#Cưới trước yêu sau
Explore tagged Tumblr posts
Text
Đừng hòng có ý nghĩ không an phận với tôi
Tác phẩm: Đừng hòng có ý nghĩ không an phận với tôi Hán Việt: Biệt đối ngã hữu phi phân chi tưởng Tác giả: Trảo Cá Ngư Đường Thể loại: Tiểu thuyết gốc, đam mỹ, truyện dài, hiện đại, HE, tình cảm, có H, niên hạ, gương vỡ lại lành, cẩu huyết, cưới trước yêu sau, 1v1 Độ dài: 85 + 3 Continue reading Đừng hòng có ý nghĩ không an phận với tôi
View On WordPress
1 note
·
View note
Text
Tròn 1 tháng về nhà chồng. Em không chắc mình có vui. Em cứ tự hỏi sao mình lại đi lấy chồng? Em không đủ chín chắn để mà coi hôn nhân là 1 vấn đề hệ trọng cả cuộc đời.
Một tháng trôi qua mà em khóc rất nhiều lần. Phải rời xa bố mẹ em, dù lấy chồng chỉ cách có 5km nhưng cả tuần em mới về với mẹ được 1 lần. Sống trong 1 không gian xa lạ, dù cho mọi người đều bảo rằng hãy coi đây là ngôi nhà của em. Nhưng làm sao em có thể. Em phải làm quen với những con người, mà nếu không phải vì yêu anh, đồng ý làm vợ anh thì với em chỉ là những con người xa lạ.
Em nhớ cơm mẹ nấu, em nhớ lúc em muốn ăn nem, ăn thịt kho là tối hôm đó đi làm về là em đều thấy 1 nồi thịt đầy ắp, nóng hổi. Em không thích ăn đồ ăn bọc tủ lạnh, em không thích ăn hoa quả bọc sẵn, em không thích ăn cơm cứng. Em chẳng thấy ngon bằng cơm mẹ em nấu.
Em lúc nào cũng phải thấp thỏm để đi về đúng giờ. Có những lúc anh đi ăn ngoài, em ở nhà 1 mình. Em phải nhường anh đi, em phải ở nhà vì nếu cả 2 cùng đi thì bố mẹ nói. Luôn luôn là bố mẹ nói. Em làm này đi không bố nói, em làm này đi không mẹ nói. Em xin anh hãy để em được sống theo cách của em. Anh bảo bố mẹ nói không chỉ là chuyện của em, mà là vấn đề của cả anh và em. Vậy xin hỏi, những lúc bố mẹ nói em, cái miệng của anh ở đâu? Sao anh không bảo rằng bố nói, mẹ nói thế em có buồn không. Đến em gái của anh còn an ủi em rằng bố mẹ hay nói kiểu đó, có lúc khó nghe nhưng em quen rồi, chị đừng để bụng. Em không để bụng, em biết bố mẹ rất quan tâm và yêu thương con cái. Cái em để bụng là anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ em không làm hài lòng gia đình anh.
Những lúc bố mẹ giục có cháu, những lúc bố mẹ hay họ hàng trong gia đình nói em, anh chỉ ngồi im chẳng nói 1 lời. Lúc ấy, em chỉ mong anh mở lời nói đỡ cho em 1 câu. Chuyện con cái, hay có những chuyện 1 đứa con dâu mới về như em sao dám nói thẳng.
Em chỉ muốn anh dắt tay em những lúc qua đường, đi cùng em, sánh vai cạnh em.
Hình ảnh bóng lưng anh lúc từ viện vào thăm bà đến lúc ra về. Anh đi trước em 1 đoạn, em cố tình đi chậm lại chỉ mong rằng anh có 1 cái quay đ��u lại tìm em. Nhưng mà không có, anh lững thững đi trước, em lững thững đi sau. Luôn là như vậy.
Có những lúc em nhắc anh về những ngày kỉ niệm, em ước gì anh chỉ tặng em 1 món quà nhỏ thôi là em vui lắm rồi. Anh biết em thích hoa, nhưng anh chẳng bao giờ tặng. Toàn do em phải đòi hỏi. Em không muốn mình trông như 1 đứa đòi hỏi, mong cầu người khác phải ban cho mình. Cả khi em muốn decor 1 chiếc phòng cưới đầy hoa, nhưng ngày cưới em thấy là 1 căn phòng trống trơn. Sau đó là 1 lãng hoa được decor vội. Lại còn là hoa lấy vội từ trên xe cưới xuống. Còn buồn tủi hơn là khi các bạn em là người phát hiện ra điều đó và nói lại cho em biết. Em buồn, còn có chút xấu hổ. Em thì cũng có chút sĩ diện đi, em càng buồn hơn khi các bạn thấy hình ảnh có phần tạm bợ đó. Em tự biện minh rằng chắc có vấn đề gì đó, phải lấy hoa khác để thay thế đi. Nên em cũng chẳng dám hỏi, hay là em không dám đối diện với câu trả lời? Em có hỏi dò anh, nhưng anh còn nói rằng anh không biết. Em buồn, em nghĩ anh sẽ tự tay chuẩn bị phòng cưới cho chúng mình. Em gửi cho anh những video về phòng cưới, chẳng qua em cũng chỉ muốn được chiều chuộng trong ngày em đẹp nhất. Em không nghĩ mình là người đòi hỏi quá nhiều. Em luôn không dám đòi hỏi ai điều gì, vì em tự ti bản thân mình không xứng đáng. Nhưng em cũng buồn lắm.
Anh hỏi em thế anh lấy vợ để làm gì cơ chứ? Vậy em hỏi anh, em lấy chồng để làm gì.
Em bảo rằng mỗi lần rửa bát, em quay lại, em cứ nghĩ anh ngồi đó chờ em. Anh bảo chờ làm gì, sao phải câu nệ thế. Nghe điều đó em chỉ biết nín lặng. Vì em biết, em, vụn, vỡ, rồi.
Đó chẳng phải câu nệ, em chỉ muốn là trong căn nhà này, vẫn có anh ngồi đó chờ em làm xong việc, rồi cùng lên phòng. Anh lên phòng, tắm trước, không nói 1 lời, khiến em cảm thấy lạc lõng.
Trong căn phòng chỉ có 4 bức tường, anh tĩnh lặng ngồi chơi game, em tĩnh lặng ngồi đó. Những lúc như thế em nghĩ, nếu em đang ở nhà thì em đang làm gì nhỉ? Nếu là ở nhà, sẽ có bố pha cà phê cho em, 2 bố con sẽ cùng ăn hướng dương và nói chuyện. Nếu có mẹ, em sẽ nằm lên mông mẹ cùng mẹ xem phim, mẹ sẽ kêu ôi nặng quá dậy đi, nhưng hành động của mẹ lại chẳng hề đẩy em dậy.
Anh bảo em không chịu thích nghi, không chịu làm quen. Nhưng có những thứ họ đánh giá con dâu, anh đâu biết đâu anh. Anh bảo em nghĩ nhiều, nhưng sao anh chẳng đứng từ phía em mà suy nghĩ 1 chút?
Em đi làm dâu, em cũng chỉ cố gắng vì 1 lí do duy nhất, là không làm bố mẹ đẻ em phiền lòng. Anh có biết những lúc em về nhà, bố mẹ đều gói cho em 1 túi quà to để mang về nhà chồng, anh có biết em buồn thế nào không? Đã chẳng bên cạnh đỡ đần cho bố mẹ, chẳng cho được bố mẹ cái gì. Em chẳng bao giờ kể chuyện nhà chồng thế nào cho bố mẹ, em không muốn làm bố mẹ nghĩ nhiều thêm. Niềm vui duy nhất của bố mẹ em, của gia đình nhà vợ là có con rể đưa con gái mình về cùng ăn bữa cơm vui vẻ, thế thôi. Chẳng có tiêu chuẩn gì khác cả. Anh chỉ cần có mặt là bố mẹ em, ông em, gia đình em vui rồi, chẳng có tiêu chuẩn gì để sợ bố nói, mẹ nói cả. Em cảm thấy bất công. Sao ai cũng nói phải làm dâu thế nào, mà không ai nói phải làm rể thế nào? tại sao?
Anh bảo em lúc nào cũng trách móc anh, em cũng so sánh. Em đừng so sánh vì em sẽ không được thế đâu. Tại sao thế nhỉ? tại sao? tại sao? Em không trách móc anh, em chỉ mong anh để ý hơn 1 chút. Anh hãy coi em có giá trị hơn 1 chút. Đừng em phải nghe lời anh, em phải về làm, đừng tiền em kiếm được bao nhiêu đâu. Em sợ lắm.
