#Niên hạ
Explore tagged Tumblr posts
Text
Sơ Thu
Tác phẩm: Sơ Thu Tác giả: Khanh Thái Thái Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, tình cảm, H văn, nhẹ nhàng, nhược công, niên hạ, yêu sâu sắc, triều đại hư cấu. Độ dài: 5 Continue reading Sơ Thu
View On WordPress
0 notes
Text
Any camuroland modern/non-punishing au should very much have Roland being older than Camu. Cũng muốn bàn xíu về tuổi tác của hai người haha 0)-( Although t hiểu là cái này có thể không quan trọng cho lắm vì mental age của hai người là bằng nhau (cùng là 19 for some reason,) và có ai bao giờ cook cho camuroland đủ nhiều để nghĩ là chuyện khoảng cách một chút giữa tuổi tác của hai người sẽ thực sự khá đáng yêu? Camu có thể 19-20 tuổi trong setting đấy và Roland có thể 25-26 tuổi gì đó? Tức khí thì gọi Roland là "ông chú," "chú già," thương thương tí thì "anh ăn cơm chưa" "anh lại bỏ bữa rồi đúng không" :)) mở mồm ra "anh" thế nọ "anh" thế kia, cũng dễ thương. (cái nết chó con có thể không chỉ có ở Kamui...) Ây mà không phải Roland kiểu gì cũng trước Camu vài tháng, một người tháng 5 người kia tháng 10, cũng gần nửa năm chứ mấy. Có bằng tuổi nhau kiểu gì Roland cũng lôi cái đấy ra để chọc Camu cho bằng tức thì thôi, xong bị người ta kêu "anh" thì ngại :)) kiểu "đừng gọi nữa nghe già chết...." Hoặc có thể là do t thấy niên hạ nhiều lúc có thể được write lên cũng dễ thương không...? (aisss....)
12 notes
·
View notes
Text
Câu nói bạn vừa nhìn đã thích là câu nào thế?
1. Xuân có hẹn ước, hoa không bỏ lỡ, năm năm tháng tháng, không phụ lẫn nhau.
2. Anh đừng như gió, dấy lên bao ngọn sóng nơi em, rồi lại theo mây đến nơi xa.
3. Đừng nghe lời thủ thỉ của thế tục, hãy ngắm nhìn phong cảnh mình thích.
4. Giấc mộng của thiếu niên có biển lớn, có hoàng hôn, có mùa hạ ve sầu ríu rít và cả những đóa hoa không bao giờ thay đổi.
5. Khi gặp lại, mong chúng ta đều ở nơi cao.
6. Nhiều lúc không chịu đựng nổi, tôi muốn tìm một núi dựa dựa một chút, nhưng sao lúc tìm đều phát hiện ra, có núi phủ đầy bụi gai, có núi toàn là dã thú, cho nên bạn hãy trở thành ngọn núi của chính mình.
7. Tôi ý khí sục sôi dựa vào đâu phải bị ái tình nhỏ nhoi ràng buộc.
8. Tôi cảm thấy, bạn ở dưới ánh mặt trời cũng sẽ phát sáng.
小蓝dịch
11 notes
·
View notes
Text
Junko Furuta
NGƯỜI PHỤ NỮ BỊ TRA TẤN TÌNH DỤC ĐẾN CHẾT
Một cô gái người Nhật đã bị giam cầm trong một ngôi nhà bởi 4 tên con trai.. Tại đó, cô đã bị cưỡng hiếp rất nhiều lần không thể đếm được, và bị hành hạ đến chết bởi những cách thức không thể tưởng tượng được trong 44 ngày đêm. Lúc đó cô 16 tuổi.
THÁNG 11 NĂM 1988
Tên A 18 tuổi, và B Jo Kamisaku 17 tuôỉ; Kamisaku là tên mới của hắn sau khi được phóng thích khỏi nhà tù, và C 16 tuổi, và D 17 tuổi đến từ Tokyo, đã bắt cóc và giam giữ Furuta, một nữ sinh trung học năm hai lớp 11 tại quận Saitama, thành phố Misato trong 44 ngày. Chúng giam giữ cô trong 1 ngôi nhà thuộc sở hữu của gia đình tên C
Để ngăn chặn trước, tên A đã ép buộc Furuta gọi điện về cho gia đình cô và nói với họ rằng cô đã bỏ nhà với 1 người bạn và không có gì nguy hiểm cả. Hắn còn hăm doạ cô phải làm ra vẻ như là một trong những người bạn gái của chúng nếu gặp gia đình ngôi nhà nơi cô bị giam cầm xung quanh, nhưng khi sự việc trở nên chắc chắn rằng gia đình đó sẽ không gọi cho cảnh sát, hắn đã bỏ cái cớ đó. Furuta đã cố gắng bỏ trốn 1 vài lần, cầu xin gia đình đó giúp cô hơn một lần, nhưng họ không làm gì cả, có vẻ như vì họ lo sợ tên A sẽ đánh họ. Tên A lúc đó là một tên có chức vụ thấp trong lãnh đ��o băng nhóm Yakuza và hắn đã huyênh hoang rằng có thể sử dụng những mối quan hệ trong đó để giết bất kỳ ai cản trở.
Theo những lời trình bày của chúng tại phiên toà xét xử, cả 4 tên đã hãm hiếp, đánh đập cô gái, đâm các vật thể từ bên ngoài kể cả gậy sắt vào vùng kín của cô, bắt cô uống nước tiểu của chính mình, và ăn gián, nhồi những quả pháo hoa vào bên trong hậu môn cô, và bật chúng lên, bắt Furuta thủ dâm, dùng kìm cắt núm vú của cô, thả những chiếc chuông, dùng tập thể hình lên bụng cô, và làm bỏng cô với những điếu thuốc lá và bật lửa. Một trong những lần nung bỏng cô là sự trừng phạt vì cố gắng gọi cho cảnh sát
Bắt cô phải bò lê hơn 1 giờ trên vùng cơ thể bị tổn thương xuống phòng tắm tầng dưới. Chúng còn thuật lại rằng “ có thể đến trăm người” biết Furuta bị giam cầm ở đó, nhưng cũng không thể rõ ràng khi mà họ đến thăm ngôi nhà tại những thời điểm khác nhau trong khi cô gái bị giam tại đó, hoặc chính những người trong số họ cũng đã cưỡng hiếp hay lạm dụng cô. Khi bọn chúng từ chối để cô được thoát, cô gái đã đôi lần cầu xin chúng “ hãy giết tôi
.
.
NGÀY 4 THÁNG 1 NĂM 1989
Viện cớ 1 trong số chúng thua mạt chược, cả 4 tên đã đánh cô gái bằng một thanh tạ sắt, đổ chất lỏng xăng của bật lửa vào chân, cánh tay, mặt và bụng, rồi châm lửa đốt. Cô đã chết trong ngày hôm đó do bị sốc.
Nhưng cả bọn chúng đều quả quyết rằng không nhận thức được mức độ tổn thương nghiêm trọng của cô, và chúng nghĩ rằng cô đang giả vờ.
Chúng giấu xác cô gái trong 1 thùng 55 galông chứa đầy xi m��ng, sau đó những kẻ thủ ác này đã vứt chiếc thùng trong 1 dải đất khai hoang ở Koto, Tokyo.
Cả 4 tên đều bị bắt giữ, nhưng bởi quá trình phạm tội khi đang tuổi vị thành niên, nhân dạng bọn chúng đều được toà giữ kín. Tuy nhiên, tờ báo hàng tuần Shukan Bunshun đã nêu tên thật bọn chúng, đòi “ Quyền con người không thể đối xử tàn bạo “.
Tên thật của Furuta và chi tiết về cuộc sống riêng tư của cô cũng đã được đăng một cách tường tận trên phương tiện truyền thông. Kamisaku bị xét xử với tư cách là đại diện tên chủ mưu, ít ra cũng phù hợp với phiên toà xét xử của chính quyền.
Bốn tên đưa ra những biện hộ sai trái để làm giảm bớt trách nhiệm “dẫn đến việc gây tổn thương đến chết” hơn là tội giết người. Gia đình tên A đã bán căn nhà của họ khoảng 50 triệu yên để đền bù cho gia đình của Furuta.
Đối với sự tham gia trong tội ác này, Kamisaku bị bắt giam cải tạo 8 năm trong nhà tù giam giữ đối tượng vị thành niên trước khi được phóng thích, vào tháng 8 năm 1999. Tháng 7 năm 2004, hắn bị bắt giữ khi tấn công 1 người quen, người mà hắn nghĩ đã quyến rũ 1 bạn gái hắn. Kamisaku bị tuyên án 7 năm tù vì tội gây thương tích.
Gia đình Junko thật sự suy sụp với lời tuyên án giành cho bọn giết người. Khi 1 vài chứng cứ buộc tội bị lật ngược dựa trên những dấu vết tự nhiên rất khó hiểu tinh dịch và tóc mu lấy từ xác cô gái không khớp với bất kì ai trong những tên bị bắt giữ luật sư đã quyết định rằng không đủ yếu tố cấu thành tội và không thể bảo hộ cho họ hơn. Có suy đoán rằng các chứng cứ đã bị nhiễu bẩn bởi nhiều người chưa biết đã hãm hiếp Furuta
Một trong những phần gây xôn xao nhất trong sự thực câu chuyện là những kẻ giết cô gái vẫn đang được tự do. Sau khi khiến Junko Furuta phải trải qua tất cả sự đau đớn khủng khiếp, chúng vẫn là những công dân tự do
.
.
CUỘC TRA TẤN VÀ SỰ ĐAU ĐỚN
Những cách thức kinh hãi được thực hiện lên Junko Furuta đã được tập hợp trong phiên toà xét xử của Nhật Bản, và được đăng tải từ năm 1989. Chúng chỉ ra rằng Furuta đã phải chịu đựng những đau đớn kéo dài trước khi cô thực sự chết. Tất cả xảy ra đối với cô trong khi cô vẫn còn sống. Đó thực sự gây nên hoảng loạn nhưng là có thật.
.
DIỄN BIẾN TOÀN BỘ SỰ VIỆC XẢY RA
.
.
NGÀY ĐẦU, 22 THÁNG 11 NĂM 1988
.
BẮT CÓC
.
Bị giam giữ trong 1 ngôi nhà, phải giả vờ là bạn gái của chúng
Bị cưỡng hiếp, tổng cộng trên 400 lần
Bắt cô gái gọi điện về cho gia đình, nói với họ mình bỏ nhà đi
Bị bỏ đói và suy dinh dưỡng
Phải ăn gián và uống nước tiểu
Bắt ép cô thủ dâm
Ép buộc cô cởi quần áo trước mặt những người khác
Dùng bật lửa, thuốc lá đốt cô
Đâm các vật bên ngoài vào vùng kín và hậu môn cô
.
.
NGÀY THỨ 11, MÙNG 1 THÁNG 12 NĂM 1988
.
Những trận đánh dữ dội không điếm xuể
Ấn và giật mặt cô lên nền đất bê tông
Bị treo 2 tay lên trần nhà làm bao đấm.
Mũi chảy đầy máu đến nỗi cô phải thở bằng mồm
Thả chuông dụng cụ thể hình lên bụng cô
Bị nôn mửa khi cố gắng uống chút nước ( có lẽ do dạ dày bị tổn thương )
Cố gắng trốn thoát và bị trừng phạt đốt bỏng cánh tay bằng thuốc lá
Đổ chất lỏng dễ cháy lên chân và bàn chân cô và đốt
Đâm cổ chai vào hậu môn cô gây tổn thương
.
.
NGÀY THỨ 20, MÙNG 10 THÁNG 12 NĂM 1988
.
Không đi lại được, do chân bị bỏng nặng.
Bị đánh bằng gậy tre
Bị đưa pháo hoa vào trong hậu môn rồi đốt
Bàn tay bị đập vỡ bởi tạ và các móng tay vỡ nứt
Bị đánh bằng gậy chơi gôn
Bị đâm thuốc lá vào vùng kín
Bị đánh bằng gậy sắt liên tục
Bị bắt ngủ ngoài ban công vào mùa đông
Bị đâm bằng xiên thịt gà vào vùng kín và hậu môn đến chảy máu
.
.
NGÀY THỨ 30
.
Đổ sáp nóng lên mặt
Mí mắt bị bỏng bởi lửa thuốc lá,
Đâm kim khâu lên vùng ngực
Đầu vú trái bị cắt và phá hỏng bằng kìm
Đưa bóng đèn nung nóng vào vùng kín
Bị đâm kéo chảy nhiều máu vùng kín
Không thể đi tiểu bình thường
Sự tổn thương nặng đến nỗi cô phải mất hơn 1 giờ để bò lê xuống vệ sinh tầng dưới
Màng nhĩ bị hỏng nặng
Não bị tổn thương cực độ
.
.
NGÀY THỨ 40
Cầu xin những kẻ tra tấn được chết.
.
MỒNG 1 THÁNG 1 NĂM 1989
Junko đón năm mới trong sự trơ trọi. Cơ thể bị tổn thương, dày xéo. Không thể cử động.
.
.
