#suỵt suỵt
Explore tagged Tumblr posts
Text
i love drawing taka eyes
That all theres nothing down here
🤫🤫🧏🧏
79 notes
·
View notes
Text
mọi thứ cứ như chỉ trực chờ mình đi sai một bước là đổ sập xuống với mình ấy,
lần này mình sai rồi, sai thật rồi do mình tin người lạ quá mức - việc này mình không bao giờ quên được
mình sợ người lạ rồi
rồi mình ngồi vô định tại chỗ làm, mình rớt nước mắt
rồi mình nhìn được cái sticker này,
cũng an ủi đó, nhưng mình lại nước mắt ngắn nước mắt dài sụt suỵt huhuhuhuhuhu
7 notes
·
View notes
Text
[Writing Commission] Buổi hẹn hò bất ổn
Chrollo đã đinh ninh đây sẽ là một buổi hẹn hò bí mật. Nhưng có lẽ hắn nên sửa lại, buổi hẹn hò bất ổn mới là mô tả đúng nhất. . . .
Ngày nghỉ tự do không phải điều gì quá xa lạ đối với thành viên trong băng, nhất là từ ngày Chrollo trở thành thủ lĩnh. Nói cho cùng thì các thành viên thoải mái với nhau như người một nhà là thật, nhưng ai cũng cần có cho mình những khoảnh khắc riêng tư. Ví dụ như… dành thời gian hẹn hò chẳng hạn?
Dẫu không có luật lệ hay ràng buộc nào về tình cảm lãng mạn giữa các thành viên trong băng, Chrollo vì lý do gì đó vẫn đồng ý với đề nghị một buổi hẹn hò bí mật của Shalnark. Hoặc là điều khiến hắn hứng thú hơn với cuộc hẹn này, nằm ở một ý nghĩa hoàn toàn khác. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt ngập tràn niềm vui thích của Chrollo mặc dù đã bị cặp kính râm che bớt phần nào, Shalnark càng khẳng định ý nghĩ trước đó của mình là đúng. Chẳng trách Chrollo còn gợi ý về chuyện hoá trang trong buổi hẹn.
Và lần nữa, cậu nghĩ khi nhìn vẻ không ăn nhập gì giữa cặp kính râm lẫn cái mũ lưỡi trai trên đầu người thanh niên đang đứng chờ mình trên góc phố.
Có thật sự là sẽ ổn không vậy?
Shalnark gần như kêu thầm trong suy nghĩ khi lên tiếng đáp lại.
“Danchou?”
“Shal, đã hoá trang đến mức này thì em có nên cân nhắc gọi tôi bằng cách nào khác đỡ sơ hở hơn không?”
Chrollo với dáng vẻ nửa đùa nửa thật hỏi han. Những ngón tay hắn đã bắt đầu táy máy nghịch những lọn tóc giả dài buông xuống vai cậu thiếu niên với cái nhếch môi rất thưởng thức. Shalnark suýt nữa đã buột miệng hỏi, danchou anh có biết vẻ mặt anh lúc này cực kỳ lưu manh không? May cho cậu là Chrollo đã bỏ lọn tóc xuống và đưa mắt nhìn quanh. Dáng vẻ hiện tại khiến cho thiếu niên hơi mất tự nhiên, cậu cúi đầu nhìn xuống mũi giày, chợt cảm thấy hối hận vì đã đồng ý cái ý tưởng không biết nên gọi là sáng kiến hay tối kiến này của hắn nữa. Dẫu sao cũng phải mất một lúc tự hoảng loạn trước gương và tự mình lặp đi lặp lại suy nghĩ không nên để cho Chrollo phải chờ lâu cậu mới gom đủ can đảm để thẳng lưng bước ra đường.
Shalnark thở dài lần thứ nhất trong ngày.
Thôi được, người khơi mào hẹn hò bí mật là cậu, Chrollo chỉ hưởng ứng. Thậm chí là hưởng ứng một cách nhiệt tình, như lúc này chẳng hạn. Sau một lúc nhìn đông ngó tây, hắn đột nhiên quàng tay qua vai thiếu niên, cử chỉ hết sức tự nhiên như một cặp đôi thực thụ. Giọng hào hứng khó tả.
“Đi nào, tôi đã thấy địa điểm phù hợp đầu tiên cho buổi hẹn hò hôm nay.”
Với chiều cao của Shalnark, không khó để cậu theo kịp bước chân Chrollo. Nhưng với bộ đồ hiện tại và tác động đột ngột của cánh tay người đi trước, cậu thiếu niên không khỏi ngả hẳn về phía vai hắn.
“Khoan đã! Danchou, chúng ta đi đâu cơ?”
“Suỵt!” Chrollo không kiêng kỵ thu hẹp khoảng cách. Những ngón tay dài, rắn rỏi của hắn đặt hờ lên bờ môi thiếu niên, nhắc lại lần nữa, hầu như thì thầm.
“Nào, sao bé Shal cứ gọi như vậy nhỉ? Vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Đổi cách khác đi. Em có thời gian suy nghĩ trong khi chúng ta chọn đồ đấy.”
Việc nhấn giọng vào chữ ‘bé’ với vẻ như đang cười của Chrollo thể hiện rõ là hắn cố ý. Cánh tay khoác trên vai cũng siết chặt hơn, không để cho ‘bạn gái đặc biệt’ hôm nay của mình rời khỏi tư thế dựa sát bên vai. Shalnark bất đắc dĩ phải hỏi lại.
“Anh… Nhưng chúng ta đi đâu cơ?”
“Đây!”
Chrollo nghiêng đầu. Hắn dùng một tay mở cửa kính của một tiệm trên mặt phố. Với kho�� môi vẫn còn nhếch cao, gã thanh niên nhún vai giải thích.
“Tất nhiên là mua đồ cho bé Shal rồi? Trông em có vẻ không thoải mái lắm trong bộ đồ đó nhỉ?”
Trong tiệm phần nhiều là khách hàng nữ, thấy một đôi tình lữ tiến vào, họ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn qua một cái. Với dáng vẻ xuất chúng của mình, chẳng khó khăn gì để Chrollo thu hút thêm càng nhiều ánh nhìn của người xung quanh. Có mấy thiếu nữ tỏ rõ vẻ hâm mộ thông qua ánh mắt long lanh, vài người ngại ngùng hơn tuy thế vẫn len lén ngẩng lên nhìn. Nhưng hắn lại không mấy quan tâm, sự chú ý đặt cả lên dãy đồ treo thành một dải dài dành cho người có tầm vóc nhỉnh hơn mức trung bình một chút. Lúc này hắn ắt còn mải suy nghĩ xem màu sắc và kiểu dáng như thế nào trông sẽ đẹp trên người bé Shal.
Và không ngoài sự lo ngại của Shalnark, Chrollo đã nhấc một bộ đầm lên. Hắn thoáng nhìn qua cậu thiếu niên đứng so vai cứng nhắc một bên, rồi lập tức cân nhắc thêm một bộ đầm khác trên tay. Nếu cậu không ngăn cản thì e rằng tấm thân cao mét tám này của mình sẽ phải tròng vào thứ vải vóc gì đó mang phong cách kỳ lạ không kém gì bộ đồ Chrollo đang bận trên người. Trước khi hắn kịp chạm tay vào bộ đồ thứ ba, Shalnark đã lên tiếng.
“Em mặc đồ thế này được rồi mà?”
Tiếng cậu không lớn hơn tiếng thì thào là bao, cố hết sức để không gây thêm sự chú ý của người khác ngoài cái ngoại hình đã quá hút mắt của Chrollo. Hắn chính là một điển hình của câu lụa đẹp vì người. Mũ lưỡi trai đội đầu, kính râm mang trên mắt cũng không che được gương mặt trên điểm trung bình mấy lần. Và gương mặt yêu nghiệt đó giờ đây đang nở nụ cười, nhìn cậu, tỉnh bơ đáp lời.
“Ừ nhưng không phải bé Shal đang không muốn bị người khác nhận ra hay sao?”
Không chỉ cố tình nhấn giọng, Chrollo tự nhiên ghé đến bên. Hơi thở hắn nhột nhạt ngay trên vành tai thiếu niên.
“Tôi chọn đồ cho em, đảm bảo không có ai nhận ra.”
Đặt mấy món đồ vào tay cậu, hắn hài lòng nhìn vành tai ai đó đỏ ửng lên. Không nói với Shal nhưng Chrollo phải thừa nhận, cậu bé này bình thường hoạt bát đáng yêu, lúc ngượng ngùng còn đáng yêu gấp bội. Không nhìn thêm vẻ mặt đắc chí của bạn trai, thiếu niên đành cầm đồ hắn chọn, quay gót nhanh chóng biến mất sau cánh cửa phòng thử đồ.
Chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò nhưng từng nhìn thấy những cặp đôi vui vẻ chọn đồ cho nhau trong tiệm quần áo, Shalnark khẳng định địa điểm này Chrollo chọn không sai. Thêm một vài ánh mắt ngưỡng mộ những cô gái khác dành cho hai người, cậu càng khẳng định người yêu với nhau làm thế này không sai. Nhưng sao câu chuyện lại chuyển biến theo hướng này? Rốt cuộc thì từ bí mật hẹn hò đến phương án cải trang thành nữ giới có sự liên quan như thế nào? Người được khen là nhanh nhạy thông minh như Shalnark còn chưa tìm ra được mối liên hệ. Nhìn xuống những bộ đồ Chrollo chọn, cậu thiếu niên thở dài lần thứ hai trong ngày.
Mất một lúc loay hoay trong phòng thử đồ, cuối cùng thiếu niên quyết định sẽ thuyết phục Chrollo, rằng một chiếc khẩu trang sẽ mang lại hiệu quả che giấu tốt hơn là mấy thứ áo quần này. Cầm chỗ đồ trở ra, gót chân Shalnark như bị đóng băng tại chỗ do nhác thấy cái bóng quen mắt khoanh tay đứng cạnh Chrollo phía dãy đồ bên kia.
