hassliebe-ti
Khiếm khuyết
28 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
hassliebe-ti · 3 months ago
Text
Chiều nay khi cơn mưa băng qua lòng thành phố, tôi lại được lúc ngồi bên cửa sổ nhìn lá bay và cuối cùng tự hỏi: "Liệu rằng chiếc lá vốn dĩ sinh ra đã thuộc về hay phù hợp với điều gì? Cành cây hay là mặt đất.
Rồi cũng tự hỏi bản thân mình rằng, liệu mình cuối cùng sẽ thuộc về điều gì, sẽ thuộc về ai. Tất nhiên trong quá trình đi tìm câu trả lời đó, không ít lần mình đã ngờ ngợ được đáp án. Nhưng chỉ là ở trong một thời điểm nào đó, thời điểm mà mình tự ngộ nhận rằng là mình đúng, mình cho rằng người đó là câu trả lời cuối cùng cho mình. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, sợi dây sinh mệnh cho con người ta gặp lại nhau, thì cũng có thể cho người ta xa nhau. Vậy điều gì còn lại sau một mối quan hệ, sự tiếc nuối về những thứ mong cầu mà không thành hay cho rằng đó chính là quá trình hình thành của mỗi con người, hoặc là...
Việc con người ở cạnh nhau cần rất nhiều yếu tố mà hình thành, nhưng bản thân tôi luôn cho rằng sự thấu hiểu là điều quan trọng nhất. Sự đồng điệu trong tâm hồn và cảm xúc chính là sợi dây gắn kết lâu bền nhất hơn tất thảy. Giống như việc tôi đã từng nghe người khác bàn luận về người ấy rất nhiều, nhưng tôi không quan tâm điều đó, tôi chỉ quan tâm rằng người ấy đối xử với tôi ra sao. Bởi vì tôi biết bản thân mình cũng vậy, đối xử với mỗi người theo một cách khác nhau. Và người đó chính là ngoại lệ.
Khi nào bạn biết rằng mình đang thích một người? Đó là sự chú tâm của bạn sẽ đặt vào người ấy, quan sát biểu hiện của người đó như thế nào, và ghi nhớ. Chính là lúc bạn có rất nhiều nỗi sợ vô hình khác nhau xãy ra trong đầu, sợ làm người đó buồn,.. Lúc muốn chứng tỏ bản thân mình và luôn muốn xuất hiện trước mắt người đó nhiều hơn. Bạn sẽ muốn tìm hiểu và thích những gì người đó quan tâm. Ví dụ như là giành ra hàng ngày trời để có thể đọc hết tất cả các bài viết của người đó trong vòng gần thập kỷ. Nhưng cuối cùng một ngày sẽ đến, như một buổi chiều hôm nay, trời giông tố đùng đùng, bạn muốn hỏi người ấy thế nào và chợt nhận ra, chiếc lá cuối cùng đã bay trong gió, tìm nơi mà nó sẽ thuộc về.
"Anh phải để em đi, và anh cũng phải để em để anh đi. Em cần em làm điều đó vì em."
Có lẽ trước giờ mình đã quá ích kỉ khi giữ lại một hình bóng trong tâm trí mình quá lâu. Đến nổi mình cạn kiệt cả năng lượng. Nhưng vốn dĩ hình bóng đó đã không còn thuộc về nơi này.
Trả người lại về lại với người. Mong người sau này gấm vóc lụa là. Đường về nhà sẽ không quá xa.
Ngày mai khi tỉnh giấc cùng với mặt trời tôi không còn nghĩ về hình bóng ấy đầu tiên.
0 notes
hassliebe-ti · 4 months ago
Text
em được tạo thành từ
caffeine, cồn, thuốc lá và nhiều đêm không ngủ
như thể
màn đêm chẳng chịu thương lấy em
rồi con tạo vẫn tiếp tục tròn xoay
em thấy phiền vì ngày nào cũng chạy
cũng chẳng thể thắng thời gian
cũng không cách dừng lại,
thôi thì
để nỗi buồn là mồi thiêu
thân xác em chìm trong biển lửa
xin hãy hôn em trước khi mất trí
khi những uất ức hóa thành âm thanh
0 notes
hassliebe-ti · 5 months ago
Text
"Pain is the philosophic vitriol which_ transmutes mere mortal into immortal."
Tiếng mèo kêu hai tiếng rồi nằm trườn dài dưới chân. Ngoài kia màn đêm sâu hun hút nuốt trọn tất thảy mọi thứ.
