#tết tóc
Explore tagged Tumblr posts
Text
Braid-Outs và Twist-Outs là những phong cách bảo vệ tóc với một số điểm khác biệt chính
#bloghay_org #Chăm_sóc_tóc #bảo_vệ_tóc #bím_tóc #kiểu_tóc #nhược_điểm #Phong_cách #tết_tóc #Tóc #Tóc_tự_nhiên https://bloghay.org/phong-cach-bao-ve-toc/
Phong cách bảo vệ là một phần thiết yếu của trải nghiệm chăm sóc tóc tự nhiên, đặc biệt là khi các mùa thay đổi. Chúng giữ cho phần ngọn tóc của bạn được giữ nếp và giảm thiểu thao tác, giúp giảm gãy rụng và khuyến khích tóc mọc (nếu chúng được thực hiện đúng cách). Hai phong cách bảo vệ tóc đơn giản và không gây nhiệt, rất phù hợp để mặc tự nhiên quanh năm là kiểu thắt bím và kiểu xoắn. Chúng dễ…
View On WordPress
0 notes
Text
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua.
Nhìn thấy một năm trôi quá nhanh và cứ có cảm giác mình vẫn còn thiếu gì đó để khép lại một năm trọn vẹn, vậy nên mấy hôm nay mình vẫn chưa thực sự tin rằng Tết đã đến cận kề. Mấy bữa ở Sài Gòn, ngồi sau xe Mina chở dọc con đường Hoàng Sa, mình còn thỏ thẻ, năm nay chả thấy không khí Tết gì cả, cứ bị nặng nề kiểu gì.
Rời văn phòng sau ngày làm việc cuối cùng của năm, mình sắp xếp sẵn đồ đạc theo checklist đã được list từ hẳn từ một tuần trước vì sợ sẽ quên, mình chuẩn bị về quê.
Mình rời Sài Gòn vào một buổi chiều nắng đẹp, có hoàng hôn nhuộm vàng một góc trời khiến mình không kiềm lòng nổi mà thốt lên, đẹp quá. Chẳng mấy khi, hoặc là lần đầu mình thấy được cái chào tạm biệt của Sài Gòn sao mà thân thương đến lạ.
Mấy ngày này đường về miền Tây đông đúc và nhộn nhịp hơn bao giờ hết, ngừng đèn đỏ nhìn xung quanh thấy mọi người ai ai cũng balo lớn nhỏ, thêm túi quà xinh xinh mang về cho gia đình, tự nhiên cảm giác chen chúc ngừng 60 giây đèn đỏ hay kẹt cứng giữa dòng người ở Trường Chinh cũng không làm mình thấy khó chịu như thường ngày nữa.
Mấy ngày cuối năm không mấy bận rộn, nhưng cái cảm giác sức lực hao mòn dần sau một năm ròng rã không nghỉ làm mình luôn trong trạng thái uể oải. Rồi như có ai dựa (theo cách bạn mình nói), mình quyết định khép lại 2023 bằng chuỗi những việc chưa-từng-làm, cũng như chưa-từng-dám-làm, điển hình như nhuộm tóc và uốn xoăn tít cả đầu 😂, mình hay nói đùa với mẹ rằng tuổi nổi loạn của con tới hơi muộn, giờ mới muốn nổi loạn chứ không phải hồi 15-16.
Được sống và nuông chiều đứa trẻ bên trong làm mình thấy vui vẻ yêu đời hẳn. Ít nhất đó là tất cả những gì mình muốn tại thời điểm đó, và mình cũng không thấy hối hận.
Và mình nghĩ mình đã thấy được Tết, dẫu một năm có quá nhiều biến động làm không khí Tết không nhộn nhịp như mọi năm. Thật ra Tết chẳng ở đâu xa, chẳng phải chậu hoa trước nhà, cũng chẳng phải ở mấy chiếc pháo hoa treo trước cửa, hay cây mai cây đào, Tết nằm gọn trong những chiếc balo lớn nhỏ, Tết hiện hữu trong túi quà của các bạn mang về nhà, và Tết cũng nấp sau sự vội vã nôn nao được về ấy.
Mong cho chúng ta đều sẽ có những ngày cuối năm thật trọn vẹn, có nơi để về, có người thương yêu.
Nhân tiện khoe bộ ảnh áo dài em bé Kiệt chụp cho mấy tuần trước, kỉ niệm mái tóc thẳng suôn, giờ thì hông còn nữa rồi 😂
2024 ơi, mình sẵn sàng rồi.
21 notes
·
View notes
Text
Mùng Bảy tháng Ba, chạy loanh quanh ngoài đường thấy toàn hoa là hoa, cô choàng tay qua ôm eo anh rồi bảo:
“Mai là ngày của em đấy nhé, em nói gì anh cũng phải chiều, không là em vùng lên cho mà xem...”
Anh rầu rĩ, bĩu môi dài giọng bảo:
“Có ngày nào là không phải ngày của em? Thế em không để ý sau khi kết hôn, phụ nữ toàn mặc váy ngủ đủ màu sắc, còn đồ ngủ của đàn ông bọn anh toàn sọc sọc thấy ghê hả?”
“Liên quan gì?”
“Liên quan đấy, ý là kết hôn xong thì đêm nào, ngày nào của phụ nữ cũng đầy màu sắc đẹp đẽ, còn từ dạo đó, đàn ông bọn anh bước vào cuộc sống khổ sai...”
Vừa dứt câu, eo anh đã bị nhéo một cái đau điếng. Cô gầm gừ:
“Anh nhớ nhé. Ừ để tối nay về em cho anh biết thế nào là khổ sai.”
Đêm cô lướt Facebook, thấy bạn bè khoe nào hoa nào quà, lời chúc mừng rộn ràng như ngày hội, quay qua nhìn thấy anh đã ngủ say, tự dưng nhớ ra dạo này lễ Tết anh vô tư không nhớ cả tặng hoa. Cô khẽ thở dài, kéo chăn trùm kín đầu, có đôi chút tủi thân.
