Tumgik
#hieuthuhai x reader
hlixnh · 4 days
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
-[⋆✦]; Giữa cuộc chiến chống lại tổ chức Gerdnang đầy nguy hiểm, một vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm được giao một trợ lý mới— Trần Minh Hiếu, chàng trai trẻ bí ẩn và cuốn hút. Nhưng khi cảm xúc bắt đầu nảy sinh và những nghi ngờ ngày càng lớn, thám tử phải đối mặt với câu hỏi: Hiếu là đồng minh hay mối nguy tiềm ẩn? Trong cuộc rượt đuổi tội phạm này, mọi thứ không đơn giản như vẻ ngoài của chúng ֶָ֢⭑. Trần Minh Hiếu
Tumblr media
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thẳng, hồi hộp. Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
Sở cảnh sát lúc nào cũng náo nhiệt trong sự hỗn loạn có kiểm soát. Các sĩ quan đi qua đi lại, điện thoại reo liên tục, và tiếng nói chuyện rì rầm khi các thám tử làm việc không ngừng để phá án. Bạn ngồi tại bàn làm việc, trước mặt là một chồng hồ sơ cao ngất, tất cả đều liên quan đến một vụ án đã ám ảnh sở trong nhiều tháng—tổ chức Gerdnang
Gerdnang không phải là một tổ chức tội phạm thông thường. Chúng hoạt động ngầm, cẩn thận xóa mọi dấu vết. Buôn ma túy, buôn lậu vũ khí, và buôn người chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Mỗi manh mối mà bạn theo đuổi đều hoặc bị đứt quãng hoặc dẫn đến ngõ cụt, khiến bạn thất vọng hơn bất kỳ vụ án nào bạn từng làm.
Bạn đã được giao vụ án này sáu tháng trước, và kể từ đó, mỗi ngày đều là một cuộc chiến. Dường như Gerdnang có tai mắt ở khắp mọi nơi, làm cho việc đạt được tiến triển thực sự gần như không thể. Những đêm của bạn dài đằng đẵng, ngồi hàng giờ liền trước những hồ sơ vụ án và bảng ghim đầy hình ảnh với những sợi dây đỏ chằng chịt. Sở đã có tiến bộ, nhưng chưa đủ,...vẫn chưa đủ.
Bạn thở dài, lật qua một trong những tập hồ sơ thì giọng nói của đội trưởng Anh Tú phá tan bầu không gian yên lặng.
 “Cô ___ Vào phòng tôi. Ngay bây giờ.”
Giọng anh ta cộc cằn, điển hình của một người trải qua muôn nẻo trong sự nghiệp của mình. Bạn thu dọn vài tập hồ sơ và bước vào phòng làm việc của anh, trong đầu lướt qua những giả thuyết. Lại có chuyện gì nữa đây?
Khi bạn bước vào, Đội trưởng Anh Tú đứng sau bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực. Bên cạnh anh là một thanh niên, có lẽ tầm cuối hai mươi. Anh ta cao, gầy, mái tóc vuốt ngược có chút lộn xộn, và tỏa ra một sự tự tin không hoàn toàn phù hợp với nét bồn chồn trong đôi mắt.
 “Đây là Trần Minh Hiếu,” Đội trưởng Tú giới thiệu, vẫy tay về phía cậu trai “Trợ lý mới của cô"
Bạn chớp mắt, ngạc nhiên. Bạn luôn làm việc một thân một mình, đơn thương độc mã. Và chỉ vì một vụ án như thế này mà cần một người trợ lý ?
 “Tôi không cần trợ lý, đội trưởng,” bạn nói dứt khoát, nhìn Hiếu.
Hiếu bước tới, nở một nụ cười lịch sự, một nụ cười bạn không thể phủ nhận rất ấm áp.
 “Tôi hứa sẽ không cản trở, cô ___” chất giọng miền Nam trầm của anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của bạn. “Tôi chỉ ở đây để giúp thôi.”
Có gì đó trong giọng nói của anh—mượt mà, điềm tĩnh, với một chút tinh nghịch. Bạn không thể giải thích được, nhưng có một năng lượng ở anh mà khiến bạn chú ý.
