#hieuthuhai x reader
Explore tagged Tumblr posts
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[⏾];
“Hiếu ? Anh có ở đó không ?”
"..."
“Ừ, là tôi đây,” Trần Minh Hiếu
---
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO: Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi, tình tiết căng thẳng, có yếu tố tình cảm xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
⏾.
---
Trời đã khuya, sở cảnh sát bắt đầu yên tĩnh hơn khi mọi người lần lượt rời đi. Bạn vừa thu dọn hồ sơ, chuẩn bị ra về thì đội trưởng Anh Tú tiến lại gần. “Để tôi đưa cô về,” anh nói, giọng điệu không quá ép buộc nhưng cũng mang chút nghiêm túc.
Bạn hơi bất ngờ. Đội trưởng Tú hiếm khi đề nghị đưa ai về, thường mọi người tự lái xe hoặc bắt taxi. Hơn nữa, bạn vẫn thường về một mình, và điều này đã trở thành thói quen. Nhưng nhìn vào đôi mắt anh, bạn cảm nhận được sự quan tâm đằng sau lời đề nghị. Có lẽ anh cũng có điều gì muốn nói, hoặc cần một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Bạn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Vâng, cảm ơn đội trưởng,” bạn đáp, rồi nhanh chóng bước theo anh ra xe.
Chiếc xe của đội trưởng Anh Tú lăn bánh trên con đường đêm vắng lặng, tiếng động cơ nhẹ nhàng phá tan sự im lặng. Bạn dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ. Mặc dù sự bất ngờ về lời đề nghị của anh vẫn còn trong tâm trí, bạn tự nhủ rằng có thể đây là cơ hội để thảo luận sâu hơn về vụ án, cũng như nghe những nhận định của anh. Có lẽ cả hai đều đang cố gắng tìm một bước đột phá.
Sau một lúc, đội trưởng Tú mở lời, phá vỡ sự yên lặng của bầu không khí trong xe.
“Vụ ở nhà kho… chúng ta đã gần phá được một mắt xích quan trọng,” anh nói, giọng trầm và thận trọng.
Bạn gật đầu, đồng ý với nhận định ấy. “Phải, có vẻ như Gerdnang đã trở nên căng thẳng. Dù giao dịch bị hủy, nhưng những dấu hiệu bất thường của chúng trong hệ thống tài chính đã bắt đầu lộ rõ. Đây là cơ hội để chúng ta tiếp tục ép chúng vào thế khó.”
Đội trưởng khẽ hừ, tay anh nắm chặt tay lái. “Chúng ta đang ép chúng, nhưng tôi lo rằng chúng sẽ phản ứng nhanh hơn chúng ta nghĩ. Bọn chúng rất cẩn trọng. Chúng ta không chỉ đang đối phó với những tay buôn lậu thông thường, mà là một tổ chức biết cách biến mất khi cần.”
Bạn quay sang nhìn anh. Đội trưởng Tú không phải kiểu người dễ dàng bị lung lay, nhưng sự thận trọng trong giọng nói của anh khiến bạn cảm nhận được những lo lắng sâu xa. Bạn cũng có phần đồng tình với điều đó—Gerdnang không dễ bị khuất phục. Tuy nhiên, vẫn còn điều gì đó trong vụ án khiến bạn băn khoăn.
“Chúng ta đang tiến gần hơn,” bạn nói, thở dài. “Nhưng tôi nghĩ vẫn còn một mắt xích mà chúng ta chưa xác định rõ. Có lẽ kẻ nội gián bên trong chính là chìa khóa. Nếu không tìm ra kẻ đó, chúng ta sẽ mãi bị dẫn vào các ngõ cụt.”
Anh Tú nhíu mày, đôi mắt của anh hơi chùng xuống. “Cô đúng, nội gián là vấn đề lớn nhất. Từ khi Hiếu xuất hiện, cậu ấy đã đưa ra nhiều thông tin quan trọng, nhưng tôi không thể không nghĩ đến việc tại sao cậu ta lại biết rõ về Gerdnang đến thế.”
Lời nói của đội trưởng khiến bạn khựng lại một chút. Bạn đã nhiều lần tự hỏi điều tương tự, nhưng luôn gạt bỏ những suy nghĩ đó vì sự tin tưởng mà Hiếu đã xây dựng được trong bạn. Anh ấy đã giúp cuộc điều tra tiến lên, đã giúp bạn vượt qua nhiều giai đoạn bế tắc.
“Tôi hiểu anh đang nghi ngờ điều gì,” bạn chậm rãi nói, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Nhưng Hiếu không chỉ thông minh. Cậu ấy có trực giác và những gợi ý sắc sảo. Chúng ta đã tiến xa hơn nhiều nhờ những thông tin mà cậu ấy đưa ra.”
Anh Tú khẽ nhếch môi, nhưng không phải là một nụ cười. “Cô không sai, tôi cũng không phủ nhận năng lực của Hiếu. Nhưng niềm tin… cô có cảm thấy mình đang tin cậu ta nhiều hơn là điều tra không?”
Bạn quay lại nhìn anh, một chút hoang mang trong lòng. “Anh nghĩ gì, đội trưởng?”
Anh Tú thở dài, ánh mắt nhìn thẳng về con đường tối đen trước mặt. “Tôi đã quan sát cô từ khi vụ án này bắt đầu. Cô luôn có một cách tiếp cận nghiêm ngặt, khách quan và tỉnh táo. Nhưng từ khi Hiếu xuất hiện, tôi cảm thấy có sự thay đổi trong cách cô nhìn nhận mọi thứ. Cô tin tưởng cậu ấy, và điều đó không xấu, nhưng đôi khi niềm tin có thể làm ta mờ mắt.”
Bạn khựng lại trước lời nhận xét ấy. Bạn chưa từng nghĩ mình đã thay đổi quá nhiều từ khi Hiếu tham gia vào vụ án, nhưng đội trưởng có lý do để nói như vậy. Bạn bắt đầu nhớ lại những lần Hiếu đưa ra gợi ý, bạn cảm thấy mình dần trở nên phụ thuộc vào những quan điểm sắc sảo của anh. Nhưng liệu có phải bạn đang bị cuốn theo cảm giác tin tưởng quá nhanh?
“Đội trưởng, tôi không phủ nhận rằng mình có tin tưởng Hiếu,” bạn đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Nhưng đó không phải là sự mờ mắt. Tôi nhìn nhận cậu ấy như một đồng nghiệp có năng lực. Những gợi ý của Hiếu đã giúp chúng ta rất nhiều.”
Anh Tú lặng lẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước. “Đúng, cậu ta là một cộng sự giỏi. Nhưng chỉ giỏi thôi thì không đủ để khiến tôi không cảnh giác.”
Bạn cảm thấy những lời đó nặng trĩu trong tâm trí. Đội trưởng luôn thận trọng, anh đã trải qua nhiều vụ án lớn, và anh hiểu rằng mọi thứ không bao giờ đơn giản. Nhưng trong lòng bạn, bạn biết Hiếu không chỉ là một cộng sự có tài năng. Sự hỗ trợ của anh đã trở thành điều mà bạn trân trọng. Và bạn bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình đã đặt quá nhiều niềm tin vào anh?
Chiếc xe dừng lại trước nhà bạn. Bạn quay sang nhìn đội trưởng, cảm ơn anh vì đã đưa về. Trước khi bước ra khỏi xe, bạn không thể không nghĩ về những lời của anh.
“Cô là một thám tử giỏi, và tôi tin tưởng cô sẽ không để cảm xúc lấn át,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy ý nghĩa. “Chỉ cần nhớ, khi niềm tin quá lớn, đó cũng là lúc chúng ta dễ bỏ qua những điều mình nên nhìn thấy.”
Bạn khẽ gật đầu, đôi mắt đăm chiêu. Những lời của anh không dễ bỏ qua, và khi bạn bước ra khỏi xe, đầu óc bạn bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ về Hiếu—về mối quan hệ đã hình thành giữa hai người và sự tin tưởng mà bạn đã trao cho anh.
---
Hiếu đứng tựa vào cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn theo chiếc xe của đội trưởng Anh Tú chở bạn đi xa dần trong màn đêm. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực anh, một cảm giác mà anh đã cố gắng né tránh từ lâu. Anh biết rõ nó là gì, nhưng không muốn đối diện, cũng chẳng muốn chứng minh hay chấp nhận nó.
Sự gần gũi giữa bạn và Anh Tú khiến lòng anh xáo trộn. Việc anh ta đề nghị đưa bạn về, dù là một hành động bình thường giữa đồng nghiệp, lại khiến Hiếu bực bội. Anh không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy. Đây là một cuộc chơi lớn hơn nhiều, nhưng giờ đây, cảm xúc của anh với bạn đã làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
“Cô ấy chỉ là một phần trong kế hoạch,” anh tự nhủ. “Mọi thứ vẫn đang theo đúng kế hoạch.”
Nhưng sự bình tĩnh mà anh cố tạo ra nhanh chóng bị xáo trộn khi điện thoại rung lên trong túi áo. Anh rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình. Tin nhắn từ Gerdnang hiện lên chỉ với vài từ ngắn gọn: “Họp gấp. Địa điểm cũ.”
Hiếu ngồi thẳng dậy, đôi mắt căng thẳng nhìn vào dòng chữ đó. Cuộc gặp gỡ đột ngột này không phải là một dấu hiệu tốt. Mọi lần Gerdnang gọi họp mặt, đó là khi có vấn đề nghiêm trọng hoặc khi kế hoạch cần điều chỉnh gấp. Hiếu chần chừ một lát, rồi đứng dậy, lấy áo khoác và vội vã rời khỏi sở cảnh sát.
Anh lái xe qua những con đường tối đen của thành phố, cảm giác nặng trĩu trong lòng mỗi lúc một rõ rệt. Những đèn đường chập chờn vụt qua, như nhắc nhở anh rằng mọi thứ đang nhanh chóng rơi vào một tình thế khó kiểm soát. Gerdnang đang yêu cầu sự hiện diện của anh, và điều đó chỉ có thể có nghĩa là tổ chức đã bắt đầu cảm nhận được áp lực từ cuộc điều tra. Anh là người đang nằm giữa hai lằn ranh—vừa phải đảm bảo tổ chức không bị vạch trần, vừa phải giữ cho lòng tin từ phía cảnh sát không bị sụp đổ.
Nhưng điều khó khăn nhất là cảm xúc của anh đối với bạn. Hiếu đã cố gắng không để nó can thiệp vào kế hoạch. Anh không thể để điều đó làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, khi bạn trở nên quan trọng hơn với anh, mọi thứ dần trở nên mờ mịt.
“Không được phép yếu đuối,” anh nhắc nhở mình khi tăng tốc trên con đường vắng.
Địa điểm gặp gỡ là một nhà kho cũ nằm sâu trong khu công nghiệp, nơi từng là điểm giao dịch ngầm của Gerdnang. Bên ngoài có vẻ tĩnh lặng, nhưng bên trong, mọi thứ luôn diễn ra một cách hoàn hảo, có tổ chức và ngầm giám sát bởi những tên lính canh tinh nhuệ. Hiếu bước vào trong, không có lời chào hỏi hay sự trì hoãn nào. Những đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, nhưng anh đã quá quen với sự căng thẳng ngấm ngầm này.
Người cầm đầu buổi họp mặt đứng chờ sẵn ở góc phòng. Mambo, hay Lâm Bạch Phúc Hậu. Gã là một trong những thủ lĩnh cấp cao của Gerdnang, thường xuyên chịu trách nhiệm điều phối các hoạt động tài chính và bí mật của tổ chức. Với vẻ mặt lạnh lùng, gã ra hiệu cho Hiếu tiến lại gần.
“Mày làm tốt lắm, nhưng tình hình đang thay đổi nhanh chóng,” gã nói, không vòng vo. “Cảnh sát đang tiến quá gần. Tao cần mày để kiểm soát mọi thứ, đặc biệt là vụ điều tra gần đây.”
Hiếu im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi não bộ chạy đua với thời gian. Anh biết rằng nếu không đưa ra được một kế hoạch thỏa đáng, mọi nghi ngờ sẽ dồn lên anh. Và trong thế giới của Gerdnang, một chút nghi ngờ cũng đủ để khiến một người biến mất mãi mãi.
“Mày đã thâm nhập được vào sở cảnh sát, hiểu rõ chúng từ bên trong. Mày đã có quyền lực đó, giờ là lúc dùng nó,” gã tiếp tục, giọng lạnh lùng.
Hiếu hít một hơi sâu, đôi mắt lướt nhanh qua những khuôn mặt căng thẳng trong phòng. Đây là lúc anh phải đưa ra một kế hoạch dứt khoát.
“Ta không thể dừng cuộc điều tra ngay lập tức,” Hiếu bắt đầu, giọng anh bình tĩnh nhưng dứt khoát. “Việc này sẽ khiến ta càng dễ bị phát hiện. Thay vì cố gắng chặn đứng nó, ta phải hướng chúng đi sai hướng—làm cho chúng nghĩ rằng chúng đang đi đúng, nhưng thực tế là bị dẫn dắt theo hướng mà ta muốn.”
Gã đàn ông trước mặt nhíu mày. “Ý mày là gì?”
“Cảnh sát hiện tại đang tập trung vào những mắt xích nhỏ trong tổ chức của ta. Nếu ta tiếp tục để chúng tin rằng chúng đang tiến gần hơn đến việc phá vỡ hệ thống tài chính của ta, chúng sẽ tập trung tất cả nguồn lực vào đó,” Hiếu giải thích. “Trong khi chúng dồn sự chú ý vào những tài liệu và manh mối giả, ta sẽ dùng thời gian đó để di chuyển nguồn tiền và các hoạt động ngầm thực sự đến nơi an toàn.”
“Và mày chắc chắn cảnh sát sẽ không nhận ra trò này?” một người khác trong phòng cất tiếng, giọng đầy nghi ngờ. Là Khang, Phạm Bảo Khang
Hiếu khẽ gật đầu. “Tao đã ở bên trong sở cảnh sát đủ lâu để hiểu cách chúng làm việc. Khi chúng tin rằng chúng đang có lợi thế, chúng sẽ dồn toàn bộ lực lượng vào đó. Ta chỉ cần cung cấp cho chúng đủ manh mối để chúng không có lý do gì nghi ngờ.”
Mambo mặt vẫn không rời mắt khỏi Hiếu, cân nhắc từng lời nói của anh. Trong vài giây, không gian trong phòng trở nên ngột ngạt. Hiếu biết đây là một canh bạc lớn, nhưng đó là cách duy nhất để anh có thể kéo dài thời gian và bảo vệ chính mình.
“Vậy kế hoạch cụ thể của mày là gì?” gã hỏi, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng là đã bắt đầu cân nhắc ý tưởng của Hiếu.
Hiếu nhìn thẳng vào mắt gã, biết rằng đây là thời khắc quyết định. “Ta sẽ tạo ra một đường dây giả, một chuỗi giao dịch tài chính mà cảnh sát sẽ nghĩ là trung tâm của hoạt động rửa tiền. Tất cả đều sẽ có đủ bằng chứng để khiến chúng không nghi ngờ. Nhưng đồng thời, ta phải di chuyển nguồn tiền thực sự đến những tài khoản mới, không liên quan gì đến chuỗi giao dịch mà chúng đang theo đuổi.”
Một tên khác trong phòng lên tiếng, Đặng Thành An hay tên gọi mà hắn thường dùng là Negav. “Điều này đòi hỏi một lượng lớn tài nguyên và sự khéo léo. Nếu chúng ta làm sai bất kỳ chi tiết nào, cảnh sát sẽ phát hiện ra trò này.”
Hiếu gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng nếu làm đúng, ta không chỉ có thể thoát khỏi sự theo đuổi hiện tại của cảnh sát, mà còn khiến chúng tự hủy hoại bằng chính những tài liệu mà chúng thu thập được. Chúng sẽ nghĩ rằng chúng đã phá được mạng lưới của ta, nhưng thực tế thì ta đã chuyển sang một hệ thống mới an toàn hơn.”
Mambo mặt khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện. “Khá thông minh. Vậy mày có chắc rằng mày có thể kiểm soát toàn bộ thông tin từ phía cảnh sát không?”
Hiếu gật đầu tự tin. “Tao đang làm việc trực tiếp với nhóm điều tra chính. Mọi thông tin từ phía chúng đều thông qua tao. Chỉ cần ta hành động nhanh, tao có thể kiểm soát hướng đi của cuộc điều tra.”
Im lặng bao trùm phòng họp một lúc lâu. Gã đàn ông cân nhắc lời nói của Hiếu, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu của sự bất ổn. Nhưng Hiếu không cho phép mình dao động. Đây là khoảnh khắc mà anh phải quyết định—hoặc làm tròn nhiệm vụ của Gerdnang, hoặc tự mình gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, gã lên tiếng, giọng chắc chắn. “Được, tao sẽ để mày tiếp tục kiểm soát. Nhưng nhớ rằng, nếu có bất kỳ sai lầm nào… mày sẽ là người phải trả giá.”
Hiếu khẽ cúi đầu, tỏ vẻ tuân lệnh, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Anh đã giữ vững vị trí của mình, nhưng đồng thời, anh biết rằng mọi thứ đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Cuộc gặp kết thúc nhanh chóng, và Hiếu bước ra khỏi nhà kho với tâm trạng nặng trĩu. Anh biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nơi bất kỳ bước đi sai lầm nào cũng có thể khiến anh mất tất cả—không chỉ mạng sống, mà còn cả lòng tin của bạn.
