#phòng trọ núi thành
Explore tagged Tumblr posts
phongtro123com · 13 days ago
Text
Cho thuê phòng trọ Núi Thành, Hải Châu, DT 35m2, giá 3 triệu/tháng
Hiện tại, mình đang cho thuê 2 phòng trọ với diện tích rộng rãi 35m² mỗi phòng, rất thích hợp cho những ai đang tìm kiếm một không gian sống tiện nghi, thoải mái tại khu vực trung tâm.
Vị trí cực kỳ thuận tiện:
Phòng trọ nằm ngay trên trục đường Núi Thành, chỉ cách Đại học Kiến Trúc và Đại học Đông Á khoảng 2 phút đi bộ, là lựa chọn lý tưởng cho các bạn sinh viên, giảng viên hoặc những ai làm việc tại khu vực này.
Khu vực xung quanh có cộng đồng dân trí cao, không gian sống yên tĩnh, giúp bạn dễ dàng tập trung học tập và làm việc mà không bị xao nhãng.
Tiện ích đầy đủ, không gian sống thoải mái:
Phòng trọ được thiết kế với không gian thoáng mát, có cửa sổ rộng rãi giúp lưu thông không khí tốt, mang lại cảm giác dễ chịu suốt ngày dài.
Phòng có gác lửng rộng rãi, giúp tận dụng tối đa diện tích và tạo không gian sống thoải mái, linh hoạt.
Toilet riêng biệt trong mỗi phòng, giúp bạn tận hưởng sự riêng tư và thuận tiện hơn trong sinh hoạt hàng ngày.
Lối đi riêng biệt đảm bảo sự riêng tư cho người thuê, tạo cảm giác an toàn và thoải mái.
Chỗ để xe rộng rãi, an ninh được đảm bảo tuyệt đối, bạn có thể yên tâm để xe cộ mà không lo lắng về vấn đề an toàn.
Môi trường sống lý tưởng:
Với khu dân cư yên tĩnh, bạn sẽ không bị làm phiền bởi tiếng ồn, rất phù hợp cho các bạn có nhu cầu học tập, nghiên cứu, hay đơn giản là muốn một nơi nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Phòng trọ rất thích hợp cho việc ở ghép, bạn có thể chia sẻ không gian với bạn bè hoặc người thân, tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Yêu cầu từ chủ nhà:
Các bạn giữ gìn vệ sinh chung và tôn trọng sự riêng tư của các phòng khác.
Không gây ảnh hưởng đến những người xung quanh, tạo không gian sống hòa thuận và vui vẻ cho tất cả mọi người.
Giá thuê hợp lý:
Giá thuê chỉ từ 3 triệu đồng/tháng - một mức giá rất hợp lý cho một không gian sống đầy đủ tiện nghi, vị trí thuận lợi và môi trường an ninh tốt như vậy.
Nếu bạn đang tìm kiếm một nơi ở thoải mái, giá cả hợp lý và gần trung tâm, đừng ngần ngại liên hệ với Lê Trí để xem phòng trực tiếp. Hãy nhanh tay vì số lượng phòng có hạn!
📞 Liên hệ ngay để được xem phòng: https://phongtro123.com/phong-tro-gia-re-cach-truong-kien-truc-va-dong-a-vai-phut-di-bo-pr672745.html.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
0 notes
mascunem · 1 year ago
Text
Duma thề là muốn viết lâu rồi mà tôi cứ bị lười ý với cả cũng quên🥰. Vẫn theo ý định ban đầu là viết cấp ba thôi chứ tôi cũng đếch có ý mom gì.
Thôi vô việc lằng nhằng hồi tôi quên bà nó mất.
Chương 1
Sau cả ngày mệt mỏi stress với đống công việc như núi của công ty. Tôi ngay lập tức về nhà nhanh chóng để tắm rửa rồi đánh một giấc ngon lành đến sáng, bà nó chứ việc gì lắm vãi. Biết thế lúc đầu tôi không nghe mấy lời mời gọi của thằng bạn để vô làm chung với nó
Tôi Hoàng Khánh An 24 tuổi , vừa kiếm được một công việc đàng hoàng sau khi phải làm thuê ở một quán nước lương bèo bọt ở gần nhà. Moá thề bà chủ ở đó như satan ấy, bắt tôi làm sáng đến tận tối mà không cho nghỉ. Hên làm sao được thằng bạn giới thiệu cho cái công ty nó đang làm nhưng mà deadline cũng nhiều vãi, tắm rửa xong tôi làm ngay bát mì ăn cho nó ấm bụng. Thời tiết mùa thu se se lạnh làm tôi chẳng muốn đi làm chút nào, pha xong bát mì tôi liền ăn vội vì đói lắm rồi tôi tranh thủ check xem còn cái gì cần làm không trước khi lên giường ngủ. Hoàn thành xong tô mì tôi leo ngay lên giường, chắc để mai rồi rửa giờ cái tính lười nó trỗi dậy quá.
Tôi lướt Phờ bò một chút xem hôm nay có gì hot trên news không, đang lướt được một lúc thì có tin nhắn tới. Đó là thằng Minh, thằng bạn từ hồi cấp 3 của tôi nó cũng là thằng rủ tôi vô cái công ty deadline "ngậm mồm" đấy.
- "Ê cu ăn tối chưa, à thôi 11h đêm rồi này gọi là ăn đêm chứ tối gì nữa".
- "Giờ này còn chưa ngủ đi còn nhắn gì, nhớ tao à"
- "Đúng rồi 😋😋".
- " Vl đêm rồi tha tao".
Má nó thằng này có người yêu rồi mà vẫn giỡn kiểu này.
- "Hehe tao giỡn thôi, chả là mấy đứa trong lớp c3 đang tính làm cái họp lớp đây này".
- "C3 á? giờ chả có liên lạc với đứa nào ngoài mày".
- " Thì do thế nên bọn nó mới nói tao để báo cho mày biết, hình như là chủ nhật tuần sau đấy. Nhớ sắp xếp thời gian đi, tao qua đèo mày".
Tôi seen tin nhắn không rep lại, Minh nó cũng quen vậy rồi nên nó cũng không để tâm đến chuyện đấy. Cấp 3 à, lâu lắm rồi tôi mới được nghe nhắc về từ đấy...
Cái ngày đầu mà tôi chân ướt chân ráo lên học cấp 3 Sài Gòn. Chưa gì tôi đã thấy xui rồi, để cái giày trên xe buýt mà bị cha nào chôm mất, tôi ở trọ của gia đình chú tôi. Chú tôi là chủ của một dãy phòng trọ giá rẻ nhưng chất lượng, tôi ở rồi tôi mới cam đoan thế nói thật là phòng trọ nó sạch sẽ thoáng mát đầy đủ tiện nghi mà lại rẻ nữa chứ. Chú để cho tôi riêng một phòng ở cuối dãy số phòng là 10, sau một hồi dọn đồ đạc vào tôi liền đi tham quan các phòng còn lại của dãy. Ở đây có hơn 20 cái phòng tự nhiên làm biếng quá tôi đi có 5 cái rồi quay về, khi đi ngang phòng số 9 tôi thấy có một ông bạn đang thập thò ngoài cửa, dáng vẻ của tên này làm tôi đâm nghi "Ban ngày ban mặt mà tính trộm đồ ư". Thế là tôi liền chạy lại dò hỏi:
- "Ê, ban ngày ban mặt mà thập thò ngoài cửa phòng người ta làm gì vậy?".
Cậu ta quay đầu nhìn tôi, nhìn mặt vừa lo vừa không lấy làm vui.
- "Ơ ông bạn bình tĩnh, tui vừa làm rơi cái chìa khoá phòng xuống cống nên giờ không biết làm gì".
Hoá ra là làm mất chìa khoá phòng tôi cứ tưởng trộm vặt, may mà tôi không đi kêu chú chứ không là thằng này ăn đòn rồi.
Sau một hồi nói chuyện, tôi biết được tên thằng này Lê Tấn Minh cũng lên Sài Gòn học giống tôi. Tôi cũng biết được thêm là thằng Minh cũng học chung trường cấp 3 với mình, nhìn thằng này ngơ ngơ thế mà cũng vô được cái trường chuyên.
Trong khi chờ chú tôi mang chìa khoá dự phòng đến tôi rủ thằng Minh qua phòng tôi chơi vì ngay kế bên phòng nó. Vừa bước vào nó đã ngạc nhiên:
- "Vãi sao phòng mày nhìn mới dữ vậy, toàn đồ mới đã sạch mà còn rộng nữa".
- "À quên nói, chủ cả cái dãy phòng trọ này là chú ruột tao đấy tao lên đây học rồi nhà tao nhờ ổng kiếm chỗ cho tao ở".
- " Má mày sướng dữ vậy An, nhà tao không có họ hàng trên này nên phải đi thuê trọ ở đây mà được cái phòng nhìn như đ...".
Chưa nói dứt câu, chú tôi bước vào với chùm chìa khoá dự phòng trên tay mắt lườm thằng Minh miệng tra khảo:
- "Sao, phòng của chú như nào cơ?".
Thằng Minh hoảng hốt nói lắp bắp.
-"Ơ, d-dạ ph-phòng chú nhìn như mấy căn nhà trong khu trung tâm thành phố ấy ạ. Phòng gì mà sạch sẽ mà còn đầy đủ tiện nghi!".
Chú tôi cười hỏi trêu nó vậy thôi chứ không có ý gì, thằng Minh dọn đến đây trước tôi vài ngày nên đã làm quen với chú tôi rồi.
Sau khi mở phòng cho nó và dặn lần sau chú ý chìa khoá vào, chú cũng mừng vì mới lên đây tôi đã có bạn rồi, chú dặn trên này nhiều cái mới lạ có gì không biết cứ hỏi chú người đã sống ở cái đất này hơn 25 năm rồi.
Trời cũng chuyển tối chú chào hai đứa tôi rồi bảo là có việc nên phải đi gấp. Lúc sau chuẩn bị vô phòng, Minh bảo tôi:
-"Ê An, lâu lâu tao sang phòng mày chơi nha. Chứ trên này tao cũng chả có bạn".
Tôi gật gù đồng ý vì không có bạn nên khá là nhàm chán may mà có thằng Minh cùng trọ. Tôi cũng mong là mai đi nhận lớp tôi với nó đều học chung.
Tắm rửa xong, tôi liền đi làm đồ ăn tối. Tôi biết nấu ăn vì đã được mẹ dạy từ khi còn nhỏ nên giờ mấy chuyện này với tôi khá là đơn giản, sau này có vợ thì chắc vợ tôi sẽ được nhờ đây hehe. Ngó sang bên phòng thằng Minh, tôi thấy nó đang húp vội bát mì thằng này nhìn là biết không biết cách nấu ăn nên mới phải ăn mì ăn liền. Chắc từ mai thấy nó qua ăn chực cũng không lạ.
10H tối, tôi vừa soạn đồ cho ngày nhận lớp vào sáng mai tôi vừa mong vừa lo vì không biết những bạn mới sẽ thế nào. Có ngoan hiền lễ phép thân thiện không hay là tỏ ra thượng đẳng như những lời kể tôi được nghe của mấy đứa bạn hồi c2 của tôi không, suy nghĩ một hồi làm tôi quên béng mất mình còn phải đi ngủ vì sáng mai giờ tập trung là 7h sáng nên tôi phải đi ngủ ngay. Nằm trên giường tôi nghĩ vu vơ không biết ba năm cấp 3 của tôi sẽ ra sao vì trường mới bạn mới nhiều cái lạ tôi chưa khám phá hết và tôi sẽ có bạn gái chăng. Tôi gạt đi suy nghĩ đó ngay vì từ trước giờ tôi chưa có quen bạn nữ nào cả, cũng không lấy làm lạ vì tôi cũng không có gì đặc biệt....
6:30 sáng báo thức đang kêu inh ỏi, tôi liền bật dậy tối qua tôi đã ngủ quên mất. Đệch biết thế không suy nghĩ linh ta linh tinh tôi đánh răng rửa mặt và thay đồ cùng lúc mất có vài phút tôi đã xong (ghê chưa). Ăn sáng chắc để sau vì chắc nhận lớp một lúc là về ngay, có tiếng động cơ ở ngoài cửa phòng kèm tiếng còi xe máy:
-"An êi dậy chưa ku 6:35 rồi mà còn chưa vác mặt ra đây để a đèo đi qua trường này".
-"Tao đây tối qua tao ngủ quên xong sáng dậy muộn quá chắc tao phải ăn sáng sau rồi, mà sao nói chuyện nghe láo vậy".
-"Heh đàn em mới lên thì nghe anh lớn đi cưng, mày không có xe nên chú mày nhờ tao chở đi đấy còn không cảm ơn đi".
Nó vênh mặt với tôi vì nghĩ nó lên trước nên có quyền làm anh lớn, cũng sắp đến giờ nên tôi bước ra ngoài để khoá cửa phòng rồi đi cùng nó.
-"Vl An?".
-"Gì tự nhiên nhìn tao ghê thế?".
-"Moá ơi sao mày cao vậy rõ ràng hôm qua mày ngang ngang tao mà".