Junko Furuta chết
NGÀY THỨ 44, MÙNG 4 THÁNG 1 NĂM 1989
Bốn tên đã đập cô bằng thanh tạ vì lí do thua mạt chược. Cô bị thổ huyết rất nhiều trên mồm và mũi. Chúng còn đưa lửa nến vào mặt và mắt cô, sau đó đổ xăng lên chân, tay, mặt và bụng cô gái rồi châm lửa đốt. Cuộc tra tấn cuối cùng này diễn ra trong 2 giờ ..Junko Furuta chết sau ngày hôm đó, trong sự đau đớn và cô đơn cùng cực. Không gì có thể so sánh với bốn mươi bốn ngày đau khổ mà cô đã phải trải qua!Khi mẹ của cô được nghe chi tiết về những gì con gái mình phải trải qua, bà đã ngất lịm. Sau đó bà phải điều trị ở bệnh viện tâm thần với sự đau đớn liên tục không thể tưởng tượng được.
.
Những tên giết cô gái giờ vẫn được tự do. Sự công bằng sẽ không bao giờ được thực thi sau 20 năm.Chúng đáng bị trừng phạt hơn cả những gì đã làm với Furuta, một cô gái ngây thơ đã phải trải qua những sự đau đớn không thể chịu đựng hơn.
.
🌙 𝓝 Շ
Music SoundCloud
2 notes
·
View notes
Text
𝗧𝗥𝗔́𝗜 𝗡𝗚𝗢̣𝗧 𝗩𝗔̀ 𝗟𝗢̣ 𝗬𝗘̂𝗨
“Bạn học Ngọc Mai, hôm nay cậu trực phòng tự học cùng anh Minh Quân nhé.”
Nghe đến tên anh, em liền tìm thấy tâm trí của chính mình. Nó chạy theo anh từ lúc nào mà em cũng chẳng rõ.
“À được rồi, các cậu cứ về trước đi, đi đường cẩn thận nha.”
Hoàng Minh Quân, tên anh có ba từ, nhưng cho phép em được gọi anh hai tiếng “dấu yêu".
Mỗi lần nghe thấy ba từ vô cùng đặc biệt ấy, em lại bất giác nhìn về anh.
Anh là dấu vết ái tình được viết lên tim em bằng xúc cảm đầu tiên của tình yêu tuổi học trò. Em chắt chiu từng cơ hội để được đến gần anh, cùng anh đi trên hành lang lớp học, nghe giọng anh nói trầm ấm dịu dàng. Thứ lỗi cho em nếu có đôi lần em tỏ ra ngờ nghệch trước những lời anh nói, vì em đương ngắm nhìn khuôn quan mỹ miều của người em thương. Em muốn nhìn thật kĩ để ghi nhớ tất cả những gì là của anh, anh à.
Nếu em là một nhà văn, em sẽ chẳng ngần ngại mà tham lam miêu tả từ đôi mắt, sống mũi cho tới khuôn miệng. Tất thảy những nét đẹp ấy xứng đáng được ngợi ca bằng những câu từ hoa mỹ nhất. Em đã thương thầm nhớ trộm anh suốt ba năm trời. Thứ tình cảm này đã được em nuôi lớn đến nỗi chảy tràn ra khỏi tim em. Thật lòng em chỉ muốn nó chảy sang của anh mà đâm chồi nảy nở trong đó.
“Anh dọn bàn học đi. Để em lau bảng cho.”
“Bảng cao thế kia em lau làm sao được. Con gái cứ làm việc nhẹ nhàng thôi. Việc khác cứ để anh nhé.” Anh đến gần rồi nói.
Mùi hương của anh làm em phát nghiện đến mức quyến luyến không thôi.
“Ngọc Mai nhớ học hành cẩn thận đấy, sắp thi cuối kì rồi.”
“Vâng em nhớ rồi.”
Đưa ánh mắt lên lấm lét nhìn rồi lại vội vàng quay đi vờ như đang tập trung vào việc của mình. Em sợ bắt gặp cái nhìn của anh và trở nên bối rối trước mặt người mình thầm thương.
“Em học ở trên trường có gì không hiểu có thể hỏi anh nhé, nếu anh giúp được sẽ giúp.”
“Dạ dạ.”
Khi ở gần anh thì em như hóa người câm. Em chỉ biết nhìn, mà không dám thốt lên một tiếng nào. Chắc đây là điều ám chỉ rằng tình cảm này chỉ nên được giấu nhẹm đi thôi.
“Ngọc Mai thích học nhóm không? Nào rảnh thì qua học cùng anh với mọi người nhé. Bạn bè của anh cũng học giỏi lắm đấy, tốt hơn anh nhiều luôn.”
Anh Minh Quân vậy mà lại mời mình đi học nhóm? Thật đấy phải không?
“Để em xem hôm nào rảnh ạ, xong em sẽ nhắn tin cho anh.”
Ôi cha mẹ ơi, người con thích rủ con đi học nhóm!
Những thứ rung cảm ấy đến một cách tự nhiên nên tình cảm của em là thực sự trong sáng. Nó tìm tới em vào một ngày nắng hạ.
Từ lúc em bắt gặp chàng trai tên Minh Quân, khi ấy đang chơi bóng rổ trong sân trường, em đã biết thế nào là tương tư một bóng hình. Hình ảnh chàng thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, căng tràn sức sống tuổi trẻ khiến em nhung nhớ không thôi.
“Này mày ơi, anh trông cao cao áo đen kia chơi bóng hay nhỉ? Mày biết đấy là ai không?” Em gọi hỏi đứa bạn thân đang ngồi bên cạnh.
“À, là anh Minh Quân lớp mười hai đấy. Nghe nói học giỏi lắm, đa tài, hát hay, biết chơi đàn nè, lại còn đẹp trai nữa. Thế nên anh ấy được nhiều người để ý lắm mày ạ.”
“Mày thích anh ấy à?”
Bị nói trúng tim đen, em giật mình thảng thốt, nhưng cố gắng không để lộ cảm xúc của mình lên gương mặt.
“Đâu nào, sao mày nói thế, tao chỉ hỏi để biết thôi. Tao bị… Ấn tượng ấy!” Em vội vã thanh minh, vì em đã thề với lòng mình rằng sẽ không ai biết đến sự tồn tại của một trái tim đang bắt đầu rung rinh thổn thức.
“À thế hả? Tưởng mày thích anh Quân thì tao cho phương thức liên lạc.”
Cái con nhỏ này thật khéo dụ dỗ người. Nhưng mà không sao cả, chưa ai biết ai hơn ai đâu.
“Mày cho tao xin đi, mày biết tao học không tốt môn Lí mà. Có người học giỏi thì phải nhờ vả một tí chứ. Mày cho tao rồi tao sẽ bao mày một chầu trà sữa, được không?”
“Nói thế còn nghe được.” Đứa bạn thân em bĩu môi.
Não con người là nơi nhặt nhạnh và lưu giữ những mảnh ký ức, nhưng đối với em và thứ tình cảm trẻ con trong sáng này, em nguyện chứa đựng bằng tim.
Em biết bản thân có cơ hội, nhưng em không dám tận dụng. Em sợ đến gần anh, nhưng cũng vô cùng muốn điều ngược lại. Em sợ rằng đến tâm trí em đã bị lấy đi mất rồi, không biết bản thân liệu sẽ còn làm gì quá phận, vượt ra khỏi lằn ranh vô hình mà chính em đã vạch ra.
Đôi mắt em ngước lên tìm người anh từng giây. Chỉ là bất giác làm vậy. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, lập tức lòng em mừng rỡ.
Thích nhiều đến nỗi em đã nhìn thấy anh ở mọi nơi.
Anh là ngọn gió mùa hè lướt nhanh trên mặt nước, mang những ước mơ bay cao bay xa tới những phương trời hoằng viễn. Em là bọt biển trắng trên những đợt sóng cuộn trào, dù sóng có đánh cao tới đâu cũng chẳng thể nào với tới được gió.
Anh là nét thiên chương nơi bầu trời xa xăm, là những điều rực rỡ nhất trên trần thế này, sáng chói và vời vợi.
Anh là điều mà em chỉ có thể ngước đôi mắt long lanh tràn đẩy vẻ ao ước lên nhìn, đưa cánh tay lên trên cao nhất có thể để đo khoảng cách giữa hai ta, tự hỏi làm gì để đưa em đến gần anh hơn.
Anh là vầng trăng vàng ánh ngọc ngà, soi bóng vạn vật trên thế gian. Anh hút hồn em. Không phải nửa hồn, mà là cả hồn, một cách trọn vẹn. Nhưng cũng có thể nói, em nguyện trao hồn của mình cho anh.
Đó là cách em kiếm tìm anh giữa dòng đời vô tận. Không biết anh có nhìn thấy chính bản thân mình trong đáy mắt em hay không?
Thích nhiều mà đau cũng nhiều.
Tình cảm được gói chặt trong tim bằng những lần em e sợ tìm cách trốn tránh. Mối tình này từ đầu chí cuối là một màn kịch câm hoàn hảo. Em biết đôi mình là nhân vật chính, em biết tất cả mọi thứ, từng tình tiết một và cũng hiểu thấu kết cục đau lòng không thể tránh khỏi. Nhưng thà rằng phải chịu một nỗi đau và khao khát dài đằng đẵng, còn hơn là nhận lấy một vết cứa lòng giết chết em ngay tức khắc.
Em thích anh từ rất lâu rồi, và chỉ muốn hét thật lớn như vậy cho anh biết và cho cả thế giới biết tình cảm của mình.
Càng giữ chặt thì càng đau.
Tim đôi mình đập lệch nhịp. Tâm đôi ta hát không chung một bài ca. Em biết vậy nhưng mà em vẫn cố. Em phải cố để có thể gần anh, dù chỉ một chút, dù có tốn cả tầng sức lực và tâm can.
Em loay hoay giữa những khuông nhạc dài vô tận dẫn sâu vào đáy lòng. Đôi tay cầm những nốt nhạc trầm bổng không chắc chắn. Ngước lên nhìn những giai điệu tràn đầy xúc cảm mà tươi sáng của anh, em lại vội vàng cúi xuống, e dè sửa lại bài hát của chính mình. Một chút giao thoa giữa hai ta, em sẵn sàng đánh đổi.
Trái tim anh hướng đồ nam sáng rực với chí lớn vẫy gọi. Như một chú cá Côn hóa chim bằng một lần sải cánh liền bay chín vạn dặm, kiếm tìm những thử thách giữa thế gian. Em là chú cá nhỏ rụt rè trước bão giông, chỉ đành lòng đưa mắt nhìn anh rời xa mình mà không thể níu kéo.
Hiện thực bao giờ cũng đau lòng, em chỉ biết đứng nhìn và chịu đựng.
Em không từ bỏ, nhưng cũng không tiến xa hơn. Là v�� em đang đứng giữa yếu đuối và bất lực. Em không đủ dũng cảm và mạnh mẽ để buông bỏ thứ tình cảm này, nhưng cũng đành bó tay trước thời cuộc, em không nỡ lòng nào chỉ vì một lần tỏ tình thất bại mà vô ý đẩy anh ra xa em. Tình yêu này từ đầu đã chẳng vẹn nguyên, em không muốn vì thế mà để nó vỡ tan thành nhiều mảnh hơn nữa. Mảnh vỡ càng nhỏ và càng nhiều, em càng khó nhặt, lại còn dễ dàng làm xước tim em thành nhiều vết thương. Làm sao em chữa lành cho hết?
Cứ để mọi chuyện bình lặng như thế thôi, không mong chờ sự đáp lại và sẽ không có sự đáp lại. Đâu phải tình yêu nào cũng cần hai nửa hồn. Em thương thay phần của anh, em ôm lấy mối tình nhỏ này, tự mình bao bọc và chở che lấy nó. Yêu thầm đẹp chính là ở chỗ đó. Dốc cạn tâm can của mình ra để yêu.
Tình yêu thì có nhiều kiểu. Người này yêu một cách cuồng nhiệt, luôn có những cử chỉ đong đầy tình cảm. Người kia thì thầm lặng, không nói lời tình tứ, nhưng lại hành động gói trọn sự yêu thương. Yêu thầm lại đặc biệt hơn. Yêu thầm là chuyện của một người, không phải một đôi. Tình cảm này với người kia cũng khó mà nhận ra, nhưng điều ấy đâu có quan trọng bằng việc em thỏa mãn với những điều khiến em hạnh phúc.
Có những mối quan hệ lúc tình cảm đậm sâu, lúc thì lại nhạt nhòa rồi bị phủi sạch; hay những cuộc tình chóng vánh khi con người ta chỉ đến với nhau để thỏa mãn một điều gì đó.
Thật tồi tệ em đã nghĩ như vậy. Tình cảm của em thì khác, em cho đi nhưng không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đôi khi yêu là một niềm hạnh phúc, và nhìn thấy người mình thích hạnh phúc sẽ vui vẻ trong lòng cả ngày. Nó đẹp như cơn mưa rào bất chợt tới của mùa hạ, khiến cho em phải chịu một trận ốm nhớ đời, nhớ tới mức không thể nào quên. Nhưng sau khi tất cả mọi thứ qua đi, lắng đọng lại sẽ là cầu vồng rực sáng cả một khoảng trời. Là khoảng trời thanh xuân. Bầu trời ấy trong vắt, không một gợn mây, trong ánh mắt của kẻ biết yêu thì đó là tình yêu. Nhìn gì cũng thấy yêu.
