là phản ứng trước cuộc xung đột giữa Nga và Ukraine. Việt Nam đã bỏ phiếu trắng trong nghị quyết của Liên Hiệp Quốc yêu cầu Nga rút quân khỏi Ukraine, thể hiện rõ sự trung lập. Việt Nam vẫn duy trì quan hệ đối tác chiến lược toàn diện hữu hảo với Nga, đồng thời cũng kêu gọi hòa bình và sẵn sàng hỗ trợ nhân đạo cho Ukraine.
Hiện nay, Việt Nam đã thiết lập quan hệ ngoại giao với gần 200 quốc gia; và có mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện với 7 quốc gia: Mỹ, Nga, Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc, Nhật Bản, Australia. Đặc biệt từ tháng 10/2023 đến tháng 6/2024, đã có ba chuyến viếng thăm cấp nhà nước của lãnh đạo ba cường quốc vốn nhiều căng thẳng là Mỹ - Trung Quốc – Nga đến Việt Nam. Đây chính là biểu hiện rõ nét của sự linh hoạt và khéo léo trong tư tưởng ngoại giao của Việt Nam, vừa giữ vững lập trường, vừa thích ứng với tình hình quốc tế để bảo vệ lợi ích quốc gia, giúp Việt Nam đứng vững và phát triển trong một thế giới đầy biến động.
🔹 Vì thế, ngoại giao cây tre không chỉ là một phương pháp đối ngoại, mà còn là sự kết tinh của trí tuệ và bản lĩnh của dân tộc Việt Nam. Nó thể hiện sức mạnh mềm của một quốc gia biết cách thích ứng và tồn tại vững chắc trong mọi hoàn cảnh, đồng thời kiên định với những giá trị cốt lõi của mình trên trường quốc tế.
~#MãNhânNgư~
3 notes
·
View notes
Text
"Cuộc sống còn nhiều ngã rẽ, lấy đi nhiều nụ cười và nước mắt, chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ, đủ kiên trì."
Mong rằng những ngày tháng tuổi trẻ không bị hoang phí, có thể tìm ra một hướng đi cho bản thân, có một công việc khiến mình có động lực thức dậy mỗi sáng.
Bây giờ phải biết trân trọng những đồng tiền kiếm ra, có thể chưa nhiều nhưng là mồ hôi và công sức, sẽ cố gắng làm được nhiều hơn thế.
Chuyện gia đình nhất định phải đặt lên hàng đầu, có thể báo hiếu thì nhất định không để bố mẹ vất vả hơn. Mai kia lúc mệt mỏi quá, vẫn có nơi bình yên để trở về.
Chuyện tình cảm đừng để phải bi lụy, cô đơn cũng được, bên cạnh nhau cũng được, phải học cách buông bỏ. Người tốt thì trân trọng, kẻ xấu thì rời xa, bản thân mình còn chưa biết tự yêu thương thì đừng mong chờ người khác.
Cuộc sống có thể còn nhiều ngã rẽ nữa, lấy đi nhiều nụ cười và nước mắt, chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ, đủ kiên trì.
4 notes
·
View notes
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[⏾];
“Hiếu ? Anh có ở đó không ?”
"..."
“Ừ, là tôi đây,” Trần Minh Hiếu
---
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO: Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi, tình tiết căng thẳng, có yếu tố tình cảm xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
⏾.
---
Trời đã khuya, sở cảnh sát bắt đầu yên tĩnh hơn khi mọi người lần lượt rời đi. Bạn vừa thu dọn hồ sơ, chuẩn bị ra về thì đội trưởng Anh Tú tiến lại gần. “Để tôi đưa cô về,” anh nói, giọng điệu không quá ép buộc nhưng cũng mang chút nghiêm túc.
Bạn hơi bất ngờ. Đội trưởng Tú hiếm khi đề nghị đưa ai về, thường mọi người tự lái xe hoặc bắt taxi. Hơn nữa, bạn vẫn thường về một mình, và điều này đã trở thành thói quen. Nhưng nhìn vào đôi mắt anh, bạn cảm nhận được sự quan tâm đằng sau lời đề nghị. Có lẽ anh cũng có điều gì muốn nói, hoặc cần một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Bạn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Vâng, cảm ơn đội trưởng,” bạn đáp, rồi nhanh chóng bước theo anh ra xe.
Chiếc xe của đội trưởng Anh Tú lăn bánh trên con đường đêm vắng lặng, tiếng động cơ nhẹ nhàng phá tan sự im lặng. Bạn dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ. Mặc dù sự bất ngờ về lời đề nghị của anh vẫn còn trong tâm trí, bạn tự nhủ rằng có thể đây là cơ hội để thảo luận sâu hơn về vụ án, cũng như nghe những nhận định của anh. Có lẽ cả hai đều đang cố gắng tìm một bước đột phá.
Sau một lúc, đội trưởng Tú mở lời, phá vỡ sự yên lặng của bầu không khí trong xe.
“Vụ ở nhà kho… chúng ta đã gần phá được một mắt xích quan trọng,” anh nói, giọng trầm và thận trọng.