 “Cậu ta mới vào nghề, nhưng hồ sơ trong học viện rất ấn tượng,” Đội trưởng Tú giải thích. “Cô có thể cho cậu ta một cơ hội. Với những gì đang diễn ra với tổ chức Gerdnang, chúng ta cần tất cả sự giúp đỡ có thể.”
Bạn nghiến răng, đôi tay siết chặt. Tổ chức Gerdnang đã chiếm trọn cuộc sống của bạn trong nhiều tháng qua, và dù không muốn thừa nhận, Anh Tú nói đúng. Có lẽ một cánh tay đắc lực sẽ tạo nên sự khác biệt.
 “Được thôi,” bạn nhượng bộ. “Nhưng nếu cậu ta làm chậm tôi, cậu ta sẽ bị đuổi khỏi vụ án.”
 “Thỏa thuận,” Đội trưởng Tú gật đầu. “Giờ quay lại làm việc đi. Và cậu Hiếu, đừng khiến tôi hối hận vì đã đặt cậu vào đây.”
 Cuộc bàn luận kết thúc, bạn rời khỏi phòng làm việc với Hiếu theo sau. Khi quay lại bàn làm việc, bạn liếc nhìn anh ta.
 “Anh đã từng làm vụ án thực sự nào chưa ?”
 “Chưa,” anh đáp, một nụ cười nhếch môi. “Nhưng tôi học nhanh lắm.”
Bạn hừ mũi. Vậy thì khoẻ.
---
Quay lại bàn làm việc, bạn đưa Hiếu một chồng hồ sơ. “Bắt đầu từ những cái này. Tôi cần biết mọi chi tiết về những nghi phạm này. Tiểu sử, mối quan hệ, bất kỳ mẫu nào chúng ta đã bỏ lỡ.”
Hiếu nhận lấy tập hồ sơ mà không phàn nàn, ngồi vào chiếc ghế đối diện bạn. Trong vài giờ tiếp theo, hai người làm việc trong sự yên lặng tương đối, chỉ có âm thanh thỉnh thoảng của việc lật trang hoặc viết ghi chú.
Dù bạn hoài nghi lúc đầu, phải thừa nhận rằng Hiếu rất tỉ mỉ. Anh làm việc nhanh chóng, nhưng không bỏ sót chi tiết nào. Thỉnh thoảng, anh sẽ hỏi một câu hoặc chỉ ra điều gì đó bạn đã bỏ qua, điều này khiến bạn hơi bực mình, nhưng bạn không thể phủ nhận điều đó hữu ích.
Thời gian trôi qua, bạn bắt đầu nhận ra điều gì đó khác—anh không chỉ giỏi trong công việc. Anh rất quan sát, gần như quá mức. Đôi mắt anh liên tục nhìn quanh phòng, chú ý mọi thứ từ vị trí của tách cà phê đến cách bạn sắp xếp hồ sơ của mình. Và khi anh nhìn bạn, cảm giác như anh có thể nhìn thấu bạn.
 “Cô đã theo đuổi vụ này một thời gian rồi, đúng không?” anh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
 “Quá lâu là đằng khác,” bạn lầm bầm, không nhìn lên khỏi tập hồ sơ.
 “Chắc phải khó chịu lắm. Mỗi khi nghĩ mình đang đến gần, thì lại vụt mất.”
Bạn ngừng lại, liếc nhìn anh. Giọng anh không hề chế nhạo, nhưng có một chút sắc bén trong đó, như thể anh biết nhiều hơn những gì anh để lộ.
 “Đó là một phần của công việc,” bạn đáp ngắn gọn, cố đẩy cuộc trò chuyện trở lại công việc.
Nhưng Hiếu không có vẻ bị cản trở. Anh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
 “Có bao giờ cô nghĩ rằng có người bên trong không? Một ai đó cung cấp thông tin cho họ?”
Bạn sững lại trong giây lát. Đây không phải là một giả thuyết hoàn toàn mới, nhưng cách anh nói khiến dạ dày bạn thắt lại. Bạn đã từng nghĩ đến nó, dĩ nhiên, nhưng những hệ lụy của nó quá lớn để nghĩ đến mà không có bằng chứng cụ thể.
 “Tôi đã nghĩ đến,” bạn thừa nhận cẩn trọng. “Nhưng cho đến khi tìm được bằng chứng, đó chỉ là lý thuyết.”