Lại nhớ lúc còn yêu nhau, có dịp nào là anh quên làm cô bất ngờ đâu... Những món quà nhỏ tự tay anh làm bao giờ cũng khiến cô ngạc nhiên, hạnh phúc. Kết hôn xong, mọi thứ cứ trôi dần theo thời gian, khiến những ngày lễ với cô cũng như ngày bình thường, chẳng đọng lại tư vị gì.
Tan làm, cô ôm bó hoa công ty tặng cho nhân viên về, định bụng cắm vào bình để ở gian bếp. Dù gì cũng là lễ, thêm chút màu sắc để bản thân vui vẻ cũng tốt. Cửa mở, mùi thức ăn thơm phức. Bao nhiêu ấm ức trong lòng bay sạch. Cô nhớ ra cả năm nay chồng đều tranh thủ nấu cơm vì không muốn cô đi làm về mệt mà còn phải vào bếp. Tiếng xào nấu hòa với giọng hát ngang phè của anh khiến cô bật cười.
Cô nhón gót bước vào trong, nghiêng đầu nhìn anh mặc tạp dề in hoa của cô, tóc tai bù xù, vừa đảo món rau vừa lắc lư. Thấy cô, anh cười xởi lởi:
“Về rồi hả? Thay đồ đi rồi ra ăn cơm. Anh làm sắp xong rồi. Món em thích nhé.”
“Món gì đấy?”
“Thịt rang cháy cạnh, canh khoai mỡ, có cả đậu bắp xào nữa...”
Cô gật đầu, ôm bó hoa về phòng. Trên đầu giường có một bình hoa nhỏ cắm vài cành baby trắng. Mắt cô chợt nhòe đi. Hóa ra anh vẫn nhớ loài hoa cô thích. Trên giường trải một chiếc đầm ngủ màu hồng mới tinh, chất lụa mềm mịn, cô sờ tay lên, lòng thấy dịu dàng. Trên nệm còn một tờ giấy nhỏ chắc được anh xé ra từ cuốn sổ nào đấy, nét chữ nguệch ngoạc:
“Một năm chỉ có một ngày 8/3, nhưng anh lại thích bị khổ sai cả đời. Vợ anh cứ mặc đầm xinh xắn vào, không chỉ hôm nay mà quanh năm nhé. Yêu em...”
Thực ra chúng ta cần gì đâu, chỉ đơn giản là về nhà thấy bình yên, có người đợi cơm, có người thấu hiểu, có mùi thức ăn thơm phức và tiếng hát ngang phè của người thương...
⛅️Trích sách: ”Chúng ta có hẹn với bình yên” - Én - Thích A Tèo.
40 notes
·
View notes
Text
Mình đọc xong quyển "Cây cam ngọt của tôi" từ 2 hôm trước, mà đến tối nay nó ngấm vào trong mình đến độ buồn quá không đi ngủ được, mà cũng không biết kể cho ai nên lại leo lên đây vậy.
"Tôi bị trừng phạt bằng cách phải tiếp tục sống." - Câu này làm mình nhớ đến một đoạn mình hay gặp trên mạng: "Có những đứa trẻ trong quá trình trưởng thành, linh hồn luôn muốn nhảy xuống những cây cầu. Chỉ là cơ thể kiên trì ở lại, tê tê dại dại trở thành người lớn."
Nếu hỏi một chuyện đáng nhớ nhất mình đã làm trong 3 năm nay, hoặc có thể là cả đời này, thì là mình đã đi cạo đầu.
Mình đã viết đoạn này khi Thúy Quỳnh còn sống:
"Bạn gửi em xem ảnh bạn, bảo là đặc ân khi giúp bạn điểm danh dùm. Trong ảnh bạn trùm chiếc nón len.
Có lần bạn gửi cho em xem clip một ngày ở khu cách ly của bạn. Em bảo cả clip mày chỉ ngồi hất tóc, rồi vuốt tóc, chứ có gì khác đâu. Bạn nói bạn yêu mái tóc của bạn nhất.
Vậy mà giờ bạn phải cạo đầu.
Bạn kể với em, cười hớn hở. Tao đi cạo đầu tao khóc. Ông cạo đầu tao thấy thương quá nên tặng cho cái đồ buộc tóc. Em phì cười. Nghe câu chuyện lãng xẹt. Đồ buộc tóc để buộc bộ tóc giả bạn mua, chứ người ta đâu có vô duyên dữ vậy.
Bạn hay vậy lắm. Bạn kể chuyện nhẹ tênh. Y tá đâm cái ống dô bụng tao nè, xong treo cái bọc lủng lẳng. Chừng nào dịch ra nhiều quá, tao khó thở thì tao xả bớt dịch ra. Hay chuyện người ta đem một khúc ruột bạn ra ngoài, để hong gió cho nó lành, rồi đem cất dô lại.
Bạn hứa hẹn nhiều điều. Chừng nào tao hết bệnh tao dắt mày đi Halidao. Em kêu bạn sang ghê. Cái chỗ gì mắc thấy mồ. Bình thường em với bạn chỉ đi lòng vòng mấy quán sinh tố, trà chanh vỉa hè. Có hôm ăn trúng chỗ bán tô bún bò chút éc năm mươi ngàn mà tiếc đứt ruột.
Bác sĩ nói bệnh của bạn không mổ được nữa. Chỉ có hóa trị cầm cự. Cùng lắm là một, hai năm.
Ngày bạn biết tin, em hỏi bạn giờ tính sao. Bạn nói giành thời gian cho gia đình thôi, chứ sao. Em nói ừa, làm điều mình thích, yêu người mình yêu đi. Bạn nói, ai mà yêu người sắp chết.