Nó há hốc mồm hỏi tôi.
-"Giờ mới thấy à, hôm qua m đứng trên bậc với trời cũng tối nữa nên không thấy rõ chứ gì".
Chắc giờ nó nghi ngờ nhân sinh rồi. Không phải khoe nhưng tôi cao khoảng 1m85, tôi cao nhất họ cũng không biết sao mình cao thế được bắt đầu từ lúc hè ôn thi vào cấp 3 tôi đã cao lên vậy rồi.
Minh chở tôi đến trường trên đường đi tôi ngắm nhìn thành phố Sài Gòn. Nhiều cái lạ tôi chưa biết đến nhưng thằng Minh với kinh nghiệm "anh lớn lên trước" của mình giải thích cho tôi mọi thứ.
Trường tôi cũng khá gần trọ nên đi 5p là đã tới nơi rồi, hai đứa tôi dắt xe vào bãi đỗ rồi đi vô sân trường. Trường khá rộng nhiều cây xanh và nhìn hiện đại hơn các trường cấp 3 ở quê tôi, hai đứa tạm chia tay để đi tìm lớp của mình đi một hồi tôi mới tìm được hàng của lớp mình, tôi ở trong a1 chuyên của trường với những người bạn mới. May mắn làm sao Minh cũng ở trong lớp tôi khi thấy nó tôi mừng rỡ ra mặt vì có người quen.
Ổn định hàng lối chúng tôi được cô chủ nhiệm dẫn vô lớp, lớp tôi khá sát căn tin nên có thể ra đây một cách nhanh chóng. Mấy đứa con gái nhìn tôi hơi nhiều có lẽ vì chiều cao của tôi, vài đứa con trai thì nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Do cao nên tôi được xếp ngồi ở bàn cuối dãy bàn giáo viên kế cửa sổ Minh cũng ngồi cạnh tôi và hai cậu bạn khác nhìn khá là thân thiện....
Tỉnh khỏi cơn suy nghĩ, tôi nhận ra đã khá trễ rồi nên quyết định gạt qua một bên để ngủ. Mai là chủ nhật nên tôi tha hồ mà đánh một giấc tới trưa, sạc điện thoại và tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
5 notes · View notes
hoanghuuthang-ceointech · 1 month ago
Text
Câu chuyện truyền cảm hứng kinh doanh đáng chú ý
Có rất nhiều câu chuyện truyền cảm hứng khởi nghiệp của các doanh nhân thành đạt trên khắp thế giới, mỗi người đều có một hành trình và câu chuyện riêng để chia sẻ. Nhìn chung, hầu hết các doanh nhân thành đạt đều đã trải qua những thất bại và khó khăn trước khi đạt được thành công. Một trong những câu chuyện ý nghĩa nhất là về ông Hoàng Hữu Thắng, là một trong những doanh nhân thành đạt nổi tiếng tại Việt Nam. Câu chuyện truyền cảm hứng kinh doanh của ông là một trong những câu chuyện truyền cảm hứng cho nhiều người trẻ khởi nghiệp tại Việt Nam.
Ông Hoàng Hữu Thắng bắt đầu sự nghiệp với nhiều thất bại và khó khăn nhưng ông không từ bỏ, ông luôn cố gắng và không ngừng nỗ lực. Với tinh thần quyết tâm và sự kiên trì, ông đã trở thành một trong những doanh nhân thành đạt tại Việt Nam. Hiện tại ông là người sáng lập lên Tập Đoàn Intech Group với quy mô 400 nhân sự cùng tốc độ tăng trưởng vượt trội với doanh thu trung bình trên 50%.
Câu chuyện khởi nghiệp của Doanh nhân Hoàng Hữu Thắng truyền cảm hứng cho những người trẻ, nhất là những người đang muốn khởi nghiệp. Đó là một câu chuyện về sự kiên trì, quyết tâm và nỗ lực không ngừng nghỉ để đạt được mục tiêu.
- Câu chuyện truyền cảm hứng khởi nghiệp mạnh mẽ cho giới trẻ của Doanh nhân Hoàng Hữu Thắng
Câu chuyện truyền cảm hứng khởi nghiệp của Doanh nhân truyền cảm hứng Hoàng Hữu Thắng không phải là một con đường bằng phẳng, êm đềm. Đó là những khó khăn, những vấp ngã phải đánh đổi bằng cả mồ hôi và nước mắt. Nếu từng xem qua thước phim về cuộc đời doanh nhân sẽ không có ít người xúc động mà rơi nước mắt.
Tumblr media
Xuất thân từ huyện miền núi Lục Nam, Bắc Giang, gia đình không khá giả nên chi phí học tại Hà Nội khi đó là là gánh nặng với ông Hoàng Hữu Thắng. Ông bắt đầu kiếm tiền bằng cách vừa học vừa làm đủ nghề như theo xe hàng đi khắp miền Bắc, miền Trung, làm nhân viên kinh doanh mũ bảo hiểm. 
Ông Hoàng Hữu ThắngThắng quyết định tạm dừng công việc làm thuê để khởi nghiệp ở một lĩnh vực hoàn toàn mới với số vốn vỏn vẹn 8 triệu đồng và "4 không" gồm "không khách hàng", "không kinh nghiệm", "không tiền", "không quan hệ". Thời điểm khởi nghiệp, các nhà máy FDI đang vào Việt Nam rất mạnh. Ông Thắng nhận thấy tiềm năng lớn với ngành sản xuất thiết bị công nghiệp, nên thành lập Intech Group cung cấp các loại con lăn công nghiệp, băng tải, băng chuyền. Và bắt đầu mọi thứ từ căn phòng trọ của mình.
Để tìm khách hàng, lãnh đạo sinh năm 1983 mày mò tìm hiểu về sản phẩm, đăng tin rao vặt trên các trang tin phổ biến lúc đó. Kiên trì tìm kiếm, sau vài tuần công ty đã có đơn hàng đầu tiên. Nhưng theo ông, hành trình khởi nghiệp không hề đơn giản. "Đơn hàng đầu tiên rất khó khăn mới kiếm được, nhưng lại gặp trục trặc khi khách hàng không sử dụng được sản phẩm. Lí do là vì đơn hàng được đặt qua một bên trung gian và các bên đã không có sự ăn khớp về thông số kỹ thuật. Chính tôi và em trai phải đứng ra giải thích để khách hàng thông cảm và tìm cách bù đắp để giải quyết", ông Thắng kể.
Lãnh đạo Intech sau đó đẩy mạnh marketing, kinh doanh và nhận được các đơn hàng mới. Sau hai tháng mở công ty, doanh thu lên tới hơn 100 triệu đồng mỗi tháng và có dấu hiệu tăng trưởng ổn định.
Từ căn phòng trọ nhỏ, quy mô nhà xưởng đã tăng dần lên 150 m2, rồi 600 m2, 1.500 m2. Intech ngày nay đang là một hệ sinh thái với nhiều công ty con trong các lĩnh vực cơ khí chính xác, tự động hóa, công nghệ và năng lượng tái tạo cùng quy mô gần 400 nhân sự với tốc độ tăng trưởng doanh thu 50-100% mỗi năm. Ở lĩnh vực cơ khí, Intech Group gia công các sản phẩm con lăn, băng tải công nghiệp chất lượng cao. Các sản phẩm chi tiết cơ khí chính xác chất lượng cao phục vụ trong nước và xuất khẩu sang các thị trường Nhật Bản, Mỹ, châu Âu.
Đơn vị cũng phát triển giải pháp tự động hóa trong công nghiệp, nhà máy, logistics, kho vận... Công ty tạo ra các giải pháp công nghệ cao, thông minh và ứng dụng hiệu quả trong sản xuất công nghiệp, logistics, kho vận như robot tự hành AGV, giải pháp kết nối IoT, tự động hóa và nhà máy thông minh.
Với kinh nghiệp kinh doanh của mình, CEO Intech Group cho rằng khi khởi nghiệp, ngoài kiến thức chuyên môn, việc trau dồi các kiến quản trị doanh nghiệp, quản trị thời gian và tài chính... rất cần thiết. "Tôi chưa bao giờ làm trưởng chứ đừng nói đến làm giám đốc. Không học hỏi mỗi ngày thì không đủ kiến thức điều hành tập thể. Tôi dành một đến ba tiếng mỗi ngày suốt mười mấy năm qua. Chỉ có học mới có thể làm được việc", ông Thắng chia sẻ.
Trong bối cảnh năm 2023 đang diễn ra đầy khó khăn đối với các doanh nghiệp khi nền kinh tế chịu nhiều ảnh hưởng từ lạm phát gia tăng, ông và đội ngũ của mình đã chủ động xây dựng nhiều phương án để có kịch bản thích ứng linh hoạt với bất kỳ điều kiện khó khăn nào của thị trường. Và hiện tại, ông đã có đủ tự tin để bắt tay xây dựng hệ sinh thái cho doanh nghiệp của mình với những mảnh ghép mới, thu hút những nhân tài có kiến thức, trí tuệ và khát vọng đi cùng để kiến tạo doanh nghiệp theo cả chiều rộng và chiều sâu. Tất cả thể hiện một khát vọng minh chứng cho tinh thần: “VietNam can do”.
1 note · View note
chiecallingme · 8 months ago
Text
240505 Đặt title gì bây giờ 😆
Do là...tới tháng nên tâm trạng mình không tốt cộng với cơ thể yếu nên như mọi lần, rất thường hay mơ những thứ kỳ quặc. Tuy nhiên, không như rất nhiều năm cộng lại, lần này mình mơ về cái thứ đc gọi là "one night stand", nói cách khác là tình 1 đêm - thứ mà mình chưa từng trải nghiệm trước đây. À, thực ra ko phải là mơ về tình 1 đêm, mà gần như có thể gọi là vậy 🤣 mà còn là với 1 anh người ở bển -))) tỉnh dậy tao cười thấy bà.