Anh lên xe, ngồi lặng một lúc trong bóng tối, nhìn qua kính chắn gió. Bạn và cuộc điều tra này đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Và giờ đây, anh phải quyết định xem liệu anh có thể tiếp tục đóng vai người hai mặt này đến cùng, hay sẽ phải đối mặt với những cảm xúc thật sự mà anh đã cố gắng lẩn tránh quá lâu.
Chiếc xe nổ máy, và Hiếu phóng nhanh ra khỏi khu công nghiệp, bóng đêm nuốt chửng những suy nghĩ rối bời trong lòng anh.
---
Hiếu về đến căn hộ của mình khi đồng hồ đã điểm gần nửa đêm. Bầu không khí trong phòng tối om và lạnh lẽo, như phản chiếu tâm trạng rối bời trong lòng anh. Anh bước qua cánh cửa, vứt áo khoác lên ghế, rồi ngồi phịch xuống sàn nhà. Cả ngày hôm nay và đặc biệt là cuộc họp với Gerdnang đã đẩy anh vào một tình thế ngạt thở—mọi thứ đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
Nhìn quanh căn phòng trống trải, Hiếu cảm thấy một cảm giác trống rỗng kỳ lạ dâng lên trong lòng. Những gì anh làm, những gì anh đã thâm nhập vào sở cảnh sát, tất cả đều vì nhiệm vụ, vì tổ chức mà anh đã gắn bó. Nhưng bây giờ, điều gì đó đã thay đổi. Anh cảm thấy bị bủa vây giữa hai thế giới: một bên là đồng đội trong Gerdnang, những kẻ anh có trách nhiệm bảo vệ; còn bên kia là bạn, người mà anh đã dần trở nên quá gần gũi và thân thiết.
Hiếu đứng dậy, đi về phía chiếc gương trong phòng tắm, ánh mắt đầy bức bối nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Đôi mắt anh thâm quầng, ánh mắt căng thẳng. Anh đưa tay lên chạm vào mặt kính, ngón tay lạnh lẽo như khắc sâu cảm giác cô đơn đã bám lấy anh từ bao giờ.
“Chuyện quái gì đã xảy ra với mình vậy?” anh tự hỏi, giọng nói khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. “Lẽ ra mình chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ. Lẽ ra mình không nên để mọi thứ đi xa đến mức này.”
Hiếu cảm nhận rõ ràng sự bế tắc đang siết chặt lấy anh. Cảm giác tội lỗi dày vò khi anh không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng như mong đợi của Gerdnang. Anh đã không bảo vệ được đồng đội trong tổ chức, đã để thông tin rò rỉ đủ để cảnh sát tiến gần hơn. Anh đã thất bại.
Nhưng còn tệ hơn thế, chính là sự thật mà Hiếu không thể phủ nhận nữa: anh đã để bản thân quá gần với bạn. Từ lúc nào, bạn không chỉ là đồng nghiệp, không chỉ là một phần của kế hoạch, mà đã trở thành một người anh không thể dễ dàng gạt bỏ khỏi tâm trí.
Anh nhìn chằm chằm vào gương, đôi mắt chất chứa sự dằn vặt. “Tại sao lại là cô ấy?” Hiếu lẩm bẩm, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. “Mình không nên để chuyện này xảy ra. Mình không được phép.”
Nhưng anh biết rõ sự thật: anh đã dính vào quá sâu. Cảm xúc của anh với bạn đã vượt xa ngoài tầm kiểm soát. Mỗi lần nhìn thấy bạn, Hiếu đều cảm thấy một cảm giác khó tả—một sự gắn kết mà anh không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể chấp nhận. Anh biết mình không thể có mối liên hệ quá thân thiết với bất kỳ ai trong cuộc chơi này, nhưng giờ đây, anh không thể quay lưng lại với cảm giác đó.
Hiếu bước lùi khỏi gương, tay ôm lấy đầu. Tâm trí anh như vỡ vụn ra từng mảnh. Anh không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa. Phần lớn trong anh vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tổ chức. Nhưng giờ đây, có một phần khác không muốn tiếp tục cuộc sống cô đơn và giả tạo này. Anh không muốn mất đi người duy nhất đã khiến anh cảm thấy bản thân còn có giá trị—người đã khiến anh nhận ra rằng anh không chỉ là một tên lính trong bóng tối.
“… mình không muốn cô đơn,” anh nói khẽ, cảm nhận được lời nói của mình vang vọng trong không gian im lặng. Đó là lần đầu tiên anh thừa nhận điều này, thừa nhận rằng cảm xúc của mình dành cho bạn không chỉ đơn thuần là sự tôn trọng công việc, anh cần có bạn bên cạnh, cần được ngắm nhìn bạn, cần cảm nhận được sự hiện diện của bạn trong bầu không khí.
Nhưng rồi, ngay khi anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ rối bời đó, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên. Hiếu giật mình, rút điện thoại ra và nhìn vào màn hình. Số của bạn hiện lên, làm trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực.
Anh đứng yên lặng trong vài giây, tay nắm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên quen thuộc. Anh không biết phải làm gì—cảm xúc hỗn loạn trong lòng anh vẫn chưa dịu đi. Đây có phải là khoảnh khắc anh nên từ bỏ tất cả để trả lời, để đối mặt với những gì anh đã cố tránh né? Hay đó sẽ là điểm mà anh không thể quay lại, khi những gì anh đã gây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn?
Điện thoại tiếp tục rung lên trong tay anh. Tên của bạn hiện lên trên màn hình, và tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Trong giây lát, cảm giác cô độc, lo lắng và bế tắc dường như tan biến. Điều duy nhất anh muốn nghe lúc này là giọng nói của bạn.
Không do dự thêm, Hiếu nhấc máy.
“Hiếu ? Anh có ở đó không ?” Giọng của bạn vang lên từ đầu dây bên kia, và ngay lập tức, cảm giác bức bối trong lòng anh dịu lại, như thể sự hiện diện của bạn đã xoa dịu những dằn vặt trong anh.
Anh khẽ nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm. “Ừ, là tôi đây,” anh đáp, giọng nói trầm ấm hơn thường lệ. Điều duy nhất anh cần lúc này: bạn, người đã khiến anh cảm thấy mình không còn cô đơn.
---
⏾.
#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hurrykng#spotify#angst#Spotify
2 notes
·
View notes
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[⋆✦]; Giữa cuộc chiến chống lại tổ chức Gerdnang đầy nguy hiểm, một vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm được giao một trợ lý mới— Trần Minh Hiếu, chàng trai trẻ bí ẩn và cuốn hút. Nhưng khi cảm xúc bắt đầu nảy sinh và những nghi ngờ ngày càng lớn, thám tử phải đối mặt với câu hỏi: Hiếu là đồng minh hay mối nguy tiềm ẩn? Trong cuộc rượt đuổi tội phạm này, mọi thứ không đơn giản như vẻ ngoài của chúng ֶָ֢⭑. Trần Minh Hiếu
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thẳng, hồi hộp. Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
Sở cảnh sát lúc nào cũng náo nhiệt trong sự hỗn loạn có kiểm soát. Các sĩ quan đi qua đi lại, điện thoại reo liên tục, và tiếng nói chuyện rì rầm khi các thám tử làm việc không ngừng để phá án. Bạn ngồi tại bàn làm việc, trước mặt là một chồng hồ sơ cao ngất, tất cả đều liên quan đến một vụ án đã ám ảnh sở trong nhiều tháng—tổ chức Gerdnang
Gerdnang không phải là một tổ chức tội phạm thông thường. Chúng hoạt động ngầm, cẩn thận xóa mọi dấu vết. Buôn ma túy, buôn lậu vũ khí, và buôn người chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Mỗi manh mối mà bạn theo đuổi đều hoặc bị đứt quãng hoặc dẫn đến ngõ cụt, khiến bạn thất vọng hơn bất kỳ vụ án nào bạn từng làm.
Bạn đã được giao vụ án này sáu tháng trước, và kể từ đó, mỗi ngày đều là một cuộc chiến. Dường như Gerdnang có tai mắt ở khắp mọi nơi, làm cho việc đạt được tiến triển thực sự gần như không thể. Những đêm của bạn dài đằng đẵng, ngồi hàng giờ liền trước những hồ sơ vụ án và bảng ghim đầy hình ảnh với những sợi dây đỏ chằng chịt. Sở đã có tiến bộ, nhưng chưa đủ,...vẫn chưa đủ.
Bạn thở dài, lật qua một trong những tập hồ sơ thì giọng nói của đội trưởng Anh Tú phá tan bầu không gian yên lặng.
“Cô ___ Vào phòng tôi. Ngay bây giờ.”
Giọng anh ta cộc cằn, điển hình của một người trải qua muôn nẻo trong sự nghiệp của mình. Bạn thu dọn vài tập hồ sơ và bước vào phòng làm việc của anh, trong đầu lướt qua những giả thuyết. Lại có chuyện gì nữa đây?
Khi bạn bước vào, Đội trưởng Anh Tú đứng sau bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực. Bên cạnh anh là một thanh niên, có lẽ tầm cuối hai mươi. Anh ta cao, gầy, mái tóc vuốt ngược có chút lộn xộn, và tỏa ra một sự tự tin không hoàn toàn phù hợp với nét bồn chồn trong đôi mắt.
“Đây là Trần Minh Hiếu,” Đội trưởng Tú giới thiệu, vẫy tay về phía cậu trai “Trợ lý mới của cô"
Bạn chớp mắt, ngạc nhiên. Bạn luôn làm việc một thân một mình, đơn thương độc mã. Và chỉ vì một vụ án như thế này mà cần một người trợ lý ?
“Tôi không cần trợ lý, đội trưởng,” bạn nói dứt khoát, nhìn Hiếu.
Hiếu bước tới, nở một nụ cười lịch sự, một nụ cười bạn không thể phủ nhận rất ấm áp.
“Tôi hứa sẽ không cản trở, cô ___” chất giọng miền Nam trầm của anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của bạn. “Tôi chỉ ở đây để giúp thôi.”
Có gì đó trong giọng nói của anh—mượt mà, điềm tĩnh, với một chút tinh nghịch. Bạn không thể giải thích được, nhưng có một năng lượng ở anh mà khiến bạn chú ý.
“Cậu ta mới vào nghề, nhưng hồ sơ trong học viện rất ấn tượng,” Đội trưởng Tú giải thích. “Cô có thể cho cậu ta một cơ hội. Với những gì đang diễn ra với tổ chức Gerdnang, chúng ta cần tất cả sự giúp đỡ có thể.”
Bạn nghiến răng, đôi tay siết chặt. Tổ chức Gerdnang đã chiếm trọn cuộc sống của bạn trong nhiều tháng qua, và dù không muốn thừa nhận, Anh Tú nói đúng. Có lẽ một cánh tay đắc lực sẽ tạo nên sự khác biệt.
“Được thôi,” bạn nhượng bộ. “Nhưng nếu cậu ta làm chậm tôi, cậu ta sẽ bị đuổi khỏi vụ án.”
“Thỏa thuận,” Đội trưởng Tú gật đầu. “Giờ quay lại làm việc đi. Và cậu Hiếu, đừng khiến tôi hối hận vì đã đặt cậu vào đây.”
Cuộc bàn luận kết thúc, bạn rời khỏi phòng làm việc với Hiếu theo sau. Khi quay lại bàn làm việc, bạn liếc nhìn anh ta.
“Anh đã từng làm vụ án thực sự nào chưa ?”
“Chưa,” anh đáp, một nụ cười nhếch môi. “Nhưng tôi học nhanh lắm.”
Bạn hừ mũi. Vậy thì khoẻ.
---
Quay lại bàn làm việc, bạn đưa Hiếu một chồng hồ sơ. “Bắt đầu từ những cái này. Tôi cần biết mọi chi tiết về những nghi phạm này. Tiểu sử, mối quan hệ, bất kỳ mẫu nào chúng ta đã bỏ lỡ.”
Hiếu nhận lấy tập hồ sơ mà không phàn nàn, ngồi vào chiếc ghế đối diện bạn. Trong vài giờ tiếp theo, hai người làm việc trong sự yên lặng tương đối, chỉ có âm thanh thỉnh thoảng của việc lật trang hoặc viết ghi chú.
Dù bạn hoài nghi lúc đầu, phải thừa nhận rằng Hiếu rất tỉ mỉ. Anh làm việc nhanh chóng, nhưng không bỏ sót chi tiết nào. Thỉnh thoảng, anh sẽ hỏi một câu hoặc chỉ ra điều gì đó bạn đã bỏ qua, điều này khiến bạn hơi bực mình, nhưng bạn không thể phủ nhận điều đó hữu ích.
Thời gian trôi qua, bạn bắt đầu nhận ra điều gì đó khác—anh không chỉ giỏi trong công việc. Anh rất quan sát, gần như quá mức. Đôi mắt anh liên tục nhìn quanh phòng, chú ý mọi thứ từ vị trí của tách cà phê đến cách bạn sắp xếp hồ sơ của mình. Và khi anh nhìn bạn, cảm giác như anh có thể nhìn thấu bạn.
“Cô đã theo đuổi vụ này một thời gian rồi, đúng không?” anh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Quá lâu là đằng khác,” bạn lầm bầm, không nhìn lên khỏi tập hồ sơ.
“Chắc phải khó chịu lắm. Mỗi khi nghĩ mình đang đến gần, thì lại vụt mất.”
Bạn ngừng lại, liếc nhìn anh. Giọng anh không hề chế nhạo, nhưng có một chút sắc bén trong đó, như thể anh biết nhiều hơn những gì anh để lộ.
“Đó là một phần của công việc,” bạn đáp ngắn gọn, cố đẩy cuộc trò chuyện trở lại công việc.
Nhưng Hiếu không có vẻ bị cản trở. Anh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
“Có bao giờ cô nghĩ rằng có người bên trong không? Một ai đó cung cấp thông tin cho họ?”
Bạn sững lại trong giây lát. Đây không phải là một giả thuyết hoàn toàn mới, nhưng cách anh nói khiến dạ dày bạn thắt lại. Bạn đã từng nghĩ đến nó, dĩ nhiên, nhưng những h�� lụy của nó quá lớn để nghĩ đến mà không có bằng chứng cụ thể.
“Tôi đã nghĩ đến,” bạn thừa nhận cẩn trọng. “Nhưng cho đến khi tìm được bằng chứng, đó chỉ là lý thuyết.”
“Đúng,” Hiếu đáp, ánh mắt anh dừng lại trên bạn thêm một lúc nữa trước khi quay lại làm việc. “Chỉ là lý thuyết.”
---
Tối hôm đó, lâu sau khi hầu hết mọi người trong sở đã về nhà, bạn và Hiếu vẫn đang đắm chìm trong đống hồ sơ. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn của bạn tạo ra những cái bóng dài trên tường, và không khí nồng nặc mùi cà phê cũ.
Bạn ngả người ra sau ghế, xoa trán. Mắt bạn rát vì nhìn chằm chằm vào tài liệu suốt mấy giờ liền, và đầu óc bạn đau nhức vì sự bực bội. Vụ án này đang ăn mòn bạn, kéo bạn sâu hơn vào mạng lưới rối rắm của nó, và giờ với sự xuất hiện của Hiếu, mọi thứ càng trở nên phức tạp.
Bạn nhìn anh qua bàn. Anh vẫn tập trung, lật qua một tập hồ sơ khác, nhưng có điều gì đó ở sự điềm tĩnh của anh khiến bạn bất an. Anh không có vẻ bận tâm đến sự hỗn loạn xung quanh vụ án, những ngõ cụt hay nguy hiểm. Dường như anh phát triển mạnh trong điều đó.
“Anh không có vẻ lo lắng gì,” bạn nói, phá vỡ sự im lặng.
Hiếu ngước lên, ánh mắt anh gặp bạn. Có một chút thích thú trong đó, nhưng cũng có gì đó khác—thứ gì đó tối tăm hơn, tính toán hơn.
“Tại sao tôi phải lo lắng?” anh hỏi, giọng anh trầm ấm. “Chúng ta sẽ bắt được họ. Chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Bạn cau mày. Sự ngạo nghễ của anh thật khó chịu, nhưng bạn không thể hiểu tại sao. Có lẽ chỉ là sự mệt mỏi đang đè nặng lên bạn. Hoặc có lẽ đó là điều gì khác.
“Sao anh chắc chắn như vậy?”
Anh nghiêng người về phía trước, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi. “Vì tôi biết cách những người này suy nghĩ. Chỉ cần hiểu được tâm trí của họ.”
Bạn nheo mắt nhìn anh. “Và anh nghĩ hiểu họ sao?”
Hiếu nhún vai, dựa lưng vào ghế. “Hãy coi như… tôi có trí tưởng tượng tốt.”
Có gì đó trong giọng anh khiến sống lưng bạn phải run lên. Bạn không thể dứt bỏ cảm giác rằng anh có nhiều điều hơn vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ bạn không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục làm việc với anh.
