Text
Mình đọc xong quyển "Cây cam ngọt của tôi" từ 2 hôm trước, mà đến tối nay nó ngấm vào trong mình đến độ buồn quá không đi ngủ được, mà cũng không biết kể cho ai nên lại leo lên đây vậy.
"Tôi bị trừng phạt bằng cách phải tiếp tục sống." - Câu này làm mình nhớ đến một đoạn mình hay gặp trên mạng: "Có những đứa trẻ trong quá trình trưởng thành, linh hồn luôn muốn nhảy xuống những cây cầu. Chỉ là cơ thể kiên trì ở lại, tê tê dại dại trở thành người lớn."
Nếu hỏi một chuyện đáng nhớ nhất mình đã làm trong 3 năm nay, hoặc có thể là cả đời này, thì là mình đã đi cạo đầu.
Mình đã viết đoạn này khi Thúy Quỳnh còn sống:
"Bạn gửi em xem ảnh bạn, bảo là đặc ân khi giúp bạn điểm danh dùm. Trong ảnh bạn trùm chiếc nón len.
Có lần bạn gửi cho em xem clip một ngày ở khu cách ly của bạn. Em bảo cả clip mày chỉ ngồi hất tóc, rồi vuốt tóc, chứ có gì khác đâu. Bạn nói bạn yêu mái tóc của bạn nhất.
Vậy mà giờ bạn phải cạo đầu.
Bạn kể với em, cười hớn hở. Tao đi cạo đầu tao khóc. Ông cạo đầu tao thấy thương quá nên tặng cho cái đồ buộc tóc. Em phì cười. Nghe câu chuyện lãng xẹt. Đồ buộc tóc để buộc bộ tóc giả bạn mua, chứ người ta đâu có vô duyên dữ vậy.
Bạn hay vậy lắm. Bạn kể chuyện nhẹ tênh. Y tá đâm cái ống dô bụng tao nè, xong treo cái bọc lủng lẳng. Chừng nào dịch ra nhiều quá, tao khó thở thì tao xả bớt dịch ra. Hay chuyện người ta đem một khúc ruột bạn ra ngoài, để hong gió cho nó lành, rồi đem cất dô lại.
Bạn hứa hẹn nhiều điều. Chừng nào tao hết bệnh tao dắt mày đi Halidao. Em kêu bạn sang ghê. Cái chỗ gì mắc thấy mồ. Bình thường em với bạn chỉ đi lòng vòng mấy quán sinh tố, trà chanh vỉa hè. Có hôm ăn trúng chỗ bán tô bún bò chút éc năm mươi ngàn mà tiếc đứt ruột.
Bác sĩ nói bệnh của bạn không mổ được nữa. Chỉ có hóa trị cầm cự. Cùng lắm là một, hai năm.
Ngày bạn biết tin, em hỏi bạn giờ tính sao. Bạn nói giành thời gian cho gia đình thôi, chứ sao. Em nói ừa, làm điều mình thích, yêu người mình yêu đi. Bạn nói, ai mà yêu người sắp chết.
Những hôm sau đó bạn vẫn nói cười. Bạn trêu hết người này đến người kia. Bọn em tránh nhắc chuyện nghiêm túc, toàn nói cà rỡn cà rỡn. Lúc gọi điện, bạn hớn hở kể chuyện bạn cày phim, bạn ngủ một ngày mười mấy tiếng, mẹ bạn cho bạn ăn mỏi cái miệng hay tóc giả làm bạn vướng víu ghê.
Bạn không kể đến lúc bạn khóc, những lần dây dợ nối đầy người bạn, những lần tay bạn tím tái từng mảng vì những vết kim, những lần bạn nôn thốc nôn tháo sau hóa trị. Chưa từng.
Những ngày này, em hay vẩn vơ nghĩ, hay là mình cũng cạo đầu."
Một thời gian sau, mình ra tiệm bảo người ta cạo trọc cho mình thật. Lúc đấy mình chỉ có suy nghĩ, thà là mình hối hận vì đã cạo đầu, còn hơn là để mình hối hận vì đã không cạo đầu.
Mình gọi khoe với bạn, tao mới sắm cái đầu đôi với mày nè.
Ngày tiễn bạn, cả mẹ và hai em gái của bạn đều khóc đến ngất đi. Những ngày sau đó, vào dịp Tết bọn mình đến thăm, ba mẹ bạn mở clip bạn hát 1 bài hát tiếng Anh nào đó, hỏi bọn mình có thể hát lại cho cô chú nghe không.