Hôm nay cậu đã bước ra khỏi cửa bằng chân nào mà may mắn rơi hết cả vậy?
Trong tất cả thành viên thuộc băng Nhện, Machi là người mà cậu không muốn đụng phải nhất, chí ít là vào hôm nay. Cô gái nhỏ với mái tóc hồng buộc cao ấy sở hữu cảm quan nhanh nhạy khác thường. Thoạt trông có vẻ nghiêm túc lạnh nhạt nhưng mấy việc giả mạo thế này, chỉ có không thực hiện mới mong qua mắt nổi cô ấy.
Dường như còn chưa đủ xui xẻo, trong lúc Shalnark còn đang đứng chôn chân trước cửa phòng thay đồ, cố nghĩ ra một biện pháp qua mắt Machi thì Chrollo đã thình lình quay lại. Hắn hồ hởi gọi, giơ tay lên vẫy nhiệt tình như thể nguyên bản mặt hắn chưa đủ thu hút ánh nhìn vậy. Mà quả thật, Shalnark phải cúi gằm mặt xuống, tiến tới chỗ hai người.
Đến sau tấm lưng rộng của Chrollo, đột nhiên cậu thiếu niên càng trở nên bối rối. Không chào hỏi thì sẽ không lịch sự, nhưng giờ chỉ cần cậu mở miệng cũng chẳng khác nào tự khai danh tính cho đối phương. Không cần nhìn cũng biết đồng tử xanh biếc màu đại dương của Machi đang dõi vào Shalnark. Cô gái vẫn im lặng nhờ chờ đợi một lời thú tội. Chỉ có Chrollo nói dối không hề chớp mắt, lên tiếng giải vây.
“À, để giới thiệu với cô, Machi. Đây là bạn gái tôi, Shal-chan.”
Được rồi, danchou, sao anh có thể nói câu ấy mà không tự cắn vào lưỡi mình thế?
Tự tin quá mức mà không biến nó thành lố bịch, chắc trên đời này không có người thứ hai ngoài Chrollo Lucilfer! Cho nên Shalnark không học theo được, cậu vẫn thuỷ chung giữ cái nhìn của mình ở ba tấc dưới sàn, ấp úng.
“X… Xin chào, Machi. Rất vui được làm quen.”
Machi ngẩng đầu nhìn ‘cô bạn gái’ của thủ lĩnh. Ánh mắt từ đôi con ngươi xanh biển của cô hơi xao động trong một thoáng, nhưng rốt cuộc thì biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi gì. Cô gái nói, vẻ xã giao hoàn hảo.
“Rất vui được làm quen.”
Và chỉ duy có câu đó là hướng tới ‘bạn gái’ thủ lĩnh. Machi quay sang Chrollo.
“Không biết anh ở trong này nên tình cờ gặp mặt. Làm phiền băng chủ hẹn hò rồi.”
Cả một câu bằng lì không có dấu hiệu lên xuống, Machi, cô nói như thể đang đọc một đoạn thoại trên giấy thành lời. Ngay lúc Shalnark đang đánh giá phản ứng này có vẻ giống với tính khí thường nhật của cô nàng và nhen lên hy vọng vượt ải mà không bị phát hiện, thì Machi thình lình tiếp lời.
“À, bạn gái của băng chủ này, đừng để người này chọn đồ cho nhé. Anh ta không có nhiều thường thức về trang phục thế đâu.”
“Dan… À không, Kuu-chan phong cách cũng không tệ mà!”
Cái nhướn mày của Machi không khó thấy từ góc độ của Shalnark. Lòng bàn tay cậu thiếu niên đã đổ mồ hôi vì lỡ lời phản pháo. Không khí tưởng chừng trở nên căng thẳng đột ngột vỡ tan trong tiếng cười của Chrollo.
“Thấy không, Shal-chan không cảm thấy có vấn vấn đề gì mà.”
Shalnark chắc chắn đã thấy Machi hơi nhún vai nhẹ trước khi cô chuyển sự chú ý lại với Chrollo. Nói thêm một hai câu xã giao, cô cũng cáo từ, không làm phiền không gian hẹn hò của hai người nữa.
Giọng nói không nói không phải vấn đề, vấn đề là ở cách chọn từ ngữ. Thiếu niên vẫn thấp thỏm như lửa đốt trong lòng vì rốt cuộc cũng không biết chắc được liệu Machi đã phát hiện ra hay chưa. Bóng cô gái nhỏ vừa đi khuất, Chrollo đã hỏi.
“Shal-chan không thích đồ tôi chọn à?”
Hắn không bỏ chừa cơ hội nào để có thể thấy Shalnark ngại ngùng, mà hơn hết hắn cũng muốn thấy cậu mặc đồ mình chọn. Cậu thiếu niên hơi bối rối với chỗ quần áo còn chưa treo trả lên mắc trong tay.
“Danchou, em thấy mấy đồ này không được phù hợp cho lắm.”
“Kuu-chan, ban nãy em vừa gọi tôi thế cơ mà? Gọi lại đi?”
Chrollo để tầm mắt ngang với Shalnark, thích thú nhắc nhở. Mắt xanh của thiếu niên khẽ đảo, màu đỏ đã lan tới mang trên mang tai.
“L… Là do khẩn cấp thôi!”
“Gọi lại đi, thì em sẽ không cần thử đồ nữa.” Chrollo không khoan nhượng ra điều kiện. Trong mắt hắn hấp háy niềm vui sướng thấy rõ của một tên thợ săn sắp lùa được con mồi vào bẫy. Đâm lao thì phải theo lao mới có thể cứu vãn tình hình, Shalnark lắp bắp.
“K…Kuu-chan!”
“Shal-chan ngoan lắm!”
Tiếng cười vui vẻ của Chrollo vang trong tai thiếu niên. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, không phải dáng vẻ nghiêm túc của một thủ lĩnh, cũng không phải phong thái người đứng đầu băng Nhện mà Chrollo vẫn hay thể hiện, trước mắt cậu lúc này chỉ là một Chrollo có nụ cười hạnh phúc. Shalnark ngây ra chốc lát, hoá ra niềm vui của một cặp đôi là thứ đơn giản như thế: được thấy đối phương cười hạnh phúc.
Chrollo lấy lại trạng thái cân bằng cảm xúc nhanh hơn cậu tưởng. Hắn như một biến số mang lại bất ngờ không ngừng cho thiếu niên, đưa cậu hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Như bây giờ, hành động đột ngột gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra đội lên cho Shalnark khiến cậu trai không khỏi đứng hình. Gã thanh niên còn cẩn thận chỉnh lại nếp của mái tóc giả dài đồng màu với tóc thật của cậu dưới vành mũ. Hắn chậm rãi giải thích.
“Vậy thì Shal-chan đội cái này sẽ không còn lo bị lộ nữa, được không?”
Vành mũ đã che bớt màu đỏ trên gò má, cậu thiếu niên cúi đầu, lí nhí trong miệng đáp lời.
“Được…”
Hài lòng với ‘tác phẩm’ của mình, Chrollo không ngại đan những ngón tay mình vào tay người yêu, dẫn ‘bạn gái’ còn đang mải ngượng ngùng rời khỏi cửa tiệm quần áo.
.
.
.
Xem phim hiển nhiên là một trong những hoạt động được nhiều cặp đôi chọn cho buổi hẹn hò, Shalnark và Chrollo cũng không ngoại lệ.
Suốt cả quãng đường đến rạp chiếu phim, cả khi đã đứng xếp hàng chờ mua vé, Chrollo vẫn nhất quyết không chịu buông tay ‘bạn gái’. Hắn khăng khăng bảo, “Đây không phải là một buổi hẹn hò hay sao?”, thậm chí còn chỉ cho cậu thiếu niên thấy những người xung quanh có hành động thân mật trên mức một cái nắm tay.
Shalnark thở dài lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Bộ phim mà hai người chọn xem hôm nay, đến khi mua được vé Shalnark mới biết nó thuộc dòng phim kinh dị. Thoạt nghe có vẻ không mấy phù hợp với tiêu chí một buổi hẹn hò lãng mạn. Tuy nhiên Chrollo thản nhiên bảo có vẻ nhiều cặp đôi xếp hàng trước họ cũng xem phim này. Cậu thiếu niên chưa hiểu sao người ta hẹn hò lại xem một bộ phim có nhiều tình tiết hù dọa. Nghe Chrollo mơ hồ giải thích, có lẽ nó khá ‘thuận tiện’ càng khiến cậu thấy tò mò hơn. Quả thật, đứng chờ trước cửa phòng chiếu đa số toàn là các cặp đôi tíu tít nói chuyện với nhau, thành ra hành động nắm tay của hai người cũng không trở thành lạc lõng.
Đến khi đã ngồi yên vị vào hàng ghế, đèn đóm trong phòng tắt hết cả, chỉ còn lại duy nhất ánh sáng phát ra từ màn chiếu lớn, Shalnark mới dần dần hiểu ra lý do của việc một cặp đôi đi xem phim tại rạp. Không chỉ không khí khán phòng được đẩy cao theo nhịp phim nhanh. Mỗi pha đẩy cơn sợ hãi lên cao của phim thực sự là một cơ hội tốt để ‘thân mật’. Ý cậu ở đây là… ôm chầm lấy người bên cạnh. Cô gái ngồi kế cậu sau phen hù doạ đã giật mình vô thức ôm lấy bạn trai bên cạnh.
Chỉ có điều với Shalnark và Chrollo, chuyện này có vẻ hơi… sai sai? Rõ ràng cả hai đều không thuộc tuýp người có thể bị những cảnh quay máu me của bộ phim hù dọa. Mà càng sai sai hơn khi phía bên cạnh Chrollo ngồi là một khoảnh im lặng khác thường. Trái ngược với khung cảnh ‘thân thiết’ sống động bên phía cậu thiếu niên. Ánh sáng từ bộ phim vốn toàn những cảnh quay vào ban đêm, đèn đóm cũng bị hạn chế để tạo cảm giác rùng rợn cho khán giả, không đủ để Shalnark nhìn rõ. Cậu bèn nghiêng người, hạ giọng tò mò hỏi gã thanh niên.