---
Những ngày tiếp theo trôi qua trong mớ bòng bong của giấy tờ, theo dõi, và ngõ cụt. Nhưng mỗi ngày trôi qua, bạn bắt đầu nhận ra nhiều hơn về Hiếu. Sự nhạy bén của anh, sự sắc bén của anh, và—đáng lo hơn—trực giác của anh khi nhắc đến tổ chức.
Anh luôn biết chính xác nơi để tìm, những manh mối nào đáng theo đuổi, và những cái nào sẽ lãng phí thời gian của bạn. Gần như như thể anh có thông tin nội bộ.
Bạn giữ nghi ngờ cho riêng mình, nhưng chúng ngày càng lớn dần lên từng ngày. Và cùng lúc đó, bạn không thể ngừng bị cuốn hút bởi anh. Sự quyến rũ tự nhiên, sự dí dỏm của anh—thật khó để không bị cuốn hút.
✦ . ⁺ . ✦ . ⁺ . ✦
Chao xìn mọi ngườii !! Đây là lần đầu mình viết một fanfic, chắc chắn sẽ có những sơ suất và những lỗi không mong muốn, mong mọi người hoan hỉ, bỏ qua và góp ý cho mình nhé !! mình sẽ cập nhật chap mới vào tối mỗi thứ 2 ạ !! ˊᗜˋ♡ (funfact: Đội trưởng Tú là Anh Tú Atus đó!)
#fanfiction#fanfic#anh trai say hi#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#Anh Tú#Anh Tú Atus#Atus#Gerdnang#romance#darkromance#Spotify
2 notes
·
View notes
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[🩻];
“Tôi không muốn cảm thấy thế này, nhưng có những thứ… khiến tôi thay đổi. Có lẽ, tôi không còn là chính mình nữa.”
"..."
“Cảm ơn cô… vì đã ở đây, vì đã ở cạnh tôi. Chỉ điều đó thôi đã giúp tôi rất nhiều.”
---
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO: Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi, tình tiết căng thẳng, có yếu tố tình cảm xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
🩻.
---
Giọng bạn vang lên từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng và quen thuộc nhưng có chút lo lắng. “Anh đã về nhà chưa? Thường thì chúng ta sẽ về cùng nhau, nhưng hôm nay… tôi muốn chắc chắn anh đã về nhà an toàn.”
Câu hỏi ấy khiến Hiếu khựng lại, không biết phải phản ứng thế nào. Đó là một điều nhỏ nhặt, nhưng nghe bạn nói vậy, anh thấy nghẹn lại. Anh chưa bao giờ nghĩ ai đó sẽ quan tâm đến anh theo cách đó, ngoài những gì liên quan đến công việc. Anh cố gắng đáp lại bằng giọng bình thường, nhưng nó không nghe tự nhiên như anh mong muốn.
“Tôi… tôi về nhà rồi” Hiếu lắp bắp, cố gắng điều chỉnh giọng nói. Nhưng anh biết, và chắc chắn bạn cũng nhận ra, rằng anh không ổn.
Bạn không ép anh giải thích thêm, chỉ hỏi tiếp, giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh. “Có chuyện gì xảy ra à, Hiếu? Anh không cần phải nói ngay nếu chưa sẵn sàng, nhưng tôi có cảm giác anh đang gánh nặng điều gì đó.”
Hiếu bất ngờ. Đây là lần đầu tiên có ai đó hỏi thăm anh một cách chân thành như thế, không phải về công việc, không phải về nhiệm vụ. Câu hỏi của bạn xoáy sâu vào những cảm xúc mà anh đã cố giấu kín. Anh bối rối, không biết phải trả lời thế nào.
“Tôi…” Anh bắt đầu, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Anh không thể nói ra tất cả, không thể nói về Gerdnang, về cuộc chiến ngầm mà anh đang phải đối mặt. Nhưng những cảm xúc bên trong anh, những gì đã đè nén quá lâu, bắt đầu tràn ra mà anh không thể kiểm soát.
“Gần đây… mọi thứ thay đổi nhiều quá,” Hiếu thốt lên, giọng nói run nhẹ. “Tôi không còn biết mình đang làm gì nữa. Mọi thứ đều lẫn lộn… và tôi… tôi không còn chắc chắn về điều gì cả.”
Anh dừng lại, hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, nhưng từng lời nói như cơn sóng vỡ òa. “Tôi cứ cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, nhưng càng làm thế, tôi càng cảm thấy mình mất phương hướng. Tôi đã từng nghĩ mình biết rõ mình đang làm gì, nhưng giờ… tôi không chắc nữa.”
Bạn im lặng lắng nghe, không ngắt lời anh, không thúc ép anh phải nói thêm. Sự im lặng từ bạn lại càng khiến anh cảm thấy thoải mái để tiếp tục. Đó không phải là sự phán xét, mà là sự thấu hiểu.
Hiếu cảm nhận giọng mình bắt đầu nghẹn lại, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp. “Tôi không muốn cảm thấy thế này, nhưng có những thứ… khiến tôi thay đổi. Có lẽ, tôi không còn là chính mình nữa.” Anh dừng lại một lúc, hít sâu, cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong ngực.
Sự bối rối, nỗi lo sợ, và những mâu thuẫn bên trong mà anh đã kìm nén quá lâu giờ đây đã bắt đầu lộ ra. Anh không thể dối bạn thêm nữa, dù không thể nói toàn bộ sự thật.
Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, Hiếu thở ra thật chậm, giọng nói trở nên nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. “Cảm ơn cô… vì đã ở đây, vì đã ở cạnh tôi. Chỉ điều đó thôi đã giúp tôi rất nhiều.”
Anh không biết bạn sẽ phản ứng ra sao, nhưng việc nói ra những lời này đã khiến anh nhẹ lòng hơn. Đây là lần đầu tiên anh thừa nhận rằng mình cần sự giúp đỡ, và bạn là người đầu tiên khiến anh cảm thấy không cô độc trong cuộc đấu tranh của chính mình.
---
Bạn ngồi trên ghế, điện thoại áp nhẹ lên tai, nghe từng lời mà Hiếu vừa thốt ra. Lúc đầu, bạn không biết điều gì đang xảy ra, nhưng khi nghe giọng anh run rẩy, bạn đã cảm nhận được rằng có điều gì đó rất không ổn.
Hiếu không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc. Trong suốt thời gian làm việc cùng nhau, anh luôn giữ được sự điềm tĩnh và tự tin. Nhưng giờ đây, qua từng câu nói của anh, bạn có thể cảm nhận được sự yếu đuối mà anh đang cố giấu đi, một nỗi lo lắng, băn khoăn mà trước giờ anh chưa từng để lộ.
“Tôi không còn chắc chắn về điều gì nữa,” giọng Hiếu vang lên đầy bối rối, và bạn lặng người đi. Đây không phải là con người mà bạn thường biết, người đồng nghiệp sắc sảo, điềm tĩnh, người luôn có cách giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng thay vì cảm thấy bất an, điều bạn cảm nhận sâu sắc nhất là sự lo lắng cho anh. Bạn biết có điều gì đó bên trong Hiếu đang giằng xé, nhưng bạn không biết là gì. Anh đang phải đối mặt với điều gì đó mà có lẽ anh chưa bao giờ chia sẻ với ai, và giờ, bạn là người duy nhất anh mở lòng với.
Trong giây lát, bạn cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, nhưng bạn không muốn gây áp lực cho anh. Giọng nói của anh run rẩy, nhưng lại chứa đầy sự chân thành và khó khăn khi cố diễn đạt những cảm xúc sâu kín. Anh đã mất đi phương hướng, cảm thấy mọi thứ xung quanh đang thay đổi, và trong khoảnh khắc ấy, bạn chỉ muốn ở bên cạnh anh, như anh vừa thừa nhận, để giúp anh vượt qua.
“Hiếu…” bạn nói khẽ, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh và nhẹ nhàng. “Tôi không biết anh đang trải qua chuyện gì, nhưng tôi muốn anh biết rằng, bất cứ điều gì xảy ra, tôi luôn ở đây.”
Bạn dừng lại, cố gắng tìm những lời thích hợp để không khiến anh cảm thấy áp lực. “Anh không cần phải giải thích ngay bây giờ, không cần phải đối diện với tất cả cùng một lúc. Nhưng khi nào anh sẵn sàng, tôi sẽ ở bên lắng nghe.”
Có một khoảng lặng dài từ đầu dây bên kia. Bạn có thể cảm nhận được Hiếu đang suy nghĩ, có lẽ anh đang cảm thấy ngạc nhiên vì bạn không thúc ép anh, không dò hỏi thêm. Bạn biết đây không phải là lúc để tìm kiếm câu trả lời, mà là để cho anh biết rằng anh không cô độc, rằng anh có thể dựa vào bạn khi cần.
“Tôi hiểu cảm giác của anh, khi mọi thứ dường như mất kiểm soát,” bạn tiếp tục, giọng dịu dàng hơn. “Nhưng điều quan trọng là, anh không phải trải qua điều đó một mình.”
Lần đầu tiên, bạn thấy Hiếu không phải là đồng nghiệp điềm tĩnh mà bạn thường thấy. Anh là một con người, với những cảm xúc thật, những bất an và giằng xé mà có lẽ đã bị che giấu dưới vỏ bọc lạnh lùng bấy lâu. Việc anh lựa chọn mở lòng với bạn, dù chỉ một phần nhỏ, đã khiến bạn cảm thấy mình có trách nhiệm hơn với anh, không chỉ với tư cách đồng nghiệp mà còn là người mà anh có thể tin tưởng.
Cuộc nói chuyện của hai người dường như không cần quá nhiều lời lẽ. Chỉ cần bạn ở đó, lắng nghe và không phán xét, đã đủ để anh cảm thấy yên tâm. Và điều đó, đối với bạn, cũng đủ để tiếp tục ở cạnh Hiếu, dù anh chưa nói ra toàn bộ sự thật.
“Cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi,” bạn nói khẽ, giọng chân thành. “Tôi biết không dễ để anh mở lòng, nhưng tôi rất biết ơn vì anh đã làm thế.”
Từ đầu dây bên kia, bạn nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ. Bạn biết anh đang dần thả lỏng, và có lẽ anh cũng đang cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi không còn phải giữ tất cả bên trong nữa. Anh không cần phải một mình chịu đựng thêm, và bạn sẽ luôn ở bên cạnh, dù điều gì xảy ra đi nữa.
Một lần nữa, không gian giữa hai người chìm vào sự im lặng, nhưng đó là sự im lặng đầy thấu hiểu và đồng cảm. Bạn không cần hỏi thêm gì lúc này, vì bạn biết điều anh cần nhất lúc này chỉ là có ai đó lắng nghe và ở cạnh bên.
Cuộc gọi dường như kéo dài hơn những gì bạn tưởng, nhưng không ai trong hai người cảm thấy cần phải vội vàng kết thúc nó.
🩻.
---
hehe xin lỗi vì đã để mọi người chờ quá lâu cho chapter mới, do bận chút việc gia đình nên mình không thể cập nhật truyện cho mn, nhưng mình hứa sẽ làm hết sức mình có thể để giữ tiến độ truyện ổn định nhất có thể cho mọi người 😙💗
0 notes
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[⏳]; Đây là lần đầu tiên bạn cảm nhận được sự hỗn loạn, sự ổn định vượt khỏi tầm với của anh.. Trần Minh Hiếu
---
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO: Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi, tình tiết căng thẳng, có yếu tố tình cảm xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
⏳.
---
Cuộc điều tra kéo dài nhiều tháng trời đã khiến cả đội cảnh sát mệt mỏi, và bạn, người trực tiếp chịu trách nhiệm, cũng không ngoại lệ. Vụ án tổ chức tội phạm Gerdnang trở thành một ám ảnh trong công việc và cuộc sống của bạn. Mọi manh mối dường như đều dẫn đến ngõ cụt, và mỗi bước tiến lại bị chặn đứng bởi một thế lực vô hình.
Khi Hiếu được đội trưởng Anh Tú cử vào làm trợ lý cho bạn, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Ban đầu, bạn không muốn một người mới, càng không muốn phải chia sẻ vụ án với một người không có kinh nghiệm thực tiễn. Tuy nhiên, Hiếu nhanh chóng chứng tỏ mình là một thành viên quan trọng. Anh không chỉ giỏi phân tích và tìm ra những chi tiết nhỏ mà bạn hoặc những người khác đã bỏ qua, mà còn có những linh cảm đáng kinh ngạc về các hoạt động ngầm của Gerdnang.
Khoảng vài tuần trước cuộc vây bắt, Hiếu đột ngột đưa ra một thông tin đáng giá. Anh cho biết, theo nguồn tin riêng, Gerdnang đang lên kế hoạch cho một cuộc giao dịch lớn về vũ khí tại một nhà kho bỏ hoang ở khu công nghiệp phía đông thành phố. Bạn và Anh Tú lập tức nghi ngờ, vì thông tin này quá cụ thể, gần như chắc chắn đến khó tin. Nhưng Hiếu đã thuyết phục bạn bằng sự tự tin và những lập luận vững chắc.
Trong cuộc họp tại quán cà phê quen thuộc, Hiếu đã giải thích rõ ràng từng chi tiết, từ thời gian, địa điểm đến quy mô cuộc giao dịch. Khi bạn và Anh Tú đặt câu hỏi về độ tin cậy của thông tin, Hiếu chỉ nói đơn giản: “Đây là cơ hội tốt nhất chúng ta có. Tôi tin chắc rằng đây là nơi chúng ta sẽ bắt quả tang chúng.”
Dù vẫn còn chút lưỡng lự, bạn không thể phủ nhận rằng những gì Hiếu nói đều hợp lý. Và hơn hết, vụ án đã kéo dài quá lâu, bạn không thể bỏ lỡ cơ hội này. Đội trưởng Anh Tú cuối cùng cũng đồng ý lên kế hoạch, nhưng không khỏi băn khoăn về nguồn gốc thông tin mà Hiếu có được.
Những ngày sau đó, bạn và Hiếu làm việc liên tục, cùng nhau lên kế hoạch chi tiết cho cuộc vây bắt. Hiếu ngày càng chia sẻ nhiều hơn về cách thức hoạt động của Gerdnang, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nhiều câu hỏi về quá khứ của anh bắt đầu nổi lên trong tâm trí bạn. Tại sao anh lại hiểu rõ về tổ chức này đến vậy? Và liệu mọi thứ có thực sự rõ ràng như anh đang nói không?
---
Bạn ngồi trong xe, nhìn chằm chằm qua cửa kính về phía tòa nhà cũ kỹ trước mặt. Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt nước rơi tí tách lên kính, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy u ám. Tòa nhà mà bạn đang theo dõi là một nhà kho bỏ hoang, nằm sâu trong khu công nghiệp, nơi mà mọi dấu vết đều chỉ về một cuộc giao dịch quan trọng c���a Gerdnang tối nay.
Bên cạnh bạn, Hiếu lặng lẽ quan sát qua kính chiếu hậu. Ánh đèn đường yếu ớt chiếu lên gương mặt anh, tạo nên những bóng mờ đổ trên gò má cao. Đã một thời gian kể từ khi anh tiếp xúc lần đầu với bạn, và dù mối nghi ngờ trong bạn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, phải thừa nhận rằng anh là người cộng sự đầu tiên làm bạn ấn tượng.
“Chúng ta đã chờ ở đây bao lâu rồi?” Hiếu hỏi, giọng điệu điềm tĩnh nhưng có chút mệt mỏi.
“Gần hai tiếng,” bạn đáp, mắt vẫn không rời khỏi nhà kho. “Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này. Đây có thể là lần đầu tiên chúng ta có bằng chứng cụ thể về hoạt động của Gerdnang.”
Hiếu khẽ gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Đêm nay không chỉ là một cuộc vây bắt thông thường. Đây có thể là bước đột phá lớn nhất trong vụ án, nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Bên ngoài, cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Bạn có thể nghe thấy tiếng lốp xe rít nhẹ khi những chiếc xe khác lướt qua con đường vắng lặng. Không gian trong xe trở nên ngột ngạt, và cảm giác lo lắng dâng tràn trong bạn.
Bạn với lấy bộ đàm, kiểm tra lại tín hiệu với các đồng đội khác đang theo dõi từ các góc khác nhau.
“Đội 1, báo cáo,” bạn nói nhỏ vào bộ đàm.
“Không có động tĩnh,” giọng của một sĩ quan vang lên từ phía bên kia, gọn gàng và chuyên nghiệp.
“Đội 2, tình hình sao rồi?”
“Vẫn chưa thấy gì, thưa sếp.”
Bạn thở dài. Không có gì lạ khi những cuộc giao dịch như thế này có thể bị dời lịch vào phút cuối, nhưng cảm giác hồi hộp này khiến mọi thứ trở nên khó chịu hơn bao giờ hết. Bạn đã từng theo đuổi nhiều vụ án trước đây, nhưng lần này thì khác. Gerdnang là một con quái vật mà bạn chưa từng đối mặt trước đây—xảo quyệt, tàn nhẫn, và luôn một bước trước bạn.
“Cô nghĩ chúng ta có bắt được chúng không?” Hiếu hỏi, phá tan bầu không khí im lặng căng thẳng.
“Chúng ta phải,” bạn đáp ngắn gọn, cảm giác quyết tâm trỗi dậy. “Chúng ta không có lựa chọn khác.”
Hiếu không nói gì thêm, chỉ ngồi im nhìn chằm chằm về phía trước. Nhưng bạn có thể cảm nhận được rằng anh cũng đang đấu tranh với những suy nghĩ của riêng mình.