 “Đúng,” Hiếu đáp, ánh mắt anh dừng lại trên bạn thêm một lúc nữa trước khi quay lại làm việc. “Chỉ là lý thuyết.”
---
Tối hôm đó, lâu sau khi hầu hết mọi người trong sở đã về nhà, bạn và Hiếu vẫn đang đắm chìm trong đống hồ sơ. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn của bạn tạo ra những cái bóng dài trên tường, và không khí nồng nặc mùi cà phê cũ.
Bạn ngả người ra sau ghế, xoa trán. Mắt bạn rát vì nhìn chằm chằm vào tài liệu suốt mấy giờ liền, và đầu óc bạn đau nhức vì sự bực bội. Vụ án này đang ăn mòn bạn, kéo bạn sâu hơn vào mạng lưới rối rắm của nó, và giờ với sự xuất hiện của Hiếu, mọi thứ càng trở nên phức tạp.
Bạn nhìn anh qua bàn. Anh vẫn tập trung, lật qua một tập hồ sơ khác, nhưng có điều gì đó ở sự điềm tĩnh của anh khiến bạn bất an. Anh không có vẻ bận tâm đến sự hỗn loạn xung quanh vụ án, những ngõ cụt hay nguy hiểm. Dường như anh phát triển mạnh trong điều đó.
 “Anh không có vẻ lo lắng gì,” bạn nói, phá vỡ sự im lặng.
Hiếu ngước lên, ánh mắt anh gặp bạn. Có một chút thích thú trong đó, nhưng cũng có gì đó khác—thứ gì đó tối tăm hơn, tính toán hơn.
 “Tại sao tôi phải lo lắng?” anh hỏi, giọng anh trầm ấm. “Chúng ta sẽ bắt được họ. Chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Bạn cau mày. Sự ngạo ngh�� của anh thật khó chịu, nhưng bạn không thể hiểu tại sao. Có lẽ chỉ là sự mệt mỏi đang đè nặng lên bạn. Hoặc có lẽ đó là điều gì khác.
 “Sao anh chắc chắn như vậy?”
Anh nghiêng người về phía trước, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi. “Vì tôi biết cách những người này suy nghĩ. Chỉ cần hiểu được tâm trí của họ.”
Bạn nheo mắt nhìn anh. “Và anh nghĩ hiểu họ sao?”
Hiếu nhún vai, dựa lưng vào ghế. “Hãy coi như… tôi có trí tưởng tượng tốt.”
Có gì đó trong giọng anh khiến sống lưng bạn phải run lên. Bạn không thể dứt bỏ cảm giác rằng anh có nhiều điều hơn vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ bạn không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục làm việc với anh.
---
Những ngày tiếp theo trôi qua trong mớ bòng bong của giấy tờ, theo dõi, và ngõ cụt. Nhưng mỗi ngày trôi qua, bạn bắt đầu nhận ra nhiều hơn về Hiếu. Sự nhạy bén của anh, sự sắc bén của anh, và—đáng lo hơn—trực giác của anh khi nhắc đến tổ chức.
Anh luôn biết chính xác nơi để tìm, những manh mối nào đáng theo đuổi, và những cái nào sẽ lãng phí thời gian của bạn. Gần như như thể anh có thông tin nội bộ.
Bạn giữ nghi ngờ cho riêng mình, nhưng chúng ngày càng lớn dần lên từng ngày. Và cùng lúc đó, bạn không thể ngừng bị cuốn hút bởi anh. Sự quyến rũ tự nhiên, sự dí dỏm của anh—thật khó để không bị cuốn hút.
✦ .  ⁺   . ✦ .  ⁺   . ✦
Tumblr media
Chao xìn mọi ngườii !! Đây là lần đầu mình viết một fanfic, chắc chắn sẽ có những sơ suất và những lỗi không mong muốn, mong mọi người hoan hỉ, bỏ qua và góp ý cho mình nhé !! mình sẽ cập nhật chap mới vào tối mỗi thứ 2 ạ !! ˊᗜˋ♡ (funfact: Đội trưởng Tú là Anh Tú Atus đó!)