Bạn gật đầu, đồng ý với nhận định ấy. “Phải, có vẻ như Gerdnang đã trở nên căng thẳng. Dù giao dịch bị hủy, nhưng những dấu hiệu bất thường của chúng trong hệ thống tài chính đã bắt đầu lộ rõ. Đây là cơ hội để chúng ta tiếp tục ép chúng vào thế khó.”
Đội trưởng khẽ hừ, tay anh nắm chặt tay lái. “Chúng ta đang ép chúng, nhưng tôi lo rằng chúng sẽ phản ứng nhanh hơn chúng ta nghĩ. Bọn chúng rất cẩn trọng. Chúng ta không chỉ đang đối phó với những tay buôn lậu thông thường, mà là một tổ chức biết cách biến mất khi cần.”
Bạn quay sang nhìn anh. Đội trưởng Tú không phải kiểu người dễ dàng bị lung lay, nhưng sự thận trọng trong giọng nói của anh khiến bạn cảm nhận được những lo lắng sâu xa. Bạn cũng có phần đồng tình với điều đó—Gerdnang không dễ bị khuất phục. Tuy nhiên, vẫn còn điều gì đó trong vụ án khiến bạn băn khoăn.
“Chúng ta đang tiến gần hơn,” bạn nói, thở dài. “Nhưng tôi nghĩ vẫn còn một mắt xích mà chúng ta chưa xác định rõ. Có lẽ kẻ nội gián bên trong chính là chìa khóa. Nếu không tìm ra kẻ đó, chúng ta sẽ mãi bị dẫn vào các ngõ cụt.”
Anh Tú nhíu mày, đôi mắt của anh hơi chùng xuống. “Cô đúng, nội gián là vấn đề lớn nhất. Từ khi Hiếu xuất hiện, cậu ấy đã đưa ra nhiều thông tin quan trọng, nhưng tôi không thể không nghĩ đến việc tại sao cậu ta lại biết rõ về Gerdnang đến thế.”
Lời nói của đội trưởng khiến bạn khựng lại một chút. Bạn đã nhiều lần tự hỏi điều tương tự, nhưng luôn gạt bỏ những suy nghĩ đó vì sự tin tưởng mà Hiếu đã xây dựng được trong bạn. Anh ấy đã giúp cuộc điều tra tiến lên, đã giúp bạn vượt qua nhiều giai đoạn bế tắc.
“Tôi hiểu anh đang nghi ngờ điều gì,” bạn chậm rãi nói, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Nhưng Hiếu không chỉ thông minh. Cậu ấy có trực giác và những gợi ý sắc sảo. Chúng ta đã tiến xa hơn nhiều nhờ những thông tin mà cậu ấy đưa ra.”
Anh Tú khẽ nhếch môi, nhưng không phải là một nụ cười. “Cô không sai, tôi cũng không phủ nhận năng lực của Hiếu. Nhưng niềm tin… cô có cảm thấy mình đang tin cậu ta nhiều hơn là điều tra không?”
Bạn quay lại nhìn anh, một chút hoang mang trong lòng. “Anh nghĩ gì, đội trưởng?”
Anh Tú thở dài, ánh mắt nhìn thẳng về con đường tối đen trước mặt. “Tôi đã quan sát cô từ khi vụ án này bắt đầu. Cô luôn có một cách tiếp cận nghiêm ngặt, khách quan và tỉnh táo. Nhưng từ khi Hiếu xuất hiện, tôi cảm thấy có sự thay đổi trong cách cô nhìn nhận mọi thứ. Cô tin tưởng cậu ấy, và điều đó không xấu, nhưng đôi khi niềm tin có thể làm ta mờ mắt.”
Bạn khựng lại trước lời nhận xét ấy. Bạn chưa từng nghĩ mình đã thay đổi quá nhiều từ khi Hiếu tham gia vào vụ án, nhưng đội trưởng có lý do để nói như vậy. Bạn bắt đầu nhớ lại những lần Hiếu đưa ra gợi ý, bạn cảm thấy mình dần trở nên phụ thuộc vào những quan điểm sắc sảo của anh. Nhưng liệu có phải bạn đang bị cuốn theo cảm giác tin tưởng quá nhanh?
“Đội trưởng, tôi không phủ nhận rằng mình có tin tưởng Hiếu,” bạn đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Nhưng đó không phải là sự mờ mắt. Tôi nhìn nhận cậu ấy như một đồng nghiệp có năng lực. Những gợi ý của Hiếu đã giúp chúng ta rất nhiều.”
Anh Tú lặng lẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước. “Đúng, cậu ta là một cộng sự giỏi. Nhưng chỉ giỏi thôi thì không đủ để khiến tôi không cảnh giác.”
Bạn cảm thấy những lời đó nặng trĩu trong tâm trí. Đội trưởng luôn thận trọng, anh đã trải qua nhiều vụ án lớn, và anh hiểu rằng mọi thứ không bao giờ đơn giản. Nhưng trong lòng bạn, bạn biết Hiếu không chỉ là một cộng sự có tài năng. Sự hỗ trợ của anh đã trở thành điều mà bạn trân trọng. Và bạn bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình đã đặt quá nhiều niềm tin vào anh?