Những hôm sau đó bạn vẫn nói cười. Bạn trêu hết người này đến người kia. Bọn em tránh nhắc chuyện nghiêm túc, toàn nói cà rỡn cà rỡn. Lúc gọi điện, bạn hớn hở kể chuyện bạn cày phim, bạn ngủ một ngày mười mấy tiếng, mẹ bạn cho bạn ăn mỏi cái miệng hay tóc giả làm bạn vướng víu ghê.
Bạn không kể đến lúc bạn khóc, những lần dây dợ nối đầy người bạn, những lần tay bạn tím tái từng mảng vì những vết kim, những lần bạn nôn thốc nôn tháo sau hóa trị. Chưa từng.
Những ngày này, em hay vẩn vơ nghĩ, hay là mình cũng cạo đầu."
Một thời gian sau, mình ra tiệm bảo người ta cạo trọc cho mình thật. Lúc đấy mình chỉ có suy nghĩ, thà là mình hối hận vì đã cạo đầu, còn hơn là để mình hối hận vì đã không cạo đầu.
Mình gọi khoe với bạn, tao mới sắm cái đầu đôi với mày nè.
Ngày tiễn bạn, cả mẹ và hai em gái của bạn đều khóc đến ngất đi. Những ngày sau đó, vào dịp Tết bọn mình đến thăm, ba mẹ bạn mở clip bạn hát 1 bài hát tiếng Anh nào đó, hỏi bọn mình có thể hát lại cho cô chú nghe không.
"Tôi bị trừng phạt bằng cách phải tiếp tục sống."
Mọi người phải sống mà không có bạn.
06.08.2024
2 notes
·
View notes
Text
sáng nay dù biết đã muộn nhưng mình vẫn dành thời gian buộc tóc bổng rồi tết đuôi sam, kẻ eyeliner, đánh son đỏ rồi mới đi làm.
dù đêm qua có gặp ác mộng, dù sáng có thẫn thờ mãi ko dậy nổi thì mình vẫn chọn cho bản thân 1 vẻ bề ngoài đủ lầm hài lòng mình để boost tâm trạng lên.
4 notes
·
View notes
Text
Quà tết cho người hàn nên tặng gì?
Việc lựa chọn quà Tết cho người Hàn Quốc cần lưu ý một số điều sau:
Lựa chọn quà phù hợp với văn hóa Hàn Quốc: Người Hàn Quốc rất coi trọng văn hóa truyền thống, do đó bạn nên lựa chọn những món quà phù hợp với văn hóa của họ. Một số gợi ý quà Tết cho người Hàn Quốc bao gồm:
Trà và các sản phẩm thảo mộc:
Trà từ các loại hoa quả và thảo mộc như trà yuja (quả quất), trà gừng.
Trà thảo mộc, trà nhân sâm.
Sản phẩm chăm sóc sức khỏe:
Thực phẩm chức năng, viên uống bổ sung sức khỏe.
Các loại thực phẩm hỗ trợ sức khỏe như nước yến, nước nha đam.
Mỹ phẩm và sản phẩm làm đ���p:
Mỹ phẩm Hàn Quốc như mặt nạ dưỡng da, serum, kem dưỡng.
Bộ sản phẩm chăm sóc tóc và da cao cấp.
Hoa quả tươi và quà tặng hoa quả:
Hoa quả tươi ngon, đặc biệt là các loại quả nhập khẩu chất lượng cao.
Hộp quà tặng hoa quả được trình bày đẹp mắt.
Đồ thủ công mỹ nghệ:
Gốm sứ cao cấp, đồ thủ công từ mây tre đan.
Tranh nghệ thuật, đồ trang trí.
Sản phẩm văn hóa:
Sách về văn hóa, ẩm thực, du lịch Hàn Quốc.
Các sản phẩm nghệ thuật, đồ trang trí mang nét đặc trưng văn hóa Hàn Quốc.
Các sản phẩm từ Việt Nam:
Cà phê đặc sản, trà cao cấp từ Việt Nam.
Các loại gia vị đặc trưng như nư��c mắm, hạt tiêu, quế.
Ngoài ra, bạn cũng có thể lựa chọn những món quà khác như hoa, cây cảnh, sách báo, v.v. để biếu Tết người Hàn Quốc.
Lưu ý:
Tránh tặng những món quà có số 4: Số 4 được coi là số không may mắn ở Hàn Quốc, do đó bạn nên tránh tặng những món quà có số 4.
Nên tặng quà theo cặp: Người Hàn Quốc quan niệm rằng những món quà được tặng theo cặp sẽ mang lại may mắn, do đó bạn nên tặng quà theo cặp.
Tránh tặng những món quà quá đắt tiền: Người Hàn Quốc thường coi trọng tình cảm hơn vật chất, do đó bạn nên tránh tặng những món quà quá đắt tiền.
Nên gói quà cẩn thận: Người Hàn Quốc rất coi trọng hình thức, do đó bạn nên gói quà cẩn thận và đẹp mắt.
Khi tặng quà cho người Hàn Quốc, bạn nên nói lời chúc mừng năm mới bằng tiếng Hàn.
Nên tặng quà bằng hai tay và cúi đầu nhẹ khi tặng quà.
Tránh mở quà trước mặt người tặng.
Chúc bạn chọn được những món quà Tết ưng ý và ý nghĩa cho người Hàn Quốc!
Xem thêm: https://mstdn.social/@hopquatangtet/112681523308592049
2 notes
·
View notes
Text
Rồi một ngày khi tôi thức dậy, tôi nhận ra mình đã thay đổi. Tôi mặc quần áo một cách chậm rãi, không còn phân vân do dự giữa vô số các màu sắc. Tôi không tết tóc nữa. Cứ dùng tay cào cào rồi nén chặt tóc lại với sợi chun đen, không thì cứ đội mũ cho đỡ loà xoà. Khi dắt xe ra cửa, tôi không đắm mình trong các dự đoán mê tín về một ngày tươi đẹp hay không. Công sở tĩnh lặng. Đám đông ồn ào. Mọi thứ buồn bã, nhưng bình thản. Thậm chí có khi tôi nghĩ mình đã đủ bình yên rồi.