2 notes · View notes
hlixnh · 2 days
Text
ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
-[✦]; Giữa thành phố ngập trong mưa phùn, bạn – một sĩ quan cảnh sát, đang truy lùng tổ chức tội phạm Gerdnang. Đồng đội của bạn, Trần Minh Hiếu, mang theo nhiều bí ẩn, khiến bạn nghi ngờ anh ta không hoàn toàn đáng tin. Khi cuộc truy bắt Phạm Bảo Khang diễn ra, những dấu hiệu bất ổn từ Hiếu càng khiến bạn lo lắng. Trong cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, liệu bạn có dám đối mặt với sự thật ẩn giấu? ᶻ 𝗓 𐰁. Phạm Bảo Khang
Tumblr media
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thẳng, hồi hộp Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
Tumblr media
Cái lạnh của buổi tối luồn khẽ qua cửa sổ văn phòng, mang theo cảm giác ẩm ướt của mưa phùn. Đèn đường bên ngoài chiếu qua kính, tạo ra những dải sáng yếu ớt trên tường, như những mảnh ghép lấp lánh của một thành phố chưa bao giờ thực sự ngủ. Bạn ngồi yên, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính, cố gắng phân tích lại từng chi tiết trong những bằng chứng vừa thu thập được. Nhưng đầu óc bạn không thể tập trung.
Hiếu ngồi cách bạn không xa, vẫn đang lật giở những tập hồ sơ, nhưng trong sự im lặng đó, có điều gì đó không ổn. Bạn không thể xác định chính xác là gì, nhưng có một cảm giác không thể lầm lẫn rằng anh ta đang giấu giếm thứ gì đó. Dù mới làm việc cùng Hiếu chưa lâu, bạn đã bắt đầu nhận ra những dấu hiệu bất thường, từ ánh mắt sắc lạnh cho đến những nụ cười có phần khó đoán của anh.
Hiếu không phải là một trợ lý bình thường.
“Cô có bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc không?” Giọng nói của Hiếu phá vỡ sự im lặng, khiến bạn giật mình.
“Bỏ cuộc?” Bạn nhíu mày, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. “Tại sao lại hỏi thế?”
Hiếu dựa người vào ghế, mắt nhìn thẳng về phía bạn, nụ cười nhếch mép lại xuất hiện trên môi.
“Vụ này đã kéo dài quá lâu. Tôi chỉ thắc mắc liệu có bao giờ cô cảm thấy kiệt sức hay không? Mọi chuyện cứ như một vòng lặp vô tận, cô đuổi theo họ, nhưng rồi lại mất dấu.”
Có cái gì đó trong cách anh nói, sự sắc bén trong giọng điệu, khiến bạn không thoải mái. Những lời nói của Hiếu như đang dò xét sâu vào tâm trí bạn, khơi dậy những hoài nghi mà bạn đã cố gắng gạt sang một bên suốt thời gian qua.
“Tôi không phải người dễ bỏ cuộc,” bạn trả lời, cố giữ giọng điệu điềm tĩnh.
Hiếu khẽ cười, một nụ cười không rõ là mỉa mai hay chân thành. Anh đứng dậy khỏi ghế, bước chậm rãi về phía bạn. Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng lật trang giấy và tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ.
“Cô biết đấy, trong thế giới này, không phải lúc nào mọi thứ cũng đen trắng. Đôi khi, để bắt được kẻ xấu, cô phải trở thành kẻ xấu.”
Bạn cau mày, lướt qua Hiếu một cái nhìn. Câu nói của anh vang vọng trong đầu bạn, như một lời cảnh báo ngầm, hoặc có lẽ là một gợi ý? Nhưng trước khi bạn có thể phản ứng, anh đã quay lại bàn làm việc, lại im lặng như chưa từng nói gì.
---
Ngày hôm sau, khi đến sở cảnh sát, bạn nhận ra không khí có phần căng thẳng hơn bình thường. Đội trưởng Anh Tú đang đứng ở giữa phòng, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Vừa nhìn thấy bạn, ông lập tức gọi lại.
“Cô___, vào đây ngay.”
Bạn bước vào phòng, theo sau là Hiếu. Trên bàn của đội trưởng là một chồng tài liệu, nhưng thứ thu hút sự chú ý của bạn là bức ảnh lớn được ghim lên bảng trắng. Đó là hình ảnh của một cậu trai trẻ, khoảng tầm tuổi Hiếu, khuôn mặt sắc sảo và cặp mắt lạnh lùng. Bức ảnh chụp trong một cuộc họp bí mật, có vẻ là hình ảnh từ camera giám sát.
