#tiếng Trung về hoa
Explore tagged Tumblr posts
Text
•Warning: 葛天/GeTian/Cat Thien x Reader• Reverse 1999
Getian suddenly notices his unusual appearance more than usual, more than anything since birth. He once moved his wings forward and stopped mechanically when trying to catch a flower branch slipping out of your hair.
Getian is not a person who is good at speaking, and is not someone who can easily express emotions. He used to hang himself on thousands of treetops to arrange the thoughts he wanted to express, but then remained silent in the middle of millions of wind screams because he couldn't write a letter.
Getian will never be able to understand the feeling of being on par with the person he loves. The reason why his feet are so big is that one step touching the ground equals a distance you have to chase. The moments when he spread his wings so quickly across the endless valley, his heart just wants to walk at night with you.
You brush away the strands of hair that fell behind his ear, hug his cheek gently, and give him an attentive look at each facial expression and loving lips. Getian also wants the same, the illusions of tying your hair with a small rubber band, sliding his fingers on your thin shoulders and lifting your chin with his thumb and index.
Will you soon see these as obstacles and then hate them? Getian cannot give you a deep hug when his arms and all the distance between the two of you when you get close is filled.
Until you pulled him into a kiss as fierce and hasty as a summer night. If Getian can not hug your neck to keep the fragrance from going out, you would have grabbed his shoulder.
I wish you would kiss me like the next dawn that will forever fade.
Pinning him in the grass like a lost sheep, kissing him like a repentance bible. Chasing after love and pleasure, you find yourself faster than a flock of flying fish. Your head resting on his strong shoulder, the panting sound remained in your ears, making you feel like he was caressing your heart.
•Warning: 葛天/GeTian/Cát Thiên x Reader• Reverse 1999
Cát Thiên chợt để ý đến hình dạng khác người của mình nhiều hơn thường lệ, nhiều hơn tất thảy mọi thứ kể từ khi lọt lòng. Anh từng đưa cánh về phía trước và dừng lại một cách máy móc khi cố hứng nhành hoa tuột khỏi làn tóc bạn.
Cát Thiên không phải là người giỏi ăn nói, càng không phải là người dễ dàng biểu đạt cảm xúc. Từng chao mình trên hàng vạn ngọn cây để sắp xếp những suy nghĩ tâm tư anh muốn thổ lộ, nhưng rồi yên lặng giữa không trung ngàn tiếng gió thét vì bản thân không thể viết một lá thư.
Cát Thiên mãi mãi không thể hiểu được cảm giác được đi sánh ngang cùng người mình yêu. Sở dĩ đôi chân anh quá lớn, một bước chạm đất bằng một quãng bạn phải đuổi theo. Những lúc sải cánh vụt qua thung lũng miên man đỗi chóng vánh, lòng anh chỉ muốn dạo đêm cùng bạn.
Bạn gạt những lọn tóc loà xoà vào vành tai, ôm lấy gò má thật dịu dàng, trao anh cái nhìn chăm chú trên từng nét mặt đường môi đầy âu yếm. Cát Thiên cũng muốn vậy, những ảo vọng mê man được thắt tóc bạn bằng sợi chun nhỏ, trượt ngón tay trên bờ vai gầy và nâng cằm người bằng ngón cái và trỏ.
Liệu bạn có sớm thấy đây là trở ngại rồi sinh chán ghét? Cát Thiên không thể trao bạn một cái ôm thật sâu khi vòng tay mùi mẫn da thịt và mọi khoảng cách giữa cả hai khi sát lại gần đều được khoả lấp.
Cho đến khi bạn kéo anh vào một nụ hôn vồn vập và vội vã như đêm mùa hạ. Nếu Cát Thiên không bó gáy giữ cho cái thơm không tắt, thì bạn sẽ ghì lấy vai anh.
Ước gì em hôn anh như bình minh kế mãi lụi tàn.
Ghim anh trên cỏ như con chiên lạc lối, hôn anh như thể kinh thánh hối cải. Đuổi theo ái lạc truy hoan, bạn thấy mình nhanh hơn một đàn cắt, vun vút như bầy cá chuồn. Gục đầu trên bờ vai vững chắc, tiếng hổn hển vương đọng còn bên tai làm bạn cảm tưởng anh miết lên trái tim bạn.
#getian#reverse 1999#getian x reader#english is not my first language#i am using ggl translate#vietnamese below
146 notes
·
View notes
Text
Khủng hoảng căn tính: loay hoay tìm mình giữa cuộc “cơm ngon áo đẹp”
Quá may mắn cho mình là trên hành trình khôn lớn, mình có rất nhiều người dìu dắt. Họ dạy mình chỉ bằng những lời nói bâng quơ và mình chỉ cần tự kiểm chứng.
Một người anh, một người sếp, một người thầy đã từng bông đùa với mình trong một cuộc tán gẫu không đầu không cuối đó là: “25 đến 30 tuổi là giai đoạn hầu như ai cũng loay hoay tìm mình. Trên hành trình đó sẽ có những người giúp em hết lòng và cũng sẽ có những người khiến em rơi vào mụ mị khi nghĩ về bản thân. Nhưng đấy là đời, em đừng quên em là ai.”.
Mình đã đợi đến 25 tuổi để kiểm chứng. Và bây giờ mình 25. Nó đúng vãi nồi.
Hay nhỉ. Có những người không những đi trước thời đại, đoán được xu hướng mà còn nhìn thấu được lòng người khác, ngay cả những người không thuộc về mẫu số chung. Anh dường như biết trước mình sẽ gặp những ai và mình sẽ cảm thấy thế nào mà rào trước gãy gọn chỉ trong một câu nói. Có lẽ vì anh cũng vừa đi qua một thời ẩm ương sương mù như thế.
Hôm kia mình có xem phim Bên trong vỏ kén vàng - một kẻ tìm mình - một mình đi xem hành trình tìm mình của một kẻ khác. Trong phim là một nhân vật mang diện mạo điển hình mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra là gã đang ở ngưỡng từ 25 đến 30. Có thể nhiều người sẽ không đủ kiên nhẫn ngồi hết 3 tiếng với sự chậm chạp và u uẩn của phim, nhưng chắc chắn nếu đủ kiên nhẫn thì hẳn là ai cũng sẽ có vài khoảnh khắc mà ở nơi gã, ta nhìn thấy một dáng dấp ta-từng-là.
Ta cũng có khác gì gã đâu, ta 25, cũng không biết mình đang “tìm mình” hay đang “tìm một đức tin”, mà chúng có phải 1 không nhợ? Hình như cũng khó nói,
hình như…
/.
Nhưng chung quy là tìm cái gì thì đến độ tuổi này, ta lờ mờ nhận ra linh hồn của mình cần một điểm tựa, cần (vài) người chia sẻ giá trị và tha thứ cho mình về việc, có những điều mình đã không tha thứ được cho người khác. Tìm mình hay tìm một đức tin cuối cùng chỉ là tên gọi khác của việc tìm thấy sự thanh thản giữa muôn vàn chuyển biến ở kiếp người hẹp hòi này.
“em đừng quên em là ai” - câu hỏi “không có dấu hỏi” này luôn theo mình suốt những năm tháng tìm mình ở Sài Gòn. Mình đã học và đọc đầy đục về bản ngã, về cái siêu tôi và mình hiểu về chúng đến nỗi phát ngán khi có ai đó đề cập lại. Mình hầu như đều tha thứ cho người khác khi họ cuồng phong vào những thời điểm khó khăn của đời họ. Cái bản ngã trong ta luôn có muôn phần yếu đuối và không phải lúc nào con người ta cũng hiểu hết về mình thì bao giờ mới đến lượt hiểu cho người khác? Mình đã nghĩ vậy, và mình đã nhiều lần chọn tổn thương trong kín đáo để không phải ngồi xuống sắc bén bóc trần tim đen của ai. Với lại người với người mà nếu nói rõ ràng quá, sợ là chẳng còn gì.
Nhưng mình không tha thứ được cho bản thân. Mình đã từng tự dày vò mình bằng việc nghi ngờ cái bản ngã của chính mình. Chỉ cần ai đó nói lời lệch lạc thì mình liền chệch hướng, mình quay về với những câu hỏi vô cùng vụng dại rằng “mình là ai” và “sao mình tệ vãi lol vậy?”. Con đấy thằng đấy nó chả là cái đinh gỉ gì gi nhưng để nó nói ra những lời như thế thì hẳn phải là có phần lỗi của mình chứ?
— Suốt một thời mình đã loay hoay như thế đấy, không biết là có tìm thấy cái gì không nhưng mãi chẳng thấy thanh thản.
Nhưng đó là trước đây. Sau này hết rồi.
Ở nhà cơm cha áo mẹ được cưng như cưng trứng, ra đời bạn bè hứng như hứng hoa, thế giới của mình là một thế giới vô cùng tươi đẹp. Nó quá chật chội để chứa chấp ai đó bước vào mà không qua chọn lọc và hầu như không có chỗ cho những lời ra tiếng vào - sáo rỗng, vô tri. Mình vẫn bon bon tìm mình giữa những tua tủa kẽm gai chĩa ra từ những bản ngã muôn hình vạn trạng của người khác. Mình vờ như không hiểu gì. Mình chỉ tập trung vào ý chí - sự lương thiện và sự nghiêm khắc của chính mình với đời mình.
Đối với người tâm cơ, ta sống đơn thuần sẽ là ta vờ vĩnh, ta sống rạch ròi là ta đa đoan, ta nói ít là ta trịch thượng, ta nói nhiều là ta lý lẽ, ta khéo léo là ta mưu mẹo, ta ngây thơ là ta ngu xuẩn. Ta chẳng bao giờ đàng hoàng tử tế được, ta cứ bị làm sao ý. Cứ vậy đó, nếu đời ta bị bao vây bởi những người có tần số thấp thì chẳng mấy chốc họ kéo giá trị của ta xuống chạm đáy. Nhưng rất đáng tiếc là ta không làm sao mà tránh được cả.
Thôi bỏ mẹ đó đi, trăng tới rằm tự nhiên sáng, quy luật chọn lọc tự nhiên luôn là thằng trọng tài công bằng nhất. Chỉ cần ta tìm ra mình, tìm ra một đức tin, hay đúng hơn là tìm ra sự thanh thản bất biến,
chẳng có gì là quan trọng đến mức không thể skip.
— AN TRƯƠNG
108 notes
·
View notes
Text
THỬ THÁCH 54 ĐIỀU TRONG 100 NGÀY ĐỂ TRỞ THÀNH PHIÊN BẢN HOÀN HẢO CỦA CHÍNH MÌNH
NGÔI NHÀ
1. Lên kế hoạch chấm dứt tình trạng lộn xộn trong nhà kéo dài 100 ngày với các nhóm công việc gồm những thứ mà bạn dự định sẽ giải quyết mỗi ngày trong giai đoạn đó. Chẳng hạn:
- Ngày thứ 1: Sắp xếp lại sách báo, tạp chí
- Ngày thứ 2: Sắp xếp lại sách
- Ngày thứ 3: Sắp xếp lại dụng cụ làm bếp
2. Luôn tâm niệm: Có một vị trí nhất định cho mọi thứ và mọi thứ ở đúng vị trí của chúng. Trong 100 ngày sắp tới hãy tuân theo 4 quy tắc sau để giữ cho ngôi nhà của bạn luôn được ngăn nắp:
- Nếu lấy ra thứ gì, trả về vị trí cũ
- Nếu mở thứ gì, đóng lại
- Nếu thả thứ gì xuống, nhặt lên
- Nếu cởi quần áo ra, treo chúng lên móc
3. Đi quanh nhà và tìm ra 100 món đồ bạn thường xuyên mặc kệ để cho chúng hư hỏng và sửa mỗi ngày một thứ. Ví dụ:
- Một bóng ��èn cháy cần được thay
- Một chiếc cúc áo bị rơi mất trên chiếc áo sơ mi ưa thích
- Các hộp nhựa thức ăn thường rơi ra ngoài khi bạn mở tủ bếp
HẠNH PHÚC
4. Nghe theo lời khuyên tích cực của các nhà tâm lý học và viết ra 5 đến 10 điều mà bạn cảm thấy biết ơn mỗi ngày.
5. Liệt kê một danh sách 20 điều nhỏ mà bạn thích làm nhất và chắc chắn rằng bạn đang thực hiện ít nhất một điều mỗi ngày trong 100 ngày sắp tới. Danh sách của bạn có thể là:
- Ăn trưa ngoài trời
- Nói chuyện với bạn bè
- Đọc cuốn tiểu thuyết của tác giả yêu thích
6. Giữ một bản ghi chép về những "cuộc nói chuyện" với chính mình, cả tiêu cực lẫn tích cực trong vòng 10 ngày. Hãy cố gắng càng cụ thể càng tốt:
- Bao nhiêu lần trong ngày bạn cảm thấy đã chiến thắng chính mình?
- Bạn có cảm giác không xứng đáng hay không?
- Bạn có thường xuyên suy nghĩ về những chỉ trích của người khác?
- Có bao nhiêu suy nghĩ tích cực nảy sinh trong đầu bạn mỗi ngày?
Ngoài ra, hãy ghi lại những cảm xúc đi kèm với các suy nghĩ. Sau đó, trong 90 ngày tiếp theo hãy bắt đầu thay đổi cảm xúc của bản thân theo hướng tích cực và thử thay đổi cách "nói chuyện" với bản thân dưới góc nhìn khác.
7. Hãy cười cho thật đã – ít nhất một lần mỗi ngày: đọc truyện cười, xem một bộ phim tâm lý hài, hoặc tán nhảm với lũ bạn thân.
PHÁT TRIỂN BẢN THÂN
8. Chọn một cuốn sách đòi hỏi bạn phải đầu tư sự nỗ lực và tập trung, đọc mỗi ngày một chút và như thế đọc đến hết trong 100 ngày.
9. Giữ tư tưởng luôn học hỏi ít nhất một điều gì đó mới mẻ mỗi ngày: có thể là tên một loài hoa, một thủ đô hay một đất nư��c xa xôi nào đó… Và nếu đã đến giờ đi ngủ rồi mà bạn vẫn chưa học điều gì vào ngày hôm đó, hãy mang từ điển ra và học từ vựng mới.
10. Ngừng việc kêu ca than vãn. Những cuộc nói chuyện tiêu cực làm phát sinh những suy nghĩ tiêu cực; những suy nghĩ tiêu cực sẽ dẫn đến những kết quả tiêu cực. Trong 100 ngày sắp tới, bất cứ khi nào bạn cảm thấy mình sắp sửa lên tiếng kêu ca phàn nàn, hãy lập tức ngăn bản thân lại.
11. Đặt chuông báo thức sớm hơn một phút mỗi ngày trong 100 ngày tới. Hãy chắc chắn là bạn sẽ bật dậy khỏi giường ngay khi chuông báo thức reo. Chỉ sau 100 ngày, bạn sẽ sớm nhận ra mỗi sáng bạn thức dậy sớm hơn 1 tiếng 40 phút so với hiện tại.
12. Viết bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu bạn vào mỗi buổi sáng. Đây là cách làm do Julia Cameron giới thiệu và được đặt tên là Morning Pages. Hãy nhớ là viết tay nhé. Việc làm này sẽ giúp cảm hứng luôn tuôn chảy trong bạn.
13. Luôn luôn tự nhắc nhở, động viên bản thân bằng những suy nghĩ, lời nói và hình ảnh phù hợp nhất với mẫu người mà bạn muốn trở thành, những gì bạn muốn có và những điều bạn muốn đạt được.
T��I CHÍNH
14. Phác thảo một kế hoạch chi tiêu hợp lý. Theo dõi chi tiết đến từng đồng trong 100 ngày tới và hãy đảm bảo rằng bạn đang theo sát kế hoạch đã đề ra.
15. Áp dụng những mẹo tiết kiệm phù hợp và hiệu quả một cách triệt để cho 100 ngày tới. Sau đây là một vài mẹo khả thi:
- Mua hàng tạp hóa bằng tiền mặt và tính toán trên sổ chi tiêu thay vì dùng thẻ tín dụng.
- Kiểm kê các đồ dùng còn dư trong nhà để tránh mua lặp các mặt hàng khi đi mua sắm.
- Chia nhỏ ngân quỹ cho từng khoản mục.
- Dành 24h suy nghĩ để xác nhận lại xem liệu bạn có thực sự cần một thứ gì mới hay không.
- Tập hợp nhiều việc lặt vặt và giải quyết chúng trong cùng một chuyến đi để tiết kiệm xăng.
Hãy ghi chép lại và theo dõi xem bạn đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền sau 100 ngày áp dụng những mẹo nhỏ này.