Chiếc xe dừng lại trước nhà bạn. Bạn quay sang nhìn đội trưởng, cảm ơn anh vì đã đưa về. Trước khi bước ra khỏi xe, bạn không thể không nghĩ về những lời của anh.
“Cô là một thám tử giỏi, và tôi tin tưởng cô sẽ không để cảm xúc lấn át,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy ý nghĩa. “Chỉ cần nhớ, khi niềm tin quá lớn, đó cũng là lúc chúng ta dễ bỏ qua những điều mình nên nhìn thấy.”
Bạn khẽ gật đầu, đôi mắt đăm chiêu. Những lời của anh không dễ bỏ qua, và khi bạn bước ra khỏi xe, đầu óc bạn bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ về Hiếu—về mối quan hệ đã hình thành giữa hai người và sự tin tưởng mà bạn đã trao cho anh.
---
Hiếu đứng tựa vào cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn theo chiếc xe của đội trưởng Anh Tú chở bạn đi xa dần trong màn đêm. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực anh, một cảm giác mà anh đã cố gắng né tránh từ lâu. Anh biết rõ nó là gì, nhưng không muốn đối diện, cũng chẳng muốn chứng minh hay chấp nhận nó.
Sự gần gũi giữa bạn và Anh Tú khiến lòng anh xáo trộn. Việc anh ta đề nghị đưa bạn về, dù là một hành động bình thường giữa đồng nghiệp, lại khiến Hiếu bực bội. Anh không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy. Đây là một cuộc chơi lớn hơn nhiều, nhưng giờ đây, cảm xúc của anh với bạn đã làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
“Cô ấy chỉ là một phần trong kế hoạch,” anh tự nhủ. “Mọi thứ vẫn đang theo đúng kế hoạch.”
Nhưng sự bình tĩnh mà anh cố tạo ra nhanh chóng bị xáo trộn khi điện thoại rung lên trong túi áo. Anh rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình. Tin nhắn từ Gerdnang hiện lên chỉ với vài từ ngắn gọn: “Họp gấp. Địa điểm cũ.”
Hiếu ngồi thẳng dậy, đôi mắt căng thẳng nhìn vào dòng chữ đó. Cuộc gặp gỡ đột ngột này không phải là một dấu hiệu tốt. Mọi lần Gerdnang gọi họp mặt, đó là khi có vấn đề nghiêm trọng hoặc khi kế hoạch cần điều chỉnh gấp. Hiếu chần chừ một lát, rồi đứng dậy, lấy áo khoác và vội vã rời khỏi sở cảnh sát.
Anh lái xe qua những con đường tối đen của thành phố, cảm giác nặng trĩu trong lòng mỗi lúc một rõ rệt. Những đèn đường chập chờn vụt qua, như nhắc nhở anh rằng mọi thứ đang nhanh chóng rơi vào một tình thế khó kiểm soát. Gerdnang đang yêu cầu sự hiện diện của anh, và điều đó chỉ có thể có nghĩa là tổ chức đã bắt đầu cảm nhận được áp lực từ cuộc điều tra. Anh là người đang nằm giữa hai lằn ranh—vừa phải đảm bảo tổ chức không bị vạch trần, vừa phải giữ cho lòng tin từ phía cảnh sát không bị sụp đổ.
Nhưng điều khó khăn nhất là cảm xúc của anh đối với bạn. Hiếu đã cố gắng không để nó can thiệp vào kế hoạch. Anh không thể để điều đó làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, khi bạn trở nên quan trọng hơn với anh, mọi thứ dần trở nên mờ mịt.
“Không được phép yếu đuối,” anh nhắc nhở mình khi tăng tốc trên con đường vắng.
Địa điểm gặp gỡ là một nhà kho cũ nằm sâu trong khu công nghiệp, nơi từng là điểm giao dịch ngầm của Gerdnang. Bên ngoài có vẻ tĩnh lặng, nhưng bên trong, mọi thứ luôn diễn ra một cách hoàn hảo, có tổ chức và ngầm giám sát bởi những tên lính canh tinh nhuệ. Hiếu bước vào trong, không có lời chào hỏi hay sự trì hoãn nào. Những đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, nhưng anh đã quá quen với sự căng thẳng ngấm ngầm này.
Người cầm đầu buổi họp mặt đứng chờ sẵn ở góc phòng. Mambo, hay Lâm Bạch Phúc Hậu. Gã là một trong những thủ lĩnh cấp cao của Gerdnang, thường xuyên chịu trách nhiệm điều phối các hoạt động tài chính và bí mật của tổ chức. Với vẻ mặt lạnh lùng, gã ra hiệu cho Hiếu tiến lại gần.
“Mày làm tốt lắm, nhưng tình hình đang thay đổi nhanh chóng,” gã nói, không vòng vo. “Cảnh sát đang tiến quá gần. Tao cần mày để kiểm soát mọi thứ, đặc biệt là vụ điều tra gần đây.”