“Ai đây?” bạn hỏi, cố gắng nhớ lại xem đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu chưa.
“Phạm Bảo Khang,” đội trưởng Anh Tú trả lời, giọng điệu khô khan. “Một trong những tay chân quan trọng của tổ chức Gerdnang. Chúng ta vừa nhận được tin tức rằng hắn sẽ có một cuộc giao dịch lớn vào tối nay. Đây có thể là cơ hội để chúng ta phá vỡ mắt xích.”
Bạn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cảm giác như cả thế giới đang xoay quanh cậu trai này. Cuối cùng thì manh mối thực sự đã xuất hiện. Đây có thể là cơ hội mà bạn và cả đội đã chờ đợi suốt bao tháng qua.
“Chúng ta sẽ theo dõi hắn,” bạn nói chắc chắn.
Hiếu đứng phía sau, quan sát cuộc trò chuyện mà không nói gì. Nhưng bạn có thể cảm nhận ánh mắt anh đang dán chặt vào bạn, như đang đánh giá từng cử động của bạn.
---
Đêm sau hai ngày kể từ cuộc họp ngắn, thành phố như bị bao trùm bởi một tấm màn bí ẩn. Ánh đèn đường leo lét, phản chiếu lên những con hẻm tối tăm, nơi bóng dáng của những người không rõ mặt lướt qua, giống như những bóng ma ẩn nấp trong bóng tối.
Bạn và Hiếu ngồi trong chiếc xe không đánh dấu, đậu gần khu vực giao dịch dự kiến. Không gian bên trong xe tràn ngập sự căng thẳng, dù chẳng ai nói gì. Thỉnh thoảng, bạn liếc qua Hiếu, cố gắng đọc được điều gì đó từ anh, nhưng anh vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh thường thấy.
“Anh nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần trăm thành công tối nay?” bạn hỏi, phá tan sự im lặng ngột ngạt.
Hiếu nhún vai, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta có đúng người hay không.”
Câu trả lời của anh khiến bạn cảm thấy hơi bất an. Có gì đó mơ hồ trong cách anh nói, nhưng bạn không có thời gian để nghĩ nhiều.
“Được rồi, đến giờ rồi,” bạn nói, điều chỉnh thiết bị nghe trộm và kiểm tra lại súng.
Hiếu cũng gật đầu, sẵn sàng theo bạn ra ngoài. Hai người di chuyển lặng lẽ qua những con hẻm, đến gần hơn với điểm giao dịch. Bạn có thể cảm nhận tim mình đập mạnh trong lồng ngực, mỗi bước chân đều khiến không khí trở nên đặc quánh.
Khi đến gần, bạn nhìn thấy một nhóm người đứng dưới ánh đèn mờ ảo, nói chuyện với nhau bằng giọng điệu thấp. Ở trung tâm của nhóm là Phạm Bảo Khang, đúng như trong bức ảnh. Hắn đang trao đổi một thứ gì đó với cậu trai khác, nhưng từ vị trí của bạn, không thể nhìn rõ.
“Đó là hắn,” bạn thì thầm vào tai nghe, báo cáo lại cho đội.
Bỗng dưng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Bạn giật mình, quay lại nhìn Hiếu, người cũng tỏ ra cảnh giác. Nhưng không có ai, chỉ là bóng tối dày đặc của con hẻm.
Tiếng động đó, dù nhỏ, cũng đủ để làm bạn rối loạn trong chốc lát. Nhưng khi mọi thứ trở lại im lặng, bạn cố gắng trấn tĩnh bản thân, tập trung lại vào nhiệm vụ trước mắt. Hiếu đứng bên cạnh, vẫn giữ gương mặt lạnh lùng và ánh mắt không rời khỏi điểm giao dịch. Bạn không thể đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng anh luôn có sự tỉnh táo và cảnh giác, ngay cả trong những tình huống nhạy cảm nhất.
“Chúng ta không thể ra tay quá sớm,” bạn thì thầm, ánh mắt vẫn dán vào nhóm người phía trước. “Chờ tín hiệu từ đội trưởng Tú.”