Những dòng em viết ra không phải là nặng tình. Đấy chính là tình yêu của em. Màu mực tuổi học trò đâu chỉ là những câu kiến thức khô khan, mà còn là đôi ba dòng “tỏ tình ngầm” lãng mạn nữa.
Chùm phượng đỏ cũng nhìn thấy những điều giấu kín trong lòng em rồi. Nó rung rinh theo nhịp đập trái tim của em đó.
Rung cảm của thầm thương nó kỳ lạ nhưng cũng cuốn hút, nó thôi thúc người ta làm những trò kì quặc và ngớ ngẩn.
Tối đến, điện thoại cầm trên tay mà không biết có nên nhấn cái nút “Thêm bạn” hay là không.
“Hay là mình cứ gửi đi.”
Chưa đầy một phút, đã có phản hồi. Trong lòng em khi ấy vui sướng không thể tả. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh Minh Quân đồng ý lời mời kết bạn của mình rồi! Không ngờ có một ngày lại có thể có cơ hội nói chuyện gần gũi thế này.
Với người khác thì cái chuyện này là điều bình thường, không có gì đáng mừng lắm. Nhưng với anh, mọi chuyện là một mặt khác hoàn toàn.
Em chào anh, em là Ngọc Mai, rất vui được làm quen với anh.
“Nhắn người ta thế này có ổn không nhỉ? Không được rồi, anh ấy sẽ nghĩ mình khó gần mất.”
Em chào anh Minh Quân ạ, em là Ngọc Mai lớp 10A1, em rất vui được làm quen với anh. Nghe nói anh học rất giỏi môn Lí nên em nhắn để xin kinh nghiệm học tập ạ.
“Thêm cái icon mặt này nữa nhỉ, cả nhãn dán nữa.”
Phải mất một hồi lâu mới sửa xong dòng tin nhắn chào hỏi, giờ lại mất thêm thời gian để quyết định xem có nên gửi hay không.
“Không biết anh ấy có trả lời mình không nhỉ, anh ấy đang online mà, nhỡ không thì phải làm sao.”
Rồi cuối cùng em vẫn gửi, chỉ là dòng tin nhắn thôi mà, đâu có gì to tát đâu miệng em nói vậy để tự trấn an bản thân, chứ bên trong từ sớm đã không còn bình tĩnh được nữa.
Một phút, hai phút, rồi mười phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có hồi âm. Em khẽ thở dài thất vọng, vứt điện thoại qua một bên rồi tính đi ngủ. Việc gì mà mình cứ phải đợi người ta hoài như thế, thật là mất giá!
Đôi mắt lim dim nặng trĩu vì cả ngày cắm mặt vào sách vở đột nhiên mở to. Một tiếng “ting" phát ra từ điện thoại. Anh ấy trả lời rồi!
Từ lúc thầm thương trộm nhớ, cảm xúc trong em lên lên xuống xuống một cách bất thường. Lúc vui vẻ, lúc lại buồn chán chẳng muốn làm gì. Nhận thông báo tin nhắn tới, em suýt chút nữa đã không nhịn được mà hét lên một tiếng. Vừa trùm chăn kín mít vừa nhắn tin cho người mình thích, cảm giác lạ lẫm này lần đầu tiên em trải qua. Vừa có chút hạnh phúc, thêm một xíu phấn khích và háo hức trong lòng.
Chào em, anh là Minh Quân.
Thời gian anh có hạn nên có thể sẽ không giúp em được nhiều. Em thông cảm giùm anh nhé.
Rồi bằng một cách thần kì nào đó, em và anh trò chuyện tới quá nửa đêm. Từng dòng chữ anh gửi cho em, em đều nhớ rõ mồn một.
Ngọc Mai ngủ ngon nhé em.
Nhớ chú ý sức khỏe, thức đêm nhiều không tốt đâu em.
Cố gắng lên, sau này sẽ phải cảm ơn bản thân đấy.
Nếu em có gì khó khăn thì cứ bảo anh nhé, anh sẽ giúp đỡ nếu trong khả năng.
Vốn chỉ là những những câu quan tâm xã giao đơn giản thôi, vì cớ gì mà lại khiến em phải đọc đi đọc lại đến hàng trăm lần rồi tự cười một mình, khiến em thao thức mãi không chịu chìm vào giấc ngủ như thế?
Những buổi chiều được cho tan học sớm, em không về thẳng nhà mà lại đợi anh đi qua con ngõ sau trường, lấm lét nhìn anh từ phía đằng xa, trong lòng thấy rối bời vì chẳng biết có nên chào anh một tiếng hay không. Hai bàn tay nắm chặt gấu áo, lén lút trốn sau cột điện, trống ngực đập thình thịch, thi thoảng lại ló đầu ra nh��n.
Nếu không quyết định nhanh thì anh ấy sẽ đi về mất.
“Em chào anh Minh Quân". Vừa nói em vừa cảm thấy mặt mình nóng ran, không biết là do cái nắng của hạ về hay do cái tình nồng cháy.
“Ngọc Mai đó hả, đang về nhà hả em.” Anh nhìn sang em vẫn đang đứng bên kia đường.
“Dạ, hôm nay em được cho tan sớm. Anh cũng thế ạ?” Em vừa nói vừa vội bước tới chỗ anh.
“Đúng rồi, ai xong việc trước thì cứ về trước thôi. Nhà em cũng gần đây à, hay sao lại đi cung đường này vậy?”
Em bỗng chột dạ. Nhà mình đâu ở hướng này, nó ở hướng ngược lại.
“À cũng gần đây thôi anh ạ. Anh có thích ăn gì đó không? Nay vô tình thấy anh nên em mời nhé?” Em luống cuống tìm cách dời sự chú ý của anh sang việc khác.
“Cũng được đấy, đang mùa hè nên ăn kem là tuyệt nhất.”
“Em biết chỗ này bán ngon lắm, mua rồi ra ngoài công viên bên sông chơi nhé anh.”
Lại một buổi chiều tràn ngập nắng vàng. Không gian xung quanh khiến người ta chỉ muốn dừng lại chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Cảm giác nơi đây yên bình đến lạ. Những tán lá cây dập dìu theo từng đợt gió thoảng. Làn nước lóng lánh hững hờ trôi, soi muôn vật trên thế gian trên mặt gương tuyệt diệu của nó. Suốt một ngày bận rộn với hàng tá công việc dồn lên đôi vai nhỏ, chỉ cần một khoảng lặng yên bình thế này thực sự rất thoải mái. Ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhắm mắt lại và khẽ ngả đầu ra đằng sau mà cảm nhận cái ấm áp của nắng hắt lên mặt, thật không gì tuyệt vời bằng.
Còn có anh Minh Quân ở bên cạnh nữa.
“Ngọc Mai thích nắng hả? Trông em thư giãn chưa kìa.”
“Dạ, học nhiều quá chỉ cần như này là hết mệt rồi.”
“Anh Minh Quân sau này có ước mơ gì không? Đi du học chẳng hạn?”
“Có chứ, anh có dự định đi du học, học y ấy em. Anh vẫn đang cố gắng kiện toàn hồ sơ xin học bổng. Nhiều việc lắm! Nhưng lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng vì tương lai của bản thân. Hiện tại hi sinh nhiều điều, sau này sẽ nhận được thứ mình mong muốn!”
“Anh mong cô gái Ngọc Mai hãy tự đặt ra mục tiêu nhé. Hết mình vì nó, em sẽ cảm thấy hạnh phúc vì bản thân đã cố gắng. Tuổi trẻ của chúng ta chỉ một thôi, đừng bỏ lỡ điều gì. Hãy cứ thử đi, nếu không sau này sẽ hối hận đấy. Không ai có khả năng quay ngược thời gian sửa chữa những điều nuối tiếc đâu.”
“Ở trường lớp, em vẫn luôn cố gắng mà. Từng chút một thôi ạ. Em biết mình không giỏi nên vẫn cần mẫn từng ngày học hỏi từ những người giỏi giang hơn. Như anh Minh Quân chẳng hạn.” Em khéo trêu.
Anh cười. Một nụ cười khiến em lạc lối, lạc bước, lạc cả tâm trí mình.
“Cảm ơn em. Anh cũng là người bình thường mà. Nhiều cái em giỏi mà anh không biết ấy chứ.”
Ngày nào cũng êm đềm trôi qua như thế này thì vui biết mấy.
Yêu thầm là những bước đi chậm rãi và dè dặt, ngày ngày đến gần nhưng không có sự gắn kết hoàn toàn và chặt chẽ. Chúng ta không giống như một đôi tình nhân đã xác nhận một mối quan hệ. Nhưng như vậy em cũng bằng lòng.
Thoắt cái đã đến buổi học nhóm, em đứng trước gương hàng giờ đồng hồ để ngắm nhìn và tự hỏi bản thân xem mình mặc bộ váy hôm nay đã xinh hay chưa, lớp trang điểm em lóng ngóng vẽ lên mặt hôm nay liệu có đủ gây ấn tượng với anh. “Ngọc Mai hôm nay đi đâu mà ăn diện thế cháu? Trông xinh gái lắm cơ.” Bà bán nước ở đầu ngõ gọi lại hỏi.
Được khen như vậy, em củng cố lại sự tự tin trong lòng. Như vậy anh Minh Quân nhất định sẽ thích diện mạo ngày hôm nay của mình.
“Cháu chào bà. Nay cháu có hẹn với nhóm bạn nên sửa soạn một tí ạ.”
Sáng hôm ấy là một ngày đẹp trời, chim hót líu lo trên những cành cây cao. Nắng vàng hắt lên những bức tường sơn vàng phủ đầy rêu xanh khiến người ta mơ về những thời xưa cũ. Xung quanh vắng vẻ ít người qua lại, dường như chỉ có mình em rảo bước trên con đường,
tiện ghé qua cửa hàng mua chút đồ ăn nhẹ cho đỡ đói.
Rất nhanh đã tới nhà anh rồi.
“Ngọc Mai tới rồi đó hả, vào nhà đi em.”
Chưa kịp chào, anh đã nói tiếp.
“Xin lỗi em nhé, hôm nay mấy đứa bạn anh bận hết nên không có qua được, chỉ có tụi mình thôi.”
Nghe đến mấy chữ “chỉ có tụi mình thôi" làm em hoảng hốt. Cặp má và hai vành tai ngay lập tức đỏ ửng cả lên. Hai chân như mềm cả ra, không bước tiếp nổi. Trong đầu hoang mang quay cuồng, đây có tính là hẹn hò không nhỉ?
“Em cứ tự nhiên như ở nhà nhé, không phải ngại đâu.”
“Ngồi xuống đây, anh pha trà cho em rồi.”
“Dạ em cảm ơn.”
Em một lần nữa gần như không thốt ra được lời nào. Cứ đến gần anh thì miệng lưỡi cứ líu cả lên, cứ như một lời nguyền vậy.
Cả buổi cả hai ngồi với nhau suốt ba tiếng đồng hồ. Anh chăm chú giảng bài, thi thoảng lại mở lời khen ngợi.
“Ngọc Mai hiểu bài nhanh nhỉ. Giỏi lắm. Sau này cố gắng đi du học rồi vào học chung trường đại học với anh nhé.”
Em gật đầu rồi khẽ nói “Em không chắc đầu, nhưng em sẽ cố gắng".
Làm sao mà mình đủ khả năng lấy học bổng đi ra nước ngoài được chứ? Biết bao nhiêu tài năng ở ngoài đó cạnh tranh như vậy. Anh ấy là thủ khoa, lần nào khảo sát cũng đứng đầu danh sách, căn bản là mình không có cơ hội.
“Hôm nay cô bé Ngọc Mai xinh lắm, xinh hơn mọi ngày nhiều.” Từ lúc vào nhà đến giờ, em vốn đã bối rối, nay lại càng rối hơn khi nhận được lời khen như vậy. Ánh mắt cúi xuống né tránh, đôi tay đẫm mồ hôi nắm chặt vào nhau. Cả người mơ màng nóng ran, cứng đờ cả ra, khó khăn lắm mới lắp bắp được mấy từ:
“À à… Dạ… dạ! Anh đói không? Em có mua bánh này.” Em cuống quýt tìm cách xua đi cái cảm xúc ngượng ngùng xấu hổ này, hai tay vội vã đưa lấy cái bánh tiramisu được đóng gói một cách xinh xắn đưa cho anh.
Tất cả những gì em nhìn thấy và cảm nhận em đều trân quý vô cùng. Em biết những thứ này chỉ đến một lần, và sau này dù em có trải qua nhiều mối tình khác, nó cũng sẽ không thể lặp lại được nữa. Nó là “tình đầu" mà tình đầu thì là chỉ có một.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những ngày cuối cùng của năm học đã đuổi kịp bước chạy của các sĩ tử. Dường như ai cũng đầu tắt mặt tối lao đầu vào học. Vì thế mà em không còn thường xuyên gặp mặt và nói chuyện với anh nữa. Tin nhắn đến cũng thưa thớt dần đi, cũng không còn nhìn thấy anh ở ngã ba đường nữa. Cảm giác nhớ nhung khó diễn tả. Hàng vạn câu hỏi bủa vây tâm trí em.
Không biết bây giờ người ta đang làm gì nhỉ?