Người nhìn xem, nhân gian này hàng ngàn triệu cá thể, mỗi ngày đều dựa vào ánh sáng mặt trời để bắt đầu sự sống. Nhưng vẫn có một số người lại tự nhốt bản thân trong chiếc lòng bằng kính của riêng mình. Người ngoài có thể nhìn vào để thấy, nhưng cũng không thể nào nhìn rõ và đưa tay chạm vào.
Người lại phiêu du ngoài kia như những tảng mây phiêu đãng. Cuốn phải những muộn phiền nặng trịch rồi lại bay lên cao. Trách cho mình toàn gặp những phải giông tố, tan ra thành từng mảnh vụn vỡ rồi rơi xuống.
Người vì hoài bão của mình mà mang chằng chịch những vết sẹo đã lành hay là đang rỉ máu. Khát vọng của người còn lại gì? Ngoài đống tro tàn đang bị thời gian thiêu đốt. Mang cho mình nỗi đau sợi dây cảm xúc kéo dài vô tận. Người cũng có một vài lần tự đứng lên, rồi ngã khụy làm đầu gối trầy da tróc vảy. Ngoài kia bóng tối vẫn đang bao trùm còn nỗi đau vẫn còn đang bất tử.
Mèo nhỏ lại quẩy đuôi, kêu ba tiếng rồi leo lên khung cửa sổ.
Ánh sao mùa đông bây giờ đã vụt tắt.
Nhưng bầu trời vẫn thế.
Một vài đốm sáng đứng yên
Trong tâm trí.
0 notes
hassliebe-ti · 5 months ago
Text
Lần đó, tôi định tặng em cuốn hoàng tử bé. Nhưng cuối cùng lại thôi, thay vào đó là một cuốn khác.
Lúc này, đứng ở rìa thế giới mới. Tôi vẫn muốn tặng em cuốn hoàng tử bé.
0 notes
hassliebe-ti · 5 months ago
Text
Tumblr media
Hắn lặng lẽ đưa đôi chân mon men ra đến rìa thế giới mới. Gió càng thổi càng lớn, những con sóng thi nhau vỗ vào bờ. Trong màn đêm tối, hắn nhìn thế giới mới rộng mênh mông, chằng có con thuyền nào đang neo đậu ở đó. Hắn soi mình, nhưng màn đêm đã nuốt chững hắn vào sâu tĩnh mịch. Hắn không thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu, như thể thân xác hắn đã hoặc sẽ không còn trên thế giới này nữa.
Bàn chân cứ thế đều bước, có một cơn bão đang cuốn lấy hắn. Hắn không còn phân biệt được gì trong lúc này nữa. Đứng ở giữa tâm bão, gió ù cả tai hắn. Nước biển bắt đầu ngấm chìm thân xác của hắn, từ chân, đến đầu gối. Đôi mắt hắn thần thờ như thể tử thần đã lấy linh hồn của nó đi. Mắt hắn bắt đầu nhắm dần, thân xác bắt đầu lạnh lẽo.
Rồi hắn nghe thấy tiếng gọi, mẹ của hắn đang gọi hắn dậy lúc trời sáng. Tiếng của ba hắn đang dạy bảo cách để trở thành người tốt. Tiếng Anh trai hắn đang trêu chọc hắn thuở nhỏ. Tiếng hàng ngàn hàng vạn con châu chấu đập cánh bay. Tiếng lũ ếch đang rền vang ngoài đồng. Tiếng đám bạn tụ tập mỗi khi tan học... Tất cả kết thành một sợi dây vô hình níu giữ hắn ở lại với thế giới này. Hắn bắt đầu mở mắt, bây giờ hắn chưa thể đi đến nơi bắt đầu thế giới mới.
Ngày mai hắn cần đi về nhà.
Bây giờ hắn biết, hắn đang đứng trong tâm bão.
Nhưng sẽ có ngày bão sẽ tan, hắn sẽ lại trở thành con người.
Nhưng bao lâu bão sẽ tan
Liệu ánh nắng có thể xuyên qua tầng mây mù, mặt trời sẽ mọc để bắt đầu một ngày mới
Hoặc là có hoặc là không
Cho đến lúc đó
Ít nhất hắn phải còn tồn tại.
Nhưng nếu một mai cơn mộng mị lại tiếp diễn, thì cái gì sẽ níu giữ lại đôi chân của hắn.