Hiếu im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi não bộ chạy đua với thời gian. Anh biết rằng nếu không đưa ra được một kế hoạch thỏa đáng, mọi nghi ngờ sẽ dồn lên anh. Và trong thế giới của Gerdnang, một chút nghi ngờ cũng đủ để khiến một người biến mất mãi mãi.
“Mày đã thâm nhập được vào sở cảnh sát, hiểu rõ chúng từ bên trong. Mày đã có quyền lực đó, giờ là lúc dùng nó,” gã tiếp tục, giọng lạnh lùng.
Hiếu hít một hơi sâu, đôi mắt lướt nhanh qua những khuôn mặt căng thẳng trong phòng. Đây là lúc anh phải đưa ra một kế hoạch dứt khoát.
“Ta không thể dừng cuộc điều tra ngay lập tức,” Hiếu bắt đầu, giọng anh bình tĩnh nhưng dứt khoát. “Việc này sẽ khiến ta càng dễ bị phát hiện. Thay vì cố gắng chặn đứng nó, ta phải hướng chúng đi sai hướng—làm cho chúng nghĩ rằng chúng đang đi đúng, nhưng thực tế là bị dẫn dắt theo hướng mà ta muốn.”
Gã đàn ông trước mặt nhíu mày. “Ý mày là gì?”
“Cảnh sát hiện tại đang tập trung vào những mắt xích nhỏ trong tổ chức của ta. Nếu ta tiếp tục để chúng tin rằng chúng đang tiến gần hơn đến việc phá vỡ hệ thống tài chính của ta, chúng sẽ tập trung tất cả nguồn lực vào đó,” Hiếu giải thích. “Trong khi chúng dồn sự chú ý vào những tài liệu và manh mối giả, ta sẽ dùng thời gian đó để di chuyển nguồn tiền và các hoạt động ngầm thực sự đến nơi an toàn.”
“Và mày chắc chắn cảnh sát sẽ không nhận ra trò này?” một người khác trong phòng cất tiếng, giọng đầy nghi ngờ. Là Khang, Phạm Bảo Khang
Hiếu khẽ gật đầu. “Tao đã ở bên trong sở cảnh sát đủ lâu để hiểu cách chúng làm việc. Khi chúng tin rằng chúng đang có lợi thế, chúng sẽ dồn toàn bộ lực lượng vào đó. Ta chỉ cần cung cấp cho chúng đủ manh mối để chúng không có lý do gì nghi ngờ.”
Mambo mặt vẫn không rời mắt khỏi Hiếu, cân nhắc từng lời nói của anh. Trong vài giây, không gian trong phòng trở nên ngột ngạt. Hiếu biết đây là một canh bạc lớn, nhưng đó là cách duy nhất để anh có thể kéo dài thời gian và bảo vệ chính mình.
“Vậy kế hoạch cụ thể của mày là gì?” gã hỏi, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng là đã bắt đầu cân nhắc ý tưởng của Hiếu.
Hiếu nhìn thẳng vào mắt gã, biết rằng đây là thời khắc quyết định. “Ta sẽ tạo ra một đường dây giả, một chuỗi giao dịch tài chính mà cảnh sát sẽ nghĩ là trung tâm của hoạt động rửa tiền. Tất cả đều sẽ có đủ bằng chứng để khiến chúng không nghi ngờ. Nhưng đồng thời, ta phải di chuyển nguồn tiền thực sự đến những tài khoản mới, không liên quan gì đến chuỗi giao dịch mà chúng đang theo đuổi.”
Một tên khác trong phòng lên tiếng, Đặng Thành An hay tên gọi mà hắn thường dùng là Negav. “Điều này đòi hỏi một lượng lớn tài nguyên và sự khéo léo. Nếu chúng ta làm sai bất kỳ chi tiết nào, cảnh sát sẽ phát hiện ra trò này.”
Hiếu gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng nếu làm đúng, ta không chỉ có thể thoát khỏi sự theo đuổi hiện tại của cảnh sát, mà còn khiến chúng tự hủy hoại bằng chính những tài liệu mà chúng thu thập được. Chúng sẽ nghĩ rằng chúng đã phá được mạng lưới của ta, nhưng thực tế thì ta đã chuyển sang một hệ thống mới an toàn hơn.”
Mambo mặt khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện. “Khá thông minh. Vậy mày có chắc rằng mày có thể kiểm soát toàn bộ thông tin từ phía cảnh sát không?”
Hiếu gật đầu tự tin. “Tao đang làm việc trực tiếp với nhóm điều tra chính. Mọi thông tin từ phía chúng đều thông qua tao. Chỉ cần ta hành động nhanh, tao có thể kiểm soát hướng đi của cuộc điều tra.”