Anh bảo rằng 2 vợ chồng lấy nhau về là để san sẻ công việc. Nhưng san sẻ công việc của anh là em từ bỏ việc của em đi, về làm cùng anh. Anh chê em rằng lương em kiếm được bao nhiêu đâu, từ trong tâm thức anh đã chẳng coi trọng công việc của em, sức lao động của em rồi. Em vẫn còn đang có thể tự tạo ra thu nhập của riêng mình, mà anh đã bảo vậy. Vậy sau này em về, loanh quanh luẩn quẩn đầu bù tóc rối xó bếp, liệu anh có còn thương em. Anh bảo san sẻ công việc, nhưng anh có san sẻ công việc cho em không. Em luôn ủng hộ anh trong mọi quyết định, động viên anh học thêm nhưng khi em nói em muốn học, em muốn làm, anh lại nói học làm gì, về nhà làm đi.
Hôn nhân là em tách gia đình em, anh tách gia đình anh, chúng mình cùng xây dựng 1 cuộc sống riêng. Tự do, động viên, ủng hộ nhau làm những gì mình thích. Chứ không phải 1 người tách đến ở gia đình người kia, phải chiều lòng tất cả gia đình nhà người đó. Em nghĩ thế. Đó là viễn cảnh lý tưởng mà em tự tạo cho bản thân mình. Nhưng hình như không phải.
Em cảm thấy mình đủ vụn vỡ rồi.
23 notes
·
View notes
Text
#1585
Hôm nay em đọc được một bài viết đại khái là “Người đang cạnh bên bạn ở hiện tại, tương lai sẽ kết hôn cùng người khác…”
Trước đây em đã nghĩ rằng mình sẽ kết hôn ở năm ba mươi tuổi hoặc không. Nhưng mỗi độ tuổi khác nhau, cách nhìn nhận về một vấn đề nó cũng rất khác.
Nếu mọi thứ suôn sẻ, kết hôn sớm hơn một vài năm cũng không tệ, nếu mọi thứ không suôn sẻ kết hôn muộn hơn một vài năm cũng không vấn đề gì nhưng nhất định em sẽ kết hôn.
Người yêu cũ, anh ấy đã nói với em rằng “kết hôn với anh nhé”. Rất nhiều người đã hỏi em rằng “có muốn kết hôn cùng anh không?” nhưng đã không có ai mang nhẫn và hoa đến.
Em không phải là một người hoàn hảo và em yêu cái cách mà anh chấp nhận những điều không hoàn hảo nơi em, em yêu dáng vẻ mà anh vui cười mỗi khi chúng ta nhìn thấy nhau, em yêu mọi thứ nơi anh ngay cả khi có những điều mà em chưa hiểu hết được.
Ở lần trò chuyện đầu tiên, em đã thích anh ngay rồi chỉ là em đã không đủ can đảm để nuông chiều cảm xúc của riêng mình như những ngày xưa. Em muốn anh thoải mái, em sợ bắt đầu chuyện yêu đương.
Em - người con gái với rất nhiều tổn thương. Nhưng anh chưa bao giờ biết vì ngày mà anh đến anh đã mang đi hết những nỗi đau mà em chưa bao giờ nguôi ngoai.
Em sẽ yêu anh bằng cả trái tim mình, em trân trọng anh, trân trọng những cảm xúc tình cảm mà anh mang đến.
Tương lai sau này, nếu may mắn chúng mình vẫn được cạnh bên nhau. Nếu không may mắn anh sẽ nhìn thấy em mặc váy cưới tay nắm tay cùng người con trai khác bước vào nhà thờ, còn anh sẽ cùng người con gái khác trọn đời bên nhau.
Nhưng sau cùng, vẫn không thể nào chối bỏ được chúng ta của những năm tháng ấy đã một lòng một dạ yêu thương nhau.
Mỗi một khoảnh khắc ở hiện tại đều là cùng anh và em sẽ luôn trân trọng.
“Pino”
“Hả?”
“Chỉ là chị thích mỗi lần gọi tên em…”
*cười*
@bibianxx
234 notes
·
View notes
Text
Mình thấy mọi thứ lạ lắm, ngày xưa mình luôn nói với mọi người mình không có bạn bè, nhưng khi nhìn lại, thực ra vẫn là có vài ba người, nếu nói chơi với nhau như tri kỉ thì không phải đâu, chúng mình chưa tới mức như vậy, nhưng nếu đã là người mình quan tâm và nhận là bạn, mình nhất định sẽ dốc lòng và yêu thương họ lắm, mình sẽ nhớ tất cả những lời họ nói với mình, nhớ việc mình nói với họ, nhớ những việc mình đã làm, nhớ ngày sinh nhật họ, nhớ chúc mừng họ, mình nói ra những điều này không phải để chứng minh mình tốt ra sao, mà là để chứng minh mình trân trọng MQH giữa mình và những người mình yêu thương như thế nào.
Đột nhiên có một ngày mình nhận ra có một điểm chung giữa những con người mà mình yêu thương rằng, họ đều khiếm khuyết tình thương lắm, mình đột nhiên suy nghĩ có lẽ vì ông trời muốn mình và họ có thể chữa lành cho tâm hồn của nhau nên chúng mình mới quen nhau như vậy. Những người sống tình cảm hoặc dùng mặt xấu nào đó để che đậy đi vết khoét trong tim ấy khiến mình trân trọng lắm. Mình cũng trân trọng bản thân mình lắm, mình nghĩ nếu buổi tối của 2 năm trước mình cũng lựa chọn cách cắt tay tự tử, mình chẳng biết cuộc sống của mình ở bên đó sẽ thế nào nữa, mình nghĩ chắc sẽ cô đơn, vì không có bố mẹ, không có T, không có Happiness, không có 阿��, không có 🍂, mình có lẽ sẽ phải sống một mình rất lâu rất lâu mới đợi được m��i ngư��i tới bầu bạn cùng, vậy quãng thời gian ấy phải đáng sợ như thế nào?
Giống như, 🍂 và mình hay chia sẻ với nhau qua câu chữ, những chuyện dù nhỏ nhặt tới đâu cũng sẽ được tích cóp lại để em và mình hiểu được những điều vụn vặt trong cuộc sống của nhau, những tin nhắn đó bắt buộc phải có hồi âm ư? Không đâu, chúng mình chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống tốt, thế là đủ. Em có thể không trả lời, mình có thể không trả lời, nhưng em và mình hiểu rõ việc như vậy đâu có sao, mình và em vẫn là 2 người hiểu rõ về nhau nhất dẫu cho trong cuộc sống của em mình không phải là người quan trọng nhất, mà cuộc sống của mình cũng vậy.
Mình nhớ tới tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mình từng đọc trong quyển 《Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu》, Trần Tử Hàn đã từng tự thuật với chính mình rằng, anh có thể sẽ yêu một ai khác không phải Vương Y Bối, cô ấy có thể xinh hơn, đẹp hơn, cao hơn, gầy hơn Vương Y Bối, anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra. Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô…
Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.
Hôm nay sau khi mình đọc được tin nhắn của T, mình đã phải tức tốc bắt xe lên HN vì mình chỉ sợ đây sẽ là lần cuối mình nhìn thấy Tiến, lên tới phòng thấy Tiến vẫn đang ngủ, mình thực sự thở được một hơi nhẹ nhõm, mình ôm T, nói với T rằng T đừng bỏ mình; giống như buổi tối của 2 năm trước mình cũng khóc lóc bảo T đừng bỏ mình, T cũng khóc theo rồi nói tao không bỏ mày đâu. Mình nói, nếu như mày sang bên đó, không có tao, không có ai, mày sẽ cô đơn lắm. Thế nên, có thể đợi vài chục năm sau đến lúc tao cũng sẽ phải đi, tao với mày sẽ đi cùng nhau, ít ra mình còn có thể bầu bạn.
Mình biết, nói ra câu an ủi nào cũng sẽ chỉ là thừa thãi, giống như việc, bạn khuyên một người đang hít thở khó khăn bằng câu nói : "Hít thở đi, đừng như vậy." Thế nên nếu như T không muốn nói, mình chắc chắn sẽ không hỏi.
Có người từng nói với mình rằng, quá khứ và sai lầm chỉ là thứ để ta hồi niệm lại, nhưng không phải là thứ dùng để công kích ta. Chúng ở đó để nhắc nhở ta rằng ta đã có lúc sai, nhưng không sao cả vì ta có quyền sửa chữa, vì ta còn trẻ nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể không ngừng thử thách rồi lại sửa sai.
2 năm qua, mình đã học được cách khiến "nó" tồn tại song song với cơ thể mình như một nhân cách thứ 2, mình không biết T có thể làm được như vậy không, nhưng mình nghĩ.. nếu mất T, có lẽ mình sẽ phải học cách yêu lại cuộc sống từ đầu. Mình sẽ để dòng trạng thái này ở đây để một ngày nào đó của nhiều năm về sau nếu như đọc lại, mình sẽ viết tiếp câu chuyện dang dở của cuộc đời mình.....