0 notes
hassliebe-ti · 6 months ago
Text
"Ngoại trừ đi thanh âm của sự lắng nghe và sẽ chia, có lẽ mưa đêm là đẹp đẽ nhất."
Chân váy mùa hạ quét qua lòng thành phố, bầu trời cuối cùng cũng đã đổ cơn mưa sau bao ngày dự báo. Hàng ngàn hàng vạn giọt mưa lao đầu xuống tự vẫn. Có hạt động trên mái nhà, có hạt trườn qua tán lá, có hạt rơi xuống đất rồi chia làm hai.
Thế gian bị rửa trôi chỉ còn lại màu xám xịt, nặng trĩu. Thinh không rơi vào trầm lắng, mọi thứ bắt đầu chậm lại, tâm trạng bị cơn xoáy nước cuốn chìm sâu.
Những cánh hoa mang cho mình mùi của mặt trời giờ đây bị đánh tơi tả. Chẳng còn lại gì chút vương vấn của cái nắng ban chiều.
Mưa mỗi ngày mỗi lớn, nhưng nỗi buồn cứ mãi cô cục chẳng chịu tan ra. Màn đêm bao phủ hết đường nét mờ ảo trên cơ thể, để một đêm dài ngả nghiêng theo hình bóng ai còn đọng lại từ lâu.
Ngày mai, khi mặt trời cùng con tạo lại tiếp tục xoay vòng. Tinh cầu như chiếc áo mới giặt được mang ra hông khô.
Còn điều gì còn lại sau một đêm giông tố?
Khi nỗi buồn sẽ sớm khô
Nhưng những vết nhăn vẫn đọng lại ở đó.
Đợi cơn gió reo là thật phẳng phiu.
_DaNang_15_5_2024
2 notes · View notes
hassliebe-ti · 6 months ago
Text
Tumblr media
"Con sóng ngoài xa không vỗ về nỗi những vết thương quá gần."
0 notes
hassliebe-ti · 6 months ago
Text
"Trái tim là cánh cửa tự động."
0 notes
hassliebe-ti · 7 months ago
Text
Nếu một mai ánh mặt trời không còn trên đỉnh đầu. Lúc đó, anh sẽ ôm nỗi nhớ về em sống trong một ngày dài.
Ngày mặt trời lười nhác thức dậy, màn đêm ôm trọn. Anh mượn ánh trăng soi sáng lòng mình, rơi lộp độp như là những cánh hoa điệp vàng rơi ở dưới sân.
Đêm cuốn theo vàn âm thanh của vạn vật. Ngồi trên ban công tai ù đi, có một âm thanh rất lạ. Có tiếng mưa, có tiếng sấm, có tiếng tuyết rơi, có tiếng hoa nở, có tiếng lá rơi, có tiếng nước chảy, có tiếng khóc, có tiếng cười, có tiếng vụn vỡ, tất thảy đều hoà quyện vào nhau. Nó nghẹn đến mức mà gần như anh không thể nghe thấy, nhưng lại như thể vạn vật đang sinh sôi nãy nở.
Giữa đêm khuya, chỉ có mình anh nghe thấy.
Mở toang khung cửa sổ, màn đêm tựa như thác cuốn ùa vào, anh chết nghẹt. Từ chân đến hông , đến vùng ngực, đến cổ, mọi nơi trên cơ thể đều có cảm giác lạnh lẽo cho đến khi nhấn chìm anh. Anh không thể thở nỗi bởi thứ âm thanh đó.
Em có nghe thanh âm đó không, em.
Trong một ngày dài có nhớ về một cái gì đó đang còn dở dang, những mong cầu chưa được thoả mãn. Nỗi nhớ rơi vãi khắp căn phòng. Hồi ức đau thương về một người có làm em bật khóc.
Những vết sẹo liệu đã lành chưa, hay còn chằng chịt trên cơ thể nhỏ bé.
Rồi đêm dài sẽ qua
Khi ánh mặt trời ló dạng
Em sẽ nhớ điều gì đầu tiên, em
Liệu em có nhớ về.
Tumblr media
0 notes
hassliebe-ti · 7 months ago
Text
Anh thức dậy sau một đêm mộng mị, mồ hôi ướt đẫm cả sống lưng.
Thành phố được lật lại như một chiếc bánh tráng đang được nắng nướng ngã màu. Có một vài thứ không có điểm tựa bắt đầu rơi rụng xuống, trơn tuột trên khoảng không gian vô tận.