Im lặng bao trùm phòng họp một lúc lâu. Gã đàn ông cân nhắc lời nói của Hiếu, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu của sự bất ổn. Nhưng Hiếu không cho phép mình dao động. Đây là khoảnh khắc mà anh phải quyết định—hoặc làm tròn nhiệm vụ của Gerdnang, hoặc tự mình gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, gã lên tiếng, giọng chắc chắn. “Được, tao sẽ để mày tiếp tục kiểm soát. Nhưng nhớ rằng, nếu có bất kỳ sai lầm nào… mày sẽ là người phải trả giá.”
Hiếu khẽ cúi đầu, tỏ vẻ tuân lệnh, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Anh đã giữ vững vị trí của mình, nhưng đồng thời, anh biết rằng mọi thứ đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Cuộc gặp kết thúc nhanh chóng, và Hiếu bước ra khỏi nhà kho với tâm trạng nặng trĩu. Anh biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nơi bất kỳ bước đi sai lầm nào cũng có thể khiến anh mất tất cả—không chỉ mạng sống, mà còn cả lòng tin của bạn.
Anh lên xe, ngồi lặng một lúc trong bóng tối, nhìn qua kính chắn gió. Bạn và cuộc điều tra này đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Và giờ đây, anh phải quyết định xem liệu anh có thể tiếp tục đóng vai người hai mặt này đến cùng, hay sẽ phải đối mặt với những cảm xúc thật sự mà anh đã cố gắng lẩn tránh quá lâu.
Chiếc xe nổ máy, và Hiếu phóng nhanh ra khỏi khu công nghiệp, bóng đêm nuốt chửng những suy nghĩ rối bời trong lòng anh.
---
Hiếu về đến căn hộ của mình khi đồng hồ đã điểm gần nửa đêm. Bầu không khí trong phòng tối om và lạnh lẽo, như phản chiếu tâm trạng rối bời trong lòng anh. Anh bước qua cánh cửa, vứt áo khoác lên ghế, rồi ngồi phịch xuống sàn nhà. Cả ngày hôm nay và đặc biệt là cuộc họp với Gerdnang đã đẩy anh vào một tình thế ngạt thở—mọi thứ đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
Nhìn quanh căn phòng trống trải, Hiếu cảm thấy một cảm giác trống rỗng kỳ lạ dâng lên trong lòng. Những gì anh làm, những gì anh đã thâm nhập vào sở cảnh sát, tất cả đều vì nhiệm vụ, vì tổ chức mà anh đã gắn bó. Nhưng bây giờ, điều gì đó đã thay đổi. Anh cảm thấy bị bủa vây giữa hai thế giới: một bên là đồng đội trong Gerdnang, những kẻ anh có trách nhiệm bảo vệ; còn bên kia là bạn, người mà anh đã dần trở nên quá gần gũi và thân thiết.
Hiếu đứng dậy, đi về phía chiếc gương trong phòng tắm, ánh mắt đầy bức bối nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Đôi mắt anh thâm quầng, ánh mắt căng thẳng. Anh đưa tay lên chạm vào mặt kính, ngón tay lạnh lẽo như khắc sâu cảm giác cô đơn đã bám lấy anh từ bao giờ.
“Chuyện quái gì đã xảy ra với mình vậy?” anh tự hỏi, giọng nói khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. “Lẽ ra mình chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ. Lẽ ra mình không nên để mọi thứ đi xa đến mức này.”
Hiếu cảm nhận rõ ràng sự bế tắc đang siết chặt lấy anh. Cảm giác tội lỗi dày vò khi anh không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng như mong đợi của Gerdnang. Anh đã không bảo vệ được đồng đội trong tổ chức, đã để thông tin rò rỉ đủ để cảnh sát tiến gần hơn. Anh đã thất bại.
Nhưng còn tệ hơn thế, chính là sự thật mà Hiếu không thể phủ nhận nữa: anh đã để bản thân quá gần với bạn. Từ lúc nào, bạn không chỉ là đồng nghiệp, không chỉ là một phần của kế hoạch, mà đã trở thành một người anh không thể dễ dàng gạt bỏ khỏi tâm trí.
Anh nhìn chằm chằm vào gương, đôi mắt chất chứa sự dằn vặt. “Tại sao lại là cô ấy?” Hiếu lẩm bẩm, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. “Mình không nên để chuyện này xảy ra. Mình không được phép.”
Nhưng anh biết rõ sự thật: anh đã dính vào quá sâu. Cảm xúc của anh với bạn đã vượt xa ngoài tầm kiểm soát. Mỗi lần nhìn thấy bạn, Hiếu đều cảm thấy một cảm giác khó tả—một sự gắn kết mà anh không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể chấp nhận. Anh biết mình không thể có mối liên hệ quá thân thiết với bất kỳ ai trong cuộc chơi này, nhưng giờ đây, anh không thể quay lưng lại với cảm giác đó.
Hiếu bước lùi khỏi gương, tay ôm lấy đầu. Tâm trí anh như vỡ vụn ra từng mảnh. Anh không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa. Phần lớn trong anh vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tổ chức. Nhưng giờ đây, có một phần khác không muốn tiếp tục cuộc sống cô đơn và giả tạo này. Anh không muốn mất đi người duy nhất đã khiến anh cảm thấy bản thân còn có giá trị—người đã khiến anh nhận ra rằng anh không chỉ là một tên lính trong bóng tối.