63 notes
·
View notes
Text
Bạn có biết vì sao có người yêu nhau nhiều năm không đến được với nhau, sau đó vài tháng thì họ kết hôn với người mới, mặc cho người ta nói rằng họ tệ bạc không?
Chị đó có nói với mình thế này: “suốt 7 năm chị yêu một người, dành hết thanh xuân cho người ta mà người ta coi đó là điều hiển nhiên khi yêu phải chấp nhận. Người ta chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn với chị, cũng cho rằng nhường nhịn và hi sinh là đức tính cần có. Trong nhiều năm, chị quen dần với kiểu tình yêu này, mọi thứ trở thành một thói quen, tự lo cho mình cũng là thói quen, chị nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ như thế. Cho đến một ngày chị cùng bạn thân đi thử váy cưới, chị thấy chồng của bạn thân khóc khi lần đầu thấy bạn chị mặc váy cưới, ảnh nói ảnh khóc vì giấc mơ của ảnh đã thành hiện thực. Rồi chị thấy chồng bạn chị cởi áo khoác ra che mưa cho bạn chị ngay cả khi hai người không phải một cặp đôi mới yêu. Chị mới nhận ra rằng thì ra có người yêu nhau không giống như tình yêu của chị, họ coi việc cam kết với nhau là một điều thiêng liêng, họ coi việc có trách nhiệm với tình yêu của nhau là một chuyện đẹp như giấc mơ. Và chị quyết định chi tay.”
Sau đó vài tháng thì chị kết hôn, sẽ có người nói chị ấy quá vô tình, yêu nhau nhiều năm như vậy lại không cho người ta cơ hội, cũng không dành thời gian ngẫm lại trước khi đến với người mới. Nhưng mà bạn biết không, khi một cái cây thiếu nước sắp chết, một ai đó tưới nước cho cây, việc của nó là hút nước thật nhanh để sống. Khi một chú mèo bị bạo hành, bị bỏ rơi, một người chủ nhân mới đối xử tốt với nó, không quan trọng nó đến vào thời điểm nào, không quan trọng nó có phải giống mèo đắt tiền hay không. Thì một điều mà ngay cả một chú mèo cũng làm được đó là biết ơn người mới để tử t�� và yêu thương nó. Vì vậy không thể trách người ta đã vội bỏ đi, vội yêu người mới, vì người ta đã chịu đựng đủ rồi.
Khi yêu càng lâu, càng đậm sâu, người ta sẽ càng dễ từ bỏ một người. Đáp án chỉ duy nhất có một, đó là sự thất vọng cùng cực. Đủ thất vọng người ta sẽ không còn luyến tiếc điều gì, bởi người ta đã bỏ thời gian, cũng đã trao hết tình yêu, sự cố gắng cũng đã làm hết sức. Nếu như đối phương không làm gì đó chứng minh rằng họ xứng đáng. Vậy ở lại chỉ càng thêm đau khổ.
Ở lâu trong một tình yêu, người ta dần tự lừa dối bản thân mình đây là điều hiển nhiên. Nhưng mà một khi đã quyết tâm bước ra khỏi một mối quan hệ vốn dĩ không dành cho mình, người ta dễ dàng nhận ra rằng thế giới ngoài kia tốt đẹp biết bao, và tình yêu cũng tuyệt vời đến nhường nào.
một trái tim nhiều vết xước và tổn thương suốt một thời gian dài, nếu như gặp gỡ được ai đó chân thật với mình, cam kết với mình, đối xử tốt với mình, dịu dàng với mình. Đương nhiên một người được yêu quá ít trước đây khi gặp một người như vậy sẽ dễ phải lòng họ.
Cách yêu một người cũng cần phải học, và một ngày bạn sẽ hiểu rằng: Bạn luôn xứng đáng ở trong một mối quan hệ thúc đẩy bạn trở nên tốt hơn, yêu thương bạn bằng tất cả những gì họ có và việc họ ở bên bạn khiến bạn hiểu ra giá trị của chính mình.
- Nguồn: FB An -
12 notes
·
View notes
Text
X lên Đà Lạt. Nó rủ tôi đi cà phê.
Nó thông báo: “Anh, chị O sắp cưới rồi. Tháng 9 này…”. Tôi nghe như một vết xẹt qua tim, chẳng biết nên vui hay buồn.
Có lẽ là nên vui, những gì tôi không làm được, giờ đã có người mang lại cho O rồi. Nửa năm rồi chẳng liên lạc với O, giờ nghe tin này, chỉ là cảm thấy tim hơi lạc nhịp một chút.
Tôi bảo tôi vui khi nghe X nói, hy vọng O sẽ hạnh phúc. Nó nhìn tôi lom lom, hỏi tôi vui thiệt hở? Tôi ừ, nó kêu tôi xạo. Nó nói nó không thích anh chàng kia. Tôi nghĩ chắc X muốn an ủi tôi, kiểu “lúc nào cũng có em ở đây”, X không muốn tôi buồn, trước đến nay nó toàn ở “phe” của tôi.
Nhưng X ơi, anh nhớ đọc ở đâu đó rằng, tình cảm vốn dĩ là một điều khó hiểu: hôm trước yêu, hôm sau cũng có thể không còn yêu nữa, hôm qua bọn mình yêu nhau, hôm nay bọn mình yêu người khác. Chẳng ai có quyền trách móc ai cả. Chúng ta không có quyền và cũng không nên…
Tôi nghĩ điều cần làm của mỗi người, sau những vấp váp mà chẳng ai muốn, là an trú phía lòng mình, sống không hân hoan mà cũng đừng quá phiền muộn, kiếm tìm sự bình yên và mong rằng những người mình thương yêu cũng sẽ như vậy.
Tôi nói với X tôi không buồn đâu, nó cũng đừng tâm trạng như người yêu nó đi lấy chồng như vậy. Nó cười. Tối nay vẫn là một buổi tối đẹp, và những ngày tới tôi mong rằng cũng sẽ là những ngày tháng đẹp của O.
Tôi không cao thượng, tôi thật sự nghĩ như vậy.
7 notes
·
View notes
Text
Hello anh. Em không biết dạo này anh còn trả lời ask nữa không nhưng em vẫn cứ mạo muội submit một chiếc vào đây. Hy vọng có thể nghe suy nghĩ của anh về vấn đề em đang gặp phải dưới góc nhìn của cánh đàn ông. Em và bạn này là đồng nghiệp chung bộ phận với nhau, rất vui vẻ và thân thiết. Còn bạn này là người [nước ngoài] có bạn gái là người Việt. Sang năm tính cưới. Trước đó vì mqh giữa bọn em thân thiết ở công ty, nên thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau (tính theo tháng), năm mới christmas sinh nhật đều đúng 00h nhắn chúc mừng (đa phần là bạn ý nhắn đến trước), có đi ăn đi chơi với nhau theo nhóm 1-2 lần. Nói chung là giữ khoảng cách an toàn mặc dù em không phủ nhận là em có cảm tình với bạn ấy. Câu chuyện bắt đầu từ đầu năm nay. Cứ khi nào bạn ấy uống biêng biêng say là bạn ấy sẽ ra ngồi gần chỗ em, dùng đũa dùng cốc của em, nói chuyện và đôi khi secretly skinship với em. Về phía em thì em nghĩ vì bạn ý say nên mới như vậy, còn em cũng không muốn làm căng với người say nên cũng cho qua những lần skinship đó. Tuy nhiên duy nhất 1 lần khiến em bất ngờ là khi chỉ có 2 đứa với nhau (ở private, không phải cty), bạn ý không say nhưng [...] khiến em nhận ra những lần trước không phải vì say nên bạn ý mới làm thế. Nhưng qua những lần như vậy em với bạn ý nhắn tin với nhau nhiều hơn (gần như ngày nào cũng ntin qua lại). Em muốn ở cạnh bạn ý, nchuyen với bạn ý nhưng mỗi lần như vậy em đều có cảm giác tội lỗi và sai trái vì bạn ý là người đã có bạn gái rồi... Em không biết có phải bạn ấy gặp cú shock với việc sắp phải cam kết hôn nhân nên muốn vùng vẫy trước khi vào chuồng hay không. Em cũng không biết là bạn ý có thích em thật không hay để cho đỡ chán thì chọn ai cũng được. (nếu ai cũng đc thì có thể ra ngoài vớ đại ai đó dc ko méo gì chọn đồng nghiệp ngay sát sườn :v). Bạn ý một mặt nói với em là mqh của bạn ý với bạn gái vì đã lâu rồi nên không còn cảm giác yêu đương nữa mà giống với gia đình hơn và bạn ý cảm thấy chưa sẵn sàng cho hôn nhân lắm, nhưng một mặt bạn ý vẫn care bạn gái ở mức độ tối thiểu để không khiến mqh đó đổ vỡ giống như maintain nhưng rồi tối về thì vẫn lại nhắn tin với em. Em có nói với bạn ý là việc em thổ lộ tình cảm của em cho bạn ý chỉ là để giải toả cảm xúc của em thôi, còn em không mong đợi việc bạn ý chia tay bạn gái để đến với em vì em không muốn mình trở thành lý do cho sự đổ vỡ mqh của người khác. Mà kể cả bạn ý có ctay bạn gái để đến với em thật thì em cũng sợ tương lai mình cũng có thể trở thành nạn nhân giống bạn gái bạn ý bây giờ. Vì vậy nên đến khi nào em cảm thấy việc em đang làm gây cảm xúc quá tiêu cực cho em, hay khiến em cảm thấy quá thảm hại thì em sẽ tự xoá sổ cảm xúc này. Cho đến giờ em đã rất kiềm chế việc mò đến gặp bạn ý, rủ bạn ý đi chơi mặc dù bạn ý tỏ ra rất vui mỗi lần em làm như vậy. Bạn ấy rủ em qua nhà xem phim, rủ em đi chơi đi du lịch cùng. Nhưng dĩ nhiên em không thể nhận lời được. Đây rõ ràng là red flag nhưng em không biết nên làm gì với cảm xúc của em nữa khi mà cứ phải kiềm chế hoài anh ạ. Theo anh bạn ý có nghiêm tuc với em không ạ? Sorry anh vì em viết dài. Em cũng kể khá chi tiết nữa nên cũng sợ người quen hay ai đó đọc được. Vậy nên nếu cơ may được anh trả lời, nhờ anh giữ private hoặc xoá bớt những phần em đã gạch đi giúp em ạ.