Đêm trước đó thì tự dưng mơ thấy 1 anh đồng nghiệp, gọi là đồng nghiệp nhưng ngoài chào hỏi mấy câu ra, chưa từng nói chuyện với nhau đc 1 lần gọi là có công việc -))) thú thật, mình nhìn đồng nghiệp nam như bạn cùng giới, chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào với bất kỳ ai, bảo là coi thường thì ko phải nhưng bảo nể trọng thì càng ko phải -))) nên dù mồm mình có chào, miệng có cười, nói mấy câu đãi bôi thảo mai thì trong tâm mình, vẫn có 1 sự ba chấm khá nặng. Về anh mình vừa mơ thấy này cũng vậy, trình độ thuộc dạng cao nhất, vai vế cũng xếp top đầu, ngoại hình sáng sủa. Đấy là mn nhận xét thế, nhưng trong mắt tao lại chả thấy gì. Ảnh cũng có rất nhiều tin đồn, và cặp kè với các chị cả công khai lẫn đồn thổi khá là ba chấm 🤣 Tuy vậy, bản thân mình thấy 1 số tin đồn có vẻ ko đúng, bởi con người với tính cách vậy, ko dễ dàng mà làm vậy 😆 Bằng 1 cách kỳ lạ nào đó, có lần ảnh đã ngồi im trong xe ô tô nhìn mình ở 1 bãi đậu xe vào tầm trưa mưa rả rích lành lạnh ko 1 bóng người nọ. Mình bt đi đường khác, mà hôm đó vì mưa nên vòng ra đó muốn tận dụng mái che khu ô tô cho đỡ ướt, thấy cây cối chuyển lá đỏ vàng dưới mưa đẹp và đường ko có 1 ai nên đã dừng lại ngắm rồi chụp ảnh khá lâu. Chụp và ngắm chán chê mê mỏi thì ở 1 góc nọ ảnh mở cửa xe bước ra 🤣 Tao cũng ko chào mà bình thản đi thẳng. Dù chạm mặt nhau, tao cũng nhìn ảnh nhạt như nước ốc -))) Cách đây 2 tuần có 1 cái event nọ, tao chả quan tâm nên ngồi mở app ra học ngoại ngữ. Thì số phận đưa đẩy, bà chị ngồi cạnh tao bỏ về, ghế trống. Bt mình đi đâu thường ghế bên cạnh mình đều trống dù sự kiện có to tới mức nào, mình cũng ko hiểu lý do vì sao :v Những người khác ko ai dám ngồi nhưng ảnh từ xa lại và ngồi cạnh, tao cũng chỉ ngước lên gật đầu rồi lại cúi xuống app học tiếp, duy trì trạng thái kememay chả ai hỏi ai tới khi mình bỏ về sớm. Nói thế nào nhỉ, tuy rằng chưa 1 lần nói chuyện nhưng ngồi cạnh tao khoảng 1h, cánh tay anh vô tình để cọ qua cọ lại vào bên trái tay tao, nhưng tao có 1 sự cảm nhận sâu sắc là người này có cảm tình với mình, mà cảm tình ko ít đâu 🤣 Bởi tao cảm được thế nên hôm nọ, tao mơ thấy anh này, bối cảnh ko đặc biệt, ở 1 khu làm việc có nhiều người ra vào, anh này cứ lẽo đẽo đi theo, lúc tao làm việc thì ngồi nhìn. Và bởi ở đây ko mấy ai soi mói nên mình có thể nói thẳng, là mình rất ko ưa mấy thằng kiểu dạng như anh, khoe mẽ, bệnh thành tích, tài năng có hạn mà thủ đoạn vô biên, ăn xương ăn máu của đồng nghiệp... Sao tao lại ghét đồng nghiệp đến mức này nhỉ -))))
Giờ mới nói về giấc mơ tình 1 đêm kia, bối cảnh là mình đi phượt ở nước ngoài. Phong cảnh thiên về núi non, cánh đồng nên có vẻ như mình thuê 1 phòng trong dorm ở trọ ghép ấy. Phòng khá to, giường ko phải loại giường tầng, mà giường to 4 người nằm xếp cạnh nhau ấy, ga trải giường màu trắng. Trước đó, mình có lượn qua chỗ view ngoài trời và 1 chỗ có vẻ như di tích nào đó với hành lang và nhiều cửa sổ (như nhà tù) nên có nói chuyện (bằng tiếng Anh) khá hợp với anh này. Tả qua 1 chút, người này tóc nâu đen, cắt ngắn, có vẻ hơi xoăn, da trắng mắt nâu đen. Dáng người vừa tầm, ko cao lắm và body săn chắc, mặc đồ hơi hướng sporty thoải mái. Lúc ngủ trong dorm, vị trí của anh này ở cạnh mình. Hai đứa nói chuyện với nhau 1 số thứ (ko nhớ rõ lắm nhưng những chuyện về sở thích các thứ thôi) khá hợp nhau. Ảnh giơ tay ra cho mình gối đầu, mình cũng bình thản gối và nói chuyện như thường, trong lòng ko tạp niệm, ko thèm khát gì 🤣 Khổ cho tao quá, ngoài đời đã ko cảm xúc td với ai, mơ cũng thế luôn -))) Một lúc sau tao xoay mặt qua để ngủ thì ảnh tiến lại gần, lấy tay sờ sờ vòng 3 của tao. Tao quay lại nhẹ nhàng đẩy tay ra nói "No!" 😆 Nhớ là ảnh nói "I'm sorry" nữa, khi tao nhìn vào mắt anh ấy trong mơ, thấy 1 ánh nhìn tử tế, một gương mặt hài hòa và chân thành. Tao đứng dậy dọn đồ để chờ trời sáng chuẩn bị đi, thì anh ấy nửa nằm nửa ngồi trên giường, đẩy qua cho tao 20 nghìn đô, nói ảnh tặng, hãy cầm lấy. Tao cười bảo: đây là anh định trả cho 1 đêm ko thành sao, em ko nhận đâu. Tao định xách ba lô đi thì ảnh kéo tay, nói đại ý chỉ là muốn cho tao để tao thích tiêu gì thì tiêu thôi chứ ko phải cái gì kia. Tao cười bảo vậy em lấy 200 đô cho anh vui vậy, rồi tao rút tiền, chào anh ấy và xách đồ ra ngoài 🤣
Kỳ lạ nhất trong giấc mơ này là tiền, có vẻ như là tiền...âm phủ chứ ko tồn tại ngoài đời thực. Bởi tờ 20.000 đô ảnh đưa ko có ngoài đời, và tờ 200 đô mình rút thì nó là 287 hay 273 đô gì đó. Mệnh giá tiền in hẳn trên góc tờ tiền luôn mà 😆 Và người đàn ông ngoại quốc này, mình cũng chưa từng gặp ngoài đời luôn. Kể cả trên phim ảnh, cũng chưa từng thích 1 dv nam nào có dáng vẻ và gương mặt như vậy cả.
0 notes
iam-annhien · 10 months ago
Text
NHỮNG CÂU CHUYỆN DỞ DANG
---
Từ sáng tới giờ. Chẳng hiểu sao tôi không làm gì được. Những chuyện xửa chuyện xưa cứ ào ào về.
Rồi tự dưng tôi thấy mình như bà già bảy tám mươi tuổi. Ngồi một chỗ và nhớ chuyện đâu đâu.
Có lần tôi tan học sớm. Không về phòng trọ mà đi thẳng qua nhà P
P đang tập trung sơn lại chiếc xe đạp leo núi của mình trong sân. Gió thổi nhẹ. Tôi vứt balo lên sàn gạch, ngồi bệt xuống đất. P thấy tôi thì ngạc nhiên.
- Về sớm vậy? không gọi anh đón?
Tôi chẳng buồn trả lời
- Sao vậy? - P hỏi tôi
- Những con người kỳ cục!
- Ai?
- Bạn cùng nhóm làm đồ án
- À. Không hợp nhau sao?
- Họ lý do, đùn đẩy. Chẳng ai hoàn thành phần của mình đúng hạn cả. Rồi họ nhờ em giúp. Ai cũng nói là mình quá bận không đủ thời gian.
- Uhm.!. Rồi sau đó
- Em từ chối.
- Bị mắng à?
- Không hẳn. Họ nói em rãnh rỗi như vậy thì làm giúp họ phần còn lại cũng có sao đâu. Em rãnh rỗi bao giờ chứ. Gần 11h đêm em mới về đến nhà. Em phải thức đến tận 3h sáng 1 tuần liên tục để làm phần của em. Vì em là nhóm trưởng nên phần của em đã nhiều gấp đôi họ rồi. Sau đó ngủ đến 4h30 dậy. Họ chẳng biết gì cả.
- Em có nói với họ không?
- Không. Tại sao em phải nói. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình. Dù em có rãnh rỗi cũng em cũng không có trách nhiệm giúp họ.
- Và…? Em từ chối họ mà không nói nguyên nhân gì cả?
- Uhm. Em bảo cho thêm 2 ngày nữa, phần bạn nào không xong em sẽ gạch tên khỏi bài báo cáo.
- Uầy! Hơi căng ấy.
- Uhm em không biết nói lời khách sáo.
- Một đấu bao nhiêu?
- Nhóm 5 người, 1 bạn xin lỗi và hứa sẽ làm xong phần của mình sau 2 ngày nữa. 3 bạn còn lại 1 phe. Họ ghét em ra mặt.
- Uhm. Nhưng em cũng không thể đòi hỏi họ yêu mến em được.
- Em sai gì sao?
- Em không sai? Nhưng cách xử lý của em cũng không hay. Em nên giải thích một chút. Ít nhất họ cũng không ghét em.
- Em chẳng cần họ thích.
- Một đấu ba. Sẽ khá khó khăn đó.
- Em mặc kệ. Em chẳng làm sai gì cả
- Em bình tĩnh lại một chút!
- Ngay cả anh cũng thấy em sai sao?
Tôi nổi cáu với P. Tôi hiểu được tận sâu trong tiềm thức của mình luôn chôn giấu một nỗi giận hờn, uất ức. Rõ ràng tôi rất vất vả. Tôi cũng biết mệt mà. Tại sao họ làm sai mà ai cũng chỉ trích tôi. Ai cũng nói tôi vô tình, tàn nhẫn.
Phải, tôi đã muốn hỏi P rất nhiều trong buổi chiều hôm đó nhưng không thể nào sắp xếp được ngôn ngữ của mình. Vậy là nước mắt cứ từ từ tuôn ra. Tôi nấc lên từng chặp dài. P ngừng lại. Nhìn tôi, xoa đầu tôi cho rối bung lên. Rồi quay về tiếp tục với cái xe đạp của mình.
Tôi cứ ngồi đó khóc, ngón tay vẽ vẽ xuống nền gạch những chữ P đủ kiểu. Sau một hồi chán chê. Tôi bảo
- Em khóc đủ rồi. Về đây. Bạn trai kiểu gì mà thấy bạn gái khóc chẳng dỗ nỗi một câu. Chán bỏ xừ!
- Biết có dỗ cũng chẳng được. Giờ bình tĩnh hơn chưa?
- Em lúc nào cũng bình tĩnh
P lại bật cười. Lại xoa cái đầu tóc vốn dĩ đã bị anh xoa đến rối như tổ quạ.
- Anh nói này. Có nhiều cách để giải quyết một vấn đề. Sao em không chọn cách dễ hơn. Em chỉ cần nói với họ em rất vất vả, mỗi ngày em chỉ có 1,5 - 2 tiếng đồng hồ để ngủ. Em phải làm thêm, em không có tiền ăn cơm. Còn phải nuôi thêm thằng bạn trai vô công rỗi nghề là anh, còn phải nuôi thêm con mèo thúi ham ăn ở nhà anh nữa. Em thử nói vậy xem. Nếu được thì cố nặn thêm vài giọt nước mắt. Rưng rưng thôi cũng được. Sẽ chẳng ai ghét em. Anh bảo đảm họ sẽ hoàn thành phần của họ sớm thôi. Cũng ko ai chỉ trích em nữa.
Tôi bật cười haha. Như một con hề. Mắt mũi còn tèm lem.
- Em nuôi anh bao giờ chứ. Chỉ trả tiền xe ôm bằng mấy tô hủ tíu gõ!!!
- Bằng số tiền em đi làm vất vả. Vậy là quá nhiều đối với anh rồi!
Nghĩ đến đó tôi lại nhớ ba tôi. Có lần ba bảo P giống như một phiên bản sáng suốt và mạnh mẽ của tôi. Những điều P nói ra đều là những thứ mà tôi hiểu rõ nhưng tôi chưa bao giờ làm được như vậy.
Rồi sau đó tôi lại nhớ đến T
Có hồi, tôi kể cho T nghe chuyện về công việc. Rõ ràng là họ làm sai, họ lại trách tôi. Trách tôi thấy họ sai mà không sửa.
Tôi nói với T, em cứ mãi không hiểu tại sao người ta cứ thích đỗ lỗi, muốn tìm một ai đó chịu trách nhiệm cho cái sai của mình.
Tôi hỏi T: Em như vậy có sai không?
T bảo anh thấy em không sai, là họ làm sai nghiệp vụ không trách em được. Nhưng mà em này! Nghe anh, lần sau khi em thấy họ sai như vậy thì em chỉ ra giúp họ 1 lần. Nhé. Như vậy sẽ dễ dàng hơn, hoàn thành công việc sớm hơn. Cũng không ai không thích em nữa.
Vậy đó. Sao T lại dịu dàng như vậy.
Tôi chẳng bao giờ nổi cáu với T như cái cách đã từng với P.
T nói gì tôi cũng vui vẻ làm theo.
Chỉ cần anh ấy bảo “Nghe anh. Nhé!”
Ừ. Tại sao T lại dịu dàng đến như vậy.
Khiến tôi bực bội bản thân mình chết đi được.
...
(Anh à!
Đừng nghe,
Những chuyện dở dang, mà em đang kể!)
...
- T.A.N -
Tumblr media
1 note · View note
2thegioisaovn · 10 months ago
Text
Nhìn cách người Trung Quốc ‘số hóa’ những ngôi làng du lịch hẻo lánh này mới thấy 5G, AI, IoT giá trị ra sao
5G, AI, IoT thực sự đã lột xác cho nhiều địa điểm du lịch tại Trung Quốc – không chỉ nâng tầm trải nghiệm của du khách mà còn giúp các địa phương dễ dàng quản lý, vận hành di tích, di sản, đi kèm với đó là lợi ích cực lớn về mặt kinh tế.
Du lịch không chỉ là khai thác thiên nhiên, bản sắc văn hóa hay lịch sử mà với công nghệ, giá trị du lịch còn tăng lên gấp nhiều lần về mặt trải nghiệm cho du khách cũng như lợi ích trong việc quản lý, bảo tồn và phát triển các địa điểm du lịch – đây là một trong những tôn chỉ trong cách làm du lịch đang rất thịnh hành tại một số khu vực vùng sâu, vùng xa của Trung Quốc.
Tại sự kiện Sustainability Forum 2023 vừa qua, ông lớn viễn thông Trung Quốc là Huawei đã lần đầu chia sẻ về cách thức là họ đồng hành cùng địa phương để phát triển mô hình du lịch thông minh ở các khu vực vùng sâu, vùng xa, giúp mang đến trải nghiệm du lịch hoàn toàn mới cho các khu vực này.
Thị trấn cổ Hòa Thuận, Vân Nam - “du lịch 1 chạm” lên ngôi
Tumblr media
Thị trấn cổ Hòa Thuận nằm ở Đằng Xung, tỉnh Vân Nam, vùng cực tây nam Trung Quốc, là khu thắng cảnh du lịch cấp 4A quốc gia. Hơn 600 năm qua, trong quá trình giao thoa với văn hóa vùng biên, văn hóa Nam Á và văn hóa phương Tây, tổ tiên Hòa Thuận đã hình thành nên văn hóa kiến trúc Hòa Thuận độc đáo, văn hóa tôn thờ, văn hóa dân gian, văn hóa Hoa kiều.