"Tôi bị trừng phạt bằng cách phải tiếp tục sống."
Mọi người phải sống mà không có bạn.
06.08.2024
2 notes
·
View notes
Photo
“Trông tôi hạnh phúc đúng không? Trông gia đình tôi rất hạnh phúc? Nhưng bố tôi giống như 1 viên pháo vậy, có mặt lợi và hại song song. Bố tôi có thể khiến chúng tôi hạnh phúc như lúc nghe tiếng pháo nổ vang - đó là khi ông vui, cũng khiến chúng tôi đau đớn như bị những tia lửa bắn trúng - khi ông nổi giận vô cớ. Có lần sau khi tôi và mẹ bị ông đánh vào đầu, mặt, đạp vào bụng, tôi đã bảo rằng đời này tôi không lấy chồng nữa. Tôi sợ lấy nhầm 1 kẻ giống ông. Tôi đã bị một viên pháo làm tổn thương nặng nề, tôi không muốn có thêm một viên pháo nào khác nữa như thế trong đời.”
67 notes
·
View notes
Text
Bạn gửi em xem ảnh bạn, bảo là đặc ân khi giúp bạn điểm danh dùm. Trong ảnh bạn trùm chiếc nón len.
Có lần bạn gửi cho em xem clip một ngày ở khu cách ly của bạn. Em bảo cả clip mày chỉ ngồi hất tóc, rồi vuốt tóc, chứ có gì khác đâu. Bạn nói bạn yêu mái tóc của bạn nhất.
Vậy mà giờ bạn phải cạo đầu.
Bạn kể với em, cười hớn hở. Tao đi cạo đầu tao khóc. Ông cạo đầu tao thấy thương quá nên tặng cho cái đồ buộc tóc. Em phì cười. Nghe câu chuyện lãng xẹt. Đồ buộc tóc để buộc bộ tóc giả bạn mua, chứ người ta đâu có vô duyên dữ vậy.
Bạn hay vậy lắm. Bạn kể chuyện nhẹ tênh. Y tá đâm cái ống dô bụng tao nè, xong treo cái bọc lủng lẳng. Chừng nào dịch ra nhiều quá, tao khó thở thì tao xả bớt dịch ra. Hay chuyện người ta đem một khúc ruột bạn ra ngoài, để hong gió cho nó lành, rồi đem cất dô lại.
Bạn hứa hẹn nhiều điều. Chừng nào tao hết bệnh tao dắt mày đi Halidao. Em kêu bạn sang ghê. Cái chỗ gì mắc thấy mồ. Bình thường em với bạn chỉ đi lòng vòng mấy quán sinh tố, trà chanh vỉa hè. Có hôm ăn trúng chỗ bán tô bún bò chút éc năm mươi ngàn mà tiếc đứt ruột.
Bác sĩ nói bệnh của bạn không mổ được nữa. Chỉ có hóa trị cầm cự. Cùng lắm là một, hai năm.
Ngày bạn biết tin, em hỏi bạn giờ tính sao. Bạn nói giành thời gian cho gia đình thôi, chứ sao. Em nói ừa, làm điều mình thích, yêu người mình yêu đi. Bạn nói, ai mà yêu người sắp chết.
Những hôm sau đó bạn vẫn nói cười. Bạn trêu hết người này đến người kia. Bọn em tránh nhắc chuyện nghiêm túc, toàn nói cà rỡn cà rỡn. Lúc gọi điện, bạn hớn hở kể chuyện bạn cày phim, bạn ngủ một ngày mười mấy tiếng, mẹ bạn cho bạn ăn mỏi cái miệng hay tóc giả làm bạn vướng víu ghê.
Bạn không kể đến lúc bạn khóc, những lần dây dợ nối đầy người bạn, những lần tay bạn tím tái từng mảng vì những vết kim, những lần bạn nôn thốc nôn tháo sau hóa trị. Chưa từng.
Những ngày này, em hay vẩn vơ nghĩ, hay là mình cũng cạo đầu.
11.11.21
0 notes
Text
Nếu một ngày bọn mình chẳng cưới nhau
Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác
Gom những mảnh tình yêu vỡ nát
Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm
Cô vợ của anh chẳng biết chuyện bọn mình
Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ
Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế
Người vợ nào cũng đáng được yêu thương
Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường
Chọn cho mình một người đàn ông khác
Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc
Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa
Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha
Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích
Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch..
Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh
Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh
Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?
Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở
Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu
Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau
Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng
Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống
Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương
Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường
Liệu ta có thản nhiên quay mặt
Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt
Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau.
Anh Vu Ngoc
0 notes
Text
Bạn hỏi bâng quơ. Giả dụ bạn chết đi thì em sẽ làm gì. Em bảo, em sẽ bỏ đi khỏi nơi này một thời gian. Đi đến Mộc Châu, trong đầu em tự dưng nghĩ như thế. Bạn hỏi, vậy em có lấy người khác không. Có chứ. Em sẽ yêu một thằng khác rồi lấy nó, nhưng mà bạn đừng có hiện về hù em lúc em với người ta ân ái, em sợ ma.
Những ngày em ngược xuôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Người ta hỏi em, bạn sẽ bỏ đi đâu. Em nói em không biết. Một khu rừng. Bạn hay viết về những khu rừng. Về việc nhân vật nam sẽ lặng lẽ rời khỏi khi nhân vật nữ đang say giấc, bỏ lại vỏn vẹn vài dòng thư. Kiểu thế. Việt Nam thì thiếu cha gì rừng cây. Nhạc của Tùng văng vẳng trong đầu em. Rồi bạn sẽ biến mất như Naoko ở trong rừng, em trả lời.
Một lần, em hỏi bạn. Em biết đi đâu tìm bạn bây giờ. Bạn bảo bạn sẽ đi đến một quán cafe ở Huế, đối diện một tòa thành. Chỉ thế. Em mừng rơn, ít ra bạn không còn muốn vào rừng. Em sẽ đi Huế tìm bạn. Tìm mọi quán cafe đối diện tòa thành. Em chắc chắn.
Một hôm chạng vạng, bạn vẩn vơ bảo. Bạn sẽ không ám em đâu, em đừng lo. Bạn sẽ ở bên bảo vệ em thôi, miễn là em hạnh phúc.
Không có bạn, làm sao mà em hạnh phúc.
20.9.21
1 note
·
View note
Photo
“Đừng khóc dưới một tán ô, vào mùa mưa, vì trời đã đủ ướt đẫm rồi.” Lê Nguyễn Nhật Linh | Đến Nhật Bản học về cuộc đời
1 note
·
View note
Text
Bạn nhắn tin méc em bạn kia đang coi hài xong tự dưng vào nhà vệ sinh khóc, em bảo đặt cho nó ly sinh tố cà rốt, uống cho đỡ mù. Nó nhắn tin giãy đành đạch, kêu là nó đi vô nhà vệ sinh nặn mụn nên chảy nước mắt, làm cái gì mà ép nó uống cà rốt =))
Hôm nay em mệt quá, về tới nhà là nằm vật ra ngủ, xong cứ mơ chập chờn mấy giấc mơ kì quái. Em thấy mình tự sát, thấy ba mẹ đánh nhau, thấy cả anh. Đủ thứ tệ hại. Tỉnh dậy thấy mình nằm co ro trong căn phòng không lọt tí ánh sáng, đầu em đau như búa bổ, ngoài trời thì đã tối mịt, áo thể dục ướt mồ hôi từ chiều mặc trên người vẫn chưa thay, còn bụng quặn lên từng cơn vì đói. Tự dưng thấy lòng mình hoang hoải, trống hoác, rồi nước mắt cứ thế tự rơi. Yếu ớt thật, em ghét bản thân mình mỏng manh như thế, mới tí đã khóc, thật sự í.
Bạn đùa, kêu còn ly cà rốt to tổ mẹ ở nhà nè, có ai đang khóc không bạn đem cho uống. Em nhắn hôm nay kao mệt quá mới khóc xong nè. Bạn nói mệt mỏi sao không qua bạn, bạn chăm sóc cho. Không biết bạn có bê đê hông mà sao bạn sweet với em dữ. Không chơi bê đê đâu bạn nha. =))
Em thật sự may mắn khi từ cấp 1 đến khi lên đại học luôn có những đứa bạn mà chỉ cần em alo một phát là có mặt ngay ấy, dù là nửa đêm, dù là ngày mai bạn có bài kiểm tra sớm. Kiểu, có hư xe giữa đường thì người đầu tiên em gọi không phải là ba mẹ hay người yêu mà là bạn em cơ. Còn nhớ có một lần em bị cái gì uất ức lắm, đứng giữa đường gọi khóc huhu với bạn, xong cả đám hủy hẹn với người yêu hết phóng qua nắm đầu em đi ăn liền. Bữa đó vừa ngồi gặm mâm bún đậu vừa muốn cảm ơn mọi người nhiều nhiều, cảm ơn từ tận đáy lòng luôn, nhưng mà biết thế nào nói ra cũng bị chửi sến đụ, nên thôi. =))
Em đã nói cái này nhiều lần rồi. Kiểu em không phải là một đứa đáng yêu, tốt bụng hay tốt tính, em không biết nói lời ngọt nhạt, dễ nóng giận, hay lo chuyện đâu đâu, nhiều lúc em thẳng thắn quá đáng và sân si với đời lắm nhưng mà mọi người vẫn chọn ở bên cạnh em, chịu đựng em và luôn xuất hiện mỗi khi em cần.