“Bên cạnh anh, không phải là một cặp đôi hả?”
Hàng mi dài của Chrollo khẽ chớp, hắn dường như cân nhắc một khoảnh khắc trước khi trả lời.
“Câu trả lời sẽ khiến em muốn bỏ phim ngang đấy.”
Thái độ úp mở này càng khiến cho thiếu niên tò mò. Nhưng vì không tiện nhiều lời ngay khi đang xem phim, Shalnark cũng đặt sự chú ý của mình trở lại màn hình lớn.
Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu bật sáng, mọi người cũng đã lục đục đứng lên rời khỏi vị trí. Chợt, có giọng chào vang lên ngay phía sau hai người. Cái chất giọng khiến Shalnark suýt chút nữa vướng vào chân hàng ghế ngồi bọc nhung đỏ, ngã sấp xuống đất nếu không có lực tay của Chrollo kéo lại.
“Ồ! Băng chủ! Thật là trùng hợp quá.”
Phinks, chủ nhân của chất giọng mà không cần quay đầu lại, Shalnark cũng có thể đoán được tiếp tục.
“Không ngờ gặp được anh ở đây. Sao băng chủ lại có nhã hứng đi xem phim thế này?”
Hôm nay đúng là một ngày không suôn sẻ!
Shalnark than thầm trong lòng. Bởi đã gặp Phinks thì ắt không thể nào tránh mặt Feitan được. Hai người ấy hầu như lúc nào cũng thấy xuất hiện cạnh nhau. Có thế nào, cậu với Feitan cũng là bạn bè mấy năm, bảo không nhận ra được cậu chỉ vì bộ dạng hiện tại trùm thêm tóc giả và mũ của Chrollo trên đầu thì đúng là khó tin. Shalnark vô thức cúi đầu, cả khi đã ra tới sảnh chờ, đứng bên cạnh Chrollo mặc cho hắn đối phó.
Tính cách tự tin của Chrollo tất nhiên chẳng phải chờ lúc này mới thể hiện. Hắn chào hỏi đồng đội không hề có chút áy náy.
“Ồ? Là hai người, thật trùng hợp lúc nãy chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Không khó để người đàn ông cao lớn mang mái đầu hung vàng vuốt ngược thấy băng chủ nhà mình đang tay trong tay với một mỹ nữ. Khỏi phải đoán, hẹn hò là đáp án chắc như đinh đóng cột cho câu hỏi vừa rồi của gã. ‘Nhã hứng’ của băng chủ tất nhiên là cô gái mà hắn ta đang tay trong tay không rời này. Cô gái xinh đẹp nhưng có vẻ bẽn lẽn, ngoại trừ lúc ngẩng đầu chào đáp lại thì đều thuỷ chung cúi đầu. Có vẻ thật sự ngại, cô nàng này còn kiếm cớ chạy về hướng nhà vệ sinh, để lại ba người đàn ông.
Khuất bóng mỹ nhân, Phinks và câu chuyện tào lao của gã theo lẽ tự nhiên trôi về vấn đề không tiện nói trước mặt con gái. Gã cười hề hề vỗ vai Chrollo.
“Quả nhiên là băng chủ của chúng ta! Sao anh hẹn hò với toàn người đẹp không vậy? Đúng là làm anh em phải ghen tị.”
Bên cạnh gã, Feitan với chiều cao chỉ ngang một cậu nhóc cấp hai, trầm ngâm nhìn về phía Shalnark đã biến mất, rồi lại ngoảnh nhìn hắn đầy vẻ hiểu biết. Cậu ta tẩm ngẩm tầm ngầm, trông như người lúc nào cũng lờ đờ không tiếp xúc xã hội như vậy nhưng không biết chừng đang tính toán một bụng những con số sẽ dùng tống tiền băng chủ.
Nhưng lúc này Chrollo tạm vứt những phiền phức đó ra sau đầu để hoàn thành mục tiêu tiễn hai người này về trước khi Shalnark quay lại đã. Nhiệm vụ này vốn đã được đặt tay hắn ngay từ lúc nhận ra hai kẻ phiền phức nào tình cờ ngồi cạnh mình trong rạp phim rồi!
.
.
.
Sau khi tình cờ đụng độ thành viên trong băng đến hai lần, Shalnark ở trong trạng thái cảnh giác cao độ đến mức trông dáng vẻ của cậu, Chrollo muốn bật cười. Thật ra hắn muốn hỏi lý do tại sao cậu lại muốn cuộc hẹn hò này là một bí mật đến thế. Họ là cộng sự với nhau thời gian không ngắn, việc xuất hiện cạnh nhau chẳng phải điều lạ lẫm gì đến mức phải khiến người khác đặt câu hỏi.
Mà thôi, Chrollo nhủ thầm, dù sao chỉ cần là điều Shalnark muốn, hay yêu cầu, hắn cũng sẽ sẵn sàng đáp ứng cả.
Trước đây đã vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy.
Hai người đi dọc con phố sầm uất, nhẩn nha lựa chọn địa điểm tiếp theo cho buổi hẹn hò. Sau hai lần đưa ra lựa chọn đều không may mắn gặp phải người quen, lần này trọng trách quyết định được nhường lại cho Shalnark. Cậu nhất quyết kéo Chrollo đi dọc con phố dài, cẩn thận nhìn trước nhìn sau xác định không có ‘nguy hiểm’ nào rình rập mới chịu bước vào một quán cà phê có phong cách trang trí khá độc đáo.
Cũng có thể là chỉ độc đáo với những người thuộc băng Nhện.
Bởi rõ ràng thoạt trông, không ai nghĩ những người trong băng lại bước vào một nơi trông như thế này. Toàn bộ màu sắc phủ lên mọi mảng tường, mọi đồ nội thất hay vật dụng dù là nhỏ nhất của quán chỉ nội trong hai màu: trắng và hồng. Từ chi tiết nhỏ đến mảng điểm sắc lớn, không có gì là nằm ngoài hai chữ dễ thương. Thật sự là phong cách kẹo bông, ngọt ngào chỉ dành cho thiếu nữ tuổi mới lớn.
Chrollo không phản đối, hắn cũng chẳng nghi ngờ gì lý do Shalnark xăm xăm dẫn mình vào đây không nằm đâu trong phạm trù sở thích. Chốn này, chỉ đơn giản là một địa điểm hoàn hảo không dành cho hay thuộc về bất cứ ai trong băng. Một thế giới tách biệt trong chốc lát với ‘ngôi nhà’ mà cả hai thuộc về. Nhưng, tình cờ thay nó lại hợp lý đến không tưởng cho một buổi hẹn hò riêng tư. Đặc biệt là càng không có ai thắc mắc với ngoại hình hiện tại của hai người.
Bởi nếu hắn đếm không nhầm, trong quán lúc này có đến vài cặp đôi khác. Thiết kế bàn chia vào những ô nhỏ cách ngăn, trang trí sinh động hệt một ly kem hay chiếc bánh ngọt, không hề vô tình đã tạo ra không gian riêng rẽ thoải mái cho những người yêu nhau.
Một lựa chọn không tồi, Chrollo âm thầm tán thưởng trong khi liếc mắt trên thực đơn. Hắn chẳng dành nhiều thời gian hơn cái liếc mắt ban nãy để gọi bừa một món đồ uống. Dẫu sao, uống gì cũng không quan trọng, quan trọng là thời gian hắn được ở riêng với Shalnark.
“Đã thoải mái hơn chưa, Shal-chan?”
Gã thanh niên hỏi khi thấy người ngồi đối diện trao trả cuốn thực đơn trang trí cầu kỳ cho người phục vụ.
Shalnark thở dài lần thứ tư trong ngày hôm nay.
Cậu không sao ngăn được cách gọi ‘âu yếm’ phát ra từ phía Chrollo. Hắn đã trở nên quen miệng chứ không phải là cố ý như đầu buổi hẹn nữa. Nếu phải thừa nhận thì cậu cũng không ghét cách hắn gọi mình như thế, nhưng cậu cứ có cảm giác hắn không mấy nghiêm túc khi phát âm từng âm tiết chậm rãi như thế trên đầu lưỡi.
‘Danchou, anh thấy thoải mái à?”
“Tất nhiên là thoải mái, chỉ cần ở cạnh Shal-chan đã là thoải mái rồi.”
Điệu cười thiếu đòn nở rộ trên gương mặt xán lạn. Gã thanh niên đổi tư thế chống cằm, nhìn chằm chằm ‘bạn gái’ trước khi nhớ ra điều gì không đúng trong đoạn hội thoại để buông lời nhắc nhở.
“Nào, Shal-chan, em lại quên rồi.”
Người phục vụ mang đồ uống đến đã cứu Shalnark một bàn thua trông thấy. Chăm chú vào món đồ uống hơi quá ngọt so với khẩu vị, cậu thiếu niên làm ngơ trước yêu cầu bỏ ngỏ mà ai trong hai người cũng biết là điều gì của Chrollo.
Nhưng Chrollo có khả năng dẫn dắt, vốn không phải chỉ là một lời nhận xét suông theo cả nghĩa đen hay nghĩa bóng. Hắn không đợi lúc nào mà chọn lúc này để dò hỏi.
“Shal-chan, khi em đề nghị hẹn hò, đã biết thủ tục của một buổi hẹn hò có những gì chưa?”
“Có những gì cơ?”
Shalnark thỏ non hoàn toàn ngơ ngác. Hẹn hò không phải là cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đẹp sao? Còn có thủ tục?
Vẻ mặt Chrollo đột nhiên trở nên thần bí, hắn rõ ràng đang trở lại con đường thợ săn dẫn dắt con mồi của mình. Những ngón tay dài không nhanh không chậm gõ xuống mặt bàn, gã thanh niên hạ thấp tông giọng.