Anh không thể hứng được những thứ rơi khỏi tầm tay. Bởi trong lòng anh không còn chỗ chứa, nỗi buồn đã lấp đầy như màn đêm tĩnh mịch. Màn đêm trong đôi mắt khép hờ vang vãng tiếng khóc.
Em ngồi đó, giữa bãi cỏ mướt một màu xanh, gai hoa xuyến chi may đầy quần áo. Phía trên đầu là một mảng trời vuông vắn, nhẹ nhàng, xanh ngát như pha lê. Ngồi nhìn về phía xa nơi những ngọn núi in hình trên nền trời. Em rơi nước mắt. Những giọt nước mắt rơi xuống như những cơn giáo băng, lạnh lẽo, sắc nhọn đâm nát trái tim anh.
Anh chết lặng nhìn em, đầu óc như bị xoáy nước cuốn chìm sâu. Đứng ở giữa tâm cơn xoáy anh biết mình đang mơ. Dù đau lòng nhưng lại không muốn thoát ra khỏi nó. Bởi em còn ngồi đó, trên vũng nước mắt phản chiếu cả bầu trời. Anh muốn ngồi cạnh em suốt đêm. Rồi em sẽ ngừng khóc, những đoá hoa sẽ mọc rồi ra hoa ở phía chỗ em ngồi.
Một đêm dài.
Ánh nắng cạy cửa đôi mắt đang khép hờ làm anh tỉnh giấc.
Ngoài kia màu mắt em nhuộm đỏ một khoảng trời.
0 notes
hassliebe-ti · 7 months ago
Text
"Giữa đâu đó của chưa đủ và chưa bao giờ có em biết là gì không?"
Là chấp niệm về một niềm tin, đặt vào những hình thù đã chẳng còn nguyên vẹn. Là mộng mơ, là nỗi nhớ về hình dáng ai đã đóng đinh trong tâm trí từ lâu.
Tôi nhớ em vô vàn.
Về cái ngày còn xuân xanh ấy, mình được gặp nhau trong ánh nắng của mặt trời. Gặp được em và đắm say khiến anh càng lo sợ. Sợ rằng không đủ ngôn từ để diễn tả đoá hoa đang nở rộ trong lòng mình. Sợ rằng chưa kịp nói ra thì mọi chuyện đã tan thành mây khói. Sợ rằng khi anh có ý định chiếm lấy, thì anh sẽ đánh mất.
Thời gian đã sắp đặt mọi thứ cho anh, kể cả thứ tự xuất hiện trong lòng người khác. Điều đó làm anh rối bời, chết đuối trong suy nghĩ của chính mình. Một hình bóng khiến em chông chênh khiến em lo sợ mỗi khi nghĩ đến, vậy em nói xem anh nói tiếng yêu thế nào đây?
Em à, chữ yêu trong anh còn đầy lắm, nhưng bây giờ anh không biết làm sao để yêu cho trọn vẹn chữ yêu này.
Ánh nắng cũng đã dần lụi tàn trong màu mắt em. Và trong cả đôi bàn tay anh, quá khó để giữ lại tiếng yêu đã sắp rụng rời. Đâu phải nói quên là sẽ quên được, nói xa là xa, để một ngày lời chào hỏi thăm nhau kẹt lại ở trên đầu môi.
Ánh nắng chưa rơi trên nền trời
Tại sao nó đã biến mất
Và em biết không? Giữa đâu đó chưa đủ và chưa bao giờ có anh cũng thèm được yêu.
1 note · View note
hassliebe-ti · 7 months ago
Text
Tumblr media
"Anh gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nỗi. Mùa hè chỉ để ra hoa..."
Những đầu ngón tay gầy gò vừa khẽ chạm nhẹ vào màn đêm của thời gian. Mỏng manh đến nỗi không thể giữ lại được thứ gì cho mình ngoài những nỗi niềm cái ngày xưa cũ. Đôi mắt vừa kịp khép hờ thì trời đã sáng, bình minh ��ánh thức anh ra khỏi cơn mơ.
Một ngày trời không tỏa nắng, nỗi nhớ về em lười nhác động lại trên những cánh hoa nhành lá. Anh hít lấy mùi hoang hoải chứa những ủ rủ và buồn bã đầy lồng ngực mình. Nó khiến anh thật nặng, như những tầng mây dày đợi một ngày nỗi nhớ càng lên cao rồi rơi xuống.