Anh Minh Quân học nhiều vậy có đổ bệnh không?
Khi nào thì anh ấy trả lời tin nhắn của mình?
Càng cố gắng xua tan những thứ ấy ra khỏi đầu, em càng bứt rứt khó chịu. Tay cứ cầm điện thoại chờ tin nhắn rồi lại đặt xuống, tự nhủ rằng chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc. Ngày qua ngày, nỗi nhớ vẫn thường trực ở đấy. Chỉ là người mãi vẫn không thấy đâu.
Hiếm hoi lắm mới có cơ hội gặp mặt anh, là đêm dạ hội mà toàn bộ học sinh đều mong đợi. Lần này nhà trường quyết định tổ chức thật hoành tráng, dựng sân khấu ngay trên bãi biển, để ăn mừng cho một năm học thành công trọn vẹn và một lứa học sinh đem về nhiều thành tích. Anh là người đứng lên phát biểu đại diện cho ban học sinh năm nay. Dưới ánh sáng sân khấu, trông anh vẫn đẹp và hoàn hảo như vậy, khiến nhiều nữ sinh phải xuýt xoa tán thưởng. Em chỉ có thể đứng từ xa, cố gắng kiễng chân lên để ngắm anh cho rõ. Nhỏ người phiền phức thật đấy! Làm sao mà nhìn người mình thương tỏa sáng trên sân khấu trong khi ngay trước tầm mắt mình là mấy trăm cái đầu đứng chắn ngang được. Được khoảng một tiếng thì tiệc tàn, mọi người tản ra đi chơi với bạn bè hết.
“Hôm nay là đêm hội trải nghiệm, đối với khối mười hai thì đây là lần cuối cùng. Cứ thoải mái mà vui chơi hết mình các em nhé.”
Cả buổi đứng xem biểu diễn nên em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chơi bời nhảy nhót nữa. Đang tính quay về nhà chung để nghỉ ngơi thì nghe tiếng gọi quen thuộc từ đằng xa.
“Ngọc Mai ơi.”
Quay đầu lại nhìn thì một bóng hình thân thương hiện lên trước mắt. Anh chạy tới chỗ em đứng, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.
“Sao em lại đi về, em mệt hả?”
“Anh xin lỗi, vừa rồi anh bận lo việc tổ chức sự kiện, không qua chỗ em được.”
“Ôi dào. Có gì đâu mà anh phải xin lỗi, tối nay anh nói hay lắm đó, rất truyền cảm luôn nhé. Không hổ danh là chủ tịch hội học sinh của trường.” Em mở lời khen ngợi, vì thực sự lời chia tay nghe rất xúc động.
“Anh cảm ơn nhé. Tối nay em mệt à, hay sao mà về sớm thế. Ngọc Mai có sao không?”
“Em không sao thật mà. Anh đừng lo lắng quá.”
“Không mệt thì đi chơi với anh đi. Đêm nay là để chơi thật vui mà.”
Nói rồi anh bất ngờ cầm tay em kéo đi, hướng về phía bãi biển, nơi mà từng cơn sóng dập dìu đập nhẹ lên bãi cát.
“Ngọc Mai thích pháo bông que không, anh đốt cho em nhé.”
Không đợi trả lời, anh đã nhanh tay lấy một que rồi đốt đưa cho em.
“Em cảm ơn.”
“Thi Trung học Phổ thông Quốc gia xong là anh đi rồi. Ngọc Mai ở lại phải cố gắng đấy nhé.”
“Dạ.”
Nhất thời em chẳng biết nói gì, phần vì ngại ngùng và cũng một phần vì luyến tiếc. Anh ra nước ngoài, lên đại học rồi thì sẽ có nhiều mối quan hệ mới, và cũng sẽ có bạn gái nhỉ. Ai mà chẳng muốn yêu và được yêu cơ chứ. Em nhìn đốm lửa sáng bật tí tách trên đầu que mà lòng nhói đau từng cơn. Mối tình của em sẽ kết thúc như cây pháo bông này. Suốt những giây phút nó cháy sáng, nó đẹp rực rỡ giữa màn đêm đen. Dẫu vậy, nếu nó tắt ngúm rồi thì chỉ còn là tàn dư nhuộm màu hồng của một thời niên thiếu nông nổi nhưng lại thành thật với trái tim mình.
“Anh Minh Quân đã từng thích ai chưa ạ?”
“Hả, à. Đã từng.”
Hình như anh hơi giật mình vì em chuyển chủ đề quá vội, lại còn vào vấn đề này nữa.
“Anh có tỏ tình với người ta không?”
“Anh không. Anh giữ kín trong lòng mình thôi.”
Em thấy anh cười trừ, đôi mắt nhìn ra hướng biển đen đằng xa. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Hay là anh còn nhớ nhung người cũ.
Dường như đọc được ý trong mắt em, anh tiếp lời:
“Nhưng chuyện qua lâu rồi, anh không còn nặng lòng nữa.”
“Nếu được quay lại khoảng thời gian lúc ấy, anh có tỏ tình với người ta không?”
Anh cười một tiếng rồi hỏi ngược lại em:
“Nếu em là anh thì em có làm vậy không?”
Em im lặng. Em không biết câu trả lời. Em cũng không biết liệu người ta có đồng ý không. Nếu đồng ý thì chính là hạnh phúc vô bờ, còn từ chối thì tổn thương không thể nào chữa lành.
“Nếu em có thích ai thì cứ tỏ tình đi. Không thì sau này sẽ hối hận đấy. Ta nên học cách vượt qua mặc cảm của mình. Vấn đề không phải là đối phương đồng ý hay không, mà là em đã dũng cảm thổ lộ tình yêu của mình.”
“Yêu thầm rất đẹp em à. Nếu còn hái được trái ngọt nữa, em sẽ cảm nhận được hương vị tuyệt vời của nó đấy. Sẽ không bao giờ quên được đâu.” Giọng anh Quân vang lên trầm ấm. Giữa biển người đang vui chơi nô đùa ầm ĩ bên ngoài kia, em cũng chỉ nghe thấy âm thanh của anh.
Anh nói còn em thì vẫn im lặng. Em ghét sự hèn nhát của bản thân, em không hiểu chính bản thân mình. Có khi nào vì tình em quá nặng nên nó đè nén, tự dưng cái câu “Em thích anh” tưởng chừng như nhẹ tênh lại hóa một hòn đá lớn giữa đường quang, khiến em mãi mãi không thể vượt qua không?
“Em tỏ tình với người ta anh nhé?” Em đột nhiên cất tiếng.
“Haha, em không phải hỏi ý kiến anh đâu. Em phải tự hỏi bản thân mình chứ. Nếu em cảm thấy thực sự sẵn sàng, hãy đối diện với người ta và nói ra đi. Sau này sẽ còn nhiều điều đang chờ đón và luôn tìm cách khiến em chùn bước. Em phải học cách vượt qua từ bây giờ, từ những điều nhỏ nhất.”
“Đừng sợ hãi hay lo lắng nữa. Đừng quan tâm tới việc họ đồng ý hay từ chối em. Em tỏ tình thành công. Chỉ có một kết quả như vậy thôi, nhớ nhé.”
Lần đầu thương thầm người khác, ai mà chẳng có những lúc tiêu cực, tự làm khó bản thân mình. Hoang mang không biết âm thầm hay cứ tự do để cho tình cảm bột phát.
“Anh Minh Quân, em thích anh.” Em nhìn thẳng vào mắt chàng trai đang ngồi bên cạnh. Chưa bao giờ em dám nhìn về phía anh như vậy, bằng ánh mắt kiên định này. Được ở gần anh, được nắm lấy đôi bàn tay, được cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai, là giấc mộng hằng đêm của em. Giờ đây nó đã thành sự thật.
Đôi ta như được kéo vào một chiều không gian khác, chỉ có hai người ở đây thôi. Tiếng nô đùa ồn ào trên bãi cát trắng bị một câu nói tiễn vào hư vô.
“Anh đợi câu này của em lâu lắm rồi Ngọc Mai à.”
Gương mặt của anh càng ngày càng tiến sát lại với em. Đôi môi khẽ hôn nhẹ lên gò má ửng đỏ của người con gái đương tuổi xuân thì mới tập yêu. Thời không như dừng lại, và em muốn nó dừng lại mãi mãi. Tình yêu của em được vun vén và chăm sóc giờ đã hái được trái ngọt rồi.
Hai bàn tay anh khẽ đưa lên khéo vuốt ve làn tóc mai bóng mượt của em, tưởng chừng như có một dòng điện chạy vụt qua lên đến đỉnh đầu em, chắc là tình yêu sét đánh chăng? Anh làm vậy không khác nào dụ dỗ một đứa trẻ ngây thơ bằng một cây kẹo mút ngọt ngào. Anh biết làm như vậy nó sẽ chạy theo anh ngay tức khắc, làm theo tất cả những gì anh bảo. Em biết mình dễ yếu lòng, và em nguyện thế.
Anh nhìn em, một cái nhìn dịu dàng và đặc biệt mà em từ bao lâu nay đã khao khát. Em biết rằng anh chưa dành ánh mắt này cho bất kì người con gái nào cả. Đây là món quà mà em luôn viết vào lá thư gửi ông già Noel mỗi dịp giáng sinh, là điều ước mà vừa nắm hai tay lại vừa nghĩ tới trong đầu trước khi thổi nến trong ngày sinh nhật. “Hoàng”, “Minh”, “Quân” sẽ mãi là ba từ em gọi tên khi ngả đầu lên gối, ngả đầu vào ánh trăng thanh mơ màng và lắng đọng tình thơ.
Từng giọt hồn của em được nhỏ đầy vào chiếc lọ trong suốt mang tên tình yêu. Giờ nó đầy rồi, có thể hài lòng mà đậy nắp lại.
HẾT
3 notes
·
View notes
Text
Có một người đáng trân trọng đến thế…
Chúng ta luôn được nghe rằng phải luôn sống và làm theo tư tưởng Bác. Tớ biết rằng có rất nhiều người nghe câu nói này cũng đang ngày một phấn đấu và làm theo với mong muốn đóng góp, cống hiến, làm đẹp cho cho đất nước, cho xã hội. Những tấm gương như vậy không hiếm có và cũng được ngợi ca rất nhiều, đó điều thật sự đáng trân quý. Nhưng tớ biết có một người cũng đang lặng lẽ, âm thầm thực hiện theo tư tưởng đáng quý mà không cần khoa trương, không cần bắt ai ai cũng phải công nhận.
Có một lần học tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa”, cô dạy lớp tớ rằng, anh thanh niên có 5 phẩm chất cần phải nhớ. Tớ với bạn cùng bàn bỗng nảy ra một ý tưởng là đối chiếu những phẩm chất ấy của anh với 5 Điều Bác Hồ dạy, được treo ở trên tường. Chúng tớ thấy sao có nhiều điểm khớp đến thế. Tớ biết rằng anh thanh niên chỉ là một nhân vật hư cấu, ở trong truyện nhưng cũng không khỏi ngưỡng mộ, xuýt xoa, tớ tự hỏi rằng liệu trên đời có người ưu tú như vậy hay không. Ấy vậy mà chỉ sau vài phút, câu hỏi ấy của tớ đã có câu trả lời, người ưu tú ấy có ở đâu xa xôi, đang ở trước mắt mình đấy thôi. Chẳng phải nếu đối chiếu, người hội tụ đủ 5 Điều Bác Hồ dạy chính là cô Yến hay sao?