16. Khi chi trả bằng tiền mặt, giữ lại tiền thừa rồi cho vào một chiếc lọ. Hãy xem thử bạn có thể tích lũy được tất cả bao nhiêu tiền trong 100 ngày đó.
17. Đừng mua bất kỳ thứ gì mà bạn thấy không hoàn toàn cần thiết trong 100 ngày. Thay vào đó, sử dụng món tiền bạn đã tiết kiệm được nhờ không mua sắm vật dụng không thiết vào một trong những hoạt động sau:
- Giải quyết bớt các khoản nợ, nếu như vẫn còn nợ nần
- Tích lũy chúng thành quỹ khẩn cấp của bạn trong 6 tháng tới
- Bắt đầu lập một quỹ tiền riêng dành cho việc đầu tư
QUẢN LÝ THỜI GIAN
18. Luôn mang theo mình một cuốn sổ tay nhắc nhở. Ghi chép lại mọi thứ thay vì ghi nhớ bằng đầu. Bạn có thể dễ dàng tìm lại chúng và quyết định sẽ làm gì sau đó. Ví dụ:
- Ý tưởng mới
- Những cuộc hẹn
- Danh sách những việc phải làm
19. Theo dõi cách bạn sử dụng quỹ thời gian của mình trong vòng 5 ngày. Rồi sử dụng thông tin bạn đã thu thập được để tạo một kế hoạch về "ngân sách" thời gian: tỷ lệ gian mà bạn muốn dành cho mỗi hoạt động mình thường xuyên tham gia. Ví dụ:
- Di chuyển, đi lại.
- Làm việc nhà.
- Giải trí.
- Các hoạt động tạo thu nhập.
Lưu ý: Đảm bảo bản thân bạn luôn theo sát kế hoạch phân bổ quỹ thời gian của bạn đã đề ra trong 95 ngày còn lại.
20. Xác định một hoạt động kém quan trọng mà bạn có thể ngừng thực hiện trong 100 ngày tới; thay vào đó hãy dành thời gian cho những việc cần ưu tiên hơn.
21. Tìm ra 5 điều thường làm bạn lãng phí thời gian của mình, sau đó tự đặt ra giới hạn thời gian bạn dành cho những hoạt động như vậy mỗi ngày, trong 100 ngày tới. Ví dụ:
- Xem TV không quá nửa tiếng một ngày.
- Dành không quá nửa tiếng mỗi ngày sử dụng Facebook, Instagram hay Twitter...
- Chơi game không quá 20 phút mỗi ngày.
22. Ngừng làm nhiều việc cùng một lúc; thay vào đó chỉ tập trung làm duy nhất một việc vào một thời điểm, không để bản thân bị phân tán sang việc khác.
23. Lên kế hoạch cho mọi hoạt động của ngày hôm sau vào tối hôm trước.
24. Ưu tiên làm những việc quan trọng nhất trong danh sách to-do trước khi làm bất cứ việc gì khác.
25. Bất kỳ khi nào bạn chuyển sang một hoạt động mới trong ngày, hãy dừng lại 1 phút và t�� hỏi: "Liệu đây có phải phương án tốt nhất, xứng đáng để mình dành thời gian thực hiện hay không?".
SỨC KHỎE
26. Nếu bạn giảm đi 175 calo nạp vào cơ thể mỗi ngày, bạn sẽ có thể giảm được 2kg cân nặng sau 100 ngày.
27. Ăn ba phần rau củ mỗi ngày.
28. Ăn ba phần trái cây mỗi ngày.
29. Kiên quyết nói không với bánh kem, pizza, khoai tây chiên, nước ngọt có ga, trà sữa, và những loại thức ăn không lành mạnh khác.
30. Ăn bằng một cái bát bé hơn, điều đó giúp bạn kiểm soát tốt hơn khẩu phần ăn của mình.
31. Uống nước ép 100% từ trái cây tự nhiên thay vì các loại chứa thêm đường và chất bảo bảo quản.
32. Viết ra một danh sách 10 loại bữa sáng vừa tốt cho sức khỏe vừa dễ dàng chuẩn bị.
33. Viết ra một danh sách 20 cách chế biến bữa ăn tốt cho sức khỏe và chuẩn bị nhanh gọn để áp dụng cho các bữa trưa và bữa tối.
34. Viết ra một danh sách 10 loại thức ăn nhẹ lành mạnh và dễ áp dụng.
35. Sử dụng danh sách các bữa sáng, trưa, tối lành mạnh để lên kế hoạch cho các bữa ăn trong nhiều tuần sau này. Hãy thực hiện kế hoạch trong 14 tuần tiếp theo.
36. Giữ một bản nhật ký ăn uống. Việc này giúp bạn có thể xác định được khi nào thì bạn đi lệch hướng ra khỏi menu đã lên kế hoạch của mình và cụ thể thì bạn đã nạp nhiều calo vào cơ thể mình như thế nào.
37. Dành ít nhất 20 phút mỗi ngày cho việc luyện tập thể dục thể thao.
38. Cài ứng dụng đếm bước chân cho điện thoại thông minh và đi bộ 10000 bước mỗi ngày.
39. Thiết lập một biểu đồ cân nặng và treo nó trong phòng tắm. Vào mỗi tuần trong 14 tuần tới, hãy theo dõi những tiêu chí sau đây:
- Cân nặng của bạn.
- Tỷ lệ phần trăm mỡ trong cơ thể.
- Vòng eo của bạn.
40. Đặt giờ hẹn cho đồng hồ mỗi tiếng reo một lần hoặc thiết lập lời nhắc nhở trên máy tính của bạn để đảm bảo bạn uống nước liên tục và đều đặn xuyên suốt cả ngày.
41. Tập thói quen ngồi thiền định, điều hòa nhịp thở để làm dịu tâm trí của bạn.
CÁC MỐI QUAN HỆ
42. Tích cực tìm kiếm những điều tuyệt vời, tốt đẹp từ người yêu hay bạn đời của bạn.
43. Xác định ba việc mà bạn sẽ thực hiện mỗi ngày trong 100 ngày tới để củng cố cho mối quan hệ của mình. Ví dụ:
- Nói "Anh yêu em/Em yêu anh" và "Chúc một ngày vui vẻ" với nửa kia của bạn mỗi ngày
- Ôm chặt nửa kia ngay khi hai bạn gặp nhau.
- Nắm tay khi đi bộ và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày.
44. Kết nối với những người bạn mới mỗi ngày trong 100 ngày tới, dù là chào hỏi người hàng xóm hay để lại comment trên một blog mà bạn thường đọc nhưng chưa từng để lại bình luận nào.
45. Luôn sẵn sàng kết nối với những người bạn ngưỡng mộ, tôn trọng và mong muốn được trở thành.
46. Bất kỳ khi nào có ai đó nói ra những lời khiến bạn buồn, hãy dành ít nhất 30 giây để suy nghĩ kỹ trước khi đáp lại, đừng để sự nóng nảy làm bạn mất đi bình tĩnh của bản thân mình.
47. Đừng bao giờ đánh giá người khác khi bạn chưa được nghe hết trọn vẹn câu chuyện từ cả hai phía.
48. Làm điều gì đó tốt đẹp cho những người xung quanh, cho dù chúng chỉ là những điều nhỏ bé.
49. Luôn sẵn sàng trao tặng những lời khen và sự công nhận cho bất cứ ai xứng đáng nhận được điều đó.
50. Học cách tích cực lắng nghe. Luôn tập trung vào những điều họ đang nói thay vì suy nghĩ những gì bạn định nói.
51. Học cách cảm thông cho người khác. Nếu bạn không đồng tình với ai đó, hãy một lần thử nhìn thế giới từ quan điểm của họ; đặt bản thân vào vị trí của họ.
52. Tập trung sống cuộc đời của mình và đừng bao giờ so sánh bản thân mình với cuộc đời của bất-kỳ-ai-khác.
53. Tìm cách giải thích hợp lý tốt nhất có thể cho các hành động của những người khác.
54. Luôn luôn nhắc nhở bản thân bạn rằng mỗi người đều đang cố gắng làm những điều tốt nhất mà họ có thể đạt được.
Nguồn: ST
13 notes
·
View notes
Text
Anh nè! Hôm nay em thế nào? Cuộc sống hiện tại của em vẫn ổn chứ? Nó có diễn ra êm đềm như cái cách mà em cho họ thấy trên mạng xã hội không? Hy vọng mọi thứ ở đó sẽ tốt đẹp, ít nhất ở đây anh biết em đang phát triển trên hành trình của riêng mình ở miền đất hứa và anh vui vì điều đó. Anh ít thấy em hoạt động trên facebook nữa, trên những chiếc story êm dịu, dáng người thướt tha với đường nét mềm mại cùng cặp mắt đượm tình đầy mê hoặc và có phần lém lĩnh đó.
Có lẽ em còn nhiều thứ để làm, nhiều thứ để trải nghiệm và học hỏi, có lẽ em đang tập trung để củng cố nền tảng bản thân và khẳng định mình ở độ tuổi còn xanh với đầy hoài bão và ước mơ này. Nhưng anh cũng thấy được quá trình em đã trưởng thành và chín chắn hơn, không còn lột trần cho họ thấy những mảng miếng trần trụi của trái tim đầy mong manh, của những nghĩ suy đầy chất chứa trên những nền tảng public đó. Dường như em gói gém những dư vị của thanh xuân nhiệt huyết, của một tâm hồn thơ dại với biết bao những mộng ước ngọt ngào để trốn qua góc nhỏ này một mình tận hưởng chúng, để sống hết mình với chúng mặc kệ sự xét đoán, mặc kệ dòng người ngoài kia bước đi với những tâm hồn đầy gai góc và nặng trĩu. Phải không em? Xui cho nàng bị anh bắt gặp ở chốn này, để anh len lỏi vào những cơn mơ và để anh cùng đồng hành âm thầm theo dấu bước chân em.
Anh thì vẫn vậy, sau một ngày dài mệt nhoài, mỗi đêm vẫn loay hoay cặm cụi ở góc phòng đó, bên khung cửa sổ, xa xa là những ánh đèn vàng lấp ló bên những góc phố tĩnh mịch, dưới tán lá kia là ánh sáng nhập nhòa của vần trăng và dường như nó cũng đang vui đùa với từng nhịp gió khẽ đung đưa tán cây. Nhìn lên góc nhỏ đó, nơi mà anh biết được ở phương trời xa xôi kia khi em đọc được những dòng này anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đắm say khi em khẽ ngắm nhìn vần trăng đó, nơi mà anh gửi gắm lòng mình trong những câu chữ, hy vọng lúc đó không phải ban ngày là được haha.
Anh ngại khi viết những dòng này cho em, thật đấy ! Không phải vì anh ngại ngùng với tình yêu, đã qua rồi những lúc cái yêu thật lòng làm cho anh ngượng ngùng đỏ mặt, rồi đến cái thời anh cũng như những gã đàn ông khác đã từng đối diện với nó với phong thái tự tin, một chút cao ngạo và một thái độ sẵn sàng chinh phục. Bây giờ thì đã khác, anh đối diện với nó với thái độ trầm tĩnh hơn, cảm nhận nó một cách từ từ và học cách chiêm nghiệm nhiều hơn, không còn vồ vập như trước nữa !
Nhưng anh vẫn ngại, ngại vì sợ phải đối diện với em và cả chính bản thân của mình, khi anh chưa là gì cả.. anh đã không còn liều mình yêu mặc kệ ngày mai. Anh đã đi qua những năm tháng cuồng nhiệt của tuổi trẻ với những tình yêu đầy khờ dại, với những lúc tưởng chừng như ta đã khôn lớn, với những ngày tháng rong ruổi chạy theo một ai đó, với những khoảng khắc vùi mình vào đau khổ với trái tim rệu rã đầy yếu đuối .. .Giờ đây, khi nhìn lại hành trình đã qua, nó tạo cho anh sự mãnh mẽ, gai góc nhưng nó cũng khiến cho anh trầm lắng đi nhiều, anh hiểu rõ bản thân mình mong muốn điều gì và cẩn thận suy xét mọi thứ với lý trí, với một tầm nhìn bao quát và thái độ dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng những điều đó lại khiến cho anh muốn nắm chắc chắn mọi thứ, không phải là những thứ xa vời dễ tuột tầm tay, cũng không phải những lời hoa mỹ như anh đang viết .. mà là sự chắc chắn về tương lai, của một nền tảng vững chắc, là những thứ mà con người ngoài kia ngày ngày vẫn luôn theo đuổi, là tham vọng, địa vị, tiền bạc, là những thứ được cho là kết tinh đến một đời sống tinh thần cao hơn mà xã hội ngoài kia dán mác và áp đặt, thật khó để cân bằng mọi thứ và cũng thật khó để đi ngược lại số đông ! Anh đang bị mắc kẹt, anh không muốn chạy trốn con tim của mình nữa, anh không muốn phải trốn tránh em nữa .. Vô tình khi anh tiếp tục chắp bút cho những dòng này trong đêm thứ hai hôm nay thì thấy em reblog một bài, và đó cũng dường như là chìa khóa cho lòng anh, mở ra cho anh thêm động lực, thêm vững tin vào chính tiếng lòng của trái tim này và cả bản thân mình.
Những năm tháng đi qua, em vẫn ở đó, hiện ra trong tâm trí anh lúc nào cũng là một cô gái với nụ cười rạng rỡ tít mắt, làm nổi bật lên chiếc gò má ửng hồng. Anh nhận ra em đã là chất xúc tác cho hành trình của mình thêm ý nghĩa, là hạt mầm được vun đắp trong sa mạc cằn cỗi, là bông hoa đẹp nhất đời anh.. và anh cũng nhận ra rằng anh yêu em từ thuở nào, chỉ là mọi thứ diễn ra một cách âm thầm mà thôi. Em đặc biệt đấy, không phải chỉ vì em là nàng thơ trong trái tim của bao người, mà hơn hết em còn là một tín hữu nữa.. thật hiếm để tìm được một cô gái sống với đức tin của mình một cách trọn vẹn, ý anh là ngay cả trên những nền tảng mạng xã hội kia, nơi mà con người ta dễ dàng buông lời xét đoán, phỉ báng và cay nghiệt chỉ với một dòng tin tức chưa được kiểm chứng, nơi mà các giá trị Công giáo bị ganh đua và đố kỵ, từ đó khiến cho con người ta dần trở nên nhạy cảm và rụt rè khi phải bày tỏ đức tin của mình, ngay cả anh cũng đã từng như thế. Ít nhất anh biết được, trong môi trường nuôi dưỡng nên con người em đã tồn tại và gắn bó với những giá trị căn bản vững chắc, mà anh tin rằng nó đã ươm mầm và tạo nên những kết quả tốt đẹp trong suốt cuộc đời của em.
Thôi thì anh mong chúng ta sẽ gặp nhau vào thời điểm chín muồi nhất, để cho tình khúc được ngân lên trọn vẹn. Để khi anh gặp được em, anh đã hoàn thiện được bản thân mình, vẫn giữ cho được ngọn lửa cháy bỏng đó không bị vụt tắt, giữ cho được niềm tin và hy vọng, vẫn là chính anh không bị nhem nhuốc bởi vòng xoáy của cuộc đời, vẫn là ánh mắt đăm chiêu mê mẩn trước nụ cười của em đó. Và để khi em gặp được anh, giữa muôn trùng khơi vẫn là dáng vẻ của một cô gái hồn nhiên đầy suy tư và mơ mộng với bờ vai nhỏ bé nhưng đầy mạnh mẽ, với ánh mắt vẫn rạng rỡ thơ ngây và tràn đầy nhiệt huyết, mong em vượt qua bão tố với lòng tin kiên định và sắt đá, để rồi ngày nắng lên đơm hoa kết trái vẫn giữ được mình một vẻ đẹp tâm hồn không bị lấm lem bởi những cơn sóng xô vùi dập và mong em vẫn là chính em như anh từng được biết.
Viết cho em và cho cả linh hồn cằn cỗi của chính anh.
Đêm Nha Trang loáng thoáng mưa bay, 20/03/2024.