Nửa tiếng sau, khi bạn bắt đầu mất kiên nhẫn, Hiếu đột ngột nhổm dậy, ánh mắt anh lóe lên sự cảnh giác.
“Có gì đó không ổn,” anh nói, giọng khẩn trương.
Bạn cau mày. “Sao anh biết?”
“Tôi không biết, chỉ có cảm giác thôi,” anh đáp, tay đã đặt lên tay nắm cửa. “Chúng ta nên kiểm tra xung quanh.”
Bạn lưỡng lự trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu. Trực giác của Hiếu, dù kỳ lạ, đã tỏ ra đúng nhiều lần trước đây. Hai người nhanh chóng ra khỏi xe, di chuyển về phía nhà kho trong cơn mưa càng lúc càng dữ dội hơn.
Ánh đèn xe bạn vừa tắt khiến không gian quanh bạn trở nên tối tăm hơn bao giờ hết. Những cơn gió lạnh cắt qua lớp áo, nhưng bạn vẫn tiến về phía trước, cố giữ bản thân tập trung.
Khi đến gần nhà kho, bạn dừng lại, ra hiệu cho Hiếu đứng yên. Lắng tai nghe, bạn có thể nghe thấy tiếng động lạ từ bên trong. Tiếng bước chân vội vã, tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng khẩn trương—chúng đang ở đây.
Bạn ra hiệu cho Hiếu và cả hai bắt đầu di chuyển về phía cửa chính. Tay bạn siết chặt lấy khẩu súng trong túi áo, từng bước tiến sát vào trong. Cảm giác hồi hộp trong dạ dày dâng lên cao trào khi bạn chạm tay vào nắm cửa. Với một cái gật đầu ra hiệu từ Hiếu, bạn mở cửa, cả hai tiến vào trong với sự cảnh giác cao độ.
Bên trong, không gian tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vài chiếc đèn pin rọi xuống sàn. Bạn căng mắt nhìn, cố xác định vị trí của kẻ địch. Nhưng ngay khi bước thêm một bước nữa, tiếng súng nổ vang lên từ phía sau.
Bạn lao nhanh vào một chỗ nấp, tim đập loạn xạ. Hiếu đã nhanh chóng nép vào một góc khác, mắt anh sáng lên trong bóng tối.
“Chúng phát hiện ra ta rồi!” bạn hét lên, cố gắng nói qua tiếng ồn.
“chết tiệt, lọt bẫy chúng rồi!” Hiếu hét trả lại, vừa nói vừa bắn trả.
Những viên đạn bay vèo vèo qua đầu bạn, và bạn biết rằng mình đang ở trong tình thế nguy hiểm. Gerdnang đã biết về cuộc vây bắt này từ trước. Có lẽ, chúng đã biết mọi hành động của bạn ngay từ đầu.
Nhưng làm sao? Ai đã thông báo cho chúng? Câu hỏi đó đột ngột đâm sâu vào tâm trí bạn khi bạn nép sát hơn vào bức tường, cảm giác bất an dâng tràn.
Và rồi, trong thoáng chốc, bạn quay đầu nhìn Hiếu—người vẫn đang chiến đấu bên cạnh bạn.
"Hiếu.." hơi thở bạn dồn dập, tim đập nhanh.
Trong khoảnh khắc nhỏ, bạn có thể thấy sự bí ẩn, chứa đựng sự ngột ngạt và sắc lạnh trong ánh mắt anh nhìn bạn.
"không còn thời gian đâu, rút lui thôi" Bàn tay anh nắm trọn lấy cổ tay bạn, cả hai nhanh chóng chạy về chiếc xe.
Đây là lần đầu tiên bạn cảm nhận được sự hỗn loạn, sự ổn định vượt khỏi tầm với của anh.
---
Cuộc vây bắt tại nhà kho vừa qua không như mong đợi, và cả hai đang xem lại những chi tiết có thể đã bỏ qua. Mưa vẫn rả rích bên ngoài, không khí nặng nề trong căn phòng càng làm mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Mặc dù vụ giao dịch của Gerdnang bị đẩy lùi, nhưng một cảm giác rằng có điều gì đó lớn hơn đang diễn ra bao trùm lấy bạn.
“Chúng ta phải tìm hiểu kỹ hơn về những tay chân của chúng,” bạn nói, mắt nhìn vào tập hồ sơ trước mặt. “Có thể đã có kẻ lọt lưới mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Hiếu im lặng một lúc, đôi mắt anh dán vào những tấm hình trên bảng ghim dán đầy các manh mối cũ. Bạn bắt đầu quen với sự tập trung đáng kinh ngạc của anh, nhưng đôi khi cũng tự hỏi anh đang nghĩ gì.
“Chúng không bỏ lại dấu vết nào,” Hiếu trầm giọng đáp, giọng nói có chút mệt mỏi nhưng vẫn chắc chắn. “Chúng ta phải tìm ra kẻ liên lạc giữa chúng và người trong nội bộ. Kẻ đó là mắt xích duy nhất giúp chúng ta truy ra được đầu mối thực sự.”
Bạn gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt lại bất giác hướng về phía Hiếu lâu hơn một chút. Anh luôn có vẻ điềm tĩnh trong những tình huống hỗn loạn, và giờ đây, cái cách anh ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên bìa hồ sơ, bạn nhận thấy một sự quen thuộc và an toàn khi ở cạnh anh. Mỗi lần bạn gặp bế tắc, anh đều có câu trả lời, một cách nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. Cảm giác này lạ lùng, nhưng dường như đã trở nên tự nhiên sau tất cả những gì hai người đã trải qua cùng nhau.
“Cà phê của cô nguội rồi,” Hiếu nói, ngắt quãng dòng suy nghĩ của bạn. Anh đẩy cốc cà phê về phía bạn, nhìn bạn với ánh mắt như thể anh đã nhận ra bạn cần sự tỉnh táo ngay lúc này.
“Ừ, cảm ơn,” bạn đáp, khẽ cười. Hành động nhỏ nhưng tinh tế của anh khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn trong không khí căng thẳng của cuộc điều tra. Hiếu không chỉ làm việc giỏi, anh còn biết cách quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt xung quanh.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khi bạn nhấp một ngụm cà phê và cảm nhận sự ấm áp từ ly gốm, Hiếu lặng lẽ nhìn bạn. Ánh mắt anh như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi anh lại quay lại với tập hồ sơ của mình.
Tối hôm đó, khi cả sở cảnh sát đã tắt đèn và chỉ còn lại ánh sáng mờ từ dãy hành lang dài, bạn và Hiếu vẫn ngồi lại, chìm trong đống tài liệu. Cả hai đã quen với việc cùng nhau thức khuya như thế này. Dù không nói ra, nhưng bạn biết rằng có một mối dây liên kết giữa hai người đang dần trở nên sâu sắc hơn qua những đêm như thế.
“Anh không mệt à?” bạn hỏi, cố phá tan bầu không khí im lặng.
Hiếu ngẩng lên từ tập hồ sơ, nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt hơi ánh lên sự tinh nghịch. “Tôi quen rồi. Cô mới là người nên nghỉ ngơi.”
“Không phải chỉ mình tôi đang thức khuya,” bạn đáp, khẽ nhếch môi, cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Mối quan hệ công việc này đã trở nên thân mật hơn, nhưng cả hai vẫn không hoàn toàn nhận ra tình cảm đang dần nảy nở giữa họ.
Cả hai làm việc trong im lặng thêm vài giờ nữa, nhưng sự căng thẳng không còn quá ngột ngạt. Hiếu thỉnh thoảng liếc nhìn bạn, và bạn cũng nhận thấy những cử chỉ quan tâm nhỏ của anh—như khi anh nhẹ nhàng kéo ghế cho bạn, hay đưa tay tắt đi ngọn đèn chói lóa khi bạn có vẻ mệt mỏi.
Bạn chưa từng nghĩ những cử chỉ vặt đó lại khiến bạn hứng thú.
---
Vài ngày sau, khi cuộc điều tra tiếp tục, Anh Tú bắt đầu tỏ ra nghi ngờ rõ rệt. Anh gọi bạn vào văn phòng, đôi mắt đầy sự thăm dò.
“Vụ việc ở nhà kho không phải là một thất bại hoàn toàn, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng có điều gì đó không ổn,” Anh Tú nói, gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ cứng. “Thông tin Hiếu đưa quá cụ thể, nhưng kết quả lại không như mong đợi.”
Bạn đứng im lặng trước bàn làm việc của đội trưởng, cảm thấy áp lực từ lời nói của ông. Bạn đã bắt đầu đặt niềm tin vào Hiếu, và việc nghe Anh Tú tỏ ra nghi ngờ khiến bạn phải cân nhắc lại mọi thứ một lần nữa.
“Hiếu đã cung cấp nhiều thông tin quan trọng,” bạn nói, cố giữ giọng điệu bình tĩnh. “Cậu ta có một mạng lưới riêng và đã giúp chúng ta tiến triển rất nhiều.”
Anh Tú nhìn bạn một lúc lâu, rồi thở dài. “Tôi chỉ muốn cô cẩn thận. Hiếu có thể biết nhiều về Gerdnang, nhưng cũng vì lý do đó, chúng ta không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào.”
Bạn khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Sự nghi ngờ của Anh Tú khiến bạn không thể hoàn toàn thoải mái, nhưng phần lớn trong bạn vẫn tin rằng Hiếu đang cố gắng giúp đỡ.
---
Tối hôm đó, khi rời sở, bạn bắt gặp Hiếu đang đứng chờ ở cửa. “Đội trưởng nói gì với cô vậy?” Hiếu hỏi, không giấu được sự tò mò.
“Chỉ là thảo luận về cuộc điều tra,” bạn đáp ngắn gọn, không muốn nói sâu thêm về sự nghi ngờ của đội trưởng.
Hiếu im lặng, rồi nở một nụ cười nhẹ. “Cô không cần lo lắng. Tôi sẽ không để ai nghi ngờ cô vì những gì tôi làm.”
Bạn hơi bất ngờ trước lời nói của anh, đôi má bạn ấm lên lúc nào không hay, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói anh xâm chiếm tâm trí bạn. Đôi mắt cún con của anh chăm chăm vào bạn, như thể đang cố tìm kiếm sự chú ý của bạn.
Đây là cảm giác 'bướm bay trong bụng' mọi người thường nhắc đến, phải không ?
---
⏳.
#Spotify#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hurrykng#tlinh#lowg
1 note
·
View note
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO: Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi, tình tiết căng thẳng, có yếu tố tình cảm xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
---
[♡︎] ────;
"Cô ấy không giống những người khác."
"Có phải... mày đang lo vì lý do gì khác không? Tao thấy có điều gì đó không đúng với mày."
...
tại sao lại là cô ấy ?
tại sao lại là lúc này ?
---
♡⃟.
---
Hiếu đứng tựa vào tường của một căn phòng tối trong sở cảnh sát, ánh đèn neon nhấp nháy hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt. Tâm trí anh đang xoáy sâu vào những suy nghĩ phức tạp. Mọi thứ đang trở nên rối rắm hơn mỗi ngày. Lúc này, anh cảm thấy một sự bồn chồn lạ lẫm, điều mà Hiếu hiếm khi trải qua, dù ở vị trí của một kẻ hai mang đã quá quen thuộc với những tình huống đầy rủi ro.
Từ những ngày đầu, Hiếu đã biết rằng việc trà trộn vào đội cảnh sát với vai trò một trợ lý không hề dễ dàng. Anh luôn phải cẩn trọng, từng bước, để không đánh mất bản thân trong màn kịch anh đang thủ vai. Nhưng giờ đây, anh bắt đầu cảm thấy có những thứ ngoài tầm kiểm soát của mình, và tất cả bắt đầu từ một người: bạn.
---
Suy nghĩ của Hiếu bắt đầu xoay quanh bạn..
Bạn là một điều gì đó anh không ngờ tới. Ban đầu, chỉ là một cảnh sát bình thường, một cái tên trong danh sách những kẻ mà anh cần phải lừa dối. Nhưng dần dần, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy. Bạn không giống những người khác trong đội. Bạn không dễ dàng bị lung lay bởi vẻ ngoài điềm đạm của Hiếu, và cũng không dễ bị thuyết phục bởi những lời nói dối khéo léo mà anh dựng nên. Ánh mắt sắc bén của bạn, cách bạn đặt câu hỏi, và sự kiên trì trong việc truy tìm manh mối... Tất cả đều khiến Hiếu phải dè chừng.
"Cô ấy nghi ngờ gì không?" giọng nói của Khang từ phía sau kéo Hiếu ra khỏi dòng suy nghĩ. Khang xuất hiện một cách lặng lẽ, như thể hắn đã ở đó từ lúc nào mà Hiếu không hay biết.
Hiếu không vội trả lời ngay. Anh nhìn ra cửa sổ, cảm thấy sự căng thẳng đang ngày càng gia tăng trong lòng. "Chưa. Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tìm ra."
Khang cười nhạt, bước tới gần hơn, tựa lưng vào bức tường bên cạnh Hiếu. "Mày lo quá rồi. Cô ta chỉ là một tên cảnh sát ngáo ngơ nữa thôi. Chúng ta đã đi xa đến mức này, mày nghĩ bọn chúng có thể phát hiện ra gì được?"
Hiếu nhìn chằm chằm vào Khang, đôi mắt anh sắc lạnh. "Cô ấy không giống những người khác."
Khang im lặng, ánh mắt như đang dò xét Hiếu. "Có phải... mày đang lo vì lý do gì khác không? Tao thấy có điều gì đó không đúng với mày."
Hiếu không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt, tự hỏi mình đã làm gì sai. Kể từ khi bắt đầu làm việc trong sở, Hiếu luôn giữ mọi thứ dưới tầm kiểm soát. Anh đóng vai người trợ lý tận tâm, đáng tin cậy, và không ai nghi ngờ gì về anh. Nhưng với bạn, mọi thứ đang dần thay đổi. Có lẽ đó là ánh mắt của bạn mỗi khi Hiếu nói dối. Có lẽ đó là cách bạn luôn theo sát mọi manh mối, không bao giờ chấp nhận câu trả lời dễ dàng. Hay có lẽ đó là cảm giác kỳ lạ mà Hiếu nhận thấy khi hai người ở gần nhau, khi cuộc điều tra dần dẫn đến những tương tác nhiều hơn và sâu sắc hơn.
tại sao lại là cô ấy ?
tại sao lại là lúc này ?
---
Hiếu nhớ lại lần gần nhất khi cả hai người làm việc cùng nhau.
Đó là một ngày dài. Cả đội đang tập trung vào một manh mối mới mà bạn phát hiện ra. Vụ án đang dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời, Hiếu cũng cảm nhận được rằng lưới đang siết chặt quanh mình. Bạn là người luôn đứng đầu trong việc đưa ra các ý tưởng mới, kết nối các manh mối, và mỗi lần bạn trình bày suy nghĩ của mình, Hiếu đều phải cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản.
Trong khoảnh khắc ấy, khi bạn tập trung nói về hướng đi mới của vụ án, Hiếu cảm thấy đôi mắt bạn như đang nhìn thấu qua anh, soi vào những góc khuất mà anh đã cố che giấu. Đó là lần đầu tiên Hiếu cảm thấy hơi bất ổn trước sự sắc bén của bạn. Và cũng là lần đầu tiên, anh cảm thấy lòng mình chùng xuống một cách khó hiểu.
Hiếu không bao giờ cho phép bản thân bị chi phối bởi cảm xúc khi làm việc. Nhưng giờ đây, cảm giác về bạn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Anh không thể bỏ qua được điều đó, không thể giả vờ như không có gì xảy ra. Có điều gì đó đặc biệt ở bạn, điều mà Hiếu không thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng nó khiến anh lo lắng. Và lo lắng là thứ Hiếu không bao giờ cho phép mình có.
---
Quay trở lại hiện tại, Hiếu khẽ thở dài.
"Mày không bao giờ nói nhiều về cảm xúc của mình," Khang lên tiếng, giọng hắn đột ngột trở nên nghiêm túc. "Nhưng tao có cảm giác lần này mày đang để lòng mình đi quá xa."
Hiếu quay lại nhìn Khang, ánh mắt anh lạnh băng. "Tao không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc."
"Tao không nói về cảm xúc đơn thuần," Khang nhếch mép cười, nhưng không có sự vui vẻ trong ánh mắt hắn. "Tao đang nói về sự gần gũi. Đừng quên, chúng ta chỉ có thể chơi ván cờ này nếu giữ được khoảng cách an toàn."
Hiếu im lặng, cảm nhận từng lời nói của Khang. Điều này không phải là một lời nhắc nhở thông thường. Khang đang cảnh báo anh.
"Nếu mày muốn kết thúc ván cờ này đúng cách, đừng để ai đó, đặc biệt là cô ta, tiến quá gần," Khang nói thêm, giọng hắn trầm xuống. "Cô ta sẽ là mối nguy lớn nhất nếu mày không xử lý đúng cách."
Hiếu nhìn Khang, đôi mắt đầy suy tư. Anh hiểu điều đó, nhưng việc bạn càng ngày càng chiếm lĩnh suy nghĩ của anh khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Kể từ khi vụ án tiến triển, anh đã nhiều lần cố gắng giữ khoảng cách với bạn, nhưng sự nghi ngờ, sự sắc sảo của bạn không ngừng lôi kéo anh vào sâu hơn. Và giờ đây, anh bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đã mắc sai lầm khi không cắt đứt mọi liên hệ từ đầu.
