Tumgik
#nhìn xa trông rộng
baominhland · 2 years
Text
Những tuổi xông đất cực xấu với gia chủ vào năm 2023
Bên cạnh việc lựa tuổi tốt để xông đất năm mới, gia chủ phải biết “né” những tuổi xông đất không tốt vào năm 2023. Dự án đang mở bán: Vinhomes Móng Cái Theo quan niệm trong dân gian, sau đêm giao thừa, mọi điều không may đã qua đi và tất cả đều trở thành thành những khởi đầu mới mẻ. Đón chờ một năm mới hanh thông và tốt đẹp. Vì lý do này, những người đến nhà chúc tết đầu tiên – tục xông đất đầu…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
antruongnguyenthuy · 7 months
Text
Tumblr media
Sẽ thật thô thiển khi ta cố gắng phân bua tình cảm của một cô gái. Một người có thể thích một người vì điều gì, người ngoài không thể hiểu hết được nhưng sẽ luôn biết cách hoài nghi chấm hỏi. Có đôi lần em thấy mình nhìn xa trông rộng vãi nồi. Giữ người ấy trong lòng là điều đúng nhất em từng làm để bảo vệ người ấy và bảo vệ cả chính em. Chuyện của hai người đừng để cho cả thế giới biết. Mỗi ngày ta họp chợ phiên, chuyện miếng cơm con cá và những lời ra tiếng vào sẽ lấn át những lời mến thương,
luôn luôn sẽ là thật vậy.
— AN TRƯƠNG
51 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
〔Bài dịch số 1013〕 ngày 22.12.2022 :
Tumblr media
有心栽花花不开,无心插柳柳成荫。生活有时候很有意思,你越是用力证明,越感觉疲惫。越是对一件事的结果产生执念,他就越反着来。太过用力,本身就是一种消耗,反而适得其反,用温柔的力量,反而能厚积薄发,就像发条上的太紧容易断,该放松时放松,该努力时努力,张弛有度才刚刚好。不骄不躁,抚平心态,才能看到更好的阳光。不要一味地追求太紧绷的用力,人生最坏的结果不过是大器晚成。
Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Cuộc sống có những khi thật thú vị, bạn càng dùng sức chứng minh việc nào đó thì ngược lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Càng chấp niệm với kết quả của một câu chuyện nào đó, thì điều ngược lại sẽ lại tới. Ta càng dùng sức quá đà thì lại càng tiêu hao năng lượng, càng khiến cho nó bị phản tác dụng, nếu ta biết dùng sức mạnh của ấm áp, thì kết quả của câu chuyện lại rẽ theo một chiều hướng khác, giống như một sợi dây - buộc quá chặt thì sẽ dễ đứt, cần thả lỏng hãy thả lỏng, cần nỗ lực thì nỗ lực, Biết co biết giãn; lạt mềm buộc chặt mới là tốt nhất. Không kiêu ngạo - không nóng nảy, tâm thái tĩnh động mới có thể dễ dàng nhìn xa trông rộng. Đừng mù quáng mà đuổi theo thứ gì quá mạnh mẽ, điều tồi tệ nhất trong cuộc sống có lẽ là "có tài nhưng thành danh muộn."
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
112 notes · View notes
eits-rayne · 14 days
Text
Mới đây thôi mà mình đã 24 tuổi. Đôi lúc, mình vẫn nhớ đến những kỷ niệm xưa, cảm giác như chúng chỉ vừa mới xảy ra. Vậy mà giờ đây, ai cũng đã trưởng thành, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Có những người đã tìm thấy mục tiêu, định hướng cho bản thân, và rồi cũng có những người như mình, sống không có mục đích gì cả.
Điều khiến mình khó chịu nhất lúc này chính là bản thân đng dần dần quên đi những ký ức vô tư của ngày trước – những ngày tháng không lo toan, chỉ có ăn, học, chơi và ngủ. Nhìn lại, mình thấy thời gian ấy có vẻ đẹp, nhưng cũng có khi là tại vì nó là ký ức quá khứ nên trông nó đẹp thôi vì mình cũng nhận ra những ngày đấy nó lẻ loi đến mức nào. Hôm nay, mình vẫn cảm thấy vậy, cố nhớ lại từng chi tiết, nhưng ký ức thì rời rạc, vỡ vụn. Có khi, niềm vui mà mình nhớ chỉ là điều mình tự tạo ra trong tâm trí mà thôi sau cùng thì những ngày đấy có phải lo toang điều gì như bây giờ đâu.
Dường như mình không còn lý do để tiếp tục. Những giấc mơ và hoài bão xa vời, tưởng chừng như không thể với tới trong tương lai gần. Nhưng mình vẫn cứ nghĩ về chúng. Liệu mình có thể thực hiện được không? Đôi khi, mình cũng nghĩ đến việc đột ngột ra đi, có thể là một ngày nào đó. Ai mà biết được chứ? Cuộc sống con người thật nhỏ bé, không hơn gì một hạt cát trong vũ trụ rộng lớn, nhưng giấc mơ con người ai cũng to lớn.
Ngày hôm nay, khi nhìn về phía trước, mình chẳng thấy gì cả. Không biết mình đang cố gắng vì điều gì, không ai cần đến mình, và mình cũng chẳng cần ai, mình không mong đợi điều gì vì cho đến sau cùng nó cũng không ở lại mãi mãi. Có vẻ như một phần nào đó trong mình đã chết. Mình chỉ mong rằng sẽ có một khoảnh khắc đáng nhớ trong quãng thời gian tuổi 20, nhưng thời gian cứ trôi qua, và mình vẫn không làm được gì, thậm chí chẳng muốn làm gì.
Nếu có một ngày được đi đến những nơi mình muốn, mình hy vọng sẽ có ai đó cùng đi, cùng ngồi uống cà phê và trò chuyện về những gì đã trải qua. Chỉ đơn giản như thế thôi, như những con người bình thường.
2 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 2 years
Text
TRÁNH XA 8 ĐIỀU SAU NẾU KHÔNG MUỐN BỊ TỤT XUỐNG “DƯỚI ĐÁY” CỦA XÃ HỘI
1. Người không học hỏi thêm trong thời gian rảnh
Người luôn có thời gian rảnh rất khó thành công, người lúc nào cũng bận rộn mới rất có thể sẽ thành công. Khoảng thời gian ngoài 8 tiếng làm việc quyết định hiện tại và tương lai của bạn.
Có học tập thì mới có quyền lựa chọn, không có tri thức thì không có thưởng thức. Vì vậy muốn có thưởng thức thì bạn phải bước vào phòng học. Không phải xã hội phát triển quá nhanh, mà là tư duy của chúng ta quá chậm. Tại sao chúng ta tư duy chậm? Là do chúng ta không chịu học thêm.
2. Người không chịu tiếp thu cái mới
Một ý tưởng mới, một phát minh mới nào đó đều có vai trò quan trọng trong sự phát triển của xã hội. Thế nhưng, nếu một cái mới vừa ra đời lại bị hoài nghi cự tuyệt thì không thể đưa đến xu thế phát triển.
Vây nên xu thế không thể dùng con mắt để nhìn mà phải dùng nhãn quan để phán đoán. Ai nắm bắt được xu thế sẽ nắm bắt được tương lai, không nên lấy suy luận làm kết luận, chỉ sử dụng những cái mình biết để phán đoán tương lai. Người mắt điếc tai ngơ trước cái mới nhất định sẽ bị xã hội đào thải.
3. Người chỉ dựa vào mình đơn đả độc đấu
Thế kỷ 21 là thời đại anh hùng thoái vị tập thể lên ngôi, nơi nào xây dựng được tập thể tốt thì nơi đó sẽ chiếm được thị trường.
Bạn nên biết 1+1=2 là toán học, còn 1+1=11 là kinh tế học. Bạn dễ dàng bẻ gãy 1 chiếc đũa nhưng 10 đôi đũa bó lại thì bạn không thể bẻ gãy.
4. Người có tâm lý yếu ớt dễ bị tổn thương
Phát sinh sự việc to nhỏ không quan trọng, cách nghĩ và cách nhìn của bạn mới là quan trọng.
Bản thân sự việc không làm tổn thương bạn, mà chính cách nghĩ của bạn khiến bạn tổn thương. Trong cuộc sống luôn có những chuyện không như ý xảy đến với bạn, nếu tâm lý của bạn yếu đuối dễ bị tổn thương, bạn sẽ rất dễ bị xã hội đào thải.
5. Người chỉ có một nghề, không có năng khiếu nào khác
Các chuyên gia kinh tế dự đoán rằng năm 2015 có 50 ngành nghề bị đào thải.
Không có nguy cơ chính là nguy cơ lớn nhất, thỏa mãn với hiện tại là cái bẫy khổng lồ. Khi đắc ý nhất nên tìm đường lui cho mình, đừng đợi đến lúc không được như ý mới tìm đường lui.
6. Người thiển cận toàn so đo tính toán những chuyện trước mắt
So bì tị nạnh những việc nhỏ nhặt trước mắt sẽ đánh mất đi tương lai, so đo món tiền nhỏ sẽ đánh mất món tiền lớn, không có tầm nhìn xa trông rộng sẽ dẫn đến hẹp hòi.