17 notes
·
View notes
Text
Nếu mãi đến sau này cũng chẳng có ai thương mình thì mình chỉ mong rằng bản thân có một khoản tiền đủ lớn và sau đó làm những gì mình thích. Lúc đó, mình sẽ không còn bận tâm về cơm áo gạo tiền, hay mọi vấn đề khó giải quyết khác. Và rồi mình sẽ trốn đi khỏi thành phố này đến một nơi khác và bắt đầu một cuộc sống mới. Ví dụ như mua một căn nhà nhỏ ở gần bờ biển ở Nha Trang. Sáng sớm nghe tiếng chim hót, trưa trưa nằm trên chiếc ghế lười bập bênh nhắm mắt nghe tiếng sóng vỗ, chiều đi tắm biển với tụi con nít trong xóm, tối thì đi dạo biển,… Hoặc là một căn nhà nhỏ nằm cách xa trung tâm Đà Lạt 7-10km. Ở đó mình sẽ nuôi thêm vài chú lắm lông như capypara, sóc đất hymalaya, chồn đất meerkat và thêm vài chú gà …. Ở một góc sân sẽ là những chậu sen đá cùng vài bụi hoa hồng, thêm vài cây ăn trái mặc dù mình không có tay trồng cây lắm. Sau đó thì sáng uống trà tắm nắng, trưa cho tụi nhỏ ăn, tối thì ca hát và đọc sách. Quan trọng là dù đến nơi nào mình cũng muốn tha theo chú út Lu nhà mình. Uhmm và thế là một mình cùng tụi lắm lông sống vui vẻ đến hết nữa đời sau.
29 notes
·
View notes
Video
youtube
Xin cảm ơn!
Học tiếng Trung, hay còn gọi là học tiếng Hoa, là một hành trình thú vị và đầy thử thách. Ngôn ngữ này không chỉ có giá trị về mặt giao tiếp mà còn mở ra nhiều cơ hội trong công việc và cuộc sống. Khi bạn học tiếng Trung, bạn không chỉ học về ngữ pháp và từ vựng mà còn tìm hiểu về văn hóa, lịch sử và phong tục tập quán của Trung Quốc.
Việc học tiếng Trung giúp bạn kết nối với một trong những nền văn hóa lâu đời nhất thế giới. Những câu chào đơn giản như "Xin cảm ơn" và "謝謝" (xièxiè) sẽ giúp bạn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với người nói tiếng Trung. Thông qua việc học ngôn ngữ, bạn sẽ có cơ hội hiểu rõ hơn về con người, ẩm thực và phong cảnh tuyệt đẹp của Trung Quốc.
Chúc bạn có những trải nghiệm tuyệt vời trong hành trình học tiếng Trung!
3 notes
·
View notes
Text
"Cho em một ly." Tiếng cô thều thào gọi anh.
"Em muốn gọi đồ uống gì?"
"Như đôi mắt của em"
Anh ngạc nhiên với câu trả lời từ cô, và sau một hồi loay hoay cuối cùng anh cũng chìa ra trước mặt cô một ly trong có vẻ lạ "Nước của cô đây"
"Loại này có tên là gì?" Tiếng cô hỏi mà anh chưa kịp trả lời.
"Em có thể gọi nó là Lệ".
Đúng thật, trong ánh sáng yếu ớt của quầy ba. Nàng ngồi đó với đôi mắt sâu thẳm như là đáy đại dương, trên tay nàng là một ly trong có vẻ bắt mắt. Nàng đưa môi thử một ngụm nhỏ, nó có vị chua như một quả cam, có vị nồng của rượu pha trộn một vị đắng nhẹ trên đầu lưỡi. Nàng thật thích thú với thứ nước mà gã vừa mới pha. Sau đó, gã cùng nàng không biết đã trò chuyện với nhau về những gì.
Nàng là một nữ doanh nhân xinh đẹp, mạnh mẽ, mang trong mình một dáng vẻ đầy tự tin. Khi nàng đi đến đâu, nàng đều là một vì sao sáng trong bầu trời đêm, mọi người có thể nhận diện nàng, và bị nàng thu hút.
Và kể từ tối hôm đó, chàng là một người bạn đồng hành của nàng, là nơi mà nàng lui tới mỗi khi thấy trống rỗng. Chàng có thể trò chuyện cùng nàng về mọi thảy thứ trên đời, từ những định luật vật lý, kinh tế hay là đến những biến đổi chính trị của vùng Trung Đông. Chàng là nơi an toàn mà nàng có thể kể những lo lắng sợ hãi trong lòng mình. Và giữa họ có một điểm chung là ai cũng mong muốn có được tình yêu nhưng lại tin rằng bản thân mình sẽ không xứng đáng có được người mình yêu.
Nàng sau những cuộc đỗ vỡ, giờ đây tình yêu đối với nàng là một thứ xa ngoài tầm với. Bây giờ nàng sợ một sự bắt đầu, nàng sợ người mình yêu không hiểu mình, lại càng sợ hơn nếu người ấy hiểu nàng đến từng chân tơ kẻ tóc, khi đó nàng sẽ trở nên yếu mềm nhất, dễ tổn thương nhất trong mắt người ấy. Nàng sợ sự bắt đầu ắt cũng sẽ có kết thúc, một nỗi sợ mơ hồ vệ sự đỗ vỡ vẫn luôn hiện trực trong tâm trí nàng. Bởi nàng biết, dù tình yêu có sâu đậm như thế nào thì không thể tránh khỏi việc làm nhau đau. Nàng có thể cho phép một người đi vào cuộc sống của nàng nhưng lại không dám đối diện nếu như một ngày người đó rời đi, nàng sẽ không biết sống thế nào.
Nói một về chàng, một chàng trai không có gì nỗi bật, chàng đã trải qua một số mối tình, đã trải qua nhiều công việc khác nhau để kiếm sống. Chàng là một người mộng mơ, nhưng cũng đủ biết sự đau đớn của hiện thực cuộc sống này. Chàng rất tin vào tình yêu, hâm mộ những cặp đôi trước mắt mình nhìn thấy. Nhưng chàng có suy nghĩ là mình sẽ không xứng đáng có được tình yêu, chàng biết rằng bản thân mình chưa đủ dũng cảm. Chàng sợ rằng bản thân sẽ không trở thành người mà đối phương mong đợi, sợ tình yêu sẽ đánh gục anh khi cả hai tan vỡ. Thế là những suy nghĩ trong đầu dần già đã giam lỏng chính bản thân chàng trong một không gian riêng biệt. Ở nơi đó chỉ có chính chàng, và nỗi cô độc.
Cuối cùng hai con người vốn có chung điểm chung đó đã gặp lại nhau. Theo thời gian, họ trở thành một phần nào đó trong cuộc sống của đối phương. Họ đã hôn nhau trong cái nóng gay gắt của mùa hè, ngồi bên nhau cạnh khung cửa sổ ngày mưa. Cùng nhau nằm trên đám cỏ xanh mướt và nắm tay nhau đi dạo trong cái đẹp của mùa thu. Họ cuộn tròn bên nhau, cùng nhau cảm nhận cái hơi ấm từ da thịt và những đêm mùa đông.
Thủy triều dâng rồi hạ. Đông qua hè lại đến. Hè dần tàn rồi cái lạnh sẽ trỗi lên. Mặt trời mọc rồi lặn. Trăng tròn rồi khuyết đi. Chim bắt đến rồi lại bay đi. Hoa nở rồi sẽ chóng tàn. Hạt giống sẽ được gieo trồng và cây cối sẽ phát triển. Như những quy luật của tạo hoá, bản thân họ biết kết cục sẽ như thế nào nếu họ ở bên nhau mà không cho nhau một danh phận. Đúng thật, họ ở cạnh nhau nhưng chưa từng cho nhau danh phận.
"Em có nghĩ rằng mình đang yêu nhau." Từng từ được chàng phát âm chậm rãi ra khỏi đôi môi còn dính vết son của nàng. Chàng nhìn nàng một cách âu yếm.
"Em nghĩ là mình đang ở bên nhau. Điều đó có khác gì nhau đâu."
"Yêu và bên cạnh là hai định nghĩa khác nhau, yêu và thương, yêu và ở lại cũng là các định nghĩa khác nhau." Chàng nói, đối mắt nhìn thẳng vào mắt nàng bởi vì chàng biết dạo gần đây trong nàng có điều gì đó đã khác.
Yêu một người là vào cái khoảnh khác mà bạn gặp người ấy, bạn muốn ở cạnh người đó trải qua những tháng năm sau này, muốn lắng nghe chia sẽ mọi câu chuyện buồn vui cùng người đó. Dù chặng đường đó có khó khăn, phải chịu cái nắng oi ráp của mùa hè, cái lạnh thấu xương của mùa đông thì vẫn đồng hành với nhau, và cho dù người ấy rời bỏ bạn. Còn khi thương một người là vào lúc bạn nhận ra bạn cùng người đó đã ở cạnh nhau, đã trả qua bao nhiêu sóng gió, có những lúc tưởng chừng như đã chia lìa. Dù mặt biển có dịu êm, hay những cơn sóng dữ dội vào đá. Mặt trời có trong xanh hay là mây mù, thì vẫn can tâm tình nguyện ở lại với nhau. Cho đến tận cùng.
Chàng bật dậy khỏi giường, lấy tay vội kéo đi tấm rèm nhìn ánh mặt trời lấp ló sau ô cửa sổ. "Nói anh nghe, từ lúc nào em quyết định sẽ rời bỏ anh."
"Anh biết không, cái ngày mà em uống phải ly rượu của anh, em đã từng nghỉ rằng mình đã tìm được tình yêu của đời mình. Nhưng hóa ra lại không phải, có lẽ em đã ngộ nhận thứ tình cảm đẹp đẽ đó." Khi con người ta nói sợ một điều gì đó cũng chính là lúc mà người ta mong cầu chuyện đó. Thực ra nàng muốn được yêu thương, nàng muốn người yêu nàng, ôm lấy nàng, nói cho nàng nghe những lời yêu thương. Chính vì những mong muốn đó khiến nàng thấy sợ hãi về tình yêu. Khi gặp được chàng, nàng tưởng chừng đó như là một ngoại lệ, nhưng không. Có nhiều thứ ở nơi chàng chưa đủ, cũng như không thiếu. Nàng cũng cảm nhận rằng ở chính bản thân nàng có một điều gì đó tương tự, không đủ cũng không thiếu.
Nàng vòng tay từ sau lưng chàng, vuốt ve khuôn mặt đầy góc cạnh, nhưng không đủ can đảm để đối mặt. "Và rồi một ngày em thức dậy và em nhận ra rằng "
"Về chuyện gì"
"Em chưa bao giờ chắc chắn về anh."
Giọng nói của nàng như làm thời gian đứng lại, chàng chôn mình vào khoảng thời gian lúc đó. Dưới kia, từng đoàn xe nối đuôi nhau chạy băng qua những cung đường, một trong những chiếc xe đó đã chở theo tâm hồn của chàng, rời khỏi căn phòng này. Trốn một nơi đâu đó trong lòng thành phố. Cho đến lúc nàng rời đi khỏi căn phòng với tiếng khóa cửa. Chàng mới quay trở lại thực tại, thẩn thờ một hồi lâu, chàng nhanh chóng tìm chiếc điện thoại của mình. Soạn dòng tin nhắn gửi cho nàng:
"Hẹn gặp lại em nơi điểm cuối bắt đầu."
Nàng đọc được dòng tin nhắn, rồi bỗng chốc nở một nụ cười trên môi. Như ánh mặt trời.
7 notes
·
View notes
Text
Hai tháng qua mình chỉ vùi mặt vào đọc truyện! Bảy Năm và Đông Ly, cứ đọc hết rồi lại đọc lại; khi tìm được một quyển truyện hay, mình rất khó để thoát ra nổi những cảm xúc mà nó mang lại.
Kể cũng lạ, một quyển truyện 7 800 trương, chẳng biết nhẫn nại ở đâu để mà ngồi lướt lướt rồi đọc nữa (ừm, vì mình đâu phải người có tính nhẫn nại ( ・`ω・´)
01//
Mình có thói quen đọc truyện từ sớm, mọi người thường hay chỉ trích việc mình thích mấy cuốn ngôn tình não tàn này (mình chỉ đọc ngôn tình, chứ không đọc những quyển sách triết lý) thực ra là dù có đọc cái gì, ta đều có thể từ đó rút ra bài học hoặc kinh nghiệm sống. Mình chỉ quan tâm là thực ra ngôn tình dạy mình rất nhiều điều chứ không quan tâm người khác nói nó não tàn tới đâu. Hơi buồn cười là hiện tại, mình vẫn thích chìm đắm vào mấy câu chuyện tình yêu này.
Mình thích những câu nói triết lý được lồng ghép ở trong những chương truyện, thích cách nam chính yêu nữ chính, thích cách mình vẫn luôn tin tưởng vào 1 tình yêu bất diệt như thế , có lẽ vì mình không thể có được 1 tình yêu rầm rầm rộ rộ; 1 kiểu yêu như trong tiểu thuyết nên mới liều mạng thích đọc nó tới như vậy!
Từ ngày biết tới tiếng Trung, tiếp xúc với ngôn ngữ văn hóa Trung Quốc, mình đột nhiên cảm nhận được rằng giọng văn của mình cũng bỗng dưng trở nên hoa mĩ hơn rất nhiều rất nhiều, có những khi cảm nghĩ cứ tuôn ra như suối chảy, nếu như nói theo cách của Happiness miêu tả thì là “sến súa”. Mình nhớ lại thời cấp 3 mình rất thích viết văn, nhưng giọng văn chỉ nằm ở mức trung bình, nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra được mình nên diễn tả cái gì, điểm chỉ luôn trong khoảng 7.
Mình của hiện tại mặc dù nhiều lúc cũng “văn thơ lai láng” đó nhưng chẳng còn ham viết lách nữa, mình đã rất nhiều lần vung tiền phung phí để mua một quyển sổ đẹp đẽ, dự định là sẽ biến nó trở thành quyển nhật kí hào nhoáng gắn bó với cuộc sống, nhưng cũng chỉ được 1 vài ngày là đâu lại vào đó, những em sổ xinh xinh lại bị mình “môt-lần- nữa” cho vào một xó xỉnh nào đó mà phải rất nhiều năm tháng về sau mới lại được mình nhớ tới và lôi ra như một kỉ vật cũ, một ngày 12 tiếng công việc tiêu hao quá nhiều năng lượng của mình, buổi tối khi về tới nhà, mình chẳng còn hơi sức cũng như tâm trạng lại động bút để viết viết cảm khái.
02//
Có một khoảng thời gian mình hiểu lầm thầy rất nghiêm trọng. Cảm giác mọi tế bào trong người mình đều đang ghét bỏ thầy. Mình luôn tự hỏi tại sao thầy lại thay đổi, rốt cuộc vì lý do gì khiến mình và thầy ngày càng xa cách nhau. Mình luôn ghét cảm giác ấy, mình không nhìn mặt; không trò chuyện; không tiếp xúc. Một khoảng thời gian sau đó thầy luôn cố gặng hỏi có phải mình với Happiness cãi nhau không. Mình bực dọc nói không có gì. Mình đã từng soạn một tràng tin nhắn dài ngoằn nghoèo để gửi cho thầy, trách móc thầy, nói ra hết tất tần tật những khó chịu những hiểu lầm bấy lâu này mình dồn nén, tích tụ. Nhưng lời nói tới đầu môi lại chẳng nỡ. Happiness từng phân tích cho mình rất nhiều, mục đích cuối cùng là khiến mình chấp nhận sự thật rằng vạn vật đều sẽ đổi thay, nhưng điều không đổi thay ở đây là “thầy chưa từng bất công với em, luôn quan tâm em, em luôn là ngoại lệ, em hãy nghĩ lại đi” .
Phải, là như vậy!
Thời gian sau đó thì mọi chuyện lại ổn định trở lại, mặc dù mình hiểu nút thắt trong lòng nó vẫn sẽ ở đó, chỉ có điều bản thân mình không còn quan tâm tới việc phải làm sao giải nút thắt ấy ra nữa mà thôi!
03//
Trước đây không lâu mình nghe tin NN phải rời khỏi nh10, phải đi đâu thì mình không rõ, chỉ biết là tiệm của NN sẽ phải nhường lại cho người khác. Hôm ấy anh nói, “Khi nhìn thấy NN khóc anh không có tí cảm giác gì”; mình cũng im lặng một lúc rồi thẳng thắn “Thực ra đứng ở góc độ của một người ngoài, em có phần nào đó hiểu được cách làm của NN. Nhưng chung quy lại em vẫn không phải người thuộc nh10. Nên đúng là em không hiểu được những gì mà mọi người phải chịu đựng”.
NN là người đầu tiên mình tiếp xúc, là người dạy dỗ mình, mình luôn nhớ lúc ở Nguyễn Khang mọi thứ tốt đẹp bao nhiêu, NN đã từng cười hiền hậu thế nào. Chẳng ai có thể hiểu nổi sự thay đổi của NN, cũng như chẳng ai có thể hiểu được tại sao người khác lại thay đổi. Hôm ấy mình muốn nhắn tin gì đó an ủi NN, nhưng lại chẳng biết phải mở miệng thế nào, vì hình như không thích hợp nói gì cả . Nói gì cũng cảm thấy thừa thãi, người ta còn chưa chắc cần mình an ủi.
04//
Papa, thầy thật tốt! Dù mọi chuyện có như thế nào, thầy vẫn luôn tốt đẹp như vậy.