---
Những ngày sau đó, Hiếu cảm thấy căng thẳng trong từng bước đi của mình.
Vụ án đang dần đi đến giai đoạn quyết định. Các manh mối liên tục được bạn và đội của bạn đưa ra, khiến mọi thứ ngày càng trở nên phức tạp. Những phiên thẩm vấn liên tiếp diễn ra với các nhân chứng mới và các đầu mối bị bỏ sót từ trước. Cả đội làm việc đến kiệt sức, nhưng không ai muốn dừng lại khi họ cảm thấy càng lúc càng gần với sự thật.
Hiếu nhìn bạn từ phía xa, khi bạn đang làm việc chăm chỉ với tập hồ sơ trước mặt. Anh cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt của bạn, và điều đó khiến lòng anh nặng trĩu. Bạn không biết rằng những gì bạn đang tìm kiếm đã luôn ở ngay trước mắt mình. Và nếu mọi thứ tiếp tục theo hướng này, bạn sẽ sớm tìm ra sự thật mà Hiếu đã cố gắng giấu kín suốt thời gian qua.
Tối hôm đó, khi cả đội giải tán và mọi người trở về nhà nghỉ ngơi, Hiếu bước ra khỏi văn phòng, nhưng thay vì đi thẳng về, anh dừng lại. Anh cảm nhận được một thứ gì đó đang thay đổi. Đó không chỉ là vụ án, không chỉ là ván cờ hai mang mà anh và Khang đang chơi. Đó là thứ cảm giác lạ lùng khi nghĩ về bạn.
Hiếu bước đi trong đêm, trong đầu vẫn vang lên những câu hỏi không có lời giải đáp. Anh không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến công việc, nhưng điều đó đã bắt đầu xảy ra từ lâu mà anh không nhận ra.
---
Bạn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm mờ mịt. Ánh đèn từ những tòa nhà xa xa phản chiếu lại, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên mặt kính. Trong tay bạn là chiếc điện thoại, cuộc gọi với đội trưởng Anh Tú đang diễn ra, giọng nói của anh vang lên trầm ổn nhưng vẫn lộ rõ sự căng thẳng.
"Cô nghĩ sao về tình hình hiện tại? Khang vẫn giữ thái độ chống đối, không chịu khai thêm gì. Nhưng tôi không tin hắn vô tội," giọng đội trưởng Anh Tú vang lên từ đầu dây bên kia.
Bạn thở dài, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình trước khi trả lời. "Tôi cũng không nghĩ hắn vô tội. Cách hắn trả lời rất thận trọng, nhưng tôi có cảm giác... hắn biết nhiều hơn những gì hắn nói. Có thể hắn đang chờ đợi thời cơ hoặc đang giữ bí mật quan trọng mà chúng ta chưa khám phá ra."
"Cô có cảm giác đó cũng là điều tôi lo lắng. Hắn không phải loại người dễ đối phó. Nhưng nếu cứ để hắn ngồi không trong phòng thẩm vấn mà không có tiến triển gì, chúng ta sẽ mất dấu. Vụ này đã kéo dài quá lâu."
Bạn biết điều đội trưởng Tú nói là đúng. Vụ án đã đến hồi căng thẳng nhất, nhưng vẫn có quá nhiều mảnh ghép chưa được lắp ráp lại. Những thông tin từ Khang chỉ là một phần nhỏ, nhưng nếu nắm bắt sai lầm, cả cuộc điều tra có thể đổ vỡ.
"Tôi nghĩ chúng ta cần điều tra thêm về các mối quan hệ xung quanh hắn," bạn nói thêm, mắt vẫn dán vào khoảng không vô định bên ngoài cửa sổ. "Có thể chúng ta đã bỏ sót ai đó quan trọng, một kẻ đang che giấu sự thật."
Đội trưởng Tú im lặng một lúc, rồi anh trầm ngâm trả lời, "Có lý. Nhưng không dễ để tìm ra ai đang giật dây phía sau, nhất là khi Khang và đám người của hắn chơi trò lẩn tránh giỏi như thế. Chúng ta cần phải nhanh chóng hơn."
Bạn cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của đội trưởng. Anh đã luôn là người kiên định, nhưng ngay cả anh cũng bắt đầu thấy áp lực của vụ án này. Nhưng điều đó không làm bạn ngừng suy nghĩ về một thứ khác, về một người khác—Hiếu.
Đội trưởng Tú như đọc được ý nghĩ của bạn khi anh bất ngờ chuyển chủ đề.
"Còn Hiếu thì sao? Cậu ấy đã giúp ích gì cho cô trong vụ này không?"
Bạn ngập ngừng trước câu hỏi đó. Hiếu đã luôn bên cạnh bạn trong suốt vụ án, hỗ trợ bạn trong mọi bước đi. Nhưng... có điều gì đó về anh mà bạn không thể hiểu thấu. Anh là một người trợ lý hoàn hảo, luôn giữ thái độ điềm tĩnh và đáng tin cậy. Tuy nhiên, càng làm việc với anh, bạn càng cảm nhận được một khoảng cách vô hình, như thể anh luôn giữ một phần của mình cách biệt với bạn và đội.
"Hiếu... cậu ta làm việc rất tốt," bạn đáp, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. "Cậu ta luôn hỗ trợ đúng lúc và rất chuyên nghiệp. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy... như thể cậu ta đang giấu điều gì đó. Không phải về vụ án, mà là về bản thân cậu ta."
Đội trưởng Tú khẽ hừ một tiếng qua điện thoại, giọng anh trở nên nghiêm túc. "Cô nghi ngờ Hiếu sao?"
Bạn chần chừ một chút trước khi trả lời. "Không phải là nghi ngờ... chỉ là cảm giác. Có thể do vụ án này quá căng thẳng. Có lúc tôi nghĩ, có lẽ mình đang suy diễn quá nhiều."
"Hiếu là một người giỏi, tôi tin cậu ấy," đội trưởng Tú trầm ngâm nói. "Nhưng tôi hiểu cô. Những vụ án phức tạp thế này dễ khiến con người ta đặt ra những câu hỏi. Đừng để cảm xúc lấn át công việc. Cô cần giữ cái đầu lạnh."
Bạn cười nhẹ, cảm thấy một chút nhẹ nhõm từ lời khuyên của đội trưởng. "Tôi biết, đội trưởng. Tôi sẽ cố giữ bình tĩnh. Nhưng... tôi nghĩ mình có thể tin tưởng Hiếu."
Nói ra điều đó khiến bạn ngạc nhiên. Dù có những nghi ngờ lướt qua trong tâm trí, nhưng sâu bên trong, bạn nhận ra mình đã dần đặt niềm tin vào Hiếu. Những khoảnh khắc khi hai người cùng làm việc, ánh mắt tập trung của anh, sự hỗ trợ tận tình... Tất cả khiến bạn cảm thấy anh thực sự là người có thể dựa vào. Và hơn thế nữa, có lẽ còn điều gì đó khác bạn chưa muốn thừa nhận.
"Tốt," đội trưởng Tú nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn. "Cô tin cậu ấy thì cứ tiếp tục. Nhưng nhớ, chúng ta phải luôn cẩn trọng."
Cuộc gọi kết thúc, bạn đứng lặng trước cửa sổ thêm một lúc lâu. Những lời của đội trưởng Tú vẫn vang vọng trong đầu. Bạn biết mình cần phải tỉnh táo, nhưng đồng thời, bạn cũng không thể phủ nhận rằng mình đã bắt đầu có một sự cảm mến đối với Hiếu—một cảm giác mà bạn chưa từng dành cho ai trong đội.
Bạn tự nhủ rằng đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua, có lẽ do vụ án kéo dài và áp lực công việc. Nhưng sâu thẳm bên trong, bạn biết rằng có điều gì đó ở Hiếu đã làm rung động cảm giác không tên trong bạn, dù bạn không muốn thừa nhận điều đó.
---
Đội trưởng Anh Tú ngả người vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, nhưng tâm trí lại đang quay cuồng với những suy nghĩ về vụ án. Cuộc gọi với bạn vừa kết thúc, nhưng những lời bạn nói về Hiếu vẫn vương vấn trong đầu anh.
Anh Tú luôn tin vào khả năng của mình khi đọc vị người khác. Với bao năm kinh nghiệm trong nghề, anh đã gặp đủ loại người—kẻ tốt, kẻ xấu, kẻ trung lập. Nhưng với Hiếu, anh ta không thể hoàn toàn nắm bắt được. Cậu trợ lý trẻ tuổi này xuất hiện một cách đầy triển vọng, với lý lịch sạch sẽ và phong thái làm việc chuyên nghiệp. Từ ngày đầu tiên gia nhập đội, Hiếu đã thể hiện mình là người có năng lực, tinh thần trách nhiệm, và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự lơ là hay mập mờ.
Nhưng điều đó lại khiến anh bận tâm. Hiếu quá hoàn hảo.
Anh nhớ lại những lần gặp Hiếu trong văn phòng, cách cậu ta luôn giữ khoảng cách, không bao giờ để lộ nhiều về bản thân. Sự kín kẽ đó có thể là một phẩm chất tốt, nhất là trong ngành cảnh sát, nơi sự riêng tư đôi khi cần được bảo vệ. Nhưng với một người đang ở giữa cuộc điều tra phức tạp như thế này, sự hoàn hảo đó lại khiến anh cảm thấy bất an.
"Cô ấy tin cậu ta," Anh Tú lẩm bẩm một mình, nghĩ đến lời bạn nói trong cuộc gọi.
Là người đội trưởng, anh đã quen với việc đội của mình tin tưởng lẫn nhau. Nhưng trong hoàn cảnh này, vụ án này, anh không thể chỉ dựa vào cảm giác. Tất cả mọi người trong đội đều cần phải đáng tin, và Hiếu—dù có vẻ ngoài hoàn hảo đến đâu—vẫn là một ẩn số khó đoán.
---
Đội trưởng Anh Tú nhớ lại lần đầu tiên Hiếu tham gia vụ án.
Lúc đó, đội của anh đang bế tắc. Các manh mối rời rạc, không đủ chứng cứ để buộc tội bất cứ ai. Khang, nhân vật chủ chốt mà họ nghi ngờ, vẫn lẩn tránh các cáo buộc một cách tinh vi, không để lại bất kỳ dấu vết gì để có thể buộc tội hắn. Trong khi cả đội rơi vào trạng thái căng thẳng và áp lực gia tăng, thì Hiếu bước vào với vẻ điềm tĩnh như thể không gì có thể làm khó được anh ta.
Hiếu nhanh chóng bắt nhịp với công việc, phân tích các tài liệu một cách kỹ lưỡng, đưa ra những ý kiến hợp lý. Những chi tiết mà đội bỏ qua, Hiếu đều kịp thời chỉ ra. Đó là lúc đội trưởng nhận ra rằng Hiếu không chỉ là một trợ lý đơn thuần. Cậu ta có đầu óc sắc bén và cách tiếp cận khác biệt. Và mặc dù ban đầu Anh Tú rất hài lòng với sự bổ sung này, nhưng dần dần, anh bắt đ��u cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Không ai lại hoàn hảo như vậy," anh lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại đầy suy tư.
Anh không phải là kiểu người dễ nghi ngờ người khác, nhưng trong trường hợp này, anh không thể ngăn mình đặt ra câu hỏi. Có lẽ là do bản năng của một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, hoặc cũng có thể là sự dè chừng tự nhiên khi đối diện với một kẻ không thể bị đọc vị. Nhưng anh biết, với Hiếu, mọi thứ không đơn giản như vẻ ngoài của cậu ta.
---
Anh Tú nhấc máy lên, định gọi cho một đồng nghiệp cũ để thảo luận thêm về Hiếu, nhưng rồi lại ngừng lại.
Anh không muốn gây ra hoảng loạn hay sự nghi ngờ vô căn cứ. Hơn nữa, bạn đã bắt đầu tin tưởng Hiếu. Anh không muốn phá vỡ niềm tin đó, đặc biệt là khi vụ án đang bước vào giai đoạn nhạy cảm nhất. Nhưng là một người lãnh đạo, anh không thể chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân của đội viên. Anh cần phải có cái nhìn toàn diện hơn.
Anh Tú thở dài, đứng dậy khỏi ghế và bước tới cửa sổ. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, những giọt nước tí tách đập vào cửa kính. Đội trưởng Tú nhìn xa xăm, tự hỏi mình có đang bỏ qua điều gì quan trọng không. Vụ án này có quá nhiều mảnh ghép chưa được giải mã, và Hiếu—người luôn đứng ngoài ánh sáng—có thể là một trong những mảnh ghép đó.
"Có lẽ mình đang quá đa nghi," anh tự nhủ, nhưng cảm giác bất an trong lòng không hề giảm bớt.
---
Câu chuyện của Khang cũng là một bí ẩn khác.
Anh Tú đã nhiều lần cố gắng thẩm vấn Khang, nhưng không lần nào thành công. Khang là một kẻ cứng đầu, luôn trả lời một cách cẩn trọng và khôn khéo. Hắn không để lộ bất kỳ thông tin nào có thể làm tổn hại đến bản thân. Nhưng hơn thế, điều khiến Anh Tú lo lắng nhất chính là ánh mắt của Khang mỗi khi nhắc đến Hiếu.
Mỗi lần anh nhắc đến Hiếu trong quá trình thẩm vấn, hắn chỉ cười nhẹ và lảng tránh câu hỏi. Có lần Khang còn nở nụ cười kỳ quái, như thể hắn biết một điều gì đó mà anh không thể hiểu. Và đó chính là khoảnh khắc anh nhận ra rằng Hiếu và Khang có một mối quan hệ phức tạp hơn anh nghĩ.
"Hai người họ biết nhau..?," anh lẩm bẩm, tự hỏi về suy đoán của mình.
Nhưng họ biết nhau đến mức nào? Và Hiếu có thực sự trung thành với đội, hay cậu ta chỉ đang đóng một vai trò nào đó mà anh không thể nhìn thấy? Những câu hỏi này khiến anh cảm thấy bất an, và anh biết rằng mình cần phải điều tra thêm về cả hai người—Hiếu và Khang.
---
Anh Tú quay lại bàn làm việc, quyết định sẽ theo dõi kỹ lưỡng mọi động thái của Hiếu.
Không phải vì anh muốn nghi ngờ cậu ta, mà vì trách nhiệm của một đội trưởng không cho phép anh lơ là bất kỳ khả năng nào. Đặc biệt khi vụ án này đã kéo dài quá lâu và vẫn chưa có kết quả rõ ràng.
"Tôi sẽ giữ cô ấy an toàn," Anh Tú nói khẽ, như một lời hứa với chính mình.
Anh biết rằng bạn đã bắt đầu xây dựng sự tin tưởng, mức độ cảm tình nhất định với Hiếu. Điều này có thể trở thành một mối nguy lớn nếu Hiếu thực sự không phải là người mà cậu ta thể hiện. Nhưng trước khi làm gì, anh cần chắc chắn về mọi thứ. Và chỉ khi có đủ bằng chứng, anh mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Trong lòng Anh Tú, nỗi lo lắng vẫn dày vò, nhưng anh cũng biết mình không còn nhiều thời gian. Vụ án này cần phải được giải quyết, và Hiếu—người trợ lý bí ẩn—có thể là chìa khóa cho mọi câu trả lời.
---
♡⃟.
#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hurrykng#spotify#romance#romcom#darkromance
1 note
·
View note
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[🍊]; "Có tiến triển gì không?"
"Hắn vẫn chơi trò vòng vo như mọi khi. Nhưng hắn nói một vài điều về anh."
"Gì vậy?"
"..."
"Không có gì đáng nói. Chỉ là mấy lời linh tinh thôi." ⚠︎. Trần Minh Hiếu- Phạm Bảo Khang
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thắng, hồi hộp Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
⚠︎.
---
Sáng hôm sau, bạn bước vào sở cảnh sát với một cảm giác mơ hồ. Đêm qua, bạn đã trằn trọc không ngủ được, đầu óc không ngừng xoay quanh những mối nghi ngờ về Hiếu, Khang, và cả vụ án này. Những cảm giác đó chưa hề lắng dịu mà chỉ trở nên phức tạp hơn khi từng chi tiết nhỏ nhặt cứ lởn vởn trong đầu.
Khi bạn đi ngang qua hành lang, bạn bắt gặp Hiếu đứng trò chuyện với đội trưởng Tú. Họ đang trao đổi gì đó khá nghiêm túc. Đội trưởng Tú là một người lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm, luôn nghiêm khắc và quyết đoán, nhưng cũng rất công tâm. Bạn từng kính trọng anh từ những ngày đầu gia nhập lực lượng, và anh cũng luôn là người hỗ trợ bạn trong nhiều vụ án khó.
"Chào buổi sáng, đội trưởng," bạn lên tiếng khi bước tới.
Anh Tú quay lại, nở nụ cười thoáng qua nhưng đầy sự tập trung. "Chào. Tôi và Hiếu đang thảo luận về những thông tin mới liên quan đến Khang. Cô rảnh không?"
Bạn gật đầu. "Tôi vừa định tới đây để cập nhật với đội trưởng về tiến triển mới. Có gì mới không?"