Anh, em chẳng ai muốn giữ trong mình nhữ kỉ niệm làm hư hao con người đến như thế. Bởi vì ai cũng mang trong mình những vết thương chưa lành. Nỗi nhớ về một hình hài lại khiến em càng thêm chông chênh. Và có lẽ, anh chỉ là ánh bình minh buông thật chậm dưới mái hiên nhà, là màu hoàng hôn tan vỡ trên nền trời mà mỗi lúc lòng ngẫn ngơ em vô tình thấy được.
Những đợt gió hây hẩy không cuốn nổi những nhung nhớ, những xót vời vợi. Màu tóc ai làm ta ngất ngây vẫn còn ở đó, trong cái không gian chật chội bốn ngăn. Anh sẽ giữ lại cho mình thứ mà mùa hè không giữ nỗi.
Anh sẽ giữ những tháng năm vơi đầy,
sẽ giữ lấy hạt sương đã đọng trên mắt em,
có vì sao nào rơi,
có vì sao nào ngang qua đời.
0 notes
hassliebe-ti · 7 months ago
Text
Tumblr media
"Liệu một mai nào đó trong khoảng thời gian dài đằng đẳng anh sẽ quên rằng anh đã từng yêu người.." Một ngày nào đó không xa cũng chẳng gần có thể là hòa trong cái nắng đầu mùa hạ hay là cái lạnh của đầu đông, lúc mà những ký ức của anh về em không còn vẹn nguyên như lúc đầu. Có chăng phải mất bao nhiêu lâu, điều đó đến bản thân anh cũng không trả lời được.
Ánh trăng vằng vặc như một tảng băng rơi xuống thành từng mảnh nhỏ, vụn vỡ vừa lấp đầy tâm hồn đang bị khuyết. Dáng hình ai thân thuộc hiện lên trong đầu anh trong những đêm dài tĩnh mịch, xiên vẹo theo ánh đèn đường. Ký ức của em vương vãi mọi nơi anh bước qua. Anh chưa trải qua nhiều chuyện trong đời, hạnh phúc đối với anh chỉ được ngôn từ diễn tả. Thứ cảm giác ấm áp của bàn tay đan vào nhau giờ đây quá đỗi xa lạ. Cái cảm giác xao xuyến nhớ về nhau thuở ban đầu giờ đã hóa vào hư không và liệu một mai có cùng chiếc én mùa xuân mà trở về. Anh lại dùng câu từ và con chữ để có thể lưu giữ lại thứ gì đó cho mình. Cố giữ lại những vạt nắng còn đọng lên mái tóc xuân xanh ngày ấy. Để một mai cơn gió mát lành lạnh mơn man làn da đi qua, bầu trời xám xịt và cơn mưa rào ập đến anh còn điều gì đó để nhớ về. Liệu điều đó sẽ làm anh hóa thành giông tố hao gầy hay là mưa giông lặng im? Em à, phải làm sao để một ngày dài không nhớ cũng không quên?
0 notes
hassliebe-ti · 8 months ago
Text
Tumblr media
Khi những mảng xanh trong bầu trời tháng ba đội trên đỉnh đầu, mây cứ vì gió cứ thế mà trôi đi.
Anh nghĩ mình sẽ thật im, nhìn em tô vẽ lên cuộc đời mà em từng ao ước. Những gam màu tươi mới của tiết trời đầu mùa hạ, có màu đỏ rực của giàn hoa giấy, màu trắng của hoa sứ và sắc tím của những cây bằng lăng. Trong đó ắt hẳn không có anh, bởi anh thuộc về những mảng màu trầm lặng.
Có những thứ đẹp đẽ xảy ra, anh chưa kịp đưa tay nắm thì nó đã tan biến như cái cách hoàng hôn tan vỡ trên nền trời. Mặt trời đỏ rực như mắt em nấp sau những mảng mây hồng. Thi thoảng có vài chiếc máy bay cắt ngang. Anh nghĩ anh cũng chính là chiếc máy đó, bay ngang qua đời em và chẳng để lại thứ gì.
Trên những chẳng đường mà anh qua, suy nghĩ và hơi thở chẳng còn như lúc trước. Em như là một chiếc gương chiếu soi những điều anh còn thiếu. Rồi anh sẽ buồn, anh sẽ thật im, nhưng sẽ không bao giờ hối tiếc và thay vào đó là sự biết ơn.
Em và anh hay là một người khác, thì khi mà đã đưa ra quyết định của chính mình dẫu thế nào cũng là lựa chọn đúng tại thời điểm đó. Ai cũng sẽ có người để nhớ để mong và để thương, rồi ai cũng sẽ rực rỡ như ánh nắng mặt trời đầu hạ.