Các bạn luôn là ưu tiên của em á, bởi thế mà nhiều lúc có thằng ất ơ nào đó đối xử không tốt với bạn là em điên cả người. Kiểu, em hay la bạn thôi, nhưng mà cưng bạn như trứng, vậy mà đưa vào tay nó nó dập cho tơi tả. Em biết hôm nay bạn buồn. Em cũng không biết nói gì nhiều. Em hí hoáy trên này thì giỏi, chứ nhắn hay nói với bạn thì chịu, chỉ biết gửi một bài nhạc hay một cái ảnh cute nào thôi. Bạn nhắn "đánh bà bốp bốp" rồi đăng story bảo bạn yêu bọn em lắm. Hí. Em cũng yêu bạn. Mong bạn chóng vui. Cả ba bạn luôn! Cả cái bạn đang đọc nữa. Em mong ai cũng vui vẻ hết, lúc nào cũng vui vẻ. Đời có mấy tí mà buồn phiền, bạn nhở?
Dăm ba cái chuyện yêu đương. Bọn mình cứ chơi bê đê với nhau là được.
[5.7.20]
0 notes
Photo
Những ngày tháng này, một vài cuộc rời bỏ khỏi cuộc đời nhau mà đi, chẳng còn khiến anh lạ lùng gì nữa.
Đến nỗi mà, anh còn có thể cảm nhận được chuyện, ngày mai ai đó muốn rời đi khỏi cuộc đời mình.
Rồi anh lại loay hoay dọn dẹp lại mớ lộn xộn mà mình đã gây ra.
571 notes
·
View notes
Text
Thỉnh thoảng khi nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, hiện tại bạn sẽ cảm thấy rằng đó chỉ là chuyện cỏn con, chẳng có là gì cả. Thế nhưng, bạn cũng là người hiểu rõ nhất, khi đó bạn đã phải chật vật chịu đựng và phải khổ sở vượt qua từng chút từng chút một như thế nào.
(Dưa)
Ảnh: niravpatelphotography
1K notes
·
View notes
Text
Ba nhậu say, gọi hỏi sao mấy hôm nay không thấy em gọi. Em bảo em thấy hơi áp lực một xíu, kiểu em đặt mục tiêu cao quá, rồi lại thấy mình kém cỏi. Ba cười hền hệt, nói có gì đâu, con gái ba giỏi mà. Ba nói hồi đó em quậy banh nhà, đánh đòn em dữ lắm, mà em cứ lỳ như con trâu.
Hồi trước em nghiện game, nên lúc ba đi làm sẽ đem cất cái máy tính vô tủ, khóa lại rồi giấu nhẹm cái chìa đi. Vậy mà em loay hoay mấy ngày ngồi cạy khóa, rồi cũng tìm ra cách mở khóa bằng hai cái dây sắt. Rồi em lấy máy ra chơi ngon ơ, đến lúc ba sắp về mới đem cất máy vô lại tủ, khóa lại cẩn thận.
Có hôm ba về sớm đột ngột, em ba chân bốn cẳng chạy đi cất cái máy, mà lúc ba mở tủ ra, rờ cái máy mới tắt còn nóng hổi, ổng mới vỡ lẽ ra em qua mặt ổng mấy tháng nay.
Khỏi phải nói, bữa đó nhừ đòn.
Mà ổng đánh ghê lắm. Một trận đòn cũng phải gãy mất hai cây chổi lông gà. Bà bán chổi thành mối quen của nhà em, bởi ba mua một lần một lố cây để sẵn, có gãy thì còn cây khác mà đánh tiếp.