Một loại đầu tư tốt nhất trên thế giới và không có rủi ro chính là đầu tư vào học tập, học tập có thể giúp người ta có tầm nhìn xa, học mới thấy được xu thế của tương lai.
7. Người có khả năng thương lượng kém
Cổ nhân nói chuyện nhỏ không nhẫn, hay nổi cáu, không thể mưu sự chuyện lớn. Chỉ số thông minh cao có thể tìm được một công việc tốt, người biết thương lượng trong hoàn cảnh khó khăn là người có thể đạt tới đỉnh cao.
Các nhà tâm lý học đã tổng hợp ra 4 trường hợp sau:
Người có năng lực nhưng nóng tính —> có tài nhưng không gặp thời;
Người có năng lực mà không nóng tính —> sự nghiệp phát triển thuận lợi;
Người không có năng lực mà lại nóng tính —> không làm nổi chuyện gì;
Người không có năng lực cũng không nóng tính —> được người khác giúp đỡ.
8. Người quan niệm lạc hậu, tri thức cổ hủ
Thực phẩm hết hạn sử dụng không thể ăn, quan niệm quá hạn không thể sử dụng.
Trong thế kỷ 21 này, thành công không phải là bạn vượt qua bao nhiêu người mà là bạn giúp đỡ bao nhiêu người, kẻ địch lớn nhất không phải là người khác mà là chính mình, thành công là biết phát huy được ưu điểm, thất bại lại tổng hợp của khuyết điểm
ĐÃ QUÁ ĐỦ NHỮNG NGÀY TẠM BỢ NHƯ VẬY RỒI!
Tôi biết bạn biết rõ điều đó hơn ai hết, nhưng bạn chưa tìm được cách để thoát khỏi nó, cần một người đủ kinh nghiệm để hỏi
Sưu tầm và biên soạn
Theo: Tony Buổi Sáng
Tumblr media
58 notes · View notes
nam-phong · 1 year
Text
Tumblr media
“Khi bạn mở rộng tầm nhìn và trông ra thế giới, bạn sẽ thấy thế giới rộng lớn vô biên. Khi bạn bỏ qua mọi lời bàn tán, ngẩng đầu nhìn về phương xa, bạn sẽ phát hiện con đường phía trước thênh thang, rộng lớn. Khi bạn không để cuộc đời mình phụ thuộc vào người khác, bạn sẽ nhận ra mình mạnh mẽ vô cùng. Khi thế giới của bạn đủ lớn, bạn sẽ thấy cuộc đời nằm trong tay bạn.”
(Vãn Tình)
23 notes · View notes
buddhistbooks · 1 month
Text
Tumblr media
Người đại lượng ắt có đức dày, khiến người khác ngưỡng vọng.
Đại lượng không phải là một nét tính cách, mà là sự cuốn hút về nhân cách. Đó là khí chất hay khí khái của một người, là thế giới nội tâm toát ra bên ngoài, là sức mạnh vô hình toả ra từ tố chất của một người.
Đại lượng không phải sinh ra đã có, mà là khí chất được hun đúc dần dần sau bao trải nghiệm của cuộc đời, là nhận thức, thái độ của một người đối với cuộc sống và xã hội, là “hữu xạ tự nhiên hương” trong nhân tính, chẳng thể nguỵ tạo.
Đại lượng là nói năng nhã nhặn, xử thế hài hoà, tự nhiên, tĩnh lặng, an hoà trước cuộc sống. Người có tấm lòng rộng mở thì không hấp tấp, không biếng nhác, khi không cần ra tay họ nằm im bất động, lúc cần xuất đầu lộ diện lại khiến người khác phải ngỡ ngàng thán phục.
Đại lượng như đứng trên cao mà suy xét vấn đề, khiến người khác ngưỡng vọng. Người đại lượng như một cuốn sách hay, khiến người khác vương vấn mãi chẳng nguôi. Dẫu ở góc độ nào, người khác cũng đều không thấy nhàm chán vô vị, hễ đọc là mê, thọ ích vô cùng. Người ấy biết nhường nhịn, không vì hàm dưỡng sâu sắc của mình mà cười chê sự nông cạn của người khác.
Đại lượng là biết coi nhẹ, danh lợi bạc tiền như phù vân, tâm sáng vằng vặc như ánh trăng giữa trời.
Đại lượng là khiến người khác cảm thấy mình được tôn trọng, chứ không phải kính sợ. Người ấy trung thành với bạn bè, hiếu thuận với mẹ cha, dẫu đứng ở ngôi cao, cũng không bao giờ khiến người khác chạnh lòng, mà luôn giành cho họ những ánh mắt ngưỡng mộ.
Tâm tĩnh tại, suy ngẫm sâu, chăm học hành. Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ có thể bạn không làm được, nhưng đừng bao giờ từ bỏ việc vun đắp nội tâm của mình. Cứ nhìn rộng hơn, bạn có thể bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu, bạn có thể đi được bao xa thì đi xa bấy nhiêu. Đại lượng chính là nuôi dưỡng cốt cách và khí khái của bản thân mình.
Đại lượng là sự khiêm nhường. Trong ba người ắt có người là thầy của ta, đừng coi thường bất kỳ ai, hãy tìm ra khuyết điểm của mình trên thân người khác. Dẫu không thần tượng bất kỳ ai, cũng cần học hỏi sở trường của người khác.
Đại lượng là một thái độ nhân sinh. Khổng Tử gặp vua các nước mà mặt không biến sắc, gặp kẻ hiền thì chủ động học hỏi, chứ không khiếp nhược, luôn giữ gìn nhân cách và sự tôn nghiêm của bản thân.
Đại lượng thể hiện tầm cao của cảnh giới tâm hồn. Biển trải rộng nơi chân trời, trời làm bến, núi chót vót leo đến ngọn, ta làm đỉnh. Đứng trên cao mới có thể nhìn xa trông rộng.
Đại lượng là tài phú mang theo bên mình, chẳng ai có thể trộm mất, khi hiển lộ khiến người cảm thán chẳng nguôi, khi ẩn mình lại an nhiên, tự tại.
Đại lượng là sự tu dưỡng, là cõi lòng sâu thăm thẳm. Người khác có thể không biết được nội tâm của bạn sâu bao nhiêu, nhưng đừng bao giờ khiến họ hoài nghi hay thù địch với bạn.
Làm người như vậy thật chẳng dễ, nhưng nếu làm được thì đã ở trên tầm cao của cõi nhân sinh.
Theo Epoch Times tiếng Trung
Thiên Cầm biên dịch.
2 notes · View notes
noxinrus · 6 months
Text
Dạ vũ
Tumblr media
immersed in an imaginary world, I'm a fool waiting for you to give me that sincere love.
***
Satan không thích những bữa tiệc rỗng tuếch nhạt nhẽo, nhưng voilà, ngay lúc này hắn đang biếng nhác nhận lấy một ly champagne đế cao trên chiếc khay bạc chạm khắc dây leo cổ điển từ người phục vụ vừa đi ngang qua, dự định giết thời gian trong khi chờ đợi sự xuất hiện của hậu duệ nhiều đời thuộc dòng dõi Bá tước, đối tác làm ăn của hắn và đồng thời là chủ nhân bữa tiệc mùa hè thường niên này. Xung quanh hắn, âm nhạc du dương lấp đầy những bức tường cẩm thạch sáng loáng, tất cả quyện hoà trong một không gian xa hoa hữu hạn; ríu rít tụ hội dưới chóp đuôi nhọn của chiếc đèn chùm khổng lồ lơ lửng thả treo từ chính giữa mái vòm với bức tranh tường thủ công xa xỉ khảm vàng ròng.
Hắn rũ mắt lắc lư ly rượu trong tay ở một góc khuất tối tăm bên bàn tiệc đứng trải satin, trông theo từng cặp đôi lần lượt cúi chào rồi bắt đầu điệu nhảy mở màn dưới ánh đèn pha lê lấp lánh trong suốt gần như hổ phách. Dưới gót giày hắn, mặt sàn lát đá hoa cương bóng loáng mơ hồ in dấu vô số bóng hình cao quý dát đầy vàng ngọc, những người từng xuất hiện trên muôn vàn tờ tạp chí lớn nhỏ, có tên trên nhiều bài đăng khác nhau trôi nổi khắp internet và được tung hô xưng tụng là giới thượng lưu - theo cái cách truyền thông thường gọi tầng lớp cao cấp nhất trong xã hội. Tuy nhiên bản thân giới thượng lưu cũng luôn ngấm ngầm phân chia lại những cấp bậc của riêng nó; và bữa tiệc mà hắn đang ép mình tham dự một cách cực kỳ uể oải này vốn chỉ dành cho một bộ phận rất nhỏ đang đứng trên đỉnh nhọn của một tam giác vàng thực chất vô hình.
Satan thoáng nhăn mũi sau khi nâng ly nhấp một ít champagne hảo hạng. Hắn hờ hững đưa tay nới lỏng nơ bướm trên cổ, chuẩn bị quay người rời khỏi gian phòng tù túng giả tạo này để ra xem thử ban công rộng mở hướng về phía đài phun nước cẩm thạch lấp lánh dưới ánh trăng tháng sáu; dẫu vậy một tiếng gọi quen thuộc đã đường đột níu lấy bước chân hắn:
“Satan? Thật bất ngờ vì anh cũng đang ở đây.”