Hiếu trao cho bạn ánh mắt điềm tĩnh nhưng khó đoán. "Chúng tôi đã kiểm tra lại những kết nối mà Khang có thể có ngoài băng nhóm. Có một vài dấu hiệu cho thấy hắn từng liên lạc với một kẻ trung gian, nhưng vẫn chưa rõ danh tính."
Bạn nhìn qua tập tài liệu mà Hiếu đang cầm. "Một kẻ trung gian? Là ai? Chúng ta có thể lần theo không?"
Anh Tú khẽ cau mày. "Vẫn chưa rõ ràng. Nhưng có vẻ như tên này không thuộc về Gerdnang, mà đứng ngoài cuộc, có thể là người cung cấp thông tin hoặc kẻ chuyên môi giới các phi vụ."
Bạn suy nghĩ một lúc, cố gắng ghép các manh mối lại với nhau. "Nếu hắn không thuộc Gerdnang, vậy mục đích của hắn là gì? Có phải hắn chỉ đơn giản là người điều phối hay còn đứng sau điều gì lớn hơn?"
Anh Tú im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi không loại trừ khả năng đó. Nhưng cô và Hiếu cần tìm thêm thông tin từ các manh mối khác. Đến lúc này, Khang vẫn chưa chịu khai ra bất kỳ ai. Hắn là kẻ ngoan cố."
---
Sau khi rời khỏi văn phòng của đội trưởng, bạn và Hiếu bước về phía phòng làm việc chung. Không khí có vẻ căng thẳng, nhưng Hiếu dường như vẫn giữ được vẻ bình thản. Anh luôn như vậy—lạnh lùng, tỉnh táo, và không bao giờ tỏ ra mất kiểm soát, ngay cả trong những tình huống khó khăn nhất.
Bạn không thể không nhìn về phía Hiếu, tự hỏi làm sao anh có thể giữ vững được sự điềm tĩnh này trong khi bạn cảm thấy mình đã quá căng thẳng.
"Anh không lo lắng sao?" bạn hỏi, giọng không giấu nổi sự tò mò.
Hiếu liếc nhìn bạn, nhún vai nhẹ. "Lo lắng không giúp được gì. Tôi chỉ tập trung vào những gì chúng ta có thể làm ngay bây giờ. Nếu chúng ta mất quá nhiều thời gian suy nghĩ về những khả năng tồi tệ, chúng ta sẽ bỏ lỡ những cơ hội quý giá."
Bạn im lặng suy nghĩ về điều đó. Có lẽ Hiếu nói đúng. Bạn thường để cảm xúc và những suy nghĩ hỗn loạn chi phối, trong khi Hiếu lại luôn giữ được sự bình tĩnh. Điều đó khiến bạn vừa ngưỡng mộ, vừa khó hiểu. Có những khoảnh khắc, như ngay lúc này, bạn cảm thấy như mình đang dần nhìn thấy một khía cạnh khác của anh—không chỉ là một cảnh sát tài giỏi mà còn là một người biết giữ vững tâm trí trước mọi sóng gió.
Hai người cùng ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục xem xét tài liệu. Hiếu lặng lẽ làm việc, đôi lúc đưa ra những nhận xét sắc bén mà bạn không thể không đồng ý. Sự hợp tác giữa hai người ngày càng trở nên ăn ý, dường như không cần phải nói nhiều mà cả hai vẫn hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Nhưng ngay khi bạn bắt đầu cảm thấy mọi thứ suôn sẻ, Hiếu đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Cô đã bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi lực lượng chưa?" anh hỏi, giọng anh trầm nhưng đầy tò mò.
Câu hỏi đó khiến bạn hơi bất ngờ. "Tại sao tôi lại nghĩ đến điều đó? Tôi chưa bao giờ thấy mình phù hợp với điều gì khác ngoài công việc này."
Hiếu khẽ gật đầu, không có vẻ ngạc nhiên. "Tôi chỉ tò mò thôi. Vì đôi khi tôi thấy cô dường như đang đặt tất cả mọi thứ vào đây, mà có lẽ cô chưa thực sự nghĩ đến bản thân mình."
Bạn nhìn anh một lúc, tự hỏi liệu có phải anh đang cố gắng thăm dò gì đó. "Công việc này quan trọng. Tôi không thấy mình cần phải nghĩ về điều gì khác ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ."
Hiếu không đáp lại ngay. Anh chỉ im lặng trong một lúc lâu, ánh mắt vẫn dán vào tập tài liệu trước mặt. Nhưng có điều gì đó trong không khí khiến bạn cảm thấy sự tương tác này không chỉ đơn thuần là một câu hỏi vu vơ.
---
Buổi tối, đội trưởng Tú triệu tập một cuộc họp nhỏ với bạn và Hiếu để thảo luận về các bước tiếp theo. Khi mọi người ngồi quanh bàn, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc.
Anh Tú lướt mắt qua các báo cáo trước mặt, rồi nhìn lên hai bạn. "Chúng ta đang ở một giai đoạn khó khăn. Khang không chịu khai thêm gì, và những kẻ đứng sau hắn vẫn ẩn mình quá kỹ. Tôi muốn cả hai tập trung vào việc xác định danh tính kẻ trung gian mà chúng ta đang nhắm đến."
Bạn gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực. Vụ án này ngày càng phức tạp và dường như mọi manh mối đều dẫn đến những ngõ cụt. Nhưng Hiếu lại giữ vẻ điềm nhiên, như thể anh đã dự đoán trước tất cả.
"Chúng ta cần một cách tiếp cận khác," Hiếu nói. "Có lẽ không phải ép Khang khai mà là tìm cách để hắn tự muốn nói."
Anh Tú cau mày, suy nghĩ về ý tưởng của Hiếu. "Ý cậu là gì?"
"Chúng ta cần cho hắn thấy rằng hắn không còn con đường nào khác. Nếu chúng ta tạo áp lực từ bên ngoài, có thể hắn sẽ cảm thấy mình bị cô lập và buộc phải tìm sự cứu giúp."
Anh Tú trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. "Được, tôi tin cậu. Hãy thử tiếp tục theo hướng đó."
---
Sau buổi họp, bạn và Hiếu cùng đi ra ngoài. Trời đã tối, những ánh đèn đường lấp lánh chiếu sáng con phố yên tĩnh. Bạn cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn phần nào sau cuộc họp, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về những lời Hiếu nói ban sáng.
"Anh thực sự nghĩ rằng Khang sẽ chịu khuất phục nếu chúng ta tạo áp lực?" bạn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghi ngờ.
Hiếu quay lại nhìn bạn, ánh mắt anh dường như đăm chiêu hơn thường lệ. "Tôi không chắc, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất mà chúng ta có lúc này. Đôi khi, chính khi người ta cảm thấy mình bị dồn vào đường cùng, họ mới bắt đầu suy nghĩ lại."
Bạn im lặng bước đi bên cạnh Hiếu. Cảm giác trong lòng bạn lúc này thật khó tả. Sự điềm tĩnh của Hiếu, sự kiên nhẫn và tự tin của anh, tất cả đều khiến bạn bắt đầu nhìn anh theo một cách khác. Không còn chỉ là sự nghi ngờ hay mơ hồ, mà còn có một điều gì đó dịu dàng hơn, mờ nhạt nhưng dần rõ ràng hơn trong lòng bạn.
Đó là khoảnh khắc khi bạn chợt nhận ra rằng, dù bạn có cố gắng phủ nhận đến đâu, Hiếu đã bắt đầu khiến bạn cảm thấy một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời—một cảm giác lạ lẫm nhưng đầy lôi cuốn. Bạn không biết chính xác đó là gì, nhưng điều đó khiến bạn không thể ngừng nghĩ về anh.
---
Ánh sáng từ bóng đèn treo tỏa xuống căn phòng thẩm vấn, đổ những vệt tối lờ mờ trên mặt bàn kim loại lạnh lẽo. Bạn ngồi đối diện với Khang, tên đàn em cứng đầu của Gerdnang. Hắn không phải là loại người dễ khai thác thông tin, và sau nhiều lần thẩm vấn thất bại, bạn đã dần hiểu rằng Khang là một trong những kẻ khó nhằn nhất mà bạn từng đối mặt. Tuy nhiên, bạn vẫn kiên trì, vì biết rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ, hắn sẽ lộ ra những manh mối quan trọng mà bạn đang tìm kiếm.
Khang dựa người vào ghế, đôi mắt nửa như thách thức, nửa như chán nản. Hắn không sợ hãi, nhưng cũng không hoàn toàn tự tin. Hắn chỉ đơn giản là đã quen với việc giữ kín miệng.
"Cô lại muốn nghe gì từ tôi nữa đây?" Khang mở lời, giọng điệu mệt mỏi. "Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi."
Bạn bình thản trả lời, mắt vẫn dán vào hồ sơ trước mặt. "Anh biết nhiều hơn những gì anh nói, Khang. Chúng tôi đã nắm rõ vị trí của anh trong tổ chức, và chúng tôi biết anh không phải chỉ là một tay sai vặt."
Khang nhếch mép, nụ cười nửa miệng hiện ra đầy mỉa mai. "Tôi chỉ là một người làm theo lệnh. Nếu cô muốn tìm kẻ lớn hơn, tôi không phải người cô nên hỏi."
Bạn nhìn hắn chăm chú. "Đừng làm ra vẻ vô tội. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng về những hoạt động của anh, nhưng tôi muốn cho anh một cơ hội để tự giải thích trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."
Khang im lặng, tay hắn gõ nhịp nhịp trên mặt bàn, tạo ra những tiếng động nhỏ trong không gian yên tĩnh. Bạn biết hắn đang cân nhắc điều gì đó. Trong thâm tâm, bạn cảm thấy Khang không phải là kẻ dễ dàng chịu khuất phục trước áp lực, nhưng có điều gì đó khác lạ ở hắn hôm nay—một sự bất ổn mà bạn chưa từng thấy ở những lần thẩm vấn trước.
---
Khi bạn chuẩn bị tiếp tục, Khang bất ngờ đổi đề tài, giọng điệu trở nên thoải mái hơn. "Cô làm việc với Hiếu lâu chưa?"
Bạn không ngờ hắn nhắc đến Hiếu trong lúc này, nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. "Một thời gian. Tại sao anh hỏi vậy?"
Khang cười nhạt, ánh mắt hắn ánh lên một vẻ bí ẩn. "anh ta khá giỏi, đúng không? Một người đáng tin cậy."
Câu nói của hắn khiến bạn dừng lại một chút. "Đúng vậy. Hiếu rất xuất sắc trong công việc. Anh biết gì về anh ta?"
Khang nhìn bạn một hồi lâu, như thể đang đánh giá phản ứng của bạn trước khi trả lời. "Chỉ là... tôi có cảm giác hắn luôn biết nhiều hơn những gì hắn thể hiện. Cô không thấy vậy sao?"
Bạn cảm nhận được điều gì đó không ổn trong câu nói của Khang, nhưng không thể xác định rõ là gì. "Ý anh là gì?"
Khang chỉ cười, không trả lời thẳng thừng. "Hiếu là kiểu người... phức tạp. Đôi khi, tôi tự hỏi hắn thực sự đang đứng ở phe nào."
Bạn cảm thấy lòng mình chùng xuống một cách khó hiểu. Hiếu là đồng nghiệp, và hơn nữa, anh ta luôn là người đứng cạnh bạn trong những vụ án khó khăn nhất. Nhưng câu nói của Khang gieo vào bạn một sự nghi ngờ nho nhỏ, dù bạn không muốn thừa nhận điều đó.
"Anh đang cố gắng chơi trò tâm lý với tôi à?" bạn hỏi, cố giữ bình tĩnh. "Chúng tôi không có thời gian cho mấy trò vớ vẩn này."
Khang nhún vai, đôi mắt không rời khỏi bạn. "Tôi chỉ nói những gì tôi thấy thôi. Cô tin hay không, tùy cô."
---
Buổi thẩm vấn kết thúc mà không có thêm thông tin nào đáng giá. Bạn đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi và có chút thất vọng. Khi bước ra khỏi phòng, bạn vô tình chạm mặt Hiếu đang đứng đợi ở ngoài.
"Có tiến triển gì không?" Hiếu hỏi, ánh mắt dò xét khi nhìn bạn.
Bạn thở dài, lắc đầu. "Hắn vẫn chơi trò vòng vo như mọi khi. Nhưng hắn nói một vài điều về anh."
Hiếu khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. "Gì vậy?"
Bạn không biết mình nên trả lời thế nào. Cảm giác nghi ngờ vẫn len lỏi trong tâm trí, nhưng bạn không muốn làm rạn nứt mối quan hệ với Hiếu chỉ vì những lời nói vu vơ từ Khang. Cuối cùng, bạn chỉ nói một cách lơ đễnh, "Không có gì đáng nói. Chỉ là mấy lời linh tinh thôi."
Hiếu không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh thoáng vẻ khó hiểu. Bạn bước đi, cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ rối ren trong đầu, nhưng câu nói của Khang vẫn ám ảnh bạn.
---
Tối hôm đó, khi mọi người đã ra về, Khang và Hiếu bất ngờ có một cuộc gặp riêng, không một ai khác có mặt. Căn phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn vàng leo lét và không gian tĩnh lặng.
Hiếu ngồi xuống đối diện với Khang, ánh mắt sắc lạnh. "Mày nói gì với cô ấy?"
Khang bật cười, dựa lưng vào ghế. "Chỉ là một vài câu vui vẻ thôi, không cần lo lắng. Cô ấy vẫn chưa nghi ngờ gì đâu."
Hiếu khẽ thở dài, như thể gánh nặng trên vai anh đang dần trở nên quá sức. "Mày nên cẩn thận hơn. Đừng để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát."
Khang nhìn thẳng vào mắt Hiếu, nụ cười nhạt nhoà đi, thay vào đó là sự nghiêm túc. "Tao không phải là kẻ vô trách nhiệm. Nhưng Hiếu, mày thực sự nghĩ mình có thể giữ mãi điều này mà không ai phát hiện à?"
Hiếu im lặng trong giây lát, đôi mắt tối lại. "Tao không có lựa chọn khác."
Cả hai rơi vào im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Trong bóng tối của căn phòng, một sự căng thẳng vô hình bao trùm lên cả hai người. Vụ án vẫn chưa kết thúc, và trò chơi trong bóng tối vẫn còn kéo dài.
---
⚠︎.
#Spotify#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hurrykng
1 note
·
View note
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[🕸️]; Giữa những nghi ngờ ngày càng dày đặc về đồng đội Hiếu, một vị cảnh sát bị cuốn vào cuộc đấu trí không ngừng với tội phạm, khi cô phải quyết định liệu có thể tin tưởng anh trong một vụ án nguy hiểm và đầy bí ẩn, hay chính anh lại là kẻ đang che giấu một âm mưu đen tối 💋. Trần Minh Hiếu
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thắng, hồi hộp Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
⠀⠀⠀⠀▀▄⠀
---
Sáng hôm sau, bạn trở lại sở cảnh sát với tâm trạng không yên. Cuộc trò chuyện đêm qua với Hiếu vẫn khiến bạn khó chịu, những cảm xúc lẫn lộn về anh cứ vẩn vơ trong tâm trí. Có một sự thôi thúc vô hình khiến bạn không thể ngừng suy nghĩ về sự nghi ngờ của mình. Bạn tự nhủ rằng mình đang căng thẳng quá mức, nhưng đồng thời, có điều gì đó không thể bỏ qua về Hiếu—một bí ẩn mà bạn cảm thấy cần phải làm rõ.
Khi bước vào văn phòng, bạn bắt gặp Hiếu đang ngồi chăm chú xem tài liệu. Anh ngẩng lên nhìn bạn, nở nụ cười nhẹ.
"Sẵn sàng cho buổi thẩm vấn Phạm Bảo Khang chưa?" anh hỏi, giọng bình tĩnh nhưng vẫn giữ khoảng cách quen thuộc.
Bạn gật đầu, cố gắng không để lộ sự lo lắng. "Hôm nay phải đạt được kết quả. Cậu ta không thể cứ im lặng mãi."
Cả hai cùng đi xuống phòng thẩm vấn. Khang đã bị giữ ở đây suốt đêm, và bạn hy vọng rằng sự căng thẳng và mệt mỏi sẽ làm hắn yếu đi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Khang, bạn nhanh chóng nhận ra hắn không phải là kiểu người dễ dàng bị lung lay. Khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lẹm của hắn cho thấy sự cứng đầu và ngoan cố.
Bạn ngồi xuống đối diện Khang, trong khi Hiếu đứng ở góc phòng, theo dõi mọi cử động. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt khắc khổ của Khang, nhưng dường như không có dấu hiệu gì cho thấy hắn bị ảnh hưởng bởi tình hình hiện tại.
"Phạm Bảo Khang, chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng để buộc tội anh," bạn bắt đầu, giọng cứng rắn. "Tuy nhiên, nếu anh hợp tác, chúng tôi có thể xem xét giảm nhẹ hình phạt."
Khang chỉ nhếch mép cười khẩy, đôi mắt hắn đầy thách thức. "Mấy người nghĩ mình giỏi lắm à? Định dùng mấy trò tâm lý với tôi?"