Nợ tiền dễ trả, nhưng nợ ân tình thì có lẽ dùng cả đời này cũng trả không nổi. Mình nợ thầy, nợ bản thân, mặc dù bản thân đã đấu tranh trăm nghìn lần nhưng tới cuối cùng mình vẫn thỏa hiệp, chỉ cần còn thầy - thì vẫn sẽ còn mình.
05//
Dã tâm của một con người liệu lớn tới đâu. Mình không thể trả lời nổi, chỉ cảm thấy nhiều khi có những người vì lợi ích của chính mình mà không từ thủ đoạn giành giật lấy những thứ vốn không thuộc về mình. Nhưng nhân tính vốn tồn tại song song như vậy, không ai có tư cách để trách móc sự thay đổi của ai, vì bản thân chúng ta mãi mãi không phải người trong cuộc.
06//
Dạo gần đây mình đang xem một bộ phim tên là Đi Đến Nơi Có Gió, diễn viên chính gồm Lý Hiện và Lưu Diệc Phi. Hôm đầu tiên khi mình xem xong đột nhiên khóc dấm dứt như con thần kinh trên giường, mình không biết mình đang rơi nước mắt vì điều gì.
Hoặc có thể vì xúc động vì câu nói của Hứa Hồng Đậu khi cô ấy nói rằng : “Tôi chỉ muốn tìm tới một nơi không ai quen biết mình. Nghiêm túc mà làm một người vô dụng”
Vì mình cũng khát khao một cuộc sống tự tại như vậy!? Vì mình cũng ao ước được thoát khỏi lớp màng đô thị này để đi tới một nơi non nước hữu tình như vậy!? Vì mình cũng khủng hoảng về tuổi tác ư!? Vì mình cũng muốn biết rốt cuộc là mình đang sinh tồn vì điều gì như nữ chính!? Chẳng rõ nữa
Trong tập 10, mình cực thích một câu nói của Đại Mạch : “Con người vốn không rảnh rỗi được, cô đói bụng thì cô muốn ăn no. Khi cô ăn no rồi thì cô lại muốn ăn ngon. Khi cuộc sống của cô đủ đầy, cô sẽ có yêu cầu về mặt tinh thần. Tiếp đó cô lại hy vọng được tôn trọng trong xã hội, nâng cao cuộc sống, tiếp đó nữa là thực hiện giá trị bản thân”
Hoặc khi Nana hỏi giữa lý tưởng và ước mơ có khác gì nhau, Đại Mạch đã trả lời rằng :
“Cô nỗ lực phấn đấu vì nó thì là lý tưởng. Ôm một kì vọng tươi đẹp nào đó thì là ước mơ. Một cái là phải làm; còn một cái là có thể thỉnh thoảng làm hoặc không làm”
Khi công việc quá áp lực, cuộc sống bế tắc, mình nghĩ rằng những con người sống ở thành phố sẽ khát khao một thôn quê hẻo lánh, non nước hữu tình. Vứt bỏ tất cả rồi chạy về nơi ấy để tìm lại chính mình.
Nhưng những con người thôn quê thì lại khát khao sự phồn vinh nơi thành thị. Họ mong ngóng được đi khỏi nơi làng quê nhỏ bé ấy để một bước lên mây. Cứ xoay vần xoay vần trong cái vòng tròn ấy mà không thể có một cái kết trọn vẹn.
07//
Mình từng ôm ấp giấc mộng một ngày nào đó sẽ có thể đặt chân được tới Tây Tạng, mình ao ước một ngày nào đó có thể gột rửa tâm hồn, mình hy vọng sẽ có một tâm hồn tự tại, không gò bó, không bó buộc.
Cuộc sống mà, nhiều khi phải ôm nhiều ảo tưởng hão huyền một chút thì con người mới có chí bước tiếp được. Mình vẫn sẽ cứ ôm giấc mộng ngàn thu ấy mà cố gắng thêm vai-chục-năm nữa thôi.
75 notes
·
View notes
Text
22 tháng Chạp, bà ngoại mất, không kịp ăn thêm cái Tết với con cháu và ông
Không bệnh nặng, không dấu hiệu, bà ngủ say rồi đi, thanh thản (có lẽ vậy)
6h sáng mình xuống, mẹ khóc đỏ mắt, bà nằm im lặng trên giường, mặc bộ áo dài nhung màu đỏ bà thích
Bác dâu bảo "Cháu gái vào trang điểm cho bà đi"
Mình nghe lời, cầm hộp phấn với thỏi son, lại thấy mắt bà nhắm nghiền còn chút ghèn, răng cũng chưa sạch, thế là cặm cụi tìm khăn giấy với tăm bông lau từng tí một rồi mới đánh phấn bôi son
Ai đến nhìn cũng bảo mình làm đẹp quá, nhìn bà xinh quá, cứ như đang ngủ
Mà lúc trang điểm da bà còn ấm, tay mình lạnh, sợ bà lạnh nên cứ phải chà miết mãi cho nóng bừng lên rồi mới dám chạm vào bà
3 ngày đám, mình chạy việc vặt, bưng mâm lễ, ghi sổ tang,... tối về nhức chân ngủ không được
3 ngày, mình không rơi nổi một giọt nước mắt, mà hình như lúc ấy cũng chẳng buồn đến mức để mà khóc ra được
Bà đi nhẹ nhàng, chỉ thương mấy năm cuối đời lẫn tợn, đến tận lúc chết vẫn chẳng nhận ra đứa con đứa cháu nào, chỉ luôn mồm gọi tên cậu út với thằng Bi
Mà bố con cậu thì nào có kịp về để nhìn bà lần cuối, đặt chân đến cửa thì mẹ đã vào áo quan, đậy kín như bưng giữa hàng trăm nhành hoa cúc vàng
Tự dưng khói hương sao mà cay mắt thế, thấy em về anh chị lại khóc thêm. Mẹ mất rồi, bốn đứa con đến cái tuổi trung niên mất mẹ.
Nay nằm lại nhớ hồi xưa bà còn minh mẫn
Mắt bà kém đến độ nhìn cái gì cũng chỉ nhoè nhoẹt chút ánh sáng, nhưng vẫn lọ mọ dậy sớm nấu bánh đa cho mình ăn. Bánh đa để lâu còn có cả mọt, nhưng ngon - thế mới tài
Cũng vì mắt kém mà nhầm rau ngải cứu thành rau cải cúc, bát canh đắng ngắt hai bà cháu vừa ăn vừa cười như nắc nẻ
Cái độ 16, 17 tuổi cứ xuống chơi là bà cho tiền, pha nước chanh cho uống
Xong bà sai ra đầu ngõ mua lễ cúng rồi chở bà lên chùa thắp hương
Đòi về sớm là bà dỗi, mắng bảo lần sau đừng có xuống đây chơi.
Ngày ấy nằm ngủ trưa với bà, thức dậy là thấy nắng tràn vào phòng, ngoài cửa sổ cây lá rung rinh
Rèm cửa phập phù, cái mùi "bà ngoại" quen thuộc quẩn quanh mà bình yên đến lạ.
Mấy năm rồi bà chẳng nhận ra ai, xuống chỉ nghe tiếng bà ngáy ngủ hoặc tiếng gào khóc inh tai vì bà lẫn, nào còn câu gọi "Cái Quỳnh đến à" như những ngày xưa
Lúc lẫn bà trở lại thành một đứa trẻ, mười mấy tuổi mất cả cha mẹ và toàn bộ anh chị em ruột vì nạn đói năm 1945
Một mình chống đỡ sống được đến ngần này tuổi, về già phát bệnh chỉ kêu với khóc gọi mẹ gọi cha đón con đi cùng
Thế là đổi lại thành mình dỗ bà, luôn mồm nói ngọt "bà ngoan, đừng buồn"
21 năm có bà ngoại, tự dưng không còn bỗng nhiên thấy nhớ. Chị em trong nhà cứ trêu nhau cầu bà phù hộ cho không cần làm mà vẫn có ăn đi, mình cười, vâng, bà phù hộ con, không làm mà vẫn có ăn bà nhớ!
72 notes
·
View notes
Text
[Có thể bạn đã biết] Phân biệt hạt dẻ, hạt dẻ ngựa và hạt sồi.
Mùa “chôm chôm” ở Nhật đang tới và các bạn mới sang hẳn sẽ rất háo hức khi bất chợt trên đường ra công viên nhìn thấy một loại quả rụng rất nhiều, trông rất giống “hạt dẻ”. Nhưng hãy cẩn thận, bởi một số loại quả này có chứa chất độc hoặc sẽ khiến bạn tốn tiền điện cho việc luộc chúng mà không thể ăn được vì cứng như đá. 🥹
1. Hạt dẻ (和栗/ Castanea crenata):
- Hạt dẻ là cây thân gỗ rụng lá thuộc họ Fagaceae, đã xuất hiện ở Nhật Bản từ rất lâu. Hạt dẻ được chia thành hạt dẻ Nhật Bản, hạt dẻ Trung Quốc, hạt dẻ thơm châu Âu và hạt dẻ Mỹ. Trong số này, hạt dẻ Nhật Bản đặc biệt lớn và là phiên bản cải tiến của hạt dẻ Shiba bản địa.
- Hạt dẻ Nhật Bản có lịch sử lâu đời và người ta tin rằng hạt dẻ đã được trồng từ thời Jomon (縄文時代). Nghiên cứu về tàn tích cho thấy cây hạt dẻ được sử dụng làm nguyên liệu chế tạo công cụ và làm nhiên liệu.
- Trong thời kỳ Sengoku, kachiguri (勝ち栗), là một loại thực phẩm được bảo quản bằng cách hấp hạt dẻ và giã trong cối đá, sau đó sấy khô để sử dụng làm thức ăn trong trại với mục đích cung cấp dinh dưỡng và đem lại may mắn cho binh sĩ nên kể từ thời kỳ này, hạt dẻ được trồng ngày một phổ biến.
- Thông thường, hạt dẻ bắt đầu được thu hoạch vào khoảng giữa tháng 8 và vào mùa từ tháng 9 đến tháng 10. Thế nên, khi hạt dẻ xuất hiện, người ta biết rằng mùa thu sắp về.
- Các giống hạt dẻ phổ biến ở Nhật hiện nay là: Hạt dẻ Tsukuba (筑波栗), hạt dẻ Ginyose (銀寄席栗), hạt dẻ Tanzawa (丹沢栗), hạt dẻ Riheiguri (利平栗).
- Hạt dẻ Tsukuba (筑波栗) là một giống hạt dẻ lai tạo được trồng nhiều nhất ở Nhật Bản vì số lượng thu hoạch ổn định. Thịt chứa nhiều bột, có vị ngọt đậm và mùi thơm nồng nàn. Quả có kích thước trung bình, màu vàng nhạt. Chất lượng thịt tốt. Mùa vụ từ cuối tháng 9 đến đầu tháng 10.
- Cách chọn hạt dẻ ngon là chọn hạt dẻ to tròn đều, vỏ sáng bóng và nâu sẫm. Nếu có lỗ hoặc đốm đen thì có thể có côn trùng ẩn náu bên trong hạt dẻ. Vì thế khi mua hạt dẻ về hãy ngâm nước, nếu hạt nổi lên là bị sâu mọt ăn.
🔖Cách chế biến: - Hạt dẻ có xu hướng mất nước tự nhiên sau khi tách bỏ lớp vỏ gai bên ngoài, vì thế ngay sau khi thu hoạch, các bạn nên chế biến để giữ được độ tươi mọng và ngon ngọt nhất.
🔖 Cách luộc hạt dẻ dễ tách vỏ như sau:
- Ngâm hạt dẻ trong nước ấm 50-60 độ trong khoảng 60 phút. Vớt hạt dẻ bỏ vào nồi, đổ ngập nước, thêm vào 1/2 thìa cà phê muối. Thêm muối sẽ giúp hạt dẻ tăng độ ngọt đậm.
- Để lửa trung bình, luộc trong khoảng 30-40 phút. Khi hạt dẻ mềm, tắt bếp, ngâm hạt dẻ trong nồi nước sôi thêm 15 phút.
- Vớt hạt dẻ ra rổ, để hạt dẻ nguội bớt. Khi hạt dẻ còn hơi ấm, lấy dao cắt bỏ phần đít của hạt dẻ. Sau đó, bạn có thể dễ dàng lột bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài bằng cách tách từ dưới lên. Còn lại lớp da m��ng bên trong, dùng dao gọt như gọt táo. Cuối cùng, bạn có thể trữ đông để sử dụng cho các món ăn từ hạt dẻ.
2. Hạt dẻ ngựa (栃の実/Horse chestnut):
- Hạt dẻ ngựa là cây gỗ rụng lá thuộc họ Aesculus turbinata, xuất hiện ở Nhật Bản từ rất lâu. Phân bố ở Hokkaido (phía nam Sapporo), Honshu, Shikoku và Kyushu. Hạt dẻ ngựa có tên tiếng Anh là Horse chestnut, tiếng Pháp là marronier(マロニエ).
- Hoa của hạt dẻ ngựa chứa nhiều mật nên được trồng để tạo ra mật ong chất lượng cao, thân làm gỗ và quả hạt dẻ ngựa có thể dùng làm xà phòng, dược phẩm.
- Hạt dẻ ngựa có đặc điểm là khi còn trên cây, quả màu xanh, có gai ngắn. Quả có màu xanh và chứa một (hiếm khi hai hoặc ba) hạt bên trong vỏ có gai. Hạt có đường kính 2-4 cm, màu nâu đỏ sẫm bóng, phần đít hơi trắng. Điểm khác biệt lớn nhất là hạt dẻ có đầu nhọn, còn hạt dẻ ngựa không có đầu nhọn và nhẵn, thường không tròn đều.
- Hạt dẻ ngựa có tính đắng, chát do chứa nhiều saponin và tannin, nên không thể ăn đơn giản bằng cách luộc hoặc rang thông thường.
- Nhật Bản được xem là quốc gia duy nhất có truyền thống chế biến hạt dẻ ngựa thành các món đặc sản. Để có thể ăn được, vị đắng chát phải được loại bỏ, nhưng quá trình này tốn rất nhiều công sức. Tỉnh Ishikawa và Fukui là những tỉnh có món hạt dẻ ngựa ăn được rất phổ biến. Ở vùng núi Echizen (越前市), hạt được ngâm nước trong 30 ngày, sau đó bóc vỏ và đun sôi trong dung dịch kiềm để tạo thành bột rồi trộn với gạo nếp, gọi là tochi mochi (栃餅). Bánh tochimochi thường được sử dụng vào dịp năm mới.
3. Quả sồi Sudajii (スダジイ/すだ椎):
- Tên khoa học: Castanopsis sieboldii. Họ: Fagaceae, chi Castanopsis.
- Phân bố: Honshu (phía tây Fukushima và Niigata), Shikoku, Kyushu, Okinawa. Ở Kansai gọi là Tsuburajii (ツブラジイ), Okinawa là Itajii (イタジイ).
- Cây Sudajii thường trồng để lấy gỗ hoặc nuôi trồng nấm hương. Đây cũng là cây được trồng làm “rừng bảo vệ” tại các đền, miếu, trường học, công viên.
- Từ cổ xưa, người Nhật đã biết sử dụng Sudajii để làm thực phẩm. Quả Sudajii có vị ngọt bùi, thơm ngon, có thể luộc, rang như hạt dẻ và dùng làm bánh.
Ảnh: Google
3 notes
·
View notes
Text
Danh sách các công ty sản xuất máy đốt sóng cao tần RFA
1. Medtronic (Hoa Kỳ):
Là một trong những hãng sản xuất thiết bị y tế hàng đầu thế giới. Medtronic cung cấp nhiều dòng máy RFA tiên tiến, được sử dụng rộng rãi trong điều trị các loại khối u khác nhau.
Ưu điểm: Máy RFA của Medtronic có độ chính xác cao, hiệu quả điều trị cao và được trang bị nhiều tính năng an toàn cho bệnh nhân.
2. Boston Scientific (Hoa Kỳ):
Cũng là một hãng sản xuất thiết bị y tế lớn của Hoa Kỳ. Boston Scientific cung cấp các dòng máy RFA đa dạng, phù hợp với nhiều nhu cầu điều trị khác nhau.
Ưu điểm: Máy RFA của Boston Scientific có thiết kế nhỏ gọn, dễ sử dụng và cho phép thao tác điều trị chính xác.
3. LeMaitre Vascular (Hoa Kỳ):
Chuyên về sản xuất các thiết bị y tế cho lĩnh vực tim mạch và mạch máu. LeMaitre Vascular cung cấp các dòng máy RFA được ứng dụng hiệu quả trong điều trị suy giãn tĩnh mạch.