Nhớ quài cái hôm em học ra không về nhà mà qua trường mẫu giáo chơi cầu trượt, nhà em kiếm loạn cả lên. Ba bước qua thấy em đang nằm phè trong nhà banh, ổng bẻ một cành cây, tước một phát hết sạch lá, dí dí vào đầu em, kêu mày về nhà mày chết với tao.
Về nhà em chạy vòng vòng trối chết, ổng cầm cây rượt theo sau l��ng. Bà nội chạy theo đằng sau kêu thôi được rồi đừng đánh nó nữa...
Còn mấy lần em trốn ngủ trưa, trốn đi net, đánh nhau hay trèo rào đi chơi, hay cái lần em u mê chị Thỏ Ngọc mà tiền điện thoại hết 800 ngàn :) Đẻ ra đứa con ăn hại thật sự dm.
"Quậy cũng giỏi mà làm gì cũng giỏi, con gái ba là số 1 luôn"
Em bật cười. Phải chăng ba mặc định bỏ qua mấy lần em gọi về khóc tức tưởi chỉ vì hôm đó làm mất thẻ xe, hay nằm trong phòng bỏ ăn cả ngày vì 2 điểm Lý, hay mấy lần ngờ nghệch cắt dao trúng tay, xòe xe, đạp trúng cây đinh sắt, lạc đường mấy tiếng trên Sài Gòn hay bị người ta chặt chém lúc đi chợ. Ba chỉ nhớ chú A khen em nhỏ tuổi nhất trong đoàn đi thi mà tự lập ghê lúc chú dắt em lên Sài Gòn mấy ngày, hay cô B nói là cái bài văn em viết được mấy thầy cô in ra đóng khung để trong phòng của Sở Giáo dục, hay chị C bảo là còn bé mà làm được như này như này là hay lắm,... Ba nhắc hoài mấy cái đó, nhắc đi nhắc lại cũng mấy năm trời. Em nghe riết thuộc. Cái câu: "Hỏng chừng người ta khen xã giao thôi" cứ ra tới miệng rồi bị em nuốt lại, nói ra sợ bị chửi. Chửi chết.
Có mấy lần em ghét ổng lắm, em muốn ổng biến mất khỏi cuộc đời em liền, sao mà ổng làm mẹ con em khổ dữ. Tới giờ vẫn thế. Cảm xúc nó cứ xen kẽ nhau, em cũng không biết làm sao để phân biệt. Em ghét thì ghét, nhưng em biết ba thương em thiệt tình. Thương hết lòng hết dạ.
Dẫu em không tha thứ được.
Sáng nay trời nắng đẹp, em bật mấy bản nhạc tươi tắn, dọn phòng sạch sẽ, lau sàn sạch tinh tươm rồi tranh thủ gom mền gối với drap giường đi giặt. Buổi tối nằm cuộn mình trong chiếc chăn thơm ngập mùi nắng, tự dưng em thấy vui vẻ quá trời.
Dạo này em đã cai hẳn trà sữa, cái thứ thức uống mà chỉ cần một ngụm cũng có thể làm em hớn hở tung tăng cả buổi ấy. Bây giờ mỗi lần em uống vào lại cảm giác như từng tế bào trong người em đang kêu la rằng em đang giết chúng nó vậy...
Ừ em đang tập yêu bản thân mình hơn một tí. Mấy hôm nay còn thiền với yoga nữa cơ hê hê.
Chắc là nên bắt đầu từ việc đi ngủ sớm hơn ha. Hai giờ khuya rồi...
[27.06.20]
0 notes
Photo
"Nhưng hơn ai hết, tôi biết không có gì vĩnh viễn. Sự biết này làm tôi hay buồn, khi ta ngồi cạnh nó, ta ở trong nó, cùng với nó, nghe thấy, chạm được nó, nhưng ta cũng đang mất nó, từ từ."
[Nguyễn Ngọc Tư]
0 notes
Text
Em hay tìm đến Tarot những lúc chênh vênh, dẫu em không thích việc có ai đó nhìn thấu hết những lớp vỏ bọc mình cố tạo ra.
Hôm nay bạn bảo: "Lebx có nhiều gánh nặng nhỉ. Mang nhiều gánh nặng quá không tốt đâu.", em lại nhớ đến lần đầu tiên mình xem Tarot, khi người ta cũng nhìn vào mắt em nói một câu tương tự thế, em đã suýt bật khóc.