Tớ xin được nói về điều thứ 2 trước: Học tập tốt, lao động tốt. Cô Yến tuy hiện tại là giáo viên dạy Văn nhưng cô từng kể rằng khi còn là học sinh, cô từng đi thi học sinh giỏi Địa và từng đạt 9,5 điểm Toán thi học kì, cao nhất khối, đi thi Đại học từng được 9,5 điểm Hoá. Có một lần lớp tớ học Sinh nhưng chưa học xong nên bị dính sang tiết của cô một chút, cô vào lớp thấy chữ trên bảng liền nêu ra những hiểu biết của mình, ai cũng rất ngạc nhiên. Hay khi học về những tác phẩm thuộc thời kì phong kiến, kháng chiến, cô cũng thể hiện sự hiểu biết của mình về môn Sử rất nhiều. Chưa kể, cô tuy ít nói tiếng Anh nhưng qua vài lần cô liên hệ đến một cấu trúc, câu nói nào đó hoặc vô tình phát âm một từ tiếng Anh, tớ hiểu rằng ở môn này, cô cũng có hiểu biết nhất định. Cô cũng xác nhận rằng cô cũng đang bổ sung thêm vốn tiếng Anh của mình. Chưa kể cô từng học tiếng Nôm mà trong lớp học ấy, cô là người trẻ tuổi nhất. Không chỉ tốt ở kiến thức bài vở, lý thuyết, kiến thức của cô về xã hội, cề kĩ năng sống cũng không hề nhỏ. Hiểu biết nhiều mà chất lượng, hiệu quả lao động của cô cũng rất tốt. Tớ cảm giác cô nhiều việc từ việc lớp đến việc trường nhưng cô vẫn có thể sắp xếp hợp lí tất cả mọi thứ, tớ chưa từng nhìn thấy hình ảnh cô Yến vội vã, chật vật, uể oải vì công việc bao giờ cả. Cô cũng kể rằng bản thân cô ngày ngủ chỉ khoảng 3-5 tiếng và cô có thể làm việc ở tất cả mọi nơi, kể cả trong giấc ngủ (không điêu đâu, cô kể thế thật đấy và tớ tin vì hiệu quả công việc của cô quá phi thường mà). Tớ rất nể cô ở khía cạnh này. Có nhiều lúc tớ nghĩ rằng sao lại có một người năng xuất như vậy không biết mệt mỏi là gì mà học hành cũng rất xuất sắc như thế, liệu cô có phải người bình thường không hay là thần tiên trên trời hạ xuống? Cô làm việc năng xuất như vậy không phải vì tiền bạc, tư lợi, tớ khẳng định như vậy là vì
Điều thứ 3: Đoàn kết tốt, kỉ luật tốt. Cô Yến mọi khi hoạt động khá độc lập nhưng không phải tinh thần hợp tác của cô không có. Tớ thấy cô kết hợp làm việc với các cô giáo khác rất tốt, ví dụ có lần cô thi giáo viên dạy giỏi, cô biết cách lắng nghe lời góp ý của các cô giáo khác để bài giảng trở nên hoàn thiện hôm hay cô giáo khác thi, cô chỉ bảo rất nhiệt tình, từng chút một, cô nói mà như muốn truyền đạt tất cả kinh nghiệm bao năm đi dạy của mình vậy. Tinh thần đoàn kết của cô còn được thể hiện ở việc cô thường xuyên hỗ trợ lên bài, truyền thông cho page trường. Chính vì vậy mà các thầy cô giáo trong trường đều rất yêu quý cô, bản thân cô cũng rất thân thiết với mọi người (có khi nào gặp cô Yến bên cạnh các cô giáo khác ở phòng y tế mà không thấy cô cười đâu:)). Về kỉ luật, ôi thôi, điều này nói thì lại thừa mất vì nó hiện hữu quá rõ ở cô Yến và tớ cũng đề cập ở bài trước rồi. Nhưng thôi vì đây là khía cạnh quá nổi bật, là đặc trưng của cô nên cũng phải nhắc đến một chút chứ nhỉ. Từ cuộc sống hằng ngày đến đi vào công việc, cô luôn giữ một thái độ có nguyên tắc, có kế hoạch, việc nào ra việc nấy, cái gì đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát không dùng dằng. Vậy nên cô chẳng bao giờ lỡ việc gì bao giờ, tính cách ấy cũng truyền cảm rất nhiều cho tớ.
Điều thứ 4: Giữ gìn vệ sinh thật tốt. Cô Yến sống có khoa học nên tất cả mọi điều quanh cô cũng phải luôn ngăn nắp, gọn gàng. Bước vào lớp tớ là cô bắt kê bàn ghế thẳng hàng, đúng lối thì mới được ngồi xuống học hay phải kéo rèm lên xuống như thế nào. Một câu cô hay nói là: “Tôi vào lớp là phải không còn một bóng rác nào”. Cô đi quanh lớp mà nhìn thấy có rác là cô sẽ nói: “Chỗ nhặt giác lên”, vệ sinh sạch sẽ trước rồi mới học sau.
Điều thứ 5: Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm. Cô thi thoảng kể về những thành tích học tập của mình nhưng không bao giờ tự cao tự đại, nâng bản thân lên mà hạ người khác xuống. Cô rất thẳng tính, suy nghĩ như thế nào thì thẳng thắn nói vậy, không sống giả dối, giả tạo. Thân hình cô khá nhỏ bé nhưng khi nhìn vào cô tớ luôn cảm thấy một năng lượng mạnh mẽ, mãnh liệt tràn trề. Cô cũng từng kể rằng, ngày trước cô mới sinh em thứ nhất, lại mới hơn 20 thôi nhưng vì học sinh đang dần sa đà vào tệ nạn, cô cũng không ngại vào “ổ nghiện” để tìm học sinh của mình (tớ nghe mà không tin vào tai của mình luôn ấy, là tớ chắc nghĩ đến thôi cũng co rúm vào rồi chứ đừng nói là bước hẳn vào=))). Sau này, anh học sinh ấy rất nể cô và còn gọi cô là “mẹ”. Quả là người phi thường mà (nghĩ là thần tiên trên trời có sai đâu).
Hẳn cậu sẽ thắc mắc tại sao Điều đầu tiên trong 5 Điều Bác Hồ dạy tớ lại không nhắc đến ngay từ đầu cho đúng thứ tự đúng không? Bởi vì đó là điều đầu tiên, là điều quan trọng nhất, hội tụ rất nhiều yếu tố mới thể hiện sâu sắc hết được. Cậu thấy đấy, một người luôn miệt mài bên giáo án, bên những công việc được giao, luôn nhiệt huyết với nghề, không ngừng học tập, đổi mới và bền bỉ cống hiến không chỉ cho nên giáo dục nước nhà mà là cho cả đất nước Việt Nam nữa hay luôn sống hoà đồng, nêu cao tinh thần hợp tác, bảo vệ của công, giữ gìn mọi vật còn đang hiện hữu, hay luôn tôi luyện, hun đúc những đức tính đẹp nhất của con người hay chỉ đơn giản thôi là luôn có tình yêu với cuộc sống, với mọi người, với những học trò nhỏ của mình mà không gọi là “Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào” thì là gì? (Ngoài lề một chút là chồng cô là bộ đội đó:))
Ấy chính là lí do vì sao sau 2 năm tiếp xúc, trò chuyện, đón nhận tri thức từ cô Yến, tớ dám khẳng định rằng cô Yến chính làm một hình mẫu lí tưởng cho việc sống và làm theo tư tưởng Bác. Tớ thật sự rất ngưỡng mộ, kính trọng cô bởi những đức tính đẹp mà không phải ai cũng có, bản thân tớ cũng ý thức đước mình cần phải học tập rất nhiều từ một cô giáo Văn xuất sắc như vậy.
Yêu cô Yến lắm lắm lắm🫶🏻
P/s: Bài viết thứ 100 của tớ không đặc biệt bởi câu từ, chữ nghĩa hoàn thiện, mĩ miều mà đặc biệt bởi nó nói về một người “Trên cả nóc, vươn cả trần” thế này đây.
2 notes
·
View notes
Text
Cảnh giới cao của cuộc sống: Biết đủ, biết điểm dừng, biết lẽ phải
Làm người, có ba cảnh giới tưởng đơn giản nhưng lại khó đạt được, đó chính là: Điết đủ, biết điểm dừng và biết lẽ phải. Biết đủ để thấy đời hạnh phúc, biết điểm dừng để tiến xa hơn, biết lẽ phải để đi trên con đường chính Đạo, cuối cùng đạt được sự khoái đạt, ung dung và thoải mái.
Biết hài lòng
Có câu nói: “Chim hồng tước làm tổ trong rừng sâu, chuột uống nước sông mà no bụng.”, có nghĩa rằng, chim hồng tước chỉ cần sự tự do, có cành cây để làm nơi ở trong rừng, con chuột chỉ cần uống nước sông, cốt là có thể đỡ khát, no căng cái bụng, thế là đầy đủ, mãn nguyện.
Đối với con người thì không phải vậy, con người thường chạy đua với nỗi lo “cơm, áo, gạo, tiền”. Thế nhưng, dù có nhiều tiền đến mấy cũng không ăn quá 3 bữa chính trong một ngày.
Đời người vốn dĩ không hề đau khổ, đắng cay, bất quá chỉ vì con người truy cầu quá nhiều, lòng người vốn dĩ không mỏi mệt, mệt là bởi vì luôn cảm thấy không đủ. Con người khi đến với thế gian là hai bàn tay trắng, không đem theo thứ gì, khi từ giã cõi tạm cũng trống rỗng, hư không. Duy chỉ có hài lòng, biết đủ với cuộc sống hiện tại, mới cảm nhận được hạnh phúc đích thực.
Vào thời Minh có một người tên là Lão Trương, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, ông dạy con trai nỗ lực học tập và làm việc chăm chỉ, với ông, hàng ngày có cơm ăn, áo mặc, như vậy là đủ. Mỗi ngày, Lão Trương thường thắp hương cầu nguyện, tạ ơn ông Trời đã ban cho mình một ngày bình an. Vợ ông cảm thấy khó hiểu, bèn cười nhạo ông: “Ngày ba bữa với cháo, với rau, phúc đức cái nỗi gì cơ chứ?”.
Lão Trương từ tốn trả lời: “Điều may mắn thứ nhất, chúng ta đang sống trong thời hòa bình, thịnh vượng. Điều may mắn thứ hai, người già, trẻ trong nhà đều có cơm ăn áo mặc, không bị đói và lạnh. Điều may mắn thứ ba là, trong nhà không có ai nằm trên giường bệnh,…, đây lẽ nào không phải hạnh phúc sao?”
Làm người nên noi gương Lão Trương, không lưu luyến quá khứ, không nhún nhường trước hiện tại, không lo lắng về tương lai, luôn thản nhiên và hạnh phúc với những gì bản thân đang có.
Khổng Tử có 3000 đệ tử, nhưng ông hài lòng nhất về đệ tử Nhan Hồi, không chỉ có tấm lòng ham học, dù cho hoàn cảnh sống không mấy thuận lợi nhưng vẫn luôn lấy niềm yêu thích học hành, lấy đủ làm niềm vui.
Một người giàu có, nếu không biết đủ và hài lòng, sẽ sống mãi trong lo lắng, u sầu, cuộc sống sẽ không có niềm vui và sự như ý.
Biết điểm dừng
Trong “Kinh Dịch” có nói: “Khi nào dừng thì dừng, khi nào hành thì hành”, nghĩa là biết lựa sức mình, dừng lại đúng lúc và đúng thời điểm, như vậy tiền đồ mới có thể tươi sáng. Nếu không biết điểm dừng, thì cuối cùng cũng tự rước họa vào thân.
Có một vị thiền sư tu hành trên núi, nổi tiếng xa gần, rất nhiều người xuống núi tìm ông để cầu Đạo.
Ngày nọ, có một cậu thanh niên ghé thăm, đúng lúc thấy vị thiền sư đang gánh nước lên núi. Cậu quan sát lượng nước trong hai thùng gỗ của Thiền sư không đầy, chỉ có một nửa, liền thấy rất tò mò, cậu liền hỏi vị Thiền sư: “Tại sao Ngài không đổ thêm nước?”
Vị thiền sư mỉm cười, và nói với cậu thanh niên: “Con xem, ta đã đổ vừa lượng nước vào hai cái xô. Nếu như ta đổ đầy sẽ rất khó di chuyển, trên đường đi nước sẽ dễ bị tràn ra. Nếu thêm lượng nước là ngoài khả năng cũng như nhu cầu của ta”.
Cậu thanh niên suy ngẫm hồi lâu rồi hiểu ra: Một người có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tất cả đều tùy sức mà lành, nếu quá phạm vi năng lực của bản thân, thì cuối cùng sẽ tự chuốc lấy thất bại mà thôi. Làm người, không chỉ cần biết bản thân mình thực sự cần gì, mấu chốt là cần biết khả năng của bạn thân ở đâu.
Khi về già, cần hiểu rằng sức khỏe đã không thể như trước, đừng cố tỏ ra cứng cỏi trước mặt mọi người, mệt rồi thì hãy cho phép bản thân được nghỉ ngơi, khi dục vọng nhiều quá, hãy hiểu rằng thực lực của bản thân không đủ, lúc đó, hãy nên tự hạ thấp đi tiêu chuẩn và kì vọng của bản thân, thay vì là cứ chấp nhất vào con đường và mục tiêu “quá sức” đối với chính mình.
Biết điểm dừng không phải là hèn nhát hay yếu nhược, đôi khi cũng là một sự dũng cảm. Chính là “khi cần làm thì hãy làm, khi cần dừng thì hãy dừng”, cần lựa sức mình.
Trên thế gian này, danh lợi là vô biên, phiền phức cũng đầy rẫy, khó nạn liên miên, chỉ có cách “biết người, lượng sức mình”, biết cách dừng lại đúng thời điểm, như vậy mới có thể tìm được chốn bình yên trong tâm hồn.
Biết lẽ phải
Cái được gọi là biết điều, biết lẽ phải, chính là không nói về thành tựu trước mặt người kém, không tỏ ra bản thân giàu có trước người có hoàn cảnh khó khăn, không bàn về việc bản thân có sức khỏe tốt trước người có thân thể yếu ớt. Làm người, cần học cách khiêm tốn. Trên thực tế, luôn có những người luôn cho mình là đúng, cao minh và xuất sắc hơn người, kiểu người này luôn tỏ ra mình có bản sự và xuất chúng, nhưng kì thực là không biết lẽ phải.
Có một câu nói rất hay: “Trời không tự khoe mình cao, đất không tự khoe mình dày”.
Những người không suy xét đến cảm nhận của người khác, luôn chủ động khoa trương bản thân, kì thực là biểu hiện của người có EQ thấp.
Người biết điều và lẽ phải, họ biết lựa chọn và nói những lời nên nói, làm những điều nên làm, hiểu được cảm nhận của đối phương, bởi vậy, mọi người thường vui vẻ khi được kết giao với họ. Cuộc sống là quá trình tích lũy dần dần và liên tục, vì vậy chúng ta cần phải liên tục “phủi bụi” trong tâm hồn.