Ưu điểm: Máy RFA của LeMaitre Vascular có hiệu quả cao trong điều trị suy giãn tĩnh mạch, ít xâm lấn và thời gian hồi phục nhanh chóng.
4. AngioDynamics (Hoa Kỳ):
Cung cấp nhiều dòng máy RFA đa dạng, phù hợp với điều trị các loại khối u khác nhau. AngioDynamics là một lựa chọn uy tín cho các bệnh viện và phòng khám.
Ưu điểm: Máy RFA của AngioDynamics có giá thành cạnh tranh và được trang bị nhiều tính năng hiện đại.
5. Olympus (Nhật Bản):
Là nhà sản xuất nổi tiếng với các thiết bị y tế nội soi. Olympus cũng cung cấp các dòng máy RFA chất lượng cao, được ứng dụng hiệu quả trong điều trị các bệnh lý gan, thận,…
Ưu điểm: Máy RFA của Olympus có độ chính xác cao, hiệu quả điều trị cao và được tích hợp nhiều công nghệ tiên tiến.
6. Emcision (Hoa Kỳ):
Chuyên về sản xuất các thiết bị y tế cho lĩnh vực điều trị u xơ tử cung. Emcision cung cấp hệ thống RFA Focal Microwave Ablation (MFA) độc đáo, mang lại hiệu quả cao và ít xâm lấn.
Ưu điểm: Hệ thống MFA của Emcision giúp bảo tồn tử cung cho phụ nữ muốn sinh con, thời gian điều trị ngắn và ít biến chứng.
7. RF Medical (Hàn Quốc):
RF Medical Co., Ltd. là một công ty chuyên sản xuất và kinh doanh thiết bị y tế. Họ tập trung vào các thiết bị y tế tần số cao được sử dụng để điều trị ung thư. Công ty được thành lập vào năm 2003 và có trụ sở chính tại Hàn Quốc. Sản phẩm của họ được bán ở hơn 60 quốc gia trên thế giới.
Lịch sử thành lập: 2003
Trụ sở chính: Hàn Quốc
Sản phẩm: Thiết bị y tế tần số cao cho điều trị ung thư
Thị trường: Hơn 60 quốc gia trên thế giới
Công ty RF Medical Co., Ltd. cung cấp nhiều loại thiết bị y tế tần số cao khác nhau, bao gồm:
Hệ thống đốt sóng cao tần (RFA)
Hệ thống vi sóng (MW)
Hệ thống điện dung cao (CC)
4 notes
·
View notes
Text
Điềm mật mật (Comrades: Almost A Love Story): Mật ngọt tình yêu giữa mật đắng cuộc đời.
Nụ cười của người sao thật ngọt ngào Ngọt tựa nụ hoa chớm nở trong gió xuân (Bài hát Điềm mật mật - Đặng Lệ Quân)
Hồng Kông, ngày 1, tháng 3, năm 1986.
Lý Tiểu Quân (Lê Minh) từ vùng quê Vô Tích theo chuyến tàu Trung Quốc Đại Lục đã đặt chân đến Hương Cảng để lập nghiệp. Giữa chốn hối hả và nhộn nhịp bật nhất, anh tình cờ gặp được Lý Kiều (Trương Mạn Ngọc) tại quán thức ăn nhanh McDonald’s. Cùng là dân mới nhập cư nhưng trái ngư��c với một Tiểu Quân hiền lành, ngờ nghệch như “nhà quê lên tỉnh” thì Lý Kiều lại có phần lanh lợi và sành sỏi hơn trong việc hòa nhập với cuộc sống Hồng Kông. Hai tâm hồn trái ngược, cật lực theo đuổi những hoài bão của riêng mình. Thế nhưng định mệnh lại sắp đặt cho họ bước vào đời nhau. Để rồi từ đó, hai trái tim tuy xa lạ nhưng cùng chung nhịp đập “nỗi nhớ quê”, và cảm giác bơ vơ và lạc lõng nơi xứ người khiến Tiểu Quân và Lý Kiều dần dần tựa vào nhau suốt những năm tháng họ lăn lộn ở Hồng Kông hoa lệ.
Lang thang trên chiếc xe đạp cọc cạch giữa đường phố Nathan sầm uất, họ vô tư ngân nga bản tình ca bất hủ “Điềm mật mật” của nữ danh ca Đặng Lệ Quân.
“Thật ngọt ngào, … Đã gặp người ở nơi đâu Mà nụ cười người sao quá đỗi thân quen.”
Họ trở thành “những người bạn thân duy nhất” của nhau, đồng hành trong mọi cột mốc cuộc đời của đối phương: từ lúc hai bàn tay trắng, rồi họ làm thuê, bán băng nhạc Đặng Lệ Quân,...Hai trái tim xa lạ ấy, ngày qua ngày sưởi ấm cho nhau để xua đi nỗi cô đơn, lạc lõng của tuổi trẻ nơi đất khách quê người. Ngọn lửa tình cứ thế âm ỉ cháy cho đến một ngày khi con tim vượt qua lý trí, họ cuốn vào tình yêu dành cho nhau. Nhưng suốt bốn năm bên nhau, họ chỉ đóng khuông tình cảm của mình trong hai chữ “đồng chí”.
Tiểu Quân và Lý Kiều vốn dĩ “yêu” nhưng không dám thốt ra lời “yêu”. Họ trốn chạy khỏi tình yêu của chính mình. Tình yêu và hoài bão tuổi trẻ khiến họ ngập ngừng không dám bước sang trang mới của một mối quan hệ. Bởi một lẽ cả hai đến Hồng Kông với những mục tiêu riêng: Tiểu Quân kiếm tiền để cưới vị hôn thê ở quê nhà, còn Lý Kiều lại muốn kiếm thật nhiều tiền. Duyên phận khiến họ tình cờ bước qua đời nhau, và những cuộc vui ghé ngang ấy biết đâu chỉ kéo dài được một ngày, một tháng hoặc một năm. Thế nên họ sợ phải gọi tên một mối quan hệ định trước là không có kết quả và sợ phải đối diện nhau dưới những danh xưng chính thức của cuộc tình, trong khi cả hai rồi cũng sẽ đi về hai ngả ở cuối chân trời. Sự lênh xuống của dòng đời vô định, cùng nỗi bất an về tâm tư nửa kia khiến cả Lý Kiều lẫn Tiểu Quân hoài nghi liệu đối phương có muốn cùng mình đi đến cuối cùng trên con đường đời vô tận, hay lại chọn quay về với những mục tiêu ban đầu - vốn dĩ không có nhau. Có lẽ tình yêu khi ấy chưa đủ lớn bằng những lo toan đầu đời. Nên rồi họ lựa chọn đánh mất nhau.
“Goodbye my love Xin từ biệt tình yêu của em” (Goodbye mye love, Đặng Lệ Quân)
Hồng Kông, năm 1990
Tiếng ca ấy của Đặng Lệ Quân cất lên cũng là thời khắc Lý Tiểu Quân và Lý Kiều quay trở về quỹ đạo vốn có của đời mình. Họ bình thản sống một cuộc đời không có nhau. Tiểu Quân kết hôn cùng vị hôn thê ở quê và Lý Kiều chọn đi bên người yêu mới để thoát cảnh nợ nần từ chứng khoán. Vẫn cùng một bầu trời Hồng Kông đó, vẫn trên con phố Nathan, và âm nhạc Đặng Lệ Quân nhưng mỗi người giờ đã sánh vai bên một người khác.
Qua hết rồi những mật ngọt, tưởng chừng duyên phận giữa hai người đã khép lại từ đây. Thế nhưng đó lại chỉ là khởi đầu cho sự trở lại của những cuộc hạnh ngộ éo le, những cảnh tình trớ trêu giữa các nhân vật. Khi mà chuyện tình giờ đây không còn chỉ có hai người.
“Điềm mật mật” là bản tình ca kinh điển về tình yêu. Duyên phận một lần nữa đưa Tiểu Quân và Lý Kiều đối diện với nhau sau nhiều năm xa cách. Sự dằn xé trong nội tâm, những nuối tiếc về lời yêu chưa dám tỏ buộc họ phải đưa ra sự lựa chọn quyết đoán về tình cảm ngang trái này. Bởi cả hai giờ đã không còn là những cô cậu thanh niên tay trắng, có thể vịn vào lí do phải theo đuổi “kế hoạch cuộc đời” mà chối bỏ tình cảm trong lòng mình. Liệu tình yêu giữa họ có đủ lớn để vượt qua cuộc chiến nội tâm và viết tiếp câu chuyện tình đang dang dở?
Sau tất cả, họ đều đã có đáp án trong lòng mình. Tình yêu của thế giới trưởng thành chịu nhiều ràng buộc của hoàn cảnh. Lý Tiểu Quân cũng dũng cảm nói ra sự thật với người vợ mới cưới để giải thoát cho cả ba người. Thế nhưng cuộc đời chát chúa lại buộc Lý Kiều từ bỏ Tiểu Quân để làm tròn tình nghĩa với người yêu cũng là người năm xưa cưu mang cô. Lý Kiều cùng người yêu trốn sang New York vì không thể vô tình nhìn người mình mang ơn bị truy nã. Còn Tiểu Quân cũng không ngừng ân hận và tìm cách bù đắp cho người vợ cũ. Anh rời đi và để lại cho Tiểu Đình tất cả gia sản của đời mình. Tình yêu giữa Lý Tiểu Quân và Lý Kiều là những lần hạnh ngộ ngọt ngào của hai chữ “duyên phận” nhưng cũng lắm đắng cay vì nỗi trớ trêu của sự đời.
New York, 1993
Người yêu của Lý Kiều đã qua đời cách đây hai năm trong một cuộc ẩu đả. Những nghịch cảnh ngăn cách tình yêu giữa họ giờ đã được gỡ bỏ. Năm năm tháng tháng và một vòng trái đất, người có tình liệu có về được bên nhau?
New York, 1995
Biểu tượng thanh xuân một thời của họ - nữ danh ca Đặng Lệ Quân qua đời tại Thái Lan. Tiếng ca đằm thắm, ngọt ngào của Đặng Lệ Quân gắn liền với từng cột mốc trong cuộc đời Lý Kiều và Tiểu Quân: từ bi hoan cho đến ly hợp. Đến khi giọng ca đằm thắm, ngọt ngào ấy lìa xa cuộc đời, qua chiếc vô tuyến của cửa tiệm ven đường đang phát lại ca khúc của nữ danh ca vắn số, một lần nữa họ lại gặp nhau.
Trải qua sau bao nhiêu mật đắng cuộc đời, lần tương phùng này liệu mật ngọt tình yêu có còn đó? Đáp án được Trần Khải Tân bỏ ngỏ bởi câu chuyện tình yêu của họ không chỉ còn là chuyện phim ảnh. Mà đó còn là câu chuyện đời để khán giả tự viết tiếp bằng sự từng trải của mỗi người.
#wong kar wai#chungking express#tình yêu#tích cực#nghienrose#quotevn#quotes#sưu tầm#faye wong#weibo dịch#tumblr vietnam#thanh xuân#tâm trạng#tâm sự#trích dẫn hay#phim#trùng khánh sâm lâm
2 notes
·
View notes
Text
Tạm biệt, Bay Resort Hoi An!
Ngày đầu đặt chân đến Bay Resort Hoi An, tôi đã xem đây như một gia đình. Trên công trường, trong ngổn ngang những vật liệu xây dựng, giữa những hành lang dẫn lối hun hút, tôi có cảm tưởng như mình đang lạc trong một khu chung cư thân thuộc ở Hà Nội. Cái cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu len vào trong óc, khi được nhìn thấy những dây cúc tần Ấn Độ (lúc này) vẫn còn khá cũn cỡn nhưng rồi đây sẽ phủ xanh những hành lang rất "tình", rất đẹp.
Bay Resort Hoi An có một tầm nhìn về phía Phố Cổ không thể đẹp hơn. Khi tôi đặt bút viết USPs cho khu nghỉ dưỡng, cái "view" vàng này là một trong những thứ đầu tiên tôi hí hoáy đưa lên giấy. Từ hồ bơi của khu nghỉ dưỡng, nhìn về phía ốc đảo của Hoi An Night Market, hoàng hôn lúc nào cũng tô đỏ bầu trời. Trong một mẩu quảng cáo báo giấy, tôi tự tin sử dụng câu tagline "Nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Miền Di Sản". Ở cái hồ bơi với gió sông lồng lộng thổi đó, chúng ta có thể thả diều, ăn kem cắt từ chiếc xe gỗ với tiếng chuông leng keng của khu nghỉ dưỡng, đọc thật chậm The Quiet American, hay với gọi một bạn barterder phục vụ cho mình ly cocktail "Rừng dừa bảy mẫu".
Bay Resort Hoi An rất đẹp. Cứ giương máy lên là chúng ta có hình đẹp. Và đôi khi cái sự đẹp này đưa tôi rơi vào thế khó xử. "Sao ông cứ làm thiết kế cho Hội An đẹp vậy?", trước câu hỏi của đồng nghiệp, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi đâu cố tình làm nên cái đẹp này, mọi thứ ở đây diễn ra hết sức tự nhiên, như nó vốn phải thế. Người đi nhiều như nhiếp ảnh gia Đỗ Sỹ còn không tiếc lời khen cho khu nghỉ dưỡng kia mà.
Trái với vẻ hoài cổ bên ngoài, phòng khách ở Bay Resort Hoi An rất xinh xắn, lịch thiệp. Hai cái villa đúng nghĩa "biệt thự", vì tụi nó "bự thiệt" và dịch vụ kèm theo thì miễn bàn. Bạn có thể nằm lười xem Netflix, thi thoảng ngó bâng quơ ra khoảng sân đầy nắng và mảnh sông Thu Bồn, nơi tiếng tàu gỗ phành phạch vang lên mỗi chiều nắng dội. Khi làm phim quảng cáo cho Bay Resort Hoi An, tôi nghĩ nhiều đến phim L'Amant (1992), với nhiều cảnh quay trên dòng Mekong.
Dân copywriter thường sử dụng "Best of both worlds" để chỉ những thứ pha trộn sự tốt đẹp của hai điều khác nhau, lắm khi tương phản. Ở Bay Resort Hoi An, bạn có thể tận hưởng trọn vẹn sự huyên náo của Phố Cổ (chỉ cách resort 5 phút đi bộ) lẫn những phút giây thanh bình trong khu nghỉ dưỡng. Nếu đây không là "Best of both worlds", tôi chẳng biết điều gì mới là ví dụ cho phải lẽ.
Giờ thì tôi phải tạm biệt nơi đã cho mình nhiều lưu luyến. Sẽ nhớ mãi món pasta với xốt quế tây, bông atisô, ô liu và ớt của chef Huy Phạm. Và công việc dang dở "promote" chef Huy vươn đến vị thế tương xứng, tôi xin nhường lại cho người khác. Đành tạm biệt anh EAM lừng danh Brian Nguyên một thời gian. Không còn những giờ tha thẩn ở Breathe Spa, trò chuyện với khách Âu khách Hàn. Sẽ nhớ những buổi cà phê vội với người đàn ông có gương mặt khá cau có, nhưng nhiệt huyết công việc thì có thừa: anh Trung M&S. Chocolate chị Thúy cho ăn thử hình như ngon hơn ngoài tiệm. Tôi vẫn không hiểu sao Hưng Quy có thể làm việc với những con số trong phong thái điềm đạm như vậy. Vi hát hay như Lệ Quyên. Dàn lễ tân tài năng bắn tiếng Anh tiếng Trung như thể sắp tham gia "presidential debate" đến nơi. Đội F&B lúc nào cũng hồ hởi thăm hỏi khi tôi uống cà phê muối. Chị Tina với bầu năng lượng khủng khiếp. Đội Sales uy tín dạn dày kinh nghiệm và cái phòng làm việc dưới hầm bao giờ cũng tạo ra một không khí khẩn trương, nghiêm túc. Chị Lệ quản lý nhân viên bằng "tình thương". Chị Sương chỉ cười một nụ là chiều hôm đó bookings đổ về như... sung rụng. Chị Phương với tấm lòng "cơm bưng nước rót" vào mỗi giờ trưa. Anh Trịnh hát giọng còn trầm hơn Xuân Hảo... (Xin đừng phiền lòng nếu tôi thiếu sót, quên cảm ơn một anh chị nào đã cùng làm nên phần đời này...)
Vì quá hiểu nghề, anh chị em Bay Resort Hoi An đạt đến cảnh giới mới trong công việc, họ làm cùng nhau ăn ý như thể Scholes chuyền cho Ryan Giggs mà không cần nhìn. Họ làm ung dung (trông là vậy!) nhưng hiệu quả thì vượt trội.