Người phụ nữ mỉm cười với hắn trong bộ váy dạ hội ôm sát đính ruby đỏ rực như ngọn lửa. Mái tóc nàng búi gọn, vài lọn tóc mai xoăn nhẹ buông rủ hờ hững rơi trên bờ vai thon thả dường như cứ thế toả sáng lung linh dưới ánh đèn rọi từ đèn chùm pha lê treo trên vòm trần.
“Sao thế? Anh bất ngờ khi gặp em à?” Nàng hỏi lại vì thấy hắn mãi chỉ im lặng.
Satan nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh như thể in dấu muôn ánh sao trời của người phụ nữ lộng lẫy đứng phía đối diện hắn chỉ cách vài bước chân, quyết định nhấp thêm một ít champagne rồi đặt đế ly xuống bàn tiệc: “Không. Dĩ nhiên em sẽ tới đây, em là một đại minh tinh kia mà.”
Nàng bật cười trước lời nói không biết là châm biếm hay khen ngợi đó: “Thôi nào, làm gì đến mức ấy.”
“Darling, đừng khiêm tốn như vậy chứ,” Satan cười, “dáng vẻ kia sao có thể thuộc về một người vô danh tầm thường.”
Nói đoạn, hắn vẫy vẫy tấm thiệp mời vàng trên tay rồi bổ sung: “Hơn nữa những kẻ tầm thường cũng chẳng thể nào xuất hiện ở đây.”
“Lâu rồi mới nghe anh gọi em như thế,” nàng nghiêng người nhìn hắn, “kiểu biệt danh ngả ngớn ấy đấy, mặc dù chúng ta chẳng là gì của nhau cả.”
Nàng biết rồi hắn sẽ tìm ra cách thức nào đó để khôn khéo né tránh khỏi chủ đề này. Thật đúng như dự đoán, cuối cùng Satan chỉ nháy mắt với nàng: “Nếu darling thích, tôi có thể gọi em như thế suốt buổi tối nay.”
Mặt hồng ngọc đỏ rực trên dây chuyền vàng dường như càng làm tôn lên nước da xinh đẹp trắng ngần, đường xương quai xanh rõ nét và cần cổ thanh nhã thon dài. Người phụ nữ yên lặng đáp lại Satan bằng một ánh nhìn xa xăm: “Còn anh, trông anh như thể không hề thuộc về nơi này. Những chuẩn mực đó, anh biết đấy, anh vốn dĩ đâu hề thích thú những thứ như thế.”
Hắn không trực tiếp đáp lời mà chỉ nhún vai: “Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc em vẫn là người hiểu tôi nhất đấy nhỉ.”
“Phải,” nàng nói vậy nhưng tỏ ra không hài lòng, “người hiểu anh nhất trong số người không hiểu nổi anh.”
Chẳng rõ vì sao Satan cảm thấy chiếc vòng ruby xa hoa trên cổ nàng hơi nhức mắt, hắn thoáng ngả người về phía trước, chống tay lên bàn tiệc thở dài: “Em nên tự xem lại mình đi, chim hoàng yến trong lồng vàng của tôi.”
Nói đoạn, hắn xoa cằm ngẫm ngợi một lát rồi bật cười cảm thán: “Đại minh tinh và trùm băng đảng, tôi nghĩ hai ta khá ngang nhau đấy chứ.”
Dù vậy, hắn không thể phủ nhận rằng nàng đã đúng. Nếu không vì chủ nhân của bữa tiệc này, người đã tự tay gửi thiệp mời dát vàng đến dinh thự của Satan kèm theo một lời đề nghị béo bở mà hắn không thể chối từ, hắn đã chẳng đời nào đặt chân đến một nơi sáo mòn như thế. Ông ta biết hắn ghét tham gia những bữa tiệc thừa thãi vớ vẩn, song lợi ích công việc lại thuộc về phạm trù hoàn toàn khác. Như loài hoang dã không bao giờ buông tha con mồi ngờ nghệch sa bẫy của nó, trong lãnh địa của mình, hắn cũng có thể tự nhận bản thân là kẻ săn mồi thành thục, khát máu và thực dụng bậc nhất, kẻ có thể giẫm đạp lên mọi chướng ngại vật trên đường đi của nó và tận hưởng cuộc chiến đến tận giây phút cuối cùng.
Nàng nhìn người đàn ông khoác trên người bộ Âu phục xám đặt may từ một thương hiệu lâu đời chỉ dành cho giới thượng lưu ở Italy đang hờ hững chống cằm bên bàn tiệc đứng, thở dài: “Sao anh lại ở đây?”
“Chuyện làm ăn ấy mà.”
Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, trên mặt sàn lát đá hoa cương, các cặp đôi đang lịch thiệp cúi người với nhau thay cho lời chào và chậm rãi dắt tay rời khỏi quầng sáng lung linh toả rạng từ muôn vàn ánh đèn pha lê nhân tạo. Nàng vờ vĩnh cầm trên tay ly champagne mà Satan vừa đặt xuống, chợt nghĩ đến những mùa hè trước kia của họ; và rồi ký ức ấy cứ thế thả trôi về một mùa hè nào đó rất lâu về trước, khi họ còn trẻ trung, mơ mộng, bồng bột, khi họ còn mãi ảo tưởng về khả năng phá vỡ giới hạn của bản thân, khi họ cùng nhau bỏ trốn đến Vienne trên một chiếc Mustang mù tạt cổ lỗ sĩ mà chẳng đem theo bất cứ gánh nặng nào.
Đại minh tinh và trùm băng đảng, nàng nghĩ, đúng là hai ta rất ngang bằng.
Chẳng có bất kỳ ai đến Vienne kiếm tìm nàng hay Satan để chia cắt họ như trong những vở bi kịch tình yêu cổ điển, cho tới tận giây phút cuối cùng, chính cả hai đã tự chọn cách quay trở về với số phận của mình và từ dạo đó không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mong manh chỉ bằng cú đập cánh chớp loé của loài bướm đêm ngoài cửa sổ, đối diện với đôi mắt của gã đàn ông hay đùa cợt bên vô lăng chiếc xe Mustang mù tạt dưới bầu trời thưa sao lập loè ánh sáng, nàng đã hiểu được tất cả khi nhận ra ngọn lửa nổi loạn kia vừa tự nuốt trọn, tự chôn vùi bản thân như một hố đen vừa huỷ hoại chính nó. Tất cả còn lại chỉ là tàn tro nguội lạnh, những tàn tích rải rác mãi mãi không thể khôi phục và điều gì đó dường như mất mát bất thành.
Dàn nhạc đang chuẩn bị bài hát tiếp theo, điệu nhảy thứ hai sắp sửa bắt đầu.
Nàng nâng ly champagne bên vành môi, cạn sạch rồi nói: “Satan, nhảy với em đi.”
Satan nhìn nàng uống champagne từ ly rượu của hắn: “Em không sợ tôi à?”
Nàng không đáp. Satan cầm lấy ly rượu trên tay nàng đặt trở lại mặt bàn, ánh mắt lướt qua bờ môi đỏ mọng chẳng rõ ẩn chứa điều gì: “Như em vừa nói, em cảm thấy tôi không thuộc về bữa tiệc này.”
Nàng biết mình cũng đâu thuộc về bữa tiệc này. Dù vậy sau rất nhiều năm, rốt cuộc hai người vẫn gặp lại ở nơi mình vốn chẳng hề thuộc về đấy thôi. Dường như số phận đã định đoạt tất cả ngay từ giây phút mọi thứ bắt đầu, và dù nàng hay Satan có là ai đi chăng nữa, họ chỉ là những quân cờ cách biệt không ngừng di chuyển trên một bàn cờ rộng lớn vô hình.
“Lẽ ra em nên sợ tôi,” hắn nhếch môi, “em biết bản thân quý giá nhường nào, còn tôi là kẻ sinh ra để tước đoạt những thứ quý giá vào trong tay mình.”
Nàng quá đỗi hoàn hảo, hoàn hảo đến mức một kẻ sinh ra trong bóng tối và chỉ thuộc về bóng tối như hắn nào có thể với tới.
“Không sao đâu,” nàng nhoẻn cười, “vì lần này là điệu Les Valse de Vienne.”
“Ồ, thì ra là Les Valse de Vienne.”
Khi vài cặp đôi đã cùng bước lên sàn nhảy chờ đợi điệu thứ hai bắt đầu, nàng từ tốn ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mặt hắn. Ánh mắt Satan khẽ run lên, sau chẳng biết bao lâu tưởng như hàng thế kỷ, hắn thở dài nắm lấy bàn tay thon thả ấy và cất bước vào vầng hào quang của nàng. Họ bên nhau trên mặt sàn hoa cương sáng loáng, mái tóc nàng dường như lấp lánh dưới ánh đèn và đôi mắt nâu dường như toả rạng. Khoảnh khắc những nốt nhạc đầu tiên của bản Les Valse de Vienne ngân vang khắp gian phòng rộng lớn, hắn ôm nàng trong vòng tay dưới vòm trần vàng ròng với bức tranh tường nổi tiếng thời Phục hưng, dẫu vậy mọi chi tiết ngoại cảnh dư thừa đều đã nhoà nét, tan đi, mơ hồ chìm vào dáng vẻ vô thực của người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội đỏ rực.