“Để tôi nói cho em biết. Thứ nhất là cùng nhau đi chơi.”
Cử chỉ ghé lại gần hơn của hắn tự nhiên vô cùng.
“Thứ hai là nắm tay nhau.”
Shalnark cảnh giác với ai chứ hoàn toàn không cảnh giác với việc Chrollo ghé lại ngày một gần hơn. Tay theo lời nói mà hành động. Giọng hắn càng thấp hơn xuống mức thì thầm.
“Thứ ba là…”
Đây đúng là thời khắc thiên thời, địa lợi. Nhưng nhân không hoà!
“Ơ kìa! Băng chủ!”
Giọng nữ cao có phần ngạc nhiên gần như một tiếng hét làm hai người nào đó giật bắn mình, vội vàng kéo giãn khoảng cách. Một cô nàng tóc ngắn đeo cặp kính to choán gần hết gương mặt đột ngột xuất hiện trước ô bàn que kem ốc quế. Trên tay cô nàng là món đồ uống hương vị dâu tây nổi tiếng của quán này đã được đóng gói cẩn thận để mang đi.
Việc Shizuku xuất hiện đột ngột không nằm trong cả dự tính của Chrollo khiến người vốn điềm tĩnh như hắn cũng phải á khẩu. Khỏi phải nói, Shalnark ở tình trạng nếu kiếm được cái lỗ nẻ nào cậu sẽ nhất quyết chui xuống ngay và luôn.
Đến tận đây rồi vẫn đụng phải người quen, hôm nay đúng là xui tận mạng mà!
Người không bị bất ngờ chỉ có Shizuku, cô nàng vẫn vô tư tiếp lời.
“Anh cũng thích đồ uống của tiệm này à? Ngạc nhiên thật đấy!”
Lần đầu tiên, Chrollo phải dùng đến phương thức giao tiếp: cười cầu hòa.
“Gặp cô ở đây thật trùng hợp, Shizuku. Hôm nay tôi có hẹn với… bạn gái.”
Trông thấy hai người tay trong tay, cô nàng kính cận như ngộ đạo vội vã cúi đầu chào.
“À, thật xin lỗi đã làm phiền hai người.”
Lúc ngẩng đầu, cô thận trọng đẩy cặp kính, nheo mắt nhìn người con gái là ‘bạn gái thủ lĩnh’. Có điều gì đó thôi thúc khiến cô đột nhiên bật thốt.
“Ơ… Trông cô quen thật đấy! Rất giống… Shalnark, bạn của tụi này!”
Không cần nói cũng biết cậu thiếu niên nào đó trong lòng đổ mồ hôi hột. Cậu lúng túng.
“À…”
Câu thanh minh chưa kịp nói, như một cơn gió, cô gái đeo kính đã bị người đồng hành mang đi ngay và luôn để tránh khó xử cho hai người đang có một buổi ‘hẹn hò bí mật’. Không hẹn mà gặp, Shalnark và Chrollo cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cả hai nhìn nhau sau khoảnh khắc đó, không khỏi bật cười.
.
.
.
Hôm nay quả là một ngày thật dài.
Shalnark thở dài lần thứ năm trong ngày.
Trời lúc này đã tối hẳn, cậu thiếu niên cùng với băng chủ của mình trở về sau mười hai tiếng đồng hồ đầy những biến động. Thời gian của buổi hẹn hò bí mật dần trôi về cuối. Sương đêm phủ lối, ôm lấy hai cái bóng trải dài bước cạnh nhau. Vẫn là Chrollo phá vỡ cơn im lặng.
“Shal-chan, em biết hôm nay chúng ta còn thiếu gì không?”
“Kuu-chan…”
Bước chân ngừng lại, Shalnark đột nhiên chủ động gọi. Gã thanh niên bật cười.
“Shal-chan, em dễ thương thật đấy.”
Bằng một động tác dứt khoát, khoảng cách giữa hai người bị thu ngắn lại. Chrollo nếm hương vị của đêm và món đồ ngọt còn vương lại trên bờ môi Shal-chan của hắn.
Lặng yên.
Bị phá vỡ bởi tiếng đồ đạc đựng trong túi giấy rơi xuống mặt đường.
Rời khỏi nụ hôn còn chưa nhạt hơi, hai người chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao, mảnh khảnh của người phụ nữ tóc vàng ngắn hết sức quen thuộc mất hút vào ngõ tối.
“Pakunoda…”
Shalnark thì thầm.
HÔM NAY ĐÚNG LÀ MỘT BUỔI HẸN HÒ BẤT ỔN MÀ!!!!
- Hoàn thành -
Word count: 5117 chữ
#writtenbyDi#writing commissions#fanfiction#oneshot#chrollo lucilfer#shalnark#hunter x hunter#for Giai Kỳ
2 notes
·
View notes
Text
7 “𝐔𝐏” cần thiết cho cuộc sống của bạn, của chúng ta...
𝐖𝐚𝐤𝐞 𝐔𝐩 (Thức dậy): Hãy nghĩ là mình có một ngày mới tốt đẹp, hãy chuẩn bị một tâm trạng vui vẻ cho một ngày mới mà bạn được ban tặng.
𝐃𝐫𝐞𝐬𝐬 𝐔𝐩 (Chải chuốt): Cách tốt nhất để bạn chải chuốt là hãy mỉm cười. Nụ cười là cách vừa không tốn tiền lại vừa giúp bạn xinh đẹp lên, cả về vẻ ngoài lẫn trái tim.
𝐒𝐡𝐮𝐭 𝐔𝐩 (Suỵt): Hãy nói những điều tử tế và học cách lắng nghe. Chúng ta có hai cái tai và một cái miệng, tức là chúng ta phải nghe nhiều gấp đôi nói. Có một câu ngạn ngữ rất hay là “Listen to advice, accept instruction and the end, you will be wise” (Hãy lắng nghe những lời khuyên, nhận lấy sự hướng dẫn và cuối cùng bạn sẽ thông thái).
𝐒𝐭𝐚𝐧𝐝 𝐔𝐩 (Đứng lên, mạnh mẽ): Vì những gì bạn tin tưởng và vì mục đích của bạn. Hãy stand up vì mục đích mà bạn hướng đến, nếu không bạn sẽ ngã vì bất cứ điều gì.
𝐋𝐨𝐨𝐤 𝐔𝐩 (Ngước lên, tôn kính): Đối với những người lớn tuổi và những người bạn có thể học ở họ điều gì đó. Mỗi người đều có cái hay để bạn học tập, đừng bỏ phí bất cứ cơ hội học hỏi nào.
𝐑𝐞𝐚𝐜𝐡 𝐔𝐩 (Với tay lên): Luôn với lên, thậm chí với những thứ bạn tưởng như quá tầm đối với bạn. Bạn sẽ thấy mình còn rất nhiều khả năng. Đừng quá dễ thỏa mãn.
𝐋𝐢𝐟𝐭 𝐔𝐩 (Giương cao): Những ước mơ của bạn. Đừng lo lắng! Thay vì lo lắng bất kì điều gì, hãy nhớ rằng chỉ có ước mơ mới giúp bạn vươn tới thành công.
(𝐕𝐢𝐞𝐭 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧)
11 notes
·
View notes
Text
CHAPTER 2:CÓ PHẢI CÒN YÊU
Sau một buổi sáng bận rộn , Ngô Miên đến trường trong niềm phấn khích tột độ. Cô tưởng tượng khi nhận được hộp cơm tình yêu này An Tử sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm.
Cô chạy thật nhanh vào lớp đặt cặp sách vào chỗ ngồi, lại vội vàng ôm theo giỏ sách đựng hộp cơm màu xanh qua lớp 12A2 tìm An Tử.
Tuy cô đến trường rất sớm, nhưng lại không ngờ còn có nhiều người đến sớm hơn cả cô. Thấy cô mãi lấp ló trước cửa lớp, một bạn nam bước ra hỏi " bạn tìm ai?"
Ngô Miên ngại ngùng nhưng vẫn dúi hộp cơm vào tay cậu trai đó " bạn có thể đưa cái này cho An Tử giúp mình được không?" Đông Duy người hiện giờ đang bị nhét cho hộp cơm trợn tròn mắt " ò, ò được mà bạn tên gì để mình nhắn lại cho An Tử biết".
Ngô Miên cười bẽn lẽn " cám ơn bạn, cứ nói mình là Ngô Miên lớp 12 A6 ". Nói rồi cô vụt chạy thật nhanh, không dám ngó vào lớp dù là một phút.
Một ngày học trôi qua nhanh trong niềm thấp thêm của Ngô Miên. Không biết người ấy đã ăn cơm cô nấu chưa? Không biết người ta có thích không? Một ngày chẳng có chữ nào nhập vào đầu cô được cả. Chỉ mong sao cho mau kết thúc giờ học cho rồi.
Rengggg
Cuối cùng rồi cũng kết thúc ngày học dài đằng đẳng này. Ngô Miên phóng thật nhanh ra khỏi lớp, chẳng thèm đợi cô bạn chí cốt Vân Hy như mọi ngày.
Vân Hy chưa kịp lên tiếng rủ Ngô Miên đi ăn chè, đã thấy bóng cô vụt mất như một làn khói . Cái con nhỏ chết tiệt này đi đầu thai hay gì mà chạy nhanh dữ.
Vân Hy không nói hai lời cũng lật đật chạy theo cô bạn của mình. Đi để coi con bé này nó đang dấu giếm cái gì.
Tưởng gì, té ra Vân Hy thấy Ngô Miên đang đứng nấp sau lưng một cái cây lớn ngay khúc cua góc đường. Cô ấy cũng tò mò đứng sau lưng Vân Hy nhìn ra. Có thấy cái gì đâu, con bé này nó đang làm cái gì ấy nhỉ?