Bạn không hề ngạc nhiên trước phản ứng của hắn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Anh không có nhiều lựa chọn đâu. Nếu không khai ra những kẻ đứng sau, anh sẽ phải đối mặt với án tù nặng nề."
Lần này, Khang quay sang nhìn thẳng vào mắt bạn, giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng. "Tôi thà chết còn hơn là nói ra tên của chúng nó."
Hiếu bước đến gần bạn, tay anh khẽ đặt lên vai, ra hiệu rằng anh sẽ tiếp tục. Bạn hơi bất ngờ trước cử chỉ này, nhưng nhanh chóng đồng ý.
"Phạm Bảo Khang," Hiếu nói, giọng anh không quá cứng rắn, nhưng mang đầy uy quyền. "Chúng tôi biết anh không phải kẻ cầm đầu. Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian với anh. Nhưng nếu anh không chịu hợp tác, chắc chắn anh sẽ bị bỏ lại."
Khang nhìn Hiếu một lúc, ánh mắt hắn hiện lên sự khinh miệt. "Tôi đã bảo rồi. Chẳng có gì để nói cả."
Hiếu nhún vai, rời khỏi bàn, quay về vị trí cũ của mình. Anh không tiếp tục ép buộc, cũng không tỏ ra vội vã. Điều đó khiến bạn có chút bối rối, nhưng cũng phần nào hiểu được chiến thuật của Hiếu. Có thể anh đang cố gắng khiến Khang suy nghĩ rằng mình vẫn còn quyền kiểm soát, để hắn từ từ tự đẩy mình vào thế yếu.
Cuộc thẩm vấn kéo dài thêm một giờ nữa mà không có bất kỳ thông tin nào được tiết lộ. Khang vẫn giữ im lặng hoặc chỉ đáp lại bằng những lời lẽ mỉa mai, châm chọc. Bạn cảm thấy sự thất vọng bắt đầu len lỏi, nhưng không thể hiện ra ngoài.
---
Khi trở lại văn phòng, bạn ngồi xuống ghế, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến không có hồi kết. Đống tài liệu về tổ chức Gerdnang vẫn bày ra trước mắt, nhưng dường như không có manh mối nào đủ mạnh để phá vỡ bức tường im lặng của Khang.
Hiếu bước vào, mang theo hai ly cà phê. Anh đặt một ly trước mặt bạn và ngồi xuống ghế đối diện.
"Chắc hôm nay không được suôn sẻ lắm," anh nói, giọng đầy cảm thông.
Bạn khẽ thở dài, cầm lấy ly cà phê nhưng không uống. "Khang là một kẻ cứng đầu. Hắn sẽ không dễ dàng khai ra bất cứ điều gì. Chúng ta cần tìm cách khác."
Hiếu nhìn bạn chăm chú, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại giữ im lặng. Bạn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh và cảm nhận một điều gì đó khác lạ, không chỉ là sự quan tâm trong công việc.
"Cô lúc nào cũng đắm mình vào công việc như vậy sao?" Hiếu hỏi bất ngờ, giọng anh trầm ấm.
Câu hỏi này khiến bạn thoáng ngạc nhiên. "Đó là công việc mà. Phải có ai đó làm, và tôi thì không muốn dừng lại giữa chừng."
Anh mỉm cười, ánh mắt chứa đầy suy tư. "Có bao giờ cô nghĩ rằng mình đang bỏ lỡ điều gì đó ngoài kia không?"
Bạn hơi ngập ngừng, không biết trả lời sao. Công việc này đã chiếm hết tâm trí bạn, và thực sự, bạn chưa từng nghĩ về cuộc sống bên ngoài nó. "Có lẽ... nhưng tôi không biết chắc."
Hiếu ngồi im lặng một lúc lâu trước khi tiếp tục. "Đôi khi, chúng ta cần phải lùi lại một bước để nhìn thấy bức tranh toàn cảnh."
Bạn gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy mọi thứ quá phức tạp. Bạn không chỉ đối mặt với một vụ án rắc rối mà còn cảm thấy có điều gì đó giữa bạn và Hiếu, một điều mà bạn không dám chắc mình có nên đối diện hay không.
"Cô có cảm giác rằng vụ này không chỉ đơn giản là một vụ án thông thường không?" Hiếu hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Bạn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy suy tư của anh. "Ý anh là sao?"
"Tôi không biết chắc," anh trả lời, giọng trầm ngâm. "Chỉ là, mọi thứ dường như phức tạp hơn những gì chúng ta nhìn thấy. Có những kẻ trong bóng tối mà chúng ta chưa thấy rõ."
Bạn ngẫm nghĩ về lời nói của Hiếu. Đúng là vụ này có vẻ bí ẩn hơn nhiều so với những vụ án trước đây. Nhưng điều đó cũng khiến bạn thêm nghi ngờ, không chỉ về Khang mà còn về Hiếu.
---
Đêm đó, bạn không thể ngủ yên. Những suy nghĩ về họ, và về vụ án cứ luẩn quẩn trong đầu bạn. Mọi manh mối vẫn còn quá mơ hồ, và mỗi lần bạn cố gắng ghép chúng lại với nhau, chúng lại tan biến như sương mù.
Bạn không thể bỏ qua cảm giác rằng để đối diện trực tiếp với Hiếu thì bạn lại chưa sẵn sàng.
---
Trong văn phòng tĩnh lặng của đêm muộn, bạn vẫn chưa thể ngừng suy nghĩ về vụ án. Mọi việc cứ như một mớ bòng bong không lối thoát. Khang thì ngoan cố, không chịu m�� miệng dù biết rằng mình đã bị dồn vào chân tường. Còn Hiếu... anh ta làm bạn hoang mang. Càng tiếp xúc nhiều với Hiếu, bạn càng cảm nhận rõ rằng có điều gì đó mờ ám xung quanh anh.
Ngồi đối diện với màn hình máy tính, bạn cố gắng tập trung vào những báo cáo, những lời khai cũ để tìm kiếm một chi tiết nào đó đã bị bỏ sót. Nhưng những suy nghĩ về Hiếu vẫn len lỏi vào tâm trí bạn. Sự ngọt ngào nhưng lại quá bí ẩn của anh khiến bạn không thể ngừng nghi ngờ. Từng hành động, từng lời nói của anh đều được tính toán rất cẩn thận, và dường như, Hiếu không bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình.
Bạn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người vào buổi chiều. Câu nói của Hiếu về việc "bức tranh toàn cảnh" khiến bạn suy nghĩ mãi. Phải chăng Hiếu đang cố ám chỉ điều gì đó, hay chỉ đơn giản là anh nhìn thấy mọi thứ theo một góc nhìn khác? Bạn không chắc, và điều đó làm bạn thêm bực bội.
---
Sáng hôm sau, bạn đến sở cảnh sát sớm hơn thường lệ. Hiếu đã có mặt ở đó, ngồi trước máy tính với vẻ mặt nghiêm túc. Anh quay lại nhìn bạn khi bạn bước vào, một nụ cười mỏng thoáng qua môi anh.
"Cô không ngủ được sao?" Hiếu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn mang chút trêu chọc.
"Còn anh thì sao? Cả đêm cũng ngồi đây à?" bạn đáp, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
Anh nhún vai. "Tôi chỉ muốn xem xét lại vài chi tiết trong hồ sơ. Đôi khi những gì ta bỏ qua lại là thứ quan trọng nhất."
Bạn ngồi xuống cạnh Hiếu, lướt qua những tài liệu mà anh đang xem. Hiếu tỏ ra thoải mái hơn nhiều so với bạn, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc bén, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bạn không thể không ngưỡng mộ sự kiên nhẫn và khả năng phân tích của anh. Dù nghi ngờ vẫn tồn tại trong lòng, bạn không thể phủ nhận rằng Hiếu là một trong những người giỏi nhất mà bạn từng làm việc cùng.
Hai người cùng nhau xem lại các manh mối, bàn bạc về cách tiếp cận Khang và những thông tin liên quan đến băng nhóm Nguyễn. Hiếu luôn có một cách tiếp cận khác lạ, điều mà bạn đôi khi thấy khó hiểu, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hiệu quả của nó. Cách anh tiếp cận vấn đề, cách anh nhìn mọi thứ từ những góc độ khác nhau khiến bạn cảm thấy rằng Hiếu luôn nắm giữ một phần quan trọng của câu đố này—một phần mà anh chưa tiết lộ.
---
Buổi chiều, cả hai quyết định tiến hành một cuộc thẩm vấn khác với Khang. Lần này, Hiếu muốn thử một chiến thuật khác—thay vì ép buộc, anh muốn cho Khang thấy rằng hắn đang bị lừa dối bởi chính những kẻ mà hắn nghĩ là đồng minh.
"Khang, anh nghĩ mình là người biết rõ mọi chuyện sao?" Hiếu mở đầu, giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy thách thức.
Khang ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không hề thay đổi. "Cậu thì biết cái gì?"
Hiếu mỉm cười, nhưng nụ cười đó không mang lại sự thoải mái, mà thay vào đó là một cảm giác bất an cho Khang. "Tôi không cần phải biết tất cả, nhưng tôi biết rằng anh chỉ là con tốt trong một trò chơi lớn hơn. Những kẻ mà anh tưởng là đồng minh thật ra đang lợi dụng anh."
Khang cười khẩy, rõ ràng không tin lời Hiếu. "Tôi không quan tâm đến mấy lời lừa phỉnh của mấy người. Tôi biết mình đang ở đâu."
Hiếu không hề nao núng, ánh mắt anh vẫn đầy tự tin. "Thế sao? Vậy anh có chắc rằng những người mà anh bảo vệ sẽ đến cứu anh không? Họ thậm chí còn không thèm nhấc máy khi anh bị bắt. Anh nghĩ mình quan trọng với họ ư?"
Lời nói của Hiếu bắt đầu có tác động. Bạn nhìn thấy sự thay đổi thoáng qua trên gương mặt của Khang—một dấu hiệu nhỏ, nhưng đủ để bạn biết rằng Hiếu đang đi đúng hướng.
---
Sau cuộc thẩm vấn, cả hai quay lại văn phòng. Bạn không thể không thừa nhận rằng Hiếu có một cách tiếp cận cực kỳ thông minh và khéo léo. Anh không vội vàng, không ép buộc, nhưng lại biết cách gieo rắc những hạt giống nghi ngờ vào đầu đối phương. Khang, dù cứng đầu đến đâu, cũng bắt đầu dao động.
"Anh đã làm rất tốt," bạn nói, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, dù trong lòng không khỏi cảm thấy ấn tượng.
Hiếu chỉ nhún vai, như thể điều đó không có gì đặc biệt. "Chúng ta phải biết cách đọc suy nghĩ của đối phương. Đó là cách duy nhất để thắng trong trò chơi này."
Bạn ngẫm nghĩ về lời nói của Hiếu. Có lẽ anh đúng. Vụ án này không chỉ là về việc bắt giữ những kẻ phạm tội mà còn là cuộc đấu trí không ngừng nghỉ. Nhưng điều khiến bạn bối rối nhất chính là Hiếu. Càng ngày, bạn càng cảm thấy anh phức tạp hơn bạn tưởng—không chỉ là một người đồng đội tài giỏi, mà còn là một bí ẩn.
---
Đêm đó, bạn về nhà sớm hơn mọi khi. Sau khi tắm rửa và ăn uống qua loa, bạn ngồi xuống bàn làm việc, mở lại những tài liệu về Hiếu mà bạn đã thu thập được. Bạn đã từng có ý định điều tra anh, nhưng bây giờ, bạn bắt đầu tự hỏi liệu điều đó có thực sự cần thiết hay không. Sự nghi ngờ vẫn tồn tại, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Bạn nhớ lại cách Hiếu thẩm vấn Khang, cách anh nhìn vấn đề từ một góc độ mà bạn chưa từng nghĩ tới. Cách anh luôn tỏ ra điềm tĩnh, sắc bén, nhưng lại có một khoảng cách khó đoán. Có lúc bạn cảm thấy mình đang làm việc với một đồng đội xuất sắc, có lúc lại tự hỏi liệu anh ta có đang giấu điều gì đó không. Sự bình tĩnh đến kỳ lạ của Hiếu đôi khi làm bạn bất an, nhưng cũng có lúc khiến bạn thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Mọi thứ về Hiếu đều như một câu đố chưa có lời giải, nhưng thay vì làm bạn lo lắng, nó lại khiến bạn... bị cuốn hút. Bạn không thể dứt khỏi những suy nghĩ mông lung về anh. Có lẽ không phải là sự nghi ngờ thực sự, mà chỉ là cảm giác lạ lùng khi bạn không thể nắm bắt hoàn toàn con người Hiếu.
Bạn thở dài, đầu óc rối bời giữa những cảm xúc lẫn lộn. Đôi khi, thứ khiến ta bất an nhất lại chính là điều duy nhất khiến ta không thể rời mắt.
Càng nghĩ, bạn càng nhận ra rằng sự nghi ngờ của mình đối với Hiếu bắt đầu phai nhạt. Thay vào đó, bạn cảm thấy một sự tin tưởng đang dần hình thành—một niềm tin mà chính bạn cũng không ngờ tới.
Bạn nhắm mắt lại, để những suy nghĩ cuộn trào trong đầu mình. Khi mở mắt ra, bạn biết rằng có một điều đã thay đổi: từ giây phút này, bạn sẽ đặt niềm tin vào Hiếu, dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng.
⠀⠀⠀⠀Bất kể Hiếu là ai hay đến từ đâu, bạn cần có anh bên cạnh để giải quyết vụ án này.
---
⠀⠀⠀⠀▀▄⠀
#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hurrykng#layout#Spotify
1 note
·
View note
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
-[✦]; Giữa thành phố ngập trong mưa phùn, bạn – một sĩ quan cảnh sát, đang truy lùng tổ chức tội phạm Gerdnang. Đồng đội của bạn, Trần Minh Hiếu, mang theo nhiều bí ẩn, khiến bạn nghi ngờ anh ta không hoàn toàn đáng tin. Khi cuộc truy bắt Phạm Bảo Khang diễn ra, những dấu hiệu bất ổn từ Hiếu càng khiến bạn lo lắng. Trong cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, liệu bạn có dám đối mặt với sự thật ẩn giấu? ᶻ 𝗓 𐰁. Phạm Bảo Khang
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thẳng, hồi hộp Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
☾
Cái lạnh của buổi tối luồn khẽ qua cửa sổ văn phòng, mang theo cảm giác ẩm ướt của mưa phùn. Đèn đường bên ngoài chiếu qua kính, tạo ra những dải sáng yếu ớt trên tường, như những mảnh ghép lấp lánh của một thành phố chưa bao giờ thực sự ngủ. Bạn ngồi yên, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính, cố gắng phân tích lại từng chi tiết trong những bằng chứng vừa thu thập được. Nhưng đầu óc bạn không thể tập trung.
Hiếu ngồi cách bạn không xa, vẫn đang lật giở những tập hồ sơ, nhưng trong sự im lặng đó, có điều gì đó không ổn. Bạn không thể xác định chính xác là gì, nhưng có một cảm giác không thể lầm lẫn rằng anh ta đang giấu giếm thứ gì đó. Dù mới làm việc cùng Hiếu chưa lâu, bạn đã bắt đầu nhận ra những dấu hiệu bất thường, từ ánh mắt sắc lạnh cho đến những nụ cười có phần khó đoán của anh.
Hiếu không phải là một trợ lý bình thường.
“Cô có bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc không?” Giọng nói của Hiếu phá vỡ sự im lặng, khiến bạn giật mình.
“Bỏ cuộc?” Bạn nhíu mày, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. “Tại sao lại hỏi thế?”
Hiếu dựa người vào ghế, mắt nhìn thẳng về phía bạn, nụ cười nhếch mép lại xuất hiện trên môi.
“Vụ này đã kéo dài quá lâu. Tôi chỉ thắc mắc liệu có bao giờ cô cảm thấy kiệt sức hay không? Mọi chuyện cứ như một vòng lặp vô tận, cô đuổi theo họ, nhưng rồi lại mất dấu.”
Có cái gì đó trong cách anh nói, sự sắc bén trong giọng điệu, khiến bạn không thoải mái. Những lời nói của Hiếu như đang dò xét sâu vào tâm trí bạn, khơi dậy những hoài nghi mà bạn đã cố gắng gạt sang một bên suốt thời gian qua.
“Tôi không phải người dễ bỏ cuộc,” bạn trả lời, cố giữ giọng điệu điềm tĩnh.
Hiếu khẽ cười, một nụ cười không rõ là mỉa mai hay chân thành. Anh đứng dậy khỏi ghế, bước chậm rãi về phía bạn. Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng lật trang giấy và tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ.
“Cô biết đấy, trong thế giới này, không phải lúc nào mọi thứ cũng đen trắng. Đôi khi, để bắt được kẻ xấu, cô phải trở thành kẻ xấu.”
Bạn cau mày, lướt qua Hiếu một cái nhìn. Câu nói của anh vang vọng trong đầu bạn, như một lời cảnh báo ngầm, hoặc có lẽ là một gợi ý? Nhưng trước khi bạn có thể phản ứng, anh đã quay lại bàn làm việc, lại im lặng như chưa từng nói gì.
---
Ngày hôm sau, khi đến sở cảnh sát, bạn nhận ra không khí có phần căng thẳng hơn bình thường. Đội trưởng Anh Tú đang đứng ở giữa phòng, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Vừa nhìn thấy bạn, ông lập tức gọi lại.