Nhưng đôi lúc. Ở đâu đó giữa thành phố, tôi vẫn tiếc nuối với các câu hỏi. Nếu như bây giờ tôi gặp T, với danh nghĩa là hai người xa lạ, thì liệu chúng tôi có hạnh phúc không?
Con mèo đất Ant tôi mua hồi ở ĐL ngày ngày vẫn ăn những câu chuyện vớ vẩn của tôi. Tôi cứ viết đầy 1 tờ giấy note rồi nhét vào cái khe sau lưng nó.
Như là việc tôi phát hiện ra 1 quán cà phê… ừm thì cà phê ở đó không ngon lắm, nhưng anh chủ ở đó có giọng nói giống T cực. Anh ấy cũng đeo kính, khi cười cũng có 3 cái vạch be bé ở đuôi mắt, giống T. Thế là tôi cắm rễ luôn ở đó.
Như là việc tôi chụp được rất nhiều ảnh bầu trời đầy sao ở Mộc Châu. Sau đó in ra, viết ở đằng sau là ��T à, anh thấy đẹp không???? Bầu trời ở Mộc Châu ấy, siêu siêu nhiều sao luôn. Rất đẹp, em rất thích”
Hay là: “T à, hè rồi. Ở đây đang là mùa vải, em mua nhiều lắm rồi bỏ lên ngăn đá tủ lạnh, những quả vải đông lại, cắn một phát, rồn rột. Quá mát, quá đã. Anh ở bên đó đã mua xe đạp chưa, đã đi biển chưa? Có chụp được ảnh đẹp không??”
Rồi kiểu “Ant! mày có biết cô đơn là gì không? Không phải là khi mày buồn không có ai để chia sẻ mà là khi mày vui cũng chẳng biết kể cho ai.”
…
Vô số những tờ giấy note kiểu đó. Tôi nghĩ chắc chẳng bao lâu nữa đâu, bụng con mèo sẽ chật ních luôn.
Rồi tôi cưới chồng cho nó. Cho tụi nó sinh con. Chết thật, cả gia đình tụi nó phải ăn nỗi buồn của tôi. Uầy!!! Nghe kỳ cục nhờ.
5 notes
·
View notes
Text
Độc thân
Nhân dịp nhiều bạn gái độc thân về quê ăn tết sớm, viết cho các bạn:
Khi bạn độc thân, bạn là lộc của gia đình:
Vì bạn không có trách nhiệm tài chính với người phối ngẫu và con cái, bạn kiếm được bao nhiêu riêng bạn biết, bạn chính chủ (không có nhưng) với cái ví của bạn. Bạn thích chi tiêu thế nào, cho biếu ai hay ôm khư khư đều tuỳ, không cần nhìn nét mặt ai mà cư xử.
Khi bạn độc thân, bạn là nhân vật phản ứng nhanh: Cha mẹ sai vặt, họ hàng nhờ cậy, anh chị em có việc đột xuất mà ở gần đều có thể réo gọi. Ai cũng cần bạn, khi cả thế giới quay lưng chưa kịp quay lại thì bạn đã tươi tỉnh:”em đây!”
Khi bạn độc thân, bạn công bằng: Bạn có thể yêu thương đồng đều tất cả những đứa cháu trong gia đình: đứa hư cũng như đứa ngoan, đứa học giỏi cũng như đứa đội sổ, đứa hướng nội cũng như hướng ngoại. Bạn yêu thương chúng như một phần máu thịt của bạn. Bạn có thể thích đứa này đứa kia hơn do gu riêng; nhưng khi phải đặt chúng trước một cân nhắc: bạn tuyệt đối công bằng; mà theo qui luật: chính bố mẹ của chúng, tức anh chị em của bạn không thể làm được. Theo cách này, bạn là thần tình yêu, là nguồn mạch trong sáng tích cực. Là điểm sáng gia phả!
Khi bạn độc thân, bạn là người tình quốc dân: Bạn luôn được đề cử các khâu tiếp đãi khách, bạn luôn hấp dẫn họ hàng xa, bạn hay nhận hoa quả bánh trái của bá tánh biếu tặng vì “một chữ tình”. Trong những ngày xuân xum họp, chả có gì thích hơn là có những món là lạ, hay hay; hơi sang hơn gia cảnh một chút; hơi độc đáo so với hàng xóm một chút; hơi phô trương một chút vì đó là quà tặng của sự ái mộ … chính là không khí xuân. Người ta có thể sắp xếp để sắm xuân, nhưng người độc thân chả cần sắm gì, xuân cũng rình ngay trước ngõ.
Nói chung, bạn độc thân: bà cô mới bị chồng càm ràm màu áo rực quá, ghen tị với bạn; ông anh, mới bị vợ cắt nửa số lương mua quà nội ngoại, ghen tị với bạn; con em, một nách hai con đang lùa chồng từ điểm bầu cua tôm cá, rớt nước mắt thấy bạn ngồi vô tư cắn hạt dưa, chân đung đưa.
Nói chung lần hai, nếu bạn độc thân mà bạn không tỏ ra thảm hại: bạn chính là hình tượng thèm muốn của chúng sinh đang nheo nhóc tết. Nếu họ hỏi bạn “ đã lấy chồng chưa” thì cứ nhếch mép đáp trả :”Đẹp thôi, chứ không ngu.”
Hoặc giả, bạn không chanh chua chuối chát; bạn nhu mì vén cọng tóc mai đen lay láy mà rằng:" dạ thôi!". Thì đến tai kẻ lầm than đang tính bắt bí bạn sẽ nghe như một lời sấm truyền!