" Mày đang nhìn cái gì vậy Miên ?" Ngô Miên giật mình quay lại thì thấy nhỏ bạn thân chí cốt của mình đang đứng sau lưng, họ chết cô rồi.
" Tao đang đợi người"
" Đợi người"
" Suỵt, nhỏ thôi, mày muốn cho cả làng biết hả"
Thấy Vân Hy lớn giọng , Ngô Miên ra hiệu cho cô ấy nhỏ giọng lại. Phải biết là trước đến giờ Ngô Miên được mệnh danh là công chúa vô tư thanh thuần thiện lương nhưng lại khó theo đuổi. Chứ đừng nói là hôm nay cô lại đang lén lúc chờ đợi người con trai khác như vậy.
Vân Hy thật sự thấy tò mò, người mà công chúa điện hạ của cô đang đợi là ai đây.
Đợi một lúc vẫn chẳng thấy ai đi qua Vân Hy sốt ruột, không biết ai mà có thể để một cô gái như Ngô Miên sẵn lòng đứng đợi thời gian dài như vậy.
"Ngô Miên, đã trễ rồi người mày đợi đã tới chưa vậy"
" Chờ xíu nữa, sắp rồi" Ngô Miên trả lời Vân Hy nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước. Ngay góc cua trước mặt có tiếng bước chân dồn dập đi tới, tức thời Ngô Miên chụp lấy tay Vân Hy bấu chặt." tới rồi, tới rồi, Vân Hy mày thấy tóc tao thế nào, quần áo tao ổn không? "
" chuyện gì đây cô nương, mày mà nhìn không ổn thì tao đảm bảo là mình vừa mới chui ra từ chuồng lợn ra luôn ấy, ổn quá ổn luôn còn gì"
Vân Hy chưa kịp trả lời xong câu đã thấy Ngô Miên tuôn ra trước mặt đám con trai đang bước tới phía trước. "WTF" có ai nói cho cô ta biết là có chuyện gì đang xảy ra không.
" An Tử, xin chào " nhìn cô gái trắng tr���o xinh xắn đứng trước mặt cậu trai có tên An Tử vụt ngước mắt nhìn lên như muốn hỏi ai đây?.
"aiz aiz, đây không phải cô bạn lúc sáng đem cơm cho cậu à An Tử" Đông Duy đứng bên cạnh la lên. Chậc theo đuổi tận đây cơ à, con gái giờ cũng bạo dạn nhỉ.
Hây da, có người con gái như cô bé này theo đuổi nếu là cậu thì cậu có chết cũng hạnh phúc mà, đây chẳng phải là cô công chúa thanh thuần thiện lương được phong vương của trường mình đây à.
Chậc, ngay cả công chúa cũng không thắng nổi vẻ đẹp trai của cái tên An Tử này. Thật là , thiên lí ở đâu chứ.
Èo vậy mà nhìn lại cái tên này coi, thái độ gì đây cơ chứ. Nhìn An Tử lạnh lùng không chút cảm giác trước mặt cô gái, Đông Duy có chút cảm khái cho cô bé ấy, chọc ai không chọc , sao lại sa vào cái tên không có trái tim này cơ chứ. Cậu chàng lắc lắc cái đầu tỏ vẻ thương tiếc cho cô bạn gái xinh đẹp miễu mì trước mặt. Đụng phải bức tường quá chắc rồi.
" Cơm nào, tôi không biết" An Tử trả lời cô gái với giọng lạnh tanh " làm ơn tránh đường" nói rồi An Tử vòng qua người cô gái định đi thẳng " à, mà lần sau đùng làm chuyện tào lao ấy nữa, tôi không ăn thức ăn người lạ đưa"
Ngô Miên hóa đá trong giây lát, vậy là sao, nhìn cô đáng ghét vậy hả, thức ăn cô làm ngon lắm mà, ngay cả ba mẹ va mấy bác người làm trong nhà rất thích đồ ăn cô làm đó , được không hả.
Nhìn Ngô Miên ngơ ngác, lúc này Vân Hy mà không hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì cô xin từ chức bạn thân con nhỏ này ngay. Vậy là tán trai không đổ rồi ấy à. Chậc thật đáng thương mà, ôi công chúa bé bỏng của tôi ơi.
" Ngô MIên, đừng nói với tao là mày đang theo đuổi anh chàng tên An Tử này nha, hình như tao nhớ không lầm thì cậu ta mới chuyển tới trường mình được có vài tuần thôi á"
" thật hả, cậu ta là học sinh mới chuyển trường à" NGô Miên quay đầu hỏi Vân Hy, thật ra thì từ trước tới nay cô chưa bao giờ quan tâm trường mình có bao nhiêu học sinh, cũng chẳng bao giờ biết ai là học thần học bá gì hết.
Bản thân mình cũng là một học thần có một không hai của trường, nhưng chẳng bao giờ NGô MIên tự cao hay tự hào vì việc đó cả, cũng không thể hiện mình quan trọng về điểm số.
Suy nghĩ của cô là việc học là việc của bản thân mình, thực lực mới là quan trọng, chỉ mình biết mình giỏ hay kém điểm nào là được, không cần phải la lớn cho ai biết làm gì.
Thế nhưng cô nào biết được sự bàng quang của cô đã đem đến sự thống khổ cho biết bao người.
không những vậy có người còn ghen ghét cô ra mặt, cho rằng cô làm ra vẻ thanh cao để đánh bóng tên tuổi của mình.
Oan quá oan mà......
0 notes
Text
suỵt đừng nói thế lộ hết h 🤭))))))) nó đang thể hiện là nó trên kèo mình đấy :giggle:
0 notes
Text
suỵt...
Dạo này tớ bị cạn năng lượng cậu ạ, nhưng tớ chẳng làm gì cả, thậm chí còn chẳng dành thời gian để suy nghĩ, mà tớ di chuyển. Kẹt xe luôn rút cạn năng lượng của tớ, những người tiêu cực luôn hút cạn năng lượng của tớ, bệnh vặt luôn khiến tớ phải dành thời gian đối mặt với những cơn đau đầu kéo dài. Và cả những vấn đề linh tinh cũng chiếm đa số phần lớn thời gian tớ quan tâm trong ngày.
Để tớ kể cậu nghe nhé.
Tớ thực sự cảm thấy việc quan tâm cậu ta có trả lời tin nhắn tớ hay không, và tại sao, diễn biến cảm xúc của cậu ta thật sự khiến tớ cảm thấy nhàm chán và mệt mỏi. Tớ không thật sự hiểu cậu ta, cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao khi tớ quan tâm đến, tớ nghĩ có lẽ tớ nên kiểm soát việc này lại, vì phần lớn thời gian và thể lực của tớ đang lãng phí.
Tớ cảm giác đó không còn thực sự là thắc mắc đơn thuần, mà nó đã dần tiến thành những ám ảnh như 10 năm trở lại đây của tớ, cái ám ảnh theo dõi người khác để biết người khác nghĩ gì về mình.
Và đúng, cậu ta không đặt biệt đến mức chiếm đa phần sự quan tâm của tớ như vậy, ngay cả khi cậu ấy không thích tớ.
Tớ đã được chữa lành phần nào về gia đình, khi tớ thấy mẹ tớ chăm sóc rất dịu dàng cho bà ngoại. Tớ chợt nhớ thời ấu thơ của tớ, tớ cũng được săn sóc chu đáo như vậy. Tớ thấy mẹ tớ nhúm củi, nấu nước. Tớ chợt thấy, cuộc sống hồi đó khó quá, cực quá, mẹ tớ đã phải cố gắng như thế nào, để rốt cục chọn bước lấy chồng.
Hẳn là ở nhà, tớ vẫn luôn bao bọc mẹ tớ, nghĩ rằng mẹ tớ chưa lớn, tớ châp nhận việc mẹ tớ chưa trưởng thành, đôi lúc vẫn vấp váp, đôi khi vẫn cần được bảo bọc, đôi lúc vẫn cần được an ủi bởi những chuyện rất bình thường, giờ tớ mới biết, đó lại là khoảng cách của văn hóa thê hệ.
Nếu mẹ tớ trở lại cái văn hóa ngày đấy, nơi mẹ tớ từng được đào tạo, hẳn mẹ tớ đã rất tài giỏi. Và đúng, tớ không thể quên cái sự dịu dàng đã nuôi tớ lớn lên ấy, dù sau này, tớ lớn hơn tí, mẹ đã không còn cần thiết sử dụng sự dịu dàng ấy nữa, và có lẽ 1 thời gian dài tớ đã quên mất điều đó.
Chăm sóc người già thật sự rất cực khổ, cần có sức khỏe, cũng cần có tâm lý. Điều kiện sống của ngoại tớ cũng không tốt, nước không có vòi nóng lạnh sẵn, cả vòi sẵn cũng không có, cần hứng vào lu nước để múc bằng gáo. Không có máy giặt, càng không có vòi xịt. Toilet cũng không sạch sẽ, dễ té. Những điều làm tớ cảm thấy, tớ may mắn khi bố mẹ cho tớ điều kiện sống tốt nhất có thể, đủ cái tiêu chuẩn sạch thơm của tớ.
Tớ á, có lẽ là nhớ lại 1 số điều về mẹ tớ, những điều mà tớ vốn dĩ đã lãng quên, tớ hiểu tớ khong thể đòi hỏi mẹ tớ ở cái thế hệ của tớ được, vì mẹ tớ sinh tớ trễ quá, nên tớ gần như là 1 đứa trẻ của thế hệ sau, tạo nên rất nhiều sự xung đột mà mẹ tớ đã gặp khó khăn để hiểu tớ.