Bởi thế mà sau này em chỉ xem trải bài online, cũng xem qua một cái acc clone không danh tính, bởi em biết những lá bài sẽ bán đứng mình, chúng nói cho người ta biết em thật sự là ai, rằng em yếu ớt và tiêu cực đến nhường nào, rằng em chỉ đang ngụy tạo và giả dạng. Lắm lúc khi người ta bóc từng lớp từng lớp vỏ bọc để chỉ ra hết những vấn đề em cố giấu, em lại cảm giác như mình chỉ còn trơ lại một cơ thể trần truồng trụi lũi trước mặt người ta.
Có một lúc em thấy mình thật thảm hại khi phải trả tiền mới có thể tìm được người hiểu được mình và để được nghe vài lời khuyên trong cái quãng thời gian được giới hạn ngắn ngủi.
Nếu có đọc đến đây, xin bạn đừng vội trách em sao không kể cho bạn, dẫu bạn đã dặn đi dặn lại em phải nói hết cho bạn cả trăm ngàn lần. Chỉ đơn giản là em không muốn trở thành gánh nặng của bạn. Vì cả bạn và em, và những người khác nữa, đều đang vật lộn với những vấn đề của riêng mình. Em muốn tự mình trải qua hết những chuyện này, như thế em mới có thể mạnh mẽ hơn được.
Mà nếu có mệt quá, em sẽ nhắn xin bạn một bài hát, và một cái ôm. Nhé?
Hôm nay em cũng mệt lắm này. Em chẳng muốn nghe điện thoại, hay trả lời tin nhắn của ai. Em trốn lên ban công khóc một trận đã đời, rồi đi ngủ, tỉnh dậy lại lôi một bộ phim buồn ra xem, rồi lại khóc sưng cả mắt.
Em nhắn tin cho người ta, nhưng người ta bận quá. Em lại thấy bản thân mình phiền phức. Lại thôi.
Vài người nhắn hỏi em sao khóa facebook. Buồn cười cái kiểu cả trăm lần trước em đều trả lời một câu "tại nwng l" nhưng bạn vẫn cứ hỏi. Có lần bạn lại đến tận nhà lôi đầu em ra nhét trà sữa vào tay.
Em biết ơn mọi người nhiều vì cứ cách dăm ngày nửa tháng em lại đi trốn chui trốn lủi, chỉ để lại một lý do vì em nwng, nhưng mọi người vẫn cứ kiên nhẫn quan tâm, dẫu chưa bao giờ em trả lời những câu hỏi đó một cách đàng hoàng. Cứ cười cười giỡn giỡn.
Vì rốt cuộc thì mấy thứ của em cũng chẳng to tát gì, phải chăng ở cái tuổi của em thì chuyện nào cũng to lớn đến thế. Có những chuyện mà lúc đó em tưởng em chết đi được, nhưng đến giờ vẫn sống nhăn răng, chỉ hơi tiêu cực một xíu.
Thôi, cố gắng thôi.
[12.06.20]
0 notes
Photo
Có những ngày bừa bộn như thế, không muốn cố gắng nữa, anh leo lên gác từ 9 giờ tối, cuộn chăn ấm nằm thật yên, nghe mãi một đoạn nhạc. Chợt không hiểu mình đang làm gì với cuộc sống của mình nữa. Thực sự không hiểu. Vẫn là cảm giác nhắm mắt vào rồi mở ra ngay. Xung quanh chẳng còn lại gì ngoài bản thân và những thứ đang dần mai một.
Bất cứ điều gì anh mong mỏi, cứ loay hoay mãi mà vẫn chưa tới được điểm xuất phát. Anh va vấp vào những câu chuyện lòng tin của con người. Thất vọng và nhận thêm những bất ngờ. Những cuộc rời đi vẫn diễn ra. Nhờ thế mà anh mới dần trở nên mạnh mẽ. Dù sao cũng cảm ơn vì mọi chuyện không dễ dàng.
Anh không còn mong cuộc đời có thể đối xử dịu dàng với anh hơn nữa, nhưng anh mong có em nán lại bên cuộc đời này.
329 notes
·
View notes
Text
Bạn bảo hay là chơi Truth or Dare đi khi mặt đã đỏ bừng và giọng nhè đi vì thấm rượu. Em biết bạn thực ra muốn nói gì đó, hoặc nghe người kia của bạn nói gì đó, chỉ thấy hơi buồn cười cái cách người ta phải viện cớ cho chất kích thích hay mượn một trò chơi mới có thể phơi bày nỗi lòng mình.