Em thân mến,
Thực sự thì anh cũng không có nhiều thời gian cho Tumblr nữa nên thi thoảng anh chỉ có thể vào đây và lắng nghe tâm sự của mọi người thôi. Có thể mọi người biết hoặc không biết, nhưng không phải tâm sự nào anh cũng có thể giải đáp được. Anh không phải là thần thánh đến mức chuyện gì cũng tinh thông, và anh lại càng không có đủ thời gian mỗi ngày để quan tâm đến tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng riêng tâm sự này, anh nhận ra một trong những độc giả lâu năm của blog, anh quyết định viết vài dòng trước khi em làm gì mà có lẽ về sau em sẽ hối hận.
Nếu em muốn nghe lời khuyên của 1 người đàn ông, thì anh cũng muốn khẳng định lại một lần nữa là anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông, và câu trả lời của anh có thể thiếu sót. [Ở đây, xin được báo trước đến tất cả các độc giả nam khác là câu trả lời có thể không phải là tích cực cho cánh đàn ông lắm và mình không chọn phe hay đạt được lợi ích gì cả từ câu trả lời này.] Câu trả lời có lẽ đã khá rõ ràng với tất cả mọi người, đặc biệt là với em, người gửi đi tâm sự. Đúng, cậu [người nước ngoài] này là 1 lá cờ đỏ bay phấp phới. Nhưng việc em lựa chọn có leo lên nó và biến thành 1 ngôi sao vàng hay không hoàn toàn là quyết định của em. Nhưng đừng để 1 lá cờ đỏ có nhiều hơn 1 ngôi sao vàng.
Cậu ta có cảm tình với em không? Chắc chắn là có rồi.
Cậu ta có nghiêm túc với em không? Ồ, anh nghĩ là có đấy, dành từng ấy thời gian cho em thì rõ ràng là rất nghiêm túc. Em có nhớ câu thoại trong phim Người Phán Xử không? Đại loại là, người nghiêm túc thì đến cả việc ngoại tình cũng rất nghiêm túc. Đúng thế đấy. Có khi còn vạch ra kế hoạch gặp em lúc nào, đi đâu làm gì, còn nghiêm túc hơn là cô bạn gái "chính thất" hiện tại nữa - cái người tội nghiệp không còn được yêu-nghiêm-túc nữa.
Liệu bọn em có tương lai với nhau không? À chắc chắn là có tương lai rồi, một tương lai có màu xám xịt. Em đã nghĩ đúng rồi đấy, chả có gì đảm bảo cậu ấy sẽ không làm lại điều đó với em - bỏ em trước ngày cưới để nhắn tin, gọi điện, đi chơi riêng với một cô gái khác.
Anh thấy em cũng đã đủ lớn, đã hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, anh không nghĩ anh có thể khuyên em điều gì khác mà em chưa biết. Chính vì thế những lời này anh viết ở đây đóng vai trò như sự thấu cảm nhiều hơn, rằng anh đã nghe được tâm sự của em. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về em.
Anh khuyến khích em cho cậu ta một bài học răn đe cụ thể, rằng câu chuyện này sẽ chẳng kết thúc êm thấm gì đâu nếu cứ kiểu giữ bí mật, biến em thành người thứ ba thế này. Em sẽ làm gì khi cậu ta cưới người bạn gái đó? Đi uống rượu, nghỉ việc bỏ ra bờ biển ngắm sóng vỗ bờ và tự thương mình vướng vào đau khổ à? Như thế lại mới chính là không thương mình ấy. Trừ phi em là người muốn cảm nhận được cảm giác đau khổ ấy như một gia vị của cuộc đời. Anh không biết em là người thế nào, hay quan trọng hơn, ngay bây giờ em đang muốn điều gì. Nhưng anh đang nghĩ, kể cả khi cậu ta chia tay cô bạn gái lâu năm kia thì thực ra cái bản chất của mối quan hệ giữa em và cậu ta cũng sẽ thay đổi, nó sẽ chẳng còn sự thú vị như lúc ban đầu nữa đâu. Có khi lúc ấy nó mới thực sự chết.
Ngồi từ xa, anh chỉ có thể chúc em mạnh mẽ, dù là em quyết định thế nào, thì cũng phải thực hiện được, và phải làm bằng được. Thương mình, ấy là làm được điều gì tốt nhất cho bản thân. Điều ấy, hẳn là em là người biết rõ nhất.
50 notes
·
View notes
Text
Cuộc sống của tôi dạo này, trôi qua vừa chậm vừa nhanh đến khó nắm bắt. Giống như hôm qua tôi dự một cái đám cưới kéo dài đến bảy, tám tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay nhớ lại thì cảm giác như chỉ chạm được vào vài khoảnh khắc.
Có ông thần thời gian nào làm cho những khoảnh khắc mà tôi chạm vào được dài ra, và rút ngắn hay thậm chí là xoá đi những khoảng thời gian mà tôi không thể nhớ không nhỉ? Tôi đã ở đó, có mặt từ lúc làm lễ đến lúc ăn uống, nhảy múa. Vậy mà cảm giác cứ như tắm mình trong những cơn sóng giữa biển hơn là chậm rãi lật từng trang sách.
Tôi đã mất một khoảng thời gian trước khi vào giấc ngủ, chỉ để nằm đó và cảm nhận những cảm xúc của mình lâng lâng. Tôi cứ tưởng mình vừa đóng xong một bộ phim gì đó, bản thân tuy chỉ thủ vai phụ nhưng cũng làm nên một cảnh phim rất quan trọng đối với nhân vật chính.
Mà nghĩ lại thì đúng là như vậy thật nhỉ, hihi.
Tôi ngẩn ngơ với sự kỳ diệu mà tình yêu lứa đôi mang lại, cũng choáng ngợp với sự nâng đỡ mà tình bạn sâu sắc giữa mọi người. Tất thảy những điều đó đã đi qua tôi trong suốt bảy tiếng đồng hồ, tôi đã ở đó, tắm mình trong những xúc cảm buồn vui của cuộc sống.
Khoảng thời gian tôi hiện diện ở đó, mọi thứ cứ lần lượt diễn ra mượt mà. Khoảnh khắc tôi ngồi đây nhớ lại và gõ những con chữ này lại chỉ vừa vặn một mặt giấy vài trăm chữ. Điều đó khiến tôi nhận ra cuộc sống nằm ở sự có mặt của mình, cùng ai, làm gì, và đầu mình có nghĩ vẩn vơ về những điều đang không ở đó hay không.
Có lẽ dạo này tôi khó viết hơn là vì tôi không cố gắng giữ lại những khoảnh khắc mà tôi nghĩ là nó quan trọng hơn so với những gì còn lại. Tôi cứ để mình được “tắm biển” và hoà mình, còn chuyện “đọc sách” cứ từ từ để sau cũng không vấn đề gì.