Những buổi chiều tà và hoa trong vườn mãi "nhiệt tình" khoe sắc. Cầu Cẩm Nam. Cô bán nước. Nắng xuyên qua các ô họa tiết vẽ lên tường những hình thù Đông Dương. Con gà trống nhà hàng xóm. Ông khách Úc bị chó cắn. Sự cố nửa đêm trên Naver. Những bữa trưa trong chợ Hội An. Tiệc liên hoan cuối năm... Thật vui vì tất cả giờ này trở thành những kỷ niệm đẹp.
Tôi viết thế này khi giới thiệu về Bay Resort Hoi An: "Bay Resort Hoi An is like a train, carrying you back to the prime era of the historic port town of Hoi An, brimming with memories." (Bay Resort Hoi An là một chuyến tàu, chở chúng ta về thời hoàng kim của Phố Hội) Chuyến tàu ấy đã lăn bánh rồi, nó sẽ trôi về quá vãng để nhường chỗ cho những chuyến tàu tươi mới hơn, chở khách về phía trước. Sự thay đổi là tất yếu nhưng chúng, dĩ nhiên, cũng sẽ mang đến những nuối tiếc không tên.
Sau này, nếu có ngày trở lại, tôi hình dung mình sẽ tần ngần một hồi lâu bên cổng resort, hít một hơi thật sâu, trước khi bước vào để đón nhận những sự đổi mới ngay tại nơi mình từng gọi là nhà.
Đà Nẵng, 22.03.2024
5 notes
·
View notes
Text
"Mùa hè đó, tôi đã dốc toàn bộ sức lực để học nấu ăn.
Tôi không sao quên nổi cái cảm giác ấy, cái cảm giác dường như các tế bào đang được nhân lên ở trong đầu.
Tôi mua về ba quyển sách, gồm phần cơ sở, phần lí thuyết và phần ứng dụng, rồi làm theo từng quyển một. Tôi đọc phần lí thuyết trong xe buýt hoặc trên chiếc giường sofa, thuộc lòng các chỉ số calo, nhiệt độ và nguyên liệu. Và rồi sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, tôi lại lao vào chế biến các món ăn ở trong bếp. Ba cuốn sách gần như rách tả tơi ấy, giờ đây tôi vẫn giữ gìn cẩn thận. Và lúc này, từng trang sách với những gam màu của các bức hình minh họa lại hiện lên trong trí óc tôi, giống như những cuốn sách tranh mà tôi vô cùng yêu quý thời thơ ấu.
"Mikage bị điên rồi mẹ ạ!" "Đúng thế thật!". Yuichi và cô Eriko đã bao lần trò chuyện với nhau như thế. Trên thực tế, suốt cả một mùa hè, tôi đã nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn hăng hái như một người điên. Tôi đổ toàn bộ số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào cái ham muốn ấy. Thất bại thì làm lại, cho tới khi nào thành công mới thôi. Khi thì nổi khùng, khi thì buồn bực, có lúc lại cảm thấy ấm áp. Cứ thế tôi nấu ăn trong muôn vàn tâm trạng.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ nhờ thế mà cả ba chúng tôi thường được ăn cơm cùng với nhau. Một mùa hè tuyệt diệu.
Tôi hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chút tàn dư của bầu trời oi ả đang trải ra xanh nhạt trong cơn gió chiều tràn qua tấm cửa lưới, và ăn thịt lợn luộc, món nguội Trung Hoa cùng với món xa-lát dưa hấu. Tôi nấu tất cả những món ấy cho cô Eriko, người luôn hào hứng với mọi thứ mà tôi làm và cho Yuichi, người luôn im lặng và ăn rất nhiều.
Để làm được những món như trứng ốp-lết cuộn với nhiều thức khác ở bên trong, hay nhưng món ninh bắt mắt, hoặc món Tempura 8, tôi đã phải mất khá nhiều thời gian. Trở ngại lớn nhất chính là cái tính đại khái của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tác động xấu đên món ăn đến thế. Tôi không thể chờ cho nhiệt độ lên đủ cao, hoặc là thường bắt tay luôn vào việc chế biến khi mà hơi nước chưa bốc đi hết. Những chi tiết tưởng chừng vặt vãnh ấy lại phản ánh rất rõ lên màu sắc cũng như hình dáng của kết quả, khiến tôi thực sự bất ngờ. Chính vì thế mà cho dù đã quen với những bữa cơm chiều của một bà nội trợ, tôi vẫn không thể có được cho mình những món ăn đẹp như in trong sách.
Tôi đành phải hết sức chú tâm để làm mọi thứ thật cẩn thận. Lau kĩ càng chiếc bát tô, đóng lại nắp của lọ gia vị mỗi lúc mở nó ra, bình tĩnh suy nghĩ về các bước chế biến, nghỉ tay và hít thở thật sâu khi nào cảm thấy sốt ruột và bắt đầu điên tiết. Ban đầu, tôi đã tuyệt vọng vì sự nóng vội của bản thân. Nhưng rồi khi tất cả bỗng nhiên có kết quả, tôi đã lạc quan tưởng rằng: Hình như ngay cả tính cách của mình cũng đã thay đổi! Chỉ là tôi khoác lác vậy thôi.
Để được làm phụ tá cho cô giáo dạy nấu ăn nơi tôi đang làm việc hiện nay, hình như là một việc khó khăn lắm thì phải. Cô không chỉ bận rộn ở trên lớp, mà còn là một người phụ nữ khá nổi tiếng với rất nhiều công việc được biết đến rộng rãi trên truyền hình và các tờ tạp chí, nên tôi phải tham dự một kì thi. Nghe đâu số thí sinh nhiều không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện đó, về sau này, tôi được nghe người ta kể lại. Tôi cho rằng mình đã quá may mắn và cảm thấy đôi chút vui sướng, vì một kẻ mới tập tành vào nghề như tôi, chỉ học trong vỏn vẹn một mùa hè mà lại vào được một vị trí như thế. Nhưng khi quan sát những cô gái tới trường học nấu ăn, tôi đã hiểu vì sao. Cơ bản thì sự chuẩn bị về tinh thần của họ khác với tôi.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm như vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống một mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời để không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại đến khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng. Những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, những sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy, những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi. Và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại đuợc nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm."
- Kitchen | Yoshimoto Banana
5 notes
·
View notes
Text
𝗧𝗥𝗔́𝗜 𝗡𝗚𝗢̣𝗧 𝗩𝗔̀ 𝗟𝗢̣ 𝗬𝗘̂𝗨
“Bạn học Ngọc Mai, hôm nay cậu trực phòng tự học cùng anh Minh Quân nhé.”
Nghe đến tên anh, em liền tìm thấy tâm trí của chính mình. Nó chạy theo anh từ lúc nào mà em cũng chẳng rõ.
“À được rồi, các cậu cứ về trước đi, đi đường cẩn thận nha.”
Hoàng Minh Quân, tên anh có ba từ, nhưng cho phép em được gọi anh hai tiếng “dấu yêu".
Mỗi lần nghe thấy ba từ vô cùng đặc biệt ấy, em lại bất giác nhìn về anh.
Anh là dấu vết ái tình được viết lên tim em bằng xúc cảm đầu tiên của tình yêu tuổi học trò. Em chắt chiu từng cơ hội để được đến gần anh, cùng anh đi trên hành lang lớp học, nghe giọng anh nói trầm ấm dịu dàng. Thứ lỗi cho em nếu có đôi lần em tỏ ra ngờ nghệch trước những lời anh nói, vì em đương ngắm nhìn khuôn quan mỹ miều của người em thương. Em muốn nhìn thật kĩ để ghi nhớ tất cả những gì là của anh, anh à.
Nếu em là một nhà văn, em sẽ chẳng ngần ngại mà tham lam miêu tả từ đôi mắt, sống mũi cho tới khuôn miệng. Tất thảy những nét đẹp ấy xứng đáng được ngợi ca bằng những câu từ hoa mỹ nhất. Em đã thương thầm nhớ trộm anh suốt ba năm trời. Thứ tình cảm này đã được em nuôi lớn đến nỗi chảy tràn ra khỏi tim em. Thật lòng em chỉ muốn nó chảy sang của anh mà đâm chồi nảy nở trong đó.
“Anh dọn bàn học đi. Để em lau bảng cho.”
“Bảng cao thế kia em lau làm sao được. Con gái cứ làm việc nhẹ nhàng thôi. Việc khác cứ để anh nhé.” Anh đến gần rồi nói.
Mùi hương của anh làm em phát nghiện đến mức quyến luyến không thôi.��
“Ngọc Mai nhớ học hành cẩn thận đấy, sắp thi cuối kì rồi.”
“Vâng em nhớ rồi.”
Đưa ánh mắt lên lấm lét nhìn rồi lại vội vàng quay đi vờ như đang tập trung vào việc của mình. Em sợ bắt gặp cái nhìn của anh và trở nên bối rối trước mặt người mình thầm thương.
“Em học ở trên trường có gì không hiểu có thể hỏi anh nhé, nếu anh giúp được sẽ giúp.”
“Dạ dạ.”
Khi ở gần anh thì em như hóa người câm. Em chỉ biết nhìn, mà không dám thốt lên một tiếng nào. Chắc đây là điều ám chỉ rằng tình cảm này chỉ nên được giấu nhẹm đi thôi.
“Ngọc Mai thích học nhóm không? Nào rảnh thì qua học cùng anh với mọi người nhé. Bạn bè của anh cũng học giỏi lắm đấy, tốt hơn anh nhiều luôn.”
Anh Minh Quân vậy mà lại mời mình đi học nhóm? Thật đấy phải không?
“Để em xem hôm nào rảnh ạ, xong em sẽ nhắn tin cho anh.”
Ôi cha mẹ ơi, người con thích rủ con đi học nhóm!
Những thứ rung cảm ấy đến một cách tự nhiên nên tình cảm của em là thực sự trong sáng. Nó tìm tới em vào một ngày nắng hạ.
Từ lúc em bắt gặp chàng trai tên Minh Quân, khi ấy đang chơi bóng rổ trong sân trường, em đã biết thế nào là tương tư một bóng hình. Hình ảnh chàng thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, căng tràn sức sống tuổi trẻ khiến em nhung nhớ không thôi.
“Này mày ơi, anh trông cao cao áo đen kia chơi bóng hay nhỉ? Mày biết đấy là ai không?” Em gọi hỏi đứa bạn thân đang ngồi bên cạnh.
“À, là anh Minh Quân lớp mười hai đấy. Nghe nói học giỏi lắm, đa tài, hát hay, biết chơi đàn nè, lại còn đẹp trai nữa. Thế nên anh ấy được nhiều người để ý lắm mày ạ.”
“Mày thích anh ấy à?”
Bị nói trúng tim đen, em giật mình thảng thốt, nhưng cố gắng không để lộ cảm xúc của mình lên gương mặt.
“Đâu nào, sao mày nói thế, tao chỉ hỏi để biết thôi. Tao bị… Ấn tượng ấy!” Em vội vã thanh minh, vì em đã thề với lòng mình rằng sẽ không ai biết đến sự tồn tại của một trái tim đang bắt đầu rung rinh thổn thức.
“À thế hả? Tưởng mày thích anh Quân thì tao cho phương thức liên lạc.”
Cái con nhỏ này thật khéo dụ dỗ người. Nhưng mà không sao cả, chưa ai biết ai hơn ai đâu.
“Mày cho tao xin đi, mày biết tao học không tốt môn Lí mà. Có người học giỏi thì phải nhờ vả một tí chứ. Mày cho tao rồi tao sẽ bao mày một chầu trà sữa, được không?”
“Nói thế còn nghe được.” Đứa bạn thân em bĩu môi.
Não con người là nơi nhặt nhạnh và lưu giữ những mảnh ký ức, nhưng đối với em và thứ tình cảm trẻ con trong sáng này, em nguyện chứa đựng bằng tim.
Em biết bản thân có cơ hội, nhưng em không dám tận dụng. Em sợ đến gần anh, nhưng cũng vô cùng muốn điều ngược lại. Em sợ rằng đến tâm trí em đã bị lấy đi mất rồi, không biết bản thân liệu sẽ còn làm gì quá phận, vượt ra khỏi lằn ranh vô hình mà chính em đã vạch ra.
Đôi mắt em ngước lên tìm người anh từng giây. Chỉ là bất giác làm vậy. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, lập tức lòng em mừng rỡ.
Thích nhiều đến nỗi em đã nhìn thấy anh ở mọi nơi.
Anh là ngọn gió mùa hè lướt nhanh trên mặt nước, mang những ước mơ bay cao bay xa tới những phương trời hoằng viễn. Em là bọt biển trắng trên những đợt sóng cuộn trào, dù sóng có đánh cao tới đâu cũng chẳng thể nào với tới được gió.
Anh là nét thiên chương nơi bầu trời xa xăm, là những điều rực rỡ nhất trên trần thế này, sáng chói và vời vợi.
Anh là điều mà em chỉ có thể ngước đôi mắt long lanh tràn đẩy vẻ ao ước lên nhìn, đưa cánh tay lên trên cao nhất có thể để đo khoảng cách giữa hai ta, tự hỏi làm gì để đưa em đến gần anh hơn.
Anh là vầng trăng vàng ánh ngọc ngà, soi bóng vạn vật trên thế gian. Anh hút hồn em. Không phải nửa hồn, mà là cả hồn, một cách trọn vẹn. Nhưng cũng có thể nói, em nguyện trao hồn của mình cho anh.
Đó là cách em kiếm tìm anh giữa dòng đời vô tận. Không biết anh có nhìn thấy chính bản thân mình trong đáy mắt em hay không?
Thích nhiều mà đau cũng nhiều.
Tình cảm được gói chặt trong tim bằng những lần em e sợ tìm cách trốn tránh. Mối tình này từ đầu chí cuối là một màn kịch câm hoàn hảo. Em biết đôi mình là nhân vật chính, em biết tất cả mọi thứ, từng tình tiết một và cũng hiểu thấu kết cục đau lòng không thể tránh khỏi. Nhưng thà rằng phải chịu một nỗi đau và khao khát dài đằng đẵng, còn hơn là nhận lấy một vết cứa lòng giết chết em ngay tức khắc.
Em thích anh từ rất lâu rồi, và chỉ muốn hét thật lớn như vậy cho anh biết và cho cả thế giới biết tình cảm của mình.
Càng giữ chặt thì càng đau.
Tim đôi mình đập lệch nhịp. Tâm đôi ta hát không chung một bài ca. Em biết vậy nhưng mà em vẫn cố. Em phải cố để có thể gần anh, dù chỉ một chút, dù có tốn cả tầng sức lực và tâm can.
Em loay hoay giữa những khuông nhạc dài vô tận dẫn sâu vào đáy lòng. Đôi tay cầm những nốt nhạc trầm bổng không chắc chắn. Ngước lên nhìn những giai điệu tràn đầy xúc cảm mà tươi sáng của anh, em lại vội vàng cúi xuống, e dè sửa lại bài hát của chính mình. Một chút giao thoa giữa hai ta, em sẵn sàng đánh đổi.
Trái tim anh hướng đồ nam sáng rực với chí lớn vẫy gọi. Như một chú cá Côn hóa chim bằng một lần sải cánh liền bay chín vạn dặm, kiếm tìm những thử thách giữa thế gian. Em là chú cá nhỏ rụt rè trước bão giông, chỉ đành lòng đưa mắt nhìn anh rời xa mình mà không thể níu kéo.
Hiện thực bao giờ cũng đau lòng, em chỉ biết đứng nhìn và chịu đựng.
Em không từ bỏ, nhưng cũng không tiến xa hơn. Là vì em đang đứng giữa yếu đuối và bất lực. Em không đủ dũng cảm và mạnh mẽ để buông bỏ thứ tình cảm này, nhưng cũng đành bó tay trước thời cuộc, em không nỡ lòng nào chỉ vì một lần tỏ tình thất bại mà vô ý đẩy anh ra xa em. Tình yêu này từ đầu đã chẳng vẹn nguyên, em không muốn vì thế mà để nó vỡ tan thành nhiều mảnh hơn nữa. Mảnh vỡ càng nhỏ và càng nhiều, em càng khó nhặt, lại còn dễ dàng làm xước tim em thành nhiều vết thương. Làm sao em chữa lành cho hết?
Cứ để mọi chuyện bình lặng như thế thôi, không mong chờ sự đáp lại và sẽ không có sự đáp lại. Đâu phải tình yêu nào cũng cần hai nửa hồn. Em thương thay phần của anh, em ôm lấy mối tình nhỏ này, tự mình bao bọc và chở che lấy nó. Yêu thầm đẹp chính là ở chỗ đó. Dốc cạn tâm can của mình ra để yêu.