- Chuong Dang-
3 notes
·
View notes
Text
Hôm nay tôi mặc một chiếc áo croptop, quần đùi và đi đôi giày converse ra đường. Cẩn thận hơn tôi còn tết tóc hai bên kiểu ku te hột me nữa. Mẹ tôi bảo “Tao trông mày mặc chả ra làm sao cả!”. Nhưng mẹ tôi đâu có biết, nếu không young buffalo như thế này thì mấy đứa nhân viên quán nướng lại “Cô ơi cho cháu thay vỉ nướng ạ!” 🥲
Tieutruong
15 notes
·
View notes
Text
Năm nay làm tóc ăn tết từ 28/12/23. Làm xong k ưng lắm vì thấy uốn bị quá tay, giờ nó duỗi bớt r mới thấy ưng. Chị nào khuyên uốn tóc p uốn trước tết 1 tháng chắc là do vậy :))
Nuôi 2 năm trời từ tóc ngắn để giờ cắt hết chỗ đuôi từng nhuộm đi, chỉ uốn, để nguyên bản, k nhuộm.
Càng già càng thích đơn giản, k màu mè. Lẽ ra ko uốn nhưng ông cắt tóc bảo tóc mình cắt layer k uốn nó xoè như cái chổi :)) k biết đúng k nhưng đúng là có uốn thì chỉ sấy và chải vài cái tóc tự vào nếp như ảnh, chưa cuốn lô, kẹp càng cua gì...
2 năm k ra làm tóc mà ông cắt tóc vẫn nhớ mặt mình, nhớ những gì mình từng kể. Bằng tuổi nên nói chuyện đc như 2 ng bạn. Mình bảo già r k muốn can thiệp nhiều, ổng bảo thôi xin bà, đã ăn mặc giản dị r tóc còn k làm gì... 2 năm k làm gì... bà để nguyên k làm gì chắc tóc nó đã khoẻ? :)) ai cũng như bà tôi chết đói :)) xong hỏi thế lấy chồng chưa? Bảo chưa thì úi trời ơi... bảo: Sao gầy thế, uống rượu nhiều vào cho béo, chết cười :))
Mong ổng làm đc ở đây lâu chứ ko ko biết cắt ở đâu ưng đc.. ko chỉ thuốc tốt ko rụng tóc mà thái độ phục vụ khách nữa... mấy chỗ từng làm vừa thuốc đểu hỏng tóc vừa ko coi khách ra gì cả, 1 lần là chạy...
3 notes
·
View notes
Text
24.01.24
Mình về nhà.
Năm nay chắc có lẽ là năm cuối cùng mình được về nhà sớm như vậy.
Mọi người hỏi mình sao về sớm thế. Mình chỉ đơn giản là muốn được về nhà thôi. Mình, muốn được về nhà.
Tàu dịp tết đông hơn mình tưởng, nhưng mà cũng làm mình nôn được về nhà hơn bao giờ hết. Mặc dù không phải lần đầu, nhưng mình vẫn thích đến không kìm được mà òa lên. Mình thích quá.
Về đến ga. Cái không khí lạnh lạnh quen thuộc ấy bao trùm xung quanh làm mình muốn khóc thật. Mình về nhà rồii...
Trời lạnh se se, mưa phùn lất phất. Từ ga về đến nhà mình cũng 20km, trên đường chở mình về bác xe ôm kể bao nhiêu là thứ, dễ thương lắm.
Mở cổng vào là ba mẹ đứng chờ. Ôm mình 1 cái ôm thật lâu.
Mình thích quá.
Mình thích cuộn tròn trong chăn, nằm trong vòng tay của mẹ. Thích được ba gọi dậy mỗi sáng "bé ơi, dậy chứ mặt trời lên tới đỉnh rồi." dù mới 6h sáng =))), thích luôn cái hôn lên tóc của ba rồi câu rầy la rằng mình gầy quá, rằng là "con gái bao nhiêu tuổi vẫn là con nít trong mắt ba".
Mình thích cảm giác mỗi lần nhìn ra cửa, là 1 vườn rau xanh. Là "em Bi" vẫy đuôi chạy vòng vòng đến không dừng được vì "chị bé" về. Thích cảm giác mở tủ lạnh ra là 2kg quýt đường mẹ mua cho vì mình thích =))).
Mình thấy biết ơn quá.
Ngày hôm nay, mình cứ vừa cảm nhận từng chút mọi thứ xung quanh rồi thốt lên như vậy. Rằng là:
Mình biết ơn.
Mình hạnh phúc.
6 notes
·
View notes
Text
thực ra em không ghét bác mình( anh trai ruột của mẹ em)... em lại càng không sợ bác... người nhà em mà... lâu lâu em ghét việc bác em nói chuyện gia trưởng rồi em sợ việc bác chửi em thôi... lí do tới giờ này em vẫn chưa xin đi viện là tại vì em sợ bác mắng em :)) nghe ngố nhờ... nhưng đúng là em cảm thấy mình chưa có gì trong đầu nên lúc đi em sợ bác mắng em lắm...
kể cả chuyện em đi nhổ răng hay tiền thuốc đợt trước, bác em cũng cho em cả... hay việc sắp tới em ra trường chắc chắn có việc làm luôn... tất cả đều là nhờ bác em giúp... tới cả các bạn học nội trú, học y hà nội cũng chưa chắc có được những điều kiện này như em... nên em cảm thấy mình quá may mắn... em chỉ bị bệnh thích than vãn để cho bớt lo thôi... tại lịch thi dày nên hơi căng thẳng xíu... đúng là em 20 rùi nhưng nhìn mặt em chưa chắc đã già được như mấy đứa 16 17 bây giờ đâu... hôm trước em vừa được khen như thế, chị điều dưỡng gây tê cho em ngày em nhổ răng nói với em như vậy... chắc tại em béo...
qua em vừa được nghe bác em chửi nên em viết mấy dòng thui hà... mọi người ăn tết vui không ạ? Cả năm vui vẻ mạnh khỏe nh��...
thân, dahn
23:05, 11.2.24
p/s: cái avatar hiện tại của em cũng chỉ khác em mối cái tóc thôi à... và chắc là da em xấu hơn... và em béo hơn... và em ngố hơn...