Em ơi, làm sao để ngày dài không nhớ cũng không quên.
0 notes
hassliebe-ti · 8 months ago
Text
Tumblr media
Anh thức dậy sau một đêm đầy rong rêu, ngoài kia thành phố mỗi lúc càng chật chội và ồn ào. Anh lao ra khỏi nhà, đi mua món xôi bắp mà anh thường hay ăn. Ngang qua dàn hoa giấy nở đỏ rực trong cái nắng vàng ươm buổi sớm mai. Trên những cánh hoa mỏng tang ấy, hình như còn đọng lại nỗi buồn của anh.
Có những câu hỏi trong lòng anh chưa kịp trả lời thì đã tan biến đi. Có những thứ chợt đến rồi đi như một lẻ tự nhiên, có thể là cơn gió mát buổi tối hôm qua, những giây phút chìm đắm trong bài nhạc mà anh thích. Những thứ chi tiết đến đáng sợ đã từng gói gọn trong lòng bàn tay anh, cái cách mà anh từng âu yếm và coi là mãi mãi.
Cảm xúc trong lòng anh là một thứ đáng sợ, thường được giấu kín ở đáy sâu. Anh cũng chưa hiểu rõ nó là gì. Một vài người đã từng đứng ven ranh giới xâm phạm ấy, nhưng chưa ai thực sự bước vào. Rồi những ngày dài lại trôi qua, anh lại cặm cụi theo đuổi giấc mơ và bảo vệ những thứ trong tầm với.
Việc con người nhớ đến nhau là một lẻ đương nhiên, anh cũng nằm trong một số đó. Vài hôm gần đây em không xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa, anh coi đó là một dấu hiệu. Chúng ta không hẳn là giống nhau, như cái cách mà anh nhớ đến em thì trong lúc đó em sẽ không quên. Rồi sẽ như chưa từng hẹn ước, như chưa từng vương bận.
Nên em nói xem, làm thế nào mà ngày dài không nhớ cũng không quên?
Anh chọn sẽ im lặng như một cánh rừng, tâm trí của anh hoang vu. Những thứ thuộc về cảm xúc con người, thuộc về trái tim thì càng ít người biết đến thì nó lại càng bền vững, ngọn lửa tuy nhỏ nhưng có thể sưởi ấm trong lòng.
Càng im lặng càng xa lạ, nỗi nhớ về em trong anh ngày càng một rõ ràng hơn, dẫu không cần nói ra, dẫu có bao nhiêu sự bận rộn cuốn trôi đi hay dẫu cho những tháng năm hoài niệm không chạy đua kịp với thời gian. Không biết rằng nỗi nhớ có thể tan vào hơi thở rồi hóa thành thinh không?
Tất cả rồi cũng sẽ rời đi. Ngả nghiêng.
"Chúng ta đã từng là ban mai
Sao bỗng chốc lại hóa tàn tạ".
Hôm nay, anh đi làm khi chưa có đồng nghiệp nào bên cạnh.
#linh
0 notes
hassliebe-ti · 8 months ago
Text
Tumblr media
Khi chúng ta muốn cho đi một thứ gì đó, thì điều đầu tiên cần thiết là chính bản thân mình phải có thứ đó đã. Chúng ta muốn yêu một người nào đó, trao tình thương đến họ mà quên mất rằng bản thân của mình phải có sự yêu thương. Khi yêu thương chính bản thân mình, và khi ngọn lửa yêu thương thắp sáng trong lòng bạn lúc đó ắt hẳn đối phương cũng có cảm giác ấm áp.
0 notes
hassliebe-ti · 8 months ago
Text
Cái mưa nó về trong đêm, thành phố trở nên dịu hiền hẳn. Anh nằm đó, nghe những âm thanh mơ hồ vọng lại từ mái tôn có lúc trầm có lúc dồn dập. Lòng anh bỗng tỉnh lặng như mặt hồ nước, anh tự soi được chính bản thân mình trong đó, nhưng không thể nhìn thấu nội tâm của mình.
Đêm thật lặng, anh nghe được rõ tiếng thật, có cả tiếng tảng đá rơi trong lòng. Tiếng người nào đó giờ đây đang ho trong giấc ngủ, tiếng vỡ nát theo từng hạt mưa.
Có lẽ anh đã luôn chờ đợi, chờ đợi cơn mưa đến để ươm tình yêu của anh một ngày nào đó nở thành hoa.
0 notes