Dẫu em cũng chẳng khá hơn. Em chọn cách trốn chui trốn lủi ở nơi này.
Bạn nhắn bảo em nên biết mọi thứ ít thôi vì sẽ chỉ có mỗi em buồn. Thật. Mấy hôm nay tâm trạng em chả khá lên được, cả người cứ râm ran khó chịu như có cả ngàn con kiến bò ngổn ngang.
Khi nãy bảo với bạn em đau bao tử, rồi nằm khóc ngon ơ.
Thực ra cũng chả đau lắm.
Vơ bừa một cái lý do cho bạn đỡ hỏi thôi.
[31.05.20]
0 notes
Photo
Em chọn một quán cà phê có ô cửa kính thật to rồi ngồi co mình trong một góc khuất. Trời bắt đầu sập tối rồi đổ cơn mưa nặng hạt. Ánh đèn vàng ấm áp mờ mờ bao trùm cả quán, thoảng nghe mùi cà phê vấn vít trong không khí, tiếng nhạc Hải Sâm vẫn vang lên văng vẳng từ dưới lầu. Em nói với bạn, em thích ngồi một góc ở nơi có ánh đèn vàng mỗi khi mưa to lắm. Phải là đèn vàng mới được, bởi nó luôn khiến em cảm thấy ấm áp như nào. Em thường dẹp hết tập sách, đóng laptop lại và nhoài người ra bàn ngắm từng hạt mưa đập lộp bộp vào ô cửa, rồi trượt dài xuống đến tận cùng. Thi thoảng em tự hỏi người ta sẽ nghĩ gì khi hối hả chạy trong cơn mưa kia. Ắt hẳn người ta sẽ không vui lắm, hoặc có lẽ, người ta sẽ thấy thật tội nghiệp cho chính bản thân mình. Ấy là em đoán thế. Bởi mấy lần, những suy nghĩ ấy v���t ngang qua đầu em, khi từng giọt mưa đập đau rát lên mặt, lên tay, mỗi lúc em phải cố chạy thật nhanh trong cơn mưa bất chợt. Những lúc ấy trong đầu em chỉ vẩn vơ một câu hỏi, rốt cuộc em cố gắng đến thế là vì điều gì. Trong phút chốc dường như mọi thứ đều mịt mờ và mông lung, như con đường đang bị màn mưa dày đặc che phủ ở phía trước. Những khi đã yên vị ở một nơi ấm áp khi cơn mưa ào tới, em lại vui vẻ như một con mèo nhỏ thỏa mãn với cuộn len của mình. Có khi là ngồi dưới hiên nhà nhìn dòng người hối hả qua lại, có khi là trùm chăn kín mít ngồi cạnh ô cửa sổ, cũng có khi nằm nhoài trên bàn trong một quán cà phê, nghe tiếng nhạc dịu nhẹ lẫn với tiếng gõ bàn phím lạch cạch của bàn khác. Bạn nói với em nhiều. Em nằm im lặng một lúc lâu, rồi buông một câu nhẹ bẫng. Hoặc đó là em tự đánh giá như thế. Em cố làm cho giọng mình bình thản. Như chẳng phải việc của em. Như cái cách em đã kể hàng ngàn câu chuyện khác trước đó với mọi người. Chẳng phải việc của em. Bạn vuốt nhẹ tóc em rồi đưa một tờ khăn giấy. Em bật cười, lần nào gặp bạn em cũng khóc. Hai lần trước là vì ngồi nghe bạn kể chuyện. Em nằm co ro trên chân bạn. Ba hay bảo, nằm kiểu đó là số khổ. Em cũng tự thấy em hay làm khổ mình bởi cái tính của em quá chừng. Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi rả rích. Bạn vừa vuốt tóc em vừa nói cái gì nhiều lắm, nhưng em cứ nghĩ đi đâu đâu. Nước mắt làm nhòe đi hết tầm nhìn, em nheo mắt lại, trông những ngọn đèn kia như những con đom đóm lập lòe. Em im lặng một lúc lâu rồi nói một câu nữa. Nghe giọng mình nghẹn ứ. “Nhưng mà em đã cố lắm.” Bạn bảo, đừng cứ tự trách mình. Đừng cứ tự trách mình. [25.5.20]
0 notes