“… mình không muốn cô đơn,” anh nói khẽ, cảm nhận được lời nói của mình vang vọng trong không gian im lặng. Đó là lần đầu tiên anh thừa nhận điều này, thừa nhận rằng cảm xúc của mình dành cho bạn không chỉ đơn thuần là sự tôn trọng công việc, anh cần có bạn bên cạnh, cần được ngắm nhìn bạn, cần cảm nhận được sự hiện diện của bạn trong bầu không khí.
Nhưng rồi, ngay khi anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ rối bời đó, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên. Hiếu giật mình, rút điện thoại ra và nhìn vào màn hình. Số của bạn hiện lên, làm trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực.
Anh đứng yên lặng trong vài giây, tay nắm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên quen thuộc. Anh không biết phải làm gì—cảm xúc hỗn loạn trong lòng anh vẫn chưa dịu đi. Đây có phải là khoảnh khắc anh nên từ bỏ tất cả để trả lời, để đối mặt với những gì anh đã cố tránh né? Hay đó sẽ là điểm mà anh không thể quay lại, khi những gì anh đã gây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn?
Điện thoại tiếp tục rung lên trong tay anh. Tên của bạn hiện lên trên màn hình, và tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Trong giây lát, cảm giác cô độc, lo lắng và bế tắc dường như tan biến. Điều duy nhất anh muốn nghe lúc này là giọng nói của bạn.
Không do dự thêm, Hiếu nhấc máy.
“Hiếu ? Anh có ở đó không ?” Giọng của bạn vang lên từ đầu dây bên kia, và ngay lập tức, cảm giác bức bối trong lòng anh dịu lại, như thể sự hiện diện của bạn đã xoa dịu những dằn vặt trong anh.
Anh khẽ nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm. “Ừ, là tôi đây,” anh đáp, giọng nói trầm ấm hơn thường lệ. Điều duy nhất anh cần lúc này: bạn, người đã khiến anh cảm thấy mình không còn cô đơn.
---
⏾.
#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hurrykng#spotify#angst#Spotify
2 notes
·
View notes
Text
ᴄʜúᴀ ɴʜậᴛ xᴠɪɪ ᴛʜườɴɢ ɴɪêɴ, ɴɢàʏ ᴛʜế ɢɪớɪ ôɴɢ ʙà ᴠà ɴɢườɪ ᴄᴀᴏ ᴛᴜổɪ
𝐓𝐇Ư 𝐆Ử𝐈 𝐍𝐇Ữ𝐍𝐆 𝐍𝐆ƯỜ𝐈 𝐂𝐎𝐍 𝐊𝐇𝐈 𝐂𝐇𝐀 𝐌Ẹ 𝐆𝐈À 𝐘Ế𝐔
Khi Cha Mẹ già yếu, ai cũng mong không bị con cháu ruồng bỏ. Bởi vì đó là lúc Cha Mẹ cần có người bên cạnh nhất, cũng như các con khi còn nhỏ, được Cha Mẹ ân cần chăm sóc mọi lúc mọi nơi.
Khi Cha Mẹ già yếu, chân tay thường run rẩy. Lúc ăn uống có làm rơi đổ cơm canh, cũng mong con đừng phiền lòng. Hãy nhẫn nại một chút, bởi lúc còn nhỏ con cũng thường vương vãi thức ăn lên quần áo như vậy.
Khi Cha Mẹ già yếu, dù đi đứng loạng choạng bất tiện nhưng thỉnh thoảng cũng muốn được ra ngoài phơi nắng, cũng như hồi nhỏ con thích được Cha Mẹ đẩy xe đi hóng gió mỗi ngày.
Cha Mẹ lớn tuổi rồi, nói chuyện có khi quên mất mình đang nói đến đâu, bèn lập lại từ đầu cho chắc. Hãy cho Cha Mẹ chút thời gian để nói hết câu chuyện. Thật ra Cha Mẹ nói gì không quan trọng đâu, điều chúng ta muốn là có người lắng nghe, con ạ!
Khi Cha Mẹ lớn tuổi, nếu buổi tối có lặp lại những điều đã nói nhiều lần vào buổi sáng, cũng mong con đừng vội ngắt lời. Như con còn nhỏ, cứ đòi Cha Mẹ kể mãi một câu chuyện mỗi khi lên giường đi ngủ.
Tuy Cha Mẹ già yếu rồi, thấy con cháu gặp trắc trở, vẫn không thể làm ngơ, mà sẽ dạy cách xử lý vấn đề, như khi con còn nhỏ dại.
Hãy mở lòng và cảm thông con nhé! Vì đó chỉ là thói quen bảo vệ con cái của các bậc làm phụ huynh lâu năm.
Khi Cha Mẹ không còn cơ hội càm ràm con nữa, giây phút nhắm mắt xuôi tay, con nhớ đừng vật vã khóc than. Trên đời cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng có sự ra đi nặng như núi đá.