Satan thở hắt ra khi những ngón tay hắn chạm lướt qua tấm lưng trần. Nàng đã luôn thật tàn nhẫn. Những người phụ nữ xinh đẹp và tàn nhẫn thường ẩn chứa hiểm hoạ khủng khiếp nhất thế gian này, hắn nghĩ rằng có lẽ nàng cũng là một người phụ nữ như thế. Bản thân Satan từng bị thu hút bởi khối mâu thuẫn khổng lồ nơi quý cô kiêu kỳ đang cất bước trong vòng tay hắn như một con thiêu thân lao vào ngọn đèn đốt cháy chính mình, khi ấy nàng thậm chí chưa phải một minh tinh màn bạc, và nghĩ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ có thể từ bỏ người phụ nữ này trong suốt cuộc đời. Người phụ nữ lộng lẫy với vầng hào quang bao trùm lên bóng tối bất chấp sự thật lạ thường rằng chính con người nàng đang nằm trọn trong màn đêm tĩnh mịch, thu thập tất cả và thiêu đốt tất cả để tạo thành ánh sáng của bản thân; thời điểm đối diện với nàng, đã có lúc hắn nghĩ hai người thật giống nhau biết mấy. Họ đã lăn lộn trong bóng tối quánh đặc suốt nhiều năm tháng cuộc đời và cùng tìm cách vượt bỏ nó, dẫu vậy mọi nỗ lực cuối cùng đều trở nên vô vọng bất thành.
Giờ đây còn nhiều chuyện chưa hề thay đổi, đại minh tinh và trùm băng đảng, dường như hai ta vẫn quá ngang bằng.
“Anh còn nhớ những ngày ta ở Vienne?” Giọng nàng nhẹ tênh, “Bên quảng trường, dưới ánh trăng một đêm hè tháng sáu.”
Hai người chạm mắt, nàng lả lướt xoay mình trong vòng tay của hắn: “Thật kỳ lạ, một minh tinh màn bạc như em lại tưởng nhớ quãng thời gian vụn vặt đó đến tận bây giờ.”
“Dĩ nhiên là thế.” Nàng khẽ cười. Điệu vũ kéo hai người kề cận rồi xa cách, giữa những bước chân nhịp nhàng quấn quyện, Satan cảm thấy dường như mặt sàn hoa cương sáng loáng kia tự bao giờ đã loãng tan ra và cóng đông lại, phủ đóng thành lớp băng phẳng lặng trên mặt hồ mùa đông tiêu điều nào đó ở miền ngoại ô xa xôi nước Áo. “Khi ấy em nào phải một đại minh tinh.”
Vạt váy dạ hội satin đỏ rực của nàng lướt qua mu bàn tay hắn giữa điệu Valse, thổi bùng lên ngọn lửa quét qua cõi lòng hắn chỉ để lại tàn tro nguội lạnh. Satan nhướng mày. Hắn biết nàng thật quyến rũ. Quý cô của hắn lặng thầm nhưng táo bạo, nàng bừng sáng lộng lẫy tựa thái dương toả rạng song ẩn chứa đầy bí mật như góc khuất tăm tối của vầng trăng. Nàng đối với hắn vẫn giống như rất nhiều năm về trước; thậm chí cả khoảng thời gian dài sau đó. Từng chuyển động rất nhẹ, chân mày, ánh mắt, khoé môi, cánh tay vươn lên và cặp chân lả lướt. Quý cô trong vòng tay hắn lại trượt ra xa, sau vài nhịp, hắn kéo nàng trở về và chào đón nàng với một cái nhếch môi hời hợt.
“Darling,” Chóp mũi Satan chạm nhẹ lên gò má ửng đỏ và như có như không sượt qua đuôi mắt xinh đẹp của nàng, “em đã từng nghe câu chuyện về con tàu Theseus chưa?”
Nàng hơi ngây ngẩn nhưng vẫn trả lời: “Theseus có một con tàu đặt theo tên mình, ngày qua ngày, dần dà người ta thay thế tất cả bộ phận của nó. Cuối cùng, liệu đó có còn là con tàu gốc nữa không, hay phải chăng đã trở thành một con tàu hoàn toàn khác?”
“Giỏi lắm,” gã đàn ông bật cười. Theo những bước chân xoay vòng của điệu Valse, một lọn tóc bạch kim bất chợt buông rủ trước vầng trán hắn làm đôi mắt xám bạc kia dường như càng thêm sâu thẳm giữa lằn ranh sáng tối tương phản mơ hồ: “Vậy em có biết, đối với tôi, con tàu Theseus chưa bao giờ tồn tại.”
Nàng cầm tay hắn, những ngón tay chậm rãi đan vào rồi lại đường đột tách ra.
“Ý anh là sao?”
“Con tàu Theseus không bất biến hay thay đổi. Nó vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại,” hắn bật cười, chiếc răng nanh nhọn lấp ló dưới vành môi, “mọi ý niệm về nó ấy mà, my darling, đều nằm trọn vẹn trong tâm tưởng của người khác mà thôi.”
Nàng nhìn hắn. Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng suốt buổi tối nay và có lẽ vẫn vẹn nguyên như thế sau gần thập kỷ hai người quen nhau. Chính đôi mắt lạnh lẽo xa thẳm ấy của Satan là thứ làm người khác dè chừng hắn, bất kể những câu đùa vô nghĩa hắn thỉnh thoảng thốt ra hoặc những lời chòng ghẹo sáo rỗng nực cười. Sự trống rỗng vô hồn ấy hiện lên như một dấu hiệu, một điềm báo bất thường chẳng kẻ nào có thể bỏ qua, làm nàng nghĩ tới một lời sấm truyền âm u cho ngày tận cùng của thế giới hoặc tấm biển báo vùng nước xoáy nguy hiểm chông chênh dựng trên vách đá thẳng đứng bên lòng biển.
Satan không phải một đứa trẻ. Hắn chưa bao giờ là một đứa trẻ - kẻ được ban cho cái tên của ác quỷ và khẩu Glock ngay từ khi ra đời chắc chắn không thể trở thành một đứa trẻ.
“Cuộc đời ấy mà, em biết đấy,” Satan ngâm nga trong cổ họng những thanh âm trầm thấp và khàn khàn, “không thể là một ván cược mà em luôn giành được chiến thắng.”
Đỏ bạc thì đen tình, ái tình là một cuộc chơi mà hắn chưa bao giờ giành được phần thắng. Satan nhớ về mối tình đầu ngắn ngủi ngổn ngang mà hắn từng lướt qua trong đời, bởi hắn quá sợ hãi sự mất mát nên chẳng thể nào ép bản thân rơi vào một tình yêu thực sự. Gã đàn ông bật cười bất chấp đôi mắt xám bạc lạnh cóng, kẻ được huấn luyện kể từ khi sinh ra chỉ để sát phạt như hắn lại e ngại phải đánh mất những gì đang có trong tay mình.
Hắn lắc đầu: “Nếu vậy thì chán lắm. Cuộc đời kịch tính hơn thế nhiều.”
Đầu ngón tay nàng lướt qua lòng bàn tay hắn mát rượi: “Anh nghĩ sao nếu cuộc đời có thể chỉ là một trò Russian Roulette.”
“Russian Roulette ấy à?” Hắn huýt sáo, “Smith&Wesson ổ quay, sáu lượt bắn và một viên đạn. Cuộc đời cuối cùng chỉ là một trò may rủi phụ thuộc vào xác suất”
“Anh có tin vận may của mình không?” Nàng hỏi.
“Có chứ.” Hắn thoáng nghiêng đầu rồi bình thản bổ sung, “Có lẽ em không tin, nhưng bẩm sinh tôi đã luôn là một kẻ may mắn.”
Từ thời điểm nào không còn nhớ rõ, tâm trí Satan đã tự động khắc ghi rằng sắc đỏ là dành riêng cho mình hắn. Thứ màu sắc loang lổ, chói mắt, mênh mang và đầy hiểm hoạ ấy, bản thân nó tượng trưng cho thịnh nộ và tội lỗi, khao khát và máu tanh - những gì đã định sẵn sẽ gắn liền với số phận trớ trêu nực cười của hắn. Dẫu vậy, vào khoảnh khắc đối diện người phụ nữ lộng lẫy trong bộ váy dạ hội đỏ rực giữa gian phòng vũ hội xa hoa và nắm tay cùng nàng nhảy một điệu Valse lả lướt dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, hắn chợt nhận ra thậm chí màu đỏ ấy cũng đâu hề thuộc về mình.
"Satan, anh có biết không, em đang quay một bộ phim mới." Nàng thì thầm khi cất bước trong vòng tay hắn giữa điệu Valse.
"Vậy à?" Satan cười, "Bộ phim nói về điều gì?"
Nàng nháy mắt với hắn: "Shh... Bí mật."
Ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn chùm lơ lửng trên vòm trần cứ thế nhạt nhòa chảy xuống bờ vai mảnh khảnh của người phụ nữ vận chiếc váy dạ hội đỏ rực. Dẫu vậy người phụ nữ ấy đã ngoảnh mặt khỏi tầm nhìn của hắn tự lúc nào, đồng thời mang theo mọi dấu vết hữu hình mà vốn dĩ hắn có thể lợi dụng để dò đoán những suy nghĩ hỗn loạn của nàng.