Hay tôi đang ở đoạn chuyển sang ba mươi nên mọi thứ trong thôi lại dịch chuyển theo một cách khác chăng?
Cũng không biết nữa. Tôi chỉ để bản thân được đắm mình ở những phút giây đó, và ghi lại những điều mà bản thân cảm thấy rung động thôi.
Tôi không ép mình nữa phải làm ra một cái gì đó đọc được. Nhưng tôi vẫn nỗ lực làm ra những điều giúp mình đi tiếp với trái tim rộng mở hơn.
Những ước mơ của tôi, không biết khi nào thì tôi mới có thể chạm vào và nhìn thấy chúng ngoài đời thực. Những ước mơ của tôi, chỉ biết là cứ bắt đầu đã rồi hình hài thế nào sẽ tự khắc biết thôi.
Tự nhiên đi tham dự một cái đám cưới đẹp xong về suy nghĩ đủ thứ, tưởng tượng ra đủ điều và con tim tôi lại sôi sục một cảm giác muốn đi xa. Ái chà chà.
12.01.2025 💛 📸bạn đồng hành chụp cho hihi
2 notes
·
View notes
Text
HÔN NHÂN giống như một đôi giày. Nếu bạn chọn đôi quá rộng, hãy chuẩn bị kéo lê nó suốt đời. Nếu chọn đôi quá chật, hãy sẵn sàng chịu đựng những cơn đau không dứt.
Hôn nhân đặc biệt ở chỗ, một khi đã chọn, bạn không thể tháo giày ra dù có khó chịu hay đau đớn thế nào. Đó là lý do mình muốn gửi đến bạn lá thư này.
Gửi những người độc thân,
Khi bạn đã sẵn sàng “chọn giày” cho cuộc đời mình, hãy lưu ý ba điều sau:
1. NGOẠI HÌNH:
Đừng chỉ chọn giày vì nó đẹp, thời trang hay rẻ. Hãy chọn đôi vừa vặn với mình. Không phải ai đẹp trai, giàu có hay thông minh cũng sẽ hợp với bạn, và cũng không phải cô gái nào xinh đẹp cũng là dành cho bạn. Tìm người hòa hợp với giá trị và niềm tin của bạn, người đồng hành c��ng bạn trên hành trình cuộc sống.
Bạn cần biết mình muốn đi về đâu trước khi tìm bạn đời. Nếu không biết đích đến, bạn có thể chọn sai người.
2. VỊ TRÍ:
Mỗi đôi giày có vị trí riêng: giày công sở, giày thể thao, giày dạ hội, giày trẻ em. Người phù hợp với bạn cũng vậy – không phải ở đâu cũng có. Bạn không thể vừa có đức tin mà lại tìm bạn đời ở nơi không cùng giá trị sống. Người đồng hành với bạn sẽ ở nơi phù hợp với những gì bạn tin tưởng. Hãy hiểu rõ mình và xác định giá trị sống, bạn sẽ tìm thấy người tương đồng.
3. CẢM NHẬN:
Trong chuyện chọn giày này, bạn không được phép thử trước khi mua. Đó là lý do bạn cần lắng nghe lời khuyên từ những người từng trải, như các nhà tư vấn hoặc những người có kinh nghiệm hôn nhân. Quan trọng hơn, hãy xin sự chỉ dẫn từ "Nhà sản xuất" – Đấng Toàn Năng để biết đâu là đôi giày phù hợp với bạn.
“Điều đáng chuẩn bị không phải là đám cưới, mà là cuộc hôn nhân sau đó.”
Nhiều người bị cuốn theo không khí đám cưới, vội vàng đồng ý mà quên mất: Đám cưới chỉ là một ngày, còn hôn nhân kéo dài cả đời. Sau đám cưới, bạn sẽ đối diện với thực tế, vậy điều gì sẽ chờ bạn phía trước?
Chọn giày cho đời mình không thể qua loa.
Hãy đặt câu hỏi:
- Đôi giày này xuất xứ từ đâu? (Tìm hiểu gia cảnh)
- Nó có vừa không? (Kiểm tra giá trị và niềm tin)
- Giá trị thế nào? (Mối quan tâm và sở thích)
- Độ bền ra sao? (Tính cách và phẩm chất)
- Ai đã tạo ra nó? (Sự tương đồng về đức tin)
- Nó có hợp với mình không? (Liệu người ấy yêu và chấp nhận bạn như bạn là?)
HÃY GHI NHỚ:
Nhiều người đang kéo lê đôi giày của họ, mệt mỏi và khó lòng đi đến đích. Có những người khác lại chịu đựng đau đớn hàng ngày, chỉ ước có thể tháo giày ra, nhưng không biết làm cách nào. Và có những đôi giày trông thật đẹp, nhưng khi tháo ra, người ta chỉ thấy toàn những vết sẹo.
Điều quan trọng không nằm ở vẻ ngoài, mà là sự vừa vặn. Bạn không thể biết giày có hợp không nếu chỉ nhìn từ xa – hãy đến gần và xây dựng mối quan hệ. Nhưng hãy nhớ: Bạn không được phép thử trước khi mua.
Và nếu lỡ chọn nhầm đôi giày, bạn vẫn có thể điều chỉnh cho vừa nếu bạn để "Nhà sản xuất" can thiệp và dẫn dắt trong hôn nhân của mình.
Chúc phúc cho mọi cuộc hôn nhân và tình yêu. 🙏
(Cảm ơn tác giả gốc của bài viết.)
Dịch bởi #Lilipham #Readandshare
5 notes
·
View notes
Text
Đức Phật nói nếu chúng sinh nào thọ trì gìn giữ 5 giới hạnh này thì vĩnh viễn sẽ không còn đoạ vào ba đường ác là Địa ngục, Ngạ Quỷ và Súc Sinh.
Nếu có chúng sinh nào gìn giữ được 5 giới hạnh này thì sau khi mạng chung sẽ được tái sinh quay trở lại làm người.
5 Giới Đấy Là:
💐 Giới thứ nhất: Con xin nguyện trọn đời luôn biết tôn trọng sinh mạng mọi loài, không tự tay sát hại, không ủng hộ việc sát hại. Tuyệt đối không vui sướng trước khổ đau của chúng sinh.
💐 Giới thứ 2: Con nguyện trọn đời giữ tâm ý trong sạch. Từng ý niệm, từng lời nói đều mong người được an vui. Tuyệt đối không nói lời chia rẻ, lời phỉ báng, lời thêu dệt để làm người khác đau khổ.
💐 Giới thứ 3: Con nguyện trọn đời chung thuỷ một lòng với người con cưới làm vợ hoặc chồng. Tuyệt đối từ trong suy nghĩ cũng không dám phản bội người mình yêu thương.
💐 Giới thứ 4. Con nguyện trọn đời chân trọng thành quả của mọi người. Tuyệt đối không gian tham, lừa dối lấy tài sản của người đã tạo dựng.
💐 Giới thứ 5: Con nguyện trọn đời giữ tâm mình tỉnh táo. Tuyệt đối không sử dụng các chất gây nghiện làm mình điên đảo u mê.
Đức Phật nói ai gìn giữ được 5 giới hạnh này thì vĩnh viễn sẽ không còn bị đoạ vào ba đường ác đạo.
Vượt lên trên 5 điều này, nếu có ai không trộm cắp mà còn biết bố thí giúp người thì kiếp sau sinh ra sẽ đầy đủ vật chất, không bao giờ chịu cảnh khốn cùng đói khổ. Nếu có ai từ bỏ việc sát sinh mà khởi được tâm yêu thích phóng sinh thì kiếp sau sinh ra sẽ luôn được thọ mạng lâu dài, nhiều người yêu quý.
Lại nữa, nếu có chúng sinh chung thuỷ vẹn toàn thì đời sau sinh ra sẽ được thân tướng xinh đẹp, đoan trang, đây chính là nhân quả của lòng thuỷ chung.
Xin nguyện cho ai đủ duyên đọc được bài pháp này sẽ ghi nhớ được rõ 5 điều và thọ trì, để vĩnh viễn từ đây không bao giờ rơi vào ba đường ác nữa.