Làm người biết đủ và hài lòng, sẽ cảm nhận được sự thản nhiên, bình an trong tâm hồn, tích về cho mình thật nhiều phúc báo vì tấm lòng luôn khoáng đạt, rộng mở.
Làm người biết tiến lên và dừng lại đúng lúc sẽ tránh được nhiều tai họa, biết lựa sức mình để làm nên những điều lớn lao.
Làm người biết lẽ phải trên đời, không tự khoe khoang, không tự phô trương, luôn vui sống hòa thuận, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, thuận lợi.
Lan Hòa biên tập/Theo Vandieuhay.
6 notes
·
View notes
Text
Tuổi nào đẹp nhất trong đời: Tuổi 20 không nuối tiếc, tuổi 40 vượt qua hết thất bại, đến tuổi này thấu nhân sinh, sống thật với mình07/04/2023 21:20 PM |
Không có độ tuổi nào là đẹp nhất, cuộc sống chỉ tươi đẹp khi ta sống trọn cho hiện tại.
Có người bảo đó là tuổi thơ vô tư lự, cũng có người bảo đó là những năm tháng thanh xuân nhiệt huyết, lại có người bảo đó là tuổi già an nhàn… Nhưng có vẻ như con người ta thường nghĩ về tương lai hay quá khứ mà quên mất rằng độ tuổi đẹp nhất chính là hiện tại.
Người xưa rất khôn ngoan, họ đã đúc kết mọi giai đoạn của cuộc đời bằng ngôn ngữ triết học và dặn dò thế hệ mai sau: "Không có cuộc đời hoàn hảo, chỉ có lứa tuổi đẹp nhất." Muốn sống một cuộc đời tươi đẹp, điều đầu tiên là phải hiểu "bí mật trong vẻ đẹp" của từng độ tuổi trong nhân sinh.
10 tuổi vô ưu
Người xưa nói "10 tuổi vô lo", khi còn nhỏ, chúng ta thường tràn đầy tình yêu và háo hức khám phá thế giới, suốt ngày cười nói, rong chơi, tự tại. Trong "Hoàng tử bé" có viết: "Tất cả những người trưởng thành đều từng là trẻ con, nhưng có mấy ai nhớ được điều này".
Phong Tử Khải tin rằng sự ngây thơ của trẻ con sẽ không mất bị đi: "Lần đầu tiên bước ra xã hội, nhìn thấy sự giả tạo của xã hội lúc bấy giờ, tôi chợt cảm thấy người lớn đã dần mất đi bản tính, chỉ có trẻ em là ngây thơ và có nhân cách hoàn chỉnh. Đây mới là con người thật sự."
Hy vọng rằng khi lớn lên, chúng ta vẫn sẽ không quên khát vọng ban đầu của mình, vẫn giữ lại sự ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ, vẫn tò mò về thế giới ngay cả trong những ngày buồn tẻ và bất lực nhất, và vẫn sẵn sàng bao dung thế giới này.
Tuổi 20 không nuối tiếc
"Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên", tuổi 20 là tuổi "khai thiên", tuổi tràn đầy sức sống và thịnh vượng, giống như mặt trời lúc chín giờ sáng, vươn mình trước thế giới đang đợi họ ở phía trước.
Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ, cho dù gặp phải bao nhiêu thăng trầm, bạn cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc, hãy chiến đấu hết mình và theo đuổi ước mơ của mình.
Tuổi 30 tự lập
Khổng Tử nói "Tam thập nhị lập", có nghĩa là: Tuổi 30 không chỉ gánh vác chuyện cá nhân, mà còn gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông: Trên có cha mẹ, giữa có vợ hiền, dưới có con cái.
Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại thân. Cha mẹ già đi, bầu trời mà họ từng nâng đỡ nay sẽ phải do bạn tự nâng lấy; bạn phải trở thành mái che cả đời cho nửa kia của mình, phải che chở con cái khỏi bão giông.
Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại tâm. Bạn phải có tư duy độc lập, biết mình muốn gì, muốn trở thành người như thế nào, không để bị ai chi phối và có thể bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn.
Tuổi 40 tỉnh táo
Người đến 40 tuổi đã nếm trải cay đắng ngọt bùi của nhân sinh, họ đã sở hữu tất cả những gì nên sở hữu, trải qua tất cả những gì nên trải qua, trái tim tính toán trước kia giờ đã bình yên.
40 tuổi, cái gì cũng nhìn thấu hiểu rõ, trong lòng tự khắc nhẹ nhõm, không còn bị vật ngoài thân mê muội. Ở tuổi này, cuộc sống dần trở nên rõ ràng hơn.
Cuộc sống lúc này như những ca từ trong bản "Con đường bình phàm": Tôi đã vượt qua núi rừng và biển cả, cũng đã vượt qua biển người mênh mông, tất cả những gì tôi từng sở hữu đều bỗng tan biến như mây khói. Đã thất vọng và mất hết phương hướng cho đến khi tôi nhìn thấy con đường bình phàm. Đó là câu trả lời duy nhất."
Tuổi 50 hiểu mệnh trời
Nửa đời đã đi qua, con người ta sẽ hiểu ra luật trời: Một năm có xuân hạ thu đông, vạn vật sinh diệt, con người cũng có sinh, lão, bệnh, tử… mọi thứ đều là một chu kỳ lặp đi lặp lại. Và họ cũng hiểu ra: Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều do tự mình tạo ra, muốn được quả lành thì trước phải gieo nhân tốt.
Sau khi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, ta cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng. "Sông có khúc, người có lúc, đừng cưỡng cầu", đừng bám vào danh lợi, đừng mãi vướng mắc thị phi thành bại, hãy đối mặt với mọi tình huống trong cuộc sống bằng thái độ cởi mở.
Tuổi 60 thấu nhân sinh
Khi một người đến tuổi 60 sẽ nghe lọt tai tất cả ngôn từ, kể cả lời hay ý đẹp và lời nói ác ý. Dù gặp phải những thăng trầm và thất bại nào, lòng họ vẫn bình thản, vì họ đã đạt được cảnh giới "không sợ chê bai, chỉ cần ngồi ngắm hoa nở hoa tàn trước hiên nhà là đủ".
Có người cho rằng tất cả rắc rối trong cuộc sống đều đến từ "đôi tai", khi nghe người khác mắng mỏ, vu khống, cười nhạo, sỉ nhục, coi thường, con người ta sẽ tức giận. Nhưng đến tuổi 60, tâm hồn sẽ rộng hơn, có thể bao dung với người và vật, khi nghe những lời cay nghiệt cũng không lung lay. Vì khi đó ta sẽ hiểu: "Thế giới là của riêng tôi và không liên quan gì đến người khác".
Tuổi 70 sống theo ý mình
Khổng Tử nói: "Tuổi bảy mươi, hãy thuận theo lòng mình nhưng đừng vượt quá khuôn phép." Khi một người sống đến 70 ắt đã sáng suốt mọi chuyện, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Thành công lớn nhất của một người là được sống thật và sống theo cách mình thích.
Steve Jobs nói: "Cuộc đời có hạn, chúng ta không nên lãng phí cuộc đời có hạn của mình chỉ vì sự đánh giá của người khác mà hãy làm theo tiếng gọi con tim."
Bất kể là độ tuổi nào cũng sẽ mang vẻ đẹp có một không hai ở độ tuổi đó. Hãy nhớ rằng hiện tại chính là khoảng thời gian đẹp nhất và chúng ta chỉ sống cho thời khắc này, hãy trân trọng những gì mình có.
Sưu tầm
Nguồn: Cafebiz
34 notes
·
View notes
Text
Hồi đó có cái joke nói về thời mình, là những đứa sống qua 2 thiên niên kỷ, 2 thế kỷ, 3 thập kỷ, nhưng vẫn chưa đủ 18 tuổi. Cái thời đó thì qua lâu rồi. Một tuổi trẻ kéo dài từ thời Y!M, Y! 360 cho tới giờ phút này nhìn lại thế thời biết bao nhiêu thay đổi. Vài bận gặp lại vài bạn đồng niên, nhắc tới mấy chuyện trên trời dưới biển thời mấy cái diễn đàn hva, vnz, vnsharing, lqd, ttvnol, truongton này nọ.
Để biết mình già rồi.
Năm nay là cái thập kỷ thứ tư rồi. Và mình thừa nhận là mình rất sợ tuổi 30 ập tới. Mình luôn cảm thấy có quá nhiều thứ để làm. Giờ không làm, sau này "già đổ đốn", thiên hạ coi không ra gì.
Hơn chục năm xài Tumblr, giờ mới nói về chuyện tuổi tác. Hồi đó xài mạng xã hội (mạng xã hội nói chung) thì luôn dùng thông tin mập mờ, làm ra vẻ lớn tuổi cho có vẻ uy tín. Giờ thì sợ già. Tuổi tác giờ vét mót tính theo ngày, theo tháng. Chưa tới sinh nhận kiên quyết không nhận tuổi tròn. Mà sinh nhật thì chỉ trước ngày đón năm mới 3 hôm, coi như là mình luôn ăn gian hẳn 1 tuổi. Tất nhiên là cái này không có tác dụng đối với quý vị phụ huynh vẫn quen dùng tuổi mụ, còn hay tính tròn lên mỗi lần nhắc chuyện lấy vợ sinh con.
15 notes
·
View notes
Text
Sơ Thu
Tác phẩm: Sơ Thu Tác giả: Khanh Thái Thái Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, tình cảm, H văn, nhẹ nhàng, nhược công, niên hạ, yêu sâu sắc, triều đại hư cấu. Độ dài: 5 Continue reading Sơ Thu
View On WordPress
0 notes
Text
Mát quá là mát
VIII. Khả Khả Tây Lý, Ngọc Thụ (2)
Khả Khả Tây Lý là tiếng Mông, ý nghĩa là thiếu nữ xinh đẹp, cũng có thể giải nghĩa là sườn núi màu xanh, đều là để hình dung cái đẹp. Nhưng khu Khả Khả Tây Lý ở đây thì rộng tới gần tám mươi nghìn cây số vuông, ko có người nào sống nổi vì thời tiết quá khắc nghiệt, là khu không người ở lớn thứ ba thế giới và lớn nhất Trung Quốc. Đoạn gần huyện thành còn có thảo nguyên, thi thoảng vẫn thấy vài đàn bò lông nhẩn nha ăn cổ nhưng càng đi sâu vào trong mới càng thấy mặt chân thực của nó.
Gọi là mùa hè chứ hè của 4500m thì vẫn gần 0 độ. Cỏ xanh thêm được 1 xíu như vầy thôi.
Vì có cái danh là cấm khu của sự sống, ban đêm nhiệt độ xuống cực kỳ thấp, Khả Khả Tây Lý thì thế núi thấp bằng, hầu hết đều là những triền thoai thoải nên gió rất là kinh dị, sóng điện thoại thì gần như là ko có, trước ko thôn sau ko quán nên mắc nạn là thôi xem như xác định. Nghe bác tài kể cũng có mấy vụ các bạn thanh niên coi nhẹ mạng sống trang bị thô sơ độc hành lên đây lánh đời rồi bặt tăm luôn. Gia đình đi báo cảnh sát, mãi sau mới tìm được đến đây thì thấy được mỗi cái lều mỏng te tan tác 1 mảnh người còn ko có vì bị dã thú ăn thịt.
Mấy tụi thú dữ đó thì lẩn kín lắm ko thấy được chỉ coi được mấy e linh dương này thôy. Mùa hè lông tụi nó tiệp màu với màu thảo nguyên nên rất khó phân biệt. Đi cùng với bác tài tinh mắt kỳ cựu trong việc soi động vật nên mới coi được nhiều một chút. Đến mùa đông tuyết phủ trắng xoá cả thảo nguyên thì tụi này mới nổi bần bật sẽ dễ nhìn hơn nhưng mà mùa đông ai mà dư mạng để lên đây coi được :((
Chỉ có linh dương đực mới có sừng. Càng dài càng quyến rũ với giống cái nhé. Mùa đông là mùa lông linh dương Tây Tạng dày nhất, mùa xuân là mùa mọc lông măng mới còn mùa hè là mùa đi đẻ nên là chớm hè là mùa các bạn ve vãn nhau. Nhìn thấy linh dương cái ở đâu thì cách đó vài trăm mét kiểu gì cũng có mấy chú đực rựa này ở đó nhé.
Đây là đài tưởng niệm anh hùng Tạng Suonan Dajie bên cạnh tượng linh dương ở gần Côn Luân sơn khẩu. Ai tò mò thêm về chuyện này có thể coi film Kekexili Mountain Patrol nhé (có full trên utube)
Vua nào lên ngôi cũng phải đem nhiệm vụ bình thiên hạ lên làm thứ 1 nên là bác Tập rất chăm chú Tây Tạng (và Tân Cương). Đường quốc lộ tới Lhasa ở đoạn Khả Khả Tây Lý này thấy toàn xe công chở vật tư, lương thực ... lên đất Tạng để lấy lòng con dân.