“Cô___, vào đây ngay.”
Bạn bước vào phòng, theo sau là Hiếu. Trên bàn của đội trưởng là một chồng tài liệu, nhưng thứ thu hút sự chú ý của bạn là bức ảnh lớn được ghim lên bảng trắng. Đó là hình ảnh của một cậu trai trẻ, khoảng tầm tuổi Hiếu, khuôn mặt sắc sảo và cặp mắt lạnh lùng. Bức ảnh chụp trong một cuộc họp bí mật, có vẻ là hình ảnh từ camera giám sát.
“Ai đây?” bạn hỏi, cố gắng nhớ lại xem đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu chưa.
“Phạm Bảo Khang,” đội trưởng Anh Tú trả lời, giọng điệu khô khan. “Một trong những tay chân quan trọng của tổ chức Gerdnang. Chúng ta vừa nhận được tin tức rằng hắn sẽ có một cuộc giao dịch lớn vào tối nay. Đây có thể là cơ hội để chúng ta phá vỡ mắt xích.”
Bạn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cảm giác như cả thế giới đang xoay quanh cậu trai này. Cuối cùng thì manh mối thực sự đã xuất hiện. Đây có thể là cơ hội mà bạn và cả đội đã chờ đợi suốt bao tháng qua.
“Chúng ta sẽ theo dõi hắn,” bạn nói chắc chắn.
Hiếu đứng phía sau, quan sát cuộc trò chuyện mà không nói gì. Nhưng bạn có thể cảm nhận ánh mắt anh đang dán chặt vào bạn, như đang đánh giá từng cử động của bạn.
---
Đêm sau hai ngày kể từ cuộc họp ngắn, thành phố như bị bao trùm bởi một tấm màn bí ẩn. Ánh đèn đường leo lét, phản chiếu lên những con hẻm tối tăm, nơi bóng dáng của những người không rõ mặt lướt qua, giống như những bóng ma ẩn nấp trong bóng tối.
Bạn và Hiếu ngồi trong chiếc xe không đánh dấu, đậu gần khu vực giao dịch dự kiến. Không gian bên trong xe tràn ngập sự căng thẳng, dù chẳng ai nói gì. Thỉnh thoảng, bạn liếc qua Hiếu, cố gắng đọc được điều gì đó từ anh, nhưng anh vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh thường thấy.
“Anh nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần trăm thành công tối nay?” bạn hỏi, phá tan sự im lặng ngột ngạt.
Hiếu nhún vai, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta có đúng người hay không.”
Câu trả lời của anh khiến bạn cảm thấy hơi bất an. Có gì đó mơ hồ trong cách anh nói, nhưng bạn không có thời gian để nghĩ nhiều.
“Được rồi, đến giờ rồi,” bạn nói, điều chỉnh thiết bị nghe trộm và kiểm tra lại súng.
Hiếu cũng gật đầu, sẵn sàng theo bạn ra ngoài. Hai người di chuyển lặng lẽ qua những con hẻm, đến gần hơn với điểm giao dịch. Bạn có thể cảm nhận tim mình đập mạnh trong lồng ngực, mỗi bước chân đều khiến không khí trở nên đặc quánh.
Khi đến gần, bạn nhìn thấy một nhóm người đứng dưới ánh đèn mờ ảo, nói chuyện với nhau bằng giọng điệu thấp. Ở trung tâm của nhóm là Phạm Bảo Khang, đúng như trong bức ảnh. Hắn đang trao đổi một thứ gì đó với cậu trai khác, nhưng từ vị trí của bạn, không thể nhìn rõ.
“Đó là hắn,” bạn thì thầm vào tai nghe, báo cáo lại cho đội.
Bỗng dưng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Bạn giật mình, quay lại nhìn Hiếu, người cũng tỏ ra cảnh giác. Nhưng không có ai, chỉ là bóng tối dày đặc của con hẻm.
Tiếng động đó, dù nhỏ, cũng đủ để làm bạn rối loạn trong chốc lát. Nhưng khi mọi thứ trở lại im lặng, bạn cố gắng trấn tĩnh bản thân, tập trung lại vào nhiệm vụ trước mắt. Hiếu đứng bên cạnh, vẫn giữ gương mặt lạnh lùng và ánh mắt không rời khỏi điểm giao dịch. Bạn không thể đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng anh luôn có sự tỉnh táo và cảnh giác, ngay cả trong những tình huống nhạy cảm nhất.
“Chúng ta không thể ra tay quá sớm,” bạn thì thầm, ánh mắt vẫn dán vào nhóm người phía trước. “Chờ tín hiệu từ đội trưởng Tú.”
Hiếu gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Dù có chút lo lắng với tiếng động vừa rồi, nhưng bạn biết rằng cơ hội lần này rất hiếm hoi. Nếu hành động quá sớm, mọi thứ có thể đổ bể, và Gerdnang sẽ càng cảnh giác hơn, khiến vụ án càng trở nên khó khăn.
Qua thiết bị tai nghe, bạn nghe được giọng nói trầm của đội trưởng Anh Tú từ đài chỉ huy.
“Chúng ta đã sẵn sàng. Chờ tín hiệu, đừng manh động.”
Bạn thở dài, cố kìm nén sự hồi hộp đang dâng lên trong lòng. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều có thể xảy ra. Nhóm người phía trước vẫn tiếp tục trao đổi, nhưng từ khoảng cách này, bạn không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Chỉ cần một bước đi sai lầm, cả kế hoạch có thể tan vỡ.
Và rồi, đột nhiên, một người trong nhóm bọn chúng di chuyển. Khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng, mắt nhìn xung quanh như thể đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
“Chết tiệt, chúng đang nghi ngờ,” bạn lẩm bẩm, tay đưa lên thiết bị nghe. “Đội trưởng, chúng tôi cần phải hành động ngay!”
Đáp lại là một khoảng lặng ngắn, rồi giọng đội trưởng vang lên, ngắn gọn nhưng rõ ràng.
“Tiến hành!”
Không chần chừ, bạn và Hiếu lập tức di chuyển, bám theo lối đi tối tăm để tiến gần hơn. Mọi thứ diễn ra như trong một đoạn phim quay chậm—những bước chân nhanh nhẹn nhưng đầy thận trọng, nhịp thở ngắt quãng và tiếng gió xào xạc trên những tòa nhà cao tầng. Bạn cảm thấy adrenaline tràn ngập trong cơ thể khi tiến sát đến nhóm người.
“Cảnh sát! Đứng yên!” bạn hét lớn, rút súng ra.
Nhóm người giật mình, ánh mắt hoảng loạn lướt nhanh qua đám đông trước khi họ phân tán, mỗi kẻ chạy về một hướng. Phạm Bảo Khang, cũng không ngoại lệ. Hắn lẩn nhanh vào bóng tối như một con thú săn đêm, bỏ lại những kẻ còn lại.
“Đừng để mất dấu hắn!” bạn ra lệnh, chân đuổi theo bóng dáng của Khang trong khi Hiếu chạy sát bên bạn.
Khang là một tên nhanh nhẹn, dù có vẻ ngoài không nổi bật nhưng hắn di chuyển linh hoạt, lợi dụng từng con hẻm nhỏ để che giấu dấu vết. Bạn phải cố gắng hết sức mới có thể bắt kịp hắn, những tiếng bước chân vang lên giữa không gian tĩnh lặng của đêm khuya.
“Cẩn thận, hắn có thể có vũ khí!” Hiếu cảnh báo từ phía sau.
Bạn chỉ kịp gật đầu, cố gắng đuổi theo Khang khi hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp hơn. Lúc này, nhịp tim của bạn đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng.
Khi đến cuối con hẻm, Khang bất ngờ dừng lại, quay người lại với một khẩu súng ngắn trong tay. Bạn và Hiếu nhanh chóng ẩn sau một bức tường gần đó để tránh bị trúng đạn. Tiếng súng vang lên, đinh tai nhức óc giữa không gian chật hẹp.
Bạn nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong đầu, hàng loạt kế hoạch lướt qua, nhưng không có phương án nào chắc chắn. Hắn đã rơi vào thế cùng, và những kẻ ở thế này luôn sẵn sàng làm mọi thứ để thoát thân.
“Chúng ta không thể cứ ngồi đây mãi,” Hiếu thì thầm, mắt vẫn dán vào vị trí của Khang. “Phải tìm cách áp sát hắn trước khi hắn quyết định liều mạng.”
Bạn biết Hiếu nói đúng, nhưng chỉ cần một bước đi sai lầm, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Bạn ngước nhìn Hiếu, tìm kiếm một kế hoạch, và trong khoảnh khắc đó, bạn thấy đôi mắt anh lóe lên một tia sáng—như thể anh đã nghĩ ra điều gì đó.
“Tôi sẽ đánh lạc hướng hắn,” Hiếu nói nhanh. “Cô đi vòng qua con hẻm bên kia, chúng ta sẽ kẹp hắn từ hai phía.”
“Anh chắc chứ?”
“Tin tôi đi,” Hiếu nhếch mép cười, đôi mắt vẫn ánh lên sự tự tin khó đoán.
Bạn gật đầu, không còn lựa chọn nào khác. Trong lúc Hiếu chuẩn bị bước ra khỏi nơi ẩn nấp để đánh lạc hướng, bạn nhanh chóng di chuyển theo kế hoạch đã định. Cả hai chia nhau hành động, với hi vọng lần này có thể tóm gọn Phạm Bảo Khang và chấm dứt chuỗi ngày theo đuổi không hồi kết.
Bạn luồn lách qua con hẻm khác, cẩn thận để không gây tiếng động. Tiếng súng của Khang vẫn vang lên, và bạn biết Hiếu đang cố gắng thu hút sự chú ý của hắn để bạn có cơ hội tiếp cận từ phía sau. Khi đã ở vị trí thuận lợi, bạn chậm rãi tiến về phía hắn, tay chặt chẽ nắm lấy khẩu súng.
Khi Khang đang mải bắn về phía Hiếu, bất chợt nhận thấy sự bất thường. Bạn từ từ bước ra từ phía sau.
“Dừng lại, Phạm Bảo Khang!” bạn hét lên.
Hắn giật mình quay lại, nhưng bạn đã nhanh hơn. Với một cú đá chuẩn xác, bạn hất văng khẩu súng của hắn khỏi tay. Khang loạng choạng, cố gắng lấy lại thăng bằng nhưng đã bị bạn khống chế.
Hiếu nhanh chóng tiến lại, hỗ trợ bạn còng tay hắn. Cả hai bạn đều thở hổn hển sau màn rượt đuổi căng thẳng. Nhưng khoảnh khắc ấy, khi Khang bị khống chế dưới chân, bạn cảm thấy một phần nào nhẹ nhõm. Lần này, bạn đã tiến gần hơn đến việc phá vỡ tổ chức Gerdnang.
“Lần này không thoát được nữa đâu,” bạn nói, giọng tràn đầy sự quyết tâm.
Nhưng khi nhìn sang Hiếu, bạn thấy đôi mắt anh lấp lánh một tia gì đó bí ẩn. Trong giây lát, bạn nhìn thấy một tia gì đó trong đôi mắt của Hiếu—một ánh sáng mà bạn không thể nắm bắt được. Đó không phải là sự hài lòng khi bắt giữ được kẻ tội phạm, mà là một thứ gì đó sâu xa hơn, khó đoán hơn. Bạn cảm thấy sự bất an dâng lên trong lòng nhưng không thể xác định được chính xác lý do.
"Xong rồi," Hiếu khẽ nói, kéo Khang đứng dậy, giữ chặt cánh tay hắn.
Bạn gật đầu, cố gắng gạt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng ý nghĩ về Hiếu không ngừng lởn vởn. Từ khi anh xuất hiện, mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Những lời nói ẩn ý, những cái nhìn đầy hàm ý, và giờ là cái tia sáng bí ẩn trong mắt anh khi Khang bị bắt giữ. Dù vậy, bạn vẫn chưa có đủ lý do để nghi ngờ một cách rõ ràng. Bạn chỉ cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn, nhưng chưa thể đặt tay lên nó.
---
Khi cả hai trở về sở cảnh sát, không khí trong phòng điều tra có phần thoải mái hơn. Đội trưởng Tú, với nụ cười đầy mãn nguyện, chúc mừng bạn và Hiếu vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Tốt lắm, cả hai. Vụ này có thể là bước đột phá mà chúng ta cần để tiến xa hơn vào tổ chức của bọn chúng," anh nói, vỗ vai bạn đầy tự hào.
Bạn mỉm cười, nhưng không thể hoàn toàn vui vẻ được. Trong tâm trí bạn, mọi thứ dường như vẫn chưa kết thúc. Bắt được Phạm Bảo Khang chỉ là một bước trong cả quá trình dài. Còn rất nhiều mắt xích khác chưa được tháo gỡ, và đặc biệt là tổ chức Gerdnang vẫn còn hoạt động mạnh mẽ.
"Chúng ta có thể lấy được thông tin từ Khang," bạn nói, mắt nhìn thẳng vào đội trưởng Tú. "Hắn sẽ không giữ im lặng mãi đâu."
Anh Tú gật đầu, vẻ mặt đầy toan tính. "Chúng ta sẽ thẩm vấn hắn ngay sáng mai. Để xem hắn có chịu hé lộ gì không."
Khi bạn rời khỏi phòng, Hiếu bước theo sau bạn. Bạn có thể cảm nhận được anh đang dò xét bạn, như thể anh đang cố đọc suy nghĩ của bạn. Nhưng bạn quyết định không quay lại, không muốn để anh thấy rằng mình đang cảm thấy bất ổn.
---
Đêm đó, bạn ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, cố gắng xâu chuỗi lại tất cả những gì đã xảy ra. Bạn lật qua hồ sơ của Hiếu, những thông tin về quá khứ của anh không có gì quá nổi bật. Anh ta đến từ một gia đình bình thường, không có tiền án tiền sự, vào ngành cảnh sát chỉ một năm trước. Mọi thứ dường như rất bình thường, nhưng có một điều khiến bạn chú ý—anh ta đã chuyển công tác qua nhiều chi nhánh chỉ trong thời gian ngắn. Mỗi nơi, anh chỉ ở lại khoảng vài tháng trước khi xin chuyển đi.
Điều đó không thể nào là ngẫu nhiên. Một sĩ quan trẻ với hồ sơ hoàn hảo, nhưng lại thay đổi công tác liên tục? Đó là một điểm không bình thường. Và bạn không thể ngừng suy nghĩ về ánh mắt bí ẩn của anh khi Khang bị bắt.
Tiếng điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn. Bạn nhìn vào màn hình—là Hiếu.
"cô____," giọng anh vang lên qua đầu dây, nghe có phần thoải mái hơn thường ngày. "Chúng ta đã làm tốt đêm nay, nhỉ?"
"Phải," bạn đáp ngắn gọn. "Nhưng tôi vẫn cảm thấy vụ này còn nhiều thứ chưa sáng tỏ."
"Đương nhiên rồi. Đây chỉ là khởi đầu." Hiếu nói, giọng anh trầm và đầy bí ẩn.
Bạn im lặng một lúc, trước khi quyết định hỏi thẳng.
"Anh có bao giờ cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn không, Hiếu? Ý tôi là… mọi thứ dường như không hoàn toàn đúng."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, như thể anh đang cân nhắc từng lời nói. Cuối cùng, anh trả lời.
"Cô có tin vào trực giác của mình không?"
Câu hỏi của anh khiến bạn bất ngờ. Trực giác của bạn luôn là điều mà bạn dựa vào trong công việc, nhưng chưa bao giờ bạn thấy nó bị thách thức như lúc này.
"Tôi luôn tin vào trực giác," bạn trả lời. "Và trực giác của tôi đang cảnh báo rằng có thứ gì đó… không đúng."
Hiếu cười khẽ, một tiếng cười như chứa đựng những bí mật mà bạn chưa thể chạm tới.
"Có lẽ cô nên nghe theo trực giác của mình lần này."
Trước khi bạn kịp hỏi thêm, anh đã tắt máy, để lại bạn với hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp. Câu nói cuối cùng của anh vẫn vang vọng trong đầu bạn. Có lẽ, bạn thực sự nên lắng nghe trực giác của mình. Nhưng nếu trực giác đúng… thì Hiếu đang giấu bạn điều gì?
☾
#anh trai say hi#anh tú#atus#fanfic#fanfiction#gerdnang#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#header#tumblr banner#hurrykng#Spotify
1 note
·
View note
Text
Series "ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇"
٠ ࣪⭑
Chapter 1: "Tân trợ lý"
Chapter 2: “Bóng tối sau những tấm màn”
Chapter 3: "Smooth Operator"
Chapter 4: "Intrusive Thoughts"
Chapter 5: "Because i liked a boy"
Chapter 6: "Secret Sunday"
Chapter 7: "iwantyouonly"
Chapter 8: "Let the light in"
𝄞
Tác giả chỉ đăng truyện trên wattpad, tiktok và tumblr !! mọi tài khoản trên nền tảng khác đều là giả ! ( ˶°ㅁ°) !!
#hieuthuhai#hieuthuhai x reader#hieu minh nguyen#anh trai say hi#gerdnang#hurrykng#negav#kewtiie#fanfiction#fanfic#aesthetic#Anh Tú#Atus
1 note
·
View note