Hiếu gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Dù có chút lo lắng với tiếng động vừa rồi, nhưng bạn biết rằng cơ hội lần này rất hiếm hoi. Nếu hành động quá sớm, mọi thứ có thể đổ bể, và Gerdnang sẽ càng cảnh giác hơn, khiến vụ án càng trở nên khó khăn.
Qua thiết bị tai nghe, bạn nghe được giọng nói trầm của đội trưởng Anh Tú từ đài chỉ huy.
“Chúng ta đã sẵn sàng. Chờ tín hiệu, đừng manh động.”
Bạn thở dài, cố kìm nén sự hồi hộp đang dâng lên trong lòng. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều có thể xảy ra. Nhóm người phía trước vẫn tiếp tục trao đổi, nhưng từ khoảng cách này, bạn không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Chỉ cần một bước đi sai lầm, cả kế hoạch có thể tan vỡ.
Và rồi, đột nhiên, một người trong nhóm bọn chúng di chuyển. Khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng, mắt nhìn xung quanh như thể đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
“Chết tiệt, chúng đang nghi ngờ,” bạn lẩm bẩm, tay đưa lên thiết bị nghe. “Đội trưởng, chúng tôi cần phải hành động ngay!”
Đáp lại là một khoảng lặng ngắn, rồi giọng đội trưởng vang lên, ngắn gọn nhưng rõ ràng.
“Tiến hành!”
Không chần chừ, bạn và Hiếu lập tức di chuyển, bám theo lối đi tối tăm để tiến gần hơn. Mọi thứ diễn ra như trong một đoạn phim quay chậm—những bước chân nhanh nhẹn nhưng đầy thận trọng, nhịp thở ngắt quãng và tiếng gió xào xạc trên những tòa nhà cao tầng. Bạn cảm thấy adrenaline tràn ngập trong cơ thể khi tiến sát đến nhóm người.
“Cảnh sát! Đứng yên!” bạn hét lớn, rút súng ra.
Nhóm người giật mình, ánh mắt hoảng loạn lướt nhanh qua đám đông trước khi họ phân tán, mỗi kẻ chạy về một hướng. Phạm Bảo Khang, cũng không ngoại lệ. Hắn lẩn nhanh vào bóng tối như một con thú săn đêm, bỏ lại những kẻ còn lại.
“Đừng để mất dấu hắn!” bạn ra lệnh, chân đuổi theo bóng dáng của Khang trong khi Hiếu chạy sát bên bạn.
Khang là một tên nhanh nhẹn, dù có vẻ ngoài không nổi bật nhưng hắn di chuyển linh hoạt, lợi dụng từng con hẻm nhỏ để che giấu dấu vết. Bạn phải cố gắng hết sức mới có thể bắt kịp hắn, những tiếng bước chân vang lên giữa không gian tĩnh lặng của đêm khuya.
“Cẩn thận, hắn có thể có vũ khí!” Hiếu cảnh báo từ phía sau.
Bạn chỉ kịp gật đầu, cố gắng đuổi theo Khang khi hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp hơn. Lúc này, nhịp tim của bạn đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng.
Khi đến cuối con hẻm, Khang bất ngờ dừng lại, quay người lại với một khẩu súng ngắn trong tay. Bạn và Hiếu nhanh chóng ẩn sau một bức tường gần đó để tránh bị trúng đạn. Tiếng súng vang lên, đinh tai nhức óc giữa không gian chật hẹp.
Bạn nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong đầu, hàng loạt kế hoạch lướt qua, nhưng không có phương án nào chắc chắn. Hắn đã rơi vào thế cùng, và những kẻ ở thế này luôn sẵn sàng làm mọi thứ để thoát thân.
“Chúng ta không thể cứ ngồi đây mãi,” Hiếu thì thầm, mắt vẫn dán vào vị trí của Khang. “Phải tìm cách áp sát hắn trước khi hắn quyết định liều mạng.”
Bạn biết Hiếu nói đúng, nhưng chỉ cần một bước đi sai lầm, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Bạn ngước nhìn Hiếu, tìm kiếm một kế hoạch, và trong khoảnh khắc đó, bạn thấy đôi mắt anh lóe lên một tia sáng—như thể anh đã nghĩ ra điều gì đó.