Nhưng cho ăn cơm no xong thì chuẩn bị ăn đòn nhé. :q Bên cạnh công tên nơ đồ ăn thì đó cũng chở hàng loạt xe tăng, thiết giáp, vũ khí .. bằng đường sắt lên chờ ngày thị uy. Đường sắt Thanh Tạng là một hạng mục giao thông trọng điểm của TQ ngay từ khi mới sát nhập lại Tây Tạng vào đại lục rồi. Tàu chở người chạy ngày chạy có 1 chuyến thôi mua vé chen lấn mệt nghỉ nhưng chở khí tài như trên thì ngày chạy vài ba chuyến nhé.
Từ nơi huyện lị gần nhất có thể ở để đi tới Khả Khả Tây Lý là Khúc Mã Lai đến được đây cũng mất hơn 300km. Và vì ko thể qua đêm ở Khả Khả Tây Lý được nên là phải đi về trong ngày vậy nên là hối hả đi hối hả về cả hơn 600km. Đây có thể nói là ngày cực nhất trong cả hành trình vì di chuyển cự ly dài lại trên khu vực địa hình cao trung bình hơn 4700m trời thì vừa lạnh vừa gió bữa trưa thì ăn uống đạm bạc (thực ra mỗi người được ăn 4 quả mận :v)
Nhưng thôi kết thúc Khả Khả Tây Lý rồi quay về Ngọc Thụ để chuẩn bị về nhà thôi. Đường về cũng tuyết quá nên ko coi được thêm con chim nào :/
Mấy đêm ở Ngọc Thụ mình ở khách sạn tên là Cách Tát Nhỉ Vương phủ (Gesar Palace Hotel Yushu). Khách sạn này chắc bự nhất cao nhất cả cái trấn Ngọc Thụ, trang trí bên trong thì hào hoa sang trọng (nhiều tiền), trên tầng thượng có view toàn thành phố nên khá là recommend.
Trường kỷ cho các lạt ma, phật sống ngồi đặt trang trí bên trong khách sạn. Dân thường thì xê ra nhé.
View toàn thành phố từ sân thượng. Xa xa là đền Kết Cổ
Nhưng cái mình muốn kể ở đây là cái tên Cách Tát Nhĩ Vương (Gesar). Khách sạn này lấy tên từ bộ sử thi Cách Tát Nhĩ Vương là pho sử thi truyền miệng rất nổi tiếng của dân tộc Tạng đã được lưu truyền hơn 1000 năm nay. Bộ này nghe nói còn dài gấp 3 lần sử thi Mahaabharata của Ấn Độ, chủ yếu xoay quanh câu chuyện vua Cách Tát Nhĩ vốn là thần tiên hạ phầm đư��c cử xuống để khắc chế cái ác hoành hành thời kỳ mông muội ở đất Tạng.
Chuyện kể đấu tranh chính trị cung đình vượt qua bao trở ngại mới được xưng vương ra sao, rồi lấy vợ đẻ con thế nào, lập bao nhiêu công lớn gì rồi đến năm 80 tuổi quay lại thiên quốc làm sao …Văn học dân gian thôi chứ nhân vật này có thật ko thì đến giờ có lẽ vẫn chưa rõ nhưng người Khang Ba và người Amdo ở Tây Tạng trước giờ vẫn luôn tin rằng Linh Quốc (gling trong tiếng Tạng) trong bộ sử thi này chính là nằm trong đất Khang Ba giữa sông Trường Giang và sông Yalong. Nơi mà linh hồn Cách Tát Nhĩ Vương an nghỉ cũng chính là núi Amne Machin ở Quả Lặc, Thanh Hải vậy nên là mạn đất Khang Ba, Ngọc Thụ này có rất nhiều nơi tôn vinh Tạng Vương này.
Ngay giữa lòng Ngọc Thụ là quảng trường Cách Tát Nhĩ Vương. Ngay bên dưới chân có cái bảo tàng khá là bự.
Bên trong bảo tàng có rất nhiều tranh, thangka, cổ vật được cho là của Cách Tát Nhĩ Vương. Tranh nhé
Tượng (đồng?) nhé
Nói (gần) hết chuyện cảnh rồi giờ kể tới chuyện người. Ở Tây Tạng có câu nói " Phật của Vệ Tạng, ngựa của Amdo, hán tử của Khang Ba" có nghĩa là trong 3 khu Tạng Vệ Tạng, Amdo và Kham thì lớn thì tôn giáo, Phật pháp của người Vệ Tạng (Lhasa, Ngari .. bây giờ) là phát triển nhất, ngựa của người Amdo là nổi tiếng nhất và Khang Ba có nam tử hán là đặc sắc nhất. Bởi vì người Khang Ba dũng mãnh thiện chiến khẳng khái (nghe nói lúc Đạt Lai Lạt ma lúc lưu vong sang Ấn Độ trong đoàn người đi theo cũng đa phần là người Khang Ba, "nghe nói" năm xưa Nazi cũng từng cử phái đoàn sang Tibet để tìm nguồn gốc chủng tộc Aryan có nghiên cứu người Khang Ba và đưa phụ nữ Đức sang đây để lấy giống.)
Như đã nói ở post trước thì ở mạn Ngọc Thụ chủ yếu là người Khang Ba (còn lại họ cũng rải rác ở mạn Tứ Xuyên, A Lý vv ở đại lục và Tây Tạng.). Cảm nhận chung là ngũ quan của người Khang Ba khá đậm, con trai thì hơi lùn 1 tý nhưng mà đẹp zai. Các chị gái cũng rất là đẹp.
Bác tài người Khang Ba của tui, 1 trong những điều tuyệt vời nhất trong chuyến đi này. Bố bác trước làm hoà thượng ở đền nhưng sau "giải phóng" TQ đã đập phá rất nhiều đền chùa ở Tây Tạng nên buộc phải hoàn tục, sau đó mới bắt đầu tự học tiếng phổ thông làm việc tay chân giúp đỡ quân đội thời đó rồi mới dần có việc làm tại đây. Ông sinh được 3 người con thì có bác trai út này vẫn ở Ngọc Thụ, 2 chị gái thì lấy người Hán về nhà chồng ở Bắc Kinh, Thành Đô hết rồi. Con trai bác hiện cũng làm công an ở Ngọc Thụ. Có thể nói là gia đình Hán hoá khá nhiều nên tiếng phổ thông của bác rất tốt nên mình mới có thể giao tiếp được. Người Tạng trẻ tuổi thì đa phần đều thông thạo tiếng phổ thông nhưng người lớn tuổi một chút thì hơi khó. Đa phần họ như bác tài của xe còn lại của bọn mình chỉ có thể nói được đơn giản, chứ ko đọc được chữ.
Hai e zai gặp trên đường. Mặt của e bên trái là rất phổ biến ở đây nè, e bên phải nhìn hơi Hán một tý. Bạn Đinh Chân năm nào đẹp trai nổi tiếng ở mạng xã hội TQ ở Lý Đường, Tứ Xuyên cũng là người Khang Ba nhé. Mặt như e ấy là ở đây thấy nhiều lắm nè.
Ko có ảnh ce gái trẻ nào nên để ảnh gặp lại gia đình 2 cô người Tạng đi picnic ở Đường Phồn cổ đạo ở post trước ở miếu công chúa Văn Thành vậy (2 cô có đeo mấy cái vòng lớn có mấy viên Thiên Châu to ơi là to. Cái viên Thiên Châu - dzi nổi tiếng này vốn cũng là xuất phát từ đất Tạng. Những viên cổ xịn thật số lượng rất ít đa phần hình như là cha truyền con nối, hay để trẻ con đeo từ nhỏ. Bây giờ được ca tụng là có sức mạnh huyền bí năng lực siêu nhiên .. gì đó pr nghe dữ lắm mình cũng ko tìm hiủ rõ lắm.)
Con gái Tạng hồi trẻ cao ráo mảnh mai nhưng lớn tuổi lên rồi mình thấy tạng người có đầy đặn lên. Có một thực tế là vì sống ở cao nguyên Thanh Tạng độ cao với mực nước biển lớn ko khí loãng, diet nói chung chỉ bao gồm sữa, thịt bò Tạng là chủ yếu, ko ăn rau xanh hoa quả (k có mà ăn) lại sống du mục nên lớn tuổi dễ béo và tuổi thọ ko cao (nghe kể là ngày xưa sống đến 50 là thọ rồi). Ngày nay thì mặc dù diet cũng ko thay đổi quá nhiều nhưng cuộc sống cũng sung túc hơn, điều kiện y tế cũng phát triển hơn nên mặt bằng tuổi thọ nói chung ở đây giờ cũng cao hơn lên rất nhiều.
Người Khang Ba và người Tạng nói chung cũng rất mê ca hát, tối đến là lôi nhau ra quảng trường nhảy. Mùa hè ở Ngọc Thụ cuối tháng 7 cũng có dịp lễ hội lớn, mọi người mặc trang phục truyền thống nhảy múa hát ca ròng rã suốt mấy tuần. Hy vọng năm sau lên được lịch đi để xem nhân tiện trèo núi ngắm tuyết liên xem nó tròn méo như thế nào mới được :3
Bác tài gửi cho xem ảnh bông tuyết liên ở ngọc núi 5300m bác mới đi trek về
6 notes
·
View notes
Photo
Hộ Quốc Chiến Thần - Chương 1: Mục Bắc Vương Ở vùng Bắc Cảnh hoang vắng, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh. "Ông nội, có phải chúng ta đã đến nhầm chỗ rồi không?" Người thiếu niên bước xuống trực thăng cau mày nhìn ông lão tóc bạc trắng bên cạnh. "Không có." Ông lão lắc đầu cười nói: "Đây là nơi chúng ta phải tới!" "A?" Thiếu niên trợn to mắt, dở khóc dở cười hỏi: "Đây... Đây là nhà tù được mệnh danh là nơi canh gác nghiêm ngặt nhất trên thế giới sao?" Nơi này chỉ có mấy chục ngôi nhà tồi tàn bằng đất đá, đừng nói tới lính canh, ngay cả tường rào cũng không có! Chỉ có vậy mà cũng dám gọi đây là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất? Một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dễ dàng vượt ngục được đúng không? Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Chỉ cần cậu ta ở đây, có sơ sài đến đâu cũng có thể là ngục tù!” "Cậu ta?" Thanh niên kinh ngạc: "Là Lâm Vũ, người đã gọi con tới đây để làm người canh g Bạn đang đọc truyện Hộ Quốc Chiến Thần. Đọc tiếp tại: https://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429006/chuong-1.html
0 notes
Text
✈🛫🛬 Sân bay Schiphol, sân bay đại diện ở Hà Lan, điều hành một công ty phát triển khu vực sân bay với sự đầu tư từ chính quyền địa phương như thành phố Amsterdam và chính quyền tỉnh.
✈🛫🛬 CHÍNH QUYỀN ĐỊA PHƯƠNG PHẢI CHỊU GÁNH NẶNG TÀI CHÍNH KHI XÂY DỰNG SÂN BAY VÀ THAM GIA VẬN HÀNH SÂN BAY ĐỂ NGĂN CHẶN TÌNH TRẠNG THIẾU HỤT KINH NIÊN CỦA CÁC SÂN BAY XUẤT HIỆN.
“Chúng tôi cũng sẽ giảm bớt xung đột với chính quyền địa phương liên quan đến việc phát triển sân bay” các khu nghỉ dưỡng xung quanh sân bay và việc thiết lập cơ sở hạ tầng mang lại lợi nhuận như bãi đậu xe.”
✈🛫🛬 Havengelden op Schiphol
youtube
✈🛫🛬 Exploitatie van de luchthaven Schiphol
Het wetsvoorstel (EK 34.197, A) is op 7 juni 2016 aangenomen door de Tweede Kamer. SP, PvdA, D66, Van Vliet, 50PLUS, Klein, de Groep Kuzu/Öztürk, Houwers, VVD, SGP, ChristenUnie, CDA, de Groep Bontes/Van Klaveren en de PVV stemden voor.
De Eerste Kamer heeft het voorstel op 21 juni 2016 als hamerstuk afgedaan. Groenlinks en PvdD is hierbij aantekening verleend.
0 notes
Text
こんにちは KONNICHIWA
午安 Good Afternoon สวัสดีตอนบ่ายครับ
꧁甲辰年冬至🏅🐏 02JAN’25꧂
謹賀新年 Cẩn hạ tân niên
KÍNGA SHÍNNEN キンガシンネン
Geunha sinnyeon 근하신년
Jǐnhè xīnnián ㄐㄧㄣˇㄏㄜˋㄒㄧㄣˉㄋㄧㄢˊ
Sincere celebration for the new year
ฉลองปีใหม่ด้วยความจริงใจ
#Tradition #Celebration #Outdoors
0 notes
Text
Bộ phim đầu tiên xem trong 2025 là Mưa Trên Cánh Bướm. Lại xem giờ thiêng, lại được 1 mình 1 phòng chiếu nên khá là vừa ý, và phim cũng hay.
Mưa Trên Cánh Bướm kể về một người phụ nữ trung niên bận rộn cả công việc lẫn chuyện nhà cửa, vô tình phát hiện chồng mình ngoại tình trên khán đài một trận bóng phát sóng trực tiếp. Bà Tâm tìm đến thầy pháp mong làm cho chồng thay đổi. Cô con gái tên Hà cảm thấy mất kết nối với gia đình từ lâu, thường trò chuyện với cậu bạn hàng xóm tên Trọng - người luôn nghĩ mình bị mẹ bỏ rơi.