Xem thêm: Giải pháp số hóa quy trình
Từ năm 2005 đến nay, thị trấn cổ Hòa Thuận đã lần lượt giành được các danh hiệu như "Thị trấn hấp dẫn nhất Trung Quốc", "Thị trấn đẹp về môi trường", "Thị trấn lịch sử văn hóa cấp quốc gia"…
Phố cổ Hòa Thuận khởi động quy hoạch dự án du lịch thông minh từ năm 2020 và chính thức triển khai vào tháng 11/2021. Tốc độ cao, độ trễ mili giây, dung lượng cực lớn, độ tin cậy và an toàn của mạng 5G khiến du lịch thông minh trở thành động lực mạnh mẽ cho sự phát triển số hóa và thông minh trong lĩnh vực du lịch.
Băng ghế sạc không dây tại thị trấn cổ Hòa Thuận.
Khắp khu thắng cảnh thị trấn cổ Hòa Thuận không chỉ được trang bị camera HD nhìn từ trên cao và hệ thống báo động một phím, mà còn được trang bị hệ thống giám sát phòng cháy, hệ thống giám sát chất lượng không khí và nguồn nước, hệ thống phân luồng du khách bản đồ nhiệt AI.
Nhờ AI, du khách tham quan thị trấn này có thể đối thoại với nhà cổ Aisi, đích thân nghe giảng về triết học, xem Chủ tịch Mao và thầy Aisi cùng thảo luận về học thuật.
Các không gian trải nghiệm 3D tại đây cũng cho phép bạn đắm chìm trong khung cảnh bốn mùa yên bình chỉ trong 5 phút. Các công nghệ 5G, VR/AR, Internet vạn vật, dữ liệu lớn và các công nghệ khác đang được ứng dụng rộng rãi trong các khu vực thắng cảnh. Nơi đây cũng có máy bán vé tự phục vụ, băng ghế thư giãn có chức năng sạc, máy in ảnh tự phục vụ, máy lọc nước thông minh, v.v., để du khách cảm nhận đầy đủ sự tiện lợi mà các thiết bị thông minh mang lại.
Nền tảng quản lý từ xa tại làng Hòa Thuận.
Với màn lột xác đó, du lịch thông minh lập tức tạo ra các giá trị hữu hình cho trấn cổ này: Toàn thị trấn Hòa Thuận có 110 nhà hàng, hơn 1.000 cửa hàng, hơn 500 nhà trọ, khoảng 6.500 giường ngủ, hơn 4.000 người làm giàu từ các ngành nghề liên quan đến du lịch. Tiếp theo, các ứng dụng kỹ thuật số có kế hoạch phát triển bản đồ điện tử chính xác, kết hợp thông tin kỹ thuật số của hơn 600 khách sạn và hơn 1.000 thương nhân.
Số liệu năm 2022 cho thấy thị trấn này đã đón 16,3543 triệu lượt khách du lịch, tăng 47,8%, tổng doanh thu từ du lịch là 17,812 tỷ Nhân dân tệ (tương đương 2,5 tỷ USD), tăng 38,3%; Doanh số bán hàng trong lĩnh vực lưu trú tăng 7,5% và doanh số bán hàng trong lĩnh vực nhà hàng tăng 5%.
Làng cà phê Tân Trại
Làng Tân Trại, thành phố Bảo Sơn, vùng biên giới Vân Nam nằm trên sườn núi cao khoảng 1.000m so với mực nước biển, là nơi xuất xứ của cà phê hạt nhỏ Bảo Sơn, được Bộ Nông nghiệp Trung Quốc công nhận là "Một thôn một phẩm" của Trung Quốc. Ở đây có nhiều loại sản phẩm cà phê, bao gồm trà vỏ cà phê, trà hoa cà phê, cà phê nguyên hạt, cà phê xay, v.v.
Trước đây, ngành cà phê của thôn Tân Trại rất ảm đạm, thu nhập trên mỗi mẫu chưa đến 1.000 NDT (141 USD), nhiều nông dân cà phê cảm thấy trồng cà phê không có triển vọng, lần lượt muốn cắt giảm cây cà phê để trồng các loại cây khác.
Để bảo vệ thương hiệu "Làng cà phê đệ nhất Trung Quốc", lãnh đạo địa phương đã đề ra kê hoạch "không thay đổi ngành nghề, điều thay đổi là quan niệm”. Làng Tân Trại kiên trì xây dựng mô hình khép kín "lựa chọn giống, trồng, thu hoạch và chế biến", thúc đẩy mô hình phát triển chất lượng cao, tạo ra sức sống mới cho ngành cà phê. Thông qua kiểm soát nghiêm ngặt về chất lượng, hạt cà phê của thôn Tân Trại dần được thị trường công nhận và các doanh nghiệp ưa chuộng, giá cà phê hạt thô tăng từ 15 NDT/kg đến 60 NDT/kg.
Ngoài ra, thôn Tân Trại ủng hộ việc khuyến khích người dân mua đất và nhà ở, xây dựng thành nhà ở công cộng, nhà ở nông thôn địa phương thành nhà trải nghiệm văn hóa cà phê, khu trải nghiệm kết hợp trải nghiệm chế biến cà phê, trưng bày văn hóa cà phê, tham quan du lịch cà phê và tiêu thụ sản phẩm cà phê. Lấy trang trại cà phê làm nền tảng, hàng năm thôn làng đều tổ chức lễ hội văn hóa du lịch cà phê, cuộc thi pha cà phê, diễn đàn chuyên gia quốc tế, v.v., thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch.
Nhà mạng China Mobile Vân Nam đã giúp làng Tân Trại phủ sóng 5G đầy đủ. Những năm gần đây, thôn Tân Trại nhờ vào thương hiệu "cà phê hạt nhỏ Bảo Sơn" đã thúc đẩy việc chuyển đổi và nâng cấp cà phê thông thường sang cà phê thượng hạng, cà phê Tân Trại trở nên nổi tiếng trong vùng và lan ra cả nước. IoT đóng vai trò quan trọng giúp hỗ trợ giám sát môi trường, nâng cao chất lượng cà phê cũng như khả năng thương lượng về giá.
Trong khi đó, chất lượng mạng cao, độ phủ sóng đạt 98% tạo điều kiện thuận lợi cho việc liên hệ với người dân, hỗ trợ tương tác thương mại điện tử trực tuyến và ngoại tuyến, phát sóng trực tiếp tại khu công viên cà phê.
Hiện nay, thôn Tân Trại đã là điểm du lịch hấp dẫn kết hợp trải nghiệm văn hóa, du lịch cho du khách Trung Quốc.
Số hóa là động lực để phát triển ngành du lịch
Việc phủ sóng 5G, ứng dụng AI, IoT tại những ngôi làng, thị trấn kể trên mang lại hàng loạt lợi ích cực kỳ rõ ràng. Với khách tham quan, trải nghiệm du lịch của họ được nâng lên một tầm cao mới với các thông tin lịch sử được trực quan hóa bằng hình ảnh, giọng nói, không gian trải nghiệm 3D hay nghe đối thoại trực tiếp từ các nhà lịch sử học, chuyên gia.
Với chính quyền và đơn vị quản lý, số hóa giúp họ dễ dàng quản lý, vận hành và bảo tồn di tích đồng thời thúc đẩy phát triển kinh tế với các dịch vụ đi kèm như nhà hàng, khách sạn, bảo tàng vv…
Theo một số chuyên gia trong lĩnh vực du lịch, Việt Nam cũng sở hữu rất nhiều những địa điểm du lịch mang giá trị văn hóa, lịch sử rất cao. Nếu có thể áp dụng mô hình “số hóa” tương tự thì đây sẽ là động lực để ngành du lịch tại các địa phương nói riêng và Việt Nam nói chung phát triển mạnh mẽ hơn nữa trong tương lai không xa.
0 notes
halohuss · 1 year ago
Text
23/07/15 - Mộc Châu ngày hè
Vẫn là câu chuyên của ngày trước, chủ nhật ngày 9/7/2023. Hà Nội không mưa, Mộc Châu nắng đẹp
Đợt đi chơi lần này là 8 người với 2 nữ và 6 nam, bọn mình đều từ ban NSHC của đội tình nguyện. Mình đảm nhận chỗ ở và đồ dùng, ăn uống của mn và một bạn nam nữa đảm nhận lịch trình, địa điểm của đoàn. Chúng mình di chuyển bằng xe máy, vậy là như thế, mình với bạn ấy chung xe để thuận tiền bàn bạc suốt quãng đường dài gần 200km từ Hà Nội đến Mộc Châu - Sơn La.
Tối hôm trước vì lý do chỗ trọ mà một bạn nữ còn lại qua ngủ thông qua lời mời của mình. Hai đứa con gái ngủ cùng nhau mà, chúng mình chắc chắn sẽ tám chuyện đến sáng. Vậy là lịch trình 4h30 xuất phát thì bọn mình 3h30 sáng phải dậy rồi, nhưng nói chuyện đến 1 rưỡi =)))) và mình bị mất ngủ, chợp mắt được 1-2 tiếng là dậy chuẩn bị.
Đến địa điểm hẹn, bọn mình đợi thêm 2 thanh niên trễ giờ nữa, vậy là cũng 5h mới có thể khởi hành. Đến thành phố Hòa Bình cũng tầm 7h, mn cùng nghỉ ngơi và ăn sáng. Lúc đó, mình bắt đầu xin cầm lái để đổi lái với bạn chung xe với mình. Nói chung mình đi cũng tạm tại khum biếc đi xe số. Cái đoàn của mình cũng lạ lắm, mn đều biết hôm sau phải di chuyển đường dài nhưng ai nấy cũng ngủ không đủ giấc hoặc có người có O9 nữa chứ =))) mn thật lạc quan.
Tiếp tục di chuyển và đến huyện Mai Châu, chúng mình dừng lại để check in thêm lần nữa =))) ở đây mình đã có cú ngã tím đầu gối =))) gọi tắt là cú ngã mai châu đi ha :v ban đầu thì không có vấn đề gì nhưng đến tối thì mình đi khập khiễng luôn ạ và nó nhức nữa :))
Mộc Châu chào đón chúng mình là bầu trời xanh đầy nắng, những làn gió mát lành, một màu xanh của miền đồi núi, chúng mình không check in nhận phòng luôn mà ra đồi chè trái tim trước, ăn trưa và về tới hs cũng 12 rưỡi. Lúc đó mn cũng mệt lắm rồi, vậy là đánh một giấc ở quầy lễ tân hs. Bởi mình đã tới homestay này rồi, nên mình có chút quen thuộc với nó, báo trước với họ là được. 13h hơn mình nhận phòng, mn chuẩn bị cho chuyến đi chiều nay - tắm suối tại thác Chiềng Khoa.
Tới thác, chúng mình còn một đoạn dốc nữa mới xuống tận chân thác, qua sự miêu tả mn, đoạn dốc này đủ để đi đầu thai =))) lúc đó cũng hay, mình linh cảm nên xin phép đi bộ trước, từ từ xuống sau =)) Vừa tới thác, mình chứng kiến đôi bên cãi nhau của một ông chú cho thuê đồ và anh 2 thanh niên. Đáng sợ là họ cầm dao ra đe nhau và nếu không có sự can ngăn thì thật là có chuyện rồi....
Mọi người bắt đầu enjoy với không khí tắm thác ở đây, như kiểu rũ bỏ một ngày dài mệt mỏi z. Cơ mà lại có chuyện xảy ra với mình rồi =)))) ở chỗ thác đó có trò chơi bè, ngồi lên bè ra thác để nước mạnh dội vào người. Cái bè được ghép lại bằng những thanh tre dài, qua một hồi nô đùa, ngón chân mình bị kẹp vào thanh tre đó. Mình la lên :))) Thật! cảm giác ngón chân sắp rời khỏi người mình rồi, mãi mới bỏ ra được. Ban đầu không có cảm giác gì, nhưng lúc mình di chuyển có máu ra, mn để ý thấy bảo mình, lúc đó mới giật mình máu ở chân mình à =)))) Sau khi kiểm tra kĩ càng thì có 2 vết thương. Vậy là bạn chung xe mình đó, băng bó giúp mình bằng những khẩu trang mang theo. Một ông anh thì đi ngoại giao xin được cho mình 2 cái urgo. Ều thật ra mình cũng có chuẩn bị những đồ y tế cơ bản cho đoàn mà nhưng lúc đó mình không mang theo thiệc =)))))) Sau vụ này chúng mình vẫn hòa nhập cuộc vui, để ý cái bè một chút dù về sau có người bị trầy xước, kẹp chân thì vẫn rất okeyyy. Kết thúc rồi di chuyển về homestay để nghỉ ngơi và ăn tối. Trong chuyến về hs này mình nói chuyện nhiều hơn với bạn chung xe với mình, có vẻ thân thuộc hơn.