Cậu biết đấy, mẹ tớ đã có quá nhiều khó khăn trong cuộc sống , nên đã vấp ngã, tớ đã có lúc giận, rất giận, cũng có lúc tha thứ, dùng sự dịu dàng để đối đãi trở lại. Nhìn cách chăm sóc ấy, tự nhiên tớ thấy thương, thấy nhớ, nhớ hồi bé tớ cũng được yêu thương, và điều đó làm tớ tìm lại được nơi tớ thuộc về.
tớ lại được chữa lành một chút về gia đình rồi cậu ạ, vì tớ cảm thấy hạnh phúc. Tớ ước gì tớ có thể nói với tớ của 4 năm trước, rằng tớ hạnh phúc ra sao, để cậu ấy đừng buồn nữa.
Tớ thực sự biết ơn vì tớ nhận được những điều như thế.
0 notes
Text
mưa gió đến
trong khi mỗi ta có rất nhiều thứ để chuyện trò
ai sẽ nói những thế
hẳn sẽ
chào
ăn uống
có
không
tạm biệt
nói gì thêm nữa đi
chắc chuyện ngớ ngẩn
chắc chuyện mà ai đều ngán ngẫm khi nghe
bạn và tôi có chung suy nghĩ
suỵt
đừng làm ồn
25.6.2023
0 notes
Text
"... Tôi nghĩ rằng chức năng của âm nhạc là đưa người ta thoát khỏi công việc hay cuộc sống đời thường, mang lại cho họ một khoảnh khắc dễ chịu và thú vị. Nó như là được tồn tại trong một giấc mơ, một thế giới không còn ai khác cả, nơi người ta mặc sức tưởng tượng bất cứ thứ gì họ muốn. Thâm chí ngay cả khi người ta không đến nhà hát, mà chỉ nghe một bản thu âm thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi có một câu chuyện để minh họa cho những gì tôi vừa nói.
Ấy là hồi bản ghi âm "Shéhérazade" & "Nuits d’Été" của tôi mới phát hành được vài năm. Một ngày, cô thư ký riêng kể với tôi, "Có một quý ông rất hay gọi điện tới. Anh ấy muốn được nói chuyện với chị". Tôi bảo, "Ồ, chắc anh ta muốn xin một bức hình thôi mà. Hãy hỏi tên cậu ấy, tôi sẽ gửi hình, cậu ấy sẽ không gọi lại nữa". Nhưng cô thư kí nói rằng, "Không, cậu ấy cứ khăng khăng gặp bằng được."
Rồi một hôm, tôi có nhà khi cậu ấy gọi tới và tôi bắt máy. Cậu ấy nói, "Madame, tôi chỉ muốn được kể với chị đôi ba câu rất nhanh thôi. Vài tháng trước, tôi bị chẩn đoán ung thư. Tôi không muốn cứ tiếp tục sống như thế rồi chết bởi căn bệnh quái ác, và tôi đã tính đến chuyện mua vài viên thuốc ngủ. Vào cái đêm khi tôi quyết định thực hiện điều đó, trên đường về nhà, tôi dừng bước để tìm mua một chai whiskey. Khi ngang qua một gian hàng đĩa nhạc, tôi nhìn thấy bản ghi âm mới ra của chị và tôi đã mua nó. Tôi về nhà bắt đầu mở "Shéhérazade" & "Nuits d’Été" lên nghe, cứ nghe đi nghe lại hàng giờ liền. Tôi uống cạn chai whiskey, nhưng tôi đã thả hết những viên thuốc ngủ ấy vào toilet. Giờ tôi vẫn còn đây, bệnh ung thư cũng không còn." Khi tôi nghe anh ấy kể câu chuyện đó, tôi đã thực sự xúc động và nói, "Tôi muốn được gặp anh". Anh ấy bảo, "Không, không, không, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn vì những gì chị mang đến với công chúng và với tất cả mọi người thôi."
Một ngày nọ, tôi vừa rời khỏi nhà hát Opera Paris, tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ chừng 30-35 tuổi, anh ta mang theo một bông hồng. Không hiểu vì sao, nhưng tôi đã hỏi: "Anh là anh-gì-đó phải không?" Anh ta chỉ “Suỵt!". Anh ấy không muốn làm phiền tôi. Đó là một câu chuyện kỳ lạ trong suốt cuộc đời tôi bởi vì anh ấy đủ kín đáo để không cố gắng gặp tôi bằng được, mà chỉ muốn nói với tôi rằng, nghệ sỹ chúng tôi đã mang lại niềm vui, niềm hạnh phúc và những giấc mơ đến với mọi người như thế nào.
Khi mới vào nghề, tôi không tin lắm vào ý tưởng ấy, nhưng bây giờ tôi đã thực sự cảm thấy điều đó, rằng ... dù nó không phải là nghĩa vụ của chúng tôi, nhưng chúng tôi ở đây là để thực hiện chúng. Chúng tôi ở trên Trái đất này, chúng tôi có một giọng hát hay một khả năng chơi nhạc hay viết lách, hay cái gì đó tương tự, ... là để trao tặng cho người khác. Và một phần thưởng đổi lại là rất nhiều tình yêu thương. Đó chính là hạnh phúc.
Tôi hay tâm sự điều đó với các học trò của tôi. Tôi nói "Hạnh phúc chính là được làm việc mình yêu thích. Hãy nghĩ về những người đang phải làm việc để mua từng miếng thịt hay một chiếc xe, mà họ lại chẳng thích thú gì với công việc kiếm sống ấy cả. Có bao nhiêu người đang ở trong tình cảnh ấy và buộc phải làm như vậy?" Vì thế nếu bạn được làm điều gì mà bạn yêu thích, bạn hứng thú, hãy nói lời cảm ơn với bất cứ ai mà bạn gặp vào mỗi buổi sáng mà bạn muốn, nhưng hãy nói ra, rằng "Xin cảm ơn!" "
Soprano Régine Crespin.
0 notes
Photo
Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 1: Không sao, chỉ cần em ấy dám gả, thì ta dám lấy "Là Trúc Cơ đan và Thất Tâm Hải Đường đó, sính lễ quý giá như vậy mà Nhị thiếu gia cũng không đồng ý sao?" "Chắc bởi vì tên Tần Di kia chỉ là tán tu, mặt mũi còn xấu như ma, e là lão gia không nỡ." "Nhưng Nhị thiếu gia ngay cả tu vi cũng không có, hơn nữa thân thể còn yếu ớt như vậy, ta cảm thấy kết đôi với tên Tần Di kia cũng tương đối thích hợp -- " "Suỵt! Đừng nói nữa! Lỡ như bị lão gia với Đại thiếu gia nghe thấy, coi chừng lột sạch da ngươi!" "Nói cũng phải, đi thôi đi thôi..." Dưới cửa sổ, Thẩm Thanh Đường đang n��m trên chiếc giường mềm mại khẽ mở mắt, trên gương mặt xinh đẹp hốc hác lộ ra một ý cười bất đắc dĩ. Người xem đều thấy, ngay cả bọn hạ nhân cũng cảm thấy như vậy, cậu rốt cuộc vẫn không thể nghịch thiên thay đổi vận mệnh. Sau khi xuyên sách một năm, mặc dù đã xem biết bao nhiêu sách trị bệnh, tự mình điều trị vô số lần, thân thể vẫn không ngừng chuyển biến xấu. Mà chẳ Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện. Đọc tiếp tại: https://truyenso.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523537/chuong-1.html
0 notes
Photo
Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 1: Không sao, chỉ cần em ấy dám gả, thì ta dám lấy "Là Trúc Cơ đan và Thất Tâm Hải Đường đó, sính lễ quý giá như vậy mà Nhị thiếu gia cũng không đồng ý sao?" "Chắc bởi vì tên Tần Di kia chỉ là tán tu, mặt mũi còn xấu như ma, e là lão gia không nỡ." "Nhưng Nhị thiếu gia ngay cả tu vi cũng không có, hơn nữa thân thể còn yếu ớt như vậy, ta cảm thấy kết đôi với tên Tần Di kia cũng tương đối thích hợp -- " "Suỵt! Đừng nói nữa! Lỡ như bị lão gia với Đại thiếu gia nghe thấy, coi chừng lột sạch da ngươi!" "Nói cũng phải, đi thôi đi thôi..." Dưới cửa sổ, Thẩm Thanh Đường đang nằm trên chiếc giường mềm mại khẽ mở mắt, trên gương mặt xinh đẹp hốc hác lộ ra một ý cười bất đắc dĩ. Người xem đều thấy, ngay cả bọn hạ nhân cũng cảm thấy như vậy, cậu rốt cuộc vẫn không thể nghịch thiên thay đổi vận mệnh. Sau khi xuyên sách một năm, mặc dù đã xem biết bao nhiêu sách trị bệnh, tự mình điều trị vô số lần, thân thể vẫn không ngừng chuyển biến xấu. Mà chẳ Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện. Đọc tiếp tại: https://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523537/chuong-1.html
0 notes
Link
Bé Học Nói - Suỵt! Bé học nói là bộ sách tuyệt vời đặc biệt phù hợp với các bạn nhỏ đang trong thời kỳ bi bô học nói. Qua những đề tài gần gũi cùng ngôn ngữ mộc mạc, hình ảnh sinh động, bộ sách sẽ khơi dậy hứng thú đọc sách và khao khát biểu đạt của bé, giúp bé học cách nói, biết cách nói, từ đó dần dần hoàn thiện khả năng ngôn ngữ của bản thân.
0 notes
Text
Izumiko ngay lập tức tái mặt.
“Cô ấy có bị thương nặng không?”
Tất cả những gì Mizuho nói là, “Tôi không thể nói gì cả.” Ngay cả điều đó cũng xuất hiện một cách cứng nhắc. “Tuy nhiên, chúng ta nên đến đó càng nhanh càng tốt. Xe của tôi đang đợi, vì vậy hãy lấy áo khoác của bạn. Nhưng cậu không thể nói bất cứ điều gì với bạn cùng phòng của mình.”
“Chúng tôi vừa đi dự tiệc ở nhà một người bạn…” Izumiko nói, giọng run run.
“Vậy thì hãy nói với bạn cùng phòng của bạn rằng bạn phải dừng lại trên đường đi. Cậu không muốn làm bạn bè mình lo lắng phải không?”