Cùng lúc đó trên trần nhà bà Tâm có "một thứ gì đó" xuất hiện, một đốm dột nhỏ nước xuống sàn, từng ngày lan rộng. Đây là thứ làm nên yếu tố kinh dị "nhè nhẹ" cho bộ phim. Thứ này thực sự là gì, liệu gia đình bà Tâm sẽ ra sao? Sự tò mò sẽ được giải đáp ở cuối phim.
Cảm thấy Mưa Trên Cánh Bướm có nhiều điểm tương đồng với Cu Li Không Bao Giờ Khóc. Trước hết là bối cảnh đậm chất Hà Nội. Ở bên Cu Li chúng ta thấy thấp thoáng khu dốc Bưởi, Hoàng Hoa Thám, còn bên Bướm thì là khu Láng Hạ. Hai bộ phim đều khai thác người phụ nữ trung niên cô độc trong cuộc sống giữa thành phố lớn, những biến cố bất ngờ, những khao khát thầm kín của họ, những mâu thuẫn thế hệ âm thầm của họ với lớp trẻ.
Cả hai bộ phim đều có những yếu tố có vẻ tách biệt với thực tại, như con cu li ngơ ngác của bà Nguyện, hay vật thể mờ ám trên trần nhà bà Tâm. Những thứ này tượng trưng cho điều gì trong cuộc sống của những người phụ nữ 45-55 tuổi thì có lẽ mỗi người xem phim sẽ có suy nghĩ riêng. Có vẻ như khai thác Midlife Crisis (Khủng hoảng tuổi trung niên) là một hướng đi sáng của phim Việt. Nghĩ lại thì những khuôn mặt chưa quá già nhưng không còn trẻ đó vốn rất dễ gặp mà, ngay trong nhà chúng ta, dưới sân khu tập thể, bên lề đường, ngoài chợ... Nếp sống gia đình kiểu Việt Nam suốt mấy chục năm có thể khiến họ chất rất nhiều chuyện trong lòng, không được giải toả, và phim ảnh sẽ là thứ khai thác được những điều đó.
Có vẻ hơi bi quan nhưng xem cả Cu Li và Bướm xong hơi mất niềm tin, tự dưng thấy ngại sống đêns tầm trung niên quá ta. Cái này là cảm nhận cá nhân thôi. Ai cũng tuổi trẻ rất ra gì đấy, rồi 20 năm sau, đến giữa đời bỗng thấy tụt hứng, bức bách, con cái lệch thế hệ khó hiểu nhau, mọi thứ chẳng như ý, tự dưng sinh ra thói dễ dãi bám víu vào những thứ vô căn cứ không đâu... Mặc dù còn lâu mới đến tuổi đó, nhưng từ những quan sát thực tế trong đời sống và xem phim thì thấy vậy, nó rất "real", không nói quá đâu.
Ngoài những vấn đề của người phụ nữ trung niên, Mưa Trên Cánh Bướm còn để lại nhiều điều đáng nghĩ về vị thế của nam và nữ trong gia đình, vấn đề trọng nam khinh nữ.
Ngay từ đầu bà Tâm đúng nghĩa là bà nội trợ bận rộn, luôn tay luôn chân dọn dẹp phục vụ chồng con, trong khi vẫn phải đi làm nhân viên điều phối đám cưới. Còn ông chồng thì cả phim chỉ ậm ờ, húng hắng, e hèm, chẳng nói câu nào ra hồn, trần nhà rỏ nước mãi không thèm sửa. Thậm chí ngoại tình về ông cũng không một lời giải thích, tất cả đều là bà Tâm xoắn xít lên tìm cách giữ chồng.
Cuộc tán gẫu của cô con gái Hà và cậu bạn hàng xóm về chuyện chim bướm đã tiết lộ hồi xưa gia đình Hà mong đẻ con trai, nhưng bà Tâm sinh xong Hà thì "tịt". Hà đặt giả thiết giá cô là con trai thì bố mẹ bây giờ không trục trặc. Chẳng biết giả thiết có đúng không, nghe ngậm ngùi thật. Dù sao thì có mỗi một đứa con gái đâu phải lý do để ngoại tình trơ trẽn. Có vẻ việc đàn ông lăng nhăng đã trở thành điều mà các bà mẹ, bà vợ, bà hàng xóm trong bộ phim này phải công nhận là "không tránh khỏi". Và thật trớ trêu là ý nghĩ "phụ nữ phải thay đổi mình để giữ ông chồng léng phéng" lại phổ biến hơn ý nghĩ "để ông chồng nhận lỗi".
Còn nhiều hình ảnh và chi tiết kỳ ảo thú vị trong Mưa Trên Cánh Bướm nữa, mọi người có thể đi xem phim để cảm nhận hết.
Dưới đây sẽ bàn một chút về "thứ gì đó trên trần nhà" và đoạn kết, không khuyến khích đọc nếu chưa xem.
.
.
.
.
.
.
1. Rốt cuộc thì thứ trên trần nhà bà Tâm là gì và nó đã làm gì?
Trong phim có đoạn hàng xóm tán chuyện với bà Tâm về cách làm bùa mê hoặc rõ tởm: xới bát cơm nóng, cởi quần ngồi xổm lên cho chảy mồ hôi nhỏ nước xuống, rồi cho người kia ăn cơm đấy hàng ngày. Vậy thì cái chỗ rỏ nước trên trần nhà kia có thể liên tưởng đến cái gì bạn nghĩ xem.
Sau khi bà Tâm bị thứ đó bao phủ trên giường, rồi mấy hôm sau bị nó hút vào, thì tưởng như bà Tâm đã biến mất. Nhưng không hề, đoạn kết phim có vẻ như một thời gian đã trôi qua, bà Tâm đang xới bát cơm cho chồng và nhà có thêm... một bé trai. Không chắc có phải con của ông chồng không, hay là con của "cái thứ trên trần" kia, hay chính là thứ đó biến thành?
Thật sự cái thứ ấy nó đáp ứng nguyện vọng của bà Tâm hay sao ấy, nhưng theo một cách méo mó. Không phải là sự hồi tâm chuyển ý của người đàn ông mà bằng một đứa con trai để giữ chồng.
2. Sự biến mất của Trọng và việc bé trai xuất hiện có liên quan không?
Đoạn gần cuối Hà nghĩ cậu bạn hàng xóm sẽ nhảy lầu nên phi lên sân thượng tìm. Lạ thay không thấy dấu vết Trọng đâu nữa. Cùng lúc đó bà Tâm đang bị thứ trên trần nhà bao phủ, khắp nhà rò rỉ nước, rồi nhảy đến đoạn kết phim là nhà có thêm bé trai.
Có phải một sự quy đổi không nhỉ? Dù sao phim cũng để ngỏ cho người xem tự liên tưởng.
0 notes
Text
Nối thông toàn tuyến cao tốc Bắc Nam, đường Hồ Chí Minh vào năm 2025
Năm 2025, Bộ Giao thông Vận tải sẽ hoàn thành 12 dự án thành phần cao tốc Bắc Nam cuối cùng và nối thông toàn tuyến đường Hồ Chí Minh từ Cao Bằng đến Cà Mau.
Tại hội nghị tổng kết công tác năm 2024 và triển khai nhiệm vụ năm 2025, Bộ Giao thông Vận tải cho biết mục tiêu trong năm tới của ngành là hoàn thành 12 dự án thành phần cao tốc Bắc Nam đi qua các tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Khánh Hòa và các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long để nối thông toàn tuyến cao tốc Bắc Nam phía đông. Ngoài ra, Bộ sẽ cùng với các địa phương hoàn thành một số dự án để hoàn thành mục tiêu đưa vào khai thác 3.000 km đường cao tốc.
Cùng với đó, Bộ Giao thông Vận tải đang khẩn trương xây dựng gần 170 km đường Hồ Chí Minh để nối thông đường toàn tuyến từ Cao Bằng đến Cà Mau; hoàn thành dự án cảng hàng không quốc tế Long Thành giai đoạn 1.
Bộ trưởng Giao thông Vận tải Trần Hồng Minh cho biết đến nay tiến độ các dự án trọng điểm đều được đảm bảo. Hưởng ứng phong trào thi đua cao điểm 500 ngày đêm đưa 3.000 km cao tốc về đích năm 2025, các nhà thầu quyết tâm đưa một số dự án thành phần cao tốc Bắc Nam đoạn từ Quảng Ngãi đến Khánh Hòa hoàn thành vượt tiến độ 3-6 tháng. Nhiều dự án khác đang được chủ đầu tư, nhà thầu tập trung nguồn lực, tổ chức thi công "3 ca 4 kíp".
Dự kiến hết tháng 12, Bộ Giao thông Vận tải giải ngân khoảng 60.200 tỷ đồng, đạt 80% kế hoạch và phấn đấu hết niên độ tài chính đạt 95%, thuộc nhóm dẫn đầu về giải ngân trên cả nước.
Bộ trưởng Giao thông Vận tải Trần Hồng Minh. (Ảnh: Phương Linh).
Tuy nhiên, Bộ trưởng Giao thông Vận tải nhìn nhận một số tồn tại cần giải quyết như một số dự án trọng điểm chưa được bàn giao 100% mặt bằng; tiến độ xây dựng sân bay Long Thành còn chậm; nguồn cung cấp cát ở đồng bằng sông Cửu Long tuy được giải quyết nhưng chưa triệt để, công suất khai thác vẫn chưa đáp ứng yêu cầu. Nhiều dự án đường cao tốc sớm đưa vào khai thác, song các trạm dừng nghỉ, hệ thống giám sát điều hành giao thông chưa được đầu tư đồng bộ dẫn đến sự bất tiện đối với người dân.
Trong năm 2025, ngành giao thông sẽ tiếp tục khởi công các dự án đường bộ trọng điểm như mở rộng cao tốc TP HCM - Trung Lương - Mỹ Thuận, TP HCM - Long Thành, Cam Lộ - La Sơn, La Sơn - Túy Loan; xây mới cao tốc Chợ Mới - Bắc Kạn, Mỹ An - Cao Lãnh giai đoạn 1. Hệ thống giám sát điều hành giao thông, trạm dừng nghỉ được đầu tư đồng bộ trên các tuyến cao tốc để đảm bảo hiệu quả, hoàn thành trong quý II.
Với dự án đường sắt tốc độ cao Bắc Nam, Bộ Giao thông Vận tải sẽ lập báo cáo nghiên cứu khả thi dự án, trong đó xây dựng nghị quyết của Chính phủ và các nghị định hướng dẫn cơ chế đặc thù đã được Quốc hội thông qua.
Bộ sẽ tập trung hoàn thiện các thủ tục để khởi công dự án đường sắt Lào Cai - Hà Nội - Hải Phòng vào cuối năm 2025. Các tuyến đường sắt khác sẽ được triển khai quy hoạch chi tiết như Hà Nội - Đồng Đăng, Hải Phòng - Hạ Long - Móng Cái và nghiên cứu đầu tư tuyến TP HCM - Cần Thơ, Biên Hòa - Vũng Tàu, Long Thành - Thủ Thiêm. Bộ cũng khẩn trương rà soát và thực hiện các dự án đang dừng, chậm tiến độ như Hà Nội - Yên Viên - Phả Lại - Cái Lân.
Một đoạn cao tốc Vân Phong - Nha Trang qua huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Hòa. (Ảnh: Bùi Toàn).
Phát biểu tại hội nghị, Phó thủ tướng Trần Hồng Hà cho rằng ngành giao thông đã có bứt phá mạnh mẽ trong gần 20 năm qua. Giai đoạn trước 2021, cả nước mới có 1.200 km cao tốc, song từ năm 2021 đến nay đã có thêm hơn 800 km, đưa tổng số km cao tốc đến lên 2.021 km. "Trong năm 2025, cả nước sẽ hoàn thành 1.200 km cao tốc nữa, một con số rất ấn tượng, cho thấy sự phát triển mạnh mẽ của ngành giao thông", Phó thủ tướng nói.
Phó thủ tướng lưu ý ngành giao thông cần học tập, nhận chuyển giao công nghệ từ nước ngoài và từng bước phát triển các ngành công nghiệp đi kèm để dần làm chủ khoa học công nghệ. Cùng với đó, Bộ Giao thông Vận tải cần triển khai các dự án trọng điểm ngành đường sắt như tuyến tốc độ cao Bắc Nam, Hà Nội - Lạng Sơn, TP HCM lên Cần Thơ, Cà Mau, để kết nối đồng bộ, phục vụ nhu cầu của người dân trong nước và liên kết quốc tế.
Thời gian tới, khi hợp nhất với Bộ Xây dựng, Bộ Giao thông Vận tải sẽ có mô hình mới, đồng bộ lĩnh vực giao thông, xây dựng hạ tầng, ngành xây dựng, đô thị và nông thôn. "Đây là bước phát triển đáng mừng vì thay đổi theo chiều hướng mạnh lên, đồng bộ hơn, để hệ thống nhà nước tinh gọn, mạnh, hiệu quả", Phó thủ tướng nói.
Xem thêm: https://vietnammoi.vn/noi-thong-toan-tuyen-cao-toc-bac-nam-duong-ho-chi-minh-vao-nam-2025-202412301947676.htm
0 notes