Câu chuyện của Dương
0 notes
imoim36news · 2 years ago
Text
Tumblr media
Cuộc đời vẫn đẹp sao đang gây sốt khi khai thác những phận đời lam lũ Những bức tranh xù xì vẽ những mảnh đời khốn khó Sở dĩ mới lên sóng hơn chục tập nhưng Cuộc đời vẫn đẹp sao đã trở thành một bộ phim rất ăn khách là bởi đạo diễn đã chọn khai thác những góc khuất sau cuộc sống mưu sinh của người lao động nơi khu chợ nghèo. Đó là Luyến (Thanh Hương đóng) sống trong khu ổ chuột cũng mẹ chồng (NSƯT Thanh Quý), tần tảo làm nghề cửu vạn, bốc vác thuê ở khu chợ. Là Lưu (Hoàng Hải) bị vợ bỏ, sống ở gầm cầu, làm bốc vác để nuôi con trai học đại học. Điền (Tô Dũng) là anh em cùng phòng trọ với Lưu, hiền lành, nhường nhịn nhưng cũng có hoàn cảnh gia đình ở quê rất khó khăn. Ở tuyến nhân vật phụ có Bình, làm thuê ở quầy bán hoa quả, đồng bóng, chanh chua hay Hòa, chủ cửa hàng hoa quả hiểu chuyện, thương người... Mỗi một nhân vật đều có hoàn cảnh riêng với mặt tốt và xấu, đáng trách và đáng thương. Họ khiến khán giả đôi lúc chê trách vì hành động lựa chọn tư lợi nhưng sau đó lại rưng rưng thương cảm hay bật cười thích thú với tình tiết hài hước. Phim khai thác về cuộc mưu sinh khổ cực nhưng không bi lụy, u ám mà cho thấy được sự lạc quan, khát vọng sống của mỗi người trước nghịch cảnh. Bên trong sự xù xì, gai góc do cuộc sống nhiều khó khăn, cực nhọc mang lại, mỗi người đều có tấm lòng chân thành, lương thiện, tử tế. Trước Cuộc đời vẫn đẹp sao, một bộ phim cũng từng lấy đi không ít nước mắt của khán giả là Mẹ rơm của đạo diễn Nguyễn Phương Điền. Với bối cảnh từ một làng quê nghèo khó, vùng rừng núi xa xôi hẻo lánh, mỗi nhân vật trong phim cũng đều có số phận đáng thương. Thậm chí, có những người không chỉ nghèo vật chất, mà ngay cả một hình hài nguyên vẹn cũng không may mắn có được. Đó là Mô “gù” (Thái Hòa) với thân hình dị dạng, nghèo khổ, nhưng tốt bụng. Dù hoàn cảnh trớ trêu phải nuôi hộ con người khác nhưng anh luôn yêu thương, thậm chí sẵn sàng...
Tumblr media
0 notes
muabannhadattayninh · 2 years ago
Text
NHÀ DƯ ĐẤT BÁN BỚT 10x35 TẠI NINH SƠN-TP TÂY NINH GIÁ RẺ CHỈ 560TR CHÍNH CHỦ
Tôi có lô đất ngay Tp. Tây Ninh view Núi Bà gần chợ thuộc Phường Ninh Sơn, đường Trần Phú gần ngã tư Tân Bình, hiện tại không có nhu cầu sử dụng nữa nên muốn bán đi.Diện tích đất ngang 10m dài 35m, sổ hồng đã tách thành 2 lô sẵn 5x35. Đất thổ cư 100%, không vướng quy hoạch gì, không lộ giới, không mồ mả…Đường rộng 16m xe lớn ra vào thoải mái, thông ra nhiều hướng.Từ đường nhựa lớn rẽ vào tầm 200m, dân cư ở xung quanh ở rất đông.Vị trí đất cao ráo, vuông vức đẹp. Cốt nền đất Tây Ninh rất vững chắc sẽ ít tốn kém ở khâu làm móng, thích hợp xây nhà ở, kinh doanh nhà nghỉ, phòng trọ, homestay, farmstay hoặc đầu tư lướt sóng, trung – dài hạn.Giá hết đất: 560 triệu. 10 người gọi cho tôi sớm nhất nếu mua được tôi bớt hẳn luôn 60 triệu, coi như là có duyên.Liên hệ 0 chín 8 năm – hai 3 bảy 3 bảy 8 (A. Thanh – Chủ đất)Cảm ơn đã xem tin và quan tâm bấm máy gọi ngay.
Tumblr media
#MuabannhadatTayNinh #NhadatCafeland source https://nhadat.cafeland.vn/nha-du-dat-ban-bot-10x35-tai-ninh-son-tp-tay-ninh-gia-re-chi-560tr-chinh-chu-2197940.html
0 notes
diracsea · 2 years ago
Text
2033 | anemoia - bhva
"Nhưng khi tôi chạm tay mình xuống những lớp đất lạnh, có một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Những hình ảnh loang loáng lướt qua trước mắt tôi. Có những cái tôi nhận ra ngay là ký ức của chính mình. Những buổi sớm mùa đông mây phủ trên đỉnh núi. Tiếng chim xao xác gọi bầy trong một chiều hoàng hôn. Nhưng cũng có những điều mà tôi chắc rằng mình chưa từng chứng kiến bao giờ. Một vùng ngoại ô nửa quen nửa lạ. Dãy phòng trọ sực mùi ẩm mốc. Những thảm cỏ xanh rì, những tán cây liễu rủ, một bàn tay kết từng nhành liễu thành một chiếc vòng rồi tinh nghịch đội lên đầu tôi. Tiếng người chuyện trò lao xao. Một hàng hiên đầy nắng. Nụ cười hiền và đôi mắt đầy vết chân chim. Những ngón tay lướt trên phím đàn trong một căn phòng hòa nhạc rộng lớn. Nỗi cô đơn thăm thẳm đan quyện vào từng khắc, từng giây.
Khi tôi bừng tỉnh khỏi những hình ảnh ấy, tôi thấy mình đang ngồi bệt xuống đất sỏi, trên má hai hàng lệ lăn dài. Và Hoàng Đức đang ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ về tôi như một đứa trẻ."
lxt is a haunting. and is also a dramatic little shit.
damn it, writing lxt is emotionally challenging as hell.
6 notes · View notes
truyenngantinhyeu · 2 years ago
Text
Những cơn mưa rửa lá
Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết tôi sẽ gặp lại em, dẫu cho những hạt mưa ấy đôi khi làm nhân gian trăn trở...
Cánh cửa sổ nhà em mở ra thấy được cả một cánh rừng rộng lớn. Những ngọn thông nằm chếch trên ngọn núi Ngự Bình ủ một màu xanh ngăn ngắt, cứ rủ rỉ những bản nhạc không lời của trời đất. Em hay hỏi tôi:
- Đứng trên đỉnh Ngự Bình nhìn xuống liệu có thấy hết được nhân gian không anh?
Tôi chẳng biết trả lời em thế nào cho phải, bởi tôi đã bao giờ bỏ chút thời gian ít ỏi của mình mà leo lên đó, đưa mắt nhìn xuống để thấy hết mảnh đất cố đô trở mình trong sương sớm đâu. Em mím môi:
- Nhất định em phải lên đó một lần.
Tôi cười ngất:
- Ừ, lúc nào em đi nhớ rủ anh.
Tumblr media
Phải rồi, một năm ngày nắng nhiều hơn ngày mưa, nên thành thử đôi mắt em luôn có nhiều sợi khói bay, đôi mắt đó tôi hay bâng quơ: "Mắt em buồn hơn cả Huế".
Ngọc Lan - tên em vang lên trong ký ức của tôi như hương lan thoảng nhẹ, mùi hương đẩy đưa mời gọi cánh mũi chứ không nồng nàn khiến không gian đặc quánh. Tôi không bao giờ xóa số điện thoại của bất kỳ ai, bởi tôi sợ một ngày muốn liên lạc với một giọng nói thân quen nào đó, nếu không có số điện thoại của họ đồng nghĩa với việc tôi đã để lạc mất họ vào đám đông ngoài phố kia. Hơn nữa, đây là số điện thoại của người con gái tôi yêu thương, với những dòng tin chỉ còn là kỷ niệm. Tôi đã lạc nhiều người bởi họ đã đổi số điện thoại nhưng em chỉ dùng một số duy nhất. Thảng khi, nhìn con số đó nhảy múa, tôi lại muốn nhắn cho em một dòng tin: "Anh nhớ em", thế rồi lại sợ người đàn ông bên cạnh em đọc được, nếu vậy hẳn em sẽ rất lo.
Dăm lần tôi bắt gặp em sánh đôi với người con trai đó, quả là một anh chàng có vóc dáng đẹp, khuôn mặt và ánh nhìn toát lên một vẻ cương nghị. Có lần tôi đến chơi, bánh xe vừa chạm ngõ thì bọc áo đã rung lên những con chữ buồn bã: "Anh Tùng ghen lắm, lúc khác anh đến chơi nhé". Vậy là quay về, thả hồn cho gió dẫu cho gần nhau mà tôi với em như người xa lạ.
[...]
Thành phố của tôi và em nhỏ bé quá, con phố với vỏn vẹn mấy nghìn người, đi loanh quanh một ngày có lẽ đã hết những con đường thì làm sao tôi biết quán cà phê quen thuộc em đến giờ nào. Chiếc ghế đá cô đơn trong công viên đó em ghé chân lúc nào để tôi khỏi phải chạm ánh nhìn ấy.
Những ngày thong thả một chút, tôi thích đi lang thang tìm mua những cuốn sách cũ. Huế là một kho sách lớn, vì vậy sách cũ rất nhiều. Tôi hay thả chân tìm sách trên các sạp bán sách cũ ở đường Nguyễn Trường Tộ, ở đó tôi bắt gặp những quyển sách mà tôi yêu thích. Khi hình dung cuộc hành trình của một cuốn sách cũ, không biết là lòng nên buồn hay vui. Cũng chính những lần bò lê trên chồng sách để lần giở, bàn tay tôi vô thức chạm phải tay em. Vậy là quen nhau, không có chủ ý, cũng không vồn vã nhưng xa nhau là thấy nhớ. Em cũng mê sách cũ, em bảo đọc sách cũ giảm được vô số tiền. Nghe em nói vậy tôi nháy mắt:
- Nếu vậy anh sẽ tặng em nguyên một tủ sách cũ.
Em hay buồn khi thấy những lời đề tặng đã phai màu mực trên các trang sách đã ố vàng, em bảo em xốn xang cho những mối thâm tình. Có thể hình dung cuốn sách cũ như chiếc gạch nối giữa hai số phận, vui buồn bể dâu đời người. Em có một cuốn sổ tay để chép lại những lời đề tặng, tôi cho đó là việc làm lẩn thẩn còn em thì chẳng mảy may quan tâm. Những dòng chữ ấy em xem như kỷ vật.
Tôi hay mua những cuốn sách cũ tặng em, trên đó tôi ghi những lời đề tặng dễ thương như em: "Mến tặng Ngọc Lan", "Giữ cho những ngày cũ"... Ở phòng trọ của em, tôi đóng cho em chiếc kệ để chứa những quyển sách em yêu thích. Kệ vừa đóng hôm trước, hôm sau tôi đã phải gỡ xuống khi em chau mày:
- Anh Tùng hỏi em chiếc kệ sách này ở đâu ra?
Tôi thẫn thờ, chỉ là chiếc kệ sách thôi có gì ghê gớm mà vì hai chữ chung tình em không dám nâng niu chúng.
Rủ em đi cà phê, em chỉ chọn những quán rất lạ, vắng khách. Em sợ khi nhìn ra con phố rộn ràng xe qua ấy, em sẽ bắt gặp một cái nhìn nào đấy soi mói lạ lẫm. Những lúc như vậy, em lại kể với tôi về người con trai em đã ngả mình vào. Tùng - người con trai ấy không biết tặng em những đóa hồng, không biết lần giở cho em những trang sách nhưng đó là người đàn ông đã học cùng em suốt những năm phổ thông cho đến đại học - đã cùng em trải qua bao ngọt đắng của trùng trùng nỗi niềm. Cũng là một quãng thời gian khá dài nhưng quan trọng là anh ta đến trước anh - em bảo vậy. Lạ chưa, tôi làm sao biết mình đến trễ, dẫu cộng trừ nhân chia đủ mọi lý do thì chỉ việc em yêu quý những quyển sách cũ vô danh cũng đủ để tôi dành cho em niềm cảm mến.
Em vào Sài Gòn lặng lẽ, em theo người đàn ông của em vào Nam lập nghiệp. Trước ngày em đi, em đã đem chồng sách tôi tặng em trong suốt thời gian qua trả lại tôi. Em sợ lòng em nhói đau khi nhìn thấy những thứ liên quan đến tôi. Vậy là em đi, như mặt trời trốn biệt đi đâu đó để những hạt mưa về làm ướt đất.
Tôi lần tìm số điện thoại của em, học cách của những người thất tình là xóa con số ấy đi. Nhưng làm sao tôi quên được số điện thoại ấy một khi nó đã nằm sâu trong kí ức tôi. Tôi nhủ lòng, xóa nhé, cho những kỉ niệm chỉ còn là trang giấy trắng nhưng rồi lại thôi.
Lật tìm những cuốn sách em gửi trả bụi bặm bám đầy, bất chợt gặp một lời đề tặng màu mực đã phai, lòng tôi nặng trĩu khi chứng kiến một cuộc chia tay lặng lẽ. Em đi, chắc chắn là em đang hạnh phúc vì em đã được ở bên người đàn ông em yêu mến. Trong đêm em có những vòng ôm trọn vẹn, còn tôi, chỉ biết phóng xe ra phố tự làm cho mình một cuộc hẹn vô hình, để cho em bắt đầu đi vào quên lãng.