"Trong bộ phim điện ảnh đó, em sẽ sắm vai một nữ diễn viên trẻ." Nàng bắt đầu kể thật chậm rãi giữa điệu Les Valse de Vienne, "Cô ta cứ mãi đắm chìm trong những thước phim mà mình đóng, đến nỗi không thể phân biệt nổi đâu mới là hiện thực được nữa."
"Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy lại trẻ," Satan thoáng siết lấy những ngón tay nàng, "thật thiếu kinh nghiệm quá."
Nàng bật cười khúc khích khi khẽ xoay mình nhẹ nhàng như cánh bướm: "Đúng thế. Cô ấy cực kỳ non trẻ và thiếu kinh nghiệm."
Trong vòng tay người đàn ông mới gặp lại sau hơn nửa thập kỷ, tâm trí nàng mơ màng trôi về khung cảnh miền ngoại ô nước Áo nào đó, những đêm sáng trăng cạnh ô quảng trường và chiếc Mustang mù tạt cũ kỹ giờ đây đã bị bán cho một xưởng phế liệu.
"Nếu không vì anh cũng còn nhớ, Satan ạ," nụ cười trên môi nàng đã tắt, "thì em hẳn đã nghĩ rằng mình đang mơ."
Thực ra trong kịch bản của bộ phim đó, nhân vật nữ diễn viên kia chẳng qua chỉ thấp thoáng xuất hiện ở phân cảnh ngắn ngủi khi nam chính tưởng nhớ về người đàn em cùng khoa của mình. Thông thường một ngôi sao màn bạc như nàng sẽ không bao giờ chấp nhận loại vai diễn nhỏ nhoi mờ nhạt như thế; và nếu không vì khoảnh khắc này bản thân nàng cũng đang mờ hồ lướt đi trong một giấc mơ trống trải vụn vỡ, thì lời mời đoàn phim kia gửi tới sẽ chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của nàng.
Lòng bàn tay hai người đường đột rời nhau, nàng tách khỏi vòng tay Satan và lướt đi thật xa.
"Satan, em đã quyết định từ bỏ những ảo tưởng của mình."
Satan đã không thể nghe thấy những gì nàng nói như bao lâu nay hắn vẫn thế. Còn nàng, rốt cuộc nàng sẽ phải ra đi cùng những ước vọng ngờ nghệch thời tuổi trẻ về một tình yêu đích thực của mình.
Chẳng biết bao lâu Les Valse de Vienne kết thúc, họ gật đầu với nhau thay cho lời chào. Bầu không khí tan đi rất nhanh khi xung quanh gian phòng được thắp sáng trở lại, thứ ánh sáng bão hoà làm mọi thứ đồng loạt trở nên quá đỗi nhạt nhoà.
Satan dắt tay đưa nàng trở về bàn tiệc đứng ban nãy: “Điệu Valse em muốn đã kết thúc rồi. Qua đêm nay tôi sẽ bay, hẳn đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Giờ thì thứ lỗi cho tôi,” hắn nhấc một ly vang đỏ trên chiếc khay bạc từ người phục vụ đặt trước mặt nàng, “tôi còn công việc với chủ nhân của bữa tiệc này.”
Nàng không nhìn hắn: “Em sẽ chờ anh. Chúng ta vẫn còn chuyện cần nói.”
Hắn chỉ bật cười quay đi mà chẳng đáp lời, dẫu vậy gần hai tiếng sau, họ đã gặp lại nhau bên cánh cổng lớn phủ vàng khắc dây leo dẫn vào phòng vũ hội.
Nàng đang mải ngắm nhìn giàn hoa cao ngất ở gần đó, vừa trông thấy hắn thì chớp mắt: “Dù thế nào anh vẫn quay lại nhỉ.”
“Tôi chỉ tiện đường đi qua,” Satan cười, “em đừng nghĩ nhiều.”
Dẫu vậy hắn vẫn nán lại chờ nghe những điều nàng muốn nói. Đại minh tinh đứng dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn chùm, nàng khoanh tay nhìn hắn: “Satan, anh biết là chúng ta giống nhau.”
“Phải,” hắn bổ sung, “nhưng cũng không quá giống.”
Tất cả dường như lại trở về mùa hè rất nhiều năm trước trong chiếc Mustang mù tạt cũ mèm dưới lác đác sao trời ở ngoại ô Vienne, hai người đã hiểu ra tất cả dù chỉ mãi nhìn vào đôi mắt nhau mà chẳng hề lên tiếng. Dẫu vậy Satan biết, cũng như con tàu của Theseus trong bộ thần thoại kia, những ảo tưởng vô nghĩa ấy chỉ có thể yên lặng nằm lại trong một khoảng tâm trí mơ hồ của hắn.
“Em biết đấy, chúng ta đều đã có những vị trí của riêng mình. Những vị trí định sẵn hoàn toàn khác biệt, tôi không thuộc về vị trí của em và cả em cũng vậy.”
Người phụ nữ không đáp. Hình như nàng đã quên mất những gì bản thân định nói, hoặc vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu nàng đã chẳng có lời cần nói nào cả. Satan đứng đối diện nàng chỉ cách vài bước chân hệt như hai tiếng trước đây trong điệu dạ vũ, khoảng cách giữa họ vỏn vẹn chưa đầy nửa mét song dường như vĩnh viễn không thể nào vượt qua, tựa mặt sáng của vầng trăng với chính vùng bóng tối của bản thân nó chẳng bao giờ chạm tới ở nơi lưng chừng vũ trụ.
Nàng thở dài: “Phải. Có lẽ khi nãy em nói vậy chỉ vì muốn thử lòng anh.”
“Thử lòng tôi?” Satan nghiêng đầu, “Vậy giờ em đã có được câu trả lời mình muốn chưa?”
Đại minh tinh gượng cười, dẫu vậy ánh mắt nàng nhìn hắn xa xôi như thể ngàn rặng rừng sẫm tối trong màn đêm thưa sao ở ngoại ô nước Áo, sâu thẳm hơn rãnh Mariana vùi mình dưới đáy đại dương hun hút hay cả vũ trụ mênh mông vô tận chẳng ngừng giăng mắc giữa họ.
“Em đã có câu trả lời, mặc dù đó không phải là điều mà em muốn.”
Satan yên lặng nhìn nàng. Đầu ngón tay hắn khẽ cựa quậy, dẫu vậy sau cùng hắn quyết định khép hờ đôi mắt, đứng thẳng người và thả lỏng hai cánh tay dọc bên thân mình.
“Em phải thấy bản thân may mắn mới đúng chứ.” Hắn nói. “Tôi sẽ chia cho em một phần vận may thiên phú của mình.”
Satan cong môi nhìn người phụ nữ lộng lẫy trong bộ váy haute couture đỏ rực như ngọn lửa đang đứng lặng thinh dưới quầng sáng chói lọi từ những ngọn đèn ngoài hành lang, và rồi hắn chậm rãi đưa tay vén một sợi tóc mai ra phía sau vành tai nàng: “Em là điều quý giá duy nhất mà tôi để lại trên cõi đời này.”
Rất lâu sau đó, rốt cuộc người phụ nữ cũng cất lời: “Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, có phải vậy không?”
Satan gật đầu. Nàng bật cười lùi về sau vài bước: “Vậy thì thật bất công với em. Anh có thể nhìn thấy em ở bất kỳ đâu, nhưng em lại chẳng thể nào nhìn thấy anh.”
Một chiếc siêu xe thể thao đen tuyền vừa dừng lại trước thềm dinh thự. Satan mỉm cười ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mắt nàng, và khi bàn tay hai người áp sát vào nhau lần nữa trước khi hơi ấm của ngày hôm nay vơi cạn, hắn nghiêng mình cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm lên những đốt ngón tay của nàng.
“Vĩnh biệt, my darling.”
Đúng thế,tôi là kẻ sinh ra để tước đoạt những thứ quý giá vào trong tay mình, và em là điều quý giá duy nhất mà tôi để lại trên cõi đời này.
Người tài xế già nhanh nhẹn xuống mở cửa xe cho hắn. Khi màn mây mờ từ từ che lấp ánh trăng và ngọn gió đêm mùa hạ cuộn thổi, Satan rời đi mà chẳng hề ngoảnh lại; dưới dàn hoa chỉ còn một nữ minh tinh trong bộ váy đỏ mãi đứng lặng dưới những ánh đèn sáng rực, ánh mắt vô định dõi theo hình dáng chiếc xe đang khuất dần vào trong lòng bóng tối.