Vô Thường
2 notes
·
View notes
Text
Đừng hòng có ý nghĩ không an phận với tôi
Tác phẩm: Đừng hòng có ý nghĩ không an phận với tôi Hán Việt: Biệt đối ngã hữu phi phân chi tưởng Tác giả: Trảo Cá Ngư Đường Thể loại: Tiểu thuyết gốc, đam mỹ, truyện dài, hiện đại, HE, tình cảm, có H, niên hạ, gương vỡ lại lành, cẩu huyết, cưới trước yêu sau, 1v1 Độ dài: 85 + 3 Continue reading Đừng hòng có ý nghĩ không an phận với tôi
View On WordPress
0 notes
Text
2024 của mình:
Tháng 1: bắt đầu làm việc tới 2h sáng, hết lòng cứu đơn hàng nhưng không cứu nổi. Đã vậy còn được sếp hãm 🤭 Tháng này 1 anh bạn khách hàng flirt tôi, nhưng với nghiệp vụ thám tử, tôi đã stalk ra anh bạn đã có ny (sắp cmn cưới) luôn mà vẫn tán tôi, và rất nhanh chóng tôi đã cho bạn đó ra chuồng gà luôn 😌
Tháng 2: bắt đầu lấy lại gốc Huế. Lần đầu gặp anh bạn quen qua blog 5 năm =)) Tháng 2 còn đi leo núi đầu năm, đi chùa ở Bắc Ninh, bắt đầu chú trọng thể dục trở lại.
Tháng 3: tham gia giải chạy Marathon đầu đời. Viết đơn xin nghỉ việc =))
Tháng 4: gap time sau nghỉ việc, đi Đà Nẵng chữa lành với bé Na, gặp anh bạn blog, chuyến đi siêu chữa lành. Rồi khi trở về bắt đầu lên linkedin, Vietnamworks, top cv, glints kiếm việc nhưng chưa có kết quả gì, bị chê CV qtqđ.
Tháng 5: lên Udemy học thêm chứng chỉ, tiếp tục sửa CV, connect network các HR, phỏng vấn, rồi bắt đầu học tiếng Trung. Phỏng vấn kéo dài 1 tháng và lúc thất vọng nhất thì pass.
Tháng 6: nhận job mới tại SG, chính thức thử việc, vừa học vừa làm sml. Có chill time duy nhất là đợt vào SG làm và đợt đi Hạ Long du thuyền 5* =))
Tháng 7: học và làm sml, ngợp việc mới quá chừng, muốn nghỉ cmnl vì stress mà. Còn tự ti nữa, tự dưng có 1 giai đoạn sợ tiếp xúc xã hội, chẳng đi nổi đâu.
Tháng 8: quen việc hơn 1 tí, bắt đầu dẫn tour cho các sếp ở Việt Nam, rồi stress vì vừa học vừa làm kinh khủng, mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng. Bắt đầu ôn thi HSK gấp rút. Mới học tiếng được 3 tháng đã liều đi thi nên sợ quá trời sợ.
Tháng 9: dù sắp thi vẫn ráng tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ 2/9 tuyệt vời, đi chơi khắp nơi, xem pháo hoa, sau đó thì tới khúc bão bùng, tâm trạng tệ và buồn, kỳ thi được hoãn thêm 2 tuần, mãi mới được thi hsk, và mọi nỗ lực từ mấy tháng trước đó đã giúp mình pass thử việc và có quyết định đi Trung Quốc. Làm hồ sơ đi Trung Quốc khá suôn sẻ, còn được anh học cùng nạp tệ cho dùng với tỷ giá siêu tốt, không tính phí luôn 🥹🫶
Tháng 10: in time with China. Lần đầu xuất ngoại, trộm vía đi suôn sẻ, hợp thời tiết, môi trường, con người, đồ ăn, trà sữa quá luôn. Chỉ không quen xí xổm của các bạn 🤡 Đang tận hưởng bên Trung thì nhận tin đạt điểm tuyệt đối HSK :))) vui ơi là vui. Kiểu là, nỗ lực của mình cũng đem tới kết quả tốt rồi, tự hào cực kỳ ❤️
Tháng 11: nhiều việc hem tả nổi, phải tăng cường thể thao để bớt stress lại, kết thúc khoá tiếng Trung nên hơi hụt hẫng, bắt đầu luỵ phim Vĩnh Dạ Tinh Hà và luỵ chồng iu Đinh Vũ Hề. Lập weibo đu idol ngày đêm. Rồi trở lại Trung Quốc chơi part 2.
Tháng 12: không hợp khí hậu lạnh nên ốm dặt dẹp, nhưng nhân phẩm tốt nên đã leo được Fansipan và săn được mây siêu đẹp, sau đó lại về chạy deadline ào ào, dẫn tour Thái Bình lần nữa suôn sẻ, tìm ra nguồn mua hoá chất giúp team, đưa ra giải pháp giúp 1 nhà máy dưới đó, dù chỉ giúp họ được 1 phần nhỏ nhỏ, nhưng cũng đủ vui. Tháng 12 còn tận dụng mọi thời gian để dùng voucher sinh nhật mà vẫn không xuể =))) rồi bận quá hem có thời gian làm capcut hay thu podcast tổng kết năm luôn nên phải gõ tạm ở đây để đánh dấu 1 năm đầy thử thách của mình.
Túm lại thì:
2024 nhiều thử thách và nhiều trải nghiệm, kinh nghiệm mới, level up kinh nghiệm dẫn tour.
2024 từ worrier trở lại làm warrior.
2024 đi thật xa để trở về Việt Nam, yêu Việt Nam hơn bao giờ hết.
2024 bận tới nỗi, lười tới nỗi chẳng còn muốn flex quá nhiều nữa, bởi có người chúc phúc, cũng sẽ có người bàn tán không hay, nên là lowkey 1 xíu.
2024, vẫn độc thân, độc thân rất rất lâu rồi.
Mong 2025 bớt khó khăn, bớt thử thách, gia đình khoẻ mạnh bình an, việc làm suôn sẻ, hạn chế nhất có thể troubles là mừng rồi ạ, và có bồ 1 cách tử tế ạ =)))
Và chuẩn bị nhận quà sinh nhật tuổi 28 ạ 🫶🫶
5 notes
·
View notes
Text
03:09 04/11/2024
Đêm nay thật sự khó ngủ. Có lẽ sau sinh nên nhạy cảm hơn phải không?
Đây là hiện thực đúng không?
Cuộc sống hôn nhân là như vậy thật hả?
Lúc trước nghe câu 1 năm sau sinh rất nhiều cặp đôi sẽ chia tay, cũng không hiểu lắm. Giờ thì hiểu rồi.
Chỉ có bản thân người mẹ là thụt lùi. Còn mọi người, cuộc sống vẫn cứ xoay đều, bước tiếp.
S có thể dành thời gian cho em bằng 1/4 thời gian cho game thì tốt quá.
S có thể dành sự tìm tòi cái mới này cho cuộc sống hôn nhân của mình thì tốt quá.
S có thể dành sự tỉ mỉ này dành cho lễ cưới của mình thì tốt quá.
Là em đòi hỏi anh quá đáng đúng không? Nên chẳng 1 lời hứa nào với em mà anh thực hiện được. Cũng không 1 lời nói nào em nói ra mà anh nhớ.
Rốt cuộc thì vì sao cuộc sống hôn nhân nó khó khăn tới vậy?
Vì vốn dĩ là bản chất? Hay là vì bản thân không chịu cố gắng?
Cứ nằm trằn trọc không ngủ được. Đầu nhức điên lên.
Nhưng nhìn con thì lòng dịu xuống. Con ngủ ngoan lắm.
Rồi cái vòng xoay này cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Cứ mỗi 1 lần thì tình yêu của mình lại vơi đi 1 ít. Bắt đầu chán nản cuộc sống hôn nhân vô vị. Cũng bắt đầu bớt yêu người mình từng yêu rất rất nhiều.
Sáng 5:20 là phải dậy để hút sữa cho kịp giờ đi làm. Nhưng giờ là 3:20 mà vẫn chưa ngủ được. Mong là vẫn có sữa cho em bé. Yêu em bé của mẹ. Em bây giờ là viên chữa lành của mẹ.
Cảm ơn em vì đã đến với mẹ. 🦀❤️
Nhưng mà mẹ mệt quá.
Mẹ cảm giác như mình sắp kiệt sức. Cứ mỗi lần như vậy mẹ sẽ thơm em bé 1 cái nhé.
Muốn đi ngủ quá mà vẫn không thể ngủ được.
2 notes
·
View notes
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25/03 - 19:50
〔Bài dịch số 1037〕 ngày 27.03.2023 :
Có người nói, một đoạn tình cảm lâu bền được bắt đầu từ một câu tỏ tình lãng mạn và một bó hoa hồng.
Thế nhưng, có rất ít người tình nguyện thừa nhận rằng, hoa hồng và tỏ tình không phải là chủ điểm chính của tình yêu, mà nó chỉ là sự mở màn chính thức của một đoạn tình cảm mà thôi.
Khi bông hoa hồng ấy đã phai nhạt đi màu sắc vốn có của nó , câu chuyện từng khiến ta tim đập chân run biến thành khoảnh khắc không thể đơn giản hơn nữa trong cuộc sống thì sự khảo nghiệm mới thực sự bắt đầu.