[...]
Nhưng điện thoại của tôi đã reo vang vào một chiều mưa, buổi chiều mà bầu trời có cảm giác những giọt mưa lung linh trong nắng đang chênh chao một nỗi giận hờn vô cớ. Tôi nhìn số điện thoại em mà ngạc nhiên, bởi tôi và em đã quá lâu rồi không liên lạc.
- Anh vẫn khỏe chứ?
Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ, líu lo như chim sáo mà lâu nay tôi cơ hồ quên mất.
- Anh vẫn ổn, Tùng không ghen khi em gọi cho anh sao?
-Chúng em chia tay lâu rồi, anh không biết sao? Em đã về Huế hơn một tháng rồi, đủ để lần tìm số điện thoại anh trong thành phố nhỏ bé này.
Tôi hình dung em đang khóc, em khóc khi những cơn mưa đang vui vẻ nhảy múa ư?
-Sao vậy, em yêu Tùng lắm mà?
Em không trả lời câu hỏi của tôi, em nói:
- Mình lên Ngự Bình ngắm mưa rửa lá nhé anh.
- Ngay bây giờ? - Tôi nhìn ra mưa.
- Dạ, bây giờ.
Tôi đang đi trong mưa, con đường trở nên xa lắc khi từng đợt gió lẫn nước mưa tạt vào khiến mắt tôi cay xè. Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết tôi sẽ gặp lại em, dẫu cho những hạt mưa ấy đôi khi làm nhân gian trăn trở...
Nguyễn Nhật Hoàng
10 notes · View notes
phongtro123com · 1 year ago
Text
Cho thuê phòng trọ Ba Đình DT 27m2, Tại Núi Trúc giá chỉ 3,5 tr
Thông tin phòng trọ cho thuê tại Ba Đình
Ngôi nhà mặt phố tọa lạc tại vị trí đắc địa tại Núi Trúc - Kim Mã, không chỉ thuận tiện cho việc di chuyển mà còn nằm gần các đại sứ quán và hồ điều hòa, tạo nên không gian mát mẻ và thoải mái.
Tumblr media
Thông Tin Chi Tiết:
Phòng có diện tích 27m2, được thiết kế khép kín với ban công và cửa sổ mang lại không gian thoáng đãng và sáng sủa.
Nội thất được trang bị đầy đủ, giúp cuộc sống hàng ngày trở nên tiện nghi và thoải mái.
Khu vực nấu ăn được trang bị đầy đủ, hệ thống hút mùi hiện đại.
Tiện Ích:
Không gian riêng tư, không chung chủ, tạo nên sự độc lập và tự do trong sinh sống.
Giá thuê linh hoạt từ 3.3-3.5 triệu, phản ánh sự linh hoạt và tính cạnh tranh.
Tumblr media
Liên Hệ:
Quý khách hàng quan tâm vui lòng liên hệ trực tiếp để được xem nhà và trải nghiệm không gian sống tại địa chỉ này. Chúng tôi cam kết mang lại trải nghiệm thuận lợi và dịch vụ chuyên nghiệp.
Tham khảo thông tin liên hệ tại: https://phongtro123.com/phong-tai-nui-truc-kim-ma-du-do-rieng-biet-pr638626.html.
Tiềm năng thuê phòng trọ Ba Đình
Quận Ba Đình là một quận nội thành thuộc thành phố Hà Nội, Việt Nam. Nơi đây tập trung nhiều cơ quan đầu não của Đảng và Nhà nước, là trung tâm hành chính - chính trị quan trọng của quốc gia. Ngoài ra, quận Ba Đình còn nổi tiếng với kinh tế phát triển và văn hóa lâu đời.
Với vị trí đắc địa và tiềm năng phát triển kinh tế, xã hội, quận Ba Đình luôn là điểm đến của nhiều người lao động, học sinh, sinh viên. Nhu cầu thuê phòng trọ tại quận Ba Đình cũng vì thế mà ngày càng tăng cao.
Vị trí đắc địa: Quận Ba Đình nằm ở trung tâm thành phố Hà Nội, thuận tiện di chuyển đến các địa điểm quan trọng như: Hồ Hoàn Kiếm, Nhà hát Lớn, Văn Miếu - Quốc Tử Giám,... Đây là một trong những yếu tố quan trọng thu hút người thuê phòng trọ tại quận Ba Đình.
Tiện ích phong phú: Quận Ba Đình được đầu tư phát triển đồng bộ về hạ tầng, tiện ích. Trong quận có đầy đủ các tiện ích thiết yếu như: bệnh viện, trường học, chợ, trung tâm thương mại,... đáp ứng nhu cầu sinh hoạt, học tập, làm việc của người dân.
Cơ hội việc làm: Quận Ba Đình là nơi tập trung nhiều cơ quan, doanh nghiệp lớn, tạo ra nhiều cơ hội việc làm cho người dân. Đây cũng là một trong những yếu tố thu hút người thuê phòng trọ tại quận Ba Đình.
Giá thuê phòng trọ quận Ba Đình
Giá thuê phòng trọ tại quận Ba Đình phụ thuộc vào vị trí, diện tích, tiện ích của phòng trọ. Theo khảo sát, giá thuê phòng trọ tại quận Ba Đình dao động từ 1 - 10 triệu đồng/tháng.
Các phòng trọ giá rẻ (1 - 3 triệu đồng/tháng) thường nằm ở các khu vực xa trung tâm, diện tích nhỏ, tiện ích cơ bản. Các phòng trọ này thường dành cho sinh viên, người lao động có thu nhập thấp.
Các phòng trọ trung cấp (4 - 6 triệu đồng/tháng) thường nằm ở các khu vực gần trung tâm, diện tích từ 20 - 30m2, có đầy đủ tiện ích cơ bản như: nóng lạnh, điều hòa, tủ quần áo, giường,... Các phòng trọ này thường dành cho người lao động, học sinh, sinh viên có thu nhập trung bình.
Các phòng trọ cao cấp (7 - 10 triệu đồng/tháng) thường nằm ở các khu vực trung tâm, diện tích từ 30 - 50m2, có đầy đủ tiện ích cao cấp như: nội thất hiện đại, internet, truyền hình cáp,... Các phòng trọ này thường dành cho người có thu nhập cao.
Với vị trí đắc địa, tiện ích phong phú và cơ hội việc làm lớn, quận Ba Đình là một lựa chọn lý tưởng cho người tìm thuê phòng trọ. Tiềm năng thuê phòng trọ tại quận Ba Đình trong thời gian tới vẫn sẽ tiếp tục tăng cao.
Nếu bạn đang có nhu cầu tìm thuê phòng trọ khu vực Ba Đình, Hà Nội, vui lòng truy cập tại: https://phongtro123.com/tinh-thanh/ha-noi/quan-ba-dinh.
0 notes
nykhunglong · 4 years ago
Text
TRẦN TIẾN & TRỊNH CÔNG SƠN
Bức ảnh này được chụp từ một bộ phim tư liệu quý về Trịnh Công Sơn. Trong đoạn phim này, Trần Tiến đang say sưa nhìn Trịnh Công Sơn nói chuyện với Nguyễn Duy, như fan nhìn thần tượng. Những ai xem bộ phim tài liệu “Màu cỏ úa” gần đây cũng đã nhận ra: cùng với Văn Cao, Trịnh Công Sơn là người có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của Trần Tiến. Thực ra ba người cũng chính là tiếng nói của âm nhạc Việt Nam đi qua ba thời kỳ: tiền chiến lãng mạn, chiến tranh tang thương và đổi mới hậu chiến.
Trở lại với bức ảnh. Lúc này, Trịnh Công Sơn khuyến khích Nguyễn Duy và Trần Tiến nên phối hợp với nhau để cùng viết ca khúc. Ông nói: “Duy cứ ngồi trên xe honda với Tiến. Tiến thì cứ viết melody, Duy cứ nghe, rồi từ những cái nốt ấy, chữ nó sẽ mọc ra, mọc ra. Duy thử đi rồi sẽ thấy đây là một trò chơi vui vô cùng tận. Vì chữ nó mọc ra khác với khi Duy làm thơ một mình”.
Đấy chính là cái hay của Trịnh Công Sơn. Ông luôn cổ vũ sáng tạo, đặc biệt là với những bạn bè của mình. Trịnh Công Sơn có nhiều bạn, và có một biệt tài: luôn khiến cho mọi người bạn cảm thấy mình thật đặc biệt. Như Trần Tiến, trong cuốn tự truyện “Ngẫu hứng” của mình, những dòng đẹp và trân trọng nhất đều dành cho Trịnh Công Sơn.
Để biết sự trân trọng ấy từ đâu ra, hãy đọc đoạn tự truyện này:
“Hắn vừa nhập cư Sài Thành, trạc tuổi băm, còn thích điệu đàng lập dị. Áo ngâm vỏ cây người thiểu số, tóc tai hippi, ngược ưỡn, vai khuỳnh. Mở miệng là đại ngôn, bị đồng nghiệp Nam ghét, tẩy chay, cả năm trời không ai mời đi diễn, đói chết mẹ.”
Người duy nhất mở rộng vòng tay với “hắn” chính là Trịnh Công Sơn. Hôm ấy, Trần Tiến tháp tùng Phạm Tiến Duật lần đầu đến nhà Trịnh Công Sơn. Vừa gặp hai người, Trịnh Công Sơn lấy rượu ra mời ngay. Trần Tiến kể:
“Anh mời bọn tôi vài ly là tôi đã say và buồn ngủ. Lính ở trong rừng mà, lấy đâu ra rượu. Anh dìu tôi lên phòng và vặn nhạc của anh cho tôi nghe. Tôi ngủ một mạch. Thấy tiếng nhạc suốt đêm, tưởng tôi nghe hết. Sáng sau anh hỏi: “Có thích bài nào không?”. Tôi nói: “Anh có cái máy nghe nhạc tân kỳ quá, em chẳng biết tắt bằng cái nút nào”. Anh cười thật hiền".
Rồi Trịnh Công Sơn mời Trần Tiến ở lại ngay trong nhà mình. Trong mắt Trịnh Công Sơn, một vị doanh nhân và một người đạp xích lô có giá trị như nhau, vì ông nhìn vào tâm hồn của họ. Và vì thấy tâm hồn của Trần Tiến nên xem “hắn” như người trong nhà, tới bữa mời xuống ăn cơm như anh em ruột. Rồi cái máu giang hổ thảo mãng nổi lên, Trần Tiến ái ngại bỏ ra công viên Văn Lang ngủ bụi. Trịnh Công Sơn mới sai em ruột là Trịnh Xuân Tịnh đi ra thỉnh về, rồi nói giọng buồn bã: “Tiến không chịu hàm ơn cuộc đời, thì làm sao biết trả ơn người”.
Trần Tiến kể: có một dạo khi còn trẻ, ông ôm mộng phải viết cho được những đại tác phẩm Nhưng trong một lá thư tay, Trịnh Công Sơn viết: “Tiến à, mình không nghĩ rằng một bản giao hưởng tồi lại có thể ví được với một câu hò hay”. Tới đây, ta có thể hiểu âm hưởng dân gian xuyên suốt các tác phẩm của Trần Tiến từ đâu mà ra.
Để có thể mang “câu hò hay” vào mọi tác phẩm của mình, Trần Tiến tất nhiên phải có một óc quan sát thật tinh tế. Ông không đứng ngoài, mà lao vào sống, phải sống và thấu cảm đến đâu mới hiểu được “hồn người raglai”, mới nhìn thấy nỗi đau và niềm vui song hành theo những “vết chân tròn trên cát”, mới vui được khi nhìn “đàn chim Chơ rao bay qua bay qua dưới bầu trời”.
Ông mang sự tinh tế ấy từ âm nhạc vào trong văn học, thứ văn thô mộc nhưng đẹp tuyệt vời. Ông viết: “Không phải cứ cây, cứ chim là mùa xuân. Cây mận nhà anh Sơn (Trịnh Công Sơn) bởi cụ nhà khuất xa nên buồn mà chết. Con chim yến mất bạn tình, cô đơn mà đâm đầu từ núi cao xuống vực”.
Sài Gòn trong Trần Tiến chính là Trịnh Công Sơn vậy. Trần Tiến tả người anh lớn của mình: “Người ốm nhưng bước chân khoan thai, quý tộc, vai gầy nhưng ngực vươn ra như kiếm khách, nghe ai kể chuyện gì cũng “Tội rứa, chi mà tội rứa…” Đó là người “bảnh mắt ra đã gọi mình uống rượu, buồn như gã thủy thủ cuối chân trời”.
Thời gian “ở trọ” nhà Trịnh Công Sơn, Trần Tiến liên tục được bơm rất nhiều cảm hứng sáng tác. Ông viết:
“Kẻ hay chữ, một ngày không đọc sách, cái mặt trong đần đần ngu ngu.
Kẻ hay làm, một ngày không có việc, cái người trông bần thần muốn bệnh.