“Tôi sẽ đánh lạc hướng hắn,” Hiếu nói nhanh. “Cô đi vòng qua con hẻm bên kia, chúng ta sẽ kẹp hắn từ hai phía.”
“Anh chắc chứ?”
“Tin tôi đi,” Hiếu nhếch mép cười, đôi mắt vẫn ánh lên sự tự tin khó đoán.
Bạn gật đầu, không còn lựa chọn nào khác. Trong lúc Hiếu chuẩn bị bước ra khỏi nơi ẩn nấp để đánh lạc hướng, bạn nhanh chóng di chuyển theo kế hoạch đã định. Cả hai chia nhau hành động, với hi vọng lần này có thể tóm gọn Phạm Bảo Khang và chấm dứt chuỗi ngày theo đuổi không hồi kết.
Bạn luồn lách qua con hẻm khác, cẩn thận để không gây tiếng động. Tiếng súng của Khang vẫn vang lên, và bạn biết Hiếu đang cố gắng thu hút sự chú ý của hắn để bạn có cơ hội tiếp cận từ phía sau. Khi đã ở vị trí thuận lợi, bạn chậm rãi tiến về phía hắn, tay chặt chẽ nắm lấy khẩu súng.
Khi Khang đang mải bắn về phía Hiếu, bất chợt nhận thấy sự bất thường. Bạn từ từ bước ra từ phía sau.
“Dừng lại, Phạm Bảo Khang!” bạn hét lên.
Hắn giật mình quay lại, nhưng bạn đã nhanh hơn. Với một cú đá chuẩn xác, bạn hất văng khẩu súng của hắn khỏi tay. Khang loạng choạng, cố gắng lấy lại thăng bằng nhưng đã bị bạn khống chế.
Hiếu nhanh chóng tiến lại, hỗ trợ bạn còng tay hắn. Cả hai bạn đều thở hổn hển sau màn rượt đuổi căng thẳng. Nhưng khoảnh khắc ấy, khi Khang bị khống chế dưới chân, bạn cảm thấy một phần nào nhẹ nhõm. Lần này, bạn đã tiến gần hơn đến việc phá vỡ tổ chức Gerdnang.
“Lần này không thoát được nữa đâu,” bạn nói, giọng tràn đầy sự quyết tâm.
Nhưng khi nhìn sang Hiếu, bạn thấy đôi mắt anh lấp lánh một tia gì đó bí ẩn. Trong giây lát, bạn nhìn thấy một tia gì đó trong đôi mắt của Hiếu—một ánh sáng mà bạn không thể nắm bắt được. Đó không phải là sự hài lòng khi bắt giữ được kẻ tội phạm, mà là một thứ gì đó sâu xa hơn, khó đoán hơn. Bạn cảm thấy sự bất an dâng lên trong lòng nhưng không thể xác định được chính xác lý do.
"Xong rồi," Hiếu khẽ nói, kéo Khang đứng dậy, giữ chặt cánh tay hắn.
Bạn gật đầu, cố gắng gạt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng ý nghĩ về Hiếu không ngừng lởn vởn. Từ khi anh xuất hiện, mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Những lời nói ẩn ý, những cái nhìn đầy hàm ý, và giờ là cái tia sáng bí ẩn trong mắt anh khi Khang bị bắt giữ. Dù vậy, bạn vẫn chưa có đủ lý do để nghi ngờ một cách rõ ràng. Bạn chỉ cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn, nhưng chưa thể đặt tay lên nó.
---
Khi cả hai trở về sở cảnh sát, không khí trong phòng điều tra có phần thoải mái hơn. Đội trưởng Tú, với nụ cười đầy mãn nguyện, chúc mừng bạn và Hiếu vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Tốt lắm, cả hai. Vụ này có thể là bước đột phá mà chúng ta cần để tiến xa hơn vào tổ chức của bọn chúng," anh nói, vỗ vai bạn đầy tự hào.
Bạn mỉm cười, nhưng không thể hoàn toàn vui vẻ được. Trong tâm trí bạn, mọi thứ dường như vẫn chưa kết thúc. Bắt được Phạm Bảo Khang chỉ là một bước trong cả quá trình dài. Còn rất nhiều mắt xích khác chưa được tháo gỡ, và đặc biệt là tổ chức Gerdnang vẫn còn hoạt động mạnh mẽ.