Nếu thật sự là người con hiếu thảo, thì không cần thể hiện sự bi thương trước linh cữu. Vì khi Cha Mẹ còn sống, con đã làm hết những gì cần rồi, không có gì phải tiếc nuối nữa.
Cha Mẹ ra đi, mang theo tấm lòng hiếu thảo của con, sẽ an vui và chúc phúc cho con từ thế giới bên kia.
Người già là vậy, bận rộn một đời rồi cũng ra đi. Họ chỉ mong con cháu nhẫn nại một chút, vui vẻ một chút, đừng tỏ vẻ bực dọc khi họ cần đến.
Chúng ta ai rồi cũng sẽ già và yếu, sẽ giống như ông bà, cha mẹ mình. Nên khi còn trẻ, nhớ đối xử với người lớn tuổi có tâm một chút, bạn nhé!
St
2 notes
·
View notes
Text
Cổ nhân nói: “Nghèo không trách cha, giàu không chê vợ, khó không lừa bạn, phú quý không quên ơn”.
Có câu nói rằng: “Cây dù cao ngàn thước cũng đừng quên gốc rễ, người tài giỏi cũng đừng quên ơn”. Chúng ta sẽ gặp rất nhiều người trong đời, nhưng người thực sự tốt với chúng ta thì không có nhiều.
Tuy nhiên cha mẹ là người đã sinh ra và nuôi dưỡng bạn, người bạn đời đã chăm sóc và cùng bạn trải qua khó khăn, người bạn tốt của bạn và người ân nhân đã giúp đỡ bạn khi hoạn nạn, bạn cần đối xử chân thành với họ.
Vì vậy, dù giàu sang hay nghèo khó, đừng đánh mất người đối xử tốt với mình và hãy sống xứng đáng với sự chân thành của họ.
1. Nghèo không trách cha
Trong “Kinh Thi” viết: “Phụ hề sinh ngã, mẫu hề cúc ngã, ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao. Dục báo thâm ân, hạo thiên võng cực”, nghĩa là: Cha sinh ta, mẹ nuôi ta. Thương thay cha mẹ sinh ta khó nhọc. Ta muốn báo đền ơn sâu như trời cao cùng cực.
Công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ rất lớn lao, cha mẹ nhịn ăn nhịn mặc nuôi con khôn lớn, dãi gió dầm mưa để con cái có cuộc sống tốt hơn. Vì vậy hãy buông bỏ những lời buộc tội gay gắt với cha mẹ và học cách thấu hiểu, biết ơn chính là giáo dưỡng lớn nhất của một người con hiếu thảo.
Tuy nhiên, luôn có một số người đổ lỗi cho sự kém cỏi của cha mẹ vì những thất bại, khó khăn của mình. Họ thậm chí còn không quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ và đối xử không tốt. Họ chưa từng nghĩ rằng: có thể bạn không giàu có nhưng bố mẹ bạn đã làm hết sức mình vì bạn.
Từ khi sinh ra cho đến khi lập gia đình, mọi thứ bạn có đều không thể tách rời sự ủng hộ thầm lặng của cha mẹ. Vậy thì chúng ta có nhân phẩm, tư cách gì mà phàn nàn cha mẹ về sự không hoàn hảo của họ?
Trong “Tăng Quảng Hiền Văn” có viết: “Đương gia tài tri diêm mễ quý, dưỡng tử phương tri phụ mẫu ân”, ý nghĩa là, khi bạn sinh con, bạn mới biết tình yêu thương sâu sắc mà cha mẹ dành cho con cái sâu nặng như thế nào; khi bạn phải ra ngoài bôn ba kiếm tiền nuôi gia đình, bạn mới hiểu sự khó khăn, vất vả của cha mẹ.
Những người bất tài và đổ lỗi cho cha mẹ sẽ luôn là những đứa trẻ khổng lồ không bao giờ lớn lên.
Thấu hiểu và kính trọng và biết ơn cha mẹ, đó mới là sự khởi đầu cho sự trưởng thành thực sự của một người.
2. Giàu không chê vợ
Người xưa có câu: “Nghèo không thể đánh mất ý chí, giàu không thể chê bai vợ”, biết bao gia đình có thể vượt qua thử thách của nghèo khó nhưng rồi lại sa ngã khi giàu có?
Người phụ nữ đã hy sinh cả đời để đồng hành cùng bạn, khi nhan sắc vợ nhạt phai theo năm tháng, bạn càng phải trân trọng cô ấy hơn. Bởi vậy, đừng bao giờ có ý nghĩ tìm một tình yêu mới khi giàu có.
Ngoài bố mẹ thì vợ chính là người yêu thương và bao dung chúng ta nhất. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng luôn bên bạn và chăm lo từng bữa ăn cho bạn. Dù khó khăn đến mấy, người vợ vẫn nguyện ý hy sinh và mang lại ánh sáng cho bạn.