1 note
·
View note
Text
Giá như mà mình là một cỗ người máy nhỉ
Không mệt
Không ốm
Không cáu gắt với con
Không muộn phiền
Không mất ngủ
Không nổi mụn
Không rụng tóc
Không stress
Giá mà mình có thể có nhiều thứ hơn trước khi con lớn và bố mẹ già đi
Sự bất lực này
Thật sự rất rất tệ
Đôi khi mình nằm xuống, nghĩ về chuyện trước đây
Nhớ nhà nhớ mẹ, nhớ bố nhớ em vô cùng
Muốn quay lại hồi mình còn học cấp 2, cấp 3
Vẫn còn thật sự háo hức khi tết đến xuân về
Giờ chẳng còn một nơi nào đủ bao dung cho bản thân mình nữa
Có nhà thì sao?
Rút cục cũng chẳng thể ở ngôi nhà của mình để đón tết
Cuộc sống này mệt mỏi quá
Cuối cùng mình cũng hiểu cái cảm giác của mẹ lúc đó
Trước đây, mình bảo với mẹ là con thích tết lắm, chỉ mong đến tết
Mẹ thì chỉ nói là mẹ không thích tết, mẹ chỉ thâý mệt
Không lẽ, ai rồi cũng sẽ không thích tết sao?
4 notes
·
View notes
Text
Cuối năm thấy mọi người áp lực nhiều cái: tóc đẹp, quần áo mới, nail không rớt charm, đòi nốt tiền thưởng tết, gói bánh chưng và giò. Trong số những áp lực đó, có một mối quan tâm điểm xuyết nhẹ nhàng tên "new year new me". Suy nghĩ ấy bao gồm việc hãy cho qua đi những chuyện không vui, hãy tha thứ những người đã từng đối xử không tốt với bạn để bước vào năm mới đường hoàng hơn, dõng dạc hơn.
Nhưng mình không nghĩ như vậy.
Có những người không xứng đáng được tha thứ, và có những chuyện không bỗng nhiên nhẹ bẫng chỉ bởi vì mấy hôm nữa là mùng 1. Hãy cứ tức giận và từ chối tha thứ nếu cần, bởi vì bạn ạ, sau rất nhiều năm mình đã ngộ ra rằng mỗi người có cơ chế chữa lành vết thương khác nhau. Hầu hết chúng ta tìm thấy thanh thản trong sự buông bỏ, có người khác lại cầu viện kí ức cũ để làm chứng cho phiên bản tốt hơn mà họ trở thành trong tương lai.
Hãy lạc quan, nhưng đừng ép buộc sự tha thứ. Có những người ngoái đầu về phía sau rất lâu, chẳng qua là để nhắc mình không sảy chân trên đoạn đường phía trước. The heart wants what it wants. Let it want. Let it be.
9 notes
·
View notes
Text
Lợi thế của người đẹp
---ở Hongkong, nền kinh tế nằm trong tay cỡ một ngàn gia tộc, thường là người Quảng Đông di cư sang từ thời xưa. Đời đầu, nếu là 1 hiệu thuốc bắc, các đời sau biến nó thành tập đoàn dược phẩm. Nhà Lý Gia Thành, ban đầu là cửa hàng bán đồng hồ, sau thành tập đoàn đa ngành, trong đó có độc quyền khai thác kênh đào Panama. Hay ông Cheng Yu Tung, tụi tui gọi là Lão Trượng, đầu tiên là thợ bạc, có cửa hàng vàng bạc đá quý, sau trở thành chủ tập đoàn Chow Tai Fook, sở hữu hệ thống khách sạn New World (có 1 cái ở VN, kể sau nha). Tui kể sơ về mô hình của chủ tui cho mọi người hiểu cách họ làm giàu ra sao. Đời đầu là sạp giày dép trong chợ Graham, sau biến thành tập đoàn chuyên về may mặc, rồi sau là tài chính, sáp nhập doanh nghiệp. Hàng ngày, khách du lịch, những người có óc làm ăn ở Philippines, Thái Lan, Malaysia, Indonesia....tới thấy giày dép này hay, có thể đem về nước họ KD nên đặt số lượng lớn. Cùng là người gốc Quảng nên họ tin tưởng nhau rất mực, ai khôn vặt lừa lọc 1 cái là họ đồn nhau tẩy chay, coi như kết thúc cuộc đời thương trường. Ông chủ tui sang Đại Lục đặt hàng gia công, sau các nhà máy cần vốn mở rộng sản xuất thì họ cổ phần, ông chủ tui góp vô, từ từ lên mức 51% để chi phối. Cứ thế mà tích luỹ. Khi có vài ba tỷ đô rồi thì đa ngành, mở thêm mảng khác. Buổi trưa, ở các khách sạn ven vịnh biển khu Harbour, thương nhân hay ngồi trầm ngâm, vừa ăn vừa nhìn xuống vịnh cảng, nơi các con thuyền đi qua đi lại, nghĩ cách giao thương với thế giới. Họ ít gặp khách vào buổi trưa vì ăn rất nhanh, cỡ 30-45 phút là quay lại làm. Trà dư tửu hậu thì vào buổi tối, họ vô phòng riêng trong nhà hàng, có cái bàn tròn xoay thức ăn, uống rượu vang, nói chuyện xây dựng quan hệ. Làm ăn, tất cả dựa trên lòng tin. Ai xây dựng được thì có tiền.