Đổi một cách nói khác, khi chúng ta gạt bỏ đi lớp mặt nạ và quầng sáng tự mình tạo ra, thể hiện ra một khía cạnh chân thực nhất của bản thân, tình yêu chân chính mới bắt đầu hiện rõ.
Một mối quan hệ tốt đẹp phải bắt đầu từ “sự chán nản”.
Hồi vẫn còn những mơ ước viển vông, tôi thích xem phim thần tượng, luôn nghĩ nếu như có yêu đương thì phải giống như nam nữ chính trong đó, yêu tới mức điên cuồng nóng bỏng, yêu tới mức chết đi sống lại.
Nhưng sau khi lớn rồi, phát hiện ra trong tình yêu không chỉ tồn tại bong bóng màu hồng, phần nhiều các cặp đôi ở bên nhau, đều phải chấp nhận những sự thật mà khi mới bắt đầu yêu nhau họ không nhìn ra được.
Trên mạng tôi nhìn thấy một câu chuyện có nội dung thế này : Bạn nữ quen được bạn nam trên một nền tảng mạng xã hội, hai người nói chuyện rất hợp nhau, chưa tới một tuần đã đánh dấu mối quan hệ.
Khi họ vừa ở bên nhau, bạn nam chăm sóc cô cực kì chu đáo, giống như sấy tóc, vứt rác, đi tất cho bạn nữ, đều không nỡ để bạn nữ này tự mình làm.
Những tiểu tiết nhỏ nhặt này khiến bạn nữ cảm động không nói lên lời, nên cô tự động bỏ ra khỏi đầu những vấn đề tồn tại ở bạn nam ví dụ như anh thường thích chơi trò mờ ám với những bạn nữ khác, thích chơi game thâu đêm, ham mê vay tiền mời khách hàng.
Nhưng đối với con gái trong thời kì yêu mù quáng mà nói, những điều này đều được bạn nữ biến thành sự đáng yêu cùng gợi cảm.
Nguyên do họ chia tay rất đơn giản, bạn nam trở nên không còn chủ động và tận tâm, bạn nữ cảm thấy thói quen sinh hoạt của bạn nam rất không tốt, hai người họ không còn tìm thấy được cảm giác ban đầu của bản thân dành cho đối phương nữa.
Ừm, thực ra tôi khá là hiểu được cảm giác của hai người họ, không phải cặp đôi gà bông nào cũng có thể chấp nhận được mặt chân thực nhất của người ấy của mình, sau thời kì yêu nồng nhiệt, nhiều người khi đối diện với sự “sụt cấp” của nửa kia đều chủ động lựa chọn chia tay.
Sự thân mật là thứ thử nghiệm bản chất con người, hai người thực lòng yêu thương nhau không chỉ cần hưởng thụ quãng thời gian đẹp đẽ khi yêu đương nồng nhiệt mà còn phải dựa vào sự hiểu biết ngầm đề hòa hợp và khả năng yêu thương để tạo mối quan hệ lâu dài ổn định.
Cô bạn tên Tiểu Duy của tôi năm ngoái kết hôn, cô ấy quen bạn trai của cô ấy vào năm học cấp III, họ yêu nhau 4 năm đại học, sau khi tốt nghiệp lại yêu thêm ba năm, sau cùng họ dắt tay đối phương cùng nhau nâng cốc chúc rượu các vị khách mời tại hôn lễ.
Mọi người đều rất hiếu kì, phải thích một người tới thế nào mới có thể yêu từ thời học sinh ngây ngô lên tới váy cưới, đem tám năm thanh xuân của bản thân giao phó cho một người.
Cô ấy nói, trên mạng có một câu nói rất hiện thực rằng, hai người ở bên nhau, nhất định có rất nhiều khoảnh khắc muốn chia tay và bóp chết người ấy nhưng tình cảm ấy mà, phần nhiều là bao dung và hòa hợp.
Trước khi kết hôn cô ấy cảm thấy bạn trai là người lãng mạn hào phóng, nhưng kết hôn rồi mới nhận ra, bạn trai cũng có chút kì kèo nhỏ mọn.
Trước kia hai người cãi nhau, bạn trai thường dỗ dành cô nhường nhịn cô, nhưng sau khi kết hôn, nếu cãi nhau tới vấn đề nguyên tắc tính tình thì bạn trai sẽ lí luận cả ngày cùng cô.
Những thời khắc như thế sẽ khiến cô cảm thấy “chán nản”, cảm thấy đối phương thay đổi rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm gì có ai chỉ có yếu điểm mà không có khuyết điểm,làm gì đoạn tình cảm nào không qua sự ma sát mà đi được tới sau cùng chứ!?
“Chuyến đi dài đằng đẵng khiến con người ta khoan dung hơn.”
Có những khi tôi cảm thấy, quãng thời gian bảy năm này giống y như một mệnh đề, mệnh đề này khiến một số người đã chuẩn bị tốt muốn trốn chạy, họ bỏ đi giữa chừng.
Thực ra không phải là họ không muốn trải qua cuộc sống quãng đời còn lại, chỉ là chưa chắc chắn chuẩn bị cho tốt quãng đường còn lại về sau sẽ phải đi như thế nào mà thôi.
Một mối quan hệ tốt đẹp là một quá trình thử thách và liên tục mắc sai lầm trong cuộc sống, cũng là không ngừng phát hiện ra những hành vi “không ổn” trong cuộc sống của đối phương nhưng vẫn có thể chấp nhận và muốn kéo dài nó.
Một đoạn tình cảm có thể dài lâu, cái phải nhìn không phải là người này có khiến bạn “chán nản” hay không mà là những khoảnh khắc “chán nản” bất chợt ập tới, bạn còn có muốn tình nguyện đi cùng người đó hay không.
Một đoạn tình cảm bền lâu là bắt đầu từ quãng thời gian “chán nản” đôi bên, câu này có ý nghĩa là tôi tình nguyện chấp nhận sự không hoàn mĩ của người ấy và cũng tình nguyện yêu người ấy tới mãi về sau.
So với những mối tình nồng nhiệt ban đầu sau đó lại chia tay trong ồn ào, thì câu chuyện sau khi đã trải qua sóng to gió lớn nhưng vẫn lâu bền sau bao năm không phải càng khiến người khác cảm động hơn hay sao?
Tôi từng nghe qua rất nhiều những nghiên cứu thảo luận về tình yêu, nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là câu của Tam Mao từng viết : “Tình yêu giống như một khoản tiền tiết kiệm trong ngân hàng, có thể thưởng thức ưu điểm của đối phương, đây là bổ sung thu nhập; có thể nhẫn nhịn khuyết điểm của đối phương, đây là chi tiêu vừa phải.
Đối với những cặp đôi yêu nhau mà nói thì dù hai bạn có cãi nhau như thế nào nhưng chỉ cần không bỏ nhau thì bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ sạt nghiệp, yêu và không yêu, bao dung và trân trọng, đều là tài sản quý giá nhất của bản thân, là điểm tựa của bạn trong suốt những năm tháng sau này.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
173 notes
·
View notes
Text
“I hate suffering losses and I hate making others suffer losses.” – Son Hae Yeong
Những gì trước mình hay nói về tính cách của nữ chính, đã được tự cô khẳng định từ tập 2.
Tính ra từ đầu đến cuối phim, mình không hiểu sao ở công ty SonHaeYoung vẫn chịu sự bất công quá lớn nha. Đầu phim thì cô bị tên người yêu cũ lấy cắp ý tưởng, cô muốn thăng tiến nên mới quyết định làm đám cưới giả. Sau này nhiều chuyện xảy ra, CEO Bok Guy vẫn giữ quyết định bãi chức vụ của cô (mà chuyện đó phát sinh vì 1 lúc nóng nảy khi phát hiện ra người em họ của mình, nghĩ rằng KJU âm mưu cướp công ty), ý tưởng đem dự án đến trại trẻ mồ côi là của cô nhưng lại trao toàn quyền và công trạng cho tên người yêu cũ. Không một ai muốn thay đổi và đứng ra bảo vệ cô cả. SonHaeYoung ghim chuyện đó trong lòng lắm nhưng cuối phim vì việc vốn đầu tư mà cô vẫn vui vẻ đến xin đầu tư ở công ty cũ, vì với quan điểm của cô, ghét bỏ hay thù hận, cắt đứt quan hệ thì chỉ thiệt thòi cho bản thân thôi. Nên càng ghét cô càng giữ “kẻ thù” gần mình. SHY rộng lượng vì sự nghiệp lớn thật chứ như mình hẹp hòi lắm, khó chịu trong người dùm cổ luôn á 🤣
3 notes
·
View notes
Text
Điềm mật mật (Comrades: Almost A Love Story): Mật ngọt tình yêu giữa mật đắng cuộc đời.