***
Les Valse de Vienne,
những khúc hát đã tan
tình ta nhạt màu
hoà vào dĩ vãng
ngọn sóng cuốn đi hạt bụi khói
trong cơn say
bên dòng sông
tình ta trôi theo khúc hát…
____________
Writer: Eilonwy
3 notes · View notes
cococain77 · 10 months
Text
tôi có một giấc mơ, gần đây, tôi đang sống trong một lâu đài tuyệt đẹp ở Italy cùng với rất nhiều phụ nữ đẹp, sau đó chúng tôi tắm và ăn nho cùng những bữa tiệc xa hoa ,lũ bè bạn nổi tiếng, hàng đêm đều có một người đàn ông lạ mặt đột nhập và cố gắng giết tôi. anh ta đuổi theo, túm lấy tóc tôi và sau đó xé toạc quần áo tôi trong khi tôi nức nở và nức nở và gào thét cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mấu chốt của giấc mơ đây này : tôi có gọi 911 vào mỗi đêm, nhưng mỗi lần tôi gọi, thay vì nhân viên trực tổng đài trả lời thì lại có một giọng nói lém lỉnh của một nhà sản xuất truyền hình Hollywood. tôi vẫn tiếp tục gọi và hét vào điện thoại, tuyệt vọng cho một lời hồi đáp --- tôi nói này, cứu với! tôi sống trong một lâu đài tuyệt đẹp ở Italy cùng với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, một người đàn ông lạ mặt luôn tìm tới và cố gắng giết tôi và người phụ nữ trong điện thoại trả lời wow, ngài quả là một người có tầm nhìn xa trông rộng, chúng tôi sẽ cho tiến hành phát sóng 6 tập tới.
Tumblr media
và tôi nói rằng đây không phải một trò đùa, tôi đang cố gắng giải thích với cô về vấn đề của tôi và tôi cần sự giúp đỡ, cô ta lại tiếp tục tại sao ngài lại gọi vào số này thế?
5 notes · View notes
huagiaduan · 2 years
Text
Tumblr media
Xem lại vẫn cảm thấy như có gì đè nén khó chịu, nhưng mà bởi vì là vậy nên mình mới thấy được đây là bộ phim thật sự rất hay, lại muốn viết gì đó về nó.
Thật ra thì mình thích việc đứng ở nhiều góc độ để đi giải thích một chuyện gì đó. Lúc nhỏ cũng từng chứng kiến được rất nhiều người đối với một chuyện lí giải không giống nhau, với mọi người thì đó là đúng, chẳng qua là họ đang đứng ở lập trường của họ thôi. Nhưng bởi vì đối với họ là đúng, nên họ mới ra sức biện giải, chứng minh, rồi có khi còn tổn thương nhau.
Đột nhiên mình nhớ đến em bé nhà mình cũng nói một câu như thế này
"Không có người nào là hoàn toàn xấu, thật ra mỗi người vì một vài lí do nào mà có nhiều việc đứng ở trạng thái đối lập, nhưng mà khi đứng ở trong thế giới của người đó xem ra thì việc đó cũng không phải là xấu, người đó có nỗi khổ tâm của riêng mình."
không phải vì mình thích em nên mình mới luôn cho là em nói đúng, nhưng mình vẫn phải nói rằng thế giới này có rất nhiều chuyện không thể nhìn thấu được, có người đem ác ý giấu trong lời khen, cũng có người đem nỗi lòng tâm tư của mình vào trong những tiếng mắng mỏ, người tốt không nhất thiết phải vô cùng tốt, còn người xấu cũng không phải thật sự xấu.
Tiếp theo là về sự thật và sức mạnh của ngôn từ, mọi người chỉ thấy những gì họ có thể thấy và muốn thấy, ai cũng không thể tránh khỏi được điều này, vì thế mà có những người họ nguyện ý phóng tầm mắt ra xa nhìn thế giới rộng lớn hơn, nhưng có vài người họ lại không muốn làm như thế, họ chỉ tin vào những gì họ muốn tin.
lạ nhỉ, ừ lạ vậy đấy.
Conan cũng từng nói một câu đại loại thế này, một nửa sự thật chưa chắc đã là sự thật.
Cũng có thể là do những quy định của xã hội làm cho họ cảm thấy điều đó là không cần thiết, hoặc là họ không muốn thay đổi những suy nghĩ của chính mình. Nhưng mà khi xem một vài tin tức, bạn sẽ để cảm xúc của mình online hay là để não online? Thế nên cái này thì cảm nhận của bạn quan trọng hay chân tướng quan trọng hơn?
Kế đến là sức mạnh của ngôn từ, hay là nói những người núp sau bàn phím. Mắng người khác có thể sinh ra được cảm giác thích thú, bất kể là ngôn ngữ nào với những từ ngữ khó nghe, tóm lại chỉ dùng để thoả mãn tâm tình của mình. Nhưng, ai lại nguyện ý trở thành hồng tâm? Ai lại muốn trở thành bia cho người khác nhắm bắn như thế?
Cuối cùng thì muốn nói đến thước đo vô hình trong lòng của mỗi người. Nó đo lường cái gì? Độ chính xác được xác định như thế nào? Nó làm sao mà có, từ đâu mà hình thành, nó có bao nhiêu cấp độ và dùng để đo cho ai? Thật ra thì mình cũng không rõ, cũng chẳng dám trông mong, bởi vì mình biết thế giới này rộng lớn và phức tạp đến dường nào và mình chỉ là một kẻ nông cạn.
Sau cùng, về sự đồng cảm, nếu để mất đi nó thật sự rất đau khổ, rất rất rất rất đau khổ.
Tumblr media
48 notes · View notes
nguyen-ngoc-sang · 2 years
Text
Cũng người trông rộng nhìn xa
Rào lòng đóng cửa sao ta bắt đầu ?!
#nguyenngocsang 14.03.23
Tumblr media
19 notes · View notes
lishens-macarons · 7 months
Text
Zayne (黎深) - Kindled Reveries - Chapter 3
Kindled Reveries Masterlist | Chapter 4 Love and Deepspace Masterlist | Zayne's Masterlist Tags for this story: #zaynekindledreveries
Tumblr media
Một tuần trước bữa tiệc, tôi ghé qua nhà của Zayne. Anh ấy đang ngồi cặm cụi làm gì đó ở chiếc bàn làm việc của mình. 
MC: Cà phê của anh đây. Anh nên nghỉ ngơi một chút đi.
Zayne: Cảm ơn em.
MC: Anh đang làm gì đó?
Tiến lại gần hơn, tôi thấy Zayne đang viết dở một bài phát biểu. 
Zayne: Anh được ban tổ chức mời lên phát biểu trong năm phút tại bữa tiệc. Anh sắp viết xong rồi.
MC: Chắc hẳn là năng khiếu bẩm sinh của anh rồi. 
Zayne: Thật ra thì, đây là bản nháp thứ ba của anh. 
Zayne: Em ngạc nhiên lắm sao?
MC: Tất nhiên rồi! Nếu xét về lý lịch của bác sĩ Zayne, anh ấy chắc hẳn phải là một chuyên gia phát biểu trước công chúng chứ.
Zayne: Giải thưởng này sẽ tuyên dương những đóng góp của anh trong việc thúc đẩy lĩnh vực y học.
Zayne: Chính vì vậy nên anh mới muốn em cùng tham dự bữa tiệc này.
Zayne nhìn tôi một cách nghiêm túc, tông giọng của anh ấy có chút chút nghiêm nghị.
MC: Em rất là vinh dự đó. 
MC: Nhưng mà trông anh có vẻ hơi lo lắng, phải không?
Vì muốn chọc ghẹo anh ấy một chút, tôi tiến lại gần anh hơn. Zayne nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhưng tôi vẫn cảm thấy được sự lo lắng nhất định trong biểu cảm của anh. 
Zayne: Chỉ là một bài phát biểu thôi mà. Anh không lo lắng tới vậy đâu.
MC: Vậy thì chúng ta tập duyệt một vài lần thử xem?
Trong phút chốc, tôi với lấy chiếc điều khiển ở trên bàn và cầm nó như một chiếc mic. 
MC: Và thời điểm được mong đợi nhất cuối cùng đã đến rồi đây! Ten tèn ten—
MC: Hãy cùng chúc mừng người được nhận giải thưởng danh giá này, bác sĩ Zayne!
Zayne: Anh nghĩ là người dẫn chương trình sẽ không hào hứng tới mức này đâu. 
MC: Chúc mừng anh, bác sĩ Zayne! Anh có muốn phát biểu vài lời không?
Zayne: Em muốn anh nói điều gì sao?
Tôi nhét “chiếc mic” vào tay của anh, và Zayne cũng bất lực diễn theo tôi.
Zayne: Lĩnh vực y học rộng lớn như dãy núi hằng hà xa số. Tôi chỉ đơn giản là vấp phải vào một con đường chưa ai từng bước tới, và trên con đường này mà tôi đã chọn, phía trước vẫn là một chặng đường dài.
MC: Chỉ có vậy thôi sao?
Zayne: Còn gì khác anh phải nói nữa à?
MC: Không phải anh nên cảm ơn ai đó sao? Ví dụ như…
Zayne: Có, tôi muốn cảm ơn những giáo sư của tôi, các đồng nghiệp đã cống hiến cho lĩnh vực y tế, và các bệnh nhân đã tin tưởng tôi.
Zayne: Tôi cũng muốn cảm ơn một người đã luôn luôn ủng hộ tôi ngay từ lúc ban đầu.
MC: Người đó có thể là ai nhỉ?
Zayne chỉ mỉm cười.
Zayne: Một người mặc dù ở rất gần, những cũng ở rất xa.
2 notes · View notes
bluepearlkg · 8 months
Text
Tumblr media
Hạnh phúc là đích đến ở một nơi không quá xa xôi. Bất luận bạn là ai, đã trải qua những gì, chỉ cần luôn cố gắng, bạn nhất định sẽ có thành tựu.