Izumiko gật đ��u và quay trở lại phòng mình. Cố gắng hành động bình thường một cách vô ích, cô đẩy cửa mở.
“Tôi xin lỗi, Mayura. Tôi biết đã đến lúc phải đi, nhưng tôi không biết liệu bạn có thể gặp tôi ở bữa tiệc không? Tôi có việc phải làm trước, giống như Sagara vậy.”
Mayura lắng nghe những lời của Izumiko rồi mở to mắt. “Nhưng nó ở Minato-ku. Cậu có thể tự mình đến đó được không?”
“Tôi sẽ ổn thôi. Bác sĩ Nakayama nói cô ấy sẽ đưa tôi đến.” Thật khó để giữ nụ cười cứng ngắc của cô ấy khi cô ấy nói.
Izumiko tránh ánh mắt của Mayura khi cô nắm lấy chiếc áo khoác đen và chiếc túi nhỏ của mình rồi lao ra khỏi phòng.
Chiếc taxi đen mà Mizuho đi vào đã dừng ở bãi đậu xe bên ngoài cổng chính của trường. Izumiko ngã nhào vào ghế sau. Người lái xe chắc chắn đã biết đích đến nên đã bỏ đi mà không nói một lời. Ngay cả sau khi chiếc xe đã chạy trên đường được vài phút, Izumiko vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một cơn ác mộng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả thế giới đã quay đầu lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?…
Cảm giác như thế giới được che chở mà cô đang sống đã bị giáng một đòn nặng nề. Trước đây cô không hề lo lắng điều gì cả. Cứ như thể vào lúc đó cô ấy nhận ra rằng cho đến tận bây giờ, cô ấy đã sống một cuộc đời nhắm mắt.
Công việc của mẹ có điều gì đó bất thường. Có vẻ nguy hiểm. Tôi luôn biết điều đó. Nhưng tôi đã giả vờ như không biết hoặc không nhìn thấy điều đó. Bây giờ điều gì đó cuối cùng đã xảy ra. Nó không giống như điều bất ngờ. Lẽ ra tôi phải biết chuyện như thế này sẽ xảy ra…
“Đó là loại vết thương gì?” Izumiko hỏi Mizuho, người đang ngồi lặng lẽ bên cạnh cô. "Chuyện gì đã xảy ra thế? Mẹ gặp nguy hiểm đến mức nào?”
“Suỵt,” Mizuho lặng lẽ cảnh báo. Cô ấy có vẻ lo lắng về việc tài xế taxi đang nghe lén. “Tôi sẽ kể cho anh nhiều hơn khi chúng ta đến đó. Chúng ta thực sự không thể nói chuyện ở đây.”
“Chúng ta sẽ mất bao lâu để đến đó?”
“Nếu chúng ta không gặp quá nhiều khó khăn về giao thông thì sẽ mất khoảng một tiếng rưỡi.”
Izumiko cắn môi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tại sao cô ấy lại muốn hét lên từ tận đáy lòng vào đêm Giáng sinh? Đáng lẽ tối nay là thời điểm để mọi người quây quần bên nhau và vui chơi trong khi ăn những món ăn ngon, tuy nhiên, có cảm giác như bên trong xe bị cắt đứt khỏi tất cả những điều đó và ở một thế giới hoàn toàn khác. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một bữa tiệc, nhưng bây giờ cô cảm thấy như mình đang làm một việc ngu ngốc mà cô chẳng biết gì cả.
Với tốc độ này, nếu tôi không đến bữa tiệc, Mayura và những người khác sẽ lo lắng cho tôi giống như lần trước tôi biến mất. Tôi tự hỏi hiện tại Miyuki đang ở đâu…
“Có ổn không nếu tôi gửi tin nhắn? Ít nhất tôi có thể kể cho Miyuki nghe về mẹ được không?”
Izumiko rút điện thoại di động ra khỏi túi, nhưng Mizuho nói nhanh, “Không cần phải làm thế đâu. Yukimasa đã nói với anh ấy chuyện gì đang xảy ra rồi.”
"Huh? Ông Sagara? Anh ấy không phải ở Mỹ sao?…”
“Anh ấy đang trên đường về ngay bây giờ. Công việc của anh ấy là nhảy từ việc này sang việc khác.”
“Ừm, bố có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
"Tất nhiên rồi."
Một lúc sau, Mizuho lạnh lùng nói thêm, “Đừng sử dụng điện thoại của bạn. Bạn nghĩ tại sao tôi đến tận trường mà không gọi điện hay gửi tin nhắn cho bạn trước? Bạn có những người nguy hiểm xung quanh bạn trong khuôn viên trường đó. Bạn cùng phòng của cậu là một trong số đó.”
Izumiko nhìn chằm chằm vào Mizuho, đôi mắt mở to.
“Tại sao lại là Mayura?”
“Có thể bạn không biết, nhưng bất cứ khi nào Mayura và Manatsu Souda đi bất cứ đâu, chắc chắn họ đều có người theo dõi họ trong bóng tối để bảo vệ họ. Có những người cũng làm như vậy trong giới sinh viên. Điều đó hữu ích ở chỗ khi bạn làm bất cứ điều gì với họ, bạn cũng có những vệ sĩ mạnh mẽ, nhưng điều đó cũng có nghĩa là rất khó để giữ bí mật xung quanh họ và điều đó thật rắc rối.”
Izumiko nghĩ đến Yoshiki Hayakawa và biết rằng lời nói của Mizuho là sự thật. Có những người như anh ấy ở bên cạnh sẽ là một điểm cộng cho một cô gái thông minh như Mayura—thông tin có thể được truyền đến cô ấy một cách nhanh chóng theo cách đó.
“Vậy ý cậu là cậu không muốn người ở Togakushi biết về mẹ à?…”
“Chúng ta sẽ nói chuyện khi ra khỏi xe.”
*******
Chiếc taxi chạy dọc theo con đường chính của thành phố, màu xám của con đường và dải phân cách màu xám cứ kéo dài mãi.
Tất cả những gì Izumiko mong muốn là họ có thể đến đích nhanh chóng, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm áp lực cho tình hình, và cô không buồn đọc tên các lối thoát hiểm mà họ đi qua. Dù họ có đi đâu đi nữa, Izumiko cũng không biết họ ở đâu, nên ngay cả khi cô có đọc tên, chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô. Vì đang ở một khu vực xa lạ nên cô thậm chí không thể theo dõi được quãng đường họ đã lái xe. Ngoài ra, mọi thứ trông vẫn giống nhau trên đường cao tốc thành phố này.
Họ rẽ vào đường cao tốc, nhưng Izumiko biết sớm hay muộn họ cũng sẽ quay lại đường cao tốc thông thường. Tuy nhiên, cô không biết họ đang đi theo hướng nào và cô vẫn không biết đích đến của họ. Mặc dù vậy, Izumiko dần dần nhận thấy những tấm biển màu trắng nhấp nháy bên cạnh họ đang bắt đầu ghi chữ Yokohama. Cô ấy đã nhận ra điều đó.
Yokohama không thuộc tỉnh Tokyo. Nó ở tỉnh Kanagawa. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không đi vào giữa Tokyo. Chúng tôi đang đi về phía nam.
Đường cao tốc đưa họ qua một đường hầm. Khi họ bước ra, biển hiệu thành phố mà họ lái qua là Công viên Yokohama. Khung cảnh đường cao tốc cũng đã được thay thế bằng một thị trấn lớn với đầy những tòa nhà cao tầng. Tuy nhiên, các tòa nhà không còn cao như trước đây khi chúng tiến vào trung tâm Yokohama. Chiếc taxi chạy dọc theo con đường rợp bóng cây, theo biển báo, sẽ đưa họ đến tòa nhà tỉnh. Sau đó, họ rẽ phải ở đèn giao thông và dừng lại.
Izumiko bước ra khỏi taxi. Cô nhìn quanh nhưng không thấy bất cứ thứ gì trông giống bệnh viện.
Mizuho trả tiền cho tài xế và xuống taxi. Có điều gì đó trong tình hình hiện tại khiến Izumiko cảm thấy khó chịu và cô hỏi gay gắt, "Chúng ta sẽ đến bệnh viện nào?"
Mizuho nhìn chiếc taxi lái đi, vuốt thẳng cổ tay áo khoác. Rồi đột nhiên cô ấy nói, giọng đầy cảm xúc, “Tôi rất xin lỗi, Izumiko. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bù đắp điều này cho bạn. Khi tôi nói với bạn rằng Yukariko bị thương, đó thực sự là một lời nói dối.”
Izumiko mở miệng. Nhận thấy mình không thể thốt ra lời nào, thay vào đó cô đứng đó một lúc. Thế giới trước mắt cô dường như đang nhấp nháy xung quanh cô.
"…lời nói dối?"
“Tôi biết đó là một điều khủng khiếp phải làm. Tuy nhiên, để đưa bạn đến đây trong bí mật tuyệt đối, cần phải làm bạn bối rối. Chúng tôi không có ý định để cậu đến dự bữa tiệc của Angelica Bernard tại nhà cô ấy.”
Giọng của Mizuho mang giọng điệu tự tin của một bác sĩ. Cô ấy có thể đang chia sẻ một sự thật khó khăn, nhưng lời nói của cô ấy lại vô cùng bình tĩnh. Izumiko tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, không biết nên nhẹ nhõm hay khó chịu.
"Tại sao?"
“Bởi vì gia đình Bernard muốn lấy bạn từ chúng tôi làm mẫu vật nghiên cứu.”
Một mẫu vật nghiên cứu?…
Một lúc sau, Izumiko cảm thấy như mình bắt đầu hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Dù vậy, việc Mizuho đã nói dối cô vẫn rất đau lòng.
“Điều này là quá nhiều. Anh đã lừa dối tôi rồi đột nhiên đưa tôi đến tận đây. Anh đang đối xử với tôi như một đứa trẻ không hiểu gì cả.”