Nụ cười của người sao thật ngọt ngào Ngọt tựa nụ hoa chớm nở trong gió xuân (Bài hát Điềm mật mật - Đặng Lệ Quân)
Hồng Kông, ngày 1, tháng 3, năm 1986.
Lý Tiểu Quân (Lê Minh) từ vùng quê Vô Tích theo chuyến tàu Trung Quốc Đại Lục đã đặt chân đến Hương Cảng để lập nghiệp. Giữa chốn hối hả và nhộn nhịp bật nhất, anh tình cờ gặp được Lý Kiều (Trương Mạn Ngọc) tại quán thức ăn nhanh McDonald’s. Cùng là dân mới nhập cư nhưng trái ngược với một Tiểu Quân hiền lành, ngờ nghệch như “nhà quê lên tỉnh” thì Lý Kiều lại có phần lanh lợi và sành sỏi hơn trong việc hòa nhập với cuộc sống Hồng Kông. Hai tâm hồn trái ngược, cật lực theo đuổi những hoài bão của riêng mình. Thế nhưng định mệnh lại sắp đặt cho họ bước vào đời nhau. Để rồi từ đó, hai trái tim tuy xa lạ nhưng cùng chung nhịp đập “nỗi nhớ quê”, và cảm giác bơ vơ và lạc lõng nơi xứ người khiến Tiểu Quân và Lý Kiều dần dần tựa vào nhau suốt những năm tháng họ lăn lộn ở Hồng Kông hoa lệ.
Lang thang trên chiếc xe đạp cọc cạch giữa đường phố Nathan sầm uất, họ vô tư ngân nga bản tình ca bất hủ “Điềm mật mật” của nữ danh ca Đặng Lệ Quân.
“Thật ngọt ngào, … Đã gặp người ở nơi đâu Mà nụ cười người sao quá đỗi thân quen.”
Họ trở thành “những người bạn thân duy nhất” của nhau, đồng hành trong mọi cột mốc cuộc đời của đối phương: từ lúc hai bàn tay trắng, rồi họ làm thuê, bán băng nhạc Đặng Lệ Quân,...Hai trái tim xa lạ ấy, ngày qua ngày sưởi ấm cho nhau để xua đi nỗi cô đơn, lạc lõng của tuổi trẻ nơi đất khách quê người. Ngọn lửa tình cứ thế âm ỉ cháy cho đến một ngày khi con tim vượt qua lý trí, họ cuốn vào tình yêu dành cho nhau. Nhưng suốt bốn năm bên nhau, họ chỉ đóng khuông tình cảm của mình trong hai chữ “đồng chí”.
Tiểu Quân và Lý Kiều vốn dĩ “yêu” nhưng không dám thốt ra lời “yêu”. Họ trốn chạy khỏi tình yêu của chính mình. Tình yêu và hoài bão tuổi trẻ khiến họ ngập ngừng không dám bước sang trang mới của một mối quan hệ. Bởi một lẽ cả hai đến Hồng Kông với những mục tiêu riêng: Tiểu Quân kiếm tiền để cưới vị hôn thê ở quê nhà, còn Lý Kiều lại muốn kiếm thật nhiều tiền. Duyên phận khiến họ tình cờ bước qua đời nhau, và những cuộc vui ghé ngang ấy biết đâu chỉ kéo dài được một ngày, một tháng hoặc một năm. Thế nên họ sợ phải gọi tên một mối quan hệ định trước là không có kết quả và sợ phải đối diện nhau dưới những danh xưng chính thức của cuộc tình, trong khi cả hai rồi cũng sẽ đi về hai ngả ở cuối chân trời. Sự lênh xuống của dòng đời vô định, cùng nỗi bất an về tâm tư nửa kia khiến cả Lý Kiều lẫn Tiểu Quân hoài nghi liệu đối phương có muốn cùng mình đi đến cuối cùng trên con đường đời vô tận, hay lại chọn quay về với những mục tiêu ban đầu - vốn dĩ không có nhau. Có lẽ tình yêu khi ấy chưa đủ lớn bằng những lo toan đầu đời. Nên rồi họ lựa chọn đánh mất nhau.
“Goodbye my love Xin từ biệt tình yêu của em” (Goodbye mye love, Đặng Lệ Quân)
Hồng Kông, năm 1990
Tiếng ca ấy của Đặng Lệ Quân cất lên cũng là thời khắc Lý Tiểu Quân và Lý Kiều quay trở về quỹ đạo vốn có của đời mình. Họ bình thản sống một cuộc đời không có nhau. Tiểu Quân kết hôn cùng vị hôn thê ở quê và Lý Kiều chọn đi bên người yêu mới để thoát cảnh nợ nần từ chứng khoán. Vẫn cùng một bầu trời Hồng Kông đó, vẫn trên con phố Nathan, và âm nhạc Đặng Lệ Quân nhưng mỗi người giờ đã sánh vai bên một người khác.
Qua hết rồi những mật ngọt, tưởng chừng duyên phận giữa hai người đã khép lại từ đây. Thế nhưng đó lại chỉ là khởi đầu cho sự trở lại của những cuộc hạnh ngộ éo le, những cảnh tình trớ trêu giữa các nhân vật. Khi mà chuyện tình giờ đây không còn chỉ có hai người.
“Điềm mật mật” là bản tình ca kinh điển về tình yêu. Duyên phận một lần nữa đưa Tiểu Quân và Lý Kiều đối diện với nhau sau nhiều năm xa cách. Sự dằn xé trong nội tâm, những nuối tiếc về lời yêu chưa dám tỏ buộc họ phải đưa ra sự lựa chọn quyết đoán về tình cảm ngang trái này. Bởi cả hai giờ đã không còn là những cô cậu thanh niên tay trắng, có thể vịn vào lí do phải theo đuổi “kế hoạch cuộc đời�� mà chối bỏ tình cảm trong lòng mình. Liệu tình yêu giữa họ có đủ lớn để vượt qua cuộc chiến nội tâm và viết tiếp câu chuyện tình đang dang dở?
Sau tất cả, họ đều đã có đáp án trong lòng mình. Tình yêu của thế giới trưởng thành chịu nhiều ràng buộc của hoàn cảnh. Lý Tiểu Quân cũng dũng cảm nói ra sự thật với người vợ mới cưới để giải thoát cho cả ba người. Thế nhưng cuộc đời chát chúa lại buộc Lý Kiều từ bỏ Tiểu Quân để làm tròn tình nghĩa với người yêu cũng là người năm xưa cưu mang cô. Lý Kiều cùng người yêu trốn sang New York vì không thể vô tình nhìn người mình mang ơn bị truy nã. Còn Tiểu Quân cũng không ngừng ân hận và tìm cách bù đắp cho người vợ cũ. Anh rời đi và để lại cho Tiểu Đình tất cả gia sản của đời mình. Tình yêu giữa Lý Tiểu Quân và Lý Kiều là những lần hạnh ngộ ngọt ngào của hai chữ “duyên phận” nhưng cũng lắm đắng cay vì nỗi trớ trêu của sự đời.
New York, 1993
Người yêu của Lý Kiều đã qua đời cách đây hai năm trong một cuộc ẩu đả. Những nghịch cảnh ngăn cách tình yêu giữa họ giờ đã được gỡ bỏ. Năm năm tháng tháng và một vòng trái đất, người có tình liệu có về được bên nhau?
New York, 1995
Biểu tượng thanh xuân một thời của họ - nữ danh ca Đặng Lệ Quân qua đời tại Thái Lan. Tiếng ca đằm thắm, ngọt ngào của Đặng Lệ Quân gắn liền với từng cột mốc trong cuộc đời Lý Kiều và Tiểu Quân: từ bi hoan cho đến ly hợp. Đến khi giọng ca đằm thắm, ngọt ngào ấy lìa xa cuộc đời, qua chiếc vô tuyến của cửa tiệm ven đường đang phát lại ca khúc của nữ danh ca vắn số, một lần nữa họ lại gặp nhau.
Trải qua sau bao nhiêu mật đắng cuộc đời, lần tương phùng này liệu mật ngọt tình yêu có còn đó? Đáp án được Trần Khải Tân bỏ ngỏ bởi câu chuyện tình yêu của họ không chỉ còn là chuyện phim ảnh. Mà đó còn là câu chuyện đời để khán giả tự viết tiếp bằng sự từng trải của mỗi người.
#wong kar wai#chungking express#tình yêu#tích cực#nghienrose#quotevn#quotes#sưu tầm#faye wong#weibo dịch#tumblr vietnam#thanh xuân#tâm trạng#tâm sự#trích dẫn hay#phim#trùng khánh sâm lâm
2 notes
·
View notes