Một lần, tui đi đại lục (tỉnh Quảng Đông) để đặt gia công. Bên đó tiếng phổ thông người ta tốt, tui giao tiếp được. Các ông chủ nhà máy là người Quảng nhưng quản lý hay công nhân thường là từ các tỉnh phía Bắc, miền Trung, miền Tây TQ. Như Tp Quảng Châu, cứ mỗi mùa Tết, gọi là xuân vận, mười mấy triệu người chật ních các ga Quảng Châu để về quê, thời đó tàu cao tốc chưa nhiều nên công ty cho họ nghỉ 2 tuần, riêng đi lại cũng mất mấy ngày. Tui làm QC (quality control), kiểm tra nguyên liệu, thành phẩm, mẫu mã bao bì, nhưng chỉ là tập sự, đi theo mấy anh chị cứng nghề. Rảnh rỗi là tụi tui đi khảo sát các nhà máy nhỏ trong mấy xã xa xôi để đánh giá xem có hợp tác được hay không. Thường các nhà máy này giá rẻ hơn, do công nhân rẻ, nhà nước ưu đãi vốn. Ở Trung Quốc, cứ mở nhà máy ở huyện ở xã nghèo là được cấp vốn lãi vay bằng 0.
Bữa về lại Hongkong để đánh giá thì tui thấy trong 1 loạt tiêu chí, có tiêu chí "quản lý nhà máy có đẹp trai không" trong báo cáo, làm tui cười sặc sụa. Ông chủ giải thích là đẹp ở đây là sự khoẻ khoắn gọn gàng sạch sẽ thơm tho. Họ có body khoẻ mạnh tức lối sống lành mạnh, yên tâm làm lâu dài không có nửa chừng bệnh hay nghỉ việc vì ốm; họ ăn mặc đẹp tức có gu mỹ thuật, làm hàng cho mình sẽ bắt mắt, dễ bán; người quen thơm tho thì cái gì hôi họ chịu không được; ai lùi xùi xộc xệch quần áo đổ lông cũng mặc, da bóng nhờn tóc tai bờm xờm...tức không chăm bản thân mình, thì cái xưởng cái nhà cái cây con chó con mèo họ cũng không thể chăm. Bản thân chẳng biết thế nào là đẹp thì hàng hoá làm ra chẳng thể nào đẹp, óc thẩm mỹ họ không có hoặc không quan tâm đến. Tui hỏi, hàng hoá cũng như con người, cứ tốt là được rồi mà, phải không. Ổng không chịu, nói tốt chưa đủ, phải kèm với đẹp thì mới thành TỐT ĐẸP.
Cre: Ăn trưa cùng Tony
4 notes
·
View notes
Text
ambedo (n.) khoảnh khắc u sầu khi cơ thể hoàn toàn chìm đắm trong những cảm giác sống động của các giác quan.
Trần Thùy Trang & Đỗ Duy Mạnh, multiverse!AU
Written in 2021
Phía nhà hướng Tây của khu tập thể, ở lưng chừng đoạn cầu thang dẫn từ chiếu nghỉ lên tầng sáu, cũng là tầng cao nhất, có một cái thang gỗ. Tôi không rõ cái thang đó của nhà nào, hay được dựng từ bao giờ, chỉ biết là nó đã ở đó từ ngày mẹ và tôi dọn đến đây sống. Thang tạo với hướng chéo của cầu thang một góc vuông, đầu trên bắc lên một ô cửa hình vuông được đục ngay bên dưới trần nhà. Cửa mỗi bề khoảng một mét, đủ rộng cho một người lớn có thể thoải mái chui qua. Có lẽ là một loại cửa thông gió, mẹ từng bảo vậy; hoặc là cửa thoát hiểm đề phòng khi cháy nhà, tôi trộm nghĩ thêm, khi không thấy lời giải thích của mẹ đủ thỏa mãn. May mắn là trong những ngày sống ở khu tập thể ấy, tôi chưa phải dùng ô cửa ấy để thoát khỏi một đám cháy nào. Mà xung quanh đây cũng nào có ai đi qua lối ấy đâu, ngoại trừ bác tổ trưởng tổ dân phố, đều đặn mỗi năm một lần, cứ khi nào sắp đến Tết là bác lại chui qua cửa để ra ngoài kiểm tra cái gì đó mà tôi không thể đoán được. Quãng thời gian còn lại trong năm, cánh cửa bị khóa chặt sau những chấn song rỉ sét.
Lần đầu thử trèo lên ô cửa đó, tôi sáu tuổi. Leo thang là việc bị cấm đối với tất cả đám trẻ con (một trong những điều hiếm hoi mà toàn thể người lớn trong khu đồng lòng), nhưng hôm ấy tôi đi học về sớm, mà nhà thì chẳng có ai, cả khu tập thể cũng im ắng một cách lạ thường. Vứt cặp sách bên dưới chiếu nghỉ, tôi vịn tay vào những bậc thang đầy bụi, hăm hở trèo lên. Chiếc thang rung rung, những lớp bụi bay tung lên trong không khí. Càng lên cao, đôi chân tôi càng run rẩy, tim đập càng mạnh, nhưng sự háo hức đã lấn át nỗi sợ trong tôi. Khi chạm đến cánh cửa, tôi không dám nhìn xuống dưới, sợ rằng chỉ cần mình hơi cúi đầu thôi, chiếc thang bằng cách nào đó sẽ gãy vụn và cả người tôi sẽ theo đôi chân chơi vơi rơi xuống vực thẳm sâu hun hút nào đó bất thình lình hiện ra giữa những bậc thang gỗ.
Thay vào đó, tôi chọn cách nhìn về phía trước. Và thứ tôi chứng kiến ở đó khiến cho tôi quên hết thảy mọi thứ xung quanh.