Mizuho gật đầu chấp nhận điều này và nói nhẹ nhàng, “Tôi đã sai. Đó là lý do tại sao tôi xin lỗi. Vào một thời điểm nào đó, Học viện Houjou bằng cách nào đó đã trở thành một nơi mà mọi người đều bị theo dõi hoặc không có cách nào để biết được chuyện gì đang thực sự diễn ra bên trong.”
“Vậy nếu mẹ không bị thương thì tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Chúng tôi đang cố gắng vạch trần những gì đang diễn ra trong trường,” Mizuho trả lời với giọng bình tĩnh có chủ ý. “Đây cũng chính là lý do tại sao chúng tôi chưa bao giờ nói với bạn bất cứ điều gì trước đây. Đó cũng là lý do tại sao tôi là người được cử đi tìm bạn dù trước đây tôi chưa bao giờ tiết lộ mình là thành viên của nhóm này. Tuy nhiên, cho đến gần đây, tôi không thể đến Học viện Houjou. Sẽ rất đáng nghi nếu tôi di chuyển quá nhanh.”
Năng lượng mà Mizuho tỏa ra khiến cô cảm thấy mình giống đàn ông hơn là phụ nữ—không khác gì Yukariko. Izumiko kể lại rằng Mizuho từng là bạn thân của Yukariko thời đại học. Lúc đó chắc hẳn một số Yukariko đã ảnh hưởng đến cô ấy. Cơn giận của Izumiko dần dần dịu đi.
“Nhưng tại sao anh lại đưa tôi đến tận Yokohama?”
“Bởi vì chúng ta sắp lên thuyền.”
"Một chiếc thuyền?"
Giọng điệu của Mizuho đột nhiên thay đổi. “Izumiko, cậu sẽ lên thuyền tới Hồng Kông với tôi. Từ chiếc thuyền đó, chúng ta sẽ đáp máy bay sang Mỹ Bố của bạn đang ở đó, giải quyết một số tình huống. Chúng ta sẽ đến chỗ anh ấy.”
Izumiko nhìn chằm chằm vào cô ấy. “Tại sao… chúng ta lại đi máy bay từ Hồng Kông?”
“Nếu chúng tôi đi qua một sân bay ở Nhật Bản, sẽ dễ dàng bị ai đó theo dõi thông tin chuyến bay của chúng tôi. Chúng ta cần thứ gì đó để loại bỏ mọi người khỏi dấu vết của chúng ta. Không có thuyền chở khách nào khởi hành từ Bến tàu Osanbashi của Yokohama, vì vậy đây sẽ là một màn khói tốt. Mặc dù chúng ta sắp đến Hồng Kông nhưng vẫn phải mất một đêm để đến đó. Có một chuyến tàu thoải mái khởi hành tối nay. Chúng ta có thể chấp nhận điều đó.”
Izumiko nhăn mặt trước những lời Mizuho thẳng thắn nói với cô. Rời khỏi đất nước như thế này nghe có vẻ quá đột ngột.
“Nhưng tôi không đóng gói gì cả. Tôi không có túi qua đêm… Tôi thậm chí còn không mang theo hộ chiếu.”
Mizuho nói: “Chúng tôi có thể dễ dàng chuẩn bị hộ chiếu cho bạn. Từ giọng nói của cô ấy, điều này dường như không phải là một vấn đề đáng ngạc nhiên đối với cô ấy. “Tổ chức tu sĩ khổ hạnh rất giỏi trong việc tạo ra những món đồ như vậy. Chỉ riêng Yukimasa Sagara đã làm ra nhiều chứng minh thư và hộ chiếu hơn những gì bạn có thể tưởng tượng.”
"Cái gì? Điều đó có thực sự đúng không?”
Izumiko hít một hơi thật sâu và nghĩ rằng điều đó thực sự có vẻ khả thi. Dù cô có nghĩ thế nào đi nữa thì cô vẫn luôn nghi ngờ rằng Yukimasa có chứng chỉ giáo viên cũng như giấy phép y tá.
Khi Izumiko đứng đó, hoang mang, Mizuho tiếp tục một cách khách quan. “Tài năng hoàn hảo trong bất cứ việc gì anh ấy làm chỉ là một phần khác tạo nên con người của Yukimasa. Không ai có thể sánh bằng anh ấy khi giả vờ trở thành chuyên gia trong bất kỳ lĩnh vực nào anh ấy chọn. Anh ấy có một món quà hiếm có.”
"…Ồ."
Khi Izumiko, người đang cảm thấy rất choáng ngợp, không trả lời thêm, Mizuho nghiêng người về phía trước và nhìn vào mắt cô ấy.
“Bạn có hiểu thêm một chút về những gì đang xảy ra bây giờ không? Nếu bạn vẫn chưa đủ tin tưởng vào những gì chúng tôi đang làm để lên thuyền tới Hồng Kông, bạn có thể nói chuyện với Daisei. Chúng ta đã đi đủ xa rồi nên sử dụng điện thoại cũng không sao cả. Bạn có muốn nói chuyện với anh ấy không?
Izumiko gật đầu và Mizuho rút điện thoại di động ra khỏi túi áo khoác. Cô gõ một con số lên màn hình cảm ứng mà rõ ràng cô đã quen với việc nhập vào. Như thể tránh xa tiếng ô tô trên đường lớn, Mizuho quay lưng lại và bước đi vài bước. Sau đó cô ấy nói nhanh điều gì đó bằng tiếng Anh với người ở đầu dây bên kia. Cô ấy đã liên lạc được với một người nào đó ở California.
Izumiko im lặng quan sát. Một lúc sau, Mizuho quay lại phía cô, chiếc điện thoại vẫn áp vào tai cô. Cô mỉm cười và bước trở lại, gót giày phát ra tiếng lạch cạch khi cô quay lại.
“Là Daisei.”
Izumiko, vẫn còn nửa tin nửa ngờ, áp điện thoại vào tai mình.
"Um, xin chào."
"Tôi đây. Bạn có nghe thấy mọi thứ không? Mọi điều Mizuho nói với bạn đều đúng. Tôi sẽ đến đón bạn ở sân bay, được chứ?
“Bố ơi, chuyện này xảy ra không biết từ đâu cả. TÔI…"
"Điều đó rất đúng. Tôi chắc chắn sẽ ở đó. Chờ tôi."
Izumiko muốn nói thêm nhưng Daisei vội cúp máy. Không cần suy nghĩ, Izumiko liếc xuống màn hình hiển thị thời gian trên điện thoại. Có sự chênh lệch múi giờ bảy tiếng giữa Nhật Bản và California. Làm một phép tính, cô thấy ở đó đã là đêm sớm; mười giờ. Daisei thường đi ngủ sau khi mặt trời mọc nên có lẽ anh ấy vẫn đang làm việc.
“Anh ấy đã cúp máy rồi à? Anh ấy luôn là một người bồn chồn,” Mizuho nói, cố gắng an ủi cô.
Izumiko nhăn mặt đưa lại điện thoại.
“Hiện tại chúng tôi chưa lên thuyền,” Mizuhol tiếp tục. “Chúng tôi sẽ đợi cho đến khi bạn cảm thấy bình tĩnh trở lại. Đây là lần đầu tiên bạn nhìn thấy bến cảng phải không? Miyuki chắc cũng sẽ đến đây.”
Izumiko nhanh chóng nhìn lên. Lần đầu tiên kể từ khi Mizuho đến ký túc xá, tinh thần của cô ấy đã phấn chấn hơn phần nào.
“Miyuki cũng đi cùng chúng ta à?”
“Ồ, tôi đoán là tôi đã không nói điều đó. Lẽ ra anh ấy phải ở đây rồi.”
Cái này là cái gì?…
“Vậy tôi có thể gọi cho anh ấy không?” Izumiko hỏi, giọng cô lập tức vui vẻ trở lại. “Hoặc tôi có thể nhắn tin cho anh ấy.”
“Bạn chưa thể làm điều đó được. Khả năng cao là anh ta vẫn bị theo dõi. Anh ấy sẽ tìm thấy chúng ta khi anh ấy biết mình đã mất họ. Tuy nhiên, bạn không cần phải lo lắng. Yukimasa sẽ lo việc đó.”
Izumiko đã có thể gật đầu. Đây chắc hẳn là lý do tại sao Miyuki lại đột ngột rời đi trước họ để thực hiện một công việc vặt. Cuối cùng, cô cho phép mình thư giãn. Mặc dù ý tưởng lên thuyền đến Hồng Kông chỉ khiến cô chùn bước nhưng cô lại cảm thấy tốt hơn về điều đó so với trước đây.
…Nếu tôi lo lắng về việc Miyuki ra nước ngoài thì ít nhất bây giờ tôi sẽ đi cùng cậu ấy. Chờ đợi. Tại sao trước đây tôi không nghĩ tới điều đó nhỉ?…
Nhận thấy sự rắc rối đã biến mất khỏi vẻ mặt của Izumiko, Mizuho cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Anh không được dự tiệc Giáng sinh nên em muốn bù đắp cho anh. Chúng ta sẽ đi ăn tối Giáng sinh ở một khách sạn gần đó. Tuy nhiên vẫn còn sớm để ăn tối, vì vậy chúng ta hãy đi uống trà và bánh ngọt nhé. Hoặc chúng ta có thể ăn dim sum ở China Town.”
0 notes
Text
0 notes
Text
Tay em run rẩy có phải bởi cái lạnh lúc 3h sáng
Hay vì dồn dập của men rượu xa hoa
Hóc mắt sâu, sự lượm thượm của những ngày không sáng
Luyên thuyên, ậm ực tâm tư nghĩa tình
“suỵt”, lại
Vạch áo người xem lưng
Lưng trần da thịt, cũng tàn nhăn theo năm tháng
Những cán đáng trượng nghĩa
Những tâm tính loang lỗ
Loay hoay một vòng đời
Bụi trần rồi cũng bám víu như nhau
0 notes