Ở trên, người vợ luôn báo hiếu cho người già, ở dưới người vợ luôn tập trung nuôi dạy con cái, đó chính là hậu phương vững chắc nhất để bạn có thể tập trung vào sự nghiệp mà không bị phân tâm.
Người vợ tốt là chỗ dựa của gia đình và là phong thủy tốt nhất của người chồng.
Nếu một người đàn ông bỏ rơi người vợ đã cùng mình vượt qua gian khó thì họ sẽ mất đi nhân phẩm của mình và họ sẽ phải hối hận về quyết định đó.
Vợ là người sẽ nắm tay bạn đi hết cuộc đời còn lại. May mắn lớn nhất của một người đàn ông là có được một người vợ luôn bên cạnh mình dù khó khăn đến đâu. Và thành công lớn nhất của một người đàn ông là khi họ giàu có, phát đạt sẽ không bao giờ bỏ người vợ tào khang của mình.
Đã kết duyên thành vợ chồng, đừng hoài nghi về tình yêu dành cho nhau. Dù sự nghiệp có thịnh vượng, thuận lợi đến đâu cũng phải yêu thương, chăm sóc vợ từ tận đáy lòng thì cuộc sống mới được trọn vẹn, êm đềm.
3. Khó không lừa bạn
Âu Dương Tu từng nói: “Tiểu nhân dĩ lợi vi bằng hữu, quân tử dĩ nghĩa vi bằng”, ý muốn nói, kẻ tiểu nhân kết bạn vì lợi, người quân tử kết bạn trọng chữ nghĩa.
Trong cuộc sống, tri kỷ và bạn tốt không nhiều, vì vậy tình bạn sâu nặng cũng hiếm có. Nếu chỉ vì mục đích cá nhân mà tính toán, hãm hại bạn bè thì bạn sẽ mất nhiều hơn được.
Nó không chỉ làm tình bạn tan vỡ mà còn hủy hoại tính cách của chính bạn. Bởi vì giữa con người luôn có quan hệ tương hỗ với nhau, bạn chân thành thì tôi sẽ đối xử với bạn chân thành, còn nếu bạn giả dối thì tôi cũng sẽ đối xử như vậy.
Bạn vì chút ít lợi nhuận nhỏ mà dùng thủ đoạn thì bạn bè sẽ xa lánh bạn, cuối cùng bạn sẽ bị cô lập.
Người xưa có một câu nói rất hay: “Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè“, bạn bè là người có thể giúp đỡ ta trong lúc khó khăn.
Một người dù nghèo khó đến đâu cũng không thể lừa dối bạn bè, nếu không sẽ tự cắt đứt tương lai của chính mình.
Tình bạn chân chính bắt đầu từ mục tiêu chung, phù hợp về tam quan, ở bên nhau bằng sự chân thành và gắn bó bằng nhân phẩm.
Chỉ bằng cách giữ vững nhân phẩm, tuân thủ các nguyên tắc sống, thành tâm kết giao bằng sự chân thành thì mới có nhiều tình bạn chân chính.
4. Phú quý không quên ơn
Người quân tử sẽ không dễ dàng nhận ân huệ từ người khác.
Khi bạn nghèo túng, cơ cực, đừng quên những người đã giúp đỡ bạn lúc khó khăn; Khi bạn nản lòng, buồn bã, đừng quên những người động viên, đồng hành với bạn; Khi sự nghiệp của bạn ngày một suôn sẻ, đừng quên những người đã giúp đỡ bạn trên suốt chặng đường.
Chúng ta nên luôn ghi nhớ lòng tốt của người khác, và nếu có khả năng, chúng ta nên thành tâm báo đáp. Bởi vì nếu ngay cả tấm lòng biết ơn cũng không có thì sẽ bị người khác coi thường.
Suy cho cùng, trên đời này không ai phải có trách nhiệm đối xử tốt với bạn. Dù giàu có hay quyền lực, bạn cũng đừng bao giờ quên những người đã giúp đỡ bạn trong suốt cuộc đời.
Như câu nói: “Cây cao ngàn thước không quên rễ, người nếu huy hoàng chớ quên ơn”.
Cảm động chỉ là nhất thời, nhưng cảm ân là mãi mãi, dù giàu có hay cao quý đến đâu cũng không bao giờ được quên lòng tốt và không được làm tổn thương người khác.
Những người đã giúp đỡ chúng ta vượt qua khó khăn chính là quý nhân trong cuộc đời, chúng ta phải biết ơn và báo đáp họ.
Khi bước trên đường đời, nếu luôn ghi nhớ câu “uống nước nhớ nguồn” và có lòng biết ơn thì bạn sẽ được nhiều phúc lành và có thể tiến xa hơn.
Nhà văn Trương Gia Giai từng nói: “Người thực sự tốt với bạn không nhiều, đừng để mất bất kỳ ai trong số họ”.
Nghèo không trách cha, giàu không bỏ vợ, khó không lừa bạn, giàu có không quên ơn, đó chính là sự tỉnh táo lớn nhất và phúc lành sâu sắc nhất của đời người.
(Nguồn: aboluowang)
7 notes
·
View notes