Nếu như bạn đã cố gắng rồi, đã nỗ lực rồi, đã hết sức rồi, lúc ấy mới có thể nói mình không may mắn. Trên cuộc đời không có công việc nào không vất vả, không có nơi nào không phức tạp, cũng không có người nào là hoàn toàn bình yên.
Vậy thì từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hãy mỉm cười lên bạn nhé! Trên đời này ngoài sinh tử, tất cả đều là chuyện nhỏ. Bất luận gặp phải việc gì khiến bạn phiền lòng, cũng đừng tự mình làm khó lấy mình; bất luận hôm nay xảy ra chuyện tội tệ thế nào, cũng đừng cảm thấy bi thương.
Mười năm trước bạn là ai, một năm trước bạn là ai, thậm chí hôm qua bạn là ai — những điều đó đều không quan trọng.
Quan trọng là: Hôm nay bạn là ai, và ngày mai bạn sẽ trở thành ai?
Đời người chịu khổ muộn chút cũng không bằng chịu khổ sớm một chút. Cuộc sống rất mỏi mệt, bây giờ không mệt thì sau này càng mệt, bây giờ không khổ thì sau này sẽ càng khổ nhiều hơn.
Vạn vật tương sinh tương khắc, không lên thì không xuống, không thấp thì không cao, không đắng thì không ngọt. Chỉ khi đã nếm trải đắng cay, mới biết thế nào là ngọt ngào hạnh phúc; chỉ khi đã trải qua gió táp mưa sa, mới biết trân quý những tháng ngày bình yên không bão tố.
Nếu bạn vẫn còn trẻ, hãy mạnh dạn bước ra ngoài. Hãy bước chân đi, để hiểu thế nào là sóng gió. Nhẫn nại thêm một chút, độ lượng hơn một chút, biết nhìn xa trông rộng, hạnh phúc nhất định sẽ đến, cũng chính là bạn đã thành tựu chính mình.
Trên thế giới này, ngoài bản thân ra, không có ai thực sự giúp được mình
Trứng gà, từ ngoài đập vỡ là thức ăn, từ bên trong dập vỡ là sinh mệnh. Đời người cũng như vậy, đập vỡ từ bên ngoài là áp lực, đập vỡ từ bên trong là trưởng thành.
Nếu bạn chờ đợi “cú đánh vào” từ bên ngoài, thì rất có thể một ngày bạn sẽ gục ngã trước áp lực của cuộc sống. Nếu đủ dũng khí khiến mình từ bên trong đánh ra, vậy thì bạn sẽ phát hiện sự trưởng thành của mình đã được tái sinh lần nữa.
Vượt qua nỗi chán nản và lo lắng, cũng chính là tạo nên từng dấu mốc phi thường của cuộc đời. Đúng đúng sai sai, trầm trầm bổng bổng, chung quy lại cũng chỉ là một loại dấu ấn, một kí hiệu mà thôi.
Hãy tin rằng cuộc đời sẽ không quay lưng lại với bạn
Cứ cho rằng bạn đang chịu khổ, bạn đang mệt nhoài, bạn rơi xuống hố, bạn đi sai đường… thì chẳng phải nhờ đó bạn đã trưởng thành và kiên cường hơn sao?
Oán trách số phận không bằng thay đổi số phận; oán trách cuộc sống không bằng cải thiện cuộc sống. Bất cứ điều gì không vừa ý đều là một kiểu tu luyện, vào lò đều là quặng đá, ra lò mới phân thành tro xỉ và kim loại.
Cuộc sống quá ngắn ngủi, không có thời gian để tiếc nuối. Nếu đường đời vẫn chưa đến chặng dừng chân cuối cùng, thì xin hãy mỉm cười mà hướng về phía trước.
Tâm đơn giản, sống cũng đơn giản; tâm tự do, sống cũng tự do. Để cho tâm đơn giản, để cho lòng minh bạch, cuộc sống sẽ thanh thản vạn phần. Chẳng phải, người mạnh mẽ nhất là người nuốt nước mắt vào lòng mà chạy băng băng đó sao?
Có những lúc, việc bạn cần chính là: Làm những điều khiến bạn vui, và ở cùng những người có thể khiến bạn mỉm cười.
Bởi vì: “Sống” – thực sự là một thứ tự do, một loại hạnh phúc.
Cho dù cuộc sống thật gian nan, cũng hãy tươi cười để đối mặt
Tiếng cười giống như hơi thở, chỉ khẽ khàng vậy thôi nhưng liên tiếp không ngừng; tình yêu giống như cơn gió mát, chỉ vô hình vậy thôi nhưng sức mạnh lại bền bỉ không ngờ. Cũng là nói, dù cho cuộc sống có gian nan, thì hãy cứ tươi cười, hãy cứ yêu thương.
Coi nhẹ được và mất, bạn mới có thể tìm thấy trạng thái cân bằng của cuộc sống. Cho dù không thấy tương lai, thì hãy cứ nhấc chân tiến bước; cho dù không thấy hy vọng, thì hãy cứ tin vào chính mình. Cần bạn phải tự lực bước đi, tự chịu đựng, tự cắn răng vượt qua, thì mọi thứ đều khác rồi.
Bất luận xảy ra chuyện gì, hãy nhớ rằng không chỉ có một mình bạn đang cố gắng. Bất luận mưa gió bao lâu, hãy nhớ rằng sau cùng cầu vồng luôn xuất hiện. Bất luận bạn khó chịu thế nào, thì hãy cứ tin rằng hạnh phúc đang ở nơi không xa. Bất luận bạn là ai, đang trải qua những gì, thì hãy cứ kiên trì – bạn nhất định sẽ thấy mình kiên cường bất khuất.
Áp lực không phải vì có người nỗ lực hơn bạn, mà là người kiêu ngạo hơn bạn vẫn đang nỗ lực. Trong đời người, ai mà không có khoảng thời gian như thế?
Vì vậy, đừng dễ dàng từ bỏ
Hôm nay là “ngày trẻ nhất” trong những ngày sau này của bạn. Bởi vì có ngày mai, hôm nay mãi mãi chỉ là vạch xuất phát. Sau khi đã nỗ lực, mới thấy khó khăn cũng chẳng màng, kiên trì lại kiên trì, thành quả rồi cũng đến. Một người ở bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy mọi thứ không dễ dàng chút nào, nhưng nếu dũng cảm bắt tay làm, sẽ thấy liều lĩnh cũng chính là kiên cường.
Người càng gặp nhiều khó khăn lại càng trầm tĩnh đơn giản, người càng nông cạn mềm yếu lại càng nông nổi bất an. Người thực sự mạnh mẽ không phải là người không rơi nước mắt, mà là người nuốt nước mắt vào lòng mà vẫn chạy băng băng.
Đời người phải một lần dám dấn thân, càng cố gắng thì mới có cơ may
Bất luận là vì một ai đó, một mối tình, một chặng đường, hoặc một ước mơ, chúng ta cũng cần có dũng khí để gánh vác, vượt qua, rồi thành tựu chính mình. Sau khi cố gắng nỗ lực rồi, bạn sẽ phát hiện ra bản thân xuất sắc hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Phải trải qua nỗ lực, mới thấy rằng không có gì là khó nhọc. Vì vậy, hãy buông bỏ sự nông nổi, vứt bỏ sự lười biếng, giảm xuống sự nóng giận, kiềm chế mọi cám dỗ, điều cuối cùng bạn sẽ thấy là “thành công”.
Và hãy luôn ghi nhớ câu này: Càng cố gắng, thì lại càng may mắn!
Nguồn: dkn
Cre: banmaihong
2 notes · View notes
decemberwind · 9 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
TRĂNG NON MA KẾT - TRÁCH NHIỆM ĐẦU TIÊN CỦA NĂM 2024
🌙 #Trăng_non đầu tiên của năm 2024 sẽ rơi vào 20° #Ma_Kết trong ngày 11/1. Đây là Trăng non Ma Kết cuối cùng bạn được chứng kiến có sao Diêm Vương cũng ở Ma Kết, vì sao Diêm Vương đang ở những độ cuối cùng (29°), mang đến cảm giác khép lại/kết thúc một hành trình để mở ra tương lai mới.
🌙 Đây là hành trình dài đã được bắt đầu vào năm 2008 khi sao Diêm Vương lần đầu tiến vào Ma Kết. Khoảng thời gian gần hai thập kỉ này đã ảnh hưởng sâu sắc đến ý thức hệ, tạo ra những biến chuyển vi tế trong nhận thức của mỗi người, mà bạn sẽ phải dành thời gian chiêm nghiệm sâu sắc để hiểu chuyện gì đã đến và sẽ đi. Ma Kết đại diện cho sự nghiệp, giá trị truyền thống và vững bền, những định kiến và luật lệ. #Sao_Diêm_Vương tạo ra sự phá hủy, nhắc nhở mỗi người rằng không có gì là vĩnh viễn. Mỗi sự mất đi hôm nay đều là cơ hội tái sinh cho ngày mai.