Chả thế vớ được người hay chữ như anh Hoàng Thiệu Khang mới ở bắc vào, anh Sơn vui lắm. Uống rượu, luận triết, nói cười rổn rảng suốt ngày trên cái vườn treo ở nhà. Nhớ một buổi chiều, ba anh em đang khề khà, bỗng có một em Nhật gõ cửa, xin được hỏi anh về triết phương đông. Em lại còn can tội… xinh nữa. Thế là chàng bỏ hai anh em tôi, líu ríu với người đẹp cả tiếng.
Chờ lâu quá, lại thông cảm với ông anh chưa vợ, tôi ra chào, xin phép về. Đi qua nàng, tự nhiên tôi hát:
“Âm dương nằm ngang, ngũ hành nằm dọc.
Em chưa biết đọc, em nằm nghiêng…”
TCS liền chen vào “Hay, hay. Toa mới bịa à, tiếp đi, tiếp đi.” Nói đoạn quay sang em gái xứ Phù Tang, khoe: “Đấy, đấy, âm nhạc phương đông đấy”.
Bấy giờ chàng mới sực tỉnh ra, xin lỗi vì đã quên bọn tôi. Từ hôm ấy, sáng nào cũng gọi sang uống rượu để được nghe những khúc sau. Nhờ gặp tri âm kích động, tôi viết thêm mấy chục bài nữa rồi tịt ngòi.”
Trước khi qua thế giới bên kia, Trịnh Công còn kịp dúi cho Bảo Phúc ít tiền, dặn thu thanh chùm ngẫu hứng cho Tiến, vì hắn “tội dễ sợ”. Tình bạn văn nghệ sĩ ngày xưa, sao mà đáng yêu đến thế.
Cũng như Trịnh Công Sơn, thời trẻ Trần Tiến chủ yếu… hát free. Người ta gọi ông là nghệ sĩ du ca. Mãi đến mấy năm trước, Trần Tiến mới lọ mọ lên Google gõ xem “Du ca là gì”. Đọc một đống kết quả xong cũng… ù ù cạc cạc. Chỉ biết đại loại là đi hát lang thang, không bán vé, không sân khấu, không ánh đèn và… không tiền. Tiền, nếu có, cũng dùng vào mục đích thiện nguyện.
Trần Tiến đã du ca như thế suốt thời trai trẻ. Tiếng hát của ông – cũng như người anh ruột Trần Hiếu – đã vang lên từ những chiến trường. Anh chơi guitar và hát cho bất cứ nơi nào có lính. Nhưng nếu Trần Hiếu hát sân khấu lớn, kích thích tinh thần chiến đấu cho hàng trăm, hàng vạn người qua những bài hát ca ngợi cách mạng và con người cách mạng thì Trần Tiến hát có khi chỉ cho hai, ba người nghe. Anh hát trên đỉnh núi, ngoài bến phà, trong công sự, leo lên cả ụ pháo nóc cầu Long Biên mà ngân nga. Và khi đã lớn tuổi rồi, ông cũng chỉ cảm thấy thoải mái khi hát ở những nơi không có ánh đèn sân khấu.
Vì dưới ánh đèn sân khấu, người ta sẽ phô ra một gương mặt mà đám đông muốn thấy. Trong khi Trần Tiến chỉ có độc nhất một gương mặt. Có lần vì cả nể, ông tham gia làm giám khảo cho chương trình “Bước nhảy hoàn vũ”, và mang luôn cái tính có sao nói vậy lên show. Các em nhảy latin sexy thì phải bình luận là vú có nảy, mông có sexy không, chứ chả lẽ lại đi nói “vòng một được đó, vòng ba chưa được”? Và thế là một cuộc scandal nổ ra. Trần Tiến hứng trọn những lời chỉ trích, miệt thị từ chính những khán giả mà ông vẫn thương yêu và dốc lòng viết bài hát cho họ.
Ông viết: “Thấy lạc lõng, nhưng rồi chợt hiểu ra: già rồi. Những khán giả yêu ta cũng đã già theo, hoặc đã về cõi vĩnh hằng bình yên. Vậy mà còn ngồi đây tí tởn với “Bước nhảy hoàn vũ”. Sao không hoàn vũ đi nhạc sĩ hết thời ơi”.
Trần Tiến không hết thời, mà chỉ lạc thời. Kẻ lạc thời ấy càng trở nên cô đơn khi những người bạn lớn lần lượt nối gót ra đi, để ông cứ phải chứng kiến cảnh “chiều hoang vắng, chiếc xe tang đi thật vội vàng”. Trần Tiến như một gã cao bồi già, môt hôm bước ra đường, thảng thốt nhận ra đàn bà tự tin nhất định phải xài băng vệ sinh A, đàn ông đích thực thì phải uống bia B, trẻ con phải uống sữa C thì mới thông minh. Vợ yêu chồng thì phải cho một muỗng siêu bột nêm D vào canh. Rồi chợt nghĩ: ông Hoàng Cầm đi xe gì mà gái mê chết mệt, ông Nguyễn Tuân bú sữa gì mà viết hay đến thế….
Một kẻ lạc thời, vì dù đã là thời bình, mà vẫn phải chứng kiến những “trận chiến” mới trên mặt trận văn hóa. Dù cố đứng ngoài cuộc, nhưng thỉnh thoảng Trần Tiến cũng khéo léo nói lên quan điểm của mình, khi có người chỉ vì bài hát mà Trịnh Công Sơn viết cho Lưu Kim Cương đã vội kết luận ông là người của “bên kia”, rồi từ đó cố phủ định tất cả những sáng tác của ông. Trần Tiến kể lại cuộc hội thoại của mình và một người bạn tên Khanh “khú”:
- Em mê giao hưởng, thế có nhớ bản số 3 của Beethoven viết tặng Napoleon không?
- Có, một trong những bản hay nhất của nhân loại.
- Beethoven đã xét nát nó khi Napeleon mang quân chiếm nước Đức, quê hương ông. Nhưng bài hát nó vẫn sống mãi. Có yêu một người đến mức thần tượng mới sáng tác hay như thế. Người đời đâu cần phán xet ông ấy yêu nhầm ai. Nhạc hay nó sẽ vượt qua mọi thành kiến, tư tưởng, chính trị. Nó sẽ nằm mãi trong lòng nhân loại. Cứ hay là được.
Ta bắt gặp khẩu quyết “cứ hay là được” ấy trong xuyên suốt chặng đường sáng tác của Trần Tiến. Viết gì cũng được, cứ hay là được. Nghệ thuật trước hết là hấp dẫn, chuyển tải gì tính sau. Vì “thực ra có cái quái quan trọng gì đâu mà chuyển tải. Ai cũng sáng tác nhạc và viết văn được cả thôi. Thằng (Nguyễn Trọng) Tạo viết ca khúc cũng dễ thương. Nguyễn Nguyễn Đình Thi viết nhạc, ông Văn Cao vẽ… Trời cho thì nhận! Đừng nghĩ nhiều đến chuyển tải thông điệp. Chẳng có thông điệp nào mới cả, nhưng sẽ rất mới nếu sống thật mình! Làm tình thì có gì là mới. Những ai yêu ta thật, dù chả biết kỹ thuật gì, vẫn cứ làm ta mê đi là sao. Nói ỡm nói ờ mà cứ sướng là sao.
- Anh ơi, nhìn này, nó là cây lúa đấy.
Chàng đâu có nói con điên này chỉ một thứ mà ai cũng biết, chỉ ồ lên:
- Thế à, thích nhỉ, cây lúa đẹp nhỉ.
Tình yêu thì lúc nào cũng vui thế đấy, dù có thòi ra thông điệp gì mới đâu.”
Sau này khi có ai hỏi phim “Em và Trịnh” muốn truyền đi thông điệp gì, có lẽ sẽ trả lời: tình yêu thôi.
Vì: “Tình yêu thì lúc nào cũng vui thế đấy, dù có thòi ra thông điệp gì mới đâu.”
16 notes · View notes
xindunghenuoc · 4 years ago
Text
[+666k likes] [+94k lượt chia sẻ] Người phụ nữ 56 tuổi ấp ủ kế hoạch "đào thoát" khỏi gia đình.
Vào một khoảnh khắc nào đó của năm 2020, Tô Mẫn - một người phụ nữ 56 tuổi quyết tâm muốn sống vì chính mình một lần: Rời khỏi gia đình, lái xe thực hiện một chuyến du lịch tự túc.
Bà nói: "Quãng thời gian khổ nhất của đời dì đã qua rồi." Sinh con, chăm bẵm cô con gái lớn lên từng ngày, nhìn thấy nó lấy chồng, có đứa con của riêng mình rồi lại chăm lo cho cậu cháu ngoại mãi đến khi vào nhà trẻ. Bà đã thực hiện hết tất cả những nghĩa vụ, những thiên chức của người mẹ mà xã hội này đặt ra. Lúc bà 50 tuổi, kinh nguyệt đã biến mất chẳng còn dáng hình, suy giảm trí nhớ cùng với những nếp nhăn hằn sâu thi nhau xông vào cuộc sống của bà, bà thấy mình không thể đợi chờ thêm nữa.
Mãi cho đến một buổi chiều nọ của mùa đông năm ngoái, bản nhạc cuộc sống tất bật chẳng có thời giờ nghỉ ngơi của bà mới đón nhận một dấu lặng. Hôm ấy bà vẫn lên mạng tìm kiếm tiểu thuyết xuyên không như mọi ngày thì chẳng hiểu sao lại nhấp vào một đường link lạ, ấy là bài viết chia sẻ trải nghiệm du lịch phượt của một blogger nọ. Trong khoảnh khắc đó, Tô Mẫn thấy hấp dẫn vô cùng: "Còn có lựa chọn như vậy nữa ư?"
Tô Mẫn thấy mình cũng có thể như vậy. Bà nói với con gái mình về chuyện này, cô con gái nhìn video chia sẻ kia còn tưởng rằng bà đang nói đùa, cô con gái bảo với bà: "Mẹ thế này chẳng biết bao giờ mới đi được nữa." Cô con gái mới sinh một cặp song sinh, cần Tô Mẫn chăm lo con giúp mình. Nhưng lần này Tô Mẫn giữ vững mục tiêu của mình: "Đợi năm sau khi sắp nhỏ vào nhà trẻ thì mẹ sẽ đi."
Nhưng kế hoạch ấy lại một cơn dịch bệch lan khắp cả nước bất ngờ đánh vỡ. Nhà trẻ lùi lại lịch nhập học, Tô Mẫn buộc phải nhốt mình trong nhà. Tháng 9, cuối cùng thì hai cậu cháu cũng đi nhà trẻ, Tô Mẫn cảm thấy mình "đã hoàn thành nhiệm vụ", sau đó đặt mua hết tất cả những vật dụng có trong giỏ hàng của mình để phục vụ cho việc du lịch tự túc. Khi từng đơn hàng được gửi về nhà, chồng bà có vẻ hoảng hốt. "Bởi tôi mà đi rồi thì ông ấy phải dọn ra khỏi nhà con gái, chẳng ai nấu cơm cho ông ấy nữa." Tô Mẫn nói vậy.
Bà lái con xe POLO, bắt đầu hành trình đi từ Trịnh Châu, đến con đập Tiểu Lãng Để, Tam Môn Hạp rồi lại lang thang khắp Tây An suốt một tuần. Chặng đường từ Tây An đến Thành Đô phải ngang qua Tần Lĩnh - một nơi hiểm trở mà ngay cả những tay tài xế già đời cũng phải khiếp sợ. Tô Mẫn vòng quanh núi suốt 8, 9 tiếng đồng hồ mà chỉ gặp được đúng hai con xe, tuy sợ hãi là vậy nhưng nỗi cô đơn không hề tồn tại, bà chỉ thấy tự do. Trưa hôm ấy, mây mù giăng khắp Tần Lĩnh, tầm nhìn xa chỉ khoảng hai trăm mét là cùng, Tô Mẫn dừng xe một lát. Bà thấy cơn gió lúc này là cơn gió của tự do. Bà quay một video ngắn đăng vào group gia đình: "Mọi người xem con đường này dốc chưa kìa, cảnh núi mới đẹp biết bao." Có mỗi cô con gái trả lời, bảo bà chú ý an toàn.
Tô Mẫn bảo tôi, có nhiều lúc, vợ chồng bà như kiểu sống trong hai thế giới song song: Hồi còn trẻ, bà dắt con gái đi dạo phố, hai mẹ con đi tít đằng trước, một mình chồng đi theo sau. Sau khi con gái lên lớp Chín, trọ ở kí túc xá trường, hai người chia phòng ngủ. Nghe thấy tiếng chồng đóng cửa rời khỏi nhà thì bà mới có quyền sử dụng ghế sofa với TV trong nhà để ngồi xem bộ phim mà mình thích. Sau này con gái Tốt nghiệp Đại học, trở về nhà lấy chồng, sinh con, hai người buộc phải sống chung một phòng, Tô Mẫn với chồng còn dứt khoát mua một chiếc giường tầng về. Bà ngủ giường trên, chồng ngủ giường dưới, cứ đến tối thì mỗi kẻ một cái tai nghe, nằm lướt điện thoại của mình. Quần áo, giày dép trước giờ toàn để riêng. Có khoảng thời gian Tô Mẫn còn định mua rèm riêng từng giường về nữa, nhưng bà sợ con rể thấy nhà mình dị hợm nên thôi.