Có lẽ phải có đến hơn hai chục con mèo đang đi lại bên ngoài. Mèo lông trắng tuyền, mèo đen, mèo nhị thể, mèo tam thể đều đủ hết. Khoảng sân thượng không quá rộng, ôm sát lấy tường nhà, bề ngang chỉ tầm ba mét, nhưng đám mèo con nào con nấy dường như đều tìm được cho mình một chỗ thoải mái. Chúng nằm, ngồi, tự liếm lông, vờn nhau chí chóe. Dưới cái nắng cuối hè ngày hôm ấy, khung cảnh hiện ra trong tôi chẳng khác nào trong một bộ phim về thành phố chỉ toàn mèo mà tôi từng xem ngày nhỏ.
Tôi cứ ngây ra đó, nhìn chằm chằm vào đám mèo trên tầng thượng. Những nỗi sợ: sợ độ cao, sợ bí ẩn của sân thượng, sợ bị người lớn phát hiện... trong khoảnh khắc ấy đã không còn hiện diện trong tôi nữa. Năm sáu tuổi tôi không phải một đứa trẻ vô tri, theo như những tàn dư còn lại trong ký ức của tôi là vậy, nhưng khi đứng lặng người trên bậc thang cuối cùng của cái thang cao vút ấy, tôi không nghĩ gì cả. Tất cả những gì tôi nhớ được là những hình ảnh, những âm thanh, hơi ấm của nắng trên da thịt mình, gió mơn man thổi mớ tóc mái trước trán tôi bay bay, đôi bàn tay vịn chặt lấy thang, đôi chân tê chồn vì đứng một chỗ lâu quá. Mọi giác quan của tôi đều quá tải, đều choáng ngợp, đều lâng lâng.
Sau đó thì tôi không tự mình leo xuống được, và tôi đứng khóc thút thít cho đến khi con gái bác tổ trưởng dắt xe đi học về và hoảng hồn nhìn thấy đứa học sinh lớp một người bé như cục kẹo đang thu mình trên cái thang mà rõ ràng bố chị đã cấm tất cả trẻ con trong khu trèo lên. Hôm ấy mẹ lẽ ra đã cho tôi một trận no đòn nếu ông bố dượng mới của tôi - bố thằng Mạnh - không can lại.
-----
Nhưng không hiểu sao cái thang đó không bị dẹp đi, nó vẫn đứng ở đó, như một lời mời gọi. Và suốt những năm tháng sau này, tôi vẫn thỉnh thoảng leo lên đó, một cách bí mật hơn, khi đã chiến thắng được nỗi sợ độ cao muôn thuở. Chưa lần nào bác tổ trưởng mở cửa cho tôi, nhưng ngồi sau những song sắt và nhìn đám mèo hăm hở ăn những phần cơm mình chuẩn bị với tôi cũng là đủ. Tôi thơ thẩn đẩy cái bát nhựa đựng đầy cơm và dặm thêm vài miếng cá kho ra cho đám mèo, cả người chìm trong ánh nắng, thả lỏng các giác quan, cởi bỏ mọi buồn phiền, mọi âu lo, mọi ấm ức dai dẳng. Với một đứa trẻ còn chưa thể sắp xếp mớ hỗn độn trong lòng, dường như đó là cách giải quyết tốt nhất, bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã ý thức rất rõ ràng - ý thức, chứ không phải bản năng hay nỗi sợ - rằng tôi cần phải làm một đứa con ngoan.
Thằng Mạnh không quá hứng thú với cái thang. Những năm hai chị em tôi còn học cấp Một và hay phải tự trông nhau ở nhà, có nhiều hôm tôi rủ nó cùng lên ngắm đám mèo. Ban đầu nó cũng thích thú, có lẽ vì cảm giác được thám hiểm nơi nào đó mới, nhưng sau vài lần lên rồi chỉ ngồi thừ nơi bậc thang, nó chán ngay. Mạnh là đứa trẻ thông minh và quyết đoán, nhưng cũng lạnh lùng nhất mà tôi từng thấy. Tôi không chắc có bao giờ nó cảm thấy trong lòng có một mớ hỗn độn như tôi - dường như mọi thứ đối với nó lúc nào cũng tường minh rõ ràng, những khó khăn trong đời với nó như những bài toán mà chỉ cần kiên trì là giải được, và trong những lời giải dứt khoát của nó, dường như rất ít chỗ trống cho những tình cảm vẩn vơ. Trong những năm cuối cùng tôi còn sống với bố dượng và mẹ, họ đã từng thú nhận với tôi sự bất lực của họ trong việc khiến thằng Mạnh bộc lộ ra cảm xúc thực sự trong lòng nó.
Sau ngày chị em tôi về sống ở nhà bác, việc học hành thi cử và những áp lực vô hình đã ngăn tôi trở về khu tập thể cũ, mặc dù nghĩ lại, có lẽ đó mới là khoảng thời gian tôi cần trở về đó nhất. Suốt bốn năm qua, tôi chỉ thăm lại nơi đó vài lần, đều là vào đầu năm lớp mười. Bầy mèo vẫn còn đó, mặc dù chúng không còn là những con mèo tôi quen từ ngày xưa, và khi ngồi xuống bậc thang trên cùng, đắm mình vào trong ánh nắng úa của những ngày đầu đông, tôi ngạc nhiên thấy lòng mình vẫn có thể tĩnh lặng đến thế. Và khi tôi nhắm mắt lại, tôi thấy dường như một ô cửa bên trong tâm trí mình vừa mở tung ra, và tôi nhìn qua đó, thấy cô bé sáu tuổi năm nào vẫn đang nhoài người trên song sắt trong một buổi chiều rất xa xưa, như thể thời gian đã đi những cung đường phức tạp của nó và mang quá khứ trở lại an ủi tôi trong giây phút này. Ảo tượng chỉ đến trong thoáng chốc, nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy lệ đã nhòa trên mi.
3 notes
·
View notes