Tình yêu thì có nhiều kiểu. Người này yêu một cách cuồng nhiệt, luôn có những cử chỉ đong đầy tình cảm. Người kia thì thầm lặng, không nói lời tình tứ, nhưng lại hành động gói trọn sự yêu thương. Yêu thầm lại đặc biệt hơn. Yêu thầm là chuyện của một người, không phải một đôi. Tình cảm này với người kia cũng khó mà nhận ra, nhưng điều ấy đâu có quan trọng bằng việc em thỏa mãn với những điều khiến em hạnh phúc.
Có những mối quan hệ lúc tình cảm đậm sâu, lúc thì lại nhạt nhòa rồi bị phủi sạch; hay những cuộc tình chóng vánh khi con người ta chỉ đến với nhau để thỏa mãn một điều gì đó.
Thật tồi tệ em đã nghĩ như vậy. Tình cảm của em thì khác, em cho đi nhưng không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đôi khi yêu là một niềm hạnh phúc, và nhìn thấy người mình thích hạnh phúc sẽ vui vẻ trong lòng cả ngày. Nó đẹp như cơn mưa rào bất chợt tới của mùa hạ, khiến cho em phải chịu một trận ốm nhớ đời, nhớ tới mức không thể nào quên. Nhưng sau khi tất cả mọi thứ qua đi, lắng đọng lại sẽ là cầu vồng rực sáng cả một khoảng trời. Là khoảng trời thanh xuân. Bầu trời ấy trong vắt, không một gợn mây, trong ánh mắt của kẻ biết yêu thì đó là tình yêu. Nhìn gì cũng thấy yêu.
Những dòng em viết ra không phải là nặng tình. Đấy chính là tình yêu của em. Màu mực tuổi học trò đâu chỉ là những câu kiến thức khô khan, mà còn là đôi ba dòng “tỏ tình ngầm” lãng mạn nữa.
Chùm phượng đỏ cũng nhìn thấy những điều giấu kín trong lòng em rồi. Nó rung rinh theo nhịp đập trái tim của em đó.
Rung cảm của thầm thương nó kỳ lạ nhưng cũng cuốn hút, nó thôi thúc người ta làm những trò kì quặc và ngớ ngẩn.
Tối đến, điện thoại cầm trên tay mà không biết có nên nhấn cái nút “Thêm bạn” hay là không.
“Hay là mình cứ gửi đi.”
Chưa đầy một phút, đã có phản hồi. Trong lòng em khi ấy vui sướng không thể tả. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh Minh Quân đồng ý lời mời kết bạn của mình rồi! Không ngờ có một ngày lại có thể có cơ hội nói chuyện gần gũi thế này.
Với người khác thì cái chuyện này là điều bình thường, không có gì đáng mừng lắm. Nhưng với anh, mọi chuyện là một mặt khác hoàn toàn.
Em chào anh, em là Ngọc Mai, rất vui được làm quen với anh.
“Nhắn người ta thế này có ổn không nhỉ? Không được rồi, anh ấy sẽ nghĩ mình khó gần mất.”
Em chào anh Minh Quân ạ, em là Ngọc Mai lớp 10A1, em rất vui được làm quen với anh. Nghe nói anh học rất giỏi môn Lí nên em nhắn để xin kinh nghiệm học tập ạ.
“Thêm cái icon mặt này nữa nhỉ, cả nhãn dán nữa.”
Phải mất một hồi lâu mới sửa xong dòng tin nhắn chào hỏi, giờ lại mất thêm thời gian để quyết định xem có nên gửi hay không.
“Không biết anh ấy có trả lời mình không nhỉ, anh ấy đang online mà, nhỡ không thì phải làm sao.”
Rồi cuối cùng em vẫn gửi, chỉ là dòng tin nhắn thôi mà, đâu có gì to tát đâu miệng em nói vậy để tự trấn an bản thân, chứ bên trong từ sớm đã không còn bình tĩnh được nữa.
Một phút, hai phút, rồi mười phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có hồi âm. Em khẽ thở dài thất vọng, vứt điện thoại qua một bên rồi tính đi ngủ. Việc gì mà mình cứ phải đợi người ta hoài như thế, thật là mất giá!
Đôi mắt lim dim nặng trĩu vì cả ngày cắm mặt vào sách vở đột nhiên mở to. Một tiếng “ting" phát ra từ điện thoại. Anh ấy trả lời rồi!
Từ lúc thầm thương trộm nhớ, cảm xúc trong em lên lên xuống xuống một cách bất thường. Lúc vui vẻ, lúc lại buồn chán chẳng muốn làm gì. Nhận thông báo tin nhắn tới, em suýt chút nữa đã không nhịn được mà hét lên một tiếng. Vừa trùm chăn kín mít vừa nhắn tin cho người mình thích, cảm giác lạ lẫm này lần đầu tiên em trải qua. Vừa có chút hạnh phúc, thêm một xíu phấn khích và háo hức trong lòng.
Chào em, anh là Minh Quân.
Thời gian anh có hạn nên có thể sẽ không giúp em được nhiều. Em thông cảm giùm anh nhé.
Rồi bằng một cách thần kì nào đó, em và anh trò chuyện tới quá nửa đêm. Từng dòng chữ anh gửi cho em, em đều nhớ rõ mồn một.
Ngọc Mai ngủ ngon nhé em.
Nhớ chú ý sức khỏe, thức đêm nhiều không tốt đâu em.
Cố gắng lên, sau này sẽ phải cảm ơn bản thân đấy.
Nếu em có gì khó khăn thì cứ bảo anh nhé, anh sẽ giúp đỡ nếu trong khả năng.
Vốn chỉ là những những câu quan tâm xã giao đơn giản thôi, vì cớ gì mà lại khiến em phải đọc đi đọc lại đến hàng trăm lần rồi tự cười một mình, khiến em thao thức mãi không chịu chìm vào giấc ngủ như thế?
Những buổi chiều được cho tan học sớm, em không về thẳng nhà mà lại đợi anh đi qua con ngõ sau trường, lấm lét nhìn anh từ phía đằng xa, trong lòng thấy rối bời vì chẳng biết có nên chào anh một tiếng hay không. Hai bàn tay nắm chặt gấu áo, lén lút trốn sau cột điện, trống ngực đập thình thịch, thi thoảng lại ló đầu ra nhìn.
Nếu không quyết định nhanh thì anh ấy sẽ đi về mất.
“Em chào anh Minh Quân". Vừa nói em vừa cảm thấy mặt mình nóng ran, không biết là do cái nắng của hạ về hay do cái tình nồng cháy.
“Ngọc Mai đó hả, đang về nhà hả em.” Anh nhìn sang em vẫn đang đứng bên kia đường.
“Dạ, hôm nay em được cho tan sớm. Anh cũng thế ạ?” Em vừa nói vừa vội bước tới chỗ anh.
“Đúng rồi, ai xong việc trước thì cứ về trước thôi. Nhà em cũng gần đây à, hay sao lại đi cung đường này vậy?”
Em bỗng chột dạ. Nhà mình đâu ở hướng này, nó ở hướng ngược lại.
“À cũng gần đây thôi anh ạ. Anh có thích ăn gì đó không? Nay vô tình thấy anh nên em mời nhé?” Em luống cuống tìm cách dời sự chú ý của anh sang việc khác.
“Cũng được đấy, đang mùa hè nên ăn kem là tuyệt nhất.”
“Em biết chỗ này bán ngon lắm, mua rồi ra ngoài công viên bên sông chơi nhé anh.”
Lại một buổi chiều tràn ngập nắng vàng. Không gian xung quanh khiến người ta chỉ muốn dừng lại chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Cảm giác nơi đây yên bình đến lạ. Những tán lá cây dập dìu theo từng đợt gió thoảng. Làn nước lóng lánh hững hờ trôi, soi muôn vật trên thế gian trên mặt gương tuyệt diệu của nó. Suốt một ngày bận rộn với hàng tá công việc dồn lên đôi vai nhỏ, chỉ cần một khoảng lặng yên bình thế này thực sự rất thoải mái. Ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhắm mắt lại và khẽ ngả đầu ra đằng sau mà cảm nhận cái ấm áp của nắng hắt lên mặt, thật không gì tuyệt vời bằng.
Còn có anh Minh Quân ở bên cạnh nữa.
“Ngọc Mai thích nắng hả? Trông em thư giãn chưa kìa.”
“Dạ, học nhiều quá chỉ cần như này là hết mệt rồi.”
“Anh Minh Quân sau này có ước mơ gì không? Đi du học chẳng hạn?”
“Có chứ, anh có dự định đi du học, học y ấy em. Anh vẫn đang cố gắng kiện toàn hồ sơ xin học bổng. Nhiều việc lắm! Nhưng lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng vì tương lai của bản thân. Hiện tại hi sinh nhiều điều, sau này sẽ nhận được thứ mình mong muốn!”
“Anh mong cô gái Ngọc Mai hãy tự đặt ra mục tiêu nhé. Hết mình vì nó, em sẽ cảm thấy hạnh phúc vì bản thân đã cố gắng. Tuổi trẻ của chúng ta chỉ một thôi, đừng bỏ lỡ điều gì. Hãy cứ thử đi, nếu không sau này sẽ hối hận đấy. Không ai có khả năng quay ngược thời gian sửa chữa những điều nuối tiếc đâu.”
“Ở trường lớp, em vẫn luôn cố gắng mà. Từng chút một thôi ạ. Em biết mình không giỏi nên vẫn cần mẫn từng ngày học hỏi từ những người giỏi giang hơn. Như anh Minh Quân chẳng hạn.” Em khéo trêu.
Anh cười. Một nụ cười khiến em lạc lối, lạc bước, lạc cả tâm trí mình.
“Cảm ơn em. Anh cũng là người bình thường mà. Nhiều cái em giỏi mà anh không biết ấy chứ.”
Ngày nào cũng êm đềm trôi qua như thế này thì vui biết mấy.
Yêu thầm là những bước đi chậm rãi và dè dặt, ngày ngày đến gần nhưng không có sự gắn kết hoàn toàn và chặt chẽ. Chúng ta không giống như một đôi tình nhân đã xác nhận một mối quan hệ. Nhưng như vậy em cũng bằng lòng.
Thoắt cái đã đến buổi học nhóm, em đứng trước gương hàng giờ đồng hồ để ngắm nhìn và tự hỏi bản thân xem mình mặc bộ váy hôm nay đã xinh hay chưa, lớp trang điểm em lóng ngóng vẽ lên mặt hôm nay liệu có đủ gây ấn tượng với anh. “Ngọc Mai hôm nay đi đâu mà ăn diện thế cháu? Trông xinh gái lắm cơ.” Bà bán nước ở đầu ngõ gọi lại hỏi.
Được khen như vậy, em củng cố lại sự tự tin trong lòng. Như vậy anh Minh Quân nhất định sẽ thích diện mạo ngày hôm nay của mình.
“Cháu chào bà. Nay cháu có hẹn với nhóm bạn nên sửa soạn một tí ạ.”
Sáng hôm ấy là một ngày đẹp trời, chim hót líu lo trên những cành cây cao. Nắng vàng hắt lên những bức tường sơn vàng phủ đầy rêu xanh khiến người ta mơ về những thời xưa cũ. Xung quanh vắng vẻ ít người qua lại, dường như chỉ có mình em rảo bước trên con đường,
tiện ghé qua cửa hàng mua chút đồ ăn nhẹ cho đỡ đói.
Rất nhanh đã tới nhà anh rồi.
“Ngọc Mai tới rồi đó hả, vào nhà đi em.”
Chưa kịp chào, anh đã nói tiếp.
“Xin lỗi em nhé, hôm nay mấy đứa bạn anh bận hết nên không có qua được, chỉ có tụi mình thôi.”
Nghe đến mấy chữ “chỉ có tụi mình thôi" làm em hoảng hốt. Cặp má và hai vành tai ngay lập tức đỏ ửng cả lên. Hai chân như mềm cả ra, không bước tiếp nổi. Trong đầu hoang mang quay cuồng, đây có tính là hẹn hò không nhỉ?
“Em cứ tự nhiên như ở nhà nhé, không phải ngại đâu.”
“Ngồi xuống đây, anh pha trà cho em rồi.”
“Dạ em cảm ơn.”
Em một lần nữa gần như không thốt ra được lời nào. Cứ đến gần anh thì miệng lưỡi cứ líu cả lên, cứ như một lời nguyền vậy.
Cả buổi cả hai ngồi với nhau suốt ba tiếng đồng hồ. Anh chăm chú giảng bài, thi thoảng lại mở lời khen ngợi.
“Ngọc Mai hiểu bài nhanh nhỉ. Giỏi lắm. Sau này cố gắng đi du học rồi vào học chung trường đại học với anh nhé.”
Em gật đầu rồi khẽ nói “Em không chắc đầu, nhưng em sẽ cố gắng".
Làm sao mà mình đủ khả năng lấy học bổng đi ra nước ngoài được chứ? Biết bao nhiêu tài năng ở ngoài đó cạnh tranh như vậy. Anh ấy là thủ khoa, lần nào khảo sát cũng đứng đầu danh sách, căn bản là mình không có cơ hội.
“Hôm nay cô bé Ngọc Mai xinh lắm, xinh hơn mọi ngày nhiều.” Từ lúc vào nhà đến giờ, em vốn đã bối rối, nay lại càng rối hơn khi nhận được lời khen như vậy. Ánh mắt cúi xuống né tránh, đôi tay đẫm mồ hôi nắm chặt vào nhau. Cả người mơ màng nóng ran, cứng đờ cả ra, khó khăn lắm mới lắp bắp được mấy từ:
“À à… Dạ… dạ! Anh đói không? Em có mua bánh này.” Em cuống quýt tìm cách xua đi cái cảm xúc ngượng ngùng xấu hổ này, hai tay vội vã đưa lấy cái bánh tiramisu được đóng gói một cách xinh xắn đưa cho anh.
Tất cả những gì em nhìn thấy và cảm nhận em đều trân quý vô cùng. Em biết những thứ này chỉ đến một lần, và sau này dù em có trải qua nhiều mối tình khác, nó cũng sẽ không thể lặp lại được nữa. Nó là “tình đầu" mà tình đầu thì là chỉ có một.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những ngày cuối cùng của năm học đã đuổi kịp bước chạy của các sĩ tử. Dường như ai cũng đầu tắt mặt tối lao đầu vào học. Vì thế mà em không còn thường xuyên gặp mặt và nói chuyện với anh nữa. Tin nhắn đến cũng thưa thớt dần đi, cũng không còn nhìn thấy anh ở ngã ba đường nữa. Cảm giác nhớ nhung khó diễn tả. Hàng vạn câu hỏi bủa vây tâm trí em.
Không biết bây giờ người ta đang làm gì nhỉ?
Anh Minh Quân học nhiều vậy có đổ bệnh không?
Khi nào thì anh ấy trả lời tin nhắn của mình?
Càng cố gắng xua tan những thứ ấy ra khỏi đầu, em càng bứt rứt khó chịu. Tay cứ cầm điện thoại chờ tin nhắn rồi lại đặt xuống, tự nhủ rằng chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc. Ngày qua ngày, nỗi nhớ vẫn thường trực ở đấy. Chỉ là người mãi vẫn không thấy đâu.
Hiếm hoi lắm mới có cơ hội gặp mặt anh, là đêm dạ hội mà toàn bộ học sinh đều mong đợi. Lần này nhà trường quyết định tổ chức thật hoành tráng, dựng sân khấu ngay trên bãi biển, để ăn mừng cho một năm học thành công trọn vẹn và một lứa học sinh đem về nhiều thành tích. Anh là người đứng lên phát biểu đại diện cho ban học sinh năm nay. Dưới ánh sáng sân khấu, trông anh vẫn đẹp và hoàn hảo như vậy, khiến nhiều nữ sinh phải xuýt xoa tán thưởng. Em chỉ có thể đứng từ xa, cố gắng kiễng chân lên để ngắm anh cho rõ. Nhỏ người phiền phức thật đấy! Làm sao mà nhìn người mình thương tỏa sáng trên sân khấu trong khi ngay trước tầm mắt mình là mấy trăm cái đầu đứng chắn ngang được. Được khoảng một tiếng thì tiệc tàn, mọi người tản ra đi chơi với bạn bè hết.
“Hôm nay là đêm hội trải nghiệm, đối với khối mười hai thì đây là lần cuối cùng. Cứ thoải mái mà vui chơi hết mình các em nhé.”
Cả buổi đứng xem biểu diễn nên em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chơi bời nhảy nhót nữa. Đang tính quay về nhà chung để nghỉ ngơi thì nghe tiếng gọi quen thuộc từ đằng xa.
“Ngọc Mai ơi.”
Quay đầu lại nhìn thì một bóng hình thân thương hiện lên trước mắt. Anh chạy tới chỗ em đứng, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.
“Sao em lại đi về, em mệt hả?”