Tô Mẫn không dám nói nhiều khi ở trong nhà, vì chồng bà thích nhất là bới móc, đâm xỉa, bà thấy mình sống đè nén, sống gò bó quá thể, "ở nhà của mình mà cũng không được tự do nói chuyện".
Thậm chí Tô Mẫn còn có thể căn cứ vào biểu cảm trên gương mặt chồng để đoán chừng tình cảnh của bản thân: Trước khi chồng bà nổi cơn giận thì ông ấy "trợn mắt lên", đôi mắt từng khiến bà thấy rung động khi đi xem mắt ấy giờ lại khiến bà sợ hãi khôn tả, "tôi sợ ông ấy giận rồi đánh tôi". Tô Mẫn nói lúc chồng bà tức giận sẽ đập vỡ đồ đạc, đánh người, cú đấm của ông ấy có thể khiến bà văng sang một bên. Lần nghiêm trọng nhất là khi Tô Mẫn cũng giận dữ, chẳng biết bà vớ được cái ghế con ở đâu nữa, rõ ràng là bà có thể đập vào người ông ấy nhưng kết quả là bà chần chờ giây lát sau đó ném cái ghế sang bên cạnh, đối phương cầm lên đập vào lưng của bà, đau nhức những mấy ngày trời.
Năm 2019, Tô Mẫn bị chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm cấp độ trung. Bác sĩ bảo với bà, bộ não của con người được vận hành bởi mạch máu chính, một mạch là "Trường Giang", một mạch là "Hoàng Hà", phần đầu của mạch Hoàng Hà trong đầu bà tắc nghẽn đôi chút, não bộ không được cung cấp máu đầy đủ nên mới hay đau đầu, chóng mặt. Nghiêm trọng nhất là bà thường bất giác rơi nước mắt lúc ở nhà, và rồi bắt đầu uống thuốc chữa trầm cảm.
Khi chiếc xe lăn bánh cả mấy trăm cây số bà mới dám gọi cho mẹ mình, đây là cuộc điện thoại đầu tiên mà bà gọi về sau khi rời khỏi nhà. Bà chỉ nói rằng mình ra ngoài chơi để giải buồn, chứ chẳng nhắc gì cụ thể cả. Tư tưởng của mẹ bà vẫn dừng ở cấp bậc "Gia đình hoà thuận thì mọi chuyện mới hưng thịnh được", lần nào mẹ cũng sẽ khuyên Tô Mẫn rằng cố sống với nhau đi, mày tự lấy nó mà, giờ con cái cũng có rồi thì làm sao được nữa, chẳng lẽ lại không lo cho con mày à? "Mẹ tôi lúc nào cũng nói ngoài việc keo kiệt ra thì ông ấy cũng đâu có xấu tính gì mấy", Tô Mẫn biết trong mắt mẹ, nếu người chồng không ngoại tình đòi ly dị thì mẹ vẫn sẽ thấy "dù gì vẫn sống tiếp được mà". Bà sẽ chẳng bao giờ nói với mẹ mình rằng kể từ khi ba mươi tuổi, bà với chồng bà đã chẳng còn chung chạ gì nữa.
Tiếp sau, bà muốn đến Côn Minh rồi đi Lệ Giang, Đại Lý, dựng lều cắm trại bên hồ Nhĩ Hải, vào giấc cùng những tiếng chim hót líu lo. Cuối cùng bà muốn đón năm mới ở Hải Nam. Con rể vốn định kêu bà nhanh chóng về nhà trước Tết, nhưng Tô Mẫn "không muốn làm việc cho mọi người nữa".
Tác giả: Ân Thịnh Lâm@Sohu
Dịch: Linh Lung Tháp
18 notes · View notes
buingoctuong · 5 years ago
Photo
Tumblr media
" Dù là ngồi trên tàu hỏa xóc nảy, đọc lướt qua cuốn tạp chí, dù là ngủ gật trên xe buýt, ngắm nhìn những cụm mây qua cửa sổ máy bay, dù chỉ còn lại một mình trong phòng trọ ở một thành phố xa lạ, lắng nghe tiếng mưa rơi , dù là lang thang trên bãi biển hay đi vào núi sâu, chỉ cần không phải là nơi đây thì đối với anh, đó đã là những chuyến đi, đó đã là hạnh phúc.." -Choi Kab-soo/nơi tình yêu ngang qua. https://www.instagram.com/p/Bz97VXBgH3K/?igshid=1vyxs18n9eg2b
2 notes · View notes
sonmaker-blog · 6 years ago
Text
Du lịch Đà Lạt và các địa danh nổi tiếng
giới thiệu
Đánh giá của chúng tôi:  
Nằm ở độ cao 1500 mét so với mực nước biển trên cao nguyên Lang Biang là Đà Lạt , thủ đô kỳ lạ của tỉnh Lâm Đồng. Khí hậu ôn hòa và đất đai màu mỡ đã mang lại cho Đà Lạt thành phố biệt danh mùa xuân vĩnh cửu và đó là nơi hoa nở, chim hót và không khí trong lành, tươi mát và rực rỡ của thông.
Du lịch Mộc Châu
Xuống để đi tiếp
Logo của Agoda
Kiểm tra phòng trống khách sạn tại Đà Lạt
Đến
...
Để lại:
...
Khách:  
Tìm kiếm
Nơi ở hàng đầu
Khách sạn mơ ước
Lam Viên
Ngủ ở nhà nghỉ Đà Lạt
Nhà trọ Luân Tân
Nhà trọ Tây Tạng
Xem tất cả những nơi để ở
Duyệt khách sạn trên Agoda
Duyệt khách sạn trên Đặt phòng
Những việc cần làm hàng đầu
Chuyến tham quan bí mật của Mr Rot
Tour du lịch dễ dàng
Hẻm núi
Cáp treo
Chùa Trúc Lâm và hồ Tuyền Lâm
Xem tất cả các điểm tham quan
Du lịch Canada
Độ cao, khí hậu mát mẻ, vẻ đẹp tự nhiên và săn bắn trò chơi phong phú là những gì đầu tiên thu hút thực dân Pháp ở đây trong nửa đầu thế kỷ 20. Đà Lạt trở thành một điểm nghỉ mát nổi tiếng, một thời gian nghỉ ngơi từ nhiệt đới và các cơn sốt rét của đất nước. Nó phát triển mạnh mẽ như một thị trấn nghỉ hè trên núi cao / ven hồ, trang trí cho nó một biệt danh khác, là Le Le Paris Paris hay một chút Paris. Tàn dư của kiến ​​trúc thực dân Pháp tư sản vẫn có thể được nhìn thấy ngày nay: những khách sạn cổ kính, những biệt thự đổ nát quyến rũ với những vườn hoa hồng, những lối đi dạo rợp bóng cây và nhà thờ.
Gặp thác Voi.  Ảnh chụp trong hoặc xung quanh Đà Lạt, Việt Nam bởi Cindy Fan.
Gặp thác Voi. Ảnh: Cindy Fan
Sự hấp dẫn của Đà Lạt vẫn tiếp tục vì giờ đây nó trở nên nổi tiếng như một điểm nghỉ mát cho khách du lịch nội địa. Như một người địa phương giải thích, Đà Lạt trải qua bốn mùa trong một ngày . Khi bạn thức dậy, thời tiết sẽ có cảm giác như mùa xuân. Nhiệt độ giữa trưa tăng lên tới 24 độ C. Vào lúc bốn giờ, không khí trở nên gay gắt như một ngày mùa thu. Khi màn đêm buông xuống, đó là mùa đông - ít nhất là theo tiêu chuẩn Việt Nam. Đánh giá tất cả những chiếc áo khoác phồng dày được bán ở chợ, bạn sẽ nghĩ đó là Siberia. Đối với hầu hết, các đêm 15 độ là mới mẻ và dễ chịu. Hãy chuẩn bị với một lớp ấm áp.
Nhiệt độ mát mẻ của Đà Lạt là lời giải thích tốt cho lý do tại sao nó trở thành thủ đô đám cưới và tuần trăng mật của Việt Nam . Các cặp vợ chồng Việt Nam đổ về thành phố để nghỉ ngơi lãng mạn và cách nào tốt hơn để giữ ấm sau đó để âu yếm với người yêu của bạn. Bạn sẽ thấy các cặp đi dạo nắm tay nhau và cano bên hồ. Nếu bạn là một người du lịch một mình, bạn sẽ cảm thấy hơi lạc lõng trong Thung lũng tình yêu .
Du lịch Đài Loan
Ồ, thật xinh đẹp.  Ảnh chụp trong hoặc xung quanh Đà Lạt, Việt Nam bởi Cindy Fan.
Ồ, thật xinh đẹp. Ảnh: Cindy Fan
Các điểm du lịch ở Đà Lạt rơi vào hai loại: nhắm đến khách du lịch nội địa và khách du lịch quốc tế. Những người trước đây rất nặng về bộ dụng cụ và sẽ có người nước ngoài gãi đầu vào những con vật bê tông, trang phục ops và ngựa được vẽ bằng sọc ngựa vằn. Đối với khách du lịch phương Tây, Đà Lạt là về thác nước và vùng nông thôn , và cách tốt nhất để khám phá cả hai là trên hai bánh xe , cho dù bạn đang tự lái xe hay bạn đi xe đạp.
Trên một chiếc xe máy bạn có thể ngửi thấy những cây thông, ngắm hoa, cảm nhận không khí lạnh và uống trong khung cảnh mục vụ tuyệt đẹp. Các công ty du lịch xe máy đã xuất hiện như cỏ dại và chúng tôi đã đếm được hàng tá thứ khác với tên người lái dễ dàng trong tên. Chuyến đi một ngày là một cách tuyệt vời để bao quát nhiều điểm tham quan Đà Lạt như chùa Trúc Lâm , Ngôi nhà điên , thác nước voi và thác nước Pourour , trong khi chuyến đi nhiều ngày kết thúc ở một thành phố khác thú vị hơn nhiều so với một nơi cũ thông thường đi xe buýt.
Chỉ trích.  Ảnh chụp trong hoặc xung quanh Đà Lạt, Việt Nam bởi Cindy Fan.
Chỉ trích. Ảnh: Cindy Fan
Đà Lạt là câu tục ngữ của Việt Nam . Vùng này nổi tiếng với sức mạnh nông nghiệp, trồng hoa quả, rau, hoa, tơ tằm, sữa, gạo và cà phê - rất nhiều và rất nhiều cà phê. Vào cuối thế kỷ 19, người Pháp đã giới thiệu canh tác cà phê đến Tây Nguyên, sử dụng dân tộc thiểu số K'Ho (Hồi Montagnards) để làm đồn điền. Sau chiến tranh, ngành công nghiệp cà phê bắt đầu phục hồi chậm. Đầu những năm 1990, Việt Nam chỉ chiếm 1% thương mại thế giới.
Chuyển nhanh đến năm 2015: Việt Nam là nhà sản xuất cà phê lớn thứ hai thế giới , đầu tiên về hạt Robusta, tất cả được trồng chủ yếu ở Tây Nguyên. Khoảng 95% hạt cà phê được sản xuất trong nước là Robusta, thường được xuất khẩu để pha cà phê hòa tan và pha chế rẻ hơn. Nhưng các đồn điền cửa hàng gần đây ở Đà Lạt tập trung vào phát triển Arabica và nâng cao chất lượng đã nâng cao danh tiếng của Việt Nam trên sân khấu toàn cầu. Vào năm 2015, Starbucks đã giới thiệu cà phê đầu tiên của họ từ nước này, một loại cà phê có nguồn gốc duy nhất phiên bản giới hạn cà phê Starbucks Starbucks Việt Nam Đà Lạt. May mắn cho bạn và ví của bạn, thành phố đang bùng nổ với những quán cà phê giá rẻ từ các góc địa phương nơi đàn ông tụ tập uống cà phê Việt Nam dày đặc, hút thuốc và chơi bài, đến các khớp hipster trẻ trung.
Dệt lên một cơn bão.  Ảnh chụp trong hoặc xung quanh Đà Lạt, Việt Nam bởi Cindy Fan.
Dệt lên một cơn bão. Ảnh: Cindy Fan
Hầu hết các chuyến đi dễ dàng bao gồm một điểm dừng tại một trang trại cà phê hoặc bạn có thể dễ dàng thực hiện theo cách riêng của bạn đến một. Có một số được thiết lập cho khách du lịch nơi bạn có thể mua một vài túi và tìm hiểu về sản xuất. Và vâng, bạn có thể tìm hiểu về cà phê cầy hương được đánh giá cao và quaff trên một vài tách đặc sản Đà Lạt này. Cà phê mèo poo chỉ là một trong nhiều trải nghiệm làm cho trái tim nông nghiệp này trở nên đáng nhớ.
1 note · View note