➡️ Nên với #Trăng_non_Ma_Kết ngày 11/1, bạn sẽ cảm nhận hơn lúc nào hết sự tái sinh đang đến, để bạn được lột bỏ lớp vỏ cũ lạc hậu và bảo thủ đã kìm kẹp, để bạn thay mới một cách vững vàng hơn trong sự nghiệp và danh tiếng. Đồng thời, bạn cũng có dịp tôn vinh những góc khuất nội tâm của bạn liên quan đến sự nghiệp và truyền thống. Bạn hiểu rằng, đối mặt với bóng tối cũng là lúc bạn chấp nhận buông bỏ tham vọng và tính kiểm soát, để đón chào nguồn năng lượng tươi mới mà Trăng non đầu tiên của năm 2024 mang lại.
🌙 Trăng non tam hợp #sao_Thiên_Vương #Kim_Ngưu sẽ đưa đến những thay đổi đột ngột mang tính cách mạng trong thói quen chi tiêu (tài chính), ẩm thực. Bạn sẽ cảm thấy phấn khích trước tương lai mới và những hứa hẹn mà nó mang lại. Thậm chí bạn còn được giải phóng dễ dàng hơn khỏi những lề thói cũ với sự tân tiến trong cách thức quản lí nguồn lực.
🌙 Một số NGHI LỄ bạn nên thực hiện từ ngày 9/1 - 13/1 để nâng cao năng lượng rung động và đón chào #Trăng_non_đầu_tiên của năm 2024:
▪️ Một trải bài #Tarot cho Trăng non 2024. Hoặc quan sát vị trí 20° Ma Kết nằm ở nhà nào trong #bản_đồ_sao của bạn, để biết lĩnh vực nào sẽ có sự chuyển hóa/lột xác mạnh mẽ và tái sinh dưới kì Trăng này. Chẳng hạn nằm ở nhà 4, sẽ có một khởi đầu mạnh mẽ trong gia đình/bất động sản của bạn.
▪️ Lên kế hoạch cho năm 2024 một cách cụ thể, thực tế, ngắn gọn nhưng hệ thống. Đặc biệt là các dự định trong sự nghiệp của bạn.
▪️ Bắt đầu một dự án mới trong sự nghiệp đòi hỏi sự kỉ luật, tầm nhìn xa trông rộng, giống như đầu tư dài hạn vậy nên cần bạn phải nghiêm túc theo nó trong thời gian đủ lâu để nhìn thấy hiệu quả.
▪️ Kết nối hoặc tìm kiếm thông điệp từ một người lớn tuổi/khiến bạn nể trọng, có kinh nghiệm trong dự án và kế hoạch mà bạn sẽ triển khai trong năm 2024.
▪️ Thiền nối #Đất, vì đây là kì Trăng tôn vinh năng lượng Đất thông qua dấu hiệu Ma Kết, Kim Ngưu chi phối chủ đạo. Bạn có thể tiếp đất ở chân hoặc toàn bộ cơ thể thông qua đi/nằm trên một thảm cỏ xanh, hoặc tựa/ôm một thân cây lớn.
~#MãNhânNgư~
🔯 Những sự kiện Chiêm tinh tiêu biểu tháng 1:
http://tinyurl.com/yut2rdd7
🔯 Công việc của mình:
https://tinyurl.com/2dvese8w
🔯 Feedback từ khách hàng:
https://tinyurl.com/bdef44dw
3 notes · View notes
mer-li · 2 years
Text
Tôi vẫn cứ khắc khoải về những cái khoảnh khắc duy nhất ấy, ở đằng sau chiếc xe hơi ngột ngạt của gia đình mình.
Nơi có tiếng nói cười hờn trách của những người thân yêu. Và đoạn ghế ngồi sau cùng thì luôn gò bó và nóng nực, những tảng đồ ở phía sau đè nặng trên vai, trên cổ, trên đỉnh đầu, hai bên chất đầy những chai nước, khăn khô, khăn ướt, trẻ khoẻ chịu khó ra ghế sau, người già trẻ nhỏ để nhường bên trên, là lẽ phải, là gia đình, vốn phải như vậy. Những cuối hành trình tôi lại hay thiếp đi vì mệt lả mà chẳng thể ngủ yên vì chân cứ tê lừ, ngay cả ô cửa kính ở hông xe của ghế sau cùng hình như cũng nhỏ bé và bụi bặm hơn cả, vì không phải là thứ ô kính mà tài xế cần nhìn, càng không phải ô kính trông to lớn rộng mở của những chiếc ghế trên, mà chỉ là cái ô nho nhỏ bám bụi đủ để loáng thoáng trông ra thế giới bên ngoài đang mải mê quay cuồng. Mỗi trong tôi là cứ như bỏ lại.
Đi qua những phố thị đông nghịt, đoạn đường đèo quanh co, đoạn xa lộ vun vút … tôi nương mình trên những chuyến hành trình xôm tụ nhưng ngột ngạt ấy, cho đến khi sức nặng trên vai đè nén, đá tảng trong những bước chân, việc ngồi quá lâu trong chiếc lồng chững lại ở phía sau khiến tôi dần mất đi phương hướng. Rồi lạc lối trên chuyến xe của “gia đình”.
Đoạn dừng chân, vì không muốn mỗi lần lên xe lại sắp xếp, xoay sở chật vật để được một chỗ ngồi như cũ, nên tôi cứ vậy mà ngồi trên xe, rồi tự đầu đưa mắt ngắm nghía bên ngoài qua ô kính mờ đục. Xe lại sắp sửa lăn bánh, tiếp tục quay nhanh trên hành trình đã định đoạt, chỉ là về phần mình và con đường của riêng tôi phía trước, có khi tôi đành phải tự mình xuống xe và bước tiếp trên đôi chân đã mỏi nhừ.
Roads that go nowhere, 25 thg 1 2023
Tumblr media
13 notes · View notes
tapnhan · 1 year
Text
Tumblr media
Kỳ Liên Sơn (Qilian Shan) trên đường đi tới hồ Thanh Hải
III. Huyện Cộng Hoà
Lẽ thường là đến tỉnh Thanh Hải người ta phải lao đi hồ Thanh Hải xoã xượi cho bõ cái công, dù gì cũng là hồ nước mặn cao nhất trong Đại lục mà ai ai cũng check-in ca tụng (vốn hồ này từng là một phần của biển nhưng do sự trồi lên của cao nguyên Thanh Tạng nên nhấc luôn cả cái vạt biển này lên giờ để nó bơ vơ mắc kẹt ở đây mới thành hồ nước muối giữa lòng cao nguyên như thế này). Nhưng không :v. Vì thổ địa ở đó một mực kêu giờ chính phủ quây toàn bộ cái hồ đóng rào ko cho ai vô rồi thu vé vào cửa mắc như quỷ xong đi vô coi được môĩ cái vũng nước xong thôi chả có rì đâu đứng ngoài xem xem tý cho biết là được rồi. Thôi cũng tặc lưỡi chiều bạn vì lúc đến được khu thắng cảnh cũng gần giờ đóng cửa rồi có xuỳ tiền chạy vô cũng chỉ coi được chút xíu là bị đuổi ra, tháng 6 cải vàng còn chưa kịp nở chắc cũng khó chụp được hình đẹp nên đứng ngoài hàng rào ngó nghiêng tý rồi chạy xe về huyện Cộng Hoà nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chặng hành trình hardcore đợt sau.
Tumblr media
Hồ Long Dương (Long Yang gorge)
Trong huyện Cộng Hoà (Gong He) có cái hẻm núi Long Dương là hẻm núi đầu tiên mà sông Hoàng Hà chảy qua sau khi từ nguồn chảy tới cao nguyên Thanh Hải. Cửa hẻm núi chỉ rộng 30 mét và tổng chiều dài khoảng 33 km với 2 bức tường bằng đá granit cứng đứng thẳng và cao gần 200 mét nhìn từ trên cao trông rất giống hình một con rồng.
Tumblr media
Nhìn từ đây thì ko thấy rồng hay thằn lằn chi hết
Vị trí địa lý này rất phù hợp làm thuỷ điện nên các bạn TQ lập luôn 1 trạm thuỷ điện ở đây (trữ lượng to chỉ sau đập Tam Hiệp) rồi đầu tư thêm thành khu thắng cảnh nên trồng hoa cỏ làm tiểu c��nh tưng bừng vừa đẹp vừa mới mỗi tội chả có mấy mống khách. Khu bên trong huyện Cộng Hoà thì càng lặng như tờ về đêm cứ như thành phố ma vì ngoài cái hẻm núi kia ra chả có gì chơi cả nên ko ai người ta ở qua đêm tại đây làm chi hết.
Tumblr media
Trồng dương, trồng hoa, toilet xịn xò này nọ rất chi là đầu tư
Tumblr media
Nơi đây còn có tên gọi là Colorado của TQ :))
Tumblr media
Đằng xa xa là khu thuỷ điện (cấm vào)
Tumblr media
May quá có cái đồng cải gỡ gạc cho chuyến Thanh Hải mùa hè
Tumblr media
Thanh Hải trồng rất nhiều tử đinh hương, từ đường bê tông cho đến trên núi, chỗ nào cũng thơm phức
Tumblr media
Kết thúc chặng 1 nghỉ dưỡng tại Thanh Hải tại đây từ giờ trở đi là chặng 2 bão táp :x
4 notes · View notes