"Chúng ta có thể lấy được thông tin từ Khang," bạn nói, mắt nhìn thẳng vào đội trưởng Tú. "Hắn sẽ không giữ im lặng mãi đâu."
Anh Tú gật đầu, vẻ mặt đầy toan tính. "Chúng ta sẽ thẩm vấn hắn ngay sáng mai. Để xem hắn có chịu hé lộ gì không."
Khi bạn rời khỏi phòng, Hiếu bước theo sau bạn. Bạn có thể cảm nhận được anh đang dò xét bạn, như thể anh đang cố đọc suy nghĩ của bạn. Nhưng bạn quyết định không quay lại, không muốn để anh thấy rằng mình đang cảm thấy bất ổn.
---
Đêm đó, bạn ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, cố gắng xâu chuỗi lại tất cả những gì đã xảy ra. Bạn lật qua hồ sơ của Hiếu, những thông tin về quá khứ của anh không có gì quá nổi bật. Anh ta đến từ một gia đình bình thường, không có tiền án tiền sự, vào ngành cảnh sát chỉ một năm trước. Mọi thứ dường như rất bình thường, nhưng có một điều khiến bạn chú ý—anh ta đã chuyển công tác qua nhiều chi nhánh chỉ trong thời gian ngắn. Mỗi nơi, anh chỉ ở lại khoảng vài tháng trước khi xin chuyển đi.
Điều đó không thể nào là ngẫu nhiên. Một sĩ quan trẻ với hồ sơ hoàn hảo, nhưng lại thay đổi công tác liên tục? Đó là một điểm không bình thường. Và bạn không thể ngừng suy nghĩ về ánh mắt bí ẩn của anh khi Khang bị bắt.
Tiếng điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn. Bạn nhìn vào màn hình—là Hiếu.
"cô____," giọng anh vang lên qua đầu dây, nghe có phần thoải mái hơn thường ngày. "Chúng ta đã làm tốt đêm nay, nhỉ?"
"Phải," bạn đáp ngắn gọn. "Nhưng tôi vẫn cảm thấy vụ này còn nhiều thứ chưa sáng tỏ."
"Đương nhiên rồi. Đây chỉ là khởi đầu." Hiếu nói, giọng anh trầm và đầy bí ẩn.
Bạn im lặng một lúc, trước khi quyết định hỏi thẳng.
"Anh có bao giờ cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn không, Hiếu? Ý tôi là… mọi thứ dường như không hoàn toàn đúng."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, như thể anh đang cân nhắc từng lời nói. Cuối cùng, anh trả lời.
"Cô có tin vào trực giác của mình không?"
Câu hỏi của anh khiến bạn bất ngờ. Trực giác của bạn luôn là điều mà bạn dựa vào trong công việc, nhưng chưa bao giờ bạn thấy nó bị thách thức như lúc này.
"Tôi luôn tin vào trực giác," bạn trả lời. "Và trực giác của tôi đang cảnh báo rằng có thứ gì đó… không đúng."
Hiếu cười khẽ, một tiếng cười như chứa đựng những bí mật mà bạn chưa thể chạm tới.
"Có lẽ cô nên nghe theo trực giác của mình lần này."
Trước khi bạn kịp hỏi thêm, anh đã tắt máy, để lại bạn với hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp. Câu nói cuối cùng của anh vẫn vang vọng trong đầu bạn. Có lẽ, bạn thực sự nên lắng nghe trực giác của mình. Nhưng nếu trực giác đúng… thì Hiếu đang giấu bạn điều gì?
Tumblr media
1 note · View note
hlixnh · 4 days
Text
Series "ᯓ ᡣ𐭩 NUÔI ONG TAY ÁO ⩇⩇:⩇⩇"
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
٠ ࣪⭑
Chapter 1: "Tân trợ lý"
Chapter 2: “Bóng tối sau những tấm màn”
𝄞
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Tác giả chỉ đăng truyện trên wattpad, tiktok và tumblr !! mọi tài khoản trên nền tảng khác đều là giả ! ( ˶°ㅁ°) !!
1 note · View note