“Anh xin lỗi, vừa rồi anh bận lo việc tổ chức sự kiện, không qua chỗ em được.”
“Ôi dào. Có gì đâu mà anh phải xin lỗi, tối nay anh nói hay lắm đó, rất truyền cảm luôn nhé. Không hổ danh là chủ tịch hội học sinh của trường.” Em mở lời khen ngợi, vì thực sự lời chia tay nghe rất xúc động.
“Anh cảm ơn nhé. Tối nay em mệt à, hay sao mà về sớm thế. Ngọc Mai có sao không?”
“Em không sao thật mà. Anh đừng lo lắng quá.”
“Không mệt thì đi chơi với anh đi. Đêm nay là để chơi thật vui mà.”
Nói rồi anh bất ngờ cầm tay em kéo đi, hướng về phía bãi biển, nơi mà từng cơn sóng dập dìu đập nhẹ lên bãi cát.
“Ngọc Mai thích pháo bông que không, anh đốt cho em nhé.”
Không đợi trả lời, anh đã nhanh tay lấy một que rồi đốt đưa cho em.
“Em cảm ơn.”
“Thi Trung học Phổ thông Quốc gia xong là anh đi rồi. Ngọc Mai ở lại phải cố gắng đấy nhé.”
“Dạ.”
Nhất thời em chẳng biết nói gì, phần vì ngại ngùng và cũng một phần vì luyến tiếc. Anh ra nước ngoài, lên đại học rồi thì sẽ có nhiều mối quan hệ mới, và cũng sẽ có bạn gái nhỉ. Ai mà chẳng muốn yêu và được yêu cơ chứ. Em nhìn đốm lửa sáng bật tí tách trên đầu que mà lòng nhói đau từng cơn. Mối tình của em sẽ kết thúc như cây pháo bông này. Suốt những giây phút nó cháy sáng, nó đẹp rực rỡ giữa màn đêm đen. Dẫu vậy, nếu nó tắt ngúm rồi thì chỉ còn là tàn dư nhuộm màu hồng của một thời niên thiếu nông nổi nhưng lại thành thật với trái tim mình.
“Anh Minh Quân đã từng thích ai chưa ạ?”
“Hả, à. Đã từng.”
Hình như anh hơi giật mình vì em chuyển chủ đề quá vội, lại còn vào vấn đề này nữa.
“Anh có tỏ tình với người ta không?”
“Anh không. Anh giữ kín trong lòng mình thôi.”
Em thấy anh cười trừ, đôi mắt nhìn ra hướng biển đen đằng xa. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Hay là anh còn nhớ nhung người cũ.
Dường như đọc được ý trong mắt em, anh tiếp lời:
“Nhưng chuyện qua lâu rồi, anh không còn nặng lòng nữa.”
“Nếu được quay lại khoảng thời gian lúc ấy, anh có tỏ tình với người ta không?”
Anh cười một tiếng rồi hỏi ngược lại em:
“Nếu em là anh thì em có làm vậy không?”
Em im lặng. Em không biết câu trả lời. Em cũng không biết liệu người ta có đồng ý không. Nếu đồng ý thì chính là hạnh phúc vô bờ, còn từ chối thì tổn thương không thể nào chữa lành.
“Nếu em có thích ai thì cứ tỏ tình đi. Không thì sau này sẽ hối hận đấy. Ta nên học cách vượt qua mặc cảm của mình. Vấn đề không phải là đối phương đồng ý hay không, mà là em đã dũng cảm thổ lộ tình yêu của mình.”
“Yêu thầm rất đẹp em à. Nếu còn hái được trái ngọt nữa, em sẽ cảm nhận được hương vị tuyệt vời của nó đấy. Sẽ không bao giờ quên được đâu.” Giọng anh Quân vang lên trầm ấm. Giữa biển người đang vui chơi nô đùa ầm ĩ bên ngoài kia, em cũng chỉ nghe thấy âm thanh của anh.
Anh nói còn em thì vẫn im lặng. Em ghét sự hèn nhát của bản thân, em không hiểu chính bản thân mình. Có khi nào vì tình em quá nặng nên nó đè nén, tự dưng cái câu “Em thích anh” tưởng chừng như nhẹ tênh lại hóa một hòn đá lớn giữa đường quang, khiến em mãi mãi không thể vượt qua không?
“Em tỏ tình với người ta anh nhé?” Em đột nhiên cất tiếng.
“Haha, em không phải hỏi ý kiến anh đâu. Em phải tự hỏi bản thân mình chứ. Nếu em cảm thấy thực sự sẵn sàng, hãy đối diện với người ta và nói ra đi. Sau này sẽ còn nhiều điều đang chờ đón và luôn tìm cách khiến em chùn bước. Em phải học cách vượt qua từ bây giờ, từ những điều nhỏ nhất.”
“Đừng sợ hãi hay lo lắng nữa. Đừng quan tâm tới việc họ đồng ý hay từ chối em. Em tỏ tình thành công. Chỉ có một kết quả như vậy thôi, nhớ nhé.”
Lần đầu thương thầm người khác, ai mà chẳng có những lúc tiêu cực, tự làm khó bản thân mình. Hoang mang không biết âm thầm hay cứ tự do để cho tình cảm bột phát.
“Anh Minh Quân, em thích anh.” Em nhìn thẳng vào mắt chàng trai đang ngồi bên cạnh. Chưa bao giờ em dám nhìn về phía anh như vậy, bằng ánh mắt kiên định này. Được ở gần anh, được nắm lấy đôi bàn tay, được cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai, là giấc mộng hằng đêm của em. Giờ đây nó đã thành sự thật.
Đôi ta như được kéo vào một chiều không gian khác, chỉ có hai người ở đây thôi. Tiếng nô đùa ồn ào trên bãi cát trắng bị một câu nói tiễn vào hư vô.
“Anh đợi câu này của em lâu lắm rồi Ngọc Mai à.”
Gương mặt của anh càng ngày càng tiến sát lại với em. Đôi môi khẽ hôn nhẹ lên gò má ửng đỏ của người con gái đương tuổi xuân thì mới tập yêu. Thời không như dừng lại, và em muốn nó dừng lại mãi mãi. Tình yêu của em được vun vén và chăm sóc giờ đã hái được trái ngọt rồi.
Hai bàn tay anh khẽ đưa lên khéo vuốt ve làn tóc mai bóng mượt của em, tưởng chừng như có một dòng điện chạy vụt qua lên đến đỉnh đầu em, chắc là tình yêu sét đánh chăng? Anh làm vậy không khác nào dụ dỗ một đứa trẻ ngây thơ bằng một cây kẹo mút ngọt ngào. Anh biết làm như vậy nó sẽ chạy theo anh ngay tức khắc, làm theo tất cả những gì anh bảo. Em biết mình dễ yếu lòng, và em nguyện thế.
Anh nhìn em, một cái nhìn dịu dàng và đặc biệt mà em từ bao lâu nay đã khao khát. Em biết rằng anh chưa dành ánh mắt này cho bất kì người con gái nào cả. Đây là món quà mà em luôn viết vào lá thư gửi ông già Noel mỗi dịp giáng sinh, là điều ước mà vừa nắm hai tay lại vừa nghĩ tới trong đầu trước khi thổi nến trong ngày sinh nhật. “Hoàng”, “Minh”, “Quân” sẽ mãi là ba từ em gọi tên khi ngả đầu lên gối, ngả đầu vào ánh trăng thanh mơ màng và lắng đọng tình thơ.
Từng giọt hồn của em được nhỏ đầy vào chiếc lọ trong suốt mang tên tình yêu. Giờ nó đầy rồi, có thể hài lòng mà đậy nắp lại.
HẾT
2 notes
·
View notes
Text
洞房昨夜停紅燭, 待曉堂前拜舅姑。 妝罷低聲問夫婿, 畫眉深淺入時無。
《閨意-近試上張水部朱慶餘》【朱慶餘】
Khuê ý (Cận thí thướng Trương thuỷ bộ)
Phiên âm: Động phòng tạc dạ đình hồng chúc, Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô. Trang bãi đê thanh vấn phu tế: “Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”
Dịch Thơ: Phòng hoa vừa tắt ngọn đèn hồng, Chờ sáng lên thăm bố mẹ chồng. Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi: "Anh xem sẫm nhạt, hợp thời không ?" - Chu Khánh Dư - dịch Nam Trân
Trước kia từng đọc được câu thơ của Âu Dương Tu đời Tống, "Dưới song bước đến đỡ dìu nhau, hỏi nhỏ kẻ mày đậm nhạt, hợp thời không."
Bỗng thấy xúc động khôn xiết, muôn mối tình sâu hiện lên trước mắt. Về sau lại đọc được câu thơ của Chu Khánh Dư: "Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi: 'Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?' " Lại càng cảm thấy dịu dàng đa tình, không quá thẹn thùng.
Trước gương đang điểm trang, phu quân phong độ ngời ngời như cây ngọc đón gió đã đứng phía sau. Nàng cầm bút vẽ nét mày cong như liễu mảnh trăng khuyết, tú lệ tự nhiên, dịu dàng đáng yêu. Chàng chăm chú ngắm nhìn, sóng mắt long lanh, tình nồng ý thắm, khen không dứt miệng.
Đây là một đôi vợ chồng mới, đêm qua động phòng hoa chúc, quấn quýt dịu dàng khôn xiết, sáng ra trang điểm, tình chàng ý thiếp, ân ái mặn nồng.
Thời xưa trong dân gian, việc cưới gả đều nghe theo ý cha mẹ, lời mối mai, có được mấy người thực lòng yêu nhau, thề nguyện bạc đầu đâu?
Song rất nhiều cặp vợ chồng, tuy chẳng mấy khi tình ý nồng nàn, nhưng trong cuộc sống bình thường vẫn kính trọng nhau như khách. Nàng vì chàng rửa tay nấu canh, nâng khăn sửa túi, chàng vẽ mày cho nàng trước gương, khoác thêm áo cho nàng bên song. Có lẽ tình yêu bình đạm chỉ đơn giản là bên nhau như thế, không cùng sống chết, nhưng cùng ăn ở, ngọt bùi đắng cay vẫn bên nhau.
Bấy giờ tôi cũng đương độ tuổi xuân, tấm lòng như hoa sen chớm nở mùa hạ, chẳng vướng bụi trần. Nguyện tìm cho được một người đàn ông ôn hòa trong trẻo, tôi làm người vợ như hoa mai của chàng, sinh con đẻ cái cho chàng, ngày tháng êm đềm tươi đẹp. Chẳng cần chàng thề hẹn, chỉ cần vẽ mày cho tôi suốt đời. Biết bao suy nghĩ, lại như gió thu như nước chảy, một đi không trở lại. Giờ thì thanh xuân đã hết, chỉ còn mấy mảnh hồi ức tàn khuyết cùng chút hơi ấm dịu dàng thỉnh thoảng mới gặp lại trong mơ.
Đời người có hối hận, có tiếc nuối, có nỗi trống trải không sao lấp đầy, cũng có sự tổn thương không gì bù đắp nổi. Tôi từng nói tình yêu đẹp nhất phải như ngọc thạch, ấm áp kiên định, cả đời không biến chất, không vơi tình. Thực may, tôi đã từng có cảm giác mình mong muốn, cũng từng nhận được vô vàn ân sủng. Thực không may, hết thảy ân tình đã bị dòng thời gian vội vã vùi chôn, mà kết cục cũng bị sửa đổi, cả hai chúng tôi đều có những quá khứ không thể quay lại được.
Về sau mới biết, Chu Khánh Dư viết bài thơ này để dâng lên Trương Tịch trước khi thi tiến sĩ. Ông tự ví mình như nàng dâu mới, ví Trương Tịch như chú rể, lại ví quan chủ khảo như bố mẹ chồng, nhân đó xin ý kiến Trương Tịch. Thời Đường, những sĩ tử dự thi tiến sĩ đều gửi văn thơ tới những đạt quan quý nhân để xin giới thiệu. Đối tượng mà Chu Khánh Dư dâng bài thơ này lên là quan thủy bộ lang trung Trương Tịch. Nghe nói bài thơ của
Chu Khánh Dư được Trương Tịch ưa thích, còn làm thơ tặng lai:
越女新妝出鏡心, 自知明豔更沈吟。 齊紈未是人間貴, 一曲菱歌敵萬金。
《 寄朱慶餘 》【 張籍 】
Gái Việt bên gương mới điểm trang, Biết mình xinh đẹp vẫn mơ màng. Lụa Tề chưa đủ cho người quý, Một khúc "Lăng ca" giá vạn vàng.
- Bài Ký Chu Khánh Dư - dịch Lãng Xẹt Tử
Trương Tịch ví Chu Khánh Dư với cô gái hái ấu, khen nàng dung nhan xinh đẹp, tiếng ca trong trẻo, ắt sẽ được người ta yêu mến, ngầm ám chỉ
Chu Khánh Dư không cần lo về việc thi cử.
Bất luận Chu Khánh Dư về sau có đỗ cao hay không thì đời người gặp được kẻ hiểu tài mình như thế cũng đủ rồi. Xưa nay biết bao tài tử phong lưu không gặp được minh chủ, không ai thưởng thức, long đong suốt đời.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, biết bao duyên phận trên đời, ghi lòng tạc dạ, còn sâu nặng hơn ái tình nam nữ. Trương Tịch chân thành làm thơ tặng, thật lòng đối đãi, tình cảm này chẳng khác đức lang quân đa tình vẽ mày cho người con gái mình yêu trước gương, tình cảm thắm thiết. Còn Chu Khánh Dư lại giống cô dâu mới cưới, đêm qua nến đỏ soi chiếu, sáng hôm sau lại phải ra chào hỏi cha mẹ chồng, nên mới dậy sớm trang điểm để tới sảnh hành lễ, chấm than vẽ mày, lại không biết nên vẽ đậm hay nhạt, đành khẽ khàng hỏi nhỏ: "Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?" Câu hỏi khẽ này thực e thẹn kín đáo, rung động lòng người. Chỉ một tiếng hỏi nhỏ đã khắc họa hoàn chỉnh nội tâm dịu dàng của cô dâu mới. Nhà thơ ví nỗi lo không biết có thể thuận lợi bước vào con đường làm quan hay không với tâm tình của cô dâu mới lần đầu gặp cha mẹ chồng, thực là khéo léo mới mẻ, khiến người ta xúc động.
Thơ Chu Khánh Dư mới mẻ tinh tế, miêu tả tỉ mỉ, mang đậm phong vị riêng. Mà câu trả lời của Trương Tịch cũng hết sức khéo léo tự nhiên, có thể nói là xứng đôi vừa lứa, trở thành giai thoại thiên cổ. Bất luận là đời thịnh hay đời loạn, đều không thiếu tài tử cao sĩ, cuộc đời đằng đằng, những người có duyên hợp được với họ có thể nói là cực kỳ ít ỏi. Bạn dốc hết cả đời ra tranh danh đoạt lợi, song thành bại được mất chỉ trong một thoáng qua. Duyên trần cũng vậy, biết bao tài tử giai nhân, từng thề cùng sống chết, hứa hẹn bạc đầu, cuối cùng lại phụ bạc nhau, làm lỡ người mà tổn thương mình. Những đôi có thể nâng án ngang mày, bình đạm sống hết đời như Mạnh Quang và Lương Hồng, chỉ có ở nhà dân chúng tầm thường. Còn những mối tình đẹp đẽ trong sách vở hay kịch hát phần nhiều là bi kịch, không được viên mãn. Cũng phải, cái đẹp nhất của cuộc đời là giản dị, tình ái cũng nên như nét mày giai nhân mới kẻ, đậm nhạt phải lẽ, không ấm không lạnh.
Người chẳng gì bằng cũ, vợ tào khang không thể coi thường.
Nữ nhi xinh đẹp tới đâu cũng chỉ được mười mấy năm ngắn ngủi, dẫu có nhan sắc nghiêng thành thì cuối cùng cũng sẽ phai tàn và già đi. Mà tình như rượu ủ, phải chôn giấu thật kĩ, càng lâu vị càng thuần, để lâu ngày mới đem ra thưởng thức. Nhưng có lúc, buông tay cũng là một cách thành toàn, thuận theo vận mệnh là để giải thoát linh hồn, khoan dung với người khác cũng là đối tốt với mình.
Nếu hỏi thế nào là may mắn, thì ấy là đời này yêu được người mình chờ đợi đã lâu, hơn nữa đôi bên có được nhau hoàn toàn, không phải chia lìa.
Nguyện cả đời trang điểm vì người ấy, mãi tới khi tóc bạc sắc phai, vẫn hạ giọng hỏi khẽ: "Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?"
Trích: Một Quyển Phong Hoa Đại Đường - Bạch Lạc Mai - Tố Hinh
3 notes
·
View notes